1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Iu mơ ba :)))

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: An Bi Nhi


      Thấy mọi người trong quán cà phê nhìn các , Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, vội vàng kéo Tiết Văn và Hàng Thi Thi ra ngoài.

      Tiết Văn mất hứng: "Cháu sợ cái gì, cũng phải cháu làm tiểu tam mà."

      Hàng Tiểu Ý cảm thấy chuyện này thể nào giải thích được.

      Hàng Thi Thi nhìn buồn bã : "Hàng Tiểu Ý, kia nhìn thấy Thiệu Thành Hi ra từ nhà chị."

      Hàng Tiểu Ý biết nên mở miệng thế nào, kỳ đối mặt với cả nhà chú Ba, loại cảm giác vô lực. Bởi vì vĩnh viễn họ dành cho mình 'niềm vui bất ngờ' gì tiếp theo.

      Tiết Văn hừ tiếng: "Hàng Thi Thi, mẹ bảo con phải nhanh hơn chút, sớm tóm được người đàn ông kia vào trong tay. Con chịu nghe, bây giờ tốt rồi, người ta thành bạn trai của Hàng Tiểu Ý, con cứ ở đó mà giương mắt nhìn."

      Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn bà: " chậm mất rồi, mẹ còn muốn thế nào? Hay con đào góc tường của Hàng Tiểu Ý?"

      "Con dám, ba con chặt chân con đó." Tiết Văn đánh mạnh cái vào cánh tay của .

      Hàng Thi Thi xoa cánh tay nhíu mày: "Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá. Con cũng muốn tranh đoạt đâu."

      Hàng Tiểu Ý gượng cười, câu cũng thể xen vào, dù sao não của mỗi người đều khác nhau, thể có lời và suy nghĩ giống nhau được.

      Tiết Văn bất mãn, liếc Hàng Thi Thi rồi sờ sờ mặt: "Vậy tốt, mẹ phải thẩm mỹ viện đây. Là phụ nữ, nên chăm sóc chính mình tốt, bao giờ được bạc đãi bản thân".

      Nhìn Tiết Văn đôi giày cao gót bước về phía sau, Hàng Thi Thi nhìn sang Hàng Tiểu Ý tức giận : "Có cần em đưa chị về ?"

      Hàng Tiểu Ý lắc đầu: "Thôi khỏi , em nên lo cho bản thân ."

      Hàng Thi Thi liền nổi cáu: "Hàng Tiểu Ý, em với chị, chị đừng với em những lời kỳ quái đấy, đừng tưởng em biết chị suy nghĩ gì."

      Hàng Tiểu Ý nhìn ta, có chút tức giận đáp lại: "Chị điều gì kỳ quái hay sao?"

      Hàng Thi Thi thở ra hơi, gương mặt trang điểm đậm vẻ châm biếm: "Hàng Tiểu Ý, em biết , chị mực quy kết mọi việc của mình lên người em. Em cho chị biết, việc này em gánh nổi đâu, chị đừng có nhìn em như nhìn thấy kẻ thù vậy."

      Hàng Tiểu Ý hừ lạnh tiếng: "Đều tự em ra, chị có gì đâu."

      Hàng Thi Thi khinh bỉ nhìn cái: "Đừng giả bộ nữa, Hàng Tiểu Ý, đừng mỗi ngày giả bộ ra vẻ đạo đức, có chuyện gì chúng ta ràng ra , đừng luôn giấu ở trong lòng, thấy mệt sao?"

      Hàng Tiểu Ý nghe như vậy, dứt khoát để ý tới: "Hàng Thi Thi, em những năm qua chị thay em thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm. Cả ngày em làm xằng làm bậy ở bên ngoài, có lần nào phải là chị giải quyết hậu quả cho em. Nếu như em chị mực trút hết mọi chuyện lên đầu em tốt thôi, chị thừa nhận. Nếu phải cuộc gọi điện thoại kia của em em đánh nhau với người ta, rồi đập phá đồ đạc của người ta, sau đó chị phải đền tiền. Chị phải tới chỗ kia, rồi đụng phải những tên lưu manh kia đánh nhau, làm liên quan đến người vô tội, sau đó bị mảnh vỡ chai bia xuyên thủng cổ tay sao?" Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nghĩ đến cảm giác lúc mảnh vỡ chai bia cắm ngập vào cổ tay, Hàng Tiểu Ý liền cảm thấy hơi thở bị nghẹn ở ngực, dù thế nào cũng thở được.

      Toàn bộ mạch máu thần kinh ở cổ tay bị đứt. Phải mất nửa năm tay mới có thể miễn cưỡng khôi phục năng lực cử động cơ bản, cũng thể hoạt động giống như tay bình thường được.

      Lần đầu tiên nhìn thấy tay của mình máu thịt lẫn lộn, lúc đó liền biết cả đời này bản thân cũng còn cách nào tiếp tục thực giấc mơ của mình rồi.

      Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn : "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng chị cũng , chị chính là hận tôi, con mẹ nó chứ nếu biết ngày đó xảy ra chuyện như vậy, tôi cho chị biết sao? Con mẹ nó chứ là em cố ý hãm hại chị sao?"

      Hàng Tiểu Ý vô lực phẩy tay: "Được rồi, đừng nữa, đều qua rồi, có ra cũng thay đổi được cái gì, chị trước đây." Kỳ cũng phải là trách móc Hàng Thi Thi, dù sao chuyện ngoài ý muốn phải người ta có thể khống chế, chẳng qua là trong nội tâm dù sao vẫn là cho qua được điểm này.

      Nhìn bóng lưng Hàng Tiểu Ý, Hàng Thi Thi liếc mắt, tức giận: "Này, Hàng Tiểu Ý, tôi cho chị biết, kia phải là thứ tốt gì, chị cách xa kẻ ấy ra chút, đừng cả ngày với người như kẻ ngu đó."

      " thông minh, thông minh mà chính mình ở đài lại mình là em của Hàng Vũ Hằng?" Hàng Tiểu Ý nghe được câu Hàng Thi Thi liền nhịn được cơn tức giận, quay đầu lại chẹn họng ta câu.

      Hàng Thi Thi oán hận trừng mắt liếc nhìn : "Tôi cam tâm tình nguyện, chị mà quản lấy mình ."

      Hàng Tiểu Ý nhảm với ta nữa, mang theo túi quay người rời , Hàng Thi Thi dậm chân, lớn ở sau lưng : "Đồ chán ngắt nhà , có chuyện gì cứ với mẹ của tôi, ngàn vạn đừng để cho kia bắt nạt, ngu hết biết."

      Sau khi tách khỏi Hàng Thi Thi, Hàng Tiểu Ý chậm rãi đường, trong đầu cực kì lộn xộn. cảm thấy hết thảy mọi thứ phát sinh hôm nay đều như lọt vào trong sương mù, dường như nhìn cuốn phim, hề liên quan với bản thân. Thế nhưng có thanh ở trong đầu mực nhấn mạnh với , mỗi việc hôm nay đều là nhân vật chính.

      Ngày mùa hè trời rất dài, hơn sáu giờ mà sắc trời vẫn còn rất sáng, ở trong vườn hoa ven đường vẫn còn có mấy đứa bé mải
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Mẫu Tử Song Linh


      Mọi người vội vàng chạy tới bệnh viện, Tần Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàng Tiểu Ý, ngừng an ủi: " có chuyện gì đâu, y tá rồi, chỉ là trầy da bình thường, có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng quá."

      Hàng Tiểu Ý mím môi lời nào, sắc mặt nhìn ra vui buồn.

      Vừa đến bệnh viện, liền chạy tới chỗ y tá, ở xa nhìn thấy đám người đứng quanh phòng cấp cứu khóc sướt mướt, trong lòng Hàng Tiểu Ý căng thẳng, cánh tay khoác lên vai , Hàng Vũ Hằng : " có chuyện gì đâu, đừng lo lắng."

      nhanh hơn, chỉ vài bước tới bên cạnh cửa phòng phẫu thuật, bóng lưng quen thuộc ngồi ở chỗ kia, y tá băng bó tay trái của , Hàng Tiểu Ý đứng đó, mắt có chút chua xót, tay rủ xuống người khẽ run.

      " Thành, sao chứ?" Tần Vũ bước tới hỏi.

      "Thiệu Thành Hi, bà ngoại nó, bị cậu hù chết rồi." Hàng Vũ Hằng cũng tới, vỗ vai cái, thấy sao, tất cả mọi người cũng yên lòng.

      Thiệu Thành Hi quay đầu lại, vừa muốn chuyện, khóe mắt liếc Hàng Tiểu Ý đứng ở cửa, nhíu mày: "Sao em lại đến đây?" Sở dĩ gọi cho Tần Vũ chính là vì muốn Hàng Tiểu Ý lo lắng.

      Liếc mắt qua Tần Vũ, Tần Vũ lúng túng sờ đầu: "Lúc ấy tôi chơi mạt chược với Hàng Vũ Hằng, chị dâu cũng ở đó, vì vậy..."

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu lau nước mắt ở khóe mắt, tới, yên lặng nhìn cánh tay của , sờ lên mặt , khẽ: "Còn bị thương ở đâu nữa?" trán dán băng gạc, cánh tay cũng băng bó, những nơi khác thoạt nhìn bị tổn thương.

      Thiệu Thành Hi phải thấy hốc mắt phiếm hồng của , nhưng cũng vạch trần, lắc đầu, tươi cười với : " có."

      Hàng Tiểu Ý gì, yên lặng đứng bên cạnh , tay nắm chặt tay phải , cúi đầu nhìn bác sĩ bôi thuốc cho , lúc vừa nghe thấy Tần Vũ xảy ra tai nạn, có cảm giác tim mình ngừng đập, ngắn ngủi chỉ hơn mười giây, trong đầu chỉ có ý nghĩ, nếu bị làm sao nên làm cái gì bây giờ.

      Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm lát, dùng tay bao bọc tay của , vuốt để an tâm, sau đó nghiêng đầu với Tần Vũ: "Người bên cạnh làm phẫu thuật là người tông xe với , là do để ý đèn tín hiệu vi phạm luật giao thông, cậu giúp tôi xử lý."

      "Được." Tần Vũ xong ra ngoài.

      Hàng Vũ Hằng cũng giúp .

      Bác sĩ nhìn về phía Hàng Tiểu Ý: " là bạn của ta?"

      "Đúng, tôi là vợ ấy, sao vậy bác sĩ, nghiêm trọng lắm sao?" Hàng Tiểu Ý vội vàng .

      Thiệu Thành Hi nhìn cái, khóe miệng hơi lộ ra vòng vui vẻ.

      " có vấn đề gì, chụp CT, xem đầu có sao , vết thương cánh tay và trán được dính nước, bữa ăn nên thanh đạm, nên ăn đồ cay nóng." Bác sĩ dặn dò.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Tạ."

      Hai người lên tầng chụp CT, cầm kết quả đưa cho bác sĩ, bác sĩ nhìn rồi có vấn đề gì, cần phải nằm viện, chú ý vết thương là được rồi.

      Hai người cảm ơn bác sĩ sau đó ở hành lang chờ Tần Vũ.

      Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi cánh tay bao lấy vải gạt, nhìn xem mũi chân nhàng : “ có chuyện, nhưng lại gọi cho Tần Vũ.”

      Thiệu Thành Hi sững sờ, đưa tay nâng cằm , lẳng lặng chăm chú nhìn , Hàng Tiểu Ý bẹt miệng, đẩy tay ra, nhìn : "Em biết muốn em lo lắng, nhưng em là vợ , em nghĩ sau này cần biết là chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến phải là em."

      "Tiểu..." Thiệu Thành Hi vừa mở miệng liền bị Hàng Tiểu Ý bịt miệng lại, trừng mắt : "Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy , bàn cãi gì nữa."

      Thiệu Thành Hi nở nụ cười như hoa nở mang theo nắng ấm ngày hè: "Được."

      Hàng Tiểu Ý cúi đầu, đưa tay kéo ngón tay của , ngón út hai người móc chỗ, thành độ cong đẹp mắt.

      Chưa đầy lát sau, Tần Vũ tới: " Thành, bọn cầu thầm giải quyết, nhưng người này..."

      " được, dựa vào cái gì những người lái xe chú ý nên ngồi tù, có biết vì lý do cá nhân mà có thể khiến người khác bị thương tổn." Hàng Tiểu Ý cực kỳ tức giận .

      Tần Vũ cứng họng, kỳ chỉ là vết đầu, cùng lắm bồi thường chút ít tiền mà thôi, cần phải ngồi tù, cái này cũng quá lâu dài rồi.

      "Người kia ra phòng phẫu thuật chưa?" Thiệu Thành Hi xoa đầu Hàng Tiểu Ý, người nổi trận lôi đình nháy mắt yên tĩnh trở lại.

      "Ra rồi, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tổn thương , người ta giống người giàu có, hai xe con, tiền bảo hiểm, bồi thường cho xe của cậu có chút khó khăn."

      "Vấn đề phải tiền bạc, phải giáo huấn , bằng nếu để tiếp tục lái xe như vậy dài đầu óc." Hàng Tiểu Ý thế nào cũng nuốt trôi được, nhịn được xen vào.

      Thiệu Thành Hi vẫy tay với : "Được rồi, cậu cứ thế mà làm, có thể cho bao nhiêu tính bấy nhiêu, như Tiểu Tiểu , để nhớ lâu chút."

      Tần Vũ gật đầu: "Tôi biết rồi."

      Hai người cầm thuốc, Tần Vũ và Hàng Vũ Hằng xong việc tới, cùng ra bệnh viện, Thiệu Thành Hi hỏi: "Bồi thường bao nhiêu?"

      "Bồi thường bao nhiêu, ha ha..." Hàng Vũ Hằng cười: "Cậu hỏi xem Tần Vũ góp vào bao nhiêu?"

      "Hả?" Hàng Tiểu Ý buồn bực nhìn .

      "Tần Vũ với người ta, người này đúng là rất nghèo, chỉ viện phí cũng rất khó khăn, miễn cưỡng đưa ra hai nghìn, còn dùng bao vải bao lấy tiền tích lũy, Tần Vũ nhìn qua, lại nghe nhà người nọ phải trốn tiền, vợ còn bị bệnh, nhiều năm uống thuốc, hai đứa con đến trường, phòng ở là thuê, liên nổi lên lòng đồng tình, đem hai nghìn kia làm viện phí cho người ta, lại còn đưa thêm năm nghìn:" Hàng Vũ Hằng cười ha hả .

      Tần Vũ bị ngượng ngùng, đưa chân đạp : " cút , câm miệng ngay."

      Hàng Vũ Hằng đứng cạnh : "Tên nhà giàu còn có lương tâm đấy, tệ tệ, tôi thay mặt Đảng, thay mặt Chính phủ, thay mặt nhân dân cảm ơn ."

      Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, nhìn Tần Vũ bộ dáng cà lơ phất phơ, kỳ cũng tệ lắm.

      Thiệu Thành Hi tựa lên Hàng Tiểu Ý, bên tai : "Tiểu Tiểu, bây giờ chúng ta đâu?"

      Hàng Tiểu Ý nhìn : "Đưa về nhà, bây giờ cần nghỉ ngơi."

      ", bác sĩ , miệng vết thương thể để dính nước, về nhà, ai chăm sóc , em là vợ của , chăm sóc ai chăm sóc ?" Thiệu Thành Hi day day trán, vẻ mặt đau khổ.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng sờ lên trán , nhàng thổi, nghe được tiếng cười nhịn được của Tần Vũ, mới nhận ra mình bị lừa, đẩy ra, điều chỉnh sắc mặt: "Vậy phải làm sao đây? Hay là về nhà của chúng ta?"

      Thiệu Thành Hi nhìn cái, bình tĩnh lắc đầu.

      Hai người nghĩ nửa ngày, quyết định đến biệt thự của công ty cho Hàng Vũ Hằng ở
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35

      Editor: Độc Bá Thiên
      Beta-er: An Bi Nhi


      Sau khi ăn cơm xong là buổi tối, Hàng Tiểu Ý ở lại cùng Thiệu Thành Hi, để Hàng Vũ Hằng với ba mẹ là sang nhà Đồng Tâm.

      Hàng Vũ Hằng cười nhạo hai tiếng, "Đúng là khuê nữ gả như bát nước đổ ra ngoài . . ."

      Tần Vũ kéo ta ra ngoài, "Được rồi, đừng ghen tị nữa, phải cẩu độc thân ai muốn ghen người ta chứ, , bạn đây tìm cho cậu mấy người đẹp, đền bù tâm hồn bị tổn thương của cậu..."

      Sau khi tất cả mọi người rời , trong biệt thự chỉ còn lại Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, rất yên tĩnh, Thiệu Thành Hi ngồi ghế sa lon vẫy tay với , Hàng Tiểu Ý nhanh chóng tới, ngồi bên cạnh , Thiệu Thành Hi thuận thế nằm xuống đùi , Hàng Tiểu Ý cẩn thận xoa trán của , nhìn , "Lái xe cẩn thận, mặc dù toàn bộ trách nhiệm thuộc về người kia, nhưng sau này cũng phải cẩn thận đấy."

      Thiệu Thành Hi hiếm khi nghiêm túc gật đầu, “Biết rồi."

      Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, hôn cái, "Ừ, nghe lời chút có thịt ăn."

      Hai người yên lặng nhìn nhau cả buổi, Thiệu Thành Hi bỗng nhiên , "Ý em là muốn cho ăn thịt sao?"

      Hàng Tiểu Ý sững sờ trong chốc lát, mặt chậm rãi đỏ lên, thẹn quá hoá giận, " phải vậy!"

      "Em biết thịt gì sao?" Vẻ mặt Thiệu Thành Hi vô tội nhìn .

      Hàng Tiểu Ý bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, "Trong phòng bếp còn thịt đấy, có muốn ăn ?”

      Thiệu Thành Hi nở nụ cười, "Buổi tối hãy ăn, muốn ngủ lát, nghỉ ngơi hồi phục thể lực, nếu sợ lúc ăn thịt mệt mỏi."

      Hàng Tiểu Ý, "..."

      Đây là bị lưu manh đùa giỡn hả?

      Trong phòng tĩnh lặng, ai tiếp. Biệt thử có cửa sổ lớn sát đất, mặt trời chiều chiếu vào, để lại ánh tà dương trong phòng khách, hai người lẳng lặng tựa vào nhau.

      Thiệu Thành Hi híp mắt, dùng cánh tay bị thương vuốt ve bàn tay mềm mại của Hàng Tiểu Ý, sau đó mí mắt dần dần khép lại, dù sao đêm ngủ, hôm nay lại có nhiều việc, chống đỡ được nữa, liền ngủ thiếp .

      Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của , gió thổi làm lay động rèm cửa, đột nhiên có cảm giác trải qua những năm tháng yên bình.

      Mặt trời dần xuống núi, ánh trăng bị che khuất dần dần lộ ra, trong phòng bật đèn, ghế sa lon có hai bóng dáng dựa vào nhau in vách tường, giống như dây dưa quấn quít.

      Đôi mắt ngái ngủ mở ra, bốn mắt nhìn nhau, đoi mắt Thiệu Thành Hi dần dần sáng hơn, đưa tay chạm vào mặt , " ngủ bao lâu rồi?"

      Hàng Tiểu Ý nhìn đồng hồ tường, "Cũng hơn ba tiếng rồi."

      Thiệu Thành Hi ngồi dậy, hai tay đặt đùi xoa bóp, "Tê hết rồi sao?”

      cũng nhận ra, vừa , liền cảm thấy chân hơi cứng, cử động chút, cơn đau rút truyền đến, khiến Hàng Tiểu Ý nhịn được phải hừ , làm cho Thiệu Thành Hi cười sung sướng.

      Đợi lúc, cảm giác đau đớn đùi mới dần tiêu tan, Hàng Tiểu Ý thở ra hơi, đứng lên cử động hai chân, Thiệu Thành Hi ngồi ghế sa lon ngửa đầu nhìn , khuôn mặt tuấn tú mang theo vui vẻ, "Tiểu Tiểu, muốn tắm rửa."

      Lời này có ý là tay bị thương, thể tự mình tắm rửa, cần người khác giúp đỡ.

      Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn , ánh mắt Thiệu Thành Hi mang theo nét vui vẻ lẳng lặng nhìn , lời nào.

      Nhìn nhau cả buổi, cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng thỏa hiệp, được rồi, tắm rửa tắm rửa, ai bảo bây giờ là bệnh nhân, trời rất nóng, tắm rửa sao mà ngủ.

      Hai người lên tầng, Hàng Tiểu Ý mở nước tắm, lại nhìn Thiệu Thành Hi thảnh thơi đứng bên, mặt đỏ tới tận mang tai, " cởi quần áo !"

      Thiệu Thành Hi duỗi hai tay ra, nhún vai vô tội, "Cánh tay bị thương, cởi được."

      Hàng Tiểu Ý biết cố ý quá bệnh tình, nhưng lại biết vạch trần thế nào, trắng ra là, thuận theo đều là vì thương , vì cam tâm tình nguyện dung túng .

      Đưa tay cởi cúc áo sơ mi cho , cẩn thận cởi áo sơ mi cho đụng vào cánh tay của , lồng ngực cường tráng và bụng dưới cứng rắn lộ ra.

      Hàng Tiểu Ý nhịn được thò tay chọc chọc, mềm nhưng cũng cứng lắm, cũng giống các chàng trai mạng có cơ bụng tám múi, nhưng mà rất đẹp, sờ tới sờ lui rất thoải mái, nhịn được sờ vòng quanh bụng .

      Chủ nhân thân thể đột nhiên run lên, bắt lấy cánh tay làm loạn của , "Tiểu Tiểu, em đùa giỡn sao?" Giọng mang theo xúc động bị kìm nén.

      Hàng Tiểu Ý giật mình hoàn hồn, cuống quít muốn thu tay lại, Thiệu Thành Hi lại nhanh chóng bắt lấy tay , cho cử động, sau đó cầm lấy tay của đặt thắt lưng, "Tiểu Tiểu. . ." Thân thể dán chặt vào muốn chiếm hữu , xoay người hôn lên tai cái, trầm giọng , "Giúp cởi quần áo, nghe lời. . ."

      Giọng của hơi khàn khàn, như mê hoặc lòng người, trong phòng tắm hơi nước bốc lên, khiến người ta có cảm giác mông lung huyền ảo.

      Hàng Tiểu Ý khống chế được tựa vào lòng , hai tay dùng sức cởi quần áo của , Thiệu Thành Hi cúi đầu hôn , tay kéo khóa váy của , váy rơi xuống mặt đất, bàn tay từ bắp đùi hướng lên, vải băng bó lướt qua làn da non mịn của khiến run lên, Hàng Tiểu Ý bắt lấy bàn tay của , chống đỡ lấy môi của , khẽ thở, "Thành, Thành Hi, cánh tay của . . ."

      Thiệu Thành Hi cũng dừng động tác, mút cánh môi , mơ hồ , "Chẳng qua là cánh tay bị thương thôi, đâu cản trở làm chuyện đứng đắn . . ."

      Làm chuyện đứng đắn, làm chuyện đứng đắn, làm chuyện đứng đắn, ….

      Hàng Tiểu Ý đẩy ngực ra, " được làm bậy!" cũng muốn khi người nhà hai bên chưa biết chuyện thấy mình lớn bụng rồi, mà còn chưa đến hai người chưa tổ chức hôn lễ, lỡ như áo cưới mặc vừa ...

      Thiệu Thành Hi ép lên tường, môi theo cổ xuống gặm lấy xương quai xanh, " sao, vào…”

      Toàn thân Hàng Tiểu Ý mềm nhũn dựa vào ngực , hai tay ôm vai , tay ôm lấy lưng , đỡ lấy trọng lượng của , cố giữ lấy lí trí , "Em mới tin ..."

      Đột nhiên Thiệu Thành Hi ôm lên, vắt hai chân ngang hông , Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, đánh vào vai , "Cánh tay, cánh tay..."

      Thiệu Thành Hi ngửa đầu chặn miệng , bên hôn môi
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36

      Hàng Tiểu Ý ngồi trong phòng ngủ cả buổi, suy nghĩ rất lâu, cuối cũng vẫn nghĩ ra lí do, đến khi nghe loáng thoáng tiếng chuyện dưới lầu truyền lên, mới đứng dậy mở cửa phòng ngủ ra ngoài, giọng dưới lầu liền ràng hơn.

      " Thành, đêm hôm khuya khoắt, giường ngủ, gọi em đến làm gì?"

      Hàng Tiểu Ý trốn cầu thang dẫn xuống lầu, chỉ thò ra cái đầu nhìn xuống, thấy Tần Vũ ngồi ghế sa lon, đầu tóc rối bù, nhìn qua là bộ dáng vừa bị kéo ra khỏi giường.

      Thiệu Thành Hi ngồi ngay ngắn ghế sa lon, ngồi quay lưng về phía Hàng Tiểu Ý, nhìn vẻ mặt, nhưng có thể cảm nhận ràng được tâm trạng người này tốt, quanh người tràn ngập khí lạnh lẽo.

      Hàng Tiểu Ý khom người vịn lan can cẩn thận bước từng bước xuống, vòng tay đụng phải lan can phát ra tiếng leng keng rất , Hàng Tiểu Ý dừng lại bước chân, chán nản vỗ tay mình.

      Thiệu Thành Hi nhìn lại, hai người đối mặt, Hàng Tiểu Ý xấu hổ cười cười.

      Khoé miệng Thiệu Thành Hi giật giật, ràng biểu đạt khinh thường, đứng lên, chân dài bước nhanh tới, theo bản năng Hàng Tiểu Ý khoanh tay trước ngực quay người chạy lên lầu, mới chạy vài bước, cổ áo ngủ bị người sau lưng kéo lấy, bàn tay lớn bế lên.

      Đột nhiên rời mặt đất khiến Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, cuống quýt ôm cổ , dùng sức ôm lấy người , giảm bớt sức nặng bản thân với cánh tay của .

      Thiệu Thành Hi ôm đến ghế sô pha bên cạnh, sau đó chút thương tiếc quăng lên ghế sa lon, toàn bộ người Hàng Tiểu Ý nằm ghế sa lon mềm mại, sau đó áo khoác âu phục bị ném lên người .

      Hàng Tiểu Ý lè lưỡi cái, lật người ngồi xuống, đắp áo khoác lên người.

      Thiệu Thành Hi đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cách xa , mặt biểu đạt ràng, khinh thường việc ở cùng chỗ với em.

      Hàng Tiểu Ý chu môi, cực kì đáng thương ôm lấy cái gối ghế sô pha.

      Tần Vũ ngồi bên choáng váng nhìn: "Cái này là... tình thú giường?"

      "Cái này... Còn cần người vây xem?"

      "Như vậy... Có thể đạt được khoái cảm?"

      "Có vợ... Thực là để đùa giỡn."

      Thiệu Thành Hi liếc qua, Tần Vũ lập tức nghiêng đầu nằm ghế sa lon giả chết.

      Thiệu Thành Hi khinh thường chấp nhặt với , thẳng vào vấn đề: "Cậu biết Đường Tư?"

      Tận Vũ hận thể nằm xuống ngủ, miễn cưỡng mở mắt: "Đường Tư? Đường Tư là ai?"

      "Lễ đường? Nhà tắm công cộng?"

      "Bánh bao ngọt? Đường cũng có thể giết người sao?"

      "Kẹo hoa quả? thích ăn ngọt từ bao giờ vậy?"

      Hàng Tiểu Ý: "..."

      “Đường Tư? À, Đường Tư..." Đột nhiên Tần Vũ mở to mắt, ngồi ngay ngắn ghế sa lon: " Đường Tư?"

      Thiệu Thành Hi hiển nhiên hết kiên nhẫn, bực mình nhíu mày: " trọng điểm."

      "Trọng điểm gì? hỏi em Đường Tư là ai? cũng khá quen với người ta, hỏi em?" Tất nhiên Tần Vũ rất mơ hồ.

      Ánh mắt ai oán của Hàng Tiểu Ý nhìn thẳng mặt Thiệu Thành Hi.

      Thiệu Thành Hi cảm nhận được ánh mắt của Hàng Tiểu Ý, lạnh lùng liếc qua , Hàng Tiểu Ý lập tức quay đầu ung dung như có việc gì nhìn nơi khác.

      Thiệu Thành Hi cười xùy tiếng, nhìn Tần Vũ, híp mắt: " tại sao cậu lại biết ta."

      Tần Vũ im lặng nhìn Thiệu Thành Hi: " Thành, có ý gì? Sao em biết ấy, em biết lúc quen ấy."

      Đôi mắt hơi tối xuống, tay gõ đùi: "Cậu lúc ở quán bar?"

      Lúc này Tần Vũ mới hiểu ra, suy nghĩ nhìn : " Thành, phải quên chuyện xảy ra lúc đó rồi chứ?"

      Thiệu Thành Hi lắc đầu. ", tôi nhớ, tôi biết cậu ở quán bar, lúc đó với cậu, nhưng chuyện quen Đường Tư là thế nào?"

      "À..." Nghe thấy lời Thiệu Thành Hi, vẻ mặt Tần Vũ hiểu : " ra là thế, xem ra lúc đó rất say."

      "Rất say sao? có chuyện gì thể xảy ra sao?" Hàng Tiểu Ý sợ hãi xen vào với khuôn mặt thể thương nổi*.

      "Hàng Tiểu Ý, em cảm thấy có chuyện gì?" Thiệu Thành Hi nhìn , cười tươi chân thành, giọng điệu hiền lành.

      "Ha ha..." Hàng Tiểu Ý lúng túng sờ mặt, xoa hai bên thái dương: " phải có từ đó sao, sau khi say rượu, e hèm, e hèm..ha ha...ha ha..." Hàng Tiểu Ý vùi mặt vào giữa hai chân, dám nhìn , xong liền hối hận, hận thể tát miệng mình cái.

      Tần Vũ nhìn vẻ mặt sắp lạnh thành băng của Thiệu Thành Hi, lại nhìn bộ dạng co rúm của Hàng Tiểu Ý, cảm giác hai người rất khác nhau, hơi nghi ngờ gãi đầu, nghe hai người vì tên Đường Tư đó nên mới hiểu nhầm, nhưng có phải hai người kia cầm nhầm kịch bản rồi ? Đáng nhẽ ra phản ứng này phải ngược lại chứ? Chẳng lẽ phải nên là Hàng Tiểu Ý hùng hồn chất vấn Thiệu Thành Hi sao? Bây giờ sao lại giống như Hàng Tiểu Ý làm sai?

      Nghĩ mãi mà vẫn hiểu, Tần Vũ vẫn phải đảm nhiệm vai trò giải thích: "Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, phải như chị nghĩ, Thành chỉ là uống rượu trong quán bar thôi."

      Hàng Tiểu Ý im lặng ngẩng đầu liếc cái, ánh mắt đó, vẻ mặt mờ mịt đó, giống như nghe Thiên Thư.

      Tần Vũ gãi gãi đầu, tận lực làm tròn trọng trách giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc của mình: "Khi em quen Thành, là vào khoảng hai năm trước, cha em mở quán bar cho em, sau khi khai trương chưa được bao lâu, mỗi ngày em dẫn đám hồ bằng cẩu hữu vào trong đó cuồng hoan (chè chén say sưa), khoảng thời gian kia Thành mỗi ngày đều trong quán uống rượu, uống say như chết, giống như bị chuyện gì đó đả kích, cực kì buồn phiền..."

      Hai năm trước, uống say như chết, đột nhiên lòng Hàng Tiểu Ý đau đớn co lại.

      "Trong số bạn bè của em có , thường xuyên đến, để ý đến Thành, liền đến gần làm quen, Thành là ai, chuyện này đương nhiên thể có khả năng, em , thay bạn bè báo thù, Thành rất ác độc, hai lời liền cho em đấm..." Tần Vũ ra chuyện này, chậc chậc, sờ lên mắt trái.

      "Cho cậu thời gian ba câu, trọng điểm, cút ra ngoài." Thiệu Thành Hi lạnh lùng liếc .

      Tần Vũ im bặt, cực kì vô tội với Hàng Tiểu Ý: "Chị dâu, chị em đường đường là đại gia, sao lại tâm phục khẩu phục với người cứng mềm đều ăn, chẳng lẽ em có khuynh hướng tự ngược, bị ấy đánh lần liền khăng khăng theo?"

      Hàng Tiểu Ý im lặng cười với , kỳ cũng hiểu được có khuynh hướng tự ngược

      " câu, cậu còn cơ hội hai câu."

      "Câu thứ hai, mỗi ngày uống rượu, đều có người phụ nữ ở cạnh. Câu thứ ba, sau này em mới biết ấy là Đường Tư." Tần Vũ vội vàng lấy tốc độ ánh sáng hết lời, bằng biết , giây sau, Thiệu Thành Hi nhất định chút lưu tình đá ra xa.

      "Vì sao tôi biết? Sao cậu biết ta?" Thiệu Thành Hi nhíu mày.

      " biết?" Tần Vũ cũng có chút buồn bực: "Mỗi ngày ấy đều bồi rượu đấy, uống rượu, ấy liền yên lặng ngồi bên, thâm tình nhìn ." Tần Vũ hai chữ 'thâm tình' rất mập mờ.

      Nhận được ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Thành Hi, Tần Vũ luống cuống bổ sung: "Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, giống như biết, hai ta đánh quen, sau đó bắt đầu tìm em uống rượu, đến khi có người phụ nữ đưa chiếc áo khoác cho , em mới biết hóa ra ấy biết , nhưng mà từ đầu đến cuối ngay cả ánh mắt cũng cho người ta."

      "Sau đó, lúc hai ta uống rượu, ấy ngồi trong góc yên lặng nhìn , em trách ấy đáng thương, chuyện vài lần, nhưng cái gì ấy cũng , chỉ biết ấy tên Đường Tư, em còn tưởng hai người là tình nhân, cãi nhau, muốn níu kéo cơ."

      "Họ phải tình nhân, cho tới bây giờ cũng phải tình nhân..." Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu buồn bã .

      "Ha ha..." Tần Vũ giật mình nhớ đến Hàng Tiểu Ý vẫn ngồi bên, pha trò. "Chuyện này là đương nhiên, sao họ có thể tình nhân chứ, hai người mới là tình nhân, đúng ? Ha ha... Ha ha..."

      Thiệu Thành Hi đứng lên, sửa sang lại quần áo, thản nhiên nhìn Tần Vũ: " muộn rồi, nếu muốn , tôi cản, muốn ở lại, tùy cậu." Sau đó quay đầu, lên lầu.

      Hàng Tiểu Ý ngồi sa lon cùng Tần Vũ mắt to trừng mắt .

      Rất lâu sau, Hàng Tiểu Ý mới mở miệng hỏi: "Sau đó cậu hỏi qua Thiệu Thành Hi về chuyện này?"

      Tần Vũ ngồi hình chữ đại phịch xuống ghế sa lon, chân gác lên bàn trà, bĩu môi: "Lúc mới bắt đầu phải quen thân, ấy lại còn bộ dạng bị bỏ rơi, ai dám hỏi? Về sau quen thân rồi, hỏi thăm chút với thư ký của ấy, thư ký Vương liền câu với em, nếu cậu dám có ý định gì với bạn của ấy, bị giết tha, nhớ tới lần đầu ấy đánh em lợi hại như vậy, chị nghĩ em còn dám hỏi sao?"

      Hàng Tiểu Ý im lặng, cảm thấy qua nổi cửa này, chính bỏ rơi người ta, người ta lại thủ thân như ngọc vì , còn nghi ngờ người ta và bạn tốt của mình có gian tình, ha ha, cái này đúng là tự làm tự chịu mà.

      Tần Vũ nhìn , trong ánh mắt là hứng thú kỳ lạ: "Chị dâu, chị và Thành có chuyện gì vậy, cho em nghe ."

      Hàng Tiểu Ý chậm rãi đứng lên, bước lên lầu, được nửa, quay đầu lại, ánh mắt u oán nhìn Tần Vũ, giọng nhàng: "Tần Vũ, nếu ngày mai cậu thấy tôi nữa, hãy chôn cất tôi tại nơi hướng ra biển, để xuân về tôi còn được ngắm hoa nở."

      xong câu này, vẻ mặt Hàng Tiểu Ý coi thường cái chết bước lên lầu.

      "Ha ha, ha ha, ha ha... Đều bình thường..." Tần Vũ im lặng lật người, nhắm mắt lại.

      Chương 37


      Edit: Tiểu Lăng
      Beta-er: An Bi Nhi

      Hàng Tiểu Ý lặng lẽ đến trước phòng ngủ, cửa phòng khép hờ, đèn lớn tắt, đèn đầu giường lại phát sáng, nhưng chỉ nhìn thấy ánh lờ mờ qua khe cửa, cực kỳ giống tâm trạng phiền muộn của Hàng Tiểu Ý.

      Lặng lẽ đẩy cửa ra, Thiệu Thành Hi nằm giường đưa lưng về phía cửa phòng, hề nhúc nhích, có vẻ như ngủ say rồi.

      Hàng Tiểu Ý nhón chân rón rén vào, đứng bên cạnh giường nghĩ lúc lâu, biết nên mở miệng ra sao, mà người giường lại vẫn hề động đậy.

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nghĩ lâu, rồi vòng qua bên kia giường, bò lên, người giường vẫn nhắm mắt, có phản ứng gì, gương mặt góc cạnh vô cùng yên tĩnh, hề có bất kỳ biểu cảm nào.

      Hàng Tiểu Ý nằm xuống bên cạnh , ghé sát vào mặt , nâng má lẳng lặng nhìn .

      Trong phòng tản ra mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa chưa tan , khiến đêm lặng này thêm phần mê ly.

      Thiệu Thành Hi nhắm mắt chờ mở miệng, lại thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống, cảm nhận được cơ thể ấm áp nhích lại gần mình, sau đó còn tiếng động nào nữa, đợi lúc lâu vẫn thấy này tỏ vẻ gì, khỏi hơi nhíu máy, mở mắt, trước mắt phóng đại ra đôi mắt tròn xoe, trắng đen ràng nhìn chằm chằm nháy cái.

      có bình tĩnh đến mức nào vẫn nhịn được hít hơi lạnh.

      Khóe mắt của Hàng Tiểu Ý cong lên thành dáng cười nịnh nọt, “Lạnh ? Có muốn đắp chăn ?”

      Thiệu Thành Hi vươn tay đẩy ra, rồi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, nghiêng đầu liếc , “Trời nóng lắm đấy, em định mưu sát chồng, rồi tìm người tốt hơn hửm?”

      Hàng Tiểu Ý từ giường đứng lên, ngồi xếp bằng xuống giường, ánh mắt trong veo nhìn , xòe ba ngón tay tỏ quyết tâm của mình, “Em vẫn luôn lòng với mà, tuyệt đối làm vậy đâu, hãy tin em.”

      Thiệu Thành Hi nhịn được cười nhạo, vô cùng ghét bỏ, “Tin em, thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn.”

      Hàng Tiểu Ý dịch lên trước chút, chuyển đến bên cạnh chân , người hơi nghiêng ra trước, bàn tay vô ý đặt lên đùi , dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn có vẻ cực kì vô tội, “Thành Hi, thấy em thành ?”

      Thiệu Thành Hi ban cho ánh mắt, tay lớn bắt lấy bàn tay từ từ dao động người đụng phải chỗ nào đó, “Hàng Tiểu Ý, đừng có dùng chiêu này, có tác dụng đâu.”

      Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lựng lên như cua luộc, nháy mắt cảm thấy mặt mũi mình bị quăng tận cái xó nào đấy, rút tay mình từ trong tay ra, rồi tiến lên bổ nhào xuống giường, vùi đầu vào gối, túm mép chăn trùm kín lên, rất muốn ngủ luôn cho xong chuyện.

      Thiệu Thành Hi nhìn người cuộn mình thành đống bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng, “Hàng Tiểu Ý, sao em biết Đường Tư những lời với em mà phải thêu dệt nên chứ? Cũng bởi ta quá hiểu em, biết em tuyệt đối thể tìm đôi co, sau đó tự nghĩ ngợi lung tung, nghĩ hoài nghĩ mãi, rồi cuối cùng lại chia tay .” đến đây, ánh mắt Thiệu Thành Hi tối sầm lại, bàn tay buông thõng hơi siết lại, có phần bực bội cầm lấy hộp thuốc lá ở đầu giường.

      Nghe thấy hai chữ “chia tay” này, Hàng Tiểu Ý lập tức xù lông, thoáng cái trở mình ngồi dậy, lông mày thanh mảnh cũng thoắt cái nhíu chặt lại, “Thiệu Thành Hi, đừng có gở, em rồi, tuyệt đối chủ động chia tay với nữa.”

      chứ?” Thiệu Thành Hi vuốt ve hộp thuốc lá, thản nhiên hỏi lại đầy thâm ý.

      Đột nhiên Hàng Tiểu Ý cảm thấy bực bội lạ thường, quỳ gối giường, giọng cũng cao lên, “Đúng, em suy nghĩ lung tung đấy, em tin , nhưng em làm gì có tư cách để tin ? Quả là giữa hai người nhau phải có tin tưởng, nhưng hai năm ấy, em bỏ mặc , em muốn , em khiến bỏ , vậy giờ em còn tư cách gì để hỏi đến đời sống tình cảm của chứ?”

      Càng , Hàng Tiểu Ý càng kích động, trong hốc mắt đong đầy lệ, lại vẫn cố nén xuống, “ cho là em quan tâm ư? cho là em muốn hỏi à? Nhưng em có lập trường gì để chất vấn chứ? Chúng ta từng chia tay, đời sống tình cảm trong hai năm ấy là hoàn toàn tự do, cho cùng, có bất kỳ quan hệ với nào, em cũng đều thể xen vào, em dựa vào đâu để mà hỏi? Thiệu Thành Hi, hai năm ấy của thuộc về em, bởi vì em ích kỷ, bởi vì em chín chắn, lý trí, thiếu những thứ mà ngay cả bây giờ chúng ta cũng chưa có.”

      Sau khi trút giận, Hàng Tiểu Ý lại giống như quả bóng xì hơi, ngồi co rúm giường, giọng cũng thấp xuống, mang theo ít u buồn, “Nếu phải kiên trì, Thành
      [​IMG]
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :