1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Hành trình cưng chiều thê tử - Kỳ Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Tiếp Editor ơi. Hay qa
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 13 Tạ Sơ Thần bị ép gả

      Quý Thư Mặc im lặng trừng mắt nhìn nhìn Tiêu Vãn , ngàn lần nghĩ tới tuyệt tình như vậy. Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, thay đổi, cực kỳ lãnh khốc, cực kỳ đáng sợ, cả người giống như bị phong tỏa bời tầng băng sương dày đặc. Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn nàng ta, tình của ba năm qua còn hiển mặt nữa, ánh mắt mang theo căm hận và tức giận mà từ trước tới nay chưa hề có.

      Quý Thư Mặc dại ra, mắt chớp chớp, ngây ngốc.

      Nhưng nàng ta mau chóng quay đầu tức giận, nàng ta quyết tâm, từ bây giờ chiến tranh lạnh với Tiêu Vãn, lời nào, để ý tới, quay về. Tiêu Vãn bất quá là trái hồng mềm, ta vốn si mê nàng ta điên cuồng ba năm, nhất định vô cùng hối hận ngày hôm nay ngu ngốc chọc giận nàng ta, lập tức nhận sai, trăm phương nghìn kế dỗ nàng vui vẻ, đến lúc đó coi làm thế nào dám thuận theo cầu của nàng ta!

      Ba năm nay Quý Thư Mặc cơ hồ xoay Tiêu Vãn trong lòng bàn tay, tính tình thế nào nàng ta hơn ai hết, Tiêu Vãn nhất định khóc lóc cầu xin năn nỉ nàng ta trở về! Chỉ tiếc nàng ta đánh giá sai Tiêu Vãn. Lúc này Tiêu Vãn chẳng những hối hận chút xíu nào, ngược lại vui đến lời nào diễn tả được .

      Cuối cùng cũng làm Quý Thư Mặc bất an !

      Kế hoạch ban đầu là, Tiêu Vãn đóng kịch, giả vờ cưng chiều Quý Thư Mặc như kiếp trước, nhưng đến phút mấu chốt, chợt nghĩ ra: uy Quý Thư Mặc chán ghét mình tận xương tủy, nhưng hết, nàng ta càng sợ mình nàng ta, bởi vì nếu mình nàng ta, nàng ta thể lợi dụng mình thực dã tâm của nàng ta. Cho nên, mặc kệ đối xử với nàng ta như thế nào, nàng ta đều nghĩ mọi cách bước lên bậc thang cuối cùng. Chỉ cần nàng ta còn ở bên cạnh , còn sợ ngăn chặn được những mưu quỷ kế cùa nàng ta hay sao.

      Hơn nữa, còn dễ dàng cho lợi dụng ngược lại.

      Cho nên, căn bản cần ép bản thân dối lòng sủng ái nàng ta, đúng !?

      Đối với cái hạng nữ nhân coi mình là trung tâm của vũ trụ, lúc nào cũng ta đây, cho rằng mọi người đều có trách nhiệm chiều chuộng nàng ta tới trời, phải dạy dỗ nàng ta lần, cho nàng ta biết còn là Tiêu Vãn nàng ta bảo sao nghe vậy nữa!

      Sau khi thông suốt, Tiêu Vãn vô cùng sảng khoái, đường hồi phủ cao hứng ca hát líu lo. Họa Hạ bên ngoài đánh xe ngựa, trán ba vạch đen, cảm thấy Tiêu Vãn nhất định là bị Quý Thư Mặc chọc điên luôn rồi , hiếm khi độc miệng, ngược lại quan tâm : “ Thiếu gia, cậu làm ơn đừng cười khủng bố như vậy nữa được , rất dọa người đó ! Nếu nỡ xa thiếu phu quân, cậu quay lại đón ấy về nhà ... Nhỡ ra chọc giận thiếu phu quân , ấy trở mặt với thiếu gia, lúc đó người chịu khổ lại là cậu! ”

      Tiêu Vãn nghiêng người dựa vào đệm êm trong xe, tay vén màn xe, cười khanh khách nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài: “ Đừng tự cho là đúng nữa. Người chịu khổ lần này là ai chưa biết đâu. nàng ta. Bởi vì, người khác ta khác tất cả đều khác. Ta còn là Tiêu Vãn lúc xưa nữa rồi . ”

      Họa Hạ giật giật khóe miệng nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh....

      Họa Hạ cảm giác da đầu mình run lên, cả người co rúm lại, lấp ba lắp bắp mở miệng: “ Thiếu gia cậu gì tôi hiểu! ”

      Sâu xa, xâu cá, xâu ná, sâu quá xá quà xa, tóm lại quá con má nó... nhức óc rồi!!!

      Ba năm nay, Họa Hạ nhìn quen cảnh Tiêu Vãn dốc lòng dốc dạ hao tổn tâm huyết vì Quý Thư Mặc, thậm chí ngu ngốc vung tiền cho rác*. Bây giờ, nghe Tiêu Vãn như chém đinh chặt sắt, kiểu như thề thốt bao giờ dại nữa, từ chối cho ý kiến, tiếp tục quay sang nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh, bĩu môi thầm: “ Cái gì mà người khác ta khác tất cả đều khác? Cho dù có thay đổi thế nào nữa, cũng có khả năng thay đổi tình cảm nhanh như thế, làm gì có chuyện chỉ trong vòng mấy ngày thích người mình từng thích nhiều năm trời chứ... Đệ cam đoan, ngày mai thôi, nhất định thiếu gia hối hận đến điên lên... Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Lúc đó, người xui xẻo là chúng ta! ”

      *: Câu này chính xác là câu thành ngữ “ vung tiền như rác ” nhưng Họa Hạ lại sửa thành “ vung tiền cho rác ”, ý mỉa mai Quý Thư Mặc là rác, đáng để Tiêu Vãn đối xử tốt.

      Vân Yên trầm mặt, cau mày. Tiêu Vãn từng sai và Họa Hạ khắp nơi tìm đồ cổ trân quý và tranh chữ, ràng muốn tặng cho Quý phụ, dỗ Quý Thư Mặc vui vẻ . Nhưng mới rồi, thiếu gia chẳng những tặng toàn bộ đồ cổ và tranh chữ mình cất công tìm kiếm, còn cự tuyệt sách của Quý Thư Mặc, trước mặt mọi người cương quyết làm khó nàng ta, thậm chí bỏ lại nàng ta, mình “ vui vẻ ” hồi phủ .

      Điều này quá quá quá quá quá kỳ quái ! Tiêu Vãn sao có thể nhẫn tâm để Quý Thư Mặc chịu thiệt thòi chứ!

      Nếu phải mấy hôm nay luôn tò tò theo Tiêu Vãn, nhất định cho rằng người đứng trước mặt là giả mạo.

      Tiêu Vãn tốt tâm tình cũng có liên tục rất lâu, bởi vì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc len la lén lút bên tường.

      “ Tiểu thư, giữ chặt tay tôi, tôi kéo lên... ”

      “ Ta, ta với tới... ”

      Tiêu Vãn híp mắt, vội vàng kêu Họa Hạ dừng xe, lòng như lửa đốt bước thành ba bước chạy đến bên người thiếu nữ khập khiễng còn muốn trèo tường.

      “ Chiêu Nhi, ta leo được... ” Bởi vì chân bị thương, lại mặc váy vướng víu, Tạ Sơ Thần leo tường vô cùng vụng về, nàng ấy “ hay da ” dùng sức phóng vài lần cũng bắt được tay Chiêu Nhi, ngược lại tay chạm tay, đập tay Chiêu Nhi phát đau điếng, làm tiểu nha đầu đáng thương ngồi đầu tường té xuống cái bịch.

      “ Ai da ” Chiêu Nhi nằm bẹp dưới đất, đau thấy ông bà ông vãi, mặt mày nhăn nhó còn hơn cờ hó bị bắt ăn phân.

      “ Tiểu thư, động tác trèo tường của làm ơn chuyên nghiệp chút được ? nghĩ sao mà để váy như vậy bang bang phóng lên tường. có biết làm vậy rất nguy hiểm ? , làm vậy kích động người đường nhất là đàn ông bu vào nhìn thứ mà họ thấy thấy và thấy, hai dùi cui may rủi té xuống rách y phục em đem theo áo khoác làm sao che cho được? làm ơn . Bắt chước em nè. ” Vừa vừa xoay xoay phần đuôi váy được mình cột túm lại, còn quên dậm chân nhảy tại chỗ như cái thể loại gì minh họa tiện ích của việc cột túm chân váy.

      Họa Hạ tuy ngồi xe ngựa nhưng vẫn ngóc tai phóng mắt tò mò nhất cử nhất động hai chủ tớ Chiêu Nhi và Tạ Sơ Thần. sửng sốt chút, bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười lớn.

      Vân Yên ngồi bên cạnh vội vàng lấy tay bụm miệng Họa Hạ, giọng uy hiếp “Đệ cứ thử cười nữa xem”.
      .
      Họa Hạ vùng vằng hất tay Vân Yên ra lại bị luồng sát khí đánh tới làm toàn thân run cầm cập.

      Bên kia Tiêu Vãn quay đầu lại, nheo mắt nhìn Họa Hạ bằng ánh nhìn người bị thất tâm phong* hạng nặng bị Phong Vân Tháp* chê trả về , gương mặt tuấn tỏ vẻ hài lòng Họa Hạ bề ngoài luôn tỏ vẻ ôn tồn nho nhã lại cười nhiệt tình như vậy.

      *thất tâm phong: bị điên

      Phong Vân Tháp: tháp người điên

      http://vipphim.net/xem-phim-cong-chua-gia-dao-79573

      Tiêu Vãn có đôi mắt rất đẹp, mắt của hai mí rất , tròng mắt đen thăm thẳm, cộng thêm sóng mũi cao cùng đường cong đẹp mắt, thoạt nhìn cảm thấy tuấn tú khôi ngô khiến người ta thể rời mắt.

      Đôi môi lại mỏng, khi mím lại giận mà uy, khi cười lên lại tạo cho người khác loại cảm giác lịch nho nhã nhu hòa.

      Nếu phải ngang ngược làm càn, bê tha người khác cũng bì hành vi của mà bỏ qua ngoại hình của .

      Họa Hạ nhận uy hiếp trắng trợn từ hai phía, sợ quá câm nín luôn.

      Bên này, Tạ Sơ Thần cắn răng, cúi đầu, “ Chiêu Nhi, chuyện đó sau được ? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm cách vào nhà ”

      Chiêu Nhi ngồi chồm hỗm dưới đất, vừa tháo nút thắt váy, vừa thở dài sườn sượt, gương mặt non choẹt nhăn nhó như bà già 70 sắp xuống lỗ. “ Haizz. Cửa chính có thị vệ canh giữ, tường lại quá cao, tiểu thư lại quá yếu đủ sức trèo tường, em lại thể bắt chước các đại hiệp võ công siêu phàm ẵm phi thân vào trong. ”

      “ Haizz ” Hai chủ tớ tôi nhìn nhìn tôi, thở dài ngao ngán, lo lắng tới lui quanh tường.

      Đường cùng, Chiêu Nhi cắn răng, định bàn với Tạ Sơ Thần cổng chính cho xong, đột nhiên hai mắt nàng phát sáng, vui mừng : “ Tiểu thư, có... có lỗ chó nè! ”

      Vì thế, hai mỹ nữ như hoa như ngọc đầu tiên là nhìn trái nhìn phải, xác định ai thấy hành động xấu hổ của họ, mới từ từ tu bò vào lỗ chó, hồn nhiên biết sau lưng có hai cặp mắt sáng quắc nhìn hai người bọn họ ra sức vặn vẹo mông.

      Tạ Sơ Thần vai mảnh eo thon, dáng người gầy gò, lỗ chó tuy , nàng ấy vẫn dễ dàng chui qua. Nhưng Chiêu Nhi béo hơn nàng ấy vài ký, xảy ra bi kịch , nàng ta bị mắc kẹt nguyên con ...

      “ Chiêu Nhi! ” Tạ Sơ Thần kêu lên, lúc nàng ấy mím môi mím lợi kéo Chiêu Nhi mắc kẹt trong lỗ chó ra giọng châm chọc bất chợt vang lên.

      “ Ồ, đây phải là biểu tỉ sao, yên lành cửa lớn sao chịu , ngược lại phải chui lỗ chó vậy? Đây là có tật giật mình ? ” Nam tử chuyện vênh vênh mặt, ánh mắt khinh miệt châm chọc, đầu người này đội tử kim quan, thân mặc áo bào gắn bảo thạch lấp lánh, nhìn từ xa chẳng khác gì con tắc kè hoa.

      Thiếu nữ bên cạnh , xinh đẹp sang trọng, miệng ra lại toàn lời cay nghiệt: “ Mất tích suốt cả ngày, chắc chắn là bỏ trốn cùng tên đàn ông lỗ mãng nào rồi! Bỗ dạng ra cái đám ôn gì, chẳng lẽ là bị vứt bỏ? ”

      “ Phi phi phi chó nhà ai thả rông sủa bậy sủa bạ đó! ” Chiêu Nhi giận dữ, muốn xông lên trước bảo vệ tiểu thư, nhưng bi kẹt cứng ngắc trong lỗ chó , thể động đậy. Chỉ đành mở to hai mắt trừng trừng hận thể đem đôi huynh muội ác độc này ra xào lăn, chưng tương thảy vào nồi lẩu, trói lại cho cử động, lấy roi đánh, dùng nến giọt, dìm xuống nước, hơ lửa, châm kim.

      Chiêu Nhi có gì giỏi, giòi nhất là mắng người. Cả khoảnh sân nhất thời lanh lảnh tiếng nàng ta lải nhải ngừng.

      “ Hai người người là thiếu gia con nhà giàu có học thức, người là tiểu thư xinh đẹp quyền quý hở tí buông những lời khó nghe nhục mạ tiểu thư của ta. uổng công cha mẹ mấy người sinh mấy người ra bộ dáng xinh đẹp, tâm địa còn hơn rắn rết. Tiểu thư dù sao cũng là đại phòng*, xét theo vai vế chính là biểu tỉ của hai người., Mấy người quả đít chó phoọc ra trân châu, mấy lời mấy người ra đều phải thứ tốt lành gì. Làm con cháu, làm em út như mấy người cũng là thất bại, con mẹ nó, Quả thực chính là bằng heo chó, ! So với heo chó còn vũ nhục heo chó!"

      * Đại phòng: vợ con thê thiếp của người con trai cả- tất nhiên phải do chính thất sinh ra trong gia đình, còn gọi là chi thứ nhất, Nhị phòng: vợ con thê thiếp của người trai thứ hai, còn gọi là chi thứ hai, cứ tiếp tục như thế tới Tam phòng Tứ phòng...

      Con cháu đời sau theo tôn ti vai vế, con cháu nhị phòng nếu cùng thứ bậc với con cháu đại phòng luôn phải gọi con cháu đại phòng là chị... dù cho có lớn tuổi hơn đây nữa .

      dễ hiểu là ba bạn là hai thằng con chú ba cho dù lớn hơn cả chục tuổi vẫn phải gọi bạn là / chị.

      “ Hắt xì!” Vân Yên quay mặt . Ta quen nương đó... Ta quen nương đó...

      “ Trời đất ơi, làm người ít nhất cũng phải để đức cho con cái chứ trời.Làm họ chị họ của người ta thôi mà làm như má người ta vậy trời. Cái thứ gì mà làm mà ăn hiếp chị là cái thứ vô giáo dục, vô giáo dục từ trong trứng vô ra, vô giáo dục đến con ma cũng chào thua, vô giáo dục đến con cua cũng chào cờ, vô giáo dục đến cờ hó thèm nhận làm bạn. ”

      “ .... ”

      “ Người gì đâu mà ác non ác nước. Ác ướt bầu trời. Ác ngập trời tổ quốc. Ác đến cuốc cũng chào thua. Ác chua sình đất nẻ. Ác mà còn tỏ vẻ hơn người. ”


      “ .... ”


      “ Xấu trong tìm thức xấu ra. Xấu từ buổi sơ khai non nước. Xấu từ mầm non xấu sang trung cấp. Xấu sập đất bể bờ. Xấu nát nhà thờ. Xấu dơ bệnh viện. Xấu niểng Bitexco. Xấu solo đối thủ. Xấu xanh cả bầu trời. Xấu di dời cần giải tỏa. Xấu lan tỏa 100 km/h. Xấu thờ ơ như cội. Xấu bại hoại nhân gian. Xấu tiêu tan dương thế. Xấu ế con sơ sinh. Xấu điêu linh con trai mới đẻ. Xấu mọc ghẻ luôn bóng gió mới dậy . ”

      “ .... ”

      “ Cái thứ vừa ác vừa xấu chì địa ngục này nha, ra đường á trời đánh thánh cũng đâm, mưa lâm râm chết đuối. ”*

      *Minh Dự chửi hay quá. Lụm luôn



      Họa Hạ mím môi, rất muốn cười nha, nhưng ánh mắt đại ca là sao đây. Kiểu như chỉ cần lỡ dại xì ra tiếng thôi, cái đzầu cổ du lịch liền.

      Aizz, đạo lý là thế này đây, có người huynh đệ ruột thịt cũng vứt xó luôn mà…

      “ Chiêu Nhi, mắng hay lắm! ” Tạ Sơ Thần đứng che cho Chiêu Nhi, bật ngón tay cái lên, khóe môi cong cong tán thường.

      Mắng hay lắm mắng giỏi lắm!!! Sau này phải theo muội ấy học chút công phu mắng người này mới được.

      Vân Yên lau mồ hôi trán, nhìn Tiêu Vãn nãy giờ vẫn chôn chân tại chỗ, ánh mắt chằm chằm dõi theo dáng người nhắn quật cường bên kia tường “ ...Thiếu gia, chúng ta... chúng ta có cần vào đó hỗ trợ ? ”

      Tiêu Vãn chăm chăm đâm thủng bức tường, làm như có thể nhìn xuyên qua đó tìm được bóng dáng chỉ mới tối hôm qua thôi còn sưởi ấm tâm hồn , chau mày lại, với Vân Yên lo lắng bên cạnh, “ cần. Ta cũng cảm thấy nha đầu đó mắng rất đúng. Cứ để nàng ta mắng thêm lúc nữa.” thất thần nhìn vào trong, trái tim trong thân thể hề trấn định như bề ngoài của .

      Thấy Tiêu Vãn trơ lì như vậy, sắc mặt Vân Yên tái hẳn . Được cái gì mà được? Cậu vào giúp nha đầu đó khẳng định bị đánh bầm xương. Tạ tiểu thư dù sao cũng là biểu tỉ của người ta, người ta giỏi lắm cũng chỉ xóc xỉa vài câu, còn cái nha đầu biết trời cao đất dày kia... ngu mà còn lì. thị tì mà còn biết thân biết phận. Bảo vệ chủ cái con khỉ. mà bảo vệ bản thân còn tốt hơn.

      Họa Hạ như có như nhìn về phía Vân Yên, ánh mắt sâu thấy đáy lóe lên vài tia giảo hoạt.

      “ Đê tiện đáng sợ, đáng sợ nhất là đê tiện có nội hàm giống như vậy, cái gọi là nước quá trong ắt có cá, người vô địch là đê tiện nhưng đê tiện bao giờ vô địch được*.... ”

      *: Phun hết nguyên ly trà sữa trân châu vào màn hình.

      Vân Yên mặt toàn dấu chấm than, Họa Hạ ho sặc sụa, toàn bộ nam phụ lão ấu Tạ gia đồng loạt lên cơn động kinh, chỉ có Tiêu Vãn vẫn hờ hững thèm quan tâm.

      “ Biểu tỉ, nha đầu của tỉ càng ngày càng hiểu tôn ti , lại dám chửi đầu chủ tử, biết quy củ!”

      Ai bị lôi tám đời tổ tông ra chửi như thế đếu căm hận, huống chi là người mọn như ta, nam tử đánh mắt ra hiệu, lập tức có hai tên gia đinh thân hình vạm vỡ bẻ tay răng rắc bước lên, giơ chân đá vào mặt Chiêu Nhi.

      Tạ Sơ Thần sắc mặt trắng nhợt, lời chắn trước người Chiêu Nhi, chân theo phản xạ vội vàng vươn ra phía truớc. Tên gia đinh bị bất ngờ, chân xoay vòng, trúng ngay bụng Tạ Sơ Thần. Quần áo người nàng ấy bẩn hết cả, bây giờ lại thêm dấu chân ngay bụng, nàng ấy bị đau lảo đảo lùi vài bước, nhưng cương quyết rời Chiêu Nhi, ánh mắt lạnh lùng như bàn băng bắn vào đôi huynh muội ỷ thế hiếp người.

      Lúc này, người đàn ông trung niên từ xa xa đến, ông ta mày kiếm mắt sáng, cái mũi cao như vách núi đá tuấn vô cùng, khóe môi ôm lấy ý cười sang sảng, tuy rằng gần bốn mươi, lại thể che lấp được tư thế oai hùng, có thể thấy được khi còn trai trẻ cũng là mỹ nam tử thời.

      Thấy Tạ Sơ Thần bẩn thỉu nhếch nhác, chân mày ông ta nhíu lại thành đường, nhưng vì duy trì hình tượng từ ái “ thúc thúc như cha ” trước mặt mọi người, ông ta cố nuốt cơn giận trôi xuống cổ họng , mặt là nụ cười bao dung, nhàng , “ Thần nhi, con nhìn xem bộ dáng con bây giờ còn ra thể thống gì, còn mau vào nhà rửa mặt chải đầu! Con có biết ngươi mất tích ngày đêm, ta và mẹ con lo lắng như thế nào ? Nếu con có mệnh hệ gì, xuống dưới cửu tuyền ta còn mật mũi nào gặp cha con! ”

      Tạ Sơ Thần cười lạnh tiếng, trào phúng: “ Nhị thúc cần gì giở vờ giả vịt, chờ Sơ Thần rửa mặt chải đầu sạch xong sau đó bắt Sơ Thần về Từ gia làm thiếp? Nếu như hôm nay Sơ Thần mất tích , chỉ sợ người mà nhị thúc còn mặt mũi gặp phải cha con, mà là người của Từ gia đó. ”

      Từ sau khi phụ thân Tạ Sơ Thần Tạ Hân Tuyền qua đời, cơ nghiệp cả đời ông ta khổ công gầy dựng —— Tạ gia bị chia năm xẻ bảy, thứ đệ* ông ta, Tạ Thanh Vinh giả nhân giả nghĩa lấy danh nghĩa nuôi nấng Tạ Sơ Thần, vơ vét được hơn nửa tài sản của Tạ Hân Tuyền.

      *: ở đây chỉ con dòng thiếp thất. Tạ Hân Tuyền là con trai chính thất, Tạ Thanh Vinh là con trai của thiếp.

      Tạ Hân Tuyền là phú hào giàu nhất kinh thành, tài sản vô số, nhưng sau khi Tạ Thanh Vinh đoạt quyền, ăn xài phung phí, trầm luân vào cờ bạc, chỉ ba năm ngắn ngủi, nướng hơn nửa tài sản Tạ gia vào sòng bạc. Thái độ đối với hai mẹ con Tạ Sơ Thần cũng dần dần thay đổi, ban đầu ân cần chăm sóc bao nhiêu, bây giờ cư xử lạnh lùng bấy nhiêu.

      Gần đây, tiền vốn xoay vòng của mấy cửa hàng Tạ gia gặp chút trục trặc, Tạ Thanh Vinh lại nợ sòng bạc khoản lớn, ông ta mới lén lút hứa gả Tạ Sơ Thần cho Từ tam thiếu gia làm thiếp, sính lễ là ngàn lượng bạc trắng.

      Ông ta biết Tạ Sơ Thần tính tình bướng bỉnh, nhất định đồng ý hôn này, cho nên ông ta trù tính kỹ lưỡng, hạ thuốc mê Tạ Sơ Thần, sau đó thần biết quỷ hay đưa nàng ấy lên kiệu hoa, đến lúc đó gạo nấu chín cơm.

      Ai biết, kiệu hoa còn chưa tới cửa, Tạ Sơ Thần lại chơi trò mất tích !

      Nay, thấy Tạ Sơ Thần thẳng thừng vạch trần mưu của mình, Tạ Thanh Vinh nheo mắt, hoài nghi nhất định là Tạ Sơ Thần nghe trộm được cuộc chuyện giữa ông ta với bà mai Từ gia, mới lén lút trốn khỏi Tạ phủ.

      Ông ta bày ra bộ mặt quan tâm dối trá, thản nhiên :“ Nếu biết mau rửa mặt chải đầu sau đó mặc đồ tân nương vào, người Từ gia cũng sắp tới đây đón con rồi, đừng để lỡ giờ lành! ” xong, ông ta lườm Tạ Sơ Thần cái , cảnh cáo nàng ấy đừng nghĩ đến chuyện trốn khỏi Tạ phủ lần nữa.

      Tạ Sơ Thần nuốt xuống bụm máu trong cổ họng , lạnh lùng gằn từng chữ: “ Sơ Thần có phu quân, cần nhị thúc phí công lo hôn cho Sơ Thần. ”

      “ Phu quân? ” Làm như vừa nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian, Tạ Thanh Vinh gập người, cười như nắc nẻ,“ Bên ngoài đều đồn ngươi mặt dày mày dạn đại náo đám cưới trưởng tử Tiêu gia, nay phu quân trong miệng ngươi, chẳng lẽ là chỉ Tiêu Vãn? Người khắp kinh thành đều biết, Tiêu Vãn cuồng dại Quý Thư Mặc, lập lời thề chỉ cưới thê tử, nữ nhân tai tiếng khắp người như ngươi còn mơ giữa ban ngày muốn làm thê tử Tiêu Vãn? ”

      Thấy Tạ Sơ Thần sắc mặt xanh xao*, lén la lén lút chun lỗ chó vào nhà, Tạ Thanh Vinh liền đoán ra Tiêu Vãn căn bản thừa nhận Tạ Sơ Thần là thê tử. Mặc kệ Tạ Sơ Thần có quan hệ gì với Tiêu Vãn, ông ta nhận sính lễ của Từ gia, có sao ông ta cũng phải ép Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa đưa đến Từ gia!

      *: Đọc đoạn này muốn cầm dép phang vô đầu Tiêu Vãn quá. Sáng sớm ít nhất phải mời người ta bữa cơm. CMN. Từ trưa tới giờ ko ăn gì hết, mặt xanh xao là phải. Tạ Sơ Thần cũng quá ư trâu bò, đúng là nữ chính, nhận được bảo kê của tác giả. Gặp mình là mình đói té
      [​IMG]

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ôi ... công phu mắng chửi của chiêu nhi là ... cmn ssảng khoái, ấy, nhưng mà sao có bitexco ở đây vậy nàng? giỏi cho Tieu vãn rồi đó, làm sao giải quyết nè, mắng người ta cho cố vào giờ thấy người ta làm thiếp cho người khác, ngược chết ngươi. hứ
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      chương 14 Tiêu Vãn hùng cứu mĩ nhân

      “ Lề mề cái gì, còn nhanh lên! ” Giọng điệu bà mai bực bội, quát lớn tiếng, định nắm tay Tạ Sơ Thần lôi bất ngờ hét lên tiếng thảm thiết còn hơn heo bị chọc tiết.

      tiếng “ Răng rắc” giòn vang, bàn tay đưa về phía Tạ Sơ Thần bị bàn tay xinh đẹp như điêu khắc bắt lấy, còn chưa thấy người trước mắt là ai đối phương dùng lực quăng bà ta văng ra ngoài.“ Phanh ” tiếng, đụng vào tường.

      Cùng với tiếng hô to của bà mai, sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, xuất thủ trong nháy mắt, thanh bảo kiếm trong tay phóng tới bà ta run rẩy nơi góc tường, khuôn mặt múp míp đầy thịt nhợt nhạt còn chút máu nhìn Tiêu Vãn .

      “ Đại hiệp… xin tha mạng ” Bà mai hồn vía lên mây, run như cầy sấy, thều thào.

      “ Đinh ” thanh trong trẻo vang lên, bảo kiếm trong tay Tiêu Vãn cắm thẳng vào bức tường phía sau lưng bà mai . Cũng là lúc bà ta sợ quá ngất .

      Tiêu Vãn nhìn thanh kiếm gãy ở sau lưng bà mai , mâu quang dần lạnh lẽo, vung tay áo lên, trận gió lạnh quét mạnh sang phía bà ta.

      “ A.... ” bà mai mở mắt, kêu thảm tiếng, cơ thể nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

      “ Bịch ” tiếng động nặng nề vang lên, thân hình phì nhiêu văng xa hơn mấy trượng. Bà mai hộc máu, lục phủ ngũ tạng chính thức khua chiêng đánh trống tụng kinh gõ mõ ì xèo.

      Tiêu Vãn thờ ơ quay đầu, lia ánh mắt sắc như dao về phía hai tên gia đinh kiềm chế Tạ Sơ Thần , khóe miệng nở nụ cười hiểm. Hai tên gia đinh rét mà run, còn định buông Tạ Sơ Thần ra chân Tiêu Vãn đá bay tên, chân kia giẫm lên ngực tên còn lại.

      cúi đầu, lấy tay vuốt trán, cười như cười : “ cho bản thiếu gia biết, vừa rồi ngươi dùng cái chân thối nào đá Sơ Thần ? ”

      “ Là cái chân này, hay là cái chân này? ” Tiêu Vãn quan sát hồi, nhìn tên gia đinh bị đạp dưới chân liều mạng lắc đầu, nhếch mép cười tàn độc, “ , vậy phế cả hai chân ! ”

      Tiêu Vãn ngang ngược từ trong xương, ngông cuồng quen thói , bằng cũng được bình chọn là đệ nhất ác bá kinh thành nhiều năm liền.

      Giờ phút này, khí thế bức người dọa tên gia đinh sợ tới mức ngừng kêu khóc xin tha: “ Đau đau đau! Nô tài biết sai rồi, cầu thiếu gia tha mạng! Van thiếu gia tha nô tài !”

      “ Biết sai? ” Chỉ cần tưởng tượng lúc Tạ Sơ Thần bị đạp đạp, cả người lảo đảo muốn té, Tiêu Vãn nổi cơn tam bành, làm sao có thể tha thứ dễ dàng như thế được. dùng chân miết mạnh đường dài từ bụng đến bộ vị quan trọng của tên gia đinh, sau đó còn rất nhân từ “ ta chà ta chà ta cứ chà coi ngươi đứng nổi ”* Tên chân gia đinh tận hưởng cảm giác đau đớn “ cha mẹ cách xa nhau ”* thét to , sau đó chỉ thấy cả người quay cuồng, bị Tiêu Vãn đá phát bay ra cửa lớn.

      * Hai câu này tự hiểu. hí hí.

      Họa Hạ đứng bên trợn tròn mắt, nhìn thiếu gia nhà mình ác như thú, à , vênh váo như tu hú lúc đè bẹp sắc đẹp con công. hihi. Rất có cảm giác thành tựu nha.

      Tiêu Vãn những “ ác như thú ” như Họa Hạ tán dương mà còn rất thù dai. Sau khi trừng trị tên gia đinh, bước đến bức tường, rút thanh bảo kiếm ra, nhắm thẳng hướng tên gia đinh đầu tiên bị đá ra ngoài cửa, nãy giờ vẫn còn thở phì phò, thanh bảo kiếm chém thịt người như chém đầu... bò bay đường thẳng tắp cắm vào giữa vai tên gia đinh! Tên gia đinh bị kiếm từ đâu bay đến làm cho lảo đảo, đau đớn kêu lên tiếng, ôm vai quỳ gối xuống đất!

      Phù... Kết cục ba tên cũng xử lý xong cả ba, cho dù tên cuối cùng có hơi tay. Nhưng thôi kệ. có gì là hoàn hảo có chăng chỉ là đề cao mà thôi. Nhìn tác phẩm “máu chảy thành sông ” của mình, trong lòng Tiêu Vãn mới hơi hơi hả giận, bước đến bên Tạ Sơ Thần, bày ra tư thế mà cho là đẹp trai nhất.

      “Đừng sợ, có ta ở đây, để ai bắt nạt nàng !” chắn trước Tạ Sơ Thần giọng điệu dịu dàng , đầy thâm tình, ánh mắt càng chất chứa nhiều tình cảm đan xen vào nhau, thương có , xót xa có, nhưng hết là áy náy dằn vặt , cùng với hành động siêu hùng thể cả bầu trời thương.

      Kiếp trước, Tiêu Vãn rất ghét đọc sách, chỉ quan tâm võ học. Nhưng phải bởi vì thích võ thuật, hay để rèn luyện thân thể, học võ là để trình diễn màn hùng cứu mĩ nhân trước mặt mĩ nữ, khiến các nàng xinh đẹp cảm kích ân nhân, sau đó tôn sùng triệt triệt để để, cuối cùng sinh lòng ái mộ vị tráng sĩ tài hoa phong lưu nghĩa hiệp này.

      Tiêu Vãn từng có thời gian nghiêm túc học võ, nhưng chăm chỉ bữa đực bữa cái, kiếp trước chỉ học được vài đường công phu mèo quào, miễn cưỡng có thể lòe thiên hạ. Những khi nhìn vừa mắt mĩ nữ nào, bèn bỏ tiền thuê vài tên đầu đường xó chợ giả dạng côn đồ khi dễ thiếu nữ đó, sau đó dùng tư thế tuấn ngất trời, hào quang chói lọi lên sàn, trừng trị hết bọn côn đồ, dùng chiêu thức này giành được trái tim người đẹp.

      Bất quá, đó là Tiêu Vãn của ba năm trước. Sau khi Tiêu Vãn gặp Quý Thư Mặc, si ngốc theo đuổi nàng ta, toàn tâm toàn ý với Quý Thư Mặc chòng ghẹo mĩ nhân nào nữa, và dưới bảo vệ còn hơn gà mẹ che chở con của thị vệ, nên từ đó tới nay, Tiêu Vãn càng có cơ hội thi triển công phu mèo quào.

      Màn hùng cứu mĩ nhân này làm vô cùng trôi chảy, chắn trước người mỹ nhân này, đạp bay kẻ ác này, khi ngửa đầu gầm lên phải làm sao cho nhìn vào thấy oai phong lẫm liệt này, tư thế đứng chếch góc bao nhiêu độ đẹp trai nhất này, tất cả những thứ này, biểu diễn ngàn lần cũng vạn lần, mỗi động tác đều thuộc nằm lòng. Nhất là câu sau cùng kia, quả thực là treo tại ngoài cửa miệng Tiêu Vãn. lâu thi triển tài năng, sau khi máu nhuộm sân nhà Tạ gia, vui sướng , nhất thời như trở về cảnh tượng hồi ba năm trước, tự chủ đem câu cửa miệng mỗi khi mình làm “ hùng cứu mĩ nhân ” ra.

      Giọng kia, xa lạ như thế, lại...... Quen thuộc như vậy khiến cả người Tạ Sơ Thần cứng đờ, nàng ấy thể nào tin được, lời nào mơ màng ngước đầu lên.

      Cứ tưởng rằng do mình quá mức nhớ nhung nên sinh ra ảo giác, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu, giữa muôn vàn hào quang chói lọi có bóng lưng cao to trầm ổn đứng chắn trước người mình.

      Cẩm y dính đầy hoa ngũ sắc xinh, phiêu dật tựa trích tiên giáng thế, thản nhiên đứng đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc.

      Ánh trời chiều chiếu xuống, người nọ chỉ như đám mây trắng, mờ mờ ảo ảo, nhưng lại giấu được phong thái của . đứng quay lưng lại, sóng lưng thẳng tắp, thanh khiết thoát tục giống như tiên nhân đứng đám mây đỏ theo gió bay đến, đầu tóc đen xõa xuống đằng sau, nhàng bay bay, tiêu sái vô song, phiêu dật ôn nhuận, phong lưu phóng khoáng.

      Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, áo bào trắng bay bay, ràng chỉ là hai màu trắng đen đơn điệu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn hơn ngàn vạn sắc thái thế gian.

      Hai người gần nhau chỉ cánh tay, nhưng vẫn thấy diện mạo của nam nhân kia. Nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cảm nhận được dung nhan như họa, sáng chói bức người. thân người này tỏa ra khí chất thản nhiên mà thần bí, ở luôn toát ra ấm áp lan tỏa vào những ngày mùa đông rét mướt, xua tan lạnh giá tâm hồn nàng ấy.

      Tạ Sơ Thần sợ đây cũng chỉ là giấc mơ, như cơn mộng si vẫn luôn xuất trong suốt ba năm nay của nàng ấy. Tỉnh lại càng thêm xót xa thất vọng.

      Nghĩ vậy, nàng ấy hơi sợ hãi vươn tay nắm góc áo bào, dè dặt bước sát đến bên tia nắng ấm tận sâu đáy lòng mình.

      Bị Tiêu Vãn dọa thần hồn nát thần tính, tỉ đệ Tạ gia bây giờ mới bừng
      [​IMG]

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      chương 15 Tiêu Vãn đau lòng

      Hai má đỏ như lửa, Tạ Sơ Thần thấy mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía mình, mới ý thức được mình bị Tiêu Vãn ôm trong ngực, mà động tác xấu hổ chôn mặt mình của nàng ấy, lại biến thành thân thiết dán lên ngực Tiêu Vãn.

      Tạ Sơ Thần cả kinh, theo bản năng vội vàng buông lỏng tay ôm eo Tiêu Vãn, lại nhớ mình mới vừa chui lỗ chó, cả người bẩn thỉu , mà tối qua mình còn nôn đầy người Tiêu Vãn, bị chàng khinh khi ghét bỏ đủ điều, nàng ấy lập tức như nai con gặp họa, kinh hoảng muốn đẩy Tiêu Vãn ra.

      Ai biết, Tiêu Vãn chẳng những có đẩy nàng ấy ra xa, ngược lại ôm nàng ấy càng chặt hơn .

      Kiếp trước, mặc kệ mình cả người dơ bẩn thọ hình pháp trường, Tạ Sơ Thần vẫn dịu dàng ôm mình.

      Chuyện như mới hôm qua, khiến ánh mắt Tiêu Vãn ươn ướt, nhịn được hai bàn tay vòng qua đan vào từng ngón tay như ngọc của Tạ Sơ Thần. ràng là kim chi ngọc diệp, ngón tay lại xuất vết chai mờ mờ, có thể thấy được những năm gần đây, nàng ấy phải chịu nhiều vất vả.

      Nàng ấy nên được người Tạ gia nâng niu trong lòng bàn tay! Rốt cục xảy ra chuyện gì lại khiến tiểu thư phú hộ giàu nhất kinh thành phải rơi vào tình cảnh như vậy?

      Trong lòng có trăm nghìn mối kết, Tiêu Vãn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tạ Thanh Vinh, cười gằn: “ Tạ lão gia, Sơ Thần là thê tử của ta. ”

      câu chắc như đinh đóng cột làm thân mình Tạ Sơ Thần run lên, hơi bất an nhìn Tiêu Vãn. Tiêu Vãn liền vỗ lên mu bàn tay nàng ấy, ý bảo nàng ấy bình tĩnh đừng nóng.

      Tiêu Vãn với Tạ Thanh Vinh mà mắt nhìn chăm chăm bà mai tỉnh nằm dài khiếp sợ ở đằng xa : “ Nhưng vừa rồi, bản thiếu gia nghe được, ông muốn bắt Sơ Thần gả cho Từ tam thiếu gia, có chuyện này ? ”

      Thấy Tiêu Vãn khó chịu mắt cứ đảo tới đảo lui người bà mai, Tạ Thanh Vinh nhíu mày, giả vờ lo lắng : “ biết Tiêu thiếu gia muốn cưới Sơ Thần, cho nên ta làm chủ hứa mối hôn cho Sơ Thần , chính là Từ tam thiếu gia... Nay Từ gia đem sính lễ đến là ngàn lượng, kiệu hoa cũng tới cửa, nếu như hủy hôn, phía bên Từ gia, e rằng ổn ... ”

      Tiêu Vãn hào phóng phất phất tay: “ Hôm nay lại mặt, ta đặc biệt đem tới năm ngàn lượng sính lễ và tám rương quà cưới. Từ gia bất quá ngàn lượng sính lễ, ông thấy có chỗ nào ổn? Sơ Thần là thê tử của ta, ông còn mau trả lại hôn thư! ”

      Tạ Thanh Vinh thu Từ gia ngàn lượng sính lễ, nếu gả Tạ Sơ Thần Từ gia, tức là hồi hôn hay còn gọi là hủy hôn. Dựa theo luật Đông Ngụy, người bội ước phải bồi thường gấp đôi sính lễ, bây giờ Tiêu Vãn lại đưa đến năm ngàn lượng sính lễ và tám rương quà cưới!

      Tạ Thanh Vinh nhìn từng rương từng rương quà cưới đưa vào phủ, mỗi rương đều đáng giá ngàn vàng, ánh mắt sáng ngời. Ông ta vung tay lên, danh chính ngôn thuận : “ Hôm nay, Sơ Thần chúng ta gả Từ gia!" xong, lấy hôn thư Từ gia đưa đến ném vào mặt phụ tá bà mai, " Ta tuyên bố, từ giây phút này, tờ hôn thư này chính-thức-vô-giá-trị. Người đâu, tống tiễn bà mai và con chó của bà ta ra cửa. ”

      Hôn nhân ở Đông Ngụy bắt đầu bằng câu của bà mai, đầu tiên nhà trai mời bà mai đến nhà cầu hôn, nhà sau khi đồng ý, đưa tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ của tân nương gọi là bát tự niên canh. Nhà trai sau khi lấy được bát tự niên canh , theo phong tục phải đặt trước bài vị tổ tông đốt nhang cúng vái ba ngày, sau đó mời thầy bói tính ngày sinh tháng đẻ nam nữ có xung khắc hay .

      khi xung khắc, có thể kết hôn. Mà phần quan trọng nhất của thủ tục kết hôn, đó chính là ký hôn thư.

      Ở Đông Ngụy, từ trước đến nay hôn nhân đại là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, cho nên phía dưới hôn thư, ngoài chữ ký của cha mẹ hai bên, còn phải có chữ ký của bà mai, như vậy mới có giá trị luật pháp. Nếu có người đơn phương hủy bỏ hôn ước, lại thể bồi thường gấp đôi sính lễ, phạt đánh sáu mươi trượng. Nếu nữ tử có hôn ước mà còn tự ý gả cho người khác, bị cấu thành tội thông dâm, bị người phỉ nhổ.

      Nhìn tờ hôn ước bị ném về, Tiêu Vãn nhếp mép, còn phụ tá bà mai tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Bà ta dậm chân, thở hổn hển : “ Tạ gia các ngươi dám hồi hôn! Các ngươi chờ đó, Từ tam thiếu gia tuyệt bỏ qua cho các ngươi ! ”

      Bỏ lại câu hung ác, phụ tá bà mai tức giận chạy đến đỡ bà mai chỉ còn nửa cái mạng, hai người đàn bà dìu nhau rời khỏi Tạ phủ, ai ngờ, mới đặt chân qua khỏi cổng, va vào thiếu niên khoác người lục bào.

      “ Xin lỗi, mấy bà già, sao chứ? ”

      “ Ngươi… ngươi… ” Phụ tá bà mai tức líu lưỡi.

      Phụ nữ hận nhất người ta mình già. Cho dù hai bà, người hơn 40, người hơn 30, nữ tử ở cái tuổi đó ở Đông Ngụy bị xếp vào hàng già . Nhưng thực tế là chuyện, còn bản thân có chấp nhận hay lại là chuyện khác.

      Hai bà bị đâm vào, cả người chấn động, té lăn quay, đau nổ đom đóm mắt, được mấy người Từ gia đỡ dậy. Hai bà oán hận nhìn thoáng qua Tạ phủ, cùng kiệu hoa ảo não trở về Từ gia, đem chuyện hôm nay Tiêu Vãn đoạt hôn, Tạ gia hồi hôn thêm mắm thêm muối báo cáo cho Từ tam thiếu gia.

      Xoa xoa tay chờ thê tử xinh đẹp, Từ Thanh thấy bà mai khắp người đầy vết thương trở về với cái kiệu , nghiến răng nghiến lợi tức giận. ta xưa nay kiêu căng quen thói làm sao nuốt trôi nỗi nhục này, mang theo đám hộ vệ, khí thế hùng hổ Tạ phủ giết người!

      Trong Tạ phủ, Tạ Thanh Vinh đối xử với Tiêu Vãn như khách quý, thậm chí vì lấy lòng Tiêu Vãn, ông ta mặc kệ con trai ngăn cản, sai người đánh hai tên thị vệ bên cạnh con trai nhiều năm 50 đại bản, trục xuất khỏi Tạ phủ.

      Loại người thấy tiền sáng mắt như vậy, Tiêu Vãn vô cùng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn khách khí kêu vài tiếng “Tạ lão gia” , sau đó lấy cớ thăm mẹ ruột Tạ Sơ Thần, nắm tay Tạ Sơ Thần ngây ngốc ngượng ngùng, nghênh ngang rời khỏi đại viện Tạ gia, về viện của Tạ Sơ Thần, bộ dáng giống như là đại lão gia nắm quyền nơi này vậy.

      Trước khi , quên quăng cho Tạ Hi tức điên lên cái nhìn khiêu khích, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm sáng lạn.

      Tạ Hi thở phì phò trừng mắt, đợi Tiêu Vãn xa, lôi kéo tay Tạ Thanh Vinh oan ức : “Cha! Người sao giúp con trai, ngược lại giúp Tiêu Vãn chứ! Hơn nữa, thất hứa hôn Từ gia, Từ tam thiếu gia bỏ qua cho chúng ta ! Chúng ta phải bồi thượng gấp đôi tiền sính lễ đó!”

      Tạ Thanh Vinh cho là đúng khoát tay, nhìn bóng dáng Tiêu Vãn dắt Tạ Sơ Thần xa, trong ánh mắt tràn đầy tính toán: “Gấp đôi tiền sính lễ bất quá hai ngàn lượng, nhưng Tiêu Vãn cho ước chừng năm ngàn lượng, chúng ta còn lời ba ngàn lượng! Có Tiêu gia hậu thuẫn, chúng ta hà tất sợ Từ gia? Bất quá chỉ là con trai của tên thị lang nho , sao so được với trưởng tử Tiêu gia! Hơn nữa cái con bé Tạ Sơ Thần tai tiếng đầy mình kia, dường như rất được Tiêu Vãn sủng ái nha!”

      Nhìn tám rương châu báu giá trị liên thành trước mắt, Tạ Thanh Vinh mắt tỏa hào quang, thèm dãi : “Bây giờ Tiêu Vãn chỉ có hai thê tử , ngày sau nếu như Tạ Sơ Thần được chuyên sủng, Tạ gia chúng ta cũng có thể được nhờ! Vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay!”

      “Nhưng... nhưng... A Tam... ” Quá nóng ruột, Tạ Hi ra tiếng lòng thực của mình đến cũng nhận ra.

      Phụ thân định đuổi A Tam ra khỏi phủ thực sao?

      Chả lẽ phụ thân nhận ra A...Tiểu Tứ chính là tâm can bảo bối của ?

      Tạ Thanh Vinh vỗ vỗ đầu Tạ Hi, cười khẩy “Con trai của ta khờ. Con tự nghĩ .”

      xong, ông ta quay sang chuyên tâm kiểm kê khối tài sản kếch xù trong tám cái rương. Để mặc con trai ngây ngốc.

      Tạ Hi nghĩ lúc lâu kết cục cũng thông suốt, vỗ cái bốp lên đầu mình, “Ờ há. Phụ thân đúng. Mình khờ. ” Đâu có cái quy định nào chủ nhân đuổi nô tài ra khỏi cửa sau đó được nhận vào lại đâu? an bày A... à Tiểu Tứ nơi tốt nhất, sai người hầu hạ A... à Tiểu Tứ dưỡng thương. Sau khi vết thương lành đưa người quay về phủ.

      Nhìn cái cáng khiêng nô tài A Tam ngang qua, Tạ Hi ghét bỏ nhìn lượt rồi trừng mắt.

      “Đúng là đồ vô dụng, hừ.”

      Bĩu môi cái rồi xoay lưng lại. Hừ. Ta mới thèm để ý tới ngươi. Người ta quan tâm là Tiểu Tứ ngoan hiền kia.

      A Tam nằm cáng vết thương chằng chịt, đến sức chuyện còn có, chỉ biết im lặng nhìn bóng lưng thiếu gia, trong lòng ảo não. biết biết lời ngon ngọt, chọc thiếu gia vui vẻ như Tiểu Tứ, càng có...




      Cách xa tầm mắt Tạ Thanh Vinh, ngón tay Tiêu Vãn đan vào Tạ Sơ Thần như cũ, sợ Tạ Sơ Thần bị thương ở chân đứng bất tiện, Tiêu Vãn cố ý bước chậm, hơi vận sức nhàng bợ nửa người nàng ấy.

      Tạ Sơ Thần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tay hai người quấn lấy nhau, chỗ đầu ngón tay truyền đến hơi ấm của Tiêu Vãn. Tạ Sơ Thần yên lặng lắng nghe tiếng tim mình đập bùm bùm trong lồng ngực.

      Nàng ấy ràng biết, đối phương... diễn trò... Nhưng, tâm lại cố chấp muốn buông tay...

      Mãi nửa ngày, nàng ấy mới lấy dũng khí nhìn về phía Tiêu Vãn, giọng : “Tiêu thiếu gia, vừa rồi cám ơn cậu. Hai ngàn lượng bạc, tôi cố gắng trả cho cậu ...”

      “Nàng cho rằng, ta đem tiền trả cho Từ gia ? Trò hay còn ở phía sau!” Tiêu Vãn cười khẽ, cúi đầu nhìn về phía Tạ Sơ Thần, lại thấy nàng ấy cắn chặt đôi môi tái nhợt, hai mắt xinh đẹp biết nhìn mình chớp, sóng mắt như hồ thu.

      Hai mắt đỏ ửng và hai vai run rẩy lại tiết lộ tâm tư nàng ấy, khiến lòng Tiêu Vãn thắt lại, cảm xúc như thủy triều tràn đê. Mặc dù ngoài mặt lạnh lùng như băng nhưng cảm giác quen thuộc lại ùa về. Đó là đau xót, đau lòng và xót xa tới mức khiến tim run rẩy.

      Tiêu Vãn thở hơi, khó hiểu hỏi: “ Nàng dù gì cũng là đích nữ Tạ gia, sao lại bị thứ hệ khi dễ đến nông nỗi này?”

      Địa vị đích - thứ ở Đông Ngụy phân biệt ràng, thứ hệ lại dám diễu võ dương oai đầu đích hệ, hạ nhân lại khi dễ đích hệ, quả thực là trăm năm khó gặp, tội này vô cùng nghiêm trọng, bị trách phạt trăm trượng là nương tay.

      “ Sau khi phụ thân qua đời, Tạ gia chia năm xẻ bảy, mẫu thân bệnh nặng mù lòa, thiếp lại còn , chuyện trong nhà ai quản lý. Khi đó, nhị thúc hết lòng chăm sóc hai mẹ con thiếp, mẫu thân bèn đem Tạ gia giao cho ông ta chưởng quản, ai biết... Kết cục dẫn sói vào nhà...” Tạ Sơ Thần cười khổ, “Nhị thúc ham mê bài bạc, toàn bộ tài sản phụ thân cực khổ gầy dựng đều bị thúc ấy thua sạch bách, ông ta bị chủ nợ dí tận cửa. Túng thế làm liều lợi dụng thiếp , lén lút bán thiếp cho Từ Thanh. Nhưng thiếp —— ”

      Nàng ấy cắn cắn môi, dừng lại nửa câu sau thiếu chút nữa thốt ra lời, sắc mặt tái nhợt yếu ớt .

      “Nhưng nàng vô tình nghe được mưu của lão ta, muốn gả cho Từ Thanh, vì thế lén lút trốn khỏi Tạ gia, cầm ngọc bội Tiêu gia nhặt được, đến Tiêu phủ bức hôn? Ngọc bội Tiêu gia tượng trưng cho địa vị chánh thất của trưởng tử Tiêu gia. So với làm thiếp thứ mười ba của Từ Thanh, làm thiếu phu nhân Tiêu gia vẫn tốt hơn .”

      Tiêu Vãn nghĩ tới đâu tới đó, hoàn toàn phát mặt Tạ Sơ Thần càng ngày càng tái , cánh môi nhiều lần run rẩy, nhưng vẫn can đảm ra tâm tận đáy lòng.

      “Khó trách hôm đó, nàng nhất định muốn ta cưới nàng gấp, ra, là vì nguyên nhân này...”

      Nghĩ thông suốt Tạ Sơ Thần là bởi vì bị bức bất đắc dĩ mới tìm tới mình, lợi dụng mình, trong lòng Tiêu Vãn chẳng biết tại sao hơi hơi chua xót, đồng thời lại cảm thấy mình bỏ sót chuyện gì quan trọng.

      đè xuống khó chịu trong lòng, ôn nhu trấn an Tạ Sơ Thần: “Yên tâm, có ta ở đây, nàng bị gả vào Từ gia. Hơn nữa, ta giúp nàng đoạt lại Tạ gia, đồng thời chữa lành mắt mẫu thân .”

      Kiếp trước, Tạ Sơ Thần vì tránh né bức hôn, chạy trốn tới Tiêu gia, có lẽ là trước muốn nương nhờ Tiêu gia, sau cứu mẫu thân thôi. Đáng tiếc kiếp trước ghét Tạ Sơ Thần tận xương, khăng khăng cho rằng nàng ấy ham hư vinh, lợi dụng việc nhặt được ngọc bội Tiêu gia , bá chiếm* địa vị chính thê của , căn bản có suy xét nguyên nhân thực nàng ấy muốn gả cho , càng có tra hoàn cảnh nàng ấy tại Tạ gia.

      * bá chiếm: bá đạo( ngang ngược)+ chiếm (chiếm đoạt) -> chiếm đoạt cách ngang ngược

      Đương nhiên, cho dù biết được nguyên nhân thực , mình kiếp trước vẫn tàn nhẫn chế giễu nàng ấy, tuyệt giống hôm nay chìa tay giúp đỡ.

      “Bây giờ, nàng về phòng thay y phục, rửa mặt chải đầu trước. Đừng để mẫu thân nhìn thấy nàng chật vật như vậy, lo lắng chết được .”

      Bàn tay ấm áp rút ra, Tạ Sơ Thần giật mình, trong lòng có cảm giác mất mát. Nàng ấy ngoan ngoãn gật đầu, tới phòng ngủ của mình.

      Nàng ấy bước lại quay đầu cái, nhìn nam tử nho nhã dưới ánh mặt trời, ánh mắt có chút chua xót.

      Nàng ấy cỡ nào muốn cho biết , ba năm nay, ngày nào nàng ấy cũng mong đợi.

      Mong đợi ngày, mình xuất trước mặt chàng theo đúng kiểu nữ nhân lý tưởng* của chàng, mà phải chật vật như lúc này...

      *tiêu chuẩn nữ nhân lý tưởng: Đời người ai cũng có mẫu người lý tưởng. Nhưng theo khảo sát, rất rất rất hiếm người thành được với mẫu người lý tưởng đó. Tác giả cũng chẳng hiểu tại sao.

      Nàng ấy thừa biết, để giúp mình thoát khỏi hôn ước Từ gia, Tiêu Vãn mới phải xuất tại Tạ phủ, trong lòng chàng vốn khinh thường mình, làm sao có thể lòng thừa nhận thân phận của mình chứ, chẳng qua là thương hại cảnh ngộ nàng ấy thôi.
      milktruyenky, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :