[ HĐ ] Trúc Mã Bắt Nạt Thanh Mai

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Hy

      Ngân Hy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      [​IMG]
      Trúc Mã Bắt Nạt Thanh Mai.​
      Tác giả: Ngân Hy.
      Thể loại: Thanh mai trúc mã.
      Rating: 16+




      Văn án.

      quen nhau từ , cả hai cùng nhau lớn lên , cùng nhau thấy trưởng thành của đối phương. Cho tới lúc 17 tuổi, phải qua du học, để lại trải qua 5 năm mình. Lúc hành trình du học kết thúc, 22 tuổi. quay về, muốn tìm lại luôn ở trong tim mình bao nhiêu năm qua. Ấy vậy mà, nàng này lại nỡ quên mất , lại còn dám kết giao bạn trai. Được... được lắm... có bạn trai rồi sao chứ ? cước đá bay tên khốn kia. Bảo bối của , kẻ nào dám mơ tưởng ?







      Chap 1
      --- 10 giờ tối ---

      Nhiệt độ ngoài trời bây giờ xuống tới độ. Bên ngoài gió rít gào làm lay động mấy bóng cây. Tiếng xào xạc hỗn độn xen lẫn tiếng tiếng sấm sét báo hiệu cơn mưa sắp kéo đến. Có lẽ.. đây cơn bão to đúng hơn.

      Khả Lăng ngồi bên bàn, day day hai mắt đau nhức vì ngồi chơi laptop quá lâu. Sập máy xuống, với lấy chiếc iphone bên cạnh, cắm tai nghe vào máy và bật nhạc.

      Tắt đèn phòng, bật đèn ngủ , Khả Lăng leo lên giường nằm. Kéo chiếc chăn bông đắp lên người, rùng mình vì lạnh. Ngáp tiếng, định nhét tai nghe vào tai.

      Bỗng nhiên ngoài ban công vang lên tiếng " Cạch ". Tiếng kêu này quen thuộc, đó là tiếng cánh cửa ngoài ban công mở khóa. Tức là... khóa bị phá ra. Nhưng mà Khả Lăng mấy lo lắng vì biết đây phải trộm. cực kì chắc chắn. Mà người gây ra việc này chỉ có . Thương Vô Thần.

      Cái tên vô kỉ luật này, luôn luôn phá khóa cửa phòng rồi leo vào. Hình như biết lịch là gì phải.

      " Yo.. Tối nay bản thiếu gia muốn ngủ lại chỗ này. " Giọng oang oang của đứa con trai vang lên khiến cả người Khả Lăng nổi hết da gà. phải là do tiếng của mà là.... quên đóng cửa.Gió thổi vào làm lạnh gần chết.

      " Cái tên chết tiệt này, muốn tôi đời hả ? Còn mau đóng cửa ? Chờ tới khi tôi đóng thành băng mới biết đóng đúng ? " Khả Lăng rúc trong chăn, hét vọng ra ngoài.

      Nghe tiếng hét kinh thiên động địa cửa Khả lăng, Thương Vô Thần cuống quýt đóng cửa lại.

      Khả Lăng thấy đỡ lạnh mới ngó cái đầu ra " Lại qua đây làm gì ? Còn ở nhà chuẩn bị đồ ? "

      Cả người Thương Vô Thần bỗng chốc cứng ngắc, trưng ra cái mặt mếu máo nhìn " Cái nàng tâm địa sắt đá này, mai bổn thiếu rồi. Đáng nhẽ phải ra sức giữ bổn thiếu ở lại để tranh thủ tình cảm chứ ? Vậy mà còn đuổi người ta về. là kẻ có lương tâm. "

      " 5 năm chứ có phải mãi mãi đâu mà phải lưu luyến ? " Khả Lăng bĩu môi.

      Thương Vô Thần lắc lắc đầu, muốn nữa. nhanh chóng trèo lên giường, chui vào chăn cùng Khả Lăng.

      Cả người như bị điện giật, nhanh chóng quay người lại, giơ chân lên, tính đạp cước đẩy cuống giường.

      " Khoan ... khoan... Hôm nay là buổi cuối cùng rồi. Phá lệ cho ta lần này . Kì đấy, việc này hồi vẫn làm thường xuyên mà ? " Thương Vô Thần rối rít chặn lại chân Khả Lăng, nhanh nhơ gió mở mồm.

      Khả Lăng nghe vậy cũng hạ chân xuống, quay lưng lại về phía . " Được rồi, nể tình cậu lần này. Dù gì cũng chẳng còn cơ hội. "

      rồi, nhắm mắt lại.

      Thương Vô Thần gì, chỉ cười cười. Giơ tay tắt đèn ngủ, cũng dám sát lại gần Khả Lăng, chỉ thở dài cái.

      Từ , làm bạn với rồi. Hai đứa vốn rất thân thiết , nhiều khi còn tắm cùng nhau, cùng ngủ chiếc giường.Thế mà hiểu sao, tới lúc 12 tuổi, lại lạnh nhạt với .

      nhớ , việc đó bắt đầu từ ngày. Sáng hôm đó, thức dậy trước, phát tấm ga giường trắng bỗng bị nhiễm màu đỏ. Sợ hãi bị thương ở đâu, lay người dậy. Tới khi nhìn thấy vết nhau đấy nhanh chóng che mặt, yếu ớt bắt về bằng được. Từ đấy về sau, còn được ngủ với nữa. Kể cả việc tắm chung cũng vậy.

      Trước đây, cánh cửa phòng luôn mở để chờ mỗi tối trèo sang chơi với . Cũng từ ngày đó, cánh cửa luôn mực đóng lại. Báo hại phải giở mấy cái trò cậy cửa phá khóa. Trong thâm tâm cứ có cảm giác bản thân như kẻ trộm. Xấu hổ hết mức. Hồi đâu, liên tục bị ném gối vào mặt, dần dần cũng lười, chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua .

      Haizzz... Ngày mai phải rồi. tận 5 năm cơ mà. Vậy tại sao cái này lại bình thản tới vậy chứ ? là cái đồ tim phổi.

      Chìm vào những suy nghĩ miên man, hai mắt của dần díp lại. Ý thức mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ.

      Căn phòng bây giờ vang lên những tiếng thở đều đều. Khả Lăng vốn phải ngủ bỗng mở mắt ra. Chậm rãi xoay người lại, ôn nhu nhìn .

      Giờ tay lên, chạm vào mặt , khắc hoại lại những đường nét in sâu vào trí nhớ từ lâu. giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt, thấm ướt chiếc gối.

      " phải tôi luyến tiếc cậu đâu. Tôi vậy vì tôi sợ... tôi sợ tôi buột miệng ra tình cảm của mình. " Cố gắng nhịn xuống những tiếng khóc nghẹn ngào, mấp máy môi, giảm lượng xuống mức nhất để tránh đánh thức Vô Thần.

      Chua xót cười, Khả Lăng rúc vào lòng Thương Vô Thần, cố gắng tìm lại ấm áp của hồi còn .

      Ngoài trời mưa bão ầm ầm, thế nhưng lại hề ảnh hưởng tới hai con người trong phòng. Đáng lẽ nhiệt độ bây giờ phải lạnh mới đúng, tại sao trong căn phòng này lại ấm tới vậy. Có lẽ ấm áp đó tỏa ra từ hai con người đây.

      ---- Sáng hôm sau ----

      Khả Lăng chậm rãi mở mắt ra. Bên cạnh... còn bóng hình... cũng còn hơi ấm... của ai kia...

      Ừm! Cứ thế , tiễn . Như vậy là tốt nhất. phải đau khổ.

      Thương Vô Thần, nhớ phải sống tốt.

      ..................................................................................................
      Cứ thế, ngày trôi qua ngày. Trong cuộc sống của Khả Lăng cũng chẳng còn bóng hình Thương Vô Thần.

      ... 1 năm...

      ... 2 năm...

      ... 3 năm...

      ... 4 năm ... Bắt đầu nhớ khuôn mặt.

      ... 5 năm ... Lãng quên bóng hình.

      Từ lúc Thương Vô thần du học, ba mẹ cũng đóng cửa nhà, cùng du lịch vòng quanh Trái Đất. Cho tới bây giờ vẫn chưa về. Dần dần, Khả Lăng cũng quên mất ngay bên cạnh nhà mình còn có nhà hàng xóm.

      Nhấc tay lên xem đồng hồ, Khả Lăng tưới cây bỗng chốc đặt mạnh bình tưới nước xuống, rối rít chạy vào nhà, vừa chạy vừa lẩm bẩm. " Chết, sắp muộn rồi. "

      Nhanh chóng thay quần áo, Khả Lăng chạy ra vẫy chiếc taxi, cầu tới sân bay.

      Tới nơi , chiếc xe taxi chậm rãi tìm chỗ đỗ, sau đó dừng hẳn lại. Bên trong, Khả Lăng đẩy cửa ra rồi cúi người móc ví, trả tiền cho người tài xế rồi nhanh chóng chạy vào bên trong. Trùng hợp thay, cũng đúng lúc này, chiếc máy có số hiệu TX172 vừa vặn hạ cánh xuống đất . Sau vài phút, hành khách ở đó lần lượt bước xuống.

      Ở rong đó, nổi bật nhất là chàng trai tóc nâu, khoảng tầm 20 tuổi , dáng người cao ráo ,khuôn mặt điển trai còn đeo thêm cặp kính râm. môi của ta vẫn luôn giữ nguyên nụ cười ôn hòa. Hẳn là ta rất cao hứng .

      Người con trai đó chính là Thương Vô Thần. Lần này ta về nước bởi khóa học kết thúc. cũng muốn gặp lại người con trong lòng mình. Mà hôm nay về hề báo cho ai biết, muốn gây bất ngờ cho mọi người.

      rất mong chờ nhìn thấy biểu của lúc gặp .Có phải lao vào ôm chầm lấy ? Hay lao vào lòng rồi khóc ? Nhanh rất muốn nhanh gặp lại . Ấy vậy mà ngờ, những chẳng còn nhớ ... mà còn kết giao với người con trai khác. Chết tiệt... người của mà cũng dám động. Giỏi. có bạn trai rồi sao chứ ? cướp là được.

      Nhưng mà tại vẫn chưa biết. Có lẽ để sau .

      Vậy nhưng ngờ, ngoài ý muốn, ở trong sảnh, vô tình nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc lâu gặp. Khả Lăng ? như thế nào lại xuất ở đây ? Chẳng phải về thông báo cho ai sao ?

      Bước chân của Vô Thần có phần dồn dập, vừa vừa gọi " Khả Lăng.... Khả Lăng. " Thanh mang theo chút run rẩy to ràng truyền vào trong tai Khả Lăng. Có người gọi ?

      Nhíu mi, Khả Lăng quay người lại. có ai cả ? Quái ? Chẳng nhẽ tự tưởng tượng ra ? thể nào!

      lại bước tiếp và lần nữa, vừa vặn nghe tiếng gọi. Hẳn là phải ảo giác ? Lại lần nữa quay người.

      Đập vào mắt người con trai... và ... ta lao về phía ???​
      Last edited: 14/4/17
      B.CatDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. Ngân Hy

      Ngân Hy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chap 2
      Người con trai ấy lao tới, kéo Khả Lăng vào ngực mình rồi ôm chặt khiến Khả Lăng lúc đờ người.

      Oimeoi ? Chuyện diễn ra vậy ? Khả Lăng gào thét trong lòng. Sao người đàn ông này lại ôm lấy chứ ??

      Thương Vô Thần bỏ qua giãy giụa của Khả Lăng, gục đầu vào hõm vai , miệng thào lẩm bẩm, đủ để cho nghe " Khả Lăng... Khả Lăng... " Khả lăng nhíu mày, người này quen sao ? suy nghĩ, người đàn ông lại tiếp câu khiến sững sờ. " nhớ em lắm.. " Khả Lăng cố gắng đẩy người đàn ông ôm mình ra " ... ơi... tạm thời bỏ tôi ra trước được ạ ? "

      Thương Vô Thần ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn . Sao vậy ? muốn ôm ? bị sao vậy ?

      Bỗng nhiên xung quanh nổi lên những tiếng chỉ chỏ, bàn tán về hai người khiến Khả Lăng phen đỏ bừng mặt.

      " xem kìa , người ta còn ngại sao phải ngại chứ ? " Giọng nũng nịu của vang lên rất , sau đó tới lượt nhiều người khác.

      " Trời ơi, đây là nơi công cộng, sao có thể tự nhiên như có ai vậy chứ ? "

      " Oa, là tình tứ. "

      " Hai người này đúng là đẹp đôi mà. "

      " ... "

      " ... "

      Khả Lăng hết sức ngượng ngùng, gắng hết sức đẩy người kia ra, may sao, làm được. Thở phào hơi, Khả Lăng mở miệng :

      " à, có phải nhận nhầm tôi với ai vậy ? " Khả Lăng giật giật khóe miệng, trong lòng dâng lên ít cảm xúc .

      Thương Vô Thần nhíu mày trước lời vô tình của " Em... nhớ sao ? "

      Khả Lăng vừa gật gật đầu, sau vài giây lại lắc lắc đầu. cũng chắc nữa... Mặc dù có cảm giác thân quen với người này nhưng thề, chẳng biết đây là ai cả.. Nếu từng quen biết người đ\ẹp trai như thế , hẳn sau có thể quên mất chứ ?

      Thương Vô Thần nhìn biểu của cười nhạt " Đừng đùa nữa, nếu em ở đây làm gì a ? " Vô Thần cười cợt, nhanh chóng cho rằng câu vừa nãy của là trò đùa rồi ngay lập tức ném ra sau đầu.

      " Tôi tới đón bạn trai tôi a ? " Kỳ quái, sau lại nhỉ ? Có lẽ vì thấy ta có gây nguy hiểm gì cho mình sao ?

      " Vậy phải bạn trai em sao ? " Thương Vô Thần hỏi.

      Khả Lăng có cảm giác người này trêu đùa , khóe mắt giật giật " Ai a ? Bạn trai tôi là Triết mới đúng. Tôi nghĩ thực nhầm người rồi, giờ tôi rất vội. Tôi trước." Khả Lăng vừa dứt lời, đẩy Thương Vô Thần ra bên còn mình nhanh chóng chạy .

      Khả Lăng vừa chạy vừa nghĩ , thấy ta hẳn phải người xấu nhưng sao lại cứ khăng khăng quen chứ ? là kì lạ.

      Vì chạy nhanh, Khả Lăng để ý đường, vô tình va vào bức tường thịt khiến ngã xuống đất.

      " Ôi, xin lỗi... tôi để ý, có sao ? " Khả Lăng rối rít đỡ người kia đứng dậy.

      " Lăng Lăng ? " Giọng lanh lảnh mà mình thân quen vang lên bên tai khiến người đàn ông bất giác sững sờ . Người đàn ông ngước lên nhìn đỡ mình dậy.

      Khả Lăng ngẩn người khi nghe lại thanh quen thuộc, ngay lập tức theo bản năng mà buột lời " Dương Triết ? "

      Khả Lăng cười ngọt ngào, nhào vào lòng người con trai tên Dương Triết.

      Người con trai này, chính là bạn trai của . Đối với , là cuộc sống của . Và... từ 2 năm trước.

      2 năm trước, lúc bố mẹ bị tai nạn giao thông mà qua đời, những phút giây hồi đó như quãng thời gian địa ngục giam cầm .

      Thế nhưng... xuất . xuất như thiên thần, như vị thánh. xuất với tư cách là người qua đường, an ủi , thông cảm cho ... mặc dù quen .

      Ngày đó, lúc kết thúc tang lễ của bố mẹ, vì khủng hoảng tinh thần mà đường về, kiệt sức mà ngất giữa đường.

      Lúc ấy, thực mong phải chi có chiếc xe ô tô nào đó cán qua người mạnh vào, để có thể được gặp lại bố mẹ.

      Như ý , lúc đó có quả thực có chiếc xe BMW tiến tới chỗ .... ấy vậy nhưng ... nó lại cán qua mà dừng lại trước mặt . Ngay lúc đó... ý thức cũng mơ màng rồi chìm sâu vào trong hư vô.

      Trong giấc mơ ấy.. được gặp lại bóng dáng quen thuộc của bố mẹ. Nhưng... tại sao bố mẹ lại đứng xa tới vậy ? Tại sao lại quay lưng về phía phải nhìn vào rồi gọi tiếng Lăng Lăng dịu dàng như cũ ?

      sợ hãi, hoang mang tột cùng. Cả người như còn sức chống đỡ để đứng nhưng vẫn gắng chạy tới chỗ hai người họ.

      Nhưng tại sao lại tới ? ràng chạy lên phía trước ? Vậy tại sao khoảng cách giữa và bố mẹ lại càng ngày càng cách xa tới vậy ? Sao bỗng dưng lại có cảm giác sợ hãi tới vậy ? sợ... sợ.. bố mẹ thực bỏ rơi ...

      " Bố. Mẹ.. Đợi con với. Đừng .. Đừng ... Đợi con... "Ngã khuỵu xuống, cố gắng gọi theo bóng dáng hai người ngày dần mờ.

      Và rồi... thấy gì nữa.

      ....

      ....

      ....

      Dần dần, có ánh sáng chói lóa đập vào mắt .

      Gì vậy ? Bố mẹ đâu ?

      " Triết, này làm sao cả ? Chỉ là thần kinh của ấy quá mức căng thẳng. Chắc do ấy vừa trải qua chuyện kinh khủng nào đó thôi. Đừng lo. " Giọng trầm trầm của người đàn ông vang lên bên tai .

      Ai vậy ?

      Đôi mày của hơi nhíu lại. Đôi mắt vốn khép vào bỗng rung rung lông mi.

      Yếu ớt mở ra đôi mắt , ngơ ngác nhìn hai người đàn ông xa lạ đứng cạnh mình.

      Đây là đâu ? Lia đôi mắt nhìn quanh, ràng đây phải phòng .

      " , tỉnh rồi sao ? " Giọng trầm hồi nãy lại vang lên thu hút chú ý của .

      Khả Lăng nhìn về phía người đàn ông mặc áo blouse.

      Ngay lập tức, cả kinh.

      Đôi mắt màu đencủa người đàn ông này khiến sợ. Nó trống rỗng , u tới mức rợn người, có cảm giác nó như muốn hút vào sâu trong đó . Cả khuôn mặt cũng chẳng hề có chút biểu cảm gì. Người này lại tỏa ra xa cách lạnh lẽo khiến cả mặt trắng bệch.

      Người này... giống ma quỷ. loại ma quỷ trong lốt con người.

    3. Ngân Hy

      Ngân Hy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chap 3
      Khả Lăng gấp rút bật người dậy, dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.

      " .. ... " Khả Lăng mấp máy môi.

      Người đàn ông áo trắng nhìn hành động của , gì. Đẩy chi kính lên, ta xì xầm gì đó với người đằng sau.

      Giờ đây, Khả Lăng mới để ý kĩ tới người đàn ông kia. Người này... chẳng phải là người mà trước khi ngất nhìn thấy hay sao ?

      Có lẽ vì cảm nhận được đạo ánh mắt nóng rực chiếu về chỗ mình, Dương Triết ngẳng đầu, nhìn vể phía Khả Lăng. Nhận thấy ta nhìn lại mình, Khả Lăng cụp mắt lại, trong lòng dần bình tĩnh, vô cảm hỏi người đàn ông.

      " Xin hỏi, tôi ở chỗ nào ? " Khả Lăng tay vò tóc, tay che ánh sáng chói lóa của bóng đèn mà chưa kịp thích nghi

      Khả Lăng nhíu mi, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến tâm tình trong chốc lát trở nên thậm tệ. nồng, Khả Lăng chán ghét nghĩ.

      Dương Triết y nguyên nhìn khuôn mặt nhăn nhó tới mức khó coi của Khả Lăng, giọng vẫn đều đều như thể trời sập, giọng ta vẫn đổi. " Nhà tôi. " rồi, ta mím môi. Có lẽ thấy mình hơi kiệm lời, ta thêm câu " Tôi thấy ngất giữa đường nên đưa về đây. "

      Người đàn ông mặc áo blouse nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng giờ đây lên tiếng , biểu thị tồn tại của mình. " tốt nhất nên nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ gì nhiều. " Rồi ta quay sang Dương Triết " Cậu, theo tôi ra ngoài. " rồi ta gỡ xuống chiếc kính, cất vào túi áo, lướt qua hai người.

      Khả Lăng trong lòng bỗng run rẩy hồi. thề, thề trước linh hồn cha mẹ , người đàn ông này vừa nhìn vói đôi mắt tàn ác. Nó... khiến lạnh toát cả sống lưng.

      Nhắc tới bố mẹ, lòng Khả Lăng lại chùng xuống, khuôn mặt đờ đẫn hẳn ra. Mặc kệ cho người đàn ông cứu về sập cửa rất mạnh, vẫn ngồi im động tĩnh.

      Nhớ lại những khoảng khắc bên cha mẹ, từng giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, thấm vào chiếc chăn trắng tinh, tạo vệt nước.

      Dần dần, từng tiếng nấc mồn , Khả Lăng co chân lại, gục đầu vào gối, òa lên khóc to.

      Bên ngoài Dương Triết nhìn cánh cửa cách , có thể nghe được tiếng ở bên trong phòng, rồi lại quay qua người đối diện. " Có chuyện gì thể trước mặt ấy sao ? "

      Ánh mắt của Khải Minh trầm xuống, giọng ta đầy lạnh lẽo. " Cậu... vì ta mà lỡ buổi phẫu thuật ? "

      Cả người Dương Triết bỗng cứng ngắc dưới ánh nhìn của Khải Minh, đôi môi mỏng lại nở ra nụ cười ảo não.

      Khải Minh nhíu mi, rất ghét nụ cười này.

      Ánh mắt trầm xuống, Dương Triết cười khổ. Bỏ qua câu chất vấn của bạn thân, chỉ vỗ vỗ lên vai Khải Minh. Giọng chứa đầy vô vọng.

      " Thôi, đừng làm mình hi vọng nữa. Mình.. muốn lại lần trải qua thất vọng. Cứ thuận theo tự nhiên . Sinh tử thôi mà, có gì đáng sợ chứ ? Sớm muộn mà ai chẳng phải trải qua ? "

      Nghĩ thêm gì nữa rồi lại :

      - Chẳng có thứ gì có thể níu kéo được ai ở mãi thế gian. Vì vậy, đừng ép mình phải phẫu thuật nữa. Cũng đừng tìm bác sĩ nữa. Cũng.. cần dùng thuốc nữa đâu. Lần này có tác dụng, lần sau có tác dụng.. nhưng còn lần sau nữa ? " xong , Dương Triết cười an ủi cái rồi quay người, mở cửu phòng vào. Để lại cho Khải Minh bóng lưng vô lực.

      Khải Minh cam lòng mím môi. phải hiểu lòng cậu ta. Nhưng lại muốn thấy cậu ta luôn mang thần thái vô hồn như vậy. Nó cho cảm giác, Dương Triết còn sống nữa.

      Nếu cậu ta muốn điều trị nữa. có cách khiến cậu ta từ bỏ ý định. Chỉ là.. việc này cần thời gian nữa mới có thể triển khai. Nhưng .. thứ mà Dương Triết thiếu, lại là thời gian. Có lẽ, kia là kẻ tác động vào khiến kế hoạch được đẩy nhanh.

      Khải Minh nheo mắt, tia sáng quỷ dị lóe lên trong đôi mắt chứa đầy tâm cơ.

      ta xoay người, bước tiếp vào căn phòng.

      Bên giường, có lẽ thời gian họ chuyện cũng trôi qua lúc, kia chắc khóc tới kiệt sức nên ngủ. Ở bên cạnh, Dương Triết đắp chiếc khăn lạnh lên trán . Nhìn thấy , Dương Triết giơ ngón tay lên miệng, hàm ý suỵt cái. Có lẽ muốn đánh thức .

      Rồi ta ta tới chỗ Khải Minh , câu: " thôi. ấy mệt rồi, cần ngủ. Đừng phá ấy nữa. "

      Nhìn lại người con trai trước mặt, hai má Khả Lăng dần lên những rặng mây hồng khả nghi.

      Khả Lăng ngượng ngùng gãi gãi má, hỏi han Dương Triết.

      " Uy, như nào rồi ?Bệnh tình của vấn đề chứ ? "

      Khả Lăng dứt lời, cụ cười môi Dương Triết liền cứng lại, cụp mắt, Khả Lăng nhìn thấy, trong đôi mắt ấy là vô vàn nỗi muộn phiền. Nhưng lại ngay lập tức, Dương Triết lấy lại nụ cười.

      " Ừm, còn gì đáng lo ngại nữa rồi. "

      " Tốt quá! " Khả Lăng ôm chầm lấy Dương Triết.

      vuốt mái tóc mượt mà của người trong lòng, Dương Triết đau tả xiết.

      Thực ra, vốn giấu . Giấu về bệnh của mình. vốn định giấu cả đời, vậy mà vô tình lại phát ra bệnh án của , cũng may, bệnh án đó chỉ ghi lúc bệnh .

      .. muốn buồn phiền.

      Thời gian của sắp hết, muốn tận dụng nó để ở bên , chứ phải căn phòng bệnh viện.

      Do đó, xin lỗi, vì ích kỉ của mình.

      Dương Triết nhắm mắt, tham lam ngửi mùi hương hoa nhài người .

      luôn nhớ mùi hương này.

      " Sao vậy ? " Khả Lăng thắc mắc.

      Sao cứ có cảm giác dương Triết giấu điều gì đó vậy ?

      Dương Triết hôn cái lên mặt , cười " Ừm, có gì, về thôi. muốn ăn đồ em nấu, nuốt nổi đồ máy bay. "

      Tháy vẫn nhớ tới những món ăn mình làm, trong lòng Khả Lăng dâng lên cỗ ngọt ngào.

      " Ừm. "

      Cho tới khi hai người lên chiếc xe, người con trai đeo kính râm bước ra nhìn theo bóng chiếc xe.

      " Chết tiệt, em dám cho tôi đội nón xanh. "

      Người con trai nghiến răng nguyền rủa tiếng.

      " Trở về tôi cho em biết tay. "
      melodyevilDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. Ngân Hy

      Ngân Hy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Mình có vài điều muốn . Bộ truyện này bản gốc mình viết wattpad, lúc trước mình dùng tên Akani Kagamine mà giờ lại đổi thành Ngân Hy nên có vài bạn nghĩ truyện của mình bị ăn cắp. phải nhé. Ở vài trang có giữ nguyên tên cũ của mình nên các bạn đừng hiểu lầm nhé. Từ giờ mình lấy tên Ngân Hy. Đc rồi, cảm ơn các bạn.

      Chap 4:

      ----------------------------------------

      " Cốc .. cốc... "

      Khả Lăng bỏ xuống găng tay bắc bếp, rửa tay rồi tháo tạp dề ra, lạch bạch dép bông vào rồi ra mở cửa.

      Đập vào mắt người con trai cao lớn... nhưng mà quen quen thế nhỉ ???

      Ặc... Khả Lăng cắn lưỡi.

      Đây phải là cái người nổi cơn chạy ra ôm hay sao ?????

      Nhưng đấy còn chưa phải vấn đề quan trọng.

      Vấn đề chính là... tại sao ta dùng ánh mắt muốn giết người nhìn ?

      " ... à ?! "

      Thương Vô Thần nhìn xuống nhắn trước mặt. Trong đầu ngập tràn hình ảnh nhào vào ôm người đàn ông khác, thâm tâm co rút dữ dội.

      Hừ! đêm ngày ở bên kia trông ngóng, nhớ nhung , vô tâm vô phế, chỉ quên mà còn vui vẻ bên người khác.

      Đáng chết. cho dù có trở thành cát bụi vẫn nhận ra. Vậy còn ? còn sống mà nhớ kia mà.

      " Thực nhớ sao ? "

      Ánh mắt Thương Vô Thần đầy sát khí, thử " " xem, dùng hàng vạn ánh mắt giết người xuyên thủng .

      Trước ánh mắt đáng sợ kia , Khả Lăng lạnh cả sống lưng.

      Khóc ròng trong lòng.

      thực nhớ mà >.<

      Bố mẹ dạy, thể dối. >.<

      Làm sao bây giờ ???

      " nhớ ?" Ánh mắt hung ác.

      " Ngô " Khả Lăng cúi đầu, giọng lí nhí.

      thấy mình có chút tội lỗi. Nhìn ta có vẻ rất đau lòng kia mà...

      " Em nhớ bên cạnh nhà em có tên con trai là bạn ngày xưa của em ? Kẻ suốt ngày leo vào phòng em ? "

      Cả người Khả Lăng đơ lại . Eh ?

      ngẩng mặt, săm soi người trước mặt. Có lẽ nào....

      Khả Lăng há hốc mồm. " là cái kẻ đáng ghét đó ?"

      " Đáng ghét ? " Thương Vô Thần nheo mắt."Là hay em ? "

      " Là ai từng ném đá vào nhà ông Manh( Bác hàng xóm hồi bé ) làm vỡ cửa sổ nhà ông ấy rồi đổ tội cho ? Hại phải chịu mấy cái chổi lông gà ? Là ai lấy bút ghi điểm vào bản nháp làm sai bài của rồi đưa cho bố hại ông mắng té tát trước mặt hàng xóm, khiến mất mặt biết chui vào đâu được ? Còn muốn liệt kê thêm tội ác của em ?"

      Khả Lăng gầm mặt, chột dạ cúi gầm mặt xuống đất, hai ngón tay xoắn xoắn lại với nhau., rụt rè lắc đầu.

      " Được rồi, nhớ ra là tốt rồi. Hai bác đâu ? chào hỏi chút. " Thương Vô Thần vô tư, chú ý tới sắc mặt dần tái của Khả Lăng.

      " rồi. " Khả Lăng cắn môi.

      " đâu ?" Thương Vô Thần ngạc nhiên.

      " Thế giới bên kia. " Vành mắt Khả Lăng hồng hồng, cố điều chỉnh cho giọng mình trở nên bình tĩnh nhất có thể.

      Giờ đây Thương Vô Thần mới nhận ra có điều bất thường , nâng cằm lên, nhàng hỏi. " Tại sao ? "

      " Tai nạn giao thông. " Khả Lăng đảo mắt , ép cho chính mình nhìn vào khuôn mặt nghiệt kia quá lâu. Dù gì cũng từng thích mà, ngượng ngùng chính là dối.

      còn nhớ rất , mối tình ấy chưa kịp nảy nở phải biến mất. Khả Lăng thầm than trong lòng, lúc định tỏ tình với cậu ta cậu ta ba ngày sau phải du học.

      Từ lúc đo, quyết giữ kín thứ tình cảm này mãi mãi, và rồi, theo thời gian, nó phai .

      Khả Lăng chớp chớp mắt, hoàn hồn.

      May mà.. giờ đây có Dương Triết
      Last edited: 17/4/17
      melodyevil thích bài này.

    5. Ngân Hy

      Ngân Hy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      " Được rồi, vào nhà thôi , đói quá. nuốt nổi đồ ăn máy bay nên nhịn đói suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Em vào nấu thứ gì , rất nhớ tài nấu ăn của em. Xem bao lâu nay có tiến bộ thêm nào. " Thương Vô Thần xoa xoa cái bộng rỗng, rất tự nhiên mà vào nhà.

      Khả Lăng há hốc mồm. Ơ hay, sao cái kẻ này cứ như mình là chủ nhà thế ?

      Thương Vô Thân tháo giày ngoài cửa, bước vào nhà, thả mình ngay lên chiếc ghế sofa " Nhà em vẫn thay đổi nhỉ ? " Với ngay cái điều khiển , bật lên ti vi.

      Này, sao cứ có cảm giác mới là khách vậy ?

      " Nha, vào nấu gì cho ăn , đói quá. Cứ thất thần ngoài đó làm gì. " Thương Vô Thần như ông hoàng bất mãn mà ra lệnh.

      Đáng chết. sai rồi. phải khách , mà là người hầu mới đúng.

      " Muốn ăn lăn vào bếp. " Khả Lăng cũng kém, hừ mũi cái " Nãy trước khi đến tôi cung qua nấu dở ít đồ để tối về ăn nhưng giờ đến cứ lấy ra. Giờ tôi phải có việc. Ở nhà đừng có làm loạn. "

      Thương Vô Thần đầu hàng trước câu của .

      Làm loạn ?

      Đùa à ? đâu phải trẻ con mà bị nhắc nhở vô lý thế chứ ?

      Khả Lăng bước vào phòng, mở ra tủ quần áo, tìm chiếc váo đẹp nhất mà mình có rồi mặc vào.

      Xong lại phân vân nhìn tủ giày. Đắn đo giữa hai đôi giày.

      Giày cao gót hay đế bệt ?

      nghiêm túc suy nghĩ. Hừm, muốn trong mắt Dương Triết, thanh thuần. Vậy lựa chọn đúng đắn nhất là giày bệt rồi.

      Nhanh chóng với đôi giày ưng ý, Khả Lăng lập tức vào rồi ra khỏi phòng.

      biết từ lúc nào, Thương Vô Thần vốn nằm ngồi dậy nhìn từ trong phòng ra.

      Săm soi khắp cả người , Thương Vô Thần bỗng thấy khó chịu.

      Đùa à ? đâu mà phải ăn mặc đẹp như thế này.

      gặp cái tên kia sao ???

      còn ở đây mà lại dám công khai hồng hạnh vượt tường.

      " Tôi đây. Tối về. Nhàm chán có thể ra ngoài thăm thú lại nơi này, dù gì khu phố cũng thay đổi nhiều rồi. " Khả Lăng đánh lớp son môi, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại " Nếu ra ngoài nhớ khóa cửa, trộm mà ghé thăm nhà tôi tôi mài dao đè đầu đấy."

      Đùa chứ. Cái tên này từ bé rất bất cẩn. Hồi bé từng có lần ốm, định tỏ ra ga lăng nấu cho bát cháo, nấu xong còn biết tắt bếp hại nhà phải tu sửa lại phòng bếp do bị cháy. Lúc đó ốm chớ, lại hít khải khí gas khiến bệnh tình thêm nặng tới nỗi nhập viện. Hừ.

      khuôn mặt Khả Lăng vẻ khinh khỉnh khiến cho ai kía tức tới nỗi nội thương mà dám phát tiết.

      ----- Quán Mộng Ảo -----

      " Leeng Keeng.. "

      Tiếng chiếc chuông vàng treo trước cửa kêu lên tiếng thanh thúy mỗi khi có vị khách bước vào quán.

      Khả Lăng đưa mắt nhìn khắp quán.

      Ủa ? ấy đâu rồi ? phải hẹn mình ra rồi à ?

      " Khả Lăng tiểu thư ? "

      Khả Lăng quay người lại, nhìn phục vụ của quán.

      " Ừm " gật đầu.

      " Tiểu thư xin theo tôi, Dương thiếu gia đợi ở trong phòng riêng. " kính cẩn với Khả Lăng.

      ra là đặt phòng riêng. Hèn chi mà nhìn thấy . Khả Lăng gật gù. vòng qua hành lang, đứng trước căn phòng, kia đẩy cửa ra.

      " Thưa ngài, tiểu thư tới "

      Dương Triết đọc quyển tạp chí chi chít tiếng nước ngoài, ngẩng đầu lên, cười với Khả Lăng.

      " Vào . "

      Lúc Khả Lăng bước vào, phục vụ đứng đằng sau biết ý, đóng cửa phòng lại.

      Chỉ vào chỗ bên cạnh mình, Dương Triết lên tiếng. " Em qua đây ngồi này. "

      Khả Lăng bước nhanh về phía ngồi.

      lúc này để ý xuống dưới chân mình, vô tình vấp vào tấm thảm lông trải giữa phòng.

      " Cẩn thận "

      " Á ... "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :