1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Ai dà, đúng thế nhỉ, copy paste là xong rồi :) But, ai lại làm thế.
      Đáp án các nàng đúng rùi, ta chỉ bổ sung chút:
      - Đời thừ 1: A Nghiên bây giờ chưa nhớ ra (ko biết có nhớ ra ko nữa vì ta cũng chưa đọc) chỉ biết là giải thích ở các chương sau sau sau :yoyo53:
      - Đời thứ 9: spoil tí A Nghiên suýt chết lúc ... (hem đâu) và cuối cùng chắc chắn chết già cùng Tiêu Đặc, anyway vẫn là chết. :yoyo27:

      Bây giờ là :yoyo55::yoyo55::yoyo55:

      Phần thưởng "vật chất":
      @Phương Lăng : 2 chương = 20 ruby
      @Yoororo , @nữ sinh 9x : 1 chương = 10 ruby

      Các nàng khác phần thưởng tinh thần nha: đọc ké chương ta tặng cho mấy nàng kia và :yoyo45:

      À tặng thêm mọi người đoạn này cho các nàng tưởng tượng:

      "Đến, mở ra chút."

      "Đừng sợ, ngoan, cho ta vào , đau."

      "Ta chút, ngoan, A Nghiên..."

      "Tốt rồi, lập tức tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc..."

      Bọn thị nữ đứng bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong, lại nghe thấy Cửu gia kia thanh ôn nhu trầm thấp cùng chút tiếng khóc nức nở sụt sùi, nhất thời khỏi tưởng tượng, người người mặt đỏ tai hồng.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Tặng @Phương Lăng

      Chương 51 lời thề của Tiêu Đạc

      Cáo biệt Tiêu Đạc, A Nghiên đường chậm rãi rời khỏi biệt viện, cuối cùng mới nhàng thở ra.

      Gần vua như gần cọp, chính là đầu sói đói, con hùng sư, mỗi ngày nắm móng vuốt thưởng thức, kia bên cạnh vách núi đen, chút cẩn thận liền ngã xuống a.

      Nghĩ như vậy, nàng tới phòng bếp, Hà Tiểu Khởi cũng ở đấy, theo ý mình nàng xem xét nguyên liệu nấu ăn, lúc này có đầu bếp nữ đến, là thôn trang bên ngoài mới đưa tới ba phần thịt dê mới làm.

      A Nghiên xem thịt dê tươi mới kia, bắt đầu cân nhắc có thể dùng để làm cái gì, thế nào cũng phải khiến Tiêu Đạc tham ăn này thích ăn. Tục ngữ muốn bắt lấy tâm người nam nhân trước tiên bắt lấy dạ dày , A Nghiên cực kỳ đồng ý, tại nếu nàng muốn khống chế kiếm trong tay Tiêu Đạc, vậy phải quản được miệng Tiêu Đạc.

      cân nhắc, Mạnh Hán vào.

      Trời lạnh như vậy, nhưng lại mồ hôi đầy đầu chạy đến, tay cầm theo giỏ trúc, tay mang theo cái túi vải.

      “A Nghiên nương, ta tìm núi, cũng tìm được bao nhiêu trứng chim, cũng may sau này phát ổ chim cút con, bắt được mấy con chim cút và ít trứng cút, như vậy có thể chứ?"

      Mạnh Hán cúi đầu, cung kính bẩm báo như thế với A Nghiên.

      A Nghiên tới nhận giỏ trúc, thấy bên trong ước chừng có hơn hai mươi cái trứng cút, còn có mấy con chim cút béo mập giãy dụa muốn chạy ra bên ngoài.

      Nàng gật đầu : "Có thể, đêm nay làm phần trứng cút ngũ vị hương, trứng cút chiên, cũng làm phần chim cút xào cay. Còn có dê mới đưa tới, trước lấy thịt đến, làm phần dương đầu thiêm."

      Mạnh Hán làm sao biết cái gì là dương đầu thiêm, nhìn thoáng qua A Nghiên rồi, liền vội cáo từ.

      còn có chính muốn làm, Ngọc Hương lâu đến cùng có động tĩnh gì, phải tra .

      Chủ tử vì nữ sắc sinh họa, dù sao cũng phải nâng tinh thần, bằng bị người ta tận diệt, tất cả đến lúc đó đều mất mạng.

      Nhất thời Mạnh Hán rồi, A Nghiên rửa tay bắt đầu công việc lu bù.

      Nàng trước lệnh đầu bếp nữ giết chim cút, chính mình rửa sạch trứng cút, lại thả hoa tiêu, bát giác, quế, trà phổ nhị vào trong nước, lại thêm nước tương, dấm chua, rượu, gia vị cùng muối ăn, cuối cùng mới cho trứng chim rửa sạch vào, dùng lửa chậm rãi nấu.

      Bên này nấu trứng cút, bên kia xem xét chim cút cũng giết xong, bỏ nội tạng, dùng nước rửa sạch .

      Vừa đúng lúc Hà Tiểu Khởi vào phòng bếp, A Nghiên vui vẻ, vội tiếp đón cùng hỗ trợ.

      Hà Tiểu Khởi có chút buồn bực vui, ngẩng đầu nhìn A Nghiên cái, yên lặng tiếng động rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

      "Hôm nay lại như thế nào?”A Nghiên buồn bực, ngày thường thấy bộ dáng sa sút như vậy a.

      " có việc gì." Thanh rầu rĩ.

      "Di, thế nào cũng phải bộ dáng có việc gì a? Chẳng lẽ cãi nhau với Sài đại nương?”A Nghiên coi Sài đại nương và Tiểu Khởi thành đôi, có thể khiến tiểu thiếu niên vẻ mặt ủ dột, tình nghĩ được tất nhiên là ở người nữ nhân.

      "Có quan hệ gì với nàng!" Hà Tiểu Khởi thực mất hứng .

      "Vậy là như thế nào?”A Nghiên hiểu, buổi sáng còn tốt, ít nhất lúc giúp làm vịt nướng vẫn còn tốt a.

      "Ta có việc gì." Hà Tiểu Khởi cúi đầu rửa cọng hoa tỏi non tươi mới đặt thớt, cũng ngẩng đầu nhìn A Nghiên, cứ như vậy buồn buồn .

      "Được rồi, vậy nấu cơm .”A Nghiên cũng thích xen vào chuyện người khác, Hà Tiểu Khởi làm đồ đệ nàng, nàng quan tâm, nhưng mỗi người đều có tâm và bí mật riêng. muốn , nàng cũng hỏi.

      "Ta làm chim cút thơm cay, ngươi đem thịt dê xử lý , xong rồi ta làm dương đầu thiêm."

      "Dương đầu thiêm?" Hà Tiểu Khởi nghe thấy ngẩn ra, kia là cái gì?

      "Ngươi chưa nghe ?”A Nghiên trong lòng lộp bộp tiếng, nghĩ rằng sao ở đây lại có loại đồ ăn gọi là dương đầu thiêm này? Nhắc tới các loại đồ ăn kiểu này, coi như là đồ ăn cao nhã nhà phú quý mới có thể dùng, ở đây là trấn , nàng chưa từng thấy, chỉ cho là nơi hoang vắng biết đến loại đồ ăn này thôi, nghĩ tới Hà Tiểu Khởi cũng biết.

      Hà Tiểu Khởi biết, lên thế gian này căn bản còn có người làm loại đồ ăn này?

      "Chưa từng nghe ." Ý thức được đây là loại đồ ăn tươi mới đời chưa từng gặp, Hà Tiểu Khởi vội đổi bộ dáng phờ phạc ỉu xìu lúc trước, hai mắt chờ mong nhìn A Nghiên.

      A Nghiên thấy thực biết, nghĩ nghĩ, đành phải giải thích: " đó là đem đồ ăn cắt nhuyễn, thêm phụ liệu lòng trắng trứng trộn đều thành nhân bánh, cuộn tròn lại chưng mềm, cho vào trong nồi chiên lên, chiên đến khi chín vàng óng ánh, mới cắt thành khối bày ra. "

      Hà Tiểu Khởi nghe thấy càng nghi hoặc: "Sư phụ, ngươi là từ sư phụ vào học được sao? đồ ăn này là trường phái nào, truyền từ nơi nào?"

      A Nghiên nào biết đâu trường phái gì a, bất quá đời trước thích ăn cái này, nay nhớ ra thôi, nàng nghĩ nghĩ, đành phải : "Là năm đó ta ở trong hiệu ăn giúp việc bếp núc, có lão ăn xin thường xuyên đến, ta nhìn đáng thương, liền đem đồ ăn thừa cho , sau này dạy ta làm."

      Lời giải thích này cũng giống , mà như là trong hát kịch, bất quá Hà Tiểu Khởi tin.

      "Hẳn đây là món ăn thất truyền." Lúc như vậy, Hà Tiểu Khởi trong mắt tỏa sáng, hơi có chút kích động.

      "Quan tâm nó có phải món ăn thất truyền hay làm gì, tại tất cả ngươi nghe ta phân phó, chúng ta trước làm lần dương đầu thiêm này, ta cũng chưag từng làm qua, bất quá là biết cách làm thôi, nay thử lần."

      "Hảo, sư phụ phân phó là được, chúng ta tạm thử lần."

      Lập tức A Nghiên phân phó Hà Tiểu Khởi, đem mấy miếng thịt dê cắt xuống, bắt đầu dựa theo biện pháp vừa rồi của thử làm dương đầu thiêm, còn nàng tiếp tục làm chim cút ngũ vị thơm cay.

      Đốt nóng nồi rồi cho dầu, đợi dầu nóng bảy tám phần, liền cho chim cút vào chiên thành màu vàng rộm, lấy ra lại cho dầu vào, lần này thả hành, gừng thái lát đảo nhanh, lại cho vào hạt tiêu, muối ăn, đường, nước dùng gà, dùng lửa ninh kỹ cho mềm, sau đó đun lửa lớn cho cạn nước. Đến khi nước canh đặc lại, cho thêm dầu vừng, vẩy thêm chút bột hạt tiêu.

      Cho vào khay sứ trắng, chung quanh rắc rau thơm trang trí, thấy cút này thơm cay sắc màu đỏ tươi, thơm nức, vị mặn ngọt chua cay, làm cho người ta hận thể nuốt cả đầu lưỡi vào.
      [​IMG]
      Chim cút thơm cay

      [​IMG]
      Dương đầu thiêm

      Nàng hết sức vừa lòng, gọi Hà Tiểu Khởi: "Ngươi nếm thử, xem hương vị như thế nào? Cửu gia có thể ăn cay được thế này ."

      Nàng sợ Cửu gia ăn cay, cho nên này vị cay so với trước phải giảm .

      Hà Tiểu Khởi gật đầu, tạm ngừng xử lý đầu di, tớibên này. A Nghiên thấy tay dính thịt dê, mùi tanh nồng, vội bảo: "Ngươi cần động thủ."

      xong, dùng đũa trúc gắp miếng thịt chim cút đút cho ăn.

      Lúc nàng làm như vậy, kỳ cũng nghĩ nhiều, Hà Tiểu Khởi tuổi xấp xỉ nàng, nhưng ở trong lòng nàng, cảm thấy đứa kỳ quái này giống như đệ đệ vậy, còn nữa giờ lại thu làm đồ đệ, phải đồng lứa, A Nghiên lại càng nghĩ đến chuyện nam nữ.

      Bất quá Hà Tiểu Khởi nhìn A Nghiên gắp chim cút đút cho mình lại sửng sốt, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo thanh tú lộ ra đỏ ửng, nhưng lại há mồm, cứ như vậy kinh ngạc nhìn A Nghiên.

      "Nếm thử a, ta sợ Cửu gia thích đâu.”A Nghiên nhắc .

      Hà Tiểu Khởi mặt càng đỏ, hơi gật đầu, hé miệng, chiếc đũa của A Nghiên liền đưa khối chim cút vào.

      Nhưng đúng lúc này, thân ảnh cao ngất xoải bước tới trước cửa phòng bếp.

      Tiêu Đạc vốn nhớ A Nghiên, cố ý tớitìm nàng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy.

      A Nghiên thế nhưng tự mình đút cho Hà Tiểu Khởi.

      Trong chớp mặt, mặt Tiêu Đạc giống như hàn sương bao phủ, lạnh như băng, trong con ngươi cũng kết băngdày đặc lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Hà Tiểu Khởi và A Nghiên.

      A Nghiên bỗng chốc đứng tại chỗ.

      Nàng sợ hãi Tiêu Đạc, luôn luôn sợ hãi, vốn sợ hãi. Có lẽ là mấy ngày nay đối với nàng luôn luôn ôn nhu, thế cho nên nàng hề phòng bị, bất ngờ kịp trở tay, lại gặp phải Tiêu Đạc thần sắc lãnh liệt mâu quang dày đặc như vậy, nàng sợ tới mức hô hấp cơ hồ đình chỉ.

      con ngươi Tiêu Đạc lạnh lẽo đảo qua Hà Tiểu Khởi, bên môi gợi lên chút cười lạnh, nhanh tới, tay đem chim cút cay ném ra.

      chim cút đỏ tươi sáng bóng lăn đầy đất, phối liệu nước tương hạt tiêu bên trong cũng dính vào quần áo, A Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm phía trước lúc, cả người run run.

      muốn tức giận.

      tức giận, thực đáng sợ.

      có thể trong cơn giận dữ hủy diệt ngọn núi, chm bay thú chạy, con nào may mắn thoát khỏi.

      đến từ địa ngục Diêm La, huyết tinh tàn nhẫn.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Phương Lăng

      Chương 51 lời thề của Tiêu Đạc (tiếp)


      A Nghiên trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng dường như thấy huyết tinh, cương đao dày đặc bóng loáng, liệt mã phát cuồng đường, còn có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, nàng ho sặc, hít thở thông, giãy dụa suy nghĩ chạy trốn, mà thế nào cũng chạy thoát, nhưng mà những lần trải qua lần lượt chết khắc trong cốt nhục, nàng thế nào cũng trốn thoát.

      Tiêu Đạc ném mâm chim cút đổ xuống mặt đất rồi, đầu bếp nữ chung quanh sợ tới mức mặt có huyết sắc, đám phủ phục quỳ mặt đất dám lời nào.

      Hà Tiểu Khởi cứng ngắc gập chân, quỳ xuống tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm khay sứ trắng đỏ nát trước mặt kia.

      "Cút!" Tiêu Đạc ra lệnh.

      Các đầu bếp nữ nguyên bản sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nay nghe thế, nhất thời nhìn thấy đường hi vọng, quỳ tại chỗ cũng dám đứng lên, cuống quít tạ ơn rồi, nửa quỳ chạy .

      " ra ngoài." Tiêu Đạc cũng thiết nhìn Hà Tiểu Khởi chút.

      Hà Tiểu Khởi ngẩng đầu nhìn vàomắt A Nghiên, thấy A Nghiên dường như choáng váng, ánh mắt thậm chí đăm đăm, cố gắng tự áp chế đau đớn trong ngực, gắt gao nắm tay, đến cùng vẫn cắn răng ra ngoài.

      Đợi cho mọi người đều hết, Tiêu Đạc mới lạnh lùng nhìn chằm chằm A Nghiên, nghiến răng hỏi: "Vì sao đút ăn?"

      A Nghiên cả người lạnh run, trước mắt mảnh sương mù, nàng kinh ngạc ôm cánh tay, trong đầu kêu ong ong, chỉ nhìn thấy con ngươi Tiêu Đạc tức giận bùng lên, cùng với môi mỏng mấp máy, căn bản nghe thấy cái gì.

      Tiêu Đạc càng giận, tiến lên cầm cánh tay A Nghiên, thấp giọng ra lệnh : " cho ngươi đút cho người khác, cũng cho ngươi nấu cơm cho người khác, càng thể cười cười cùng người khác, nghe thấy ? ! Ta muốn ngươi thấy ta rồi, chỉ có thể nhìn ta, trong mắt trong lòng chỉ có thể có ta!"

      Nhưng mà A Nghiên nghe thấy, nàng chỉ như trong sương khói như có như , nhìn thấy cặp con ngươi kia lạnh như băng thấu xương, giống như vực sâu hàn đàm, dường như giây lát có thể cắn nuốt nàng.

      Nàng chỉ cảm thấy mệnh mình còn bao lâu, chỉ cảm thấy chính mình muốn chết, chết rồi, lại phải lần nữa bắt đầu lần luân hồi tiếp theo.

      môi nàng mấpmáy, nàng muốn cho Tiêu Đạc, cho nàng muốn chết, còn muốn tiếp tục sống, nàng chết nhiều lần, muốn nữa.

      Nhưng nàng nên lời.

      Nước mắt bỗng chốc mãnh liệt tràn ra, ào ào rơi xuống.

      Tiêu Đạc nguyên bản tức giận tận trời, nhưng A Nghiên vừa khóc như vậy, nhất thời choáng chút.

      Giờ phút này mới nhìn thấy, mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng liên tiếp run run, trong con ngươi hàm chứa lệ quang khiếp sợ, cứ như vậy hoảng hốt nhìn mình.

      Tiêu Đạc vốn tức giận như bị người châm từng mũi kim, nhất thời biến mất hầu như còn, sau đó là đau lòng cùng thương tiếc.

      khiếp sợ, ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, rốt cục tự ôm lấy nàng, thào giải thích: “A Nghiên đừng khóc, ta phải muốn tức giận với ngươi."

      Nhưng A Nghiên hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, trong mắt đều là hoảng hốt.

      Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, trong mắt phiếm đau, hơi nhếch môi, cố nén xúc động, đè nén khát vọng hận thể ôm nàng vào trong lòng, nghẹn tại chỗ, tận lực mềm giọng, nhẫn nại giải thích: “A Nghiên, ta phải muốn làm ngươi thành như thế nào, chính là tức giận ngươi đút đồ ăn cho Hà Tiểu Khởi, kia ràng là ngươi làm cho ta, vì sao để cho người khác ăn, ta càng thích ngươi đút cho , ngươi chỉ có thể đút cho ta."

      ngữ điệu mềm , nhưng bên trong vẫn lộ ra nồng đậm chua xót cùng bất mãn.

      A Nghiên răng trắng gắt gao cắn lên môi dưới mềm mại, đau đớn bén nhọn khiến nàng chậm rãi khôi phục lại trong hoảng hốt vừa rồi, trước mắt khói đặc dần dần tiêu tán, tiếng động bên tai dần dần rút , nàng thấy người trước mắt, nghe thấy thanh tràn ngập ghen tuông.

      Gắt gao nắm tay, nàng đè nén cả người run rẩy ngưng được.

      Tưh với mình chút, phải muốn giết mình, cũng muốn tức giận, chính là nhìn thấy mình đút cho Hà Tiểu Khởi ăn này nọ nên ghen tị, mất hứng.

      mặt dần dần khôi phục huyết sắc, thần trí bắt đầu tỉnh táo, nàng gắt gao cắn môi như trước, nhìn chằm chằm Tiêu Đạc trước mắt.

      Tiêu Đạc cũng biết nàng nghĩ cái gì.

      cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, dấu vết tiến lên, thân hình cao ngất nửa ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nắm bắt từng vẻ mặt mặt nàng.

      Thấy nàng lời, kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt lệ muốn ngừng được, bộ dáng giống như có chút ủy khuất, càng áy náy.

      "Ta... Ta chẳng phải..." Tiêu Đạc nhíu mày, nắm tay xiết rồi lại buông, cuối cùng rốt cục gian nan nhượng bộ: “A Nghiên, chỉ cần ngươi giải thích ràng vừa rồi ngươi vì sao đút cho , ta liền tức giận."

      A Nghiên cúi đầu, câu cũng muốn .

      Nàng kỳ so với ai càng , vừa rồi phát hỏa, cách tai ương ngập đầu chỉ kém bước.

      tại chính là hoàng tử mà thôi, tương lai lên đế vị, lửa giận như vậy, biết bao nhiêu người gặp họa đâu.

      “A Nghiên chuyện với ta a!" Tiêu Đạc xem nàng phờ phạc ỉu xìu , trong giọng thế nhưng có chút ý tứ hàm xúc khẩn cầu.

      Nhưng A Nghiên tại muốn chuyện.

      câu là nàng vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng mình sắp phải chết sao?

      Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, nắm tay, cắn răng cái, gian nan nhượng bộ tiếp: “A Nghiên, ta tức giận. Ta cũng hỏi, ngươi cần mất hứng được ?"

      A Nghiên ngẩng đầu lên, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn cái.

      Kỳ nàng vẫn hiểu , ngay cả đoán ra đối với mình sinh ra tình nam nữ, giống như động vật kỳ động dục, mà đối tượng động dục chính là mình, thế tính sao?

      Loại động dục này có lúc thay đổi bản tính người sao?

      A Nghiên cũng .

      Với A Nghiên, nàng chính là buồn bực nhìn thoáng qua mà thôi.

      Nhưng với Tiêu Đạc, đôi mắt kia xa lạ hờ hững, giống như A Nghiên căn bản biết , chính là nhìn người xa lạ.

      Điều này làm cho có chút chịu nổi.

      Suy nghĩ trong lòng nổi lên đau đớn bén nhọn, đau đớn khiến có cách nào khống chế bản thân.

      tiến lên nắm tay A Nghiên , khàn khàn khẩn cầu: “A Nghiên, đừng giận ta, được ?"

      A Nghiên ngửa mặt nhìn , thấy khuông mặt tuấn mỹ tràn đầy thất lạc, con ngươi ngày xưa đen thanh lãnh thâm thúy, lúc này chính mình có thể dễ dàng nhìn thấy áy náy cùng lo lắng.

      Giờ phút này giống đại nam hài làm chuyện sai lầm, ở trước mặt mình thấp giọng khẩn cầu, như mặc cho mình làm gì làm.

      Nhưng trong lòng A Nghiên cũng có nhiều vui mừng.

      Nàng tin tưởng i hung thần ác sát ở trước mặt mình khuất phục cúi đầu sao?

      Thế nào cũng cảm thấy chân thực.

      Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn : "Ta sợ ngươi thích ăn cay, cho nên để Hà Tiểu Khởi nếm thử, càng khẩu vị ngươi."

      Tiêu Đạc nghe thấy, càng áy náy, thân thủ ôm A Nghiên vào trong ngực, thấp giọng : "vậy, ta biết , ngươi là vì ta, mới để thử, là ta vừa rồi trách lầm ngươi, ngươi cần giận ta được ?"

      A Nghiên đẩy ra: "Ta giận ngươi, vừa rồi ta chính là có chút sợ hãi."

      Nàng ngửa mặt, con ngươi hắc bạch phân minh yên lặng nhìn chằm chằm, thẳng: "Ta sợ ngươi giết ta, ta rất sợ chết."

      Tiêu Đạc nghe thấy lời này, ngẩn ra, xem trong con ngươi nàng trong suốt dường như phản chiếu bầu trời xanh, sợ hãi như vậy, ngực nơi đó càng hung hăng đau đớn.

      Nàng sợ chết, nàng nhát gan, mà chính mình vừa rồi dọa đến nàng.

      Nàng thậm chí cho rằng chính mình giết nàng.

      Tiêu Đạc hơi nhếch môi, hơi nhăn mày, trầm mặc nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng rốt cục trầm lặng : “A Nghiên, ta biết ngươi vì sao sợ hãi, nhưng ta có thể thề với ngươi —— "

      A Nghiên bình thản nhìn .

      Tiêu Đạc bên môi xẹt qua tia chua xót, khàn khàn mà kiên định : "Ta thề, nếu có ngày ta làm ngươi bị thương nửa phần, ta chịu khổ sở vạn kiến cắn tim, khiến ta chết có chỗ chôn, khiến ta trọn đời được siêu sinh."

      trong thanh khàn khàn lộ ra thê lãnh làm cho người ta run sợ.

      A Nghiên nghe thấy lời này, bỗng nhiên chấn động, khỏi ngẩng đầu nhìn.

      ánh chiều tà tịch dương theo song cửa sổ lý chiếu vào, khiến phòng bếp đắm chìm trong ánh sáng màu đỏ nhạt, mà lúc này Tiêu Đạc, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì ngược sáng, vẻ mặt khó nhận , con ngươi tối tăm thâm trầm đến mức làm cho người ta thế nào cũng hiểu.

      A Nghiên tinh tế thưởng thức lời vừa ra, lời thề mang theo ý tứ hàm xúc thê lãnh.

      , nếu thương tổn mình nửa phần, nếm thử đau khổ vạn kiến cắn tim...

      Những lời này, chính mình dường như từng nghe, dường như đời nào, có người nào, từng ở bên tai mình ra như vậy.

      Nhưng nàng thế nào cũng nghĩ ra.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Yoororo
      Chương 52

      Từ lúc Tiêu Đạc phát hỏa ở phòng bếp, hai người hiểu sao lại lạnh .

      Nàng kỳ luôn luôn có chút phờ phạc ỉu xìu, cảm thấy sức lực cạn sạch. Tiêu Đạc đâu, ra mấy lời kia, giống như cũng có chút trốn tránh mình, thậm chí dám tự nhìn mình chút.

      ngày này nàng nhàm chán, lại nghĩ ra Phi Thiên, khỏi có chút nhớ. Lần trước biết tại sai nó trực tiếp hôn mê, sau này ưng nô thỉnh đại phu đến xem, cũng ra được nguyên cớ. Nay vừa nghĩ tới xem nó, lập tức nàng trực tiếp tới chỗ Phi Thiên.

      Lúc này Phi Thiên đậu gốc cây trụi lủi, cụp cánh, nhắm mắt dưỡng thần.

      Nghe thấy động tĩnh, vừa mở mắt ra, nó thấy A Nghiên, nhất thời giật mình cái, suýt nữa ngã từ cây xuống.

      A Nghiên thấy nó đúng là đứng cũng vững, khỏi buồn bực nhìn nó: "Phi Thiên, ngươi làm sao? Thực sinh bệnh ?"

      ưng nô bên cạnh tiến lên, vội quỳ : " nương, vừa rồi kiểm tra qua, Phi Thiên sinh bệnh."

      A Nghiên càng hiểu : " sinh bệnh, sao nó cứ run đâu."

      Ưng nô lau mồ hôi, thể chậm trễ: "Nó lúc trước còn tốt, chính là nhìn thấy nương ngài, mới bắt đầu run."

      A Nghiên hơi kinh ngạc, kinh ngạc qua , nàng bỗng nhiên minh bạch : "Ngươi thế nhưng sợ ta?"

      Phi Thiên lui đầu vào ở trong cổ, thế nào cũng dám nhìn A Nghiên.

      A Nghiên khó được có lúc tâm tình tốt, vẫy tay, cười : "Ưng, tại chủ nhân của ngươi đem ngươi giao cho ta, ta chính là chủ nhân của ngươi, ta làm ngươi bị thương. Yên tâm , nhanh xuống đây, đậu lên tay ta."

      Phi Thiên như trước rụt đầu, căn bản xuống.

      A Nghiên thấy vậy, linh cơ vừa động, cố ý : "Ngươi nếu xuống, ta phải tìm Cửu gia, ta muốn cho —— "

      Lời còn chưa dứt, Phi Thiên khanh khách kêu, vèo cái từ cây vọt xuống.

      "Ha, ngươi sợ như vậy a.”A Nghiên ngồi xổm xuống, ôn nhu sờ sờ đầu trọc của Phi Thiên: " cần sợ hãi, ta bảo vệ ngươi."

      Vừa dứt lời, nàng liền sửng sốt. Di, lời này thế nào quen tai như vậy, cũng phải chính là lúc trước Tiêu Đạc với nàng sao?

      Chính nàng cũng khỏi cười cười, lắc lắc đầu, ôm lấy Phi Thiên run run.

      "Lúc trước chủ nhân của ngươi còn muốn ăn trứng chim, sau này trứng chim, chim cút đều bị hất đổ, Phi Thiên, ngươi biết đẻ trứng sao?" Nàng thuận miệng hỏi như vậy.

      Phi Thiên vừa nghe lời này, trong đôi mắt ưng tròn xoe đều là kinh sợ.

      ưng nô vội cung thanh : " nương, nó là hùng ưng, đẻ trứng."

      "Nha, nguyên lai là chim đực a.”A Nghiên kỳ là có chút thất vọng.

      "Khanh khách." Phi Thiên run run chút.

      A Nghiên sờ sờ móng ưng, khỏi hỏi: "Vậy ngươi biết làm gì? Ta nhìn ngươi trước kia theo Cửu gia, chỉ luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần?"

      Lúc đó đúng là bộ dáng oai vệ nhị ngũ tám trăm, cáo mượn oai hùm .

      Đáng thương Phi Thiên cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đập cánh.

      Nó bộ dạng khá lớn, nay duỗi người xòe cánh, ở trung xanh thẳm lượn vài vòng, vẽ ra tư thế duyên dáng.

      "Phi Thiên, ngươi làm cái gì vậy?”A Nghiên hoang mang hiểu.

      " nương, nó đây là ... nhảy múa." Ưng nô nhíu mày quan sát, do dự nửa ngày, rốt cục đưa ra kết luận.

      "Nhảy múa?”A Nghiên giật mình, cảm thấy lời mình vừa rồi khiến Phi Thiên chịu nổi nhục, muốn muốn biểu diễn cho thấy mình chẳng phải cái gì cũng biết? !

      A Nghiên vừa lòng nhìn Phi Thiên bay cao phía chân trời, giật mình, liền vẫy tay ràng : "Phi Thiên, trở về , cần nhảy."

      Phi Thiên quả nhiên xoay quanh cái, ở trung phát ra tiếng kêu dài, đột ngột quay đầu, vỗ cánh dừng ở trước mặt A Nghiên.

      Lúc nó hạ xuống, mỏ ưng thế nhưng ngậm đóa hoa biết tên.

      Nó ngửa miệng, đôi mắt trong nhìn A Nghiên, bộ dáng kia dường như , cho ngươi.

      "Oa, ngươi còn có thể hái hoa!”A Nghiên mừng rỡ, ngồi xổm xuống lấy đóa hoa rung rung trong miệng Phi Thiên.

      "Nguyên lai ngươi còn có bản bực này.”A Nghiên càng thương tiếc sờ sờ đầu Phi Thiên ngốc.

      ưng nô bên cạnh ngây người nửa ngày, rốt cục nâng tay lên, bất đắc dĩ lau mồ hôi.

      Nhớ ngày đó, Phi Thiên này, tư thế oai hùng ngông nghênh cỡ nào a!

      Nay, lưu lạc đến trong tay tiểu nương như vậy, thế nhưng lại học được nhảy múa, hái hoa...

      Nhưng A Nghiên hồn nhiên biết ưng nô nghĩ gì, nàng để Phi Thiên đậu vai mình:

      "Ta nghe ưng đều cần dạo, chúng ta ở trong viện này vòng, ta muốn dắt ưng dạo."

      Phi Thiên vừa nghe lời này, lập tức ngoan ngoãn thu hồi cánh, đậu xuống vai nàng.

      A Nghiên lập tức mang theo Phi Thiên, nghênh ngang dạo bộ ở sau viện.

      Trước kia thời điểm này hậu viện cũng là cảnh xuân tươi đẹp cầu nhỏ bắc ngang dòng sông, nay nhập đông, gió thu thổi qua, cành liễu xác xơ cỏ yếu lá khô, có chút hoang vu. Lúc này trời mây cao rộng, núi xa mông lung bao phủ tầng sương mù như có như .

      A Nghiên vừa tản bộ vừa chuyện cùng Phi Thiên.

      "Ngươi hình như rất sợ ta, vì sao?”A Nghiên kỳ cảm thấy có chút vô tội, là Tiêu Đạc đánh nó, cũng phải mình. Vì sao nó thấy mình, mà sợ như là mình thấy Tiêu Đạc đâu?

      Phi Thiên rụt rụt đầu, cụp cánh chuyện.

      "Ngươi có phải sợ ta trả thù ngươi hay ?”A Nghiên đoán như vậy.

      Phi Thiên dùng miệng ưng cọ cọ bờ vai nàng, khanh khách đáp.

      A Nghiên khỏi muốn cười, nghĩ chim ưng này tâm tư còn nhiều đâu.

      chuyện, liền thấy bên hồ phía trước bóng người cao ngất đứng.

      thời tiết đầu mùa đông, mặt hồ tràn ngập tầng sương mênh mông, chung quanh liễu khô bị gió lạnh thổi bay, hiu quạnh thê lãnh, nam nhân mặc thân cẩm bào màu hồ lam, khoanh tay đứng ở bên hồ, mày đẹp gắt gao nhíu, biết nghĩ gì.

      hai ngày này A Nghiên và Tiêu Đạc luôn luôn có chút được tự nhiên, nay nhìn thấy Tiêu Đạc, nàng cũng tiến lên chào hỏi, chỉ tìm khối đá sạch , ngồi xuống nhìn hồ nước.

      Phi Thiên vừa thấy chủ nhân ngày xưa, cặp tiểu nhãn tình kia nhất thời trừng lớn, phát ra quang mang chưa bao giờ từng có, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Đạc, dường như ngóng trông Tiêu Đạc đem nó về.

      Nhưng Tiêu Đạc căn bản chưa từng nhìn sang hướng này.

      Phi Thiên gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, khanh khách khanh khách.

      Dường như là nghe thấy động tĩnh, bên này Tiêu Đạc hơi hơi quay đầu, nhìn về phía bên này.

      Phi Thiên vui vẻ, càng vỗ cánh, hi vọng khiến cho chủ nhân ngày xưa chú ý.

      Nó làm ầm ĩ như vậy, A Nghiên sớm phát , nhíu mày xem xét nó cái, hừ tiếng: "Ngươi muốn chủ nhân của ngươi như vậy, kia là muốn theo ta nữa rồi."

      Lời này vừa ra, Phi Thiên nhất thời sợ tới mức run run cái, nó vội tiến đến bên người A Nghiên, dùng mỏ cọ cọ tay nàng, như lấy lòng.

      A Nghiên mím môi, khỏi muốn cười, nghĩ rằng ưng này ngày xưa cũng là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, ngờ bị đánh mạnh chút, đúng là vật có chí khí.

      Phi Thiên lấy lòng A Nghiên, càng vụng trộm dùng cặp tiểu nhãn tình xem xét phía Tiêu Đạc.

      A Nghiên cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy trong đôi mắt Phi Thiên tròn vo mang theo nồng đậm cầu xin, kia ý tứ là, chủ nhân a ta bị ủy khuất lớn, ngươi mau tới cứu ta .

      Nhưng Tiêu Đạc ở xa xa, căn bản cũng nhìn đến sủng vật ngày xưa này, thậm chí có lẽ căn bản chưa từng chú ý tới Phi Thiên kia bộ dáng ủy khuất đáng thương.

      lực chú ý của đều ở người A Nghiên.

      Cách mấy trượng, trong đám cành khô rủ xuống, nhìn vị nương khiến mình nhớ thương, xem nàng có phải nhìn mình hay , xem nàng có phải còn mất hứng hay .

      A Nghiên đương nhiên là chú ý.

      ánh mắt ràng như vậy, dường như bị lửa thiêu đót, nếu mình ở gần ít, sợ là có thể trực tiếp bị nướng cháy, muốn chú ý đến cũng khó.

      Bất quá nàng căn bản thấy , ngược lại vươn tay, bắt lấy Phi Thiên thân ở Tào doanh lòng ở Hán kia, trực tiếp ôm lên đùi mình phen.

      "Khanh khách..." Thân phận chim ưng rất thê thảm, nó cúi đầu khẽ gọi, cũng dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân cũ.

      "Hừ hừ, xem ta bóp ngươi thế nào." xong, nàng cố ý lấy tay bóp cái mỏ ưng cong cong. Nàng mơ hồ nhớ trước kia thảo nguyên từng gặp người thuần ưng, trêu mỏ chọc nước đều là trò thông thường.

      "Khanh khách khanh khách..." Ưng thực bất đắc dĩ bắt đầu kêu lên.

      Ở đây người ưng đùa giỡn, Tiêu Đạc cất bước tới bên cạnh A Nghiên, xem ưng đậu người A Nghiên.

      Phi Thiên cầu xin nhìn Tiêu Đạc, hi vọng chủ nhân cũ có thể cứu mình từ trong ma trảo ra.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @nữ sinh 9x

      Chương 52 (tiếp)

      Phi Thiên cầu xin nhìn Tiêu Đạc, hi vọng chủ nhân cũ có thể cứu mình từ trong ma trảo ra.

      Chờ đợi nửa ngày, Tiêu Đạc rốt cục mở miệng.

      "Nó có nghe ngươi hay ? Nếu nghe lời, ta để Mạnh Hán tiếp tục đánh."

      Lời này vừa ra, Phi Thiên trực tiếp từ đầu gối A Nghiên rớt xuống.

      Ưng sinh thê thảm như thế, nó hóa ra còn lưu lạc đến tận mức này? (PS: đời người gọi là nhân sinh, đời ưng gọi là ưng sinh)

      Tiêu Đạc nhíu mày, tay đem Phi Thiên giả chết nhấc lên: "Thế nào trở nên ngốc như vậy."

      Phi Thiên cúi đầu giả chết, nó muốn sống, lần này là muốn sống rồi!

      Tiêu Đạc nâng tay nhấc cánh ưng lên, càng vui: "Thế nào ưng này càng ngày càng choáng váng?"

      A Nghiên thấy vậy, cũng nhìn nổi, trực tiếp đứng lên, đoạt lấy Phi Thiên trong tay , ôm lấy.

      "Ngươi cũng cần , ta biết, ngươi kế tiếp còn muốn , này quả nhiên là loại người nào nuôi ra ưng đấy, ngươi , này tiểu nha đầu ngốc như vậy ngu như vậy, cũng phải là nuôi được con ưng ngốc ưng ngu thôi!"

      A Nghiên bùm bùm tràng, cuối cùng vành mắt đỏ lên: "Ta chỉ biết ngươi như vậy!"

      Tiêu Đạc hơi kinh ngạc, xem bộ dáng nàng mất hứng, vội vàng biện giải: "Ta có cái ý tứ kia, muốn như vậy, ta chính là thấy ưng này biến ngốc, muốn giáo huấn chút, miễn cho nó chọc ngươi vui."

      A Nghiên tràn ra bi phẫn nhìn : "Đúng vậy, thế nào tặng cho ta rồi liền biến ngốc đâu! Trước kia cũng phải là thông minh sao!"

      Tiêu Đạc còn lời nào để chống đỡ, cúi đầu chính mình ngẫm lại, cũng cảm thấy trong lời mình có vấn đề. Nhưng lúc này nhiều sai nhiều, mím môi, biết gì.

      thậm chí cảm thấy, có lẽ chỉ Phi Thiên hóa ngốc, còn có cả mình.

      A Nghiên thấy thế nhưng biện giải, thấp đầu, xem ra bộ dáng chột dạ, càng cảm thấy chính mình trúng tâm của .

      Kỳ tại Tiêu Đạc đối với nàng tốt lắm, tốt vô cùng, tốt khiến nàng sợ hãi, nhưng nàng vẫn cảm thấy còn bất mãn, cảm thấy thiếu chút gì.

      Có lẽ Tiêu Đạc càng bao dung nhường nhịn cúi đầu dỗ dành nàng, nàng lại càng sợ hãi, sợ có ngày biến sắc, trở mặt.

      Sợ hãi chính mình lại giống trước kia, cắt thịt đút cho ưng cuối cùng chịu lửa đốt, đương nhiên càng sợ tự làm tự chịu, vì đau lòng mà chết.

      Nàng nhớ tới hết thảy, cắn môi dưới, đem Phi Thiên mềm nhũn nhét vào tay : "Này ta trả cho ngươi, vốn chính là của ngươi !"

      xong, xoay người bỏ chạy.

      Tiêu Đạc thấy vậy, vội ôm ưng đuổi theo.

      “A Nghiên, ta lúc nào chọc ngươi mất hứng ? Ta ngươi ngốc!"

      “A Nghiên, của ta chính là của ngươi, ta đem con chim ưng này tặng cho ngươi."

      “A Nghiên, ta cho ngươi chạy."

      đến đây, cản đường nàng, chặn ngang ôm lấy nàng.

      A Nghiên giãy dụa, đá chân, dùng nắm tay đánh , nhưng làm thế nào cũng thể tránh thoát.

      Mà ở đây giãy dụa, nàng lại khóc.

      "Ngươi khi dễ ta!" Nàng khóc lên án .

      "Ta có." nghiêm cẩn biện giải như vậy.

      "Ngươi mắng ta ngốc." Nàng quên hận cũ.

      "là ta ngốc, ta mới ngốc." mạnh mẽ lên án chính mình.

      "Ngươi còn ta xấu!" Nàng có chút mang thù.

      "Ngươi xấu? Ngươi làm sao có thể xấu đâu, ngươi với nương ta bộ dạng giống nhau như đúc, nương ta ngày đó đẹp nhất Yến kinh."

      "Lời này chính ngươi , ngươi ta xấu có ai muốn! Ngươi trào phúng ta, móc ta, khinh thường ta!" Nàng tiếp tục lôi chuyện cũ.

      "Đó là trước kia mắt ta mù!" Tiêu Đạc sạch lưu loát tự mắng mình.

      làm ầm ĩ nửa ngày như thế, nàng lên án, cẩn thận biện giải; nàng mắng, cúi đầu nghe; nàng khóc, mềm giọng dỗ ; nàng lại lên án, lại cẩn thận biện giải... Như thế lặp lại.

      Rất lâu sau đó, Phi Thiên cảm thấy chính mình muốn ngủ, cúi đầu ngủ gật, hai người kia nhàm chán.

      Cuối cùng A Nghiên ngừng khóc, mặt có chút cười, tay cũng bị Tiêu Đạc nắm, hai người cứ như vậy dạo bên bờ hồ xanh thẳm như ngọc. Lúc này ánh mặt trời chiếu vào sóng nước, dường như mặt hồ rải đầy đá quý ngân quang lóng lánh. Cuối mùa thu gió thổi qua hồ, thổi nhăn hình ảnh phản chiếu trời xanh như gấm, mang đến chút hơi nước mát cùng mùi hoa quế mơ hồ thơm ngát, thấm vào ruột gan, rất sảng khoái.

      A Nghiên thở sâu, ngắm trời xanh lam, nhìn nam tử bên cạnh nắm tay mình.

      Tuy rằng tuổi cũng , tuấn mỹ cao ngất, xuất thân bất phàm, nhưng vừa rồi đối mặt với mình, giống như đứa trẻ. Hôm nay gió này, hồ nước này, còn có tình cảnh dắt tay bước chậm này, khiến nàng nhớ tới thiếu niên ngày xưa dưới tịch dương ngẫu nhiên gặp gỡ.

      Nếu lần kia, nàng phải biết là Cửu hoàng tử liền hốt hoảng mà chạy, vận mệnh có phải hay có chuyển biến?

      ý niệm này vừa lên trong lòng A Nghiên, bất quá giây lát liền biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngẫm lại tiểu ni kia cắt thịt cho ưng ăn, nàng sau này chết, bị chết thực thê thảm.

      A Nghiên cúi đầu, khẽ thở dài: "Ưng a ưng!"

      tâm tư Tiêu Đạc bên cạnh đều đặt ở người nàng, lúc này thấy nàng thở dài, lại nhắc tới ưng, nhất thời nhíu mày: "Ngươi thích con chim ưng này phải ?"

      xong, hơi lộ ra ánh mắt vui đảo qua chim ưng đầu vai kia.

      ưng đáng thương, nguyên bản cúi đầu ngủ ở đầu vai Tiêu Đạc, bỗng nhiên chợt nghe thấy chính mình bị nhắc tới, nhất thời cảm thấy nằm cũng trúng đạn, sợ tới mức giật mình cái vội đả khởi tinh thần, hướng về phía Tiêu Đạc khanh khách vài tiếng lấy lòng.

      Nếu là dĩ vãng, nó kêu như vậy, Tiêu Đạc tất nhiên tự vuốt ve lông nó, sau đó lại vỗ vỗ đầu trọc của nó. Nhưng hiển nhiên là chủ nhân nó thay đổi, bị nữ sắc mê hoặc, chủ nhân nó phân tốt xấu.

      "Nó làm ngươi mất hứng, ta liền sai Mạnh Hán đánh nó." Tiêu Đạc nhàng bâng quơ như vậy, ngữ khí kia, rất có vẻ gió lửa đùa chư hầu chỉ để mỹ nhân cười.

      (PS: điển tích Chu U vương đốt lửa đùa chư hầu để mua lấy nụ cười của Bao Tự)

      Đáng thương Phi Thiên, vội vàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía A Nghiên.

      A Nghiên cũng có chút như nằm mộng, thầm nghĩ đề tài tại sao dời nhanh như vậy, lại nhìn Phi Thiên ánh mắt đáng thương hề hề, nhất thời bất đắc dĩ, nàng đồng tình nâng tay sờ sờ đầu ưng: "Ta thực thích Phi Thiên, ngươi cần đánh nó. Nhìn xem vật đáng thương này, bị sợ hãi rồi."

      Phi Thiên nghe như thế, đôi mắt ưng tròn tinh nhất thời tràn ngập cảm kích, cơ hồ sắp chảy nước mắt. Nguyên lai tân chủ nhân đối với nó tệ !

      Tiêu Đạc mím môi, cúi đầu nhìn nàng, chuyện.

      Nàng khả năng còn giận mình, ít nhất muốn gặp mình, cho nên vừa rồi tuy rằng nắm tay, nhưng thấy phải đối với bản thân mình xa lạ lãnh đạm. Bây giờ, nàng tự sờ ưng vai mình, tư thế này khiến nàng cơ hồ nửa dựa vào mình.

      Hai người khoảng cách quá thân cận, tóc dài bị gió thổi bay, cứ như vậy nhàng phất hai gò má nàng, tinh tế nhè từng đợt từng đợt giao triền cùng tóc nàng, ở trung giống như sóng nước lay động ra tư thái ôn nhu.

      Cúi đầu nhìn sợi tóc hai người giao triền, trong lòng nổi lên suy nghĩ chua xót khác thường, nhất thời khỏi vươn tay, cẩn thận đụng vào mấy sợi tóc kia.

      ngón tay hơi lạnh nắm lọn tóc bay mặt, bên trong có tóc cũng có tóc nàng, ngón tay thon dài đẹp mắt dài nhàng vuốt ve, nửa ngày sau, mới buồn bã mất mát buông ra.

      “A Nghiên." thanh khàn khàn vang lên bên tai nàng, nhiệt khí phun ra quanh quẩn ở chóp mũi nàng.

      "Ân?" Nàng như có chút cảm giác, hơi cúi đầu.

      "Người ta thực có kiếp trước kiếp này sao?" trong giọng mang theo chút nghi hoặc mờ mịt.

      "A?”A Nghiên hơi chấn động, ngửa mặt nhìn , đập vào mắt cũng là mê võng có thể thấy được ràng ở đáy mắt .

      "Nếu thực có kiếp trước, chúng ta nhất định quen biết." kinh ngạc nhìn sợi tóc hai người giao triền, thào như vậy.

      đoán đúng rồi... A Nghiên lần nữa cúi đầu, cắn răng, thầm tấm tắc.

      "Ngươi nhất định là ta khắc cốt..." như có chút cảm xúc, khỏi mơ màng, cứ như vậy thầm ra.

      "Ngừng!”A Nghiên vội vàng ngăn lại, nàng cũng muốn cho người này mơ màng ở trong này, đều là giả, đều là gạt người ! Cái gì mấy đời tình duyên, kia đều là tưởng tượng tốt đẹp.

      là tàn khốc như thế này.

      PS: mod @LạcLạc , nhờ chuyển hộ mình:
      20 ruby cho @Phương Lăng
      10 ruby cho @Yoororo
      10 ruby cho @nữ sinh 9x
      Last edited: 16/4/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :