1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ai bảo trước kia đối xử tốt với chị ấy
      Thanh editor nhiều nhé. Edit rất mượt, truyện hay lắm

    2. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      Chương 14
      Editor: Phượng Cửu
      Beta: An Tịnh Nguyệt

      Tiểu A Đoàn sáu tháng trắng trắng mềm mềm, thẹn với nhũ danh mà Trần thị đặt cho.

      Lúc này là giữa mùa đông, bên ngoài tuyết rơi nhiều tựa như lông ngỗng bay phấp phới đầy trời , từ sớm phòng Trần thị đốt lò sưởi ấm áp. A Đoàn mặc bộ quần áo tơ mỏng màu vàng bò loạn giường.

      cổ tay mập mạp như củ sen của tiểu nương đeo cái lắc có gắn hai quả chuông bạc, mỗi khi cử động lại kêu đing đing nghe vui tai. A Đoàn rất thích cái này, ngừng rung lắc cánh tay, mỗi khi tiếng chuông vang lên bé con cũng khúc khích cười theo, lộ ra mấy cái răng sữa mới nhú, nước miếng cũng theo khoé miệng chảy xuống nhưng ngay lập tức có khăn mềm lau .

      Vú Lý tiện tay đưa khăn cho nha hoàn bên cạnh rồi quay lại với hai đứa trẻ khoảng sáu,bảy tuổi đứng cạnh đó: "Các ngươi nhìn cho kỹ, tại là thời kỳ Tam tiểu thư mọc răng sữa, thấy cái gì cũng muốn cắn và thường xuyên chảy nước miếng. Hai ngươi cần làm gì hết, chỉ cần để ý tốt chuyện này, được để tiểu thư cắn linh tinh, nước miếng chảy ra phải lau ngay, chưa?"

      "Dạ, nô tỳ biết."

      Cẩm Sắc và Bán Cầm nghiêm túc trả lời.

      Cuối cùng người được chọn theo hầu A Đoàn chính là Cẩm Sắc – muội muội ruột của Cẩm Tú. Về phần Bán Cầm là vốn là nửa nhà dưới Tam gia đưa cho Trần thị . Cả hai đều mới sáu tuổi, cũng trông chờ các nàng có thể tự hiểu chuyện, chỉ cần biết vâng lời là được. Nếu đưa đại nha hoàn được dạy bảo tốt cho A Đoàn là thích hợp bởi vì chờ đến lúc A Đoàn được năm, sáu tuổi nha hoàn đó cũng đến thời điểm muốn xuất giá rồi.

      Cũng thể vì hầu hạ tiểu thư mà ngăn cản nhân duyên của người khác, biến người ta thành lão bà được. Chỉ có thể tìm nha hoàn tuổi chút, như vậy ít nhất cũng có thể theo hầu A Đoàn đến khi tiểu nương được mười tuổi bọn họ mới đến tuổi gả .

      Ban đầu Trần thị muốn tìm bốn nha hoàn, mặc dù A Đoàn tiến cung để hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, khẳng định có sẵn nha hoàn hầu hạ, nhưng với thân phận của Đoàn mang theo bốn nha hoàn cũng là tương xứng. Ai ngờ thái tử truyền lời, chỉ cần chuẩn bị hai nha hoàn, hơn nữa còn chỉ đích danh Cẩm Sắc và Bán Cầm, những người khác đều cần.

      Ít ngày nữa A Đoàn phải tiến cung, chỗ dựa lớn nhất chính là thái tử, Trần thị đương nhiên vì chuyện này mà so đo với thái tử.

      Đúng lúc này, Cẩm Tú khẽ mở mành cửa bẩm báo: "Đại thiếu gia trở về." Chỉ cần vén tấm mành che lên chút thấy được gió tuyết bên ngoài, Hứa Tiêu Nhiên vội vàng chui vào phòng, cũng vội vã tiến lên thỉnh an mà để cho nha hoàn cởi áo choàng người, sau đó đứng cạnh lò sưởi hơ ấm tay rồi mới bước lên.

      "Nhi tử thỉnh an mẫu thân, hôm nay mẫu thân có khoẻ ?"

      Hứa Tiêu Nhiên năm tuổi trầm ổn lễ độ, toàn thân như trúc xanh cao ngất, thanh lãnh nhưng lại mất vẻ đáng tin cậy. Mới năm tuổi như vậy, có thể thấy được khi trưởng thành có phong thái như thế nào. Dù phải khoe khoang nhưng Trần thị cũng có thể tự hào rằng, so với thiếu niên công tử khắp kinh thành, Tiêu Nhiên nhà nàng tuyệt đối có thể nằm trong số những người đứng đầu.

      Vội vàng đưa tay kéo Hứa Tiêu Nhiên lại gần: "Mẫu thân rồi, bên ngoài tuyết lớn như vậy, con học về cứ về thẳng tiểu viện của con, giờ ăn cơm cũng dùng bữa tại phòng luôn là được rồi, cần gì phải qua đây như vậy?" Tuy là vậy nhưng mặt lại đầy ý cười. Nhi tử hiếu thuận, người làm mẹ cũng cao hứng.

      "Lễ nghĩa thể tuỳ tiện bỏ qua."

      Hàn khí người còn chưa tan hết, Hứa Tiêu Nhiên cũng tới gần A Đoàn, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười nhìn tiểu muội muội, lại như thường lệ hỏi thăm Trần thị chút tình hình hôm nay của A Đoàn, biết được mọi thứ vẫn bình thường mới yên tâm. Dừng chút lại quay đầu chuyện với Trần thị: "Mẫu thân, hôm nay con gặp thái tử điện hạ." mặt có chút nghi hoặc.

      Trần thị cũng tại sao Hứa Tiêu Nhiên lại có biểu như vậy. Đại nhi tử của mình trước giờ luôn luôn thông tuệ, những kiến thức ở học viện đều rất thông thạo, việc kết giao bằng hữu ở đó cũng hề khó khăn.

      "Chẳng lẽ thái tử điện hạ làm gì khiến con khó chịu?" Hỏi vậy nhưng ngữ khí đều là tin, nếu Tthái tử chịu hao tâm tìm phu tử cho hai nhi tử của mình, sao có thể có thù hằn gì với " vợ tương lai" chứ?

      Hứa Tiêu Nhiên lắc đầu: "Cũng hẳn là như vậy, chỉ là..." Dừng chút mới ra: "...chỉ là nhi tử có cảm giác, Thái Tử => thái tử hình như thích con."

      Cảm giác này từ lần trước cùng phụ thân và hai đệ đệ gặp phu tử có. Lúc ấy cũng quá ràng, hôm nay mình gặp gỡ lại cảm thấy cảm giác đó quả đúng là . Khi đó thái tử đối với phụ thân và nhị đệ, tam đệ đều dùng mắt ra hiệu, tuy quá ràng nhưng ít nhất vẫn mỉm cười. Duy đối với , ánh mắt chỉ dừng lại chút liền chuyển .

      Hơn nữa lúc ấy phụ thân và thái tử chuyện lâu như vậy, tuy chỉ làm nền nhưng câu cũng với .

      Hôm nay gặp gỡ lại càng kỳ lạ, vẻ mặt lạnh lẽo bảo nên gặp An Dương công chúa. Chuyện này cũng kỳ lạ, và An Dương công chúa chưa từng kết giao, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua. Hơn nữa An Dương công chúa chỉ lớn như Đoàn Nhi, được hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng trong cung, làm sao có thể gặp được?

      Thế nhưng thái tử lại rất nghiêm túc, được gặp An Dương công chúa.

      Bên này Hứa Tiêu Nhiên rơi vào suy nghĩ của chính mình, Trần thị đợi mãi thấy nhi tử gì liền hỏi lại lần nữa, lúc này Hứa Tiêu Nhiên mới hoàn hồn: "Cũng có gì, có lẽ là nhi tử nghĩ nhiều rồi." Chính mình còn nghĩ ra là chuyện gì, cũng nên quấy rầy mẫu thân, cứ để thời gian nữa xem sao. Sợ Trần thị hỏi lại, Hứa Tiêu Nhiên vội chuyển chủ đề:"Hôm nay thái tử cũng , sau khi Đoàn Nhi nhập cung ở chung chỗ với hoàng hậu nương nương. là ban ngày để bên cạnh hoàng hậu nương nương để người chăm sóc dạy dỗ, buổi tối lại trở về Đông cung ngủ”.

      Nghe được lời này, chú ý của Trần thị thực bị chuyển dời.

      Nghĩ nghĩ lại hồi cảm thấy có chút gì đó ổn, nhưng nghĩ mãi cũng ra là ổn ở chỗ nào. Nếu đến danh tiết của nữ nhi, tiểu nữ nhà nàng từ khi sinh ra vào cung ở với thái tử, thanh danh sớm còn. Nhưng mà nhanh như vậy ở cùng chỗ, nàng luôn cảm thấy có chỗ đúng.

      Thấy vẻ mặt rối rắm của Trần thị, Hứa Tiêu Nhiên khẽ cười mở miệng: "Mẫu thân cần gì phải phiền não, như vậy chẳng phải càng tốt sao? Nếu Thái Tử => thái tử để Đoàn Nhi bên cạnh mình chứng tỏ Đoàn Nhi đối với rất quan trọng. Sau này quan hệ của hai người họ rất phức tạp, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ , đối với Đoàn Nhi mà là có lợi chứ có hại.”

      "Về phần những lời xì xào, bàn tán cần nghĩ đến, chúng ta cũng chỉ cần nghĩ đến những mặt tốt là được rồi."

      "Hơn nữa nếu Thái Tử ra những lời này, như vậy chắc chắn là hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cũng đồng ý. Hai vị cửu ngũ chí tôn đều đồng ý ai còn dám năng lung tung nữa."

      Lời ràng rất có lí liền cởi được những rối rắm trong lòng. Trần thị còn muốn cái gì nữa, ngoài cửa lại truyền đến trận huyên náo, quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thanh Viễn và Hứa Triệt Minh từ bên ngoài vào, người cả hai đều là tuyết, nha hoàn vội vàng giúp cởi áo choàng, lại phủi những bông tuyết còn vương người. Hứa Thanh Viễn đứng cạnh lò sưởi để mặc cho nha hoàn phủi tuyết, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía A Đoàn ngồi giường.

      Hứa Triệt Minh lại chịu đứng yên, áo choàng vừa được cởi ra, liền tuỳ tiện vỗ vỗ tuyết người, chạy về phía A Đoàn.

      Mục tiêu rất ràng nhưng vừa mới chạy được nửa đường bị Hứa Tiêu Nhiên kéo áo lại.

      "Phạt ngươi chép gia quy năm lần."

      Chép gia quy năm lần ư? lần rất dày! Cũng may Hứa Triệt Minh ngốc, biết vì sao đại ca lại phạt mình, vừa mở miệng liền khó chịu: " ràng là huynh muội muội phải quả cầu thuỷ tinh mà!"

      Hứa Tiêu Nhiên lại càng nở nụ cười ôn nhu: "Mười lần, sáng sớm ngày mai, ta đích thân kiểm tra "

      Đây chẳng phải đêm ngủ sao?

      "Mẫu thân, đại ca bắt nạt người khác." Miệng méo xệch, trực tiếp đến trước mặt Trần thị tố cáo Hứa Tiêu Nhiên.

      Trần thị lại cười, càng dốc sức đánh chó xuống nước: "Ta với con bao nhiêu lần rồi, muội muội còn thể chịu được lạnh, con muốn chơi đùa với muội muội cũng được nhưng hãy nhìn nhị ca của con , đứng cạnh lò sưởi hơ nóng người cho ta. bao nhiêu lần mà vẫn nghe, bị phạt cũng đáng, mau thành mà chép sách , để xem về sau có nhớ lâu hay ?"

      Bên này Hứa Triệt Minh khóc lóc om sòm, Hứa Thanh Viễn lại thèm nhìn, chỉ hơ nóng người rồi tới đứng cạnh bên giường của A Đoàn, mím mím môi, thò tay bắt lấy cánh tay mập mạp của muội muội. Mấy ngày nay A Đoàn cũng đặc biệt quen thuộc với vị ca ca này, mỗi lần tới đây cũng lời nào, chỉ túm lấy cánh tay của tiểu nương.

      A Đoàn cũng đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Thanh Viễn, nhe răng cười vui vẻ, nước miếng cũng theo đó chảy ra. Cẩm Sắc thấy vậy vội vàng lấy khăn mền định lau miệng cho tiểu thư, vừa đưa tay ra liền bị Hứa Thanh Viễn đoạt lấy. Nhị thiếu gia đặc biệt cẩn thận lau miệng cho muội muội, dùng hết cả trăm phần trăm nghiêm túc, như sợ làm cho muội muội bị đau.

      Cẩm Sắc thầm nghĩ, tuy bề ngoài Nhị thiếu gia lạnh lùng nhưng thực ca ca tốt. Tuy rằng vừa rồi cười nhưng nét mặt nhu hoà, lúc này biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt liền trầm xuống. Chơi đùa cùng Tam tiểu thư lát lại rời rất sớm so với bình thường, tới trước mắt phu nhân ngồi bên kia.

      "Mẫu thân, con thích Nhị muội, người cũng thích, vì sao còn muốn dụng tâm dạy bảo muội ấy?"

      Từ lúc gặp phu tử trở về, biết nhũ mẫu dỗ thế nào, Hứa Tâm Dao khóc nháo nữa mà lại bắt đầu nghiêm túc muốn đến trường. Lúc trước khi Trương thị còn ở đây cho mời rất nhiều nữ phu tử đến nhưng Hứa Tâm Dao đối với việc học cũng có bao nhiêu hứng thú, trừ phi Trương thị ép, bằng tuyệt đối bao giờ chủ động học.

      Sau khi hỏi nhũ mẫu mới biết được, khi Hứa Tâm Dao trở về cứ khóc suốt, hỏi bà thế nào gọi là xứng? Nhũ mẫu đành phải cho nàng biết sinh ra là do trời định, điều ấy thể thay đổi được. Thế nhưng Hứa Tâm Dao vẫn ngừng khóc, nhũ mẫu đành phải với nàng rằng, chỉ cần học cho giỏi, tương lai nếu đạt được hạng nhất cũng có thể gia tăng thân phận.

      Thư viện Thái Nam cũng có nữ sinh, chỉ có các quý nữ mà ngay cả công chúa cũng học ở đó. Xét về thân phận của Hứa gia mà , Hứa Tâm Dao cần tham dự kì thi nhập học cũng có thể đến đó nhập học. Nếu nàng nguyện ý học, Trần thị cũng ngăn cản. Các nữ phu tử trước đây đều được Trần thị tìm lại, để họ tiếp tục dạy cho Hứa Tâm Dao.

      Trần thị kéo tay Hứa Thanh Viễn, lời có chút thấm thía: "Đọc sách có thể hiểu được lí lẽ, lời này chỉ dành cho nam tử mà đối với nữ tử cũng vậy."

      "Mẫu thân biết con thích Dao Dao, luôn cảm thấy con bé muốn cướp gì đó của Đoàn Nhi đúng ?"

      Hứa Thanh Viễn mím môi gật đầu.

      "Con nên biết rằng Dao Dao mới có ba tuổi đầu, sau này tính cách của con bé có tốt đẹp hay hư hỏng chính là do bồi dưỡng ở thời điểm này. Nếu như lúc này ta bỏ mặc, như vậy về sau cần nghĩ cũng biết con bé là người bỏ , ngoại trừ kiêu căng chút ưu điểm cũng có. Dù sao nó cũng là nữ nhi của Hứa gia, lại còn là tỷ tỷ của Đoàn Nhi, nếu để nó có thanh danh xấu như vậy, đối với Đoàn Nhi đâu phải chuyện tốt."

      Thế nhân đều đặt người trong nhà cùng chỗ để đánh giá, trong nhà có nữ nhân tính tình tốt, người khác cũng dùng ánh mắt tốt để nhìn A Đoàn. Hứa Thanh Viễn hiểu đạo lý này, mím môi lời nào, chỉ là trong lòng vẫn vui.

      Trần thị cười cười đưa tay bóp cằm Hứa Thanh Viễn: "Con nít mà sao lúc nào cũng mang cái vẻ mặt nghiêm túc như ông già vậy?"

      "Con yên tâm, ta dạy bảo con bé cũng là cho nó cơ hội, tại con bé có chút kiêu căng nhưng dù sao nó vẫn còn , ta cho nó cơ hội để hiểu lí lẽ. Nếu như con bé hiểu chuyện, an phận thủ thường với cuộc sống của nó, ta đương nhiên để nó có được đầy đủ tôn quý của tiểu thư phủ Quốc công."

      "Nếu nó vẫn như trước, hoặc là muốn qua mặt ta..."

      Dừng chút nàng cười đạm nhạt: "Ngay cả mẫu thân của nó ta còn thu thập được, nữ nhi bé có là gì!"

    3. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      Chương 15
      Editor: Phượng Cửu
      Beta: An Tịnh Nguyệt

      Đại lão gia vỗ vai Trần thị, bất đắc dĩ : "Được rồi, nàng ngồi nhìn con bé cả đêm, Đoàn Nhi đâu phải là trở lại. Nếu nàng nhớ con có thể vào cung thăm con bé hoặc đón về chơi vài ngày cũng được. Nàng thế này cứ như là sinh ly tử biệt vậy!"

      Từ tối hôm qua Trần thị ngồi bên giường A Đoàn rời, đôi mắt quầng thâm vòng, chỉ là vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh. Lúc này nghe được lời của Đại lão gia có chút châm chọc, bao nhiêu uỷ khuất trong lòng lập tức bùng nổ: "Con bé là tiểu thư Hứa gia, là khuê nữ của ta, cái gì gọi là về chơi vài ngày chứ?"

      "Con bé vốn vẫn nên ở bên cạnh ta..."

      Vài câu vô tâm lập tức chọc phải tổ ong vò vẽ Trần thị, lông mày Đại lão gia nhíu lại: " phải ta có ý đó, chỉ là ta muốn tiếp tục nhìn nàng thương tâm như vậy, chuyện này được định trước rồi, nàng có thương tâm cũng vô ích, bằng sớm chấp nhận hơn." tại trời rất lạnh, thức nguyên đêm như vậy có phải cũng cần đến thân thể này nữa hay đây.

      Thấy Trần thị còn định gì nữa, Đại lão gia vội chỉ tay vào giường : "Nàng xem, nàng làm cho Đoàn Nhi tỉnh rồi kìa."

      Quay đầu nhìn lại, quả nhiên A Đoàn mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Trần thị trong miệng liền ngừng ư ư a a, hai tay còn duỗi ra phía trước muốn được ôm cái. Còn chưa tỉnh ngủ muốn được ôm cái, đây chẳng phải là muốn thân thiết với mình sao? Tâm Trần thị liền mềm nhũn, miệng ngừng gọi tiểu bảo bối, đưa tay bế A Đoàn lên.

      Trong phòng đốt lò sưởi nên cũng lạnh, Trần thị chỉ mặc cho Đoàn Nhi bộ đồ mỏng.

      Trời đông giá rét nên bình minh đến cũng trễ, lúc này bên ngoài vẫn là mảnh đen kịt, A Đoàn ngoan ngoãn tựa vào ngực Trần thị, ngửi thấy mùi hương thơm mát quen thuộc, chỉ vừa chớp mắt, nghiêng đầu cái lại ngủ thiếp . Trần thị đưa tay xoa xoa khuôn mặt quả táo nhắn, nhàng đung đưa để A Đoàn ngủ sâu hơn chút.

      "Chỉ là ta luyến tiếc, con bé còn chưa gọi ta tiếng mẫu thân..."

      "Chỉ là ta luyến tiếc, ta thể ở bên cạnh nhìn con bé lớn lên..."

      "Chỉ là ta luyến tiếc, về sau con bé có chuyện phiền não biết tìm ai để tâm ..."

      "Chỉ là ta luyến tiếc, con bé còn như vậy phải vào chốn đó..."

      đến đây khóc thành tiếng, chỉ dám che miệng lại mà khóc,sợ đánh thức A Đoàn.

      Đại lão gia ôm Trần thị và A Đoàn vào trong lòng, muốn cái gì đó nhưng vừa mở miệng ra lại nuốt xuống, bây giờ có gì cũng vô ích, chỉ khẽ thở dài tiếng, vỗ vỗ vai Trần thị, hi vọng nàng sớm thông suốt chút.

      Việc A Đoàn rời cũng gây oanh động gì ở phủ Quốc công. Mọi người đều biết Tam tiểu thư tiến cung nhưng biết cụ thể là ngày nào, Trần thị cũng . Ngay cả ba nhi tử của mình nàng cũng , chính là sợ bọn chúng khóc rống lên. Tiễn A Đoàn đối với Trần thị việc gian nan, nếu ba nhi tử đến, nàng chẳng có tâm tư mà dỗ dành bọn chúng.

      Tới đón A Đoàn là thân cận bên người hoàng hậu. Vừa thấy Trần thị và Đại lão gia vội tiến lên thỉnh an: "Nô tỳ Bích Sơ bái kiến Quốc công lão gia và phu nhân."

      Đại lão gia vội cho người đứng dậy, Trần thị lại cẩn thận đánh giá vị thân tín nhất bên người hoàng hậu này. Nghe đây là nha hoàn thiếp thân từ khi còn của hoàng hậu nương nương, vẫn luôn ở bên cạnh hoàng hậu cho đến bây giờ, ở lại trong cung làm cũng chịu xuất giá. Tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt tròn trịa, là người luôn luôn tươi cười, mang lại cảm giác thân thiết.

      Nhưng dù có cảm thấy thân thiết thế nào, nàng ta vẫn là người bên cạnh hoàng hậu, lại còn là người đến đón A Đoàn , Trần thị thể nào bày ra khuôn mặt tươi cười được, ánh mắt còn có chút phiếm hồng, ôm chặt A Đoàn ngủ say sưa.

      Bích Sơ trò chuyện cùng Đại lão gia vài câu, quay đầu thấy sắc mặt tốt lắm của Trần thị, bước lên bước cười cười : "Phu nhân biết , sáng nay khi dùng bữa hoàng thượng và hoàng hậu nương nương còn , sắp tới có hai nữ nhi, chắc chắn rất vui vẻ." Ánh mắt chân thành, lời cũng rất lòng.

      Hoàng hậu sau khi sinh được thái tử thân mình vẫn khoẻ nên chưa sinh thêm hài nhi nào, qua nhiều năm mới có, chính là An Dương công chúa, so với Đoàn Nhi cũng lớn hơn bao nhiêu,chính là thời điểm gào khóc đòi sữa. Đây cũng chính là điều làm Trần thị yên tâm, đều là nữ nhi, tuổi tác lại tương đương, có khi nào Đoàn Nhi bị xem ?


      Thấy Trần thị lời nào, ý cười mặt Bích Sơ vẫn tan, tiếp tục : "Mấy tháng trước hoàng hậu nương nương bắt đầu chuẩn bị, tuổi tác Hứa tiểu thư vừa vặn tương đương công chúa An Dương, như vậy những đồ dùng của công chúa An Dương đương nhiên tiểu thư cũng dùng được, vậy nên tất cả mọi thứ của công chúa An Dương đều được hoàng hậu nương nương chuẩn bị hai phần."

      "Từ mấy tháng trước như vậy, thế nên đồ của tiểu thư được chuẩn bị sẵn từ sớm."

      Đãi ngộ so với công chúa An Dương đều giống nhau, ít nhất có thể cho Trần thị chút an tâm.

      Những băn khoăn của Trần thị phải chỉ bằng vài câu của Bích Sơ có thể đánh tan, nhưng Bích Sơ là người của hoàng hậu, nàng ta có thể ra như vậy khẳng định là được hoàng hậu phân phó. Thái độ như vậy chính là cho nàng thể diện, nếu sắc mặt nàng cứ khó chịu thế này chẳng phải là nể mặt hậu nương nương sao? Nghĩ vậy liền miễn cưỡng cười : " sao lại vậy, Đoàn Nhi làm sao có thể so sánh với công chúa An Dương được."

      "Làm phiền chuyển lời tới hoàng hậu nương nương, nếu Đoàn Nhi nghe lời hay làm sai điều gì, kính xin hoàng hậu cứ thẳng tay dạy bảo, đánh mắng cũng được, cần phải băn khoăn điều gì."

      Lời như vậy Bích Sơ đương nhiên đáp ứng, chỉ lại những điều giúp Trần thị an tâm. Những băn khoăn trong lòng Trần thị cũng giảm nửa, dù sao chuyện yên tâm cũng chỉ có thế mà thôi.

      Trời se lạnh, vẫn là nên rồi, nếu còn chưa để ba nhi tử trông thấy lại làm loạn lên, lại buông tha, chịu cho A Đoàn .

      Xe ngựa càng lúc càng xa, chẳng bao lâu biến mất sau làn sương sớm.

      Trần thị và Đại lão gia vẫn đứng ở cửa, xe ngựa còn thấy bóng vẫn cứ lẳng lặng đứng đó...

      Bích Sơ thuần thục ôm A Đoàn tay, tiểu hài tử cũng điểm nào khoẻ, vẫn ngủ say sưa. Cẩm Sắc và Bán Cầm thấp thỏm ngồi bên dám lời nào. Tối hôm qua hai nàng đều được ma ma nhà mình kéo tai dạy bảo đến nửa đêm, vốn lo lắng giờ lại càng sợ hơn, cũng dám , chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Bích Sơ.

      Bích Sơ thu xếp cho A Đoàn chút, xác định tiểu nương bị đánh thức mới nhìn thoáng qua hai tiểu nương thấp thỏm bất an, cười cười: "Hai ngươi tên gọi là gì?" Giọng trầm , chậm rãi.

      "Nô tỳ Cẩm Sắc."

      "Nô tỳ Bán Cầm."

      "Bái kiến Bích Sơ ." Mặc dù ở xe hai người vẫn khom người hành lễ.
      Bích Sơ lạnh mặt nhìn lại, lấy tiêu chuẩn khắc nghiệt trong cung để nhìn, động tác của hai người hoàn toàn chưa đúng quy củ. Nhưng mà tuổi tác như vậy,vóc người nhắn, động tác như vậy miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Hơn nữa nàng như vậy, các nàng cũng theo, có bởi vì khẩn trương mà giật mình kinh hãi. Như vậy còn có thể chỉ bảo được.

      " cần khẩn trương như vậy, hoàng hậu nương nương rất tốt, các ngươi gặp biết."

      Cẩm Sắc rụt rè : "Hoàng... hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ..." Nhướn mày nhớ lại, hồi lâu mới tiếp:"...chắc chắn chấp nhặt với bọn nô tỳ." Vừa nghe biết là những lời do người khác dạy, chỉ Bích Sơ buồn cười, ngay cả Bán Cầm cũng cười theo làm cho mặt Cẩm Sắc nhanh chóng đỏ thẫm, lắp bắp : "đây là tối qua tỷ tỷ dạy, nô tỳ cũng nhớ..."

      Cười hồi lâu, trong xe nóng lên chút, Bích Sơ đưa tay cởi bớt áo choàng của A Đoàn, tránh cho tiểu nương bị nóng. Tinh tế nhìn ngắm lúc mới thầm gật đầu, quả là tiểu mỹ nhân. Ngẫm lại cảm thấy ghen tị với tiểu hài tử này, dù nàng trải qua rất nhiều chuyện nhưng chưa từng thấy qua khuê nữ nào có phúc khí lớn như vậy.

      Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất tại hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là tâm chờ mong nàng tiến cung, đều muốn đối xử tốt với nàng. Thái tử bên kia lại càng cần , mấy tháng qua đều chuyên tâm chuẩn bị tẩm điện của nàng ở Đông cung, tất cả đám hạ nhân nô tài đều do thái tử đích thân lựa chọn từng người.

      Hôm nay diện kiến Trần thị cũng thấy được đem nàng đặt đầu quả tim, căn bản là muốn để nàng tiến cung, là vì tốt cho nữ nhi, mới nhìn thấy phú quý trời ban, tất cả mọi người đều đem nàng cung phụng trong lòng bàn tay.

      thể , được sinh ra ở đâu là rất trọng yếu.

      Bích Sơ vẫn chăm chú nhìn A Đoàn nhưng lại thấp giọng với Cẩm Sắc và Bán Cầm: "Hai người các ngươi cũng có phúc khí, tuy rằng còn ít tuổi chưa biết gì tiến cung nhưng các ngươi lại theo chủ tử tốt. Các nô tài trong cung, sau khi được lựa chọn đều được bố trí học tài năng. là bố trí, thực ra là làm việc trong bóng tối, mọi người cùng vì chủ tử mà cống hiến sức lực."

      "Hai ngươi rất may mắn, chỉ cẫn dụng tâm hầu hạ, chờ đến khi nàng trưởng thành, chỗ tốt các ngươi đều thiếu."

      Ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía hai tiểu nương còn ngây người: "Chỉ là ngàn vạn lần đừng làm cỏ đầu tường, ăn cây táo rào cây sung, tuyệt đối có kết cục tốt đâu."

      ràng vừa rồi nhìn còn rất thân thiết giọng , chậm rãi, vừa thay đổi thần thái cũng ngữ khí lại có uy thế như vậy, Cẩm Sắc và Bán Cầm bị doạ sợ lập tức ngồi thẳng lưng, ngừng cam đoan: " Bọn nô tỳ nhất định dụng tâm hầu hạ tiểu thư, tuyệt đối bao giờ làm loại nô tài phản chủ kia."

      "Được!" Bích Sơ gật đầu.

      Lời thề là những lời tuyệt đối thể tin, đặc biệt là của bọn nô tài. Bích Sơ cũng gì nữa, chỉ nhìn về phía sau.

      Bán Cầm vụng trộm kéo tay áo Cẩm Sắc, Cẩm Sắc nhìn lướt qua cái, lắc đầu, dám lời nào. Còn tưởng rằng vị này dễ chuyện, căn bản là phải. Vừa rồi cái liếc mắt kia đáng sợ, so với mấy ma ma ở trong phủ còn đáng sợ hơn, cảm thấy cả người đều nổi da ga.

      Bán Cầm dừng chút lại cẩn thận mở miệng: " , nô tỳ và Cẩm Sắc tiến cung sau này phải làm gì?" Cẩm Sắc cũng nhìn qua Bích Sơ.

      Bích Sơ trong lòng cười thầm, nghĩ chính mình lại doạ người như vậy, bất quá chỉ mới đe doạ câu làm cho hai nhóc sợ muốn vỡ mật. Mà thôi, dù sao cũng chỉ là hai tiểu nha đầu ngây ngô, về sau có thể từ từ dạy bảo. Bất quá nhìn hai nàng vẫn còn bộ dáng nhóc con ham chơi lại lạnh mặt như trước, mở miệng nhắc ba chữ: "Học quy củ."

      "Vậy sao?"

      "Bọn nô tỳ đều học xong quy củ rồi."
      Hai người chút do dự đáp lời. Tuy rằng tuổi còn nhưng họ đều xuất thân từ những gia đình có mấy đời làm nô tài nên từ sớm được cha mẹ dạy dỗ.

      Hai tiểu nương đồng thời giương to đôi mắt chăm chú nhìn làm trong lòng Bích Sơ có chút vui vẻ. Tuổi tác lớn lại ở trong cung lâu nên từ lâu nàng chưa nhìn thấy biểu sống động như vậy. Tiếp tục ý xấu doạ các nàng: "Cái các ngươi học chỉ là gia quy, tại cần phải học chính là cung lí quy củ. biểu cung quy của nô tài thể hầu hạ bên người chủ tử được."

      Cẩm Sắc lập tức hiểu được trọng điểm: " cách khác, nếu bọn nô tỳ học hỏi cung quy tốt thể hầu hạ tiểu thư sao?"

      Bích Sơ gật đầu, sau đó hài lòng nhìn hai tiểu nương uỷ khuất muốn khóc mà dám bộc lộ ra ngoài.

      Sáng sớm mùa đông luôn có những trận gió lạnh, mặc dù mành che rất nặng nhưng thỉnh thoảng vẫn bị gió thổi tạo thành những khe hở . Cẩm Sắc ngồi bên cửa sổ, vẫn luôn dùng tay ấn mành xe. tiểu thư còn quá , được để bị nóng quá nên thể đóng cửa sổ. Xe ngựa vừa rung chút, mành xe lại bay ra, Cẩm Sắc vội vàng dùng tay ấn lại.

      Vừa liếc nhìn ánh sáng chói mắt bên ngoài cái, ánh mắt liền bị kiềm hãm, đập vào mắt chính là tường cung cao cao cùng cánh cổng màu son uy nghiêm.

      Hoàng cung, đến!

    4. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      Chương 16
      Editor: Phượng Cửu
      Beta: An Tịnh Nguyệt

      Lúc này sương sớm còn chưa tan hết, ngày mới vừa bắt đầu, hoàng cung rộng lớn mênh mông như chốn tiên cảnh. Hoàng cung được xây dựng từ tiền triều, sau khi hoàng thượng lên ngôi cho tu sửa tổng thể lần. Cũng mới được vài năm, đỉnh đài lầu các màu son cùng mái ngói lưu ly đều mang vẻ tiên diễm, phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi sơn mới. Cẩm Sắc, Bán Cầm trái phải trước cỗ kiệu, Bích Sơ bế A Đoàn ngồi bên trong. Thái giám nâng kiệu cũng nhanh, Cẩm Sắc ngẩng đầu đánh giá mọi người và cảnh vật xung quanh.

      đường gặp rất nhiều cung nữ và thái giám, nhìn thấy cỗ kiệu đều vội vàng tránh sang bên, khom người hành lễ. Mỗi lần qua như vậy Cẩm Sắc đều hạ tầm mắt nhìn xuống bọn họ, là vô cùng cung kính, thần thái nghiêm túc. giống như ở phủ Quốc công nhà mình, tuy rằng chủ tử tới cũng tránh sang bên, nếu là ở cách xa cũng chỉ là ý tứ cúi người chút mà thôi.

      Trách được lại muốn bọn họ phải học lại quy củ.

      Cẩm Sắc nhìn tứ phía nữa mà học theo bộ dáng của cung nữa vừa qua, hai tay nắm vào nhau đặt trước bụng, khom người, cúi đầu, tầm mắt giữ nguyên từ sau gáy người phía trước trở xuống, chăm chú phía trước cỗ kiệu

      Bích Sơ thu hết động tác đó vào mắt, coi như khá tốt, con bé này ngược lại chững chạc. Lại nhìn Bán Cầm ở bên kia, chân mày khẽ nhíu lại.

      khoảng nửa canh giờ, Cẩm Sắc cảm giác toàn thân mình đều lạnh cóng, rốt cuộc cũng tới cung hoàng hậu nương nương. Thái giám nâng kiệu tiến lên vén rèm, Bích Sơ ôm A Đoàn từ bên trong ra, Cẩm Sắc và Bán Cầm lúc này mới thừa dịp cử động tay chân chút, biết hoàng hậu nương nương là người như thế nào?

      Bên ngoài gió lớn, Bích Sơ ôm A Đoàn nhanh chóng vào trong, Cẩm Sắc và Bán Cầm vội vàng đuổi theo sau. Bích Sơ cũng trực tiếp đến tẩm cung của hoàng hậu nương nương mà dừng lại ở thiên điện.

      Bích Sơ đem A Đoàn giao cho nhũ mẫu, tiểu hài tử chịu được đói, cần phải cho ăn trước . Chính mình lại để cho cung nữ cởi bỏ áo choàng người, suốt quá trình đó cũng có nhìn đến Cẩm Sắc và Bán Cầm, cho dù là nửa ánh mắt. Thân là bên người hoàng hậu, Bích Sơ cũng có tiểu cung nữ hầu hạ, việc này nàng từ sớm cần để tâm. Chỉ mở hai tay ra, nhắm mắt lại, tất cả mọi người xung quanh điều cảm thấy dáng vẻ này hết sức bình thường.

      cũng có thể có cuộc sống như vậy sao? Cũng có cung nữ riêng hầu hạ mình? Đãi ngộ này so với chủ tử có gì khác biệt đâu! Cẩm Sắc và Bán Cầm khẽ nhìn nhau, trong mắt đều là hâm mộ thôi.

      "Các ngươi cũng muốn có cuộc sống như vậy sao?"

      Bích Sơ đột nhiên lên tiếng, hai tiểu nha đầu giật nảy mình vội vàng nhìn lại, Bích Sơ căn bản là có mở mắt. Vẫn luôn nhắm mắt, thần thái đạm nhạt, có thể ra lời đó khiến cho Cẩm Sắc và Bán Cầm có chút sởn tóc gáy.

      "Ta từng qua, hai người các ngươi rất may mắn, cuộc sống như của ta sớm muộn đến phiên các ngươi, chỉ cần đừng chết ở nửa đường là được."

      xong câu đó Bích Sơ cũng mở miệng gì thêm, Cẩm Sắc với Bán Cầm cũng dám hỏi thêm, nín thở im lặng chờ đợi. Tiểu cung nữ đổi cho Bích Sơ thân thường phục, lại chỉnh trang dung nhan chút rồi mới đem gương đồng bày ở trước mặt nàng. Mở mắt quan sát chút, gật đầu, đám tiểu cung nữ im lặng lui ra ngoài.

      Lúc này Bích Sơ mới xoay người nhìn về phía hai tiểu nha đầu.

      " tại có hai lựa chọn. Ta cũng luôn đây phải do hoàng hậu nương nương phân phó mà là chính ta muốn hỏi các ngươi. Quyền lựa chọn là ở các ngươi, quyết định thế nào cũng được."

      Hai người lần nữa đưa mắt nhìn nhau, Cẩm Sắc mở miệng: "Xin cứ !"

      Bích Sơ cũng trì hoãn, trực tiếp : "Các ngươi tại muốn đến bái kiến hoàng hậu nương nương hay vẫn là chờ học tốt quy củ rồi mới đến gặp nương nương?"

      Tuy là với hai người nhưng mắt lại liếc nhìn Cẩm Sắc.

      Cẩm Sắc chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới tối qua tỷ tỷ lẩm bẩm, hoàng hậu rất chú trọng đến quy củ, ở trong cung ngàn vạn lần được làm bừa... Nhìn qua vẻ mặt nguyện ý của Bán Cầm vội vàng cướp lời mở miệng trước: "Bọn nô tì muốn học tốt quy củ trước rồi mới bái kiến hoàng hậu nương nương." Bán Cầm quay đầu trừng Cẩm Sắc cái, Cẩm Sắc cũng thèm để ý.

      Bích Sơ nhíu mày, thấy hai tiểu nha đầu gì nữa mới gật đầu, phân phó ma ma bên cạnh mang hai người xuống, tự mình sửa sang váy áo lại chút, quay người vào bên trong đón A Đoàn. Đúng lúc Bích Sơ vừa bước vào cửa, Cẩm Sắc cao giọng: "Nô tỳ cảm ơn nhắc nhở."

      Sắc mặt Bích Sơ ngưng chút nhưng bước chân vẫn dừng.

      "Hầu hạ tiểu thư của các ngươi cho tốt chính là cám ơn lớn nhất đối với ta rồi."

      Nếu phải tại Hứa tiểu thư chính là bảo bối trong lòng tất cả mọi người, chính nàng cũng chẳng có tâm tư nhắc nhở hai tiểu nha đầu kia.

      Tính toán thời gian chút, chờ đến thời điểm các phi tần thỉnh an hoàng hậu xong, Bích Sơ mới ôm A Đoàn ăn uống no đủ miễn cưỡng mở mắt, về phía chính điện của hoàng hậu nương nương. Nhũ mẫu vội vàng trấn an tâm tình của A Đoàn, lo lắng tiểu hài tử sợ người lạ, chợt đổi đến tay người xa lạ khóc rống lên. Ai biết tiểu nương tính tình tốt, cái nhíu mày cũng có.

      "Tiểu thư đợi lát là được gặp hoàng hậu nương nương rồi, lúc đó hãy ngoan ngoãn, cười nhiều chút nhé!"

      Vừa vừa nhàng kéo đôi tay nhắn của A Đoàn, mỉm cười trò chuyện.

      Vào đến tẩm điện của hoàng hậu nương nương, Bích Sơ còn chưa mở miệng nghe giọng nữ nhu hoà trách cứ: "Muộn như vậy mới trở về, biết ta nóng lòng chờ đợi cũng chịu nhanh chút." Tuy là lời trách cứ nhưng ngữ khí lại nhu hoà, vừa nghe liền biết phải tức giận thực . Bích Sơ cũng cười, đáp lời: "Vậy có phải lần sau nô tỳ nên ôm tiểu thư vào luôn, vừa hay còn có thể gặp được các vị nương nương khác nữa?"

      Vừa vừa đến trước mặt hoàng hậu nương nương hành lễ.

      Hoàng hậu năm nay ngoài ba mươi, thân cung trangmàu tím đậm, tướng mạo phải quá mức xuất sắc, thoạt nhìn lại hết sức đoan trang quý khí. Nghe Bích Sơ vậy, cười lắc đầu: "Hỏi câu ngươi lập tức đáp trả câu, là ta nóng vội, đứa bé còn như vậy, nên gặp quá nhiều người."

      Vươn tay muốn bế A Đoàn, đôi tay bạch ngọc thon thả, bao tay sớm cởi ra, Bích Sơ cẩn thận đưa qua.

      Ôm tiểu hài tử vào trong ngực tinh tế đánh giá, cuối cùng gật đầu: "Trán cao đầy đặn, ánh mắt trầm tĩnh là tiểu nương tính tình tốt lại rất có phúc khí."

      Bích Sơ cười phụ hoạ: "Hoàng thượng tự mình lựa chọn, làm sao có thể sai được!"

      câu vỗ mông ngựa, hoàng hậu cũng tiếp lời, chỉ cười cười. Thời điểm hoàng thượng ra quyết định này chính mình cũng biết trước có ngày này. muốn đổi ý cũng phải, chỉ là có chút thích việc định người sớm như vậy. Cũng sợ mọi người vì thân phận này mà từ nuông chiều nàng nên mới cho tiến cung.

      tại nhìn tốt, biết ngày sau thế nào, chỉ có thể bước nhìn bước, chậm rãi dạy bảo.

      Thuần thục ôm A Đoàn tay, nhành đung đưa chơi đùa vui vẻ: "Tuy rằng buổi tối ngủ bên cung thái tử, nhưng mà tiểu hài tử chăm sóc cũng đơn giản, ngày đến nửa ngày là ngủ. tại trời lạnh, vẫn nên lại nhiều, mặc dù phòng ở của con bé được chuẩn bị rất tốt nhưng lại cách hơi xa. bằng cứ để con bé ngủ cùng An Dương ."

      An Dương cũng mới có mấy tháng nhưng tính tình có chút quá mức hoạt bát, tiểu nương này lại rất yên tĩnh, nuôi dưỡng cùng chỗ cũng là mong An Dương có thể yên tĩnh hơn chút.

      Nào đâu có xa? Tính toán chút cũng chỉ trăm bước chân. Bích Sơ biết đây là hoàng hậu rất vừa mắt Hứa tiểu thư, nghe lời phân phó người đem toàn bộ đồ đạc chuẩn bị cho A Đoàn chuyển đến phòng công chúa An Dương. Cúi đầu nghĩ ngợi chút lại : "Nô tỳ trộm nghĩ, biết có nên đem chuyện số lần tiến cung thỉnh an mỗi tháng của Quốc công phu nhân ra qua chút ?"

      Trần thị là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mỗi tháng có thể nhập cung thỉnh an ba lần.

      Bích Sơ chỉ câu, hoàng hậu liền hiểu được ý tứ của nàng. Thở dài hơi : "Là ta suy xét chu toàn, đều là hài tử rứt ruột đẻ ra, lại chẳng phải trời sanh đất dưỡng, Trần thị nỡ rời xa cũng là thường tình. Nàng ấy khó chịu với ngươi sao?"

      Bích Sơ lắc đầu: "Chuyện đó có,chỉ là hết sức lưu luyến muốn rời."

      Nghĩ ngợi chút rồi tiếp: "Quốc công phu nhân nguyên là tiểu thư của Trấn Quốc công, từ thiên kim tiểu thư. Đạo lý có được có mất nàng so với nô tỳ hẳn là còn ràng hơn nhiều, cho nên cũng hề giữ lại, chỉ là rất lưu luyến nhưng cũng dám đề cập đến chuyện tiến cung thỉnh an."

      Hoàng hậu gật đầu, mắt khẽ rũ xuống, suy tư gì. Qua hồi lâu đột nhiên nhớ tới điều gì mới : "Phải rồi, nha hoàn theo con bé đâu, sao lại thấy ai vậy?"

      Ý cười miệng Bích Sơ vẫn chưa tan: "Quốc công phu nhân có qua với nô tỳ, hai tiểu nha đầu kia tuổi còn chưa hiểu chuyện, tuỳ tiện bái kiến người có chút thích hợp, muốn nô tỳ trước tiên để bọn họ học cung quy cho tốt rồi sau đó mới đến thỉnh an người. Nô tỳ ngẫm lại thấy như vậy cũng là hợp lý nên tự quyết định cho các nàng lui xuống học quy củ trước ."

      Đối với hai tiểu nha đầu này hoàng hậu để trong lòng, nhưng ngược lại hành động này của Trần thị lại lấy được lòng của nàng.

      mặt lại lên ý cười: "Cuối cùng vẫn là chúng ta thẹn với Hứa gia."

      "Như vậy ,ngươi lấy bài tử của ta cho người đưa đến Hứa gia, cho Trần thị biết ý tứ của ta, lúc nào nàng muốn đều có thể tiến cung. Ta cũng chỉ nghĩ muốn chỉ bảo thái tử phi tương lại chút cho tốt, chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ngăn cách tình mẫu tử của nàng. nàng có thể tiến cung bất cứ lúc nào."

      "Dạ, nô tỳ lập tức phân phó người làm."

      A Đoàn tiến cung, đương nhiên Giang Vạn Lí cũng quay trở lại, bất quá vừa trở lại liền hồi Đông cung báo cáo với thái tử. Giang Vạn Lí đem toàn bộ việc lớn mấy tháng nay lại, từng chút từng chút, đến miệng đắng lưỡi khô. Thế nhưng xong tâm tình nhảy nhót ban đầu lại biến thành thấp thỏm.

      Vốn cho rằng thái tử điện hạ có thể vì thái tử phi tương lại mà chuẩn bị chu đáo đến mức này, chính trở về dù chủ động thái tử cũng nên chủ động hỏi mới phải. Thế nhưng nguyên buổi như vậy, thái tử ngay cả cái nhíu mày cũng có, chỉ ngẫu nhiên gật đầu, vẫn luôn cúi đầu chăm chú xem thư tay.

      Giống như hoàn toàn để ý đến.

      Thẳng cho đến khi Giang công công tiến vào thái tử mới ngẩng đầu lên, tròng mắt u tối : "Bên kia thế nào?"

      Giang công công khom người đáp: "Bích Sơ phái người truyền lời, người cứ yên tâm, mọi chuyện được sắp xếp thoả đáng."

      Giang Vạn Lí vốn thông minh, lời này tuy đầu cuối nhưng cũng có thể đoán được ràng. Bích Sơ chính là đệ nhất tri kỉ bên cạnh hoàng hậu, hôm nay nàng lại đích thân đón thái tử phi, chắc chắn là thái tử dặn nàng phải đối xử tốt với thái tử phi. Tự cho là mình đoán đúng, Giang Vạn Lí nhoẻn miệng cười.

      Nguyên lại phải là quan tâm, chỉ là mấy tháng nay thái tử càng thâm tàng bất lộ.

      Cũng nghĩ liền mở miệng: "Điện hạ tại tay chân rảnh rang, bằng đến vấn an hoàng hậu nương nương chút."

      Thuận tiện đến thăm thái tử phi tương lai nha. Thái tử gia lần trước đến gặp thái tử phi chính là thời điểm nàng đầy tháng. tại cách mấy tháng, thái tử vì thái tử phi làm nhiều chuyện như vậy, khẳng định là rất muốn thấy.

      Động tác lật sách của Ngô Đồng dừng lại chút, ngón tay chà sát giấy, cuối cùng lại lắc đầu: " cần!"

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhiều nhé, có tận 3 chương mới liền :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :