1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 10: Đút cháo.

      Edit: meowluoi.

      Sau khi Tề Cảnh Hoán từ Vĩnh Thọ Cung ra liền trực tiếp đến ngự thư phòng xử lý công việc, lúc trở lại Thánh Ninh Cung mới phát Thẩm Ấu An ở đây, tâm tình được tốt, bữa tối cũng ăn được vài miếng, liền Tây Noãn Các, Cao Hòa phát sắc mặt bệ hạ được tốt, nhìn qua mấy cung nhân trong phòng, mới hiểu , vội vàng phái người tìm Thẩm Ấu An.

      Lúc Thẩm Ấu An trở lại, Cao Hòa vội vàng nghênh đón.

      “Cao tổng quản.”

      Thẩm Ấu An mang theo hai tiểu cung nhân sau lưng nhún người thi lễ.

      “Ai da, nãi nãi của ta, ngươi đâu thế.”

      Thẩm Ấu An vừa muốn trả lời, liền bị Cao Hòa ngắt lời: “Được rồi, mau vào hầu hạ bệ hạ, bệ hạ chờ lâu rồi.”

      Thẩm Ấu An vừa nghe lời này, xoay người dặn dò tiểu cung nhân để đồ trong phòng, còn mình Tây Noãn Các.

      Đến Tây Noãn Các, thấy Tề Cảnh Hoán xử lý công việc, nàng cũng dám quấy rầy, đứng thẳng sau lưng Tề Cảnh Hoán.

      Lúc trước Tề Cảnh Hoán muốn nàng giải thích, thấy nàng gì đứng ở đằng sau, hơn nữa cũng thấy nàng có ý định cái gì.

      liếc nàng cái, vừa phê duyệt tấu chương vừa : “ đâu?”

      Thẩm Ấu An sững sờ, lập tức trả lời: “Bẩm bệ hạ, kim tuyến dùng để thêu gối đủ, nô tỳ Thượng Phục Cục lấy ít.”

      Nàng vừa như vậy, trong lòng Tề Cảnh Hoán có tính toán.

      “Loại chuyện nhặt này, phân phó cung nhân làm là được, nàng là Tư Tẩm, chút chuyện này còn cần tự mình làm sao.”

      “Có mấy loại kim tuyến màu sắc và hoa văn khác nhau, nô tỳ sợ các nàng biết.”

      Kim tuyến còn cần phân biệt sao, Tề Cảnh Hoán biết, cũng hiểu, chỉ tỏ ra bất mãn vì hôm nay nàng lâu như vậy, “Vì sao lại lâu thế?”

      “Có ở Thượng Phục Cục biết nhiều về kỹ thuật thêu, nên chậm trễ thời gian.”

      Mặc dù hiểu vì sao bệ hạ đào gốc bới rễ như thế, nhưng Thẩm Ấu An vẫn trả lời .

      “Nàng là nữ quan bên cạnh trẫm, phải là nữ quan của Thượng Phục Cục, kỹ thuật thêu của cung nhân Thượng Phục Phục tốt có người Thượng Phục Cục dạy, cần nàng làm.”

      “Nô tỳ biết sai rồi.”

      xong liền quỳ xuống nhận tội, Tề Cảnh Hoán nhanh tay giữ nàng lại : “Trẫm chỉ vậy trách nàng, cần phải quỳ, tật xấu động chút là quỳ này của nàng nên đổi.”

      “Dạ.”

      “Sau này được phép tự ý rời Thánh Ninh Cung.”

      “Dạ.”

      Tề Cảnh Hoán để bút lông xuống, nhìn thẳng Thẩm Ấu An : “Mỗi ngày trẫm đều phải đối mặt với những đại thần thao thao bất tuyệt nên hơi nhức đầu, cho nên trẫm muốn có người trò chuyện ở Thánh Ninh Cung giải buồn, nhưng mà các ngươi rất khó hiểu, đều trả lời trẫm chữ, trong lòng trẫm thoải mái, cho nên về sau trả lời nhiều hơn, có hiểu ?”

      Bị bệ hạ nhìn thẳng như vậy, Thẩm Ấu An muốn xem cũng được, ngẩng đầu lên, đối mặt với Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, nàng hiểu, mỗi ngày đều bị đại thần thao thao bất tuyệt, trở về phải cần yên tĩnh sao?

      “Trả lời trẫm, có hiểu ?”

      “Thưa bệ hạ, nô tỳ hiểu.”

      Cuối cùng cũng phải chữ.

      “Ấu An nương.”

      Cao Hòa bưng khay nạm vàng, đứng ở cửa giọng gọi Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán nghe thấy giật giật khóe miệng, tiếp tục nhìn tấu chương.

      Thẩm Ấu An nghe thấy Cao Hòa gọi nàng, tới bên cạnh nhún người thi lễ : “Cao công công.”

      Cao Hòa đưa cái mâm trong tay cho nàng, : “Ấu An nương, bữa tối bệ hạ mới dùng ít, ngươi mang chén cháo này cho bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An nhận cái mâm, nhìn bệ hạ vẫn phê duyệt tấu chương, quay mặt : “Nô tỳ chưa bao giờ hầu hạ bệ hạ dùng bữa ở Tây Noãn Các, xin hỏi công công, lúc bệ hạ dùng bữa, nô tỳ nên hầu hạ như thế nào.”

      Chắc là bị tính cách kỳ lạ của bệ hạ làm cho sợ, lời nàng vừa ra, Cao Hòa cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của bệ hạ, giật thót mình, vừa cười vừa : “Ấu An nương, bệ hạ rất thương dân, thường phê duyệt tấu chương đến khuya, phê duyệt tấu chương rất khó dùng bữa, ngươi cứ trực tiếp đút cho bệ hạ.”

      “Hả?”

      “Đúng vậy, ngươi cứ dùng muỗng đút cho bệ hạ.” Cao Hòa mơ hồ.

      “Dạ.”

      Bệ hạ hài lòng, dùng ánh mắt tán thưởng Cao Hòa, thu hồi ánh mắt, lúc này, tâm tình bệ hạ rất tốt, quả nhiên lúc trước cảnh cáo Cao Hòa cũng hữu dụng, Cao Hòa hầu hạ mình lâu, hiểu tâm tư mình.

      Thẩm Ấu An bưng cái mâm, mang mâm để bàn, bưng chén lên, nhìn Tề Cảnh Hoán : “Bệ hạ, mời dùng cháo.”

      Tề Cảnh Hoán nhíu mày, cầm bút phê duyệt tấu chương, nhìn Thẩm Ấu An.

      Thẩm Ấu An cầm thìa, đưa đến bên miệng Tề Cảnh Hoán, lúc này Tề Cảnh Hoán mới há miệng ăn miếng, sau cùng, : “Quá nóng, thổi chút.”

      Thẩm Ấu An ngẩn người, dùng thìa múc miếng, để gần môi thổi thổi, ai ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên đến gần, ngậm thìa cháo kia vào trong miệng, dọa Thẩm Ấu An run tay, chén cháo rơi xuống đất.

      “A, nô tỳ đáng chết.”

      Thẩm Ấu An quỳ mặt đất thỉnh tội, Tề Cảnh Hoán nhìn chằm chằm chén cháo, con mắt bốc lửa, cứ lãng phí cơ hội cách vô ích như vậy.

      Đột nhiên thấy cổ tay Thẩm Ấu An còn dính ít cháo, bỗng nhiên tức giận, vội vàng lấy khăn tay trong người buộc vào hỏi: “Nóng .”

      Lúc này Thẩm Ấu An choáng váng, đây phải là khăn tay nàng ném mấy ngày trước sao? Tại sao lại ở người bệ hạ, còn bệ hạ lúc này lo lắng nên chú ý.

      Nàng nhàng rút tay từ trong tay Tề Cảnh Hoán, : “Bệ hạ, cháo rất ấm, nóng.”

      Tề Cảnh Hoán phản ứng lại, vừa rồi phản ứng của quá kịch liệt, lại liếc nhìn chiếc khăn vẫn còn cổ tay Thẩm Ấu An, ho khan hai tiếng : “Việc này, nếu có chuyện gì, đừng quỳ nữa, bảo mấy người vào dọn dẹp .”

      “Dạ.”

      Thẩm Ấu An đứng dậy, ra bên ngoài, Thái Huyên thấy cổ tay nàng có cái khăn, cho rằng nàng bị thương, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, bị thương sao?”

      Thẩm Ấu An lắc đầu : “ có, muội làm đổ chén, bệ hạ bảo muội gọi người vào quét dọn.”

      “Vậy cổ tay muội như này là sao.”

      “Chén đổ nên ít cháo dính vào tay, sao, cháo rất ấm.”

      Thái Huyên vén khăn ở cổ tay nàng thấy sưng đỏ, mới nghiêm mặt giáo huấn: “Muội nhá, lần sau phải cần thận chút, cũng may cháo nóng, nếu mà nóng, người chịu tội là muội đấy.”

      xong liền phân phó cung nhân đằng sau vào quét dọn.

      “Thái Huyên tỷ, bệ hạ còn chưa dùng bữa, bằng tỷ vào hầu hạ bệ hạ dùng bữa.”

      Cao Hòa ở bên ngoài tản bộ vừa vặn nghe được những lời này, vội : “Bệ hạ quen ngươi hầu hạ, ngươi mau bưng cháo vào hầu hạ, đừng để bệ hạ đói bụng.”

      “Dạ.”

      Mặc dù hiểu ràng Thái Huyên tỷ từ ở bên người hầu hạ bệ hạ còn quen hơn mình, nhưng Thẩm Ấu An vẫn lập tức đồng ý, tính tình vị bên trong gần đây kỳ quái, mặc dù có số việc nàng hiểu, nhưng vì sợ vị kia phát hỏa, nàng mang khăn tay cổ tay để trong phòng, bưng chén cháo nữa vào.

      Cuối cùng bệ hạ cũng vừa lòng thõa mãn ăn cháo Thẩm Ấu An tự tay đút, tâm tình tốt hơn nhiều, chỉ vài người bên cạnh cảm nhận được bệ hạ nồng đậm ý xuân, hôm sau vào triều các quần thần cũng cảm nhận được tâm tình bệ hạ rất tốt, những quan viên thiếu bạc nhân cơ hội này bày tỏ hy vọng mình có thể phụ trách công trình để thu được khoản, bệ hạ vung tay đồng ý, hộ bộ thượng thư đáng thương dùng ống tay áo che trái tim co rút.

      Lúc đầu xuân, quần áo dày đổi thành quần áo mỏng, ánh mặt trời dưới tòa cung điện lóng lánh dịu dàng, tinh thần các cung nhân cũng tốt hơn nhiều, Thẩm Ấu An bưng chậu rửa mặt vào cửa thấy Bích Đồng ngồi trước gương đồng kẻ lông mày, mặt vui vẻ.

      Để chậu xuống, Thẩm Ấu An đến sau lưng Bích Đồng, vừa cười vừa : “Tâm tình tỷ tỷ hôm nay tệ.”

      Bích Đồng thấy nàng lại gần, xoay người kéo nàng ngồi xuống: “Để ta kẻ cho muội.”

      Thẩm Ấu An cười đẩy nàng, : “ cần, tỷ cứ kẻ cho mình .”

      Bây giờ nàng có nha đầu hầu hạ, cũng thể liên tục làm phiền Bích Đồng, mình cũng nên theo Bích Đồng học hỏi chút ít, bây giờ trang điểm đơn giản nàng còn biết.

      “Ngày mai là ngày nữ quan gặp mặt gia đình, đến lúc đó muội nhất định phải dậy sớm, ta trang điểm cho muội xinh đẹp.”

      Nghe nàng như vậy Thẩm Ấu An mới nhớ tới ngày mai nữ quan nhận ân gặp mặt người nhà trước cửa, nghĩ tới đây nàng khỏi cười khổ cái, biết ngày mai ai đến đây?

      “Làm sao vậy?”

      Bích Đồng thấy thần sắc nàng đúng, lo lắng hỏi.

      sao.”

      Thẩm Ấu An phục hồi tinh thần, cười cười với Bích Đồng: “Nghe tỷ tỷ còn có muội muội, tiểu nương rất thích đẹp, muội còn vài cái trâm gài tóc và cài đầu, ngày mai tỷ tỷ đều cầm mang cho muội muội ."

      “Cái gì mà tiểu nương, nó cùng muội khác là bao, muội muội tỷ cũng tuổi hơn so với muội chút, những thứ kia đều là đồ tốt, sao nó có thể dùng được.”

      Đồ của Thẩm Ấu An đều là đồ tốt, dù nàng ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ nhiều năm cũng có những đồ tốt đó, bây giờ muốn tặng cho mình, tất nhiên là thể nhận.

      “Những thứ đó để ở chỗ muội cũng lãng phí, bệ hạ cho muội dùng, bằng để cho muội muội tỷ mang về, tiểu nương thích, chúng ta ở trong cung hầu hạ bệ hạ, bệ hạ cho dùng, chúng ta tất nhiên được dùng.”

      Nàng như vậy Bích Đồng cũng khách khí nữa, bệ hạ chưa bao giờ qua cho các nàng dùng trâm gài tóc và cài đầu, biết vì sao bệ hạ cho Ấu An cài, tại đầu tiểu nương mỗi ngày đều trắng trong thuần khiết.
      Last edited: 25/4/17
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa26 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Có chương mới rồi.
      Thank editor nhiều nhé
      meowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 11: Phản nghịch.

      Edit: meowluoi.

      Hôm sau, cổng Thừa Thiên môn gõ tiếng trống thứ nhất, cửa chính hoàng cung theo thứ tự mở ra, nữ quan gặp mặt người nhà đợi được nhìn ra bên ngoài, thái giám Nội Vụ phủ tuyên đọc danh sách nữ quan có thể gặp gia đình.

      Thẩm Ấu An do dự rất lâu, cuối cùng vẫn để đồ may vá trong tay xuống, đứng dậy ra ngoài cửa.

      Lúc nàng đến nhận ân, thái giám tuyên đọc danh sách rồi, chỉ còn lại vài tiểu thái giám phòng thủ ở đó, nàng vội vã nhìn lướt qua, chuẩn bị xoay người rời , chợt nghe sau lưng cách đó xa truyền đến giọng .

      “Quận chúa.”

      Giọng này, là Mạn Xuân.

      Nàng xoay người lại thấy Mạn Xuân kéo vị phu nhân chạy về phía nàng: “Bà vú, mau nhìn, là quận chúa, là quận chúa đó.”

      Phu nhân kia hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, sững sờ, mặt kích động lộ ra bộ dáng tươi cười.

      khắc này nàng nghĩ hóa ra đời này có người nhớ tới Thẩm Ấu An ta, tốt.

      Thị vệ giữ cửa ngăn cản Mạn Xuân và bà vú tiến vào, thuở Mạn Xuân đanh đá, chống nạnh chỉ Thẩm Ấu An : “Mau cho chúng ta vào, đó là quận chúa nhà ta.”

      Thị vệ giữ cửa khó xử nhìn Thẩm Ấu An, cũng cho , Thẩm Ấu An đột nhiên cười, quả nhiên, vẫn là nha đầu kia, chút cũng thay đổi.

      Nàng đến chỗ thái giám Nội vụ phủ lấy ra lệnh bài : “Ta là Thẩm Ấu An nữ quan Tư Tẩm lục phẩm bên cạnh bệ hạ, danh sách gặp mặt gia nhân hôm nay có ta.”

      Thái giám nhìn thoáng qua lệnh bài của nàng, hướng nàng hành lễ : “Thẩm Tư Tẩm.”

      Mạn Xuân thở phì phì nhìn thị vệ kia : “Nhìn thấy chưa, đó là quận chúa nhà ta, còn mau để chúng ta vào.”

      Vẻ mặt thị vệ kia lúng túng, năm hay mới thăng chức đến đây, tất nhiên là biết nữ quan bên cạnh hoàng thượng, huống chi tiểu nha đầu này còn mở miệng gọi quận chúa, hôm nay là ngày nữ quan trong cung gặp người nhà, làm gì có quận chúa.

      Mạn Xuân và bà vú Dư theo Thẩm Ấu An đến chỗ vắng, bà vú và Mạn Xuân hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an quận chúa.”

      Thẩm Ấu An kịp thời đỡ các nàng : “Đừng hành lễ, bây giờ ta phải là quận chúa, chỉ là nữ quan trong cung mà thôi.”

      Bà vú Dư thấy nàng như vậy khó tránh khỏi đau lòng, nàng là quận chúa, quận chúa tôn quý nhất của An Bình Vương phủ, tại lại làm tiểu nữ quan trong cung, trong lúc nhất thời ngăn được nước mắt chảy xuống.

      Thẩm Ấu An vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho bà : “Bà vú đừng khóc.”

      Mạn Xuân cũng khuyên: “Đúng vậy, bà vú, quận chúa rất vất vả, đừng làm quận chúa đau lòng.”

      “Là lão nô đúng.”

      Thẩm Ấu An đỡ cánh tay bà vú ngăn ngừa bà lại quỳ, : “Ta nhớ là an bài cho hai người ra ngoài phủ rồi mà? Hai người…”

      “Quận chúa cần lo lắng, nô tỳ và bà vú ra ngoài phủ, ở nơi quận chúa an bài, hôm nay bà vú nghe là ngày nữ quan gặp người nhà, mới đến thử vận may, nghĩ tới gặp được quận chúa.”

      Thấy sắc mặt Thẩm Ấu An được tốt lắm, bà vú chạm vào tay nàng an ủi: “Quận chúa đừng đau lòng, lương tâm đám người An Bình công phủ bị chó ăn, quận chúa cần đau lòng vì bọn họ, đáng.”

      Đúng vậy, đáng, Thẩm Ấu An cười khổ sở, giờ An Bình công phủ làm sao có thể để ý đến nàng, nàng chỉ là nữ quan nho , chỉ sợ làm mất mặt bọn họ.

      Thời gian nữ quan gặp người nhà có hạn, lát sau, bà vú Dư liền dẫn Mạn Xuân lưu luyến rời , Thẩm Ấu An trở về vừa vặn thấy Bích Đồng trốn trong phòng lau nước mắt, thấy nàng đến, nàng ta lộ ra nụ cười vui vẻ : “ thấy cũng khó chịu như vậy, gặp mặt lại càng khó chịu hơn.”

      “Còn được gặp mặt là tốt rồi, ít nhất là nóng ruột nóng gan.”

      “Đúng vậy.”

      Sau khi Bích Đồng rời khỏi, Thẩm Ấu An nắm chặt tay nhìn chằm chằm mái hiên, ràng là mùa xuân, tại sao nàng lại cảm thấy còn rét lạnh hơn so với mùa đông.

      Trong lúc sững sờ, Thẩm Ấu An đến trước giường vừa vặn trông thấy khăn tay Tề Cảnh Hoán lấy ra trong lúc nguy cấp, cầm khăn tay lên nhàng vuốt ve, sau cùng nàng thở dài, mang khăn tay gấp lại cho vào trong hộp, liền đến Diễn Khánh Điện.

      số việc nàng nghĩ muốn cũng được, ở trong lòng nàng, An Bình Vương phủ mới là nhà của nàng, còn An Bình công phủ tại… A, có lẽ, nàng quá tham lam rồi.

      Lúc nàng đến Diễn Khánh Điện, Tề Cảnh Hoán phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên lần, nàng yên lặng đứng phía sau, đây là thói quen của nàng, lúc bệ hạ phê duyệt tấu chương cần nàng làm gì, chỉ khi nào bệ hạ khát mới lấy nước, loại chuyện lặt vặt này thoải mái hơn so với nàng tưởng tượng.

      khóc sao?”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên ngừng bút, xoay người nhìn nàng, ràng là câu hỏi, lại im lặng như vậy.

      có.”

      Tề Cảnh Hoán hơi cong môi, đột nhiên đưa tay chạm vào khóe mắt nàng, : “Lừa gạt trẫm là tội khi quân.”

      Thẩm Ấu An bị động tác của làm sợ đến choáng váng, lui về sau bước, lại thấy cười mà như cười nhìn mình, giống như lấy mình làm trò cười, ủy khuất xông lên đầu, nàng có kiêu ngạo của nàng, nàng là quận chúa An Bình Vương phủ, là bảo bối trong tay phụ vương, nàng làm sai điều gì, vì sao phải bị đối đãi như vậy, là đế vương có thể nhục nhã người khác sao?

      khóc sao, bệ hạ còn muốn khống chế tình cảm của người khác nữa à?”

      Hiển nhiên là hiểu lầm ý tứ của Tề Cảnh Hoán, cho rằng Tề Cảnh Hoán nhục mạ nàng.

      Cuối cùng còn cẩn thận bùng nổ những cam chịu trước đây, Tề Cảnh Hoán kinh ngạc ngắn ngủi, khôi phục lại bình thường, lúc này mặt nàng cẩn thận đều biến mất thấy, tựa như lúc mới gặp gỡ cao ngạo như vậy, đúng vậy, đây mới là nàng, là nàng chân , nàng vốn nên như thế, nàng là quận chúa cao ngạo, là người mà các quý nữ Dục Đô hâm mộ, vốn nên sống hèn mọn như vậy.

      Nàng kịp dừng lại, lời ra như bát nước đổ , múc lại được, lúc này, nàng nghĩ mình xong rồi, hôm nay nàng có khả năng sống, trước mặt nàng là đế vương hỉ nộ vô thường, sao có thể cho phép người khác làm càn chứ, có lẽ cảm thấy mình khó có thể tránh khỏi cái chết, nàng sợ hãi, đứng thẳng lưng, nhìn lại Tề Cảnh Hoán, trước đó, nàng chưa bao giờ lớn mật nhìn thẳng mặt , thậm chí ở bên cạnh lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn kĩ mặt .

      Lúc này, Tề Cảnh Hoán nghiêm túc quan sát nàng, nàng hình như thoát khỏi trói buộc thường ngày, xé toang lớp mặt nạ trước kia, thậm chí còn cảm giác được mỗi lần nàng gặp đều cúi người, tay hơi run run, nhưng giờ đây, hành động của An Bình công phủ làm trái tim nàng rét lạnh, lá gan cũng lớn hơn, là bộ dáng mà thích.

      đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười chút nào che giấu khoái trá, nhưng mà tiếng cười kia làm Thẩm Ấu An sợ hãi, nàng càng ngày càng sợ, tay ngừng run, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thậm chí eo cũng cong xuống, trong tiếng cười của Tề Cảnh Hoán nàng mơ hồ có cảm giác bị trấn áp.

      “Bệ hạ…”

      “Ôi chao, tại nàng mới thỉnh tội, lúc nãy phải lá gan nàng rất lớn sao? tại thỉnh tội quá muộn rồi, trong lòng trẫm đều nhớ kỹ.”

      Tề Cảnh Hoán trêu đùa , đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nàng vào lòng mình.

      “Bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An kinh hoảng , muốn đứng dậy từ trong lòng Tề Cảnh oán, bất đắc dĩ eo bị cố định, tránh được.

      “Thẩm Ấu An, nàng biết nàng phạm vào tội đại bất kính .”

      Tay nhàng chạm vào môi nàng, đôi mắt sắc bén làm Thẩm Ấu An dám nhìn thẳng , nàng nhát gan quay mặt , lưu lại gò má hoàn mỹ và cổ duyên dáng.

      Tề Cảnh Hoán kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể, đột nhiên nhếch miệng, ngón trỏ chạm vào môi nàng, tâm tình rất tốt , “Như vậy , nàng cho trẫm hôn cái, trẫm tha cho nàng tội bất kính, thế nào?”

      Nhìn bộ dáng đưa ra ý kiến, đường đường là thiên tử, lại những lời vớ vẩn như vậy, giờ khắc này, Thẩm Ấu An càng thêm xác định động tác này của bệ hạ chính là cố ý trêu chọc nàng, nhưng mà lá gan nàng lớn được lát, giờ phút này biết bệ hạ cố ý trêu chọc mình, cũng dám đáp lời, chỉ bực mình xoay mặt .

      Tề Cảnh Hoán rất thích bộ dáng nàng lúc này, vốn dám động vào nàng, tính tình nàng rất kiên cường làm ra chuyện gì đó thể vãn hồi, đến lúc đó khóc cũng được, bây giờ xem ra, chó ngáp phải ruồi rồi.

      “Được hay được đây, trẫm đợi nàng trả lời.”

      xong tự giác được nuốt nước miếng, ôm eo nàng càng chặt hơn.

      Sao đột nhiên bê hạ trở nên vô lại như thế, đường đường là thiên tử, sao có thể như thế, nhất thời nàng biết nên cái gì, thuở nàng đọc sách thánh hiền, bệ hạ có hành vi hoàng đường như thế này quả nàng mới nghe lần đầu, là… Hành vi đáng hổ thẹn.

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên bóp eo nàng, thúc giục nàng nhanh trả lời, nàng tức giận ra: “ được.”

      “Vì sao?”

      Trong giọng của có mấy phần làm nũng, giống như là hài tử đòi kẹo.

      “Bệ hạ, vì sao lại là nô tỳ?”

      Nếu thể chống đối bệ hạ, nàng muốn biết lý do.

      Câu hỏi này rất tốt, vì sao phải là nàng, tất nhiên là vì thích nàng, chỉ sợ lời này ra nàng tin, đột nhiên nàng ở trong lòng di chuyển, hành động này là muốn làm chuyện xấu mà.

      vội vàng đem nàng từ trong ngực đẩy ra : “Lui xuống .”

      Thẩm Ấu An sững sờ, mơ hồ thở phào nhõm, hướng hành lễ, vội vàng lui xuống.

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng chạy trối chết ra ngoài, cười bất đắc dĩ, nhìn xuống phía dưới : “Ôi chao, huynh đệ à, ủy khuất ngươi rồi, nhịn thêm chút nữa.”
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa25 others thích bài này.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      đặt 800 cục gạch ở lại :yoyo60::yoyo22::yoyo19::hoho::04(1)::059::full:
      Tứ công tử thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 12: Khẩu dụ.

      Edit: meowluoi.

      Sau khi rời khỏi, Thẩm Ấu An tìm Cao Hòa hỏi có thể đổi công việc cho nàng được , nàng thà rằng gác đêm cho bệ hạ như trước, cũng muốn giống như tại, gác đêm mặc dù vất vả, nhưng cần chịu hành hạ tinh thần như bây giờ.

      Đối với thỉnh cầu của nàng Cao Hòa đương nhiên đồng ý, nếu dám đồng ý chức vị tổng quản này cũng mất, tại toàn cung ai nhìn ra bệ hạ có ý tứ với Thẩm Ấu An, nhưng bệ hạ với vị này tương lai là Hoàng hậu nương nương, mặc dù nên đắc tội với Hoàng hậu nương tương lai, nhưng mà tính tình vị Hoàng hậu nương nương tốt hơn so với bệ hạ nhiều.

      Nguyện vọng của Thẩm Ấu An tan biến, trước mắt nàng thể xuất trước mặt bệ hạ, nàng bắt đầu tận lực trốn tránh Tề Cảnh Hoán, điều người khác, giả bộ bệnh làm việc, mặc dù làm như vây có lỗi với Bích Đồng, nhưng nàng dám tới gần bệ hạ.

      Việc nàng làm sao Tề Cảnh Hoán nhìn ra chứ, lúc nàng mới bắt đầu còn để kệ nàng, chỉ là mấy ngày nay đứng ngồi yên, nghĩ hôm đó hơi quá, Thẩm Ấu An tức giận trốn tránh cũng phải, chỉ là lâu như vậy, tức giận cũng nên mất chứ, vì vậy liền gọi Cao Hòa vào.

      Lúc Thẩm Ấu An ăn trưa nhận được thánh chỉ, Cao Hòa mang theo hai tiểu thái giám tới chỗ nàng ở, sau đó, lúc nàng cảm thấy khó hiểu, đuổi hai tên tiểu thái giám và Bích Đồng ra ngoài.

      Sau khi Cao Hòa đuổi người ra ngoài, còn thuận tiện bảo người đóng cửa lại, đối mặt với Thẩm Ấu An cười tủm tỉm : “Thẩm Tư Tẩm, nghe khẩu dụ của Hoàng thượng.”

      Thẩm Ấu An rùng mình cái, muốn quỳ mặt đất, Cao Hòa kịp thời ngăn lại.

      “Thẩm Tư Tẩm, khẩu dụ của Hoàng thượng cần quỳ, đứng nghe là được rồi.”

      “Dạ.”

      “Khẩu dụ của Hoàng thượng, Thẩm Tư Tẩm lập tức đến Diễn Khánh Điện, được sai sót.”

      Chuyện này là gì đây, Thẩm Ấu An dở khóc dở cười, triệu nàng qua chỉ cần truyền người đến nàng dám , truyền khẩu dụ như vậy làm gì? Dứt khoát làm thánh chỉ còn hơn.

      “Thẩm Tư Tẩm, xin mời.”

      Được rồi, đừng là bệ hạ, thái độ của Cao tổng quản với nàng cũng làm nàng thụ sủng nhược kinh.

      Thẩm Ấu An đến Diễn Khánh Điện lúc Tề Cảnh Hoán phát giận với bàn lớn thức ăn, Thái Huyên và Y Xảo khuyên dùng bữa, trong lúc nhất thời hơi đau đầu, khi nào bệ hạ dùng bữa giống hài tử thế, còn cần người dụ dỗ, Thái Huyên và Y Xảo tận tình khuyên dùng bữa, vừa tận tình khuyên Thái Huyên và Y Xảo cần khuyên dùng bữa, vừa gõ cái bàn, Thẩm Ấu An đột nhiên muốn cười, vì tức giận mà muốn dùng thiện, còn ngồi trước bàn làm gì.

      Y Xảo thấy nàng đến như tìm được cứu binh vội chạy tới kéo y phục nàng : “Ấu An tỷ tỷ tới, mau khuyên nhủ bệ hạ dùng bữa.”

      Nàng nâng mặt nhìn , quả nhiên thấy nhíu mày nhìn mình, bộ dáng mưu thực được, nàng thở dài, đến trước hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an bệ hạ.”

      “Nàng còn biết đến đây sao?”

      Tề Cảnh Hoán trợn mắt .

      “Nhận được khẩu dụ của bệ hạ, nô tỳ thể nghe theo.”

      Tề Cảnh Hoán đoán được nàng như vậy, cung nhân xung quanh đều nén cười, Tề Cảnh Hoán lạnh lùng nhìn vòng, vài cung nhân biết sợ, trong lòng Tề Cảnh Hoán kêu gào thất sách, thầm nghĩ nàng dâu à, phu quân đế vương uy nghiêm như ta bị nàng giày vò rồi.

      Lúc này tổng quản đại thái giám đồng thời xuất .

      Cao tổng quan vung phất trần trong tay lên: “Trừ Thẩm Tư Tẩm, những người khác ra ngoài cùng ta.”

      Vì vậy nhóm cung nhân nén cười đều ra ngoài, trong lòng bệ hạ thoải mái, Thẩm Tư Tẩm áp lực như núi.

      Thẩm Ấu An cảm thấy ánh mắt bệ hạ nhìn mình chằm chằm, cho dù ngẩng đầu, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia rất nóng bỏng.

      “Lại đây, hầu hạ trẫm dùng bữa.”

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng động, vội vàng thúc giục.

      “Dạ.”

      Thẩm Ấu An đến bên cạnh Tề Cảnh Hoán, cầm lấy đũa bàn gắp thức ăn để trong bát Tề Cảnh Hoán, ý bảo Tề Cảnh Hoán có thể ăn, Tề Cảnh Hoán nhíu mày, như vậy là được sao?

      “Nàng đút trẫm, giống như lần trước đút cháo đó.”

      “Bệ hạ, nên hồ đồ như vậy.”

      “Nàng làm càn.”

      “Nô tỳ biết sai.”

      “Nàng…”

      Nhất thời Tề Cảnh Hoán biết gì cho tốt.

      “Thẩm Ấu An.”

      “Có nô tỳ.”

      “Gắp thức ăn.”

      “Dạ.”

      Trận đấu này Thẩm Ấu An thắng, trong lòng nàng hơi vui vẻ, bệ hạ vẫn là chính nhân quân tử, phải là người dã man hiểu chuyện, lúc trước nàng còn lo lắng bệ hạ làm khó nàng, chuẩn bị sẵn tâm lý, bây giờ xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, bệ hạ là thiên tử đương triều, tất nhiên là người phân phải trái.

      Hầu hạ Tề Cảnh Hoán dùng bữa xong, có cung nhân tiến vào thu dọn bàn, Thẩm Ấu An theo Tề Cảnh Hoán tiến vào phòng sưởi phía đông hầu hạ ngủ trưa, vốn tốt, Tề Cảnh Hoán duỗi thẳng cánh tay, Thẩm Ấu An đứng trước người thay cởi áo ra, nào ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên duỗi tay ôm eo nàng ôm nàng vào trong ngực.

      Thẩm Ấu An kinh hãi, cuống quít đẩy ra, khí lực nàng làm sao có thể đẩy được, thấy nàng sắp khóc Tề Cảnh Hoán cũng thả, chạm vào vai nàng, giọng khàn khàn hỏi: “Ghét trẫm động vào như vậy sao? Cho nên mới liên tục trốn tránh trẫm.”

      Giờ phút này Thẩm Ấu An cảm thấy rối loạn, cũng để ý trong giọng của Tề Cảnh Hoán có bao nhiêu quyến luyến và ưu thương.

      Vô ý thức lắc đầu.

      “Lắc đầu là có ý gì, ghét hay là dám chán ghét.”

      Eo Thẩm Ấu An vẫn bị giữ chặt, lại nghe động vào nàng là đương nhiên, trong lòng ép buộc nén giận.

      “Bệ hạ, như này hợp lí lắm.”

      hợp lí.” Tề Cảnh Hoán hừ lạnh tiếng, lập tức cười : “ như vậy, trẫm phong nàng làm phi sao?”

      “Bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An ngẩng đầu thấy ánh mắt Tề Cảnh Hoán thâm thúy nhìn mình, giống như là đợi đáp án của nàng.

      Nàng từ từ buông lỏng nắm đấm, lạnh nhạt : “Bệ hạ, nô tỳ muốn.”

      Những lời này, biết, đời trước hỏi qua nàng như vậy, cho nên sau khi trọng sinh mới phong nàng làm phi, biết nàng muốn nhưng về phương diện khác cũng muốn ủy khuất nàng, cho dù đời trước hận nàng tận xương, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm gì ủy khuất nàng, trong lòng , nàng vĩnh viễn là thê tử của , cũng chỉ có mỗi nàng mới có thể làm thê tử của , là hoàng hậu của .

      “Trẫm biết.”

      từ từ buông nàng ra, Thẩm Ấu An sững sờ, lập tức phản ứng quỳ đất cảm ơn.

      Tề Cảnh Hoán cười khổ tiếng : “Thẩm Ấu An, trẫm nghĩ muốn nhục nhã nàng.”

      “Hả.” Vẻ mặt Thẩm Ấu An mờ mịt.

      “Nàng trốn tránh trẫm phải là vì cho rằng trẫm làm nhục nàng sao? Trẫm có ý muốn nhục nhã nàng, hôm đó trẫm hỏi nàng khóc sao bởi vì nghe An Bình công phủ phái người tới gặp nàng, trẫm biết trong lòng nàng khó chịu, muốn an ủi nàng, có ý muốn làm nhục nàng.”

      Trong nháy mắt Thẩm Ấu An thay đổi sắc mặt, nàng nghĩ tới bệ hạ nhìn thấu tâm tư nàng, cũng nghĩ tới bệ hạ giải thích cho nàng, lúc trước nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh , chẳng phải là… Nghĩ tới đây, nàng xấu hổ đứng lên, cúi đầu lời nào.

      lúc sau, nàng nghe được thanh thở dài của Tề Cảnh Hoán.

      “Nàng là quận chúa An Bình Vương phủ, trẫm lại cho nàng làm nữ quan Tư Tẩm ở Thánh Ninh Cung, có phải ủy khuất nàng ?”

      có ạ.”

      “Trẫm muốn nghe lời lòng.”

      Thẩm Ấu An từ từ ngẩng đầu, thấy Tề Cảnh Hoán nhìn mình, hít sâu hơi : “Bệ hạ, từ trước tới giờ nô tỳ cảm thấy ủy khuất khi làm nữ quan Tư Tẩm ở Thánh Ninh Cung.”

      “Nàng dối, nàng xem thường nhất là hạ nhận, sao có thể cam tâm làm nữ quan Tư Tẩm.”

      xong nhìn sắc mặt Thẩm Ấu An tái nhợt, trái tim đột nhiên đau xót, muốn duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, lại thấy nàng run rẩy môi ngừng lui về phía sau, nắm quyền nện vào tường, Tề Cảnh Hoán, ngươi lại làm sai chuyện rồi.

      Vẻ mặt đau khổ của Thẩm Ấu An duy trì được lâu, thậm chí chớp mắt cái, nàng khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, nàng cúi đầu quỳ mặt đất, : “Thỉnh bệ hạ minh giám, nô tỳ có tâm tư đó.”

      “Được rồi, nàng có, là trẫm tốt, mau đứng lên.”

      Tề Cảnh Hoán ngồi xổm xuống muốn đỡ nàng đứng dậy, lại bị nàng tránh .

      Nàng đứng lên : “Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi, nô tỳ hầu hạ ngài cởi áo.”

      Tề Cảnh Hoán cười khổ sở, đứng dậy cái gì cũng chưa , Thẩm Ấu An thay cởi y phục ra.

      Thẩm Ấu An cầm y phục của Tề Cảnh Hoán để kệ, sau đó ra ngoài.

      Tề Cảnh Hoán nằm giường, khép hờ mắt, cảm giác được Thẩm Ấu An ra ngoài, mở mắt ra, quả nhiên nàng ra ngoài, tâm tình tức giận, trầm giọng quát lên: “Cao Hòa.”

      Cao Hòa đứng ở cửa giật mình, vội vàng chạy vào.

      Tề Cảnh Hoán ngồi ở giường, Cao Hòa bị nhìn chằm chằm trong lòng chột dạ, cúi người , “Bệ hạ.”

      “Thay quần áo cho trẫm.”

      “Có muốn gọi Ấu An nương đến ạ.”

      Tề Cảnh Hoán lườm , Cao Hòa liền hiều, nhanh chóng lấy y phục thay cho , nghĩ thầm bệ hạ và Ấu An nương sao vậy, cãi nhau à? Chắc là phải, tính tình bệ hạ tốt Ấu An nương làm sao có thể cãi nhau với bệ hạ chứ, hơn nữa, nàng cũng dám.

      Tề Cảnh Hoán mặc y phục tử tế liền đến ngự thư phòng, nghĩ cần yên tĩnh lát, muốn tốt cho Ấu An, nhưng lúc nào cũng khống chế nổi cảm xúc của mình, biết ý nghĩ của Ấu An nhưng biết làm như vậy là đúng, kiếp trước chính vì như vậy, về sau, cho dù đối tốt với nàng, cũng cách nào khống chế nổi chính mình, thiếu niên luôn tuổi trẻ khí thịnh, muốn mất mặt, cho nên cuối cùng dương xa cách mới biết được, có gì quan trọng bằng nàng.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20525 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :