Đây là bản đồ Đại Việt, giai đoạn đầu trong truyện của mình. Cung cấp để bạn đọc dễ hình dung. Tới thời vua Lê Kính Tông Trịnh Tùng đẩy lùi nhà Mạc lên xíu nữa, chiếm được Thăng Long (Hà Nội ngày nay). Nhà Nguyễn quản phần Thuận Hoá là khu vực Quảng Trị- Thừa Thiên Huế bây giờ.
Chương 7. Ngày phép của Hoàng Kỳ Chớp mắt, Hoàng Kỳ làm đại phu tại gia cho hoàng thượng được 28 ngày. có 2 ngày nghỉ. Đối với cái người kiếm tiền là mục đích sống 2 ngày này, đương nhiên là cũng nghỉ ngơi. trở lại Mỹ Phúc, cải nam trang, lại tiếp tục làm đại phu khám chữa bệnh. Chưởng quầy vừa gặp , báo cáo công việc trong vòng hai khắc, còn dành 2 canh giờ để tám chuyện thiên hạ trong tháng vừa qua. Hóa ra cái bệnh nhiều chuyện là bệnh truyền nhiễm. Hoàng Kỳ chắc chắn là bị lây từ chưởng quầy. Ông kể cho nghe từ chuyện con chó nhà hàng xóm cắn người đến chuyện bà bán rau bị chồng bỏ vì tội ngoại tình. - Ki ki cắn người? nhớ Ki Ki là chú chó dễ thương và quấn người đến cỡ nào, nó toàn bị chê ngu ngốc vì lạ ai bao giờ. Lý do nào lại vô cớ cắn người. - Nó vừa thấy chàng đấy là xông vào cắn luôn. Tội nghiệp, trông cũng được, hiểu ăn ở thế nào mà chó cũng ghét. - Cả Ki Ki cũng ưa chắc chắn chẳng phải người tốt gì rồi. ( Có hắc y nhân sức khỏe tốt, bỗng dưng bị hắt xì. ) Chưởng quầy tám chưa hết chuyện ngoài cửa, luồng gió lạ thổi tới làm ông nổi hết da gà. - Đại phuuuuuu, cuối cùng huynh cũng về rồi. Ta nhớ huynh đêm quên ăn, ngày quên ngủ. Huynh có thấy ta vàng vọt, xanh xao ? - Hoa Lan , chưa chịu về nhà sao? - Ta chưa hết bệnh, sao có thể về nhà? - Haizz, với cậu, đồng tính luyến ái phải bệnh. Ta chữa được. - Huynh phải là thuốc của ta hay sao? Tiểu mỹ nam của chúng ta, tay cầm quạt phe phẩy, mắt chớp chớp muốn rớt cả con ngươi khiến chưởng quầy và Hoàng Kỳ á khẩu.( An tâm, truyện phải giả đam mỹ, Phúc Lan là con cáo thành tinh, cậu ta là dương nam, người việc , đầu tỏa hào quang. ) Ngày hôm nay, Hoa Lan vui vẻ toàn phần. “Vợ tương lai” xuất sau gần 1 tháng mất tích, công việc tiến hành thuận lợi. Cậu xác minh được giới tính của Trịnh Xuân. ta đích thực là thích đàn ông. Tuy che dấu rất kĩ nhưng thoát khỏi cặp mắt chim ưng của Phúc Lan. Cậu ta bắt đầu tiến hành cài mỹ nam vào phủ của Trịnh Xuân. Ngồi trong phòng, Phúc Lan gõ gõ quạt lên bàn và nở nụ cười rất gian. Hắc y nhân trong bóng tối, chân bị chó cắn vẫn còn đau, miệng muốn hắt xì, nhìn Phúc Lan mà cười thầm : “bộ mặt tiểu chủ nhân là bộ mặt thiếu niên phát xuân”. Hoàng Kỳ bận rộn. Đại phu treo bảng khám bệnh khách hàng nườm nượp tới. Vẫn là những tiểu nương, muốn trải qua thời kỳ dậy an toàn, mặt nổi mụn, da sáng, dáng xinh. Hoặc là các đại gia nhiều tiền muốn hồi xuân, mọc tóc. Đặc biệt là xuất vị khách hàng có tên gọi: “bà bán rau bị chồng bỏ”. quá đáng khi chưởng quầy miêu tả “ bà ta”, thực tế này chỉ hai mươi mấy tuổi. Có lẽ vì nghề bán rau, nhìn rau nhiều phát ngán hay sợ rau bị xịt thuốc tăng trưởng mà nàng ta ăn rau (bịa đặt thôi, thời này rau cực kỳ an toàn, toàn được bón bằng phân tươi )), dẫn đến da dẻ xấu xí, lão hóa nhanh, lại thêm bệnh táo bón kinh niên nên trông quá già so với lứa tuổi. nàng tâm luôn, có ngoại tình, bị chồng bỏ là vì chồng chê già. Lúc tuổi trăng tròn, cũng hoa nhường nguyệt thẹn ( tự nhận thôi), ngờ chỉ mới lấy chồng mấy năm, mà lại bị chồng bỏ. Bây giờ, xuất hết tiền túi với mong muốn trẻ hóa làn da, phục hồi nhan sắc, kiếm chồng mới. Phải để cái lão chồng đê tiện ấy hối hận vì bỏ . Haizz, chuyện này, phải sớm chiều mà có thể thực được. Tuy nhiên, gặp được Hoàng Kỳ chỉ có đẹp hơn xưa mà thôi. Thuốc uống, thuốc bôi, thuốc bổ, kèm theo thực đơn “nhiều rau”, “ nàng bán rau bị chồng bỏ” ra khỏi tiệm thuốc với túi tiền vơi mà mặt tươi như hoa. Hoàng Kỳ dặn dò nhân viên trong tiệm : “Tuổi còn trẻ, nhớ ăn rau. ăn rau, cẩn thận lại bị phán tội ngoại tình” và quên liếc nhìn đài phát thanh tiếng Đại Việt : chưởng quầy. Chưởng quầy xấu hổ: “Ta nghe nàng bán hoa quả kể thôi mà”. quay sang nhìn Hoa Lan : “ Cậu cũng vậy, ăn rau nhiều vào. Da đẹp mà lại lo táo bón”. thông báo hết giờ khám bệnh, phải thăm Ki Ki. Hỏi nó xem, sau khi cắn người xấu có nhớ đánh răng ? Thời buổi nhiễu nhương, cắn phải người bị thần kinh nguy cơ lây bệnh là rất cao. bạn hắc y nhân chân đau cảm thấy choáng váng. Có câu “ nồi nào úp vung nấy”, tiểu chủ nhân của ta là nồi chắc chắn vị đại phu này chính là cái vung. phải đêm ấy chỉ vô tình dẫm phải cái đuôi Ki Ki thôi sao. Nó ghi thù, ban ngày vừa gặp xông vào cắn, cũng coi như trả hết nợ cho nó rồi. hiểu sao lại biến ta thành “ kẻ xấu bị bệnh thần kinh”. bạn hắc y nhân biết, đó gọi là sức mạnh của truyền thông. Thời này tuy chưa có tivi, internet nhưng miệng truyền miệng cũng kinh khủng lắm. Tiểu chủ nhân bên vực lấy câu thôi, lại còn tạt nước sau mưa: “Ki Ki đáng thương, biết có bị shock tâm lý hay ? Ta nghĩ ta cũng muốn thăm”. xong Hoa Lan bám ngay sau vị đại phu muốn an ủi chú chó đáng vô tội. Hai ngày ở Mỹ Phúc trôi qua rất nhanh. Sáng hôm sau, Phúc Lan lại phát “ vợ tương lai”, lần nữa mất tích. Hắc y nhân, lần nữa tìm ra đâu. Hoa Lan lần nữa bốc hỏa. bạn hắc y nhân bị phạt xuất trước mặt chú chó Ki Ki, bị nó cắn cũng được chạy. là vị chủ nhân dã man. Trẻ bị hoàn cảnh sô đẩy, tâm lý phát triển lệch bình thường. Chuyện ngoài thành là như vậy, còn trong tử cấm thành có vị sếp, ăn ngon, ngủ yên. Quả nhiên, thói quen rất đáng sợ. Khi bạn hàng này, hàng ngày đều sống theo guồng như thế. Bỗng hôm thay đổi, cảm giác ban đầu là quen. Sau là thấy thiếu vắng. Sau nữa cơ thể sản sinh loại hoocmon bất an. Và thế là chân bạn hoạt động, qua lại, đầu bạn lại trống trống, tim bạn phập phồng. ra hoàng thượng nhớ người . Chính xác là nhớ người ta thầm. Sống gần 30 năm, đây là lần đầu Duy Tân biết , có thể gọi đây là mối tình đầu. Nhưng Duy Tân nghĩ mình thổ lộ điều này. thể ích kỉ vì chút cảm xúc mà đẩy người đó vào nguy hiểm. ta cũng xác định, mình còn sống được lâu. Vì vậy, mối tình này, mãi mãi chỉ có thể để trong lòng. Nghĩ nghĩ vậy, nhưng từ khi Duy Tân xác định mình đóng giả người chồng dịu dàng trước mặt hoàng hậu được nữa. cũng thể ủy khuất thân xác mình thêm. Vở kịch đóng mười mấy năm, tưởng quen, giờ lại thấy khó mà đóng tiếp. Duy Tân cật lực tránh gặp Đoan Từ hoàng hậu. Việc này càng làm cho thời điểm hạ màn của câu chuyện bi hài kịch rút ngắn lại. · Bài học kinh nghiệm: muốn trẻ đẹp phải chăm ăn rau .
Chương 8. Nụ hôn đầu Việc đầu tiên khi về lại điện Long An, Hoàng Kỳ bắt mạch cho Duy Tân. Triệu chứng trúng độc giảm đáng kể, nhưng vẫn cảm thấy tốc độ đào thải thạch tín của khá chậm. Nhiều dấu hiệu cho thấy việc đầu độc vẫn tiếp diễn. Hai ngày nghỉ phép, quả Hoàng Kỳ thoải mái như bề ngoài. vẫn lo lắng cho sức khỏe của . phát nhịp tim đập rất nhanh nhưng trông vẫn ổn. Có câu “ ngày gặp, như cách ba thu”, nên khi gặp lại mừng đến mức ổn định được hơi thở mà thôi. Đêm, Hoàng Kỳ mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng thanh niên lần đầu tiên biết ngủ được. trằn trọc mãi, lý trí và tình cảm đánh nhau dữ dội, bạn tình cảm thắng. Duy Tân rón rén ngồi dậy, tiếng động đến bên góc phòng, chỗ nằm của cung nữ châm đèn. Dưới ánh sáng mờ ảo của cây đèn , Hoàng Kỳ nằm, rất chi là sát phong cảnh. nằm ngửa, tư thế thoải mái, chân gác lên cái gối, mền bị tuột xuống khỏi giường. Duy Tân nở nụ cười trong yên lặng, đắp lại mền cho . So với tuổi của , vẫn còn rất trẻ con, rất đáng . Con người vô tư, hồn nhiên như thế. khi bạn bước được bước, bước thứ 2 trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Lần này lý trí chẳng có cơ hội so găng với tình cảm. Duy Tân cuối người, nhàng hôn lên môi Hoàng Kỳ. Nhanh như chớp, rồi vội lui quân. Sau đó nhanh chóng leo lên long sàng, sung sướng. Cả đêm mất ngủ, sáng thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Khi hoàng thượng rời điện Long An Hoàng kỳ tụ tập với nhóm bạn xấu, Thị Ấy cùng đồng bọn. - Nghỉ phép 2 ngày, chị ra ngoài cung có “ấy” gì ? Thị Ấy chớp chớp mắt chọc ghẹo. - Ấy gì mà ấy. Nhưng chị nghe được rất nhiều chuyện hay nha. Hai, bốn, sáu, tám con mắt cùng chớp chớp. Bởi mới , phụ nữ mà tụ lại với nhau, ngày có 24 canh giờ cũng đủ để tám đâu. - Con chó nhà hàng xóm của chị, nửa đêm bắt gặp gian phu của bà chủ, nhưng nó phản ứng kịp ta chạy mất. Sáng hôm sau, vô tình ta ngang qua nhà. Mọi người cũng biết, chó nó thính mũi lắm, nó đâu có cần nhìn mặt, ngửi mùi là nhận ra rồi. Thế là rằng, nó sáp vào cắn ta luôn. Tiếc là mới chộp được cái chân ta lại chạy mất. Khỏi phải , ông chủ nghi ngờ liền, bỏ luôn bà vợ. ( hắc y nhân đáng thương của chúng ta lại liên tục hắt xì) Ông chồng ổng khắp nơi tung tin như vậy. Bốn cái miệng đồng thanh: - Trời, ông đó hay ghê hen. Từ chuyện con chó cắn người mà suy luận ra luôn bà chủ ngoại tình. - Bởi, hehe, nên bà chủ đâu có nhận tội. Vậy mà ông ta nhất quyết bỏ là bỏ. - Bị “ấy” là đúng rồi, ai chấp nhận được vợ mình lại “ấy” với người khác chớ. ( Thị Ấy cảm thán) - Kêu oan quá trời mà được, ta mới phát ra ông chồng muốn đổ tội cho ấy thôi. Vì chán vợ rồi, chê này vừa già vừa xấu. - Thế rốt cuộc, vợ có phải ngoại tình ? - Chị nghĩ là . Trông ấy giống phụ nữ lẳng lơ đâu. - Haizz, đáng thương. Phụ nữ, chuyện gì cũng có thể . Gió chiều nào xoay chiều ấy cũng nên cảm thấy lạ. Chuyện tào lao của phụ nữ, đúng sai, chúng ta tạm thời bình luận đến. Việc bây giờ là tập trung vào quan sát cái chàng ngày đứng đắn, đêm lại cả gan làm việc xấu. nụ hôn phớt, ràng làm cho người đàn ông trưởng thành như Duy Tân thỏa mãn. Dù cả ngày chỉ qua lại đóng kịch cho Trịnh Tùng xem ta là vị hoàng đế yếu đuối, bệnh tật hôm nay cũng có tâm trạng diễn sâu. Rất mất tập trung, rất lơ đãng. Cả ngày chỉ mong đến trời tối. Bản cũ soạn lại. Lần này Hoàng Kỳ rất bất mãn, nghĩ thầm: “ lẽ huynh cho rằng ta là nữ chính não tàn, ngủ say tới mức bị ăn cũng biết. Giờ làm sao? Tỉnh giấc? Cả 2 rất ngại ngùng đó. Xoay người, xoay người, huynh đứng đắn chút ”. khẽ xoay người, mắt vẫn nhắm nghiền, làm bộ lạnh rồi kéo mền trùm lên người. nghe tiếng cười khe khẽ. ta làm cái gì vậy chứ? Đừng cố tình quyến rũ ngây thơ như , là đàn ông có vợ đấy. Xã hội nam tôn nữ ti, trai năm thê tứ thiếp, hành động của Duy Tân cũng thể xếp vào loại đàn ông trăng hoa. Nhưng vẫn ủy khuất mình được. Tuyệt đối phải kiên định, mấy tháng nữa ra khỏi cung, tiếp tục con đường làm lão phú bà. Hôm sau có người phơi phới sắc xuân, có người mặt mũi phờ phạc vì mất ngủ. Thị Ấy vừa nhìn thấy Hoàng Kỳ khúc khích: - Bà chị, đêm qua ấy cái gì mà thê thảm thế kia? câu đùa lại khiến giật nảy mình, vội vàng chối đây đẩy: - Làmmmm.. làmmmm gì, cả đêm đau bụng nên mất ngủ thôi. Chị mệt quá, tìm chỗ trốn, ngủ chút. Có việc gì gọi chị nhé. xong, Hoàng Kỳ vội vã lẻn . khiến cho Thị Ấy phen ngơ ngác, “hành xử quái lạ thế?”. Đây gọi là có tật giật mình, Hoàng Kỳ chuyện hay phóng đại “ chút”, nhưng tuyệt đối phải là người biết dối. sợ quanh co hồi lại lộ ra việc nên lộ. Né là thượng sách. cần suy nghĩ cẩn thận, phải đối diện với hoàng thượng thế nào đây. Việc đêm qua cho thấy, ta muốn thay đổi mối quan hệ. ta vi phạm hợp đồng lao động? Nhưng, phía , có muốn hay ? Vì ta là sếp đẹp trai, nên hành động ấy gọi là ngầm tán tỉnh. Chứ nếu ta là ông sếp bụng phệ, hành động đó chắc chắn bị quy vào tội “ quấy rối tình dục nơi công sở”. Bởi mới , “đẹp cũng là tài năng”. Thời đại nào cũng vậy thôi. Nam hay nữ cũng vậy thôi. Đẹp chính là lợi thế. Tiểu thuyết ngôn tình cho thấy, trai đẹp , đè lên tường hôn, đó là hành động manly. Nhưng thằng mặt rỗ đè lên tường hôn, đó là hành động cưỡng dâm. À, quay lại chủ đề chính, đại để là Hoàng Kỳ vừa thích vừa muốn giả vờ thích. Còn Duy Tân, sau nhiều tháng đắn đó quyết tâm “ tới luôn”. phải áp dụng triệt để bí quyết tán “ nhất cự ly, nhì tốc độ”. · Bài học kinh nghiệm: hợp đồng miệng đáng tin. Đàn ông cũng đáng tin. Chỉ có tiền là đáng tin nhất.