1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trùng sinh] Dưỡng thành sủng hậu (Update C12)- Cửu Hộc Châu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Xin lỗi các nàng, ta bận quá chậm mất của các nàng mấy tuần.
      Chương 11: Chuông Chung Quỳ

      Lại , thân thế của Bùi Minh Khê cũng đáng thương. Bùi ngự sử đại nhân, phụ thân của nàng vốn là thư sinh nghèo, năm đó vào kinh thi tiền bạc hao hết, dựa vào phú thương giúp đỡ mới kiên trì được đến cuối cùng, rồi sau đó lại cưới nữ nhi của phú thương là Hà thị làm thê, cũng sinh hạ nữ nhi Bùi Minh Lam.

      Sau khi Bùi ngự sử trở về quê nhà gặp lại muội muội thanh mai trúc mã nhà bên là Dương thị. Thời điểm khi Bùi ngự sử gian khổ học tập vẫn là Dương thị bên cạnh bầu bạn. Tay áo thêm hương, trưởng bối hai nhà cũng ngầm đồng ý. thậm chí đồng ý khi tên đề bảng vàng chắc chắn cưới Dương thị làm thê, nhưng chuyến kinh thành lần chính là bốn năm, thành gia lập nghiệp có con cái, nghĩ đến Dương thị có thể lập thành thân sinh con, ai biết nàng vẫn ở nơi đó chờ , thậm chí còn thay phụng dưỡng song thân phụ mẫu.

      Bùi ngự sử cưới Hà thị là vì cảm động và nhớ nhung giúp đỡ của Hà gia, trong lòng thích nhất vẫn là Dương thị ôn nhu, biết được nàng vẫn cuồng dại ngóng trông , nhất thời cảm động, tình nùng mật ý mà đến với nhau.

      Nhưng khi đó chức quan của cao, ở kinh thành trung quy vẫn dựa vào tiền bạc Hà gia chu cấp, bởi vậy dám mang Dương thị hồi kinh, vẫn như trước đem nàng dàn xếp ở quê nhà, hàng năm thầm đưa chút tiền bạc hoặc ngẫu nhiên trở về nhìn nàng, chỉ là về thăm song thân. Hà thị muốn đến nơi thâm sơn cùng cốc kia, hoàn toàn để ý nên cũng biết Dương thị tồn tại.

      Mãi đến khi Bùi Minh Khê vừa được 7 tuổi, Dương thị chung quy vẫn thể chịu nổi nỗi khổ tương tư mà mất , nhị lão Bùi gia khổ tâm liền chuẩn bị đem Bùi Minh Khê đưa đến kinh thành, nghĩ lại làm cho nàng chịu khổ.

      Bùi ngự sử địa vị vững chắc, sau khi biết được Dương thị qua đời rất là đau lòng cùng áy náy, liền đem Bùi Minh Khê dàn xếp ở trong phủ, cũng để cho Bùi Minh Lam chiếu cố nàng. Nhưng mà Bùi Minh Lam làm sao chịu như vậy?

      Hà thị biết được chân tướng liền nổi giận, tuy rằng e ngại uy nghiêm của Bùi ngự sử có trực tiếp đuổi Bùi Minh Khê ra khỏi cửa, nhưng cũng gây khó dễ. Bùi ngự sử trong lòng nhớ đến những điểm tốt đẹp của Dương thị khi còn sống, càng thấy Bùi Minh Khê đáng thương liền đối với nàng phá lệ quan tâm, tuy rằng khiến cho bọn hạ nhân trong phủ hiểu được địa vị của Bùi Minh Khê trong lòng , lại làm cho mẹ con Bùi Minh Lam ôm hận trong lòng.

      Bùi Minh Lam thuấn nhuần kinh nghiệm nhiều năm, đương nhiên phải đồ ngu, nàng trực tiếp chống lại lệnh của Bùi ngự sử, lập tức đáp ứng quan tâm đến thứ muội này, xuất môn giao tiếp cũng mang theo nàng, lại thủy chung chưa bao giờ có sắc mặt hòa nhã, có việc gì còn muốn khi dễ người.

      Thời điểm Lâm Lang gặp Bùi Minh Khê là khi Bùi Minh Khê vì bị Bùi Minh Lam chèn ép mà buồn bực vui, tránh ở góc thư quán đọc sách. Nàng vào kinh lâu, đối mặt với hoàng thành nguy nga cùng Bùi gia xa lạ chung quy vẫn là sợ hãi, huống hồ nàng cũng hiểu chút tình, biết thân phận mình tốt, trong lòng lại mang khúc mắc với Bùi ngự sử cho nên bị ủy khuất cũng chưa từng qua với .

      Lâm Lang khi đó cũng yên lặng ở góc sáng sủa xem sách, hai người cùng nhau ngồi, lâu sau dần dần đứng lên, Lâm Lang mới chậm rãi hiểu được thân thế của Bùi Minh Khê, cũng thăm dò được tính tình của nàng.

      Tính cách nàng phải là nhát gan, chính là muốn gây chuyện rước lấy phiền toái, cho nên đắm chìm trong thế giới thi họa, đối với Bùi Minh Lam chèn ép nàng để ý tới. Tuy có chút ý tứ trốn tránh, nhưng lại làm gì được.

      Lúc đó Lâm Lang còn chưa hiểu tình, thời điểm nhìn thấy Bùi Minh Lam khi dễ Bùi Minh Khê liền ra mặt giúp đỡ, kết quả đổi lại là Bùi Minh Lam càng chèn ép, khi dễ thứ muội nhiều hơn. Dù sao lâm Lang cũng là người ngoài giúp được gì, mà ở Bùi gia tuy rằng Bùi ngự sử có tâm bảo hộ, nhưng bên kia lại là thê nữ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thể bất công quá mức, lúc ban đầu đối với Dương thị là áy náy, dần dần cũng cố ý làm chỗ dựa.

      Loại tình trạng này, nếu Bùi Minh Khê lại đối kháng với mẹ con Bùi Minh Lam, khác gì tự mình chốc lấy khổ cực, đành lấy nhẫn nại đặt lên hàng đầu, tự tạo ra thế giới cho mình.

      Chuyện tình ở Bùi gia phải là bí mật, Từ Tướng cũng hiểu được, bất quá nàng cùng Bùi gia cũng quen thuộc, tuy rằng vì Bùi Minh Khê bất bình nhưng cũng lực bất tòng tâm.

      Hai người nắm tay chậm, phía sau Hạ Vệ Giới cùng Từ Lãng thong thả bước tới, lúc đến nhã gian Đại phu nhân cùng Quận Vương phi cũng muốn đứng lên, Hạ Tuyền Cơ nắm tay Quận chúa cùng , phía sau là tỷ muội Hạ Linh Lung đều định tự mình hồi phủ.

      Lâm Lang gặp được Từ Tướng chính là rất cao hứng, đâu chịu trở về như vậy, liền cầu Đại phu nhân câu, cuối cùng làm cho nàng được ở lại thêm nửa ngày, dặn dò Hạ Vệ Giới cùng Từ Lãng chiếu cố nàng tốt.

      Lâm Lang sớm cảm thấy rất tốt, hôm nay chỉ ngoại thành náo nhiệt, mà ở Hộ Quốc tự phía trong thành cũng rất đông đúc, nàng vừa nhắc tới liền cùng Từ Tướng mưu mà hợp.

      Quận Vương phi cùng Quận chúa còn muốn địa phương khác, lúc này Hạ Vệ Giới cùng Đại phu nhân vào thành, đường nhân mã về Hạ phủ, đoàn thẳng đường đến Hộ Quốc tự.

      So với Thiếu Lăng thành, Hộ Quốc tự có vẻ náo nhiệt khác. Đây là nơi chùa miếu hương khói vượng nhất tại kinh thành, dân chúng khắp nơi đến thắp hương cầu bình an hoặc là cầu những tâm nguyện nho , nghe cũng rất linh nghiệm. Hơn nữa, khoảng cách giữa Hộ Quốc tự và hoàng thành xa lại gần chỗ ở của các quan lại phú quý, khách hành hương lui tới cũng có nhiều thiếu gia, tiểu thư nhà quan lại, phú hộ.

      Ngày Tiết Đoan Ngọ tựa hồ như được ước định sẵn, dân chúng bình thường sau khi xem thuyền rồng ở bờ sông xong chợ, các nhà phú hộ khá giả liền vào thành đến Hộ Quốc tự thắp hương. Bên ngoài đương nhiên cũng vài hàng quán bán những đồ vật tinh xảo, tranh chữ, đồ cổ, thư phòng bảo phiến, cầm kì ti trúc, chân châu bảo thạch đều có, nếu là người có tâm vòng chừng có thể mua được vật xa xỉ.

      Xuyên qua Hộ Quốc tự phía bên ngoài là khu phố buôn bán nổi tiếng khắp hoàng thành, phố Đan Lăng.

      Phố Đan Lăng ở gần Quốc Tử Giám nổi tiếng chính là tranh chữ và đồ cổ. Trong Quốc Tử Giám nhiều nhất là con em thế gia cùng quan lại, cùng số nhóm văn nhân thấy thứ tốt cũng buông tay, đây cũng làm các cửa hàng bên cạnh bên trong bày đều là thứ tốt.

      Từ Tướng mặc dù thích đao kiếm, nhưng nhàn rỗi cũng đọc các loại thoại bản, chuyện xưa về các hùng hiệp khách. Ba người dạo vòng, Từ Lãng nhìn thấy quán ven đường liền dừng chân.

      Quán bày rất nhiều những con thú tinh xảo, tượng gỗ hình trẻ , các vật trang trí chạm ngọc đều được người thợ làm rất khéo léo cẩn thận, nhìn qua hấp dẫn người xem.

      Từ Lãng đứng đó tùy ý nhìn, thấy Lâm Lang cũng hiếu kì nhích lại gần, liền cầm chuỗi chuông đưa cho nàng: “Tiết Đoan Ngọ có gì, cái này liền tặng Lục muội muội.”

      Lúc này Hạ Vệ Giới cùng Từ Tướng vừa xem xong Tiểu Mã đao từ Tây Vực hướng bên này tới. Lâm Lang nghe được ý tứ trêu ghẹo của Từ Lãng, liền cầm lấy chiếc mặt nạ Chung Quỳ bên cạnh đưa cho , cười hì hì nới: “Tiết Đoan Ngọ có gì hay đưa, cái này cho Từ nhị ca.”

      Bất quá, nàng dáng người còn , chỉ có thể đem mặt nạ tới trong tay Từ Lãng, mà Từ Tướng ở phía sau bởi vì hàng năm tập võ, thân hình cao lớn thấy vậy liền cầm mặt nạ Chung Quỳ nhảy dụng lên hướng mặt Từ Lãng đeo lên, Hạ Vệ Giới đúng bên cạnh liền ha ha nở nụ cười.

      Từ Tướng cùng huynh trưởng náo loạn, nàng cũng sợ , bên cạnh Lâm Lang nhìn quý công tử mặc cẩm y đeo mặt nạ Chung Quỳ, mơ hồ lộ ra ngọc quan, nhất thời cười đến run cả người. Từ Lãng vậy nhưng cũng lấy xuống, khóe miệng mang theo ý cười dấu sau mặt nạ, thu hồi ánh mắt nhìn nàng.

      *

      việc túi hương chứa dương hoa đằng rất nhanh liền có kết quả.

      Buổi chiều, sau khi Lâm Lang chuyện với Hạ Tuyền Cơ ở Thanh Thu viện trở về chỉ thấy trong phòng khách của Lan Lăng viện nha hoàn cùng bà tử đứng đầy tiền thính, Ngụy mụ mụ chuyện. Nàng quản nhiều năm rất có uy, lúc này trầm mặt đứng ở phía trước, bên dưới mọi người hiểu được nàng đây là đại diện cho phu nhân, cả đám đều khom người đứng nghiêm trang dám phát ra tiếng động.

      Vài người hầu hạ Lâm Lang đều đứng phía dưới, Cẩm Tú cúi đầu đúng trong đội ngũ đó.

      Lâm Lang vòng qua phòng khách, tới chỗ ở của Tần thị, bên trong im lặng, ở ngoài của chỉ nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng. Trong phòng, khói từ chiếc lư hương lượn lờ, Tần thị tựa vào ghế quý phi bên cửa sổ đọc sách, bên cạnh Họa Phiến chậm rãi đấm chân, phía trước có nữ tử quỳ, chiếc cổ mảnh khảnh, đầu vai nhu nhược khẽ run, bóng dáng kia nhìn thực là đẹp mắt.

      lên phía trước nhìn chút, đây đúng là người phụ trách quét dọn phòng ở kêu là Xuân Bích, này khuôn mặt ngày thường quả sai, nhưng lúc này hai mắt khóc sưng đỏ, bên má bị người tát, nỡ nhìn.

      Lâm Lang tựa vào bên người Tần thị, nghiêng người qua hỏi: “Nương xem cái gì vậy?”

      Tần thị giương mắt nhìn nàng, mặt thiếu nét ôn nhu thường ngày, mơ hồ toát lên vẻ giận dữ. Nàng để ý tới quần áo của Lâm Lang, đáp liền hỏi: “Đây là lại cao lên sao? Sáng mai cho người tới làm mấy bộ.” xong phất tay, kêu Họa Phiến ra ngoài.

      Cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, Xuân Bích lập tức nằm ở mặt đất khóc rống lêm: “Cầu phu nhân tha thứ cho nô tỳ lần này , nô tỳ sau này làm trâu làm ngựa, chắc chắn tận tâm phụng dưỡng ngài.” Nàng tội nghiệp nhìn Tần thị, Tần thị lại lười liếc nàng cái chậm rãi : “Ta chỉ hỏi ngươi, dương hoa đằng kia là từ đâu tới?”

      “Nô tỳ dối, quả là Liễu mụ mụ cho ta .” Xuân Bích quỳ gối tới trước mặt Tần thị,“Phu nhân ngài phải tin tưởng ta!”

      Sắc mạt Tần thị trầm xuống, lạnh lùng : “Vả miệng!”

      Xuân Bích chưa bao giờ gặp qua Tần thị phát hỏa như vậy, giám tự vả miệng, chính là giập đầu cầu xin: “Phu nhân minh giám, nô tỳ dám dối, quả là Liễu mụ mụ cho nô tỳ , tin ngài có thể lục soát phòng ở của chúng nô tỳ. Liễu mụ mụ chỉ cần ngài ngửi thấy dược, Bình Phong tỷ tỷ còn có cơ hội làm di nương, nàng cũng giúp ta...... Phu nhân ngài minh giám!”

      Nàng khóc lóc than thở, Tần thị nghe xong càng thêm chán ghét, cao giọng kêu Ngụy mụ mụ tiến vào, phân phó: “Nhốt lại cho ăn cơm, cần phải tra ra được lời .”

      Ngụy mụ mụ tuân lệnh, mang theo xuân Bích khóc sướt mướt ra ngoài.

      Trong phòng nhất thời im lặng, Lâm Lang tâm tình treo cao, nhất thời biết nên gì.

      Liễu mụ mụ là mama chăm sóc Hạ Văn Trạm, Bình Phong là nữ nhi của nàng, những năm trước đây Tần thị cùng Hạ Văn Trạm giận dỗi, Lâm Lang cũng nghe được chút tin đồn, Bình Phong câu dẫn Hạ Văn Trạm, cũng được nâng lên làm nha đầu thông phòng, bất quá đến khi vợ chồng Hạ Văn Trạm hòa hảo lời đồn đại đó tự nhiên sụp đổ.

      Lâm Lang kỳ cũng hiểu được giả trong đó, nhưng ngẫm lại cha mẹ lãnh đạm vài năm Hạ Văn Trạm vẫn ngủ trong thư phòng, chẳng lẽ thủy chung động chút tâm tư? Chuyện đó nguyên bản nên như nàng phỏng đoán, nghĩ đến phụ thân luôn sủng nịnh nàng vô độ, phụ mẫu gần đây tương thân tương ái, Lâm Lang cảm thấy biết phải làm sao, chỉ có thể bồi bên cạnh Tần thị.

      Tần thị buông cuốn sách nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nổi lên ào ào cuốn những lá cây vàng khô rơi xuống của sổ, sau giờ ngọ bóng cây loang lổ đan xen, bệ cửa sổ chú mèo nặm úp sấp giương lên căp mắt to tròn, lắc lư nhảy xuống dưới tàng cây. Nàng bỗng nhiên thở dài, kêu tiếng “Linh nhi”, rồi đem Lâm Lang ôm chặt vào lòng.
      Lequinnn, Thanhha, emilia14 others thích bài này.

    2. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Nàng cố lên nhen :yoyo12::yoyo12::038::038:
      thedark thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Ngóng chương mới.
      Cố lên editer:yoyo45:

    4. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 12: Vợ chồng thổ lộ tình cảm

      Edit: Song Ngư

      Sau buổi cơm chiều, hai vợ chồng ngồi chuyện ở Lan Lăng viện, Hạ Văn Trạm thuận miệng hỏi Tần thị hôm nay xảy ra chuyện gì, đại khái là nghe đến chuyện hôm nay của Ngụy ma ma.

      Tần thị cũng giấu diếm, đem chuyện lúc trước ở dưới giường phát túi hương liệu ra, Hạ Văn Trạm tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, đem giấy bàn sách vò nát, thanh lạnh lùng :“Nhị phu nhân càng ngày càng ngông cuồng!”

      tính sao, nương chàng che chở nàng ta, việc này cho dù nháo ra cũng có thể bị áp chế .” Tần thị cười lạnh tiếng, chuyển mắt tới bên cửa sổ thưởng thức câytrúc diệp vươn cành vào cửa sổ.

      Hạ Văn Trạm qua, từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực, thanh ấm áp dán tại bên tai, thấp giọng :“Oản Oản, ủy khuất nàng.” Trong thanh hàm chứa áy náy, rồi tiếp:“Việc này ta lựa thời điểm với phụ thân, thể để chúng ta bị người khác khi dễ.”

      Tần thị nguyên danh Tần Oản, Oản Oản là khuê danh của nàng. Bình thường khi Tần thị dỗi hờn, Hạ Văn Trạm mềm giọng dỗ nàng như vậy, nàng lại tin tưởng, lúc này vẫn thẳng lưng đứng bất động, nửa điểm đều có ý xuôi theo.

      Hạ Văn Trạm cảm thấy kinh ngạc, càng ôm chặt, ôn nhu :“Xuân Bích kia,,đem nàng bán ra ngoài, ngay cả nhà nàng ta cũng đuổi ra phủ .”

      Tần thị :“Bán, lấy lí do gì mà bán nàng ta?”

      Nàng tuy rằng tâm cao khí ngạo, bình thường đối chọi gay gắt như vậy, cũng ít dùng loại ngữ khí lãnh trào chuyện, Hạ Văn Trạm cảm thấy lạ bèn hỏi:“Nàng làm sao vậy?” Gặp Tần thị thủy chung chịu xoay đầu lại, nhân tiện :“Vậy phái Xuân Bích , chờ việc này điều tra lại bán nàng ta!”

      Ngoài cửa sổ gió đêm thổi lạnh, trúc diệp ào ào lay động, tứ hợp viện giữa trời chiều u ám. Tần thị vươn tay ngắt lá trúc diệp, trầm mặc như trước, Hạ Văn Trạm chịu nổi, cầm tay nàng, đem Tần thị xoay lại. Khi vừa thấy mặt, mới phát trong mắt Tần thị lại có nước mắt, như đóa hoa nở rộ, nàng rủ đôi mắt xuống , lại khiến tâm đau nhói.

      “Oản Oản?” Hạ Văn Trạm có chút hoảng hốt, lau nước mắt nàng, thanh trầm thấp ôn nhu mà bối rối.

      Tần thị trầm mặc như trước mở miệng, giống như nhiều năm trước, nhìn cũng . Chính là khi đó nàng bình tĩnh lãnh đạm giống như mỹ nhân bằng ngọc, mang theo nửa điểm cảm tình, nay khóe mắt thấm ra nước mắt, đôi mi thanh tú hơi hơi nheo lại, cho thấy là trong lòng hàm chứa ủy khuất.

      Hạ Văn Trạm cơ hồ bị nàng làm cho đau lòng.

      Trong viện còn có nha hoàn vú già lui tới, Hạ Văn Trạm đóng cửa sổ, ôm chặt Tần thị,“Oản Oản, nàng chuyện với ta, rốt cuộc là làm sao vậy?” Tình hình như vậy làm cho nhớ tới nhiều năm trước, khi đó hai người đều tuổi trẻ khí thịnh chịu cúi đầu, duyên cớ lãng phí giờ hạnh phúc, mà nay nghĩ đến chuyện này lại lặp lại lần nữa. Huống chi Tần thị lời như vậy, làm ràng, trong lòng càng khủng hoảng.

      Tần thị rốt cuộc động, ngẩng đầu nhìn , trong mắt đầy nước mắt,“Chàng cùng Bình Phong, rốt cuộc có hay ......”

      Hạ Văn Trạm cúi đầu hôn cái trán của nàng, trầm giọng cười :“Oản Oản, nàng ngốc sao?” Nam tử ba mươi tuổi, tiếng thuần hậu bả vai rộng lớn, Tần thị bị gắt gao ôm vào ngực, thanh dừng ở trong tai đầy vẻ sủng ái.

      Nàng như cũ lo lắng, chỉ vùi đầu , Hạ Văn Trạm nhân tiện :“Khi đó nàng mình trong phòng, ta mặc dù cùng nàng giận nhau, nhưng cũng muốn lại làm chuyện có lỗi với nàng. Huống chi lão thái gia vốn là trách ta, nếu ta có ý với người khác, ông còn đánh gãy chân của ta, chặt thành tám khúc đưa đến trước mặt nhạc phụ bồi tội ?”

      Tần thị mím môi nhịn cười ý,“Kia Bình Phong thừa dịp chàng say rượu… Là chuyện gì xảy ra?”

      “Nàng ta quả nổi lên tâm tư, ta khi đó say rượu, chỉ nghĩ là ôm nàng, sau lại thấy là nàng ta, liền đuổi ra ngoài.” Hạ Văn Trạm dán tại bên tai của nàng, thấp giọng :“Đêm động phòng ôm qua nàng, ta biết là tư vị gì, người khác đều so ra kém.”

      Tần thị ba mươi tuổi, bị lời này cho đỏ mặt, nhịn được cũng trêu ghẹo :“Chàng chẳng lẽ còn ôm qua người khác rồi?”

      Hạ Văn Trạm cũng trả lời, tiếp tục thấp giọng nỉ non,“Khi đó ta kỳ rất muốn ôm nàng......” Bàn tay muốn tiến đến vòng eo Tần thị vuốt ve, đôi môi dán bên người nàng, thanh mơ hồ ,“Oản Oản, kỳ ta vẫn luôn nhớ nàng.”

      Khi tân hôn, đối với biểu muội lòng mang áy náy, nhưng mà đối với thê tử lại lặng yên nảy sinh ái mộ, khí chất thoát tục như vậy khắc ở trong lòng, mấy lần vào giấc mộng, khiến áy náy mà lo sợ nghi hoặc, vì thế cố ý xa cách vắng vẻ, bóng hình xinh đẹp trong lòng lại càng lúc càng thâm.

      Cái đêm say rượu kia, trong ngực là Bình Phong ôn nhu uyển chuyển, trong đầu cũng là thân ảnh của cái người kiêu ngạo bướng bỉnh, khiến người khí huyết bốc lên.

      Hạ Văn Trạm nhớ đến khát vọng trước đây, nay thân thể mềm mại đẫy đà ngay tại trong lòng, nhịn được vật nào đó dưới thắt lưng khẽ nhúc nhích.

      Tần thị nằm ở trước ngực dịu dàng :“Vẫn chưa tới ba tháng đâu, chàng kiên nhẫn chút.”

      Hạ Văn Trạm bị vây hãm trong hơi thở của nàng, chặn ngang đem nàng ôm lấy hướng giường mà , đặt nàng xuống giường, màn trướng buông xuống, tay nắm giữ ngực của nàng , chỉ cảm thấy ôn nhuyễn trắng mịn.

      Phía sau Lâm Lang ở trong phòng đối với ánh nến ngẩn người, trước mặt là sách vở mở ra, Cẩm Bình ở bên cạnh mài mực, phát ra động tĩnh rất . Trong viện yên tĩnh, bên kia tiểu phòng bếp vài người tụ cùng chỗ thầm này nọ, bởi vì hôm nay bị Ngụy ma ma răn dạy, cũng dám nhàn hạ chuyện phiếm. Trong phòng Cẩm Tú mang theo hai tiểu nha đầu Thủy Hương cùng Mộc Hương trải giường chiếu chuẩn bị nước, tiếng động chiếu cố lục nương.

      Nghĩ đến nhập thần, bút lông trong tay rơi xuống giấy tuyên thành, dính vết mực lớn.

      Lâm Lang nhìn vết mực đen tuyền kia, rốt cuộc có hưng trí, vì thế ném bút lông, chạy đến gian đối diện ngắm nghiên mực bảo bối của nàng.

      Xuân Bích bị nhốt cả đêm, dưới tra khảo của Ngụy ma ma, rốt cuộc sau hai ngày liền khai hoàn toàn--

      Túi hương liệu là do Ngô ma ma bên người nhị phu nhân cấp, còn cố ý dặn dò nàng, vạn nhất tình bại lộ liền đổ mọi chuyện lên người mẹ con Liễu ma ma, khiến tứ phòng nghi kỵ ly tâm. Về phần lý do nàng động thủ, đến cũng là buồn cười, Xuân Bích ban đầu làm việc ở trong phòng lão phu nhân, hầu hạ qua Hạ Vệ Côn, lúc này Ngô ma ma lấy vị trí thông phòng của Hạ Vệ Côn đến dụ nàng, nàng liền thể từ chối.

      Tần thị nghe xong cũng nhiều lời, kêu Ngụy ma ma đem Xuân Bích đến phòng bếp trong phủ rữa chén nấu cơm, nhắm mắt làm ngơ.

      Nàng đối với Liễu ma ma cũng là tín nhiệm, chính là Bình Phong cả ngày ở trước mắt lắc lư, tuy rằng hiểu Hạ Văn Trạm đối nàng ta có tâm tư, nhớ tới hành vi trước kia của Bình Phong dù sao cũng chướng mắt. Cùng Liễu ma ma tiếng, mùa thu năm nay trong phủ muốn thả ba nha hoàn nhất đẳng ra ngoài lập gia đình, Bình Phong tuổi còn , lúc này cũng phù hợp thả ra ngoài.

      Liễu ma ma nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẫn là lặng yên tiếng động cúi đầu quỳ xuống đất, sau đó tạ ơn.

      Chuyện túi hương liệu kia giống nhau viên đá thả giữa hồ, tạo nên ngọn sóng lớn , giây lát liền mai danh tích.

      Hôn kỳ của Hạ Tuyền Cơ định ở tháng 8, lúc này Hạ Tuyền Cơ bắt đầu vội vàng thêu đồ cưới, Lâm Lang Thanh Thu viện cũng là thêm phiền, nhìn hồ sen phía sau hoa viên hoa đều dần dần nở, liền thích chạy tới nơi đó ngắm hoa sen.

      Mẹ con tam phòng Hạ San Hô ngụ ở sườn đông sau hoa viên, Lâm Lang ngẫu nhiên cùng Hạ San Hô, hai tỷ muội cùng nhau xem hoa cho cá ăn, cũng là thú vị.

      Hôm nay hai tỷ muội ở trong vườn dạo qua vòng, liền chia tay trở về viện của mỗi người, Lâm Lang ngại nóng liền chiết lá sen lớn che lên đỉnh đầu, mang theo Cẩm Tú chậm rì rì bộ. Hậu viện được che lấp mát mẻ, hai bên đường mòn có đủ các loại hoa cỏ, ánh mặt trời theo khe hở chiếu rọi xuống đất, tràn đầy hương vị ngày hè.

      Phía trước là cổng vòm thùy hoa, xuyên qua đó là sân chi thứ hai, phía trước chính là Thanh Thu viện của Hạ Tuyền Cơ.

      Lâm Lang nghĩ tới muốn hay thuận đường đến sân Hạ Tuyền Cơ dạo, bất thình lình sau cổng vòm bỗng nhiên có người chạy ra, đợi nàng nhìn liền chạy đến, muốn nắm Lâm Lang đẩy ngã về sau. Người này khí lực , Lâm Lang lại phòng bị, chờ nàng thu tay mới đứng vững gót chân.

      Cẩm Tú ở phía sau sợ hãi, vội vàng tiến lên muốn cứu hộ Lâm Lang, liền gặp khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Cẩn Du, cầm trong tay là ngân châm thô dài dùng để châm cứu, mắt thấy đâm lên mặt Lâm Lang.

      Cẩm Tú sợ tới mức kêu lên, chạy nhanh qua đẩy ngã Hạ Cẩn Du, Lâm Lang lúc này cũng phản ứng lại, khí lực nàng mặc dù so ra kém Hạ Cẩn Du, nhưng lại linh hoạt hơn, lúc này thấp người tránh qua bên, tránh thoát ngân châm kia.

      Hạ Cẩn Du mặt trắng như băng, hiển nhiên là gần đây điều dưỡng khí huyết đủ, thể đứng vững, bị Cẩm Tú đẩy ngã. Phía sau có nhánh hoa hồng rũ xuống, xẹt qua khuôn mặt của nàng lưu lại vết máu nhè .

      Cẩm Tú nâng Lâm Lang đứng vững vàng, dùng tư thế như gà mái hộ con ngăn ở phía trước, hung hăng trừng mắt Hạ Cẩn Du, e ngại đối phương là chủ tử, dám mở miệng mắng chửi.

      Lâm Lang lúc này dĩ nhiên phục hồi tinh thần lại, vỗ tay phủi váy dính bụi đất, chậm rãi :“Nhị tỷ tỷ phải bị cấm túc sao, như thế nào lại được thả ra rồi?”

      Hạ Cẩn Du mới vừa rồi hùng hổ chạy lại đây, lúc này biết thể được việc, khí thế suy kiệt xuống, cả người ngồi dưới đất, dường như ngay cả lên khí lực đứng lên cũng có. Nàng nâng ngón tay chỉ Lâm Lang, oán hận :“Hạ Lâm Lang, ta đời này tha thứ ngươi!”

      “Hảo tâm giúp tỷ bắt mạch, kết quả đưa tới oán hận như vậy, ai, chó cắn Lã Động Tân a.” Lâm Lang ung dung cười xem nàng, cũng che giấu chính mình trêu chọc.

      Kỳ bỏ qua việc Hạ Cẩn Du rắp tâm hiểm ác, Lâm Lang cảm thấy chuyện của nàng trải qua cũng có chút đồng tình, đáng tiếc Lâm Lang bị nàng ta hại quá nhiều, lúc này là đồng tình nổi.

      Hạ Cẩn Du tức giận trừng mắt nhìn Lâm Lang, hỏi:“Chuyện này… Là ai với ngươi?” Trong lòng nàng cũng nghi hoặc, hiểu được vì sao Lâm Lang cố ý làm cho lang trung bắt mạch, giải thích duy nhất chính là có người cùng nàng qua việc này. Nhưng trong ngoài phủ, người biết nàng có bầu ít ỏi có thể đếm được......

      Lâm Lang nhìn thấu nghi hoặc của nàng, nhân tiện :“Tự nhiên có người cho ta biết tình hình thực tế.” xong cúi người về phía trước, cố ý thấp giọng,“Ngay cả cha của đứa này, ta cũng biết. Hôm kia ra ngoài xem thi đấu thuyền rồng, có gặp Bùi Minh Lam, nàng nghĩ đến thăm tỷ tỷ đâu.”

      Nàng cố ý đem gằn giọng ở ba chữ “Bùi Minh Lam”, Hạ Cẩn Du sắc mặt tức thay đổi.

      Lâm Lang lười để ý tới nàng, vỗ vỗ vạt áo bước qua nàng ta.
      Lequinnn, KisaragiYue, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Sắp có chương mới chưa b ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :