1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      @Tiểu Bông mình vẫn edit truyện mà, có bỏ đâu :). Chỉ tại mình mới bổ sung chương 8 nên chưa có chương tiếp theo. Mình cũng rất mong bạn sớm trở lại để làm tiếp bộ truyện này<3
      levuongIluvkiwi thích bài này.

    2. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      vậy à, tưởng nàng làm tiếp, rầu thúi ruột luôn,

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 42
      Editor: An Tịnh Nguyệt
      Tấn Vương có mẫu phi, phía mẫu tộc quan hệ sâu, dường như mọi người đều quên mất việc này, mặc dù trong lòng A Bảo có nghi hoặc, nhưng trước mắt mới gả đến, nàng tiện cho người hỏi thăm cái gì. Do đó, bên có mẹ chồng trấn, lại xuất cung xây phủ thái tử, chỉ cần mùng , mười lăm tiến cung thỉnh an hoàng hậu, cuộc sống này tốt đẹp biết bao.

      nay, A Bảo là đương gia chủ mẫu của phủ Tấn vương, nhưng nàng còn tự tại hơn lúc còn là nương.

      đây là sáng sớm A Bảo tỉnh dậy nhất thời cảm khái, sờ vị trí trống bên cạnh, yên lặng nghĩ, nếu có vị này trấn đầu nàng tốt rồi. Nhưng làm người phải biết đủ, đừng nên tham quá.

      Sau khi rửa mặt thay y phục xong, Tiêu Lệnh Thù luyện công vào buổi sáng trở lại, cùng nàng dùng bữa sáng.

      Ngoại trừ ngày đầu tiên tân hôn, hai ngày sau, Tiêu Lệnh Thù đều sáng sớm rời giường luyện công khi nàng chưa dậy, chẳng trách cơ thể rắn chắc như vậy, mỗi lần gẩy bắp tay , đều thiếu chút nữa gẩy đứt móng tay mình. A Bảo cẩn thận nhìn lén thân hình , thân hình bọc dưới cẩm bào cao gầy rắn chắc, đai lưng màu đen buộc quanh vòng eo mảnh khảnh, nhớ tới thân hình cao gầy mạnh mẽ kia vào ban đêm, tuy rằng hơi thô lỗ….. thiếu chút nữa phun máu mũi.

      đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình thản, hình như bộ dáng có chút kì quái.

      A Bảo vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn bánh bao, dám suy nghĩ lung tung nữa.

      Sau khi hai người dùng thiện xong, Lưu quản gia mang theo mấy tiểu thái giám bưng lễ vật đến, đây là lễ vật lát nữa A Bảo về nhà thăm cha mẹ, mang vể nhà mẹ đẻ tặng cho trưởng bối.

      “Vương gia, vương phi, xe ngựa chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.” Lưu quản gia cười híp mắt .

      A Bảo dùng khăn lau khóe môi, mím môi cười đáp: “Quản gia vất vả rồi.”

      Thừa dịp nắng sớm gắt, hai người liền xuất phát, đương nhiên A Bảo ngồi trong xe ngựa, Tiêu Lệnh Thù cưỡi ngựa dẫn đầu, mười tên phủ vệ theo, thoạt nhìn rất có khí thế.

      Ngày thứ ba Tấn vương phi trở về lại mặt, phủ Uy Viễn Hầu vô cùng coi trọng, sáng sớm phu thê Uy Viễn Hầu dẫn đám người đứng ngoài cửa.

      Chờ xe ngựa tới cổng chính, Uy Viễn Hầu dẫn dắt cả nhà cung kính thỉnh an.

      Tiêu Lệnh Thù dẫn đầu xuống ngựa, sau đó xoay người mở cửa xe, tự mình đỡ A Bảo xuống xe. Thấy hành động chăm sóc tự nhiên này, người phủ Uy Viễn Hầu đều trợn mắt,vô cùng kinh ngạc.

      Có lẽ trong tưởng tượng của họ, chuyện hợp tình hợp lý kiểu này, nam nhân gần nữ sắc tất nhiên biết thương hương tiếc ngọc là gì, thậm chí ngay cả đạo lí đối nhân xử thế nam nhân này còn thiếu, để cho thê tử mới cưới khó xử là tốt rồi, trông cậy vào nam nhân này ân cần săn sóc, bằng trông cậy vào heo mẹ lên cây.

      Mấy ngày nay, trong bụng mấy vị lão gia phủ Uy Viễn Hầu đều yên, bọn họ biết đức hạnh của Tấn vương, sợ tốt với A Bảo, càng sợ hơn nếu Lý Kế Nghiêu biết được bọn họ lừa ông, còn biết ầm ĩ thế nào đây. Bèn tính ngày thứ ba lại mặt, xem thử tình huống, nếu như tốt, khụ… tiếp tục lừa gạt Lý Kế Nghiêu, ổn định ông trước rồi sau.

      Nhưng, tại xem ra, hình như tốt cách bất ngờ.

      Uy Viễn Hầu nhanh chóng thu liễm cảm xúc, mang theo cả nhà tới thỉnh an phu thê Tấn vương, chờ đến khi quân thần thi lễ xong, A Bảo lại hành gia lễ với bọn họ.

      Sau khi hai bên hoàn lễ, trong cung kính của đám người phủ Uy Viễn Hầu, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù vào phủ.

      Vào cổng trong, lại gặp lão phu nhân dẫn mấy vị cháu ra nghênh đón, A Bảo vội bước nhanh qua, đỡ lão phu nhân, : “Sao có thể làm phiền tổ mẫu đích thân đón tiếp được, trái lại là cháu bất hiếu.”

      A Bảo cực kì chân thành, cũng phài bởi vì trở thành vương phi mà có chút vô lễ với trưởng bối. Trong lòng lão phu nhân thoáng thoải mái, giương mắt nhìn nam tử bên cạnh, thấy lạnh đạm hờ hững, lòng biết thể trông cậy vào lời những tiếng người . Sau khi lão phu nhân biết là cháu rể, từ lâu dám ở trước mặt cậy già lên mặt, coi như người cháu của bà bị chó tha , đừng hi vọng cháu rễ hiếu thuận.

      Chốc lát sau, mọi người tới sảnh chính, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù ngồi ở chủ vị, vị trí tiếp theo là lão phu nhân , những người khác ngồi dựa theo vai vế thân phận. Phu quang thê quý,A Bảo nhìn những gương mặt phía dưới, tâm tình hơi phức tạp. Con gả ra ngoài như bát nước hắt , con con rể về nhà mẹ đẻ, đó là con rể, hơn nữa thân phận con rể tôn quý, cả nhà dưới đều phải cung kính.

      Nha hoàn dâng trà bánh lên, vốn dĩ cả nhà chuyện phiếm, nhưng Tiêu Lệnh Thù là người thích chuyện, mở miệng, người bên ngoài cũng dám tùy tiện lung tung. Cuối cùng thể mắt to trừng mắt , A Bảo hết cách, đành phải lên tiếng trước, thân thiết hỏi thăm sức khỏe của lão phu nhân.

      Lão phu nhân cau mày, ràng cảm thấy Tấn vương chưa chuyện, cháu mở miệng, có vẻ rất quy củ, còn mấy vị bá mẫu đều hơi kinh ngạc, càng cần bọn tỷ muội trong nhà. Ngoài trừ những người trẻ người non dạ ra, lúc này đều thấy vô cùng ổn.

      “Tất cả đều tốt, đa tạ vương phi quan tâm.” Lão phu nhân gật đầu đáp xong, nhìn Tấn vương, thấy vẻ mặt có gì là vui, mới yên lòng

      Sau khi hàn huyên việc nhà, lão phu nhân trở về Vinh An đường, Uy Viễn Hầu kiên trì mời cháu rể đến thư phòng chuyện, thấy mặt cháu rể lãnh khốc vô tình, trong lòng lệ rơi đầy mặt, hận thể túm cha A Bảo hành hung trận. ràng là con rể đệ đệ, nhưng để mình đến đối mặt, ông nên thấy may mắn là, con rể mình là người bình thường sao?

      Mà A Bảo theo mấy vị bá mẫu đến nội viện chuyện, thời điểm này, nếu mẫu thân A Bảo có ở đây, ắt nên hỏi thăm cuộc sống của con sau khi gả vào nhà chồng, và vấn đề hài hòa khi hai phu thê sinh hoạt về đêm. Nhưng mẫu thân A Bảo lại ở đây, đương nhiên do mấy vị trưởng bối làm thay, rốt cuộc cách tầng, tiện hỏi cái gì, nhóm nữ quyến ngồi chung chỗ tán gẫu chút việc nhà.

      giờ thân phận A Bảo bình thường, mọi người chuyện đều hơi câu nệ khách sáo, rất sợ sai. Đặc biệt là Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng, ngày trước luôn thân thiết cười vui vẻ, A Bảo vừa xoay mình cái trở thành vương phi cao cao tại thượng, hai người chỉ có chút mất mác, còn mấy tỷ muội khác hâm mô chua xót, Lý Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn, cúi thấp đầu, khó chịu nên lời.

      Vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên A Bảo phát trong đám tỷ muội có gương mặt mới, nhịn được hỏi: “Vị muội muội này là ai, hơi lạ đấy?”

      Uy Viễn Hầu phu nhân nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy nữ tử ngồi chung với Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng, bèn cười : “Chẳng trách con nhận ra, các con đều rất nhiều năm chưa gặp mặt. Đây là biểu muội nhà đại các con, họ Triệu, tên là Tử Khanh.” Sau khi giới thiệu cho hai người, lại : “Năm đó sau khi đại các con xuất giá, liền theo đại phụ nhậm chức, hơn hai mươi năm rồi rốt cuộc cũng trở về. Lúc trước bận rộn chuyện hôn của con, dưới trong phủ đều vội vàng, đại trở về sợ làm phiền, cả nhà họ Triệu thu xếp xong cũng bận bịu, nên chỉ sai người đưa lễ vật sang đây. Hôm qua Tử nha đầu đến chơi, lão phu nhân bèn giữ nàng ở lại chơi mấy ngày mới về.”

      Triệu Tử Khanh là nương xinh đẹp mười lăm tuổi, ở nhà được cưng chiều, dưỡng ra bộ dáng tự tin long lanh, y phục trang sức người rất tinh xảo, thấy A Bảo cũng rụt rè, thoải mái hào phóng tiến lên hành lễ, giòn giã kêu: “Ngũ biểu tỷ.”

      A Bảo mỉm cười nhận lễ vật của nàng, rút cây bộ diêu dùng ngọc bích đính thành hoa đầu làm lễ gặp mặt. Đại Lý Tú Viện là con do lão phu nhân sinh, xưa nay được lão phu nhân thương, năm đó Lý Tú Viện theo phu quân nhậm chức, vừa là hai mươi năm, lão phu nhân thường xuyên nhớ thương, cực kỳ thương bà. nay con trở lại, còn dẫn cháu trai và cháu về, lão phu nhân vô cùng thích, đều đón cháu ngoại vào phủ ở vài ngày.

      A Bảo sáng tỏ, vốn dĩ hôm này nhìn thấy nam tử xa lạ đứng chung với mấy vị đường huynh, ra đó là con trai đại – Triệu Tịch Dương, dáng vẻ tuấn tú nghiêm chỉnh, nhưng…. Nàng luôn cảm thấy ánh mắt ta rất càn rỡ, người có hơi khí lỗ mãng, đủ chững chạc.

      Huynh muội Triệu gia còn chưa nghị thân, vừa vặn Triệu phụ quay về kinh nhậm chức, theo ý của Lý Tú Viện, đương nhiên là muốn ở kinh thành tìm đối tượng cho đôi trai , dù sao cũng tốt hơn mấy thế gia bản xứ.

      Sau khi nữ nhân thành thân, rất nhiều đề tài có thể lấy ra hàn huyên, đuổi các nương chưa xuất giá , Uy Viễn Hầu phu nhân tán gẫu với A Bảo, rồi kể ít chuyện của nhà đại cho A Bảo biết, lại nhắc tới hôn của huynh muội Triệu gia, và để lộ ra ý của đại .

      A Bảo vừa cắn hạt dưa vừa yên lặng nghe, trong lòng cân nhắc, cũng biết đón huynh muội Triệu gia vào phủ ở là ý của đại , hay là ý của tổ mẫu nữa. Nếu dựa vào phủ Uy Viễn Hầu, tin chắc có rất nhiều người muốn nghị thân với Triệu gia, hai người cũng có thể có mối hôn tốt.

      “Mùa khô, tại sao con lại còn ăn nhiều đậu rang như vậy, cẩn thận bị nhiệt!” Nhị bá mẫu nhịn được oán trách.

      A Bảo có thói xấu, khi xem kịch chuyện phiếm nàng ăn hạt dưa, đậu phộng linh tinh, cuộc sống quá mức thảnh thơi. Chỉ tiếc Nhị phu nhân từng chiếu cố nàng khoảng thời gian, biết nàng vừa đến mùa hè là bắt đầu ăn ít, lại ăn nhiều đồ nóng, cuối cùng chịu khổ vẫn là bản thân nàng, nhịn được càm ràm tiếng.

      A Bảo cười mỉa, hơi uất ức : “Biết rồi ạ, Nhị bá mẫu cũng đừng giận, con chỉ ăn chút thôi, mấy ngày nay Hoa ma ma đều nấu trà hạ hỏa cho con uống đó.”

      “Được, đây là chê bà lão này lải nhải rồi.” Nhị phu nhân vừa thấy nàng giả vờ uất ức, lập tức nghĩ tới lúc nàng còn ngoan ngoãn như bé ngoan, lòng khỏi mềm nhũn, đâu còn câu nệ như trước.

      Vài vị phu nhân còn lại thấy hai người đùa giỡn như ngày thường, Uy Viễn Hầu phu nhân và Ngũ phu nhân cũng cười cười, chỉ có Tam phu nhân là hơi khó chịu trong lòng, thầm hối hận tại sao trước kia quan tâm A Bảo nhiều hơn tí, nếu lúc trước bà ta biết cha nha đầu này có tiền đồ vậy, bản thân nàng cũng có phúc, sao để Nhị phu nhân lôi kéo lòng người chứ?

      Cho đến buổi trưa, mọi người tụ tập đầy đủ đến chính sảnh dùng bữa, bố trí hai bàn, dùng bình phong ngăn cách chỗ ngỗi của nam nữ.

      Lần này, A Bảo ngồi vị trí thứ, chỗ đầu dành cho lão phu nhân, bên khác của lão phu nhân là Triệu Tử Khanh. Thấy lão phu nhân thương Triệu Tử Khanh thế, ngay cả Lý Minh Nghi xưa nay được thương nhất đều lùi ra sau, A Bảo nhịn được nghĩ, chẳng lẽ lão nhân gia ưu ái cháu ngoại hơn? Nhớ tới Điền lão phu nhân, A Bảo dự định mấy ngày nữa tới phủ thái phó thăm ngoại tổ mẫu.

      Bên này nữ quyến vì có A Bảo là người ôn hòa, hơn nữa còn có Triệu Tử Khanh ở bên đùa ra vẻ đáng , bầu khí ngược lại hòa hợp. So với bên nam, quả thực có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.

      Đương nhiên Tiêu Lệnh Thù ngồi ở vị trí đầu, Uy Viễn Hầu và Nhị lão gia chia đều vị trí thứ hai, cộng thêm số con cháu trung niên, lớn hơn tí trong phủ Uy Viễn Hầu cũng ngồi bàn. Trong đó biểu thiếu gia Triệu Tịch Dương ngồi cạnh Nhị biểu ca Lý Cảnh Mân, vài ba lần cố hết sức muốn ở trước mặt Tiêu Lệnh Thù biểu tài hoa của mình chút.

      Quả vài vị lão gia phủ Uy Viễn Hầu muốn cho đứa cháu ngoại này quỳ, các biểu huynh đệ cũng cúi đầu muốn thừa nhận , đều hoài nghi có biết xem sắc mặt người khác , chẳng lẽ thấy Tấn vương là vị chủ nhân khó sống chung sao? Lúc này chuyện nên làm nhất là câm miệng yên lặng ăn cơm, còn biểu cái gì, ở trước mặt vị này có cái gì để biểu ? Biểu tốt hơn nữa ta cũng để ý ngươi!

      thực tế, Triệu Tịch Dương quả biết đức hạnh của chủ nhân trước mặt, mới vừa theo cha mẹ hồi kinh, đối với việc trong kinh hiểu lắm. Hôm kia chỉ nghe nhà mình có vị biểu tỷ trở thành trắc phi thái tử, vị biểu muội lại được tứ hôn cho Tấn vương, trở thành vương phi cao quý. Cả nhà cũng coi như hoàng thân quốc thích rồi, làm rất thỏa mãn với thân thích danh giá như vậy, nhưng tỉ mỉ hỏi thăm vương gia mà biểu muội nhà mình gả là người thế nào.

      Năm nay Triệu Tịch Dương vừa mới hai mươi, dung mạo coi như tuấn tú nghiêm chỉnh, từ liền dài quá phó thông minh cùng, ở địa phương cũng rất có tài danh,lúc học ở thư viện cũng được tiên sinh khen ngợi. Nhưng mà ai ngờ càng lớn càng khiếm khuyết, ngoại trừ cái danh tú tài, nay có sở trường gì, khuyết điểm lớn nhất là tự xưng người có học phong lưu, trong nhà vô số nô tì xinh đẹp, đối với tài hoa của chính mình có chút tự tin đến ngạo mạn. Nghe hôm này vị biểu muội gả cho Tấn vương về nhà thăm phụ mẫu, liền tính toán ở trước mặt Tấn vương biểu tốt phen, nếu được Tấn vương thưởng thức, con đường làm quan của về sau mới có lợi, cũng tránh khỏi việc cha thường đàng hoàng, có hình dáng.

      Các nam nhân của phủ Uy Viễn Hầu xấu hổ nhìn Tấn vương, trong lòng hận thể lấy giẻ lau chặn miệng Triệu Tịch Dương, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, trước đây gặp cháu ngoại trai lúc còn bé, ràng là đứa thông minh lanh lợi, cực kỳ làm người ta thích, sao sau khi trưởng thành lại biết xem ánh mắt người ta thế?

      Triệu Tịch Dương ba hoa khoác lác thể kiến thức và tài hoa của mình, lúc lâu thấy đương hé răng, rốt cuộc nét mặt hơi xấu hổ, luống cuống nhìn mấy cữu cữu. Ai ngờ mấy cữu cữu trước đó hòa ái dễ gần giờ làm như thấy sắc mặt , vô cùng nghiêm túc cúi đầu dùng bữa.

      thực tế, Tấn vương muốn mở miệng, mấy người Uy Viễn Hầu cũng biết làm sao, trước đó ở thư phòng vượt qua nửa ngày khó khăn, vị gia này thốt ra mấy tiếng, càng làm bọn họ nhận thức ràng, nếu cần thiết, khỏi cần để mở miệng đáp tiếng. Cũng biết có phải thích , hay tự mình biết mình, trong lòng biết mình chuyện có đôi khi quá cứng rắn dễ nghe, cho nên rất ít khi mở miệng chuyện.

      Bất đắc dĩ, Triệu Tịch Dương chỉ có thể căng da đầu bắt đầu đánh bài tình cảm: “……Vương gia, tuy ta và Ngũ biểu muội chỉ mới gặp nhau lúc còn , nhưng muội muội lại vô cùng thích Ngũ biểu muội, ta cũng coi Ngũ biểu muội như muội muội nhà mình, Ngũ biểu muội gả cho ngươi, là phúc phận trời ban, vương gia coi như là biểu muội phu rồi….”

      Đám người Uy Viễn Hầu muốn trực tiếp giả chết, quả nhiên Triệu Tịch Dương gan chó cùng mình, còn dám gọi biểu muội phu, là có mắt nhìn có mắt nhìn có mắt nhìn đấy…

      Đột nhiên Triệu Tịch Dương thấy Tấn vương nhìn mình, trong lòng hơi nhảy nhót, sau đó vui vẻ, cho rằng mình đả động được, chuẩn bị tiếp, chợt nghe lạnh lùng : “Ồn ào, câm miệng!”

      “……..”

      Mặt Triệu Tịch Dương nóng bừng, rốt cuộc vẫn còn sĩ diện, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      Đám người Uy Viễn Hầu càng thêm cuối đầu đau khổ ăn, ngay cả thời điểm này nên mời rượu cũng làm, bọn họ có can đảm mời vị chủ này uống rượu.

      Ai ngờ, hình như Tiêu Lệnh Thù nghĩ tới cái gì, gọi người cầm rượu qua đây, chờ hạ nhân rót rượu cho mọi người xong, giơ chén lên kính vài vị trưởng bối, để ý bộ dạng được sủng ái của đám người Uy Viễn Hầu, nhìn Triệu Tịch Dương, : “Tiếp tục !”

      Triệu Tịch Dương: “Hả?!”Đến lúc ánh mặt lạnh lùng tàn độc chọc thẳng tới, cả người ta run cầm cập, vội hỏi: “Tiếp tục cái gì? biết vương gia muốn nghe gì…. À à, ta biết rồi, vừa rồi đến các vị biểu muội về quê Hựu Dương thăm người thân, ta và muội muội may mắn gặp lại các biểu muội, Ngũ biễu muội lúc ấy mới năm tuổi, bộ dạng ngọc tuyết đáng , thoạt nhìn rất giống bánh bao thọ, khiến người ta cực kì thích.Ta vừa nhìn thấy, liền nghĩ muội ấy càng giống muội muội ruột thịt hơn, nương ta còn Ngũ biểu muội là bảo bối ngoan ngoãn, chẳng trách Tứ cữu cữu đặt nhũ danh A Bảo cho muội áy, còn phải là bảo bối sao, mới có thể có phúc phận này gả cho vương gia ngài…”

      Trời ạ, để bọn họ chết luôn !

      --------------Đây là tiếng lòng của tất cả nam nhân phủ Uy Viễn Hầu!

      Vì thế, ở trong lòng đám người Uy Viễn Hầu, Triệu Tịch Dương là cái tên đáng tin, quen vuốt mông ngựa, thầm hối hận vì sao lại để đến nơi này ở. Mặc dù là cháu ngoại ruột, nhưng về sau tuyệt đối phải từ chối lui tới, đỡ phải dạy hư đám con cháu nhà mình.

      May mắn là, Tiêu Lệnh Thù lộ ra dấu hiệu tức giận, bọn họ cũng hơi yên tâm.

      bữa cơm gian nan kết thúc, hai người lại ở phủ Uy Viễn Hầu ngồi lát, rốt cuộc cáo từ rời .

      Uy Viễn Hầu dẫn đầu cả nhà lớn đưa tiễn, trong đó đương nhiên sai người trông chừng cháu ngoại trai, mất công đến bên cạnh Tấn vưong chọc người ta tức giận, mãi đến khi bọn họ lên xe ngựa, mới yên lòng.

      Sau khi tiễn người cất , Uy Viễn Hầu vào nhà trước tiên, chứng kiến Lý Cảnh Mân chuyện với cháu ngoại trai, khỏi đau đầu, quyết định ngày mai tìm cái cớ, đuổi Triệu Tịch Dương về Triệu gia, thuận tiện để muội phu dạy dỗ lại chút, tránh cho chính trực, tương laichống đỡ Triệu gia thế nào?

      Dĩ nhiên, Uy Viễn Hầu ngờ là, ông còn chưa đuổi người ta về, sáng sớm hôm sau, muội muội ông hồi phủ khóc lóc kể lể, thậm chí ba mẫu tử còn trực tiếp ở lại trong phủ.

      *******

      Bên kia, A Bảo nhìn nam nhân theo nàng cùng nhau ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ chút, hỏi: “Lúc nãy vương gia uống rượu à?”

      Tiêu Lệnh Thù lắc đầu.

      Nếu uống rượu, làm gì theo nàng ngồi xe ngựa hồi phủ? Quả là kỳ lạ!

      Tiêu Lệnh Thù yên lặng nhìn nàng, khi A Bảo bị nhìn đến sởn tóc gáy, đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhàng : “A Bảo!”

      “……”

      A Bảo miễn cưỡng cười cười, : “Đây là nhũ danh phụ thân đặt cho thần thiếp, sao vương gia biết được?”

      Nhũ danh này, ngoại trừ mấy vị trưởng bối và tỷ muội thân thiết ra, những người khác gọi như vậy, phần lớn gọi thẳng Minh Cẩm hoặc Cẩm nha đầu, lúc này nghe gọi thế, nàng thấy là lạ.

      “Biểu ca xem nàng như muội muội ruột thịt .” Hiếm khi mở miệng.

      “Là hai vị biểu ca con cữu cữu sao?” A Bảo hiểu sáng tỏ hỏi, Nhị biểu ca cần phải , Đại biểu ca đối với nàng vô cùng tốt.

      phải!”

      A Bảo có chút xấu hổ, định hỏi lại, đột nhiên xe ngựa chao đảo kịch liệt, cả người A Bảo bổ nhào về phía trước, rất nhanh bị hai cánh tay ôm lại, may mà đập đầu vào vách xe, đáng mừng, chẳng qua cả khuôn mặt đụng vào ngực người nọ, còn rất đau.

      “Người nào đánh lén?”

      Bên ngoài vang lên tiếng quát của Tịch Viễn, lại nghe được tiếng bước chân, có lẽ đuổi theo người đánh lén.


    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      nhà uy mãnh mà :))
      Thank editor nhiều nhé

    5. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      :038::038::038::038::038:
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :