1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      A Cửu này,bộ ngươi định vứt bỏ hết mặt mũi mà làm thê nô à??????
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 47 A Nghiên cáo mượn oai hùm
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      A Nghiên nghĩ tới, cái gọi là ra sức đánh trăm roi là cầm chổi lông gà đánh mạnh trăm cái.

      Phụ trách chấp hình là Mạnh Hán.

      khí lực cũng lớn, cho thấy là xuất phát từ tình thương bằng hữu đồng bào, cố ý xuống tay lưu tình. Bất quá dù lưu tình, trăm chổi lông gà đánh xuống, cũng đủ đem con ưng đáng thương tra tấn chết sống lại.

      Đợi chấp hình xong, Phi Thiên đáng thương còn hình ưng, lông chim lả tả, vết thương chồng chất, cánh vỗ hữu khí vô lực, đôi mắt ưng cũng còn thần thái, trong cổ còn phát ra tiếng khanh khách ủy khuất.

      A Nghiên đến trước mặt Phi Thiên, đưa tay sờ sờ đầu Phi Thiên ngốc.

      Phi Thiên quật cường quay đầu , cho nàng sờ.

      "Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi vui sao?”A Nghiên bắt đầu khi dễ Phi Thiên.

      Nhớ ngày đó, thế nào là chim ưng cáo mượn oai hùm mà tới? Thế nào là chim ưng trợ Trụ vi ngược mà tới? Thế nào là chim ưng cố làm ra vẻ mà tới?

      Phi Thiên càng quay đầu, nhìn A Nghiên.

      Nếu nó có thể , nhất định là cho A Nghiên tiếng "Hừ" khinh thường.

      "Ngươi hóa ra rất có cốt khí, muốn nhận ta làm chủ nhân, có thể a, ta tại cho Cửu gia.” A Nghiên cười cái, xoay người muốn .

      Phi Thiên nghe hai chữ "Cửu gia", nhất thời sợ tới mức run run, vung cánh "Vèo" tiếng bay đến trước mặt A Nghiên.

      A Nghiên lạnh nhạt cúi đầu nhìn, ngửa mặt đắc ý cười: "Thế nào, sợ?"

      Phi Thiên cúi đầu, móng ưng mặt đất cào lại cào, giống con gà mái già kiếm ăn.

      "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là về sau nghe lời ta, nhận ta làm chủ nhân của ngươi. Hoặc là ta tìm Cửu gia, bảo nhận lại ngươi."

      Phi Thiên nghe thế, ngửa cổ, đôi mắt ưng sáng ngời.

      A Nghiên nở nụ cười, tàn nhẫn : "Đương nhiên, ta cho biết ngươi con ưng này căn bản nghe lời ta, ta dạy nổi, để tự giữ ."

      Phi Thiên nhất thời cúi thấp đầu.

      A Nghiên ung dung cúi đầu nhìn: "Ngươi phải nghĩ ràng a."

      Phi Thiên rối rắm cào tìm thức ăn.

      "Ngươi đường đường là con chim ưng, chút quyết đoán ấy cũng xong, vậy ta trước, ngươi từ từ nghĩ.” A Nghiên nhấc chân, làm bộ muốn .

      "Khanh khách..." Phi Thiên thấp giọng kêu, trong con mắt tràn ngập kinh hoàng cùng cầu xin.

      A Nghiên tiếp tục cất bước về phía trước.

      "Khanh khách!" Phi Thiên vỗ cánh, bay đến trước mặt A Nghiên.

      A Nghiên vươn tay ra: "Ngươi nếu về sau nghe lời ta, vậy đậu lên tay ta. Nếu ngươi vẫn cảm thấy ủy khuất, thích ta, chán ghét ta, cũng cần đậu xuống."

      Phi Thiên quật cường ở trung xoay vài vòng, cuối cùng rốt cục cúi đầu, thu cánh, thong thả đậu xuống tay A Nghiên.

      Con ưng này so với chim ưng bình thường to lớn hơn nhiều, nay đậu tay A Nghiên, nặng trịch, ước chừng hai cân rưỡi, nàng suýt nữa giữ nổi.

      "Ngươi đậu xuống tay ta, vậy ngươi về sau là ưng của ta."

      "Khanh khách..." Chim ưng biết gì, cúi đầu nhận mệnh kêu khanh khách với A Nghiên.

      A Nghiên vươn tay kia ra, ôn nhu sờ đầu Phi Thiên, xem bộ dáng nó muốn trốn được, nàng bỗng nở nụ cười.

      " nghĩ tới ngươi là con ưng như vậy." Xem con chim ưng này, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Đạc, Tiêu Đạc kia có chút khẩu thị tâm phi, có chút đơn thuần.

      nghĩ tới là người như vậy a!

      *******************************

      Tạm thời thu phục Phi Thiên, báo thù ngày xưa ở bên hồ dọa nàng bị cảm mạo, nàng bắt đầu động đến Sài đại quản gia.

      Sài đại quản gia là người phải chim ưng. Dù ngày thường Tiêu Đạc đối với Sài đại quản gia chút khách khí, hơi tí khiển trách, bất quá A Nghiên mơ hồ có thể cảm giác được, Sài đại quản gia trong phủ có địa vị rất cao, chẳng phải lần châm ngòi ly gián đơn giản là có thể giải quyết xong.

      Nếu mình mưu mà động, đến lúc đó là mình chết mà phải Sài đại quản gia chết.

      Về phần mưu , cho tới bây giờ, A Nghiên cảm thấy mình cần gì khác, chỉ cần nghĩ biện pháp bắt lấy tâm Tiêu Đạc tốt rồi.

      Chỉ tiếc là nàng Tiêu Đạc nhìn trúng mình điểm nào, vừa mới bắt đầu phải rất ghét bỏ mình sao? Chẳng lẽ là vì đồ ăn mình làm?

      Bắt lấy tâm nam nhân, phải bắt được dạ dày .

      A Nghiên hơi trầm ngâm, nhớ hai ngày trước thôn trang đưa vịt tới.

      tiếp cũng buồn cười, thôn trang kia lúc trước gửi gà tam hoàng tới được Tiêu Đạc thích thưởng cho trăm lượng bạc. Từ đây chủ thôn trang bắt đầu tính toán nên lấy lòng Tiêu Đạc như thế nào, cuối cùng nghĩ tới vịt năm nay cũng béo, sao đưa tới mấy con thử xem?

      Vì thế mấy con vịt béo tròn liền tới.

      A Nghiên dẫn theo Phi Thiên, cố ý đến bụi cỏ bên cạnh phòng bếp nhìn mấy con vịt kia.

      thấy vịt lông trắng như tuyết, bóng loáng, chân màu vàng có chút đỏ, mỏ vẫn còn mềm, ức cũng tương đối béo mềm, lông trơn sáng bóng, mỏ cũng có đốm.

      A Nghiên nhìn phen như vậy, khỏi lẩm bẩm: "Này lông sáng da trắng, màu sắc sáng loáng, mỏ cũng cực mềm, vừa nhìn là biết vịt non, nhất định là xương thịt non mềm, đun nước sôi, nhổ lông, rồi nướng ăn, chắc rất ngon, ngoài giòn trong mềm, mùi thơm bốn phía, chắc hẳn Cửu gia nhất định thích..."

      Vừa trong lòng nàng vừa bắt đầu nghĩ nên nướng vịt như thế nào, phải dùng biện pháp đặc biệt gì, muốn thêm gia vị hiếm thấy gì, đến lúc đó nướng xong là mĩ vị như thế nào, khiến cho bao nhiêu người ăn đến nuốt cả đầu lưỡi. Còn Tiêu Đạc ăn lại phải làm như thế nào mới vừa lòng, từ nay về sau càng thích mình, sủng ái mình, mặc cho mình cầu gì được nấy. Còn mình tự nhiên là từ nay về sau có thể diễu võ dương oai, vênh mặt hất hàm sai khiến, ở trong trạch viện cáo mượn oai hùm.

      Về phần Sài đại quản gia cái gì, trực tiếp răng rắc răng rắc —— lại răng rắc!

      nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thê lương tuyệt vọng thảm thiết, ngay sau đó, con chim ưng bên cạnh kia phù phù tiếng rơi xuống đất (???!!!).

      Di, đây là như thế nào?

      A Nghiên buồn bực qua, nhặt chim ưng lên. "Thế nào lại ngã xuống?"

      Phi Thiên nhắm mắt, thân thể bé tuyệt vọng run run, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn A Nghiên.

      "Ngươi sao lại sợ thành như vậy? Đừng khóc, trước để ưng nô (người hầu chuyên nuôi chim ưng) đem ngươi trở về ăn chút gì ."

      Nghĩ tới về sau chim ưng là của mình, sủng vật của ai người ấy đau lòng, A Nghiên xem bộ dáng nó đáng thương, cũng có chút thương tiếc, lập tức sờ sờ đầu trọc của nó, thân thiết : "Trở về uống nhiều nước, ăn chút, như vậy mới nhanh thêm chút thịt, nhìn ngươi gầy thành bộ dáng đáng thương này."

      Phi Thiên nghe thế, trong cổ họng phát ra tiếng "Khanh khách", trừng mắt, trực tiếp ngất .

      " phải là bị bệnh? Hay là vừa rồi bị đánh choáng váng?”A Nghiên thấy nó té xỉu, cũng phát hoảng, nhìn chim ưng té xỉu nửa ngày, cũng nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng cân nhắc, có phải nên bảo Tiêu Đạc mời đại phu xem cho Phi Thiên hay .

      Nhất thời có nha hoàn báo cho ưng nô, ưng nô cuống quít tới, xem xét lúc, là cũng đáng ngại, chỉ hôn mê thôi.

      Hôn mê thôi?

      A Nghiên càng hiểu, bất quá ưng nô lo ngại, lập tức an tâm.

      Thấy ưng nô đưa chim ưng hôn mê rời , A Nghiên lúc này công việc lu bù lên, chọn con vịt non nhất béo nhất, chuẩn bị làm vịt nướng.

      Về con vịt này nướng thế nào, A Nghiên ước chừng biết hơn hai mươi cách nướng, bất quá trong đó có số cách A Nghiên muốn dùng. Thí dụ như "vịt sống nướng minh hỏa ám vị" trong [thực trân lục], là đem vịt còn sống đặt lửa chậm rãi nướng, lại để cho con vịt đói khát khô ráp phía dưới uống nước canh gia vị, cách này nướng ra con vịt đương nhiên là vị ngon tươi mới. Đáng tiếc quá trình là quá mức tàn nhẫn, A Nghiên cũng từng tu tập qua kinh phật, sau vài lần chuyển thế đầu thai cũng câu nệ giới luật thanh quy ngày xưa, tuy vậy tuyệt đối sử dụng loại phương pháp nướng này.

      Nghĩ lại vài loại biện pháp nướng vịt tương đối thông thường, A Nghiên cuối cùng vẫn quyết định dùng lò kín nướng vịt.

      Nàng gia nô tới, dưới chỉ huy của nàng xây cái lò. Lò dùng gạch xanh xây thành, ba dưới bốn giữa bảy lớp, trong đó mặt tường xây thành cái cửa lò.

      Lò xây xong, A Nghiên vừa lòng gật đầu: "Về sau có thể bảo thôn trang đưa nhiều vịt xuống, nuôi ở phía sau núi, mỗi ngày thích nướng mấy con nướng!"

      Cảm giác làm chủ nhà tốt!

      “A Nghiên, muốn cái gì?" Hà Tiểu Khởi đứng ở bên cạnh xem cái bếp mới xây xong, mới lạ đánh giá.

      chưa thấy qua loại lò kín này, tự nhiên cảm thấy kỳ quái.

      "Đây là dùng để nướng vịt.” A Nghiên bận rộn đầu cũng nâng, thuận miệng .

      "Dùng cái này?" Hà Tiểu Khởi giật mình .

      Bởi vì nay biện pháp người ta dùng để nướng vịt, chỉ vài loại đơn giản, chưa từng xây cái bếp lò hình dáng kì quái như vậy.

      "Đúng, đem con vịt này cho vào trong cái chụp bằng sắt trong lò, dùng thân cây cao lương để vào lò đốt bên trong, dùng than lửa bên trong đốt nóng vách lò từ từ nướng, như vậy nướng xong da vịt xốp giòn, màu đỏ thẫm, chất thịt so với các biện pháp tầm thường càng tươi mới."

      "Nhưng nếu ngươi muốn nướng như thế, cửa lò này phải đóng, ngươi làm sao xem được vịt nướng thế nào, lại lật qua lật lại như thế nào? Nếu thường xuyên mở cửa lò, nhiệt khí bên trong cũng tan tác." Hà Tiểu Khởi tin tưởng cái bếp nấu kỳ quái này.

      phải tin A Nghiên, mà là dùng loại bếp lò này nướng vịt thể tưởng tượng.

      A Nghiên xem xét khắp nơi: "Bỏ vào rồi đóng cửa lò, cần xem a!"

      Hà Tiểu Khởi nhíu mày, lắc đầu : “A Nghiên, như vậy được. Ngươi nếu mở cửa lò, cũng quay vịt, để vào rồi, nếu lửa mạnh, vịt bị nướng cháy, nếu lửa quá yếu, đến lúc đó vịt chín, vẫn là thể mở ra xem, nhiệt khí bên trong tan hết. Dùng loại lò kín này, làm sao có thể nướng ra vịt nướng hương vị thượng thừa?"

      A Nghiên nghe Hà Tiểu Khởi , giương mắt nhìn nhìn .

      đạo lý này, A Nghiên chữ cũng nghe vào, nàng chỉ chú ý chuyện.

      Lập tức hơi nhíu mày, buồn bực hỏi: "Ngươi phải đồ đệ ta sao? Vì sao gọi thẳng tên của ta?"

      Hà Tiểu Khởi nghĩ tới A Nghiên lại chú ý điểm này, lập tức sửng sốt, mặt đỏ lên, lắp bắp : "Ngươi hơn ta, trong lòng ta coi ngươi là sư phụ, có lẽ cần gọi ngươi là sư phụ."

      A Nghiên càng nghiêng đầu đánh giá .

      Đây là cái ngụy biện gì? Sư phụ là sư phụ, phải lúc trước gọi rất tốt sao? Thế nào bỗng nhiên gọi nữa?

      A Nghiên muốn vì mình lập uy tín sư phụ.

      A Nghiên càng đánh giá, Hà Tiểu Khởi càng ngày càng được tự nhiên, cuối cùng rốt cục thở dài, nhượng bộ : "Được rồi, vậy ta tiếp tục gọi sư phụ ."

      A Nghiên nghe xong, vừa lòng gật đầu: "Ngươi phải nghe lời, sư phụ mới dạy được ngươi, tôn sư trọng đạo ngươi cũng phải hiểu. Về phần ta làm bếp lò này, rất hữu dụng. Hôm nay chúng ta dùng lò này nướng vịt, phía dưới đốt thân cây cao lương, vịt đặt trong lồng sắt từ từ nướng, ta để vào, đến giờ lấy ra, cam đoan vừa đúng."

      Hà Tiểu Khởi nghe chỉ nhíu mày: "Sư phụ, điều này sao có thể nắm trong tay? Nếu vạn nhất nướng cháy?"

      A Nghiên cười to, chút để ý: "Trước nướng thử xem ."

      Hà Tiểu Khởi mặc dù bán tín bán nghi, nhưng A Nghiên là sư phụ, là đồ đệ, lúc này cũng nên gì nữa, nghĩ buổi trưa nay đồ ăn muốn dùng đều chuẩn bị tốt, nếu vịt nướng làm tốt, tự nhiên là dệt hoa gấm, nếu làm tốt cũng đến mức bị trách phạt.

      Nhất thời khai hỏa, đợi cho bếp gạch bị đun cháy xám trắng, A Nghiên liền đem con vịt non xử trí sạch bỏ vào.

      Ước chừng nướng hai khắc, thầy trò hai người chờ tại chỗ, nhất thời cũng có việc gì, liền chuyện.

      "Ăn cơm thừa, ta thấy Cửu gia cũng tức giận?" Hà Tiểu Khởi nghiêng đầu đánh giá A Nghiên.

      "Ân, ăn cũng thơm!”A Nghiên nhớ tới ngày đó Tiêu Đạc mạnh mẽ khen ngợi, khỏi buồn cười.

      "Cửu gia nghĩ là ngươi làm nên thích ăn." Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên lĩnh ngộ được điểm này.

      " tính tình rất quái.” A Nghiên tại tuy rằng minh bạch ý tứ Tiêu Đạc, nhưng vẫn cảm thấy chân thực, có cảm giác hai chân dẫm mây, chừng ngày nào đó liền trực tiếp từ mây ngã xuống dưới.

      Hà Tiểu Khởi nhắm mắt, cau mày, đăm chiêu.

      Nửa ngày sau, mới : "Có lẽ làm giống nhau, người làm ra khác nhau, có hương vị khác nhau. Đó là đồ ăn giống nhau, từ người khác nhau trình lên, cũng là hương vị khác nhau."

      Lại mở mắt ra, nhìn về phía A Nghiên: "Mùi đồ ăn, có lẽ chẳng phải chỉ từ thức ăn, còn có thể đến từ trong lòng mình."

      A Nghiên nghe như thế, khỏi nở nụ cười: "Lời này rất cao thâm, nghe giống như có đạo lý, nhưng chắc gì đúng."

      "Vậy sư phụ nghĩ vì sao?"

      A Nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới : "Mùi đồ ăn, hiển nhiên là đến từ trong thức ăn, đến từ lòng người. Nhưng mà, người ta tự lừa mình, cho rằng mình ăn được đồ ăn thơm ngon."

      xong, nàng bỗng nhiên sửng sốt, liền nhớ tới Tiêu Đạc và mình.

      Có lẽ phải mình lừa Tiêu Đạc, mà là Tiêu Đạc tự mình lừa mình?

      nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy thanh lạnh như băng vang lên. "Các ngươi tán gẫu là vui vẻ?"

      Người đến là Tiêu Đạc, trong giọng lộ ra nồng đậm vui, ngữ khí sắc nhọn, hơi trào phúng, mất hứng nhìn A Nghiên.

      Tác giả có chuyện muốn : biết cái gì là thương đồng bào sao, chính là Mạnh Hán và Phi Thiên!
      Last edited by a moderator: 27/7/17

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Phi thiên xỉu, có khi nào, nghĩ mình mờ mập lên, cũng bị xiên nướng lên giốg mí e vịt hem, hớ hớ
      saoxoay, A fang, Yến.Yến2 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Phi Thiên xỉu khi nghe chị lẩm bẩm cách nướng vịt đó. Chắc sợ mình mà lơ ngơ phát là bị nướng như vậy. Hahaha
      A fang, heavydizzyHale205 thích bài này.

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Haha khổ thân mỗ chim ưng nghe a Nghiên tả nướng con vịt béo lại liên tưởng đến bản thân, khéo từ h Phi Thiên ăn kiêng cho gầy mất :015::015::015:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :