1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bệ hạ xin tự trọng - Tửu Tiểu Thất ( 104c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Đánh nhau

      Ngự tiền thái giám cơ bản có hai ca làm việc, ca sáng và ca tối trực luân phiên, còn ban đêm có thái giám khác trực, thái giám trực đêm này là tâm phúc của hoàng thượng, tương đối cố định, cùng thái giam ca sáng tối luân ca. Điền Thất trực là ca sáng, giờ Dần lên ca, giờ Ngọ xuống ca.


      Ăn xong cơm trưa, lại nghỉ hồi, tính toán lúc này thái hậu nương nương ngủ trưa cũng tỉnh, Điền Thất đến cung Từ Ninh, tìm đến cung nữ thường xuyên ở bên cạnh thái hậu hầu hạ tán dóc lát. Cung nữ tự nhiên là ràng ý đến đây của nàng, tìm thời cơ bẩm với thái hậu, thái hậu vừa nghe, sai người truyền Điền Thất tới, thái hậu thấy được hình dáng tên nô tài này tốt lại có cái miệng ngọt, chuyên chọn mấy việc mà thái hậu thích nghe để , thế là thái hậu rất cao hứng, sai người thưởng cho Điền Thất.


      Điền Thất từ trong cung Từ Ninh ra, cười toét cả quai hàm. Nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nằm bốn nén vàng , ánh vàng rực rỡ óng ánh, hình dạng giống như là hạt đậu phộng nho , bên đúc bốn chữ “Như ý cát tường”. Áng chừng rồi lại áng chừng, ít nhất cũng khoảng ba bốn lượng, nàng cẩn thận đem mấy nén vàng cất vào trong hà bao, vừa ngẩng đầu thấy được mấy cung nữ thái giám quây quần quanh đứa bé đến bên này. Đứa bé chừng ba bốn tuổi, mặc bộ quần áo màu đỏ thắm, quần áo thêu hình lưu vân bách phúc (mây trôi trăm chữ phúc); khuôn mặt vừa trắng vừa mềm, ngũ quan còn chưa nẩy nở, đôi mắt bồ câu hắc bạch phân minh, trong sáng như nước rất là hữu thần.


      Đứa bé có người dẫn , nhanh đến gần Điền Thất vội vàng quỳ ở bên cạnh lề đường, “Tham kiến điện hạ.”


      Đứa bé này phải ai khác, chính là trưởng tử của đương kim thánh thượng, cũng là con trai duy nhất của , đại danh kêu Kỷ Bỉnh Đức, tiểu danh gọi là Như Ý. Mẹ ruột của tiểu Như Ý là hoàng hậu Hiếu Chiêu, qua đời. Hoàng hậu Hiếu Chiêu gả cho Kỷ Hành lúc vẫn còn là thái tử, sau khi sinh hạ hoàng trưởng tử bao lâu mất. tại tiểu Như Ý được dưỡng dưới gối của thái hậu, hôm nay biết là mới chơi từ đâu trở về, Điền Thất đúng lúc gặp được.


      Điền Thất quỳ ở bên đường, chờ Như Ý qua. Ai biết khi tiểu điện hạ này đến bên cạnh Điền Thất đột ngột dừng lại, xoay người qua, đến trước mặt nàng.


      Hai mắt của Điền Thất nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ thấy tà áo bào đỏ thắm kéo đến, tiếp theo trước mặt vang lên tiếng trẻ thơ giòn giã, “Nương —”


      “...”


      Nhũ mẫu vội vàng ôm lấy Như Ý dỗ .


      Sau có người giải thích với Điền Thất, rằng thời gian đó điện hạ mới học được cái từ mới này, thấy nữ nhân liền kêu nương. Bởi vì nương của quá sớm, hoàng thượng và thái hậu đều nhẫn tâm trách móc làm gì.


      Lại trước mắt, Điền Thất bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, nhìn theo điện hạ xa, trong lòng nghĩ xấu hổ là con trai ruột của hoàng thượng, đúng là tính tình cổ quái. Bất quá hình dạng của đứa này là đáng , cái mặt beo béo làm cho người ta nhìn rất muốn nhéo nhéo.


      Nàng ra cung trở về sở Thập Tam, thấy được sư phụ Đinh Chí đứng ở cửa phòng của nàng nhìn xung quanh.


      Điền Thất kêu tiếng “sư phụ”, Đinh Chí quay đầu thấy được nàng, liền nhe răng, lôi nàng lại vỗ vỗ trán, “Nghe tại con hầu hạ hoàng thượng hả?”


      Điền Thất khẽ gật đầu, mở then cửa mời vào.


      Đinh Chí có chút cao hứng, “Con tìm được việc tốt như vậy tại sao với ta.”


      Điền Thất cúi đầu trả lời. Từ khi chuyện cái thắt lưng xảy ra, nàng đối với vị sư phụ này tồn chút khúc mắc, dám tiếp cận , cũng dám trực tiếp hỏi .


      Đinh Chí có chút kỳ quái, “Ta hỏi ngươi nha, cánh cứng cáp rồi nên cần đem sư phụ ta đây để vào mắt?”


      Nghĩ nghĩ, Điền Thất quyết định lừa hắt chút, thế là , “Kỳ , là hoàng thượng cho con với ngài.”


      “Vì sao nha?” Trong mắt Đinh Chí tràn ra cổ quái.


      Điền Thất vung tay, “Thầy làm chuyện gì hoàng thượng đều biết, muốn thu thập thầy, nhưng định ra tay bất ngờ cơ. Con là đồ đệ của thầy, cho nên đặc biệt dặn dò con, cho con lộ ra cho thầy biết.”


      Sắc mặt Đinh Chí trở nên rất khó coi, “Hoàng thượng ... đều biết?”


      Điền Thất nặng nề gật đầu, ở bên dùng mắt quan sát .


      Đinh Chí bất thình lình có chút ngồi xong, đứng lên, qua lại trong phòng, bước chân càng lúc càng nhanh, vừa vừa , “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lần này xong rồi...”


      Ngực Điền Thất có chút lạnh lẽo, “Sư phụ, người kia... thực là thầy sao?”


      “Là ta, quả là ta,” Đinh Chí nhìn nàng, rồi còn đến gần hạ giọng, rất là thần bí hề hề hỏi han, “Hoàng thượng làm sao phát được vậy?”


      Điền Thất cảm thấy đây là biết còn cố hỏi, thế là chỉ chỉ thắt lưng của bản thân.


      Đinh Chí vỗ quả đấm, hối hận , “Ai, ta biết ngay mà. Ta cho con nghe, lúc trước biết vậy ta đưa cho Tú Nghi sợi thắt lưng kia rồi. Con ta đưa cái gì tốt, đưa trang sức, đưa đồ cổ, dù là đưa hai cái kim nguyên bảo, cũng so với đưa sợi thắt lưng mạnh hơn.”


      phải, ngài chờ chút, chuyện này cùng Tú Nghi có quan hệ gì chứ?” Điền Thất có chút sờ được đầu. Tú Nghi là ngự tiền nữ quan, sư phụ đưa thắt lưng cho nàng làm gì?


      Đinh Chí sửng sốt, “ phải Tú Nghi? Chẳng lẽ chuyện của ta cùng Tú Xuân cũng bị hoàng thượng phát hả?”


      “...” Rốt cuộc Điền Thất hiểu được Đinh Chí cái gì. Tú Nghi và Tú Xuân đều là cung nữ ở cung Càn Thanh, xem kiểu này sư phụ và hai người kia đều có thông đồng. Nàng nâng trán thở dài, “Sư phụ, con phải chuyện đó. Trừ Tú Nghi và Tú Xuân ra, thầy chưa từng đưa thắt lưng cho ai sai?”


      “Còn có cung Từ Ninh...”


      Điền Thất cuối cùng nhịn được, đánh gãy , “Con nha! Bộ thầy chưa đưa cho con cái thắt lưng đặc thù nào sao?”


      Đinh Chí dùng loại ánh mắt phi thường sợ hãi, hoàn toàn là loại ánh mắt nhìn biến thái xem Điền Thất.


      Điền Thất vô lực thở dài, “Sư phụ.”


      Đinh Chí đột nhiên , “Điền Thất, ra ngươi thầm mến ta.”


      “...”


      “Ngươi thích nữ nhân, thích nam nhân, lại thích thái giám, điều này cũng thôi, nhưng mà ta là sư phụ của ngươi.” Đinh Chí trịnh trọng. Thái giám hoặc nhiều hoặc ít tâm lý đều có chút thay đổi, nhưng mà đồ đệ của bản thân biến thái là độc đáo.


      Điền Thất cũng nhìn ra, toàn bộ tâm tư của sư phụ đều đặt ở chuyện dụ dỗ cung nữ, đại khái cũng tồn chí cao xa gì để vào cung trộn lẫn và chém giết.


      Thế là Điền Thất yên lòng, đem đầu đuôi giản lược với Đinh Chí.


      Đinh Chí nghe xong, bị dọa đến nỗi tóc đều muốn dựng đứng lên, thầm vì Điền Thất cảm thấy sợ hãi. Nhưng là người có chủ ý gì, Điền Thất cũng trông cậy đưa ra cái kiến nghị gì tốt, trước mắt thẳng thắn, xóa hiềm khích cũng đạt tới mục tiêu của nàng. Dù sao loại chuyện mưu hại hoàng tự này, vô luận là nàng hay là Đinh Chí, đều có năng lực truy xét.


      Sau khi đem sư phụ tống , Điền Thất lại lấy mấy nén vàng của nàng ra thưởng thức, chơi hồi, liền cầm chúng nó tìm Vương Mạnh khoe khoang.


      Điền Thất đứng ở ngưỡng cửa phòng của Vương Mạnh gõ vài cái, tiểu thái giám mặt mũi bầm dập ra mở cửa cho nàng, nàng khách khách khí khí , “Làm phiền ngài, ta tìm Vương Mạnh.”


      Người kia đáp, “Ta chính là Vương Mạnh.”


      Điền Thất: “...”


      Nàng nâng mặt Vương Mạnh cẩn thận xem hồi, rốt cuộc theo loại tiến hóa giữa giữa Tôn Ngộ và Trư Bát Giới này tìm ra được chút hơi thở thuộc về Vương Mạnh, thế là nàng có chút ngoài ý muốn, “Tại sao ngươi lại biến thành như vậy hả?”


      Vương Mạnh nghe Điền Thất hỏi, lập tức ủy khuất đến nỗi nước mắt lưng tròng, đem nguyên do với Điền Thất.


      ra lúc trước Điền Thất cho trăm lượng ngân phiếu, chưa kịp dùng bị trộm, sau đó hỏi người cùng phòng, người ta Tôn Đại Lực của Ngự Mã Giám từng tới làm khách. Vương Mạnh lưu cái tâm nhãn, trước tiệm đổi tiền đổi chút bạc lẻ, nhét chút ít cho người trong tiệm, hỏi thăm chút, quả nhiên biết được Tôn Đại Lực từng tới nơi này đổi trăm lượng bạc.


      Vương Mạnh tìm Vương Đại Lực chất vấn, kết quả bị Tôn Đại Lực quật ngược lại, thành Vương Mạnh trộm tiền của , còn đánh Vương Mạnh trận. Về tiền tự nhiên là đòi được trở về.


      Sau đó liền thành bộ dạng này.


      Điền Thất nghe, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lắc đầu, “Tại sao ngươi lại khiếp nhược như vậy chứ!” Nàng xong, cũng muốn hướng mặt Vương Mạnh đập vài cái, nhưng mà giơ tay ngắm nửa ngày cũng tìm được chỗ xuống tay, đành phải buông tay từ bỏ.


      Vương Mạnh cúi gằm đầu, “Thực xin lỗi...”


      “Thực xin lỗi dùng được cái rắm gì!” Điền Thất căm giận trừng . Nàng chút cũng đau lòng , thuần túy là đau lòng tiền. trăm lượng bạc, để dành lâu, ngay cả cái tiếng cũng nghe đến liền có, còn là bị cướp , nghĩ cách nào cũng đáng giận.


      Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám nàng nhận thức, người này uống rượu thích bài bạc, thanh danh rất tốt, nhưng sư phụ của là tâm phúc bên cạnh Thục phi, cho nên Tôn Đại Lực cũng theo đó kiêu ngạo lên, rất thích khi dễ người khác.


      Tên khai sinh của Tôn Đại Lực này cũng phải gọi là Tôn Đại Lực, chỉ vì khí lực của rất lớn, cho nên bị mọi người lấy cái biệt hiệu như vậy.


      Tổng kết: Đây là tên bại hoại có chỗ dựa, trị số vũ lực rất cao.


      Điền Thất sờ sờ cằm, nhìn Vương Mạnh, lại nhìn bản thân, rốt cuộc bi thương phát , hai bọn buộc cùng chỗ cũng đủ cho Tôn Đại Lực dợt tay.


      Cho nên Vương Mạnh dám tìm Tôn Đại Lực rồi giáp mặt lý luận, cũng xem như có can đảm.


      Bất quá phương thức này của có vấn đề, Điền Thất lắc đầu, biết đối phương kiêu ngạo lại lợi hại, vậy mà còn cứng đầu đâm lên, phải tìm chết sao.


      Ở trong cái thành Tử Cấm này lăn lộn, Điền Thất kỳ là người đặc biệt biết co biết dãn, nhưng đó cũng cần xem đối tượng, vào lúc tất yếu phải rụt cổ hoàn toàn cần chịu thiệt thòi. Trọng yếu nhất, đây còn là chuyện đại quan hệ đến trăm lượng bạc.


      Tôn Đại Lực cũng phải là thứ người có chỗ dựa cứng rắn gì, Thục phi giỏi lắm sao, Điền đại gia nàng đây vẫn là hầu hạ hoàng thượng nha!


      Điền Thất ở bên tự ủng hộ sĩ khí cho bản thân, bên ở trong phòng qua lại, ngộp đống ý nghĩ xấu.


      Đối phó với người vô sỉ, người cần phải càng vô sỉ hơn mới được.


      Vương Mạnh đúng lúc hỏi câu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”


      Điền Thất khựng chân lại, “Trước tiên đem tiền lấy trở về lại .”


      Vương Mạnh cách nào hiểu sâu sắc được hàm ý trong câu này, nhưng mà thấy được biểu tình trầm của Điền Thất, cũng dám lại hỏi.


      Hai người ăn qua cơm chiều, rồi đến chỗ ở của Tôn Đại Lực, tiểu tử này quả nhiên lại tụ tập đánh bạc.


      Tôn Đại Lực thấy được Vương Mạnh đến, cho rằng con gà ốm này lại tới bới móc, chẳng qua có như thế nào cũng sợ, cùng lắm lại đánh trận là xong. Điền Thất sợ Tôn Đại Lực nhìn ra nàng và Vương Mạnh là bạn bè, cho nên cố ý chậm bước đến. Vừa đến liền thấy được bàn đánh bài được mang lên, nàng cười hì hì chen tới muốn chơi lát, sợ người khác chịu cho nàng chơi, nên nàng đem bốn nén vàng mà hôm nay kiếm được chụp ở bàn.


      Quả nhiên, hai mắt của Tôn Đại Lực sáng lên, kêu người dọn ra chỗ cho Điền Thất.


      Điền Thất vốn thích bài bạc cho lắm, nàng luôn cảm thấy bài bạc dễ tán tài, mặc kệ là thua hay thắng. Thua , muốn kiếm trở về, thế là thua tiền càng nhiều; thắng , tiền tới được quá dễ dàng, xài tới đau lòng.


      Hơn nữa nàng cũng có bản lãnh bài bạc là thắng chắc. Chơi bài bạc đầu tiên là phải xem tâm nhãn, sau là xem vận khí. Tâm nhãn nàng thiếu, nhưng mà vận khí thứ này chắc, trúng lúc gặp xui càng tính toán càng thua nhiều.


      Lúc này ngồi ở bàn đánh bạc, mục đích chủ yếu của nàng cũng phải thắng tiền.


      Mấy người lúc này chơi đẩy bài cửu (cờ domino), bốn người bàn. Trước đó Tôn Đại Lực thắng vài vòng, mấy người chơi bàn đổi hai nhóm, từng người từng người đều đỏ mắt nhìn chằm chằm bàn đánh bài, hận thể lập tức lật bàn.


      Tiếc là Tôn Đại Lực càng chơi càng thuận tay, đầy lát làm ra cái “thiên bài” (1).


      Chú thích:


      (Bài cửu là cờ domino nhé, chắc cũng 10 năm rồi chưa chơi lại cờ domino nên mình quên sạch cách chơi và vài từ ngữ riêng của loại cờ này. Làm chương này hơi bị vất vả chỗ đoạn chơi cờ. Tụt hết cả hứng :' )


      (1) Thiên bài: Thế bài do 2 quân bài có 2 đầu 6-6, tổng là 12 làm thành.


      Thiên bài là đại bài xếp thứ hai trong bài cửu, gần với “chí tôn bảo” (2), do hai mảnh cờ mười hai điểm tạo thành. Tôn Đại Lực mở bài ra, cười tít mắt chắp tay, “Các vị huynh đệ, lại xin lỗi rồi.” xong liền vươn tay đòi tiền.


      (2) Chí tôn bảo: Thế bài do 2 quân bài đối hoặc xứng với nhau. Đây là thế cờ lớn nhất, quy tắc là 1 bài số đối hoặc xứng với 1 bài có số lớn, vd như 3:6, 2:8.


      “Ngươi chờ chút.” Điền Thất chặn , câu này, đem lực chú ý của tất cả mọi người kéo về phía nàng.


      “Làm sao?” Tôn Đại Lực hỏi.


      “Vừa rồi ta cảm thấy ngươi thích hợp, đừng là ngươi rút lão thiên (3) nha?”


      (3) Rút lão thiên: Từ lóng có ý chỉ gian lận của dân bài bạc, xuất xứ từ bài mã điếu, mạt chược.


      Tôn Đại Lực tức giận vỗ cái bàn đùng đùng, “Chơi nổi đừng có chơi! Thua mấy đồng tiền liền méo méo mó mó, dám lão tử rút lão thiên? Mắt của tụi bây đều sáng nha, tụi bây , tao tới cùng có rút lão thiên hay ?!” , hướng bốn phía nhìn vòng, chờ người khác giao cho câu công đạo.


      Nhưng mà có người đáp lại , ngược lại, mọi người đều hoài nghi . Người bắt được bài tốt luôn dễ dàng bị hâm mộ ghen tị hận, về mặt cảm tình mọi người cũng có chút khuynh hướng nghĩ Tôn Đại Lực dùng phương pháp chính đáng.


      Tôn Đại Lực càng thêm phẫn nộ, bắt lấy Điền Thất liền muốn đập. Điền Thất cố ý hướng phía chồng bài đẩy, mấy mảnh bài chưa phát bị lật ra, trong có mảnh bị rơi ở mặt bàn, nhảy nhảy mấy cái, lộ ra mặt bài sáu đỏ sáu trắng (phần tô đỏ 6 điểm, tô trắng 6 điểm), chính là mảnh bài mười hai điểm.


      Mảnh bài mười hai điểm tổng cộng chỉ có hai tấm, Tôn Đại Lực ra thiên bài chiếm hai tấm, vậy lúc này vì sao lại lòi ra tấm mười hai điểm?


      Đây ràng phải rút lão thiên là cái gì?


      Bởi vì trước đó có tầng hiềm nghi chăn đệm, nên mọi người đều tình lý đương nhiên cho rằng Tôn Đại Lực rút lão thiên. Dân cờ bạc đều thích dùng quả đấm giải quyết vấn đề, lúc này phát chính mình vừa rồi bị thua hoàn toàn là do đối phương chơi xấu, thế là tinh thần quần chúng dâng cao, vừa xúc động vừa phẫn nộ, ùa lên đem Tôn Đại Lức ấn ở mặt đất đập ầm ầm.


      Điền Thất sớm quăng cho Vương Mạnh cái ánh mắt, hai người đem tiền bàn đánh bài của Tôn Đại Lực lấy hết, rồi tiếp tục lục lọi toàn thân Tôn Đại Lực mấy lần, ôm đống tiền bạc chạy.


      Bên này Tôn Đại Lực cũng tỉnh thần lại. Hơn nữa xấu hổ cái danh “đại lực”, dưới tình huống bị cả đám người vây đánh vẫn có thể đột xuất trùng vây, đuổi theo Điền Thất.


      “Điền Thất, đậu má mày, mụ nội mày!” Tôn Đại Lực vừa đuổi theo vừa giận dữ gầm lên.


      Phía sau có người xem náo nhiệt giương giọng hô, “ngươi cầm cái gì đậu nha?”


      “Mẹ nó đứng lại cho tao!” Tôn Đại Lực lại rống.


      Điền Thất nghĩ, mụ nội mày tao cứ đứng lại đó làm gì nhau. Nàng và Vương Mạnh tạm thời cũng dám về phòng của bản thân, dứt khoát chạy khỏi sở Thập Tam.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11 : Sau khi đánh nhau


      ***

      Kỷ Chinh là đệ đệ của Kỷ Hành, năm nay mười sáu tuổi, được phong Ninh vương, qua khỏi năm nay ra cung lập phủ. Tiên đế chỉ có hai đứa con trai, Kỷ Chinh là con út, còn là do sủng phi sinh ra, bởi vậy tiên đế khó tránh khỏi thương nhiều hơn chút, bằng năm đó cũng xuất nguy cơ phế trữ.

      Nhưng mà “ ngược lại cũng là hại ”, sủng ái của tiên đế đối với đứa con trai này dần dần trở thành ngăn cách giữa hai huynh đệ. Hai người hoàn toàn làm ra được cái loại tình cảm gọi là huynh hữu đệ cung (*), sau khi Kỷ Hành lên ngôi làm khó người đệ đệ này, là có tấm lòng vô cùng rộng rãi. Dù sao, đó cũng là kẻ từng thiếu chút nữa cướp ngôi vị Hoàng đế của mình.

      (*) Huynh hữu đệ cung: trai đối với em trai thương, em trai đối với trai cung kính.

      Kỳ Kỷ Chinh cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội. Năm đó lúc phong ba của Thái tứ nháo được gây cấn nhất, mới có nhiêu tuổi nha? Cả ngày chỉ nghĩ “Đọc sách tốt phụ hoàng có quở trách hay ” “Hôm nay được thứ tốt phải làm sao lén lút chơi để bị phát ”, xoay quanh chỉ có loại quấy nhiễu riêng biệt thuộc về thời thơ ấu mà thôi, đối với việc cướp ngôi Hoàng đế căn bản có khái niệm cụ thể gì, cũng chưa tới có hứng thú cướp. Nhưng mà vị mẫu thân quý phi kia của người có chí hướng cực xa, lại còn có chút chứng vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy con trai mà làm Hoàng đế khi Thái tử đăng cơ chắc chắn cho hai mẹ con bọn họ đường sống, thế là rất tích cực đầu nhập vào chuyện tranh trữ.

      Cứ như thế, hôn quân, sủng phi, gian hoạn chung tay hình thành tiểu đội phế trữ, trong đó hôn quân cứ trái phải đong đưa, ý chí đủ kiên định.

      Đương nhiên, tiểu đội này cuối cùng có thành công. Chính thống chính là chính thống, phải dễ lay động như vậy. Có đôi khi vấn đề lập trữ, triều thần so với Hoàng đế còn có quyền quyết định hơn nhiều, dưới bảo hộ của văn võ cả triều, vị trí Thái tử tuy trải qua mấy lần nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn là bảo trụ.

      Bởi vì hành vi bất lương của bản thân trong quá khứ, nên sau khi Kỷ Hành lên ngôi, mỗi ngày Quý phi nương nương đều lo lắng hãi hùng, sợ chính mình và con trai nhận lấy bức hại chính trị. Cộng thêm trong lòng cam và tức giận khó nén, dần dần dẫn đến tâm bệnh, sống được năm liền xuống bồi tiên đế.

      Khi đó Kỷ Chinh hơn mười tuổi, con cái hoàng gia đều trưởng thành sớm, cũng thông hiểu được ít lợi hại. biết chính mình càng là tiến tới càng thêm an toàn, thế là bắt đầu ăn ở chơi bời lêu lỏng lên, Thái hậu và Kỷ Hành cũng đối với yên tâm, lại làm khó .

      Kỷ Chinh cảm thấy bọn họ là nghĩ quá nhiều, thứ tử có bối cảnh gì hết, trong đầu óc cần phải có bao nhiêu nước tiến vào mới dám to gan tạo phản cướp ngôi chứ?

      ngoan ngoãn làm hoàng thân quốc thích, thiếu ăn cũng thiếu uống, muốn chơi cái gì đùa cái đó, so với Hoàng đế càng tiêu dao hơn nhiều.

      Thế là, chủ nghĩa hưởng lạc liền trở thành nhân sinh quan cơ bản của Kỷ Chinh.

      Diện mạo của Kỷ Chinh tùy theo mẫu thân của , điển hình là tiểu bạch kiểm (**). Môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo; khuôn mặt đan xen vẻ đẹp giữa bé trai và đàn ông trưởng thành, tướng mạo dần dần ràng, nhưng còn giữ lại chút tròn tròn và ngây ngô của thiếu niên.

      (**) tiểu bạch kiểm: Chỉ người đàn ông vô cùng thanh tú xinh đẹp. Còn có ý chỉ ng đàn ông ăn bám phụ nữ.

      việc gì ra cửa dạo phố, ánh mắt của các nương và thiếu phụ ở những nơi qua đều hướng về chuyển, Kỷ Chinh quen bị vây nhìn, cũng để ý.

      Hôm nay, lại bị vây nhìn, bất đồng là, lần này vây xem phải nữ nhân, mà là bầy thái giám.

      Là vầy, bước chậm ở ngoài phố phía cửa bắc của thành Tử Cấm, , dư quang thấy có cái chấm đen từ xa đến gần. xoay đầu, phát cái vật ràng quay cuồng bay về phía , Kỷ Chinh theo bản năng muốn né tránh.

      Vốn dĩ cũng có thể né tránh.

      Nhưng mà đột nhiên có bóng người xông tới, hô lớn tiếng “Vương gia cẩn thận!”

      Trong phúc chốc Kỷ Chinh có chút ngây người. Ngay tại lúc ngây người này, bóng dáng kia nhào về hướng , bởi vì xung lượng quá lớn, lui về phía sau hai bước đứng vững được, nên liền cùng té xuống đất với người kia.

      Hôm nay Kỷ Chinh ra cửa mang theo hộ vệ, chỉ có mấy người gia đinh theo. Phản ứng của đám gia đinh chậm nửa nhịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn Vương gia nhà mình bị thái giám nhào ngã xuống đất.

      Lúc này, vật thể kia cũng đúng lúc rơi xuống, sắp nện vào đầu của hai người. Kỷ Chinh vươn cánh tay ra đem vật kia gạt sang bên.

      Cái ghế quay vòng rơi xuống đất, nhưng mà lúc bị gạt , chân ghế vẫn sượt qua cái trán của Điền Thất.

      Kỷ Chinh ôm eo của Điền Thất, chỉ thấy thân thể trong lòng vô cùng mềm mại, bờ eo cực kỳ bé. Đối phương đại khái là vì kịch liệt chạy, nên lúc này liên tục thở gấp, lồng ngực lúc lên lúc xuống, hô hấp nóng bỏng phun đến mặt .

      Lỗ tai lập tức có chút đỏ lên.

      Cú đè lần đầu tiên trong đời của tiểu vương gia, cứ như thế hiến cho gã thái giám.

      Kỷ Chinh có chút tự tại, hơi hơi quay mặt . Nhưng mà mảnh đỏ hồng đột nhiên buông xuống trong tầm mắt, từ ràng trở nên mơ hồ. Ngay sau đó, mắt trái của bởi vì dị vật xâm lấn mà bắt đầu chua xót khó nhịn, chớp chớp mắt, mảnh huyết sắc mơ hồ.

      Điền Thất che trán, hướng phía bầy gia đinh ngơ ngác , “Người đâu nhanh tới, mắt vương gia bị máu vào.”

      Vương gia, mắt, máu, mấy cái chữ này tụ cùng chỗ quả thực quá làm cho người ta giận sôi, mấy người kia vội vàng đem hai người kéo ra, mấy người gia đinh vây quanh Kỷ Chinh hết chà lại lau xong rồi thổi mắt cho , cuối cùng cũng đem làm sạch .

      Lúc này, Tôn Đại Lực đuổi theo tới, theo còn có mấy thái giám ưa xem náo nhiệt, cả đám vừa thấy Kỷ Chinh liền nhao nhao quỳ xuống dập đầu hành lễ.

      Kỷ Chinh xoa xoa mắt bên trái đỏ lên, “Đứng dậy .”

      Chúng thái giám nhao nhao đứng dậy. Điền Thất đứng ở bên cạnh Kỷ Chinh, chỉ Tôn Đại Lực , “Ngươi lớn mật, ném đồ tùm lum, vừa rồi còn làm Vương gia bị thương!”

      Tôn Đại Lực bị dọa quỳ xuống, “Vương vương vương vương gia tha mạng!”

      Kỷ Chinh cười như cười nhìn Điền Thất cái, trong lòng làm ta bị thương ràng là ngươi. Bất qua… Dù sao vừa rồi tên thái giám này cứu cũng là có ý tốt. Kỷ Chinh có để ý Tôn Đại Lực, mà với Điền Thất, “Vết thương của ngươi chảy máu.”

      Điền Thất che vết thương đáp, “Cảm ơn Vương gia quan tâm, nô tài sao.”

      Vương Mạnh vội vàng lấy khăn tay ra bịt chỗ trầy da của Điền Thất, chùi chùi vài cái, trực tiếp dùng khăn tay bịt lại cầm máu.

      Kỷ Chinh nhìn thấy vết máu đỏ tươi chói mắt khăn, cau mày , “ tìm thái y nhìn xem .”

      Điền Thất vừa nghe thái y liền nhức đầu, “Hảo ý của Vương gia nô tài khắc sâu trong lòng, nhưng nếu như kinh động thái y, bên hỏi trách xuống dưới, nô tài tốt giải thích.”

      Kỷ Chinh nghĩ nghĩ cũng đúng, loại chuyện đánh lộn đánh lạo này tốt nhất vẫn là cần rêu rao. lấy nén vàng trong hà bao ra, đưa cho Điền Thất, “Vậy ngươi tìm đại phu giỏi nhìn cái . Hôm nay ngươi cứu ta, xem như đây là cảm ơn.”

      “Nô tài làm sao dám đảm đương nổi cảm ơn của Vương gia, ngài liền xem như đây là thưởng ta .” Điền Thất vừa , vừa đem vàng cầm lấy ôm vào trong lòng.

      Kỷ Chinh sợ chậm trễ chữa thương, cũng có nhiều lời, lúc gần bỏ chỉnhìn Tôn Đại Lực quỳ đất mà , “Còn dám sinh , bản vương liền báo với hoàng huynh, đem các ngươi đổi hết, đuổi Sơn Tây đào than đá.”

      mặt Tôn Đại Lực vội vàng cười, “Nô tài dám, dám.”

      Trở lại sở Thập Tam, Vương Mạnh băng bó vết thương cho Điền Thất. Vừa vặn trước đó từng lấy kim sang dược ở trong An Nhạc đường, lúc này lại có đất dụng võ.

      Làm xong việc này, Điền Thất và Vương Mạnh ghé vào chỗ đếm tiền hồi nãy cướp được từ chỗ Tôn Đại Lực về, tổng cộng hơn trăm bốn mươi lượng, trừ trăm lượng bị trộm kia, còn kiếm được hơn bốn mươi lượng.

      Điền Thất sờ sờ tiền cảm thán, thực là món mua bán lời.

      Tôn Đại Lực bị tiểu vương gia hù, chắc hẳn dám lại tìm bọn làm phiền.

      Vương Mạnh đem số tiền này đẩy hết về phía Điền Thất.

      Điền Thất lại đẩy ngược trở về, “Ngươi cầm , lại làm mất ta quản nữa. Sau này ngươi tiến bộ chút, đừng có ngồi chờ người khác cứu ngươi. Ở trong Hoàng cung này lăn lộn, có chút thủ đoạn đứng vững, ngồi đó chờ người khác giơ chân dẫm lên đầu ngươi . Cho dù ngươi thể động tay, cũng còn cái đầu đó biết chưa?”

      Vương Mạnh ngập ngừng hồi, “Ta đần.”

      “Cũng đúng,” Điền Thất gật gật đầu, “ phải ngươi biết y thuật sao? Có biết làm thuốc độc ? Làm chút thuốc độc để ở người cũng được ah.”

      Vương Mạnh khẽ gật đầu.

      Điền Thất dặn dò, “Làm xong nhớ lưu phần cho ta.”

      ***

      Ngày hôm sau làm, Điền Thất lại đứng ở trong điện Dưỡng Tâm.

      Kỷ Hành thấy được phía dưới vành mũ của Điền Thất có tầng vòng tròn màu trắng, rất là tò mò. qua đem mũ của nàng tháo xuống, chỉ thấy trán nàng vòng tầng lụa trắng.

      “Ngươi đây là để tang cho ai vậy?” Kỷ Hành vừa hỏi, vừa đem mũ chụp lại cho nàng.

      Điền Thất đem mũ chỉnh cho gọn gàng, đáp, “Thưa Hoàng thượng, hôm qua đầu của nô tài đập vào khung cửa, nên bị thương chút.”

      Kỷ Hành nhìn nhìn chiều cao của Điền Thất, , “ là thú vị, ngươi sinh được thấp như vậy, cái khung cửa thấp được cỡ nào mới có thể đụng đến đầu ngươi?”

      Trong lòng Điền Thất thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm hôm nay Hoàng thượng rất rảnh rỗi a, vì sao có rảnh đùa nhảm với ta như vậy chứ.

      Thấy Điền Thất đáp, Kỷ Hành lại , “Đừng là chuồng chó nha?”

      Da mặt Điền Thất co giật, “Hoàng thượng ngài nhiều lo.”

      “Điền Thất, tội khi quân phải chuyện đùa giỡn.”

      Điền Thất cắn răng, đành phải ăn ngay , đương nhiên, cần dùng chút bút pháp xuân thu, biến mất chút tình tiết nào đó, chỉ bản thân thấy có người chơi ăn gian, nàng lắm mồm câu, liền bị người kia gí đánh, rồi biến thành như vậy.

      Kỷ Hành từ trong lời thuyết minh tận lực hoa mỹ của nàng tổng kết chính xác ra cái chuyện tốt mà nàng làm, “Bài bạc, đánh nhau,” híp híp mắt, vui, “Cả ngày ngươi đều làm những cái gì?!”

      Điền Thất vội vàng đáp, “Hoàng thượng, cả ngày việc chủ yếu mà ta làm chính là tận tâm hầu hạ ngài. Còn lại chỉ là giết thời gian.”

      Kỷ Hành cong tay gõ gõ trán nàng, “Mồm mép trơn tru.”

      Điền Thất thè lưỡi.

      Loại biểu cảm này ở trước mắt Hoàng thượng có thể quy đến phạm trù thất nghi, bất quá Kỷ Hành cảm thấy rất là thú vị, bởi vậy cũng gì. nghĩ chút, lại hỏi, “Tên thái giám đánh ngươi là ai?”

      “Thưa hoàng thượng, là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã giám.”

      Thế là Kỷ Hành nghĩ cần xử lý Tôn Đại Lực này chút. Đánh chó cũng cần xem chủ nhân, người ở ngự tiền mặc ai muốn đánh đánh sao? Chẳng qua cái tội danh này dễ tìm, là đánh bạc , Tôn Đại Lực cũng có ở trong cung đánh; đánh nhau , muốn phạt phải phạt cả hai bên; là chơi ăn gian , cũng quá xa chút…

      Kỷ Hành hơi giương mắt, thấy được cái biểu cảm chút cũng hối cải lộ ra mặt của Điền Thất. lắc lắc đầu, thôi, sau này hãy , lần này làm cho tiểu biến thái ăn chút mệt cũng tốt.

      Song, mặt mũi rất được, nếu có sẹo tốt. Kỷ Hành liền , “Chính ngươi Ngự dược phòng lĩnh chút ngọc tuyết sinh cơ cao. Lần sau còn dám đánh nhau, trẫm quyết nhàng tha thứ.

      “Nô tài tạ chủ long ân.”

      Hết ca làm, Điền Thất bất chấp ăn cơm, trước ngự dược phòng. Chỉ là Hoàng thượng bị thương nên tới lĩnh thuốc, cũng lĩnh thuốc gì, thái giám trực nghe lời này, bao đến vài loại thuốc cho nàng, đều là thứ tốt nhất, trong đó cũng bao gồm ngọc tuyết sinh cơ cao.

      Lại lần nữa thành công bịp bợm và lừa đảo, Điền Thất vui vẻ đivề.

      Phía bên này, Kỷ Hành rốt cuộc tìm Thịnh An Hoài để biết tình huống. Thịnh An Hoài sớm đem chuyện ngày hôm qua xảy ra nghe nghóng ràng, trước mắt Hoàng đế có sao vậy bẩm báo . Đương nhiên, ông đem Điền Thất che phủ dưới phe cánh của mình, vì thế ra cũng thiên vị Điền Thất. Thời gian rảnh rỗi chúng nô tài lấy ra để bài bạc tiêu khiển, chuyện này có thể lý giải; Điền Thất thấy được Vương gia gặp nạn, phấn đấu quên mình chạy lên cứu nguy, việc này càng cần trọng điểm cường điệu.

      Ai biết, Hoàng đế bệ hạ nghe ông ta xong, liền hừ lạnh , “Cái gì gọi là dũng hộ chủ, ai là chủ tử của ?”

      Thịnh An Hoài thầm hỏng bét, ông xem việc rất chết người: Giữa Hoàng thượng và Vương gia có chút chuyện quá khứ rất khoái trá. Nếu như hoạn quan bên cạnh Hoàng thượng có lui tới với Vương gia, tóm lại phải chuyện tốt. Còn về vấn đề chủ tử này , chủ tử của Điền Thất đương nhiên chỉ có thể là Hoàng thượng, Vương gia là chủ tử của , há phải Vương gia có tâm ngấp nghé…

      Vạn sợ mơ mộng, Thịnh An Hoài hơi nghĩ nhiều chút kinh hồn táng đảm, vội vàng , “Hoàng thượng đúng lắm, Điền Thất đại khái cũng có nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ thể liên lụy người vô tội.”

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: Phẩm vị là vấn đề lớn


      ***

      Điền Thất phát , tuy rằng Tôn Đại Lực có tới tìm nàng phiền toái, nhưng tới cùng nàng vẫn là đem người của Thục phi nương nương đắc tội.

      Thục phi nương nương là trong tứ phi, tính cách luôn luôn có chút ngang ngược, lại còn bao che khuyết điểm. Sư phụ của Tôn Đại Lực ở trước mặt Thục phi nương nương đổi trắng thay đen tố khổ phen, thế là Điền Thất liền ở chỗ Thục phi treo lên tên tuổi. tại nàng là Ngự tiền thái giám, trừ Hoàng thượng ra tạm thời có người nào tìm nàng làm phiền, nhưng mà khi nàng rời khỏi cung Càn Thanh, Thục phi nương nương muốn giết chết nàng là quá ư dễ dàng.

      Cho nên, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi của Hoàng thượng, sinh làm người của cung Càn Thanh, chết cũng phải làm người chết của cung Càn Thanh. Điền Thất nắm quyền.

      tới đây thể giới thiệu phân chia thế lực trong hậu cung chút.

      Trước mắt trong các phi tử phẩm chất cao nhất là tứ phi, lần lượt là Đức, Thục, Thuận, Khang. chỉ vị trí Hoàng hậu còn treo lửng lơ, mà ngay cả hai vị trí Quý phi và Hoàng quý phi cũng đều trống . Bất quá vị trí Hoàng quý phi có cũng là trạng thái bình thường, đa số phi tử khi làm được Hoàng quý phi, đều là do Quý phi chết rồi truy phong lên.

      Còn vị trí Quý phi, nếu như có tình huống đặc thù gì, bình thường cần có con cái mới có tư cách sắc phong. Lúc này tứ phi ở hậu cung đều có con, bởi vậy mọi người đều chỉ có thể ngồi ở cái ghế phi tử.

      Cũng chính là , nếu như ai có thể sinh hạ long chủng, liền có cơ hội tấn phong Quý phi, thậm chí nhòm ngó ngôi báu Hoàng hậu cũng phải thể.

      có Hoàng hậu, mọi việc ở hậu cung tạm thời do Thái hậu dẫn dắt Đức phi và Thuận phi xử lý. Thái hậu rất biết làm người, thấy chính mình lớn tuổi, cũng quá tốt nhúng tay vào chuyện của con cái, bởi vậy trừ cá biệt có chuyện lớn gì mới cần bà quyết định, còn thừa lại mấy vụ ngày thường bà toàn quyền giao cho hai vị Đức phi và Thuận phi. Đức phi lúc trước có đề cập tới, nhân phẩm hiền lương, thanh danh rất tốt; Thuận phi là người thuộc trường phái thực lực, chuyện hay làm việc đều giỏi giang và cẩn thận, rất được Hoàng thượng thưởng thức.

      Thục phi là người tuổi trẻ và xinh đẹp nhất trong tứ phi, số lần thị tẩm nhiều nhất, bởi vậy khả năng mang thai long chủng cũng lớn nhất. Đây là lợi thế của nàng.

      Còn Khang phi, tuy rằng xem qua có cảm giác tồn tại gì lớn lắm, nhưng rất có hậu trường — nàng là cháu ruột của thái hậu nương nương. Nương của nàng là em ruột cùng cha cùng mẹ với Thái hậu, tình cảm giữa hai tỷ muội cực tốt.

      Tóm lại, tứ phi đều tự có dựa vào, có thể là lực lượng ngang nhau, tạm thời nhìn ra manh mối gì.

      Điền Thất cảm thấy, Hoàng thượng cũng là khác loài. Hoàng hậu nương nương chết nhiều năm như vậy, vẫn chậm chạp lập tân hậu, rất nhiều văn võ đại thần đối với việc này phát biểu quan điểm, nhưng đều quan tâm.

      Kỳ mấy chuyện đó đều liên quan gì đến Điền Thất. cần biết các vị phi tử lợi hại thế nào, Hoàng thượng vĩnh viễn là lớn nhất, nàng chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, khi rảnh rỗi lại truyền cái lời kiếm ít tiền, hàng ngày vui vui vẻ vẻ trôi qua là tốt rồi.

      Hôm nay Hoàng thượng rất cao hứng.

      Bởi vì quốc vương Tô Môn Đáp Tịch đến đây hiến lên con rùa thần khổng lồ.

      (Tô Môn Đáp Tịch là tên phiên Trung của đảo Sumatra thuộc Indonesia.)

      Dân bản xứ bọn họ gọi loại rùa này là rùa nước ngọt, bởi vì chúng nó sinh sống ở trong đầm sông ao hồ nên gọi như vậy.

      Tôn Môn Đáp Tịch là nước nghèo, dựa vào đánh cá sống qua ngày, khoản thu nhập thêm của bọn họ chủ yếu là thu chút lộ phí biển của những thuyền buôn ngang qua.

      Đại Tề là nước lớn thiên triều, hàng năm Tô Môn Đáp Tịch đều phải tới triều cống, kỳ trân dị bảo gì đó bọn họ đều lấy ra được, Hoàng đế cũng thiếu, thế là hàng năm bọn họ chủ yếu dâng lên vài đặc sản địa phương, tỷ như các loại hoa hòe chim chóc cá trùng để ngắm, hoặc là bảo thạch hương liệu gì gì đó.

      Con rùa đen này bị phát khi ngủ đông, bởi vì nó lớn quá, nên kinh động Quốc vương. Quốc vương Tô Môn Đáp Tịch vừa thấy tướng tá này của nó, liền nghĩ thầm triều cống năm nay có cái rơi xuống. biết người trung nguyên đem rùa đen xem thành vật biểu tượng, thế là càng vui vẻ nghênh hợp thích của bọn họ, trực tiếp đem con rùa to bự còn ngủ này chất lên thuyền, vận đến Đại Tề.

      Chính cũng theo thuyền tới được, xưng là hộ tống thần rùa, nhưng ra là tới cọ ăn cọ uống.

      Tuy rằng tính theo tháng bọn họ từ mùa đông đến mùa xuân, nhưng vì thuyền của bọn họ đường vẫn lên hướng bắc, cho nên khí hậu cũng có ấm áp lên cho lắm, rùa đen vẫn ngủ đông như cũ, nó cứ như vậy từ Tô Môn Đáp Tịch ngủ thẳng đến Đại Tề.

      Khi mở mắt, nó phát hang ổ của bản thân thấy, mà thay vào đó là thế giới lạ lẫm. Hồ nước hơi lạnh, liễu rủ bên bờ, mặt hồ có hoa sen, giữa hồ có cái đình.

      Mấy thứ này xem ra đều có hình dạng đáng sợ.

      Hơn nữa, còn lọt vào vây xem nghiêm trọng.

      Hoàng đế bệ hạ dẫn mẹ già vợ trẻ con thơ, đứng ở bên hồ Thái Dịch thưởng thức rùa thần.

      Điền Thất đứng ở phía sau Kỷ Hành, cách được tương đối gần, cho nên cũng may mắn thấy được con rùa đen siêu to này.

      Rùa nước ngọt vốn so với các loại rùa khác rất lớn, con rùa này càng lớn hơn, thậm chí ngay cả mấy người thường xuyên bắt rùa luyện rùa đều chưa từng thấy qua có con rùa nào lớn như vậy. Đường kính mai rùa của nó dài ít nhất nửa trượng (gần 2m), bề mặt sáng trưng, trơn tru đen bóng giống như là tảng đá khổng lồ; cái cổ thô to, cong lên, trừng đôi mắt bồ câu nhúc nhích xem những người bên hồ.

      Điền Thất tấm tắc lấy làm kỳ.

      Lúc này, mấy tiểu thái giám nâng mấy giỏ cá tới đây, chuẩn bị đút cho rùa thần ăn. Kỷ Hành vừa quay đầu lại, thấy được Điền Thất kiễng chân rướn cổ, trừng thẳng đôi mắt nhìn con rùa đen kia, ánh sáng giăng đầy hai mắt.

      cong cong khóe miệng, với Điền Thất, “Ngươi, đút đồ ăn cho thần vật.”

      Điền Thất được cái sứ mạng quang vinh này, lập tức bước ra khỏi hàng, đến trước giỏ cá, moi lên con cá lớn, ước lượng trong tay rồi hướng rùa đen quăng .

      Tầm mắt mọi người đều đuổi theo con cá này mà chuyển.

      Con cá theo đường cong rơi xuống, “Bùm” tiếng nện đến đầu rùa đen.

      Quần chúng đầy mặt mong đợi vây xem: “…”

      Rùa đen phản ứng chậm, trông cậy vào nó chủ động nhận lấy là thể, cho nên đơ ra chịu đựng cái đập như vậy, hoàn toàn có thể lý giải. Tuy rằng có thể lý giải, nhưng mà vẫn như cũ cảm thấy có chút hỗn độn…

      May là rùa đen có chút phản ứng chậm, nhưng thân thể chắc nịch, chút xíu áp lực do bị đập cũng có. Nó cúi đầu chìm vào trong nước, đem con cá rơi ở bên trong ngậm ra, ăn.

      Bởi vì thân thể quá lớn, cỡ con cá này đối với nó hoàn toàn tính cái gì. Hơn nữa nó lại vừa theo ngủ đông tỉnh lại, chính là lúc đói bụng.

      Cho nên nó ăn là nhanh, hai ba cái gặm đem con cá nuốt, rồi khôi phục lại tạo hình ngửa đầu yên tĩnh ngóng nhìn lúc nãy.

      Điền Thất lại lấy ra con cá khác, lần này cố ý khống chế phương hướng, có nhắm đầu rùa đen đập.

      Cá rơi ở bên cạnh cổ rùa, lần này rùa đen phản ứng nhanh hơn, chờ con cá chìm xuống ngậm lên ăn.

      Mọi người đều thấy say sưa ngon lành. Điền Thất liền lấy loại cách thức này ở trước mặt chủ tử hậu cung lăn lộn quen cái mặt.

      Bạn Như Ý cảm thấy vô cùng có thú vị, thế là nhảy cà tưng cà tưng đến bên cạnh Điền Thất, thoáng cái ôm lấy bắp chân của nàng, “Ta cũng muốn chơi nữa.”

      Trẻ con có thông minh của trẻ con, lời này tuy rằng là với Điền Thất, nhưng nó cũng là lén lút nhìn Kỷ Hành. Nó biết ai có quyền quyết định.

      Kỷ Hành có phản đối.

      Thế là Điền Thất chọn trong giỏ cá ra con cá đưa cho Như Ý. Như Ý dùng hai tay nâng con cá , rồi bị Điền Thất hờ hờ ôm — nàng sợ nó đem cả chính mình và cá cùng nhau quăng xuống nước.

      Như Ý đem cá ném vào trong nước, bởi vì lực đạo quá , nên cá rơi cách rùa đen khá xa. Rùa đen ghét bỏ nhìn nhìn, chờ hồi thấy có cá lớn ném tới trước mặt nữa, nó mới chậm rì rì bò qua đem cá ngậm ăn.

      Mọi người nhất trí vỗ tay tỏ vẻ cổ động.

      Điền Thất và Như Ý liền như vậy đem từng con cá từng con cá đút cho rùa đen.

      Kỷ Hành cũng thực là rảnh rỗi đến nhàm chán, cứ như thế dẫn đầu đống người nhìn thần rùa ăn cơm lâu, mãi đến khi thần rùa ăn no, ném cũng ném cho bọn họ cái ánh mắt, quay đầu bơi .

      Người ăn ở chán chết có khối người, mấy người này thế nhưng thấy lâu như vậy vẫn chưa thỏa mãn.

      Có người xách nước tới cho Như Ý rửa tay, Như Ý nắm tay Điền Thất cùng rửa. Rửa tay xong rồi, nó bắt lấy quần áo của Điền Thất chịu thả nàng , “Ngươi chơi với ta nha.”

      Đây là điện hạ tự mình hạ lệnh, Điền Thất dám ứng, cũng dám cự tuyệt, do dự chuyện.

      Như Ý liền lắc tay của nàng kêu lên, “Nương —“

      Điền Thất vội vàng quỳ xuống, dọa đến mức mặt mũi đều biến sắc. Con nít gọi bậy nương sao, nhưng vị này là Hoàng tử, cha còn đứng ngay trước mắt nha.

      Kỷ Hành biết con trai của mình gần đây luôn luôn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền gọi nương, bộ dạng của Điền Thất lại nam nữ phân, bởi vậy cũng để ý, chỉ , “Điền Thất, ngươi dẫn nó chơi .”

      Con trai từ có mẹ ruột, Kỷ Hành luôn cảm thấy thua thiệt nó, cho nên chỉ cần phải vấn đề gì cần siêu việt điểm mấu chốt, bằng lòng thỏa mãn con. Dù sao đứa còn bé, chờ lớn thêm chút lại quản giáo nghiêm khắc sau.

      Thế là Như Ý liền cứ thế đem Điền Thất bắt cóc. Hai người tay nắm tay quanh bờ hồ Thái Dịch, Điền Thất hỏi: “Điện hạ, ngài muốn chơi cái gì?”

      Như Ý biết muốn chơi cái gì.

      Kỷ Hành bảo mọi người đều tán , chính lại có rời , mà là đến đình giữa hồ ngồi chơi, bên uống trà ngắm cảnh, bên thường thường nhìn lớn ở bờ bên kia.

      Bên này Điền Thất thấy Như Ý có chủ ý, thế là tự chủ trương ngắt lấy lá liễu thổi thổi. Loại kỹ năng này nàng nắm được tốt lắm, chỉ vừa vặn có thể thổi thôi. Đương nhiên, nhiêu đó đầy đủ khoe khoang trước mặt Như Ý, bởi vì ngay cả thổi Như Ý cũng thổi kêu.

      Vậy là Như Ý liền ngắt lá liễu cùng Điền Thất học thổi.

      Trong chốc lát, tiếng phù phù chói tai vang vọng cả bờ hồ.

      thanh sắc bén này rất bá đạo, trong lúc truyền từ bờ đến đình giữa hồ nó vẫn giữ lấy lực sát thương toàn vẹn như ban đầu.

      Kỷ Hành nghe đến nỗi nhíu mày, rất muốn đem lỗ tai đậy lại.

      Đem lá liễu thổi được giống như đánh rắm, đây cũng là cái tuyệt chiêu . (Trời ơi, tui làm khúc này tui cười rụng rún lun :))))

      Tên Điền Thất này, trừ hình dạng quá xinh đẹp ra, làm ra được cái việc tốt đẹp gì hết.

      Nghe thứ thanh này quá ảnh hưởng tâm tình, trọng yếu nhất là, Kỷ Hành sợ phẩm vị của Như Ý bị mang lệch. Thế là sai bảo câu, “Kêu bọn đừng thổi nữa!”

      Thái giám xuống truyền lời, bọn quả nhiên cấm thanh.

      cho thổi khúc, Điền Thất đành phải bẻ cành liễu xuống bện đồ chơi. Bện con thỏ , bện con chuột , lại bện cái giỏ hoa, đem con thỏ và con chuột cất vào trong.

      Như Ý ôm cái giỏ hoa cười ngây ngô, “Nương, nương thực lợi hại.”

      Điền Thất cũng lười phải uốn nắn nó, dù sao uốn nắn cũng toi công. Nàng bứt cành liễu bện tiếp hai cái mũ miện, tròn tròn, đội ở đầu, giống như là hai cái nồi chụp ở đầu vậy.

      Kỷ Hành cũng ngồi đủ, từ trong đình ra, cách rất xa thấy được Như Ý nhảy nhảy nhót nhót về phía , trong lòng còn ôm cái gì đó.

      Vừa đến gần nhìn, mặt Kỷ Hành liền đen.

      đầu hai người lớn đều chụp cái mũ được bện bằng cành liễu.

      Đây phải trọng điểm, trọng điểm là màu sắc của cái mũ kia.

      “Hái xuống.”

      Hai người vô cùng nghe lời.

      (Dành cho bạn nào ko hiểu: Đội mũ xanh lá/ nón xanh là từ ngữ/hình ảnh dụ cho việc bị vợ cắm sừng của đàn ông TQ.)

      Nhìn thời gian gần tới buổi trưa, Hoàng thượng và Điện hạ sắp dùng bữa, Điền Thất cũng đến giờ xuống ca. Sau khi được đến hứa hẹn “Ngày mai vẫn cùng ngươi chơi”, Như Ý mới thả Điền Thất .

      Kỷ Hành nhìn hai người này lưu luyến chia tay, hệt như bọn mới là cha con ruột thịt. hừ lạnh, tổng cảm thấy con trai bị tiểu biến thái kia mang hư hỏng.

      Thôi được, cuối cùng vẫn là thưởng cho Điền Thất. Dỗ con nít việc dễ dàng.

      Nhìn Điền Thất hớn ha hớn hở lĩnh thưởng, Kỷ Hành tự giác cong cong khóe miệng.

      Xuống ca, Điền Thất sờ sờ bạc trong túi tiền, nghĩ thầm lần này nàng có lẽ là đổi vận.

      Tiêu chuẩn để nàng cân nhắc vận khí tốt hay xấu chính là có thể được nhiều hay ít tiền. Mấy ngày nay kiếm được ít, thuyết minh vận khí của nàng tốt lên.

      Sau đó đầu nàng liền bị người ta đập cho gậy — đây phải so sánh, mà chính là mặt chữ thế nào việc xảy ra thế đó.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Đại nạn chết



      Từ lúc sáng sớm Kỷ Hành rời giường cho đến khi hạ triều, đều thấy được Điền Thất.

      bình thường. Theo biết, Điền Thất tuy là có chút xảo quyệt, nhưng hề lười biếng, đến mức chạy đâu đó trốn việc. Lại , làm việc ở ngự tiền, ta cũng phải có gan mới dám trốn a.

      Thế là cho rằng Thịnh An Hoài an bài việc gì đó cho Điền Thất làm. Ở điện Dưỡng Tâm phê tấu chương hồi, hỏi Thịnh An Hoài, “Ngươi kêu Điền Thất làm cái gì vậy?”

      Thịnh An Hoài cũng phạm sầu a, “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Điền Thất vốn có đến làm việc. Nô tài kêu người sở Thập Tam hỏi, người cùng phòng của sáng sớm nay đúng giờ ra khỏi cửa.”

      Vậy liền quái lạ, đúng giờ ra khỏi cửa, thế tại sao đến đây làm việc? Đừng là bị ai đó bắt cóc rồi nha? Nhưng mà làm gì có ai rảnh rỗi ở đến mức bắt cóc tên tiểu thái giám?

      Chẳng lẽ bị người nào trả thù?

      Nghĩ đến đây, Kỷ Hành hí mắt , “Gần đây có phải tội người nào ?”

      “Bẩm Hoàng thượng, Điền Thất làm người tròn trịa, cơ bản cùng ai trở mặt. Gần nhất chỉ cùng người phát sinh tranh chấp, chính là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã giám, ngài còn từng tự mình hỏi qua chuyện này.”

      tìm Tôn Đại Lực tới.”

      “Vâng.”

      Thịnh An Hoài lĩnh chỉ , chân trước ra, sau lưng Hoàng tử điện hạ liền tới.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng bình an.” Như Ý kéo đồng non nớt thỉnh an Kỷ Hành.

      “Con trai miễn lễ.” Kỷ Hành thấy con trai giống như là ông cụ non, bất giác thấy buồn cười.

      Như Ý bị ôm đến đùi đùa hồi, sau đó nó mới nhìn xung quanh, hỏi, “Nương đâu?”

      Kỷ Hành biết Như Ý hỏi là ai, vuốt trán, có chút bất đắc dĩ, “ phải nương của con. Con nhớ kỹ, là Điền Thất.”

      “Dạ.” Như Ý gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.

      Kỷ Hành cho rằng Như Ý gặp người liền gọi nương là vì thiếu tình của nương, rất nhiều người đều cho rằng như vậy. Sau này Kỷ Hành mới hiểu , Như Ý lý giải “nương” là loại từ gọi chung chung, tỷ như thấy được con mèo, chúng ta kêu nó là “mèo”, thấy được con chim, chúng ta gọi nó là “chim”, thấy được nữ nhân, Như Ý liền kêu “nương”.

      Đối với đứa con trai này, đôi khi Kỷ Hành cảm thấy hơi có chút nhức đầu. Tính tình của Như Ý cũng biết theo ai, nó thích chuyện, nhưng cũng phải là loại thích chuyện giống mấy đứa bé hướng nội — tính cách của Như Ý rất hoạt bát. Biểu thích chuyện của Như Ý là tích chữ như vàng, nó chỉ điểm cụ thể, còn cái khác lười phải . Ví dụ như câu có thể dùng bốn chữ là đủ ràng rồi, nó nhất định năm chữ. Nó cũng tận lực ngộp trong bụng, mà có cái gì muốn trước đến nay nó đều nghĩ tới là , đương nhiên, lời ra ít mà ý nhiều.

      Ngay từ đầu thấy con trai chuyện chậm rì rì, lại ít chữ, Kỷ Hành còn cho rằng đầu óc đứa này đần, kết quả thực chứng minh, cục cưng này của chút xíu cũng ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Kỷ Hành dạy nó mấy câu Tam Tự Kinh, nó học thuộc được so với mấy đứa trẻ khác nhanh hơn nhiều.

      Lúc này Như Ý nghe phụ hoàng như thế, lập tức sửa miệng, hỏi, “Điền Thất đâu?”

      Kỷ Hành có chút tò mò, “Vì sao con lại thích Điền Thất?”

      Như Ý đáp, “ thơm.”

      Kỷ Hành mắc cười, “Con thích tự nhiên thấy thơm, còn có người nào thúi sao?”

      Như Ý nghiêm túc , “ nhiều nương đều là thúi.”

      hơi bảy chữ, khó được khó được,” Kỷ Hành sơ sờ cái đầu của nó, “Các nàng làm sao lại thúi chứ?”

      Như Ý nhíu đôi lông mày bé , giống như là nghĩ đến hồi ức được tốt nào đó, “Ngửi lên thấy thúi thúi.”

      “Sáu con chữ, rất tốt rất tốt.” Lực chú ý của Kỷ Hành hoàn toàn lệch lạc.

      đem lời của đứa bé coi là quan trọng. Vì sao Như Ý cảm thấy nhiều “nương” đều thúi như vậy, điểm này về sau Điền Thất mới biết được. Có đứa trẻ trời sinh thích mùi son phấn, Như Ý sinh ra tới liền từ người rất nhiều nữ nhân ngửi qua, hoặc nồng hoặc nhạt, đương nhiên, nồng hay nhạt gì cũng đều thích. Chẳng qua nó biết nguồn gốc của thứ mùi này, chỉ cho là mấy nữ nhân kia tự có, cho nên mới có những lời này. Điền Thất dùng son phấn, cho nên Như Ý nàng “thơm”.

      Như Ý cuối cùng vẫn có hỏi ra Điền Thất nơi nào. Thế là nó thất vọng mất.

      Thịnh An Hoài vào, hướng Kỷ Hành bẩm báo, “Hoàng thượng, Tôn Đại Lực tự sát.”

      “Diệt khẩu,” Kỷ Hành trực tiếp đưa ra kết luận, “E là Điền Thất dữ nhiều lành ít. Truyền lệnh xuống, toàn Hoàng cung tìm kiếm , sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

      Thịnh An Hoài lĩnh chỉ xuống xong, Kỷ Hành tự mình ngồi ở trước bàn, cũng vô tâm tiếp tục phê tấu chương.

      Từng cái nhăn mày từng nụ cười của Điền Thất hiển ra trong đầu , để bút xuống, than thở.

      là đáng tiếc.

      Phật pháp , vạn đều cần giảng cái chữ “duyên”, kỳ chủ tớ cũng là như thế. Nô tài nhiều như vậy, chân chính hợp ý hợp khẩu vị, lại khó tìm.

      dễ dàng tìm được cái, bây giờ lại bị người hại.

      Đáng thương tiểu biến thái kia, vô luận ra sao, cần giúp Điền Thất báo thù, khiến cho có chết cũng nhắm được mắt.

      Động cơ giết Điền Thất của Tôn Đại Lực đủ. Bởi vì bài bạc đánh nhau mà tiến hành báo thù, có thể lý giải, nhưng đến mức phải giết người.

      Huống chi còn là người hầu hạ ở trước mặt Hoàng thượng.

      Sau khi giết người lại tiếng gió chưa nghe liền trước tiên sợ tội tự sát. Nếu gan thực như vậy, lúc trước cũng có dũng khí giết người. Việc này trước sau mâu thuẫn.

      Cho nên, chuyện này tất có tình rất lớn.

      Kỷ Hành cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, ngột ngạt đến nỗi hô hấp của có chút thoải mái. Thế là đứng dậy, ra khỏi điện Dưỡng Tâm, nhìn mấy hàng cây trong viện, Thịnh An Hoài cùng gã thái giám kề tai .

      Thần sắc của thái giám kia rất là nôn nóng, Thịnh An Hoài nghe được mặt mũi rất là nghiêm trọng.

      Kỷ Hành liền hỏi, “ cái gì đó?”

      Thịnh An Hoài tới, “Hoàng thượng, hình như có tin tức của Điền Thất.

      “Ờ, ở đâu? Sống hay chết?”

      “Cái này… Nô tài cũng chắc. Nô tài cả gan xin ngài dời bước, tự mình nhìn cái.”

      Kỷ Hành nghe Thịnh An Hoài như vậy, liền theo ông ấy đến hồ Thái Dịch.

      Bên cạnh hồ Thái Dịch ít người vây quanh. Kỷ Hành qua, xa xa liếc thấy Điền Thất nổi lên trong hồ.

      Trong lòng khỏi căng thẳng, “Sao còn chưa đem vớt lên? Đều đứng lỳ ở đây làm cái gì!”

      Thịnh An Hoài vội vàng , “Xin Hoàng thượng bớt giận, bọn dám.”

      “Có gì dám?”

      “Xin Hoàng thượng cẩn thận nhìn xem, Điền Thất bị thần rùa vác nha.”

      Kỷ Hành lại chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy Điền Thất đúng là cao hơn mặt nước ít, dưới thân có cái mai rùa nửa ở trong nước giống như tòa núi , cho nên lúc nãy nhìn sơ qua thấy được ràng.

      Con rùa đen này vì có hình thể khổng lồ mà tương đối có vẻ thần dị, thế cho nên bọn thái giám dám tới gần nó.

      Kỷ Hành bị đám ngu xuẩn này chọc giận đến nhức đầu, rùa đen chính là rùa đen, nó lại to bự cũng là rùa đen, có cái gì phải sợ!

      Thế là chỉ huy người xuống chèo thuyền qua, đem Điền Thất vận lên bờ.

      người Điền Thất thấm ướt, tay và chân đều bị dây thừng buộc chặt, dây thừng ngấm nước, là khó mở. Kỷ Hành dứt khoát rút dao găm mang bên người ra, trực tiếp đem dây thừng cắt.

      Mấy tên tiểu thái giám lồng ngực của Điền Thất ấn ấn, giúp nàng nước trong lồng ngực ra.

      Điền Thất phun hai ngụm nước, con cá chạch , cùng với con tép, sau đó ho khan kịch liệt.

      Mọi người đều thở dài nhõm hơi, trong lòng đều có thể tính là sống lại, cũng uổng phí thần rùa vác trận.

      Điền Thất mở to mắt, phát nhiều người nhìn nàng. Đại khái là cái gáy bị đập được quá mạnh, đầu nàng có chút choáng, trước mắt phát hoảng.

      Nàng thấy được Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhìn nàng, thân thể lắc lư loạng choạng, áo choàng màu vàng sáng bị thái dương chiếu đến, sáng được có chút chói mắt.

      Điền Thất híp híp mắt, chuyện. Nàng còn chưa kịp phản ứng được tới cùng là có chuyện gì xảy ra.

      Kỷ Hành cẩn thận quan sát . Khuôn mặt tái nhợt, biểu tình ngốc ngốc, sớm có vẻ nhiệt tình thông minh như bình thường, trái lại giống như là tên ngu ngốc.

      hơi hơi nhướng mi chút, , “Mạng ngươi lớn .”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Thăm dò




      Điền Thất khỏi cảm thán mạng của mình quá lớn.

      Bị người ta đập choáng rồi buộc tay chân ném vào trong hồ Thái Dịch, vậy mà vẫn có thể sống sót, quả giống như có thần trợ.

      À , phải thần trợ, mà là thần rùa trợ…

      Nàng cảm thấy vị rùa thần kia rất có khả năng nhận thức nàng, bởi vì hôm qua người cho nó ăn bữa cơm đầu tiên khi tới Đại Tề, chính là nàng. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này cho nên nàng mới được nó nâng lên . Điều này cũng giống như ngươi mình làm khách ở xứ xa, gặp được người bản địa nhiệt tình giúp ngươi, ngươi luôn cảm thấy biết ơn, nếu như có cơ hội để trả ơn, tất nhiên ngươi chối từ.

      Đây cũng xem như là thiện duyên giữa nàng và vị rùa đen khổng lồ kia.

      Sau khi Điền Thất bị vớt lên, Hoàng thượng rất săn sóc cho nàng ba ngày nghỉ phép, còn kêu nàng nhanh chóng chạy về sở Thập Tam nghỉ ngơi.

      chỉ như thế, còn kêu người thái y đến đây xem bệnh cho nàng.

      Điền Thất phát năm nay mạng của mình thực là phạm với thái y. Lần này nàng chưa kịp trốn tránh bị Thịnh An Hoài đổ ngay chóc. May mà thái y lần này và lần trước phải người, bằng lỡ mà lộ ra, nàng căn bản cách nào giải thích.

      Cũng kỳ quái, thái y ở Thái y viện phải chăng là quá nhiều, vì sao luôn có thời gian vì loại tiểu thái giám như nàng khám bệnh nha.

      Điền Thất oán thầm, đem tay giấu vào trong tay áo, muốn cho thái y bắt mạch. Nàng nghĩ trong lòng, nếu như thái y nhất định muốn xem, hơn nữa còn phát ra mạch của nàng có vấn đề, vậy nàng liền chắc chắn mực là bản thân mình bị cắt rất sạch , nên mạch của nàng càng lúc càng giống nữ nhân.

      Nhưng mà ra khỏi dự liệu của nàng là, thái y cũng có bắt mạch, mà là giữ lấy cái gáy của nàng nhìn hồi, rồi hỏi cảm giác của nàng chút.

      Điền Thất có chút ngoài dự tính.

      Thịnh An Hoài cũng thấy lạ, “ cần xem mạch sao?”

      cần,” thái y lắc đầu, “Vị tiểu công công này bị thương ở đầu, não là nơi chứa đựng nguyên thần, bắt mạch tìm ra được manh mối gì. Mới nãy ngươi bị choáng váng đầu còn muốn ói, vậy hẳn là do đầu óc bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến, ta viết cho ngươi toa thuốc, ăn hai thang nhìn xem, mấy ngày nay nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận, thể làm việc, cũng được để bị đụng nữa.”

      Điền Thất nhàng thở ra, từng câu đều gật đầu ứng.

      Đưa Thịnh An Hoài và thái y xong, Điền Thất nằm ở giường, nhíu mày trầm tư.

      Nàng biết chuyện Tôn Đại Lực tự sát. nghi ngờ của nàng và Kỷ Hành giống nhau, Tôn Đại Lực thể chỉ vì chút ân oán kia mà giết người, càng ở sau khi giết người lập tức sợ tội tự sát.

      Nhất định là có người mượn tay Tôn Đại Lực để thu dọn nàng.

      Nhưng mà tới cùng là ai muốn đem nàng đưa vào chỗ chết?

      Nàng giống như có đem ai đắc tội đến mức đó…

      Nếu như phải trả thù, vậy lại là vì cái gì? Các nô tài trong cung chết, hoặc là vì trở thành con dê thế tội, hoặc chính là vì biết được quá nhiều.

      Điền Thất lập tức nghĩ đến cái dây thắt lưng muốn mạng kia.

      Như thế tức giải thích được hết, đối phương vẫn là sợ lưu lại nàng lòi, nên muốn giết người diệt khẩu.

      Mụ nội nó, người này tới cùng là ai chứ!

      Điền Thất nghĩ đến nỗi đầu đều đau, còn choáng váng, còn muốn ói. Nàng chỉ phải từ bỏ, dứt khoát nghĩ nữa, trùm mền ngủ ngon.

      Ngủ đến xế chiều, rất nhiều thái giám trong cung tan ca.

      Vương Mạnh tan ca xong mua đồ ăn lót dạ, đến thăm Điền Thất. nghe về trải qua đầy bi thảm của Điền Thất — Ngự tiền thái giám Điền Thất bị người buộc lại ném vào trong hồ Thái Dịch rồi sau được thần rùa cứu, loại thần tích này sớm truyền khắp Hoàng cung.

      Điền Thất đem toa thuốc giao cho Vương Mạnh, nhờ giúp nàng lấy thuốc, rồi sai trước lấy cơm cho nàng.

      Vương Mạnh ngoan ngoãn lấy cơm về. biết lúc này Điền Thất vẫn còn buồn nôn, cho nên chỉ lấy chút cháo trắng và dưa cải.

      Điền Thất nhìn Vương Mạnh, trong đầu đột nhiên toát ra ý niệm, “Ngươi phải là biết y thuật sao? Vì sao thi vào Thái y viện?”

      Vương Mạnh mở to hai mắt, biểu cảm kinh ngạc.

      “Sao vậy? Ta đúng?”

      phải,” mấp máy miệng, “Ngươi cảm thấy ta có thể sao?”

      “Có gì mà thể, Thái y viện là chỗ mà ai cũng có thể đến thi, chỉ cần y thuật của ngươi đủ giỏi là được… Lại , y thuật của ngươi đến cùng có giỏi hay vậy?”

      Vương Mạnh cũng biết nên làm sao trả lời vấn đề này. Bởi vì chưa từng cùng người khác so qua y thuật , biết nên xác định ở mức nào mới xem là “giỏi”.

      Chẳng qua mấu chốt tại phải y thuật, Vương Mạnh , “Dù sao ta cũng là tội nhân, lại là tên thái giám…”

      “Ta ngươi vì sao lại thông suốt như vậy chứ. Ta cho ngươi nghe, làm người, cần giống như là nước vậy đó, vừa nhìn thấy khe hở liền có thể chui vào. Ngươi cứ thi trước , nếu như là thi trúng, đến lúc đó dùng ít tiền nhờ người ở trước mặt chủ tử chút lời hay về ngươi, xong rồi hướng Thái y viện chuẩn bị cho tốt, thế là chuyện này giải quyết xong. Thành Tử Cấm cũng phải là nơi thiếu tên thái giám liền thể sống qua.”

      Trong lòng Vương Mạnh gật đầu mạnh.

      Điền Thất lại vỗ bả vai của , “ trước nha, đến lúc đó thành thái y, cũng đừng quên huynh đệ.”

      ***

      Điền Thất ở sở Thập Tam nằm cả đêm, ngày hôm sau, Kỷ Hành hạ lệnh cho nàng chuyển vào trong gian phòng chuyên dành riêng cho cung nữ thái giám của cung Càn Thanh ở lại. Nàng cảm thấy cử động này rất hay, địch nhân ở trong tối mà nàng lại ở ngoài sáng, mạng nàng lớn nên trốn thoát được lần đầu tiên, nhưng chưa chắc có thể trốn được lần thứ hai, tốt nhất vẫn là ở tại chỗ an toàn.

      Chỗ khiếm khuyết trong cái cử động hoàn mỹ này chính là muốn ra cung chơi tiện nữa. Thái giám ở trong sở Thập Tam, tan ca giao lệnh bài là có thể ra khỏi Hoàng cung. Nhưng còn thái giám ăn ở trong Hoàng cung mà muốn ra cung, nhất định phải có lệnh của chủ tử, còn phải báo cho chủ tử quản lý cung chút, được phê chuẩn mới được .

      Điền Thất có thể tránh khỏi tầng phiền toái ở giữa này, bởi vì chủ tử của nàng là người quản lớn nhất.

      Đương nhiên, sống ở trong cung cũng có ưu đãi trong cung, cơ hội gặp mặt chủ tử các cung nhiều, tự nhiên là cơ hội kiếm tiền cũng nhiều.

      Hai ngày nghỉ bệnh này ăn ngồi rồi, thế là mỗi ngày Điền Thất đều hướng hồ Thái Dịch chạy.

      Nàng muốn báo đáp tốt cho ân rùa cứu mệnh phen.

      Nàng đến phòng ăn lấy đến rất nhiều cá. Vì thăm dò khẩu vị của rùa đen, nhằm đạt được trình độ lớn nhất để thỏa mãn dạ dày của nó, cũng thông qua cách này để lấy lòng nó, nên Điền Thất còn tìm thêm chút thức ăn khác. Đồ chay đồ mặn, đồ sống đồ chín, mỗi thứ đều lấy tới cho rùa đen ăn thử. Dù sao hai ngày này nàng cực kỳ rảnh rỗi.

      Kết luận: Vị rùa thần này thích ăn nhất phải là cá mà là nội tạng của động vật. cần biết là gà vịt hay heo bò, chỉ cần là nội tạng nó đều thích ăn, hơn nữa là cực kỳ thích ăn.

      Nội tạng động vật phải là thứ trân quý gì, Điền Thất đem tất cả nội tạng mà phòng bếp dùng đến đem tới, đút cho rùa đen ăn, tình cảm giữa người rùa cứ vậy tốt đẹp lên. khi Điền Thất qua cạnh hồ Thái Dịch rùa đen đều lội tới ngửa đầu chào hỏi. Đương nhiên, mục đích chủ yếu chính là xem xem có gì ăn .

      Điền Thất còn đặt cái tên cho con rùa đen khổng lồ này. Do là ân rùa, nên khi nàng tìm tên rất là nghiêm túc, còn trích dẫn điển cố nghiền văn nhai chữ các thứ, cuối cùng đặt tên cho nó là “Đái Tam Sơn”, tên này ra từ câu thơ “Cự ngao mạc đái tam sơn khứ, ngã dục bồng lai đính thượng hành” của Lý Bạch thời Đường, có ý nghĩa là “Cự ngao ngươi cần đem ba ngọn núi đều cõng , ta còn muốn lên núi Bồng Lai chơi nha.”

      Con ngao hả, chính là con rùa đen khổng lồ có thần lực trong truyền thuyết.

      Đối với vị thần vật trong hồ Thái Dịch này, Điền Thất tự nhiên là có quyền đặt tên, cho nên cái tên “Đái Tam Sơn” chỉ là bí mật kêu chơi thôi, chẳng qua cái tên này bị Như Ý nghe được, Như Ý vừa xoay đầu liền học với Kỷ Hành.

      Cái tên “Đái Tam Sơn” này Thịnh An Hoài nghe tới rất là phổ thông có huyền cơ gì. Nhưng mà Kỷ Hành vừa nghe, lập tức thấy được trình độ của người đặt tên. Lấy cự ngao so với thần rùa, rồi lại phản dùng ý thơ. Lấy điển cổ hóa vì mình dùng rất tốt, chữ cũng trúc trắc gì, nghĩa đen và nghĩa bóng đều hoàn toàn trọn vẹn đến mức tìm được chỗ sai.

      thú vị.

      Thế là Kỷ Hành đem Điền Thất kêu lại, đánh giá từ xuống dưới, đánh giá từ trái sang phải, vẫn thể nào tìm được nửa điểm phong độ của người trí thức trong đôi mắt bị tiền bạc che kín của nàng.

      Kỷ Hành bắt đầu có chút xác định, hỏi Điền Thất, tên “Đái Tam Sơn” này có là do ngươi đặt?”

      Điền Thất cho rằng Hoàng thượng đây là muốn hỏi tội, vội vàng giải thích , “Thưa Hoàng thượng, nô tài chỉ là kêu đùa thôi, bằng cứ mãi kêu rùa đen rùa đen, sợ rằng đối với thần vật bất kính.”

      Kỷ Hành híp mắt nhìn nàng, “Vì sao ngươi muốn lấy cái tên như vậy?”

      Điền Thất dám . Bởi vì Hoàng thượng rất ghét thái giám biết chữ biết nghĩa. Thái giám khi có văn hóa, liền cách bốn chữ “gian hoạn lộng quyền” đến gần bước. Bởi vậy nàng chỉ đáp, “Nó cứu nô tài, nô tài liền muốn cho nó lấy cái tên vô cùng có sức mạnh. Vốn là định cho nó cõng ngọn núi, nhưng mà cõng núi lớn (bối đại sơn) dễ nghe, cho nên quyết định lại thêm hai tòa, khiến nó có thể cõng đến ba ngọn núi.”

      Vẻ mặt Kỷ Hành liền lên biểu cảm “Quả nhiên như thế, ta liền biết tiểu biến thái nhà ngươi thể có văn hóa như vậy”, rồi lại cam tâm hỏi tiếp, “Vì sao kêu nó là Bối Tam Sơn (cõng ba núi), mà kêu là Đái Tam Sơn (đội ba núi)?”

      “Trong trăm họ có cái họ nào là ‘Bối’ cả, cũng có họ ‘Đà’ (thồ vác), ‘Giang’ (gách vác)hay là họ ‘Đính’, cho nên cũng chỉ có thể qua loa đại khái dùng chữ ‘Đái'”

      (Đái: đội, đeo, cài, mang.)

      “…” cái tên tốt như vậy, ra là bị “qua loa đại khái” lấy ra. Chân tướng vĩnh viễn là tàn nhẫn như vậy, Kỷ Hành có chút thất vọng, nhép nhép miệng, hỏi, “Ngưới rốt cuộc có từng đọc qua sách chưa?”

      Vấn đề này dễ trả lời, bịa chuyện dám, được. Điền Thất đành phải , “Lúc tiên đế gia dựng học đường cho nội quan, ta từng theo học qua mấy chữ.”

      Tiên đế đặc biệt xây dựng học đường dạy các thái giám biết chữ, nên trình độ văn hóa của thái giám đều lên, cùng theo lên chính là trình độ làm mưa làm gió. Tuy rằng Kỷ Hành đối với chuyện này rất bất mãn, nhưng dù sao cũng là cha ruột của , dám biểu lộ ra chút phê bình nào, chẳng qua là sau khi lên ngôi liền tìm lý do đem học đường thủ tiêu.

      Lúc này, tự nhiên cũng thể đối với tiên đế biểu ra bất kỳ bất mãn.

      “Từng nghe qua Lý Bạch sao?” Kỷ Hành lại hỏi.

      “Nghe qua, nhà thớ lớn có tiếng, nô tài đặc biệt sùng bái , thích nhất viết ‘Cày đồng buổi ban trưa’…”

      Đầu Kỷ Hành đầy hắc tuyết đánh gãy nàng, “‘Cày đồng buổi ban trưa’ phải Lý Bạch viết. đúng, đó cũng kêu “Cày đồng buổi ban trưa’, bài thớ đó gọi là ‘Mẫn nông’.” có chút vô lực, cùng loại người này chuyện, trí lực cả người loại cảm giác “Tung bay chảy thẳng xuống ba ngàn thước”.

      Hai mắt Điền Thất tức bốc sao lòe lòe nhìn , nịnh nọt , “Hoàng thượng ngài thực bác học.”

      Bị người ta nịnh cũng thôi , nhưng bị người ta lấy loại lý do này khen là bác học, Kỷ Hành có chút tiếp thu nỗi, thế là lạnh giọng , “Ngươi xuống , trong vòng ba ngày đừng để trẫm thấy được ngươi.”

      Điền Thất cứ thế lấy loại phương thức này được thêm ba ngày nghỉ. Ba ngày sau, đầu óc nàng hoàn toàn tốt, tiếp tục nhây đến trước mặt Kỷ Hành.

      Kỷ Hành bất thình lình đưa cho nàng cái nhiệm vụ.

      Mục tiêu: ban chết cho Thục phi.

      Lý do: Mưu hại hoàng tự.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :