1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Kỳ Diệu chính thức đem mình bán ui, Ảnh đế làm kinh doanh chắc tốt lắm, trình độ gian thương thế cơ mà
      Last edited: 6/4/17
      meowluoi thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 56: Hôn môi.

      Edit: meowluoi.

      Sáng sớm mùa thu, trời cao mây trắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây mỏng, chiếu qua những tầng lá, làm cho mùa thu có mấy phần ấm áp. Người nằm trong phòng cũng cảm nhận được phần ấm áp này, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi lưng theo thói quen.

      hình như đụng vào cái gì đó. , chính xác mà , hình như bị vật gì đó giữ chặt lấy.

      Kỳ Diệu nương nghi hoặc hiểu quay đầu sang nhìn, phát bên cạnh là người đàn ông.

      cứ thế trơ mắt nhìn .

      “Tỉnh rồi sao?” Mạc Minh làm như có việc gì mở miệng hỏi , thuận tiện buông cánh tay ôm cả đêm.

      Kỳ Diệu khẽ nhếch miệng, cố nén xúc động thét chói tai, bật dậy từ giường.

      A a a a a - - sao lại ngủ cùng ? làm gì đó với đấy chứ?

      Thấy tiểu nha đầu thất kinh quan sát toàn thân, nhịn được sờ loạn ở trước mặt , Mạc Minh vừa bực mình vừa buồn cười ngồi dậy, bình tĩnh lên tiếng: “Yên tâm, sợ em lăn xuống giường, ngủ đêm sàn nhà, cho nên mới bất đắc dĩ ôm em ngủ. Việc nên làm, có làm.”

      còn chưa dứt lời, thân thể Kỳ Diệu cứng đờ, lúng túng nhìn .

      “Tôi… tôi uống say sao?”

      Mạc Minh ung dung gật đầu.

      “Ngại quá… Phiền chăm sóc tôi cả đêm…”

      Kỳ Diệu lúng túng gãi đầu, dám nhìn thẳng mắt đối phương. tin tưởng nhân phẩm của , hơn nữa, quần áo cũng đầy đủ, có dấu hiệu bị khinh bạc. Chỉ là… nghĩ ra được, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      chỉ nhớ mang máng hình như mình theo ra ngoài sân thượng, ở đó vài lời, sau đó ngồi xe trở về…

      Ký ức mơ hồ trong đầu, hai phút sau, Kỳ Diệu đứng mình ở trong phòng tắm, soi gương nhíu mày.

      Sau đó, phát được vấn đề.

      Kỳ Diệu trợn tròn mắt, để sát cổ vào gương nhìn chăm chú.

      Trời ạ, những chấm đỏ này là gì thế?

      Cả người Kỳ Diệu cảm thấy khỏe!

      nghĩ nhiều, lao ra phòng ngủ, muốn tìm Mạc Minh hỏi cho . Đáng tiếc, lúc chạy ra cửa phòng ngủ chính, lại lùi bước.

      Có lẽ… Có lẽ là hiểu lầm rồi? Dù sao… Dù sao uống say, người phát bệnh sởi, cũng phải là có khả năng…

      Nghĩ như vậy, cảm thấy sức lực mình đủ.

      Đúng vậy! mặc dù chưa ăn thịt heo, những cũng thấy qua heo chạy rồi mà? Vết hôn và nốt hồng còn phân biệt được sao?

      Chỉ là… Chỉ là… Lẽ nào chiếm tiện nghi của ?

      Trong lúc nhất thời, tiểu nương tiến cũng được, lùi cũng xong, đứng ngoài cửa phòng người đàn ông rất lâu, cuối cùng vẫn quay về phòng tắm tắm rửa.

      Con tắm rửa thời gian lúc nào cũng lâu hơn chút, khi Kỳ Diệu tắm xong, lúc xuống lầu, Mạc Minh ở trong phòng bếp làm bữa sáng. vừa thấy bóng lưng , kìm lòng được dừng bước chân, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

      Cho đến khi người đàn ông cầm chảo xoay người lại, phát sau lưng có người mới thể đối mặt với ánh mắt .

      Tiểu nha đầu kiên trì tới, được nửa đường muốn trút giận.

      Tối hôm qua là ảnh đế để lại mấy dấu ô mai này cổ tôi sao - - lời như vậy, hỏi được!

      Khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là “Thừa thắng xông lên” nhưng suy yếu, tiểu nha đầu nhăn mặt, chậm rì rì tiến đến bên cạnh bếp lò, chuẩn bị giúp đỡ làm bữa sáng.

      cần, em gọi Mạc Du, Mạc Nhiên rời giường .”

      Nghe Mạc Minh từ chối, tiểu nương giống như được đại xá, vội vàng lên lầu hai.

      Hôm nay là thứ bảy, bọn tiểu tử ngủ dậy hơi muộn chút - - là quá tốt.

      Kỳ Diệu đẩy cửa phòng bọn , sửa sang tâm tình bản thân, sau đó gọi bọn chúng dậy.

      Mạc Du, Mạc Nhiên hơi buồn bực: Hôm nay chị kỳ lạ, tại sao phải mặc quần áo giúp bọn chúng chứ? ràng mọi ngày đều là bọn chúng tự mặc.

      “Chị, chúng em có thể tự mặc quần áo.”

      sao sao, chị giúp các em.”

      “…”

      Được rồi, mặc dù hiểu, nhưng chị là người thứ hai mà bọn chúng thích, chị muốn mặc quần áo giúp bọn chúng, bọn chúng rất vui vẻ hưởng thụ.

      Vừa lòng thỏa mãn ăn mặc chỉnh tề, Kỳ Diệu bồi hai tiểu gia hỏa đánh răng, rửa mặt, sau đó theo xuống lầu ăn bữa sáng.

      Vì vậy, bọn chúng ngạc nhiên phát : Hôm nay ba làm bữa sáng! Hơn nữa còn rất phong phú!

      Đúng vậy, ba là người giữ lời - - a, , phải , Mạc Minh chỉ có suy nghĩ trong lòng, nhưng hôm nay, vẫn nhớ đến công lao của hai đứa bé hôm qua, nên làm bữa sáng phương Tây cho bọn chúng.

      Thấy các con cao hứng ăn, Mạc Minh cũng mở miệng đưa miếng thịt vào miệng.

      Lúc này, tiểu Mạc Nhiên nuốt xuống miếng trứng gà vội ngẩng đầu lên, phát cổ Kỳ Diệu có rất nhiều dấu đỏ.

      “Chị, sao cổ chị lại hồng như vậy?”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu uống sữa suýt chút nữa phun ra.

      Trời ạ! ràng mặc áo cổ cao rồi mà! Sao vẫn nhìn thấy thế!

      Hận có cái hang nào để chui xuống, tiểu nha đầu đương nhiên rảnh để ý sắc mặt Mạc Minh.

      Thực ra, sớm phát ra hôm nay giả bộ - - đợi mở miệng hỏi.

      Bây giờ tốt rồi, con trai vô tình chọn cái này làm đề tài, làm đỡ phải chờ.

      Trong lòng thầm ghi nhớ công của con trai, Mạc Minh che giấu vui vẻ, lẳng lặng ngắm nhìn gò má nương phiếm hồng.

      “Hôm qua chị bị sâu cắn…” lát sau, nghe thấy cố gắng bịa chuyện.

      “Hả? Thời tiết có nóng, còn có sâu nữa ạ?” Tiểu Mạc Nhiên kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy… Có mà?” Kỳ Diệu tiếp tục giả bộ, vừa dứt lời, nhịn được trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.

      Rất ràng, là hiềm nghi duy nhất.

      Mạc Minh còn mỉm cười, Kỳ Diệu bị làm cho tức giận đến nghiến răng.

      Cười! còn cười được sao? Đợi xem tí nữa làm sao thu thập ?

      Ăn xong bữa sáng, hai đứa bé vào thư phòng đọc sách, hai người lớn ngầm hiểu lẫn nhau ở lại phòng bếp.

      lời nào thu dọn bát đũa, Mạc Minh phát , Kỳ Diệu vẫn dùng ánh mắt bất bình nhìn .

      dù bận vẫn ung dung lau khô tay, dựa lưng vào cửa tủ lạnh, hỏi có phải có chuyện muốn hỏi .

      Kỳ Diệu cũng nhịn được nữa.

      , tối qua làm gì tôi?”

      “Em vết hôn cổ em sao?”

      Tiểu nha đầu nằm mơ cũng nghĩ tới, đề tài vừa mới bắt đầu, người đàn ông này vô sỉ như vậy, trực tiếp trắng ra. Vì vậy, trong lúc nhất thời, trợn mắt được gì.

      nhìn thấy Mạc Minh cười mà như cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó mở đoạn ghi cho nghe.

      Vài phút sau, cả người đều hóa đá.

      Giọng nữ trong đoạn ghi … Là sao? đòi hôn người đàn ông này sao? Còn… Còn bảo ngủ cùng á?

      Khuôn mặt đều đỏ bừng.

      Hết lần này đến lần khác, người đàn ông còn bình tĩnh phân tích cho : “Em cũng nghe rồi đấy, đều là do em chủ động, chỉ đáp ứng lời cầu xin của em mà thôi.”

      Mặt Kỳ Diệu xám như tro, tiếng nào.

      Cái gì gọi là “Uống rượu vào hỏng việc”, triệt để lãnh giáo được rồi.

      “Nhưng mà em phải ngại, còn đoạn ghi chưa mở nữa.”

      xong, người đàn ông thỏa mãn mở ghi .

      “Em cần quần áo, càng mua, em cần tiền của , lại kín đáo đưa cho… còn tắt nguồn điện, cho em giặt quần áo, cho em quét dọn vệ sinh, luôn làm em lại được…”

      “Nha đầu ngốc, những việc này đều là vì thích em, muốn tốt cho em, muốn em phải chịu khổ.”

      gạt em. thể nào thích em.”

      “Vì sao thể thích em?”

      “Chỉ có em thích , thể nào thích em.”

      “Em vừa cái gì? nghe .”

      “Em , thích em.”

      hỏi nửa câu đầu.”

      “Chỉ có em thích .”

      “Em sai rồi. cũng thích em.”

      lừa em đấy chứ?”

      có lừa em.”

      “Khóc cái gì? thích em, em cao hứng sao?”

      “Hình như em nằm mơ. cần đánh thức em.”

      gọi em, vĩnh viễn gọi em.”

      Kỳ Diệu kinh ngạc đến ngây người, trong đầu trống rỗng.

      Mạc Minh thấy vẻ mặt khó có thể tin, thở dài.

      “Em xem, lúc em uống rượu say, thành hơn so với lúc em tỉnh rất nhiều. Bình thường sống chết chịu thừa nhận, tối qua cuối cùng cũng ra.” dừng lại chút, cuối cùng nhịn được tươi cười, nhìn chăm chú, “Vì thưởng cho em, có câu, muốn lúc em thanh tỉnh, trước mặt cho em nghe.”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu giống như chạm điện, giật mình nhìn chăm chú.

      thích em.”

      Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn .

      ngốc, em.”

      nương ngốc vẫn ngây người như cũ.

      Rất lâu sau, mới lúng túng, tự nhủ: “ thể nào…”

      “Sao lại thể chứ?”

      thích điểm nào của em…”

      “Thích toàn bộ. Trừ… Trừ việc em thích làm đà điểu chui đầu vào cát.”

      “…”

      Kỳ Diệu trầm mặc mấy giây, đột nhiên mở miệng muốn .

      “Đừng có với là ‘Say rượu lỡ lời’.” Nào ngờ chữ thứ nhất còn chưa ra, người đàn ông giành quyền phát biểu, “Chữ ‘thích’ này, chỉ có người lòng thích người kia dám thổ lộ, mới có thể say rượu dũng cảm ra. Cái này gọi là ‘Say rượu chân ngôn'.”

      Kỳ Diệu phản bác được.

      “Nhưng mà làm sao có thể…” lát sau, cúi đầu xuống, vẫn dám tiếp nhận trước mắt.

      Mạc Nhiên đột nhiên tức giận, đợi , vội vàng ôm vào lòng, che cái miệng “Tác quái” của .

      Bị người đàn ông mạnh mẽ hôn, tiểu nha đầu trợn tròn mắt, dưới công kích của , thân thể dần dần mềm nhũn.

      Nụ hôn rất dài, từ bá đạo chuyển thành triền miên. Thân thể nhắn của bị trói buộc hoàn toàn trong ngực người đàn ông, tùy ý để hấp thụ nước bọt trong miệng . Cho đến khi cảm thấy hít thở được, nhịn được nức nở tiếng, mới lưu luyến rời cánh môi .

      “Thích hôn em ?”

      buông ra vấn đề đầu tiên hỏi là cái này.

      Mặt Kỳ Diệu lập tức đỏ lên.

      muốn mở miệng phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt thâm thúy của , ma xui quỷ khiến bỏ ý niệm này.

      Thực ra, … Rất thích.

      Thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng cúi đầu - - , Mạc Minh liền hiểu, ngạii thừa nhận.

      “Dù sao, rất thích cảm giác cùng em hôn môi.” Sau đó, làm như có việc gì tỏ lập trường của bản thân, làm giống như hươu con loạn, “Ngoài ra, từ trước đến nay thích hôn môi với người khác.”

      Vốn là câu ám hiệu, rơi vào tai Kỳ Diệu, lại làm thanh tỉnh.

      “Đừng có gạt người…” ngẩng đầu, chu môi ướt át nhìn , “Lúc quay phim, lẽ nào hôn nữ diễn viên sao?”

      “Mọi người đều biết, rất ít hôn môi diễn.” Bộ dáng tiểu nha đầu ghen thành công lấy lòng , Mạc Minh vui vẻ, nhìn mặt đắm đuối, “Chỉ khi nào bất đắc dĩ, nếu có người đóng thế.”

      Kỳ Diệu .

      chưa thấy diễn cảnh hôn. Về phần “Mượn người”… Là học viên xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, lại tin.

      “Vậy đáp án là gì?” Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu nữa, Mạc Minh kiên nhẫn đợi xác nhận.

      “Ừ…”

      Mạc Minh nhếch miệng cười.

      “Như vậy, chúng ta làm lại lần nữa?”

      Kỳ Diệu vốn còn ngại ngùng liền quýnh lên.

      lần cái gì chứ!” trừng mắt với , lại bị cười kéo vào lòng.

      Tiểu nương cảm giác hình như mình mơ, bởi vì chưa bao giờ thấy cười vui vẻ, cởi mở như vậy.

      Là vì… sao?

      Nghĩ đến đây, trong lòng trở nên ngọt ngào.

      thích em à? Sao đột nhiên lại thích em thế? Thích em ở điểm gì?” Tâm tình khi thay đổi, có người liền bắt đầu suy tính, lẩm nhẩm hỏi, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt , vì vậy dứt khoát vùi vào ngực , lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.

      có nghĩ qua, tóm lại chính là thích.”

      có thành ý…”

      “…”

      “Chúng ta mới quen biết nửa năm mà? Tốc độ này cũng kém, sắp bắt kịp nhất kiến chung tình.”

      “Vậy sao? Tình thể cân nhắc bằng thời gian dài hay ngắn.”

      Kỳ Diệu nhăn mũi: Hừ, hay nhỉ.

      Mạc Minh nhíu mày: Cho nên, cuối cùng và tiểu nha đầu cũng dũng cảm đối mặt với tình cảm hai bên?

      Nghĩ tới đây, cảm thấy rất vui vẻ.

      nâng đầu từ trong lòng mình, nhìn mắt chăm chú, sau đó nghiêm túc hỏi câu.

      “Như vậy, từ bây giờ, chúng ta phải nên thay đổi quan hệ rồi sao, bạn của ?”
      Last edited: 23/4/17
      Khủng Long, atulaasari, Mai Trinh28 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Chính thức bị bán.
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 57: Ngọt ngào.

      Edit: meowluoi.

      Từ sau khi thay đổi quan hệ với Mạc Minh, Kỳ Diệu cảm thấy, ánh mắt hai người đều khác lúc trước.

      Bạn trai.

      Có lúc, nằm giường, nghĩ hai chữ này, cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

      Loại cảm giác này, hình như giống với cảm giác với Lâm Tư trước đây. Nó làm ngọt ngào đến kiềm chế được, làm tràn trề mong đợi đến ngày mai, cũng làm sợ hôm sau tỉnh dậy, phát ra mình nằm mơ.

      Đối với biểu suy tính của nha đầu, Mạc Minh nhiều, trực tiếp hành động.

      hề báo trước chặn vào góc tường, nâng mặt , hôn môi , hôn rất lâu.

      Kỳ Diệu liền nhớ kỹ, dám ở trước mặt biểu đạt sầu lo.

      Nhưng mà, điều này cũng kỳ lạ mà? Ai bảo ưu tú như thế, được nhiều người hoan nghênh, làm nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

      “Em cho rằng là người thay đổi thất thường à?” Đối với vẻ mặt “oán hận” của , Mạc Minh lại hỏi.

      Tiểu nha đầu bĩu môi lên tiếng.

      Mạc Minh vội vàng ôm lên, đặt lên đùi .

      Giạng chân ngồi đùi đối mặt với bạn trai, Kỳ Diệu bỗng nhiên đỏ mặt lên.

      làm gì thế? Thả em xuống!” giãy giụa vài cái, đối phương ôm eo chặt quá, thể nào tránh thoát.

      Kỳ Diệu trừng mắt nhìn .

      Quả , từ lúc xác định quan hệ đương, hai người bọn họ tiếp xúc thân mật chỉ có ôm và hôn, nào có giống như vậy!

      “Mạc Du và Mạc Nhiên còn ở nhà đấy!”

      Hơn nữa! Hơn nữa bọn họ chưa quan hệ đương với hai đứa bé, nếu… Nếu như bị hai em nhìn thấy, bằng mua miếng đậu hủ đâm đầu vào!

      “Bọn chúng ở phòng ngủ của chúng, đột nhiên xông vào.” Đáng tiếc, Mạc Minh quan tâm tới việc này - - nuôi con trai lớn, vào phòng mà gõ cửa?

      “Vậy cũng được!” Tiểu nha đầu giãy dụa thân thể, lại may làm người đàn ông nảy sinh biến hóa.

      “Đừng động!” Đem tiểu nha đầu áp chế, Mạc Minh vùi đầu vào cổ , “Em đừng lộn xộn nữa, dám đảm bảo làm gì em.”

      Kỳ Diệu bị lí do này làm đỏ bừng mặt.

      Vậy đừng bắt em dùng tư thế ái muội này ngồi lên người nữa!

      thiếu chút nữa bật thốt ra.

      Kết quả vẫn là Mạc Minh trấn định lại trước, hôn vành tai , cho nghĩ ngợi lung tung.

      sống hai mươi tám năm, chỉ động tâm với mỗi mình em, bây giờ và sau này cũng vậy. Nếu em còn buồn lo vô cớ, xem thu thập em thế nào.”

      Hơi thở ấm áp bên tai, Kỳ Diệu phân biệt được là hơi thở của hay là miệng ẩm ướt.

      , dụ dỗ em! Mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên sao, thích ấy à?”

      Lời còn chưa dứt, hô hấp người đàn ông ngừng lại.

      Phát giác được có biến hóa , Kỳ Diệu cảm thấy hối hận.

      Bất kể là trước đây lúc làm “Trợ lý riêng” của , hay bây giờ là bạn , trước mặt đối phương bọn họ nhắc tên người phụ nữ kia. Kỳ Diệu biết được danh tính của ta, tuổi, cũng biết ta cao thấp mập ốm như nào, thậm chí còn biết ta có còn đời này nữa.

      Muốn để ý với Mạc Minh, như vậy chắc chắn là gạt người. Nhưng mà, hy vọng gây áp lực cho , đợi đến khi nào muốn , có thể nghe được chân tướng mọi việc.

      bằng lòng đợi, cũng bằng lòng tin tưởng .

      “Em để ý ta sao?” Trong thư phòng yên tĩnh, giọng người đàn ông đột nhiên vang lên.

      Kỳ Diệu mím môi.

      “Chúng ta là người , tất nhiên là em muốn biết người tiền nhiệm lúc trước là người như thế nào.” Em còn muốn biết hai người quen nhau như thế nào, vì sao mỗi người lại ngả, “Nhưng mà, nếu bây giờ tạm thời muốn , em cũng bức .”

      Mạc Minh ngồi nghe lần, lúc lâu cũng tiếp.

      tiếp…

      có con trai… Thậm chí là người đàn ông trải qua tình và hôn nhân, việc này làm em cảm thấy canh cánh trong lòng sao?”

      Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông nhìn chăm chú ngồi đùi .

      “Bây giờ em mới hỏi cái này, có phải quá muộn rồi ?”

      Mạc Minh lên tiếng, thầm nghĩ chắc chắn - - nhớ lại điều này, bởi vì trong tiềm thức cảm thấy thẹn với lương tâm.

      “Hừ… tới vẫn còn tốt, vừa nhắc tới, em lại nghĩ đến chuyện này, mặc dù nhiều tiền lại đẹp trai, nhưng dù sao cũng là ‘Hàng xài rồi’, em là hoàng hoa khuê nữ, cứ như vậy ngã vào, có lời ấy?”

      Vừa mấy lời này, người đàn ông nghe, sắc mặt tối lại. Nhìn phản ứng của , Kỳ Diệu vừa bực mình vừa buồn cười.

      Thần thái “Em lại dám có loại ý nghĩ này” là sao? ra thiệt thòi à? Chỉ cần đẹp trai lại có tiền, tất cả con đều phải thương nhung nhớ sao?

      Nhìn thấy người đàn ông có nửa điểm chột dạ, còn bày mặt thối mất hứng, Kỳ Diệu khách khí làm mặt quỷ với , chủ động : “Đùa thôi! Nếu em quan tâm đến gia cảnh , thích . Em hy vọng, chúng ta có thể lòng với nhau, thẳng thắn mọi chuyện. Hợp , hợp chia tay,…”

      Nghe tiểu nha đầu như vậy, sắc mặt Mạc Minh mới dịu lại.

      Chỉ là…

      "Chỉ có ‘’, có ‘Chia tay’, đồng ý nửa câu sau.”

      bá đạo làm tiểu nha đầu còn gì để . lát sau, Kỳ Diệu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bỗng dưng vỗ hai tay cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

      “A - - em biết rồi! Em biết vì sao lúc diễn với nữ diễn viên, trong mắt có…” chút nghĩ ngợi ra, tiểu nha đầu đột nhiên dừng lại.

      Mạc Minh thấy lúng túng, chỉ nhàn nhạt hỏi “Trong mắt có cái gì?”

      Kỳ Diệu càng lúng túng hơn: thể cho biết, theo ý , là ảnh đế quốc dân được nhiều người ca ngợi, việc đó là thiếu sót trí mạng?

      Tiểu nha đầu lúng túng, Mạc Minh cũng làm khó , thay ra mấu chốt: “ có tình , đúng ?”

      Lời vừa ra, cả người Kỳ Diệu đều ngốc.

      … Sao biết thầm đánh giá như vậy?

      Thấy tiểu nha đầu trợn tròn mắt, bộ dáng khó có thể tin, Mạc Minh nhịn được cười lên, lát sau, nghiêng người, dùng chóp mũi chạm vào mặt và cổ .

      sao, chuyện này đều là quá khứ rồi. Bây giờ có em, lúc cùng người khác diễn, ánh mắt nhất định có tình .”

      Lời tâm tình ngọt ngào chui vào tai, hô hấp nóng bỏng bên gò má, Kỳ Diệu cảm thấy mềm nhũn.

      Ý của , đương nhiên hiểu được, ám hiệu ràng như vậy mà. Chỉ là…

      , lúc diễn, tưởng tượng khác thành em sao?” Tiểu nha đầu chu miệng lên, cố ý nâng tay, đem cử chỉ thân mật của người đàn ông đẩy ra chút.

      Bốn mắt chạm nhau, hai giây sau Mạc Minh khẽ nhếch khóe miệng.

      “Sao thế, ghen à?”

      “Làm gì có.”

      có sao?”

      Hỏi ngược lại xong, người đàn ông nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa trêu tức bạn của , tiểu nương tức giận và xấu hổ nện quyền.

      Kỳ Diệu quyết định, phải nhanh chóng sang chuyện khác.

      Vì vậy, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, ngồi nghiêm chỉnh : “Này, em hỏi , thế nào gọi là ‘Có khả năng trải qua tình và hôn nhân’?”

      Đúng rồi, vừa chú ý tới - - phương diện đương hôn nhân, lại dùng mấy từ này.


      ‘Khả năng’ sao? Nếu có hôn hoặc , thế hai tiểu gia hỏa từ đâu mà đến?

      Chuyện liên quan đến thân thế Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu vẫn cảm thấy hiếu kỳ. Nhưng mà, vừa định ra khỏi miệng, vẫn hơi lo lắng, sợ đụng chạm đến vết sẹo của Mạc Minh, sợ chọc giận , làm đau lòng.

      nghĩ chút, muốn thôi, em cũng ép .” Cho nên, lúc đưa ra câu hỏi đối phương trầm mặc rất lâu, vội vàng bổ sung thêm câu.

      Mạc Minh im lặng nhìn chăm chú, vừa muốn mở miệng, thấy đứng dậy .

      ngủ sớm chút, ngủ ngon.”

      Sắc mặt bình thường xong, tiểu nha đầu cười xoay người rời , còn thuận tay đóng cửa phòng giúp .

      Mạc Minh nhìn chớp mắt cửa gỗ bị đóng lại.

      Có lẽ, nên tìm cơ hội thích hợp, tất cả mọi chuyện cho biết.

      Nhưng mà về sau, Kỳ Diệu đề cập đến mẹ hai đứa bé với Mạc Minh. vẫn giống như bình thường, đưa đón bọn tiểu tử học, tan học, mỗi ngày lau dọn nhà sạch , làm bữa tối dinh dưỡng, chờ người cùng nhau chia sẻ.

      Khác với trước kia là bây giờ có tình . Chỉ là, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả… là con , ở chung với bạn trai trước hôn nhân, vẫn làm cho cảm thấy ngượng ngùng.

      May mà và Mạc Minh đêu tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, hai bên tôn trọng nhau, cho dù là quan hệ người , tối đa cũng chỉ nắm tay, ôm nhau, hôn môi mà thôi, Mạc Minh có nhu cầu, Kỳ Diệu càng dám chủ động dâng tới cửa. Hơn nữa, bọn họ vẫn chú ý đúng mực, ở trước mặt hai đứa bé thân mật, đỡ phải dạy hư mầm non tương lai.

      Bỗng nhiên từ “Chị” biến thành “Bạn của ba”, trong lòng vẫn chưa quen.

      biết hai tiểu thiên sứ có thể tiếp nhận chuyển biến này hay ?
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab26 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 58: Mẹ ruột.

      Edit: meowluoi.

      Ngày qua nhanh, chớp mắt cái, mùa thu qua, toàn thành phố đều mặc quần áo mùa đông dày.

      Hai giờ chiều hôm đó, Kỳ Diệu vẫn ở trong phòng bếp rửa rau, chuẩn bị đồ ăn. Lúc này, di động của đột nhiên vang lên. rửa tay, chạy tới nhận điện thoại, tin tức nhận được từ bên kia điện thoại dọa sợ mềm nhũn cả hai chân.

      Hai em cùng nhau ngã ở nhà trẻ, bây giờ ở bệnh viện!

      Mới nghe giáo viên nhà trẻ , Kỳ Diệu lo lắng đổ mồ hôi lạnh. vội vàng hỏi giáo viên địa chỉ bệnh viện, cầm ví tiền chạy . Cũng may lúc vội vàng đến bệnh viện, hai tiểu gia hỏa ngồi chơi đô – mi – nô.

      Cho nên , đây là cái tình huống gì chứ?

      Kỳ Diệu vội vàng chạy đến, đợi được quan sát thân thể của hai em.

      “Ngã ở chỗ nào? Có đau ? Bác sĩ như thế nào? Giáo viên các em đâu?” vội vàng ra loạt vấn đề, lại tìm được bất kỳ miệng vết thương nào.

      “Chị đừng lo lắng, em và Mạc Nhiên chỉ trượt chân ngã, bác sĩ bôi thuốc cho bọn em, chút cũng đau.” Mạc Du thay mặt em trai xong, còn quên trấn an hai câu.

      Đáng tiếc, Kỳ Diệu vẫn yên lòng, nhìn xung quanh xem có thấy giáo viên , muốn hỏi đối phương ràng.

      Nửa phút sau, giáo viên nữ lớn hơn bao nhiêu trả tiền thuốc vội vàng chạy tới. Kỳ Diệu vừa hỏi mới biết, hóa ra là nóng lòng, chuyện hóa lớn, hai em chỉ trượt chận ngã, bác sĩ làm kiểm tra cho bọn chúng, ngoại trừ rách da có vết thương nào.

      Kỳ Diệu mới thở phào nhõm.

      quan sát giáo viên nữ dưới vài lần, phát đối phương hơi khẩn trương và lúng túng. Lúc này đoán, đây chắc là giáo viên mới, cho nên bọn xảy ra chuyện, đối phương mới dám qua loa. Tuy lúc trước dọa sợ gần chết, nhưng mà vị giáo viên trẻ tuổi nghiêm túc, thái độ chịu trách nhiệm đối với công việc khiến thưởng thức. Vì vậy, đối mặt với đối phương áy náy biểu đạt, chỉ cười tủm tỉm mà tỏ vẻ có gì đáng ngại, cùng đối phương vài tiếng “Cảm ơn” và “Vất vả rồi”.

      hồi sợ bóng sợ gió, tất cả đều vui vẻ. Hai bên cùng cười, giáo viên quay về nhà trẻ, Kỳ Diệu dẫn hai đứa bé về nhà.

      Lúc đến ven đường bắt xe, bọn họ có chú ý đến, cách đó xa có đôi mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh hai tiểu gia hỏa.

      Gần nửa tháng nay, ánh mắt này vẫn luôn theo dõi bóng lưng bọn họ. Ngày hôm nay, Kỳ Diệu mới cảm nhận được, có người theo dõi bọn họ. nghĩ ba người bây giờ lộ mặt trước công chúng, thể cảnh giác, rất sợ paparazzi thậm chí là người xấu. Nhưng mà, mỗi khi quay đầu lại nhìn, lại thấy bất kì người nào khả nghi, làm càng để tâm.

      giấu chuyện này trong lòng, buổi tối hôm đó liền cho Mạc Minh, hỏi nên xử lý như thế nào. Nhưng ngoài ý muốn, nghe lời , Mạc Minh vẫn chỉ nhìn màn hình máy tính, giống như là suy nghĩ phương án ứng phó, hoặc là cân nhắc chuyện của .

      “Này, có nghe em hay ?” Rất ít khi thấy có bộ dáng như này, Kỳ Diệu hơi buồn bực, nhịn được đẩy cánh tay .

      Ánh mắt Mạc Minh di chuyển, nhìn chằm chằm mặt hồi lâu, cũng chuyện.

      Cảm giác này là kỳ lạ.

      Kỳ Diệu bị nhìn sắp nổi da gà, cuối cùng, mở miệng: “Em nhìn blog này .”

      Người đàn ông tránh ra, cho Kỳ Diệu đến gần nhìn. Tiều nương hiểu ra sao nhìn , đột nhiên bảo nhìn blog làm gì.

      Tuy nghĩ vậy, vẫn nghi hoặc làm theo.

      Nhưng mà, lúc cầm chuột, đọc blog, sắc mặt liền thay đổi.

      “Người đăng blog này, phải là…”

      Mạc Minh mặt đổi gật đầu.

      “Chính là mẹ của Mạc Du và Mạc Nhiên.”

      Vừa dứt lời, trong đầu Kỳ Diệu liền “Ong” tiếng.

      Mẹ của hai đứa bé sao? Người phụ nữ mà Mạc Minh thủy chung ? ta đột nhiên đăng blog này, lẽ là muốn tranh đoạt quyền nuôi dưỡng đứa bé?

      màn hình là blog mấy ngàn chữ. ta tuổi còn trẻ làm mẹ, kể từ khi sinh con ra xong thân thể ngày càng kém, sáu năm ta thể nuôi dưỡng cốt nhục của chính mình, kể ra cha đứa bé quen biết mẹ đứa bé như nào. ta công bố thời gian của mình còn nhiều, chỉ hy vọng chính mình có thể đứng lên được, có thể ra được, có thể chính mắt nhìn thấy đứa con mà mình hoài thai mười tháng, có thể tự tay sờ mặt bọn chúng, nghe bọn chúng gọi tiếng “Mẹ”.

      Mà ở giữa blog - - chỗ kết thúc thứ nhất - - chủ nhân của blog quên tiết lộ hai đứa bé.

      viên đá làm gợn sóng, blog vừa đăng, bạn bè mạng nghị luận ầm ầm, mọi người rất nhanh tìm manh mối chủ blog, đoán ta sinh hai đứa bé sinh đôi kia. Lúc trước rất vất vả dẹp xuống “Cha con”, “Trợ lý”, bây giờ lại bắt đầu nổi sóng.

      Trời ạ! có phòng bị! Mẹ đẻ của hai đứa bé xuất !

      Bản thân mắc bệnh nặng, chia ly sáu năm, đây rốt cuộc là tình huống cẩu huyết đến mức nào!

      Ai đến giải thích cho tôi chút, ảnh đế quốc dân và mẹ đứa bé có quan hệ như thế nào?

      Chưa cưới sinh con? Cưới chui nhanh chóng? Vứt chồng bỏ con? Mượn bụng sinh con?

      Lầu đủ rồi! Nam thần phải là người như thế!

      Lầu bị mê hoặc đến thất điên bát đảo rồi. Nếu ta phải là người như thế, vì sao cho mẹ con bọn họ đoàn tụ chứ?

      Có mờ ám.

      Có gian tình.

      Nếu đến gian tình, mọi người còn nhớ đến trợ lý kia .

      Chậc chậc! Người thứ ba nhúng tay vào sao?



      “Toàn là những lời linh tinh, em đừng để ý.” Kỳ Diệu càng nhìn càng choáng váng, Mạc Minh kịp thời nhắc nhở.

      Tiểu nương bình tĩnh lại.

      “Blog này… Đều là sao?”

      Bất luận là hay giả, đều có loại dự cảm.

      Đối với Mạc Minh và hai đứa bé mà , việc này hình như… là nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay?

      Người đàn ông khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn mắt .

      Tiểu nha đầu xoay đầu , mặt mũi tràn đầy lo lắng.

      , thân hình cao ngất đứng sau lưng , tự chủ được mang tay mình đặt lên vai .

      “Nếu như về đoạn văn này, em cảm thấy có bao nhiêu phần trăm là ?”

      đối mặt với , con mắt lóe sáng.

      Kỳ Diệu tự nhiên tin .

      cách khác, vì tranh thủ bạn bè mạng đồng tình, mẹ hai đứa bé phóng đại , thậm chí còn dối, tạo ra hình tượng bà mẹ trẻ đáng thương.

      Nhưng mà…

      “Lúc trước em nghe , ấy có bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng, cho nên, ấy thân thể tốt, là sao?”

      Mạc Minh im lặng lên tiếng gật đầu.

      “Vậy… Vậy định làm thế nào? Để ấy gặp Mạc Du, Mạc Nhiên sao?”

      Thực ra, chung đung ngắn ngủi mấy tháng, Kỳ Diệu biết việc: Hai tiểu gia hỏa hoàn toàn nhớ mẹ ruột của mình như thế nào. Bọn chúng đều nhất trí cho rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ bọn chúng nhìn thấy mẹ, bồi bên cạnh bọn chúng, chỉ có ba, chú Thích và mẹ Ngô.

      ra hai đứa bé cũng rất đáng thương. quản bọn chúng bị mẹ chủ động vứt bỏ hay là bất đắc dĩ, từ thiếu hụt tình thương của mẹ nhưng vẫn hiểu chuyện như vậy, làm cho người ta đau lòng.

      Nếu như… Nếu như lời của mẹ bọn chúng có ác ý, cảm thấy, có thể cho ba mẹ con gặp nhau lần.

      Dù sao, bọn họ huyết mạch tương liên. Huống hồ, thân thể mẹ bọn chúng bây giờ hình như là quá lạc quan.

      Kỳ Diệu nghĩ như thế, cũng khuyên như thế. Trong lòng biết Mạc Minh đối với mẹ bọn còn có khúc mắc, cũng hiểu được lấy thân phận trước mắt của mình nhúng tay vào chưa chắc đáng , nhưng có cách nào khoanh tay đứng nhìn.

      “Hoặc là, nếu nguyện ý… Tín nhiệm lời em , có thể kể cho em nghe, năm đó đến cùng là có chuyện gì?”

      Mãi thấy người đàn ông trả lời, lấy hết dũng khí, thăm dò mở miệng hỏi.

      Mạc Minh mang ghế ngồi chuyển thành góc 90 độ, lại kéo cái ghế khác lại gần, ngồi đối diện với .

      Hai người đột nhiên mặt đối mặt, Kỳ Diệu ngầm hiểu, chắc là quyết định muốn mọi chuyện cho .

      “Thực ra, ngoại trừ em ra, chạm qua bất kì người phụ nữ nào.” Ngoài dự đoán ra câu như thế, làm Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ, “A, đương nhiên, ra cũng chưa chạm vào em, ít nhất là bây giờ, chúng ta thể nào sinh ra đứa bé.”

      Lời vừa ra, tiểu nha đầu biết nên có vẻ mặt gì tốt.

      bậy cái gì đấy! Em chuyện đứng đắn với mà!”

      Mạc Minh nghiêm túc nhìn .

      cũng rất đứng đắn cho em biết : và người phụ nữ đăng blog, có quan hệ gì với nhau.”

      Kỳ Diệu sững sờ.

      “Hả?” lâu sau, mới phun ra chữ, “Nhưng mà! Nhưng mà phải vừa mới , người đăng blog là mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên sao?”

      Lời vừa ra, tiểu nha đầu chỉ số thông minh thấp bừng tỉnh đại ngộ.

      “Lẽ nào… lẽ? Mạc Du và Mạc Nhiên bọn chúng!”

      “Cuối cùng em cũng hiểu.” Mạc Minh nhìn thẳng mặt Kỳ Diệu, chút hoang mang gật đầu, bình tĩnh , “Bọn chúng phải con ruột của .”
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :