1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25: Thay đổi cái nhìn về cuộc sống!

      Bà ngoại dẫn Mạnh Tĩnh Nghiên bộ xung quanh để tiêu thực, nhưng cũng quá xa. Gần nhà bà có vườn hoa, những đứa trẻ ở gần đó đều thích đến đây. Khi còn bé Mạnh Tĩnh Nghiên cũng ngoại lệ, suốt ngày quấn quanh ỉ ôi bắt bà dắt mình ra ngoài đó. tay bà xách ghế xếp , tay dắt Mạnh Tĩnh Nghiên, địa điểm cần cũng biết là ở đâu rồi.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng biết vì sao chỗ này được gọi là vườn hoa, xét về tổng thể nó cũng giống với mô hình công viên hai mươi năm sau, có khu liên hợp trò chơi, có nhà bóng, chỉ có cầu bập bênh, đệm lò xo nhún cùng với mấy cây cầu trượt lớn thôi, nhưng ở thời này nơi đây trong mắt bọn trẻ chẳng khác nào thiên đường cả.

      Cách xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nô đùa chạy nhảy đầy huyên náo của những người bạn , từng khuôn mặt ngây ngô đỏ bừng, đầu thấm đầy mồ hôi. Bà ngoại Mạnh đặt chiếc ghế xếp xuống, rồi quay sang chào hỏi các ông các bà hàng xóm bên cạnh, sau đó cười híp mắt nhìn cháu ngoan nhà mình lễ phép chào các cụ lượt, mới thả tay để cho chơi.

      "Tiểu Chu, đây là cháu ngoại của bà phải ? là hiểu chuyện!". Bà ngoại Mạnh họ Chu, các bà ngồi đây đều lớn tuổi hơn nên mới gọi bà theo kiểu thân mật này.

      "Là con của thứ hai nhà tôi, vừa khéo léo ngoan ngoãn lại rất hiểu chuyện. Hôm nay nhà trẻ đóng cửa nên mẹ nó mới đưa con bé qua đây ở ngày, chơi với bà già đơn này!".

      "Tiểu Chu, bà có phúc, ai mà biết mấy đứa con nhà bà đều là người hiếu thuận cả! Đứa này bao nhiêu tuổi rồi? Có lẽ là ba bốn tuổi phải , lại hề sợ người lạ, vô cùng thoải mái, về sau bảo đảm rất có tiền đồ!".

      Bà cụ thích nhất là khi được nghe người khác khen con cháu nhà mình, lập tức cười híp cả mặt. Ngoài miệng còn khiêm tốn ‘ đâu có đâu có ’, rồi lên tiếng khen lại cháu trai của bà cụ vừa khen Mạnh Tĩnh Nghiên nhà mình, cho người kia phải mở cờ trong bụng, cả mấy ông già bà lão ai nấy đều mặt mày hớn hở.

      Đây cũng chính là nghệ thuật chuyện của người Trung Quốc.

      Những trò chơi ở vườn hoa thoạt nhìn rất đơn sơ, nhưng so với những thứ ở nhà trẻ vẫn còn khá hơn nhiều. Cũng bởi vì diện tích ở nhà trẻ chỉ có hạn, cũng có cầu trượt cao như vậy. chỉ cao, mà còn có nhiều vòng, từ phía trượt xuống, vô cùng kích thích, cũng là kiểu cầu trượt được các bạn thích nhất. Nhìn từng đứa nhóc vừa trượt từ xuống vừa hô to, sau đó lại đứng lên vòng ra đằng sau xếp hàng, chơi mãi biết chán.

      Bầu khí ngây thơ chất phác này lan truyền rất nhanh, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị cuốn vào, vui sướng chạy chậm hai bước từ bậc thang leo lên xếp hàng rồi trượt xuống. Rốt cuộc cũng đến phiên, trong nháy mắt lại thấy chần chừ —— luôn tự cho mình là người trưởng thành, nên khi chơi những trò này hình như có chút ngây thơ phải.

      Đợi mấy giây, Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn bé trai xếp đằng sau lại vô cùng vui, người đằng trước tụt xuống sao cậu trượt được! Cậu nhóc gấp gáp liền đưa tay đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên xuống, hề chuẩn bị tuột xuống vèo vèo.

      Lúc tiếp xúc với mặt đất vẫn còn chưa hồi hồn, lại nghe thấy tiếng cầu trượt truyền tới, cậu nhóc vừa đẩy cũng trượt xuống rồi, cần phải mau mau đứng dậy, bị va vào nhau mất!

      Phủi phủi mông vài cái, lại chạy ra xếp hàng, có số việc trước khi làm đều phải suy tính lại cảm thấy rất khó khăn, nhưng sau khi bắt tay vào tất cả nỗi băn khoăn đều biến mất, mặc kệ tại số tuổi là bao nhiêu, bản thân cứ mãi đè nén cũng chẳng có ý nghĩa gì, tại quan trọng nhất chính là hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này! Muốn chơi cứ chơi! Buồn cười liền cười! có gì to tát cả!

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      ly sắc, Dion, song ngư4 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 34: Bước đầu vô cùng khó khăn

      Mắng con hồi, cuối cùng bà ngoại Mạnh cũng thả người. Trước khi còn dặn dò con trở về nhất định phải suy tính cho kỹ, theo bà thấy việc mở nhà trẻ này chủ ý tốt. Nếu con có thể mở nhà trẻ, bà liền tới giúp tay, lấy tiền.

      So ra mà , bà ngoại còn kiên quyết hơn mẹ rất nhiều. Ông ngoại mất sớm, mình bà cáng đáng nuôi con, chuyện gì cũng có người giúp đỡ, đều phải tự quyết định. Hơn nữa bà sống từng này tuổi, kinh nghiệm nhìn người xem việc cũng rất chuấn.

      nguyên nhân nữa là bà cụ rất bao che. Thấy cháu bị đánh bà liền mặc kệ che chở, nhưng nếu so sánh với người ngoài bà đương nhiên đứng về phía con mình. Trong lòng bà, đứa con này chính là người ưu tú nhất, chỉ dạy trẻ mầm non mà thôi, hoàn toàn có vấn đề gì. Nếu phải năm đó điều kiện tốt, chừng con bà còn có thể vào đại học nữa cũng nên.

      Năm ấy sinh viên rất hiếm, công việc sau khi tốt nghiệp cũng rất nhiều, nhà nước phân phối, đơn vị nào mà chẳng muốn cướp, hoàn toàn lo bị thất nghiệp. Nhưng bởi vì tình huống gia đình tốt, nên mới chậm trễ tiền đồ của con , bà ngoại Mạnh vẫn luôn hổ thẹn. Bà cũng muốn con mình có thể tự lực cánh sinh, tự làm tự ăn, cần phải làm thuê cho người khác, huống chi còn là tiệm chụp hình sắp đóng cửa?

      tại công nhân có địa vị cao giống trước kia, vào xí nghiệp liền được thổi phồng là công ăn việc làm ổn định. Tự mình gây dựng nghiệp cũng mất mặt, thừa dịp tại bà vẫn khỏe mạnh, có chuyện gì còn có thể giúp tay. Những cái khác bà làm được, nhưng về kinh nghiệm chăm sóc trẻ con lại cực kỳ phong phú.

      Được mẹ mình khích lệ, trong đầu mẹ Mạnh cũng dần dần hình thành ý tưởng. Công việc bây giờ đúng như mẹ bà , ăn bữa nay lo bữa mai. Tiệm chụp hình kia lúc nào cũng có thể đóng cửa, vì con và gia đình, tính toán some ngày nào tốt ngày ấy.

      Bà cũng thầm suy nghĩ qua, nếu có thời gian tự dạy dỗ con mình khẳng định thể kém hơn Quách. Dù sao giáo Quách vẫn còn trẻ, chưa có con, khẳng định kinh nghiệm trông trẻ thể am hiểu bằng mình được.
      Nhưng tại mở nhà trẻ, cũng phải là việc dễ dàng, phải cân nhắc nhiều phương diện. Tính mẹ Mạnh vô cùng bảo thủ, nên vẫn do dự dám ra quyết định.

      Mạnh Tĩnh Nghiên biết thừa tính mẹ mình, chuyện này vẫn còn thiếu mồi lửa kích thích nữa. Ở nhà bà ngoại, cho nên thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu biết được động thái ở nhà, tâm trạng vì thế cứ bất ổn yên.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, mấy ngày kế tiếp, mẹ Mạnh vừa tan tầm cùng chồng đến mấy nhà trẻ lân cận khảo sát, lựa chọn cho con môi trường học tập tốt nhất.

      Trước kia bà cảm thấy, nhà trẻ cũng có gì khác nhau, quan trọng là giáo viên phải hiền hòa chút, đối xử với các cháu tốt là được. Nhưng qua mấy ngày khảo sát vài gia đình, bà liền cảm giác nếu phải nơi này có điểm xấu nơi kia cũng có. Cái gì mà rời nhà quá xa học tiện, cơm trưa ăn ngon đối với việc phát triển của trẻ tốt rồi, lúc vào học, có đứa bé tiếp thu nhanh, có đứa tiếp thu chậm theo kịp nội dung bài học..., dù sao nhìn chỗ nào cũng đều tốt cả.

      Ngay cả cha Mạnh nhìn cũng đến phiền, ông cảm thấy nhà trẻ nào cũng tệ, hình như vợ ông quá xoi mói rồi phải. Trong lòng thầm oán, nhưng cũng đành phải nhịn xuống, ai bảo bà xã khó tính như thế cũng là vì muốn tốt cho con . Theo ông thấy , trường học kia cũng rất được.

      Nếu mẹ Mạnh thương lượng chuyện mình muốn mở nhà trẻ với chồng mình, khẳng định ông giơ hai tay hai chân đồng ý. Thay vì chọn tới chọn lui vẫn chưa yên tâm, bằng để con học ở trường do chính tay mình mở.

      Đáng tiếc, bây giờ bà vẫn còn chần chừ quyết, cảm thấy chuyện như vậy rất khó thành, nên cũng ngại ra.

      Chương 35:Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*
      Bồi hồi bất định, mẹ Mạnh hành hạ bản thân suốt cả tuần lễ, từ sáng đến tối chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu.

      Đồng nghiệp đều nhìn ra trạng thái của * gần đây được tốt, quan tâm hỏi làm sao vậy, mẹ Mạnh tiện đem chuyện này cho người khác, chỉ đành giấu ở trong lòng. Công việc của mẹ Mạnh ở tiệm chụp hình tư nhân, buôn bán khá giá tiền lại hơi cao, nên khách hàng ít lui tới cửa hàng, nhưng cầu của ông chủ cực cao, nhìn thấy mẹ Mạnh thỉnh thoảng thất thần chửi rủa thậm tệ trận, mắng người trưởng thành ba mươi tuổi như đến mức đầu cũng ngẩng lên được, muốn quăng bỏ tất cả bao giờ làm nữa.

      * Gọi là “mẹ Mạnh” nhưng lại chỉ mới ba mươi tuổi, ta thấy gọi là “bà” hợp lắm nên cứ để là “

      Nhưng bản tính mẹ Mạnh bảo thủ, làm được loại chuyện như vậy, coi như cứ để ông chủ mắng cho sướng , sau đó lại có mấy đồng nghiệp tốt bụng ở bên khuyên giải, giúp cho tâm tình của cũng bình phục rất nhiều, làm cho người ta, phải là nhìn sắc mặt của người ta hay sao? Đến nhân viên công vụ còn phải nhìn sắc mặt của lãnh đạo kia mà, huống chi chỉ là nhân viên tài vụ nho ? Mặc nghĩ thông suốt rồi, nhưng chung quy lại tâm trạng của mẹ Mạnh vẫn được tốt lắm.

      Tâm tình buồn bực về đến nhà, mẹ Mạnh lại gặp phải cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà (giải thích ở cuối chương nhé mọi người ^^) —— Mẹ Nghê.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nhà trẻ mà ở nhà bà ngoại ở tuần lễ, Nghê Thụy Tuyết đơn chiếc bóng, rầu rĩ vui suốt tuần lễ liền, hai ngày còn được, có thể là Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh hoặc là trong nhà có việc, nhưng còn chưa hết tuần lễ, Nghê Thụy Tuyết nóng lòng. Bọn họ từng ngoắc tay hứa rằng cả đời là bạn tốt của nhau, Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên biến mất, liệu có phải muốn ở cùng chỗ với bé hay ? Bé càng nghĩ càng thái quá, cảm thấy đến ngày tận thế.

      Còn có Lý Minh Trạch, cả ngày hỏi bé sao Mạnh Tĩnh Nghiên đến. Bé cũng biết nha, Tiểu Mập Mạp đáng giận này bọn họ là bạn bè tốt nhất, làm sao biết tin tức của Mạnh Tĩnh Nghiên, là nhịn cục tức trong bụng đến nghẹn. Mạnh Tĩnh Nghiên có ở đây, Hà Vũ Tường chuyện với bọn họ rất bất đồng.

      Từ vườn trẻ về nhà, tiểu nha đầu khóc nháo muốn mẹ mang bé đến nhà họ Mạnh tìm Mạnh Tĩnh Nghiên chơi. Nghê mẹ biết Mạnh Tĩnh Nghiên và con mình chơi đùa rất thân thiết, đứa bé kia khéo léo đáng nên cũng rất thích. Hơn nữa, mẹ Nghê cùng mẹ Mạnh chuyện với nhau rất là hợp ý nên cũng trở thành bạn tốt, nghe con vậy liền đồng ý, điều kiện là bé phải ngoan ngoãn làm xong bài tập mới được.

      Khi đó điện thoại còn chưa thông dụng, mẹ Nghê ngờ chụp hụt, Nghê Thụy Tuyết tìm được bạn tốt, nước mắt lộp bộp rơi xuống, hai người mẹ thay nhau dụ dỗ cũng dỗ nổi bé, cho đến khi bé khóc đến mệt mỏi, ngủ thiếp mới dừng lại.

      Mẹ Nghê rất ngượng ngùng, đến chơi nhà người ta mà con mình lại khóc rống suốt, muốn ôm Nghê Thụy Tuyết về, mẹ Mạnh lại chịu, là cứ để đứa bé ngủ lát, sau đó nhiệt tình giữ lại mẹ Nghê tán dóc với hồi.

      Nhìn mẹ Nghê dạy tiểu nha đầu thành tính tình như vậy, cũng biết cũng là người thành rồi. Thấy mẹ Mạnh lòng giữ lại, cũng liền ở lại, đặt Nghê Thụy Tuyết ở giường ngủ , đắp kín mền lại cho bé, tiểu nha đầu khóc nhè ngủ mà lỗ mũi còn chảy đầy nước mũi đây này.

      “Chị dâu, chị chọn được vườn trẻ cho Nghiên Nghiên chưa? Hai đứa bé này quan hệ tốt như vậy, nếu là cho chúng tách ra nhà em khẳng định là nháo lên. Khả năng quan sát của chị tốt, chọn được vườn trẻ nào thông báo cùng em tiếng, để em cho Thụy Tuyết nhà em cùng Nghiên Nghiên nhà chị cùng học chung?” Mấy người mẹ tụ chung chỗ, đề tài trò chuyện nhiều nhất đương nhiên là về mấy đứa bé. thể tránh khỏi, liền hàn huyên tới chủ đề tìm đâu mấy đứa bé khu nhà vườn trẻ. Ý tứ của mẹ Nghê là muốn gặp viện trưởng Tô nhờ giới thiệu. Nhưng là chi phí của vườn trẻ kia lại cao hơn chút, còn suy nghĩ: “Ai, nếu là có người quen mở vườn trẻ là tốt rồi, có thể giúp đỡ chăm sóc mấy đứa bé, em cũng yên tâm cũng cần phát bực như vậy.”

      Tâm nhiều ngày nay của mẹ Mạnh cuối cùng tìm được nơi phát tiết, lấy ý tưởng được ra miệng với chồng cho mẹ Nghê nghe, mẹ Nghê vừa nghe xong, mắt cũng sáng.

      Từ lúc Thụy Tuyết cùng Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành bạn tốt cũng tránh được thường cùng mẹ Mạnh tiếp xúc, ở trong ấn tượng của , mẹ Mạnh là người rất cẩn thận lại biết làm việc, còn nữa cũng rất biết chăm sóc trẻ con, giống như mới vừa rồi khi con khóc mệt mỏi rồi ngủ, cũng rất tỉ mỉ lấy ra chăn đắp kín cho con , sợ bé bị lạnh, nhìn Tiểu Tĩnh nghiên hiểu chuyện giống như bộ dáng tiểu đại nhân cũng biết rất biết giáo dục con trẻ.

      Hai nhà cũng coi như biết gốc biết rễ, giao đứa bé cho cũng yên tâm đúng ? Thụy Tuyết cùng Tĩnh Nghiên còn là bạn tốt, xem ở tiểu nha đầu phân lượng, mẹ Mạnh khẳng định cũng chăm sóc tốt Thụy Tuyết nha.

      Làm người đều có lòng riêng, mẹ Nghê cũng bất đồng, nhìn thấy nhà họ Mạnh mình mở vườn trẻ cũng có chỗ tốt. Càng nghĩ càng thấy chuyện này trăm lợi mà hại, thấy dáng vẻ mẹ Mạnh còn có chút trù trừ, lập tức tiếp nối đề tài: “Tiểu Lý nha, nếu là có thể quản lý vườn trẻ tốt, ta nhất định đưa Thụy Tuyết nhà tôi tới. Tiểu nha đầu này cùng Nghiên Nghiên nhà như hình với bóng, về sau có thể cùng Nghiên Nghiên cùng học cùng tiến khẳng định vô cùng cao hứng đấy.”

      Mẹ Mạnh họ Lý, tên là Tư Ngọc, số tuổi so mẹ Nghê chút, cho nên mẹ Nghê gọi là Tiểu Lý.

      Tài ăn của mẹ Nghệ tệ, khiến mẹ Mạnh mẹ như rơi vào trong sương mù, cảm thấy tương lai rất có triển vọng. Nghê Thụy Tuyết ngủ chỉ chốc lát sau liền tỉnh, mẹ Mạnh liên tục bảo đảm Thứ hai nhất định cho học tiểu nha đầu lúc này mới bất đắc dĩ nha.

      Sau khi hai mẹ con mẹ Mạnh ở nhà tính toán, đừng , mẹ Nghê vẫn thuyết phục được . những thứ khác, có thể tự mình giáo dục đứa bé, liền đủ hấp dẫn .

      Chuyện này phàm là do người ra, mẹ Mạnh cũng động lòng. Cố tình là tiểu nha đầu Mạnh Tĩnh Nghiên ra, cũng làm người ta có chút cảm thấy đáng tin cậy.

      Ba Mạnh đánh cờ hòa với bạn trở lại, lấy hết dũng khí thương lượng chuyện này cùng chồng, được ủng hộ mạnh mẽ. Do dự lâu mẹ Mạnh mẹ rốt cuộc quyết định, từ chức, tự mình tạo dựng vườn trẻ!

      Nàng là người cẩn thận, chuyện lớn càng dám dễ dàng quyết định, nhưng là làm việc nhất định là nghiêm túc, khi hạ quyết tâm dũng cảm tiến tới, tuyệt đối bỏ dở nửa chừng. Ngày hôm sau, lúc làm lại dứt khoát từ chức, các đồng nghiệp đều cho rằng là bởi vì bị ông chủ chửi rủa mới từ chức, mọi người cũng vây lại khuyên . Nhưng nàng cắn chặt ý tứ, kiên quyết từ chức. Tiệm chụp hình tổng cộng có mấy nhân viên, ông chủ cũng là vì làm ăn khá kiếm được tiền mới tìm lý do phát hỏa người của nhân viên, nhưng nghĩ đến nhân viên lại có thể vì việc này mà từ chức, thấy bản mặt thối của ông chủ, mẹ Mạnh thể nào hết giận.
      Cuối cùng vẫn là bị khấu trừ nửa tháng tiền lương, nhưng là mẹ Mạnh vẫn như cũ cảm xúc dâng cao, bây giờ trong thân thể tràn đầy nhiệt tình, cuộc sống tràn đầy hi vọng.

      Giai đoạn chuẩn bị trước khi công tác khiến mẹ Mạnh trở nên bận rộn, chủ nhật là ba Mạnh tới nhà Mẹ vợ đón con . Ở nhà mẹ vợ nghỉ ngơi tuần cũng nên trở về học, cưng chiều con , nhưng cũng phải có nguyên tắc, để cho con bé nghỉ ngơi chút được, nhưng là thể học, tuyệt đối thể nào.

      ra Lolita ở nhà bà ngoại ở cũng an ổn, tại khổ nhất là có điện thoại, vẫn nhớ kỹ về vấn đề mình muốn mở vườn trẻ, ba Mạnh cũng gì. cho là đứa bé bệnh hay quên, ở nhà bà ngoại chơi tuần, chuyện như vậy chừng cũng quên mất.

      Ai, làm sao biết Loli nhà giống như đứa bình thường?

      Người bạn Nghê Thụy Tuyết sáng sớm hôm nay rời khỏi giường, ngoan ngoãn phối hợp với mẹ mặc quần áo, ăn cơm, chính là vì sáng sớm phải vườn trẻ. Dì Lý bảo đảm với bé hôm nay Nghiên Nghiên nhất định đến vườn trẻ rồi, họ rất lâu lâu rất lâu có thấy nhau nhớ muốn chết bé rồi...!

      Tiểu nha đầu mình mang băng ghế an vị ở cửa nhà trẻ, Quách khuyên vào chờ cũng nghe, lấy tay nâng cái đầu vừa đếm mấy con kiến bò qua mặt đất, vừa chờ Mạnh Tĩnh Nghiên. Hôm nay tin tức bé tới nhà trẻ, đều phản đối Lý Minh Trạch tên mập thối đó sao, phải tên đó khi dễ mình sao? Có tin tức của Nghiên Nghiên cũng cho biết, để cho gấp gáp chết ! Hừ! trị được , còn có người có thể trị !

      Ba tuổi thấy lão, từ Nghê Thụy Tuyết chính là tha người tính tình cương liệt, ai cũng chớ khi dễ , khi phụ liền khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt.

      Buổi sáng thức dậy quá sớm, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ. Con kiến số nhiều cũng khốn, nàng sắp ngủ thiếp cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên, khỏi méo miệng. Lý Minh Trạch tới muộn, nhìn thấy Nghê Thụy Tuyết ngồi ở cửa nhà trẻ, liền tiến tới gần chào hỏi. ngờ tiểu nha đầu sửng sốt chút, oa tiếng muốn khóc, làm Quách, Lý sợ hết hồn. Vừa mới tốt mà làm sao lại khóc đây?

      Tiểu Mập Mạp đứng ở đàng kia rất là coi thường, ghét nhất là chơi đùa cuàng với nữ sinh, động chút là dạt ra giọng khóc, thú vị. A, trừ người bạn Mạnh Tĩnh Nghiên, cùng chơi đùa là vui vẻ nhất rồi. Ai, biết còn đến nhà trẻ , sau này vẫn còn có thể gặp cậu sao? Cái này lo lắng là Bàn Tử duy nhất tâm , oán được cậu luôn là hỏi tới Nghê Thụy Tuyết, liền Nghê Thụy Tuyết qua nhà , quan hệ với tốt nhất.

      “Hu hu hu, mập mạp chết bầm cậu tới làm gì?”

      Ánh mắt hai vị lão sư cũng hướng tới Lý Minh Trạch, phải là này tiểu tử này mới vừa rồi khi dễ Nghê Thụy Tuyết chứ? Lúc nào, bọn họ thế nào nhìn thấy đây?

      “Mình? Bà nội mình đưa mình tới nhà trẻ a!” Lý Minh Trạch sững sờ, ngơ ngác trả lời, đáng thương cậu vẫn xảy ra chuyện gì liền gặp tai bay vạ gió.

      “Bình thường cậu đều là người cuối cùng, cậu đến rồi sắp đánh chuông rồi, hu hu hu, Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, khẳng định chính là bạn ấy tới được rồi, hu hu hu, dì Lý gạt người! Người xấu người xấu người xấu! Hu hu hu......”

      “Ơ, tiểu nha đầu mau cái gì dì xấu đây? Nhưng bị dì nghe nhé! Lần sau lại nhà dì, coi dì còn có làm đồ ăn ngon cho con .”

      Lỗ tai giống như nghe nhầm, đôi mắt của Nghê Thụy Tuyết đẫm lệ mông lung giống như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên. Dùng sức dụi mắt nhìn lại, kích động nhảy lên, ôm cổ Mạnh Tĩnh Nghiên vừa nhảy vừa la: “Oa oa Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng bạn học rồi mình nhớ bạn muốn chết nhớ muốn chết nhớ muốn chết á!”

      Chỉ là chút đủ để đền bù tâm tình kích động của Nghê Thụy Tuyết, ‘ bẹp ’ tiếng, hôn lên gương mặt Mạnh Tĩnh Nghiên cái mới thả ra: “Mình còn tưởng rằng bạn hôm nay lại tới chứ, mình ngồi nơi này đợi bạn lâu rồi”

      Hắc hắc, biết ý kiến của mình được mẹ tiếp thu, vui mừng đêm ngủ, buổi sáng đa phần dựa vào trong chốc lát giường lúc này mới tới chậm. Chỉ là nguyên nhân này ngại , nở nụ cười tươi với Nghê Thụy Tuyết: “Mình cũng vậy nhớ bạn muốn chết rồi, chúng ta mau vào , lúc mình có mặt có chuyện gì tốt xảy ra hay à?”

      Hai người bạn tay cầm tay nhảy cà tưng, cùng đứa bé ở chung chỗ hành động của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị đồng hóa. chợt ngừng lại, phía sau Lý Minh Trạch còn đứng ở cửa,: “Lý Minh Trạch cậu vào sao? Sắp đánh chuông rồi!”

      Tiểu Mập Mạp lúc này mới phản ứng được, vội vàng hoạt động thân thể mập mạp, kêu lớn: “ tới tới!”

      Mạnh Tĩnh Nghiên lại trở về học, tốt. Mặt của trắng nõn nà khỏe khoắn, cậu cũng muốn giống như Nghê Thụy Tuyết hôn lên mặt cái, hắc hắc...

      --- ------ ------ ---

      Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà (*): câu ngạn ngữ phương Tây, có người sở hữu con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.

      → Suy rộng ra nghĩa là chuyện phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần yếu tố thôi cũng bộc phát, phản tác dụng.
      ly sắc, Dion, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 36: Quyết định này khó khăn
      Tâm nhiều ngày nay của mẹ Mạnh cuối cùng tìm được nơi phát tiết, lấy ý tưởng được ra miệng với chồng cho mẹ Nghê nghe, mẹ Nghê vừa nghe xong, mắt cũng sáng.

      Từ lúc Thụy Tuyết cùng Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành bạn tốt cũng tránh được thường cùng mẹ Mạnh tiếp xúc, ở trong ấn tượng của , mẹ Mạnh là người rất cẩn thận lại biết làm việc, còn nữa cũng rất biết chăm sóc trẻ con, giống như mới vừa rồi khi con khóc mệt mỏi rồi ngủ, cũng rất tỉ mỉ lấy ra chăn đắp kín cho con , sợ bé bị lạnh, nhìn Tiểu Tĩnh nghiên hiểu chuyện giống như bộ dáng tiểu đại nhân cũng biết rất biết giáo dục con trẻ.

      Hai nhà cũng coi như biết gốc biết rễ, giao đứa bé cho cũng yên tâm đúng ? Thụy Tuyết cùng Tĩnh Nghiên còn là bạn tốt, xem ở tiểu nha đầu phân lượng, mẹ Mạnh khẳng định cũng chăm sóc tốt Thụy Tuyết nha.

      Làm người đều có lòng riêng, mẹ Nghê cũng bất đồng, nhìn thấy nhà họ Mạnh mình mở vườn trẻ cũng có chỗ tốt. Càng nghĩ càng thấy chuyện này trăm lợi mà hại, thấy dáng vẻ mẹ Mạnh còn có chút trù trừ, lập tức tiếp nối đề tài: “Tiểu Lý nha, nếu là có thể quản lý vườn trẻ tốt, ta nhất định đưa Thụy Tuyết nhà tôi tới. Tiểu nha đầu này cùng Nghiên Nghiên nhà như hình với bóng, về sau có thể cùng Nghiên Nghiên cùng học cùng tiến khẳng định vô cùng cao hứng đấy.”

      Mẹ Mạnh họ Lý, tên là Tư Ngọc, số tuổi so mẹ Nghê chút, cho nên mẹ Nghê gọi là Tiểu Lý.

      Tài ăn của mẹ Nghệ tệ, khiến mẹ Mạnh mẹ như rơi vào trong sương mù, cảm thấy tương lai rất có triển vọng. Nghê Thụy Tuyết ngủ chỉ chốc lát sau liền tỉnh, mẹ Mạnh liên tục bảo đảm Thứ hai nhất định cho học tiểu nha đầu lúc này mới bất đắc dĩ nha.

      Sau khi hai mẹ con mẹ Mạnh ở nhà tính toán, đừng , mẹ Nghê vẫn thuyết phục được . những thứ khác, có thể tự mình giáo dục đứa bé, liền đủ hấp dẫn .
      Chuyện này phàm là do người ra, mẹ Mạnh cũng động lòng. Cố tình là tiểu nha đầu Mạnh Tĩnh Nghiên ra, cũng làm người ta có chút cảm thấy đáng tin cậy.

      Ba Mạnh đánh cờ hòa với bạn trở lại, lấy hết dũng khí thương lượng chuyện này cùng chồng, được ủng hộ mạnh mẽ. Do dự lâu mẹ Mạnh mẹ rốt cuộc quyết định, từ chức, tự mình tạo dựng vườn trẻ!

      Nàng là người cẩn thận, chuyện lớn càng dám dễ dàng quyết định, nhưng là làm việc nhất định là nghiêm túc, khi hạ quyết tâm dũng cảm tiến tới, tuyệt đối bỏ dở nửa chừng. Ngày hôm sau, lúc làm lại dứt khoát từ chức, các đồng nghiệp đều cho rằng là bởi vì bị ông chủ chửi rủa mới từ chức, mọi người cũng vây lại khuyên . Nhưng nàng cắn chặt ý tứ, kiên quyết từ chức. Tiệm chụp hình tổng cộng có mấy nhân viên, ông chủ cũng là vì làm ăn khá kiếm được tiền mới tìm lý do phát hỏa người của nhân viên, nhưng nghĩ đến nhân viên lại có thể vì việc này mà từ chức, thấy bản mặt thối của ông chủ, mẹ Mạnh thể nào hết giận.

      Cuối cùng vẫn là bị khấu trừ nửa tháng tiền lương, nhưng là mẹ Mạnh vẫn như cũ cảm xúc dâng cao, bây giờ trong thân thể tràn đầy nhiệt tình, cuộc sống tràn đầy hi vọng.

      Giai đoạn chuẩn bị trước khi công tác khiến mẹ Mạnh trở nên bận rộn, chủ nhật là ba Mạnh tới nhà Mẹ vợ đón con . Ở nhà mẹ vợ nghỉ ngơi tuần cũng nên trở về học, cưng chiều con , nhưng cũng phải có nguyên tắc, để cho con bé nghỉ ngơi chút được, nhưng là thể học, tuyệt đối thể nào.

      ra Lolita ở nhà bà ngoại ở cũng an ổn, tại khổ nhất là có điện thoại, vẫn nhớ kỹ về vấn đề mình muốn mở vườn trẻ, ba Mạnh cũng gì. cho là đứa bé bệnh hay quên, ở nhà bà ngoại chơi tuần, chuyện như vậy chừng cũng quên mất.

      Ai, làm sao biết Loli nhà giống như đứa bình thường?

      Chương 37: Trở lại vườn trẻ
      Người bạn Nghê Thụy Tuyết sáng sớm hôm nay rời khỏi giường, ngoan ngoãn phối hợp với mẹ mặc quần áo, ăn cơm, chính là vì sáng sớm phải vườn trẻ. Dì Lý bảo đảm với bé hôm nay Nghiên Nghiên nhất định đến vườn trẻ rồi, họ rất lâu lâu rất lâu có thấy nhau nhớ muốn chết bé rồi...!

      Tiểu nha đầu mình mang băng ghế an vị ở cửa nhà trẻ, Quách khuyên vào chờ cũng nghe, lấy tay nâng cái đầu vừa đếm mấy con kiến bò qua mặt đất, vừa chờ Mạnh Tĩnh Nghiên. Hôm nay tin tức bé tới nhà trẻ, đều phản đối Lý Minh Trạch tên mập thối đó sao, phải tên đó khi dễ mình sao? Có tin tức của Nghiên Nghiên cũng cho biết, để cho gấp gáp chết ! Hừ! trị được , còn có người có thể trị !

      Ba tuổi thấy lão, từ Nghê Thụy Tuyết chính là tha người tính tình cương liệt, ai cũng chớ khi dễ , khi phụ liền khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt.

      Buổi sáng thức dậy quá sớm, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ. Con kiến số nhiều cũng khốn, nàng sắp ngủ thiếp cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên, khỏi méo miệng. Lý Minh Trạch tới muộn, nhìn thấy Nghê Thụy Tuyết ngồi ở cửa nhà trẻ, liền tiến tới gần chào hỏi. ngờ tiểu nha đầu sửng sốt chút, oa tiếng muốn khóc, làm Quách, Lý sợ hết hồn. Vừa mới tốt mà làm sao lại khóc đây?

      Tiểu Mập Mạp đứng ở đàng kia rất là coi thường, ghét nhất là chơi đùa cuàng với nữ sinh, động chút là dạt ra giọng khóc, thú vị. A, trừ người bạn Mạnh Tĩnh Nghiên, cùng chơi đùa là vui vẻ nhất rồi. Ai, biết còn đến nhà trẻ , sau này vẫn còn có thể gặp cậu sao? Cái này lo lắng là Bàn Tử duy nhất tâm , oán được cậu luôn là hỏi tới Nghê Thụy Tuyết, liền Nghê Thụy Tuyết qua nhà , quan hệ với tốt nhất.

      “Hu hu hu, mập mạp chết bầm cậu tới làm gì?”

      Ánh mắt hai vị lão sư cũng hướng tới Lý Minh Trạch, phải là này tiểu tử này mới vừa rồi khi dễ Nghê Thụy Tuyết chứ? Lúc nào, bọn họ thế nào nhìn thấy đây?

      “Mình? Bà nội mình đưa mình tới nhà trẻ a!” Lý Minh Trạch sững sờ, ngơ ngác trả lời, đáng thương cậu vẫn xảy ra chuyện gì liền gặp tai bay vạ gió.

      “Bình thường cậu đều là người cuối cùng, cậu đến rồi sắp đánh chuông rồi, hu hu hu, Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, khẳng định chính là bạn ấy tới được rồi, hu hu hu, dì Lý gạt người! Người xấu người xấu người xấu! Hu hu hu......”

      “Ơ, tiểu nha đầu mau cái gì dì xấu đây? Nhưng bị dì nghe nhé! Lần sau lại nhà dì, coi dì còn có làm đồ ăn ngon cho con .”
      Lỗ tai giống như nghe nhầm, đôi mắt của Nghê Thụy Tuyết đẫm lệ mông lung giống như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên. Dùng sức dụi mắt nhìn lại, kích động nhảy lên, ôm cổ Mạnh Tĩnh Nghiên vừa nhảy vừa la: “Oa oa Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng bạn học rồi mình nhớ bạn muốn chết nhớ muốn chết nhớ muốn chết á!”

      Chỉ là chút đủ để đền bù tâm tình kích động của Nghê Thụy Tuyết, ‘ bẹp ’ tiếng, hôn lên gương mặt Mạnh Tĩnh Nghiên cái mới thả ra: “Mình còn tưởng rằng bạn hôm nay lại tới chứ, mình ngồi nơi này đợi bạn lâu rồi”

      Hắc hắc, biết ý kiến của mình được mẹ tiếp thu, vui mừng đêm ngủ, buổi sáng đa phần dựa vào trong chốc lát giường lúc này mới tới chậm. Chỉ là nguyên nhân này ngại , nở nụ cười tươi với Nghê Thụy Tuyết: “Mình cũng vậy nhớ bạn muốn chết rồi, chúng ta mau vào , lúc mình có mặt có chuyện gì tốt xảy ra hay à?”

      Hai người bạn tay cầm tay nhảy cà tưng, cùng đứa bé ở chung chỗ hành động của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị đồng hóa. chợt ngừng lại, phía sau Lý Minh Trạch còn đứng ở cửa,: “Lý Minh Trạch cậu vào sao? Sắp đánh chuông rồi!”

      Tiểu Mập Mạp lúc này mới phản ứng được, vội vàng hoạt động thân thể mập mạp, kêu lớn: “ tới tới!”

      Mạnh Tĩnh Nghiên lại trở về học, tốt. Mặt của trắng nõn nà khỏe khoắn, cậu cũng muốn giống như Nghê Thụy Tuyết hôn lên mặt cái, hắc hắc...

      --- ------ ------ ---

      Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà (*): câu ngạn ngữ phương Tây, có người sở hữu con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.

      → Suy rộng ra nghĩa là chuyện phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần yếu tố thôi cũng bộc phát, phản tác dụng.

      ChrisA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :