1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 53: Quan tâm.

      Edit: meowluoi.

      Khi Tề Tâm Hân tỉnh táo lại, là ba phút sau. Vẻ mặt ấy ai oán nhìn Kỳ Diệu, đồng thời, lại cảm thấy may mắn vì mình làm bẩn quần áo vừa mua. Kỳ Diệu đưa cho ấy tờ khăn giấy.

      “Bình tĩnh chút được …” thầm nho .

      “Cậu bảo tớ làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Nam thần! Là nam thần đó!” Tề Tâm Hân xoa ngực, hoàn toàn khác với hình tượng cao quý lạnh lùng mọi ngày.

      Diễn viên có phải đều như vậy

      Kỳ Diệu nhìn trước mặt, lại nhớ tới người đàn ông trước mặt dịu dàng, sau lưng lạnh lùng độc miệng.

      Nhưng mà, trước mắt phải lúc nghĩ đến người đàn ông đó.

      “Biệt thự của ấy có ba tầng, ấy ở tầng ba, tớ ở tầng hai, phòng ngủ của ấy tớ còn chưa tiến vào, bình thường chủ yếu chuyện chính là chăm sóc đứa bé, tiếp xúc với ấy mấy. Cậu nghĩ đâu vậy…” giải thích, biết tại sao đối phương vẫn dùng ánh mắt “Chuyện này tuyệt đối đơn giản như vậy” nhìn .

      Cũng may mấy giây sau, Tề Tâm Hân phát được việc.

      “Đợi … Cậu vừa mới , ban đầu cậu ở nhà trọ kia sao?”

      Kỳ Diệu lập tức làm ra bộ dáng ủy khuất, thầm nghĩ bây giờ cậu mới nhớ tới sao?

      “Phát hỏa.”

      Lời vừa ra, đối phương mặt mày thất sắc.

      “Cậu sao chứ?” Thân là bạn tốt, ấy tất nhiên biết Kỳ Diệu sợ hỏa hoạn, “ yên lành, sao lại bốc cháy chứ?”

      Kỳ Diệu do dự, biết có nên chuyện của Mạc Du cho ấy .

      “Là chuyện ngoài ý muốn. May mà tất cả mọi người đều có việc gì. Vì vậy tớ mới đến biệt thự nhà ấy, trông nom hai đứa bé.”

      Cuối cùng, lựa chọn im lặng chuyện đấy ra.

      Tề Tâm Hân thở phào cái.

      “Được rồi, đừng chuyện của tớ nữa, chuyện của cậu .” Đề tài tạm thời bỏ dở, Kỳ Diệu vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Tớ đến nhà ảnh đế là vì công việc. Vậy còn cậu? Sao lại giấu tớ, đột nhiên làm quen với người đại diện của ảnh đế thế?”

      Thoáng chốc đối tượng đề ra nghi vấn biến thành người bị nghi vấn, Kỳ Diệu nhịn được bày ra khuôn mặt ái muội. Tề Tâm Hân cảm thấy “Lộp bộp”, mặt có biểu cảm gì chỉ nhíu mày.

      “Cậu có ý gì? Ý gì đó? ấy là người đại diện của nam thần, tớ kết giao làm bạn với ấy, có việc gì lớn chứ? Hơn nữa, ấy quen biết rộng, con người cũng tồi, bắp đùi tốt như thế, tại sao lại ôm.”

      Nghe ấy giải thích hợp tình hợp lý, Kỳ Diệu vẫn cười với ý tứ sâu xa: “Hả? Bắp đùi tốt? Tớ nhớ, cậu vẫn luôn khinh thường những người dựa dẫm mà.”

      Đối mặt với bạn tốt có ý riêng hỏi, Tề Tâm Hân vẫn mặt đổi sắc tim đập nhanh: “Gốc cây khác tớ đương nhiên khinh thường, ấy giống như vậy, đó là người đại diện của nam thần, làm bạn với ấy, chẳng khác nào tớ được đến gần nam thần, tớ cũng ngốc, cơ hội tốt như vậy mà muốn buông tay.”

      Kỳ Diệu ngậm ý cười, lẳng lặng nghe, thêm gì nữa.

      Bậc thềm này, muốn đưa cho Tâm Hân, nhỡ đâu bức người tức giận, cùng người nào đó đoạn tuyệt quan hệ, chẳng phải là ác nhân dùng gậy đánh uyên ương sao? cần phá hư nhân duyên của người ta.

      Nghĩ ngợi bằng dùng thời gian để chứng minh, di động đột nhiên vang lên.

      Kỳ Diệu lấy điện thoại di động ra nhìn, may lại là Mạc Minh gọi cho . tự chủ được nhìn Tề Tâm Hân cái, thể giấu đầu hở đuôi ra ngoài nghe điện thoại, nghiêng mặt giọng , “Alo?”

      ở nhà sao?”

      “Ừm… Làm sao biết?”

      “Tôi gọi điện thoại cố định ở nhà, ai nhận.”

      “Tôi ra ngoài gặp bạn, ách… Chính là Tâm Hân, Tề Tâm Hân quen.”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu hận thể cắn đứt đầu lưỡi: làm sao lắm mồm nhắc tới Tâm Hân chứ? Chẳng lẽ sợ Mạc Minh tưởng lười biếng làm việc sao?

      Tiểu nha đầu chột dạ nhìn bạn tốt, quả nhiên thấy ánh mắt bạn tốt tìm tòi nghiên cứu.

      Xong rồi, biết mà, đầu óc Tâm Hân, nhanh và gọn có thể suy đoán ai gọi cho .

      “Mấy giờ hai người kết thúc?” phải Kỳ Diệu ảo giác hay , ra tên của đối tượng mình gặp, giọng đối phương thoáng buông lỏng hơn.

      “Ách… có việc gì sao?” Kỳ Diệu nhất thời biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp hỏi ngược lại.

      “Tuần sau có yến hội, tôi đáp ứng , về sau dẫn mà?” Người đàn ông bên kia từ tốn , thần kinh Kỳ Diệu khỏi run lên, “Cho nên, bây giờ thiếu lễ phục. Vừa vặn buổi chiều tôi có thời gian, dẫn chọn lễ phục.”

      Hóa ra là như vậy.

      Kỳ Diệu bừng tỉnh đại ngộ ngừng cần: “ cần cần! Lần trước phải tôi cũng thuê sao? Tôi lại thuê cái, làm phiền .”

      Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc.

      Kỳ Diệu lúc này mới phản ứng, chọc mất hứng.

      Cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn lạnh lùng giờ phút này đóng băng, tuyết rơi bay bay, Kỳ Diệu nhịn được nuốt nước miếng.

      “Hai người mấy giờ kết thúc?” lâu sau, điện thoại di động truyền đến thanh ràng rét buốt.

      Kỳ Diệu căng thẳng sợ hãi bật thốt lên: “Ba, ba giờ…”

      “Gặp mặt ở đâu?”

      “Ách…”

      chuyện.”

      “Ở… Ở quán cà phê rực rỡ!”

      “Ba giờ tôi tới đón .”

      cho tiểu nha đầu có cơ hội từ chối, Mạc Minh xong, chút do dự cúp điện thoại.

      Trong điện thoại di động truyền tới tiếng “Đô đô”, khuôn mặt Kỳ Diệu nhăn lại, nhìn chằm chằm màn hình, lâu gì.

      bộ lễ phục dạ hội đắt quá… Hơn nữa còn là Mạc Minh mua, chắc chắn mua loại kém như lần trước.

      Vừa nghĩ tới mình lại nhận quà tặng lớn từ , Kỳ Diệu cảm thấy toàn thân được tự nhiên.

      Mặt mày ủ rũ, tất nhiên qua được pháp nhãn của Tề Tâm Hân.

      “Nam thần… Muốn mua lễ phục cho cậu sao?”

      Kỳ Diệu lúng túng nhìn ấy, mím môi giả chết.

      “Ai yoo…”

      “‘Ai yoo’ cái gì? phải như cậu nghĩ đâu!”

      “Tớ nghĩ cái gì chứ? Tớ còn chưa cái gì, sao cậu lại căng thẳng như vậy?”

      Thấy bạn tốt mặt đều hồng, Tề Tâm Hân càng vui vẻ, chỉ kém quăng cho hai chữ - - “Gian tình”.

      Theo ý ấy, Kỳ Diệu và Mạc Minh ở cùng chỗ, đó mới là trời ban lương duyên. Như cặn bã Lâm Tư, sớm nên vứt lâu rồi. Hai ba ngày trước, còn thấy ta và tiểu tam kia cãi nhau đường, bị tiểu tam tát cho cái. Loại người đó, muốn ăn đòn mà! May mắn Kỳ Diệu phát kịp thời, lại gặp được ảnh đế tốt như vậy.

      Đem bộ dáng mơ màng của bạn tốt thu hết vào trong mắt, Kỳ Diệu nhảy vào sông Hoàng Hà - - rửa cũng sạch.

      nghĩ, giờ mà mở miệng , sợ là được.

      A a a… Mạc Minh làm gì thế! Sao lại gọi điện thoại thể hiểu được như này chứ?

      Nhưng mà, mặc kệ nội tâm Kỳ Diệu “Kháng cự”, khoảng tiếng sau, Mạc Minh vẫn nhận được ánh mắt như mẹ vợ nhìn con rể của Tề Tâm Hân.

      Mới đầu, còn thấy hơi kỳ lạ: phải người này là fan trung thành của sao? Ánh mắt của fan nhìn thần tượng thấy nhiều rồi, tuyệt đối giống như này.

      Về sau, thấy tiểu nha đầu bên cạnh buông lỏng, mới bừng tỉnh đại ngộ.

      “Tề tiểu thư có cùng ? Vừa vặn làm quân sư luôn.” mỉm cười mời, hiển nhiên đây là mở đầu trong “Hình thức xã giao”.

      Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng, liếc cái, lên tiếng.

      Cùng lúc đó, Tề Tâm Hân thụ sủng nhược kinh - - thiếu chút nữa là nắm lấy tay thần tượng, bật thốt lên được đó.

      Nhưng mà, ấy vẫn nhịn được.

      A ha ha… Bạn tốt và bạn trai tương lai dạo phố mua quần áo, sao lại biết xấu hổ làm bóng đèn chứ?

      Vì vậy, ấy cưỡng chế muốn theo nam thần, vui vẻ khách khí vài câu.

      “Có thể được thần tượng mời, tối nay em kích động ngủ yên mất. Nhưng mà, vẫn để lần sau , hôm nay em quấy rầy và Kỳ Diệu.”

      xong, ấy nhìn Kỳ Diệu ái muội, tiểu nha đầu nhìn chằm chằm xong, cười ríu rít chào tạm biệt bọn họ.

      Đối với bạn bè hiểu chuyện như vậy, Mạc Minh bày tỏ rất hài lòng.

      “Vậy để cơ hội lần sau, tạm biệt.”

      “Vướng bận” rất nhanh liền rời , Mạc Minh nhìn tiểu nha đầu cúi đầu nhìn xuống đường , mở miệng giục lên xe.

      “Tôi cần…”

      “Lên xe.”

      Hai chữ “lễ phục” còn chưa ra khỏi miệng, tiểu nương đáng thương bị người đàn ông bá đạo cắt đứt.

      Vẻ mặt Kỳ Diệu đau khổ vòng qua ghế lái phụ bên cạnh, uể oải mở cửa xe.

      Hai mươi phút sau, quả nhiên bị người đàn ông mang tới cửa hàng bán lễ phục độc quyền.

      Hơn thế nữa, đường ,người đàn ông ba trăm sáu mươi độ góc chết bắt đầu tẩy não , liệt kê lý do vì sao lại mặc lễ phục như này. Ví dụ như, lần này lấy thân phận “Trợ lý riêng” tham gia yến hội, hay là trong yến hội đều là nhân vật lớn, tuyệt đối thể làm mất mặt, hoặc là nghĩ đến tương lai của , nhất định phải xuất hoãn mỹ…

      tóm lại, Mạc Minh cảm thấy, mấy ngàn này, phải trả thay , phải nhận.

      “Chỉ là ghi vào sổ sách chi phí công ty mà thôi, nghĩ làm gì?”

      Kỳ Diệu vốn định câu “ phải đàn ông tốt nên tùy tiện mua quần áo cho nữ sao” để phản bác lại , ai ngờ còn chưa mở miệng, đối phương thêm câu, làm phản bác được.

      “Bộ đồ đó quý như vậy… Đủ cho nhà ăn mấy tháng…”

      Cuối cùng, đành phải thầm câu, lại chỉ bị ảnh đế đại nhân dịu dàng liếc mắt.

      Quý sao? còn chưa mua thứ quý hơn cho , sợ đắt quá, sống chết chịu nhận ấy chứ?

      Còn cái gì mà “nhà ”… Ha ha, cứ yên tâm, rất nhanh đổi.

      Nhưng bất luận như thế nào, tiểu nha đầu lại được người đàn ông mạnh mẽ, cuối cùng theo sát tiến vào cửa hàng bán lễ phục độc quyền.

      “Mạc tiên sinh ngài đến rồi.” Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp đón khách, trực tiếp gọi họ khách hàng.

      thể nghi ngờ, người này nhận ra Mạc Minh - - thực ra mà , ấy biết trước Mạc Minh tới mua lễ phục, đặc biệt đợi ở chỗ này.

      lâu sau, Kỳ Diệu bị nhét vào phòng thử áo, bắt đầu hành trình thay quần áo “dài đằng đằng”.

      tiếng đồng hồ gián đoạn thay đổi quần áo, nghẹn họng, ánh mắt kim chủ của quá bắt bẻ.

      “Bộ này được!” Kỳ Diệu chỉ lễ phục màu hồng nhạt, Mạc Minh vẻ mặt khoa trương lên giọng.

      được, đổi.”

      Nội tâm Kỳ Diệu giống như có hàng vạn con ngựa gào thét.

      đương nhiên hiểu được, tầm mắt của Mạc Minh chính xác là quá cao, nhưng mà trong đó cũng bao hàm việc thích trêu đùa .

      Nhìn tiểu nha đầu thay lễ phục dạ hội khác nhau, giống như là điều rất thú vị.

      May mà ảnh đế đại nhân cũng có chừng mực, thừa dịp tiểu nha đầu chán nản thay tiếp, đưa tay nhìn đồng hồ, nhớ tới bọn họ nên đón bọn tiểu tử.

      Vì vậy, năm phút sau Kỳ Diệu từ trong phòng thử đồ ra, lại chút lưu tình lắc đầu, lúc sắp bộc phát, lại thêm câu: “Nhìn tới nhìn lui vẫn là cái thứ ba tốt nhất, nó .”

      xong, đợi nha đầu tỉnh táo lại, tự ý đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.

      Quả thực trở lại.

      Kỳ Diệu tức giận khí lực trợn trắng mắt cũng có.

      Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng cũng chịu dừng tay.

      Chỉ cảm thấy mua bộ lễ phục cũng mệt như vậy, mười phút sau, tiểu nha đầu mặt mày ủ rũ dựa vào ghế lái phụ.

      “Muốn uống nước ?”

      “Đừng chuyện với tôi.”

      “…”

      Mạc Minh chịu trách nhiệm lái xe tranh thủ nhìn gò má , những thấy áy náy, còn cảm thấy bộ dáng cáu kỉnh rất đáng .

      nghĩ, hãm sâu vào rồi.

      “Tôi chỉ muốn biểu đạt cảm ơn đối với .” Qua lát, phá vỡ bầu khí trầm mặc, nghiêm túc ra, “Cảm ơn mấy tháng nay chăm sóc Mạc Du và Mạc Minh, cũng cho tôi biết trước đây mình xấu xa như thế nào.”

      Có lẽ thái độ thành khẩn đả động đến nương vô lực, Kỳ Diệu ngồi thẳng người, nhanh chậm nghiêng đầu nhìn .

      “Cảm ơn, tôi cần, tôi cũng cầm tiền lương, vốn nên chăm sóc hai đứa bé tốt. đừng có lăn qua lăn lại tôi là được.”

      Mạc Minh hơi nhếch môi, mặt đổi sắc tiếp: “Tôi là người theo đuổi hoàn mỹ, tôi đối với người quan tâm xưa nay luôn như vậy, mong thứ lỗi.”

      Nếu đổi lại lúc mới nhận việc, Kỳ Diệu nhất định thầm gật đầu, thầm nghĩ có thể giao cho hai đứa bé năm tuổi nhiều chương trình học như vậy, cũng cho bọn chúng ăn cái này, ăn cái kia, tất nhiên là vì cố gắng đạt tới hoàn mỹ - - bây giờ, nghe như vậy, khống chế được nhảy dựng lên.

      Cái gì gọi là “Người mà tôi quan tâm” chứ… có thể đừng chuyện nhiều ý nghĩa khác như vậy được ?

      Lời này, tiểu nương dám mở miệng, giống như khi mở miệng hỏi, có thứ gì đó bị phá vỡ.

      Vì vậy, người đàn ông nhìn như chuyên tâm lái xe, lại đợi được lời đáp lại muốn.

      Giả vờ câm điếc với sao? Ha ha… tin, có cách nào phá được phòng bị của .
      Khủng Long, atulaasari, Mai Trinh23 others thích bài này.

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Bắt đầu giăng lưới thả câu:yoyo63:
      lavender9xnbmeowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 54: Xứng đôi.

      Edit: meowluoi.

      Thời gian vài ngày loáng cái là qua. Dạ tiệc ngày đó, Kỳ Diệu sớm chuẩn bị bữa tối cho hai tiểu gia hỏa, dặn dò bọn chúng ăn xong xem tivi rồi lên giường ngủ. Sau đó, nương thân lễ phục màu lam xoay người sang chỗ khác, đuổi theo Mạc Minh đứng ở cửa.

      Mạc Du và Mạc Nhiên lần đầu nhìn ba và chị cùng ăn mặc lộng lẫy ra cửa, khuôn mặt nhắn tràn đầy ý cười.

      Tuy ba và chị dẫn bọn chúng , nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy rất vui.

      “Ba đẹp trai, chị xinh đẹp!” Tiểu Mạc Nhiên thẳng thắn ca ngợi, làm Kỳ Diệu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

      Đúng lúc này, Mạc Minh hiểu được vì sao lại lấy điện thoại ra đưa cho Mạc Du.

      “Chụp cho ba và chị Kỳ Diệu.”

      “Hả?”

      Đừng hiểu lầm, tiếng “hả?” này, phải do tiểu Mạc Du , mà là Kỳ Diệu kinh ngạc bật thốt ra.

      “‘Hả’ cái gì mà ‘Hả’? Chụp hình lưu lại, có gì kỳ lạ chứ.”

      Bị ảnh đế quốc dân nhìn trong đầu Kỳ Diệu nhịn được thầm.

      Chưa bao giờ làm chuyện này, đột nhiên bảo Mạc Du chụp ảnh và tôi, đương nhiên là kỳ lạ rồi…

      Lúc được tự nhiên, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa tung tăng như chim sẻ tiến đền cùng nhau, nghiên cứu xem làm sao thay ba và chị chụp ra bức ảnh hoàn mỹ nhất.

      “Chị nhanh đứng gần vào.” Tiểu Mạc Nhiên mở miệng thúc giục, tiếp theo liền bị người trong cuộc túm vào bên cạnh.

      “Nhìn ống kính.” Mạc Minh thần thái tự nhiên ôm eo Kỳ Diệu, dường như chỉ sợ né tránh.

      Tai Kỳ Diệu đều hồng.

      , kéo tôi làm gì…” dám dùng từ “Ôm”.

      “Nếu còn muốn cách xa tôi vạn dặm sao?” “Kéo” và “Ôm” đều phân biệt được, lúc học tiểu học môn ngữ văn do giáo viên thể dục dạy à?

      “Nam, nam nữ thụ thụ…”

      “Nhanh nhìn ống kính, đứa bé cầm điện thoại, mệt mỏi à?”

      Kỳ Diệu còn gì để , mắt nhìn đối phương mây trôi nước chảy, chính mình căng thẳng, thầm mắng bản thân, sau đó cố gắng trấn định.

      Mấy giây sau, nhìn qua có vấn đề, nhưng thực tế là ảnh chụp quỷ dị ra đời.

      “Ba và chị nhìn rất xứng đôi!” Khiến cho người ta mở rộng tầm mắt là lúc đưa điện thoại cho Mạc Minh, tiểu Mạc Nhiên còn lời trẻ kiêng kỵ đánh giá câu.

      Kỳ Diệu muốn vỗ ngực an ủi - - may mắn di động giao cho Mạc Minh, nếu đổi lại là nhận, chừng rơi xuống đất rồi.

      Đứa bé câu người đàn ông đưa tay ra nhận cũng dừng lại chút. Lát sau, làm như có chuyện gì nhận điện thoại, định thần lại, sau đó cười tiếng.

      “Đúng là rất xứng đôi.”

      Được ba tán thành, tiểu Mạc Nhiên cao hứng cười vui vẻ, tiểu Mạc Du cũng cười tủm tỉm. Ba cha con đều cười, chỉ có duy nhất nữ - - Kỳ Diệu, gương mặt đỏ bừng.

      “Bọn còn ở đây đó! hươu vượn cái gì thế?”

      “Chị, em và ba linh tinh mà?” Tức giận nên vô thức khẽ đẩy Mạc Minh, Kỳ Diệu nhận được đáp án của người trong cuộc, chỉ nghe tiểu tử nghiêm túc phản bác, “Chị và ba rất xứng đôi. , xem có đúng ?”

      Thấy em trai nghiêm túc quay đầu, hướng mình tìm ý kiến, tiểu Mạc Du gật đầu tán thành.

      “Chị, em cũng cảm thấy chị và ba rất xứng đôi.”

      Các em có biết hai chữ “Xứng đôi” có hàm ý gì ?”

      Hai má Kỳ Diệu nóng lên, Mạc Minh thầm khen hai đứa con trong lòng.

      hổ là con trai nuôi lớn, là được lắm. Ngày mai mình làm cơm Tây cho bọn chúng.

      Hai tiểu tử khả ái là “Thần trợ giúp”, Mạc Minh tự nhiên cảm thấy vui vẻ, gì đứng bên cạnh.

      nhìn tiểu nha đầu xoay người sang chỗ khác, thay giày cao gót, cướp đường chạy.

      Nếu như ở lại, bị ba cha con nhà này làm mắc cỡ chết mất!

      Lòng như lửa đốt chạy đến trước xe thể thao, Kỳ Diệu nắm chặt nắm cửa xe, dùng sức kéo hai cái, lại thể mở được. Đến khi tiếng “Đinh” vang lên, mới bỗng nhiên ngã ngửa về phía sau.

      “Cẩn thận chút, tôi còn chưa mở khóa.” Ổn định gót chân đồng thời lại bị người đàn ông đỡ sau lưng, khuôn mặt càng đỏ hơn.

      Kỳ Diệu cúi thấp đầu, im lặng lên tiếng ngồi vào ghế lái phụ, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Mạc Minh cũng lập tức ngồi bên cạnh , thuận tay khóa xe. muốn khởi động xe, đột nhiên vô tình hay cố ý nhìn thoáng tiểu nha đầu cài dây an toàn. do dự, tự nhiên nghiêng người, lúc kinh ngạc nhìn, tay chân lanh lẹ thay thắt dây an toàn.

      Kỳ Diệu quả thực lúng túng.

      bước sai, sai cả bước - - đầu óc hỗn loạn, tinh thần yên, thế nên đến dây an toàn cũng quên thắt! biết được cứ như vậy, tí nữa tham gia yến hội làm ra cái gì đó!

      đột nhiên dám dự tiệc.

      như thế nhưng mà Kỳ Diệu nương vẫn thừa dịp đường điều chỉnh tâm tình. May mà dọc đường , Mạc Minh cũng hay làm cái gì, trái tim đập thình thịch mới yên ổn. kìm nén được, len lén nhìn , liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt bình thường.

      ra chỉ có mình căng thẳng, ảnh đế người ta cảm thấy có gì đó thích hợp!

      Nghĩ tới đây, Kỳ Diệu có chút ảo não, lại lúng túng, còn có chút… buồn.

      Nửa phút sau, thình lình phát được bản thân hình như hơi đơn, mới nhịn được chấn động, vội vàng xua tan ý niệm trong đầu.

      Mình nghĩ quá nhiều rồi, nghĩ quá nhiều rồi!

      Trong lúc vô tình nhìn biểu tình phong phú của tiểu nha đầu biến hóa, Mạc Minh cảm thấy bất đắc dĩ.

      ràng có cảm giác, vì sao lại giả vờ có chứ?

      Hai người đều có tâm riêng tham gia yến hội, Mạc Minh vẫn đưa tay ra cho Kỳ Diệu. Tiểu nha đầu nhìn cánh tay thon dài của , trái tim lại chịu được gia tốc đập nhanh.

      Làm sao thế? Làm sao thế? phải cùng nhau vào yến tiệc sao? Lần trước cũng như vậy, sao lần này lại thế chứ!

      Vừa suy nghĩ, vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm, đưa tay khoác lên cánh tay ấm áp của người đàn ông. Mạc Minh nhìn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Em cứ ngụy trang . lâu sau, em muốn ngụy trang cũng được nữa.

      Tuấn nam mỹ nữ cùng nhau vào, đều là tư thế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như trong nháy mắt dung nhập với yến hội.

      Ánh sáng lung linh từ hội trường, lung linh lộng lẫy có thể thấy được, người bình thường khó có thể tham gia yến hội này.

      Làm bạn ảnh đế, Kỳ Diệu khó tránh khỏi ánh mắt soi mói của nhiều người, gia tăng thêm cũng vì xuất mạng, mọi người hình như nghĩ tới, Mạc Minh ở nơi danh tiếng này, chính mình mang tới dưới con mắt của bao người.

      , đủ loại ánh mắt đặc sắc nhìn, Kỳ Diệu vừa về phía trước ý thức được vấn đề.

      “Chúng ta… làm cho ảnh hưởng tốt chứ?” dùng cánh tay lôi kéo khuỷu tay đối phương, dựa sát vào thấp giọng .

      “Ảnh hưởng tốt cái gì?” Mạc Minh thích vô ý thức thân cận, tâm tình tốt hỏi ngược lại .

      “Chính là… Ai nha, biết tôi muốn cái gì…”

      Người đàn ông để lại dấu vết cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này còn chưa phát giác - - người đến, bây giờ mới hỏi, phải là quá muộn rồi sao?

      Tuy nghĩ vậy, cảm nhận được tâm tình người bên cạnh căng thẳng, vẫn là mỹ nam tử ôn nhu tri kỷ, làm tăng thêm gánh nặng trong lòng .

      sao. Có tôi ở đây, đừng lo lắng.”

      Giọng người đàn ông êm tai dễ nghe truyền đến bên tai, tiểu nương yên tâm, nhưng nhịn được tai đều đỏ.

      Trong lòng biết là người đáng tin cậy, nhưng mà... Nếu cứ hãm sâu vào, phải làm sao?

      Nghĩ ngợi như vậy, chạm mặt mấy vị tiền bối, Kỳ Diệu vội vàng thu hồi tâm tư, thay vẻ mặt dịu dàng mỉm cười, theo Mạc Minh chuyện khách sáo.

      May mà đến bữa tiệc lần, đều là nhân vật có chút mặt mũi - - bọn họ cũng làm hậu bối khó xử.

      Vì vậy, Mạc Minh trong tối ngoài sáng giúp đỡ, Kỳ Diệu cũng bị làm khó dễ.

      Hơn hai tiếng thuận lợi trôi qua, cũng giống như lần trước, quen thêm mấy người chưa từng gặp mặt, lại gặp mấy người quen cũ, coi như cũng có thu hoạch.”

      Nhưng mà, cảm thấy được, Mạc Minh sở dĩ lựa chọn tối nay mang tới, là có mục đích, cũng phải đơn thuần giống như lần trước, hoặc là , muốn mọi người gặp tiểu nha đầu lần, sau này lúc nghe được tin tức gì đó, mọi người cảm thấy quá khiếp sợ.

      Suy tính cơ bản, người đàn ông liền mang tiểu nương ra ngoài ban công người.

      Yến hội sắp kết thúc, nhưng trước đó, tiểu nha đầu vì măt mũi mấy ông trùm, cầu cạn chén của bọn họ, cơ hồ đều từ chối. Như thế hồi, bọn họ uống đều là champagne nồng độ cao, giờ phút này, hai gò má đỏ lên, hai mắt mê ly.

      Mạc Minh thoải mái vì bất luận là thanh tỉnh hay cười ríu rít, hay là bây giờ hơi say, mặt hồng, đều hấp dẫn ít ánh mắt.

      Những người này ngày thường áo mũ chỉnh tề, quả nhiên đều là ngụy công tử.

      Vì phòng ngừa có quá nhiều người nhớ thương, chút do dự mang tiểu nha đầu cách xa tầm mắt mọi người.

      Quả , như vậy, chỉ có thể để mình thưởng thức.

      nhìn chằm chằm tiểu nương, Mạc Minh đột nhiên cảm thấy có trận gió mát, lát sau, im lặng lên tiếng cởi áo khoác xuống, khoác lên vai Kỳ Diệu.

      cần - - tôi lạnh.” biết sao tiểu nha đầu chỉ vẫy vẫy tay, ràng là muốn tiếp nhận ý tốt của .

      “Lạnh cái gì? uống nhiều rồi.” mặc kệ vui hay vui, chỉ lấy tây trang bao lấy .”

      Tiểu nha đầu giãy giụa vài cái được, đành phồng má - - kệ .

      “Mạc tiên sinh, hôm nay tôi rất vui.” Hai người vai kề vai trong chốc lát, Kỳ Diệu nhúc nhích nhìn phương xa, thình lình bắt đầu câu chuyện.

      “Ừ.” Mạc Minh đáp lời, trong lòng lại nghĩ, lúc nào nha đầu mới có thể sửa xưng hô với .

      “Tôi phát , tôi rất biết cách ăn , chút cũng giống bà chủ nhà chăm đứa bé.” Kỳ Diệu đương nhiên phát ra tâm tư của , chỉ híp mắt cười , ngôn ngữ hình như có khuynh hướng hơi say rượu.

      vốn phải là bà chủ nhà.” Mạc Minh tiếp tục , đợi lúc lâu thấy nương đáp lại, đành nhìn khuôn mặt .

      Ngoài ý muốn, tiểu nha đầu cúi xuống đáp.

      “Sao vậy?” nhìn ra có tâm .

      “Kỳ , tôi rất muốn được như , diễn nhiều phim và được nhiều người biết đến.”

      Mạc Minh lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú chớp mắt khuôn mặt tràn ngập đơn.

      “Đáng tiếc, tôi bỏ qua bốn năm phát triển, lúc các bạn học đều có tương lai, tôi dần dần vô duyên với việc làm diễn viên.”

      Mạc Minh từng nghe Thích Mẫn Hạo qua, biết tất cả việc này đều có liên quan tới Lâm Tư biết xấu hổ kia.

      , vì sao ta bắt cá hai tay sớm chút chứ? Như vậy, tôi có thể sớm biết được diện mục của ta, cũng ta mà buông tha giấc mơ của mình.”

      Nghe tiểu nha đầu chủ động đề cập tới người đàn ông làm tổn thương , Mạc Minh nhịn được nhíu mày, trầm mặc lúc lâu, mới ung dung mở miệng.

      “Bây giờ phát cũng muộn.”

      Vừa dứt lời, Kỳ Diệu cười khẽ tiếng.

      “Muộn rồi. Sao lại muộn chứ… Tôi thành cây rau già rồi.” Tiểu nha đầu bĩu môi, hai mắt thất thần nhìn màn đêm phía trước.

      “Muốn bắt đầu nghiệp, lúc này cũng muộn.” Người đàn ông tinh tường hiểu được ý tứ muốn biểu đạt, “Có nhiều diễn viên có danh tiếng, đều là sau khi tốt nghiệp nhiều năm mới bước chân vào giới giải trí, bọn họ thậm chí còn được đào tạo chuyên nghiệp. bây giờ họ sống rất vui vẻ đấy sao?”

      “Chỉ có số ít thôi…”

      “Vậy trở thành thành viên trong ‘Số ít’ đó?”

      Kỳ Diệu nghiêng người, chớp mắt nhìn .

      là học sinh khoa diễn viên, có bề ngoài trong sạch, cũng chưa vứt bỏ giấc mơ, vì sao lại làm được chứ?”

      Kỳ Diệu im lặng nhìn mắt , chỉ cảm thấy dưới tình cảnh này, đôi mắt dường như có ma lực hấp dẫn .

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi trong hai người đột nhiên cười lên.

      “Ha ha… Rất ít khi nghe khen ngợi người khác, quen.”

      Tiểu nha đầu khuôn mặt đỏ bừng, cười ríu rít, đôi mắt sáng long lanh, giống như ngôi sao sáng chói bầu trời.

      Mạc Minh cảm thấy, lúc này giống như bức tranh - - bức tranh làm tim đập nhanh.

      nhịn được đem mặt đưa tới.

      Loại tình huống này làm chút gì đó, là uổng phí đêm nay đặc biệt dẫn tới.
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab26 others thích bài này.

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Phi lễ chớ nhìn:yoyo46:
      shinbiahmeowluoi thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 55: Mê hoặc.

      Edit: meowluoi.

      Mạc Minh nghĩ tiểu nha đầu này uống say rồi.

      Nếu , sao có thể để cho hôn , sau đó chỉ ngơ ngác nhìn chứ? Nếu đổi lại là lúc thanh tỉnh, trợn tròn mắt, che miệng bị khinh bạc, hỏi làm cái gì đấy.

      Đem môi ấm áp trở về, ánh mắt người đàn ông sâu kín nhìn hai má tiểu nương đỏ rực, nhìn nhíu mày, chu môi lên.

      hôn tôi làm gì?”

      Nhìn xem, quả nhiên là hồ đồ rồi.

      “Hôn khích lệ.”

      Mạc Minh mặt đổi sắc tim đập nhanh , cảm nhận dư vị xúc cảm mềm mại vừa xong.

      nghĩ, người uống rượu say tối nay chỉ có mình Kỳ Diệu. hình như cũng say rượu nên to gan hơn, chịu nổi đôi môi kia mê hoặc, cứ vậy hôn .

      Cũng may tiểu nha đầu say đến bất tỉnh, so đo với , nếu

      nhịn được cười cười.

      Nếu thế nào chứ? Chỉ là biểu lộ tình cảm sớm chút, có gì được.

      “Khích lệ cũng cần hôn tôi…” Lúc suy nghĩ, nghe được tiểu nha đầu , sau đó thấy xoay người muốn vào trong.

      vội vàng tiến lên đỡ thân thể lung lay của .

      “Chúng ta về thôi.”

      “Ừm.”

      Chào hỏi người gặp đường, Mạc Minh đỡ nương lảo đảo, cuối cùng cũng mang đưa vào trong ghế xe. thay buộc dây an toàn, giúp khoác áo, sau đó đóng xe thể thao, khởi động hệ thống sưởi.

      Nhưng mà, xe mới khởi động có vài phút, tiểu nha đầu bắt đầu ầm ĩ. nghiêng đầu nhíu mày, ngừng kêu khó chịu.

      Mạc Minh đành phải mở mui xe ra, sau đó mở hệ thống sưởi mức lớn nhất.

      Cuối cùng tiểu nương mới an tĩnh lại, lâu sau, còn ngủ mất.

      Mạc Minh cảm thấy hơi may mắn, uống nhiều như vậy, nổi điên hoặc ói khắp nơi.

      An ủi như vậy, khi hai người trở lại biệt thự, điều này liền tan thành mây khói.

      Mạc Minh nhẫn tâm đánh thức tiểu nha đầu ngủ say, chính mình ôm vào biệt thự. Ai ngờ có bệnh thích sạch còn thay dép cho , đột nhiên tỉnh, sau đó si ngốc, nhìn người đàn ông bận việc cạnh chân .

      “Ha ha…”

      Nghe tiểu nha đầu bật cười ngu ngốc, người đàn ông thay dép xong vội vàng đứng lên, đối mặt với đôi mắt mê ly của .

      “Ảnh đế thay giày giúp tôi, tôi muốn chụp hình lưu lại, ngày mai đăng lên blog…” cười ngu ngốc .

      Mạc Minh: “…”

      lát sau, vuốt huyệt Thái dương bị gió lạnh thổi đau, : “ uống say rồi.”

      “Tôi say rượu.”

      Người say rượu thừa nhận mình say, Kỳ Diệu cũng ngoại lệ.

      những thế, vội vàng để tay lên vai Mạc Minh, nghiêng đầu cười hì hì nhìn cầu: “ cõng tôi.”

      Tiểu nha đầu hiếm khi chủ động như vậy làm Mạc Minh sững sờ, lát sau, cười tiếng, ý tứ sâu xa đáp tiếng: “Được.”

      Lời vừa ra, người đàn ông liền ôm ngang thắt lưng , để tay lên cổ mình.

      “Tôi bảo cõng mà.” Tiểu nha đầu có chút hài lòng.

      “Ôm em phải thoải mái hơn sao?” Người đàn ông ôm , hướng đến cầu thang.

      Kỳ Diệu nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy hình như sai.

      Nhưng mà…

      Mạc Minh quan sát tiểu mỹ nhân cam chịu, thầm nghĩ nha đầu này sau khi uống say, hình như rất thích làm nũng, hơn nữa còn phân biệt đối tượng.

      phân biệt đối tượng? Cái này được.

      Người đàn ông nhếch khóe miệng.

      cho có cơ hội làm nũng với người đàn ông khác. Bộ dáng xinh đẹp động lòng người như vậy, chỉ có thể để mình chứng kiến.

      đường ôm tiểu nương lên lầu hai, Mạc Minh thấy mệt. hoải nghi có phải dối hay , lần trước với là bốn mươi lăm cân.

      ừm, phải nghĩ cách nuôi béo hơn.

      Quyết định như vậy xong, Mạc Minh dùng lưng đẩy cửa phòng, ôm đến giường.

      thể thừa nhận, tắm rửa mà lên giường, phải là điều thích làm. Nhưng mà, thể cởi quần áo tắm rửa cho , cho nên… Đêm nay cứ để tạm vậy.

      Vừa suy nghĩ, vừa cởi dép Kỳ Diệu, đem đặt nghiêm chỉnh rồi đắp chăn thay .

      Ngày mai bộ ga giường, chăn, gối này đều phải giặt.

      Mạc Minh tạm thời vứt bỏ cảm giác thích sạch , nghiêng người hôn lên trán tiểu nha đầu.

      Nào ngờ vừa hôn, Kỳ Diệu vốn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.

      “Vì sao lại hôn tôi?” nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú, ủy khuất hỏi .

      Người đàn ông bị bắt tại trận chột dạ, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, ung dung trả lời : “Đây là hôn chúc ngủ ngon.”

      Tiểu nha đầu chớp mắt nhìn chằm chằm, trầm tư lát, bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, duỗi tay ôm cổ .

      “Tôi cũng muốn hôn ngủ ngon.” Lúc kinh ngạc nhìn chăm chú, nũng nịu đề nghị.

      Mạc Minh thất thần, sau đó bỗng chốc hiểu được, muốn hôn .

      đột nhiên phát , tiểu nha đầu say rượu rất tốt.

      Vừa muốn mở miệng tán thưởng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười xấu xa vươn tay vào trong túi.

      “Vừa rồi em cái gì?” vừa hỏi với ý xấu, vừa tìm chức năng ghi trong điện thoại.

      “Tôi cũng muốn hôn ngủ ngon.” Kỳ Diệu hoàn toàn xem xét, đàng hoàng lại.

      “Em , em muốn hôn sao?” Mạc Minh bắt đầu ghi , mở lượng mức cao nhất.

      Kỳ Diệu gật đầu.

      “Dùng miệng .”

      “Ừ, tôi muốn hôn .”

      Mạc Minh quả thực rất vui vẻ.

      “Vậy em hôn .” “tốt bụng” đem mặt lại gần, tiểu nha đầu vừa lòng, hôn lên mặt .

      Vì sao lại hôn vào miệng?

      hơi tiếc nuối.

      Đương nhiên, tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, quan trọng nhất vẫn là phải ràng với .

      “Nếu bây giờ trước mặt em là người khác, em cũng muốn hôn sao?”

      Kỳ Diệu cẩn thận suy nghĩ mấy giây, hề tự giác được gật đầu.

      Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên đen lại.

      “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như… Mạc Du, Mạc Nhiên đó…”

      nghe nhắc đến người đàn ông trưởng thành nào, sắc mặt Mạc Minh mới dịu chút.

      “Nhớ kỹ, chỉ hôn ba người trong nhà, được hôn người ngoài, hiểu ?”

      Tiểu nha đầu mở to mắt nhìn , câu hiểu câu gật đầu.

      Đối với phản ứng nghe theo này của , Mạc Minh rất hài lòng.

      Ngay sau đó, ánh mắt lại liếc từ cổ xuống dưới.

      Đừng nhìn dáng người tiểu nha đầu nhắn xinh xắn, nhìn giống học sinh cấp ba, nhưng chỗ này… Vẫn rất đáng được mong đợi.

      Khụ khụ.

      đưa mắt lên , bốn mắt chạm nhau với Kỳ Diệu lần nữa.

      Ai ngờ đúng lúc này, tiểu nha đầu đột nhiên ra câu làm suýt chút cởi mũ giáp đầu hàng.

      ngủ cùng tôi.” Lúc ra lời này, vẻ mặt Kỳ Diệu chính là “Nếu làm theo gây ”, vẫn ôm chặt cổ , cho rời .

      Mạc Minh cảm thấy, hôm nay, được ông trời phái xuống câu dẫn . Chỉ là… vẫn cam tâm tình nguyện mắc câu.

      Tuy nghĩ như vậy, người đàn ông động tâm vẫn cố gắng khắc chế chính mình, ngậm cười hỏi : “Em sợ làm gì với em sao?”

      Tiểu nha đầu nghe, mặt tràn đầy sương mù nhìn , hiểu hỏi ngược lại: “Làm cái gì?”

      Mạc Minh bị ánh mắt thuần khiết của làm toàn thân bốc hỏa.

      thể , bộ dáng mềm mại yếu ớt và hồ đồ này, khiến người ta… Sinh ra dục niệm.

      Mạc Minh đột nhiên cảm thấy trụ được nữa.

      ràng là người đàn ông quá ham muốn, nhưng biết tại sao, đứng trước mặt liền dễ dàng bị phá vỡ.

      Hô hấp ngày càng nhanh, nghiêng người hôn môi .

      “Ví dụ như này.” Ồm ồm , hơi thở ấm áp của lại dừng ở cổ mềm mại của , “Hoặc như này.”

      Lưu lại vài dấu hôn nhạt lên cổ tiểu nha đầu, dục hỏa người đàn ông dần dần đốt lên cuối cùng cũng cảm nhận được ngoại lực của - - tiểu nha đầu vòng quanh cổ nữa, mà dùng tay đẩy ngực .

      Mạc Minh bỗng chốc thanh tỉnh.

      quyết thể để lúc mơ mơ màng màng muốn .

      Nhìn thấy thái độ của tiểu nương biến hóa, thấy mắt hơi nước mờ mịt, hình như hơi ủy khuất.

      bắt nạt tôi.” Qủa nhiên, lát sau, nghe thấy khiếu nại.

      Có trời mới biết càng như thế, lại càng muốn hung hăng “Bắt nạt” .

      “Là em bảo ngủ cùng em.” Hầu kết ngừng di chuyển, giọng người đàn ông trở nên khàn đục.

      “Tôi để ngủ cùng tôi, chứ bảo bắt nạt tôi.” Tiểu nha đầu càng hài lòng, nghiêm túc uốn nắn nhận thức sai lầm của .

      Cùng em ngủ cũng thể “Bắt nạt” em sao?

      Mạc Minh dở khóc dở cười.

      Mà thôi, cùng tiểu nha đầu say rượu tranh luận, là rảnh quá mà.

      Quyết định kết thúc “Trò khôi hài” ngọt ngào tối này, lại đột nhiên phát , tiểu nha đầu sắp rơi nước mắt.

      Mạc Minh choáng váng, hiểu sao khóc liền khóc.

      “Kỳ Diệu…”

      “Lúc nào cũng bắt nạt em, rất thích bắt nạt em.”

      đợi lúng túng ra lý do, tiểu nha đầu liền cướp lời, đáng thương lên án . Người đàn ông bị chỉ trích hiểu ra làm sao, hoàn toàn hiểu mình bắt nạt như thế nào.

      “Em cần quần áo, càng mua, em cần tiền của , lại kín đáo đưa cho… còn tắt nguồn điện, cho em giặt quần áo, cho em quét dọn vệ sinh, luôn làm em lại được…”

      Tiểu nha đầu thao thao bất tuyệt ra “Tội trạng” của , mới bừng tỉnh đại ngộ. Thấy bộ dáng tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, người đàn ông vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay véo mũi .

      “Nha đầu ngốc, những việc này đều là vì thích em, muốn tốt cho em, muốn em phải chịu khổ.”

      quản được nhiều như thế, nghe cũng được, sáng mai tỉnh dậy quên cũng được, đều muốn cho nghe, đỡ phải để nghĩ xấu về .

      Bộc lộ cõi lòng với đối phương say chuếch choáng, Mạc Minh nhìn tiểu nha đầu ngừng rơi nước mắt nhìn .

      gạt em.” Dường như rất lâu sau, Kỳ Diệu mới nhíu mày, ủy khuất thêm câu, “ thể nào thích em.”

      Mạc Minh nhíu mày: “Vì sao thể thích em?”

      “Chỉ có em thích , thể nào thích em.”

      ỉu xìu , câu ngắn ngủi, lại làm cho trái tim người nghe như đánh trống.

      Tiểu nha đầu bình thường đều thừa nhận, còn bày tỏ thèm đếm xỉa đến , hôm nay uống rượu say, ra những lời này.

      Mạc Minh cảm thấy, uống rượu say chỉ hỏng việc - - cũng có lúc thành chuyện tốt.

      Che giấu trái tim đập thình thịch, thần biết quỷ hay mang di động để bên cạnh đầu bắt đầu ghi .

      “Em vừa cái gì? nghe .”

      Vẻ mặt tiểu nha đầu đơn liếc cái.

      “Em , thích em.”

      hỏi nửa câu đầu.”

      “Chỉ có em thích .”

      Dưới tác dụng của rượu cồn, Kỳ Diệu ném sư thận trọng ra sau đầu, lại lần nữa.

      Mạc Minh chưa từng nghĩ tới, có ngày, chính lại kích động và thõa mãn như vậy.

      Nếu hai chữ “Chỉ có” bị xóa bỏ, hoàn mỹ.

      Thành công lưu lại chứng cứ người đàn ông kìm nén được trong lòng vui vẻ, cười nhìn chăm chú tiểu nương dưới thân.

      “Em sai rồi.” dừng lại chút, ánh mắt dịu dàng: “ cũng thích em.”

      Lời vừa ra, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tiểu nha đầu ngẩn người, rất lâu sau mới tỉnh táo lại, khó có thể tin quan sát mặt .

      lừa em đấy chứ?”

      có lừa em.”

      lấy tính mạng ra thề, thích em.

      Tuy trong lòng ra ngoài miệng, Mạc Minh thấy tiểu nha đầu lại rơi nước mắt.

      “Khóc cái gì? thích em, em cao hứng sao?” dịu dàng lau nước mắt cho , dịu dàng dỗ dành.

      “Hình như em nằm mơ.” ngờ tiểu nha đầu lại câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, vẫn thút tha thút thít khóc giường, “ cần đánh thức em.”

      Mạc Minh thấy khóc như mưa, trong lòng mềm nhũn.

      gọi em, vĩnh viễn gọi em.”

      cúi người hôn lông mày , sau đó hôn miệng đỏ thắm - - tư vị mặn mặn ngọt ngào, khiến người ta vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy chát.

      hiểu nha đầu này nghĩ như thế nào, cứ tin như vậy, sống chết tin thích sao?

      Nhưng mà, mình đối mặt với tiểu nương say rượu, cũng có ý định giảng đạo lý, chỉ dịu dàng dỗ lát, cuối cùng cũng thấy gặp Chu công.

      Mạc Minh ngồi thẳng người, ấn kết thúc di động, sau đó nhìn chăm chú tiểu nha đầu. nhịn được cong môi, mặt tràn đầy vui vẻ.

      Cũng may để ý khuôn mặt đầy nước mắt của , đứng dậy thay lấy khăn nóng lau mặt. Nhưng ai có thể ngờ, hai phút sau lúc quay lại phòng ngủ, cả người đều nằm sàn.

      Mạc Minh còn gì để .

      Hóa ra, người té xuống giường, chỉ có mình .

      mang tiểu gia hỏa ôm trở về giường, mới an trí thỏa đáng, lại thấy trở mình, lăn ra gần mép giường.

      Mạc Minh cảm nhận được tai hại khi Kỳ Diệu uống rượu.

      có biện pháp, lau mặt giúp , mang chuyển về chính giữa, sau đó nằm bên cạnh , dùng tay ôm vào trong ngực.
      Phong nguyet, Khủng Long, atulaasari26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :