1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 15
      Tô Tình hơi lo âu, đời này so với đời trước có nhiều chỗ giống nhau.

      Chẳng hạn như bên cạnh Tô Hàm chưa từng có thiếu niên tuyệt sắc nào gọi Tần Sách. Lần đầu tiên mình gặp Tô Hàm là sau khi nàng ta trở lại Tô gia. Cũng có thể là trong khoảng thời gian này xảy biến cố gì đó, nên thiếu niên này còn xuất .

      Nhất là, nghe đan điền của có thương, cần phải có Hàn Tủy đan mới triệt để chữa khỏi. Chắc là sau này Tô Hàm cảm thấy chỉ là cái Luyện Khí kỳ tu sĩ, đáng để đầu tư, chung quy sớm vứt bỏ thôi.

      Nhưng còn cửu thúc hợp lý! Chẳng lẽ đời trước cũng từng đến thăm Tô Hàm mà mình biết? Chuyện này rất có khả năng, dù sao cũng là thúc cháu ruột. Cửu thúc quan tâm nữ nhi duy nhất của thân huynh chút, cũng hợp tình hợp lý.

      thay đổi gì nữa hay , đợi trong vòng nửa tháng nữa là biết. Ngược lại, nhớ tới Ngũ Sắc lăng trong tay mình, ánh mắt Tô Tình cuồng nhiệt.

      Đời trước, Tô Hàm chính là ỷ vào cực phẩm pháp bảo này chỉnh thỏa đè mình đầu. Đời này, Hỗn Thiên lăng rơi vào tay mình, tuyệt để cho tiện nhân Tô Hàm kiêu ngạo được nữa!

      Nội tâm của Tô Tình thiên hồi bách chuyển, nhưng mặt chút cũng lộ, vẫn là dáng vẻ ôn nhu như nước. Sống lại đời, Tô Tình hiểu như thế nào để tàng tâm tư, càng hiểu được làm thế nào để lợi dụng triệt để ưu thế của mình.


      Kỳ thực, Tô Tình vốn là thiên tiên thủy linh căn, yếu đuối lung linh, đều có phen phong thái động lòng người. Chỉ tại kiếp trước nàng quá mức ngông cuồng, thái độ khắc nghiệt, nên khỏi tự làm giảm vài phần tư sắc của bản thân.

      Đời này, nàng học cách thu liễm tính tình, ôn nhu động lòng người. Cho nên mới mười lăm tuổi mà thu hút ít thanh niên tài tuấn, cam nguyện quỳ gối dưới váy nàng.

      Nhìn thấy trong mắt của Tô Tử Gia chứa đựng nồng nhiệt mê luyến, nội tâm của Tô Tình càng đắc ý.

      Tô Hàm, đời này ta bao giờ làm nền cho ngươi nữa! Ta muốn giẫm ngươi dưới lòng bàn chân, đem những thống khổ, sỉ nhục mà ta từng trải qua, đáp trả cho ngươi gấp trăm ngàn lần!

      - Tử Gia…

      Tô Tình cười trong sáng, nàng :


      - Chúng ta thám hiểm Man Nguyên sơn !

      Trong lòng Tô Tử Gia vui như trẩy hội.

      - Hảo, hết thảy đều nghe theo tiểu thư phân phó.

      thám hiểm cùng với tiểu thư, như vậy phải càng có nhiều cơ hội cho mình ở bên cạnh tiểu thư hay sao?

      Tô Tình hoàn toàn biết những chuyện xảy ra trước khi Tô Hàm trở về Tô gia. Nàng chỉ biết, Tô Hàm mua được Ngũ Sắc lăng tại hội đấu giá trong Lâm Phong Thành. Sau đó, nàng ta chế thành cực phẩm pháp bảo Hỗn Thiên lăng, thời gian. Vì thế từ hai tháng trước, nàng vừa trùng sinh trở về được bao lâu, lập tức chạy vọt tới Lâm Phong Thành, ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên là để nàng chụp được.

      Đồng thời ở kiếp trước, Tô Hàm phúng viếng vong phụ tại Man Nguyên sơn. Nhờ vậy mà phát động phủ của thượng cổ tu sĩ, đạt được rất nhiều cơ duyên. Tu vi trực tiếp thăng từ sơ kỳ lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, do đó nàng đè được mình đầu.


      Vốn định theo sau lưng Tô Hàm, chờ thời cướp đoạt. Dù sao mình vẫn biết vị trí cụ thể. Nào ngờ, tạm thời Tô Hàm rời khỏi Lâm Phong Thành. Bản thân lại định tiếp tục đợi nữa. Cho nên, Tô Tình quyết định trước bước, đoạt, tự lần mò ra cơ duyên. Tuy tốn khá nhiều công phu nhưng Tô Tình tin tưởng, mình nhất định tìm thấy được địa phương đó.

      Tô Hàm hoàn toàn hề hay biết, trùng sinh nữ phụ lại tiếp tục đoạt cơ duyên thuộc về mình nữa rồi. Mà cho là có biết, ngoại trừ bi phẫn lăn lộn nàng cũng có cách nào. Bởi vì Tô Tình mới là người trong cuộc, còn nàng là cái ngoại lai hóa! Nàng làm gì biết cơ duyên của nguyên chủ trong tương lai nằm ở chỗ nào?!

      Nhất là bây giờ nàng còn dám ỷ lại nữ chủ quang hoàn rồi. Bàn tay vàng thứ nhất, Hỗn Thiên lăng là của người khác. Nàng nào dám ỷ lại cái khái niệm quang hoàn phi thực tế này nữa?


      Lúc này, nương ngốc nhà chúng ta phát sầu…

      Tô Hàm rốt cục nhớ tới cái bàn cờ mà trước đây mình đeo cổ. Bởi vì lúc đó ở Minh Cảnh, đụng phải bất cứ nguy hiểm nào, mà những chuyện xảy ra tiếp theo đả kích tâm linh của Tô Hàm rất lớn. nương ngốc này quên mất tiêu tồn tại của nó!

      Thẳng cho tới hôm nay, nàng rảnh rỗi ngồi kiểm kê tài sản trong trữ vật nhẫn. Khi trông thấy hơn mười cây vạn năm linh thảo, nàng chợt nhớ tới cái bàn cờ. Cơ mà nó trốn đâu mất rồi? Hình như từ sau khi mình bị thương thấy tăm hơi, chẳng lẽ được kích hoạt rồi?


      Tô Hàm chợt nhớ ra đống tiểu thuyết mình hay đọc trước kia. Nàng bình tâm lại, tập trung quan sát đan điền. Nhưng có! Đan điền rỗng tuếch, căn bản có bàn cờ nào!

      Tô Hàm hơi sốt ruột. Tuy đến nay còn chưa biết bàn cờ có công dụng gì, nhưng cái này được lấy ra từ Truyền Thừa Điện a, vậy còn bị giấu rất kỹ. có khả năng là vật bình thường. Nhất định là mình còn chưa có phát ra tác dụng của nó mà thôi!

      Đột nhiên, Tô Hàm nhớ lại, dường như lúc mình hôn mê có từng nghe qua câu. Giọng xưa cũ, còn cái gì huyết mạch đạt đủ cầu, sơ cấp truyền thừa mở ra, có phải hay xuất phát từ cái bàn cờ đó!

      Tô Hàm tĩnh tâm, thần thức chạy vòng toàn thân, tinh tế kiểm tra mỗi tấc trong thân thể. Rốt cuộc, nàng phát chùm cung điện trôi nổi trong trung ở trong phế phủ của mình.

      Tô Hàm kinh sợ.


      Trời đất ơi! Thứ này phải giống y chang cái Truyền Thừa Điện ở trong Minh Cảnh sao?! Tuy là nó rực rỡ chá lóa hơn nhiều, cao lớn rộng rãi, nhưng mình tuyệt đối nhận lầm.

      Khoan , trọng điểm phải cái này! Quan trọng là vì sao ở trong phế phủ của mình lại tồn tại mảnh cung điện lớn như vậy? Mà vậy mà mình hoàn toàn hề hay biết!

      Lúc này, cánh cổng lớn của Truyền Thừa Điện thong thả mở ra.

      - Hoan nghênh đến Minh tộc Truyền Thừa Điện, hài tử của ta!

      Là cái thanh trước đó! Tô Hàm chần chừ, cứ ngỡ là mình cầm trúng cái pháp bảo gì thôi. Nào ngờ, nó chính là gia tộc truyền thừa! Hơn nữa đối phương còn đem mình lầm thành đồng tộc!


      Khoan khoan, đúng! Đối phương từng huyết mạch đủ tư cách cái gì, chẳng lẽ thân thể của mình đúng là có huyết mạch của Minh tộc?

      Tô Hàm vận chuyển tinh thần, xuất tại bên trong Truyền Thừa Điện. Nàng ngây ngẩn cả người, cư nhiên là chân thân vào chứ phải chỉ là thần thức.

      Ngước mắt nhìn lại, vẫn như cũ là loạt giá sách cao lớn, chỉ khác là nơi này bày đầy các loại ngọc giản, cuộn da thú, thậm chí còn có rất nhiều chồng sách đủ màu sắc. Tô Hàm nhìn chung quanh, toàn sách là sách, làm cho người ta có cảm giác mình thực bé.

      Đột nhiên, Tô Hàm cảm giác có đạo tầm mắt, ‘xoát’ xoay người. Nàng lập tức trông thấy vị bạch y nam tử đầy ý cười nhìn mình. Thế nhưng còn có người sống?! Tô Hàm cảnh giác lên.

      Bạch y nam tử thèm để bụng về cảnh giác của Tô Hàm.


      Thoạt nhìn, trẻ tuổi, tính tuấn, nhưng lại cho người ta cảm giác thoải mái. Dung mạo thực nhân từ, cùng ngoại hình trẻ tuổi của mấy tương xứng. Bị chàng trai trẻ tuổi như vậy dùng ánh mắt từ ái nhìn chăm chú. trán Tô Hàm lặng lẽ hạ xuống loạt hắc tuyến.

      - Tiền bối.


      Tô Hàm nghiêm cẩn cúi người thi lễ.

      - Vãn bối Tô Hàm.


      Bạch y nam tử tùy ý gật gật đầu.

      - Ngươi là thuộc dòng dõi của người nào?

      Thanh lại cùng dung mạo hợp, thương hải tang điền, đúng là thanh trước đó.


      Tô Hàm bất an đáp:

      - Vãn bối cũng biết.


      - biết?

      Bạch y nam tử nhíu mày.

      - Trưởng bối của ngươi cho ngươi biết sao?


      - Tiền bối…

      Tô Hàm dè dặt, cẩn trọng tìm từ.

      - Vãn bối là vô tình lầm nhập Minh Cảnh, sau có được bàn cờ. Nếu phải trước đó tiền bối từng là huyết mạch của vãn bối đạt tiêu chuẩn. Căn bản là vãn bối còn biết về tồn tại của dòng tộc này.


      Sống lưng của bạch y nam tử chợt thẳng tắp, hai mắt sáng như đuốc.

      - Ngươi cho !


      Tô Hàm chậm rãi tường thuật lại việc mình như thế nào rơi xuống hoang đảo, rồi tiến vào Minh Cảnh lần.

      Đương nhiên, chuyện vạn năm linh dược tự nhiên được lược . Kể cả tình khởi vũ ở đài cao vô cùng ly kỳ cũng hề . Chỉ kể rằng mình phát bàn cờ ở Truyền Thừa Điện.

      Bạch y nam tử trầm tư, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu mới cảm khái :

      - Thương hải tang điền, năm tháng thay đổi, thể tưởng được ta Minh tộc nhưng lại rơi vào kết cục này!

      Ngữ khí của bi thương, nặng nề.


      Tô Hàm cũng trầm mặc, nàng cũng hiểu cảm giác làm người biết được khắp thiên hạ chỉ có mình lẻ loi. Nàng còn phải như thế? Tu tiên giới tuy rộng lớn, dân cư phần đông, nàng vẫn là linh linh người, nàng căn bản thuộc về nơi này, nàng chính là cái linh hồn dị thế.
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 16
      Ly Giang

      Bạch y nam tử sầu não hồi, rồi nhìn Tô Hàm, tâm trạng của chậm rãi bình tĩnh lại. Ít ra cũng còn có hậu thế đứng ở trước mặt mình, đúng ? Tuy rằng biết di truyền qua biết bao nhiêu thế hệ, có vẫn còn hơn a!

      - nay ngươi thuộc dòng tộc nào?

      Bạch y nam tử hỏi.

      Tô Hàm cung kính trả lời:

      - Vãn bối Tô Hàm, là Tô gia đệ tử ở Hạo Thương đại lục, trực thuộc Thiên Nhất Môn.

      - Hạo Thương đại lục?


      Bạch y nam tử thắc mắc, hỏi:

      - Là địa phương nào?


      Tô Hàm hơi sửng sốt, vị này phải là cổ đại hoá thạch cỡ nào a? Cư nhiên biết Hạo Thương đại lục?

      - Bẩm tiền bối, từ sau trận chiến thượng cổ tiên ma vào ba vạn năm trước, Tu tiên giới bị chia làm ba. Phân biệt là Hạo Thiên, Hạo Thương và Hạo Nhiên đại lục.

      - Cường độ linh khí ở trong ba đại lục khác nhau dẫn đến tốc độ tu luyện và cấp bậc giữa các tu sĩ trong khu vực cũng khác nhau. Trong đó, lấy Hạo Thiên đại lục làm đệ nhất, có Bán Tiên tồn tại. Sau đó là Hạo Thương đại lục, có Hợp Thể kỳ tu sĩ tọa trấn. Còn lại Hạo Nhiên đại lục, linh khí mỏng manh nhất, khả năng cao nhất chỉ có Nguyên kỳ tu sĩ.

      - Giữa ba đại lục là bị Gió Lốc hải cách trở, quan hệ tính chặt chẽ, nhưng vẫn có liên hệ."

      Bạch y nam tử than thở:

      - Ba vạn năm! Tu tiên giới hoàn toàn thay đổi rồi sao!


      Tô Hàm trước sau kính cẩn như , nam tử trước mặt mình tu vi sâu lường được, lại sống nhiều năm như vậy, chừng đều muốn thành tiên! Mình tốt nhất cứ nên thành thành thực thực hơn.

      - Ta gọi Ly Giang…


      Bạch y nam tử bắt đầu kể lại:

      - Nguyên bản là Tả hộ pháp trong Minh tộc, trong trận tiên ma đại chiến, ta tự nguyện bất nhập luân hồi, thần thức dung nhập truyền thừa bàn cờ, trở thành khí linh, trấn thủ Truyền Thừa Điện.

      Hả! phải người sống? Tô Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên, người vị này có hơi thở của người sống, vừa rồi nàng thế nhưng xem điểm ấy.


      Bạch y nam tử tiếp tục kể:

      - Tiên ma đại chiến vừa xảy ra bao lâu, ta bị trọng thương vô pháp cứu trị, sắp phải ngã xuống. Vừa đúng lúc, Trưởng lão trong tộc sợ tiên ma đại chiến gây nguy hiểm cho Minh Cảnh, cố gắng điều động lực lượng toàn tộc luyện chế ra truyền thừa bàn cờ. Dù cho Minh Cảnh có bị công phá, vẫn có thể bảo đảm truyền thừa bị chấm dứt.

      - Ta nguyện đầu nhập bể luyện khí biến thành khí linh, sau đó vẫn luôn ngủ say. thể tưởng được, những gì Trưởng lão lo lắng đều trở thành . Minh tộc thế nhưng bị tiêu diệt!

      - Lần đầu tiên ta mở mắt ra, thế nhưng là ba vạn năm sau!


      Đôi mắt của bạch y nam tử sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Tô Hàm.

      - Ngươi mặc dù huyết mạch mỏng manh, chỉ có thể miễn cưỡng tính là chi thứ. lý thuyết, chỉ có thể tiếp nhận sơ cấp truyền thừa. Nhưng nếu ngươi có thể giúp ta tìm được chính hệ Minh tộc, ta có thể phá lệ, cho phép ngươi tiếp nhận trung cấp truyền thừa!

      nghe dễ, Minh tộc sớm bị xóa sổ mấy vạn năm, đâu tìm chính hệ đây? Huống chi, nhiều năm như vậy truyền xuống, biết mức độ thuần chủng giữ được bao nhiêu, sợ là sớm cùng tộc khác kết hôn nhiều lần, loãng đến chính hệ cũng thành chi thứ!

      Ngài lão nhân gia đây là vẽ cái bánh thiệt bự cho người ta chỉ được nhìn đến thèm dãi mà! ( ¬ _ ¬ )

      Tiên ma đại chiến xong, truyền thừa bị chấm dứt, nghĩ lại khiến lòng người sôi sục, đáng tiếc chỉ có thể giương mắt nhìn! Coi như quên , sơ cấp truyền thừa tệ rồi, làm người thể quá tham lam, phải biết thỏa mãn tận hưởng cuộc sống!


      Tô Hàm nội tâm lý luận lật trời, mặt vẫn là nhất phái cung kính.

      - Vãn bối ghi nhớ lời tiền bối căn dặn!

      Từ sau khi mình xuyên , hình như EQ quân có chiều hướng tăng lên phải!

      Thực tình, Ly Giang cũng biết mình hi vọng xa vời, than thở:

      - Thôi, ngươi tận lực là được!

      Ly Giang di chuyển tới chỗ khác.

      - Lại đây, để ta kiểm tra xem loại truyền thừa nào phù hợp với ngươi.


      Tô Hàm nhanh chóng chạy qua, nàng cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Nguyên văn căn bản hề nhắc tới nguyên chủ có cơ duyên lớn như vậy, liền tính mãi cho đến đại kết thúc cũng đề cập nguyên chủ từng có cái bảo bối nào nghịch thiên như vậy.

      Phải đây chỉ đơn giản là cái Truyền Thừa Điện. Điểm quan trọng nhất là, nó cho phép chân thân tiến vào, tương đương với cái gian!

      Nhưng Tô Hàm nhớ rất kỹ, tác giả chưa bao giờ nhắc tới nguyên chủ có gian. Thứ trọng yếu như vậy, trong chiến đấu có tác dụng rất lớn, ít nhất có thể dùng để trốn trong lúc nguy cấp a! có khả năng bị cắt xén! Như vậy chỉ có khả năng: Nguyên chủ căn bản hề có cái bàn cờ này!


      Cho nên, chuyện này xảy ra tại vì mình thay đổi kịch tình!

      Khụ khụ, đúng là trước đó Tô Tình sửa kịch tình lần, nhưng hai chuyện này cơ bản khác nhau, đây mới là chân chính tự mình cày a, ý nghĩa khác xa nhau a!

      Lại , Minh tộc rốt cuộc từ đâu chui ra? Nguyên văn hề nhắc tới a! Quả nhiên, đây đúng là thế giới chân thực. Tầm nhìn chỉ gói gọn trong góc nhìn của quyển sách.

      Cũng rất có khả năng, tiểu thuyết mình đọc chỉ vừa ngám góc của thế giới này! Giới tu tiên chân chính trăm ngàn huyền ảo, vẫn còn có rất nhiều bí mật chúng ta chưa được biết đến.


      Tô Hàm suy nghĩ miên man, lúc này Ly Giang đứng ở đằng trước tấm gương đồng, xoay người với Tô Hàm:

      - giọt máu của ngươi vào đây.

      Tô Hàm nghe lời, cắn nát ngón tay, dựa theo Ly Giang hướng dẫn, đem giọt máu tươi vào gương đồng. Trong phút chốc bề mặt gương đồng chiếu sáng lên, sau đó bạch quang nhạt dần, bề mặt gương đồng lên hai chữ: Vu nữ.

      Ly Giang giật mình, trợn to đôi mắt nhìn Tô Hàm:

      - thể ngờ được, ngươi có tiềm năng trở thành Vu nữ!


      Trông thấy thái độ của Tô Hàm hoàn toàn hiểu, Ly Giang đè xuống tâm tình kích động của mình, giải thích cho nàng hiểu:

      - Địa vị của Vu nữ trong Minh tộc còn cao hơn cả Tộc trưởng, trời sinh làm bạn với thiên địa, xem tinh tượng, phá huyền cơ, thậm chí có năng lực tiên đoán chuyện tương lai!


      Lần này tới phiên Tô Hàm trợn to đôi mắt, có thể tiên đoán chuyện tương lai?! lợi hại! Lần này bị cơ duyên tạc bể đầu rồi a!!! (ノ≧∀≦) ノ

      Ánh mắt của Ly Giang hơi quái quái.

      - Vu nữ đều thuộc dòng chính hệ, đó giờ tuyệt gả ra ngoài để bảo vệ huyết mạch được thuần chủng, kỳ quái, ngươi làm sao có thể là chi thứ đâu?


      Tô Hàm nghĩ nghĩ xong trợn trắng mắt. Cảm phiền, điều này hết sức dễ hiểu! Minh tộc đều bị diệt còn biết còn lại mấy mạng, dù là Vu nữ cũng chỉ có nước gả ra bên ngoài thôi! Có như vậy mới trở thành chi thứ!

      Ly Giang thong thả bước vài bước, vẻ mặt tịch liêu vô cùng.

      - Ngay cả Vu nữ đều gả ra ngoài, e là đời còn người nào thuần huyết hơn nữa rồi!

      Rốt cuộc lão gia ngài cũng chịu hiểu a! Tô Hàm oán thầm, quá ràng mà! ( ¬ _ ¬ )

      - Thỉnh tiền bối nén đau buồn, có chuyện nào là tuyệt đối, trước khi chưa điều tra ràng, vẫn chớ nên đặt kết luận hơn!


      Phi phi! là càng ngày càng học dối trá! Tô Hàm mặt nhất phái chính khí, trong lòng tự mình phỉ nhổ mình.

      Ly Giang cười.

      - Ngươi rất đúng, là tại ta quá bi quan.

      Kỳ thực ta cảm thấy ngài nghĩ cũng sai a! (≖ ͞ _ ≖ ̥)


      Đương nhiên, Tô Hàm đâu dám ra lời tận đáy lòng, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

      - ngươi có di truyền từ Vu nữ, vậy kể từ hôm nay ngươi có thể ra vào Vu thần điện, về phần có thể học bao nhiêu, liền xem năng lực của bản thân!

      Đại đại kinh hỉ a! Tô Hàm ráng kìm nén, cho mình cười quá càn rỡ, khả năng tiên đoán a, ngẫm lại liền phấn chấn a!

      Từ ngày đó trở , bình thường Tô Hàm cùng Tần Sách rời bến thú đánh quái. Còn lúc tu luyện, nàng lén chạy vào Vu thần điện lật xem vài bộ sách.

      có cách nào khác, muốn làm Vu nữ cần phải học bói toán a, xem tinh tượng a, cái gì cũng cần phải đọc thiệt nhiều sách cổ. Nếu có trụ cột vững chắc, như vậy có xem tinh tượng cũng chẳng khác người thường ngắm sao, tiên đoán cái gì chỉ là khoác a!

      Hơn nữa, rất nhanh Tô Hàm liền nhận ra mình may mắn cỡ nào. Sách vở bên trong Truyền Thừa Điện đều là bản gốc đủ bộ, tự các hệ trong Minh tộc đều có truyền thừa của riêng hệ đó, những tòa cung điện bên cạnh chính điện mới thực là nơi cất giữ cao thâm truyền thừa, Vu thần điện chính là trong số đó.


      Nếu phải Tô Hàm may mắn có Vu nữ huyết mạch, nàng chỉ có thể dừng lại ở chính sảnh Truyền Thừa Điện xem mấy loại sách cơ bản!
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw686 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Hôm nay ngồi nhai CV đâu được gần nửa bộ, bỗng dưng ngứa nghề nên có thành quả bên dưới ~ (. • ‿ •. )~ .

      5 năm rồi mới cầm bút quẹt giấy! (゜ – ゜)
      [​IMG]

      https://drive.google.com/open?id=0B__i6goPLiKpMW8xT2Q2ZFNyb29RUWp6TDRDTkJDVVhkTUN3

      [​IMG]
      Xong chợt nghĩ hay là vẽ luôn mấy bóe còn lại (trừ trư nam hay mấy bóe hậu cung của trư nam, hờ hờ) ... Có lẽ , mà các bạn muốn sắp tới đc thấy vị nào trước (• ิ _ • ิ)?

      Trong cảm nhận của Misu Misu thấy Tô Hàm nên là như vầy, tác phong nhanh nhẹn, vui tánh, đơn giản, ko mấy quan tâm phụ kiện bề ngoài hay sưu tập vũ khí đẹp mắt gì gì (tại kiếp này hên, vốn đẹp sẵn thêm tại làm loli), cũng ko quá nhí nhố, chỉ là lâu lâu đọc thoại nội tâm hơi tửng chút.

      Cho nên ăn mặc ko có ngoại bào (áo khoác) như các tiểu thư hay mặc, đủ lớp áo cho ko bị gọi là 'đãng phụ' thôi, gọn gàng dễ vận động, đầu sức cũng ít, Misu cố gắng chế ra đầu sức sao cho khác tì nữ (¯ ノ ω ¯) ノ, cộng thêm còn là loli nên búi 2 cục cho gọn lại mát mẻ (¯ ■ ¯ )
      Chắc có bạn đọc tới chương 10+, thấy sao Tô Hàm làm nữ 9 mà cùi quá, có cốt truyện làm bàn tay vàng thôi nắm cũng ko vững, đấu trí cũng ko thông, vận khí thúi quắc, nhưng về sau khác. Càng về sau TG viết ngày càng lên tay, tuy ko giỏi miêu tả thao tác chiến đấu như mấy truyện khác nhưng cũng k phải kiểu ngôn tình suốt ngày đương, nhưng đc cái ý tưởng thú vị, lâu lâu cũng hài, đọc giải trí OK.

      Giả sử Misu XK giống Tô Hàm, Misu nghĩ bản thân cũng vậy thôi, cái gì cũng từ từ tôi luyện, ko phải ngày 1 ngày 2, thói quen cũng là 1 thứ đáng sợ khó đổi, nên bạn nào có kiên nhẫn đón đọc tiếp nhé...

      ngày tốt lành! ヽ (. ゝ ω ° .) ノ
      Last edited: 19/10/17
      huyenlaw68, Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 17
      Tuy Tô Hàm chạy vô chạy ra rần rần nhưng có gặp Ly Giang, đại đa số thời điểm đều ngủ say. Chỉ có khi Tô Hàm đụng phải vấn đề nan giải, cần giúp đỡ của mới xuất .

      Dựa theo cách của Ly Giang, truyền thừa bàn cờ ba vạn năm được thấy ánh mặt trời, đồng nghĩa với rất lâu được tiếp thu linh khí. Cho nên, thần thức bị suy yếu kinh khủng, cần phải chậm rãi ôn dưỡng ở bên trong phế phủ của Tô Hàm.


      Tô Hàm ngẫm lại thấy cũng phải, bàn cờ bị giấu rất kỹ ở trong xà ngang, biết người giấu dùng phương pháp gì, thần thức cùng linh khí đều hoàn toàn bị ngăn cách. Nếu phải bữa đó mình tỉ mỉ tra xét giống như cầm nhíp nhổ lông vịt. Căn bản đời nào phát được.

      Có lẽ vì vậy mà nguyên chủ hề phát ra bàn cờ , dù sao các tu sĩ trong Tu tiên giới đều có thói quen dùng thần thức để tra xét mọi chuyện. Chỉ có Tô Hàm này hóa, chân ướt chân ráo từ xã hội đại xuyên đến, vẫn còn giữ thói quen sử dụng đôi mắt, bàn tay để kiểm tra mọi vật.

      Đồng thời, Tô Hàm hiểu vì sao lúc ban đầu mình lấy máu nhận chủ thành công. Quá đơn giản, bởi vì tỉ lệ Minh thuần chủng trong cơ thể này quá xá ít! Chỉ có thể tích lũy số lượng lớn, mới mở ra truyền thừa được.


      Cho nên, sau khi mình bị thương, mặt của mình trắng bệch dọa người quá xá, là tại vì cái bàn cờ này hút máu mình quá nhiều a!

      Như vậy hết tháng, sau mấy lần Tô Hàm trải qua sinh tử chiến, tu vi của nàng thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

      tại, rũ bỏ lớp áo trạch nữ năm nào, Tô Hàm hết sợ hãi rụt rè như trước. Ngược lại, tâm tính của nàng dần trở nên mạnh mẽ hơn, từ từ có loại cứng cỏi chưa từng có, ra tay sắc bén, làm việc gì cũng dứt khoát hơn.


      Đối với việc này, Lâm Quân rất vui mừng, chỉ điểm Tô Hàm càng thêm dụng tâm.

      Hôm nay, Tô Hàm cùng Tần Sách vừa mới thuận lợi chém giết đầu thú có tu vi tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ. Kiếm ý của Tần Sách vẫn trước sau như , lợi hại, thế thể đỡ.

      Nhưng lúc nào cũng ngại đan điền thương càng thêm thương, dù có nuốt đan dược ngừng, dù sao vẫn trị ngọn trị gốc, tu vi có dấu hiệu rơi xuống lại cũng có tăng lên.

      Tần tiểu ngốc chứng kiến Tô Hàm lại đột phá, cảm thấy thực nôn nóng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tu vi của mình xa xa đuổi kịp Tô Hàm, còn bảo vệ Tô Hàm cái gì?

      Tần tiểu ngốc có vẻ vui, đảm nhiệm việc thu thập thi thể thú, đem bộ phận hữu dụng lóc ra. Tô Hàm dù sao cũng là con , đối với hành vi giải phẫu thi thể, tâm lý của nàng vẫn thấy hơi khó chịu. Tần Sách lăn lộn trong giới đê giai tu sĩ hai năm, vì nuôi sống bản thân, thường xuyên rời bến thú , đối với công việc này là thuần thục vô cùng, cho nên việc này đều giao cho Tần Sách.


      Đột nhiên, đạo kiếm khí vô thanh vô tức bổ về phía lưng Tần Sách. Chỉ trong giây, Tần Sách lông tơ dựng đứng. Tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, liền lăn vòng né được kiếm khí, sau đó, nhanh chóng rút kiếm ra đâm trả về phía người đến, kiếm ý nghiêm nghị, khí thế kiếm phá vạn quân bắn .

      - Quả nhiên là mầm tốt!

      Giữa trung truyền tới lời kinh thán, kiếm ý của Tần Sách bị người đó hóa giải chỉ bằng nhát kiếm.

      Tần Sách vừa nhìn hiểu người kia tu vi cao hơn mình nhiều, hơn nữa là cao thủ có kiếm ý của bản thân. Đồng thời, Tần Sách cảm thấy có sát ý, tức thời cầm kiếm hộ ở trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ.

      Hết thảy phát sinh chỉ trong vài giây, Tô Hàm đứng cách đó xa, cả kinh, nhanh chóng chạy tới, đứng ở bên cạnh Tần Sách, ngưng thần đề phòng.


      Người tới thân ở giữa trung, là vị nam tử cao lớn, cường tráng, xem tướng mạo hình như ba mươi mấy tuổi. Đường nhiên là thực tế, tuyệt đối thể nào chỉ nhiêu ấy tuổi. Bản thân Tô Hàm vừa mới có bí bảo, tự nhiên nhìn ra người ta là vị Xuất Khiếu kỳ Chân nhân!

      Lâm Quân hình ở gần đó cũng ra, sau khi nhận ra người đến là ai, mới hạ xuống phòng bị.


      - Văn Kính Chân nhân!

      Lâm Quân tiến ra phía trước, chắp tay chào hỏi.

      - Ha ha ha …

      Văn Kính Chân nhân hào sảng cười to.

      - Từ biệt mười năm, Lâm Quân ngươi chút cũng thay đổi a!

      Lâm Quân cười cười, thoạt nhìn tâm trạng tồi, quay đầu giới thiệu với Tô Hàm.

      - Tiểu thư, đây là Văn Kính Chân nhân, đại bá phụ của ngươi.


      Hửm? Lại thêm thân thích! Tô Hàm nhanh chóng bày ra thái độ đoan chính, cung kính hành lễ.

      - Chất nữ Tô Hàm, gặp qua đại bá phụ.

      Tô Văn Kính khoát khoát tay.

      - Mau đứng lên, thể tưởng được tiểu nữ oa năm đó bây giờ trổ mã xinh xắn như vậy.

      Được khen ngợi luôn là chuyện khiến người ta vui vẻ. Nhan sắc kiếp trước của Tô Hàm chỉ ở tầm trung, kiếp này may mắn được làm mỹ nhân, vốn cũng nên vui sướng. Nhưng suy cho cùng ở trong giới tu tiên, càng là hồng nhan càng bạc mệnh. Cho nên nàng dám ỷ lại tướng mạo, cũng có rất ít người thẳng thắng khen ngợi nàng, nhường nàng lâng lâng.


      Lâm Quân làm tư thế mời.

      - Nơi này tiện chuyện, mời Văn Kính Chân nhân ghé qua tiểu viện ngồi xuống uống trà lát.

      Tô Văn Kính vì mấy người này mới đến đây, cho nên gật đầu đáp ứng, hai người túm lấy Tô Hàm cùng Tần Sách hai cái tiểu bối, phi độn về Lâm Phong Thành.

      Lưu Lan dọn dẹp trong sân, thấy nhóm người Tô Hàm dẫn theo người lạ mặt trở về, đoán là khách ghé thăm, vội vàng dâng linh trà xong tự giác lui ra ngoài. Đúng như dự đoán, xung quanh phòng khách lại khởi động phòng hộ trận pháp.

      Lâm Quân mời Tô Văn Kính ngồi ở ghế chủ vị, Tô Văn Kính cũng khách khí, nơi này tu vi và vai vế của cao nhất, tức thời ngồi xuống.


      Tô Hàm quan sát hành động của hai người, thầm nghĩ thấy lạ. Chẳng phải Lâm thúc dặn phải cẩn thận với người của Tô gia sao? phải đa phần người trong Tô gia đều có thành kiến với mình sao? Thế nào đến Tô cửu thúc vừa thân thiện lại hòa ái chưa , thoạt nhìn quan hệ giữa vị Tô đại bá này cùng Lâm thúc, cũng có vẻ tệ?

      Lâm Quân cùng Tô Hàm ngồi xuống ở hai bên của Tô Văn Kính. Tuy Lâm Quân là hộ vệ của Đường Mị Nhi, nhưng có nghĩa y là hạ nhân của Tô gia. Cộng thêm thiên phú của cực cao, mấy huynh đệ Tô gia cho tới bây giờ đều cùng ngang hàng luận bàn. Tần Sách định ngồi ở bên cạnh Tô Hàm, ai ngờ bị Tô Văn Kính gọi lại.

      - Tiểu tử, tới trước mặt ta!

      Lại thêm người cứ thích cản trở tiếp cận Tô Hàm!

      Tần tiểu ngốc bực bội trong lòng, nhưng tóm lại ngốc, biết lúc nào thể tùy hứng, thành thành đứng ở trước mặt Tô Văn Kính.

      Tô Văn Kính thả ra thần thức, quan sát toàn thân Tần Sách. Bị cái đại lão gia dùng thần thức tuần tra khắp người, cảm giác giống như bị lột sạch đứng ở trước mặt đối phương. Tần Sách cảm thấy cả người khó chịu, khuôn mặt tuấn tú đen như đít nồi.


      - Quả nhiên là trời sinh kiếm tu!

      Tra xét xong, Tô Văn Kính khỏi kinh thán, cao tới chín mươi bảy phân đơn hệ kim linh căn, lại thêm tuổi liền ngộ kiếm ý, quả nhiên là nghiệt a!

      - Tiểu tử, ngươi có nguyện gia nhập ta Thiên Nhất Môn, vào ta Thiên Kiếm phong?

      Tô Văn Kính hỏi. Tần Sách thiên phú kinh người, làm cho nổi lên lòng tài. thực tế, đến đây cũng là vì Tần Sách.

      Thiên Kiếm phong là nơi tập trung các kiếm tu ưu tú nhất của Thiên Nhất Môn. Tuy chỉ là phong, nhưng thực lực thua kém Ngự Kiếm Môn, môn phái chuyên dành cho kiếm tu. Người tuy ít nhưng tư chất thua ai.

      Tô Hàm ngờ tới Tần Sách có thể được loại kỳ ngộ như vậy. Đúng ra, nàng định sau khi trở lại Thiên Nhất Môn, nàng dẫn Tần Sách xin gia nhập Thiên Kiếm phong. Nhưng để Xuất Khiếu kỳ Chân nhân mở miệng muốn thu đồ, đó là chuyện hiếm gặp.

      Thời khắc mấu chốt, Tần tiểu ngốc lại vờ ngớ ngẩn, thế nhưng ngốc ngốc đứng im, có nhúc nhích. Tô Hàm liền nóng nảy, nhắc nhở :

      - Mau bái sư a!


      Khóe miệng Tần Sách giật giật, còn chưa kịp gì, chợt nghe Tô Văn Kính :

      - , ta thu làm đồ đệ của ta.


      Cái gì? Tô Hàm há hốc mồm, cơ hội bay mất rồi?

      - Ta dự định dẫn về, gặp sư phụ ta, Thiên Du Chân nhân.

      Tô Văn Kính tiếp tục quăng cái bom.

      Đùng!!!


      Bánh bao thịt béo bở từ trời rơi xuống tạp bể đầu a!

      Thiên Du Chân nhân nhưng là Phong chủ của Thiên Kiếm phong, Phân Thần hậu kỳ cao thủ, được tôn là đệ nhất kiếm tu của Hạo Thương đại lục!

      Tận đáy lòng Tô Hàm rất mừng cho Tần Sách, nếu có thể bái sư Thiên Du Chân nhân, dù con đường tu hành của hẳn mảnh bằng phẳng, nhưng ít nhất thoải mái ít. Có đệ nhất đại thần như vậy làm chỗ dựa, Tần Sách ở Hạo Thương đại lục có thể là tha hồ ngang dọc.

      - Tô Hàm , ta !


      Cứ nhứ bị dội gáo nước lạnh lên đầu, Tô Hàm liền nóng nảy.

      - Đừng có bừa! Biết bao nhiêu người mơ cũng dám mơ được bái Thiên Du Chân nhân làm sư phụ đâu!


      - Nhưng mà ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi!

      Tần Sách bướng bỉnh ngay.
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 18
      Trái tim của Tô Hàm thoáng loạn nhịp, người thiếu niên này nguyện từ bỏ cơ duyên cực lớn chỉ vì muốn được ở bên cạnh mình? Tô Hàm đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tần Sách.

      Lâm Quân cùng Tô Văn Kính bị lãng quên ở bên, buồn cười nhìn hai đứa nhóc này. Tình cảm lúc trẻ tương đối thuần túy, khiến người ta hâm mộ a!

      - Khụ khụ…


      Lâm Quân ho hai cái, nhắc nhở tồn tại của mình.

      - Tiểu thư cũng là Thiên Nhất Môn đệ tử.


      - Cho nên, ta và Tô Hàm cần phải tách ra?

      Tần tiểu ngốc bừng tỉnh đại ngộ.

      Lâm Quân khẽ thở dài nhìn Tần Sách.

      - Tiểu thư là Tô gia chính hệ, ý nghĩa này ngươi tuyệt nên xem .


      Tần Sách chớp mắt mấy cái, vô cùng thuần khiết nhìn Lâm Quân.

      - Lâm thúc là có ý gì nga?

      Thằng ngốc này! Lâm Quân quả thực muốn bóp trán thở dài, làm sao có thể ngu đến như vậy!

      - Ha ha ha!


      Tô Văn Kính phúc hậu cười to, Tần Sách này là ngốc đến đáng a!

      Tô Hàm mặt đỏ bừng bừng, nàng hiểu được ý của Lâm Quân. Chính là cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ đến phương diện kia. Nội tâm của nàng dù sao gần hai mươi tuổi, là người trưởng thành.


      Còn Tần Sách chỉ mới mười lăm tuổi, nàng mực xem như đệ đệ. Nào ngờ Lâm Quân như vậy, điều này làm cho kẻ chưa từng đương như Tô Hàm, biết phải xử lý ra sao.

      Tô Văn Kính thấy cái cách mà Tô Hàm nhìn Tần Sách, cũng thở ra. có khẳng định cái gì vội vàng quá tốt. còn rất nhiều khúc mắc cần phải làm ràng trước .


      - Đúng rồi.

      Tô Văn Kính lấy ra cái bình ngọc.

      - Đây là lão cửu nhờ ta mang cho ngươi.

      Tần Sách tiếp nhận bình ngọc. Vừa mới mở ra nắp bình, nhất thời mùi thuốc liền tràn ra, ngửi tới khiến cho từng lỗ chân lông được thư giản, chậm rãi ngấm vào trong người, mang đến cảm giác khoan khoái.

      - Đây là Hàn Tủy đan? Tại sao Văn Bác Chân nhân đến?

      Lâm Quân kinh ngạc hỏi.

      Tô Văn Kính thở dài.

      - Lão cửu đường trở về Thiên Nhất Môn, xui xẻo đụng phải Hợp Hoan cung nữ, xém chút nữa bị hút khô, may là trùng hợp ta ngang qua cứu . Nhưng tóm lại là thân thể có tổn hại lớn, tu vi bị rớt xuống Nguyên sơ kỳ, bây giờ còn nằm trong môn phái dưỡng thương đâu!

      - Có chuyện như vậy.

      Lâm Quân giật mình, y hỏi:

      - Hợp Hoan cung phải nằm ở phía nam đại lục sao, dám chạy tới phía bắc làm loạn! Văn Bác Chân nhân tu vi thấp, là nữ nào đáng chết như thế?

      Bên cạnh Tô Hàm cũng khỏi lo lắng, quan tâm nhìn về phía Tô Văn Kính.

      - Ngươi có biết đó là Liên Như Thủy của Hợp Hoan cung ? Nàng đạt đến Xuất Khiếu kỳ, lão cửu phải là đối thủ của nàng!

      Tô Văn Kính cũng rất tiếc hận.

      Liên Như Thủy? Ta lặc cái ! Đây phải cái nữ ma đầu vừa mới lên sàn bị pháo hôi sao?

      Trong truyện, ngựa đực nam Nam Cung Đình vừa mới đến Hạo Thương đại lục lâu. Khi ấy vẫn chưa tìm được nguyên chủ. bị vị Hợp Hoan cung nữ đệ tử nhìn trúng, hạ đoàn tụ tán.

      Tô Hàm khinh thường ngựa đực nam quá rồi. Chứ thực ra, ngựa đực nam cũng hẳn là loại nữ nhân nào cũng thu. Nữ nhân trong Hợp Hoan cung biết ngủ với bao nhiêu nam nhân rồi. ngại bẩn, thu. Cho nên giết nữ nhân kia, sau đó thuận lý thành chương cùng Bích Nhu cút cút sàn đan.

      Trùng hợp thay, nữ đệ tử kia là đại đệ tử của Liên Như Thủy. Vì báo thù cho đệ tử, Liên Như Thủy quyết định hút khô Nam Cung Đình.

      Đáng tiếc, dưới nam chủ quang hoàn, thực lực của đối thủ có mạnh đến đâu cũng đều là mây khói. Liên Như Thủy định thải dương bổ , ai ngờ bị Nam Cung Đình thải bổ dương ngược lại, đời nhà ma.

      Đoạn này bị tác giả miêu tả tâm lý của Nam Cung Đình là: Bị cái lão bà cưỡi, bản thân cảm thấy nhục nhã cỡ nào, hận thù cỡ nào, blah blah blah… đống lớn.

      Dẫn tới đám đọc giả lòng đầy căm phẫn, mắng chửi xối xả Liên Như Thủy. Cũng hên là tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, vẫn là nhờ vị lão tổ ở hình thái nguyên thần truyền cho bí pháp thải bổ dương, cho nên mới nghịch chuyển được tình thế.

      Vị nữ pháo hôi này cư nhiên từng nhắm trúng cửu thúc nhà mình? Cái vẹo gì, nguyên văn có nhắc tới Tô Văn Bác, có khi nào vì chuyện này cho nên sớm bị pháo hôi?

      Tần Sách là nhân vật hề tồn tại trong cốt truyện, tại vì mình mà bị kéo vào. Đồng thời, Tô Tình cũng có trùng sinh, như vậy liền phát sinh tình Tô Văn Bác nhận được lời mời của Lâm Quân.

      Nhớ lầm Tô Văn Bác từng , vốn định mấy tháng nữa thám hiểm tại phía nam đại lục. Nhưng vì truyền tin phù của Lâm Quân, mới chạy đến Lâm Phong Thành, phía bắc.

      Như vậy suy luận, có phải tại vì thời gian gặp Liên Như Thủy lên sàn phát sinh thay đổi, khiến cho Tô Văn Kính ngang qua, kịp lúc cứu Tô Văn Bác mạng, cho nên thoát kiếp nạn?

      Hoặc là , người muốn đè vốn là nữ tu khác trong Hợp Hoan cung. Nhưng vì Tô Văn Bác đến phía bắc liền đổi thành Liên Như Thủy?

      Giả sử, kiếp trước Tô Văn Bác quả bị Hợp Hoan cung nữ tu hút khô tới chết, như vậy dựa theo tại mà có phải hay vừa mới thoát được kiếp nạn?

      thể , EQ của nhị nương thấp , nhưng năng lực trinh thám lại kém, vậy mà đoán bậy đoán bạ cũng ra chân tướng.

      Chẳng qua, có người chạy ra chứng thực cho Tô Hàm biết nàng đoán đúng. Khụ khụ, kia gì, kỳ thực là có người, thân là người trùng sinh, Tô Tình nhất định biết, nhưng là có cách nào chạy hỏi a!

      Tô Hàm bi thương, lại muốn ngửa mặt lên trời thở dài: có ta xuyên , có thêm người trùng sinh nữa làm chi!

      Mọi người đều rất quan tâm Tô Văn Bác, nhưng vạn lý ở xa cũng giúp được gì. Cũng còn may người được cứu, cảm khái vài câu cũng liền kết thúc.

      Cuối cùng, Lâm Quân đành lòng nhìn Tần Sách ngốc hồ hồ giẫm vào vết xe đổ của mình. Lâm Quân gọi vào trong phòng mật đàm.

      Lúc Tần Sách ra, nhìn Tô Hàm cười ngây ngô, ánh mắt tỏa sáng, cam đoan với Tô Hàm:

      - Tô Hàm, ta nhất định cố gắng tu luyện!

      Khiến cho Tô Hàm ngơ ngác, ngươi cố gắng cố gắng, cam đoan với ta làm chi nha!

      Lần đầu tiên Tần tiểu ngốc phớt lờ thắc mắc của Tô Hàm, mạch chạy tới trước mặt Tô Văn Kính, :

      - Đại bá, ta nguyện ý cùng ngài Thiên Kiếm phong!

      Tô Văn Kính biết nên đáp lại bằng biểu cảm gì

      Có thêm tên đệ tử, đẳng cấp nghiệt như vậy, muốn gia nhập làm đồng môn với mình, vốn là chuyện cực tốt. Nhưng tiểu tử này cũng quá thiếu đánh !

      Ai là ngươi đại bá hả! Gọi bậy bạ gì đó! Nhà chúng ta nữ oa tại cũng có quan hệ gì với ngươi, gọi chi sớm!

      Tô Văn Kính muốn đưa Tô Hàm về Tô gia, diện kiến đám trưởng bối, dù sao người cũng trở lại. Nhưng Lâm Quân có tính toán, lo lắng của y. Cho nên từ chối Tô Văn Kính, thẳng luôn: Trước mắt dẫn Tô Hàm khắp nơi trải nghiệm phen, đợi năng lực đề cao thêm chút mới quay về Tô gia.

      Tô Văn Kính cũng hiểu ý của Lâm Quân. Quả thiếu kẻ muốn gặp lại Tô Hàm. Tuy rằng mình cùng lão cửu khẳng định che chở Tô Hàm. Nhưng cái đám lão già kia quả dễ đối phó. Nếu bọn họ thực muốn cho Tô Hàm mấy cái ngáng chân, mình có muốn bảo vệ cũng được.

      Tam thúc bế quan gần hai mươi năm, bước ra nửa bước. Kể cả năm đó, lão tứ gặp chuyện may bỏ mạng. Tam thúc cũng ra, chỉ sợ cũng vì Tô Hàm mà xuất quan.

      Thôi thôi, tạm thời Tô Hàm trở về nhà cũng là tốt, mấy cái trưởng bối kia có ý kiến gì trước để mình xử, dù sao phải lần đầu tiên, ngại. Lão tứ lưu lại có duy nhất nữ nhi, mình tuyệt đối thể buông tay mặc kệ.

      Dưới trợ giúp của Tô Văn Kính, Tần Sách dùng Hàn Tủy đan để chữa thương.

      Thương thế của để quá lâu, chốc lát thể khỏe liền. Tô Văn Kính muốn lưu lại hậu hoạn, quyết định nán lại thêm mấy ngày, chờ Tần Sách thương thế hoàn toàn dưỡng tốt mới rời khỏi.

      Mà bên này, Lâm Quân cảm thấy Tô Hàm vừa mới đột phá Trúc Cơ trung kỳ, dặn dò nàng bế quan, củng cố tu vi. Vì thế, ngày xưa náo nhiệt tiểu viện triệt để thanh tịnh.
      Last edited: 19/10/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2054 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :