1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 100

      Đúng mùa hoa quế phiêu hương, trong hậu viện thế gia giàu có trong kinh thành tràn ngập cỗ mùi hương hoa quế thanh nhã.

      Ôn Ngạn Bình khoanh tay cùng Hạng Thanh Xuân hành lang, liền ngửi thấy trong sân viện đầy mùi thơm, phóng tầm mắt nhìn lại, từng bụi cây quế cao to, hoa quế nho trắng tinh xen lẫn trong lá xanh rất đẹp. Dưới tán cây, thiếu nữ mặc hồng y dẫn theo nha hoàn hái hoa quế, trong gió thu, hoa quế bay như mưa, thiếu nữ bên dưới đưa tay thoăn thoắt, có bao nhiêu động lòng người.

      Bước chân Hạng Thanh Xuân hơi ngừng lại, giật mình nhìn thiếu nữ dưới bụi hoa quế, gương mặt đó...Chẳng qua rất nhanh, liền biết thiếu nữ này phải thê tử ân sư, mà chỉ là người có tướng mạo tương tự mà thôi. So với Như Thúy, thiếu nữ này có vẻ càng mềm mại xinh đẹp tuyệt trần, lúc sợ hãi nhìn sang, khiến nam nhân nhịn được sinh ra cỗ thương tiếc, đem vốn liếng nữ nhân phát huy vô cùng tốt. Trái lại người nào đó, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều giữ đúng bổn phận quy củ, còn có lời khiến người khác giật mình, làm việc lớn mật, bản chất khác xa thiếu nữ này, dáng vẻ giống nhau cũng cách nào lẫn lộn.

      "Ngạn Bình, con về." Hạ Hương Như phát hành lang có hai người từ lâu, dẫn nha hoàn tới, đến khoảng cách khoảng mười bước dừng lại, thấy thiếu niên có dáng vẻ tinh tế xinh đẹp, y phục bất phàm, liền biết là quý công tử trong kinh, thi lễ : "Xin chào công tử."

      Thần sắc Hạng Thanh Xuân lãnh đạm, nhàn nhạt đáp lễ.

      Hạ Hương Như cẩn thận dò xét hai người, tuy Ôn Ngạn Bình mười tuổi, có thể do trước kia thân thể bị thương, cho nên trổ mã chậm, thoạt nhìn giống đứa tám tuổi, mặc dù tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, hơi trừng mắt càng làm nổi bật ánh mắt có thần, giống như mắt rồng được vẽ trong bộ tranh thủy mặc, khiến bức tranh hài hòa sinh động hẳn. Thế nhưng biết tại sao, Hạ Hương Như có cảm giác sợ cháu trai, xưa nay dám ở mình với bé. Đảo mắt sang Hạng Thanh Xuân, thiếu niên lớn lên như thế, khó gặp, theo nàng, người duy nhất có thể so sánh được chính là Ôn Lương cứu các nàng. Thấy Ôn Ngạn Bình có ý tứ giới thiệu, trong lòng hơi ảm đạm, biết bé nhìn nhận mình.

      Ôn Ngạn Bình nhếch môi, nhìn ra buồn vui, : "Hương di làm gì đấy?"

      Hạng Thanh Xuân chau mày, ra là trong hai mẹ con khiến Ôn Ngạn Bình khó chịu, tuy rằng dáng vẻ tệ, nhưng hiểu vì sao cảm giác rất được tự nhiên, đại khái là trong lúc nhất thời có thói quen nhìn nương có khuôn mặt Như Thúy bày ra biểu tình nũng nịu, cảm giác rất tốt.

      "Hoa quế nở, ta nghĩ hái ít hoa quế làm bánh ngọt, phụ mẫu rất thích bánh hoa quế ta làm, nên muốn làm ít cho tỷ tỷ và cháu trai cháu nếm thử." Hạ Hương Như cười dịu dàng, nũng nịu yếu đuối, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta cảm thấy giống thiên kim tiểu thư được nuông chìu.

      Ánh mắt Ôn Ngạn Bình u, khách sáo: "Chẳng lẽ Hương di biết nương ta thích bánh hoa quế sao? Hơn nữa đệ đệ muội muội còn , ăn bị nghẹn làm sao bây giờ?" Thấy thiếu nữ tỏ vẻ bất an, hiểu sao cơn tức trong lòng nổi lên, ánh mắt như rắn chăm chú nhìn nàng ta, lại : "Có điều, ngài biết nương ta thích gì cũng phải thôi, dù sao lúc nương ta năm tuổi bị nương ngài bán đến kinh thành làm nha hoàn rồi, hơn nữa khi đó Hương di còn chưa ra đời, người biết có tội, là may mắn. Nghe thẩm bà bà , khi sinh Hương di trong nhà có tích góp được chút, Hương di được chăm sóc tốt, nuôi dưỡng Hương di giống như con của thế gia giàu có, chẳng trách Hương di nhàn hạ thoải mái có tâm tình hái hoa quế tự mình làm điểm tâm nhỉ."

      Theo lời Ôn Ngạn Bình, sắc mặt Hạ Hương Như càng lúc càng trắng bệch, thân thể phát run, vẻ mặt bi thương khồ sở nhìn bé, khóe miệng giật giật nhưng biết gì cho phải. Những lời này nghe chói tai nhưng cách nào phản bác, gần đây nàng mới biết ra Đại bá và Đại bá nương còn có đứa con , cũng chưa từng nghĩ tới năm đó phụ mẫu nhẫn tâm đem nữ nhi duy nhất nhà Đại bá bán , lúc biết chân tướng, trong lòng nàng cũng khổ sở cực điểm, dẫn đến nỗi khó chịu nên lời, chỉ muốn sau này đối tốt với đường tỷ chút, dù sao ờ kinh thành quen biết ai, về sau cần dựa vào đường tỷ...

      Thấy thân ảnh Hạ Hương Như lảo đảo rời , Ôn Ngạn Bình nhổ cái, thần sắc thể nào tốt, quay đầu thấy Hạng Thanh Xuân nhìn theo bóng lưng rời của Hạ Hương Như, tròng mắt đảo vòng, cười hì hì : "Hồ Ly Tinh, huynh nhìn cái gì đấy? phải...vừa ý nàng ta chứ? Nếu thích, ta giúp huynh thông báo với mẫu thân nàng ta tiếng, tin tưởng lão thái bà kia hết sức vui vẻ đem nàng tới phủ hầu hạ huynh."

      " bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Hạng Thanh Xuân hơi khó coi, cảm thấy đứa này kiêng kỵ thứ gì, tuổi còn mà nghĩ tới những thứ này rồi, "Dáng vẻ còn bằng nửa của ta, ta mới muốn." Hơn nữa dù sao Hạ Hương Như chỉ là nữ tử bình dân, coi như nạp làm thiếp cũng ngại thân phận thấp.

      Ôn Ngạn Bình nhe răng, "Hồ Ly Tinh, cầu của huynh quá cao, cẩn thận sau này lấy được thê tử! Lúc nào cũng trưng bộ mặt hồ ly ra, ta cảm thấy có nữ nhân nào dám gả cho huynh."

      Hạng Thanh Xuân hừ tiếng, xưa nay tự phụ dung mạo của mình, đương nhiên sau này muốn lấy nữ tử có dung mạo hơn hẳn mình làm thê tử. Hơn nữa, tại đối với vẻ bề ngoài, mắc chứng cưỡng ép, nữ nhân lớn lên dung mạo bằng , liếc mắt cũng lười, cho nên dù mười lăm tuổi, Hạng mẫu bắt đầu an bài nha đầu thông phòng cho nhưng bởi vì tướng mạo những nữ nhân kia xinh đẹp bằng nên ngay cả liếc mắt cũng thèm, khiến cho Hạng mẫu thương đau đầu dứt, nhưng muốn tìm được nữ nhân có dung mạo thắng được , quả là khó tìm mà.

      Thấy dáng vẻ lãnh diễm cao quý, trong lòng Ôn Ngạn Bình biết xấu tính, sợ trêu chọc quá mức cái mông lại gặp nạn, hề tiếp đề tài này, dẫn đến thiên sảnh.

      Mặc dù Ôn Lương có ở đây, đám người Hạng Thanh Xuân Vệ Triêu Ấp vẫn thường xuyên bớt thời gian tới Ôn phủ thăm ba đứa , vẫn lui tới Ôn phủ cũng bởi vì Ôn Lương có ở đây mà gián đoạn, cộng thêm gần đây Ôn Ngạn Bình thường xuyên chạy ra ngoài, đám người Vệ Triêu Ấp gặp bé mấy lần, phát ngay cả thị vệ bé cũng dẫn theo chây loạn khắp nơi trong kinh thành, sợ bé xảy ra chuyện gì, thiếu được nhìn chắm chằm bé, xách bé trở lại Ôn phủ.

      đường, Ôn Ngạn Bình với Hạng Thanh Xuân tình của hai mẹ con kia, cuối cùng có chút xem thường : "Nghe phụ thân Hương di mới qua đời, các nàng còn trong thời gian để tang. Huynh nhìn nữ nhân kia cái xem, mặc váy hồng nhạt, có cảm giác khổ thẹn nào, còn lão thái bà kia càng quá đáng, nương ta tốt bụng đưa y phục trắng cho bà ta, bà ta còn chưa thấy đủ, thầm mắng nương ta keo kiệt, ngay cả bộ y phục cũng nỡ cho, suốt ngày có chuyện gì cứ chạy vào phòng nương ta, vung tay múa chân với bọn Trường Trường A Tuyết, còn nha hoàn ma ma cần chăm sóc đứa , muốn nương cần nuôi dưỡng quá kỹ, cần cho bọn chúng ăn quá nhiều, còn A Tuyết quá nghịch ngợm, loại đứa này phải đánh trận mới dạy dỗ được --- con mẹ nó, đệ đệ ta rất năng động sao? Lão thái bà quá ghê tởm, ta giận quá nên bắt con rắn thả vào chăn bà ta, lão thái bà sợ tới mức la khản cổ họng..."

      " cho phép thô tục." Hạng Thanh Xuân gõ trán bé.

      Ôn Ngạn Bình thầm kêu tiếng, lại tiếp chuyện mẹ con tử Hạ gia kia, quá trình chỉnh họ thế nào. Những chuyện này bé dám với người bên ngoài, chỉ có Hồ Ly Tinh có cả bụng ý nghĩ xấu này bé mới dám , bởi vì loại người này chỉ cần giẫm lên điểm mấu chốt của , xâm phạm đến lợi ích của , căn bản để ý tới người khác có may hay , rất vân đạm phong thanh.

      Hạng Thanh Xuân nghe bé kể chuyện chỉnh hai mẹ con kia rất sống động, khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên. Tuy chỉ là trò đùa dai của trẻ con, nhưng đứa này hung tàn cần giải thích, Hạng Thanh Xuan từng bị bé chỉnh ác đến mất khống chế đánh mông bé, có thể thấy đứa này khó chơi biết bao nhiêu.

      Đến thiên sảnh, Ôn Ngạn Bình hỏi người hầu, biết Như Thúy chơi với ba đứa trong khách sảnh, bèn dẫn đến phòng khách.

      Như Thúy và nha hoàn đỡ ba đứa giúp bọn chúng học , thấy Hạng Thanh Xuân tới, nhanh chóng sai người dâng trà.

      Sau khi Hạng Thanh Xuân cung kính hành lễ với Như Thúy, liền nhanh chóng ôm lấy A Tuyết bò đến, trong lòng mềm mại.

      Đối với ba đứa dung mạo tương tự nhau, Hạng Thanh Xuân chỉ cần tiếp xúc vài lần là có thể phân biệt được chưa từng lẫn lộn, đặc biệt là A Tuyết hoạt bát quá mức, chưa bao giờ sợ người lạ, chỉ cần có khách nhân tới phủ chơi, đều vùn vụt bò qua vịn người ta đứng dậy, muốn khách nhân chơi với bé. Thế nên trong ba đứa , A Tuyết là bé được lòng người nhất. Trường Trường và Quý Quý đều có bộ dáng thành thục lão luyện, điềm đạm nho nhã ngược lại rất yên tĩnh, càng làm nổi bậc tính cách hoạt bát của A Tuyết.

      Hạng Thanh Xuân chơi với A Tuyết trong chốc lát, với Như Thúy: "Ngày mười bảy là ngày ba đứa chọn đồ vật đoán tươn lai, sư mẫu có gì cần Thanh Xuân làm, cứ việc dặn dò."

      Như Thúy bật cười: "Đến lúc đó con mang bản thân mình đến dự là được rồi, những thứ khác cần các con phải làm."

      Ôn Ngạn Bình nhe trăng : " có chuyện gì tự nhiên ân cần, phải gian thương là đạo chích, Hồ Ly Tinh huynh cần nhiệt tình quá, khiến ta cảm thấy có ý tốt."

      Gân xanh trán thiếu niên nhảy lên thình thịch, Hạng Thanh Xuân nỗ lực kiềm chế xúc động mà nổi giận, cảm giác kiếp trước mình nhất định là kẻ thù giết cha đoạt thê tử, đời này mới nhìn nhau vừa mắt.

      Lúc này, Như Thúy nhìn ba đứa thở dài, : " biết lúc ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai, Ôn đại nhân có về kịp ."

      lần Ôn Lương là cả hơn ba tháng, ngoại trừ lâu lâu có thư về, cũng biết ngày nào về, thể phủ nhận chính là, Như Thúy rất nhớ , bọn họ thành thân hơn hai năm, vẫn là lần đầu tiên xa nhau lâu thế.

      Hạng Thanh Xuân nheo mắt, an ủi: "Nghe tình hình dịch bệnh ở Giang Nam được khống chế, con tin tiên sinh nhanh chóng quay về."

      Như Thúy gật gật đầu, cũng chỉ có thể hi vọng vậy. Bất kể thế nào, chuyện ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai vẫn rất quan trọng, Như Thúy hi vọng Ôn Lương có mặt.

      chuyện, bên ngoài vang lên loạt thanh náo loạn, Như Thúy nhíu mày, lúc muốn sai Thanh Y xem xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Hạ thẩm hùng hổ kéo Hạ Hương Như chạy vào, nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đỡ A Tuyết tập , hai mắt sáng lên, đánh bay đám ma ma phía sau muốn tiến lên giữ ba ta lại, ưỡn mặt sáp tới.

      "Vị công tử này, biết phải xưng hô thế nào? Ta là Nhị thẩm của Ôn Lương đại nhân, đây là con ta, tên là Hương..."

      "Nương!" Cuối củng Hạ Hương Như biết xấu hổ, nghe thấy mẫu thân muốn khuê danh của mình cho nam nhân bên ngoài nghe, lập tức gấp gáp kêu lên.

      "Nha đầu chết tiệt, đừng cãi!" Hạ thẩm giọng khiển trách con tiếng, lại bắt đầu nhiệt tình tiếp với Hạng Thanh Xuân, hoàn toàn là tự quyết định, lải nhải, nhìn thấy thần sắc thiếu niên lãnh đạm cố gắng kiềm chế.

      Thần sắc mọi người trong phòng vô cùng tốt, Hạ thẩm bày ra dáng vẻ phụ nhân nông thôn kiến thức, chút lễ nghi đáng , mọi người nhìn thấy loại người này, đều cảm thấy hết sức mất mặt, thể diện vứt xuống trước mặt người ngoài, nếu phải Hạ thẩm là trưởng bối của Như Thúy, những ma ma kia làm sao sợ lúc lôi kéo làm bị thương bà ta khiến Như Thúy phiền lòng? Ôn Ngạn Bình hung hăng liếc nhìn đám ma ma đứng trước cửa, thế mà ngăn lại được, đều bất tài sao?

      Hạ thẩm ngừng, nghỉ hơi, nước bọt bay tứ tung, ngay cả A Tuyết hoạt bát cũng bị bà ta dọa chui vào lòng Hạng Thanh Xuân. Nếu phải trong lòng còn có đứa , Hạng Thanh Xuân nhịn được phất tay áo bỏ , đồng thời cũng nhận thức chính xác được lão thái bà đáng ghét trong miệng Ôn Ngạn Bình.

      Tuy thấy Hạng Thanh Xuân bị ngộp rất vui vẻ, nhưng Ôn Ngạn Bình cảm thấy hành vi xông thẳng vào của hai mẫu tử nhà này làm Như Thúy mất thể diện, thậm chí ảnh hưởng đến mặt mũi Ôn phủ, lập tức ngồi yên, lén lút duỗi chân ra...

      Hạ thẩm chuẩn bị kéo con lên trước mặt Hạng Thanh Xuân đột nhiên kêu tiếng, chân lật ngang, cả người nằm sắp đất, ngay cả Hạ Hương Như bị bà ta kéo cũng ngã về phía trước.

      Như Thúy và Hạng Thanh Xuân phản ứng cực nhanh, mỗi người bế đứa nhanh chóng lùi về sau, cho nên thân ảnh hai người đồng loạt té sấp xuống trước mặt mọi người.

      "..."

      Mắt mọi người trừng lớn, Như Thúy quyết định nhanh: "Ai nha, Nhị thẩm bị thương chứ? Các ngươi còn mau đưa Nhị thẩm về phòng? Nhân tiện mời đại phu tới xem Nhị thẩm có bị thương ở đâu , kê mấy đơn thuốc cho Nhị thẩm điều trị, nên để lại bệnh căn."

      Nghe thấy lời Như Thúy, đám ma ma lập tức đánh tới, ba chân bốn cẳng bắt Hạ thẩm bưu hãn lại, cho bà ta có cơ hội lên tiếng, bịt miệng bà ta lôi ra ngoài, Còn về thiếu nữ Hạ Hương Như đáng nũng nịu, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ vả giận dữ, sớm xấu hổ che mặt chạy như bay.

      Cuối cùng thế giới được thanh tịnh.

      Hạng Thanh Xuân thầm lau mồ hôi hột, phụ nhân thô bỉ bậc này lần đầu tiên trong đời nhìn thấy, cảm thấy rất tốt, hơn nữa rất dị ứng với hành vi đẩy mạnh tiêu thụ con của Hạ thẩm, đối với nữ nhân có tâm tư khác thường với mình, vô cùng chán ghét.

      Xảy ra chuyện này, Hạng Thanh Xuân ngẩn ngơ ở đây cũng tốt, liền chào Như Thúy cáo từ.

      Như Thúy giữ lại, sai người hầu tiễn ra ngoài.

      Sau khi Hạng Thanh Xuân rời , mặt Như Thúy nghiêm túc, gọi quản gia tới: "Minh thúc, mời đại phu cho Nhị thẩm chưa?"

      Vừa rồi quản gia có nghe Hạ thẩm xông vào khách sảnh quấy nhiễu khách nhân, nhưng mà khi đám ma ma khiêng đưa Hạ thẩm kia trơ về khách viện, tay chân đứng đều rất tốt, ngược lại Hạ Hương Như nhốt mình khóc trong phòng, dáng vẻ xấu hổ dám gặp người. Những chuyện hai mẹ con kia làm trong mấy ngày qua khiến quản gia rất chào đón các nàng, cho nên lúc nghe họ té ngã căn bản muốn mời đại phu.

      Bây giờ nghe phu nhân muốn mời đại phu cho bà ta, quản gia cười : "Vừa rồi vội quá nên thiếu sót, có sai hạ nhân mời, phu nhân yên tâm, thuộc hạ sai người mới đại phu đáng tin cậy đến."

      Nghe ra ý quản gia, Như Thúy cười : "Quả nên như thế, Nhị thẩm lớn tuổi, lại vất vả cả đời, sức khỏe xương cốt suy nhược, dặn đại phu cần khách sáo, cứ kê mấy đơn thuốc phù hợp, nhân tiện phái thêm vài ma ma nha hoàn tới khách viện, để Nhị thẩm yên tâm dưỡng bệnh."

      Nghe xong, quản gia liền biết đây là Như Thúy muốn trá hình nhốt Hạ thẩm lại, như thế cũng tốt, loại người như Hạ thẩm đúng là có xấu hổ, thô bỉ ích kỷ, biết nhìn sắc mặt người khác, tham hư vinh, nếu quản chặt chút, biết còn ném bao nhiêu thể diện của Ôn phủ đây.

      Sau khi quản gia lui xuống, trong lòng Như Thúy có quyết định, chờ Ôn Lương trở về xử lý mẫu tử Hạ gia này, tuyệt đối thể giữ họ lại trong phủ.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 101

      Bởi vì Hạ thẩm bị "bệnh" phải tĩnh dưỡng, Hạ Hương Như tiếp nhận thuốc than rời nữa bước, còn hai mẹ con này, Ôn phủ khôi phục lại trật tự.

      Ôn Ngạn Bình cảm khái với Như Thúy, "Nếu biết biện pháp này khiến ba ta im lặng, con sớm gạt chân để bà ta lăn vài vòng rồi."

      Hạ thẩm vào Ôn phủ hơn nửa tháng, bà ta vẫn trắng mắt nhìn sắc mặt ai, ngoại trừ lúc đối mặt Như Thúy còn nịnh nịnh nọt nọt, những lúc khác rất thích khoa chân múa tay, ỷ là trưởng bối của Như Thúy mà vênh mặt hất hàm sai khiến làm cho hạ nhân Ôn phủ than trời trách đất, nhưng vẫn kính trọng và nhường nhịn vị Nhị thẩm danh nghĩa của Như Thúy nương. Bây giờ Như Thúy hạ lệnh đem bà ta giam lại để dưỡng"bệnh", mọi người trong Ôn phủ cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Như Thúy ngừng nở nụ cười, kéo tiểu nương vào lòng, hôn mặt bé cái, so với những nữ nhân đứng đắn, Như Thúy nương có chút đứng đắn, cho có rất nhiều chuyện dung túng tiểu nương hung tàn, nhiều khi Ôn Ngạn Bình rất thích gần gũi nàng.

      "Nương, ngày kia chính là ngày các đệ đệ muội muội chọn đồ vật đón tương lai, nương được thả bà ta ra tránh cho mất mặt." Ôn Ngạn Bình hầm hừ: "Đến lúc đó bà ta lại đệ đệ muội muội thế này thế kia, hơn nữa mỗi lần lão thái bà nhìn thấy khóa vàng người đệ đệ, dáng vẻ hận thể tháo xuống để chính mình mang, mất mặt, coi như con tiền, cũng đoạt đồ vật của đứa . Ai, lại , có thể lần này Hồ Ly Tinh bị dọa ." xong lời cuối cùng, nhịn được có chút hả hê, trong lòng hi vọng Hạ thẩm dọa Hạng Thanh Xuân thêm mấy lần.

      "Đừng mỗi lần gặp là trêu Hạng công tử, quả xấu." Như Thúy buồn cười .

      Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ, ai Hồ Ly Tinh xấu, đúng là có bụng ý nghĩ xấu, ngay cả những bằng hữu xưng huynh gọi đệ kia cũng dám đối nghịch với , chẳng qua mặt bày ra mấy phần hiền lành mà thôi. "Ai bảo mực con là tiểu tử xấu? Con chàn ghét , ràng là mắt thối, con mới xấu như vậy, hơn nữa con là nam nhân, xấu chút có sao đâu?"

      "Đó là quan niệm dưỡng mười mấy năm, rất khó sửa lại, Hạng công tử chỉ là cái đẹp chút, chứ phẩm hạnh và tài học rất tốt đấy." Như Thúy nhéo nhéo khuôn mặt được dưỡng tỉ mỉ của bé, trong lòng rất hài lòng đối với cảm xúc này, tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt năm đó cuối cũng nuôi được có chút thịt, rất có cảm giác thành tựu, tiếp tục : "Tiệc chọn đồ vật đón tương lai của bọn Trường Trường rất lớn, đến lúc đó có rất nhiều phu nhân có thân phận tới dự, tốt nhất nên cho Nhị thẩm ra ngoài, miễn cho làm phiền khách nhân."

      tới chuyện thân phận ba đứa bùng nổ trong kinh thành, riêng chỗ Trấn Quốc công thôi, sớm hô hào đánh tiếng muốn tổ chức tiệc chọn đồ vật đón tương lai long trọng, xem mặt mũi Ôn Lương, đến lúc đó tuyệt đối có rất nhiều người đến dự.

      "Tốt nhất nên như thế."

      Hai người dang chuyện có nha hoàn tới báo ba đứa tỉnh ngủ, muốn gặp mẫu thân và ca ca, hai người nhanh chóng đến sương phòng ba đứa .

      Vào phòng, liền nhìn thấy mỗi đứa đều được nha hoàn ma ma phục vụ rửa mặt thay y phục, khuôn mặt nhắn trắng trẻo ửng hồng, vẻ mặt còn buồn ngủ. Thấy các nàng tiến đến, A Tuyết và Quý Quý lập tức duỗi tay về phía các nàng, lần lượt kêu "Nương" và "Ca ca", ngỏ ý muốn ôm.

      Như Thúy ôm lấy A Tuyết, nhận khăn lông nóng ma ma đưa tới lau mặt cho bé, tới khi A Tuyết lấy lại tinh thần, liền hôn lấy hôn để lên khuôn mặt cực kỳ giống Ôn Lương của bé, tiểu bánh bao cũng vui cười hớn hở mà hôn hôn lại.

      Sau khi để tiểu bánh bao thanh tỉnh sang bên, Như Thúy ôm con lớn nhất vẫn còn buồn ngủ. Tiểu bánh bao lười biếng, liếc nàng cái rồi tiếp tục ngáp, vùi đầu vào lòng nàng chuẩn bị ngủ tiếp. Như Thúy dám cho bé tiếp ngủ bằng đem nay bé ồn ào rất trễ mới chịu ngủ.

      Bên kia, Ôn Ngạn Bình cũng rửa mặt sạch cho tiểu muội muội, ôm bé hôn chút, thương gọi "Muội muội muội muội", Quý Quý cũng trả lời "Ca ca ca ca." Hai người hôn qua hôn lại hết sức thân mật. A Tuyết thấy thế, vùn vụt bò qua, vịn người Ôn Ngạn Bình đứng lên, ba người nhanh chóng chơi đùa với nhau.

      Như Thúy nhéo nhéo bàn tay mềm mại non nớt của con lớn, điểm cái mũi của bé cười : "Trường Trường được ngủ nữa, dậy chơi với đệ đệ muội muội nào, nên bày ra dáng vẻ tiểu lão đầu, cha con thích đâu ~~" Tiểu bánh bao tuổi còn , mà trưng ra bộ mặt nghiêm túc hợp tuổi, giống như ai thiếu bé mấy trăm lượng bạc, rất giống lão Trấn Quốc công, mỗi lần thấy mặt Như Thúy đầy hắc tuyến, nếu lúc Ôn Lương về phát tính tình con lớn giống tính tình phụ thân , đoán chừng phát khóc.

      Trường Trường vô tội nhìn nàng, sau đó bình tĩnh kéo hầu bao bên hông nàng, nhét vào miệng.

      "Trường Trường nghe lời, cái này thể ăn được." Như Thúy nắm tay bé, sai nha hoàn tới phòng bếp mang cháo xương được hầm mền nhũn đến cho bọn chúng ăn.

      Lúc ba đứa vừa ăn no, liền có nha hoàn đến báo có ma ma của Trấn Quốc Công phủ tới.

      Vẫn là Lâm ma ma đến, so với hai năm trước Lâm ma ma vênh váo tự đắc trưng ra dáng vẻ đại diện cho Trấn Quốc Công mọi người phải tôn kính, bây giờ Lâm ma ma vô cùng hiền lành cung kính, cẩn thận phụng bồi, dám những câu quá phận, dù cho Như Thúy có xấu tính cũng dám đem quy củ gì đó mà đập tới đầu nàng.

      Cảm giác này -- đặc biệt thoải mái nha! Quả nhiên quy củ được thành lập cơ sở cường đại, tại nàng có phu quân có con trai sủng ái, ai dám bất kính với nàng, địa vị trong Trấn Quốc Công phủ nhanh chóng vượt qua Trấn Quốc Công phu nhân.

      Như Thúy đặt ba đứa giường gạch ấm, mình ngồi bên ngoài ngăn lại miễn cho bọn chúng bò loạn té xuống giường, uống ngụm trà xong mới hỏi: "Lâm ma ma tời đây có chuyện gì thế?"

      Lâm ma ma tươi cười trả lời: "Cũng phải chuyện lớn, lão gia phái nô tỳ tới truyền lời với phu nhân tiếng, ngày kia là tiệc ba vị tiểu chủ tử chọn đồ vật đoán tương lai, lão gia muốn tổ chức tiệc lớn tại Trấn Quốc Công phủ."

      "Việc này chắc đành phụ kỳ vọng của cha rồi, phu quân dặn, tiệc làm ở đây nên trở về làm phiền cha nương bọn họ." Như Thúy thẳng thắn .

      Nụ cười mặt Lâm ma ma cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười vừa rồi, bắt đầu cố gắng thuyết phục Như Thúy. Đây là mục đích tới lần này của bà, lão gia dặn bà nhất định phải thuyết phục Tam thiếu phu nhân, để tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của ba đứa được tổ chức tại Trấn Quốc Công phủ. Mà Trấn Quốc Công biết nếu Ôn Lương ở đây, nhất định đồng ý, nên giờ nhân lúc Ôn Lương có ở đây, có nam nhân làm chủ, ông là phụ thân, khi ra lệnh, con dâu phải nên nghe theo sao?

      Lâm ma ma dùng hết sức lực, bất kể khuyên can thế nào, người nào đó dầu muối đều ăn chút, khiến bà biết làm sao. Đối với người như Như Thúy, bà rất ràng, ngoài mặt cười tủm tỉm đấy, nhưng là nhân vật lớn mật lại khó dây dưa, có muốn cáo trạng cũng bởi có Ôn Lương làm chỗ dựa nên giải quyết được gì, ràng chỉ xuất thân từ nha hoàn, nhưng vận khí này đặc biệt rất tốt.

      "Lâm ma ma, trong thư phu quân gửi về, đặc biệt dặn ta phải tổ chức tiệc chọn đồ vật đón tương lai cho ba đứa tốt, ta cũng đành lòng để cha nương vất vả, thế nên vấn đề này cha nương cần bận lòng." Như Thúy đổ mọi chuyện lên đầu Ôn Lương, nếu cha chồng hài lòng có thể trực tiếp tìm Ôn Lương.

      Cuối cùng, Lâm ma ma chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ ra về.

      Sau khi Lâm ma ma rời , Như Thúy sai người bắt đầu chuẩn bị, kỳ đối với nàng đối với các quý phu nhân trong kinh nàng cảm thấy sao cả, sợ nhất đến lúc đó hoàng đế lại dẫn Tứ hoàng tử đến góp chân, đối với vấn đề hoàng đế nhìn chằm chằm vào tiểu nhi nữ, trong lòng Như Thúy thể nào tình nguyện, nàng chỉ hi vọng sau này Quý Quý gả cho người toàn tâm toàn ý với bé. Trượng phu lòng dạ, phu thê hòa hòa mỹ mỹ mà sống là được, cần hiển quý, Quý Quý có hai huynh trưởng năng lực, tuyệt đối có thể làm chỗ dựa cho bé.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, trước đêm ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai, Như Thúy vừa ngồi trong khách sảnh chơi đùa với bọn chúng, vừa nghe ma ma quản bên cạnh và quản gia báo cáo việc chuẩn bị cho yến hội ngày mai, xem coi có gì thiếu sót cần bổ sung hay .

      Như Thúy cầm cái trống da Vệ Triêu Ấp tặng lúc lắc đùa với con lớn, A Tuyết lắc lư trèo lên lưng nàng, tiểu nữ nhi ôn nhu im lặng cầm hầu bao màu sắc tươi sáng chơi.

      Đúng lúc này, Ôn Ngạn Bình đột nhiên hưng phấn xông vào, kêu lên: "Nương, cha về."

      Như Thúy nghe xong, trực giác muốn đứng dậy, may mắn còn nhớ sau lưng còn có tiểu bánh bao nằm sắp lưng, nếu nhất định A Tuyết bị té. tay Như Thúy xách tiểu bánh bao nháo sau lưng qua bên, vốn muốn ra ngoài xem thế nào, ai ngờ tiểu bánh bao bất ngờ nắm mớ tóc nàng tha, chỉ có thể ôm bé ra ngoài.

      Màn đêm buông xuống, sắc trời lờ mờ, nam nhân phong trần mệt mỏi bước nhanh tới, giữa lông mày chứa hành trình mệt mỏi, y phục xanh nhạt người đầy nếp nhăn, có thể thấy dọc đường có bao nhiêu thời gian rửa mặt, trái ngược hoàn toàn với bộ đáng gọn gàng xinh đẹp thường ngày. Nhưng mà, có chút chán nản, nam nhân này vui vẻ tươi cười như trước, lãnh nguyệt phong thanh, giống như vệt sáng trong bòng đêm khiến người ta thể dời mắt.

      Ôn Lương đến bên cạnh nàng, đưa tay khóa chặt nàng, thanh khàn khàn chứa nhớ nhung: "Nha đầu, ta trở về."

      ******

      Rửa mặt xong, Ôn Lương sạch ngồi giường gạch, nhìn ba tiểu bánh bao xếp theo thứ tự, ba đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, làm lòng ngứa ngáy muốn ôm vào lòng giày vò vài cái.

      Như Thúy cầm khăn long khô, tinh tế lau tóc dài vừa được gội sạch cho , mỹ nam tử tóc tai bù xù, năm tháng hề lưu lại dấu vết, trông trẻo sạch , dung nhan như ánh mặt trời, đôi con ngươi màu đen tràn ngập các loại màu sắc, thản nhiên nhìn lại, giống như hoa màu xuân ở rộ.

      "Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, nhận ra cha sao?" thanh Ôn Lương mềm mại vô cùng, đưa tay lần lượt xoa đầu các tiểu bánh bao.

      Trường Trường và Quý Quý tương đối sợ người lạ, có phản ứng, ngược lại A Tuyết được sờ sờ như thế, bèn cảm thấy quen thuộc, vùn vụt bò qua, trực tiếp bổ nhào vào lòng Ôn Lương, bập bẹ gọi to: "Cha~~" Khiến Ôn Lương mừng rỡ ôm vào lòng hôn rồi lại hôn. Mà đối với hai bé còn lại, sau mấy lần Ôn Lương dạy gọi cha mới bắt đầu kêu lên.

      Ôn Ngạn Bình đứng bên cạnh cười hì hì: " uổng công chúng ta mực dạy bọn chúng gọi cha, đệ đệ muội muội rất thông minh." Sau đó lại kể chuyệ bé dạy ba đứa chuyện thế nào, bọn chúng đùa nghịch thế nào cho Ôn Lương nghe, tuy những chuyện này Như Thúy viết thư kể nhưng vẫn lắng nghe rất chăm chú, chia cách với bọn mấy tháng, trong lòng Ôn Lương rất quen, thế nên tại hận thể hỏi thăm phát triển của bọn mấy lần, đền bù khoảng trống lúc ở đây.

      Chẳng qua, lúc Ôn Lương nghe thấy ba đứa gọi Ôn Ngạn Bình là ca ca, Ôn Lương nhịn được, sửa chữa: "Ngạn Bình à, con là đại tỷ tỷ, được khiến các đệ đệ muội muội hiểu sai." Nếu ba đứa vẫn cho rằng đây là đại ca, về sau tiểu nương trưởng thành trở thành đại nương xuất giá, khiến bọn chúng nghĩ thế nào?

      "Con là ca ca, chính là ca ca!" Ôn Ngạn Bình sưng mặt lên, chút nào nhượng bộ.

      Như Thúy chải tóc cho Ôn Lương, xen miệng vào: "Ngạn Bình muốn làm ca ca để con làm, dù sao cũng đảm đương nổi mấy năm nữa, đến lúc đó giải thích cho bọn là được."

      "Tại sao?" Ôn Ngạn Bình bất mãn hỏi.

      Như Thúy bình tĩnh: "Đại phu , thân thể con khi còn bé được chăm sóc tốt, sau này thời kỳ đặc thù của mỗi tháng cực kỳ khó chịu, đến lúc đó đành phải ngoan ngoãn nằm trong nhà nghỉ ngơi, nương cho con mặc y phục xinh đẹp, yên tâm ."

      Tiểu nương sợ hãi, sau đó gạt lệ chạy -- Trong lòng người ta rất vất vả mới ám thị thành công chính mình là bé trai, tại sao mỗi lần tới Như Thúy nương lại vô tình vô nghĩa cố ý gây nhắc nhở chuyện này đây?

      Tiểu nương ủ rũ rời , Như Thúy sai người mang ba đứa ngủ, phu thê hai người trở về phòng.

      "Ôn đại nhân, sao chàng lại trở về, tình ở Giang Nam ổn rồi sao?"

      Ôn Lương ôm nàng vào lòng, mặt chôn ở cổ nàng cọ xát, phát ra tiếng thở dài thoải mái: "Vẫn còn số số chuyện chưa xử lý xong, có Quý thái y bọn ở đó, ta có ở đấy hay cũng sao. Hơn nữa ngày ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai, ta là phụ thân nên trở về tham dự phải sao? Hoàng thượng cũng phê chuẩn thỉnh cầu của ta, ta sợ bỏ qua ngày này, liền thu thập hành lý trở về, căn bản có thời gian viết thư thông báo cho nàng..."

      Nghe thấy lời chứa mệt mỏi, Như Thúy đẩy ra: "Nếu chàng mệt, nghỉ ngơi trước , có gì ngày mai hẳn ." Tuy có rất nhiều lời muốn , nhưng thấy mệt mỏi như thế, lại nỡ ồn ào .

      Ôn Lương ngẩng đầu, vụt vặt hôn hôn môi nàng, có chút khát vọng khó hiểu, vốn còn muốn làm vài chuyện nhưng là quá mệt mỏi, thuận thế nằm lại giữa ổ chăn, ôm Như Thúy nương vào lòng, hai tay chặt chẽ chế trụ eo nàng, dường như sợ nàng chạy mất. Như Thúy bất đắc dĩ, chỉ có thể gối đầu lên lòng ngực , hai người yên tĩnh gắn bó.

      Ôn Lương rất mệt mỏi, được mấy câu, liền nhắm mắt lại ngủ, phát ra tiếng hít thở nhàng. Như Thúy ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhu hòa, da thịt bạch ngọc ôn nhuận tỳ vết, sờ tới sờ lui xúc cảm vô cùng tốt.

      Như Thúy sờ soạng hồi lâu, phát mực có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng càng thương tiếc, vốn muốn đứng dậy tắt đèn, lại phát bàn tay vẫn ôm chặt eo nàng thả lỏng, mặc dù ngủ, nhưng vẫn gắt gao buông. Trong lòng Như Thúy lên tư vị gì, nam nhân này trong mắt thế nhân vô cùng thông minh, kỳ lại giống như đứa , có rất nhiều thói xấu, trong mơ lộ ra chút bất an, giường quấn người, có lẽ do sợ hãi mình đối mặt với tối tăm, bèn giống như lúc này, khóa nàng chặt chẽ bên người, chừa cho nàng bất cứ khoảng cách nào.

      Như Thúy từ bỏ giãy giụa, hôn lên khóe môi mấy cái, đem tóc đen bên má để ra sau gối, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại như tơ lụa, cảm xúc mềm mại, cực kỳ thoải mái.

      Nàng nhớ tới lúc ở Đồng thành, đêm nàng bị thương kia, ngồi trước giường mình suốt buổi tối, mỗi lần đau tỉnh lại, mông lung thấy vẫn an vị bên giường, đầu lông mày nhíu chặt, ràng hai mắt nhìn chằm chằm nàng lại giống như thấy được, nàng mơ hồ tỉnh lại cũng phát .

      Khi đó nàng nghĩ, đến cùng là có chuyện gì khiến nam nhân thông minh thấu triệt bối rối đây? Chuyện nàng bị thương liên quan tới , cứu là do hiếm khi mình xui xẻo lần vấp chân trời đất xui khiến mới cản giúp đao, cho nên nàng thanh minh cần phụ trách, ngay cả Vương phi cũng đồng ý cần lấy nữ nhân thể sinh con, tại sao vẫn cố chấp?

      Nhưng ngày hôm sau, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, thoạt nhìn vẫn thích cười thích đùa, như đứa to xác, chỉ khi đối mặt với chính mới thể vẻ mặt tỉnh táo cẩn thận, trở thành quân sư được kính trọng và khâm phục trong suy nghĩ mọi người.

      Nàng nhờ lúc thuyết phục mình gả cho , biểu của rất nghiêm túc, : Vẫn cùng ta ! Thẳng đến khi chúng ta già rồi, cũng chỉ có hai người chúng ta!

      Nàng nghĩ, nàng vẫn cùng , cả đời ở cạnh cùng già , đến khi già rồi, còn là đại quân sư phong hoa tuyết nguyệt trong mắt mọi người nữa, nàng vẫn rời như trước.

      Thế nên, có thể hay ...Lúc ngủ cần ôm chặt thế được ? Nàng muốn tiểu đêm~~!

      ******

      Ngày hôm sau, Ôn phủ đông khách, bất kể do nể mặt Ôn Lương hay nhiệt tình đến xem ba đứa kỳ lạ quý hiếm, số người đến so với hôm đầy tháng ít hơn chút nào.

      Phu thê Trấn Quốc Cong tới từ sớm, thấy con thứ ba sắc mặt Trấn Quốc Công khó coi như chuột đất, trong lòng mắng chửi, cảm thấy con trai sinh ra là để tức chết ông. Vốn ông muốn thừa dịp con thứ ba ở đây, mang ba đứa về Trấn Quốc Công phủ nuôi dưỡng, nhưng ngờ đáng lẽ nên ở Giang Nam lại xuất , quang minh chính đại ra gặp khách, tuyệt đối khống tránh né, bị ngự sử bắt gặp lơ là nhiệm vụ làm sao bây giờ?

      Hiểu tức giận của cha chồng đối với Ôn Lương, Như Thúy dẫn Trấn Quốc Công phu nhân ra sau viện thăm ba đứa . Liếc thấy sắc mặt bà tiều tụy, trong lòng Như Thúy lẩm bẩm, biết cuối cùng bà chọc chuyện gì khiến cho cha chồng phạt cấm túc, nếu phải hôm nay là ngày ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai, với tư cách là Trấn Quốc Công phu nhân phải có mặt, nếu vẫn chưa được thả ra đâu.

      Mọi người đến xem lễ ba đứa chọn đồ vật đoán tương lai rất nhiều, mà ba đứa được dạy qua, chọn đồ vật gì khác người, duy nhất khiến người ta buồn cười chính là, đại khái A Tuyết lòng tham lam, đem tất cả đồ vật gôm lại thành khối, sau đó gọi đại ca và muội muội nhà mình đến phân chia.

      Thấy bé con nho đặt mông ngồi đó cầm cái này cái kia lên, tay vội vàng chia cho đại ca và muội muội, mặt tươi cười sáng lạn, nhất thời Trấn Quốc Công biết nên gì, chỉ cảm thấy bọn chúng có bị con trai dạy sai lệch.

      Chọn đồ vật đoán tương lai xong, tân khách được mời tới hoa viên tham gia gia tiệc, ba đứa bị ôm về hậu viện.

      Như Thúy thu xếp ổn thỏa cho chúng xong định ra hoa viên chiêu đãi nữ tân khách thấy Ôn Lương tới, sau lưng còn có thái giám, hơn nữa còn là đại nội tổng quản thái giám Lưu công công.

      Vừa nhìn thấy Lưu công công, trong lòng Như Thúy rơi lộp bộp, chăm chú nhìn kỹ, bé trai bên cạnh Ôn Lương phải là Tứ hoàng tử sao? tại trong lòng Như Thúy nương hình thành khái niệm. Lưu công công là đại diện cho hoàng đế, cho nên Tứ hoàng tử tuổi quả cũng là đại biểu cho thái độ hoàng đế.

      Quả nhiên, vừa thấy nàng, Tứ hoàng tử lộ vẻ vui mừng, mặt tươi cười: "Ôn phu nhân, ba đứa đâu?" Mặc dù hỏi ba đứa , nhưng ra mọi người đều biết Tứ hoàng tử chỉ quan tâm bé trong đó.

      Khóe miệng Như Thúy hơi giật, rất muốn hỏi chút tại sao hoàng đế ném Tứ nhi tử của ngài tới phủ của ta, muốn náo loạn cái gì?

      ******

      Bận rộn ngày, Như Thúy nằm bò giường muốn nhúc nhích, Ôn Ngạn Bình thấy nàng có vẻ rất mệt, bèn chịu trách nhiệm trông nôm ba đứa , nhân tiện chơi với chúng, tiêu hao bớt tinh lực dồi dào của chúng.

      Ôn Lương tới, thấy dáng vẻ nàng mệt mỏi tê liệt, nhịn được buồn cười, ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay sờ mặt nàng, cười : "Mệt mỏi?"

      Như Thúy nương đáp tiếng, thở dài: "Người già, tinh lực thể so với trước kia."

      Ôn Lương phì tiếng bật cười: "Ta còn lớn hơn nàng mấy tuổi, chẳng phải ta già hơn sao?"

      Như Thúy đánh giá từ xuống dưới, sau đó thành : "Ôn đại nhân yên tâm, coi như chàng có già thiếp cũng ghết bỏ chàng đâu!"

      "..."

      Ôn Lương im lặng nuốt cơn nghẹn xuống, sau đó nhào tới áp nàng dưới thân gặm cắn.

      lúc bầu khí mập mờ, mắt thấy phu thê hai người sắp làm chuyện xấu, ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Y: "Đại nhân, phu nhân, khách viện bên kia náo lên, Hạ lão phu nhân muốn gặp đại nhân."

      Ôn Lương phản ứng kịp, sững sờ hỏi: "Hạ lão phu nhân là ai?"

      Nghe Thanh Y nhắc Như Thúy mới nhớ tới hai mẹ con kia, xem ra tiệc hôm nay bà ta thể ra được cho nên làm loạn. Tuy rằng Hạ thẩm có kiến thức nhưng cũng biết dòng dõi Ôn phủ, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của ba đứa có rất nhiều quan to hiển quý tới cửa, tùy tiện kéo người đều có địa vị, cho nên muốn làm chủ cho con , nếu bên ngoài có người nhìn trúng con , con liền bay lên cao. Mục tiêu của Hạ thẩm rất rộng, tất cả mọi người đều là mục tiêu của bà ta, ngay cả Ôn Lương và đám người Hạng Thanh Xuân cũng trở thành mục tiêu của bà ta, lúc này nghe được Ôn Lương trở về, còn nhanh chóng đến bái kiến.

      Như Thúy quyệt miệng : "Chính là mẹ con Hạ gia chàng cho người dẫn về, có lẽ bà ta với chàng bà ta là Nhị thẩm của thiếp phải ?" Mặc dù trong lòng cảm thấy mẹ con Hạ gia phiền phức khó chịu nhưng Như Thúy viết thư với Ôn Lương gì hết, đưa các nàng tới đây, cũng là mảnh tâm ý, muốn lúc bận rộn mà mang chuyện này ra phiền .

      Ôn Lương a tiếng, hiển nhiên bây giờ mới nhớ tới chuyện này, kéo nàng tới vuốt vuốt đầu tóc rối bời, : "Lúc gặp bọn họ, ta thấy tiểu nương đó rất giống nàng, liền nghĩ chắc có quan hệ gì đó với nàng. Bọn họ là người thân của nàng, ta cảm thấy có thể nàng muốn biết chuyện ở quê nhà, lúc đó lại biết thu xếp bọn họ ở đâu, cộng thêm vị Nhị thẩm kia có thể ..." Dừng chút, mới thêm: "Cho nên ta mới sai người dẫn họ đến kinh thành bồi nàng."

      Lúc ấy cũng bất chợt nghĩ tới, tuy ngại xuất thân Như Thúy nhưng từng bí mật hỏi qua Túc vương phi, chỉ nghe lúc nàng năm tuổi bị bán vào phủ Thừa Tướng làm nha hoàn, về phần quê hương nàng ở đâu biết. cho rằng, nàng nhớ người thân quê quán, trong lòng sợ nàng tiếc nuối, nên mới vẽ vời cho thêm chuyện ra.

      Như Thúy dựa vào , trầm mặc : "Đều qua mấy chục năm rồi, những người thân đó sớm phai nhạt, chỉ nhớ lời năm đó Nhị thẩm mang thiếp bán cho người Nha Tử, người Nha Tử đem thiếp bán càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời quay về Hạ gia thôn."

      Làm sao Ôn Lương nghe ra ngữ khí lạnh nhạt của nàng, trong lòng thương xót, kéo nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, : "Nếu thích, ngày mai ta sai người đưa họ về quê, có ta trông coi, lại cho họ ít bạc, tin rằng cuộc sống của họ tệ."

      Như Thúy ngẩng đầu nhìn , suy nghĩ chút, hỏi: "Chàng cảm thấy đường muội nhìn rất giống thiếp sao, hơn nữa còn đẹp hơn thiếp?"

      "Có đẹp mắt hơn ta ?" nhíu mày trêu câu.

      Như Thúy lập tức im miệng, cùng so với , muốn sống nữa sao?

      Ôn Lương nhịn được cắn cắn môi của nàng, cười : "Nhìn giống nàng...cũng phải là nàng! Hơn nữa, ra, lúc vừa thấy mặt nàng ta, biết tại sao, cảm giác rất được tự nhiên." Cho nên mới nhanh chóng ném họ tới kinh thành cho Như Thúy, tránh cho mỗi ngày Hạ thẩm kéo con chạy tới lắc lư trước mặt .

      đến đường muội này, Như Thúy nhịn được sờ lên cánh tay lông tơ dựng thẳng đứng, ràng đường muội được Hạ thẩm xem như thiên kim tiểu thư mà nuôi lớn, bộ mềm mại yếu ớt, ràng rất giống mình nhưng lại lộ ra nhu nhược đáng thương. Nếu phải đường muội còn có chút biết xấu hổ, hiểu được lý lẽ biết đúng sai, Như Thúy để Nhị thẩm gần gũi ở trước mặt mình. đây cũng là lý do nàng đồng ý với Ôn Lương đưa họ về quê nhà, gả cho nam nhân hiền lành thà, tuy rằng đời này cách nào đại phú đại quý, nhưng có nàng ở đây, bảo vệ đường muội nữa đời vô ưu.

      Ôn Lương gặp Hạ thẩm, chỉ cho người truyền lời của , sau đó lôi kéo Như Thúy thăm ba đứa .

      "Ôn đại nhân, thiếp có người nhà." Mười ngón tay Như Thúy đan xen với , với như thế. tại nàng có người nhà, có trượng phu, có nữ nhi, đây là người nhà của nàng.

      môi Ôn Lương treo nụ cười thản nhiên, nhìn cảnh sắc buổi chiều từ từ tối xuống, trong lòng mảnh yên lặng.

      là người nhà của nàng, với , nàng làm sao phải người trong lòng nhận định được, là người nhà ở cạnh cả đời.

      Lời tác giả: Như thế, bộ thượng kết thúc rồi, hoặc có thể đoạn chuyện xưa, tiếp tục bộ hạ nào ~~

      Lời Editor: Còn hơn 70 chương của bộ hạ, ủng hộ ta nào, chương nào cũng dài lê thê lếch thếch... huhuhu

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      cố lên nàng ơi,:yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      ủng hộ nhiệt tình, t muốn xem gian tình của bọn ah:th_18:
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. Rougle

      Rougle New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Cố lên nàng ơi :th_41::yoyo12:
      Ủng hộ hai tay chân luôn :grin::062:
      Cố lên nhé, ngàn thuong tới nàng :yoyo63::th_78::th_50:
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cố gắng lên nhé Nàng!
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :