1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 10
      Vẻ mặt của Tô Hàm hơi quái quái, bảo Tần Sách đeo khuyên tai? Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh ...

      Phốc! (ꂧꁞꂧ ) Hoa mỹ nam chớp mắt biến hình thành ngụy nương ! Ha ha…

      Tần Sách cũng biến sắc, đường đường nam tử hán, đại trượng phu, sao có thể đeo khuyên tai.

      - Đổi cái khác!

      - Vậy nhẫn sao? Có gian tầm 180m2 .

      Tần Sách cầm nhẫn lên, nhìn nhìn, đường nét đơn giản, thanh thoát, nhưng có nữ tính. Hơn nữa, nhìn thấy ngón tay của Tô Hàm cũng đeo cái nhẫn, điều này làm cho cảm thấy vui vẻ.

      - Là cái này !

      Tô Hàm thấy vui vẻ, cũng mỉm cười. Tần Sách tâm tư đơn thuần, ở chung với , có cảm thấy áp lực.

      Đúng là Lâm Quân cũng rất gần gũi, nhưng bởi vì mình là nữ nhi của Đường Mị Nhi, nên y mới tận tâm tận lực như vậy. Nếu để y biết được mình phải chính chủ. Sợ rằng người đầu tiên ra tay xử lý mình chính là y.

      Mà Tần Sách khác, là do mình dẫn về. Trước kia chưa từng gặp nguyên chủ. Cho nên ở trước mặt , Tô Hàm thả lỏng ít, cần phải bắt chước cử chỉ của nguyên chủ từng ly từng tí.

      Vốn Tiêu quản cảm thấy, mua thượng phẩm pháp khí làm vũ khí cho người hầu tệ rồi. Ai ngờ, thái độ của Tô Hàm là nhìn chướng mắt những pháp khí này. Thôi tỉnh lược cho bớt việc, trực tiếp giới thiệu luôn phi kiếm:

      - Đây là trung phẩm phi kiếm, Băng Sương kiếm, lấy trăm năm hàn băng làm nguyên liệu chính chế thành.

      Tần Sách lắc đầu.

      - Ta là kim linh căn.

      Tiêu quản ngẩn ra, lời này có ý là: là đơn linh căn? như vậy, tư chất của đúng là thượng giai. Khó trách, vị tiểu tiên tử này lại hào phóng tiêu pha linh thạch để bồi dưỡng .

      Tiêu quản cũng là nhân tinh, trực tiếp giới thiệu linh kiếm có chất lượng tốt nhất.

      - Cái chuôi phi kiếm này từ Bích Huyền kim chế thành, là cực phẩm pháp khí.

      Chẳng hiểu sao, Tần Sách vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm. Nhưng nhờ lăn lộn trong giới đê giai tu sĩ hai năm, cũng hiểu chuyện: Hoài bích có tội.

      Bây giờ mình mới có Luyện Khí kỳ, sử dụng cực phẩm phi kiếm là quá mức rồi, thể lại đòi hỏi cao hơn. Tức thời, gật đầu.

      - Là nó .

      Tô Hàm nhạy cảm nhận ra Tần Sách khẽ nhíu mày, quan tâm hỏi:

      - Nếu hợp ý, cần miễn cưỡng, chúng ta nhìn thêm cái khác.

      Tần Sách cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn là lắc lắc đầu.

      - cần, cái này rất tốt.

      Tô Hàm thấy như thế, lại kiên trì. Sau hai người lại mua số phù triện, đan dược, rồi mới rời khỏi Lâm Lang các.

      Tô Hàm lôi Tần Sách qua tiệm may, mua cho Tần Sách mấy bộ quần áo. Tô Hàm cũng có ngược đãi bản thân, dưới đẩy mạnh tiêu thụ của chủ tiệm, nàng mua luôn hai bộ cho mình.

      mua sắm hồi, tâm trạng của Tô Hàm tốt hơn nhiều, định dạo thêm, kết thúc hành trình, trở về khách điếm.

      Sau khi trở lại khách điếm, Lâm Quân chứng kiến Tần Sách từ đầu đến chân ánh sáng chói lóa, chân mày khỏi nhướn lên tí.

      Tiểu thư đối với tiểu tử này, hình như tốt quá mức cần thiết. lẽ thiếu nữ thích tuấn lang? Tiểu tử này âu cũng xứng với hai chữ tuyệt sắc. Chẳng qua, nếu từ giờ trở , tiểu thư có thể quên được cái tên phế vật Nam Cung gia kia, cũng phải được. Dù sao, chỉ là gã người hầu, cũng gây ra nổi sóng gió.

      Lâm Quân lệnh cho Tần Sách về phòng trước, chừa lại mỗi mình Tô Hàm.

      Tô Hàm còn tưởng rằng vì chuyện hội đấu giá nên Lâm thúc chuẩn bị an ủi mình đâu. Nào ngờ, câu đầu tiên Lâm Quân thốt ra, liền tạc nàng đầu choáng mắt hoa.

      - Tiểu thư, cái người Tô gia kia có hơi bất thường, chuyện hôm nay là do nàng chuẩn bị sẵn.

      Tô Hàm ngơ ngác, cái gì gọi là chuẩn bị? Chuẩn bị giành lấy thứ gì mình nhìn trúng sao? Thế , tại sao nàng phải làm như vậy?

      Lâm Quân tiếp tục :

      - Sau khi ngươi rời khỏi, ta vòng ngược trở lại phòng đấu giá. Vô tình nghe được đối thoại giữa Bích Nhu cùng người nữ Tô gia.

      Tô Hàm cả kinh.

      - Lâm thúc, việc này rất nguy hiểm!

      Lâm Quân chẳng qua chỉ là Nguyên hậu kỳ, tại Hạo Thương Đại Lục xa tính là cao thủ, đứng phía sau Vạn Bảo Các là Bích gia loại quái vật lớn, tất có cao thủ thủ hộ.

      Lâm Quân cảm thấy thực ấm lòng. Gần đây, tiểu thư càng biết quan tâm người bên cạnh.

      - có gì, nơi này Vạn Bảo Các được vị Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ thủ hộ. người ta có bảo vật do mẫu thân ngươi ban thưởng. Đủ để che chắn được thần thức của số Phân Thần Kỳ tu sĩ trở xuống, phát ra ta.

      Tô Hàm thở ra, Lâm Quân tiếp:

      - Ta nghe được, Bích Nhu gọi thiếu nữ kia là Tình muội muội. Theo ta đoán, nàng ta hẳn là cháu ruột của Tộc trưởng đương nhiệm Tô gia, Tô Bỉnh Nam. Nàng gọi Tô Tình. Nàng lớn hơn ngươi ba tuổi, là thiên tiên thủy linh thể, nay tu vi có Trúc Cơ trung kỳ. Nếu như ngươi quay về Tô gia, trước mắt, người này chính là kẻ địch lớn nhất của ngươi.

      Tô Tình? Tô Hàm nỗ lực nhớ lại tiểu thuyết, hình như có từng nhắc tới Tô gia có cái thiên tiên thủy linh thể, ái mộ nam chủ, nam chủ chút khách khí thu vào hậu cung. Nhưng nương này suốt ngày ghen tị nam chủ luôn che chở Tô Hàm. Tìm cách bày kế, muốn hủy trong sạch của Tô Hàm. Ai ngờ, xui xẻo bị nam chủ phát . Trong cơn giận dữ, nam chủ chút lưu tình chém chết.

      Có phải hay gọi là Tô Tình? Tô Hàm nắm chắc. Có hay là người này?

      Lâm Quân nhíu mày, hơi nghi ngờ.

      - Tô Tình thế nhưng biết , người tranh giá với nàng là ngươi. Thời điểm nhắc tới ngươi, hề che giấu nỗi thù hận với ngươi, còn vài lời kỳ kỳ quái quái.

      - Nàng gì đó?

      Tô Hàm vội vàng truy vấn.

      - Nàng , Hỗn Thiên lăng nay rơi vào tay nàng, xem xem về sau tiểu thư như thế nào ỷ thế hiếp người. Còn cái gì, về sau cái gì là của nàng, tuyệt lại để cho tiểu thư cướp .

      Lâm Quân hiểu.

      Tô Hàm như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh, nàng là trùng sinh nữ! Khẳng định!

      - Tiểu thư? Tiểu thư?

      Lâm Quân lay Tô Hàm mấy cái, thấy vẻ mặt của nàng tái nhợt, y hỏi:

      - Ngươi làm sao vậy?

      - Lâm thúc…

      Tô Hàm biết sao, nàng thể Tô Tình là trùng sinh giả, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Lâm Quân nhìn Tô Hàm hoang mang sợ hãi, trong lòng y sốt ruột, rốt cuộc là làm sao vậy?

      - Tiểu thư…

      Lâm Quân dùng tay vỗ sau lưng Tô Hàm.

      - Ta ở, Lâm thúc ở.

      Đúng rồi, mình còn có Lâm thúc, còn có Tần Sách. Tô Hàm cắn răng, chẳng qua là cái trùng sinh giả, mình vẫn là xuyên đâu, hưu chết về tay ai còn chưa biết!

      Tô Hàm hạ quyết tâm, cân nhắc trong lòng hồi, cầm Bạch lăng từng thu được từ Minh Cảnh ra.

      - Lâm thúc, đây là món pháp bảo trọn vẹn, do ta ngẫu nhiên thu hoạch được. Lúc ta nhìn thấy Ngũ Sắc lăng, định là đem Ngũ Sắc lăng tế luyện cùng với đoạn Bạch lăng này.

      Lâm Quân , chuyện này có liên quan gì tới chuyện Tô Tình. Nhưng y chưa kịp hỏi, bị Tô Hàm phun ra câu, khiến rùng mình.

      - Lúc đó, ta nghĩ trong đầu, chờ đến khi pháp bảo luyện thành công, đặt tên cho nó là Hỗn Thiên lăng!

      ... Lâm Quân ở trong phòng chậm rãi tới, lui.

      Ý tưởng nhất thời trong đầu của tiểu thư, làm sao có thể bị Tô Tình biết được? Hơn nữa, chỉ có tại khi còn bé, tiểu thư có khả năng gặp Tô Tình vài lần. Lúc đó, hai người vẫn chưa từng xảy ra bất kì xung đột nào. Sau đó, tiểu thư rời xa Tô gia gần mười năm, càng có cơ hội tiếp xúc Tô Tình.

      Thế tại sao nàng : bao giờ để cái gì đó bị tiểu thư lấy ? lẽ về sau tiểu thư lấy thứ gì đó của nàng? Nhưng là chuyện tương lai, ai dám chắc?

      đúng! Hỗn Thiên lăng chính là ý tưởng nhất thời trong đầu tiểu thư, có khả năng bị người khác biết được. Nhưng giả sử, ý tưởng trở thành thực sao? Thế nhưng bị người khác biết được! Như vậy, dựa suy đoán mà , chẳng lẽ Tô Tình kia biết được chuyện tương lai?

      Nhưng nay Ngũ Sắc lăng rơi vào tay Tô Tình, tiểu thư có khả năng lại luyện ra Hỗn Thiên lăng, vấn đề này lại thông.

      Lâm Quân phiền não, chuyện này thế nào nghĩ cũng thông, duy nhất xác định: Tô Tình, nhất định có vấn đề!

      - Tiểu thư…

      Lâm Quân nghiêm túc chuyện với Tô Hàm:

      - Về sau, ngươi nhất định phải cách xa Tô Tình, được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Ta hoài nghi nàng có khả năng biết được số chuyện trong tương lai!

      Tô Hàm cũng ngoan ngoãn nghiêm túc gật gật đầu, trái tim lơ lửng hơi buông xuống. Nàng biết, Lâm thúc nhất định tin tưởng nàng. Chẳng qua, khái niệm trùng sinh quá mức khó tin. Lâm thúc thể nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần cho Lâm thúc biết, Tô Tình đơn giản, có tâm lý đề phòng đối với nàng là được rồi. Còn lại về sau, gặp chiêu phá chiêu !

      Lâm Quân lại dặn dò vài câu, sau đó y quay về phòng của mình, trầm ngâm nửa ngày, phát ra cái Truyền phù.

      Từ khi đến thế giới này cho đến nay, bây giờ Tô Hàm mới cảm thấy sợ hãi. Vốn tưởng rằng dựa vào quang hoàn của nữ chủ, trước khi chạm mặt nam chủ, mình đều có thể chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Ai có thể ngờ, cái thế giới này thế nhưng còn có cái người trùng sinh?!

      biết xuyên nhân sĩ cùng trùng sinh nhân sĩ là kẻ thù lớn nhất hay sao? đội trời chung đó! Huống chi, cái kia trùng sinh giả vẫn là từng có thù oán với nguyên chủ, là pháo hôi nữ phụ a! Ni mã! Cái thế giới phụ lòng hán a!
      ᕙ ( ᗒ ᗣ ᗕ ) ᕗ

      Lần đầu tiên, Tô Hàm có cảm giác rất lo lắng, trùng sinh Tô Tình thực lực cao hơn mình, địa vị ở Tô gia cũng cao hơn mình. Mình cần phải mau chóng tăng lên thực lực!

      suy tư, Tô Hàm nghe được trận gõ cửa.

      - Tô Hàm!

      Là tiếng của Tần Sách.

      Tô Hàm hít sâu, chỉnh đốn chút tâm tình của mình, mở cửa, nhường đường cho Tần Sách tiến vào.

      - Có việc gì sao?

      - Có!

      Tần Sách dùng sức gật đầu mạnh. Mở ra trữ vật nhẫn của mình, lấy ra cái hộp đá, chính là cái do hai người mua phố hôm nay.

      Tô Hàm hiểu nhìn , đây phải cái hộp đá bình thường hay sao? Có vấn đề gì sao?

      Tần Sách cười rạng rỡ, xém chút làm mù lòa đôi mắt của Tô Hàm.

      - Cái này có vấn đề!

      - Hửm? Vấn đề gì cơ?

      Tô Hàm bị nụ cười của mỹ nam làm ngất ngây còn chưa có lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi.

      Tần Sách có tiếp tục chuyện, lấy ra Huyền Kim kiếm của mình, bắt đầu mài thạch. Bụi thạch bay tán loạn, từ từ về sau, Tần Sách càng mài càng cẩn thận, mãi cho đến khi hộp thạch bị mài mỏng thành cục đá . Tần Sách lấy ra cái hộp ngọc khác, đặt tảng đá vào trong hộp ngọc, xoay đầu kiếm đâm vào trung gian, vạch ngay chính giữa hòn đá. Thế nhưng chảy ra dòng chất lỏng màu bạc!

      mùi hương thơm lừng xông vào mũi, thấm vào ruột gan. Tô Hàm hít sâu hơi, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, linh khí trong đan điền thế nhưng tăng vụt lên!

      - Đây là cái gì vậy?

      Tô Hàm kinh dị hỏi.

      - Là Tủy Trong Thạch!

      Tần Sách cười vui vẻ.

      Tủy Trong Thạch? Đây phải tài liệu chính để luyện chế Hàn Tủy đan sao? như vậy, vết thương trong đan điền của Tần Sách có hy vọng trị được dứt điểm!

      Tô Hàm cao hứng, Hàn Tủy đan là ngũ phẩm đan dược, nghe từ Xuất Khiếu Kỳ trở xuống, chỉ cần còn treo hơi tàn, cái gì thương đều có thể chữa khỏi. Vốn định sau khi trở lại Tô gia mới giúp Tần Sách tìm mua Hàn Tủy đan, dù sao loại này đan dược khó gặp được. nghĩ tới, Tần Sách tự giải quyết xong nan đề này!

      Tô Hàm tiện đà ngẫm lại, lúc đó Tần Sách thực kiên trì mua cho bằng được hộp đá. lẽ, bởi vì thừa biết ở bên trong hộp đá mà ai cũng cho rằng tầm thường này, có chứa thứ gì rất tốt?

      - Tần Sách, làm sao ngươi có thể biết trước hộp đá này đơn giản?

      Tô Hàm nghi ngờ hỏi.

      - Bởi vì ta nhìn thấy nga!

      Tần Sách mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tô Hàm.

      Nhìn thấy? Thấy bên trong hộp đá có Tủy Trong Thạch sao? Tô Hàm kinh hãi, đây là cái pháp thuật
      ? Quá nghịch thiên!

      Tô Hàm nhíu mày, nghiêm túc dặn dò Tần Sách:

      - Về sau, vạn lần thể cho người khác biết ngươi có thể nhìn thấu thứ gì đó, nhớ chưa?

      Tần Sách cười tươi, xinh đẹp đến mức chim sa cá lặn.

      - Ta biết, ta chỉ từng cho ngươi cùng Tần lão đầu nghe!

      biết ngay Tô Hàm có giống như người khác!

      Tần Hải sao? Lão đạo kia đối với Tần Sách tệ, đoán chừng tùy tiện truyền ra. Ngẫm lại vẫn là lo lắng, đứa này EQ so với nàng còn thấp hơn, lại dặn dò kỹ thêm lần.

      - Về sau, bất luận là ai cũng có thể cho họ nghe! Bằng đưa tới họa sát thân!

      Tần Sách dùng sức gật đầu, cười tươi roi rói.
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, huyenlaw68, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 11
      Bị thương
      Phẩm giá của Hàn Tủy đan rất cao, xa phải Tô Hàm tại có thể tùy tiện sở hữu. Vì thế, Tô Hàm dẫn theo Tần Sách qua tìm Lâm Quân.

      Lâm Quân còn rối rắm về vụ của Tô Tình, nhìn thấy Tô Hàm cùng Tần Sách ghé thăm còn là ngạc nhiên. Cho đến khi biết mục đích của hai người xong, Lâm Quân khỏi cảm thán, loại chuyện như cơ duyên, quả nhiên là huyền diệu khó giải.

      - Vài ngày nữa có bằng hữu đến thăm. Tới lúc đó, giao Tủy Trong Thạch cho , sư phụ của là thất phẩm Luyện đan Sư, có thể nhờ vả .

      Thất phẩm Luyện đan Sư? Kia nhưng là đệ nhất Luyện đan Sư tính tới thời điểm nay ở Hạo Thương đại lục. thể tin được, Lâm thúc cư nhiên còn quen biết được người như thế, là quá tốt! Đối với Tô gia, có thể nhờ vả cố nhờ !

      Lâm Quân vội để cho Tô Hàm rời , cản lại nàng.

      - Từ ngày mai trở , tiểu thư nên tới khu vực Hải Cạn, tập săn bắn thú !

      Mới đầu, Tô Hàm còn cảm thấy ngoài ý muốn, đảo mắt ngẫm thấy cũng đúng. Từ lúc gặp nữ chủ Bích Nhu cùng trùng sinh nữ phụ Tô Tình xong. Tô Hàm hiểu, mình thể lại dựa vào cái gọi là nữ chủ quang hoàn để hỗn ăn chờ chết nữa. Vấn đề tăng lên thực lực chính là chuyện nước tới mang tai rồi! vậy, Lâm thúc cũng rất lo lắng về cái người Tô Tình !

      - Ta biết, Lâm thúc yên tâm, ta cố gắng!

      Tần Sách hơi bị mất hứng.

      - Ta cũng phải !

      Lâm Quân quét mắt qua, nhìn cái.

      - được, tại, thực lực của ngươi quá thấp, là thêm phiền!

      Mặt Tần Sách sầm xuống, đột nhiên rút kiếm ra, tấn công Lâm Quân ngay lập tức.

      Ánh kiếm tung bay, khí trong phòng chợt ngưng trọng hẳn lên. Đường kiếm của Tần Sách có loại sắc bén ai bì nổi. Lâm Quân nghiêm túc, dùng tay họa ra nửa vòng tròn, lấy cảnh giới chênh lệch cực lớn đè lên kiếm của Tần Sách. Đáng ngạc nhiên là, dù pháp lực thấp kém, Tần Sách vẫn kiên trì tới gần phía trước Lâm Quân tấc, sau đó mới bị đánh văng ra.

      - Tần Sách! Ngươi làm cái gì!!!

      Tô Hàm vừa sợ, vừa giận, vạn vạn thể tưởng được Tần Sách cư nhiên dám tuyên chiến với Lâm Quân.

      Tần Sách chuyện, cầm kiếm đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc, quật cường nhìn Lâm Quân.

      - Kiếm ý!

      Vẻ mặt Lâm Quân trở nên thận trọng.

      - ngờ ngươi còn tuổi, thế nhưng có kiếm ý của chính mình!

      Tô Hàm cũng ngây ngẩn cả người, kiếm tu lấy việc xuất ra kiếm ý, cường giả vi tôn. Chính là thứ kiếm ý này, huyền diệu khó giải, bao gồm thiên phú, cố gắng, kỳ ngộ thiếu thứ cũng được. nay, tu tiên giới tuy có rất nhiều kiếm tu, nhưng người sở hữu kiếm ý là rất hiếm. Hơn nữa, đa phần đều là cao giai tu sĩ mới có.

      Người giống như Tần Sách, tu vi mới Luyện Khí kỳ liền có kiếm ý, là nghịch thiên. Tính cả từng đạt tới Trúc Cơ Kỳ, dù sao tại niên kỷ này, là quá kinh người.

      - Hảo, ngươi có thể cùng tiểu thư săn bắn.

      Chứng kiến qua thực lực của Tần Sách, Lâm Quân rốt cục gật đầu cho phép.

      Tần Sách lập tức cao hứng.

      - Tô Hàm, ta bảo vệ ngươi!

      Lâm Quân giật mình, dường như y được nhìn thấy bản thân của năm đó.
      Đôi mắt của Lâm Quân sâu thăm thẳm, cứ như xuyên thấu qua hư nhìn về quá khứ. Cũng giống như thiếu niên, từng nghiêm túc hứa hẹn với Mị Nhi như vậy. Người này, thôi thôi, chuyện của tiểu bối để tiểu bối tự giải quyết thôi! Ngay cả bản thân mình còn quản xong, huống chi đòi quản người khác đâu!

      Nghe xong lời này, Tô Hàm cảm nhận được như có dòng nước ấm chảy qua lòng mình. Cảm giác có người hứa hẹn, muốn che chở mình, tốt.

      Tô Hàm tu luyện đêm. Ngày hôm sau, tinh thần sáng láng cùng Lâm Quân, Tần Sách xuất phát.

      Bởi vì nguyên chủ còn quá , trước giờ Lâm Quân chưa từng kỳ vọng nàng có thể tự thân ứng chiến thú. Nguyên chủ có được tu vi Trúc Cơ kỳ như ngày hôm nay, toàn nhờ vào chín mươi chín phân biến dị Lôi linh căn cùng tài phú. Cho nên, phương diện thực chiến, nguyên chủ vẫn là tay mơ, nhiều lắm chỉ khi dễ được đồng bạn cùng lứa. Cũng nhờ vậy, Tô Hàm lo sợ mình lộ ra sơ hở, dù sao pháp thuật của nguyên chủ, mình nắm được.

      Lâm Quân dẫn theo hai người tới bờ biển Gió Lốc hải. Khu vực Hải Cạn là nơi sinh sống của phần đông đê giai thú. đâu cũng có thể gặp phải cảnh đê giai tu sĩ quần công chém giết thú. Lâm Quân có ở trong phạm vi này dừng lại, tiếp tục dẫn hai người xa xa tránh khỏi khu đông người, đến chỗ tương đối hẻo lánh, y mới dừng lại.

      Kế hoạch của Lâm Quân là chất lượng hơn số lượng. Trước mắt, bắt đầu từ nhất giai thú. Kỳ thực, nhất giai thú chỉ tương đương với nhân loại tu sĩ Luyện Khí kỳ. Lấy Trúc Cơ kỳ tu vi đối phó, tuyệt đối là dư dả. Cũng do Lâm Quân quan tâm quá mức, bị loạn. Tóm lại vẫn cảm thấy Tô Hàm là đứa , đành lòng đối xử với nàng quá mức khắc nghiệt.

      Lâm Quân cùng Tần Sách dừng lại, nhường Tô Hàm tự mình tiến lên tìm thú.

      Tô Hàm ngự kiếm phi hành ở mặt biển, trầm ngâm lát, cảm thấy ở mặt biển có chỗ dừng chân, rất nguy hiểm, gây bất lợi cho mình. Vì thế, nàng bay ở mảnh đá ngầm gần đấy, xuất ra bộ Ngũ Hành trận pháp, bày trận ở chu vi xung quanh đá ngầm. Nghĩ hồi, lại xuất ra viên Bích Tủy đan, đặt ở trong tâm trận, còn bản thân dán lên tấm phù thân, núp ở bên.

      Bích Tủy đan dùng để hỗ trợ đề cao công lực, dành riêng cho linh thú. Là do Tô Hàm cố tình mua cho Bạch Giác. Nhưng vì chủng loại của Bạch Giác rất cao cấp. Cho nên, Tô Hàm mua có duy nhất loại, thượng phẩm Bích Tủy đan. Phổ thông thú, tuyệt đối thể chịu nổi sức hấp dẫn này.

      Quả nhiên, khi dược hương từ Bích Tủy đan theo gió tản ra, Tô Hàm cảm giác được có thú tới gần.

      'Rào rào!'

      con thú, thân mọc đầy thạch giáp cứng rắn, búng ra khỏi mặt nước. Nó há to miệng như cái bồn máu, răng nanh sắc bén dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên, tư thế sẵn sàng táp về phía Bích Tủy đan nằm trong trận.

      Tô Hàm ngờ tới, xuất thế mà là cấp hai thú, Thạch Sừng Quy, nhưng cũng kịp suy nghĩ nhiều. Tức thời, nàng khởi động trận pháp, Ngũ Hành trận lập tức khởi động. Mới chớp mắt, Thạch Sừng Quy bị vây trong trận, ngũ hành vận chuyển, mảnh hỏa diễm bao phủ lấy Thạch Sừng Quy.

      Hỏa khắc thủy, nhưng thân Thạch Sừng Quy có tầng thạch dày giúp nó ngăn cản thế hỏa. Lập tức, nó phun ra đạo cột nước, mưu tính dập tắt hỏa diễm. Cùng lúc đó, Tô Hàm động, rút linh kiếm ra khỏi vỏ, đâm vào đôi mắt của Thạch Sừng Quy.

      Đối với loại thú toàn thân có áo giáp, bình thường mà , ánh mắt là điểm trí mạng. Thạch Sừng Quy ngư vĩ vung lên, tạo thành lực lượng to lớn, quất về phía cổ tay Tô Hàm. Nếu như thực bị trúng chiêu, sợ là tay của Tô Hàm chỉ có nước phế . Tô Hàm dám khinh địch, chém vài nhát kiếm, bổ xuống ngư vĩ.

      Hai bên va chạm, áo giáp của Thạch Sừng Quy tuy là cứng cáp, cuối cùng vẫn địch lại uy lực của cực phẩm pháp khí trong tay Tô Hàm, bị tước rớt nửa phiến ngư vĩ. Thạch Sừng Quy quýnh lên, phun ra thêm mấy quả cầu nước về phía Tô Hàm.

      Tô Hàm khẽ lắc mình, cũng may né được, lòng bàn tay chưởng ra đạo lôi điện, bổ về phía Thạch Sừng Quy. Đáng thương Thạch Sừng Quy bị vây ở giữa trung, dù cho có vô số thủ đoạn, cũng lấy ra kịp, thế là nghẹn khuất bị sét đánh chết.

      Tô Hàm thở ra hơi, đây là lần đầu tiên nàng mình ứng chiến từ sau khi đến thế giới này. Nếu nhờ có cơ hội quan sát thao tác chiến đấu của Lâm Quân cùng các loại thủy quái, trong khoảng thời gian băng qua Gió Lốc hải trước đó. Sợ là mình tay chân luống cuống.

      Tô Hàm thu vào xác Thạch Sừng Quy, bắt đầu thu dọn chút hậu chiến trường. Đột nhiên, có đạo thủy kiếm vô thanh vô tức xuất tại sau lưng nàng.

      Tô Hàm lạnh người, nhanh chóng lăn vòng tránh né thủy kiếm.

      Nhưng ngay sau đó, có hơn mười nhát thủy kiếm từ bốn phương tám hướng bổ về phía Tô Hàm. Tô Hàm có muốn tránh cũng tránh được. Nàng chỉ kịp vận khởi tầng linh thuẫn bảo hộ.

      ‘Phốc, phốc, phốc’ … mấy tiếng, tứ chi của Tô Hàm bị bắn thủng hơn mười mấy cái động. Chưa bao giờ trải qua loại thương thế này, Tô Hàm tức thời bị đau đến ngất .
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 12
      Mở ra sơ cấp truyền thừa
      Lúc này, xuất đạo kiếm quang chém về phía mặt biển, theo sau đó là thân ảnh của Lâm Quân ra từ giữa trung. Dưới đáy biển truyền lên trận rống giận của thú.

      Lâm Quân hừ lạnh tiếng, nâng linh kiếm trong tay, đỡ lấy đạo bạch quang. Bạch quang nhanh chóng bị bắn ngược trở lại đáy biển. Liền nghe thấy tiếng gào thét cam tâm từ đáy biển, sau đó còn động tĩnh nào nữa. Linh kiếm bay trở về trong tay Lâm Quân, rất nhanh, mặt biển sôi trào lên cụm huyết hoa.

      Bên kia, Tần Sách vội vã xông tới trước mặt Tô Hàm. Trước hết nhét mấy viên chữa thương đan dược vào trong miệng Tô Hàm. Sau đó lại để ý nhiều, định cởi quần áo Tô Hàm ra để trị thương.

      Lâm Quân vừa giải quyết xong thú mới chạy tới, lông mày nhảy dựng. Tiểu tử này thực vô pháp vô thiên! Cái gì cũng dám làm! Y ngăn lại hành vi của Tần Sách ngay lập tức.

      Tần Sách trợn mắt nhìn, vừa rồi chính tại gã này cản trở mình, để mình tiến lên hỗ trợ, bằng Tô Hàm đâu có phải bị trọng thương đến như vậy! tại, lại cho mình trị thương cho Tô Hàm, rốt cuộc có rắp tâm gì?

      Lâm Quân lười cùng tiểu tử này so đo, tức thời phất tay áo cái, mang theo hai người nhanh chóng quay về Lâm Phong Thành.

      Máu của Tô Hàm ướt đẫm quần áo, chậm rãi chảy tới bên trong túi gấm treo trước ngực. Cái bàn cờ thu từ Minh Cảnh được dịp hấp thu số lượng lớn máu, hơi hơi lóe sáng, rồi dần dần tan biến mất tiêu.

      Trong đầu Tô Hàm đột nhiên vang lên thanh xa xôi:

      - Huyết mạch vừa đạt cầu, mở ra sơ cấp truyền thừa!

      Tô Hàm mơ mơ màng màng, vừa mới hơi hơi thanh tỉnh, kịp suy nghĩ cái gì, lập tức lại bị đau đến bất tỉnh.

      Thời điểm Tô Hàm tỉnh lại là bình minh.

      Ánh nắng nhè xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phòng. Vết thương người ràng được trị liệu qua, còn đau đớn như trước.

      Tô Hàm ngơ ngác nhìn nóc giường, lần nữa thanh tỉnh, nàng mới nhận ra, mình vẫn luôn tồn tại ở thế giới chân thực. Bản thân bị thương, chảy máu, biết đau. Những sinh vật ở đây cũng đều là , phải như NPC trong game. Bọn họ cũng có suy nghĩ của bọn họ, tự có hành vi, cử chỉ riêng biệt, phải do lập trình viên thiết lập ra.


      Đây là thế giới hoàn toàn bất đồng với xã hội đại. Quy luật cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn dùng ở trong này là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Nếu mình vẫn cứ tiếp tục ôm khư khư những quan niệm trước kia. Sớm hay muộn gì cũng hồn lìa khỏi xác. Chỉ là biết lần này có được xuyên nữa hay . ( ¬ _ ¬ )

      Huống hồ chi, còn có trùng sinh nữ phụ, Tô Tình, như hổ rình mồi núp ở bên. So ra mà , kỳ thực nàng ta cũng chiếm rất nhiều ưu thế.

      Bản thân Tô Hàm chỉ xem qua có nửa phần đầu nguyên văn, còn phần sau nội dung chỉ qua loa đại khái. Cộng thêm cốt truyện chưa từng đề cập chi tiết tới cơ duyên, cuộc sống của nguyên chủ. Mình biết nguyên chủ có kỳ ngộ gì, chỉ có thể tự mình sờ soạng.

      Nếu có Tô Tình xuất , mình còn có khả năng dựa dẫm vào cái gọi nữ chủ quang hoàn. Nhưng nhìn vào thực tế , chuyện này hoàn toàn thể. Tô Tình trùng sinh, khẳng định tường tận mọi chuyện hơn so với mình. Chỉ cần dựa việc nàng cố tình chạy tới Lâm Phong Thành xa xôi, để đoạt Ngũ Sắc lăng là có thể thấy.

      Hơn nữa, Tô Hàm tin chắc, nàng kết giao với Bích Nhu phải là có lý do. E là trước mắt, Tô Tình muốn tạo mối quan hệ tốt cùng mấy người trong hậu cung của nam chủ. Có khả năng, nam chủ thành chấp niệm của nàng.

      biết, nàng là si tâm bất hối hay là oán hận nam chủ tuyệt tình, muốn trả thù. Bởi đời trước, Tô Tình tự làm ra hành vi phóng hỏa giết người. Nỗi oán hận của Tô Tình dành cho nguyên chủ, chỉ biết sâu càng thêm sâu. Nhất định, Tô Tình trăm phương nghìn kế tiếp tục cướp đoạt cơ duyên của mình. Điểm mấu chốt là, về phương diện này, nàng ta còn biết hơn so với mình!

      Cùng trùng sinh nữ đối kháng, cuộc sống sau này của mình tuyệt đối có ngày lành. Chỉ cần mình hơi yếu thế tí, chắc chắn nàng ta bỏ qua cho mình. Hơn nữa, thân phận của đối phương là cháu ruột của Tộc trưởng Tô gia. So ra, địa vị của mình ở Tô gia liền đáng kể. có trợ lực còn chưa tính, chỉ sợ còn có thêm ít chướng ngại vật.

      'Két' tiếng, tiếng cửa vang lên, thị nữ đẩy cửa tiến vào, vừa thấy Tô Hàm mở mắt, nàng ta mừng vô cùng.

      - Tiểu thư ngươi tỉnh rồi!

      Bóng dáng của Lâm Quân chợt lóe lên, liền xuất ở trong phòng Tô Hàm. Tần Sách cũng là cả khuôn mặt mừng rỡ, phóng vô ngay lập tức.

      - Tô Hàm, ngươi rốt cục cũng tỉnh! Ngươi có cảm giác như thế nào?

      Sắc mặt Tô Hàm tái nhợt, gượng cười.

      - Ta sao, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

      Lâm Quân vươn tay ra, thăm dò mạch cổ tay Tô Hàm, kiểm tra thân thể cho nàng, :

      - còn thương nặng, chính là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.

      - Hừ!

      tại, Tần Sách kiểu gì cũng xem vừa mắt Lâm Quân, cũng quản Lâm Quân là cái dạng gì tu vi, cứ vứt sắc mặt cho Lâm Quân xem.

      Lâm Quân biết tiểu tử này ngốc hết chỗ , so đo với , chỉ tổ hạ thấp thân phận, nên y cũng thèm quản .

      Tô Hàm nhưng là nhíu mi.

      - Tần Sách, ngươi làm sao có thể vô lễ với Lâm thúc?

      Tần Sách hơi bị ủy khuất, mình là vì Tô Hàm mới sinh khí, sao nàng lại vui?

      - cản trở ta, cho ta giúp ngươi, cũng ngăn cản ta trị thương cho ngươi.

      Tô Hàm sửng sốt, nhưng nàng tin tưởng Lâm Quân, y hại nàng.

      - Lâm thúc làm việc gì cũng đều có đạo lý của thúc ấy, ngươi nghĩ nhiều rồi.

      Tần Sách hiểu mấy, nhưng biết, lúc nào cảm thấy hiểu, tốt nhất nên tiếp tục phát ngôn bừa bãi, cho nên gì thêm.

      Mà khóe miệng của Lâm Quân hơi cong lên. Tuy là y biết tiểu thư nhất định trách y. Nhưng nếu có người lòng tin tưởng bản thân, vẫn là khiến y cảm thấy ấm lòng.

      Lâm Quân phất phất tay, ra lệnh cho thị nữ ra ngoài. Vốn là định đuổi cả Tần Sách ra ngoài luôn, nhưng y lại nghĩ: Tên tiểu tử này nếu cứ lại ngu ngốc như thế này, như vậy phải trợ lực, mà là kéo chân sau của tiểu thư. Cho nên giữ lại, để cho nghe chút cũng tốt.

      Tô Hàm biết, Lâm thúc sắp sửa đề điểm sai lầm cho mình, tổng kết kinh nghiệm. Nàng nhanh chóng xoay người, ngồi dậy. Cũng may, cánh tay hơi vô lực tí nhưng đến mức quá đau đớn, vẫn có thể chịu được.

      Tần Sách vừa định hỗ trợ, bị thái độ bất đắc dĩ của Lâm Quân ngăn lại. Tên tiểu tử ngốc này rốt cuộc có biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân hay ! Liền tính tiểu thư còn , cũng thể tùy tiện như vậy! Cho vào phòng tiểu thư là phạm quy rồi, còn dám được tấc, tiến thước!

      Người này sao có thể vô lý như vậy? Lúc nào cũng cho mình trợ giúp Tô Hàm! Tần Sách tỏ vẻ, ta buồn bực.

      Lâm Quân căn bản thèm để ý , xoay sang chuyện với Tô Hàm:

      - Hôm nay tiểu thư chọn cách bày trận đá ngầm, điểm ấy rất tốt. Dưới biển là thú thiên hạ, thể đấu lại, chỉ có thể dùng mưu, dùng kế.

      Dừng lát, Lâm Quân tiếp tục :

      - Tiểu thư có thể nghĩ tới, dùng Bích Tủy đan để hấp dẫn thú, vốn là đúng, nhưng sai ở chỗ sử dụng thượng phẩm Bích Tủy đan.

      Đúng rồi! Tô Hàm bừng tỉnh đại ngộ. Thượng phẩm Bích Tủy đan đều có tác dụng với tứ giai thú trở xuống. Bản thân chẳng qua mới Trúc Cơ, kham kham có thể đối phó cấp hai thú mà thôi. chừng, thú đả thương mình rất có thể là tam giai thú trở lên, bị dược hương hấp dẫn mà đến.

      Lâm Quân chứng kiến vẻ mặt của Tô Hàm, hiểu nàng nhận ra vấn đề sai ở đâu. Trong lòng y thấy mừng. Tiểu thư của trước kia còn có chút ngạo khí, tiểu hài tử rành thế . tại, nàng càng ngày càng nhận thức được khuyết điểm của bản thân, đồng thời rất tích cực sửa chữa sai lầm.

      - Về phần ngươi…

      Lâm Quân lạnh lùng nhìn Tần Sách.

      - Hồ nháo!

      Tô Hàm cùng Tần Sách đều ngây ngẩn cả người. Tô Hàm là hiểu chuyện này có mắc mớ gì đến Tần Sách?

      Về phần Tần Sách, là tức giận, ta sai ở chỗ nào? ràng là ngươi sai mới đúng!

      Tần Sách bưng cái mặt bánh bao nhìn Lâm Quân. Để ta coi, nếu như ra lí do, ta liền... liền... , mà hình như mình cũng có cái gì uy hiếp nổi nga! Tần tiểu ngốc hậm hực.

      (,, Ծ ‸ Ծ,,)
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 13
      Cửu thúc giá lâm

      Lâm Quân mà quan tâm Tần Sách ủ sầu ủ dột, hay suy nghĩ cái quỷ gì? Y tiếp tục :

      - Cái gọi là trải nghiệm, nếu đứng ở ranh giới sinh tử, làm gì có đột phá. Lần này, vốn là nhường tiểu thư tự thể nghiệm, ngươi lộn xộn xen vào? Còn nữa…

      Sắc mặt của Lâm Quân trở nên tái mét.


      - Ngươi có biết hay cái gì là nam nữ đại phòng? Cư nhiên dám dùng tay thoát quần áo của tiểu thư!

      Vành tai Tô Hàm đỏ rần, nàng ngờ Tần Sách cư nhiên định làm như vậy. Coi như thân thể này của mình chỉ có mười hai tuổi, tiểu loli suông đuột, có cái gì đáng xem. Cơ mà trái tim là cái người mười tám tuổi a!

      tình là người ta vẫn còn trái tim trong sáng đó a, hỗn đản! Khụ, đó! (ノ≧∀≦) ノ

      Đối diện với căm tức của Tô Hàm, Tần Sách hơi bị chột dạ.

      - Đó là vì ta muốn trị thương cho ngươi!

      Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi, có loại cảm giác phẫn nộ: Ở đâu chui ra cái dã tiểu tử, cư nhiên có mưu đồ bắt cóc bảo bối nữ nhi của mình.

      - Chỗ thắt lưng lại có vết thương, ngươi thoát đai lưng làm gì hả!

      Tần Sách lúng ta lúng túng, ra lời. Tuy rằng cảm thấy thực oan uổng, nhưng mà căn bản nghĩ nhiều. Chỉ đơn thuần muốn giúp Tô Hàm trị thương. Nhưng là hành động của mình đúng, chỉ đành phải ngoan ngoãn trầm mặc.

      Lâm Quân thèm quản , truyền ra lệnh thị nữ tiến vào, đợi sau khi nàng tiến vào, y với Tô Hàm:


      - Tiểu thư cũng dần trưởng thành, có số việc vẫn là cần thị nữ hầu hạ. Đây là Lưu Lan, tán tu Lâm Phong Thành. Thời gian chúng ta lưu lại Lâm Phong Thành phải kéo thêm mấy ngày. Những ngày này, để cho nàng hầu hạ ngươi.

      Lưu Lan cúi người hành lễ.

      - Nô tì nhất định tận tâm hầu hạ tiểu thư.


      Tô Hàm gật đầu xã giao. Lâm thúc suy tư chu đáo, những ngày tiếp theo, e là mình có thêm ít thương tích. Có số việc, Lâm thúc quả quản tới. Loại việc thay dược này nên để thị nữ đến làm.

      Mấy ngày kế tiếp nhàn hạ có xuất môn, Tô Hàm luôn nằm dưỡng thương.


      Kể từ ngày hôm đó về sau, Tần Sách nhìn thấy Tô Hàm là có hơi sượng, trực tiếp trốn ở trong phòng mình tu luyện cho rồi. Kỳ thực, lấy vết thương trong đan điền của , tu luyện cũng chẳng được gì, tất cả chỉ vì ngại ngùng.

      Tô Hàm cười thầm, quả nhiên vẫn còn là đứa . Tính ra, kẻ ngụy loli như mình còn phóng khoáng hơn.


      hôm nọ, bởi vì nằm riết ở trong phòng cũng muốn mốc meo, Tô Hàm liền chạy ra viện phơi nắng. Hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp dào dạt, Tô Hàm khỏi cảm thán: Tu tiên thực là tốt a! cần lo sợ phơi nắng bị đen da, cũng cần lo lắng làn da cực tím làm tổn thương. Chỉ cần phải thọ nguyên gần hết, tuổi trẻ là thành vấn đề.

      Lưu Lan dâng lên tách linh trà, Tô Hàm tiếp nhận, nhấp ngụm , thoải mái nheo lại mắt. Đột nhiên, cửa phòng của Tần Sách bị đại lực mở ra, bóng của Tần Sách còn chưa thấy, nhưng trường kiếm trong tay bộc phát ra đạo kiếm quang, thẳng tắp chém qua phía sau lưng của Tô Hàm.

      Tô Hàm há hốc mồm, làm gì đó? (☉ _ ☉)

      - Tiểu tử tệ!


      Chợt vang lên tiếng tán dương, kiếm quang của Tần Sách bị người đó nhàng hóa giải.

      Tô Hàm chấn động, cư nhiên có người vô thanh vô tức phá giải cấm chế, xuất trong viện! Còn may là đối phương có sát ý, bằng ... Tô Hàm rùng mình cái, thử nghĩ hậu quả, chịu nổi.

      - Tô Văn Bác, ngươi là càng già càng quỷ quái. Cư nhiên xông thẳng vào sân của chất nữ ngươi.

      Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Lâm Quân xuất ở trong sân.


      Tô Văn Bác? Chất nữ? Ai-nhô! Này là thân đệ đệ của lão cha, cửu thúc nhà mình a!

      Tô Hàm tò mò nhìn về phía người đó, đôi mắt đào hoa hơi hơi hếch lên, mắt mang ý cười, mang theo cỗ sắc thái phong lưu, dáng người thon dài, cao ngất, tay phe phẩy chiết phiến. Trông chả giống tu sĩ, ngược lại giống như công tử ca, xuất thân phú quý.

      - Lâm Quân ngươi vẫn như cũ, biết đùa a!

      Tô Văn Bác mặn nhạt cười, lại chuyển hướng Tô Hàm.


      - Tiểu chất nữ còn nhớ ta sao?

      Tô Hàm đoan đoan chánh chánh cúi người thi lễ.

      - Cửu thúc.


      - Hảo hảo hảo.

      Tô Văn Bác cười đến vui vẻ, sau đó lấy ra cái hà bao.

      - Đây là quà gặp mặt của cửu thúc.

      Theo bản năng, Tô Hàm nhìn qua Lâm Quân. Lập tức, Tô Văn Bác bất mãn.

      - Tiểu chất nữ ngươi nhìn làm chi, ta mới là cửu thúc của ngươi. Hai chúng ta mới là người nhà, cửu thúc cho ngươi này nọ ngươi cứ cầm, liên quan gì tới khối đầu gỗ kia chứ?

      Tô Hàm cười xấu hổ, tiếp nhận trữ vật túi.


      - Cám ơn cửu thúc!

      Tô Văn Bác thấy thế mới hài lòng, thuận tay vỗ cái đầu bé của Tô Hàm.

      Tô Hàm hắc tuyến, tiểu hài tử cao nổi a! Sao cái hai cái đều thích vỗ đầu nàng, Lâm Quân như thế, Tô Văn Bác cũng như vậy. Tô Hàm rất muốn la to: Đầu của thục nữ, thể sờ bậy a!
      ( ᗒ ᗣ ᗕ )


      - vào trong rồi .

      Lâm Quân quét mắt qua Lưu Lan cái, dẫn đầu vào phòng. Mấy người nối đuôi nhau vào theo. Lưu Lan dâng linh trà xong liền lui ra ngoài. Tay áo Lâm Quân run lên, bày ra mấy cái pháp trận, khởi tạo đạo quầng sáng, ngăn cách với ngoại giới.

      Tần Sách mực theo sát dí Tô Hàm. Tô Văn Bác nhìn thấy cách Tô Hàm gần như vậy, cảm giác khó chịu.


      - Tiểu tử kia, ngươi lại đây!

      Tần Sách phụng phịu, tình nguyện tới.


      Tô Văn Bác đặt tay lên cổ tay lát, kinh ngạc :

      - Đan điền bị thương vẫn có thể ở niên kỷ này đạt được tu vi Luyện Khí hậu kỳ, còn ngộ kiếm ý, tiểu tử này đơn giản ha!

      - Trước kia từng là Trúc Cơ.

      Lâm Quân nhàn nhạt thêm.


      Tô Văn Bác càng kinh ngạc hơn.

      - Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì?

      Tần Sách mất hứng, tích chữ như vàng, phun ra hai chữ:

      - nhi.


      Tô Văn Bác cau mày, tiểu gia hỏa này tính tình còn rất bướng bỉnh đây. cái Luyện Khí kỳ, cũng dám để mình, Nguyên Chân nhân phải nhìn sắc mặt của .

      Tô Hàm thấy tình huống ổn. EQ của Tần Sách ngốc này là số , vừa ngốc lại vừa thiếu đánh! Nàng vội vàng làm nũng, gọi:

      - Cửu thúc ~~~

      Cái giọng điệu này, nàng bỏ thêm dưới cục đường, bản thân Tô Hàm còn chịu nổi.


      Tô Văn Bác cùng Lâm Quân, 'xoát' cái, đồng loạt nhìn về phía Tô Hàm. Trong lòng cả hai đều có cảm giác: Hơi chua chua, hừm, đúng là nữ đại bất trung lưu. Nhưng mới mười hai tuổi a! Liền bắt đầu vươn vòng tay ra bên ngoài rồi?

      Tô Hàm bị hai người nhìn đến chột dạ thôi, vành tai hơi hồng hồng, rũ mắt xuống, dám nhìn vào ánh mắt u oán của hai người nữa.

      EQ thấp Tần tiểu ngốc vậy mà hiểu Tô Hàm giúp mình. cười ngây ngô, bẹp bẹp chạy về bên cạnh Tô Hàm.

      Nhìn cái nụ cười chói mắt của càng làm cho chỉ số thù hận của hai người kia càng tăng lên. Bọn họ hận thể xông lên, đá tiểu tử ngốc này cước bay luôn cho rồi.


      - Thương thế của tiểu tử ngốc này còn phải nhờ ngươi tới hỗ trợ.

      Lâm Quân vào đề.

      Tô Văn Bác gật gật đầu, trực tiếp sảng khoái đáp ứng.


      - thành vấn đề.

      - Cửu thúc…

      Tô Hàm mở miệng :


      - … Chúng ta tìm được Tủy Trong Thạch.

      - Nga?


      Tô Văn Bác kinh ngạc.


      - Thế nhưng có Tủy Trong Thạch, vậy có thể thỉnh sư phụ ta ra tay luyện chế lò Hàn Tủy đan. Như vậy càng đảm bảo để lại di chứng.

      - Vậy nhờ cửu thúc.

      Tô Hàm cao hứng, ngờ bằng hữu Lâm thúc , chính là cửu thúc của mình. Xem cách chuyện giữa hai người, hẳn là giao tình rất tốt. Vậy , chẳng những Tần Sách có hi vọng trị khỏi hoàn toàn, mà mình vẫn còn chỗ dựa ở Tô gia.

      - Là luyện đan cho tiểu tử kia, ngươi tạ cửu thúc làm gì? Ai! Nữ sinh hướng ngoại a!

      Tô Văn Bác bày ra bộ ta bi thương thấu tâm.

      Tô Hàm hơi sượng, vì Tần Sách là người đầu tiên mà nàng biết có tồn tại trong cốt truyện. Hơn nữa, ngốc ngốc khờ khờ, cần phải nhìn mặt đoán chữ, vậy còn là tiểu huynh đệ của mình.

      Khụ khụ, đương nhiên ngoại hình đẹp mắt cũng là phần lớn nguyên nhân! Cho nên, vô hình chung Tô Hàm luôn quan tâm nhiều hơn tí.


      Nhưng mà cửu thúc à, biểu cảm ngươi như vậy là có ý gì? (≖͞ _ ≖̥)

      cũng phải lại, ai biểu dường như trong truyện chưa từng nhắc tới Tô cửu thúc và Tô tiểu a! Đối với nữ chủ mà , thân nhân quan trọng như vậy, làm thế nào có thể quên đâu?
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 14
      Tô Tình động

      Chẳng lẽ, tại mình xem tới đoạn sau này Nam Cung Đình cùng nguyên chủ gặp lại, ngứa mắt quá nên drop. Sau đó quay lại đọc cũng chỉ xem khái quát kịch tình. lẽ đất diễn của hai người này bởi vì quan trọng, cho nên bị lướt luôn? À nha, chuyện này cũng có thể xảy ra nha!

      Tô Hàm phân tích, ai ngờ Tần Sách huých tay vào nàng cái. Nàng mơ hồ hồi hồn, đối diện ánh mắt trêu tức của Tô Văn Bác.


      Hình như, có cái gì đó đúng?

      - Lâm thúc đề nghị chúng ta trước ra ngoài.

      Tần Sách .

      - Nga.


      Tô Hàm cúi người thi lễ với Tô Văn Bác xong mới ra cửa. Nàng cảm thấy đại gia tộc thực rườm rà, mỗi ngày gặp các vị trưởng bối đều phải hành lễ, rời khỏi cũng phải hành lễ.

      Tô Văn Bác nhìn Tô Hàm ra cửa, tâm trạng hơi ảm đạm. Tiểu chất nữ đều lớn như vậy, nếu là tứ ca linh thiên thấy được, biết có vui hay . Nàng lớn lên rất giống tứ tẩu, chỉ có đôi mắt kia, có hơi nhàn nhạt ánh tím là giống tứ ca như đúc.

      Tuy rằng Đường Mị Nhi làm cho Tô gia mất mặt. Nhưng ấn tượng của Tô Văn Bác về vị tứ tẩu này cũng tệ. Nàng có kiểu kiêu căng của mấy vị tiểu thư xuất thân đại gia tộc. Ngược lại thẳng thắn hoạt bát, thanh cao xuất trần.

      Tuy đối với việc nàng bỏ rơi tứ ca của mình, y vẫn cảm thấy tán đồng. Nhưng suy cho cùng, Đỗ Quân Lâm vẫn là trượng phu của nàng, trước khi gặp tứ ca, hai người danh chính ngôn thuận thành thân.


      Ngoài ra, những gì Đường Mị Nhi từng phải trải qua, quả đáng thương. Bất kể lựa chọn cuối cùng của nàng là gì. vẫn bên bị tổn thương. Hơn nữa, e là bản thân nàng cũng chẳng tốt hơn là bao.

      Nếu để Tô Hàm biết được cách nghĩ của Tô Văn Bác. Nàng nhất định cảm thán: Mary Sue quang hoàn, quả nhiên cường đại, già trẻ thông ăn, chỉ cần là nam giới a!


      Sau khi hài tử rời khỏi, sắc mặt của Lâm Quân dần nghiêm túc lên.

      - Tô huynh, ta biết lời tiếp theo ta có thể khó tin. Ngươi nhất định phải tập trung lắng nghe.

      Tô Văn Bác sắc mặt cũng nghiêm túc theo. Lâm Quân người này, khi nghiêm túc bàn bạc cái gì, bao giờ chuyện vô căn cứ. Xem ra là sắp có đại phát sinh đây!

      Tô Văn Bác cùng Lâm Quân ở trong phòng chuyện hồi lâu. Sau khi ra, vẻ mặt của cả hai đều ngưng trọng.

      Tô Hàm giao Tủy Trong Thạch cho Tô Văn Bác xong, y liền vội vàng rời khỏi. Tô Hàm đoán, chắc là Lâm thúc đem chuyện Tô Tình cho cửu thúc nghe. Nếu thực như vậy, giao tình giữa vị cửu thúc kia cùng Lâm thúc, đơn giản.

      ....

      Lưu Lan xuyên qua đám đông náo nhiệt trở về nhà mình. Trong nhà nàng chỉ có lão phụ thân quanh năm ốm đau ở giường.

      Chuyện là, mấy năm trước, Lưu phụ rời bến thuyền săn. Xui xẻo bị thú tấn công đến mức linh căn bị tổn thương. Lưu phụ vì liên lụy nữ nhi của mình nên tâm lý cũng rất khó chịu, nhưng cũng đành chịu.

      Rồi mấy ngày trước, có tu sĩ lạ mặt đến tìm Lưu phụ. Người đó đề nghị Lưu Lan giám thị đám người Tô Hàm, chỉ cần có điều khác thường, lập tức thông tri người tới. Lưu phụ nhìn thấy đối phương cho số lượng lớn linh thạch. Chung quy là thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn này, đồng ý.


      Tốc độ của Lưu Lan vừa đủ, nóng, vội, khuôn mặt luôn mỉm cười, thỉnh thoảng cùng người quen chào hỏi, thoạt nhìn chỉ là nữ tử đường về nhà, rất chi là bình thường.

      Đợi đến khi nàng đóng cửa nhà lại, trông thấy tu sĩ trẻ tuổi ngồi ở trong phòng sau, lập tức tiến vào, cung kính chào hỏi:


      - Tham kiến đại nhân.

      Sắc mặt của vị tu sĩ này rất lãnh đạm.

      - Gần nhất có cái gì dị động?

      - Bẩm đại nhân, hai hôm trước có vị Nguyên Chân nhân đến thăm. Nghe Tô nương gọi là cửu thúc, chẳng qua chỉ nán lại nửa ngày liền rồi.

      Tu sĩ trẻ tuổi nhíu mày.


      - Là ? làm sao có thể đến? Giữa bọn họ chuyện gì?

      Lưu Lan lắc đầu.

      - Nô tì biết, bọn họ lệnh cho nô tì lui ra, ở trong phòng mật đàm.

      Tu sĩ nọ :

      - Đem toàn bộ những gì ngươi biết được ra ràng.

      Đợi nghe xong Lưu Lan kể lại, người này trầm ngâm hồi, lại hỏi:

      - Bọn họ có từng khi nào rời Lâm Phong Thành?

      Lưu Lan đáp:

      - Lâm Chân nhân chỉ còn muốn lưu lại thêm mấy ngày, vẫn chưa khi nào rời . Nhưng là từng rằng, tiếp qua vài ngày đợi thương thế của Tô nương tốt lên, tiếp tục hành trình.

      Lại hỏi vài câu, đụng phải tin tức nào cũng hữu dụng, tu sĩ trẻ tuổi ném xuống cái trữ vật túi.

      - Lần này ngươi làm rất tốt, đây là phần thưởng, nhớ kỹ ngươi mang tới tin tức càng hữu dụng, thưởng càng nhiều.


      Lưu Lan cầm lên trữ vật túi, hai mắt tràn đầy vui sướng.

      - Đại nhân yên tâm, nô tì nhất định tận tâm tận lực.

      Ánh mắt của tu sĩ nọ khinh thường, nhìn sắc mặt tham lam của Lưu Lan, lười chuyện với nàng, chỉ ừ tiếng, sau đó vội vàng rời .


      Lâm Phong Thành, phòng khách tầng chót của Vạn Bảo Các.

      Tô Tình cùng Bích Nhu trò chuyện vui, tỷ tỷ muội muội thực thân mật. Đến khi Tô Tình trông thấy người hầu tiến vào, sau đó truyền ám hiệu cho nàng. Nàng mới cười duyên tiếng, đứng dậy.


      - Hôm nay trò chuyện cùng với Bích Nhu tỷ tỷ, thực thoải mái, chính là tiểu muội còn có chút việc riêng, đành phải xin lỗi trước bước.

      Bích Nhu ở phòng đấu giá lăn lộn, nàng sớm thành nhân tinh, phát biểu của người hầu đó từ nãy giờ. Cho nên, nàng thức thời có cản trở.

      - Tình muội muội gì vậy, lấy thân phận cùng địa vị của Tình muội muội. Muội muội chịu trò chuyện với ta chính là cho tỷ tỷ mặt mũi rất lớn rồi. Tỷ tỷ cảm kích vô cùng.

      - Tỷ tỷ đừng tự mình xem mình, người như tỷ tỷ vậy. ngày nào đó nhất định nhất phi trùng thiên. Tới lúc đó, tiểu muội còn phải nhờ vả tỷ tỷ đâu!

      Tô Tình sắc mặt thành khẩn, bộ rất lòng.

      Bích Nhu che miệng cười duyên.

      - Tình muội muội cứ mở miệng ra là giống y như bôi mật ngọt hà, ngọt thấm vào tâm, vậy tỷ tỷ liền mượn cát ngôn của muội muội.

      Tô Tình cười, cáo từ rời .

      Chỗ ở tại của Tô Tình ở Lâm Phong Thành là trạch viện tại thành nam. Nàng vội vàng chạy tới, nhìn thấy có người ngồi chờ trong phòng khách, tuy nóng lòng nhưng dám để lộ.

      - Làm phiền Tử Gia.

      Tô Tử Gia chắp tay.

      - Thập tam tiểu thư khách khí, là chuyện Tử Gia nên làm.

      Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, trong ánh mắt của cố nén xuống mê luyến.

      Tô Tình đương nhiên biết người này có cảm tình đối với nàng. Người này ở kiếp trước vẫn là như thế. Chẳng qua khi đó tại mình quá mức kiêu ngạo, tự cao tự đại, căn bản là con của hạ nhân, để vào mắt. Cuối cùng để cho Tô Hàm cướp hết thảy!

      Những kẻ năm đó từng a dua nịnh nọt bên cạnh mình, đa số đều thay đổi, xoay sang ủng hộ Tô Hàm. Chỉ còn vài người vẫn còn nguyện ý cùng mình qua lại. Người này chính là trong số đó. Khi mình bị nam nhân kia nhục nhã, là xuất thân tương trợ. Nhưng chung quy là vì thực lực chênh lệch quá lớn mà bất hạnh chết .


      Lần này được trọng sinh, Tử Gia, ta tuyệt lại để màn kia tái diễn! Áp chế tâm lý dâng lên nỗi oán hận, mặt Tô Tình càng ôn nhu khả nhân.

      - Ta chưa bao giờ xem ngươi là hạ nhân, ngươi là thân nhân của ta.

      Tô Tử Gia tâm lý chấn động, toàn thân giống như mùa đông được tắm nắng ấm, làm cho lòng người ấm áp vô bờ. trịnh trọng hứa hẹn với Tô Tình:

      - Tử Gia bao giờ phụ tín nhiệm của tiểu thư.


      Tô Tử Gia hạ quyết tâm cả đời thủ hộ Tô Tình, tự động đem mình biến thành người của Tô Tình.Tô Tình oán trách nhìn , nhường càng thêm ấm áp.

      - Tiểu thư, Lưu Lan truyền đến tin tức, Văn Bác Chân nhân tới, bất quá chỉ nán có nửa ngày liền rồi.

      Sau đó, tường thuật lại những gì Lưu Lan kể lần.


      Cửu thúc? Làm sao có thể đến đây? phải tại lịch lãm ở phía nam đại lục sao? Nhớ tới kiếp trước, chính là xui xẻo đụng phải Hợp Hoan cung Xuất Khiếu kỳ Chân nhân, Liên Như Thủy. Kết quả là bị người ta thải dương bổ , tinh tẫn mà tử. Nhẩm tính thời gian, cũng chính là vào mấy ngày này. làm sao có thể xuất tại phía bắc Lâm Phong Thành?
      Last edited: 19/10/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :