1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 31: Thiếu niên (hai mươi hai)

      Rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Hiểu liền mặc bộ quần áo mà Tam gia tặng ngày sinh nhật, sau đó lên xe đến nhà của Tam gia để cảm ơn, nghĩ đến vừa đến cửa thư phòng gặp Chu Tuyên Hoa vừa bàn xong công việc với Tam gia.

      Chu Tuyên Hoa liếc mắt nhìn bộ sườn xám màu trắng của Lăng Hiểu, lại nhìn Tam gia cúi đầu dùng trà, cười cười vô cùng thích thú: “Thế nào, em có thích bộ quần áo này ?”

      "Đương nhiên là thích." Lăng Hiểu bị nhìn cả da đầu đều run lên, khỏi nhớ tới lời tối qua của Gernot, đối với ánh nhìn của Chu Tuyên Hoa càng lúc càng thấy được tự nhiên.

      Mắt thấy ánh mắt thản nhiên của Lăng Hiểu trở nên dao động, Chu Tuyên Hoa càng hứng thú, vừa định thêm gì nữa nghe Tam gia ho tiếng.

      Lập tức, nhớ tới đóng hồ sơ cấp bách ở trong thư phòng chờ mình xử lý, vốn là tự khích lệ bản thân mình có số việc tốt nhất là được nhúng tay vào tốt hơn nên Chu Tuyên Hoa lập tức ngậm miệng, nịnh nọt nhìn Tam gia, sau đó bị cái nhìn cười như cười chứa ý cảnh cáo nên vội vàng đổi thái độ: "Nếu vậy, Tam gia, tôi ra ngoài trước".

      " " Tam gia lạnh nhạt trả lời, nhìn Chu Tuyên Hoa rời khỏi thư phòng, lúc này ánh mắt mới nhìn về phía Lăng Hiểu, đôi mắt có chút dịu dàng, ràng rất thích cách ăn mặc này của .

      " Chu có phải ạ? Cảm giác cả người ấy kỳ kỳ sao đấy, còn dạy cho Gernot ít chuyện nam nữ lung tung". Lăng Hiểu vừa phàn nàn vừa đến bên cạnh Tam gia, ngồi xuống ôm lấy , ánh mắt liếc qua túi tiền bên hông Tam gia, dường như nó là vật bất ly thân của Tam gia vậy, trong lòng có chút nhúc nhích.

      " đương?" Tam gia liền giật mình, lập tức buồn cười gật gật đầu "Đúng vậy, đúng là nên tìm phụ nữ, để tránh cả ngày cứ giống như đàn bà vậy, thích nghe ngóng việc riêng tư của người khác".

      Nghe giọng điệu của Tam gia, dường như Chu Tuyên Hoa có qua lại thân thiết với người phụ nữ nào, Lăng Hiểu có cảm giác hình như đoán sai nên cũng cố ý đổi đề tài khác.

      "Tối qua thế nào?" Tam gia cười hỏi, đưa tay vén tóc Lăng Hiểu ra sau vành tai.

      "Cũng coi như tệ, ít ra là có xảy ra sai lầm gì lớn". Thực ra Lăng Hiểu cũng thích những buổi tiệc như vậy, nên chưa bao giờ giấu Tam gia. Ngẩng đầu tùy ý ngón tay Tam gia lướt qua vành tai, hai gò má , cuối cùng như có như lướt qua khóe môi, Lăng Hiểu cười "Cảm ơn quà tặng của Tam gia".

      "Cái này mà là quà tặng gì chứ" Tam gia cười , "Bất quá chỉ là bộ quần áo mà thôi, tôi đoán cái này chỉ là số lẻ trong những món quà mà những người kia tặng cho em phải ?"

      Trong lòng Lăng Hiểu căng thẳng, vội vàng khoác tay , làm nũng : "Vậy phải xem người tặng quà là ai ! Nếu là Tam gia tặng, cho dù là tờ giấy lộn trong mắt em vẫn là món quà quý giá nhất!"

      "Ít nịnh nọt , nếu tôi đưa em quà như vậy, biết trong lòng tiểu nha đầu em oán tôi thế nào nữa". Tam gia cười cười điểm mi tâm Lăng Hiểu, tuy giọng điệu trách móc, nhưng lại có tức giận. Dù cho biết Lăng Hiểu nịnh nọt để cho vui, nhưng được đối đãi khác biệt như vậy Tam gia vẫn cảm thấy vui sướng.

      "Em nào dám oán thầm Tam gia ngài chứ....." khóe miệng Lăng Hiểu cong cong lên, phản bác , vẻ mặt trở nên nghiêm túc "Lần này tới, ngoại trừ muốn cảm ơn Tam gia, cũng có chút chuyện muốn Tam gia quyết định giùm em đây này....."

      "Ah? Là cái gì?" Tam gia cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày.

      "Là.... những món quà kia" Lăng Hiểu chần chờ , chân mày khẽ nhíu lại "Có quá nhiều thứ quý giá, em nghĩ nếu em nhận những món quà này quả có chút phỏng tay, Tam gia người xem....?"

      Tam gia thoáng mở mắt: "Nếu là bọn họ tặng, em cứ nhận là được, đều là chút quà nịnh hót, bọn họ làm ăn lỗ vốn đâu!"

      "Em đương nhiên bọn họ đều là người khôn khéo, cho nên mới dám nhận". Lăng Hiểu cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Tam gia, phát vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn ra vui hay tức giận, điều này trong lòng có chút phiền não "Em chỉ là tiểu nha đầu, tất nhiên cho họ được ích lợi gì, bọn họ tặng những món quà kia, đều là nể mặt Tam gia, bọn họ muốn thông qua em để tiếp cận Tam gia, em sợ em nhận đồ nên nhận, đến lúc đó lại gây rắc rối thêm cho Tam gia ..."

      Giọng điệu Lăng Hiểu chân thành tha thiết, quả vì đối phương mà suy nghĩ, khiến cho người ta tìm ra được sai lầm. Tam gia vốn thích Lăng Hiểu thức thời như vậy, biết tiến biết lùi, nhưng hôm nay nghe những lời này trong lòng hiểu sau lại có chút phiền muộn.

      "Những người kia tôi vốn để vào mắt, cần chú ý điều gì tự nhiên tôi nhắc em, nếu tôi , em cũng cần quan tâm đến" Tam gia trả lời có chút lạnh nhạt, ánh mắt cũng ảm đạm "Tôi thực hiểu tại sao em suốt ngày cứ phải cẩn thận từng li từng tí như thế, chẳng lẽ em cảm thấy tôi thể bảo vệ được em, hoặc là tôi bỏ mặc em sao?"

      Lăng Hiểu vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn chính mình chuyện thỏa đáng như vậy tại sao Tam gia lại trách cứ . Dù cho giọng điệu của Tam gia vẫn nhàng như cũ, nhưng lọt vào tai Lăng Hiểu lại làm vô cùng hoảng sợ, thấp thỏm yên.

      Đầu óc Lăng Hiểu nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem rốt cuộc mình sai cái gì, chẳng lẽ bởi vì trong lời của để lộ ra tin tưởng Tam gia, để cho Tam gia cảm thấy mình bị xem ? Nhưng mà người thường xuyên dạy rằng người giỏi còn có người giỏi hơn là Tam gia, dạy chú ý cẩn thận để người ta nắm được đuôi cũng là Tam gia, bất quá là học xong lý thuyết thực hành mà thôi, rốt cuộc là đúng chỗ nào đây?

      Lăng Hiểu đứng bên cạnh vắt óc suy nghĩ, bên kia Tam gia nhìn ngoài mặt bình tỉnh trong lòng lại bất an, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, cảm thấy bực bội bản thân mình tự nhiên lại giận chó đánh mèo, ràng là trong thời gian này bản thân mình luôn có những suy nghĩ kỳ quái, lại bị những suy nghĩ này làm cho bực bội mà phát tiết người Lăng Hiểu vốn biết chuyện gì.

      ----có đôi khi, chính là vì hoàn toàn biết gì cả, mới càng thêm phiền lòng.

      "Được rồi, tôi chỉ là muốn cho em biết đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù trời có sập xuống, cũng còn có tôi giúp em chống, bé con, đơn giản chút tốt hơn". giọng điệu Tam gia trở nên nhàng, kéo Lăng Hiểu vào lòng vỗ nhè , tỏ vẻ trấn an , nếu Tam gia có gì, cho dù trong lòng Lăng Hiểu có nghi ngờ cũng thể biểu ra ngoài, nở nụ cười nhu thuận, cọ trong lòng Tam gia gật gật đầu, ngọt ngào lên tiếng, biểu chuyện này mình quan tâm đến nữa

      Về phần trong lòng hai người nghĩ thế nào, ai có thể biết được.

      cũng biết là Tam gia áy náy chính mình vừa rồi phát hỏa, hay là sớm chuẩn bị trước, sau khi quan hệ của hai người khôi phục như trước, Tam gia liền dẫn Lăng Hiểu đến phía sau hoa viên, muốn cho xem món đồ thú vị.
      Mà món đồ này là con chim ưng (Hải Đông Thanh) trắng như tuyết.

      Từ trước đến nay chim ưng là loài vật rất quý giá, rất khó thuần dưỡng, từ xưa đến nay là cống phẩm quý giá của quý tộc Trung Nguyên tặng cho vương triều, được cho là vua của các loài chim. Mà con chim ưng bị buộc phía sau hoa viên của Tam gia cũng lớn lắm, chỉ như con chim khách , hai mắt sáng ngời, móng vuốt sắc bén, màu lông trắng pha tạp sắc, ràng là vật quý giá.

      Thấy hai mắt Lăng Hiểu trừng lớn, đôi môi đỏ mọng hé mở nhìn mê mẩn, Tam gia cười khẽ: "Đây là cấp dưới mới đưa đến, Chim ưng này màu sắc là thượng phẩm, mà 'ngọc trảo (móng vuốt) lại càng sắc bén, nếu như em thích đem về nhà chơi ".

      "Cho em sao?" Lăng Hiểu ngạc nhiên nhìn Tam gia, đương nhiên là rất thích con chim ưng này, nhưng mà vật trân quý như vậy mà Tam gia lại nhàng bâng qua đưa cho , Lăng Hiểu cảm thấy có chút phỏng tay.

      "Cứ coi như đây là quà sinh nhật" Tam gia cười : "Em mười lăm tuổi rồi, tôi lại chỉ tặng cho em bộ quần áo, quả có chút ít, coi được cho lắm". xong, Tam gia dừng lại chút, giọng cảm khái: "Mười lăm tuổi rồi, lại cũng coi như là thiếu nữ rồi.....".

      Lăng Hiểu cũng chú ý tới những câu cuối cùng kia của Tam gia, cả người đều đặt ở con chim ưng kia. Nhìn trước ngó sau, Lăng Hiểu càng lúc càng thích con chim ưng này, khao khát nhìn Tam gia: " là cho em sao? Em cảm ơn Tam gia".

      Thấy Lăng Hiểu vui mừng nhảy nhót như chim sẻ tâm tình của Tam gia cũng vui sướng, cười cười vuốt ve tóc , ra hiệu cho Lăng Hiểu cùng mang bao trùm tay bằng da dày, để ngừa móng vuốt sắc bén của chim ưng làm rách quần áo, đâm vào da thịt.

      Chim ưng càng quý báu lại càng hung mãnh, có linh khí, mà lại vô cùng kiêu ngạo. Nó có thể phân biệt được ai có thể tạo thành uy hiếp với nó, ai là người đáng giá cho nó thuận theo, vì vậy, lúc Lăng Hiểu thò tay tính đụng vào nó, ràng là ở trong tay Tam gia vô cùng biết điều lại đột nhiên gây khó dễ, tiếng kêu, cái mỏ sắc bén liên hướng tới cánh tay Lăng Hiểu mổ mổ.

      Lăng Hiểu sợ hãi, vội vàng tránh , nhưng căn bản là trốn thoát được Chim ưng có sức bật rất mạnh, Lăng Hiểu cho rằng mình là người đầu tiên bị nó mổ, lại phát Tam gia đưa tay chắn trước mặt , tay bắt được cái mỏ ác liệt của chim ưng.

      hương vị máu tràn ngập trong khí, làm cho Lăng Hiểu ngây ngốc, càng làm khơi dậy dã tính của chim ưng. Đôi mắt Tam gia sắc bén, giọng lạnh nhạt bảo Lăng Hiểu lùi lại phía sau, tay kia bắt được đôi cánh giơ lên của chim ưng.

      Lăng Hiểu lui về sau mấy bước, khiếp sợ mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh của Tam gia, Hai tay lại lưu tình bẻ gãy hai cánh của chim ưng. Chim chóc sợ nhất là cánh bị thương, chúng thuộc về bầu trời, khi có cánh, liền có khả năng sống sót, lại càng Chim ưng là vua của bầu trời.

      tiếng kêu cao vút của chim ưng trở nên thê lương, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tam gia, lại cánh nào thoát khỏi đôi tay thon dài trắng noãn như tác phẩm nghệ thuật kia.

      Bộ lông màu trắng bay tán loạn, làm cho sức lực của chim ưng dần dần hao hết, ngay cả giãy giụa cũng còn sức, Tam gia mới buông lỏng tay, đem chim ưng gần như sắp chết ném xuống đất, giọng lạnh nhạt: "Súc sinh".

      Chim ưng với đôi mắt sắc bén trở nên rả rời, bộ lông màu trắng trở nên lộn xộn, dính bụi đất và máu, chỉ có thân thể hơi phập phòng tỏ nó còn sống, ngay cả sức lực để nhúc nhích cũng có.

      Lăng Hiểu ngây ngốc nhìn màn này, hoàn toàn ngờ Tam gia có thể mang theo nụ cười thản nhiên, động tác thong dong ưu nhã làm ra việc lưu tình như thế, cho đến khi mọi việc kết thúc, mới kịp phản ứng lại, vội vàng nắm lấy bàn tay bắt lấy mỏ chim ưng: "Tam gia người bị thương rồi? !"

      Tam gia khẽ cười cái, chẳng hề để ý lòng bàn tay mình bị mỏ chim mổ lỗ lớn, câu " có gì" sau đó liền lớn tiếng gọi người.

      Người hầu trong nhà sớm nghe được động tĩnh, cũng dám tự tiện qua, bị Tam gia ra lệnh đem chim ưng xuống chữa trị vết thương, mà thuốc sát trùng, thuốc cầm máu được đưa đến tay Lăng Hiểu.

      Lăng Hiểu hai lời, vội vàng lôi kéo Tam gia ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nửa quỳ ở bên cạnh , động tác thành thạo băng bó cho Tam gia. Sau khi xử lý vết thương xong, Lăng Hiểu mới miễn cưỡng yên tâm buông tay xuống.

      —— nếu như bởi vì mà Tam gia có chuyện gì, tội này thực thể gánh nổi.

      Lúc Lăng Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Tam gia. Tam gia từ cao nhìn Lăng Hiểu, trong đôi mắt đen dường như có ý gì đó thể , khiến cho Lăng Hiểu khỏi có chút sợ run.

      nhưng mà rất nhanh, Tam gia dời ánh mắt loại cảm giác khác thường này liền biến mất, Tam gia áy náy cười : "Làm em hoảng sợ rồi, xem ra súc sinh này còn chưa được huấn luyện tốt, tại thể đưa cho em, hai ngày này em đến đây nhiều chút, cũng để cho nó biết ai mới là chủ nhân của nó".

      "..... Dạ, Tam gia". Lăng Hiểu giọng trả lời, giả bộ bình tĩnh cúi đầu, bởi vì ánh nhìn vừa rồi của Tam gia mà trong lòng vẫn lo sợ và nghi hoặc như cũ.
      Lim-0403, Lazzy Le, 1620thuy11 others thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 32: Thiếu niên (hai mươi ba)

      Từ khi Lăng Hiểu bắt đầu nhớ thương con chim ưng trong nhà Tam gia tần suất chạy đến nhà Tam gia cũng nhiều hơn, cũng tận mắt nhìn thấy Tam gia dạy dỗ chim ưng. thể , những phương thức này đừng là chim ưng, coi như là người cũng có khả năng chịu nổi, thể cúi đầu xưng thần được.


      Dưới dạy dỗ của Tam gia, Chim ưng thu liễm được dã tính của mình, lại càng dám tùy ý mổ hoặc cào Lăng Hiểu nữa, bởi vì mỗi khi nó làm ra động tác như vậy, tất nhiên bị trừng phạt nghiêm khắc. Dần dần, Chim ưng chỉ học được bài xích Lăng Hiểu, thậm chí khi nếm được chút ngon nọt, còn biết nịnh nọt cọ cọ lấy lòng .


      Vài tuần sau, Tam gia mỉm cười với Lăng Hiểu, Chim ưng được huấn luyện tốt, có thể mang nó rồi.


      Lăng Hiểu để cho Chim ưng đậu cánh tay , tay kia vuốt ve bộ lông màu trắng vừa mới phục hồi của nó, chăm chú nghe Tam gia dặn dò.


      "chim ưng là ác điểu, cho dù được thuần hóa cũng phải bảo tồn dã tính của nó mới có thể có giá trị. Cho nó ăn thịt tươi, để nó tự mình ra ngoài săn, đừng có giữ nó nhiều quá". Tam gia bưng ly trà, ánh mắt nhu hòa nhìn Lăng Hiểu đối với chim ưng thích buông tay.


      Lăng Hiểu liên tục gật đầu, cho dù là chim ưng hay là người đưa tặng đều đáng giá để cho Lăng Hiểu cung phụng như tổ tông, huống chi bản thân Lăng Hiểu cũng vô cùng thích nó, sợ mình làm ra điều sơ suất nên cẩn thận ghi nhớ những điều cần chú ý, cảm giác mình mang trách nhiệm vô cùng to lớn.


      Đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu nuôi dưỡng con vật, cũng biết có thể nuôi được hay .


      ngay lúc Lăng Hiểu lo lắng thấp thỏm yên, người hầu đến cách hai người vài bước liền đứng lại, cúi đầu chào.


      Tam gia liếc người nọi cái, nhàng gật đầu ra hiệu đến, người nọ lập tức bước đến bên cạnh Tam gia, xoay người bên tai Tam gia.


      Tam gia nghe xong, có chút nhíu mày, lập tức phất tay cho người nọ lui xuống, sau đó nhìn về phía Lăng Hiểu.


      Lăng Hiểu đùa với Chim ưng lập tức nhận ra chuyện này có quan hệ với , lập tức ngồi ngay ngắn, chờ Tam gia mở miệng, mà tam gia đương nhiên phụ chờ đợi của , nhàn nhạt : "Tống Văn Bân chọc phải phiền phức".


      Lăng Hiểu sững sờ, nghi ngờ : "Làm sao vậy?"


      "Chỉ vì cái lợi trước mắt". Tam gia dùng nắp ly trà nhàng lọc lọc nước trà "Em cũng biết, mười tám tuổi, xem như trưởng thành, có thể bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong nhà. Đại khái là tuổi trẻ khí thịnh, muốn làm ra việc lớn để chứng minh bản thân, cho nên đắc tội với người nên đắc tội, cản đường người khác".


      Lăng Hiểu giật mình gật đầu, hiểu được Tống Văn Bân gặp phải phiền toái, nguyên nhân có lẽ có liên quan đến và Lăng gia.

      Tống Văn Bân cũng ngốc, nên đương nhiên cảm nhận được thái độ của cha Lăng có thay đổi. Mặc kệ có để ý đến thân phận vị hôn phu của Lăng Hiểu hay , cha Lăng chưa ràng với , trước khi chấm dứt quan hệ này lại tích cực thúc đẩy tình cảm của Lăng Hiểu và người đàn ông khác, đây đối với thể nghi ngờ là sỉ nhục lớn nhất.mới

      mới bước chân vào đời, chưa bị va chạm nên Tống Văn Bân đương nhiên phục, tự nhận bản thân mình ngoại trừ xuất thân kém chút, cũng thua kém tiểu thiếu gia của Thiệu gia được nuông chiều kia, dù cho xuất thân hơi kém, nhưng mà năng lực của hoàn toàn có thể bù vào chỗ thiếu hụt đó.

      ôm ý nghĩ như vậy, Tống Văn Bân càng ngày càng nóng lòng chứng minh bản thân, mà bởi vì vội vàng nên cũng mất ổn trọng và cẩn thận của mình.

      Lăng Hiểu khẽ thở dài, cảm thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm, may mà nhìn bộ dạng của tam gia, Tống Văn Bâ chắc cũng gây chuyện gì lớn lắm, cũng lo lắng quá mức: "Nếu vậy, nay thế nào rồi?"

      "Tất cả đều bình an, chỉ là bị vết thương , cũng chịu chút giáo huấn". Tam gia trả lời, nhìn thấy vẻ mặt bình tỉnh của Lăng hiểu, cũng vì tin tức này mà tỏ ra nôn nóng hay lo lắng, nên trong lòng Tam gia cảm thấy có chút vui vẻ.

      "Vậy là tốt rồi". Lăng Hiểu gật đầu, khéo miệng cong cong. Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của , lần này Tống Văn Bân bị dạy dỗ như vậy, chịu chút thiệt thòi, cũng có thể giúp ngã lần ra chút, thực cũng phải chuyện gì xấu.

      "Bất quá, còn có tin tức khác." Tam gia dừng chút, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Hiểu "Bây giờ ở chỗ Bạch Hà'.

      "Bạch Hà” Lúc này Lăng Hiểu ngược lại có chút lắp bắp sợ hãi, nhất thời thể tưởng được người chị bị quên kia có liên quan gì đến chuyện này —— chẳng lẽ là Tống Văn Bân chạy trốn tới chỗ của Bạch Hà, hoặc là đường gặp Bạch Hà, được ta cứu?

      cẩn thận nghĩ lại, dường như đời trước có xảy ra chuyện này, bất quá lúc đó biết ràng cho lắm, mà chuyện này sau đó cũng bị quên , cho tới giờ Lăng Hiểu mới nhớ tới.

      Kể từ đó, lên kiếp này Tống Văn Ban được định sẵn, mặc kệ Lăng Hiểu thế nào, chuyện đó đều diễn ra. Nghĩ đến đây, Lăng Hiểu trở nên bình tĩnh, trong lòng có chút áy nãy cũng tan thành mây khói, toàn thân nhõm.

      Nhìn thấy Lăng Hiểu sau khi nghe được tin này chẳng những khong có lo lắng hoảng loạn, ngược lại thoải mái vui sướng, khiến cho Tam gia luôn chú ý phản ứng của cũng thấy ngạc nhiên, bất quá cũng làm cho càng thêm quyết tâm.

      "Người cứu ta ta cứu lại ngươi, khi gặp phiền toái bọn họ lại gặp nhau, cái này được gọi là duyên phận phải ạ?" Lăng Hiểu ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ. ràng vì sống lại mà có nhiều việc thay đổi, nhưng mà đoạn gặp gỡ này lại hề thay đổi, Lăng Hiểu thực đúng là thể bội phục Tống Văn Bân và Bạch Hà, bọn họ quả thực là được à "ông trời tác hợp".

      "Duyên phận?" Tam gia mỉm cười, có chút khinh thường mà cười , "Nếu như cái này mà cũng được gọi là duyên phận....., cứ cho là vậy , bất quá tôi ngược lại rất vui bản thân mình chưa bao giờ gặp phải cái loại duyên phận này".

      Nghe lời của Tam gia, hai mắt Lăng Hiểu sáng ngời: "Chẳng lẽ là phải do ngẫu nhiên mà gặp được, mà là có nguyên nhân khác sao?'

      Mắt thấy bộ dáng hưng phấn chờ mong của Lăng Hiểu, Tam gia có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, tay điểm mi tâm của , khẽ quát: "Bộ dáng này của em giống như là tôi cố ý nhiều chuyện với em vậy, em muốn biết cái gì tự mình tìm hiểu , đừng lãng phí thời gian của tôi".

      Lăng Hiểu ngượng ngùng mà sờ lên trán của mình, lè lưỡi rụt rụt đầu, cho dù vẫn tò mò, lại dám lôi kéo Tam gia tiếp tục đề tài có dinh dưỡng này, thể bỏ qua.

      Đến khi Lăng Hiểu mang theo chim ưng trở về Lăng gia, có ý hỏi quản gia Bạch về tin tức của Tống Văn Bân, chỉ tiếc đối phương cái gì cũng biết, xem ra là chuyện Tống Văn Bân gặp phải phiền phức được truyền ra ngoài.

      Lăng Hiểu thật đúng bội phục tai mắt thủ hạ của Tam gia , dường như chỉ cần muốn biết, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng thể qua khỏi mắt , mà ngay cả chuyện của Tống Văn Bân là chuyện như con tôm, đều biết ràng.

      ... Bất quá, , Tam gia sao lại liên tục để ý chuyện của Tống Vân Bân như thế? Lãng phí thời gian và nhân thủ ở nơi cần thiết như thế, đây vốn phải phong cách của Tam gia….

      Đối với lai lịch của chim ưng, Lăng Hiểu chỉ qua loa vài câu, chú Bạch mặc dù biển Chim ưng quý giá, lại biế đây là chim ưng cực kỳ trân quý, vô giá, cho nên vẫn hỏi nhiều.

      Chim ưng của Lăng Hiểu làm cho Lăng gia vừa lo lắng lại thấy hiếm lạ, Chú Bạch muốn giúp Lăng Hiểu cho chim ưng ăn, suýt chút nữa bị nó mổ, việc này càng làm lo lắng trong lòng ông tăng cao.

      Chim ưng vốn cao ngạo ngất trời, lúc trước chỉ có mình Tam gia có thể chạm vào nó, nay tuy là có thêm Lăng Hiểu, cũng có nghĩa là người khác có thể tùy tiện chạm vào nó. Lăng Hiểu bất đắc dĩ, chỉ phải tự mình cho nó ăn, thu xếp ổn thỏa lúc này mới nhàng thở ra. Thấy chim ưng kiêu ngạo nhìn bốn phía chung quanh, đánh giá chỗ ở mới của mình, Lăng Hiểu càng cảm thấy mình đưa về nhà vị tổ tông rồi.

      Đương nhiên, chim ưng từ chối tất cả mọi người, lại cho phép vuốt ve nó, cũng làm Lăng Hiểu sinh ra loại cảm giác tự hào.

      Hôm nay là cuối tuần, Lăng Hiểu ngủ giấc thẳng đến trưa, chim ưng chờ cho ăn nhịn được kêu ầm ỉ, khiến thể thức dậy.

      Lười biếng đút cho chim ưng ăn, lại gọi người hầu mang thức ăn tới, Lăng Hiểu nhìn chú Bạch vào phòng ăn muốn lại thôi, trong lòng đại khái biết ông ấy muốn gì.

      "Tiểu thư, thiếu gia Tống văn bân... hôm qua xảy ra chút việc." chú Bạch giọng điệu có chút được tự nhiên, đôi mắt nhìn Lăng Hiểu trần đầy lo lắng và yên.

      "Nghiêm trọng ?" Lăng Hiểu dùng khăn ăn nhàng lau môi, dò hỏi.

      " tính nghiêm trọng, Tống gia mời bác sĩ, là nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi."chú Bạch trả lời, "Tiểu thư... Có tính nhìn xem chút ?"

      "Nếu văn bân xảy ra chuyện, về tình về lý tôi cũng nên thăm” Lăng Hiểu sờ sờ bụng no, từ bên bàn ăn đứng dậy.

      Tuy rằng Lăng Hiểu dùng hành động tỏ vẻ mình muốn thay quần áo ra ngoài, nhưng chú Bạch vẫn còn đứng đó ra ngoài, cho đến khi Lăng Hiểu nhìn ông với vẻ nghi hoặc ông lập tức quỳ xuống đất.

      Lăng Hiểu hoảng sợ, lập tức đỡ tay ông đứng lên, ngạc nhiên hỏi “chú làm gì vậy?”

      "Tiểu thư... Tiểu thư, tôi ….. tôi có lỗi với ! Xin nể tình tôi trước giờ vẫn luôn chăm chỉ hầu hạ , tha thứ lần này!” Chú Bạch được Lăng Hiểu đỡ vẫn kiên trì quỳ đất, nước mắt giàn giụa.

      Lăng Hiểu nhìn chú Bạch, mày hơi nhíu lại, : “Chú Bạch, Chú đứng lên rồi , rốt cuộc chú cái gì? ràng tôi làm sao biết có thể tha hay chứ?”

      Giọng Lăng Hiểu tuy ôn hòa, nhưng chú Bạch hầu hạ nhiều năm đương nhiên có thể nhận ra được tức giận chứa trong đó. Trước giờ Lăng Hiểu ân oán rất ràng, lại ghét nhấ bị người ta ép buộc, trải qua những chuyện của đời trước khiến vô cùng cẩn thận, dễ dàng đồng ý bất cứ chuyện gì, trừ khi có thể biết được đồng ý này gây thương tổn gì đến mình.

      Chú Bạch lại dám tiếp tục khóc lóc cầu xin, ông sớm biế Lăng Hiểu còn là bé hay ỷ lại vào ông trước kia nữa, trở thành người có chủ kiến, có quyết đoán, là người đứng đầu trong gia đình, làm cho người ta nhịn được sinh ra kính sợ.

      Chú Bạch có đứng dậy, lại thấp giọng, ràng toàn bộ việc, đại đa số tình huống Lăng Hiểu được Tam gia cho biết, nhưng có hai điểm làm cho hề ngờ tới.

      Thứ nhất, từ những lời Chú Bạch nó, đại khái biết Tống Văn Bân và Bạch Hà xảy ra chuyện gì, ta bị hủy trong trắng; thứ hai, ra Bạch Hà là cháu ngoại của chú Bạch, mẹ của Bạch Hà là con duy nhất của chú Bạch.

      Họ Bạch, cũng phải là họ thường gặp, buồn cười là Lăng Hiểu lại hề nghỉ đến vấn đề này.

      ra, đời trước Lăng Hiểu thất bại trong tay Bạch Hà, ngoại trừ nguyên nhân là Tống Văn Bân, còn lại là chú Bạch người mà tin tưởng nhất, người vẫn chăm sóc từ đến lớn, vẫn thương nếu cháu ông chưa phản đối. Trầm mặc tiếp nhận nguyên nhân của thay đổi này, ra nguyên nhân phải giống như Lăng Hiểu nghĩ đến bởi vì là chủ nhân nên thể phản đối quyết định của , mà bởi vì so với đứa “cháu hờ” này Bạch Hà mới thực là đứa cháu ruột có cùng huyết thống.

      Lăng Hiểu cong cong khóe miệng, trong lúc nhất thời cảm thấy, bản thân mình đời trước đúng là hoàn toàn bị người ta vứt bỏ….

      =========================

      Vẫn câu cũ: Mọi người đọc xong nhớ góp ý tui sửa lại, tui thấy có vài chỗ ổn lắm. cảm ơn trước:nod:
      hikari2088, Lazzy Le, 1620thuy11 others thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Lâu lắm mới thấy b ngó mặt!!
      nhinguyen thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      @139 ngày nào tui cũng ráng làm vài câu, đợi tới tháng 5 tui được nghỉ tranh thủ làm hehe
      hikari2088, 139Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :