Chương 9
- Mười sáu vạn hạ phẩm linh thạch!
- Mười sáu vạn năm ngàn hạ phẩm linh thạch!
…
Tô Hàm có vội ra giá, ngồi chờ thời cơ. Có lẽ là Ngũ Sắc lăng quá mức xinh đẹp, thành thử nó rất nhiều nữ tu thích, ra giá.
Sau khi đoán ra Ngũ Sắc lăng rất có khả năng là tài liệu chế Hỗn Thiên lăng. Tô Hàm hề nóng nảy, dù sao đây là cơ duyên của nữ chủ, là của mình là của mình.
Đến khi chỉ còn vài người ra giá, Tô Hàm ra giá.
- Hai mươi tám vạn hạ phẩm linh thạch!
Mấy người kia đều im lặng, Tô Hàm đùng cái tăng ngay năm vạn linh thạch, nhất thời làm bọn họ đứng hình.
Bích Nhu cười duyên :
- Huyền phòng, tiên tử ra giá hai mươi tám vạn hạ phẩm linh thạch, còn ai ra giá cao hơn ?
lúc Tô Hàm suy nghĩ, phòng chữ Thiên truyền ra giọng nữ.
- Ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch!
Tô Hàm giật mình, nghĩ tới cũng có người giống như mình, chờ tới giây phút cuối cùng. Nàng lập tức tăng giá:
- Ba mươi mốt vạn hạ phẩm linh thạch!
- Ba mươi lăm vạn hạ phẩm linh thạch!
Giọng nữ ấy theo sát phía sau.
Tô Hàm có chút do dự, đối phương đột ngột tăng thêm nhiều linh thạch như vậy. Hiển nhiên là nhất định phải mua cho bằng được. Chẳng qua ngẫm lại này hẳn là cơ duyên của mình, Tô Hàm lại kiên định ra giá:
- Bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch!
Muốn dùng linh thạch hù người, xem ai hù được ai!
- Hừ! Bốn mươi mốt vạn hạ phẩm linh thạch! Tại địa bàn của Thiên Nhất Môn ta, kẻ nào dám tiếp tục dây dưa!
Tô Hàm nhíu mày, Thiên Nhất Môn, phải là trại tập trung của đám người Tô gia sao? Tô Hàm nhìn về phía Lâm Quân, phát sắc mặt của y hơi bị trầm.
- Đó là phòng riêng của Tô gia.
Tô Hàm chợt ngẩn ra, Tô gia? Trong đó ngồi chớ phải là đám thân thích cực phẩm của mình hay sao?
‘Đông!’ tiếng, là tiếng cồng do Bích Nhu xao vang.
- Chúc mừng vị tiên tử của Thiên Nhất Môn này có được đoạn lăng!
Cái gì??? Tô Hàm hết hồn, mình mới lơ là có vài giây, Ngũ Sắc lăng liền thuộc về người khác rồi?!
Trong lòng Tô Hàm rất là khó chịu. Cơ duyên vốn thuộc về nữ chủ lại bị người khác đoạt được. Chuyện này có phải có nghĩa: Kể cả đó có là kịch tình trong nguyên tác chăng nữa, cũng thể quyết định hết thảy?
Đúng rồi, đây là thế giới chân thực, còn là bản tiểu thuyết nữa rồi. Bản thân quá mức ỷ lại kịch tình, cứ cái đà này, làm sao thoát khỏi móng vuốt của nam chủ được?
Sau đó, bọn họ tiếp tục bán đấu giá cái gì, Tô Hàm đều chẳng buồn quan tâm. Nàng đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân. Càng để ý tới sắc mặt của Lâm Quân càng thêm trầm.
Tô Hàm cho rằng mình lơ là, hề để ý đến hành vi của Bích Nhu. Ngược lại, Lâm Quân biết rất ràng. Tại sau khi bên phía Tô gia công khai thân phận, Bích Nhu chưa từng tiến hành theo thủ tục, đặt câu hỏi ba lần, mà nàng ta trực tiếp gõ cồng rất dứt khoát, kết thúc mọi chuyện.
Là sợ bên mình tiếp tục ra giá làm đám người Tô gia xuống đài được? Thiên vị đến như vậy, làm sao y giận sôi cho được?
Mãi cho đến khi hội đấu giá kết thúc, Tô Hàm vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tần Sách lo lắng, bồi ở bên người nàng, nhàng lấy tay huých cánh tay của Tô Hàm cái.
Tô Hàm hoàn hồn, đối diện với vẻ mặt đầy lo lắng của Tần Sách, nàng mỉm cười cái, xem như đáp lại. Có lẽ, mình nên chân chính nhận thức lại thế giới này lần nữa.
Cả nhóm mới vừa ra khỏi phòng, lập tức bắt gặp cảnh Bích Nhu mỹ nữ lúc la lúc lắc tới căn phòng Tô gia ngồi. Nàng ta nâng bàn tay trắng nõn lên, gõ cửa vài cái, sau đó thấy cửa phòng mở ra. Bên trong vang ra tiếng cười như chuông bạc, còn nghe tiếng khác.
- Bích Nhu tỷ tỷ, mời vào, tiểu muội đợi lâu!
Hửm? Ra là người quen? Tô Hàm nghĩ cũng nghĩ nhiều, người ta hai người thân quen có liên can gì tới nàng, tiếp tục ra ngoài. Còn Lâm Quân, sắc mặt vốn hơi hòa hoãn xuống, lại trầm lên tiếp.
Tâm tình tốt, Tô Hàm định trở về khách sạn ngay. Nàng với Lâm Quân, để cho mình nàng dạo phường thị. Tất nhiên là Lâm Quân đồng ý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hàm rầu rĩ vui, y lại mềm lòng. tâm trạng của tiểu thư tốt, vậy để cho nàng dạo giải sầu thôi! Chẳng qua, y đồng ý để mình nàng , phải dẫn theo Tần Sách.
Tuy tu vi tại của Tần Sách hơi thấp. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, ít ra cũng có cái bia đỡ đạn, có còn hơn , kéo dài thời gian vừa đủ cho mình chạy tới.
Đáng thương hoa mỹ nam, biết dụng ý của Lâm Quân.
Tô Hàm thủng thỉnh dạo. Tuy hai bên đường rực rỡ muôn màu, nhưng căn bản cải thiện được tâm trạng của nàng. Đột nhiên, Tần Sách dùng tay giữ lại nàng, chỉ vào cái hộp đá, nó được bày ở cái sạp ven đường. :
- Ta muốn cái này.
Tô Hàm hoàn hồn, nhìn về phía cái hộp đá Tần Sách chỉ vào. Chiếc hộp có màu đen tuyền, mặt có khắc vài hoa văn, có bất kỳ linh lực nào dao động, thoạt nhìn tựa như vật dụng của phàm nhân. Tuy vì sao Tần Sách lại muốn chiếc hộp chẳng có gì đặc biệt này. Chẳng qua là Tô Hàm chịu nổi ánh mắt khát vọng của mỹ nam. Vì thế nàng đến phía trước sạp, hỏi chủ sạp giá cả.
Khôn lanh chủ sạp sớm chú ý tới hành động giữa hai người. mài sẵn dao, đợi chờ hai con dê béo này.
- Tiểu tiên tử có ánh mắt thiệt là tốt, vật này là do ta cầm ra từ trong chỗ di tích. Tuyệt đối là hàng thượng cổ, chính phẩm. Tại hạ nhìn tiểu tiên tử rất quen mặt, chỉ cần mười khối trung phẩm linh thạch là được rồi.
Mười khối trung phẩm linh thạch? Tên chủ sạp này còn rất tự tin chào giá đấy. Tuy rằng mình thiếu chút ấy tiền, nhưng có nghĩa là chấp nhận để cho người ta coi mình là dê béo a! Tô Hàm phun chữ, kéo Tần Sách liền .
Chủ sạp sốt ruột, cái hộp này nằm ở chỗ lâu lắm rồi, căn bản bán được, khó được có người chịu hỏi giá, sao có thể cứ như vậy để bọn họ mất!
- Tiểu tiên tử đừng vội! Giá cả có thể thương lượng mà!
Tô Hàm quay trở lại, dựng thẳng lên ngón tay ra trước mặt .
- khối trung phẩm linh thạch?
Chủ sạp nhàng thở ra, kia cũng là món hời a.
Tô Hàm lắc đầu.
- khối hạ phẩm linh thạch.
- Cái gì???
Chủ sạp biến sắc, từ mười khối trung phẩm linh thạch bay xuống khối hạ phẩm linh thạch? có vui nha.
- Tiểu tiên tử giỡn , chênh lệch khỏi quá lớn!
Tô Hàm nhàn nhạt :
- bán thôi, cái hộp đá có linh khí, vốn là xem điêu khắc quá tệ, ta mới mua, khối hạ phẩm linh thạch, ta còn ngại nhiều!
xong vừa muốn kéo Tần Sách rời .
- Đợi chút, đợi …
Chủ sạp bất đắc dĩ gọi lại hai người.
- Thôi, ta bán cho các ngươi.
Tô Hàm thanh toán linh thạch, cầm lấy hộp đá nhét vào trong lòng Tần Sách. Tần Sách cẩn thận đem hộp đá cất vào trữ vật túi. Tô Hàm thế này mới chú ý tới, Tần Sách vẫn còn sử dụng trữ vật túi đẳng cấp thấp nhất, gian cùng lắm mới có 1m², là bé quá rồi.
Mới từ Vạn Bảo Các ra, Tô Hàm nghĩ lộn ngược trở về. Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy cách đó xa có của tiệm tên Lâm Lang các. Thế là dẫn Tần Sách qua đó.
Lâm Lang các là cửa hàng nội địa ở Hạo Thương Đại Lục. Giống Vạn Bảo Các, mối làm ăn cũng lớn, cao thủ nhiều như mây, đoạt được bảo vật tất nhiên ít. Nhưng mà Lâm Lang các vẫn thấp hơn Vạn Bảo Các bậc. Thế nhưng bọn họ vẫn thường xuyên tổ chức bán đấu giá các loại vật phẩm quý hiếm. Đoán chừng, chủ nhân đứng phía sau của Lâm Lang các, cũng phải người đơn giản.
Hai người vừa vào Lâm Lang các, liền có gã sai vặt tiến lên chào đón.
- Tiên tử mời vào, đạo trưởng mời vào.
Người này là phàm nhân.
Ở Vạn Bảo Các, thị nữ tiếp khách đều là Luyện Khí kỳ, thị nữ quản phòng là Trúc Cơ kỳ, mà quản là Kim Đan tu sĩ, cộng thêm Bích gia truyền thừa lâu đời. Hiển nhiên loại cửa hàng chỉ mới quật khởi trong vòng trăm năm nay như Lâm Lang các, làm sao có thể sánh bằng.
Tô Hàm mấy để tâm, hai tháng trước đây nàng cũng chỉ là cái phàm nhân, tự nhiên thái độ giống tu sĩ khác, tự cho mình cao hơn người ở trước mặt phàm nhân.
Tô Hàm gật đầu với gã sai vặt, ngược lại khiến gã sai vặt thụ sủng nhược kinh. lập tức cười tươi toe toét, ở phía trước dẫn đường.
Nếu Vạn Bảo Các là tòa lầu các, càng lên lầu phẩm giai của bảo vật càng tăng lên. Lâm Lang các là tòa trạch viện, càng về mặt sau, phẩm giai càng cao.
Linh thạch người Tô Hàm tính trong phạm vi Trúc Cơ thậm chí là Kim Đan, đều có thể tính là thổ hào. Nhưng ở trước mặt cao giai tu sĩ đủ nhìn. Cho nên, bây giờ hai người cũng cố sâu quá. Tự động dừng lại ở trước bảng hiệu chữ Huyền. Như vậy cũng đủ khiến Quản giật mình.
Bình thường, cũng chỉ có Kim Đan tu sĩ mới tới Huyền viện. Hai người này, người Luyện Khí, người Trúc Cơ, tài sản cư nhiên có thể so với Kim Đan tu sĩ. Xem ra tiểu tiên tử này xuất thân từ đại gia tộc a! Về phần Tần Sách, nhìn toàn thân phụ kiện giá rẻ là biết, chỉ làm người hầu mà thôi.
Quản của Lâm Lang các rất tinh mắt, nhận ra Tô Hàm xuất thân cao quý, chủ động vẫy lui thị nữ, tự mình tiến lên tiếp đón.
- Tiểu nhân là quản tại bên trong Huyền viện, tiểu nhân họ Tiêu. Hoan nghênh tiểu tiên tử quang lâm.
Tô Hàm nhìn ra tu vi của là biết ngay, cấp bậc của tuyệt đối phải cao hơn mình. Lúc này, có Lâm Quân ở bên cạnh, Tô Hàm dám lên mặt, tức thời đáp lễ lại.
- Tiêu quản .
Tần Sách trông thấy Tô Hàm đều phải khách khí, đúng là đơn thuần , nhưng có tới nỗi ngu, tự động thi cái lễ với Tiêu quản .
Tiêu quản cười tủm tỉm, chắp tay.
- Tiên tử khách khí, biết tiểu tiên tử tới đây là tìm vật gì?
Tô Hàm đưa mắt qua Tần Sách cái, ý bảo:
- Trước mắt tìm cho món trữ vật pháp khí. Ngoài ra, ngươi quen dùng cái loại pháp khí gì?
Câu sau là hỏi Tần Sách .
Tần Sách trong mắt tỏa ánh sao, nghĩ tới Tô Hàm là cố tình mua đồ cho .
- Kiếm, ta dùng kiếm.
Tiêu quản ngờ Tô Hàm mua sắm cho gã người hầu chỉ mới Luyện Khí kỳ, còn là đến Huyền tên cửa hiệu để mua. Tức thời, quản hơi bị ngạc nhiên, bất quá, tới khi quan sát tới dung mạo tinh xảo của Tần Sách xong, liền mỉm cười, tay làm thế mời.
- Hai vị thỉnh dời bước vào phòng khách chờ lát, tiểu nhân lập tức khố phòng.
Tô Hàm mỉm cười gật đầu, cùng Tần Sách theo thị nữ tới phòng khách, ngồi xuống chờ.
Sau khi thị nữ dâng linh trà xong, tự động lui về phía sau. Bây giờ Tô Hàm mới để ý, vị thị nữ này đối với dung mạo của Tần Sách, có nhiều để tâm. Từ đầu tới cuối, mí mắt luôn hạ thấp, đầu cúi xuống, dáng vẻ rất cung kính.
Nàng nhớ tới Vạn Bảo Các, đa số các thị nữ cứ liên tục nhìn chòng chọc vào dung nhan của Lâm Quân và Tần Sách, thậm chí còn nhộn nhạo xuân tâm. Như vậy, Tô Hàm mới cảm thấy có hảo cảm với Lâm Lang các hơn. biết là tất cả thị nữ ở tiệm này đều trải qua huấn luyện, hoặc chỉ có duy nhất người này là trường hợp ngoại lệ.
bao lâu, Tiêu quản quay trở lại, phía sau còn có vài người thị nữ, tay nâng khay.
Thị nữ đặt khay xuống trước mặt hai người, sau đó lần lượt lui ra ngoài. Tiêu quản tiến lên, mở ra trong số cái khay, giải thích:
- Những món này là trữ vật pháp khí, gian đều là 50m².
Tô Hàm nhíu mày, 50m², đúng là , nhưng cũng lớn.
Tiêu quản biết nhìn sắc mặt khách hàng, lại mở thêm khay khác:
- Đây là trữ vật pháp khí, gian có từ 100-120m².
Trữ vật nhẫn của Tô Hàm là do Đường Mị Nhi để lại, gian có ước chừng 1500 m², là kiện thượng phẩm pháp khí. Nguyên chủ lại là đại tiểu thư ăn khói lửa nhân gian, kiến thức về trữ vật pháp khí cũng nhiều.
Cho nên, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Tô Hàm vẫn cho rằng 100-120m2 cũng chưa đủ lớn. Nhưng trước mắt, nàng bị viêm màng túi, đúng là có linh thạch do Đường Mị Nhi lưu lại, nhưng đều nằm ở chỗ Lâm Quân. Chút nữa còn phải mua thanh kiếm, thể chi quá nhiều ở phương diện này, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
- Vậy món nào là có gian lớn nhất?
Tiêu quản vội vàng chỉ vào đôi khuyên tai.
- Là cái này, hai cái khuyên tai này, gian có khả năng lớn đến 120m².