1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      @Trần Ngọc Hà Thanh : công nhận cái từ "lầy" chính xác hết chổ , bạn ấy toàn làm mấy trò khó đỡ, mình edit mà còn run tay nổi da gà với hành động đó :yoyo41:

      @Phương Lăng : có câu của dân ngôn tình chúng mềnh là: tai họa thường sống lâu :3:
      Trần Ngọc Hà Thanh thích bài này.

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 55 – Tôi cũng là người, cũng có trái tim.


      Phòng bệnh yên tĩnh mất vài giây.


      Tần Chính khẽ cong lưng, mặt chôn chặt vào cổ Đường Y Y, tóc và cổ áo của che hơn phân nửa vẻ mặt của .


      Đứng ở góc của quản gia, ông có thể thấy được lỗ tai đỏ ửng của Tần Chính.


      Ông lắp bắp kinh hãi.


      Dù sao ông cũng là người tự tay mang hộp quà vào, chính mắt ông nhìn thấy tiên sinh lạnh nhạt đứng vào trong hộp quà, ra lệnh cho ông đóng gói lại, rồi bảo ông mang phu nhân vào.


      Trong suốt quá trình, ông luôn trong trạng thái nằm mơ.


      Ông thầm nhìn thoáng quá, quản gia thở dài tiếng trong lòng, với độ tuổi này của tiên sinh, làm loại chuyện giống như trong phim thần tượng như thế này quả cần dũng khí rất lớn.


      dễ dàng chút nào.


      Nhưng phiền toái là, phu nhân có phản ứng giống như diễn viên chính trong phim thần tượng, ngạc nhiên mừng rỡ đến mức che miệng, cũng có cảm động đến mức rơi lệ, tựa như người chịu tác động gì hết.


      Quản gia lại lần nữa tiếng động thở dài.


      Quãng thời gian trước, sinh hoạt cá nhân của phu nhân đều do chính tay tiên sinh lo liệu, đổi lại là ông, ông cũng chắc mình có thể ngày ngày làm được đến mức như vậy với vợ của mình.


      Bất thình lình, Tần Chính bắt gặp ánh mắt thương hại của quản gia, thái dương của giật giật.


      Phát áp suất khí xung quanh mình thấp xuống, quản gia cũng đứng đó nữa, ông lập tức bước ra khỏi phòng, nhàng đóng cửa lại.


      Bàn tay sau lưng Đường Y Y buông lỏng ra, Tần Chính mò lên tóc , trong tiếng của chèn theo tiếng thở dài – “Lãng mạn ra khó làm như vậy.”


      ngồi xổm trong hộp quà trong bóng đêm nghe thấy tim mình đập bang bang, cho đến khi Đường Y Y đến.


      Khi nghe đem hộp quà ném ra ngoài, trong giây phút đó, cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.


      Sau đó nghe quản gia thuyết phục Đường Y Y mở quà, cả quá trình đều nghe thấy hết, dần cảm thấy hô hấp của mình thông thuận, khí lưu thông cũng mong manh dần .


      Suýt chút nữa, ngất .


      Đường Y Y – “Nếu như cuối cùng quản gia thể thuyết phục được em sao?”


      Tần Chính nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ – “ ngất xỉu ở bên trong, nhưng trước khi ngất phải hô ‘cứu mạng’”


      Đường Y Y – “…”


      duỗi tay đẩy Tần Chính ra, cơ thể bị lung lay cái, rồi bị ôm lấy.


      “Còn cảnh nữa.”


      Tần Chính giam cả người Đường Y Y vào trong vòng tay, lấy cái hộp từ trong túi quần.


      mở hộp ra, bên trong lộ ra cây giáng sinh khảm kim cương – “Giáng sinh vui vẻ.”


      Đường Y Y nhìn chằm chằm vào cây giáng sinh, cảm thấy khó hiểu vô cùng.


      thấy Tần Chính thay đổi từng chút , dù vậy vẫn giữ bình tĩnh được.


      người như sao có thể thay đổi nhiều như vậy?


      “Đúng ra lúc này em phải …” Môi Tần Chính dán lên vành tai mềm mại của Đường Y Y, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, trong miệng chậm rãi thốt ra câu, giọng đầy từ tính, chậm rãi, khàn khàn – “A, , hôm nay giỏi quá.”


      Sắc mặt Đường Y Y thay đổi, cảm giác mình cần phải làm chút gì đó.


      Khóe môi Tần Chính vòng lên đường cong, hơi thở của lướt qua mặt mày Đường Y Y, cúi đầu cười thành tiếng.


      “Em có thể như vậy, nhưng càng thích em vào buổi tối hơn, khi đó em rất mê người, rất mạnh mẽ.”


      Đường Y Y nuốt hai ngụm nước miếng, rốt cuộc biết mình muốn gì.


      cần cái chậu.


      Vì thế Đường Y Y nhìn quanh quất hai bên, tìm vật cần tìm.


      Phát bình thường, Tần Chính nhướn mày – “Sao vậy?”


      Đường Y Y nghiêm túc – “Dưới giường có chậu hay vật gì khác ? Mau đưa cho tôi, tôi muốn nôn.”


      Mặt Tần Chính đen xì.


      “Thực rất buồn nôn?”


      chút cũng cảm thấy vậy sao?”


      Tần Chính im lặng.


      Đoạn hội thoại nhìn thấy phim ảnh, khi đó bản thân còn cảm thấy rất ổn.


      Lúc này bị Đường Y Y vậy, quay đầu lại cân nhắc kỹ càng, cảm thấy đúng là ổn.


      “Cả da gà em cũng nổi?”


      Tần Chính nhàng sờ xẹt qua tay áo Đường Y Y, hơi khựng lại, sắc mặt càng thêm khó coi.


      Đường Y Y vỗ vỗ tay Tần Chính – “Được rồi, cầm hộp quà ra ngoài , em muốn nghỉ ngơi.”


      Mày Tần Chính nhíu lại càng sâu, đôi môi mím lại sít sao thành đường, muốn ra ngoài.


      rất cố gắng mới làm được như vậy trước mặt , tựa như chú chó nhà to lớn bị chủ mình ghét bỏ, vừa đau thương vừa khổ sở.


      Đường Y Y lần mò tay vịn của ghế, bước chậm về phía giường, chưa được vài bước cả người bị hai cánh tay rắn chắc ôm gọn vào lòng từ phía sau, sau đó lưng chạm vào lồng ngực ấm áp.


      Để cây giáng sinh ngăn tủ, giọng Tần Chính mang theo phần cưỡng chế, phần lớn hơn là nhân nhượng và khẩn cầu.


      “Em được lén ném nó .”


      Đường Y Y liếc nhìn qua, mới nhìn thấy cây giáng sinh có vài chỗ hoàn mỹ, cho thấy trong quá trình chế tác có vài chỗ bị sai.


      Sai lầm cấp thấp thế này nhân viên chuyên nghiệp mắc phải, huống chi Tần Chính cũng lựa chọn sản phẩm có tì vết, khóe mắt Đường Y Y liếc nhanh qua gương mặt Tần Chính bắt gặp tia khó thấy được, dường như đoán ra điều gì.


      Mặt Tần Chính đổi sắc – “Em nghỉ , ở ngoài cửa, có chuyện gì gọi .”


      Dứt lời, mang theo hộp quà khổng lồ ra ngoài.


      Đường Y Y ngủ yên giấc, biết khi bản thân mớ câu đầu tiên Tần Chính bước vào, dịch chăn cho , đứng trước giường canh chừng .


      Gần đến năm mới, tình hình hồi phục của Đường Y Y ngày càng thuận lợi, chẳng những gầy mà còn được Tần Chính chăm sóc đến béo lên.


      Sau khi hỏi qua bệnh viện, Tần Chính mang Đường Y Y xuất việc, sắp xếp cho căn phòng có cửa sổ sát đất, khi mở rèm ra là thấy cảnh tuyết rơi đầy mặt đất.


      So sánh với sắc xuân tràn đầy của thảm lót sàn trong phòng, cảnh tuyết rơi bên ngoài càng cho người nhìn có cảm giác thuần khiết.


      Đường Y Y mỗi ngày chỉ cần ăn bữa ăn dinh dưỡng, rèn luyện cơ thể, cần quan tâm bất cứ chuyện gì khác.


      “Phu nhân, trợ lý Thạch đến đây, là tới lấy văn kiện.”


      Tiếng của quản gia vọng vào từ ngoài cửa.


      Đường Y Y nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường – “Bảo ta chờ chút.”


      Đường Y Y xong, vén chăn bước xuống giường, thong thả lại mở ngăn kéo văn kiện.


      Trong ngăn kéo đều là văn kiện quan trọng, Thạch Tiến thể tự do đụng chạm.


      Cho nên để cho Thạch Tiến tự mình tìm kiếm.


      lát sau, Đường Y Y lấy ra phần văn kiện tối hôm qua Tần Chính xem qua lần, rồi gọi trợ lý Thạch vào.


      Thạch Tiến vừa bước chân vào căn phòng lập tức bị diện tích rộng lớn của căn phòng làm bất ngờ sững ra.


      Cằm thiếu điều rớt xuống, đây mà là phòng sao? Là sân bóng rổ mới đúng.


      Vài giây sau, càng khiếp sợ hơn với trang thiết bị nội thất được trùng tu cho căn phòng này, nếu phải tóc còn dính tuyết, thực cho rằng mùa xuân đến.


      Thạch Tiến chậc lưỡi, nếu như ai cũng như tổng tài có thể vì làm vui lòng phụ nữ mà làm đến mức này, biết thế giới như thế nào…


      nhịn được nhìn người con mặc quần áo ở nhà màu đỏ đứng trước mặt thêm vài lần.


      Sắc mặt của còn tái nhợt gần như trong suốt, tính mạng như chỉ mành treo chuông như lúc trước, bây giờ là bộ dáng tràn đầy sức sống, được điều dưỡng rất tốt.


      Càng ngày càng thách thức tự chủ của phái nam.


      Đường Y Y mở miệng – “Sao vậy trợ lý Thạch? Tôi lớn lên bình thường sao?”


      Thạch Tiến lập tức lắc đầu, rồi gật đầu cười – “Đẹp hơn so với lúc trước.”


      Thạch Tiến bật thốt ra câu đánh giá, mồ hôi lạnh rỉ ra sau lưng, may là tổng tài ở đây lúc này.


      Đường Y Y đưa văn kiện tới cho Thạch Tiến.


      Thạch Tiến duỗi tay nhận lấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà ra vài câu – “Lần này hợp tác này tổng tài và phía bên kia thuận lợi lắm.”


      Đường Y Y nhíu mày – “ thuận lợi?”


      Thạch Tiến định tát chính mình.


      Tại sao lại lỡ miệng như vậy?


      Đường Y Y khuyến khích Thạch Tiến – “ , có gì.”


      ấy trách phạt cậu.” dừng lời chút – “Tôi bảo đảm.”


      Thạch Tiến do dự trong chốc lát, đem đầu đuôi chân tướng cho biết.


      Có vài công ty từ lâu vừa mắt với độc tài của Tần Chính, nhưng dám phản kháng, lần này chộp được cơ hội ngàn năm có nên liên hợp lại, hao tổn tâm trí muốn móc miếng thịt của .


      Đường Y Y cố sức đứng lên được, đành ngồi ghế sofa, hai tay nắm lại đặt đùi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.


      Thạch Tiến lên tiếng quấy rầy suy nghĩ, im lặng đứng bên.


      Cho đến khi giọng của Đường Y Y vọng vào tai .


      Trong lòng Thạch Tiến nhấc lên sóng to gió lớn, lập tức cầm bút đưa cho Đường Y Y.


      Đường Y Y lấy bút sửa hai chỗ trong văn kiện, rồi đưa cho Thạch Tiến bảo ra ngoài.


      Thạch Tiến nuốt nước bọt xuống, đời này chỉ sợ có duy nhất người phụ nữ dám chỉnh sửa văn kiện khi chưa có đồng ý của tổng tài.


      nấn ná lại thêm, lập tức trở về công ty, đem văn kiện đưa đến tay Tần Chính, kể cả những lời của Đường Y Y.


      Sâu trong mắt của Tần Chính tuôn ra vài phần tán thưởng và sung sướng, Đường Y Y chịu quan tâm chuyện của .


      Có lẽ ai biết, cho dù can thiệp của Đường Y Y bằng bất cứ cách nào, đều vui vẻ.


      chỉ sợ Đường Y Y quan tâm tới .


      Hội nghị kết thúc, Tần Chính đẩy ghế da ra, bước lại trước cửa sổ, nụ cười khóe môi kiềm chế đước xông ra ngoài.


      Vì thế nên động kinh thêm lần nữa, mua hai bộ đồ ngủ tình nhân về nhà. Tạo hình đáng , màu hồng, tạo hình động vật.


      Của Đường Y Y là con thỏ, của Tần Chính là cọp.


      từ chối, rất kiên quyết – “Tự mặc .”


      Tần Chính giơ bộ đồ ngủ hình con thỏ lên – “Bộ này dành cho nữ.”


      Đường Y Y chút suy nghĩ – “Đưa cho người giúp việc trong nhà.”


      Gương mặt Tần Chính khó nén bi thương, nhanh chóng che giấu – “Lần này là ai?”


      “Tiểu Hạ, tiểu Khâu? Hay là tiểu gì?”


      tháo mắt kính gọng vàng mũi xuống, nhéo nhéo vài cái vào ấn đường, cúi đầu thở dài tự với mình, cũng có trái tim.


      cũng bị thất vọng, cảm thấy khó chịu, cũng vì tâm ý của bản thân được đón nhận như mong đợi mà cảm thấy lạc lõng.


      Bất quá, Tần Chính cảm thấy mình may mắn vô cùng, đến mức bảy mươi tám mươi tuổi, đến khi bản thân nổi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.


      biết Đường Y Y, đến tột đỉnh.


      Ông trời đối với Tần Chính rất tốt.


      Cho thời gian và cơ hội để đền bù.


      Trong lòng hơi đau, tựa như có bàn tay bóp chặt sít sao, trong vô thức, Tần Chính đau đến thở cũng đau, hô hấp dồn dập.


      hiểu , Đường Y Y thể nào vì chuyện xảy ra trong vài tháng bỏ qua hay quên những tổn thương tạo cho mấy chục năm qua còn chút gì.


      Chuyện duy nhất có thể làm là chờ thời gian trôi qua.


      Nghĩ như vậy, Tần Chính ra – “Y Y, tôi cũng là người có trái tim.”


      Đường Y Y bị lời ngắn gọn của Tần Chính làm ngẩn người ra.


      “Em muốn mặc, vậy cần mặc.”


      Tần Chính lấy hai bộ quần áo bỏ vào trong tủ, Đường Y Y mặc, mình mặc có ý nghĩa.


      Y Y thêm gì nữa.


      Mặt Tần Chính chút thay đổi – “ rót nước cho em.”


      bước ra ngoài, bưng nước vào, đột nhiên – “Đêm 30 tiểu Huy và Quý Thời mang theo Quý Tiểu Ngôn đến đây.”


      Kể từ khi tiểu Huy và Quý Thời kết hôn, Tần Chính trải qua đêm giao thừa chỉ có mình.


      Cả nhà tiểu Huy đến đây, nhiều người, khí náo nhiệt, Tần Chính cứ thế mà làm, đơn giản chỉ vì muốn cho Đường Y Y vui.


      Từ khi tìm được Đường Y Y đến giờ, ít khi tươi cười, cho dù dùng hết sức chăm sóc, che chở, chuộc tội.


      Đường Y Y uống ngụm nước, giao thừa năm ngoái Tần Chính mang trở về Manhattan, còn chưa nhớ ra tất cả mọi chuyện, vài ngày liên tiếp đều bị giam bên cạnh mình.


      Cho đến mùng ba, sinh nhật của , Tần Chính mới cho chơi.


      Lần này muốn đón năm mới với cả nhà Trương Tiểu Huy, đúng là làm cho bất ngờ.


      “Tất cả đều đến sao?”


      Tần Chính um tiếng – “Đến lúc đó khí trong nhà náo nhiệt hơn.”


      bước đến bên đàn dương cầm ngồi xuống – “Hôm nay em muốn nghe gì?”


      Đường Y Y – “Nghe giống ngày hôm qua.”


      xong, nhạc dịu dàng chảy ra từ đầu ngón tay Tần Chính, tung bay, xoay tròn .


      Người đàn ông gần bốn mươi tuổi phô trương, khoe khoang ra ngoài tất cả những gì trải qua, những điều ấy lắng đọng ở khóe mắt đuôi mày và bên trong con người , sức hấp dẫn phong phú, khiến người khác theo đuổi dứt.


      ngồi trước đàn dương cầm, gò má tuấn tú, tư thái chững chạc, nho nhã, khí chất cao quý tản mát ra bên ngoài và mị lực chỉ có vào độ tuổi của .


      Khung cảnh phát họa trước đàn dương cầm tựa như bức tranh, người đàn ông tôn quý ưu nhã đầy khí chất đế vương.


      Đường Y Y dựa vào giường, hơi thở dần dần thong thả, đều đều, ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ.


      Ngày ba mươi, Quý Thời lái xe chở vợ và con trai đến nhà Tần Chính.


      Tuyết đọng lớp rất dầy, cũng may người giúp việc kịp thời chuẩn bị dụng cụ và dọn dẹp.


      “Quý Tiểu Ngôn, đổi giày rồi mới bước vào!”


      Quý Thời lạnh lùng .


      Quý Tiểu Ngôn rụt bàn chân sắp giẫm lên thảm lông rụt về, ngoan ngoãn đổi giày.


      Bé vui vẻ sôi nổi, cảm thấy nhà của cậu so với nhà mình càng đẹp hơn nhiều.


      Nhà cửa do chính Quý Thời thiết kế, nếu biết con trai mình nghĩ gì, có lẽ bị tức tới mức lỗ mũi bốc khói.


      Trương Tiểu Huy hoang mang hỏi – “, tất cả mọi người đâu rồi?” Trong nhà sao người giúp việc?


      Tần Chính – “Họ về nhà ăn mừng năm mới.”


      Trương Tiểu Huy và Quý Thời – “…”


      Hai vợ chồng trăm miệng lời thốt ra – “Vậy ai nấu bữa ăn tối?”


      Tần Chính ngẩng đầu, ý tứ vô cùng ràng.


      , cũng biết em có thể nấu được, nhưng giờ…”


      Trương Tiểu Huy sờ sờ bụng đội lên dưới lớp áo, tỏ ý bản thân bất lực.


      “Em vào phòng thăm chị Y Y.”


      Trương Tiểu Huy bước linh hoạt, chút cũng giống thai phụ - “Chị ấy ở trong phòng phải ?”


      “Tiểu Ngôn, đừng chạy lung tung!”


      Sau khi dặn dò con trai mọi chuyện, Trương Tiểu Huy vứt bỏ em rể và vợ trong phòng khách, bước về phía phòng ngủ.


      Trương Tiểu Huy là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ, còn Đường Y Y hoạt động tiện, hai người giỏi nấu ăn đều thể ra tay, nên nhường cho hai đại gia làm.


      “Tôi trước, tôi chỉ biết xào trứng với cà chua.”


      Quý Thời nhún nhún vai.


      Bộ dạng Tần Chính cứ như mọi chuyện nắm chắc trong tay – “Cậu làm phụ bếp là được rồi!”


      lát sau, Quý Thời được chứng kiến bộ dạng Tần Chính liên tục làm đổ thức ăn mặt đất, còn bình tĩnh ra lệnh cho “Lấy thịt cắt.”, nhìn thấy vậy, hỏi.


      “Cắt ra sao? Thành từng khối hay là cắt mỏng?”


      “Tùy ý cậu.”


      “…”


      Trong phòng ngủ, Trương Tiểu Huy và Đường Y Y ngồi chuyện, đè nén cảm xúc rung động khi nhìn căn phòng trước mắt mình.


      “Chị dâu, cơ thể chị hồi phục ra sao?”


      Khi tiếng chị dâu vang lên, nhìn ra cảm xúc gì lên gương mặt Đường Y Y.


      đến nỗi.”


      đưa mắt nhìn qua bụng Trương Tiểu Huy – “Mấy tháng rồi?”


      Nhắc tới đứa con chưa chào đời, giữa đầu lông mày của Trương Tiểu Huy tỏa ra tình mẫu tử ấm áp – “Sắp tám tháng.”


      Đường Y Y hỏi – “Căng thẳng ?”


      căng thẳng.” Trương Tiểu Huy – “Lúc em mang bầu Tiểu Ngôn luôn lo lắng đề phòng, thai thứ hai tâm lý vững hơn nhiều, nên tâm trạng cũng tốt hơn.”


      và Đường Y Y những chuyện vui trong quá trình mang thai, ví như lần đầu bé máy thai, quyền đấm cước đá trong bụng .


      Đường Y Y trượt xuống từ từ vịn tay ghế dựa vào cửa số, kéo rèm ra, mắt nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, sắc mặt lập tức biến đổi.


      Trong tuyết có hình trái tim, móc nối lại vừa khít, Tần Chính đứng bên trong, tay bỏ trong áo bành tô, cách cửa kính, nhìn vào Đường Y Y, biết nhìn bao lâu.


      Giọng Đường Y Y im lặng đột ngột, Trương Tiểu Huy từ trong mắt Đường Y Y thấy có chuyện bình thường nên đưa mắt nhìn qua, mí mắt Trương Tiểu Huy giật giật.


      Vừa nhìn qua lập tức biết đây chính là phong cách của Quý Thời.


      vậy mà nghe theo lời đề nghị ngây thơ của Quý Thời.


      Quá kinh hãi.


      Hơn nữa, hai người đàn ông kia phải ở trong bếp hay sao?


      Trương Tiểu Huy vội khép lại miệng mở lớn vì kinh ngạc của mình, nội tâm bị đả kích .


      “Chị dâu, nếu chị kéo cửa sổ ra, của em thành người tuyết mất.”


      Đường Y Y chuyển người qua xe lăn, đưa lưng về phía Tần Chính.


      đứng trong tuyết, phủi tuyết bám đầu vai, điềm nhiên như quay vào nhà nấu ăn.


      Đường Y Y nhìn thấy là được rồi.


      Bầu khí trong phòng ngủ thay đổi từng chút .


      Trước khi đến đây, Trương Tiểu Huy từng suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, nếu như chiều theo ý của Đường Y Y, để mọi chuyện phát triển theo ý ấy mong muốn, e là bản thân mình làm cho mối quan hệ của ấy và trai mình càng chìm vào bế tắt.


      Quý Tiểu Ngôn chạy vào, ngọt ngào gọi – “Mợ.”


      Y như đúc lúc trước.


      Bé nhìn bốn phía, mở hai mắt tròn xoe – “Mợ, phòng của mợ là đẹp.”


      Đường Y Y cười hỏi – “ vậy ?”


      Quý Tiểu Ngôn gật đầu như gà mổ thóc – “Dạ!”


      “Mợ, con có thể chơi ở đây ?”


      Trương Tiểu Huy lén liếc về phía Đường Y Y, nghe thấy bật ra tiếng cười tươi tắn – “Có thể.”


      Thấy vậy, Trương Tiểu Huy cũng nở nụ cười.


      Bên ngoài vang lên tiếng vang ầm ầm, tựa như phòng bếp phát nổ.


      Trương Tiểu Huy và Đường Y Y nhìn nhau.


      “Để hai người họ tự xử lý .” Trương Tiểu Huy – “Nấu cơm chỉ là việc của phụ nữ.”


      “Đêm 30, cũng nên cho hai người họ biết như thế nào củi lửa mắm muối tương dầu.”


      Đường Y Y bất giác bĩu môi.


      Thảm họa phòng bếp.


      Lúc trời tối, mùi thơm của thức ăn lãng đãng trong khí.


      Trương Tiểu Huy đẩy Đường Y Y ra ngoài, nghênh đoán hai người là cả bàn cao lương mỹ vị.


      Hai người đàn ông bày chén đĩa, có khuôn có dạng.


      Trương Tiểu Huy chút nào nể mặt chọc thủng mặt hai người – “Đặt khách sạn nào vậy?”


      Mặt Tần Chính đổi sắc, tựa như biết chuyện gì xảy ra.


      Quý Thời mặt đỏ tim đập nhanh – “ Phúc Dụ Lâu.”


      chỉ chỉ vào phòng bếp, nghiêm túc – “Món của vợ làm còn để trong bếp, muốn bưng ra ?”


      Trương Tiểu Huy và Đường Y Y đồng thời lên tiếng – “ cần!”


      Quý Thời tỏ vẻ tiếc nuối – “Bản thân cảm thấy mùi vị tồi, đúng vợ?”


      Nghe thấy vậy, Tần Chính nhàng đem mọi việc đổ lên đầu Quý Thời – “ lắm.”


      Ý là, mọi chuyện đều có tham gia, những chuyện xảy ra trong phòng bếp đều có liên quan gì đến .


      Quý Thời – “…”


      Đây chính là nguyên nhân muốn gặp của vợ mình, đa mưu túc trí – đây là bốn từ dành cho Tần Chính.


      Quý Tiểu Ngôn tham ăn phá vỡ bầu khí như so chiêu trong phòng.


      Tần Chính ôm Đường Y Y đến chiếc ghế chuyên môn dành riêng cho , sau đó gắp thức ăn cho , toàn bộ đều là món thích.


      Quý Thời và Trương Tiểu Huy trao đổi bằng mắt với nhau, tia kinh ngạc đều lên trong mắt hai người.


      Chỉ có bạn Quý Tiểu Ngôn là quan tâm đến chuyện của người lớn, chỉ vùi đầu gặm cánh gà bé thích nhất.


      Tần Chính mở miệng, giọng mơ hồ nghe – “Buổi tối mọi người ở lại đây .”


      phát , cảm xúc người Đường Y Y ôn hòa hơn rất nhiều.


      Nhiều người bầu khí náo nhiệt thêm chút ít.


      Có lẽ sau này nên mang Đường Y Y ra ngoài dạo nhiều hơn, nhìn ngắm cảnh sắc và phong thổ ở nhiều địa phương khác nhau.


      vui vẻ, cũng vui vẻ theo .


      Nghe mình như vậy, Trương Tiểu Huy đại diện cả nhà trả lời – “Được thôi.”


      Quý Thời dùng im lặng để trả lời Tần Chính, vợ gì chính là cái đó, cứ theo đó mà làm thôi.


      Sau khi ăn xong, Tần Chính mang Đường Y Y đến chỗ, Quý Tiểu Ngôn ầm ĩ muốn ở cùng mợ, cho nên cả nhà Quý Thời cùng theo.


      Cáp treo chậm rãi chạy lên đỉnh.


      Cảnh vật chầm chậm lướt quá, phố thị về đêm lộ ra sót gì.


      Tần Chính cúi đầu lướt di động, rồi bỏ di động vào trong túi quần mình.


      hai phút sau, tấm vải trắng được kéo xuống, khu vui chơi khổng lồ ra giữa trời tuyết trắng, mỗi chỗ đều được xử lý tốt, hình dạng từ lớn đến để lộ ra ngoài.


      Màu sắc rực rỡ, đẹp rung động lòng người.


      Quý Tiểu Ngôn lập tức đem mặt dán lên cửa kính, nhìn đến ngây người.


      Tần Chính ít làm nhiều, muốn dùng quãng đời còn lại của mình đem tất cả những điều tốt đẹp nhất đời này đến trước mặt Đường Y Y.


      Đường Y Y bị Tần Chính ôm, nghe giọng của vang ở đỉnh đầu – “Khu vui chơi này được tạo nên bởi vì em.”


      Quý Thời đứng bên cạnh chậc chậc hai tiếng, rỉ tai với Trương Tiểu Huy – “ vợ muốn chơi trò lãng mạn.”


      Trương Tiểu Huy cũng chậc lưỡi – “Cái sau càng hơn cái trước, hù chết người.”
      Last edited: 24/8/17

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      hù chết mem rồi đây này :shiver::shiver::shiver:
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      thông báo : máy tính mị dùng edit hư rồi :) :) :)
      levuong, Tóc XùJeremej San thích bài này.

    5. 13emap

      13emap New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Hóng hóng hóng... mong máy Carol mau sửa xong để mọi người cùng chờ màn lãng xẹt đỡ nổi của TC :th_18::th_18:
      Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :