1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 48: Đùa giỡn.

      Edit: meowluoi.

      Mạc Minh tiện tay mở mấy trang blog liên quan, khắp nơi đều bùng nổ tin tức này.

      Đột nhiên, “Cạch” tiếng tắt máy.

      Kỳ Diệu sững sờ đột nhiên hồi phục lại tinh thần: “Làm sao bây giờ?”

      Mạc Minh trầm mặc lát: “Công ty quan hệ xã hội giải quyết.”

      “Như… Như vậy à?” Đối với việc mặn nhạt đáp lại, Kỳ Diệu hiển nhiên hài lòng lắm.

      “Nếu thế nào?” Nào ngờ người trong cuộc nóng vội, chỉ đứng thẳng người, ung dung nhìn mắt .

      Kỳ Diệu khẽ nhếch miệng, lại biết nên tiếp thế nào.

      Bất kể việc gì, đều có thể làm nghẹn họng.

      Tiểu nha đầu buồn bực im lặng, lên tiếng.

      Mạc Minh thấy vẻ mặt thay đổi - - đột nhiên im lặng, ý thức được cái gì đó.

      “Sao thế? Lo lắng cho tôi à?” dùng giọng êm tai dễ nghe hỏi , thấy lông mày nhíu lại.

      “Đúng vậy.” Kỳ Diệu đối mặt với ánh mắt , , “ cũng biết hậu quả nếu chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới che giấu Mạc Du và Mạc Nhiên tồn tại, phải sao?”

      Tiểu nha đầu thẳng, bổ sung thêm câu, làm tâm tình u.

      “Sở dĩ tôi công bố bọn chúng tồn tại, phải sợ bọn chúng làm ảnh hưởng đến tôi, mà vì muốn bọn chúng bị truyền thông và paparazzi quấy rầy.”

      tiện tay sửa lại ống tay áo, tùy tiện , làm Kỳ Diệu sửng sốt.

      sợ fan vừa nghe có con trai, liền…”

      “Liền thích tôi sao?”

      Mạc Minh tiếp, đổi lấy nương gật đầu.

      “Nếu như bởi vì tôi có đứa bé mà ghét bỏ tôi, như vậy, tôi cũng cần trở thành thần tượng.”

      Lời này…. là quá cao ngạo.

      Nghe Mạc Minh sắc mặt đổi xong, Kỳ Diệu thoáng chốc bỏ xuống âu lo lúc trước.

      Chỉ là…

      xác định mất số lượng người…”

      “Lời tôi vừa mới , cần tôi lần nữa sao?”

      vẫn còn băn khoăn chỉ đổi lấy châm chọc.

      sao… quan tâm, được chưa?

      Tiểu nha đầu bĩu môi - - thu hồi hết biểu cảm của vào trong mắt, Mạc Minh để lại dấu vết nhếch miệng cười, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay.

      “Vẫn còn sớm, mua đồ với tôi.”

      Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.

      “Hả?”

      mua đồ, đường quay về, thuận tiện đón Mạc Du, Mạc Nhiên về nhà.” Mạc Minh ung dung thêm giải thích.

      Kỳ Diệu nên lời.

      “Phát sinh việc này, còn có tâm tư mua đồ sao?” tự chủ được chỉ máy tính, miệng đỏ hồng mấp máy.

      “Xem ra tôi phải lại lần nữa rồi.”

      Dưới tình cảnh này, mặc dù Kỳ Diệu cảm thấy còn rất nhiều lời để , nhưng đối mặt với người đàn ông trấn định mang vẻ mặt trào phúng, biết nên bắt đầu từ đâu.

      Cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được được được… quan tâm, lợi hại. Nhưng mà, coi như quan tâm chuyện hai đứa bé bị lôi ra ngoài ánh sáng, nhưng tại sao tôi phải mua đồ cùng ? sợ bị người ta nhìn thấy, càng đổ thêm dầu vào lửa sao?”

      “Dựa theo ý của , tôi có quyền mua quần áo cho con trai sao?”

      Kỳ Diệu bị làm cho hồ đồ.

      Hóa ra là muốn mua quần áo cho Mạc Du và Mạc Nhiên? Nhưng mà, sao đột nhiên lại quan tâm hai đứa bé thế?

      Dưới ánh mắt soi mói của tiểu nha đầu, người đàn ông bình tĩnh đeo khẩu trang và kính râm.

      “Có ? Thời gian bị làm phí hết rồi.”

      Cái này phải là mới đúng?

      Mười phút sau, nương ngồi xe nhăn mặt. cảm thấy, Mạc Minh lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn, thế nên vẫn theo - - nhưng vẫn cảm thấy được tự nhiên?

      Mạc Minh ngồi ghế lái liếc nhìn .

      “Đưa ra ngoài nên cảm thấy mất hứng sao?”

      “Tôi phải là đứa bé…”

      Kỳ Diệu vốn muốn nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cười tiếng, làm nhìn sang.

      rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười, có thể mê hoặc tất cả người.

      Tiểu nương vội vàng quay đầu .

      Người đàn ông này quá nguy hiểm! Sao trước kia lại phát ra nhỉ!

      “Chưa có ai , lớn lên rất giống học sinh cấp ba sao?” Lúc mím môi nhìn tới , hết lần này đến lần khác lại chủ động trêu chọc .

      Vừa nghe bốn chữ “Học sinh cấp ba”, Kỳ Diệu nhịn được quay đầu lại nhìn .

      “Việc này thể tôi còn trẻ! Trẻ tuổi là chuyện tốt, hiểu ? Hơn nữa, cho dù bề ngoài tôi chưa thành niên, nhưng nội tâm thành thục!” Mới giống , bị còn làm như có chuyện gì, mang nương ra đường mua mua mua!

      Mạc Minh nghe tức giận , mặt ngày càng vui vẻ.

      “Tôi nhìn ra tuổi tâm lý của cũng vượt quá hai mươi, từ lời và giọng điệu của biết.”

      Kỳ Diệu nổi cáu, muốn chuyện với .

      lát sau, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang web, tìm trang web chuyên về tuổi tâm lý, mất năm phút làm xong khảo sát.

      Nhìn con số lớn đỏ tươi, đắc ý hả hê nhếch khóe miệng, mang di động tới, gọi Mạc Minh nhìn.

      “Cái gì đó?”

      “Tuổi tâm lý của tôi! Vừa mới khảo sát!”

      Mạc Minh giễu cợt.

      “Web này chỉ lừa tiểu nương, cũng tin. Qủa nhiên là người chưa thành niên.”

      phải! Đây là do chuyên gia làm, có chứng thực!”

      “À…”

      nương bị cười nhạo bất bình cất di động.

      “Ngây thơ.” đánh giá người đàn ông bên cạnh.

      “Sao biểu diễn mặt này trước mặt con trai ấy?” lát sau, kìm nén được châm chọc .

      Mạc Minh chẳng hề để ý.

      “Tôi là diễn viên chuyện nghiệp, rất đa tài.”

      “Hừ.”

      Mạc Minh nhìn vẻ mặt khinh thường của tiểu nha đầu, phát hóa ra trêu chọc lại sung sướng như vậy.

      Hai người cứ như vậy câu được câu đến tòa nhà. Kỳ Diệu dẫn Mạc Minh vào cửa hàng thời trang trẻ em chọn quần áo trước, phát Mạc Minh có kinh nghiệm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn . Sau đó, vào khu nữ trang, mua vài bộ quần áo hè và thu, cảm thấy đủ rồi, liền ra ngoài cùng người đàn ông.

      Mạc Minh thấy thẳng ra khỏi khu nữ trang, cuối cùng ý thức được thích hợp.

      “Mua như vậy là đủ sao?”

      “Đủ mà?”

      Mạc Minh bị làm cho tức giận.

      theo tôi.”

      lát sau, Kỳ Diệu cứ thế bị người đàn ông mang tới cửa tiệm quần áo. Mạc Minh đưa dạo vòng, nhìn quần áo thích hợp, trực tiếp bảo nhân viên đóng gói.

      Gặp khách cũ xa xỉ, nhân viên cửa hàng càng vui vẻ hơn, nương bên cạnh người đàn ông lúng túng.

      “Tôi, tôi, tôi… Tôi cần nhiều quần áo như vậy đâu?” Tuy vừa ý, cũng thích.

      “Mỗi ngày thay bộ, tôi nhìn tâm tình tốt hơn.”

      Trong tim Kỳ Diệu giống như có hàng vạn con ngựa lao nhanh.

      mặc quần áo phải để nhìn!

      Cảm thấy “Trợ lý riêng” có nghĩa vụ lấy ông chủ làm niềm vui, Kỳ Diệu quyết định “Giáo dục” đại minh tinh tiêu tiền như nước này.

      mua quá nhiều rồi, đừng vì kiếm được nhiều tiền liền coi trọng. Hơn nữa, tôi cần! Bộ dáng này của , tôi có gánh nặng trong lòng!” theo sau ảnh đế, nhìn coi ai ra gì đưa thẻ số dư còn lại mười vạn, “Này này này…”

      “A, vị tiểu thư này, bạn trai quan tâm như thế, phải cao hứng mới đúng!” Ai ngờ nhân viên cửa hàng bị số tiền sắp kiếm được làm cho choáng váng, vươn tay trước bước, rút thẻ vàng từ trong tay Mạc Minh, còn nháy mắt ra hiệu với : “Nếu tôi có bạn trai tôi như thế, đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

      xong, ấy cũng để cho Kỳ Diệu có cơ hội phản bác, lấy thẻ vàng quẹt.

      ấy phải là…” Kỳ Diệu bị nhân viên cửa hàng làm ngơ ngẩn, khi phản ứng lại, lúc muốn làm sáng tỏ, Mạc Minh liền che miệng .

      “Xuỵt… muốn người khác chú ý à? Giống trống khua chiêng như vậy, nhỡ đâu bị người ta nhận ra, tôi đưa mua đồ sao?” Người đàn ông gần bên tai , hơi thở ấm áp thổi vào tai , đỏ mặt.

      “Giống trống khua chiêng là mới đúng?” Mua nhiều như thế, thấy bao nhiêu người nhìn sao?

      Mạc Minh chỉ cười với .

      “Cách xa tôi chút!” Tiểu nương bị bộ dáng của làm cho tức giận, lại thấy ái muội ôm , lấy cùi chỏ thúc vào ngừng, thoát ra từ trong ngực .

      Ảnh đế đại nhân bị ghét bỏ chợt nhíu mày, so đo thu hồi cánh tay, cười mà như cười nhìn lỗ tai đỏ bừng của .

      phát , bất kể là châm chọc hay đùa giỡn , đều là chuyện rất thú vị.

      Nghĩ đến đối tượng “Đùa giỡn” từ nay về sau ở cùng dưới mái hiên với , ảnh đế quốc dân nhịn được nhếch khóe miệng.

      lâu sau, nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở mang thẻ trả. Mang quần áo đưa lên, nhiệt tình câu “Hoan nghênh lần sau trở lại”.

      Đến cái quỷ! cần phải quan tâm đến cái tiệm này sao?

      Kỳ Diệu tức giận cầm túi ra khỏi cửa hàng quần áo, bước ra cửa được bao lâu, phát có gì đó đúng.

      “Quần áo ở đây có thể trả lại được ?” dừng bước, nghiêng đầu hỏi Mạc Minh.

      còn nghĩ trả lại?” Người đàn ông nhướng mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt vẫn hơi đỏ của , “ dám trả lại cái thử xem.”

      phải… Có cái hợp với tôi mà?” Suy nghĩ thể lấy cứng đối cứng được, Kỳ Diệu đành phải chọn sách lược khác.

      hợp, nhỡ đâu đột nhiên trở nên béo hay đột nhiên gầy, phải là rất vừa vặn sao?” Thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, mặt Mạc Minh đổi sắc đáp lại.

      Kỳ Diệu sắp điên.

      phải! Tôi!”

      cảm thấy phiền toái sao? Tôi cùng mua đồ, giúp cầm túi to, cảm kích thôi, còn tính toán này nọ sao?”

      có cảm giác ý của ảnh đế là “Tôi là ảnh đế có địa vị cao lại cùng người có địa vị thấp như dạo phố còn mau khấu tạ long ân sau đó mỗi ngày đều mặc quần áo”, làm tiểu nha đầu nghẹn nội thương.

      “A a a… Bình thường đều xài tiền như nước như vậy sao?”

      phải. Tôi cảm thấy cần thiết mua mới hào phóng ra tay.”

      Cho nên phải cảm thấy vinh hạnh sao?

      Kỳ Diệu nghĩ muốn hai tay ôm đầu, đáng tiếc tay đều là túi mua đồ, rảnh.

      thôi, đừng chậm trễ thời gian, phải còn muốn… Mua quần áo nữa sao?”

      Mạc Minh giọng nhắc nhở câu, mới thu hồi lại cơn giận, bất bình hướng cửa hàng bán đồ lót.

      Hai mươi phút sau, hai người thắng lợi trở về. Sắp đến giờ đón Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu có nhiều tâm tư lựa đồ lót, chỉ vội vàng cầm nhãn hiệu và số đo mình thường dùng, vội vàng đến chỗ Mạc Minh đợi.

      Đột nhiên cảm thấy xấu hổ làm sao bây giờ?

      Vụng trộm liếc nhìn người đàn ông bình thản ung dung, Kỳ Diệu cảm thấy, đạo hạnh của mình vẫn còn quá thấp.

      lời nào ngồi cạnh ghế lái, đến nhà xe trường học đợi, sau đó nhìn thấy hai đứa bé.

      “Chị!”

      Nghe được tiểu thiên sứ gọi, Kỳ Diệu vui hẳn lên. tươi cười dắt tay hai tiểu gia hỏa, ngồi vào oto cách đó xa.

      Còn chưa chui vào xe nhìn thấy ba ngồi ghế lái, Mạc Du và Mạc Nhiên lập tức hồi hộp. Hai người kêu “Ba”, lại hiếu kỳ hỏi Kỳ Diệu sao lại cùng ba tới đón bọn chúng.

      Tiểu nương hồi tưởng lại đoạn thời gian mất hứng.

      “Chị và ba giúp các em mua quần áo.” Tuy nghĩ thế, vẫn cố gắng nghĩ tới những chuyện vui, cười chuyện với hai đứa bé, “Hôm sau, các em có quần áo đẹp để mặc.”

      “A a!” Mạc Nhiên tung tăng như chim sẻ, Mạc Du ở bên cạnh cười khép miệng được.

      “Chúng ta nhanh về nhà, nhìn thử quần áo, được ?” Kỳ Diệu sờ đầu của bọn chúng, vẫn cười ríu rít như cũ.

      “Dạ! Chị và ba tốt nhất!”

      Hừ… Ba các em tốt đâu, làm chị tức giận buổi trưa.

      Lời này, đương nhiên với hai đứa bé, chỉ có thể lộ ra nụ cười vui vẻ trước mặt bọn chúng, mím môi nhiều lời nữa.

      Sau khi về đến nhà, Kỳ Diệu chịu trách nhiệm giúp hai đứa bé tắm rửa, Mạc Minh “Bị buộc” đảm đương làm đầu bếp chính.

      Kỳ , hiểu vì sao tiểu nha đầu lại có hứng thú tắm cho hai đứa bé, nhưng suy nghĩ kĩ cũng gì thêm.
      Last edited: 23/4/17
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab27 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 49: Mạc Du.

      Edit: meowluoi.

      Nhưng bất luận như thế nào, tấm thẻ này, Kỳ Diệu vẫn thể cầm lấy.

      Dù sao, cũng tham ô tiền bên trong - - chỉ mua đồ cần thiết cho hai tiểu gia hỏa, các thứ khác động, động.

      Tiểu nương mua thêm cái lò nướng và ít vật dụng trong bếp, quần áo hai đứa bé và mua xong. Cuộc sống rất nhanh liền vào quỹ đạo, giống những ngày sống ở nhà họ Mạc thuê.

      Nhưng mà, có số thứ giống.

      Ví dụ như, mỗi ngày đều có thể thấy ảnh đế quốc dân mặc quần áo ở nhà qua , cũng có thể thấy mặt hai tiểu gia hỏa vui vẻ.

      cảm thấy, để ý danh tiết” ở nhà người đàn ông này, bao nhiêu vẫn đáng giá - - hai tiểu gia hỏa ngày càng vui vẻ hơn, càng ngày càng thân với cha bọn chúng hơn.

      Đương nhiên, công lao thuộc về thái độ của Mạc Minh với bọn chúng ngày càng hòa ái hơn.

      gọi điện thoại hẹn Thích Mẫn Hạo qua đây, gọi người đại diện đưa Mạc Du đến phòng khám tư nhân khám bệnh. cùng trai chơi ghép hình Mạc Nhiên nghe được, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cậu và trai mỗi ngày đều đôi, rất ít khi tách ra - - cậu hiểu, rất tốt mà, tại sao phải mang khám bệnh chứ.

      Mạc Du cũng hiểu, cho đến khi Mạc Minh chính mình giải thích cho cậu, nửa đêm cậu thường xuyên ngủ mơ hồ vào phòng khách, việc này phải là thói quen tốt, phải đến bác sĩ chữa.

      Thích Mẫn Hạo ở bên cạnh nghe cảm thấy kinh ngạc: Bắt đầu từ lúc nào, người đàn ông im lặng với bọn , cũng học bộ dáng của người làm ba, kiên nhẫn giải thích loại vấn đề này chứ?

      ta nhìn Mạc Minh vài lần, ánh mắt dừng lại người Kỳ Diệu, thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ.

      Cho nên , ta liên tục cảm thấy, trong nhà này thiếu nữ chủ nhân.

      Vừa nghĩ liền nghĩ xa xôi, hoàng đế vội người đại diện thái giám vội vàng hỏi “Nữ chủ nhân” có thể cùng .

      thể nghi ngờ, lo lắng cho tiểu Mạc Du nên .

      “Được ạ, vậy cùng nhau.” Thích Mẫn Hạo đợi Mạc Minh mở miêng tỏ thái độ, liền bao biện đáp ứng, “Chỉ cần người khác đừng coi chúng ta là nhà ba người là được.”

      Sau đó, ta cố ý trêu chọc câu, ý tứ sâu xa nhìn Mạc Minh cái.

      hề nghi ngờ, ta nhận được cái lườm từ nghệ sĩ nhà mình.

      Nhưng Kỳ Diệu để ý, cười hì hì đợi, liền về phòng thay quần áo,

      Nhưng mà… kỳ lạ.

      thay quần áo tiểu nương đột nhiên phát ra việc.

      Vì sao lúc Thích cười đùa , chút xấu hổ cũng có chứ?

      Cùng lúc đó, Thích Mẫn Hạo cười vui vẻ với Mạc Minh.

      “Này, thế nào? Diệu Diệu là tốt đúng ?” ta chạm vào Mạc Minh cái, đổi lại ánh mắt lạnh lùng của .

      “Cái gì thế nào?” Ảnh đế quốc dân thèm đếm xỉa đến lời của người đại diện, đáp mà hỏi ngược lại.

      “Đừng có mà giả vờ với tớ, tính tình cậu, tớ còn chưa hiểu sao?” Thích Mẫn Hạo khách khí, bắt được cơ hội liền ồn ào, “Nếu như cậu nhìn thuận mắt người nào… Nhất là nữ, cậu có thể để ấy ở đây sao?”

      Đặc biệt còn cường điệu giới tính, Thích Mẫn Hạo lại bị Mạc Minh lạnh lùng liếc nhìn.

      “Cậu có thể chú ý chút được ? Đứa bé vẫn còn ở đây.”

      Thích Mẫn Hạo nhìn theo ánh mắt , thấy hai đứa bé chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn .

      ta lập tức cười “Ha ha” tiếng.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên à, các cháu thích chị Kỳ Diệu ?” ta ngồi xổm xuống, “ có ý tốt” quan sát hai gương mặt giống nhau như đúc.

      “Thích ạ.” Hai em hẹn mà cùng gật đầu.

      “Vậy nếu chị bồi các cháu và ba cả đời, các cháu có cao hứng ?”

      “Cao hứng.”

      “Nếu có điều kiện sao? Các cháu có cao hứng ?”

      “Điều kiện gì vậy ạ?”

      “Chính là, các cháu đổi cách gọi, gọi chị ấy… Ai da!”

      Người đại diện càng càng hưng phấn thình lình bị nghệ sĩ nhà mình lôi dậy.

      “Cậu làm cái gì vậy?” ta trừng mắt với Mạc Minh.

      “Cậu biết là cậu quản quá nhiều rồi sao?” Mạc Minh mặt lạnh nhìn ta.

      “Ôi chao? Như này là xen vào việc của người khác sao? Tớ là vì muốn tốt cho cậu, cậu nhìn xem cậu…”

      nhọc cậu quan tâm, tớ có thể xử lý tốt.”

      Thích Mẫn Hạo muốn thao thao bất tuyệt triển khai trình bày và phân tích, liền bị Mạc Minh cắt đứt.

      Cho dù muốn cái gì, làm cái gì, cũng nên là , người làm cha tự mình làm, ta người ngoài cuộc hăng hái cái gì.

      Đem thần sắc rung động của nghệ sĩ nhà mình thu hết vào mắt, Thích Mẫn Hạo hiểu cười.

      “Được rồi, vậy tớ chờ tin tức tốt của cậu.”

      ta vỗ vai người đàn ông, làm hai tiểu gia hỏa thoải mái.

      “Ba, chú Thích, hai người cái gì thế? Chúng con nghe hiểu gì cả?”

      “Tin tức tốt gì?”

      Lúc tiểu Mạc Nhiên kháng nghị, nữ chủ nhân bị người “Sau lưng nghị luận” cũng từ lầu hai xuống, dò hỏi.

      Thích Mẫn Hạo lập tức cười ái muội.

      “Về sau em biết.”

      “Cái gì vậy… Thần thần bí bí…”

      Tiểu nương cố làm ra vẻ bất mãn đứng bên cạnh ta, cầm tay Mạc Du.

      “Được rồi, chúng ta để ý tới chú Thích. , chị đưa em gặp bác sĩ.”

      Thấy Kỳ Diệu dắt tiểu tử ra ngoài, tiểu tử quay đầu chào ba, tạm biệt em trai, Thích Mẫn Hạo dùng ánh mắt “Cậu hiểu” với Mạc Minh, vội vàng đuổi theo.

      đường ba người rất hòa hợp nhưng nghĩ tới, hơn tiếng sau đường trở về, trong xe lặng ngắt như tờ. Bác sĩ chỉ bệnh tình cho mình Kỳ Diệu, Thích Mẫn Hạo cũng biết Kỳ Diệu nghe được những gì, bây giờ tiểu tử ở đây, thấy Kỳ Diệu cười vui vẻ như lúc trước, khỏi lo lắng tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên dám mở miệng hỏi trước mặt tiểu tử.

      Nhưng mà, Mạc Du gần sáu tuổi nhưng thông minh và nhạy cảm, cậu nhạy cảm phát giác được, chị và chú Thích đều thích hợp, chắc chắn là có liên quan đến “Thói xấu” của cậu.

      Đúng rồi, mặc dù ba , chú bác sĩ giúp cậu bỏ thói xấu nửa đêm chạy loạn khắp nơi, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm thấy, tình đơn giản như ba .

      “Chị…” Do dự rất lâu, cuối cùng cậu lấy hết dũng khí hỏi.

      “Ừ?” Kỳ Diệu trầm tư phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn cậu.

      “Có phải em mắc bệnh gì kì lạ ạ??”

      Kỳ Diệu nương nín thở tập trung suy nghĩ.

      Dù sao, thể thẳng thắn những lời mà bác sĩ cho Mạc Du, cậu còn quá , chuyện này rất khó lý giải, hơn nữa cậu lại như vậy… Tóm lại, thể tùy tiện ra chân tướng.

      nương cười nhéo khuôn mặt tiểu tử, nhìn cậu cau mày, hơi bất mãn nhìn .

      “Đứa ngốc, em nghĩ cái gì vậy, em đáng như thế, khỏe mạnh như vậy, sao lại có bệnh kỳ lạ chứ?”

      “Sao chị lại rầu rĩ vui thế ạ?”

      Tiểu tử xoa khuôn mặt nhắn bị bóp đau, hỏi.

      Kỳ Diệu gượng cười: Đứa bé này, sức quan sát rất lớn.

      “Chị buồn rầu vui là vì bác sĩ chị có quầng thâm ở mắt, trong lòng chị cảm thấy buồn bực.”

      “Hả?”

      Tiểu tử nhịn được lúng túng, nghiêm túc quan sát .

      Hình như

      “Em biết đấy, chị trẻ tuổi, xinh đẹp như vây, sao có thể biến thành “Gấu trúc” được chứ?” Kỳ Diệu , còn làm động tác ngốc nghếch, giương nanh múa vuốt chọc cho tiểu tử cười, “Thế nên, em được suy nghĩ linh tinh. Chỉ cần em nghe lời bác sĩ, sửa thói xấu, có việc gì.”

      Đứa bé cũng chỉ là đứa bé, chị tín nhiệm dụ dỗ như vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ.

      “Dạ, em nghe lời.”

      Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ vuốt tóc Mạc Du, lo lắng giảm.

      Mãi đến buổi tối hôm đó, bọn họ ăn cơm như những ngày thường, nhìn bọn nằm ngủ mới lo lắng tìm Mạc Minh.

      “Bác sĩ như thế nào?”

      Kỳ Diệu nhúc nhích nhìn chằm chằm người đàn ông vừa hỏi.

      “Sao vậy? Vấn đề nghiêm trọng hơn à?”

      Thấy hơi khác thường, Mạc Minh lạnh nhạt cũng khỏi lo lắng.

      “Bác sĩ kết luận sơ bộ, hỏa hoạn kia là do Mạc Du vô tình đốt.”

      Thình lình nghe được , mới định thần tiếp: “Việc này tôi biết, cảnh sát kết luận rồi, hỏa hoạn do nhưng ngọn nến tạo thành.”

      có biết hay , vì sao trong quá trình mộng du đứa bé đốt những ngọn nến sinh nhật kia, tại sao em trai giống nó như vậy, mỗi đêm đều ngủ an ổn chứ?”

      Điều Kỳ Diệu hỏi, cũng chính là điều mà Mạc Minh nghi hoặc - - nếu như, vấn đề thứ hai còn miễn cưỡng giải thích thành “Thân thể khác biệt”, vấn đề thứ nhất

      Quả , đốt đống nến, đối với đứa bé sáu tuổi mộng du mà , là hành vi phức tạp - - như vây, vấn đề là động cơ gì gây ra ép buộc Mạc Du tự chủ, hoàn thành động tác đơn giản như thế? Hoặc là, cậu vì sao làm việc khác, hết lần này đến lần khác làm hành động thể tưởng tượng nổi này?

      có biết hay , vì sao mỗi lần mộng du, nó chỗ khác, lúc nào cũng nằm ở ghế sofa?”

      đợi Mạc Minh tìm ra lý do, Kỳ Diệu lại đặt ra câu hỏi.

      Người đàn ông nhíu mày.

      Nghe khẩu khí của , ánh mắt , lẽ… Việc này đều liên quan đến sao?

      Tim đập nhanh, nhìn chớp mắt nhìn , mấy chữ: “Là vì , tất cả là vì .”

      Lời còn chưa dứt, Mạc Minh cảm thấy trầm xuống.

      có quan hệ với sao?

      “Trước kia rất ít khi đến thăm Mạc Du và Mạc Nhiên, bọn chúng nhớ , nhưng sợ làm trễ nải công việc của , sợ mất hứng, thế nên lúc nào cũng cố nén, cố gắng biểu trước mặt là đứa bé ngoan hiểu chuyện, cho tới bây giờ làm khó xử. Mạc Nhiên tính cách hơi hướng ngoại, hơn nữa còn có trai chăm sóc, cho nên thỉnh thoảng cũng có thể làm nũng, Mạc Du hoàn toàn bất đồng, tính tình nó hướng nội, cái gì cũng dấu ở trong lòng, cảm thấy mình là , phải làm gương tốt cho em trai, nó làm nhất định phải gánh vác, bởi vậy, rất nhiều tâm tình chất chứa, năm này tháng nọ, càng để lâu càng nhiều, càng áp chế càng trầm, nó cần phải thổ lộ, nhưng cũng muốn tỉnh thổ lộ, cho nên, lúc nó ngủ, vô ý thức giải quyết độc và buồn khổ trong lòng.”

      “Ghế sofa phòng khách kia, là nơi ngồi mỗi lần đến thăm bọn chúng, rất ít khi vào phòng ngủ bọn chúng, cho nên, Mạc Du nhớ , cũng chỉ có thể ngủ ghế sofa, như vậy, cảm giác có thể gần hơn chút, có thể cảm nhận được hơi thở của , giống như ôm ngủ."

      “Ngọn nến hôm sinh nhật, cũng có đạo lý. hiếm khi bồi hai đứa bé sinh nhật, Mạc Du cao hứng, nhưng cũng lo lắng, nó sợ có lần thứ hai, cho nên bỏ được, trong tiềm thức nó muốn tái diễn lại ấm áp kia, lưu vĩnh viễn cảnh tượng tốt đẹp này.”

      Cho nên, trong quá trình cậu mộng du, cứ thế tìm được những ngọn nến kia đốt chúng, lưu lại mấy tiếng hạnh phúc kia.

      Nhưng mà, dù sao cũng là hành vi vô ý thức, đứa bé mới gây ra hỏa hoạn nửa đêm.

      “Tôi với , phải là muốn khiển trách. Tôi hiểu, công việc bận rộn, đối với mẹ hai đứa bé… Khả năng cũng tồn tại vài vấn đề. Nhưng mà, Mạc Du và Mạc Nhiên vô tội, bọn chúng là những đứa bé ưu tú, đứa bé tốt, tôi hi vọng, coi như bỏ được thành kiến đối với mẹ đứa bé, nhưng mong thân thiết với đứa bé hơn chút, tranh thủ ở với bọn chúng. Bọn chúng , là tâm .”

      Kỳ Diệu , trong hốc mắt ý thức được đầy nước mắt. nghĩ tới những lời bác sĩ với , vừa nghĩ tới ánh mắt đứa bé làm người ta đau lòng, liền nhịn được rơi nước mắt.

      Bọn chúng quá đáng thương, nếu như có thể, muốn mang tất cả thương cho bọn chúng, đáng tiếc, mặc dù có tâm, nhưng thể thay thế được cha ruột.

      Thấy tiểu nha đầu khóc, Mạc Minh động lòng, biết phải làm sao.

      “Tôi biết.” Đột nhiên, bình tĩnh lên tiếng, “Trước kia do tôi quá sơ sẩy, về sau như vậy nữa.”

      Kỳ Diệu cúi đầu xuống - - che dấu nước mắt, đột nhiên nghe thấy thanh minh liền trực tiếp nhận sai và hứa hẹn, tự chủ được ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt .

      Tầm mắt mông lung, nhìn vẻ mặt của , nhưng từ giọng điệu chuyện, có thể phán đoán, hoàn toàn phải lấy lệ.

      “Cảm ơn .”

      Tiểu nương nghiêm túc cảm ơn với , làm biết nên khóc hay nên cười.

      mới là ba của đứa bé, là người ngoài cảm ơn với , tính là gì?

      Nhưng mà…

      nhếch khóe miệng.

      Điều này hoàn toàn chứng minh, rất thích và bảo vệ Mạc Du, Mạc Nhiên.

      Mạc Minh đột nhiên có ý kháng cự.

      Nếu này vĩnh viễn làm bạn với con , rất tốt.
      Phong nguyet, Khủng Long, atulaasari28 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 50: Thay đổi.

      Edit: meowluoi.

      Từ đó, thời gian Mạc Minh làm bạn với hai đứa bé nhiều hơn.

      Kỳ Diệu phát , sáng sớm, chỉ cần vội, bồi Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhau ăn bữa sáng, ăn xong lái xe đưa bọn chúng đến xe nhà trường đón hay trực tiếp đưa đến trường, buổi tối, ngồi giữa hai đứa bé đọc sách. Có đôi khi, nhìn hai đứa bé vẽ tranh, nghe bọn chúng kéo đàn vi-ô-lông, thậm chí xem tivi, chơi ghép hình với bọn chúng, mặc dù trong quá trình này, anhh ít khi , nhưng làm hai đứa bé thụ sủng nhược kinh.

      Mạc Nhiên hướng ngoại cũng nhịn được vụng trộm kề tai , ba gần đây kỳ lạ, mỗi tuần đều dành thời gian bồi cậu và trai.

      Kỳ Diệu bị đứa bé nửa vui mừng lại hiểu làm cho dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng gì, chỉ sờ đầu cậu, hỏi cậu vui hay vui.

      Tiểu tử đương nhiên rất vui vẻ, còn nếu ba có thể bồi bọn chúng học, bồi bọn chúng chơi đùa, như vậy, cậu và trai nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

      Kỳ Diệu nghe những lời cậu làm vui vẻ, trong lòng nghĩ, có mấy lời vẫn nên để người làm cha cho bọn , là người ngoài, tiện nhúng tay vào.

      Vì vậy, ban đêm ngày nào đó, bưng trái cây cắt xong tới, thấy ba cha con ngồi thảm chơi ghép hình. Mạc Minh cơ bản có động thủ, vẫn nhìn hai em, cho dù như thế, hai tiểu gia hỏa cảm thấy rất thỏa mãn, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất, ghép xong bức tranh.

      Đợi đến khi ghép xong, bọn chúng hưng phấn ngửa cái đầu , ánh mắt sáng ngời nhìn ba bọn chúng, vẻ mặt “Cầu xin khen ngợi”.

      Người đàn ông xoa đầu bọn chúng, giọng : “Ừ, tệ.”

      Hai tiểu gia hỏa vui vẻ, dù sao, từ trước đến nay ba rất ít khen ngợi bọn chúng.

      Kỳ Diệu im lặng cười, im lặng tiếng động rời , để phòng khách lại cho ba cha con. biết lúc xoay người , ánh mắt người đàn ông tự chủ dừng người .

      Mạc Minh nhìn chằm chằm bóng lưng nhắn xinh xắn của , cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú hai đứa con trai mặt mày hớn hở.

      khẽ mím môi, dường như rất lâu sau, mới mở miệng gọi: “Mạc Du, Mạc Nhiên.”

      Hai đứa bé ghép hình ngẩng đầu lên nhìn .

      “Trước kia thời gian ba dành cho các con quá ít, về sau chỉ cần rảnh rỗi, ba thường xuyên ở với các con.”

      Đối với hai tiểu tử giống nhau như đúc, có lời gì tốt hơn, chỉ có thể đơn giản câu, cũng đủ làm cho hai em ngơ ngẩn.

      Có trời mới biết bọn chúng chờ câu này, chờ bao lâu - - vốn là cho rằng, chính mình vĩnh viễn nghe được.

      Theo dự đoán sợ hãi và vui mừng có lập tức xuất , Mạc Minh kinh ngạc nhìn hai đứa bé mím môi, hốc mắt ửng hồng, đúng là muốn rơi nước mắt trước mặt .

      nhất thời hơi sợ hãi.

      Mạc Minh đoán trước được, hai đứa bé rất ít khi khóc trước mặt , bởi vì lời mà lã chã rơi lệ.

      “Ba - -”

      Thấy hai tiểu gia hỏa khóc liền khóc, người hai mươi tám tuổi, biết phản ứng thế nào. Cho đến khi Mạc Nhiên và Mạc Du nhào vào trong lòng , người đàn ông mới đột nhiên hoàn hồn.

      Hai đứa bé theo chân cha, đều là “Nam nhi dễ dàng rơi lệ”. thường nhìn bọn chúng lớn lên, phải biết.

      Vào lúc này, bọn chúng kìm lòng nổi, tất nhiên là do chờ đợi quá lâu.

      Hai đứa bé kiên nhẫn và thành thục, làm đau lòng.

      đột nhiên ngộ ra, vì sao Kỳ Diệu rơi lệ vì hai đứa bé.

      Đó là loại thương tiếc của trưởng bối đối với vãn bối, là loại bảo vệ phát ra từ nội tâm.

      Đường đường là ảnh đế quốc dân đột nhiên đau lòng.

      “Ngoan, đừng khóc. Trước đây là ba tốt, ba xin lỗi các con.” phá lệ dịu dàng, chính mình mở miệng thừa nhận sai lầm với hai đứa bé.

      Hai em cả người chôn vào trong ngực , ngừng lắc đầu: “ có… Ô… Ba có lỗi! Chúng con… Ô - - chúng con thích ba nhất!”

      Thân thể mềm mại ở trong ngực, ràng khóc thành tiếng, vẫn quên thút tha thút thít an ủi . Mạc Minh ôm hai con, tình cảm chôn dấu lâu trong nháy mắt cuồn cuộn.

      chỉ sợ làm sai, nên mang ân oán đời trước đổ lên đầu hai đứa bé vô tội. Cho dù nhìn thấy bọn chúng liền nhớ tới người phụ nữ đáng hận kia, nên để đứa bé mất tình thương của mẹ đồng thời lại bị cha vứt bỏ.

      Lần nữa từ phòng bếp ra phòng khách, Kỳ Diệu nhìn thấy người đàn ông ôm hai đứa bé, dịu dàng dỗ dành an ủi.

      chưa bao giờ thấy ngốc lại dịu dàng như vậy, sau đó tỉnh ngộ, cũng nhịn được ướt hốc mắt.

      Ba cha con bọn họ, cuối cùng đến gần nhau hơn, hai đứa bé cuối cùng cũng đợi được mây tan.

      Tối hôm đó, Mạc Minh chủ động bồi hai đứa bé cùng nhau nằm ngủ. Trước đó, Kỳ Diệu lặng lẽ đưa cho cái khăn ấm, bảo lau mặt cho bọn tiểu tử.

      nghĩ chu đáo, cách khác, sáng mai Mạc Du và Mạc Nhiên sợ là sưng mắt nhà trẻ.

      Mạc Minh im lặng lên tiếng tự nghĩ, chạy tới lau mặt cho hai đứa bé.

      Hôm sau, đặc biệt dậy sớm, chiếm đoạt vị trí trong phòng bếp của Kỳ Diệu, lời nào làm bữa sáng cho hai đứa bé. Trong lòng Kỳ Diệu biết muốn đền bù tổn thất cho bọn tiểu tử, cũng tranh đoạt với , cười tủm tỉm, đợi bữa sáng kiểu Tây.

      Quả nhiên, lâu sau, hai tiểu gia hỏa ngồi cùng chỗ, hưởng dụng bữa sáng đặc biệt.

      Sau khi ăn xong, Mạc Minh lái xe đưa hai em nhà trẻ, tiện đường đưa Kỳ Diệu mua đồ ăn. Dọc đường , mặt hai tiểu gia hỏa đều khó kiềm chế tươi cười, bọn chúng còn thăm dò chuyện cùng ba, hơn nữa còn được ba trả lời lần lượt.

      Khi thấy hai đứa bé tiến vào cửa chính nhà trẻ, người đàn ông ghế lái mới nghe bé ngồi ghế sau : “ nhìn bọn chúng xem, rất cao hứng đó. Thường ngày lúc tôi đưa bọn chúng nhà trẻ, cũng thấy bọn chúng vui vẻ như vậy.”

      Mạc Minh lập tức tiếp, trầm mặc mười mấy giây, mới đột nhiên “Cảm ơn”.

      Kỳ Diệu ngẩn người, hoàn hồn thản nhiên cười tiếng.

      “Cảm ơn tôi cái gì? Là chính tự nghĩ thông suốt, tôi nên cảm ơn mới đúng.”

      Lời vừa ra, Mạc Minh vẫn lập tức lên tiếng. Dường như lâu sau, ra câu làm Kỳ Diệu trố mắt.

      có thể bồi bọn chúng liên tục sao?”

      Nội dung người đàn ông và giọng có chút tầm thường, vì vậy, Kỳ Diệu phản ứng kịp.

      lát sau, mới lúng túng hỏi , phải là muốn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai tiểu gia hỏa lâu dài đấy chứ.

      Cùng lúc đó, người đàn ông bật thốt ra cũng hồi phục lại tinh thần.

      nhất thời kìm nén được, đem những lời trong lòng ra.

      Nhưng mà, nhìn bộ dáng của , giống như hoàn toàn lý giải muốn tiếp tục coi như “Bảo mẫu” của hai đứa bé.

      “Tôi biết, thỉnh cầu này có thể làm người khác khó chịu.” Mạc Minh lấy lại bình tĩnh, tháo kính râm xuống, sắc mặt như thường quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của nương ngồi ghế sau, “Nhưng mà, chăm sóc bọn chúng rất tốt, bọn chúng cũng tâm thích . Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.”

      Người đàn ông nghiêm túc , tiểu nương tự chủ được mở to miệng.

      Nếu đổi lại là lúc mới nhận việc, nhất định chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại “ phải là tạm thời thay thế sao?”, nhưng lúc này, ngày càng thân với bọn chúng, thích bọn chúng, cho nên, lời như vậy, làm sao cũng ra được.

      Chỉ là, chẳng lẽ… muốn cả đời làm “Trợ lý riêng” sao?

      Quả , trước khi tốt nghiệp định ra mục tiêu, làm người đại diện có uy tín danh dự, hoặc những viêc liên quan đến trong nghề. Trợ lý riêng minh tinh, là suy tính trong phạm vi của , phải là “Ngụy trợ lý” treo đầu dê bán thịt chó này. Dù sao, mấy tháng nay làm việc, dính dáng đến công việc của Mạc Minh, trắng ra, chỉ là nhân viên chăm sóc đứa bé và nội trợ mà thôi.

      Đương nhiên, ghét bỏ việc này. Tiền lương mỗi tháng của tương đối khả quan, hai đứa bé lại rất ngoan, hơn nữa ông chủ ra tay hào phóng, nhân phẩm cũng tốt, mấu chốt là, vẫn là đại minh tinh nổi tiếng - - so với những bạn học, may mắn hơn nhiều.

      Nhưng thể phủ nhận, cái này khác xa với lý tưởng của .

      Có lẽ thấy Kỳ Diệu muốn lại thôi, Mạc Minh suy nghĩ lát, cũng chỉ đâm lao phải theo lao, tiếp tục câu chuyện.

      “Tôi cũng biết, làm trong ngành sản xuất, giống như là người đại diện, giống như là trợ lý, cho dù ở công ty đại diện làm hành chính cũng tốt. Nếu như nguyện ý ở lại, tôi có thể để tham dự vào công việc của tôi, thay Mẫn Hạo chia sẻ ít công việc.” nhìn ánh mắt tiểu nha đầu phút chốc sáng lên, thầm nghĩ mình tìm đúng cách rồi, “Đương nhiên, đứa bé còn chưa lớn, trọng tâm của vẫn đặt người đứa bé. Đợi bọn chúng… Đợi bọn chúng học trung học, có thể dành nhiều thời gian, học này nọ, làm việc nên làm.”

      Mạc Minh vốn muốn “Đợi bọn chúng trưởng thành”, nhưng ngẫm lại, khoảng cách Mạc Du, Mạc Nhiên trưởng thành còn mười hai năm, ngày đó quá xa, nên hù dọa tiểu nha đầu.

      Mắt nhìn thấy Kỳ Diệu đầu tiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó buồn rầu, người đàn ông cảm thấy việc này đơn giản, mặt có việc gì làm ra kết luận , “Thế nào? Suy nghĩ chút?”

      Kỳ Diệu cười gượng với , cuối cùng cũng : “Mạc tiên sinh, tôi rất cảm ơn tín nhiệm, cũng rất cảm ơn tạo điều kiện cho tôi. Nhưng mà… Nếu như tôi vẫn còn ở lại chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, có phải tôi vẫn ở trong nhà ?”

      Hóa ra, tình thế khó xử, là suy nghĩ vấn đề này.

      Mạc Minh cảm thấy, cái muốn chính là kết quả này.

      nhanh chậm đem vấn đề chuyển lại.

      Ánh mắt tiểu nha đầu nhìn , đeo kính râm lần nữa, đáp lại: “Nếu tôi nhớ lầm, trước đây vẫn ở nhà họ Lâm.”

      “Đúng vậy…”

      cách khác, bây giờ có nhà của mình.”

      “Đúng vậy…”

      “Chỗ tôi ở là biệt thự miễn phí thượng hạng, vì sao lại ở?”

      Người đàn ông dùng lẽ thường hỏi , tiểu nha đầu lập tức suy sụp.

      “Vì cái gì tôi ở… biết sao…”

      thầm nho , Mạc Minh để lại dấu vết nhếch môi cười.

      “Bởi vì nam nữ khác biệt sao?”

      Kỳ Diệu trầm mặc.

      Thông qua kính mắt thấy bộ dáng thèm che dấu, người đàn ông nhịn được nhếch môi.

      ở đây hơn mười ngày, tôi có tôn trọng ?”

      có.”

      “Có quấy rầy sao?”

      cảm thấy chỗ này tiện sao?”

      “… có.”

      Nội tâm Mạc Minh thõa mãn.

      “Thế kết luận.”

      có kết luận!” Kỳ Diệu nóng nảy, thầm hận sau khi mẹ qua đời, cha nhẫn tâm bán bất động sản của bọn họ trong thành phố, “Tôi… Tôi là con , tương lai… Tương lai tôi muốn kết hôn, chẳng lẽ muốn tôi đem ông xã ném ở nhà, đến ở nhà sao?”

      Kết hôn? Ông xã?

      Mạc Minh nhíu mày, quay đầu lại nhìn .

      “Nếu ngày như vậy, tất nhiên phải ngủ trong nhà chồng mình rồi.” Người đàn ông nhàn nhạt đáp, trong lòng nghĩ lại: Dù sao nhà “Các ngươi” là nhà tôi.

      sao?” Tiểu nha đầu hiển nhiên đọc được suy nghĩ của , còn lộ vẻ mặt khó có thể tin - - còn tưởng rằng, đối phương dễ dàng buông tay.

      Mạc Minh đương nhiên dễ dàng buông tay, khẽ mỉm cười, biến sắc tiếp: “Ừ, nhà mua gần chỗ này, tiện cho bất cứ lúc nào cũng có thể tới chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên.”

      Kỳ Diệu cảm thấy tưởng tượng tệ, nhưng lại nghĩ đến vấn đề.

      “Nhưng mà… Giá nhà ở đây rất đắt, tôi lại phải là đại minh tinh, làm sao có thể mua…”

      “Mua được, tôi giúp , cần cảm ơn tôi.”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu ngạc nhiên.

      “Sao có thể chứ?” có tài đức gì? Có thể để ảnh đế quốc dân mới quen biết mấy tháng bỏ tiền mua phòng cưới cho !

      có gì được cả.” Dù sao đến lúc ấy, phân tiền cũng cần bỏ ra, trực tiếp mang người từ phòng khách kéo vào phòng ngủ chính là được.

      Đối với thái độ của người đàn ông, Kỳ Diệu lắc đầu liên tục, biết nên phản bác như thế nào.

      Sững sờ lát, chỉ có thể khoát tay, : “ … Cái này được, quá hoang đường… là… Ý nghĩ này của quả bình thường, …”

      mới phát ra tôi “ bình thường” sao?

      Người đàn ông thầm “Oán hận”, vì sao nha đầu này thay đổi suy nghĩ, ngẫm lại xem vì sao bình thường” như vậy chứ?

      Nhưng mà, ngoài mặt vẫn trấn tĩnh ra: “Tiền của tôi, thích làm gì làm. Huống chi, tôi làm chuyện này cũng vì hai đứa bé, tôi nghĩ rằng đáng giá, chính là đáng giá.”

      Tiểu nương bị bộ dáng cây ngay sợ chết đứng của chọc cho vui mừng.

      “Hừ… là… là ông chủ tốt.”

      “Biết tôi như vậy, còn nhanh đáp ứng điều kiện của tôi?”

      Tiểu nha đầu lập tức dở khóc dở cười.

      cắn môi suy nghĩ lâu, cuối cùng mới .

      “Được rồi! Đồng ý!”
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh25 others thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      bước chân bán mình đầu tiên được ấy trong vô thức rồi :yoyo21:

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Từ từ dẫn dắt vào trong rọ rồi bắt ăn sạch.
      lavender9xnbmeowluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :