STORY 7: EM CŨNG CÓ THỂ CHĂM SÓC CHO (PART 1)
Đỗ Tâm càng ngày càng chán ghét cái thời tiết nóng bức của thành phố này, bình thường chẳng khác gì lò lửa, vào giờ tan tầm lại kinh khủng hơn. Việc phải chen chúc xe buýt giờ này thậm chí còn hơn cả cực hình, bạn đừng mong tìm được chỗ ngồi tử tế, có thể tìm được chỗ đặt chân là may mắn lắm rồi. Đó là chưa kể đến mỗi lần thắng gấp, nếu phản ứng nhanh chắc Đỗ Tâm được dịp tiếp xúc thân mật với sàn xe mấy lần. Mồ hôi cứ gọi là chảy ra như tắm, tóc bết cả vào nhau cộng thêm mùi đặc trưng của xe buýt làm người ta chỉ muốn khóc ròng, những lúc như thế này mấy cái máy lạnh xe chỉ còn là vật trang trí mà thôi!
Vì thế việc đầu tiên Đỗ Tâm làm sau khi về nhà chính là quẳng ba lô lên sô pha, chạy thẳng vào phòng tắm. Sữa tắm, dầu gội đều được tận dụng cách triệt để, mãi đến khi chắc chắn người mình còn lưu lại chút dư nào của cái mùi kinh khủng kia nữa Đỗ Tâm mới hài lòng tắt vòi nước. cảm giác cứ như mình vừa giảm được mấy kg, cả người bẫng như muốn bay lên vậy, rất sảng khoái nha~
Nhưng lúc này lại xuất vấn đề khác, đó chính là quên mang theo quần áo để thay rồi! Cả áo choàng tắm cũng thấy luôn@@
Cũng may trong nhà chỉ có mình nhưng cũng thể cứ để vậy mà chạy ra được. Đỗ Tâm liền ngoảnh đầu nhìn quanh quất, cuối cùng nhìn thấy áo sơ mi của Cẩn Ngôn Thần mắc giá, vậy là nghĩ ngợi gì liền mặc vào, còn quên cài nút cẩn thận. Cẩn Ngôn Thần vốn cao hơn rất nhiều, size áo cũng rất rộng, đứng lúc có thể giúp Đỗ Tâm che những chỗ cần che.
Đỗ Tâm chạy mạch vào phòng ngủ, tới bên tủ quần áo vơ nhanh lấy bộ quần áo mặc nhà. Đến khi quay đầu lại mới bị cái người đứng ngay cửa dọa cho giật bắn cả mình.
phải chứ, tại sao lại ở nhà vào giờ này? Còn nữa, đứng đây từ lúc nào vậy, chỉ mới chạy vào thôi mà?
Cẩn Ngôn Thần nhàn nhã tựa người vào cạnh cửa, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt ưng lóe lên tia sáng nhìn chăm chú. Hôm nay về sớm như vậy chính là để chuẩn bị hành lí cho chuyến công tác tối nay, vốn ở trong thư phong giải quyết công văn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy còn cả tiếng mở cửa. Đoán chừng về rồi nên muốn ra ngoài xem chút, lại ngờ tới có thể chứng kiến được màn đặc sắc thế này.
Thân hình bé lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình, nhìn qua đúng là có vẻ rất an toàn, lại còn cài cả nút cùng, là vô cùng kín đáo! Thế nhưng, nắng chiều lọt qua rèm cửa chiếu vào phòng, phủ lên người Đỗ Tâm lớp ánh sáng vàng nhạt, nhìn từ khoảng cách này có thể nhìn thấy, bên trong lớp áo trắng mỏng manh kia là những đường cong duyên dáng mị hoặc.
Làn da trắng hồng sạch , đôi môi hồng nhuận vãn còn vương hơi ẩm ướt, hai chân thon cảnh giác khép chặt lại, từng đường nét của đều được Cẩn Ngôn Thần tỉ mỉ thưởng thức sót chút nào. Đặc biệt là khi nhìn đến ngực áo của bị mái tóc dài làm cho ướt đẫm khoảng khiến cho hình dáng đầy đặn đẹp đẽ kia ra, ánh mắt hoàn toàn bị dục hỏa thiêu đốt, yết hầu cương nghị tự chủ được liên tục di chuyển lên xuống.
phát , càng ngày càng có khả năng khiến mất niềm tin vào năng lực tự khống chế của mình!
Bên này Đỗ Tâm cảm thấy bản thân sắp bị ánh nhìn tham lam của xuyên thấu luôn rồi. Tiểu thuyết ngôn tình dạy, những lúc như vầy, chuồn là thượng sách! rất mệt, chỉ muốn ăn no sau đó ôm chăn đánh giấc tới sáng mà thôi.
ôm chặt quần áo trong lòng, cúi đầu muốn chạy nhanh thế nhưng Đỗ Tâm cũng suy nghĩ đơn giản quá. Thit tươi tới miệng, đời nào con sói kia lại chấp nhận bỏ qua dễ dàng như thế chứ?
Cánh tay Cẩn Ngôn Thần chống lên cạnh cửa, động tác liền chặn đứng đường thoát thân của Đỗ Tâm. hít hơi rồi chậm chạp ngẩng đầu lên, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại bắt đầu rơi nước mắt, cố gắng ra vẻ tự nhiên :
“Ha ha, hôm nay về sớm quá nhỉ? Em thay quần áo sau đó cùng ăn cơm!”
xong lại muốn kiếm đường chuồn nhưng mặc cho có cố đến thế nào Cẩn Ngôn Thần vẫn như tượng đá thể lay chuyển, đưa mắt nhìn xuống từ cao sau đó chầm chậm nở nụ cười đẹo đến chói mắt: “Chẳng phải thay rồi hay sao?”
Đỗ Tâm quyết định giả ngu đến cùng: “Cái này em mượn của mặc tạm thôi, phải thay ra chứ!”
Người nào đó nghe xong đáp lời, ngược lại còn phì cười, bàn tay to lớn vươn ra bắt lấy eo, ôm cả người vào lòng. cúi thấp đầu, chóp mũi như hữu ý lại như vô tình cạ cạ lên mặt , động tác tuy nhưng lại bộc lộ gần gũi, thân mật. Chỉ trong phút chốc, Đỗ Tâm bị vây trong mùi hương đặc trưng và hơi thở quen thuộc, khoảng cách của cả hai gần đến nỗi chỉ cần động đậy chút thôi là lập tức chạm vào môi . Có trời mới biết sau đó xảy ra chuyện gì, mới nghĩ thôi mà hai má đỏ bừng lên, trái tim như con chim non ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.
Cẩn Ngôn Thần thấp giọng thầm bên tai , thanh mang theo si mê vô hạn: “Đồ của nếu em thích đều có thể tùy ý dùng, vả lại, thích em mặc như thế này hơn!”
Tiếp đó vành tai liền bị hé miệng ngậm lấy, toàn thân Đỗ Tâm lập tức truyền đến trận run rẩy, mọi giác quan lúc này đều như trở nên tê dại. bối rối biết làm sao, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của người trước mặt như người chết đuối vớ lấy cọng cỏ cứu mạng sau cùng. Cẩn Ngôn Thần dịu dàng bao lấy tay vào lòng bàn tay mình, lại cúi xuống lần nữa nhưng lần này là hướng đến đôi môi mà vẫn luôn khao khát kia.
Hơi thở nóng lòng muốn hòa vào nhau, mùi mờ ám ngừng tản ra khiến khí xung quanh như nóng lên đến ngàn độ. Đúng lúc này, di động của Cẩn Ngôn Thần lại bất ngờ đổ chuông, tiếng chuông từng hồi từng hồi vang lên chút thương tiếc phá vỡ bầu gian yên tĩnh. Nhưng dường như Cẩn Ngôn Thần hề có ý định nghe máy mà chỉ lòng chuyên tâm thưởng thức mĩ vị trong lòng, thấy vậy Đỗ Tâm liền tốt bụng nhắc:
“ nghe điện thoại kìa!”
“ nghe!” cau mày hài lòng nhìn , lúc này mà còn tâm trí để ý đến chuyện khác sao?
Người gọi kia cũng kiên trì, hồi chuông này vừa dứt lại tiếp đến hồi chuông khác khiến cho Đỗ Tâm cũng thấy sốt ruột lây, liền cố gắng đẩy cái người kia ra chút: “ chừng công ti có việc gấp sao? mau đến nghe mà!”
Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn cái điện thoại phá đám kia cái, lúc này mới lưu luyến buông ra, mặt mày đen như than tới lấy điện thoại. biết đầu dây bên kia gì, chỉ thấy vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, đến cuối cùng chỉ câu: “Được, cậu lập tức cho xe đến đón tôi!” rồi cúp máy.