1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thời gian có anh, kí ức thành hoa - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 phần 4: Năm tháng đơn thuần (tiếp theo)

      Editor: Tử Sắc Y
      Betaer: beyours07, Thoa Xù

      Ánh sáng phía chân trời càng lúc càng mờ nhạt, Đường Tiểu Niên lôi kéo Hạ Sơ đường trấn .

      Trấn này tên là Lộ Tư, được xây dựng ven bờ sông, được tạo thành từ con phố chính và vô số con hẻm . Nhiều kiến trúc cổ xưa, cây cối chọc trời.

      Chạng vạng, hai người ăn chút đồ ở chợ đêm phố chính, sau đó mới tìm nhà dân nhìn qua còn mới để trọ lại.

      vào trong phòng chính, Hạ Sơ tự động mở rộng cửa, cả gương mặt đỏ bừng.

      Kết quả vào phòng, Đường Tiểu Niên đến nhà vệ sinh rửa mặt, rồi sau đó chọn nằm xuống cái giường gần cửa, với : "Nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai dẫn cậu nữa."

      Hạ Sơ tự phỉ nhổ bản thân sâu sắc: Tuổi , tâm thuật bất chính. (trong lòng có suy nghĩ xấu)

      Chờ Hạ Sơ rửa mặt xong, nằm nghiêng ở gần cửa sổ giường, nhìn Đường Tiểu Niên tựa hồ ngủ thiếp .

      "Còn nhớ lần mình giúp cậu sửa xe ?" Đường Tiểu Niên mở mắt, nhìn lại Hạ Sơ, giọng , "Mình có lòng tốt muốn giúp cậu, nhưng tiếc là thiết bị tốt, đầy đủ đồ sửa, mình cảm thấy bản thân rất vô dụng, luống cuống sao còn đá hỏng xe cậu.”

      "Sau này cậu, đường cũng đừng đọc sách, vấp ngã còn học tốt. Trước khi mua đồ ăn vặt phải xem lại nhật kỳ (kinh nguyệt). Thủy tinh vỡ đừng đưa tay nhặt. Thông minh lên chút thông minh lên chút, bớt để bản thân chịu tội, cũng để cho lòng mình thoải mái hơn chút.”

      "Mình nhớ cậu, là người cao nhất trong đại hội thể dục thể thao, tham gia cuộc thi chạy bộ 1800m. Chạy đến đích, té xỉu. Mình còn nghe bạn học cậu rằng cậu rất giỏi, bởi vì có nữ sinh nào muốn tham gia hạng mục này, cho nên cậu mới báo dCậu. Lần đầu tiên tham gia đại hội thể dục thể thao, lần đầu tiên tham gia cuộc thi chạy cự li dài. Lại được huy chương đồng. Đồ ngốc.

      "Được rồi, ngủ ."

      Hạ Sơ vừa bị mắng vừa nghe lời thổ lộ mà trở nên có chút mê mẩn, "À."

      Hạ Sơ chờ đến lúc cảm thấy Đường Tiểu Niên ngủ thiếp , trong bóng đêm, mở di động, gửi tin nhắn cho mẹ, rằng có chuyện gì, bảo bà đừng lo lắng. Để ngày mai bà yên tâm du lịch hai người với ba ba.

      Sau khi gửi xong lại tắt nguồn điện thoại, thầm hứa, sau khi quay về nhất định phải nhận tội với ba mẹ, lần này cứ để tùy hứng hồi .

      Bầu trời ban đêm đổ mưa, đến khi trời tờ mờ sáng, Hạ Sơ tỉnh.

      Đường Tiểu Niên từ ban công vào, tay còn cầm di động của .

      "Tỉnh rồi à." Đường Tiểu Niên đến mép giường ngồi xuống, dựa qua, đưa môi hôn xuống trán , "Mẹ cậu rồi, cho cậu theo mình chơi hai ngày. la."

      Hạ Sơ cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của mẹ, cũng bất ngờ trước nụ hôn này.

      " khỏe, thưa , con tên là Đường Tiểu Niên, là đồng học của Hạ Sơ. Vào tháng tư năm nay, con kiểm tra phát ra khối u ác tính, hơn nữa xác suất chữa trị vô cùng thấp. Con muốn khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, để Hạ Sơ theo chơi với con hai ngày. Điều này cũng xem như là trong những tâm nguyện của con. Nếu có thể, hi vọng hai người có thể hủy bỏ đợt du lịch này —— nếu , nhà có thể vĩnh viễn gặp được em ấy rồi." Câu cuối cùng kia, đoán chừng ngoại trừ Uý Trì và Đường Tiểu Niên, bất cứ người nào nghe xong cũng đều cảm thấy có Logic, chỉ thuần túy là lời đe doạ có ý tốt.

      Cho nên mẹ Hạ cũng bị tức giận , "Đợi Tiểu Sơ trở về, tôi thể đánh con bé đó trận." xong lại nhìn sang bạn già còn thu xếp hành lý, "Còn xếp cái gì mà xếp! nữa! Con của ông bỏ trốn theo trai rồi!"

      Uý Trì ngồi ở trong xe, lúc nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đến 9 giờ rưỡi, cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ Hạ từ trong lầu ra. Trong tương lai có nhìn qua ảnh, tuy rằng lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra.

      tay bọn họ cầm theo hành lý.

      Uý Trì nhàng thở ra, chờ nhìn thấy mẹ Hạ
      [​IMG]

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Um. Mình cũng vậy :-(((
      Nghe thê lương quá

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.5 : Năm tháng đơn thuần (tiếp theo)

      Edit: Thố Lạt

      Beta: beyours07

      Khi Đường Tiểu Niên mở mắt ra, phát mình nằm trong bệnh viện.

      Sau đó liền nhìn thấy Úy Trì ngồi ghế dựa bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại.

      "Sao tôi lại ở đây?"

      Úy Trì ngẩng đầu, "Cậu đến tìm tôi, ngất xỉu."

      "À, phải." Sắc mặt Đường Tiểu Niên tái nhợt, tiếng có phần có khí lực, "Vốn tôi muốn hỏi chút, xem tôi có thể sống đến khi nào. Bây giờ xem ra cần hỏi nữa rồi."

      Đường Tiểu Niên nghĩ đến chuyện gì, cười như cười hỏi: "Ông chủ, tôi vẫn luôn thắc mắc, sợ tôi bí mật của ra sao?"

      "Cậu cảm lấy lời như vậy có người vô duyên vô cớ tin cậu sao?"

      Đường Tiểu Niên thầm , .

      Tương lai năm tới của ấy, gặp chuyện may, nhưng hình như cũng được tốt lắm." Úy Trì .

      Tiểu Niên thất thần, " sao là tốt."

      Úy Trì rằng, thay đổi tạm thời, đối với tương lai xa hơn mà , tốt xấu ra sao thể chắc chắn được.

      Đường Tiểu Niên vừa cười vừa hỏi: "Ông chủ, tôi có nên cho ấy biết tôi bị bệnh ? xem, như vậy là nhân từ hay là tàn nhẫn?"

      "Chuyện của cậu, cậu tự quyết định." xong, Úy Trì đứng dậy ra cửa.

      " vô tình." Đường Tiểu Niên , "Ông chủ, chúng ta có giao tình gì, bèo nước gặp nhau, có thể giúp tôi như vậy, tôi cảm ơn . Bà nội của tôi, bà có phần si ngốc của tuổi già, bây giờ bà vẫn chưa biết tôi sinh bệnh. Tôi có thể xin giúp tôi việc ? Đợi tôi rồi, giúp tôi với bà nội tôi, tôi ra nước ngoài du học, chờ sau khi tôi buôn bán kiếm nhiều tiền trở về hiếu kính bà." Đường Tiểu Niên lẩm bẩm tự , "Nếu đến khi đó, bệnh si ngốc của bà nghiêm trọng hơn nhớ tôi, vậy là tốt nhất."

      Úy Trì mở cửa, "Nằm viện điều trị , có thể sống lâu thêm mấy ngày cứ sống." xong, ra ngoài.

      Triệu Mạc Ly vừa ra khỏi phòng phẫu thuật cùng chủ nhiệm bị y tá giữ chặt, "Bác sĩ Triệu, bệnh nhân lần trước chị bảo tôi điều tra tài liệu, Đường Tiểu Niên, bây giờ cậu ta ở trong bệnh viện của chúng ta."

      Triệu Mạc Ly vui mừng, "Hả...? Đồng ý chữa trị rồi hả? với cậu ấy, cần lo lằng tiền thuốc men, tôi phụ trách."

      Y tá kinh ngạc, "Vì sao? Chị biết cậu ta à? Còn nữa, chị rất nhiều tiền sao bác sĩ Triệu?"

      Mạc Ly bí hiểm : "Bản thân tôi có. Nhưng mà, có người quyên góp."

      Sau đó có đồng nghiệp gọi Triệu Mạc Ly, ý tá định rót trà táo đỏ ý dĩ cho mình, nghe thấy giọng từ phía sau, "Xin chào."

      quay đầu, thấy người đàn ông lúc trước đưa Đường Tiểu Niên tới -- ràng nhìn có vẻ là người rất điềm đạm, nhưng giọng điệu lại lộ ra lạnh nhạt xa cách.

      "À, có chuyện gì ?"

      Úy Trì : "Chi phí điều trị của Đường Tiểu Niên, bên tôi phụ trách, cứ với cậu ấy, là có người quyên góp."

      Y tá cầm cốc giữ nhiệt, nhớ lại những lời bác sĩ Triệu vừa với , thốt lên: " và bác sĩ Triệu biết nhau à?"

      Úy Trì: " biết."

      Y tá thấy dù tướng mạo có khí phách, nhưng quần áo bình thường, điện thoại tay còn là kiểu dáng của ba bốn năm trước, nhịn được thêm câu, "Vậy là như thế nào với Đường Tiểu Niên? Số tiền này hề ."

      "Tiền bạc đối với tôi mà , chẳng qua là mấy con số."

      Y tá thầm, từng thấy người khoe của, nhưng chưa từng thấy ai khoe của nhạt nhẽo như vậy.

      Úy Trì lại hỏi: "Khoa răng của các ở đâu?"

      Có cái răng ỉ đau, định mua chút thuốc giảm đau về uống.

      Cách phía tây của khu khám bệnh của bệnh viện L Thượng Hải xa, có trạm nghỉ chân,hành lang thông ra bãi giữ xe. Hành lang gần trăm mét đầy hoa tử đằng, vừa đến xuân hạ, liền nhuộm màu tím tươi đẹp, ít bác sĩ thích đến đây dạo sau khi ăn xong.

      Giờ phút này, Triệu Mạc Ly đứng ở trạm nghỉ chân chuyện với vài đồng nghiệp ăn trưa.

      Bọn họ chút chuyện của bệnh nhân, lại tán gẫu chuyện bát quái, Triệu Mạc Ly nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại câu, cười chút.

      Đột nhiên có đồng nghiệp hỏi: "Tiểu Triệu, có bạn trai chưa?"

      "Hả..., chưa có."

      "Sao vẫn chưa tìm?"

      " vội."

      Triệu Mạc Ly nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, biết ai lại vội thế, nhanh như vậy?

      Ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay .

      Triệu Mạc Ly nghiêng đầu, chạm vào đôi mắt đen và sâu.

      : "Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."

      Triệu Mạc Ly nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn lướt qua bàn tay bị cầm, " à, tôi biết sao?"

      Úy Trì chậm rãi buông lỏng tay, qua lúc lâu sau mới mở miệng, giọng có chút khàn khàn: " xin lỗi, biết tôi. Nhưng và Úy Lam từng chụp ảnh chung."


      [​IMG]
      Phương Lăng, 139melodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: phụ thời gian cùng

      Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
      Beta: Thoa Xù, Tử Sắc Y


      1

      Ba năm trước (mùa đông năm 2013), thành phố A.

      Úy Trì nghĩ tới, mình vừa mới từ núi xuống liền thấy ảnh chụp chung của Úy Lam với người khác. khỏi nghi ngờ, lại lấy máy ảnh xem tấm ảnh chụp bên trong lúc. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy có chiếc lá vàng chầm chậm khẽ đậu lên bả vai .

      Sau đó, tay theo bản năng nhấn nút chụp.

      Mạc Ly phủi lá cây , lại cúi đầu xuống ho hai tiếng -- từ nam ra bắc, chưa quen thủy thổ. Đến thành phố A hai tháng, đầu tiên là viêm họng, tại lại bị cảm cúm.

      mơ hồ cảm thấy có người về phía mình. Quay đầu nhìn lại, lập tức bốn mắt nhìn nhau với chàng trai tuấn tú về phía mình. Gió thổi khá mạnh, trời tuyết lạnh lẽo, thêm bộ quần áo đen và tuyết trắng đọng xung quanh tạo nên đối lập mạnh mẽ, vả lại cơ thể mình bị nhiệt độ quá cao thiêu đốt làm hơi hoa mắt chóng mặt, thế nên ấn tượng đầu tiên mà người này mang đến cho Mạc Ly lại có chút cảm giác rung động lòng người.

      Úy Trì đến trước mặt , đưa máy ảnh tay về phía : "Xin lỗi, em chụp ảnh chung với Úy Lam. Xin hỏi sau đó em có gặp em ấy nữa ? Bất luận là hình thức nào." xong cũng nóng vội, nhưng trong lời mang theo chút lạnh lẽo, giống nhằm vào , tựa như là trời sinh.

      Mạc Ly nhìn ảnh chụp rồi : "Đúng vậy, em với ấy chụp ảnh chung ở tàu hỏa." lắc đầu hơi choáng váng: " tìm Úy Lam sao? ấy làm sao vậy? là?"

      "Tôi là trai của em ấy."

      "À." Mạc Ly thầm so sánh trong lòng, quả là có chút giống nhau: "Em quen Úy Lam tàu hỏa, sau khi xuống xe chưa từng liên lạc." nhớ tới Úy Lam trò chuyện với mình vui -- khi chuyến này, lúc đầu đầu hơi mơ màng, tâm tình cũng sa sút, nhưng trò chuyện với Úy Lam cả chặng đường nên thả lỏng ít.

      Sắc mặt lạnh nhạt của chàng trai lộ chút thất vọng, sau đó : "Cảm ơn!" rồi ngay. Mạc Ly cảm giác mặt man mát, tưởng tuyết rơi lại phát là mưa. vội vàng lấy ô trong túi ra che. cũng muốn mình bị cảm nặng thêm. tay cầm lọ thuốc mới mua từ hiệu thuốc, lấy nước khoáng ra uống vội hai viên rồi bỏ lại vào túi xách. Ngẩng đầu thấy bóng lưng màu đen trong mưa, dường như ta hoàn toàn thèm để ý.

      Mạc Ly chỉ ngập ngừng giây rồi đuổi theo, chia cho nửa ô. Có lẽ do chạy nhanh, hơi ù tai hoa mắt, đứng vững, vô thức tóm lấy cánh tay .

      Đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn , rút tay về nhưng dừng bước.

      Mạc Ly : " trai Úy Lam, phòng trọ của em ở phía trước. tiễn em đến dưới lầu trọ rồi lấy ô này mà dùng. Trời lạnh lắm, tốt nhất đừng nên mắc mưa, miễn sinh bệnh." xong, nhịn nổi mà ho khan vài tiếng, mỗi lần ho khan đầu đều căng đau. hết ho khan, cười với , bao hàm ý tứ 'trở nên giống như em'.

      Sau đó Mạc Ly thấy Úy Trì chậm rãi chỉ quán rượu phía trước cách đến ba mươi mét, : "Nhà tôi ở đây."

      "..." Mạc Ly : "Coi như em chưa từng ."

      Kết quả lại nghe Úy Trì trả lời: "Tôi đưa em ."

      Mạc Ly cảm thấy mình rất kì lạ. Khi còn bé, rất bám người, nhưng sau khi qua hai mươi tuổi rất độc lập, phải suy tính nhiều, quản lí bản thân đặc biệt đúng chỗ. Cho nên, dù sinh bệnh cũng có suy nghĩ chút phòng bị, tùy tiện đưa người vừa mới quen biết tiễn về nơi ở.

      Sau đó nghĩ, đại khái là người ta có mùi hương tinh khiết, khiến khỏi cảm thấy an tâm, cộng thêm tác dụng của thuốc làm vừa mới về đến nhà, nằm lên giường ngủ mê man.

      hề biết, mình vẫn cầm tay của đối phương chưa buông.

      Úy Trì đứng trước giường. Bởi vì lúc nãy trong giọng của thể quan tâm tới Úy Lam. Hơn nữa, cảm giác được rất khó chịu nên mới câu kia, tiễn về nhà.

      muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt hơn nữa. Úy Trì có biện pháp, chỉ có thể tạm thời đứng bên cạnh ngắm .

      Do thân thể Mạc Ly khó chịu, lông mi hơi run rẩy.

      Qua hồi lâu, Mạc Ly mới chịu buông tay ra. Úy Trì liếc nhìn bàn tay mình bị nắm đến ấm áp, sau đó rời khỏi nơi ở của Mạc Ly.

      Hôm sau có bão tuyết. Trời
      [​IMG]
      Phương Lăng, 139melodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2 phần 2

      Edit: beyours07
      Beta: Thoa Xù + Tử Y Sắc

      Qua vài ngày nữa là Giáng Sinh, cho nên dù trời lạnh, chỗ cây thông Noel cao bằng hai tầng nhà ở quảng trường vẫn là người đến người như trước, vui mừng náo nhiệt.

      Mạc Ly theo Úy Trì, thấy bé tay xách giỏ hoa hồng tới " ơi, mua tặng bạn bông hoa , chỉ 10 đồng thôi.”

      " chị phải người !” Mạc Ly trả lời, thấy mặt bé kia lạnh tới mức đỏ lên, lại thêm "Có điều, chị có thể bông."

      Mạc Ly đến chọn bông hoa, cắm hoa vào túi trước ngực Úy Trì, "Tặng cho ."

      Úy Trì hiểu, "Vì sao?"

      có gì, chỉ là ngứa ngáy muốn trêu chọc cái người ra vẻ nghiêm túc, đoan chính này thôi."Rất hợp với còn gì." Cứ như là hồng nhan tuyết vậy.

      "Đúng rồi, Úy, tôi còn chưa tên của tôi cho , tôi là Triệu Mạc Ly."

      "Ừ."

      "Mà tôi chỉ biết là họ Úy - - "

      "Úy Trì."

      "Muộn?" (*)

      (*): Hán Việt, Trì có mặt nghĩa là muộn.

      "Ừ."

      "Tôi là chữ Ly trong từ rời bỏ."

      bao lâu rồi cũng có kết quả - ngoại trừ có thêm bông hoa trong phòng Úy Trì.

      Hôm sau Mạc Ly phải làm, sau khi tan tầm lại tới khách sạn Úy Trì ở, muốn hỏi xem có chút tin tức nào của Úy Lam hay .

      Lần này vận khí của tệ, vừa vào là nhìn thấy Úy Trì ra từ thang máy.

      mới vừa tới, nghe thấy từ đằng sau có tiếng gọi hưng phấn mà kinh ngạc: “ Úy? là tình cờ, vậy mà gặp ở đây rồi." người đàn ông sải bước đến bên cạnh Úy Trì, sau đó nhìn thấy Mạc Ly, "Ai nha, đây là bạn à? Trai tài sắc mà."

      Trong vòng hai ngày bị hiểu lầm hai lần, Mạc Ly cũng thấy buồn cười, đáp trả câu: "Hai chúng tôi ràng đều tài mạo song toàn mà."

      Úy Trì nhìn cái, gì.

      Người đàn ông liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, khà khà." Sau đó ta chút nữa ta mang hành lý tới làm thủ tục nhận phòng, ta còn muốn tâm thêm với Úy Trì. " Úy, lúc trước ở Thượng Hải, may mà có , nếu con tôi ... Ngày đó tôi kịp cảm tạ, rồi, may mà, ha ha, tôi tới thành phố A công tác lại gặp được , thể chúng ta có duyên, nhất định phải để tôi mời bữa cơm đấy."

      "Tôi còn có việc." Úy Trì .

      "Cơm cũng phải ăn mà."

      Úy Trì nghĩ nghĩ, "Cũng đúng."

      "Tôi thấy bên ngoài khách sạn có nhà hàng lớn. , , . Người đẹp, thôi!"

      Mạc Ly nghĩ, lúc này mà mình có quan hệ gì với Úy Trì, giống như có chút kỳ
      [​IMG]
      Phương Lăng, 139melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :