1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36 – muốn

      Editor: miemei

      Lúc hai người đến phòng khám, Đỗ An Hoa tươi cười vẫy tay với họ: “Vừa mới xác định nam nữ chính, nam chính là Hàn Bân, nữ chính là Giản Duy. Ảnh đế cộng thêm ảnh hậu, hơn nữa trước kia bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, phim này có cơ hội kinh doanh rồi đây.”

      Giản Duy, ảnh hậu có tài năng song song với vẻ đẹp, năm thứ ba ra nghề lấy được tượng vàng đầu tiên cho giải ảnh hậu rồi. Hàn Bân càng khỏi phải , ảnh đế theo phái thực lực, ra nghề mười năm, lấy hai giải tượng vàng cho vị trí ảnh đế.

      Lâm Dư Hi vui mừng: “Cả hai người họ đều là diễn viên mà em cực kỳ thích đó.”

      “Hàn Bân là lựa chọn đầu tiên của chị, trước đó, lúc chị liên hệ với ta, vì sắp xếp được lịch trình nên ta từ chối. ngờ hôm nay chị nhận được tin từ quản lý của ta, có thể kí hợp đồng rồi, biết tại sao ?”

      “Bởi vì Vince tìm người thuyết phục ư?”

      “Lấy tiền thù lao gấp đôi để thuyết phục đấy.”

      “Gấp đôi?” Lâm Dư Hi kinh ngạc.

      Đỗ An Hoa cười cởi mở: “Vince đúng là được làm được, tiếc chi phí, chỉ cần cái tốt nhất thôi. Có nguồn tài chính ủng hộ hùng hậu thế này, còn sợ thể quay ra bộ phim hay ư?” Chị ấy nhìn sang Lâm Dư Hi, “Đúng rồi, trước nhé, thù lao của em trực tiếp tìm Vince để lấy, đừng tính trong khoản dự trù của bộ phim nha.”

      Lâm Dư Hi cười xấu hổ: “Nếu em diễn hỏng, em kêu ấy thêm phí dự trù.”

      Mở cánh cửa lớn của phòng khám Tân Sinh ra, bên trong hơi lộn xộn. Kệ để hồ sơ bệnh án trống trơn, hộc thuốc cũng trống rỗng, tất cả hồ sơ bệnh án và phần lớn thuốc thang đều bị cảnh sát mang rồi.

      Đỗ An Hoa nhìn xung quanh: “Phòng khám này còn hơn, đơn giản hơn so với tưởng tượng của chị nữa, nhưng cái chị muốn chính là cảm giác lịch sử cũ kỹ này.”

      Lâm Dư Hi dọn dẹp vụn thuốc rải rác bàn, rồi lấy khăn ướt lau lại, cẩn thận lau bụi bặm bàn ghế, tuy rằng sau này có bệnh nhân đến khám bệnh nữa.

      “Tách” tiếng, thợ quay phim chụp lại hình ảnh nghiêm túc lau chùi, đưa cho Đỗ An Hoa xem. Đỗ An Hoa hài lòng gật đầu, cười nhìn Lâm Dư Hi: “Em đừng đau buồn quá, chị tái tạo tất cả mọi thứ của phòng khám trở lại nguyên vẹn như trước trong bộ phim này, để lại cho em kỷ niệm tốt đẹp nhất. Lịch sử qua biến mất, chúng được giữ lại trong hình ảnh và phim ảnh.”

      Lâm Dư Hi nhìn chị ấy, kiên định gật đầu: “Cám ơn chị! Em cố gắng hết sức diễn vai này tốt.”

      “Em cần diễn, em chính là nhân vật này đó thôi.”

      -----

      Văn phòng luật sư Diệp Cẩm An.

      Diệp Cẩm An : “Tuần sau, lúc lên tòa, hai người giữ tâm trạng bình thường là được. Bây giờ hai người bị tố cáo là hành nghề y bằng cấp, chủ lực bên khống nhằm vào việc vì sao 16 năm nay ông Lâm xin cấp bằng. Tôi thống kê tư liệu mỗi ngày ông khám bệnh trong 16 năm qua, để chứng minh ông có thời gian để học nữa. Mà Lâm, phần kiện tụng của càng thành vấn đề, bởi vì trong thời gian vừa học vừa làm, hồ sơ khám bệnh, và kê đơn ở phòng khám đều có chữ kí của ông Lâm, chứng minh chỉ thực tập, mà phải thực hành nghề chữa bệnh.”

      Chu Tử Chính hỏi: “Có khi nào bên khống tìm được những tiền án rất bất lợi với chúng ta ?”

      Diệp Cẩm An : “Tôi lật lại tất cả những vụ kiện hành nghề y bằng cấp kể từ khi luật bác sĩ trung y phải đăng ký bằng cấp có hiệu lực từ năm 1999. Bị xử vào tù, đều là những vụ kiện có bệnh nhân bị mất mạng. Ba năm trước, có bác sĩ trung y hành nghề bằng cấp 13 năm, có biên bản bệnh nhân tử vong, bị xử tù năm, án treo hai năm.”

      Chu Tử Chính mỉm cười gật đầu: “Quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ nha.”

      “Dĩ nhiên! Hàng chất lượng, giá tiền tôi đưa ra mắc chút nào đâu.”

      “Tôi chưa từng mắc mà.”

      Diệp Cẩm An cười : “ Lâm từng hỏi tôi về giá cả, tôi đại khái chút, ấy nhịn được câu: Mắc quá.”

      Lâm Dư Hi vội : “Đối với dân thường như chúng tôi, đây là giá trời trả nổi đấy.”

      Lại phân chia ranh giới à? Chu Tử Chính nhíu mày: “Vậy là gì?”

      Lâm Dư Hi nhếch miệng cười: “Là đại gia trả tiền.”

      Diệp Cẩm An ho khan hai tiếng: “Nhắc nhở nhàng, hóa đơn tháng trước gửi rồi đấy.”

      -----

      Lâm Dư Hi ra từ phòng tắm, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, độ dài của áo sơ mi giống như cái váy ngắn vậy.

      Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Em mặc màu xanh cũng rất đẹp mắt. Qua đây, chúng ta cùng xem Sherlock Holmes nào.”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “Ngồi cạnh hoàn toàn xem được phim gì hết.”

      biết mà, đẹp trai đến nỗi làm em choáng váng, mất phương hướng chứ gì.”

      “Là kẻ gần heo thành heo đó.” Lâm Dư Hi qua bàn sách, vừa muốn mở máy tính lên, bị người ta ôm từ phía sau, bế lên về phía giường.

      “Bây giờ mà mở máy tính ư? Phải phạt! Hôm nay muốn ăn hai bữa.”

      Nút áo sơ mi bị gỡ ra cái lại cái, cảnh xuân dần dần lộ ra làm đôi mắt sáng rỡ, trong giây đồng hồ, từ con heo biến thành con sói.

      Nụ hôn của , lúc dịu dàng, lúc nóng bỏng, lúc như tham lam cướp đoạt, lúc lại như trân trọng che chở. Lâm Dư Hi tựa như trôi nổi mặt biển ấm áp, mặc cho nước biển bảo bọc, vỗ về.

      Kể từ khi sống chung, mỗi đêm, đều phải hôn hồi no nê như vậy rồi mới hài lòng, thỏa mãn mà ôm chìm vào giấc ngủ. Tối nay hai bữa, là ý này ư?

      Nụ hôn của từ từ dời xuống dưới, suy nghĩ bay bổng trong đám mây chợt hiểu ra ý của , Lâm Dư Hi giãy giụa thốt ra chữ: “Đừng!”

      Chu Tử Chính ngẩng đầu lên, có dòng dục vọng khóa lại được nhộn nhạo trong ánh mắt đó: “ muốn!”

      Lúc đầu của vùi vào giữa hai chân của , hai tay Lâm Dư Hi chợt nắm lấy ga giường, đôi môi mím chặt giam được những thanh bay bổng cất lên. Đây là tiếng kêu gọi nguyên thủy nhất, tuyệt vời nhất đời, kêu gọi con sư tử dũng mãnh ngủ đông lâu.

      Dưới những cái thơm và hôn mút của , cơ thể của khó mà kiềm chế được, run rẩy. Hơi thở của Chu Tử Chính dần dần trở nên nặng nề, nhiệt độ ở thân dưới của càng ngày càng nóng lên.

      Sắp rồi, sắp đến ngày con sư tử dũng mãnh kia thức dậy rồi.

      ------

      Sáng sớm, Lâm Dư Hi từ từ mở mắt ra, tay của vẫn còn bao bọc lấy mình. nhàng dịch người ra, tỉnh dậy ngay.

      “Chào buổi sáng!”

      “Chào buổi sáng!”

      Giọng của Chu Tử Chính lười biếng: “Tối qua, em thích ?”

      “Soạt” cái, mặt Lâm Dư Hi đỏ lên: “ nhớ nữa.”

      “Phải ? Cần tái diễn lại ?”

      Lâm Dư Hi vội vàng đè bàn tay an phận của lại: “Thích!”

      Chu Tử Chính cười xấu xa, nhéo cằm của : “Thích hả? Vậy làm thêm lần nữa nha.”

      Lại giở trò lưu manh!

      “Chu Tử Chính, vẫn chưa khỏe lại đâu, đừng kích thích quá độ.”

      cảm thấy kích thích vừa đủ mà.” bất ngờ mổ lên mặt cái mạnh, rồi trở người xuống giường, “Được rồi, tạm thời tha cho em. Ban ngày ban mặt tuyên truyền hoang dâm, đến tối lại ăn vậy.”

      -----

      Lâm Dư Hi múc chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo cho Chu Tử Chính.

      có bánh quẩy à?” Chu Tử Chính hỏi.

      “Mới sáng sớm, chiên đâu.” Lâm Dư Hi đổ bánh bột ngô nướng (cornflakes) lên mặt cháo, “Thử kiểu này xem, trung tây kết hợp đó.”

      Bánh bột ngô nướng phối với cháo thịt nạc trứng bắc thảo, được rồi, điểm tối đa cho sáng tạo.

      Lâm Dư Hi : “Hôm qua đạo diễn Đỗ bảo em diễn thử đoạn phim.”

      “Sau đó chị ấy rất hài lòng.”

      “Ừ!”

      “Tốt lắm, em với Giản Duy cũng coi như có cùng hình tượng.”

      “Tuổi tác của Giản Duy lớn lắm phải , em diễn phiên bản ấy thời niên thiếu, có gì khó chứ?”

      “Đó là do em được ông trời ưu ái. Lúc đạo diễn Đỗ muốn tìm em diễn nữ phụ, hỏi ngay có thể diễn nam chính thời niên thiếu được , chị ấy trực tiếp từ chối có thể diễn vai nam chính, sau đó đổi tên phim thành Chủ tịch bá đạo thương tôi.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Quả nhiên là đạo diễn rất cao ngạo.”

      “Nhưng cũng với chị ấy rồi, em diễn nữ phụ thành vấn đề, nhưng nhất định được có cảnh thân mật.”

      “Ôi, vậy tiếc quá. Em rất thích Hàn Bân nha.”

      Chu Tử Chính lườm : “Em cái gì?”

      Lâm Dư Hi hé miệng: “Nhưng cho dù có cảnh thân mật, cũng phải với ấy, mà là với phiên bản thời niên thiếu của ấy, thế thôi vậy.”

      Chu Tử Chính nhướn mày: “Có cảnh thân mật cũng được, nhưng lúc diễn phải dùng người thay thế, mà người thay thế đó là . Nếu như vậy, thêm cảnh giường chiếu cũng tồi.”

      Lâm Dư Hi lườm ngược lại: “Vậy thử , xem xem đạo diễn Đỗ kiêu ngạo có từ chối nữa , hả chủ tịch bá đạo.”

      Sau khi Chu Tử Chính hơi sững sốt, than thở: “Vậy cũng phải.”

      -----

      “Gì? Đóng phim? Hàn Bân, ông trời ơi, chờ , để mình tiêu hóa chút. Chú heo con nhà cậu vì cậu mà muốn quay bộ phim liên quan đến thôn Minh Tâm, nên tìm Đỗ An Hoa làm đạo diễn, Hàn Bân, Giản Duy làm nam nữ chính, cậu làm nữ phụ ?”

      “Phải.”

      Sau đó lỗ tai của Lâm Dư Hi gần như bị tiếng hét chói tai của Ngải Vi làm cho sắp điếc luôn.

      Qua nửa phút, Ngải Vi mới tỉnh táo lại từ tin tức chấn động này: “Cậu đụng phải vận cứt chó ở đâu thế, gặp được người đàn ông tốt như vậy! Mình luôn dính lấy cậu, sao lây được chút xíu vận may nào thế này?”

      “Vận may của cậu đến mà. Với lại, Trạch cũng khá tốt đấy, cậu cân nhắc ta thử xem.”

      “Mình cân nhắc tới ta có tác dụng gì, ta cũng đâu cân nhắc tới mình. Tin mình , ánh mắt ta nhìn mình với kiểu quái lạ ấy, trong đó có ý thương gì đâu.”

      Khi nào Ngải Vi trở nên tinh tế như vậy rồi?

      “Được rồi.”

      “Được gì chứ! Thực ra mình cũng cảm thấy ấy tệ. Hai năm trước trai và chị dâu của ấy qua đời vì tai nạn giao thông, để lại đứa con trai, bây giờ ba tuổi rưỡi rồi, vẫn luôn do ấy nuôi nấng, ấy còn để cho đứa bé gọi ấy là ba, cho đứa bé biết mình còn ba mẹ nữa.”

      Lâm Dư Hi cảm thán: “Vậy tấm lòng của ấy tệ nha.”

      Ngải Vi buồn khổ than thở: “Phải đó! Nhìn , đàn ông tốt có cảm giác với mình, số mệnh của mình chính là thu hút cặn bã mà.”

      Lâm Dư Hi có thể tưởng tượng ra gương mặt như trái khổ qua khô của ấy rồi.

      “Những thứ như duyên phận muốn đến tự nhiên đến thôi, cậu đừng vội.”

      “Mình vội, mình đợi đến khi cậu kết hôn đón hoa dâu của cậu, tiếp lấy vận may của cậu.”

      Lâm Dư Hi cười khẽ: “Chiều hôm nay phải kí hợp đồng với Hàn Bân, mình có thể dẫn cậu qua đó, cho cậu chụp hình với thần tượng.”

      Lại là tiếng hét chói tai chọc thủng màng nhĩ. Sau đó Lâm Dư Hi tự động bổ não loạt cảnh tượng Ngải Vi lục tung tủ đồ để tìm quần áo.

      -----

      Lúc Lâm Dư Hi thấy Ngải Vi, tưởng đâu gặp được ngôi sao nữ nào đó sắp tham dự buổi lễ nào đấy.

      “Cậu có cần phải ăn mặc trang trọng như vậy ?”

      “Đùa hả, gặp thần tượng nha, đương nhiên là phải long trọng rồi.”

      Lâm Dư Hi đánh giá từ xuống dưới: “Có khi nào hơi quá rồi , có thể Hàn Bân chỉ mặc đồ thường đến kí hợp đồng thôi đấy.”

      “Sao có thể thế được?”

      Hai người vào tòa nhà văn phòng, Tống Thành Trạch đến tiếp đón bị dọa cho nhảy dựng: “Tôi này Ngải Vi, hôm nay đến thử vai hả?”

      Ngải Vi tháo kính mát xuống: “Hôm nay tôi đến để gặp thần tượng của tôi, Hàn Bân.”

      Tống Thành Trạch cười thầm: “Tôi tưởng đâu muốn diễn vai bạn xinh đẹp nhưng dung tục của nam chính chứ.”

      Ngải Vi hung hăng lườm ta cái: “Miệng thối đấy.”

      Tống Thành Trạch cười ha hả: “Hết cách, phải chăm con mà, ngủ ngon, nóng trong người, dĩ nhiên miệng thối rồi.”

      “Tôi thấy tội nghiệp cho Tiểu Thiên. được, ngày mai phải thăm nó, xem nó có bị ngược đãi .”

      “Là nó ngược đãi tôi, có được chứ? Nó ăn cơm ăn ngon, ngủ ngủ yên, hại tôi mệt như chó đây này.”

      Ngải Vi lắc đầu: “ được rồi, tôi gặp thần tượng xong tìm Tiểu Thiên. Nó gặp phải ông ba cái gì cũng biết như , là xui xẻo mà.” xong đeo kính mát lên, bước lên phía trước.

      “Hô, như mình hiểu biết nhiều lắm vậy?” Tống Thành Trạch khinh thường lẩm bẩm.

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Cậu ấy biết ít đâu. Cậu ấy từng học khóa học hộ lý cho trẻ em, giáo dục trẻ em, cậu ấy đủ tư cách làm giáo viên mầm non đó.”

      “……”

      Ngải Vi, giáo viên mầm non? được rồi, chuyện này còn khó tin hơn trò ảo thuật nữa ấy.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37 – Ly hôn

      Editor: miemei

      Hàn Bân phiên bản người khác gì màn ảnh, đôi mắt của ta vẫn tràn đầy sức hấp dẫn mê người.

      Chu Tử Chính bắt tay với ta: “Cám ơn sắp xếp lịch trình để tham gia đóng phim ‘Quãng thời gian thể mất ’.”

      Hàn Bân cười ôn hòa: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

      Đỗ An Hoa : “ vẫn luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với Giản Duy, vào bộ phim này là thành thực rồi. Tôi hi vọng có thể nhờ bộ phim này mà lấy ba giải lớn đấy.”

      Hàn Bân mỉm cười: “Kì vọng cao đến thế cơ à?”

      Đỗ An Hoa nhìn Chu Tử Chính cái: “Đây là mục tiêu của ông chủ đó.”

      Hàn Bân : “Vậy áp lực của tôi nha!”

      Đỗ An Hoa : “Vai diễn này rất có tính khiêu chiến. từ thủ đoạn để thăng tiến, sau đó từ cao ngã xuống, gượng dậy nổi, trở lại chốn xưa, làm lại từ đầu.”

      Hàn Bân : “Tốt lắm! Tôi rất thích vai diễn có tính đa dạng! Đúng rồi, nam nữ phụ do ai đóng vậy?”

      trong số nữ phụ, nữ chính thời niên thiếu, chính là Lâm đối diện với .”

      Hàn Bân mỉm cười gật đầu với : “Nhìn qua rất trẻ tuổi nha, có chút phong cách của Giản Duy. Trước kia diễn phim gì rồi?”

      mặt Lâm Dư Hi có chút ngượng ngùng: “Thực ra tôi phải diễn viên, tôi chỉ là bác sĩ trung y thôi.”

      Hàn Bân hơi ngạc nhiên: “Hả?!”

      “Nghề nghiệp của nữ chính chính là bác sĩ trung y.” Đỗ An Hoa bổ sung, “Tôi cho ấy diễn thử, tệ đâu.”

      Hàn Bân : “Đạo diễn Đỗ gật đầu chắc chắn sai rồi. Lâm, rất mong đợi được diễn chung với .”

      “Xin chỉ dạy nhiều hơn ạ.”

      Chu Tử Chính : “Bộ phim lấy bối cảnh ở thôn Minh Tâm, Liz trưởng thành ở thôn Minh Tâm. Mà cái thôn này sắp bị dỡ bỏ rồi, tôi muốn quay bộ phim để giữ lại kỷ niệm cho ấy. ấy chưa từng đóng phim, chỉ là khách mời đóng vai phụ thôi, xin thầy Hàn giúp đỡ ấy nhiều hơn.”

      Chỉ mấy câu hời hợt thản nhiên, nhưng hàm ý lại ràng vô cùng.

      Trong lòng Hàn Bân kinh ngạc, cộng thêm chợt hiểu ra, mặt vẫn là nét ôn hòa, ung dung như trước đến nay: “ ra bộ phim này có ý nghĩa kỉ niệm như thế, vậy áp lực của tôi càng lớn hơn rồi đây.”

      Chu Tử Chính : “Thầy Hàn khiêm tốn quá rồi, tôi tuyệt đối tin tưởng thầy Hàn thừa sức đảm nhiệm.”

      Ánh mắt của Hàn Bân lơ đãng nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, ấy chính là bạn mới của Chu công tử? Phong cách rất khác với những bạn trước kia của ấy nha. Sau đó nhìn qua người đẹp trang điểm đậm ngồi kế , ngừng chớp mắt với ta, ngược lại xinh đẹp này giống gu chọn bạn của Chu Tử Chính hơn. ta mỉm cười gật đầu với nọ, “soạt” cái, mặt ấy đỏ lên, giống như say rượu vậy.

      Được rồi! ấy là fan của mình!

      Luật sư của Hàn Bân xem lại hợp đồng lần cuối cùng, gật đầu với ta, Hàn Bân vung bút lên, kí tên vào.

      Kí hợp đồng thành công, đến lúc chụp ảnh chung rồi. Ngải Vi kéo Lâm Dư Hi vọt lên trước chụp ảnh chung với Hàn Bân, sau đó Lâm Dư Hi lặng lẽ né , để lại mình Ngải Vi khoác tay của Hàn Bân, ngọt ngào chụp ảnh chung.

      Chu Tử Chính kề sát vào tai Lâm Dư Hi: “Xem ra lại có thêm món có thể mua chuộc Tiểu Ngải rồi. Điểm yếu của Tiểu Ngải nhiều như vậy, mà em là bạn thân sao điểm yếu lại chỉ có chút xíu thế thôi nhỉ?”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Chính là vì cậu ấy nhiều điểm yếu, nên cậu ấy cũng có nhiều bạn trai cũ đấy, có muốn vậy ?”

      Chu Tử Chính sửng sốt, bật cười: “Quả nhiên là gần heo như heo nha, miệng lưỡi của em trở nên lanh lợi hơn rồi đó.”

      -----

      “Chu công tử này, nhất định có cách tạo vai diễn gì đó trong bộ phim này cho em đúng .” Ngải Vi bám lấy Chu Tử Chính.

      “Em muốn diễn vai gì?”

      “Có thể diễn vai bạn cũ của nam chính , kiểu si tình, thể quên ta được ấy. Tốt nhất là có thể để cho nam chính hôn em cái, mặt nè.” Ngải Vi tưởng tượng ngừng.

      “Bạn cũ của nam chính là vai phụ chính, em diễn nổi đâu.”

      “Vậy, em diễn đúng vai bạn thân của Hi Hi nhé?”

      “Tiểu Ngải, bạn thân của nữ chính thường đều xấu hơn nữ chính. Em quá đẹp, lại quá cao quý nữa, hợp với thôn Minh Tâm.”

      Ngải Vi nhíu mày: “ thể nào tìm ra vai nào cho em chứ! Em chỉ muốn có thể cùng xuất với Hàn Bân trong bộ phim thôi.”

      Chu Tử Chính nhìn Tống Thành Trạch: “Trạch, cậu bàn với đạo diễn Đỗ xem, rồi sắp xếp chút .”

      Lệnh của ông chủ chính là ý của thượng đế, Tống Thành Trạch chỉ có thể mỉm cười gật đầu, vẻ mặt cứ để tôi lo cho.

      Ngải Vi vỗ vai Tống Thành Trạch, cười vui vẻ: “ chắc chắn làm tôi thất vọng đâu nhỉ, nhất định giúp tôi lấy được vai diễn tốt nhất, đúng nào?”

      Tống Thành Trạch chỉ có thể cười ha ha. Vai diễn à? Chắc chắn là có rồi, người qua đường ất giáp bính đinh nào đó, tùy chọn luôn đấy. Được rồi, nể tình là bạn thân của bà chủ, cho thêm hai giây.

      -----

      Buổi tối, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch phải tham dự dạ tiệc của giới kinh doanh, Lâm Dư Hi và Ngải Vi trực tiếp đến nhà Tống Thành Trạch để thăm Tiểu Thiên.

      Ba mẹ Tống Thành Trạch về quê thăm họ hàng, trong nhà chỉ có bảo mẫu và Tiểu Thiên. Tiểu Thiên vừa thấy Ngải Vi vui mừng nhảy cẫng lên, ra sau khi cậu học về, chỉ có thể chơi mình ở nhà thôi.

      Ngải Vi nhíu mày, khó trách nó hay làm ầm ỹ, buồn đến hỏng rồi mà.

      “Tiểu Thiên, dì dắt con ra ngoài chơi nhé, được ?”

      Tiểu Thiên nhìn sang bảo mẫu, bảo mẫu vội vàng lắc tay: “ được đâu, bình thường cậu Tống cho tôi dắt Tiểu Thiên ra ngoài chơi, cuối tuần cậu ấy tự dắt nó .”

      “Quy định khỉ gì thế này! Chút nữa tôi mắng cho ta trận nên thân, con nít phải ra ngoài chơi, sao có thể nhốt trong nhà cả ngày chứ?” Chân mày của Ngải Vi càng nhíu chặt lại.

      “Lúc trước, có lần bảo mẫu dắt Tiểu Thiên ra ngoài chơi, lúc để ý, Tiểu Thiên lao ra ngoài đường cái, suýt bị xe đụng, may mà có người qua đường kéo nó về kịp. Cậu Tống liền sa thải bảo mẫu kia, rồi thuê tôi, cũng cho tôi mình dắt nó ra ngoài nữa.”

      Lâm Dư Hi nhìn Ngải Vi cái: “ có người thân để tâm chăm sóc bên cạnh, ấy lo lắng cũng bình thường thôi.”

      “Có cậu với mình ở đây, ta khỏi phải sợ nữa.”

      ------

      Tống Thành Trạch hắt xì cái, ta xoa xoa lỗ mũi, ai xấu sau lưng mình nhỉ?

      ta và Chu Tử Chính vào phòng bao, rất bất ngờ, nhìn thấy Lý Thuần Nhất.

      “Vince!”

      “Thuần Nhất, sao lại đến đây?” Lần này là tiệc liên hoan của bên đầu tư hạng mục phát triển Tiền Hải, những người tham dự đều là người đứng đầu bên các nhà đầu tư.

      “Hạng mục Tiền Hải, lần nữa, do tôi toàn quyền phụ trách .”

      Trong lòng Chu Tử Chính kinh ngạc, mặt lại mỉm cười: “Vậy tốt rồi, hạng mục này vẫn luôn do phụ trách, giữa đường đổi người khác, chúng tôi cũng quen lắm. Chỉ là biết sau này có thay đổi nữa .”

      “Sau này thay đổi nữa!” Lý Thuần Nhất như đinh đóng cột.

      “Thế tốt!” Bốn mắt nhìn nhau, trong đó lóe lên những đốm lửa tên.

      Chu Tử Chính cười khẽ, hỏi: “Đúng rồi, với Kỳ Kỳ, làm hòa rồi chứ.”

      Mặt Lý Thuần Nhất lạnh nhạt: “Luật sư bàn chi tiết ly hôn rồi.”

      Nét mặt Chu Tử Chính hơi lạnh xuống: “Ồ? thể xoay chuyển được ư?”

      hợp chính là hợp.”

      “Vậy mà còn có thời gian rảnh để xử lí hạng mục Tiền Hải, là hiếm có.”

      Lý Thuần Nhất lấy danh thiếp trong túi ra, hai tay đưa cho Chu Tử Chính: “Mải lo , quên mất đưa danh thiếp mới.”

      Chu Tử Chính nhận lấy nhìn qua, tổng giám đốc hành chính tập đoàn Trường Duyệt.

      Lý Thuần Nhất : “Tổng giám đốc Trương lớn tuổi rồi, hơn nữa gần đây thân thể có chút bệnh tật, nên từ chức với chủ tịch Vương. Chủ tịch Vương mở cuộc họp hội đồng quản trị, bổ nhiệm tôi làm tổng giám đốc hành chính.”

      Trong lòng Chu Tử Chính rung lên: “Xem ra tin tức của tôi được nhanh nhạy rồi!”

      “Hôm nay mới mở cuộc họp thôi, ngày mai đưa tin.”

      “Xem ra chủ tịch Vương phân chia công tư ràng nha.”

      Lý Thuần Nhất cười: “Còn khéo dùng người nữa.” Chỉ là nụ cười của ta chỉ dừng lại ngoài da.

      “Sức khỏe của tổng giám đốc Trương tốt, vậy tôi phải thăm ông ấy xem sao.”

      “Đêm nay ông ấy lên máy bay rời khỏi Hong Kong, nơi khác để dưỡng bệnh rồi.”

      “Ồ, đâu thế?”

      “Tôi lắm.”

      Chu Tử Chính hiểu ý: “Vậy tiếc quá, vội vã như thế, có cơ hội tạm biệt ông ấy nữa.”

      “Ông ấy hiểu tấm lòng của thôi.”

      Hai người nhìn nhau cười, lần nữa, ngoài cười trong cười.

      Dạ tiệc tiến hành được nửa, Chu Tử Chính đưa ánh mắt qua Tống Thành Trạch, cùng vào phòng vệ sinh.

      trầm giọng với Tống Thành Trạch: “ điều tra số chuyện. Thứ nhất, chuyện Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ ly hôn; thứ hai, hướng của tổng giám đốc Trương; thứ ba, tôi muốn biết tập đoàn Trường Duyệt xảy ra chuyện gì!”

      “Dạ!”

      Chu Tử Chính nhìn xuống trần gian muôn dặm bên dưới cửa sổ sát đất, chân mày vô thức siết chặt lại.

      Sắp ly hôn rồi, vậy mà ta lại còn leo lên được ghế giám đốc hành chính của tập đoàn Trường Duyệt, phải chăng chủ tịch Vương có nhược điểm trí mạng gì nằm trong tay ta? Lý Thuần Nhất, tôi quá xem thường rồi.

      ta ly hôn rồi, có suy nghĩ gì với Liz đây? Lý Thuần Nhất, tốt nhất là có.

      ------

      “Ding” di động của Tống Thành Trạch nhận được tin nhắn của Ngải Vi, là tấm ảnh chụp chung của Ngải Vi, Lâm Dư Hi và Tiểu Thiên tươi cười ăn kem ở McDonald.

      “Tối nay Tiểu Thiên chơi rất vui! Rất nhanh ngủ rồi. cứ nhốt nó ở nhà mình, nó quậy mới lạ đó!” Cộng thêm biểu cảm khinh bỉ.

      Mắt Tống Thành Trạch trợn to lên, ngơ ra hai giây.

      xem gì đấy?” Chu Tử Chính hỏi.

      Tống Thành Trạch đưa di động lên, Chu Tử Chính nhận lấy xem cẩn thận, mỉm cười : “Tiểu Ngải tệ đâu, rất hợp rơ với Tiểu Thiên.”

      Tống Thành Trạch chỉ có thể cười ha ha: “ ấy chơi với nó tệ.”

      “Cậu xem lại thử , chừng càng có nhiều phát kinh ngạc hơn.”

      Tống Thành Trạch chỉ có thể lại cười ha ha: cầu kinh ngạc, làm ơn đừng kinh hãi là được.

      ------

      Tống Thành Trạch vào phòng của Tiểu Thiên, nhìn gương mặt nhắn ngủ say của cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu cái.

      Xoay người, nhìn thấy bức tranh tủ đầu giường, cầm lên, là mấy người tí hon đánh trận, đó còn viết tên người nữa. cầm bức tranh, ra phòng khách.

      Trong bức tranh có 5 binh sĩ, ba chọi hai, bên ba người là Tiểu Thiên, Tiểu Ngải và Tiểu Hi, bên hai người là Tiểu Tống và Tiểu Chu. còn gì nghi ngờ, Tiểu Tống và Tiểu Chu là kẻ xấu rồi. Màu sắc người binh lính cũng ràng là dùng son môi, phấn má hồng và phấn mắt vẽ lên, lại là kiệt tác của Ngải Vi.

      Tống Thành Trạch cười thầm, lấy di động ra chụp bức tranh lại, gửi cho Ngải Vi: “Lần sau có thể vẽ tôi đẹp trai chút được ?”

      Rất nhanh, Ngải Vi trả lời lại: “Hết cách, tôi đây vẽ theo phong cách tả thực nha.”

      “Hèn gì, trong năm binh sĩ, xấu nhất.”

      Ngải Vi nhắn lại biểu cảm phun lửa.

      “Ok, lời tôi đều có phong cách giả dối đấy.”

      “Cám ơn hôm nay chơi với Tiểu Thiên.”

      “Tôi biết câu này của là phong cách gì rồi.”

      “Phong cách gì?”

      “Giật kinh phong ấy.”

      Tống Thành Trạch phì cười, bây giờ có chút , rốt cuộc ấy là ngốc mặc váy công chúa, hay là công chúa giả làm vai hề đây?

      -----

      Chu Tử Chính tắm, lúc Lâm Dư Hi sắp xếp lại âu phục cho , tấm danh thiếp từ trong túi áo rơi ra. Lâm Dư Hi nhặt lên: Lý Thuần Nhất, tổng giám đốc hành chính tập đoàn Trường Duyệt.

      ngẩn ra giây, lúc ta sắm vai Làm Sao Đây, chẳng phải muốn rời khỏi vùng biển đó, trở về cái hồ của ta sao? ra tổng giám đốc hành chính chính là cái mà ta gọi là hồ. Rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi, chúc càng càng xa, càng leo càng cao. Chỉ là, cẩn thận, đừng ngã xuống đấy!

      Đột nhiên nghĩ đến vai diễn của Hàn Bân. Rốt cuộc là đời người như phim, hay là phim như đời người đây?

      Chu Tử Chính ra, thấy Lâm Dư Hi cầm tấm danh thiếp ngẩn người. qua đó lấy tấm danh thiếp trong tay , tiện tay bỏ vào túi kẹp danh thiếp.

      ta bản lĩnh lắm.”

      Lâm Dư Hi cười nhạt.

      Chu Tử Chính kéo vào lòng, cho nụ hôn sâu, hôn từ bờ môi nóng bỏng của dời đến vành tai, tiếng nỉ non trêu ghẹo bay vào tai Lâm Dư Hi: “Nhưng mà, càng bản lĩnh hơn.”

      Lồng ngực của Lâm Dư Hi tự chủ mà phập phồng lên xuống: “Ngày mai phải ra tòa rồi, ngủ sớm chút .”

      Chu Tử Chính bế bổng lên, ra khỏi phòng.

      muốn đâu?”

      “Ăn khuya.”

      Lúc Chu Tử Chính thả Lâm Dư Hi xuống ghế dựa trong căn phòng thủy tinh ở sân thượng, mặt Lâm Dư Hi đỏ lên: “Ở đây, tốt lắm đâu!”

      Tuy người ngoài nhìn vào trong được, nhưng trong phòng thủy tinh lại có thể nhìn thấy cả vùng đất, cả bầu trời.

      Nút áo của bị Chu Tử Chính gỡ ra từng cái , nụ hôn nóng như lửa rơi xuống tới tấp: “Ở đây là tốt nhất. Cả thế giới, cả vũ trụ đều biết em là của , nhưng bọn họ nhìn thấy. Hơn nữa…… Bầu trời sao đêm nay đặc biệt đẹp.”

      ? Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy mắt của bị ngọn lửa bao vây gần như mở ra, tất cả mọi thứ đều chập chờn, mơ màng.

      Cả bầu trời đêm chớp nháy mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai ánh sao soi sáng thế giới của ở trước mắt thôi.

      ------

      Hôm nay là ngày ra tòa. Lâm Dư Hi mặc áo sơ mi trắng, quần đen như thường ngày, chỉ là mái tóc dài cột lên, có vẻ chín chắn hơn chút.

      Chu Tử Chính ôm vào lòng, hôn lên môi : “Đừng căng thẳng, bình tĩnh là được, có luật sư Diệp ở đây, em cần lo lắng.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Hi vọng luật sư bên khống hỏi những vấn đề gian xảo.”

      “Luật sư đó chỉ là thằng nhóc trẻ tuổi thôi, hỏi được những câu hỏi mà luật sư Diệp thể đối phó đâu.”

      “Chỉ mong là vậy.”

      -----

      Trong tòa án, trang trọng nghiêm túc.

      Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên đứng sau hàng rào bị cáo, Chu Tử Chính, Ngải Vi và Tống Thành Trạch ngồi vào ghế trong thính phòng dưới tòa. Diệp Cẩm An và luật sư bên khống Trần Diệc Kiệt chia ra ngồi hai bên trái phải.

      Lúc này Lâm Dư Hi mới nhìn dáng vẻ của Trần Diệc Kiệt. ta rất trẻ tuổi, nhìn qua quá 30 tuổi, so sánh với Diệp Cẩm An giỏi giang, giàu kinh nghiệm, trông có vẻ hơi ngây ngô.

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn nhau, dùng môi câu: em. Lâm Dư Hi mỉm cười ấm áp, nỗi căng thẳng trong lòng cũng vơi chút. Chỉ là khi ánh mắt của rơi vào người vừa bước vào tòa kia, nụ cười chợt tắt.

      Chu Tử Chính phát giác quay đầu lại, thấy Lý Thuần Nhất ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Lý Thuần Nhất hờ hững nhìn cái, sau khi gật đầu tỏ ý, ánh mắt nhìn về phía rào bị cáo.

      Chu Tử Chính quay đầu qua, nét mặt trầm xuống.

      Lâm Dư Hi lạnh nhạt dời tầm mắt , né tránh ánh mắt của Lý Thuần Nhất.

      Quan tòa vào, bắt đầu thẩm vấn.

      Những câu hỏi Trần Diệc Kiệt đưa ra cho Lâm Dư Hi cũng sắc bén, đều là những câu Diệp Cẩm An và luyện tập qua. trả lời từng câu theo cách Diệp Cẩm An đề nghị.

      Khi nghe Trần Diệc Kiệt : “Tôi còn câu hỏi nào nữa.”, Lâm Dư Hi thở phào hơi. vượt qua nhàng.

      Lâm Chi Hiên ra, vẻ mặt của Trần Diệc Kiệt ràng lạnh xuống. Sau khi ta hỏi mấy câu hỏi tiêu chuẩn, nhìn chằm chằm Lâm Chi Hiên: “Trong bản điều tra có nhắc tới, ông làm nghề y hai mươi mấy năm, xưa nay chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với y đức.”

      “Phải!”

      Trần Diệc Kiệt lấy tấm hình ra: “Ông có quen biết người phụ nữ trong hình ?”

      Nét mặt của Lâm Chi Hiên biến đổi, cổ họng của ông nghẹn lại: “Biết.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Phương Lăng7 others thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Oa, cao thủ giấu chiêu à????
      Hồi hộp quá. Mong sao 2 người cod chuyện gì
      Thank editor nhiều nhé

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38 – nhớ em rồi

      Editor: miemei

      ấy tên là Lưu Văn Thanh, từng là bệnh nhân của ông ở Tô Châu, đúng ?”

      “Phải.”

      ấy qua đời vào 25 năm trước, có biết vì sao ?”

      Diệp Cẩm An đứng lên: “Phản đối, bệnh nhân ở Tô Châu liên quan đến việc lấy chứng nhận ở Hong Kong.”

      “Thưa quý tòa, bệnh nhân này có quan hệ rất lớn với Lâm Chi Hiên, tôi có thể chứng minh bao nhiêu năm nay Lâm Chi Hiên thi bằng bác sĩ trung y phải do có thời gian, mà là vì ông ta phạm vào vụ án lớn ở Đại Lục, cho dù dự thi cũng thể thi được.”

      Quan tòa gật đầu: “Có thể tiếp tục đưa ra câu hỏi.”

      Trần Diệc Kiệt nhìn Lâm Chi Hiên: “Mời ông trả lời ấy chết như thế nào.”

      “Tự sát.”

      chính xác hơn là tự sát vì tình. 25 năm trước, lúc ông trị cho ta, ta ông. Ông biết ta có tình ý với ông, vẫn tiếp tục chữa trị cho ta, cuối cùng, sau khi ông từ chối ta, ta nhảy lầu tự sát. Vì chuyện này mà ông bị xử phạt hành chính, bị thu hồi bằng trung y, nguyên nhân là ông làm ra chuyện trái với y đức dẫn đến cái chết của bệnh nhân.”

      “Chuyện phải như vậy!” Lâm Chi Hiên kêu lên.

      Trần Diệc Kiệt lấy phần tài liệu ra, trình lên quan tòa.

      “Thưa quý tòa, đây là thông báo Lâm Chi Hiên bị xử phạt hành chính, thu hồi bằng trung y vào 25 năm trước.”

      Quan tòa nhận lấy, xem xét tỉ mỉ.

      “Hai năm sau khi bị thu hồi bằng cấp, Lâm Chi Hiên hề xin thi lại để lấy bằng nữa, bởi vì ông ta biết , ông ta hành nghề y vô đạo đức dẫn đến cái chết của bệnh nhân, hoàn toàn có tư cách làm nghề y ở Đại Lục nữa, cho nên ông ta mới đến Hong Kong. Ông ta thi lấy bằng ở Hong Kong, căn bản phải vì có thời gian, mà là vì ông ta có tư cách.” Trần Diệc Kiệt vang từng chữ.

      phải!” Lâm Dư Hi sốt ruột đứng trong hào rào bị cáo kêu lên, “Thưa quý tòa, mọi chuyện phải như vậy đâu.”

      “Yên lặng!” Quan tòa quát lớn.

      Diệp Cẩm An nghiêm nghị đứng lên: “Thưa quý tòa, bởi vì đây là chuyện của 25 năm trước, bên biện cần thời gian để kiểm chứng, tôi kính mong kéo dài thời gian thẩm vấn.”

      ----

      Đến văn phòng làm việc của Diệp Cẩm An, nét mặt của Diệp Cẩm lạnh xuống: “Ông Lâm, sao ông với tôi chuyện ở Tô Châu?”

      “Xin lỗi, tôi ngờ chuyện ở Tô Châu 25 năm trước lại liên quan đến vụ kiện ở Hong Kong.”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “Trần Diệc Kiệt lại có thể điều tra ra chuyện chúng ta biết, ta chỉ là luật sư của chính phủ thôi, sao lại có nguồn điều tra sâu như vậy?”

      Diệp Cẩm An trầm giọng : “Xin lỗi, là do tôi khinh địch. Ông Lâm, xin hãy kể chi tiết vụ án của Lưu Văn Thanh cho tôi biết.”

      Lâm Chi Hiên thổn thức thở dài: “25 năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Lưu Văn Thanh là lúc ấy 20 tuổi, nhưng ấy trông có vẻ có tâm nặng nề. ấy đến khám ho khan và viêm da, nhưng uống mấy lần thuốc mà bệnh cũng khỏi. Tôi nghi ngờ bệnh của ấy là do gút mắc trong lòng gây ra, liền nhân cơ hội tán gẫu với ấy, xem thử có thể tháo gỡ gút mắc trong lòng ấy . Qua khoảng hơn tháng, rốt cuộc tôi cũng biết bệnh trong lòng của ấy là vì ấy .

      ra từ ấy biết giới tính của mình bị chuyển hướng, chỉ là cha mẹ ấy hoàn toàn thể nào chấp nhận được. Lúc ấy với cha mẹ ấy, cha ấy nổi giận, nếu ấy dám gặp đó nữa, ông ta giết chết ấy.

      Vì trong lòng uất ức, nên ấy mới bị bệnh. Lúc ấy kể chuyện trong lòng cho tôi nghe, òa khóc quỳ xuống đất cầu xin tôi giúp đỡ, thế là tôi sắp xếp cho kia đến phòng khám của tôi, để gặp ấy. Qua vài ngày, hai người bỏ trốn. Cha của Lưu Văn Thanh là trưởng thôn của cái thôn ở địa phương, ông ta mang người đuổi theo chặn hai người lại. kia bị người mà cha Lưu Văn Thanh dắt theo đánh trận hung ác, nằm viện tháng, cuối cùng bệnh chết. kia vừa mất, Lưu Văn Thanh liền nhảy lầu tự tử.

      Cha của Lưu Văn Thanh giận lây sang tôi, tố cáo tôi với bệnh viện và sở vệ sinh, tôi là người có vợ, còn dụ dỗ con ông ta, lại bội tình bạc nghĩa, hại chết con ông ta. Ở địa phương đó, ông ta rất có thế lực, kêu gọi dân chúng bao vây bệnh viện và sở vệ sinh, ép buộc bệnh viện thu hồi bằng bác sĩ trung y của tôi. Viện trưởng còn cách nào khác, chỉ có thể đưa ra thông báo xử phạt hành chính, thu hồi bằng bác sĩ trung y của tôi để trấn an lòng dân. Viện trưởng , đợi qua thời gian, chuyện này phai nhạt , ông ấy với sở vệ sinh xin khôi phục lại bằng cấp của tôi.”

      Diệp Cẩm An hỏi: “Vậy hai năm sau, sao ông xin cấp bằng lại.”

      “Sau khi xảy ra chuyện này, công việc của tôi bị tạm dừng. Thế là tôi nhân lúc rảnh rỗi đến Hong Kong thăm tôi. Sức khỏe của tôi tốt, lại có con cái, sau đó tôi quyết định ở lại chăm sóc cho bà ấy. Chuyện ở Tô Châu tôi nhờ viện trưởng sắp xếp giúp tôi.”

      “Bị oan ức như vậy, ông Lâm muốn lấy lại công bằng ư?”

      Lâm Chi Hiên than thở: “Lúc đó tôi nghĩ, thẹn với lòng là được rồi. Hơn nữa Lưu Văn Thanh mất, tôi cũng có nhân chứng nữa. Trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện của 25 năm trước, ảnh hưởng đến vụ kiện bây giờ.”

      Diệp Cẩm An : “Bây giờ phải thẹn với lòng là được đâu. Có thể tìm viện trưởng đến Hong Kong để làm chứng ?”

      Lâm Chi Hiên lắc đầu: “Sau khi chuyện của tôi xảy ra được năm, viện trưởng qua đời trong tai nạn giao thông rồi.”

      “Còn có ai biết đầu đuôi chuyện này ?”

      “Còn phó viện trưởng và bác sĩ chủ nhiệm của tôi thời đó. Nhưng mà……”

      “Nhưng mà sao?”

      “Lúc đó bọn họ cũng năm sáu chục tuổi rồi.”

      Chu Tử Chính : “Bác trai, ngày mai cháu và luật sư Diệp lập tức Tô Châu điều tra chuyện này. Bác yên tâm, còn khoảng hai tuần nữa mới tới lần ra tòa tiếp theo, chúng cháu tìm ra chứng cứ để phản bác.”

      Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Cháu có lòng rồi.” Chỉ là nét chán nản trong mắt của ông lại khó mà che giấu được.

      Chuyện của 25 năm trước, chết hết còn chứng cứ, làm sao có thể phản bác được?

      Lời của Lâm Dư Hi đến bên miệng lại dừng lại, đợi Lâm Chi Hiên vệ sinh, mới nhịn được hỏi: “Luật sư Diệp, nếu như trong vòng hai tuần tìm được chứng cứ chứng mình ba tôi trong sạch, có ảnh hưởng xấu chứ?”

      Diệp Cẩm An suy nghĩ chút, thẳng: “Tội danh hành nghề y bằng cấp của ông Lâm là chạy thoát rồi, nếu ông Lâm có tiền án như thế này ở Đại Lục nữa, rất có khả năng ảnh hưởng đến phán quyết của quan tòa. Cơ hội bị xử tù giam, thi hành ngay lập tức là rất lớn.”

      Ánh mắt của Lâm Dư Hi khiếp sợ: “Tình huống tệ nhất, vào tù bao lâu?”

      “Nửa năm đến hai năm.”

      Cơ thể của Lâm Dư Hi chợt run lên. Chu Tử Chính vội ôm vai : “Tin tưởng , nhất định nghĩ cách, để cho bác trai bị xử tù đâu.”

      Lâm Dư Hi ngẩn ra mấy giây, sau khi thầm thở ra hơi, cắn môi, cố đè xuống thứ ấm nóng trong hốc mắt: “Hôm nay em muốn về nhà ở bên cạnh ba.”

      “Được, với em.”

      -----

      Lúc ở nhà ăn cơm tối, Lâm Chi Hiên : “Tử Chính, tấm lòng của cháu, bác hiểu. Nhưng, nếu bác phải ngồi tù, vậy cũng là số mạng của bác, dù sao bác cũng vi phạm pháp .”

      Chu Tử Chính trịnh trọng : “Nếu như phải xử bác trai vào tù, vậy chính là ông trời có mắt rồi. Cháu nhất định làm cho ông trời và quan tòa mở to mắt ra mà nhìn .”

      Lâm Chi Hiên thở dài hơi: “Cháu cứ làm hết sức là được. Bác cũng lớn tuổi rồi, bản thân thế nào cũng chẳng sao cả. Cháu chăm sóc tốt cho Hi Hi, bác yên tâm rồi.”

      Tay cầm đũa của Lâm Dư Hi run lên, dừng lại chút, mới có thể tiếp tục nuốt miếng cơm xuống.

      Lâm Dư Hi rửa chén trong bếp, thoáng lơ đễnh, chén rơi vào trong bồn rửa, “xoảng” tiếng, vỡ nát. Chu Tử Chính vào, thấy nhặt mảnh vỡ trong bồn rửa chén, ngón tay cần thận bị cắt vào. Chu Tử Chính vội vàng lấy nước thuốc, băng kéo cá nhân để băng lại cho , sau đó nhìn thấy đôi mắt của từ từ chảy xuống hai hàng nước mắt.

      Chu Tử Chính ôm vào lòng, dịu dàng bên tai : “Ngày mai Tô Châu, tin , bác trai sao đâu. Hãy tin !”

      Lâm Dư Hi dựa vào vai , nước mắt thấm ướt cả áo sơ mi của . Tiếng khóc nghẹn ngào rất , nhưng vào tai Chu Tử Chính lại thành tiếng sấm.

      Đây là lần thứ ba rơi nước mắt trước mặt , lần này là vì ba của .

      Đây là điểm yếu quan trọng nhất trong cuộc đời !

      -----

      Tô Châu.

      Cha Lưu bảy mươi mấy tuổi, khí thế hùng hồn, trợn mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Chính: “Chính là gã Lâm Chi Hiên đó hại chết con tôi. Nếu phải nó giở trò, sao con tôi có thể bỏ trốn với con kia chứ. Lúc đó lôi nó vào tù hời cho nó rồi.”

      Chu Tử Chính nhìn mẹ Lưu cúi đầu gì, mặt mũi ảm đạm ngồi bên cạnh, mỉm cười: “Ông Lưu kiên quyết như thế, tôi yên tâm rồi. Thực ra tôi đến là vì muốn tìm ông Lưu bà Lưu đến Hong Kong làm nhân chứng chỉ tội Lâm Chi Hiên.”

      Cha Lưu nghi ngờ nhìn : “ phải cậu đến là vì cầu xin cho Lâm Chi Hiên sao?”

      “Dĩ nhiên phải. Lâm Chi Hiên hành nghề y bằng cấp ở Hong Kong, người bạn của tôi vì tìm ông ta khám bệnh, bị ông ta làm cho bệnh càng thêm bệnh, cho nên quyết tâm kiện Lâm Chi Hiên lên tòa. Nhưng với vụ kiện của cậu ấy, cho dù bị xử có tội, cũng rất có khả năng là án treo, ngồi tù . Bạn của tôi rất cam tâm, sau đó biết đến vụ án của con ông, nên muốn tìm hai người đến Hong Kong làm nhân chứng, chứng minh Lâm Chi Hiên có tiền án phạm tội từ sớm. Như vậy ông ta muốn ngồi tù cũng được.”

      Cha Lưu hiểu ra “ồ” tiếng: “Cậu luật sư Trần kia chính là người kiện tụng giúp bạn của cậu đó hả.”

      Chu Tử Chính gật đầu: “ ta là luật sư của bạn tôi. ta đến tìm ông rồi à?”

      “Phải đó! Chuyện mới tuần trước thôi. Nhưng cậu ta cũng phải là người đầu tiên đến tìm tôi. tháng trước, có người khác đến tìm tôi hỏi qua vụ án này.”

      “Là ai?”

      “Là thám tử tư đến từ Hong Kong, đến để điều tra.”

      “Ồ? Điều tra gì thế?”

      “Cũng là vụ án của Lâm Chi Hiên. ta đến sở vệ sinh để điều tra vụ án trước kia của Lâm Chi Hiên, sau đó tìm đến tôi.”

      “Vậy ông gì với ta?”

      tôi là Lâm Chi Hiên hại chết con tôi, tốt nhất là có thể tống gã vào tù.”

      “Ông có đưa tài liệu gì cho ta ?”

      đưa vài tấm hình của con tôi và mấy tờ báo lúc trước.” Cha Lưu nhíu mày nhìn Chu Tử Chính, “Mấy thứ này đều là đồ quý báu của tôi, phải đồ cho miễn phí đâu.”

      “Đó là chuyện đương nhiên rồi. Nếu như tôi muốn mời hai ông bà tự mình đến Hong Kong chuyến, ra tòa làm chứng, hai người thu phí hết bao nhiêu?”

      Cha Lưu đánh giá Chu Tử Chính mấy lượt: “Cái này, ít cũng phải 80-100 ngàn gì đó.”

      thành vấn đề, 100 ngàn, vé máy bay, khách sạn tính riêng.”

      Cha Lưu cười vui vẻ: “Rất sảng khoái.”

      “Ông đưa tôi số tài khoản ngân hàng, tôi sắp xếp chuyển khoản cho ông.”

      “Cậu chờ chút, tôi lấy sổ ngân hàng.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Vậy là tốt nhất.”

      Đột nhiên mẹ Lưu đứng lên, mặt mày giận dữ: “Tôi này ông già, ông tích đức chút ! Đừng hại bác sĩ Lâm nữa.”

      “Bà cái khỉ gì đấy, nếu phải vì nó sắp xếp cho Văn Thanh và con kia gặp mặt, Văn Thanh theo con đó bỏ trốn sao?”

      Hốc mắt mẹ Lưu đỏ lên: “Văn Thanh có viết trong nhật ký, nó lòng thương kia. Nếu phải ông dắt theo đám người đánh kia bị thương nặng chữa được, có thể Văn Thanh cũng nhảy lầu.”

      Cha Lưu nổi giận đùng đùng: “Văn Thanh bị trúng tà rồi, bây giờ bà cũng trúng tà luôn phải ?”

      Mẹ Lưu lau khóe mắt: “Tóm lại, tôi . Muốn ông tự !”

      “Bà thôi, tự tôi , đá thằng Lâm Chi Hiên kia vào tù ngồi.”

      Mẹ Lưu xoay người, đầu cũng hề quay lại, ra khỏi nhà.

      Chu Tử Chính nhìn bóng lưng của bà ấy, khóe môi khẽ cong lên.

      Cha Lưu lấy sổ ngân hàng ra, lại lấy tờ giấy ra chép lại số tài khoản. Chu Tử Chính : “ cần chép đâu, tôi lấy di động chụp lại, trong vòng tiếng chuyển khoản qua cho ông.”

      “Được!” Cha Lưu đưa sổ ngân hàng cho Chu Tử Chính. Tách tách mấy tiếng, Chu Tử Chính chụp xong.

      Ra khỏi nhà họ Lưu, Chu Tử Chính lập tức nhắn hình qua cho Tống Thành Trạch: “Lập tức điều tra tháng trước là ai chuyển 20 ngàn cho cha Lưu.”

      lại nhắn tin cho Elaine: “Đến Tô Châu ngay lập tức.”

      -----

      Mẹ Lưu chơi mạt chược, hàng xóm đến kêu: “Xem phim miễn phí nè! 70 tuổi còn có quà nữa đó, bà Lưu, bà nhất định phải xem nha. xem phim, lấy quà cũng được mà!”

      Mẹ Lưu đến rạp chiếu phim, liền có người đón tiếp: “”Chào bà, vất vả cho bà quá. Nào, mời bên này ạ.”

      Nhân viên công tác dắt mẹ Lưu đến rạp chiếu phim tình nhân, ngồi vào vị trí ngay giữa, sau đó đưa trà với điểm tâm lên cho bà ấy.

      Mẹ Lưu vui vẻ: “Woa, còn có rạp chiếu phim thế này cơ à, chỗ ngồi thoải mái như vậy, còn bao ăn bao uống nữa.”

      “Lần đầu tiên chúng cháu làm tuyên truyền, muốn cố gắng hết sức làm đến tốt nhất.” Elaine vào, ngồi cạnh bà ấy, “Cháu họ Hà, hôm nay đến xem phim với bà. Sau khi xem xong, muốn trò chuyện với bà về cảm nghĩ sau khi xem phim.”

      Mẹ Lưu ngạc nhiên: “Ý kiến của bà già này mà các cũng coi trọng như vậy ư?”

      Elaine mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi!”

      Bộ phim bắt đầu, màn hình lên bảy chữ: Bác sĩ, tấm lòng như cha mẹ!

      Sau khi phim kết thúc, mẹ Lưu vẫn ngẩn ngơ nhìn vào màn hình.

      Elaine dựa đến gần mẹ Lưu hỏi: “Bà Lưu, bà cảm thấy bộ phim này thế nào?”

      Mẹ Lưu có chút hoảng hốt: “Cái người diễn vai Lâm Chi Hiên, nhìn qua rất giống với người bác sĩ mà tôi quen biết trước kia, cậu ta cũng tên Lâm Chi Hiên.”

      “Người trong phim đều phải diễn viên đâu, ông Lâm Chi Hiên đó hẳn là Lâm Chi Hiên mà bà Lưu quen biết đấy.”

      Mẹ Lưu sửng sốt nhìn sang Elaine: “ là cậu ta ư?”

      “Lâm Chi Hiên và con ông ấy Lâm Dư Hi đều bị khởi tố. Vụ kiện của bác sĩ Lâm Chi Hiên có chút rắc rối, bởi vì bên khống chỉ trích ông ấy làm chuyện trái với y đức vào 25 năm trước.”

      Ánh mắt của mẹ Lưu trầm xuống: “Cậu ta, cậu ta bị xử ngồi tù sao?”

      “Nếu như có ai chứng minh ông ấy trong sạch, rất có khả năng ông ấy bị xử ngồi tù. Bên khống chỉ tội ông ấy, vào 25 năm trước dụ dỗ bệnh nhân nữ 20 tuổi, nhưng lại bội tình bạc nghĩa, dẫn đến đó nhảy lầu qua đời.”

      Mẹ Lưu trầm lặng.

      Elaine : “20 năm nay, bác sĩ Lâm cứu chữa hai mươi mấy ngàn bệnh nhân. Bi kịch của vào 25 năm trước tạo thành như thế nào, cha mẹ của kia biết nhất. Bà Lưu, nếu như bà là mẹ của kia, 25 năm sau, bà vẫn bỏ qua lương tâm, chịu ra chân tướng, làm cho bác sĩ có tấm lòng lương thiện vào tù ư? “

      Cổ họng của mẹ Lưu nghẹn lại.

      -----

      Lâm Dư Hi cầm di động, là cuộc gọi đến của Chu Tử Chính.

      làm gì đó?”

      “Coi ti vi với ba. sao?”

      “Vừa về đến khách sạn.”

      “Trễ vậy à? Hôm nay có tiến triển ?”

      “Elaine cố gắng thuyết phục mẹ Lưu làm chứng cho bác trai, tìm thêm mấy người giúp khuyên nhủ.”

      “Bà ấy đồng ý chứ?”

      “Em yên tâm, em cũng biết được công lực đeo bám người khác của rồi đó, nhất định bám bà ấy về làm chứng cho bác trai. được nữa, chỉ có thể bán đứng sắc đẹp, dùng mỹ nam kế thôi. Em nghĩ xem, người đẹp băng giá như em cũng bị làm cho tan chảy, còn có ai làm khó được nữa?”

      Lâm Dư Hi bật cười, trái tim căng thẳng mấy ngày nay thả lỏng ra: “Cái miệng của có thể dỗ cho trăng trời xuống được luôn rồi đó!”

      Chu Tử Chính nhìn ra cửa sổ: “Hôm nay là mười lăm, mặt trăng tròn quá! Đây là điềm lành, vụ kiện này chắc chắn kết thúc tốt đẹp.”

      “Ừm!”

      “Mở video lên , muốn nhìn thấy em!”

      Lâm Dư Hi vào phòng, mở video call di động. nhìn thấy Chu Tử Chính lười biếng nằm giường, ánh mắt mông lung nhìn : “ nhớ em rồi, em có nhớ ?”

      “Nhớ!”

      “Nhớ thế nào?”

      Lâm Dư Hi cười hỏi: “ nghĩ em nhớ thế nào?”

      Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư: “Để nghĩ xem. vừa nhớ đến em, tay muốn sờ, miệng muốn ăn; lòng mềm nhũn, sau đó cứng lại. Cho nên, em nhớ , cũng phải tay muốn sờ, miệng muốn ăn; mềm lòng, sau đó ướt rồi.”

      Lâm Dư Hi cảm thấy da mặt mình có dày hơn nữa cũng chịu nổi: “ có thể nào đừng dơ như vậy ?”

      “Dơ? Dơ chỗ nào? Chậc chậc, em lại nghĩ đâu thế?”

      “Được, chỗ nào của cứng?”

      “Cổ.”

      “Chỗ nào của em ướt?”

      “Mắt.” Chu Tử Chính nhìn vào màn hình chớp chớp đôi mắt đầy điện.

      Lâm Dư Hi á khẩu lại nhịn được bật cười, được rồi, thắng!

      Được rồi, đúng rồi đấy. mềm lòng rồi, khóe mắt nổi lên chút ướt át nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      @huongntd bạn ơi, khúc cuối đăng nhầm truyện rồi.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :