1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh/Showbiz] Đi qua kí ức - Hoàn Đản Chai (Từ c50 vào vip chờ beta)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuythuy2203

      thuythuy2203 Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      998
      Chương 47: bắt cóc

      Editor: thuythuy2203

      Bạc Tư Niên bị đau nhưng vẫn hề có ý dịnh buông tha đôi môi Cố Hạm Hạm, mùi máu tươi cùng nước bọt tràn ngập trong toilet. Hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập phâp phồng, tần suất cũng vô cùng hỗn loạn. Sau nụ hôn có phát ra tia chỉ bạc, khiến cho người ta trông thấy lập tức đỏ mặt tía tai

      Cũng biết trải qua bao lâu, Bạc Tư Niên phát Cố Hạm Hạm có chút đúng, vội vàng buông ra. Lúc này mới nhận ra sắc mặt của trở nên trắng bệch, dường như là do hôn quá lâu làm cho ngạt khí

      Bạc Tư Niên áy náy vuốt ve khuôn mặt trắng nõn tựa như sứ, lại cảm thấy khuôn mặt Cố Hạm Hạm lạnh lẽo đến run run

      dùng lực ôm chặt “ Thưc xin lỗi, thực xin lỗi...” lặp lặp lại câu này nhiều lần

      Bạc Tư Niên vốn tưởng sức tự chủ của mình tệ, nếu lần đầu tiên gặp lại làm có thể kiềm chế ôm chặt người này vào lòng

      Cho tới tận hôm nay Bạc Tư Niên mới cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của mình, xác nhận được bản thân quả thưc có suy nghĩ dục vọng chiếm hữu nhiều như vậy mà đối phương vẫn chưa chịu mở lòng với mình.

      , khi nghe Cố Hạm Hạm muốn phó thác cả đời với , Bạc Tư Niên cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời hụt hẫng, vì thế mới yếu thế thừa nhận với Cố Hạm Hạm rằng mệt mỏi

      Nhưng mà thế sao chứ, mệt mỏi cũng được, kể cả người ta muốn tránh xa nhiều... cũng sao cả.

      Chả phải có người từng trong tình muốn thành công người ta cần trăm bước sao, vậy để 99 bước, chỉ cần Cố Hạm Hạm bước nho là đủ rồi

      Đây chính là ý tưởng bây giờ trong đầu Bạc Tư Niên . ra có người tin, nhưng ở trong trận chiến này, tư thái của thấp đến cực điểm

      Trong lúc Bạc Tư Niên ngừng lẩm bẩm xin lỗi, Cố Hạm Hạm cũng dần dần ổn định lại lý trí, còn quá xúc động nữa

      Móng tay hung hãn cào lên cánh tay Bạc Tư Niên mấy đường, những xước da còn vết máu, nhìn mà giật mình

      Đối với việc bản thân có hành vi tàn bạo như vậy, Cố Hạm Hạm có chút đau đầu, nghĩ rằng lần sau cần phải ra tiệm dũa lại móng tay của mình, xước cánh tay sao, nhưng lỡ cẩn thận làm xước xát khuôn mặt tuấn tú này...vậy là tội ác nặng nề.

      Chính bản thân Cố Hạm Hạm cũng nhận ra, cách đối xử của với Bạc Tư Niên hoàn toàn bất đồng, chuyện này về sau hãy

      Cố Hạm Hạm hít sâu hơi, khẽ đẩy Bạc Tư Niên ra, tạo khoảng cách với “Nơi đây là toilet nữ”

      Bạc Tư Niên nhìn sâu vào mắt , có thể dễ dàng cảm nhận được, cặp mắt hạnh kia sâu ít cảm xúc đặc biệt

      biết”

      Cố Hạm Hạm cười gượng vài tiếng “Vậy còn bước vào? sợ có người phụ nữ nào vào trông thấy hô “sắc lang” sao”

      Bạc Tư Niên ăn ngay “Nhưng mà lo lắng cho em hơn”

      Cố Hạm Hạm thở dài, do dự lát, sau đó chậm rãi ôm lấy Bạc Tư Niên “Em hỏi lần cuối, bây giờ còn thích em sao? Đến cả em cũng chán ghét bản thân mình”

      Cho dù là ôm , cũng dám ôm chặt, ngón tay hờ hững chạm nhẽ vào áo sơ mi. Có số người chính là như vậy, nếu gặp xung đột dũng cảm tiến tới, cũng có thể vì mình mà lưu lại đường lui

      Cố Hạm Hạm chính là như vậy, muốn hỏi Bạc Tư Niên lần cuối cùng, nếu Bạc Tư Niên . cũng lưu luyến chút nào rời .

      Hơi thở của Bạc Tư Niên dần dần dán chặt vào lỗ tai , có hương vị khiến lòng người mê mẩn

      em” phải là thích, mà là

      Giống như đem chuyện tình cảm này bị sức nặng của bụi cát đè xuống thổi tan vậy, khiến cho người ta cảm nhận được tình nóng bỏng kia. Bạc Tư Niên phải dễ dàng thổ lộ tình cảm với ai. Ba chữ kia có lẽ là sử dụng toàn bộ vốn liếng minh có.

      em, ràng từng tiếng, cực kì trịnh trọng

      Cố Hạm Hạm ngẩn người, ủy khuất tên gì đó cũng biến hết sạch

      Nước đọng vòi rơi tí tách chậm chạp, giọt lại giọt rơi xuống bồn rửa mặt. Loại thanh này giống như giằng co với khí, càng lúc càng hiển thị ràng

      Đợi cho lỗ tai Cố Hạm Hạm nghe đủ năm lần “tí tách” rút cục hạ quyết tâm “Được, bây giờ chúng ta quay trở lại phòng hát, đừng để cho đám người Đường Lâm Lang lo lắng chờ đợi, sau đó về nhà e hỏi lại vài chuyện”

      Cái gì mà mối tình đầu, cái gì là thanh mai trúc mã, hừ, muốn hỏi ràng

      Bạc Tư Niên cầm bàn tay , khẽ gật “Được”

      Cố Hạm Hạm cùng Bạc Tư Niên sóng vai trờ lại, bước từng bước hành lang

      Lúc này Cố Hạm Hạm mới đột nhiên nhớ ra điện thoại để quên ở bồn rửa tay, liền nhéo nhéo lòng bàn tay của Bạc Tư Niên, ánh mắt mơ hồ hiểu chuyện gì

      Cố Hạm Hạm nhàng “Em để quên điện thoại bồn rửa mặt, em quay lại đó lấy”

      cùng em” Bạc Tư Niên lập tức cầm tay xoay người

      Nghe thế Cố Hạm Hạm chút nữa phì cười thanh tiếng, Bạc Tư Niên lo lắng cho đến vậy sao?

      xác định muốn toilet lại lần nữa sao? Đừng quên đó là toilet nữ...” Cố Hạm Hạm trêu đùa Bạc Tư Niên , ánh mắt đảo linh hoạt, sau đó khẽ vỗ tay an ủi “ có chuyện gì, chỉ là lấy di động, rất nhanh em quay lại”

      Bạc Tư Niên vẫn khỏi lo lắng “ cần cùng?”

      Cố Hạm Hạm lắc đầu “Yên tâm, em bỏ chạy, nhanh chóng quay lại”

      Vừa vừa phất phất tay hướng Bạc Tư Niên, sau đó quay người về phía toilet, thanh tiếng giày cao gót nhần

      Giống như qua lúc lâu, hành lang vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Hạm Hạm xuất trở lại, Bạc Tư Niên nhíu mày, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới qua 3 phút, còn sớm

      Bạc Tư Niên trong lòng tự giễu, nhìn , mình dường như lo lắng quá độ rồi

      Bạc Tư Niên lại kiên nhẫn chờ đợi thêm lát, Cố Hạm Hạm vẫn hề xuất . Cảm thấy có chút ổn, trong đầu bỗng giống như có chút bất an, Bạc Tư Niên chợt nhớ đến bức thư đe dọa nhét vào cánh cửa phòng hôm đó

      Lại lần nữa nhìn đồng hồ, qua 6 phút

      Trái tim Bạc Tư Niên đập thình thịch, do dự nữa, sải bước dài về phía toilet nữ

      hi vọng minh lo lắng quá mức

      an ủi mình,tận lực dám nghĩ đến kết quả xấu

      Lòng bàn tay Bạc Tư Niên phát lạnh, đổ mồ hôi liên lục, hơi thở dần trở nên hổn hển, đẩy mạnh cánh cửa toilet nữ.

      **

      Thời gian đảo ngược lại

      “Di động đâu nhỉ” Cố Hạm Hạm liếc mắt nhìn bồn rửa mặt, đó có di động của mình, sờ sờ cằm suy nghĩ “ thể nào, minh nhớ để ở chỗ này mà”

      Cố Hạm Hạm nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại

      Cầm di động trong phòng KTV -> đem di động đặt lên bồn rửa mặt -> dùng nước lạnh tát vào mặt nhằm thanh tỉnh đầu óc -> sau đó Bạc Tư Niên xuất

      Tất cả mọi thứ đều diễn ra đúng như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, làm cho di động của biến mất

      Cố Hạm Hạm trong lòng nghi ngờ, ngồi xổm xuống, cúi đầu xuống bồn rửa mặt tìm kiếm. Bởi vì ngọn đèn thể chiếu đến chỗ này nên tìm khá vất vả

      Rốt cục cũng tìm ra điện thoại ở sâu trong góc tối

      Cố Hạm Hạm vươn tay, dùng hết sức sờ tới, trong lòng sớm thở dài hối hận, sớm biết có chuyện nhu vậy để cho Bạc Tư Niên cùng. Dù sao người ta tay dài chân dài cũng đến mức vất vả như mà chua lấy được điện thoại

      Trong lúc Cố Hạm Hạm rầu rĩ nghĩ như vậy, đại khái thần linh nghe được lời cầu nguyện, mơ hồ cảm giác được có bóng đen chậm rãi tiến về phía mình

      Chẳng lẽ là Bạc Tư Niên?

      Cố Hạm Hạm trong lòng vui vẻ, vừa muốn quay đầu lại, bị bóng đen cầm chiếc khăn ướt hung hăng bịt chặt miệng mũi lại.

      Cố Hạm Hạm muốn giãy dụa, nhưng bóng đen phía sau mạnh mẽ kìm chặt chân tay , khiến thể động đây. Cố Hạm Hạm dùng hết sức mạnh cố gắng vùng vẫy, muốn dùng cùi chỏ tay hất vào bóng đen phía sau

      càng giãy dụa, hô hấp càng mạnh mẽ hít phải hơi thuốc mê càng nhiều. lát sau Cố Hạm Hạm cuối cùng cũng mơ màng ngất

      Ở giây phút cuối cùng còn chút lí trí, trong đầu Cố Hạm Hạm lên câu

      Trốn tránh trách nhiệm bỏ chạy, đều có kết cục tốt

      Bạc Tư Niên nghĩ cố tình lừa muốn trở về tìm điện thoại, sau đó bỏ chạy chứ

      Chắc đâu

      Cố Hạm Hạm nặng nề khép mi mắt

      Bóng đen phía sau cười ha ha vài tiếng. ràng là khuôn mặt nhã nhặn tỏ ra vô hại, nhưng nụ cười kia khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm, giống như bị con gì đó trèo lên khiến cho rợn tóc gáy

      ngồi xổm xuống, vuốt ve hai má Cố Hạm Hạm, vẻ mặt cưng chiều “thế này mới ngoan ,bệnh nhân của ta”

      **

      Gió lạnh thổi vù vù, Tần Thừa Trạch mặc áo măng tô, mình đứng ngoài cửa, chờ đợi Trần Tích Linh

      Giải thưởng đêm nay Tần Thừa Trạch cũng xem truyền hình trực tiếp, Trần Tích Linh vốn tưởng giành giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, ngờ lại bị Cố Hạm Hạm chiếm được

      Trần Tích Linh ngoài mặt gì, nhưng lại lần đầu tiên mời ta uống rượi, còn say về.

      Tần Thừa Trạch rút điếu thuốc lá, lấy bật lửa trong áo gió ra, tách, mùi khói cùng gió lạnh hòa chung vị, rất thoải mái

      Mùi thuốc lá kích thích tới hệ thần kinh, Tần Thừa Trạch khỏi hồi tưởng nhớ lại giờ phút chứng kiến Trần Tích Linh bại trận dưới trướng Cố Hạm Hạm, rốt cục trong lòng ta nghĩ gì?

      Khổ sở? Đáng tiếc? Hay thờ ơ?

      Cũng phải

      Tần Thừa Trạch thực ra là vui mừng, vui vì Cố Hạm Hạm có thể may mắn giành giải thưởng này, cũng để mắt tới việc Trần Tích Linh buồn phiền cỡ nào khi đánh mất giải thưởng lần này.

      cho cùng, Tần Thừa Trạch thầm thoải mái trong lòng, vui vẻ chứng kiến Trần Tích Linh thất bại

      Bao nhiêu năm trước, Trần Tích Linh vì nghiệp mà bỏ ở lại, bây giờ người khác chỉ cần nửa năm, lại có thể giành giải thưởng hơn 10 năm Trần Tích Linh luôn nỗ lực

      Tần Thừa Trạch suy nghĩ đến mức vui vẻ, nở nụ cười ích kỉ hạnh phúc. Thực ra ta vẫn còn oán hận Trần Tích Linh, nếu phải vì lấp chỗ trống trong lòng tìm người thế thân sớm như vậy.

      Tần Thừa Trạch ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng đếm ngược. Trần Tích Linh, tôi cho em 10 giây nữa, nếu em xuất , tội thực buông tay

      Mười, chín, tám...

      “Phanh - -“

      Bả vai Tần Thừa Trạch bị người khác đâm mạnh vào

      Tần Thừa Trạch di nát điếu thuốc, xoay người quay lại nhìn xem người đụng phải minh là ai, diện mạo rất bình thường, chưa từng thấy qua

      Người đan ông này bế , áo choàng to rộng che lấp hết phần lớn đó. nhìn được khuôn mặt cũng như dáng người.

      xin lỗi. việc gì chứ?” người đàn ông thái độ rất khiếm tốn, vừa bế vừa cúi đầu hướng Tần Thừa Trạch ngừng xin lỗi.

      Tần Thừa Trạch nheo nheo đôi mắt đào hoa “Sao vậy, uống say?” sau đó tầm mắt liếc về phí trong lòng người đàn ông kia, xem ra say đến bất tỉnh nhân rồi, ngay cả tự cũng được, phải khiến người khác bế

      Người đàn ông kia lúng túng gật đầu “Đúng vậy, uống say, tôi đưa ấy về”

      Tần Thừa Trạch chỉ “ừ” tiếng, hiển nhiên là tin lời người đàn ông . Lại tiếp, uống say khướt như vậy, làm sao dám để người lạ mặt đưa về nhà?

      Tần Thừa Trạch cũng muốn chậm trễ chuyện tốt của đối phương, thờ ơ phất tay “Tôi sao, hai người

      Người đàn ông vẫn lộ vẻ mặt áy náy cười cười, nhưng vừa xoay người lập tức thu hồi nụ cười, sải bước dài ra ngoài, hiển nhiên là muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào

      Tần Thừa Trạch buồn chán, đưa mắt nhìn theo đôi nam nữ rời , tâm mắt đột nhiên hướng tới đôi giày của kia

      Con ngươi Tần Thừa Trạch đột nhiên mở lớn, nếu ta nhớ nhầm, đó chính là đôi giày mà Cố Hạm Hạm bước thàm đỏ

      Tần Thừa Trạch càng nghĩ càng cảm thấy có điểm kì quái, sau khi phục hồi tinh thần đối phương đánh xe rời

      “Con mẹ nó” Tần Thừa Trạch hung hăng chửi thề câu, sau đó mạnh mẽ chui vào xe, nhanh chóng giẫm chân ga, đuổi theo chiếc xe phía trước

      chiếc xe phía trước, gã đàn ông có vẻ tưởng như vô hại kia nhìn vào gương chiếu hậu, thấy được Tần Thừa Trạch gấp rút đuổi theo

      ta khẽ nhếch miệng cười, liếc mắt về phía ghế ngồi bên cạnh, Cố Hạm Hạm dang mê man tỉnh

      “Chậc, là, chọc nhiều hoa đào như vậy, nhưng mà...” ta nhàng nở nụ cười “Nhưng mà cũng tốt, trò chơi giống như càng lúc càng thú vị rồi”
      Last edited: 31/3/17
      vk đại ca, ly sắc, Kindlove18 others thích bài này.

    2. Trúc Khải

      Trúc Khải Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      32
      Con mọe nó thú vị cái đầu ngươi,đồ thằng điên

    3. thuythuy2203

      thuythuy2203 Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      998
      lời xin lỗii
      Hic hic, thưa các readers của truyện, editor ta xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất tới chị em, vì lí do công việc ( 2 tháng nay ta long đong lận đận nhảy việc liên tục) mà để truyện ngừng quá lâu. Giờ đây, khi mọi bề đều ổn định, ta xin hứa với mọi người truyện ra đều hơn trước, cứ 2 ngày 1 chương ( bắt đầu từ tối mai). Mong mọi người lượng thứ cho ta... Hố quá sâu, xin hứa lấp đầy
      Màn Thầu, Trúc Khải, Hale20513 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      ngóng trông nàng n:yoyo45::yoyo45::yoyo40:
      thuythuy2203 thích bài này.

    5. thuythuy2203

      thuythuy2203 Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      998
      chương 48 Trí nhớ

      Editor: thuythuy2203

      Tác dụng thuốc gây mê rất mạnh, làm cho Cố Hạm Hạm môt lúc lâu sau mới tỉnh lại, lúc này mới phát ra mình nơi hoàn toàn xa lạ

      Nơi này giống như là nhà kho cũ bị bỏ hoang, xung quanh góc tường có số vật dụng hoen gỉ, cửa sổ bị 2 tấm ván che đậy kín, ánh nắng cũng khó có thể xuyên thấu qua lớp ván nặng nề. nhà kho lớn như vậy, nhưng có cảm giác đến cơn gió cũng lọt vào được.

      Nhà kho to như thế này nhưng lại chỉ có duy nhất chiếc đèn, , phải bóng đèn mới đúng. Ngọn đèn yếu ớt phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại kêu kẽo kẹt tiếng, lúc sáng lúc yếu, chập chờn, khiến cho Cố Hạm Hạm sợ hết hồn

      Cố Hạm Hạm bị trói dưới bóng đèn, tay chân bị trói bởi dây thường, nhưng có vẻ kẻ bắt cóc đối với cũng tệ lắm, ít nhất là trói ghế

      Như vậy, cũng cần tốn quá nhiều sức vùng vẫy. Trong thời điểm buồn chán còn có thể cúi đầu ngắm đống bụi chân mình

      Vô cùng bé, mỏng mạnh, phiêu diêu

      ...

      Cố Hạm Hạm biết mình bị trói bao lâu, nhìn được bên ngoài, trong cái nhà kho cũ kĩ này ngày hay đêm cũng thể nhận biết

      lúc lâu sau, kẻ bắt cóc , rốt cục mặt mũi ngang dọc ra sao, đến giờ này Cố Hạm Hạm cũng chưa được diện kiến

      Rốt cuộc là ai bắt cóc tới đây, Cố Hạm Hạm bắt đầu suy nghĩ xem minh đắc tội với những ai.

      Có lẽ nào là Tiêu Thiến, thế nhưng dạo này ta quay phim ở tỉnh B, cuộc sống vô cùng bận rộn, huống chi hai người bọn họ cũng quá thù ghét nhau, thể làm đến mức này.

      Chu Nhược Nhan càng thể nào, tuy rằng ngày thường hay bộc lộ tính cách đại tiểu thư, nhưng cách sống vẫn tử tế, gia giáo nghiêm túc, có khả năng làm ra loại truyện ngớ ngẩn như vậy.

      Cố Hạm Hạm hồi tưởng đống nữ diên viên, sau đó lại loại trừ lại từng người…. đúng, kẻ bắt cóc lúc đó ràng là đàn ông, nếu ta thể có sức mạnh khống chế lớn đến như vậy.

      Nhưng trong giới giải trí này, cũng đâu có quen với mấy người!

      Rốt cục là ai chứ….Cố Hạm Hạm tập trung cao độ suy nghĩ lại, cuối cùng trong đầu cũng dừng lại hình ảnh bức thư đe dọa nhận được lúc ở khách sạn,

      Chẳng lẽ là anti fan? Đối với có địch ý và chán ghét, phát ra giành giải thưởng, oán khí ngày càng cao cho nên mới tới để bắt cóc .

      Nếu quả như vậy, chỉ có thể Cố Hạm Hạm quá đen , mới xuất trong giới giải trí được có bao lâu đâu, nhanh có người ghét đến mức muốn giết liền như vậy.

      Lá thư ngày hôm đó viết chính là

      - - Tôi là thuốc của

      Lẩm bẩm suy nghĩ mình, đột nhiên thoáng qua trí nhớ Cố Hạm Hạm xuất hình ảnh của ai đó, nhưng cố gắng mãi vẫn nhớ được đó là ai

      cảm thấy sắp bị tra tấn đến điên rồi. Dựa theo tình hình giờ, kẻ bắt cóc xem ra phải để tống tiền, hơn nữa theo suy đoán trực giác của , ta khẳng định phải người bình thường.

      Bởi thời điểm Cố Hạm Hạm cố gắng giãy dụa, có bắt được mu bàn tay kẻ bắt cóc. Vô cùng tái nhợt, thô giáp đến tróc da, tuổi tác có lẽ phải rất lớn, nhiều nhất cũng chỉ tầm khoảng 30 40 tuổi. người còn có chút mùi Javel, lại quá đậm mùi, có lẽ nào là do ở bệnh viện quá lâu.

      Có lẽ nào kẻ bắt cóc là bác sĩ?

      Cố Hạm Hạm cảm thấy tuyệt vọng dần, cứ dự đoán mù mịt như vậy khiến giống như sắp trở thành trinh thám phá án đến nơi rồi.

      Cố Hạm Hạm thở dài hơi, lại nghĩ đến Bạc Tư Niên, biết khi nào mới phát ra bị bắt cóc? Tới khi nào mới được cứu đây?

      Đối với nhà kho lãnh lẽo hoang vu cùng với kẻ bắt cóc biến thái này, trong lòng Cố Hạm Hạm cảm thấy thấy lo âu

      Ngay tại lúc Cố Hạm Hạm cố nén cảm giác lo âu xuống, cố gắng bình tâm suy nghĩ mọi việc, cửa sắt đột nhiên được mở ra.

      bóng người cao lớn, thẳng tắp trong bóng tới, về phía

      Xem ra lúc này ngoài trời còn tối, thời gian bị bắt cóc cũng chưa quá lâu, tốt, tốt. Đây chính là trong bất hạnh gặp may mắn

      Kì quái là, kẻ bắt cóc có bịt khẩu trang hay mạng che mặt, mà vô cùng quanh minh chính đại về hướng Cố Hạm Hạm

      Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần

      Cố Hạm Hạm nhờ có ánh đèn yếu ớt, nheo mặt lại, bình tĩnh nhìn chăm chú vào kẻ bắt cóc mình

      Tất cả đều giống với suy đoán của , tuổi tầm 30 tới 40, làn da tới nhợt, thậm chí…còn mặc áo blue trắng

      Cố Hạm Hạm cười lạnh, quả nhiên là kẻ biến thái, nghĩ muốn ở đây đóng vai nhân vật sao. Cho dù có là bác sĩ, có cần thiết khi bắt cóc người đường vẫn mặc áo trắng?

      A, loại người biến thái thế này, là khó hiểu

      Kẻ bắt cóc tiến lại phía Cố Hạm Hạm càng lúc càng gần, khuôn mặt càng ngày càng trước đôi mắt ,

      Cố Hạm Hạm chăm chú nhìn người trước mặt, sau đó trợn tròn mắt, giống như thể tin đây là .

      “Liên Sinh….Bác sĩ Liên Sinh” đôi môi Cố Hạm Hạm lúc này toàn mùi máu cùng vị sắt rỉ, nhưng giờ cảm xúc đau đớn bây giờ mới có thể giúp hiểu lúc này phải là mơ

      Là bác sĩ tâm lý của năm đó, Bác sĩ Liên Sinh

      Chính là người gửi thư khủng bố, cũng chính là kẻ biến thái dung thuốc mê bắt tới đây

      Liên Sinh nở nụ cười ấm áp, vô cùng vô hại

      dần dần tới gần Cố Hạm Hạm, tới khi còn cách nửa bước chân, mới từ từ hạ mắt nhìn xuống dáng vẻ chật vật bệnh nhân của mình, bị cột chặt vào chiếc ghế.

      “Đúng vậy, là tôi, tốt, còn nhớ tôi” Liên Sinh ngồi xổm xuống, mặt đối mặt Cố Hạm Hạm, vươn tay vuốt ve mái tóc , vô cùng nhàng ôn nhu

      Cố Hạm Hạm hít sâu hơi, ngay lúc bị Liên Sinh dung tay sờ lên tóc, cảm nhận thấy thứ gì ghê tởm dính ngấy lên người mình

      Cố Hạm Hạm khẽ cắn môi, rụt cổ, tránh đầu khỏi bàn tay của Liên Sinh, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét cùng khinh bỉ

      Liên Sinh cười ha ha hai tiếng, nhìn qua cũng tức giận, nhưng ra lại ngoan quyết nắm lấy tóc Cố Hạm Hạm, dùng sức kéo đầu ra ngoài, giống như là nhổ cỏ vậy

      Cố Hạm Hạm cực kì đau đớn, gắng cắn chặt hàm răng, rên tiếng, ngay cả lúc bị kéo lê với mặt đất cũng nhịn hết nỗi đau vào bụng

      cả đời này, chỉ chịu thua với người, đó là người

      Đối với loại mặt người dạ thú như Liên Sinh này, Cố Hạm Hạm nhất quyết chịu thua

      Thấy đối phương có phản ứng, Liên Sinh cảm thấy có ý nghĩa, giân quá hóa cười, lấy mu bàn tay vuốt ve lên mặt Cố Hạm Hạm

      “Đúng rồi, nhận được thư tôi gửi cho chưa?” Liên Sinh vui vẻ hỏi

      Cố Hạm Hạm xoay mặt trả lời

      Dường như Liên Sinh cũng quan tâm đến Cố Hạm Hạm có trả lời hay , tự mình lẩm bẩm “ , bị bệnh, nên xuất trước bọn chó săn đó. chỉ có bổn phận, đó là ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhân của mình…”

      “Chứ phải là mỗi ngày chạy tới chạy lui cười đùa cũng đám đàn ông khác” Khuôn mặt Liên Sinh lập tức trở lên lạnh lùng, ánh mắt ngoan độc nhìn thẳng vào Cố Hạm Hạm, khiến khỏi rung mình “Tôi quan sát nhiều năm như vậy, ràng rất ngoan ngoãn, nhưng mà gần đây làm cái gì hả? A? Bán rẻ tiếng cười, có biết bây giờ mình con hát hả…bệnh nhân nên xuất đầu lộ diện, phạm vào tối kị của tôi, hề tốt chút nào”

      Vừa xong, Liên Sinh nở ra nụ cười trầm thấp, tiếng cười kia khiến cho người nghe sợ đến mất mật

      Câu này khiến cho Cố Hạm Hạm hiểu , Liên Sinh này là kẻ ham muốn chiếm hữu đến biến thái rồi, cho người bệnh của xuất trước đám đông, cho nên mới có bức thư gửi đến cho có tiêu đề “tôi là thuốc của

      Có lẽ bởi buổi tối thảm đỏ, Cố Hạm Hạm giành giải nổi tiếng, điều này làm cho Liên Sinh nhịn được nữa, thay vì tiếp tục đe dọa bằng thư nặc danh biến thành tìm cơ hội bắt cóc tới đây

      Cố Hạm Hạm cố gắng giữ mình tỉnh táo, muốn khiến Liên Sinh tiếp tục kích động, cho nên thay đổi thái độ ngang ngạch, mở miệng chuyện ôn nhu hơn.

      “Bác sĩ Liên Sinh” Cố Hạm Hạm hít sâu hơi

      “Ừ” Liên Sinh chớp mắt, ý bảo Cố Hạm Hạm tiếp

      “Kì bệnh tôi cũng tốt lắm rồi, , tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều, à đúng rồi, tôi rất biết ơn bác sĩ, lúc trước đối với việc trị liệu của tôi vô cùng cố gắng. Về phiên diện khác, nếu tôi khỏi bệnh tôi được coi là bệnh nhân của nữa” Cố Hạm Hạm hiểu nội tâm của Liên Sinh, cố gắng từng bước, đối với người điên phải có phương pháp

      Liên Sinh vui vẻ nhìn Cố Ham Hạm, vẻ mặt hung phấn sau đó ôn nhu vuốt ve tóc

      “Sau đó sao?”

      Cố Hạm Hạm thấy tâm tình đối phương dần ổn định, thở hổn hển tiếp “Nếu tôi phải là bệnh nhân của , hôm nay cái gọi là trừng phạt bệnh nhân là đúng”

      Liên Sinh vuốt cằm suy tư lát, có vẻ từ trong thâm tâm gật đầu “Lời này nghe có lí”

      Cố Hạm Hạm cong khóe miệng, ngay tại lúc cho rằng Liên Sinh bị mình thuyết phục thành công đột nhiên Liên Sinh cười khẩy tay hất hất ngọn tóc Cố Hạm Hạm, ung dung thong thả “Tuy rằng phải là bệnh nhận của tôi, nhưng là vật thí nghiệm của tôi”

      Cố Hạm Hạm nhíu mi “Vật thí nghiệm, đây là ý gì”

      Liên Sinh đứng dậy, nhìn sâu vào mắt Cố Hạm Hạm, giống như nhìn đứa trẻ đáng thương” chả nhẽ cảm thấy rằng, trí nhớ mình giống như bị mất phần sao”

      Cố Hạm Hạm buồn bực, thành thực lắc đầu

      “Cho nên tôi cho biết, năm đó trừ bỏ việc tôi giúp chữa bệnh tâm lí ra, tôi còn nhìn trúng làm vật thí nghiệm” Liên Sinh cười ôn nhu “Lúc ấy, trình độ của tôi có địa vị, tôi học xong chứng kỉ thôi miên, vừa vặn làm sao, xuất trước mặt tôi

      Liên Sinh nhún nhín vai “ có biện pháp, may mắn trở thành mục tiêu của tôi. Hơn nữa, vật thí nghiệm, đến bây giờ còn có phục hồi trí nhớ, nhìn xem, chẳng lẽ phải vật thí nghiệm của tôi”

      Cố Hạm Hạm bị phản bác á khẩu trả lời được, bị trở thành vật thí nghiệm lúc nào cũng hay, theo ý tứ của kẻ điên này, từng mất trí nhớ?

      Trí nhớ gì? thế nào mà hề hay biết

      Cố Hạm Hạm lần nữa nhìn về phía Liên Sinh, lấy hết dũng sĩ, năn nỉ “Bác sĩ Liên Sinh, vậy có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ sao?”

      Liên Sinh khom người, vẻ mặt tươi cười, qua vài giây, nụ cười của dần lạnh , hơi thở vô cùng lạnh lẽo

      Liên Sinh lạnh lùng qua chữ “ nằm mơ”

      Cố Hạm Hạm hít ngụm khí lạnh

      , trí nhớ cái gì, quên mất quên mất , có gì càng đỡ vướng bận” Liên Sinh cười híp mắt “Chỗ này của tôi có thứ rất tốt đó. có muốn dùng chút ?”

      Cố Hạm Hạm định thần lại, lúc này mới phát ra từ khi Liên Sinh bước vào, trong tay vẫn cầm vật đen thùi lùi…

      Roi

      Lúc này đây, Cố Hạm Hạm rốt cục cũng cảm thấy kinh hoàng, Liên Sinh đáng sợ như vậy, cái gì cũng làm được, dùng roi để trừng phạt bệnh nhân, cái gì cũng dám làm

      Quả nhiên, Liên Sinh nở nụ cười tươi, tay cầm roi vung lên, dùng hết sức lực toàn thân vút xuống

      Roi từ cao rơi xuống

      “Bốp!” Hung hăng vút roi

      Cố Hạm Hạm nghĩ rằng thế nào cũng thể thoát nổi, cắn răng im lặng, nhưng lúc nghe tiếng roi rơi xuống, hoàn toàn hề cảm thấy chút đau đớn nào

      Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng chửi rủa cùng tiếng đấm đá của Liên Sinh,

      Cố Hạm Hạm mở mắt, thấy Liên Sinh ngừng đấm đá lên người Tần Thừa Trạch

      ta giúp đỡ roi?!
      vk đại ca, fujjko, Xu trần15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :