1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 43: Cha con.

      Edit: meowluoi.

      Tối hôm đó, Mạc Du và Mạc Nhiên rất vui vẻ.

      Lần đầu tiên ngủ cùng ba cái giường, bọn chúng hận thể cả đêm chợp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của ba.

      Nhưng mà, nếu như ba đồng ý cho bọn họ làm như thế, bọn họ cũng là… Chịu nổi.

      “Ba, ba ngủ giữa được ?” Hai em đem chú ý chuyển dời đến chuyện chính, dè dặt thương lượng với ba.

      “Vì sao?” Mạc Minh hiếm khi hiểu, hỏi ngược lại con trai.

      “Bởi vì… Bởi vì con và trai đều muốn ngủ cạnh ba.” Mạc Nhiên cúi đầu xuống, giọng đáp, lén lén quan sát phản ứng của ba.

      Đúng vậy, câu này của cậu, mặc dù có lừa gạt ba, nhưng nguyên nhân chính trong đó, biết ba có nhìn thấu ?

      Hai tiểu gia hỏa vừa nghĩ tới hình ảnh Mạc Minh lăn từ ghế salon xuống, cảm thấy đêm nay tuyệt đối thể để cho ba ngủ bên ngoài.

      May mà lí do của bọn chúng có sức thuyết phục, Mạc Minh nghĩ lát, nhìn khuôn mặt khẩn trương giống nhau, hỏi hai em ai ngủ bên ngoài.

      “Con ngủ bên ngoài, con là trai.” Mạc Du giơ tay.

      “Con sợ ngã từ giường xuống sao?” Mạc Minh đặt câu hỏi.

      Hai em lúng túng.

      Người ngã từ xuống là ba mới đúng.

      Đáng tiếc, bọn chúng muốn vạch trần ba, Mạc Du chỉ có thể nghiêm túc nhìn vào mắt ba, đáp: “ , con bảo đảm.”

      Bộ dáng con trai lớn chần chừ mới đáp, Mạc Minh hình như hiểu được cái gì.

      Xem ra, lần trước ngã từ ghế salon xuống đất, bị hai đứa bé nhìn thấy. Nhưng mà… Vì sao bọn chúng còn nhớ chuyện này?

      Trong lúc nhất thời, trong lòng cha con đại nhân ngũ vị tạp trần.

      mặt, vì hai đứa bé tỉ mỉ chu đáo mà dở khóc dở cười, về phương diện khác, nhịn được muốn để tay lên ngực tự hỏi, vì sao hai đứa bé sáu tuổi, nội tâm lại thành thục đến trình độ này?

      nghĩ, đại khái là có quan hệ với .

      Nhớ đến những năm gần đây xa cách đối với hai em, Mạc Minh cảm thấy trong lòng khẽ động, vô ý thức sờ sờ đầu con trai lớn.

      Mạc Nhiên nhìn thấy, khẽ biến.

      Ô ô… Vì sao ba chỉ sờ đầu ?

      Ảnh đế quốc dân vừa quay đầu nhìn thấy con trai mặt như đưa đám - - đáng thương nhìn , hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ phá lệ mang cậu bế lên, chuyển sang bên kia.

      Tiểu Mạc Nhiên sung huyết sống lại.

      Ba ôm cậu! Oa oa oa…

      Tiểu Mạc Du đứng bên giường nhìn, cảm thấy hâm mộ, nhưng vẫn cao hứng vì em trai.

      Ba cha con đều có tâm tư, xếp hàng nằm ngửa, hai tiểu gia hỏa mặt mày hớn hở ngủ ngon với người đàn ông, đợi đáp lại, nhắm mắt.

      Mạc Minh nhìn con trai bên phải, nghiêng đầu nhìn con trai lớn, yên tâm đắp chăn giúp cậu, tin rằng thân thể cậu cách giường khoảng ba mươi cm, mới tắt đèn.

      “Lạch cạch” tiếng , trong phòng ngủ còn động tĩnh. Mạc Minh ngửa mặt lên trời, nằm im nhúc nhích, có thể lờ mờ nhìn thấy trần nhà trơn bóng. Hai thân thể nằm bên cạnh, cảm thấy khó chịu, quen, còn cảm thấy rất thoải mái.

      Còn có chăn mền này… Tiểu nha đầu dùng loại bột giặt nào thế? Mùi rất thơm.

      Ở nơi toàn mùi hương thơm ngát, ảnh đế quốc dân bình yên nhắm mắt lại, hai tiểu gia hỏa ngủ say, hô hấp đều đều.

      biết bao lâu sau, Mạc Minh mơ mơ màng màng cảm giác được, hương thơm quanh quẩn chóp mũi hình như biến mất, thay thế vào đó là mùi gay mũi. cẩn thận ngửi, cảm thấy hình như là mùi vật gì đó khét, nhưng mà…

      Chậm . Vì sao lại cảm thấy chân như vậy? phải là ở đây… Ngủ sao?

      Mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cũng quen thuộc bố cục trong phòng. Mạc Minh tự chủ được xoa mắt, bỗng nhiên nhíu mày.

      ngửi, phát bên trong quả nhiên có mùi khét. vội vàng muốn ngồi dây, vừa muốn xuống giường thăm dò, phát bên tay trái trống . bóng người.

      Mạc Du đâu?

      Trong lòng người đàn ông căng thẳng vội bật đèn - - giường thấy bóng dáng Mạc Du!

      vội vã nhìn sang bên phải, con trai vẫn nằm im ở chỗ đấy.

      Có chỗ nào đó rất lạ.

      Đủ loại dấu hiệu làm bất an, vội vàng xuống đất, ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa, mở cửa nhìn - - trợn tròn mắt.

      Tuy ngửi được mùi khét lạ, Mac Minh lại ngờ được, ngoài phòng ngủ nghênh đón , là biển lửa chói mắt!

      bất chấp tất cả, vội vàng gọi con trai lớn, đợi đối phương đáp lại, lập tức quay lại phòng ngủ chính, lay con trai tỉnh ngủ.

      “Mạc Nhiên! Mạc Nhiên! Tỉnh dậy! Cháy rồi!” lay con trai, trong lòng như lửa đốt ôm cậu từ trong chăn ra.

      “Ừm… Ba… Làm gì ạ…” Tiểu tử ngủ ngon, đột nhiên bị người đánh thức, con mắt cậu còn u mê, vẻ mặt mệt mỏi.

      “Cháy rồi! Mau ra ngoài với ba!” Người đàn ông cường điệu thực tế đáng sợ lần nữa, tiểu tử mới giật mình tỉnh lại.

      Đương nhiên, có thể triệt để gọi cậu tỉnh, vẫn là hỏa hoạn trước mắt.

      “A - -” đến cùng chỉ là đứa bé sáu tuổi, chưa bao giờ thấy được cảnh tượng như này Mạc Nhiên sợ ngây người,”Ba! Ba! và chị!”

      Cũng may tuy cậu bị dọa đến hoang mang lo sợ, lại vững vàng nhớ kĩ hai người cậu quan tâm.

      Mạc Minh đương nhiên thể nào bỏ lại con trai lớn và mặc kệ tiểu nha đầu. ôm chặt con trai , như trận gió tới phòng , vừa đúng lúc cửa phòng bị người mở ra, Kỳ Diệu mặc đồ ngủ từ bên trong chạy ra.

      “Trời ạ! Sao lại thế này?”

      thể nghi ngờ, Kỳ Diệu nửa đêm bừng tỉnh phát có điểm lạ, mới ra cửa thăm dò.

      nghẹn họng nhìn trân trối ngọn lửa cháy trước mặt, kinh ngạc đến ngây người lát sau đó đột nhiên hoàn hồn.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên!!!” Lên tiếng gọi, mới thấy Mạc Minh ôm con trai, “Đây là Mạc Du hay là Mạc Nhiên?” nhìn kỹ mặt đứa bé, bỗng nhiên nhận ra đối phương, “Là Mạc Nhiên… Mạc Du đâu?”

      Ngay sau đó, thất kinh nhìn về phía người đàn ông sau lưng, nhưng nhìn thấy thân ảnh của tiểu gia hỏa kia.

      ôm đứa bé! Tôi tìm!” Mạc Minh đợi nhiều, mang con trai đưa cho , xoay người hướng phòng khách lớn cháy.

      “Này?” Kỳ Diệu vô ý thức muốn cản , còn chưa được hai bước, liền bị ngọn lửa dọa cho quay lại.

      Làm sao bây giờ? đáng sợ… đáng sợ!

      Tâm hoảng ý loạn, tay ôm Mạc Nhiên bắt đầu run rẩy.

      Cùng lúc đó, Mạc Minh dừng lại ở ghế sofa. Thấy con trai lớn cuộn tròn nằm ghế sofa, thở phào nhõm. Nhưng mà, tình huống nguy cấp, bất chấp nghĩ nhiều, chỉ có thể ôm con trai trước, liều mạng che chở cậu ra khỏi nơi đó.

      “Kỳ Diệu! Tìm được Mạc Du! Nhanh! Mau! Mau ôm Mạc Nhiên chạy !”

      Biết lửa cháy quá lớn, thể vài thùng nước có thể dập tắt, dưới tình thế này, Mạc Minh lựa chọn chọn phương án tốt nhất.

      Nhưng mà, nằm mơ cũng nghĩ tới, cao giọng la lên, đường tránh ngọn lửa chạy về phía cửa chính, chậm chạp nhìn thấy thân ảnh người ấy.

      “Kỳ Diệu! Kỳ Diệu làm gì đó? Mau ra đây!!!” Người đàn ông sắp chạy trốn tới cửa cao giọng , chỉ thấy ngọn lửa ngày càng lớn, nhìn thấy bóng dáng đâu.

      “Chị! Chị! Ô ô…” Mạc Nhiên được Kỳ Diệu ôm ở trong tay sớm bị dọa khóc, cậu hiểu, sao chị lại chạy , rời chỗ này, hội họp với ba.

      Hai cha con đều thể nào biết trước, vào lúc này, cả người đều cứng đờ.

      Lửa… Lửa… Là lửa! đáng sợ! đáng sợ!!!
      Phong nguyet, Mai Trinh, aaab24 others thích bài này.

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Truyện hay lắm b,đọc 1 lèo à. Cắt đúng đoạn gay cấn, hồi hộp quá:yoyo63::yoyo63:
      lavender9xnbmeowluoi thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá... khúc gay cấn tiếp editor ơi
      Iluvkiwimeowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 44: Sợ hãi.

      Edit: meowluoi.

      Mạc Minh sắp điên rồi.

      “Kỳ Diệu!!!”

      khàn giọng kêu, thậm chí nghĩ liều lĩnh xông vào, mang đứng yên tại chỗ kéo ra!

      Dù sao, bất luận là hay đứa bé trong tay , cũng thể để mất !

      Ngàn cân treo sợi tóc, nghe được đột nhiên hét lên tiếng, sau đó, có bóng người chạy như điên từ trong ra.

      Thấy nương có hành động cuối cùng ôm đứa bé quay lại bên cạnh , tảng lớn trong lòng Mạc Minh cuối cùng cũng rơi xuống.

      Nhưng mà, cảm giác may mắn duy trì được bao lâu. Chỉ thấy tiểu nha đầu run run đưa Mạc Nhiên cho , chữ cung chưa kịp , cả người đều tê liệt ngã xuống cửa.

      “Kỳ Diệu! Kỳ Diệu! Kỳ Diệu!!!” Trơ mắt nhìn nương chán nản ngã xuống đất, Mạc Minh liền tỉnh mộng. Khoảng mấy giây sau, đột nhiên hồi phục lại tinh thần, vội vàng mang người ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại. Tạm thời ngăn cách với hỏa hoạn, ngừng gõ cửa nhà hàng xóm, đêm hôm khuya khoắt đánh thức người ta, cho bọn họ nhà đối diện cháy, nhờ bọn họ gọi điện báo cháy.

      Hàng xóm vốn nổi trận lôi đình, vừa nghe cách vách có cháy, lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, luống cuống tay chân gọi 119.

      Mười lăm phút sau, nhân viên chữa cháy vội vã đuổi tới. Đáng tiếc, nghĩ cũng biết, nhà Mạc Minh bị cháy sạch, thế nên hàng xóm trái phải cũng dính ít.

      May mà bọn họ phát kịp thời, có tạo nên thương vong - - kết quả, Mạc Minh dám .

      bất chấp ánh mắt dò xét xung quanh của hàng xóm, vội vàng mang Kỳ Diệu hôn mê vào bệnh viện. Ở trong xe cứu thương mượn di động của bác sĩ, gọi cho Thích Mẫn Hạo. Bác sĩ tuổi lớn hơn trợn mắt nhìn, hiển nhiên là nhận ra . Nhưng mà, giờ phút này Mạc Minh quản chuyện này, địa chỉ bệnh viện cho người đại diện của mình, đánh thức con trai lớn.

      Tiểu tử ngủ mơ hồ tỉnh lại, dụi mắt, phát mình nằm giường nhà mình, mà cùng ba, em trai ở đây… chỗ xa lạ?

      , cuối cùng cũng tỉnh!” Mạc Nhiên nước mắt chưa khô nhìn chăm chú vào cả, bộ dáng muốn khóc.

      Vẻ mặt tiểu Mạc Du mờ mịt.

      “Ba, đây là đâu?” Sau đó, cậu nhìn về phía cha hỏi.

      Mạc Minh biết nên trả lời thế nào.

      Đúng rồi, lúc tìm được Mạc Du ở ghế sofa phòng khách, đều trông thấy - - toàn bộ ngọn nến Kỳ Diệu dùng hôm nay, vốn được bọn họ để gọn vào chỗ, lại xuất sàn nhà tại phòng khách, chúng nó đều để linh tinh, phần lớn cháy.

      Vì vậy, Mạc Minh có thể suy đoán.

      Nhưng mà, chuyện như vậy, thể với đứa bé mới trải qua sinh nhật sáu tuổi.

      “Thân thể chị thoải mái, chúng ta đưa chị bệnh viện.” suy nghĩ lát, lựa chọn che giấu tình hình thực tế.

      Tiểu Mạc Du vừa nghe, thanh tỉnh hơn.

      Chị thoải mái sao? Còn phải bệnh viện? Cho nên… Bây giờ bọn họ xe cứu thương!

      Đứa bé hiểu, nửa đêm ngôi xe cứu thương bệnh viện khám, như vậy rất là nghiêm trọng.

      Hai má đỏ thắm của tiểu tử tái nhợt. Cậu nhìn Kỳ Diệu nằm giường bệnh, khuôn mặt nhắn nhăn lại.

      Nhưng mà… Vì sao mặt chị lại bẩn thế?

      Mạc Du liếc mắt nhìn ba và em trai, phát mặt bọn họ cũng vô cùng bẩn thỉu.

      đừng sợ, chị sao đâu.” Lúc cậu phát có chỗ thích hợp, em trai Mạc Nhiên đột nhiên đưa tay ra, lau vết bẩn mặt cậu, nước mắt lưng tròng an ủi.

      Tiểu Mạc Du cắn chặt môi lời nào.

      Trong khí căng thẳng đè nén, xe cứu thương cuối cùng cũng lái vào bệnh viện.

      Mạc Minh dẫn Mạc Du và Mạc Nhiên, đưa Kỳ Diệu đến phòng cấp cứu - - đương nhiên, ba người bọn họ bị ngăn cản bên ngoài.

      Trải qua nửa đêm sợ hãi, hai tiểu gia hỏa sớm buồn ngủ nữa, đều căng thẳng thần kinh, nhìn cửa đóng chặt. Lúc này, trong bệnh viện nhiều người, mặt Mạc Minh vô cùng bẩn thỉu, thế nên, có người nào chú ý tới , khiến thoáng thở phào nhõm.

      Bác sĩ từ bên trong ra, vội vàng tiến lên trước.

      Bác sĩ nhìn nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân căng thẳng, hề cảm thấy kỳ lạ - - nhưng vấn đề là, khuôn mặt này sao nhìn quen thế?

      “Bác sĩ, ấy thế nào?” Thấy nữ bác sĩ hơn bốn mươi cứ nhìn mình chằm chằm, sơ sẩy chức trách, Mạc Minh nhíu mày, chủ động đặt câu hỏi.

      Nữ bác sĩ mới phục hồi lại tinh thần.

      “A, ngoại thương có gì nghiêm trọng, cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương, chỉ hít lượng khói, đợi đến sáng làm kiểm tra, xác định có gì trở ngại, có thể về nhà tĩnh dưỡng.”

      “Vì sao ấy lại ngất ?” Mạc Minh buồn bực, quan tâm nhất vẫn là cái này.

      “Có thể liên quan đến bệnh của ấy ?” Bác sĩ đáp hỏi ngược lại.

      “Cái này tôi lắm. Bình thường ấy rất khỏe mạnh, chưa thấy ấy đột nhiên té xỉu bao giờ.”

      “Chúng tôi phán đoán sơ bộ, đột nhiên mất ý thức, khả năng là bị kinh hãi. Nếu như phải bị đánh hoặc mất máu quá nhiều tạo thành hôn mê, thông thường mà , chỉ có thể là nhân tố tâm lý. Hơn nữa ấy hít vào lượng khói lớn, thân thể nhất thời phản ứng được, ngất cũng là bình thường.”

      “Dì à! Chúng cháu có thể vào gặp chị ?” Mạc Minh nghe được thoáng an tâm hơn, ngờ vừa muốn mở miệng gì đó, Mạc Nhiên bên cạnh cướp mất câu chuyện.

      Bác sĩ chú ý tới tiểu tử này.

      Bà cúi đầu xuống, nhìn bé nam đáng xinh xắn, cười tủm tỉm : “Có thể.”

      Trong lòng suy nghĩ, hai đứa bé và người bệnh giường kia, có quan hệ gì, với người đẹp trai tuấn trước mắt quan hệ gì.

      Mạc Minh vội vàng cảm ơn, sau đó mang hai đứa bé vào phòng cấp cứu, nữ bác sĩ về phía trước bỗng nhiên dừng chân lại.

      Ôi mẹ ơi! Bà nhớ ra rồi! Người đàn ông này phải là ảnh đế quốc dân trong truyền thuyết - - Mạc Minh sao?

      Đêm nay, nữ bác sĩ kích động, nhưng đối với ảnh đế quốc dân bị bà nhận ra, lại là rung động lòng người và hỗn loạn chịu nổi.

      Mạc Minh bồi hai tiểu gia bên cạnh Kỳ Diệu bất tỉnh nhân , nhìn bọn chúng nước mắt lưng tròng goi “Chị”, “Chị”, trong lúc nhất thời biết nên là may mắn hay gì đó.

      Lúc sau, Thích Mẫn Hạo vội vàng chạy tới, Mạc Minh mới nhớ tới, bảo ta dẫn hai đứa bé kiểm tra.

      “Bọn chúng cũng hít ít khói bụi, phổi đứa bé , đừng để chúng bị bệnh.”

      Thích Mẫn Hạo hiếm khi nghe được Mạc Minh hào phóng quan tâm đến hai con trai, có tâm tình ra cảm nghĩ.

      “Vậy còn cậu?”

      “Tớ sao, tớ ở lại với Kỳ Diệu trước.”

      “Được…”

      Biết hai đứa bé có gì đáng ngại, Thích Mẫn Hạo sờ trái tim đập thình thịch, vội vàng cầm tay hai tiểu gia hỏa, bảo cùng ta. Hai đứa bé muốn, muốn ở lại đợi chị tỉnh.

      “Kiểm tra thân thể rất nhanh, sau đó quay về phòng đợi chị. Ngoan, nghe lời ba , đừng làm ba lo lắng, được ?”

      Thích Mẫn Hạo cho hai đứa bé nghe, Mạc Du và Mạc Nhiên cuối cùng mới lưu luyến theo ta.

      Nhưng mà, trước khi ba người , Thích Mẫn Hạo còn cho Mạc Minh việc.

      “Yên tâm, phó viện trưởng bệnh viện này tớ biết. Tí nữa tớ qua chào hỏi, bảo ta y tá và bác sĩ im lặng, làm chấn động lớn.”

      Nghe người đại diện xong, Mạc Minh gật đầu, hiếm khí khách khí tỏ vẻ cảm ơn: “Vất vả cho cậu rồi.”

      Thích Mẫn Hạo nhếch miệng cười tiếng, chế nhạo : “Cậu được lắm, càng ngày càng biết quan tâm người khác.”

      Ảnh đế quốc dân để ý ta, trực tiếp quay về bồi Kỳ Diệu.

      Đợi hơn nửa tiếng, Thích Mẫn Hạo mang hai đứa bé trở về. Như Mạc Minh đoán, Mạc Du và Mạc Nhiên tuổi quá , bị hít khói bụi, họng bắt đầu thoải mái. Đặc biệt là Mạc Du, bởi vì tiếp xúc với khói dầy đặc trong thời gian dài, bắt đầu ho khan. Bác sĩ kê thuốc cho hai đứa bé, dặn ăn đồ ăn thanh đạm, thể ăn mấy đồ ăn kích thích, bảo Thích Mẫn Hạo dẫn bọn chúng .

      “Nghe ý của bác sĩ, rất là may, có việc gì lớn. Nếu như cậu yên tâm, ngày mai tớ lại dẫn bọn chúng làm ít kiểm tra.” Thích Mẫn Hạo với Mạc Minh, liền tiếp, “Khuya hôm nay… Để tớ gác đêm? Cậu mang Mạc Du và Mạc Nhiên về trước. Bây giờ bộ dáng của mấy người… Hơn nữa cậu ở đây dễ bị nhận ra, thích hợp ở chỗ này.”

      Mạc Minh suy nghĩ chút, người đại diện băn khoăn phải có lý, cúi đầu với hai em: “, cùng ba trở về.”

      Hai tiểu gia hỏa vừa nghe phải , vội vàng đứng bên cạnh giường bệnh Kỳ Diệu, đối với ba bọn chúng nhất lắc đầu.

      “Chúng con muốn ở cạnh chị.”

      “Muốn ở cạnh chị.”

      Mạc Minh nhíu mày: “Nghe lời.”

      Hai tiểu gia hỏa mím môi , khuôn mặt nhắn kéo căng, mắt nhìn khuôn mặt cha.

      thể nghi ngờ, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên bọn chúng làm trái ý nguyện của ba, trong lòng bọn chúng rất sợ hãi, sợ ba giận bọn chúng, càng ngày càng thích bọn chúng. Lúc đó, bọn chúng lo lắng chị chưa tỉnh, bọn chúng muốn ở bệnh viện bồi chị, thấy chị bình an vô mới an tâm.

      Hai khuôn mặt giống nhau như đúc khẩn trương, vẻ mặt hoàn toàn nhất trí - - đối mặt với hai tiểu tử vừa căng thẳng lại cố chấp, Mạc Minh thiếu chút nữa thở dài.

      lúc lâu sau, mới đột nhiên : “Nhìn mặt các con xem.”

      Hai tiểu gia hỏa nghe vậy ngẩn ra, hiểu tại sao ba bảo bọn chúng nhìn mặt.

      “Bẩn như thế, các con cảm thấy, khi chị tỉnh lại nhìn thích ?”

      Mạc Minh mặt thay đổi thêm câu, hai tiểu gia hỏa mới bừng tỉnh đại ngộ.

      Ừm… là… Rất bẩn.

      Hai em nhìn mặt mình nhau lên tiếng.

      “Quay về rửa mặt sạch , ngủ giấc ngon. Sáng mai ba mang hai đứa vào thăm chị.”

      Cuối cùng, Mạc Minh hứa hẹn bọn chúng mới bất đắc dĩ tiếp nhận sắp xếp này.

      Khoảng nửa tiếng sau, hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên vào biệt thự của Mạc Minh. Nhưng mà, lúc này, bọn chúng có cảm giác hưng phấn và hiếu kỳ, chỉ có lo lắng. Bọn chúng cúi gằm mặt, động tác Mạc Minh thành thạo giúp bọn chúng tắm xong, nước bắn tung tóe vào trong mắt, hai đứa bé khó chịu xoa xoa mắt.

      Mạc Minh thấy hai đứa bé hoàn toàn vui vẻ giống lần trước khi tắm cho, trong lòng biết là bọn chúng nhớ Kỳ Diệu trong bệnh viện.

      Đó là tâm thích , lúc mẹ Ngô bị bệnh, hai tiểu gia hỏa có đến mức này.

      lời nào lau khô thân thể hai đứa bé, Mạc Minh may mắn vứt quần áo trẻ em hai năm trước Thích Mẫn Hạo kín đáo đưa cho. thay cho Mạc Du và Mạc Nhiên quần áo mới, kịp chuẩn bị chăn đệm mới, dứt khoát dẫn bọn chúng vào phòng ngủ của mình.

      “Ngủ sớm chút.” bỏ lại câu này, trở lại phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

      Hai tiểu gia hỏa làm sao có thể ngủ được chứ?

      Nằm song song giường, Mạc Du dùng bàn tay bé kéo kéo áo em trai, hỏi cậu khuya hôm nay có chuyện gì xảy ra.

      Tâm tư đứa trẻ rất đơn thuần, Mạc Nhiên muốn lừa gạt trai, mang chuyện cậu nghe thấy nhìn thấy cho Mạc Du.

      “Trong nhà bị cháy, ba dẫn em ra ngoài, bảo chị ôm em, sau đó, ba vào trong phòng khách, tìm được , chúng ta chạy từ trong nhà ra ngoài.”

      “Vậy tại sao đột nhiên lại cháy?”

      “Em cũng biết…” Mạc Nhiên buồn rầu gãi đầu.

      “Vậy … Vì sao lại ở trong phòng khách?” Mạc Du hiểu được chuyện này.

      Cho dù là đứa bé tròn sáu tuổi, lúc này cũng bắt đầu hoài nghi - - vốn nên nằm ngủ trong phòng ngủ chính mình, thế nào lại chạy ra phòng khách chứ?

      Mạc Du hoàn toàn nhớ nổi mình chạy đến phòng khách như thế nào.

      Thấy chau mày, Mạc Nhiên nghiêng cái đầu , do dự chút, cuối cùng vẫn ngập ngừng : “, có nhớ … Trước đây có lần, nửa đêm rời giường ra ghế sofa?”

      Mạc Du chau mày gật đầu.

      “Về sau em nghe bà nội Ngô , là vệ sinh, ngủ mơ hồ, có trở về phòng, nằm ngủ ghế sofa. Chuyện ngày hôm nay, chắc cũng giống như vậy?”

      Nghe em trai phân tích, Mạc Du cắn cái môi trầm tư suy nghĩ.

      “Khả năng là như vậy.”

      Nhưng mà… Vì sao cậu cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp chứ?
      Last edited: 23/4/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, aaab26 others thích bài này.

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      @meowluoi 1 ngày 1 chương b k lười tí nào, lắm:yoyo45:
      lavender9xnbmeowluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :