1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 22:

      Dược Vương cốc nằm ở núi Vân Tiêu thuộc châu Ngô, núi mây mù giăng đầy, khắp nơi đều là kì hoa dị thảo. Ngoài sơn cốc, người giang hồ đến tìm Dược Vương cầu y xếp thành hàng dài, ở đây có ít tuyệt thế cao thủ của đủ loại võ công, cũng có vài người bị thích khách ám toán cơ thể mất tri giác, nhưng tất cả mọi người đều thành thành đứng chờ ở ngoài cốc, cho phép của chủ nhân nơi đây, cho dù bệnh tình có nguy kịch, cũng dám có chút dị động.


      So sánh với cảnh tượng toàn là đầu người ngoài cốc, trong sơn cốc lại vô cùng yên ắng. Lúc này trời còn chưa sáng , trong gian phòng ngủ, nam nhân ngủ say chiếc giường rộng lớn. Trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào. Nam nhân khó chịu nhíu mày, định trở mình tiếp tục ngủ tiếng ồn ào cách ngày càng gần.


      "A Tinh! A Tinh!..."


      bất mãn kéo chăn lên che đầu, cũng ngăn được tiếng quát lớn ngay bên tai: "A Tinh! Mau dậy !"


      "Ta kháo!(câu chửi bậy đó) Ngươi có để yên cho ta ngủ hay ?" Thẩm Tinh vươn tay gạt chăn xuống dưới, hùng hổ trừng mắt nhìn người mới tới, nằm ngoài dự đoán của , dám ở trong Dược Vương cốc này kêu gào lớn tiếng như vậy ngoại trừ cái tên bạn tốt lỗ mãng của là Tô Tuyển đúng là còn ai khác.


      Tô Tuyển gấp gáp để ý tới tính khí của Thẩm Tinh khi rời giường, túm lấy tay áo của Thẩm Tinh tha ta ra ngoài: "Dược Vương tiền bối ở đâu, ta có việc gấp cần nhờ người."


      "Ai ai ai, đừng kéo ta áo của ta." Thẩm Tinh vộ vàng ra tay cứu với cái áo của mình, "Lão nhân xuất cốc dạo chơi, ngươi tìm ông ta làm gì?"


      "Cái gì?!" Tô Tuyển vốn dĩ lo lắng bây giờ sắc mặt lại đen thêm mấy phần, bóp chặt nắm tay, "Lão nhân theo hướng nào? Ta phải đuổi theo ông ấy."


      " xảy ra chuyện gì?" Chân mày Thẩm Tinh cau lại, tiểu tử Tô Tuyển hôm nay có chút thất thố, rất kì lạ: "Ngươi bị thương? đúng...." ta tùy ý quét mắt liếc nhìn Tô Tuyển lượt, "Người bị thương phải là ngươi, rốt cuộc là ai bị thương?"


      "Phải..." mặt Tô Tuyển lộ ra vẻ lo lắng yên khiến Thẩm Tinh càng thêm kinh ngạc, đây là vẻ mặt mà ta chưa từng thấy xuất khuôn mặt , Tô Tuyển hít sâu hơi, "Là nữ Thiên La giáo..."


      Đợi đến khi Thẩm Tinh hiểu chân tướng, cũng chẩn trị (khám và chữa bệnh) cho Diệp Huyên hôn mê bất tỉnh lượt. Thu hổi ngân châm trong tay, thở dài hơi. Đúng như dự đoán, Tô Tuyển vẫn luôn canh giữ bên cạnh ngay lập tức khẩn trương, lo lắng nhìn : "Sao, sao rồi?"


      "Độc người nàng là kịch độc, hơn nữa tốc độ lan tràn của độc tố cũng rất nhanh, dễ chữa a..."


      Ánh mắt Tô Tuyển trầm xuống ngay lập tức, nhìn thiếu nữ nằm tháp, đôi mắt đen nhánh trong suốt như thủy tinh nhắm nghiền lại, khuôn mặt nhắn tái nhợt giống như đóa hoa sắp úa tàn, chỉ cần cơn gió thổi qua, vỡ tan thành trăm mảnh. Tim Tô Tuyển khỏi co rút đau đớn trận, có cách nào quên khắc khi nhìn thấy Diệp Huyên dưới địa lao, mà Tô Tuyển cũng hiểu được nguyên nhân mà Diệp Huyên lừa gạt .


      Mình đúng là ngu ngốc, bị nữ này lừa gạt hết lần này đến lần khác, đến khắc cuối cùng vẫn bị nàng lừa. Nếu như nghe được tin tức Diệp Huyên bị tước Thánh nữ vị, sau đó vì nghi ngờ mà đến Thiên La giáo, có phải là .... vĩnh viễn mất người trước mắt....


      "A Tinh." quay đầu, nắm chặt nắm tay, móng tay dường như ghi sâu vào lòng bàn tay, "Nhờ ngươi chăm sóc cho nàng, ta tìm Dược Vương tiền bối." Vừa dứt lời, cất chân bước .


      "Đứng lại, đứng lại!" Thẩm Tinh vội vàng ngăn Tô Tuyển lại, tức giận vung mạnh tay áo, "Ngươi gấp cái gì a, độc này tuy là kịch độc, nhưng ta cũng chưa là ta thể giải a."


      "Ngươi có thể giải?!" Tô Tuyển sửng sốt mở to hai mắt nhìn ta, kích động trong mắt dường như sắp tràn ra.


      "Phi, ta dù sao cũng là đệ tử chân truyền của lão nhân, trong thiên hạ này có loại độc nào mà ta thể giải." Thẩm Tinh đắc ý .


      Trong chốn võ lâm có rất ít người biết Tô Tuyển là đệ tử của Vân Trung Khách, thân phận của Thẩm Tinh là truyền nhân của Dược Vương cũng có ít mà biết . Y thuật của Dược Vương đứng đầu thiên hạ, nhưng muốn được Dược Vương đích thân trị liệu, là chuyện còn khó hơn lên trời. Bởi vì mỗi lần Dược Vương ra tay cứu người hoàn toàn là dựa vào tâm tình của lão nhân gia, chẳng cần quan tâm ngươi là vua hay là minh chủ võ lâm.


      Người có thể độc người Diệp Huyên chỉ có thể là Dược Vương. Nhưng Diệp Huyên là nữ ma giáo, cùng với Dược Vương cốc có chút giao tình, dựa vào cái gì mà cầu Dược Vương giải độc giúp nàng. Cho nên lúc thuyền Tô Tuyển muốn dẫn nàng Dược Vương cốc, nàng tin được Tô Tuyển có thể thuyết phục được Dược Vương cứu mình.


      Sau khi cứu Diệp Huyên ra khỏi Thiên La giáo, Tô Tuyển thoáng suy đoán chút liền hiểu được mọi chuyện. Trong lòng càng thêm hối hận, trong thâm tâm liền quyết định, nếu Diệp Huyên có thể vượt qua lần này, nhất định lòng mình, thể để hai người lại tiếp tục hiểu lầm nữa.


      Nếu Thẩm Tinh ta có thể giải độc, lo lắng trong lòng Tô Tuyển lúc này cũng buông xuống hơn phân nửa. nhìn Thẩm Tinh cho Diệp Huyên nuốt hai viên thuốc, thần sắc thống khổ mặt Diệp Huyên liền dịu xuống chút, Tô Tuyển cảm thấy sung sướng, khẩn thiết với Thẩm Tinh: "A Tinh, đa tạ ngươi."


      " cần khách sáo." Thẩm Tinh cầm bút viết phương thuốc cho Diệp Huyên, "Chủ yếu là tiểu tử ngươi.' nhìn về phía Diệp Huyên hôn mê, bĩu môi, "Nàng gặp phải đại nạn này, hơn phân nửa đều là vì ngươi."


      "Ta biết." Tô Tuyển áy náy cúi đầu, "Nếu nàng đỡ thay ta chưởng kia...."


      "Ngươi cho rằng nàng trúng độc nguy kịch như bây đều là bởi vì chưởng đó của Diên Chức?" Thẩm Tinh nhíu mày.


      Tô Tuyển có chút nghi hoặc nhìn ta: "Chẳng lẽ phải như vậy?"


      "Trúng độc đúng là do chưởng kia, nhưng độc tính trở nên mãnh liệt như bây giờ, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng mất mạng, lại là vì nguyên nhân khác." Thấy Tô Tuyển nhìn mình, Thẩm Tinh cũng cố gắng kéo dài, "Tất cả đều là vì ngươi... Phá thân xử nữ của nàng."

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 23:

      "Tất cả đều là vì ngýõi... Phá thân xử nữ của nàng." Thẩm Tinh .


      "Hả?" Vẻ mặt Tô Tuyển lúc này giống như với Thẩm Tinh : ngươi đùa với ta à, nhưng ngay lập tức ý thức được có chỗ thích hợp, mặt đỏ bừng lên, "Ngươi làm sao biết ta, ta cái kia.... Nàng...."


      Thẩm Tinh khinh thường: "Ta tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, chỉ cần liếc mắt nhìn cái liền biết tiểu tử ngươi làm ra chuyện tốt gì."


      giang hồ ai cũng biết, võ công của Thánh nữ Thiên La giáo có tên gọi là công pháp Vô Sinh Tâm Kinh, nhưng rất ít người biết rắng muốn tập loại võ công này người tập phải là xử nữ. Chỉ có xử nữ mới có thể đạt đến tầng cao nhất của công pháp Tâm Kinh này, trở thành tuyệt thế cao thủ. Chuyện quan trọng hơn nữa là, khi người tập mất tấm thân xử nữ, công pháp này tạo nên lỗ đen trong tâm mạch. Cũng vì tồn tại của lỗ đen này, mà loại độc này chỉ thiếu chút nữa liền có thể lấy tính mạng nàng.


      Diệp Huyên tất nhiên là biết chuyện này, lúc này quyết định trao thân cho Tô Tuyển, chỉ sợ nàng cũng sớm dự liệu được kết quả này. Nàng có thể chết, nhưng nàng thể tiếp tục ngồi vị trí Thánh nữ Thiên La giáo. Còn về chuyện giáo phái có vì chuyện này mà xử phạt nàng hay ra cũng khác nhau nhiều lắm. Mất che chở của Thiên La giáo, trong giang hồ người muốn mạng của nàng chỗ nào cũng có.


      Thẩm Tinh vỗ vỗ lên vai Tô Tuyển: "Tuy rằng ta có tư cách những lời này, nhưng mà.... Nàng đối với ngươi có thể là bất chấp tất cả, ngươi đừng phụ bạc nàng."


      Tô Tuyển gì, vươn tay, vuốt vẻ khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ-đời này kiếp này, ta vĩnh viễn phụ nàng.


      Chuyện kế tiếp ra cũng rất đơn giản, phương thuốc giải độc tuy cần rất nhiều loại dược liệu trân quý, nhưng ở Dược Vương cốc cũng thiếu mấy thứ này, Tô Tuyển nhìn chằm chằm bát thuốc trong tay Thẩm Tinh, vẫn bốc khói nóng hổi, vươn tay đón lấy: "Xong rồi sao? Để ta đút thuốc cho nàng."


      "Thuốc này phải dùng để uống." Thẩm Tinh cười như cười nhìn .


      Tô Tuyển bị nhìn chằm chằm mà sinh ra sợ hãi: "...Vậy thuốc này dùng để làm gì?"


      "Ta trước rồi, độc này dễ giải." Nụ cười của Thẩm Tinh vô cùng tà ác, "Để giải độc vẫn cần ngươi tự mình ra tay mới được."


      Sau khi Thẩm Tinh rời khỏi, Tô Tuyển bắt đầu ngẩn người nhìn bát thuốc.


      Lời của tên kia ngừng quanh quẩn bên tai : " cần phải e lệ, đây đều là vì để giải độc. Ta tin tưởng khi Diệp nương tỉnh lại, nhất định trách ngươi."


      Tô Tuyển lắp bắp: "Thực, thực phải làm như vậy?"


      "Đúng vậy." Thẩm Tinh nghiêm túc gật đầu, "Làm như vậy, dược tính mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Nếu nhanh chóng giải độc, nội lực của Diệp nương mất hết."


      Mặc dù tên này trước sau như vẫn có chút tiết tháo, nhưng trong việc cứu người vẫn có thể tin tưởng được. Giả vờ coi tia mừng thầm trong lòng, liên tục tự với bản thân, đây phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Tô Tuyển đem chén thuốc sắc xong đổ vào thùng tắm, cởi quần áo, ngồi trong thùng tắm vận nội lực.


      Làm đúng theo lời dặn của Thẩm Tinh ngâm đủ hai canh giờ, Tô Tuyển cảm thấy dược lực bị mình hấp thụ hết, chậm rãi đứng lên từ trong thùng tắm, lau khô nước người, chậm rì rì từng bước tới trước giường Diệp Huyên.


      Sau khi dặn dò xong xuôi hết mọi chuyện, Thẩm Tinh lấy cái cớ để dành gian cho Tô Tuyển, vung tay áo dứt khoát ra khỏi Dược Vương cốc. Cho nên bây giờ trong sơn cốc chỉ có hai người là Tô Tuyển cùng Diệp Huyên, nghĩ đến chuyện mình cần phải làm, Tô Tuyển khẩn trương thôi.


      "Diệp, Diệp nương...." Tuy rằng Diệp Huyên hôn mê thể nghe thấy, nhưng vẫn nghiêm túc : "A Tinh nếu muốn giải độc cho nàng, trước tiên ta phải dùng nội lực hấp thu hết dược lực, sau đó... sau đó cùng nàng giao hoan, dùng dương tinh của ta..." tới đây, cả hai tai cũng đỏ bừng lên.


      Lúc này chỉ có với Diệp Huyên mà còn ngại ngùng như vậy, lúc nghe Thẩm Tinh giải thích phương pháp giải độc, mặt Tô Tuyển đỏ rực như sắp ra máu. lắp bắp : "A Tinh, ngươi gạt ta đúng ?"


      Thẩm Tinh liếc mắt nhìn : "Tin hay tin?"


      Tô Tuyển hít sâu hơi: "Ta muốn thú nàng làm thê, coi như... coi như...." Coi như bây giờ động phòng trước, nghĩ đến đây, Tô Tuyển cảm thấy xoang mũi của mình nóng lên, cuống quít ổn định lại tâm thần, nhớ lại những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt lúc trước.


      Thẩm Tinh phát ra khác thường, tiếp tục dặn dò : "Nhớ kĩ, mỗi ngày ít nhất phải ba lượt."


      "Ba lượt?" Tô Tuyển giật mình.


      "Sao thế, chẳng lẽ ngươi được?"


      có nam nhân nào có thể chịu đựng được việc người khác mình được, Tô Tuyển hừ tiếng: "Phải bao lâu độc tính mới biến mất hoàn toàn?"


      "Việc này..." Thẩm Tinh nghĩ nghĩ, "Lâu hai tháng, còn nhanh mười ngày."


      Nếu như vậy, phải cùng Diệp Huyên giao hoan mỗi ngày ba lượt, hơn nữa còn phải liên tục ít nhất mười ngày... Tô Tuyển kinh ngạc nghĩ, xoang mũi lại nóng lên, cảm thấy mũi cay cay, dường như có thứ gì đó vừa trào ra.


      "Khụ khụ..." Thẩm Tinh thể nhắc nhở người bạn tốt ngẩn người đó, "A Tuyển, ngươi chảy máu mũi."

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Thịt thựa lại lên mâm :yoyo53:
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 24:

      Diệp Huyên từ trong cảm giác ngứa ngáy khó nhịn tỉnh lại. Cả người nàng giống như bị ngâm trong thùng nước nóng, hơi nóng ngừng phun lên gáy nàng, mồ hôi tuôn như mưa, khiến cơ thể vốn mướt mồ hôi của nàng càng thêm dinh dính. Nàng giống như bãi xuân thủy hòa tan, cơ thể mảnh mai có được chút khí lực, cả người nàng lắc lư theo động tác trừu sáp như tật phong sậu vũ (gió to, mưa rào), chỉ có thể vô lực dựa lên trước ngực nam nhân, hừ theo động tác mạnh mẽ của .


      "Nàng tỉnh?" Thanh khàn khàn của Tô Tuyển vang lên bên tai nàng, Diệp Huyên chưa từng nghe thấy dùng thanh trầm thấp như vậy chuyện với nàng, thanh của luôn hào sảng, trong trẻo, thôi được rồi.... Thanh tại của , nghe là quá gợi cảm.


      "A..." Diệp Huyên lơ mơ đáp lại tiếng, toàn bộ lực chú ý của nàng bây giờ đều tập trung hết cái thứ xấu xa ở giữa hai chân của nàng làm càn, giống như cây gậy lớn, vừa giống như thanh sắt nóng rực cắm ở trong bụng của nàng, bổng thân thô cứng ma sát, nghiền nát lên từng tấc từng tấc mị thịt vách tường, đội lên hoa tâm của nàng, xuyên qua cổ tử cung mềm mại. tiến vào quá sâu, Diệp Huyên hoảng hốt, cảm thấy bụng của nàng cũng sắp bị sáp thủng. Mỗi khi căn côn thịt đột nhiên dùng tốc độ bất thường rút ra khỏi hoa huyệt của nàng, rồi lại dùng khí lực lớn hơn nữa cắm vào, dâm thủy từ trong hoa huyệt phun ra liên tục, cùng với hỗn hợp tinh dịch mà lúc trước nam nhân bắn vào trong cơ thể nàng, khiến chỗ giao hợp của hai người dính tầng bạch trọc dâm mỹ.


      "A... Quá sâu..." tiếng rên rỉ của Diệp Huyên mềm nhũn, bởi vì cả người chút sức lực, khiến tiếng rên rỉ quyến rũ nghe tựa như tiếng mèo con nũng nịu kêu meo meo, lại càng thêm câu hồn.


      Cổ họng Tô Tuyển khô khốc, động tác dưới hạ thân càng thêm nhanh, hai khỏa túi thịt đánh lên hộ khẩu mềm mại của nàng, thanh ba ba vang dội khiến xuân tình trong phòng càng thêm nồng đậm. Ngoại trừ mùi hương giống đực đặc trưng từ tinh dịch của , Diệp Huyên còn mơ hồ ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Tuy rằng chân tay nàng vô lực, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độc tố còn lưu chuyền trong cơ thể, nhớ lại lúc Tô Tuyển mang vẻ mặt lạnh lẽo xông vào địa lao Thiên La giáo, Diệp Huyên khỏi nghi hoặc hỏi: "Độc người của ta..."


      Tô Tuyển cứng đờ, bổng thân liên tục trừu sáp trong cơ thể Diệp Huyên cũng dừng lại. Lúc này đây, từ trong dục vọng khiến người ta say mê dần mới tỉnh lại, vì muốn giải độc cho Diệp Huyên mới làm loại chuyện này, nhưng sao lại có cảm giác, bản thân lại vô cùng thích thú....


      "Ta, ta..." Tô Tuyển lắp bắp, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi đỏ bừng lên, châm tay luốn cuống muốn rút thứ đó của mình ra khỏi thân thể Diệp Huyên.


      "Ân a..." Cảm thấy cây gậy lớn đó chuẩn bị rời khỏi, tiểu huyệt vẫn chưa được thỏa mãn lại trở nên ngứa ngáy, mị thịt lưu luyến rời mút lấy côn thịt, Diệp Huyên nâng lên đôi chân trắng nõn kẹp lấy thắt lưng Tô Tuyển, mũi chân cọ cọ lên tấm lưng cứng ngắc của , nàng bất mãn dẩu môi: "Huynh làm cái gì vậy?"


      Khuôn mặt Tô Tuyển tràn ngập xấu hổ: "Diệp nương, là ta càn rỡ, ta vốn là muốn giải độc cho nàng, chính là..." Theo lời dặn của Thẩm Tinh, Tô Tuyển cần giao hợp với Diệp Huyên ba lần, sau đó đem dương tinh bắn vào trong cơ thể nàng, nhưng Tô Tuyển bắn vào chỉ ba lượt. Lúc đầu, còn nhớ mục đích của mình, vô cùng ngượng ngùng rong ruổi cơ thể của nàng, đợi cho đến khi nếm được ngon ngọt, liền phát bản thân biết thỏa mãn là gì.


      Thâm thể mềm mại, thơm tho nằm dưới thân giống như có ma lực, khiến ngừng dùng môi hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, đầu vú phấn nộn, bầu ngực trắng nõn, mắt rốn khéo léo, thậm chí còn hôn lên bàn chân nhắn đáng .... Tô Tuyển cảm thấy bản thân giống như tên biến thái, thừa dịp Diệp Huyên mê man bất tỉnh làm những chuyện cầm thú vời nàng, đợi đến khi Diệp Huyên tỉnh lại, lại bắn thêm lần, quá nhiều tinh dịch khiến bụng của Diệp Huyên phồng lên như cái trống.


      Chẳng trách cả người đều bủn rủn... Diệp Huyên vô lực nghĩ, làm hại lúc nãy nàng nghĩ là do chất độc trong người, hóa ra là do Tô Tuyển dốc sức mà làm a. Phát thấy nam nhân liếc trộm mình, côn thịt cắm trong hoa huyệt cũng dám động chút, nếu đầu có hai cái tai, lúc này nhất định là rũ xuống.


      Hiểu đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng Tô Tuyển, cứu người, giải độc, tiếp đó là phương pháp giải độc kì lạ.... Thẩm Tinh sao? Diệp Huyên vừa cảm thấy buồn cười vừa thở dài trong lòng, nàng có thể khẳng định 100%, Tô Tuyển ngốc nghếch này lại lần nữa bị bạn tốt lừa gạt.


      "Diệp nương..." Thấy Diệp Huyên vẫn tiếng nào, Tô Tuyển nhịn được mà buồn bã, có phải nàng chán ghét mình ? Mình nhất định là bị nàng ghét bỏ, càng thêm uể oải, dù sao thừa dịp nương người ta mê man làm ra loại chuyện này, có người nào có thể chấp nhận được.


      Đúng như dự đoán, Tô Tuyển nghe thấy Diệp Huyên hừ tiếng, nàng bất mãn : "Diệp nương? Đều thành ra thế này mà huynh vẫn còn gọi ta là Diệp nương?"


      "Vậy ta phải gọi nàng như thế nào?" Tô Tuyển ngây ngốc hỏi.


      Diệp Huyên nhịn mà phải trợn trắng mắt, đại ngốc, bị Thẩm Tinh lừa là phải: "Gọi ta là A Huyên, nếu huynh cút xuống khỏi người ta."


      "A Huyên? A Huyên..." Đầu tiên Tô Tuyển sửng sốt, sau đó mặt mày lại trở nên hớn hở. Diệp Huyên nhẫn tâm nhìn khuôn mặt cười đến ngốc hề hề của , nghe thấy lặp lặp lại gọi tên mình, cho dù Tô Tuyển có ngốc lúc này cũng hiểu ra, Diệp Huyên cũng có tức giận.


      "Vậy ta cần cút phải ?" Cảm xúc chán nản biến thành hư , trí thông minh của Tô Tuyển cuối cùng cũng quay về, cười dùng mặt mình cọ lên mặt Diệp Huyên, "A Huyên, chúng ta... chúng ta tiếp tục ."


      Cái thứ xấu xa đó lại cứng lên, cảm giác ngứa ngáy trong tiểu huyệt cũng dịu bớt, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn. Nàng mơ màng nghĩ, nhất định phải Tô Tuyển tiết chế chút, nếu mình chết vì kịch độc mà là chết vì túng dục quá độ.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 25:

      Mặt trời lên cao, Diệp Huyên từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ say. rất lâu rồi nàng giấc ngủ ngon như vậy, mặt trời lên cao ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, ấm áp mềm mại dễ chịu vô cùng, giống như cái ôm của đêm hôm qua, khiến Diệp Huyên cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng.


      Mắt nàng khẽ nheo lại, khóe miệng khống chế được mà cong lên, tất cả đều tốt đẹp. Tối hôm qua, nàng với Tô Tuyển thổ lộ hết những lời trong lòng với nhau, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiểu được tình cảm của đối phương dành cho mình. Độc người Diệp Huyên cũng chậm rãi biến mất, tuy nội lực thể khôi phục giống như lúc trước, nhưng ít ra cở thể cử động được. Cho đến khi độc tố hoàn toàn biến mất, Tô Tuyển tính toán hết cả rồi, muốn mang theo Diệp Huyên tái ngoại, gặp sư phụ của Vân Trung Khách. Hai người thành thân, còn có thể có hoặc vài cái đứa , có thời gian cả đời để thương đối phương.


      Đó chính là tương lai mà Diệp Huyên chưa bao giờ dám mơ ước, cũng là điều hy vọng xa vời, cuồng vọng nhất trong lòng nàng, cuối cùng, vào thời khắc này, được hoàn hoàn chỉnh chỉnh bày ra trước mắt nàng. Lời hứa này có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng có điều khiến nàng hài lòng lắm, đó là....


      Diệp Huyên thử cử động chút thân thể bủn rủn của mình, quả nhiên, nàng cảm thấy từ trong hoa tâm chảy ra dòng chất dịch nong nóng, ngay lập tức làm tấm chăn dưới người nàng ướt mảng lớn.


      Có lẽ ham muốn của Tô Tuyển là nhiều quá mức, khiến nàng ăn tiêu.


      Nhưng Diệp Huyên cảm thấy bản thân vẫn có thể hiểu được, dù sao Tô Tuyển cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đúng là thời điểm khí huyết phương cương (đại khái là có tinh lực, mạnh mẽ như hổ) của nam nhan, hơn nữa mới khai trai lâu, tối qua ngừng muốn mình, có thể chứng minh được bản thân nàng rất có mị lực. Cho nên, tối qua nàng bị Tô Tuyển làm đến ngất xỉu, sau đó bị làm đến tỉnh lại, nàng cũng có giận . Lúc nàng đối mặt với nội tâm chân của mình, lo lắng yên thổ lộ với Tô Tuyển, vẫn ở giữa hai chân nàng ra sức thao nàng, nàng cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng đó là giới hạn của nàng, nếu Tô Tuyển cứ như vậy trong suốt nửa tháng, mỗi ngày đều giống như tối hôm qua chút ngừng nghỉ mà cứ ba ba ba, cho dù là tiểu huyệt của nữ chính trong thịt văn cũng bị phá nát có biết a!


      Tô Tuyển tỏ vẻ bản thân cũng cực kì ủy khuất: "Đây là A Tinh .... là vì giải độc."


      Diệp Huyên do dự giữa hai phương án là " cho biết Thẩm Tinh lừa " hai là "giữ im lặng" đúng nửa giây, khi vừa đối diện với đôi mắt của giống như con chó lớn dùng đôi mắt đen nhánh ướt sũng nhìn nàng, Diệp Huyên bại trận trong nháy mắt. "Nhiều nhất chỉ có thể làm ba lần." Nàng run rẩy giơ ra ba ngón tay.


      "Năm lần."


      "Ba lần."


      "Năm lần."


      "Được rồi, bốn lần, thể nhiều hơn nữa, chỉ được bốn lần!"


      Tô Tuyển bẹp bẹp miệng, ngay lúc Diệp Huyên cảm thấy chuẩn bị ủy khuất gào khóc bẹp tiếng, gục xuống bên cổ nàng, cao hứng phấn khởi vừa liếm vừa hôn. Có lời nha, Tô thiểu hiệp cao hứng suy nghĩ, A Tinh mỗi ngày chỉ cần làm ba lần.


      Nếu Diệp Huyên có thể nhìn thấy suy nghĩ lúc này trong đầu , nàng nhất định căm giận chỉ tiếc rèn sắt thành thép với , đồ ngốc, cho ngươi làm ba lần ngươi chỉ làm ba lần sao, huống chi tối hôm qua ngươi đâu phải làm ba lần a!


      Lúc này, tên đầu sỏ khiến cả người Diệp Huyên vô lực đẩy cửa bước vào, thấy Diệp Huyên tỉnh, ngay lập tức chạy đến bên nàng cọ cọ: "A Huyên, nàng... nàng cảm thấy thế nào rồi?"


      Thấy Tô Tuyển ăn lắp bắp, Diệp Huyên liền biết cũng ý thức được tối hôm qua bản thân mình làm quá mức, Diệp Huyên hừ tiếng, "Ta đói bụng."


      "A a, ta ôm nàng ăn cơm." Tô Tuyển thầm thở hắt ra hơi, xem ra bị nàng giáo huấn vì túng dục quá độ. vui vẻ ôm nàng vào lòng, thân hình xinh trong lồng ngực mềm mại giống như con mèo (nguyên văn cv là mảnh lông chim, tui cũng bó tay vs cái kiểu so sánh này), bởi vì có quần áo để thay, nên nàng chỉ khoác kiện ngoại bào màu trắng, vạt áo tuột xuống lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.


      Trong Dược Vương cốc chỉ có Dược Vương, Thẩm Tinh cùng với tiểu dược đồng, cả ba người đều là nam nhân, cho nên, trong cái sơn cốc to đùng này, đừng đến quần áo của nữ nhân, ngay cả nửa điểm gì đó có liên quan đến nữ nhân cũng có. Tô Tuyển thấy Diệp Huyên chỉ khoác ngoại bào, khỏi mắng thầm bản thân đúng là quá sơ ý, xem ra phải xuất cốc chuyến. Cũng may trong Dược Vương cốc lúc này chỉ có hai người là Tô Tuyển với Diệp Huyên, tuy bây giờ nương tử nhà mình áo quần đủ che thân, nhưng tóm lại cũng chỉ tiện nghi cho mình mà thôi.


      Vui vẻ rạo rực ôm Diệp Huyên đến trước bàn cơm, Tô Tuyển để nàng ngồi trong ngực mình, cứ như vậy ôm Diệp Huyên nhìn nàng ăn cơm. Dưới ánh mắt ra hiệu của Diệp Huyên thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng, Tô thiếu hiệp chưa thành thân liền biến thành thê nô cảm thấy loại cảm giác này tốt.


      Nhưng rất nhanh liền cảm thấy thích hợp.


      "A Huyên." Tô Tuyển cau mày, vươn tay sờ soạng dưới mông Diệp Huyên phen, "Nơi này sao lại ướt vậy?" Làm ướt cả quần của .


      Diệp Huyên đỏ mặt, nàng kẹp chặt hai chân: "Nào có, là ảo giác của huynh thôi."


      Trong quá trình chuyện với Diệp Huyên Tô Tuyển hiểu ra được cái đạo lý, nữ này mười câu có đến chín câu là giả. Cho nên dứt khoát nhấc lên ngoại bào khoác người nàng, tách cặp đùi ngọc ra, dưới cái nhìn chăm chú của , đóa hoa giữa hai chân của thiếu nữ co rúm lại chút, rồi lại phun ra bãi hỗn hợp bạch trọc lẫn dâm dịch.


      Đây là nguyên nhân dưới mông Diệp Huyên ướt sũng...


      "Nhìn, nhìn đủ chưa?" Diệp Huyên bị Tô Tuyển nhìn chằm chằm chớp mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ. có cách nào khác a, tối hôm qua Tô Tuyển bắn vào trong bụng nàng quá nhiều, qua đêm vẫn còn tinh dịch chảy ra từ trong hoa huyệt. Thấy Tô Tuyển đáp, Diệp Huyên thẹn quá hóa giận, "Còn phải đều là tại huynh, chán ghét!"


      "Trách ta, trách ta." Tô Tuyển vội vàng dỗ dành nàng, "Nhưng mà..." Ngón tay lên cằm, "Dương tinh của ta dùng để giải độc trong người nàng, như vậy quá lãng phí..." giương mắt nhìn Diệp Huyên, nghiêm mặt , "Phải lấy thứ gì đó chặn tiểu huyệt của nàng lại." (*khóc dòng sông* tui cũng bái phục thánh này luôn rồi!)
      TieuLinh8359, Hòa Yên Linh, MaiAnhSF37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :