1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Cảm ơn bạn, ko biết chuyện j xảy ra vs Tiết giá.
      Carol thích bài này.

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 50 - Ghét bỏ


      Mặt trời nhô lên cao, nắng chói chang, nhưng Tiết gia mây đen giăng đầy.


      Bà nội Tiết đột ngột bị chảy máu não, tử vong. Ba Tiết vô cùng bi thương, bệnh càng thêm nặng, hôn mê bất tỉnh.


      Mạch nước ngầm của Tiết thị bắt đầu chảy.


      Tin tức kịp phong tỏa, bị truyền ra ngoài.


      Người bên ngoài bên thổn thức cho chuyện xảy ra, bên chờ xem chuyện vui sắp xảy ra.


      Chuyện gia tộc phân tranh vì lợi ích thể tránh khỏi.


      “Lúc bà nội ra bị đau đớn gì.” Hoàng Tiêu lựa lời an ủi Tiết Ngũ – “ đừng khổ sở như vậy, bà nội…”


      Giọng của đột ngột im bặt.


      Tiết Ngũ ngước lên nhìn bằng con mắt đỏ ngầu, tựa như muốn vật xuống, đánh chết ngay tại chỗ.


      Hoàng Tiêu nuốt nước miếng theo bản năng, lui người về phía sau, cả người áp vào vách tường, trong nháy mắt cảm giác lạnh thấu xương thấm qua váy chiffon ập vào người , lạnh buốt, rùng người cái, nổi da gà.


      biết cái gì?”- Tiết Ngũ nổi điên văng tục – “Con mẹ nó! biết cái gì?”


      Môi Hoàng Tiêu hơi giương ra, phát thanh nào.


      Lớn tuổi như vậy, sống thọ và được chết tại nhà, là qua đời trong an vui, xa rời bể khổ.


      Hơn nữa khi bà chết cũng bị đau đớn vật vã hành hạ gì, cũng có thể là ông Trời ưu ái.


      giống như bà nội của , bị ốm đau bệnh tật dày vò thời gian, đến khi mất người như bộ xương khô.


      “Tiết Ngũ, người được sống thọ và qua đời tại nhà là điều phúc, chúng ta nên tiễn đưa bà nội đoạn đường cuối cùng…”


      “Lúc này tôi muốn nhìn thấy .” - lớn tiếng cắt đứt lời của Hoàng Tiêu, lạnh lùng nhìn qua, chỉ ngón tay vào mặt – “ cút cho tôi!”


      Hoàng Tiêu vẫn đứng im bất động.


      Tiết Ngũ giật cánh tay của , dùng sức kéo ra ngoài, cả người đập ầm vào cửa.


      Tiếng của Hoàng Tiêu lại vọng vào từ bên ngoài cửa – “Ba có chuyện gì em lập tức báo cho .”


      “Tiết Ngũ, mọi chuyện xảy ra với , em cũng từng trải qua, ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội của em đều qua đời.”


      “Người chết thể sống lại.”


      Qua lát sau, giọng của Hoàng Tiêu lại cất lên – “Em qua xem mẹ ra sao.”


      Trong phòng, Tiết Ngũ mò tìm bao thuốc lá, tâm trạng kích động, tìm như thế nào cũng tìm ra bật lửa, bực bội ném hộp thuốc lá ra xa, giơ chân đá văng cái bàn.


      “Khốn kiếp!”


      Tiết Ngũ ngửa người ra sau, lưng dựa vào ghế, cong cánh tay lên che mắt, bả vai rung rung.


      Tiếng nấc ngẹn ngào chen ra từ kẽ răng .


      Chuyện xảy ra với bản thân mình, còn tâm trí đâu mà tỉnh táo, mà lý trí thế này thế kia.


      Tiết Ngũ được bà nội nuôi lớn , chỉ có trước mặt bà ít bướng bỉnh hơn chút, lộ ra chút tính trẻ con.


      Bà đột ngột ra , lúc đó Tiết Ngũ còn đánh golf cùng đối tác, khi vừa nhận được điện thoại lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng vẫn trễ.


      Làm sao khó chịu trong lòng cho được?


      Tiết Ngũ cắn ngón tay, lộ ra tâm trạng lo âu, bi phẫn của bản thân ngay lúc này.


      Trong lúc này, cha lại bị hôn mê.


      Hai chuyện ập đến cùng lúc, nhất là lúc vừa biết tin, Tiết Ngũ dường như bị chết đứng.


      Mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay chân thẳng ra, người co quắp động đậy ghế.


      “Tiểu Ngũ, A Chính và Đường Y Y đến.”


      Tiếng của mẹ Tiết vang lên ngoài cửa.


      Con ngươi Tiết Ngũ đảo vòng, dùng sức vuốt vuốt tóc, trong lòng đầy bực bội bước mở cửa bước ra phòng khách.


      Đường Y Y và Tần Chính cùng nhìn về phía Tiết Ngũ, mặc dù sắc mặt nhìn có chút nào gọi là bị sa sút, nhưng vệt nước mặt mặt chưa kịp khô rất ràng.


      Tiết Ngũ như vậy cũng hợp tình hợp lý.


      Hai người đều biết, vị trí của bà nội Tiết trong lòng Tiết Ngũ như thế nào.


      Tiết Ngũ bỏ tay trong túi quần, mân mân khóe môi khô rạn – “Hai người tới.”


      “Tớ vừa biết.” Tần Chính mở miệng – “Nén bi thương.”


      Tiết Ngũ – “Bà nội ra đột ngột, cũng an tường.”


      Người giúp việc chuẩn bị trà, Hoàng Tiêu tự bưng bên phòng khách.


      “Tần tiên sinh, chị Y Y, hai người uống trà.”


      Bộ dạng nghiễm nhiên như bà chủ Tiết gia.


      Bầu khí trong nhà lúc này vô cùng nặng nề, có ai diễn kịch cùng ta.


      Đường Y Y – “Cảm ơn.”


      Thấy mẹ Tiết bước tới gần, lập tức đặt ly trà xuống, đứng lên chào hỏi – “Dì.”


      Mẹ Tiết chao ôi tiếng.


      Phòng khách đột ngột yên tĩnh lại.


      Tang lễ khiến cho mọi người cảm thấy thương cảm, mặc kệ chuyện gì xảy ra, mâu thuẫn ra sao phần yếu ớt nhất trong lòng cũng bị đào dậy, khiến người khác thổn thức vô cùng.


      Ánh mắt Đường Y Y dừng mười đầu ngón tay của mình.


      Người nào rồi cũng lớn lên, già rồi chết hòa vào cát bụi, đây là chuyện bình thường.


      Khi ai đó rời khỏi nhân thế, đều để lại cho người thân vài điều gì đó, ví như bi thương, nước mắt.


      bàn tay lớn phủ lên tay Đường Y Y, nắm chặt tay , Tần Chính bắt chéo chân – “Tình hình của dượng ra sao?”


      Tiết Ngũ rũ mí mắt – “ tốt lắm.”


      Mấy chữ thôi khiến bầu khí nặng nề càng đè nén thêm.


      Mẹ Tiết nghiêng đầu, lau mắt, thở dài.


      “Cũng tại mẹ, lễ mừng năm mới mẹ nên đến miếu thắp nhang, sau này càng ngày càng quên mất, rồi , ông trời có lẽ thấy mẹ có lòng thành, nên phù hộ gia đình chúng ta.”


      Tiết Ngũ nhướng mày – “Mẹ, mọi chuyện cơ bản phải như vậy.”


      Mẹ Tiết – “Sao lại phải?”


      Bà tựa như bị mất khống chế, nén được cảm xúc bi thương và đau lòng của bản thân – “Vậy con xem mọi chuyện vì sao đến mức như thế này?”


      “Bà nội con vừa có chuyện, ba con cũng gặp chuyện may, chúng ta phải làm sao bây giờ…”


      Mẹ Tiết lại nghẹn ngào.


      Hoàng Tiêu vỗ vỗ lưng bà, giọng – “Mẹ, Tiết Ngũ xử lý mọi chuyện tốt thôi, mẹ đừng lo lắng.”


      “Làm sao mà lo lắng cho được? Những người họ hàng thân thích trong nhà này…” mẹ Tiết muốn thêm điều gì đó, nhưng nhìn lại gương mặt của Hoàng Tiêu thêm gì nữa.


      Tần Chính im lặng lúc, vuốt mu bàn tay của Đường Y Y – “Tôi có quen người, ông ta tương đối có uy tín và quyền lực trong nội khoa tim, có thể đối với trường hợp của dượng có cái nhìn khả quan hơn.”


      “Tôi cho người liên hệ ông ta, thu xếp để ông ấy bay về nước.”


      Nghe thấy vậy, mẹ Tiết tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, bà cảm kích – “A Chính, làm phiền con.”


      Tần Chính – “Nên làm.”


      Ngày mười sáu, mưa lớn tầm tã.


      Nhà cũ Tiết gia, khách mời theo thứ tự hướng dẫn của quản gia lần lượt qua linh đường.


      “Tần tiên sinh, Tần phu nhân đến.”


      Khách khứa nghiêng đầu ào ào bàn tán.


      ngờ người kia kết hôn!”


      “Người con kia là ai?”


      “Chuyện lớn như vậy, sao chút động tĩnh nào?”


      “Người đến..”


      Tần Chính và Đường Y Y sóng vai bước vào linh đường, đứng trước linh vị của bà nội Tiết, dâng hương.


      Tiết Ngũ đứng bên khom người phía hai người.


      Đường Y Y để ý đến ánh mắt những người xung quanh, nhìn di ảnh của bà lão linh đường, trong nháy mắt, trong lòng dâng lên suy nghĩ.


      Sinh mạng đáng quý vô cùng.


      muốn nửa đời sau mình sống tốt.


      Nhà họ Hoàng vào cuối cùng, bố Hoàng dẫn theo tất cả người nhà, những lời của dư luận nhà họ Hoàng bội bạc đều bị dẹp xuống.


      Khách khứa dần tản , lễ đường dần chìm vào khí tịch lạnh lùng.


      Người hết, cũng phải diễn kịch để giữ mặt mũi, bố Hoàng tùy ý tìm cớ đưa Hoàng Tiêu rời khỏi.


      Tiết Ngũ xuy tiếng, gì, gọi quản gia đưa mẹ Tiết về phòng nghỉ ngơi rồi quay qua dặn dò trợ lý số chuyện.


      “Hai người cũng về .”- Giữa lông mày Tiết Ngũ thoáng lên vẻ mệt mỏi – “Qua mấy ngày nữa, mọi chuyện bên này lắng xuống, khi nào họp lại gặp nhau.”


      Tần Chính – “Cần tớ ra mặt ?”


      cần.” Tiết Ngũ cười “Nếu tớ muốn làm gì người đó nữa mà làm được, bản thân đúng là quá kém cỏi.”


      “Có chuyện phone cho tớ.”


      Tần Chính và Đường Y Y bước ra khỏi nhà cũ.


      Ở cửa lớn, Lục Sơn và vài người đứng cùng đều mặc đồ đen, ngực mang dấu tang lễ, mặt mũi đầy vẻ nghiêm túc, vừa nhìn thấy Tần Chính và Đường Y Y bước ra, lập tức khom người bước lên, che dù.


      Mưa nặng hạt rơi lộp độp xuống, bọt nước nền đá xanh văng khắp nơi, bay bổng tùy ý.


      Ngồi vào bên trong xe, Đường Y Y bắt đầu lướt di động.


      Tần Chính dựa người vào ghế da gọi điện thoại, ra chuỗi tiếng Đức thông thạo.


      Sau đó lấy laptop ra xử lý công việc, tựa như có thời gian quan tâm Đường Y Y làm gì, nhưng trong miệng thốt ra câu – “Ngồi lại đây gần chút.”


      Đường Y Y xem tin tức ngày hôm nay, phản ứng lại.


      Tần Chính gõ bàn phím – “Buổi trưa đến phòng làm việc của tôi ăn cơm.”


      đọc bài báo có liên quan đến Lưu Đình Vân, phim giả tình với diễn viên mới vào nghề, Đường Y Y tiếp tục kéo website xuống – “ được.”


      Tần Chính lập tức lại – “Vậy tôi đến phòng làm việc của em.”


      Đường Y Y cũng lập tức trả lời lại – “ tiện.”


      Tần Chính nhíu mày, giọng – “Có gì tiện? Tôi làm em mất mặt hay sao? Hay vì lý do nào khác?”


      dời mắt về phía bên trái, nhìn chằm chằm về phía người con ngồi bên cạnh mình – “Có phải em nghĩ tới việc công khai mối quan hệ của tôi và em với mọi người?”


      Hoặc có thể rằng người con này ước gì dính dáng gì đến .


      Đuôi lông mày xinh của khẽ nhúc nhích.


      Suy đoán của được chứng thực, cơn giận dữ khổng lồ của Tần Chính đột ngột bị cuốn phăng , cảm thấy lạc lõng vô cùng.


      “Đường Y Y, tôi là sản phẩm kém chất lượng? Là hàng thứ phẩm?”


      Thoát khỏi website, cuối cùng Đường Y Y – “Tôi phát ra…”


      Bộ dạng Tần Chính lạnh lùng, trong miệng phun ra chữ - “.”


      Đường Y Y – “ bắt đầu vào thời kỳ mãn kinh.”


      Sắc mặt Tần Chính xanh mét.


      Sau đó hai người thêm gì với nhau nữa.


      Đường Y Y chợp mắt, còn Tần Chính ngồi hờn dỗi mình, lục phủ ngũ tạng dường như bị tắt nghẹn lại, có chỗ nào thông thuận.


      Bản thân cũng tưởng tượng ra được ngày nào đó bị người khác ghét bỏ.


      Buổi trưa Tần Chính đến công ty du lịch, ngồi nhìn cả bàn thức ăn, ăn miếng nào.


      Cả buổi trưa phóng khí lạnh ra trước mặt cấp dưới, Tần Chính rời khỏi công ty, lái xe loanh quanh trong thành phố, cuối cùng đến công ty du lịch Thịnh Tư.


      Tần Chính lập tức xuống xe, ngồi hút thuốc, lát sau, vài người con bước ra khỏi công ty du lịch, các ấy choàng tay nhau cùng lướt qua xe .


      “Mọi người nghe gì chưa? Người ở bên công ty kia qua, tên Trần Lực, khi ngồi trong phòng họp nhìn Đường tổng hai mắt chớp, thiếu điều chảy nước miếng thôi.”


      “Có nghe, có nghe, nghe ta rất đẹp trai, tuổi trẻ, nhiều tiền còn là oppa của nhiều chân dài!”


      “Thực vậy? Tớ mà là Đường tổng, tớ nhất định…”


      Tiếng trò chuyện của những dần, rồi mất hút, chỉ còn tiếng huyên náo đường.


      Tần Chính phủi phủi khói người, bước xuống xe, sửa lại ống tay áo, bước vào công ty du lịch.


      Đường Y Y thảo luận công việc cùng hai nhân viên điều hành, chỉ ngẩng đầu nhìn cái rồi tiếp tục công việc.


      Tần Chính bị gạt sang bên.


      Ai cũng có hiếu kỳ, kể cả nam lẫn nữ.


      Kể từ khi Tần Chính xuất , hai nhân viên điều hành thường lén lút nhìn , khí chất, cách ăn mặc của rất khó khiến người khác chú ý.


      lời nào, chỉ đứng chỗ khiến người khác có cảm giác áp lực.


      Thời gian trôi qua từng phút .


      Hai nhân viên điều hành chịu nổi kích của ánh mặt lạnh bên kia, hai người hẹn mà cùng nhìn về phía, người đó vẫn đứng tâm trạng có gì gọi là bồn chồn bất thường.


      Là bạn trai của Đường tổng?


      Hay vẫn theo đuổi?


      suy nghĩ thêm nữa, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó với Đường Y Y – “Đường tổng, vậy chúng tôi về trước.”


      Đường Y Y – “Được.”


      Tần Chính vuốt vuốt ấn đường, mở miệng bật ra giọng khàn khàn – “Có thể chưa?”


      Đường Y Y nhíu mày – “ đến tìm tôi có chuyện gì ?”


      Tần Chính sải bước lại gần, nhìn Đường Y Y từ cao xuống, ánh mắt lướt từ khuôn mặt rồi đến những điểm mắt môi .


      “Tôi bảo quản gia chuẩn bị mấy món em thích, về nhà ăn cơm với tôi.”


      Nhà – từ này đâm vào lòng Đường Y Y cái, cúi đầu chỉnh sửa lại tài liệu trong tay – “Tôi còn có việc bận.”


      Trong mắt Tần Chính xẹt qua tia lệ khí, xoay người rời khỏi, bước chân lưu loát, chút do dự, bóng lưng lạnh lùng, khốc liệt.


      Đường Y Y để chuyện này trong lòng, vẫn làm việc đến gần mười giờ mới rời khỏi phòng làm việc.


      “Hết việc?”


      giọng đột ngột vang lên từ phía bên phải, trong bóng đêm, giọng khàn khàn , Đường Y Y nghiêng đầu, mắt trợn to lên.


      “Sao vẫn còn ở đây?”


      dựa người vào thân xe, miệng ngậm điếu thuốc – “Tôi có lòng tự trọng.”


      Khóe môi Đường Y Y nhếch lên rất khẽ.


      Dụi tàn thuốc, Tần Chính muốn hôn Đường Y Y, nhưng khi cúi người đột ngột dừng lại, sống lưng thẳng tắp.


      “Về ăn khuya.”


      Lần này Tần Chính chờ Đường Y Y trả lời – “Đường Y Y, nếu em từ chối lần nữa tôi biết mình làm ra chuyện gì.”


      Giọng điệu cảnh cáo cách hiển nhiên.


      Chính bản thân cũng bị bức đến mức nóng nảy.


      Nhiều lần bị khinh thường, nếu phải là phái nữ thường lén lút nhìn đỏ mặt, hoài nghi sức hút của bản thân.


      Theo đuổi người, vì sao khó khăn như vậy?


      Đối xử tốt với , kiên nhẫn với vậy mà cảm kích.


      Bản thân Tần Chính cũng biết, những điều này là báo ứng của .


      Đây là nợ của trong quá khứ.


      Bất thình lình, Tần Chính hỏi câu – “Có phải, trước kia tôi đối xử với em tốt?”


      Đường Y Y trả lời , mà hỏi ngược lại – “ đứng ngoài này chờ bao lâu rồi?”


      Tần Chính suy nghĩ – “Ba tiếng.”


      “Trước đây, thường xuyên để tôi chờ như vậy.” Đường Y Y – “Có khi suốt cả đêm.”


      cảm thấy đối xử với tôi ra sao?”


      Tần Chính cắn cắn môi, mím môi thành đường thẳng, não bị úng nước mới có thể hỏi vấn đề này, đúng là gậy ông đập lưng ông.


      “Chuyện qua đừng nhắc tới nữa.”


      “Là nhắc tới, cũng phải tôi.”


      “Tôi chưa từng khắc khẩu với em.” Tần Chính hít sâu hơi, kiềm chế bản thân – “Lên xe.”


      Đường Y Y ngồi ghế sau thấy cành hồng.


      mớ tuổi rồi, lần đầu tiên Tần Chính tặng hoa, Đường Y Y cũng lần đầu được người khác tặng hoa.


      Bầu khí kỳ lạ vô cùng.


      Ngay lúc suy nghĩ của Đường Y Y hỗn loạn sắp thiếp , bên tai đột ngột vang lên tiếng – “ xin lỗi.”


      cho là bản thân mình bị ảo giác, cho đến khi tiếng kia lại vang lên kèm theo áp lực kinh khủng và bá đạo quen thuộc – “Tôi đồng ý trước khi em tôi lại người khác.”


      Nghe câu này, Đường Y Y hoàn toàn tỉnh táo.


      cười ra tiếng – “ chắc chắn là tôi sao?”


      Tần Chính im lặng .


      lúc lâu sau, cất tiếng bằng giọng điệu tuyên bố kết quả rồi – “Đường Y Y, nếu như em người nào đó, người đó chỉ có thể là tôi.”


      Đường Y Y lên tiếng nhưng trong bụng mắng chửi vài câu thô tục, thấy Tần Chính là kẻ bất trị.


      Đến bây giờ, ngờ có ngày mình bước vào lòng của Tần Chính.


      Điệu nhạc êm dịu vang lên, mùi hương hoa hồng tràn ngập trong xe, ngày càng thêm nồng nặc.


      Tần Chính nhìn đường xá, ánh mắt thâm thúy đôi khi lnhìn qua kính chiếu hậu, liếc về phía người con ngủ thiếp ở phía sau.


      Suốt cả đoạn đường, hương hoa ngập tràn.


      Ngày hôm sau, Trần Lực bị công ty cưỡng chế điều công tác đến chi nhánh bên Châu Phi, ra câu giải thích, hạt mầm tình vừa gieo xuống bị tan nát.


      Đường Y Y có cảm xúc gì về việc này, đối với những người con có ý với Trần Lực vẻ thất tình mặt.


      Vào ngày cuối mùa thu, ba Tiết từ trần.


      Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Tiết Ngũ bị đả kích trầm trọng, mất hai người thân thiết trong đời.


      Cổ phiếu của Tiết Thị lại bị tụt giá lần nữa.


      Di chúc của ba Tiết bắt đầu có hiệu lực, cộng thêm mười phần trăm cổ phần của bà nội Tiết, Tiết Ngũ trở thành cổ đông lớn nhất của Tiết Thị.


      Nhưng tuổi trẻ non yếu, thanh danh tốt, nên được coi trọng.


      Tập đoàn rung chuyển, Tần Chính nhúng tay vào, lấy thân phận và người cầm lái của SLM, tình thế thay đổi, Tiết Ngũ trở thành người chủ động.


      Đại hội cổ đông cuối cùng đưa ra quyết định, Tiết Ngũ được chọn, trở thành chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.


      Hoàng Tiêu gõ cửa phòng làm việc – “Ba muốn chúng ta tối nay cùng về.”


      Tiết Ngũ lật văn kiện, đầu ngẩng lên – “Làm gì?”


      Hoàng Tiêu cười – “Đơn giản là người già đơn, muốn cùng ăn bữa cơm với người thân trong gia đình, tâm .”


      “Người nhà?” Tiết Ngũ nhướng đuôi lông mày – “Tôi và ?”


      Hoàng Tiêu tức giận bởi giọng điệu trào phúng của – “Tiết Ngũ, có thể bày ra vẻ mặt như vậy với em ?”


      “Oh…” Tiết Ngũ làm ra bộ dáng suy tư – “Vậy em muốn tôi đối xử với em ra sao?”


      đứng thẳng người lên, vòng qua bàn làm việc khổng lồ, từng bước bước lại gần Hoàng Tiêu, cúi đầu xuống, hơi thở phả vào lỗ tai .


      cũng muốn mình được đối xử giống như những kia? Nằm dưới người tôi kích thích, rên rỉ cầu hoan?”


      “Sợ là được.” Tiết Ngũ sờ sờ khuôn mặt Hoàng Tiêu – “ nhìn , giống như cương thi vậy, thú vị gì hết.”


      Mặt Hoàng Tiêu trắng bệch ra – “Tôi phải là con rối như người khác, nhưng cũng đừng quên những người đó có thể hùa theo , vui vẻ với , họ cũng có thể như vậy những người đàn ông khác!”


      có ý là, những người phụ nữ ở bên cạnh Tiết Ngũ đều là loại thấp hèn, là mặt hàng bẩn thỉu.


      Tiết Ngũ cũng tức giận mà nhìn Hoàng Tiêu bằng gương mặt hứng thú, cười ha ha – “Nhìn em xem, Hoàng đại tiểu thư của chúng ta chửi người cũng giống những kẻ bình thường.”


      Hàm răng Hoàng Tiêu phát run lên.


      điên rồi mới hy vọng ta thay đổi.


      “Ba tôi biết có người bên cạnh định trở mặt, ông muốn giúp .”


      Tiết Ngũ khịt mũi coi thường – “Thôi đủ rồi.”


      “Hoàng Tiêu, đừng đem cái bộ dạng này ra diễn trước mặt tôi, lúc bà nội của tôi qua đời, thái độ của ba như thế nào?”


      “Khi ba tôi qua đời, thái độ của ông ta ra sao?”


      Sắc mặt lập tức thay đổi, Hoàng Tiêu bị Tiết Ngũ bức lùi dần về phía sau, á khẩu trả lời được.


      Do tình thế lúc đó bắt buộc, phía nhà quả có tình nghĩa, vì thế chỉ qua lần với ba mình, chỉ lần.


      Nhưng hiệu quả đạt được quá .


      Kẻ dệt hoa gấm dễ tìm, người đưa than sưởi ấm ngày tuyết có mấy ai.


      Khi đó Tiết Gia lung lay sắp đổ, có nguy cơ bị phá sản, chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.


      Nhưng ai đoán được, năng lực của Tiết Ngũ vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.


      Từ khi đó, Tiết Ngũ đối xử với và gia tộc của ngày càng xấu , lúc này người trong nhà cố ý gọi hai người họ trở về, là muốn cho mối quan hệ của hai gia đình trở nên tồi tệ hơn.


      “Ra ngoài , Tiết phu nhân.” Tiết Ngũ nâng nâng cằm – “Hỏi thăm sức khỏe cha vợ giúp tôi nhé.”


      Hoàng Tiêu nắm nắm tay, xoay người bước ra ngoài.


      Đứng ở cửa sổ sát đất quan sát cảnh cuối mùa thu của thành phố C, Tiết Ngũ cảm thấy phiền muộn, cầm chìa khóa xe, đến quán bar uống rượu.


      Khi đèn xanh chuyển sang đỏ ở đầu đường, trong lúc Tiết Ngũ vô tình đảo mắt, nhìn thoáng qua ven đường thấy Lưu Đình Vân và bên cạnh người đàn ông.


      Tiết Ngũ giật giật khóe môi, kinh ngạc vô cùng.


      Lưu Đình Vân đeo khẩu trang, vậy mà chỉ liếc nhìn thôi biết là .


      Ngày hôm qua đụng phải, ngày hôm nay lại chạm mặt, nếu phải biết đối phương có ý gì với mình, lầm tưởng là đến mê muội.


      Xe dừng ở chỗ, Tiết Ngũ xuống xe, chạy lại hướng Lưu Đình Vân.


      Lưu Đình Vân bước về phía trược đột nhiên cảm thấy có người theo mình, quay đầu lại, thấy người, mắt trừng muốn rớt ra ngoài.


      Người đàn ông cạnh hỏi cách kỳ quái – “Sao?”


      Lưu Đình Vân lắc đầu – “ có gì.”


      hạ giọng – “Có con chó điên lại gần, chúng ta nhanh lên.”


      Vừa nghe đến chó điên, người đàn ông kia bước còn nhanh hơn Lưu Đình Vân.

      Lưu Đình Vân – “…”


      Cảm giác tim đập thình thịch vừa rồi có lẽ là ảo giác.


      Nhất định là vậy.


      Cánh tay bị túm lại, Lưu Đình Vân bị Tiết Ngũ kéo qua bên – “Nhìn thấy tôi, em chạy làm gì? Tôi cũng ăn em.”


      kéo khẩu trang của xuống – “Người đàn ông kia là gì?”


      Lưu Đình Vân – “Mắc mớ gì tới ?”


      “Tiết Ngũ, tóc bạc ít nhỉ?”


      Lúc trước tóc của Tiết Ngũ là tóc xoăn, giờ cắt thành đầu dinh, phía trước trắng khá nhiều.


      biết lời là có ý gì.


      Chuyện của Tiết Gia oanh động .


      “Đêm nay ở với tôi.”


      có bệnh ?”


      “Tính tình vẫn như vậy.” Tiết Ngũ mỉm cười – “Chỉ cần tôi mở miệng câu là có thể khiến cho em rời khỏi showbiz, em tin ?”


      Lưu Đình Vân thẳng tay tát , Tiết Ngũ ngã thẳng ra phía sau.


      giật mình, vội vã ngồi xuống kiểm tra xem người sống hay chết.


      Khi Tiết Ngũ tỉnh lại, thấy mình nằm trong bệnh viện.


      hỏi y tá – “Người con đưa tôi đến ở đâu?”


      Dường như nghĩ ra điều gì, gương mặt y tá bỗng dưng đỏ ửng – “Đưa tới là người đàn ông.”


      Tiết Ngũ kêu lên kinh ngạc – “Đàn ông?”


      nhíu mày – “Ai?”


      “Tớ.”


      Tần Chính bước tới.
      Last edited: 24/8/17

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 51- Quỳ xuống


      Nhìn thấy Tần Chính, Tiết Ngũ trừng mắt lên, kinh ngạc lên tiếng – “A Chính, sao cậu lại ở đây?”


      Tần Chính dừng bước, mở miệng – “Lưu Đình Vân lấy di động của cậu gọi cho tớ, cậu chết.”


      Tiết Ngũ ngước về phía trần nhà trừng mắt.


      chỉ mệt mỏi.


      Tần Chính nhìn chằm chằm mặt Tiết Ngũ – “Cậu mấy ngày ngủ rồi?”


      nhớ nữa, gần đây bận như điên.” – Tiết Ngũ đưa tay gãi gãi sau gáy, phun ra ngụm trọc khí, nháy mắt nhìn về phía Tần Chính – “Cậu phải cũng vậy hay sao?”


      Sức khỏe của Tiết Ngũ bị công việc của tập đoàn và mấy ông già hồ ly trong công ty hành hạ, vì phải đối phó họ, trong khoảng thời gian này mệt mỏi vô cùng, cơ thể còn đứng vững là do dựa vào ý chí tinh thần.


      bạt tai lúc đó của Lưu Đình Vân, làm cho Tiết Ngũ hỏa nộ công tâm, là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.


      Còn Tần Chính, là bị mình Đường Y Y hành hạ, cầu khẩn nhún nhường mà được, nóng lòng, tiều tụy.


      Y tá đứng bên nhịn được ngẩng đầu nhìn hai người, rồi cúi đầu xuống, gương mặt của càng đỏ hơn, sắp ra máu, cũng biết trong lòng nghĩ gì.


      Tần Chính và Tiết Ngũ cùng liếc qua.


      Y tá đột ngột cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức cúi đầu bước ra ngoài.


      Tiết Ngũ trêu – “Lớn lên nhìn giống bé bên cạnh nhà.”


      Tiết Ngũ nhìn bình dịch truyền, còn hơn nửa – “Cậu về .”


      Tần Chính – “Tớ báo cho Hoàng Tiêu.”


      Tiết Ngũ lên tiếng chửi.


      Qua ngày hôm sau, Lưu Đình Vân lên trang bìa tạp chí.


      Trong ảnh chụp là cảnh tát Tiết Ngũ, trong hình, vẻ mặt của phủ đầy lửa giận, tư thế có chút giống như oán phụ bị bệnh tâm thần.


      Trái lại, Tiết Ngũ tựa như hoa hoa công tử lại ngờ chuyện như thế xảy ra.


      Trong studio, tiếng bàn luận xôn xao vang lên, nhân viên túm tụm lại sôi nổi.


      “Trời ạ, có tin đồn Lưu Đình Vân từng dùng thân thể để cướp vai diễn từ nữ diễn viên nổi tiếng, mới đầu tớ còn tin, ngờ lại là .”


      “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, có lẽ hai người là bạn bè gây gổ thôi.”


      “Đúng vậy, điều kiện của Lưu Đình Vân tốt, nếu dùng thân thể nổi danh từ lâu rồi, làm gì còn liều mạng làm việc như vậy?”


      “Nhưng mọi người biết người đàn ông trong hình là ai ? Đẹp trai quá.”


      Nhóm diễn viên tụ lại tám chuyện, có người đặc biệt biết số chuyện, có người muốn lại gần Tiết Ngũ, nhưng được chú ý.


      “Tiết thiếu phải ? Tớ biết ta, người đẹp bên cạnh lả lướt như mây.”


      “Lưu Đình Vân đúng là gan , dám đánh người đàn ông này, tớ nghĩ ta còn muốn sống trong giới showbiz nữa rồi”


      “Tiết thiếu có rất nhiều tình nhân, cũng rất vô tình, hôm nay có thể nâng người này lên cao, ngày mai người đó cũng có thể bị dẫm dưới chân, nhìn cũng liếc mắt cái.”


      “Tớ ngờ được, Lưu Đình Vân có qua lại với ta, nhìn cũng phải bình thường đâu.”


      “Tiết thiếu có gia đình rồi, là tiểu thư con nhà giàu, nhìn thấy tạp chí này, có lẽ hai người gây gổ.”


      “Mọi người nghĩ xem, thiên kim tiểu thư kia có thể tìm Lưu Đình Vân ? Chửi là tiểu tam.”


      “Chắc chắn như vậy rồi hahaha..”


      “Cho nên Lưu Đình Vân xui xẻo, bao nhiêu người con qua lại với Tiết thiếu, chỉ có mỗi ấy được lên báo, ầm ĩ lên.”


      “Bất kể ra sao, Lưu Đình Vân đợt này thảm rồi.”


      Trong đoàn phim cũng yên tĩnh, nội dung tán gẫu đều là những chuyện có dinh dưỡng, nội dung thực tế.


      Có người thổn thức, có người kinh ngạc, có người khinh thường, có người bàng quan vì việc liên quan gì đến mình, cũng có người chỉ thuần túy xem là việc để tám nhảm.


      Trong phòng nghỉ, Lưu Đình Vân móc di động ra, nén cảm xúc muốn đem di động đập nát.


      Mẹ kiếp, đụng vào Tiết Ngũ có chuyện gì tốt.


      Chuông điện thoại vang lên, Lưu Đình Vân nhìn số gọi tới, hít sâu hơi, nhấn phím trả lời.


      “Tổng giám, chào buổi sáng.”

      “Đọc báo chưa?”


      “Rồi.”


      “Bộ phận PR của công ty xử lý cho , cứ an tâm quay phim, cần tiếp xúc trực tiếp với truyền thông.”


      Trong chớp mắt Lưu Đình Vân cảm thấy ngạc nhiên vô cùng – “Vâng.”


      Cúp điện thoại, cắn cắn môi dưới, trong lòng nổi lên nghi ngờ.


      Tổng giám đích thân gọi cho , chẳng những có nghi vấn, mà còn dùng giọng điệu an ủi chuyện với .


      là hiếm thấy vô cùng.


      lát sau, Đường Y Y gọi điện tới.


      Lưu Đình Vân vẫy tay ý bảo trợ lý lấy cho ly nước – “Thiên hạ muốn cứ , miệng mọc mặt người ta, mình cũng thể nào dùng băng keo dán lại được.”


      Đường Y Y – “Công ty của cậu có khó dễ gì cậu ?”


      Lưu Đình Vân – “ có.”


      “Chuyện phát sinh thế này, Tổng giám vừa gọi cho tớ, thái độ tốt đến bất ngờ.” dừng hơi – “Y Y, có phải cậu cho Tần Chính dặn dò công ty tớ làm gì hay ?”


      Đường Y Y – “Tớ với ta.”


      “Có thể là Tiết Ngũ làm.”


      Lưu Đình Vân thiếu chút nữa sặc ngụm nước trong miệng.


      “Đường Y Y, tớ mà nghe tên ta là ngứa tay ngứa chân.”


      Đường Y Y cầm di động ở đầu bên kia cười, nghiêm túc bằng giọng điệu chắc chắn – “Hoàng Tiêu đến tìm cậu, Đình Vân, cậu nên căn nhắc trong lòng xem nên xử lý ra sao.”


      Lưu Đình Vân – “Tớ biết.”


      Buổi chiều hôm đó, Lưu Đình Vân có mặt tại trường chụp ảnh Liễu Liên có mặt ở đó, người là bộ lễ phục thu hút ống kính, cổ áo xẻ tận rốn.


      Hai người trước sau thi nhau tạo dáng trước camera, phong cách giống nhau, tư thế khác biệt, khiến người khác nhìn vào là thấy nét đẹp khác biệt.


      Từ sàn chụp bước xuống, Liễu Liên gọi Lưu Đình Vân lại – “Chuyện làm tôi muốn làm từ rất lâu.” Nhưng dám làm.


      Hả hê trong lòng.


      Lưu Đình Vân giật giật khóe miệng.


      Liễu Liên bày ra thần thái ưu nhã của mình – “Lưu Đình Vân, tôi khuyên cậu, loại người như Tiết thiếu nể mặt ai bao giờ, khi ta mọi chuyện kết thúc, kết thúc, cầu khẩn van xin như thế nào cũng vô dụng.”


      Lúc trước Liễu Liên ở cạnh người đàn ông kia, khi có được chiều, nhiệt tình của ta cũng dám cho mình là người con hạnh phúc nhất thế giới, kết cuộc khi ta buông ra câu “Em , chúng ta kết thúc tại đây.” lập tức bị đá văng ra.


      Lúc đầu Liễu Liên còn tưởng đối phương quay lại tìm mình, dù gì ta đối xử với tốt như vậy.


      Cho đến khi Liễu Liên thấy ta thân mật với người con khác, âu yếm giống như thời điểm lúc trước ở bên cạnh ta, xưng hô cũng tựa như vậy.


      Lúc đó Liễu Liên mới vỡ mộng nhìn vào thực tế.


      Lưu Đình Vân – “Tôi và ta cũng phải như …”


      Giọng của Lưu Đình Vân dừng lại đột ngột, chợt nghĩ mình cần phải giải thích.


      Liễu Liên hỏi – “Sao?”


      Lưu Đình Vân lắc đầu – “ có gì.”


      Giọng của Liễu Liên vang lên rất - “ ở cạnh ta bao lâu?”


      Liễu Liên muốn biết thời gian Lưu Đình Vân ở cạnh ta có hơn mình hay .


      Tâm lý muốn so sánh thể ở rất nhiều mặt, đặc biệt là về đàn ông.


      Sắc mặt Lưu Đình Vân đột ngột lạnh xuống, muốn tiếp tục đề tài này, nhất là có liên quan đến Tiết Ngũ.


      “Liễu Liên, thấy là câu hỏi này liên quan gì đến hay sao?”


      Liễu Liên duỗi tay, gẩy gẩy mái tóc xõa ngang vai, dùng hành động này để che dấu khoảnh khắc bản thân mình bị hớ.


      “Vậy sao, muốn thôi.”


      Liễu Liên giẫm giày cao gót lạch lạch nền đá rời .


      Lưu Đình Vân đứng tại chỗ, nhìn xuống đất, điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi mới ngẩng đầu lên, điềm nhiên như chào hỏi mọi người xung quanh.


      Chưa qua hai ngày sau, khi Lưu Đình Vân trở về nhà cầm quần áo, khi xuống lầu gặp người con mang kính mát đen chặn đường.


      Trực giác cho biết, người con ăn mặc đẹp đẽ quý giá này chính là vợ của Tiết Ngũ – Hoàng Tiêu.


      Đối phương có chuẩn bị mà đến.


      có chuyện hai người bỗng dưng gặp nhau khéo như vậy.


      Khi vừa sắp xếp được chút thời gian rảnh về nhà đụng phải ta.


      “Lưu tiểu thư, có thể tìm chỗ ngồi xuống uống café ?”


      Tiếng bên tai nhàng dịu dàng, Lưu Đình Vân cũng chối từ - “Được.”


      Lưu Đình Vân là người ràng, muốn chuyện, phải đem mọi chuyện ra thẳng thắn.


      Trong quán café yên tĩnh, chỉ có mùi café tỏa ra mặt bàn.


      Lưu Đình Vân vừa quấy café, vừa mở miệng đoạt quyền chủ động – “Có chuyện gì cứ thẳng.”


      Người con ngồi đối diện tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trẻ trung diễm lệ - “Chào , tôi tên là Hoàng Tiêu.”


      Lưu Đình Vân giương mắt kinh ngạc nhìn người con có ngũ quan xinh đẹp và khí chất sạch trước mặt mình. Tiết Ngũ đúng là có phúc, có thể có được người vợ xinh đẹp như hoa.


      Nhưng, người con này có điều gì đó làm cho người khác thể sinh ra hảo cảm với ta được.


      “Lưu tiểu thư, tôi biết tại sao quen biết chồng tôi.” Hoàng Tiêu vào thẳng vấn đề - “Cũng biết là hai người quen biết nhau bao lâu, mối quan hệ phát triển đến mức độ nào.”


      “Nhưng bài báo tạp chí khiến cho tôi bị phiền nhiễu, kể cả gia đình của tôi, bạn bè xung quanh cũng nhiều lần hỏi đến.”


      Tiểu sử phong lưu của Tiết Ngũ phải là bí mật gì, tuy vậy, bị đẩy lên đỉnh cao dư luận tạo nên sóng to gió lớn đây là lần đầu tiên.


      Khiến Hoàng Tiêu vô cùng lúng túng trước mặt bạn bè, dù là người nhà cũng vì việc này xảy ra mà chỉ trích .


      Lúc trước Tiết Ngũ cũng là nhân vật của công chúng, từng bị chụp hình, cũng phải là ảnh , mơ hồ, Tiết Ngũ trực tiếp chặn miệng tòa soạn báo, lần này ảnh chụp trực tiếp được đưa lên website.


      Hoàng Tiêu biết chuyện gì xảy ra, có ảo giác, Tiết Ngũ muốn làm vậy, hơn nữa ra tay, để cho mọi chuyện phát triển tự nhiên theo ý muốn.


      Loại ảo giác này muốn làm lơ cũng được.


      Hoàng Tiêu cũng biết lý do vì sao.


      Lưu Đình Vân nhấp ngụm café – “Cho nên?”


      Nụ cười mặt Hoàng Tiêu vẫn giảm – “Đàn ông có điều kiện tốt quả có sức hấp dẫn rất lớn.”


      Ý trong lời của Hoàng Tiêu là Lưu Đình Vân mồi chài Tiết Ngũ.


      Lưu Đình Vân cảm thấy muốn ói.


      Cho dù đời này còn đàn ông, cũng có ý gì với Tiết Ngũ.


      Hoàng Tiêu tiếp tục – “Lưu tiểu thư đóng phim truyền hình tôi có xem qua, diễn rất tốt.”


      “Giới showbiz lớn vô cùng, nhân tài đông đúc, gần hai năm nay có số diễn viên may mắn gặp may đêm trở thành minh tinh, thế nhưng loại may mắn này phải ai cũng có thể gặp được.”


      “Điều kiện giống nhau, suy nghĩ hơn người, lăn lộn trong giới này cũng đơn giản, tôi có vài người bạn là biên kịch, tiếng tăm , tôi có thể giới thiệu cho quen biết.”


      Lưu Đình Vân vuốt cái ly, Hoàng Tiêu nghĩ muốn dùng thân thể để đổi lấy danh vọng và tiền tài từ Tiết Ngũ.


      Cách vũ nhục người khác trực tiếp vô cùng.


      xong rồi?”


      Hoàng Tiêu gật đầu, phô ra tư thái tao nhã – “Tôi hi vọng Lưu tiểu thư có thể tự hiểu lấy.”


      Lưu Đình Vân cười lạnh hàm chứa ý tứ cay nghiệt – “ coi Tiết Ngũ là bảo vật, có nghĩa là người khác cũng suy nghĩ giống .”


      “Đối với tôi, ta còn bắng cái rắm.”


      Hoàng Tiêu nhìn Lưu Đình Vân lúc lâu đầy tìm tòi nghiên cứu, mới thở dài hơi – “Ngại quá, lời của tôi lúc nãy có hơi quá khích.”


      Lưu Đình Vân – “Tôi hiểu.”


      Lưu Đình Vân vứt café lên bàn – “Tôi còn có việc.”


      Hoàng Tiêu lập tức hiểu ý đứng lên, cầm lấy túi xách – “ thong thả.”


      Bước hai bước, Lưu Đình Vân cũng quay đầu lại – “Tiết phu nhân, tin hay cũng được, có lẽ những người con khác ngấp nghé vị trí của , nhưng tôi tuyệt đối như vậy.”


      Hoàng Tiêu khẽ dựa người ra phía sau, cảm giác bản thân có ưu thế còn lại chút gì.


      Nếu như có thể, Hoàng Tiêu chút cũng muốn bản thân phải ứng phó loại tình huống thế này.


      Hình tượng người con lấy phải người chồng tôn trọng mình ngồi thảo luận về chồng mình với người con khác cái bàn, thậm chí bản thân phải đeo mặt nạ, che đậy cảm xúc đơn và bi thương của bản thân.


      Tìm mọi cách để nghĩ mình ở phía thắng lợi, níu chặt vào tự tôn và kiêu ngạo.


      Hốc mắt đỏ lên, Hoàng Tiêu dùng tay che kín mắt, bước vào toilet, lúc bước ra mắt sưng đỏ.


      Hoàng Tiêu hi vọng lần đầu tiên xử lý chuyện này cũng là lần cuối cùng.


      Gió hiu quạnh, lá cây khô vàng, khí lạnh vô tình len vào người.


      Buổi sáng cuối tuần, Đường Y Y ra ngoài chạy bộ, mua bữa sáng về nhà, có vài người đàn ông xa lạ bước về phía .


      là Đường Y Y?”


      Đường Y Y thở hổn hển mấy hơi, khi hô hấp vững vàng, mặt biến sắc nhìn kỹ những người tới.


      Người cầm đầu là người đàn ông trung niên, lấy ra vật – “ nhìn chút, đây là chứng từ do Đường Hi em của lập ra, phía còn có dấu tay của mẹ .”


      “Ba thiếu năm trăm vạn, hai người nọ có thể…”


      Trong lòng Đường Y Y tựa như khối băng lạnh đập vào – “Tôi có mối quan hệ gì với hai người đó.”


      Người đàn ông trung niên sững sờ - “ có mối quan hệ gì?”


      “Đùa ông đây phải ?!” Ông ta hé ra hàm răng ố vàng khói thuốc – “Đường Hi là chị ta, chị ruột.”


      “Hai chị em các người muốn diễn màn kịch nào tôi quan tâm, tôi chỉ muốn biết món tiền này cuối cùng ai…”


      Đường Y Y lạnh giọng cắt đứt lời ông ta – “Tiền tôi chi phần.”


      Người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay, vài người khác bước lên, cố gắng muốn ngăn cản đường của .


      Bước chân Đường Y Y tăng nhanh.


      chiếc xe từ trong quán bar chạy ra lạc tay lái đường lao thẳng vào hành lang bộ, người trong xe ánh mắt mê mang, rối loạn, Đường Y Y bị đụng văng ra đường.


      Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả người ven đường đều kịp phản ứng.


      Sau đó là tiếng còi xe hỗn loạn.


      Người đàn ông trung niên bị hù, vẻ mặt ông run run, dữ tợn hét lên – “Còn đứng ngốc ra làm gì, mau báo cảnh sát!”


      Thuộc hạ của ông cũng luống cuống tay chân.


      Ở phía đường cái đối diện, người đàn ông râu ria rậm rạp mang theo người chạy qua.


      Trong nhà, Tần Chính ngồi xem báo ở phòng khách nhận được điện thoại, đột ngột đứng lên.


      “Tôi tới ngay lập tức.”


      Di động tuột khỏi tay dọc theo sofa rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang lớn lắm, lại làm cho đầu dây thần kinh kéo căng của Tần Chính càng căng lên đến cùng cực, đại não của đột ngột có vài chỗ trống.


      quan tâm đến bản thân chưa mang giày, Tần Chính chạy chân tới cửa, thân người lảo đảo cái, đụng mạnh vào góc bàn.


      Tiếng va chạm vang lên, cái bàn bị đụng nghiêng qua bên.


      Sắc mặt Tần Chính trắng bệch, cảm thấy phần eo bị đau nhức kịch liệt mà nơi khiến đau là tim.


      đau sắp đứng nổi.


      Quản gia vội vàng chạy qua – “Tiên sinh!”


      Đẩy văng tay quản gia ra, Tần Chính sải bước về phía trước, bước chân của càng lúc càng nhanh, sau cùng là chạy .


      Trong ánh mắt khiếp sợ của người giúp việc, người đàn ông luôn luôn vững vàng điềm tĩnh hoảng loạn, chẳng mấy chốc bước khỏi ánh sáng của phòng khách bị màn đêm hắc ám nuốt chửng.


      Sắc mặt quản gia thay đổi, ông lẩm bẩm – “Nhất định là đứa kia xảy ra chuyện…”


      Khi đến bệnh viện, Tần Chính trước giờ tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc lúc này tóc tai tán loạn, ánh mắt sau tròng kính lo âu cuồn cuộn – “Tình hình của ấy ra sao?”


      Viện trưởng và vài bác sĩ báo cho tình huống trước mắt của bệnh nhân và đưa ra vài phương án điều trị sau khi họ thảo luận.


      Cưa chân – khi hai chữ này chui vào lỗ tai Tần Chính, trở tay kịp, tựa như tảng đá lớn, đè lên ngực tầng tầng lớp lớp, hầu kết của lăn lộn, môi mỏng mím chặt.


      có biện pháp khác sao?”


      Viện trưởng lắc đầu.


      người chủ nhiệm đột nhiên lên tiếng – “Nếu lão viện trưởng là người mổ chính, có khả năng chuyển biến tốt.”


      Tần Chính nghiêm nghị hỏi – “Ông ta ở đâu?”


      Chủ nhiệm bị ánh mắt đáng sợ của Tần Chính quét qua, cả da đầu đều tê dại – “Để…tôi, tôi hỏi chút.”


      Hô hấp của Tần Chính nặng nề, nghe được tiếng của mình, bao hàm vẻ khẩn cầu thông thạo – “Kính nhờ.”


      tới giờ sau, Tần Chính xuất ở trấn Thiếu Dung.


      nhìn Trương Vi Phong đứng trước mặt, mở miệng giải thích lý do đến.


      “Trương lão viện trưởng, phu nhân của tôi sáng hôm nay bị tai nạn giao thông, tại bên chân trái bị thương cần phải cắt chân…”


      Nghe xong, Trương Vi Phong nhìn chi phiếu để bàn, mà đột ngột chuyện khác – “Tôi có người con trai, tên là Trương Minh.”


      “Con tôi sau khi tốt nghiệp đại học tự mình gầy dựng nghiệp, con tôi thông minh, lại chịu được khổ cực, vài năm thành lập được công ty.”


      “Có ngày, con tôi cho tôi biết, công ty có khả năng phá sản.” Trương Vi Phong chậm rãi – “Sau này con tôi nhảy lầu tự sát.”


      “Tần tiên sinh, nhớ ?”


      Đồng tử Tần Chính co rút đột ngột.


      dự cảm rất tệ.


      Lời của Trương Vi Phong làm cho dự cảm của Tần Chính thành thực.


      “Công ty đó bị lật đổ, nếu phải lọt vào bẫy rập bố trí, con tôi mắc món nợ khổng lồ, cũng bị bức đến đường cùng.”


      Chi phiếu bàn bị ném vào mặt Tần Chính, kèm theo tiếng hét mất khống chế của Trương Vi Phong, ông trừng hai mắt, hận thể đem Tần Chính lóc từng miếng thịt – “Cút ra ngoài…”


      Tần Chính đứng trước cửa, vẻ mặt đáng sợ vô cùng, bên môi cong lên đường cong tự giễu.


      Ai mà ngờ được, việc làm nhiều năm về trước, khiến cho ngày hôm nay nếm quả đắng.


      khổ sở đến mức thở được.


      thương trường, đều là người lừa ta gạt.


      Ích lợi lưỡi đao, phải là chết tôi mất mạng.


      Chỉ cần nhúng tay vào lợi ích, ai cũng cần đếm xỉa đến.


      Gân xanh thái dương nhảy lên, Tần Chính gọi Lục Sơn làm việc.


      Đời này ai từng đắc tội qua Trương Vi Phong ngoại trừ đều đến đến xin lỗi ông.


      Trương Vi Phong vô cùng khiếp sợ trước thế lực, năng lực và thủ đoạn của Tần Chính.


      “Những người đó có lỗi với tôi bằng những gì làm với tôi, với gia đình chúng tôi phần vạn.” giọng điệu Trương Vi Phong đầy quyết tuyệt, mang theo ý hận mãnh liệt – “Tôi cho biết, Tần Chính, tôi tuyệt đối nhận lời, mời cao nhân khác !”


      Tần Chính nhìn ông bằng ánh mắt chết lặng, lồng ngực phập phòng thở hổn hển, biết khi nào đá cước vào người trước mắt.


      Trương Vi Phong chút hoang mang – “ bàn mổ, sống chết chỉ trong nháy mắt.”


      Ông cảnh cáo Tần Chính, cho dù trói ông qua khi ông muốn, ông cũng làm hết sức.


      Tần Chính chuyến qua bệnh viện.


      Lúc ra, hơi thở quanh người thô bạo, khiến người khác dám lại gần


      Gương mặt của Lục Sơn căng thẳng – “Tiên sinh, tôi lại ngồi với Trương Vi Phong chút?”


      Tần Chính đưa tay ngăn lại.


      khi Đường Y Y vào phòng giải phẫu thoát khỏi tầm kiểm soát của , thể đem tính mạng của đặt cược.


      thua nổi.


      vuốt vài ngón tay của mình rồi ấn dãy số.


      “A lô, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia?”


      “Tôi là Tần Chính.”


      Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, giọng ôn hòa biến thành trong trẻo nhưng lạnh lùng – “Có việc?”


      Tần Chính – “Có việc.”


      Trấn Thiếu Dung xuất thêm vài chiếc xe nổi tiếng, có loại còn biết tên gọi là gì, đám người ở trấn hiếu kỳ nhìn theo hướng xe ngừng.


      Lúc Lục Khải Chi xuống xe, mang theo số món quà sang trong – “Chú Trương, lâu gặp.”


      Trương Vi Phong nghĩ là Tần Chính, định trở về phòng, nhưng đoán được người đến là đệ tử của bạn cũ.


      “Tiểu Lục, là cậu à, nhiều năm gặp, nhận ra.”


      Ông vội vàng tiếp đón Lục Khải Chi mời ngồi xuống, rót nước mời .


      Lục Khải Chi đâu còn lòng dạ nào chuyện phiếm – “Chú Trương, thực dám dấu diếm, con tới đây gặp người là vì người bạn.”


      Trương Vi Phong – “A?”


      Lục Khải Chi – “Khéo ở chỗ, người bạn đó của con chính là vợ của Tần Chính.”


      Mặt Trương Vi Phong lập tức lạnh xuống – “Nguyên lai con là thuyết khách của Tần Chính.”


      Lục Khải Chi lắc đầu – “ phải vậy.”


      “Chú Trương, con và Tần Chính phải là bạn bè, cũng thể là bạn bè.”- mím môi, việc có liên quan giữa và Đường Y Y.


      Trương Vi Phong hề bị lay động mảy may – “Chuyện này chú giúp được.”


      Lục Khải Chi – “Tình hình của bạn con được lạc quan, chậm chút nào ảnh hưởng lên vết thương biết trước được.”


      Lưng cúi xuống chút khẩn cầu – “Chú Trương, chú có thể nể mặt thầy của con mà ra tay giúp đỡ được ?”


      Trương Vi Phong từ ghế đứng lên, lại lại giữa nhà, rồi dừng trước mặt Lục Khải Chi.


      “Trước tiên, chú là người cha rồi mới là bác sĩ.”


      “Tiểu Lục, chú vượt qua được bức tường trong lòng mình, nên thể nào tâm bình khí hòa bàn mổ, như vậy là công bằng đối với người bệnh.”


      “Con cũng là bác sĩ, con hiểu lợi và hại ra sao.”


      lâu sau Lục Khải Chi cũng nhúc nhích.


      Trương Vi Phong thở dài, xoay người về phòng.


      Lục Khải Chi vuốt vuốt huyệt thái dương, còn ôn hòa nho nhã như thường ngày mà là lo lắng và giận giữ tụ lại mặt.


      bước ra khỏi nhà, đứng trước mặt Tần Chính.


      Hai người ai gì.


      Mây giăng đầy trời, khí xung quanh tĩnh mịch.


      “Nếu như Trương Vi Phong thể bỏ được hận thù trong lòng xuống.” Lục Khải Chi – “Vậy chỉ có thể cưa chân.”


      Mất chân còn hơn là mất mạng.


      Tần Chính lời.


      thể nào tưởng tượng được sau khi Đường Y Y tỉnh lại phát mình mất chân trái như thế nào.


      cũng thể nào tưởng tượng được khi đó tâm trạng ra sao.


      “Trương Vi Phong nhất định phải đồng ý.”


      Lục Khải Chi nhớ lại chuyện khó chịu trải qua, giọng đầy trào phúng – “ phải lúc nào uy hiếp đều có hiệu quả, đôi khi tác dụng hoàn toàn ngược lại.”


      “Tần Chính, đừng hại ấy.”


      Tần Chính nhìn ra phía xa xa, thản nhiên – “ ấy là vợ của tôi.”


      Lục Khải Chi thêm gì nữa.


      Đúng ở lập trường của Lục Khải Chi thể thêm điều gì khác.


      Đứng chờ trong gió rét lúc, mặt Tần Chính lạnh buốt, máu toàn thân đông lại.


      Cửa phòng Trương Vi Phong bị đá mở ra, ông cũng dừng lại động tác tưới hoa – “Sao? chịu được muốn động thủ sao?”


      Sau lưng có tiếng trả lời.


      Trương Vi Phong hơi nhíu mày.


      Ông hoang mang nghĩ đối phương định làm ra điều gì, nghe tiếng vang ngột ngạt vọng đến.


      Trong căn phòng yên tĩnh càng ràng.


      Trương Vi Phong quay đầu, nhìn thấy Tần Chính quỳ mặt đất.
      Last edited: 24/8/17

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      chính bản thân người edit cũng ngờ Tần Chính lột xác thâm tình vại :yoyo40:
      điều ấy lại càng chứng tỏ đàn ông tốt đều được đào tạo từ thảm cảnh :040:
      gió đông bắc, levuong, Xu trần4 others thích bài này.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Chỉ có thể nói là số Y Y quá đen, người "thân" suốt ngày gây họa :die::die:
      Sau vụ này, chắc ngày lành của Tần Chính sắp đến :full::full:
      Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :