1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45: Nguy rồi

      Sao lại thế này!

      Quân Lạc Phàm sững sờ nhìn Quân Mộ Khuynh đứng ở trong góc , mặt lên kinh ngạc.

      “Quân Lạc Phàm, ngươi đê tiện! Quang thúc!” Quân Mặc hét lớn tiếng, chùm sáng sáng ngời chiếu sáng toàn bộ Quân gia, vô số chùm sáng bay về phía người Quân Lạc Phàm.

      Quân Lạc Phàm còn chưa hoàn hồn sau khi Quân Mộ Khuynh đột nhiên tung ra kỳ chiêu, vô số chùm sáng bay tới trước mặt , kịp ngăn cản, bên tai nhanh chóng vang lên ba giọng .

      “Thổ thuẫn!”

      “Phong tường!”

      “Phong nhận!”

      "Rầm, rầm, rầm!" Sau ba tiếng vang lớn, Quân Mặc hơi lùi về phía sau bước, tay ôm ngực, cổ áo trắng tinh xuất vài đốm máu .

      “Quần hoả loạn vũ!” Giọng phẫn nổ lại vang lên lần nữa, ngọn lửa màu trắng mạnh mẽ bay ra, Quân Mộ Khuynh nổi giận, ba lão già bọn họ dám ức hiếp đại ca của nàng, ba đấu , tốt, rất tốt!

      Ngọn lửa màu trắng vô tình thiêu đốt, Quân Lạc Phàm lùi về sau bước, ngọn lửa màu trắng, sao nàng ta có thể có được? Quân Mộ Khuynh đứa ngu ngốc sao? Hay đây cũng là do Quân Ly phong ấn?

      Ba đại trưởng lão ngây ngốc đứng tại chỗ, quên cả hô thở.

      Người trước mắt là Quân Mộ Khuynh sao? Là Quân Mộ Khuynh vô dụng kia sao?

      Ban đầu là tên khốn khiếp nào vậy, con mẹ nó thối lắm! (nguyên văn đó :v) Ai Quân Mộ Khuynh thể ngưng tụ đấu kỹ, ai nàng là phế vật ngàn năm khó gặp, vậy đây là cái gì? Người công kích bọn họ là ai?

      “Thủy băng thuẫn!” Quân Lạc Phàm vội vàng ngưng tụ lá chắn, khí tức băng lãnh đập vào mặt, che ở trước mặt bốn người, công kích của Quân Mộ Khuynh đánh lên lá chắn giống như đá chìm đấy biển, có dù chỉ chút phản ứng.

      Đáng giận! Quân Mộ Khuynh nắm chặt hai tay, đây chính là chênh lệch, chênh lệch giữa hai tầng cấp, lại thể dùng đấu kỹ của nguyên tố, cũng thể dùng đấu khí, dùng nắm đấm đánh bay Quân Lạc Phàm, hai đấu bốn, ràng người chịu thiệt là bọn họ.

      “Khuynh nhi!” Quân Mặc nhanh chóng lắc đầu, chỏ sợ muội muội hành động khi nóng giận.

      Quân Mộ Khuynh nhàng lắc đầu, trải qua trận chiến với Lôi Tố, nàng vẫn luôn có cảm giác mình sắp đột phá, nếu như có thể đột phá cấp, vậy có thêm chút phần thắng, ba trưởng lão theo kia cũng chỉ là Kỹ linh sư, mình đại ca có thể ứng phó, chỉ còn lại Quân Lạc Phàm…

      Quân Lạc Phàm lạnh lùng nhìn hai dáng người đỏ trắng đứng đối diện, đố kỵ hừng hực thiêu đốt trong đáy mắt, cho rằng mình là thiên tài, hôm nay xem ra, cho tới nay đều do nông cạn, khó trách gia chủ muốn nhà Quân Ly trở về Nguyệt thành, thiên phú như vậy, ai đỏ mắt? Gia tộc nào muốn? Thế nhưng, hôm nay nhất định phải khiến cho hai thiên tài này, vĩnh viễn ngã xuống!

      “Gia
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46: Lần sau to hơn lần trước

      Editor: Linh Phan


      Bầu trời vạn dặm mây bỗng nhiên xuất mây đen, mây đen cuồn cuộn, dường như tích tụ điều gì đó.

      Sắc mặt Quân Lạc Phàm đen sì, vẻ mặt có chút co quắp, tin Quân Mặc lại tấn chức lúc này, Kỹ tôn sư mười tám tuổi, đó truyền kỳ mới, , có khả năng, nhưng mây đen đầu bọn lại như cho biết đây quả thực là quá trình chuẩn bị tấn chức.

      Quân Mặc nhìn lên bầu trời, yên lặng quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy vẻ mặt nàng bất đắc dĩ hiểu thiểm điện kéo tới là do nàng, điều này khiến kinh hãi ít, mấy hôm trước Khuynh nhi mới chỉ là Đại kỹ sư cấp mười, bây giờ mây đen lâu vẫn chưa giáng xuống, đây là muốn thăng lên mấy cấp?

      Quân Mộ Khuynh khổ não nhìn mây đen trời, nàng hoài nghi ông trời là muốn gây khó dễ cho nàng, đây phải là muốn nàng trực tiếp với Quân Lạc Phàm mình có năm loại nguyên tố sao?

      Vẻ mặt của ba vị trưởng lão lại lần nữa chuyển từ phẫn hận thành dại ra, trong nháy mắt ba người hóa đá, chuyện nghịch thiên này là ai làm ra? Sáu ánh mắt bắn thẳng về phía hai người đối diện, chính xác mà , là hướng về phía Quân Mặc, ai cũng nghĩ tới thiên phạt kinh người như vậy kéo tới vì Quân Mộ Khuynh.

      Mây đen cuồn cuộn đến, bao phủ đầu Quân Mặc và Quân Mộ Khuynh, tia sét màu tím nóng lòng muốn ra, thanh răng rắc ngừng vang lên trung.

      đối địch giữa năm người cũng giảm bớt chút nào, sắc mặt Quân Mặc cũng bắt đầu trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng hết sức để chống đỡ, so với Quân Mặc, bốn người kia vẫn tốt hơn nhiều, bọn cần sử dụng toàn lực, bọn chỉ đợi tinh thần lực của Quân Mặc tiêu hao hết, đến lúc đó chẳng còn ai có thể cứu được hai người họ.

      “Hỏa chi dong thuẫn!” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của Quân Mặc, cũng còn quan tấm đến thiểm điện đầu, nàng tuyệt cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn thân nhân của mình, phụ thân biến mất ngay trước mắt nàng là quá đủ, nàng hy vọng bởi vì bản thân mà lại mất người thân khác!

      “Khuynh nhi!” Quân Mặc trầm giọng kêu lên.

      “Quân Mộ Khuynh, lần này ta học người khác nữa, Thủy chi lăng tiễn!” mặt Quân Lạc Phàm hiên lên nụ cười hàn, mũi tên màu lam xuất trong tay , dùng lực đẩy, mũi tên nhanh chóng bay ra, xuyên qua tấm chắn lửa của Quân Mộ Khuynh, nàng muốn ngưng tụ đấu kỹ cũng còn kịp nữa, mũi tên biến mất trước ngực nàng, hóa thành dòng nước lạnh lẽo, sau khi mũi tên biến mất, nhanh chóng chui vào cơ thể nàng.

      luồng hàn ý xông thẳng vào trong lòng, Quân Mộ Khuynh ôm ngực rỉ máu, mặt từ từ phủ kín tầng băng, nàng chậm rãi co người ngồi xuống, máu tươi ngừng chảy ra từ vết thương trước ngực, rất nhanh, mặt đất xùng quanh phủ đầy máu của nàng.

      “Quân Lạc Phàm!” Quân Mặc điên cuồng hét lên, nhưng lại dám di chuyển, chỉ cần thu hồi đấu kỹ, Quân Lạc Phàm có cơ hội công kích , bảo hộ, Khuynh nhi nhất định rơi vào
      [​IMG]

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47: Bị ăn sạch sành sanh

      Edit: Zi
      Mây đen còn chưa có tan , điều này , nàng còn phải thừa nhận tia chớp thứ ba, Quân Mộ Khuynh nhìn thân bị thương, trong lòng lạnh nửa.

      ‘Răng rắc!’ Đạo tia chớp thứ ba rơi chút lưu tình, trực tiếp chui vào trong thân thể Quân Mộ Khuynh, nàng thể nhắm mắt, thừa thụ lực đạo của tia chớp thứ ba.

      dòng chảy ấm áp lan tỏa ra, chậm rãi chảy qua tứ chi, làm cho thân thể lạnh của nàng ấm hẳn, trong gian nguyên tố, năm màu nguyên tố càng thêm óng ánh, Quân Mộ Khuynh lại lần nữa phát , cái điểm đen nho kia, hình như lại lớn thêm chút.

      Nàng thăm dò chút, phát mình thành công đột phá kỹ linh sư, là nhất cấp kỹ linh sư, võ sĩ cũng đạt tới ba cấp võ linh, đau đớn thân thể từ từ biến mất, vết thương người cũng từ từ khép lại.

      nghiệt a! Nam tử áo xám kiến thức rộng rãi cũng khỏi co quắp mấy cái.

      Trừ nghiệt này ra, còn có ai có thể sau khi chịu ba đạo thiểm điện còn có thể tự chữa trị vết thương thân thể? chút tình cũng có?

      “Khuynh nhi?” Quân Mặc hoài nghi kêu lên tiếng, ba đạo tia chớp vừa rồi thế nhưng cứng rắn đánh xuống người Khuynh nhi, có thể hay có chuyện gì?

      Đỏ đậm hai mắt chậm rãi mở, Quân Mộ Khuynh lộ ra mạt tươi cười: “Đại ca, ta sao, ngươi… ngươi vì sao lại ở đây?” Liếc thấy người đứng bên cạnh, Quân Mộ Khuynh liền cứng đờ, nàng chưa tìm tính sổ, tự mình đưa tới cửa.

      Nam tử áo xám trước mắt chính là Mạc Tương Phủ bị Quân Mộ Khuynh cự tuyệt ngày đó.

      “Tiểu nha đầu, ngươi cần đa tạ ta, việc thôi mà.” Mạc Tương Phủ đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt tự tin cho rằng người trước mắt so đo với mình.

      Quân Mộ Khuynh chau chau mày, chậm rãi tới trước mặt Mạc Tương Phủ, cúi đầu liếc mắt nhìn phía dưới: “Cảm ơn? Ta thực nên hảo hảo cảm ơn ngươi.” xong, Quân Mộ Khuynh bước về phía trước bước, ‘ cẩn thận’ giẫm đầu ngón chân người nào đó, thuận tiện hung hăng chà đạp hai cái mới thu hồi chân lại.

      để ý, giẫm phải ngươi.” Quân Mộ Khuynh lộ ra mạt tươi cười, cảm ơn , Mạc Tương Phủ thiếu nữa làm nàng chết tay Quân Tế, còn biết xấu hổ muốn nàng cảm ơn.

      Quân Mặc che ngực, bất đất dĩ lắc lắc đầu, bật cười khanh khách.

      Mạc Tương Phủ tức cười nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng là cố ý, cố ý!

      có việc gì, đương nhiên là có việc gì!” Có thể có việc gì sao? Nha đầu này thế nào lại thù dai đến thế?

      có việc gì tốt, đại ca của ta bị thương, lấy đến đây .” Quân Mộ Khuynh vươn tiểu tay, nhìn Mạc Tương Phủ đàng hoàng , nàng mới vừa rồi nghe thấy gì, nhưng nhìn thần tình đại ca chắc chắn phải là lời gì hay.

      Mạc Tương Phủ khóe miệng co quắp hai cái, trong tay đột nhiên xuất bình , cười khổ : “Này là linh dược thượng hạng, có thể chữa thương cho đại ca ngươi rất nhanh.” sao lại muốn cứu tiểu ác ma này vậy? Này ràng là tự mình tìm phiền toái mà. Đau khổ hơn chính là lại thích thú, có thiên lý a! (Thêm sư phụ nữa thích bị ngược. kaka)

      “Ân, ngươi có thể được rồi.” Quân Mộ Khuynh yên lặng nhận lấy dược hoàn, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      Nàng quay người bước đến trước mặt Quân Mặc, đem vải đỏ bình sứ lột ra, đưa linh dược lên: “Đại ca, cũng biết đồ vô dụng này có công hiệu , ngươi cứ tạm chấp nhận .” Thực là keo kiệt, chỉ có hai khỏa.

      Quân Mặc nghi ngờ nhận lây bình thuốc, Khuynh nhi biết tác dụng linh đan, nhưng biết, cho nên chỉ đổ ra viên, lục sắc dược hoàn lăn tay hai cái, Quân Mặc vẻ mặt dám tin.

      Thanh thanh thúy vang lên, trong nháy mắt Mạc Tương Phủ hóa đá, kéo tia lý trí cuối cùng lại, nhắm hai mắt, đồ vô dụng? Lục linh đan cực phẩm là hiếm thấy, viên có thể đem thương thế người Quân Mặc chữa hết hoàn toàn, lại còn có lợi cho việc tăng cấp của , thế nào đến miệng nàng lại thành đồ vô dụng, còn tạm chấp nhận ăn? muốn đem đầu tiểu nha đầu này bổ ra xem thử rốt cuộc là trong đó chứa cái gì?

      Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng dại ra của Quân Mặc, nghi ngờ hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ thứ này thể dùng? Vậy đừng ăn!”

      Quân Mặc lăng lăng ngẩng đầu, ngăn chặn kích động trong lòng, nhanh: “Khuynh nhi, đây là cực phẩm lục sắc linh đan, những có tác dụng chữa thương cho đại ca, chừng còn có thể giúp đại ca thành công tấn chức kỹ tôn sư.” Càng , biểu tình mặt càng hưng phấn.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi quay đầu, liếc Mạc Tương Phủ cái, rồi mới quay qua nhìn Quân Mặc tươi cười ngọt ngào: “Đại ca, nếu thế, ngươi dùng hết .” Khó có dịp đại ca cao hứng như vậy, linh đan sao? Luyện dược sư sao? Nàng có nghe , luyện dược sư ở toàn bộ đại lục rất nổi tiếng, tới đâu đều được cao thủ đón chào, mọi người thà rằng đắc tội với mười hai cấp kỹ tôn sư chứ dám đắc tội với vị luyện dược sư.

      Quân Mặc lắc lắc đầu: “Ta cần viên là đủ rồi, Khuynh nhi, ngươi ăn .” Tiền bối cho hai viên, viên trong đó đương nhiên là của Khuynh nhi.

      “Được.” Quân Mộ Khuynh nhận lấy bình sứ, quay người đến trước mắt Mạc Tương Phủ: “Ngươi phải là nên ly khai sao?”

      “Tiểu nha đầu, cần tuyệt tình như vậy a, tốt xấu…”

      “Ngươi xem, nếu người ta biết có nhân vật truyền kỳ ở Phù Thủy trấn, biết là cảnh tượng gì?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, ở đây cũng sao, nhưng lại mang theo nguy hiểm. mình chịu nguy hiểm là đủ rồi.

      Mạc Tương Phủ co quắp hai má như bị chuột rút, thế nhưng tiểu nha đầu này miệng càng lúc càng độc: “Các ngươi có việc gì, ta liền trước, tiểu nha đầu hảo hảo học tập đấu kỹ ta đưa ngươi đó.” Uy hiếp, trần trụi uy hiếp, mà tiểu nha đầu này được là làm được, tốc độ tản tin của nàng, kiến thức qua, cũng muốn sáng mai mới mở mắt liền bị người vây đánh.

      Nhìn bóng lưng Mạc Tương Phủ ly khai, Quân Mộ Khuynh lộ mạt tươi cười: “ thong thả, tiễn!” Nàng biết chiêu này rất hữu dụng mà.

      “Khuynh nhi, là vị nhân vật truyền kỳ nào vậy?” Quân Mặc nghi ngờ tới bên người Quân Mộ Khuynh, Khuynh nhi khi nào lại quen biết nhân vật truyền kỳ mà lại biết, hơn nữa vị nhân vật truyền kỳ này còn bị nàng ăn sạch sành sanh.

      thích mình là nhân vật truyền kỳ, đại ca, vết thương của ngươi khá hơn chút nào ?” Quân Mộ Khuynh lo lắng hỏi, đều là bởi vì nàng, người nhà mới bị như vậy, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, cường đến mức có thể bảo hộ những người mà mình quan tâm.

      Quân Mặc lắc lắc đầu, xoa xoa đầu Quân Mộ Khuynh: “Khuynh nhi muốn , đại ca ép ngươi, hai mươi ngày nữa là ngày ngươi phải Nam Ngưng học viện, mau chuẩn bị tốt chút.” cũng nên có kế hoạch của chính mình, tình huống ngày hôm nay, thể để nó lặp lại.

      “Dạ.” Quân Mộ Khuynh lanh lợi gật đầu, lộ ra tươi cười.

      Nàng nhất định làm được, nhất định bảo hộ những người mà mình quan tâm, nhất định .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Quyển 2
      Chương 1: Ta phụ trách

      Edit:Zi Hạ Hàn thành cách Phù Thủy trấn cũng quá xa, ở giữa chính là núi Linh Lung, muốn Hạ Hàn thành phải vòng qua núi Linh Lung, vòng qua núi Linh Lung lộ trình dài gấp đôi, cường giả thường chọn đường xuyên qua núi, núi Linh Lung cao cấp nhất cũng chỉ là mấy linh thú, linh thú cũng chỉ có vài con, chỉ cần quấy nhiễu chúng còn lại chỉ là mấy huyễn thú, nhưng cường giả lại có nhiều, cho nên người thường mạo hiểm.

      Ánh nắng tươi sáng trong rừng cây, trời đẹp, ngọn gió nhàng mơn trớn lá cây, cành lá khẽ dao động, ánh nắng xuyên qua đám cây cối dày đặc trong rừng, lộ ra cỗ ấm áp, chỗ như thế, tuyệt đối là nơi nghỉ trưa tốt nhất, nhưng ở đây lại có màn phá vỡ toàn bộ yên tĩnh ấy.

      Quân Mộ Khuynh song quyền nắm chặt, khí tức thô trọng lên xuống có quy luật, nhìn liệt diễm kim hổ toàn thân bị thương nằm đối diện, trong mắt nàng lộ mấy phần tiếu ý.

      Mà liệt diễm kim hổ vẻ mặt cầu xin, chán chường ngồi dưới đất, ôm chặt lấy thân thể mình, phảng phất như tiểu tức phụ (vợ) bình thường bị bắt nạt, thấp giọng khóc, mấy cọng lông kim hoàng sắc bay lơ lửng trong trung, trận gió lạnh thổi qua, kim hổ run rẩy mấy phần, ai oán thút thít mũi. (Cưng quá)

      Còn sao? Còn sao? Nó phải chỉ dọa nàng chút, nàng thậm chí câu nào, lập tức đem bộ lông nó quý như mạng nhổ từng cọng còn mống, bây giờ nó làm sao còn mặt mũi gặp người đây, dù gì nó cũng là mười cấp linh thú, liệt diễm kim hổ khóc ra nước mắt nhìn người đối diện.

      “Thế nào, còn muốn đánh sao?” Quân Mộ Khuynh đứng thẳng người, xoa xoa hai tay, tay nhổ lông là mệt. (Tỷ quá ác, quá vô sỉ)

      Liệt diễm kim hổ như tiểu tức phụ tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai mắt đẫm lệ long lanh mở to, đâu còn cái bộ dáng hung thần ác sát, muốn ăn thịt người như lúc nãy.

      “Dựa vào! phải là rút ngươi mấy cọng lông mao thôi sao? đến mức bắt ta phụ trách ?” Quân Mộ Khuynh lập tức lui về sau bước, nàng cũng có làm gì đâu, chỉ là phòng vệ chính đáng thôi mà.

      Còn ba ngày nữa là tới ngày báo danh, nàng thể xuyên qua núi Linh Lung để rút ngắn hành trình, chừng vận khí tốt, còn có thể gặp được hai huyễn thú, lưu lại con làm tọa kỵ, con có thể cầm đổi tiền, ai biết vừa mới vào núi Linh Lung được lúc liền gặp kim hổ này, còn giương miệng to như chậu máu, bộ dáng ăn thịt người, vì tự vệ nàng nhất định hai lời xông lên, nó là ma thú, nếu nàng ra tay người chịu thiệt là nàng.

      Liệt diễm kim hổ khổ sở ép nước mắt chảy xuống, nếu nó biết tiểu nương trước mắt là cái người biến thái, cái gì nó cũng ra nửa bước, tại cọng lông cũng còn, nó còn mặt mũi nào gặp người, đúng, là gặp thú. (Cười té ghế)

      Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ trán, thái dương ngừng nhảy lên ba cái hắc tuyến, nàng hít sâu hơi, vỗ vỗ vai liệt diễm kim hổ, bất đắc dĩ : “Ta phụ trách.” Lập tức Quân Mộ Khuynh mất trật tự, tình cảnh này thế nào lại giống nương nhà người ta sau khi bị người ta OOXX, người nam : “Ta phụ trách.”? (:))) em cũng thấy vậy đó tỷ ạ)

      Lời nàng vừa dứt, liệt diễm kim hổ lập tức nín khóc, trong mắt lóe tinh quang, dùng đầu trụi lủi cọ cọ cánh tay Quân Mộ Khuynh.

      , tốc độ biến sắc mặt cũng nhanh quá ! Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, có cảm giác như bị đưa vào tròng: “Này, người nửa.” nửa viên dược lục sắc nằm ở giữa lòng bàn tay Quân Mộ Khuynh, liệt diễm kim hổ cọ cọ cánh tay nàng lấy lòng, lưỡi duỗi ra, dược hoàn trong lòng bàn tay nàng lập tức chui vào trong miệng nó.

      Sau khi liệt diễm kim hổ nuốt đan dược vào, Quân Mộ Khuynh liền cảm giác loại áp lực, nàng kinh ngạc nhìn về phía kim hổ: “Dựa vào! Ngươi tiểu lão hổ này, dám gạt ta.” xong, Quân Mộ Khuynh xoay người nhanh chân chạy.

      Lúc này chạy, chẳng lẽ đợi cho lôi điện bổ mới , tiểu lão hổ đáng chết này dám lừa nàng, ràng là mười hai cấp đỉnh huyễn thú, chỉ cần có cơ hội là có thể tấn chức, cư nhiên cùng nàng diễn cảnh đáng thương, hơn nữa nàng còn tin.

      Mây đen chậm rãi tụ tập, ‘răng rắc’, tiếng vang lớn, hai đạo màu tia chớp màu trắng từ trời hạ xuống, phân ra hai hướng bay .

      Mỗi lần tấn chức đều phải trải qua lôi kiếp, trong đó đạo tia chớp đương nhiên là rơi xuống người liệt diễm kim hổ, mùi cháy khét chậm rãi tỏa ra, đuôi kim hổ là nơi duy nhất còn bộ lông bị cháy đen, người nó lại chút tình gì, dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, bộ lông kim sắc chậm rãi mọc ra, con ngươi kim hổ đạm đạm thoáng qua tia kim sắc quang mang, nó ngửa đầu gầm , thân thể to lớn run run, lộ ra mạt mừng rỡ.

      đạo tia chớp màu trắng khác, vừa vặn công bằng rơi xuống người Quân Mộ Khuynh chạy rời xa kim hổ, nàng nhịn xuống lửa giận, huyệt thái dương ngừng nhảy lên: “Có còn thiên lý hay vậy? Nó tấn chức liên quan gì tới ta, ngươi dựa vào cái gì mà phách ta?” Dựa vào, dựa vào, dựa vào! có thiên lý, nằm cũng trúng đạn! (Ăn ở đó tỷ.:3)

      Lôi điện rơi vào người Quân Mộ Khuynh, vết thương người nàng do vật lộn với kim hổ lúc nãy cũng chậm rãi khép lại.

      ‘Ùng ùng ~!’ mấy tiếng sấm rền vang lần nữa mây đen mới chậm rãi thối lui.

      “Muội ngươi.” Quân Mộ Khuynh tiện tay đem túi xách rơi mặt đất, ném lên người kim hổ, nháy mắt lắc mình lên lưng kim hổ: “, trong vòng hai ngày phải tới được Hạ Hàn thành!” Lúc này tâm tình Quân Mộ Khuynh cực kém, thậm chí là siêu cấp kém, mỗi lần đều bị phách cách vô duyên, dù là ai tấn chức, nàng cũng phải chịu cú.

      Liệt diễm kim hổ căng căng chiến chiến để Quân Mộ Khuynh cưỡi lưng mình, đột nhiên nó có cảm giác bị rơi vào long đầm.

      “Còn mau !” thanh lạnh băng vang lên đỉnh đầu, kim hổ nhanh chân chạy, tốc độ kia muốn nhanh bao nhiêu có bấy nhiêu.

      “Uy, ngươi làm gì mà sợ ta thế?”

      Liệt diễm kim hổ: “…”

      “Ngươi câm điếc à, sao hỏi mà ?”

      Liệt diễm kim hổ: “…”

      “Đúng rồi, ta quên ngươi phải Thủy Nhận, nó là biến thái thú, ngươi là bình thường thú, thể .” Quân Mộ Khuynh dùng tay chống đầu, liệt diễm kim hổ dù phi với tốc độ cực nhanh, nhưng nàng ở lưng nó chẳng có chút bị xóc nảy, điều này làm nàng lần đầu tiên thấy cái ma thú này cũng có được chút ưu điểm. (Ngược đãi thú nhaaaaa)

      Liệt diễm kim hổ lập tức gì, biến thái thú, bình thường thú, đây là cái dạng logic gì?

      “Đúng rồi, ngươi theo ta, sau này gọi ngươi là Hỏa Liêm.” Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy ưu thương, đuổi hai, lại tới cái, ôi…

      “…”

      “Nhớ nhanh chóng tấn chức thần thú, nếu ta cứ phải tự lẩm bẩm mình.” Quân Mộ Khuynh buồn chán nằm lưng Hỏa Liêm, thào .

      Liệt diễm kim hổ lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã sấp, tấn chức thần thú, tấn chức là dễ dàng như vậy sao? chừng tương lai mấy chục năm nữa nó vẫn còn là linh thú, đâu có người nào biến thái như vậy, tấn chức liền tấn chức?

      lâu sau, Hỏa Liêm liền hối hận lời ngày hôm nay, người biến thái như vậy đúng là có tồn tại, hơn nữa còn là người nó nhận thức, còn phi thường quen thuộc. (Bà con chắc biết ai rồi chứ hả)

      “Cứu mạng a! Cứu mạng!” xa xa truyền đến tiếng kêu cứ, làm Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngồi dậy.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2: Ta chính là quân mộ khuynh ngu ngốc kia

      Edit: Zi
      “Kỳ nhi, cẩn thận…”

      “Thủy kiếm!”

      “Kỳ nhi, phía sau…”

      “Thủy lá chắn!”

      “Kỳ nhi…”

      “Câm miệng!” Thiếu nữ được gọi là Kỳ nhi vẻ mặt hắc tuyến, chỉ đối phó với huyễn thú tứ cấp, mà còn là phải đối phó với thanh của đồng bạn.

      Quân Mộ Khuynh ở bụi cỏ phía sau, vô lực lắc đầu, đây là muốn hại chết đồng bạn của mình hay sao vậy? Nhị cấp đại kỹ sư đối phó với tứ cấp huyễn thú là đánh bạc rồi, còn bị đồng bọn quấy nhiễu, phân tâm, này thực là muốn chết.

      Hỏa Liêm cọ cọ cánh tay Quân Mộ Khuynh, dùng ánh mắt dò hỏi Quân Mộ Khuynh, có muốn tiến lên cứu người hay ?

      “Màu sắc tự vệ!” thanh băng lãnh vang lên, Hỏa Liêm sửng sốt chút, cuối cùng thân lại tự chủ được thu lại, màu sắc tự vệ biến thành con mèo .

      Quân Mộ Khuynh khóe miệng giơ lên, khom người ôm lấy Hỏa Liêm, im lặng thở dài, thân thể tuy , nhưng thân kim sắc chói mắt, con ngươi đạm kim sắc, phải là cho ma thú khác nó chính là linh thú cấp bậc liệt diễm kim hổ hay sao?

      “Thủy thuật!” Thanh Kỳ nhi càng lúc càng , sắc mặt trở nên tái nhợt vô lực, y phục vàng nhạt có hơn mười vết thương lớn .

      “Kỳ nhi…”

      “Ngươi lại gọi, nàng liền mất mạng.” thanh lạnh băng từ phía sau vang lên, nam tử lập tức xoay người, kinh hoảng nhìn Quân Mộ Khuynh chậm rãi tới.

      “Ngươi…” Nam tử cẩn thận nhìn Quân Mộ Khuynh từng li từng tí, sắc mặt hơi phiếm hồng, nhìn qua có vài phần xấu hổ.

      “Đàn hỏa loạn vũ!” bốn chữ đơn giản nhanh chậm từ trong miệng Quân Mộ Khuynh phun ra, hoa văn quen thuộc dưới chân hiển , ba hành tinh đem hoa văn hàm tiếp, viên hồng tinh lóe ra tia sáng chói mắt, đem nàng bao phủ ở giữa mảnh đỏ rực, vô số hỏa diễm từ trong đấu kỹ trận bay ra ngoài, cấp tốc bay về phía tứ cấp huyễn thú hệ phong kia.

      Nam tử kinh ngạc há mồm, ngốc lăng nhìn đỏ đậm thân ảnh, hai má phiếm hồng càng trở nên đỏ tươi ( nào mà cưng dữ), thiếu nữ gọi là Kỳ nhi ngây ngốc nhìn vô số hỏa diễm hướng tứ cấp huyễn thú kia, đỏ đậm thân ảnh rất nhanh vọt đến trước mặt nàng, lưỡi dao hồng sắc nhắn xinh xắn ra, nhàng xẹt qua đỉnh đầu huyễn thú, lục sắc ma hạch bị tiểu tay lấy ra cách thành thạo, ma thú cao hơn bọn họ nửa người cứ như vậy mà ngã xuống.

      “Ngươi… Ngươi… Ngươi!”

      “Ta chỉ muốn khối ma hạch này thôi!” Quân Mộ Khuynh đem ma hạch tùy ý nhét vào trong lòng, đếm xỉa hai người kinh ngạc kia, xoay người ly khai, làm lỡ rất nhiều thời gian, nàng thích nhất chính là đến muộn.

      “Chờ chút.” Thanh nhàng như hoàng vang lên, trong giọng còn mang theo vài phần ngượng ngùng.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn nam tử nghi ngờ: “Còn có chuyện gì?” dứt lời, còn quên đem khí tức băng lãnh người thu lại chút, người thuần khiết như vậy bị dọa mất, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Quân Mộ Khuynh khi nhìn thấy người ở phía sau nam tử.

      “Ngươi cũng Nam Ngưng học viện?” thiếu nữ Kỳ nhi đoạt lấy lời của nam tử, tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai tròng mắt lóe ra tia hiếu kì.

      “Đúng.” Quân Mộ Khuynh trả lời đơn giản, bọn họ cũng hẳn là Nam Ngưng học viện, hẳn là cũng giống mình vì kịp mới mạo hiểm qua núi Linh Lung mới gặp phải tứ cấp huyền thú này.

      tốt quá, chúng ta cùng nhau được chứ? Chúng ta có thể cho ngươi quá giang đoạn đường.” Kỳ nhi hưng phấn hỏi, ngờ ở chỗ này lại gặp được đồng học, hơn nữa vị đồng học này lại rất lợi hại, lúc nào mình có thể lợi hại được như vậy?

      Quân Mộ Khuynh nhíu mày, cho nàng quá giang? Ánh mắt nhàng đảo qua cách đó xa nam tử, mới phát sau lưng cái nhất cấp huyễn thú, còn là bị thương, “Nó bị thương?” triệu hoán sư sao? Xem ra huyễn thú này là vừa mới bị thương .

      “Này…” nụ cười mặt Kỳ nhi cũng biến mất, chỉ còn lại nỗi thất vọng, nếu lần này tới kịp, biết lúc nào mới có tư cách được tiến vào lần nữa, Nam Ngưng học viện chiêu sinh nghiêm ngặt, tuyệt đối để học sinh bị trễ học tham gia báo danh tuyển cử.

      Nam tử vỗ về ma thú, trong mắt lộ ra mấy phần đau lòng, triệu hoán sư chỉ có thể dựa vào ma thú mà chiến đấu, ma thú bị thương, lại có cách gì giúp đỡ.

      Quân Mộ Khuynh thở dài, trong tay xuất nửa viên dược hoàn: “Cho nó ăn .” Nửa viên dược có thể làm Hỏa Liêm mười hai cấp đỉnh tấn chức, nàng cũng biết được chỗ tốt của linh đan, cũng minh bạch vì sao luyện dược sư ở Thiên đại lục lại được hoan nghênh như thế, bất quá vật hữu dụng nên dùng đúng địa phương, mà nàng có dùng hay cũng vô dụng.

      “Này…” Lục sắc cấp linh đan.

      Kỳ nhi trừng lớn hai mắt, dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh, linh đan trân quý như vậy, dù chỉ có nửa viên cũng rất phi thường trân quý, nàng cứ như vậy mà cho bọn họ?

      “Ta cũng chỉ có nửa viên thôi, tin là đủ để trị liệu thương của nó.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi tới trước mặt ma thú, đếm xỉa hai người kia kinh ngạc, xong liền đem linh đan nhét vào trong miệng ma thú.

      “Thế nhưng…”

      “Nó ăn.”

      “Cảm ơn…”

      cần, ngươi là triệu hoán sư , hẳn là Thánh Thú sơn?” Nhị ca Thánh Thú sơn, cái hiếu thắng nhị ca kia hẳn là chỗ này, biết có tấn chức hay chưa, có hay chuẩn bị vật phòng thân gì tốt cho muội muội này, thiếp báo danh của Nam Ngưng học viện, rốt cuộc là làm sao có được?

      “Ta, ta chỉ tống muội muội trường học, Thánh Thú sơn năm nay còn chiêu sinh nữa, chỉ có thể sang năm lại .” Nam tử ngẩng đầu nhìn thẳng Quân Mộ Khuynh, huyết hồng con ngươi làm sửng sốt chút, khi va chạm vào thần tình bình tĩnh băng lãnh trong mắt, hai má lại lần nữa trở nên ửng đỏ.

      Muội muội? Còn tưởng mới là đệ đệ chứ.

      “Chíp chíp ~” thanh vô cùng thân thiết vang lên bên tai Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn về ma thú bị thương kia, phát vết thương của nó lành, hơn nữa, nhìn bộ dáng nó hẳn là mới tăng cấp .

      là tốt quá! Đại ca, ta đến trễ!” Kỳ nhi kích động chạy tới, trong mắt tràn đầy nước mắt hài lòng, vừa rồi nàng còn nghĩ mình thể vào được Nam Ngưng học viện, tại tốt rồi, nàng đến trễ.

      “Nó chỉ có thể chở được hai người, các ngươi trước .” Ưng sư thú hệ phong, thiếu niên cũng rất may mắn, phải mỗi triệu hoán sư đều có thể tìm được khế ước thú thích hợp với chính mình.

      “Bạch Tử Lăng, còn ngươi?” Bạch Tử Lăng xấu hổ nhìn Quân Mộ Khuynh.

      Bạch gia? “Quân Mộ Khuynh.”

      “Ngươi chính là cái kia, ách…” Bạch Tử Kỳ bước nhanh tới bên người Quân Mộ Khuynh, kinh ngạc , mới được nửa, nàng liền câm miệng, màn vừa rồi bọn họ đều thấy được, nếu như Quân Mộ Khuynh ngu ngốc, thế giới này mọi người đều là ngu dại, nào có ngu ngốc nào bưu hãn như vậy chứ?

      “Ta chính Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia.” Quân Mộ Khuynh tức giận vì lời của Bạch Tử Kỳ, trái lại còn to gan thừa nhận.

      Hỏa Liêm trong lòng nàng bất mãn thầm, ngu ngốc, chủ nhân nếu ngu ngốc, thiên hạ chẳng có ai là bình thường, tất cả đều là ngu ngốc trong ngu ngốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :