1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 35: Mưu Kế Ác Độc

      Editor: Linh Phan


      Lôi Sương dẫn theo Ngọc Phác vội vàng tới phía sau Lôi Tố, ra sớm nghẹn bụng lửa giận, hai nhi tử của mình chết cũng điều tra được là ai làm, Trưởng lão chi nhánh, dựa vào chính mình là Kỹ tôn sư cấp ba mà ho tam gọi tứ trước mặt , thèm đặt gia chủ là vào mắt.

      “Ngọc Phác bái kiến Lôi trưởng lão.” Ngọc Phác phe phẩy quạt ngọc trong tay tới trước mặt Lôi Tố, mặt treo nụ cười bỉ ổi.

      Lôi Tố chán ghét liếc nhìn Ngọc Phác, nghĩ đến việc có biện pháp loại bỏ "Xích Quân" mới nhịn xuống xúc động muốn rời : “Ngươi có mưu kế gì tốt?” Lôi Tố kiên nhẫn hỏi, vừa nãy chú ý nhiều đến thiếu niên khiêu khích Xích Quân kia, bây giờ vừa nhìn chỉ cảm thấy ô uế cặp mắt của mình.

      Ngọc Phác hèn mọn xoa tay, khuôn mặt béo múp ghé sát lại gần Lôi Tố, đắc ý : “Chúng ta có thể thừa dịp thú triều, giết Xích Quân, chỉ cần vẩy ít Ma thảo phấn lên người "", cho dù có Long Thiên đại nhân ở đây cũng thể ngăn cản được công kích của ma thú.” Xích Quân chết, ma hạch kia chính là của , ma hạch cấp Linh thú, lại có tới hai viên, nhất định có thể đổi ít tinh thạch.

      “Ngươi có biện pháp vẩy Ma thảo phấn lên người ""?” Nghe xong biện pháp của Ngọc Phác, sắc mặt Lôi Tố tốt hơn rất nhiều, Ma thảo phấn có loại mùi hương mà chỉ có Ma thú mới có thể ngửi thấy, khi ngửi được điên cuồng kéo tới, nếu vẩy lên người Xích Quân, đến lúc đó "" bị Ma thú giẫm nát thành thịt vụn, hơn nữa cũng bị người khác phát .

      Ngọc Phác lui về phía sau bước, cười ha hả : “Đương nhiên là có, đêm nay cha ta mời mọi người liên hoan, đây chính là thời khắc tốt nhất.” vẩy nguyên túi Ma thảo phấn lên người Xích Quân, nhìn xem tiểu tử kia còn có thể cuồng vọng nữa .

      như vậy, bản trưởng lão xem thử Ngọc thiếu gia khiến Xích Quân biến thành thịt vụn như thế nào.” Lôi Tố nheo hai mắt lại, nơi khoé mắt lộ ra tia sáng độc ác khiến cho người ta nhìn cũng cảm thấy rét mà run.

      “Bản thiếu gia nhất định làm trưởng lão thất vọng, chỉ là…”

      “Yên tâm, cuối cùng ma hạch thuộc về thiếu gia.” Lôi Tố ngoài cười nhưng trong cười , mục đích của Ngọc Phác khi tới tìm mình, cũng bảy tám phần, chỉ trách Xích Quân quá may mắn, may mắn đến mức khiến nhiều người ghen ghét.

      “Ha ha… vậy bản công tử cáo từ.” Ngọc Phác lắc lư cơ thể béo mập, nhanh chóng rời , bộ dáng kia muốn tức cười bao nhiêu có bấy nhiêu.

      “Trưởng lão…”

      cần nữa, Xích Quân nhất định phải chết!” Mặt Lôi Tố mặt trầm, ánh sáng màu trắng tím lên ở dưới chân, chỉ nghe thấy "ầm" tiếng, núi đá cách bọn họ xa biến thành mảnh vụn.

      Lôi Sương phẫn hận nhìn Lôi Tố, nhi tử của ta chết liền dùng hết mọi thủ đoạn để báo thù, vậy con chết, lại có ai giúp báo thù?

      Ban đêm, Quân Mộ Khuynh đen mặt, tay bị người ta nắm lấy kéo về phía nhà của Trưởng trấn, người kéo nàng chính là người phụ trách chết tiệt kia, lý do chính là: thân là phần tử tương lai của Nam Ngưng học viện, ngươi nhất định phải .

      Dựa vào! Lý do thối nát như vậy mà cũng dám , mà nàng hiểu bị gì mà lại theo tới đây.

      “Lão đầu, buông tay!” Ngồi xuống vị trí cao, gương mặt Quân Mộ Khuynh lạnh lùng, lão nhân này có phải sợ nàng chạy hay ? Nếu sao lực đạo cổ tay nàng chỉ có tăng chứ giảm, nàng là người đáng tin vậy sao?

      được, nếu ngươi chạy phải làm sao!” Long Thiên cười hề hề nhìn những người khác nhưng lại rất nghiêm túc với Quân Mộ Khuynh.

      “Ta đảm bảo, yến hội chưa kết thúc, ta rời .” Quân Mộ Khuynh nhất thời có cảm giác thất bại, rốt cuộc nàng nhận thức cái loại người gì vậy? ràng chính là tên vô lại, ỷ vào đấu kỹ của bản thân lợi hại hơn mà bắt nạt nàng.

      “Người đảm bảo cũng vô dụng, tiểu tử ngươi, thoáng cái thấy tăm hơi, làm hại lão phu tìm cả buổi trưa.” Long Thiên uất ức nha, vừa mới quay đầu cái thấy bóng dáng tiểu tử này đâu cả, tìm cả buổi mới biết "" ở chỗ Phong tiểu tử, tất bật chạy đến Phong gia tìm nghe tin hai tiểu tử kia vừa mới ra ngoài, vì tìm mà "" mà thiếu chút nữa lật ngược cả Phù Thủy trấn, tiểu tử này lại còn oán giận, có thiên lý nha!

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hơi mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dù bị đấu lạp ngăn cách nhưng nàng vẫn nhàng nở nụ cười: “Ta đảm bảo với ngươi, tuyệt đối chạy, nơi này quá bí bách, ngươi để ta ra ngoài hít thở được ?” Có người phụ trách vô sỉ như sao? Là chính bỏ rời nàng , cuối cùng còn trách nàng chạy khắp nơi, người vô sỉ như vậy sao lại có thể trở thành người phụ trách của Nam Ngưng học viện được vậy?

      “Bảo đảm?” Long Thiên đáng thương quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Bảo đảm.” Quân Mộ Khuynh vội vàng gật đầu.

      “Vậy ngươi .” Long Thiên lập tức buông lỏng tay, nghiêng đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh nữa.

      Ặc! Cứ như vậy? “Yên tâm, ta tuyệt đối chạy.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn yến hội chướng khí mù mịt, quên mất lời đảm bảo vừa rồi, nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.

      Sau khi Quân Mộ Khuynh rời , phát ra đôi mắt ai oán nhìn chằm chằm cửa, trong miệng còn lầm bầm: Còn chạy, tiểu tử, ngươi đừng để ta bắt được, chờ ngươi vào Nam Ngưng học viện, ta tên tiểu tử kia giáo huấn ngươi tốt, hừ!

      Nếu Quân Mộ Khuynh nghe thấy lời oán niệm của Long Thiên chắc chắn té ngã cái.

      Quân Mộ Khuynh đến hoa viên Ngọc gia mới biết, nàng vẫn nhà mình lớn, ra chỉ bằng góc của Ngọc gia, hậu hoa viên của Ngọc gia còn lớn hơn nhà nàng, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng tới, nàng nhanh nhanh chóng nấp vào chỗ tối, nàng cũng biết sao mình lại hành động như thế, nhưng mà cũng trốn rồi.

      “Thiếu gia muốn nhiều Ma thảo phấn như vậy làm gì? Mấy ngày nay có thú triều, cần nhiều Ma thảo phấn như vậy, nếu như bị Linh thú ngửi thấy phải …”

      “Suỵt! Ngươi chút, thiếu gia bảo chúng ta làm gì làm đó, đừng gì hết, cẩn thận rước hoạ vào thân.” Hai bóng dáng vội vã qua, Quân Mộ Khuynh vừa bước ra giọng khiến nàng dừng lại.

      “Đứng lại.”

      “Lôi gia chủ.” Hai người cùng kêu lên.

      “Các ngươi cẩn thận chút, nếu để người khác biết Ma thảo phấn này là dùng để đối phó ai, các ngươi còn mạng sao?” Lôi Sương nghiêm túc , khóe mắt liếc qua bóng dáng ở chỗ tối.

      “Vâng, vâng, chúng ta nhất định cẩn thận, nhất định để Hồng y công tử phát ra.” trong hai người nhận ra Lôi Tố cũng là "đồng lõa" trong vụ này, hoảng sợ , lại biết vì câu này tiền lại gần Tử thần.

      .” Lôi Sương thản nhiên như có việc gì tiếp, lúc ngang qua còn cố ý liếc mắt vào chỗ tối kia.

      Đợi Lôi Sương và hai người hầu kia xa, Quân Mộ Khuynh mới chậm rãi bước ra, dưới đấu lạp, môi nở nụ cười thị huyết.

      Hoá ra Ma thảo phấn này là chuẩn bị cho nàng, nếu chuẩn bị tỉ mỉ đến vậy làm gì có chuyện cần, còn có Lôi Sương, chỉ sợ toàn bộ chuyện này đều là mưu đồ của Lôi Tố, còn có tên Ngọc Phác kia.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 36: Đệ tử vô sỉ

      Editor: Linh Phan


      Quân Mộ Khuynh tươi cười trở lại yến hội, vừa bước vào cửa, đập vào mắt nàng chính là đôi, đúng, là hai đôi mắt ai oán, người lập tức nổi tầng da gà, rốt cuộc Long Thiên suy nghĩ gì, vì sao lại giống tên nhân Hoa Thiên Nhiêu kia nhìn mình như vậy.

      Nàng cúi đầu ho khan tiếng, bước đến bên người Long Thiên: “Lão đầu, ngươi bị làm sao vậy?” phải mình là ra ngoài hít thở khí rồi sao?

      “Ta còn tưởng rằng ngươi cứ như vậy rời rồi!” Long Thiên thở phào nhõm, may là tiểu tử này chưa , nếu "" rồi, cho dù có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải dắt "" trở về, nếu sao có thể làm suy giảm bớt ngạo khí của tiểu tử kia(nam chính nhá ^^), hơn nữa Xích Quân đúng là thiên tài hiếm có nha!

      Quân Mộ Khuynh bĩu môi: “Ta là loại người thất tín đó sao?” Cho dù có thời điểm như thế, nàng thầm bổ sung câu trong lòng.

      “Đúng.” Long Thiên cực kỳ nể mặt, nghiêm túc gật đầu.

      Khoé miệng Quân Mộ Khuynh giật giật, hoá ra trong lòng lão đầu này nàng đáng tin như vậy, vậy vừa rồi nàng nên bỏ mới phải.

      “Nhưng mà, ta biết tiểu tử ngươi đối với lão phu rất tốt, bỏ rơi lão phu.” Long Thiên lập tức lật lọng, nhe răng trợn mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, vô lại , bây giờ phải là lúc nên nghiêm túc, nếu nghiêm túc tên đệ tử này của mình biến mất phải làm sao?

      Tự mình đa tình! “Lão đầu, giúp ta chuyện, sau này ta gọi ngươi là lão sư, thế nào?” Quân Mộ Khuynh có chút đăm chiêu , khóe miệng mang theo ba phần tà ý.

      Long Thiên sững sờ, lão sư, còn mong chờ nha: “ lời định!” gật đầu ko chút do dự, muốn nghe tiếng lão sư của tiểu tử này dễ dàng mà.

      Khoé miệng Quân Mộ Khuynh nở nục cười càng sâu, nàng kề tai Long Thiên khẽ , cũng biết nàng cái gì, sắc mặt Long Thiên càng lúc càng kém, sau đó lại càng lúc càng tốt, cuối cùng, vậy mà lại cười bỉ ổi thành tiếng.

      “Ha ha… Tiểu tử, ngươi cứ chờ !” Long Thiên lớn tiếng cười , bây giờ chỉ hận thể tìm nơi có người để kêu to "Vô sỉ!".

      Nụ cười này của Long Thiên hấp dẫn ánh mắt người của Ngũ đại gia tộc và Trưởng trấn Ngọc Toả, vẻ mặt mọi người tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, rất muốn biết rốt cuộc "" cái gì mà có thể khiến Long Thiên đại nhân cười vui vẻ như vậy, thậm chí là …thống khoái?(vốn có từ thuần việt hơn nhưng mình thấy để "thống khoái" nó hợp hơn ^^)

      Thái dương Quân Mộ Khuynh chảy xuống ba vệt đen, thể bình tĩnh chút sao? Bây giờ nàng cực kỳ hoài nghi rốt cuộc người này có phải là người phụ trách của Nam Ngưng học viện hay , làm gì có người phụ trách nào có bộ dạng như ?



      “Lão đầu!” Quân Mộ Khuynh trầm giọng trầm , trong giọng còn mang theo ba phần cảnh cáo.

      thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai Long Thiên, lập tức ngừng cười, cúi đầu, toàn thân còn run rẩy, ràng cho thấy vẫn còn cười, hơn nữa còn khoái trá bỉ ổi hơn.

      Rốt cuộc Long Thiên cũng biết cái gì gọi là vô sỉ, người bên cạnh chính là ví dụ ràng nha, nhưng mà bây giờ phải bình tĩnh, nếu khiến người nào đó mất hứng thể xem kịch, đêm nay sợ là có người gặp xui xẻo, hơn nữa còn là xui xẻo lớn.

      Yến hội diễn ra được nửa, Quân Mộ Khuynh ràng cảm giác khí xung quanh thay đổi, có dưới mười cặp mắt nhìn mình, còn có mấy cặp mắt nóng rực, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn sao?

      “Lão đầu, ta chuẩn bị tốt rồi.” Quân Mộ Khuynh giọng đến bên người Long Thiên, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được.

      Long Thiên lập tức quay đầu lại, từ chối lời mời của người trước mặt, cùng Quân Mộ Khuynh sang bên: “Tiểu tử, thực có thể làm như vậy sao?”

      “Đương nhiên, cho cùng làm tặc luốn chột dạ.” Dưới đấu lạp, Quân Mộ Khuynh nở nụ cười càng sâu, trong mắt thoáng qua tia quỷ dị.

      Long Thiên ho khan hai tiếng, điều chỉnh lại cảm xúc, ý cười xuống đáy mắt, đột nhiên rống lớn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng mang theo lửa giận ngập trời chấn động toàn bộ yến hội, Long Thiên tức giận cũng thuận lợi hấp dẫn tất cả ánh mắt.

      Người yến hội ngươi nhìn ta, ta nhìn người, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có mặt vài người chợt loé kinh hoảng, rồi lại khôi phục trấn định, Quân Mộ Khuynh thu hết vẻ mặt của bọn họ vào trong mắt, nàng rũ mắt xuống, vẩy ít Ma thảo phấn Long Thiên chuẩn bị cho nàng lên người, bột phấn màu xanh lục loé lên rồi nhanh chóng biến mất.

      Ngọc Toả bước đến trước mặt Long Thiên, chẳng những là người tổ chức đãi tiệc mà còn là Trưởng trấn, có chuyện đương nhiên phải ra mặt xử lý.

      “Long Thiên đại nhân, có vấn đề gì sao?” Ngọc Toả khiêm tốn hỏi, cao thủ luôn luôn nhận được sùng kính, huống hồ còn là nhân vật quan trọng như Long Thiên.

      “Có vấn đề gì, chính ngươi tự nhìn !” Long Thiên đỏ mặt tía tai chỉ vào Ngọc Toả hét lớn, trong mắt người khác, Long Thiên đại nhân rất tức giận, tức đến mức mặt đều đỏ lựng, chỉ có chính mới biết đây là do nghẹn cười mà thành.

      Sắc mặt Lôi Tố đứng trong chỗ tối chợt cứng đờ, trừng mắt nhìn Ngọc Phác đứng bên cạnh Phong Diễm cái như dò hỏi: Đây là có chuyện gì?

      Sắc mặt Ngọc Phác tái nhợt, lắc đầu, đây cũng biết xảy ra chuyện gì, vừa định hạ lệnh hành động nghe thanh rống giận này.

      “Ta nghĩ mùi hương này Ngọc Trưởng trấn xa lạ ? Các ngươi thừa dịp thú triều đột kích, ám toán đệ tử của lão phu!”

      Đệ tử? Ngọc Toả nghi ngờ, chưa từng nghe thấy chuyện Long Thiên có đệ tử.

      biết là…”

      Long Thiên kéo Quân Mộ Khuynh đến trước mặt, nâng lên tay áo màu đỏ, căm tức nhìn Ngọc Toả, thực ra trong lòng sớm đắc ý muốn chết.

      Cái gì? Xích Quân là đệ tử của Long Thiên đại nhân. Sao có thể? phải Long Thiên đại nhân thu đệ tử sao? mặt mọi người đều lên kinh sợ, thể tin tưởng.

      Quân Mộ Khuynh vui vẻ, xem ra trở thành đệ tử của Long Thiên khiến rất nhiều người đỏ mắt nha? Nàng chỉ nhận lão sư mà thôi, sao bọn họ biểu của như nhìn thấy quỷ vậy?

      A phi! Bọn họ mới là quỷ!

      Người nào đó biết, Long Thiên chưa bao giờ thu đệ tử, dù là quý tộc hay hoàng tộc, đều nhìn thuận mắt, Thiên vương lão tử tới cũng thay đổi sắc mặt.

      mặt Ngọc Toả cũng xuất chút kinh ngạc, trong nháy mắt lại nhanh chóng che giấu, cúi đầu ngửi tay áo Quân Mộ Khuynh chút, sắc mặt lập tức trắng bệch, lửa giận thiêu đốt trong mắt: “Sao có thể!” là Ma thảo phấn đặc chế của Ngọc gia bọn họ, đây là mùi hương riêng của nhà , mỗi gia tộc có phương pháp chế tạo Ma thảo phấn khác nhau, chỉ có Ma thảo phấn của Ngọc gia bọn mới có mùi hương nhàn nhạt, đây là bí phương của gia tộc, cũng là vì muốn hấp dẫn ma thú tốt hơn, nhưng mà… sao có thể!

      Trong mắt Long Thiên luôn tràn đầy ý cười, lại dám cười ra, Ma thảo phấn của Ngọc gia vừa vặn có được ít, nhiều, nhưng đủ để tiểu tử này dùng.

      Quân Mộ Khuynh lạnh giọng hỏi: “Nhìn bộ dáng Trưởng trấn, có phải là biết chuyện gì?” Nếu phải Long Thiên Ngọc gia có Ma thảo phấn đặc biệt, chắc chắn nàng còn đau đầu suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Ngọc Phác lộ tẩy, xem ra ông trời cũng giúp nàng

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 37: mới là người vô sỉ nhất

      Editor: Linh Phan


      Ngọc Toả bỗng nhiên nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, sắc mặt càng lúc càng kém, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội, thú triều tràn tới, người đệ tử của Long Thiên đại nhân lại bị vẩy Ma thảo phấn đặc biệt của nhà , Long Thiên lại gọi tới xem xét, nhất định là biết được đây là thuốc bột của Ngọc gia, trong lòng Ngọc Toả tuôn ra cỗ hàn ý xông thẳng lên não.

      Người Mạc gia thấy Ngọc Toả gì, tới gần: “Ma thảo phấn!” Mạc Lưu nghi hoặc nhìn Ngọc Toả, trong lòng cũng có vài phần khiếp sợ.

      “Ma thảo phấn!” Người yến hội ồ lên, thú triều đột kích, vẩy Ma thảo phấn lên người, đây phải là muốn lấy mạng người sao?

      Ngọc Toả chỉ cảm thấy đầu như nặng nghìn cân, toàn thân vô lực, chẳng những là Ma thảo phấn mà còn là Ma thảo phấn đặc chế của Ngọc gia, tại sao có thể như vậy?

      Long Thiên "phẫn nộ’" trừng mắt nhìn Ngọc Toả, môi nở nụ cười quỷ dị: “Mùi hương này chắc hẳn Ngọc trưởng trấn đặc biệt quen thuộc?” Có thể quen thuộc sao? chỉ có chút như vậy, nhưng mà, dùng chút Ma thảo phấn đổi lấy đệ tử, đáng giá!

      Ánh mắt mọi người rơi xuống người Ngọc Toả, những người có mặt ở đây đêm nay đều là những nhân vật quan trọng ở Phù Thuỷ trấn, tình Ma thảo phấn này, trong lòng cũng có chút sáng tỏ, ai cũng biết, chỉ có Ma thảo phấn đặc biệt của Ngọc gia mới mang theo mùi hương nhàn nhạt.

      Sắc mặt Ngọc Phác cứng đờ nhìn về phía Lôi Tố, thân thể bắt đầu run rấy, trong đầu trống rỗng: thể nào, thể nào, ràng chưa hạ lệnh, tuyệt đối phải là Ma thảo phấn của nhà , tình hôm nay ngoại trừ cũng chỉ có mỗi Lôi Tố biết, Chẳng lẽ Lôi Tố muốn hãm hại gia tộc bọn họ? Mình bị người ta lợi dụng rồi!

      Lôi Tố quay mặt sang bên, nhìn Ngọc Phác nữa, sớm chuẩn bị tốt đường lui cho mình rồi, thành công hung thủ giết con chết, thất bại vẫn còn cái đệm lưng, dù thế nào cũng kéo đến người Lôi gia bọn họ.

      khí yến hội lập tức trở nên khẩn trương, tất cả mọi người chăm chú nhìn Ngọc Toả, chờ giải thích.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khí khẩn trương tức giận lâu vẫn giảm bớt, mọi người cứ như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ, nhìn về phía.

      “Nghịch tử! Còn lăn ngay ra đây cho ta!” Ngọc Toả rống lên, từ lúc ngửi thấy mùi hương kia biết, trong nhà chỉ có người làm loại chuyện này, trừ bỏ tên nghịch tử kia còn ai có thể trêu chọc Xích Quân nữa.

      Cơ thể Ngọc Phác cứng ngắc, mặt còn chút huyết sắc, quét mắt nhìn xung quanh, nhanh chân chạy ra cửa, bóng dáng còn nhanh hơn , trong nháy mắt chặn đường của , sắc mặt Phong Diễm mang theo tức giận, đứng ở trước mặt Ngọc Phác, bàn tay ở sau lưng nắm chặt mới nhịn xuống được, ra tay đánh người.

      “Ngọc thiếu gia đây là chưa đánh khai sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng rút tay về, ngờ Ngọc Phác nhát gan đến vậy, sắc mặt trắng như vậy, phải muốn cho người ta biết là làm sao? Ngốc chút cũng tốt, nàng bớt ít chuyện.

      Sắc mặt Long Thiên cứng đờ, thiếu chút nữa cười thành tiếng, lại bị ánh mắt của Quân Mộ Khuynh chặn lại, khiến phải cứng rắn nhịn xuống, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, trong mắt mọi người chính là Long Thiên cực kỳ tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, ai cũng biết Long Thiên là người vô cùng bao che khuyết điểm, xem ra Ngọc Phác phải chịu xui xẻo rồi.

      Ngọc Phác thấy mình còn đường thoát, lập tức chạy đến quỳ xuống trước mặt Ngọc Toả: “Cha, phải ta, ta làm, ràng ta chưa hạ lệnh, nhất định là bọn họ cố ý hãm hại ta, ta vẫn chưa hạ lệnh!” Ngọc Phác nặng lộn xộn, bây giờ chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát tội, lại ngờ rằng càng tô càng đen.

      Chưa hạ lệnh…

      Vậy chính là có ý định làm như vậy, dù Ma thảo phấn người Xích Quân phải là do Ngọc Phác vẩy, chỉ sợ cũng dừng tay.

      Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, thế giới này sao có chuyện trùng hợp như thế! Xích Quân vừa bị vẩy Ma thảo phấn, Long Thiên đại nhân liền phát , trùng hợp là Ngọc Phác cũng muốn làm như vậy, đây ràng là có người biết được kế hoạch của Ngọc Phác, tương kế tựu kế làm ra tuồng kịch mà!

      mưu! Người yến hội lặng lẽ lau mồ hôi trán, tự giác lùi về phía sau bước, thầm tính toán sau này cách xa thiếu niên Xích Quân này xa, ai trêu chọc phải , nhất định xui xẻo, trong lòng mọi người đều biết ràng, chỉ là ai dám ra chữ, bởi vì “ mưu” lần này còn có nhân vật chính, mà người này, là người bọn họ thể đắc tội.

      Quân Mộ Khuynh bình tĩnh đứng tại chỗ, quét mắt nhìn mọi người xung quanh, mặt lên nụ cười, nàng đương nhiên biết mưu kế nho này ai cũng có thể suy luận ra được, dù sao tất cả mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, mà Ngọc Phác lại có tật giật mình, trong kinh hoảng ra hết kế hoạch của mình, đây mới chính là mục đích của nàng.

      Ngọc Toả lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi ghế dựa lớn, trong nháy mắt giống như già ít, lúc lâu sau mới mở miệng: “Long Thiên đại nhân, nghịch tử này giao cho ngài xử lý, Ngọc mỗ… tuyệt đối thiên vị.” Chưa hạ lệnh, chưa hạ lệnh chính là có ý nghĩ làm như vậy, nhất định Xích Quân biết kế hoạch mới tương kế tựu kế, Ngọc Toả vô lực nhìn nhi tử quỳ mặt đất, đệ tử của Long Thiên đại nhân là người có thể trêu chọc sao? sao có thể sinh ra nhi tử ngu xuẩn như vậy?

      “Ngọc thiếu gia thừa nhận rồi sao? khi như vậy, từ hôm nay trở , Nam Ngưng học viện chào đón đệ tử như ngươi, đương nhiên, vì bồi thường cho đệ tử của ta -Xích Quân, Ngọc trưởng trấn chỉ cần tuỳ tiện cho mười vạn quáng tinh là được rồi.” Phần sau là ý tứ của Quân Mộ Khuynh, phía trước đương nhiên là lão đầu bao che khuyết điểm thêm vào, giết Ngọc Phác ngay tại chỗ là nhìn mặt mũi của Ngọc Toả rồi.

      Mười vạn quáng tinh! Đây là tới ăn cướp sao! Nhưng Long Thiên đại nhân tự mình mở miệng, có thể cho sao? Mọi người nhao nhao nuốt ngụm nước miếng, khỏi lại lui về phía sau bước.

      Quân Mộ Khuynh mím môi, liếc mắt nhìn Long Thiên, mới chính là kẻ vô sỉ nhất!

      “Ta chưa hạ lệnh, là Lôi Tố, nhất định là Lôi Tố!” Ngọc Phác kinh hoảng lắc cánh tay của Ngọc Toả, lớn tiếng , thể vào Nam Ngưng học viện, chuyện đó có ý nghĩa gì chứ? Trở thành trò cười?

      Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía gương mặt trấn định của Lôi Tố.

      Gừng càng già càng cay, Lôi Tố thản nhiên ra từ trong góc, dùng hành động cho mọi người biết, liên quan đến việc này, tất cả là do Ngọc Phác hồ ngôn loạn ngữ, nếu như đổi thành người khác sớm tin tưởng, nhưng lại gặp phải Quân Mộ Khuynh.

      biết Lôi trưởng lão giải thích thế nào?” Quân Mộ Khuynh cười cười, giọng lạnh lẽo khiến mọi người có cảm giác như rơi vào hầm băng, hàn ý tràn vào trong lòng.

      Gừng càng già càng cay, Lôi Tố trấn định như vậy, chỉ sợ là sớm nghĩ kỹ đường lui, nếu như Ngọc Phác thông minh hơn chút, trấn định hơn chút, mọi chuyện cũng đơn giản như vậy rồi.

      Mọi người lẳng lặng nhìn Lôi Tố, cũng chờ giải thích, nếu Lôi Tố cũng có phần trong truyện này, vậy tình chỉ đơn giản như vậy, người Lôi gia hãm hại đệ tử của Nam Ngưng học viện, còn là đệ tử của Long Thiên đại nhân, tội nặng như vậy, chỉ sợ Lôi gia cũng khó mà chịu được.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 38: gặp tình nhân

      Editor: Linh Phan


      “Ta chỉ muốn câu thôi, chứng cứ đâu?” Lôi Tố ung dung buông tay, mặt treo nụ cười giả dối, sớm chuẩn bị tốt tất cả, dùng trí khôn của Ngọc Phác, dám yên tâm, đây chính là nguyên nhân hề nhúng tay vào chuyện này, Ngọc Phác bại lộ, tất cả chứng cứ đều hướng về Ngọc gia.

      “Ngọc thiếu gia, ngươi có chứng cứ sao?” Quân Mộ Khuynh nhướng mày, cúi người tốt bụng hỏi Ngọc Phác, cáo già quả nhiên rất khôn khéo.

      Sắc mặt Ngọc Phác càng thêm tái nhợt, chứng cứ, làm sao có thể có chứng cứ? Tất cả mọi chuyện đều làm theo lời Lôi Tố, nhưng lại hề nhúng tay, chẳng lẽ… Ngọc Phác bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, tức giận trừng mắt nhìn Lôi Tố.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, Ngọc Phác còn chưa ngốc hết thuốc chữa, ít nhất còn biết được mình bị người ta lợi dụng: “ có chứng cứ thể được cái gì, đương nhiên Lôi trưởng lão liên quan đến chuyện này.” Mấy chữ phía sau, là Quân Mộ Khuynh nghiến răng ra, Lôi Tố chính là lão hồ ly, giảo hoạt lại rất khôn khéo.

      Long Thiên nhíu mày cái, nhàng lắc đầu ý bảo Quân Mộ Khuynh đừng nữa, thế lực của Lôi gia người bình thường thể trêu chọc được.

      Hôm nay rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là vô sỉ, nghĩ đến mưu kế của Quân Mộ Khuynh, vẫn còn rất muốn cười, cười to, trong lòng càng thêm chờ mong ngày "" đến Nam Ngưng học viện.

      "Rầm rầm!’" thanh đất núi rung chuyển lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người như nhìn thấy quỷ, nhưng lại dám chạy trốn.

      Quân Mộ Khuynh vừa định mở miệng, dưới chân đột nhiên rung động, nàng nhanh chóng ổn định cơ thể, sắc mặt lạnh lẽo, từ sau ngày ở Linh Lung sơn, nàng quá quen thuộc loại thanh này, thú triều, hơn nữa còn mãnh liệt hơn rất nhiều!

      “Nhanh ra cửa thành!” Lần này Long Thiên cũng cười nổi, trong nháy mắt bóng dáng biến mất.

      Tất cả mọi người ồn ào theo, Phong Diễm nhìn bóng dáng màu đỏ kia sâu rồi cũng nhanh chóng rời , Hoa Thiên Nhiêu lo lắng liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, xoay người rời , yến hội vô cùng náo nhiệt lập tức chỉ còn hai người Quân Mộ Khuynh và Ngọc Phác.

      “Là ngươi, là ngươi!” Ngọc Phác rơi vào điên cuồng, còn ý thức đối với mọi việc xảy ra bên ngoài.

      phải ta, là ngươi quá dễ tin người, cho ngươi câu, ngươi muốn báo thù phải trở nên cường đại, mười vạn quáng tinh xem như là học phí của ngươi.” Giọng lạnh như gió tháng chạp chậm rãi vang lên, Quân Mộ Khuynh chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài. (Gió tháng chạp = gió tháng 12, ở TQ này là mùa đông, cực kỳ lạnh.)

      Lúc này nếu có người ở đây, nhất định Quân Mộ Khuynh là cầm thú!

      câu , thu học phí là mười vạn quáng tinh, là mười vạn quáng tinh đó, công phu sư tử ngoạm sao, Lính đánh thuê phải làm bao nhiêu nhiệm vụ cao cấp mới có thể có được mười vạn quáng tinh?

      Ngươi muốn báo thù, phải trở nên cường đại!

      Lời của Quân Mộ Khuynh vang vọng trong lòng Ngọc Phác, lâu cũng tản , thú triều lần này mà chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, cúi đầu, biết suy nghĩ gì.

      Nhìn ánh sắc rực rỡ mọi màu loé lên cách đó xa, Quân Mộ Khuynh nhanh chóng cởi áo khoác dính Ma thảo phấn ra, nàng xoay người nhìn về phía Quân gia, ca ca tới là tốt rồi.

      Nàng vừa định xoay người quay về nhà, giọng quen thuộc vang lên đỉnh đầu làm nàng dừng bước.

      “Chủ nhân, đây là Linh thú triều.” Phong Nhận biến trở về nguyên hình, bay đỉnh đầu Quân Mộ Khuynh, cặp mắt màu lục nhìn vùng đất cách đó xa.

      “Ừ, sao ngươi lại tới đây?”

      “Ta cảm giác được lực chấn nhiếp triệu hồi của ma thú nên đến xem thử, Thần thú cấp mười hai!” Lạc Hàn thành thể có ma thú đồng cấp với nó, nó muốn tra nguyên nhân, nên mới ra ngoài xem thử là có chuyện gì?(lực chấn nhiếp: mình nghĩ là do ma thú cấp cao gậy áp bức để triệu hồi ma thú cấp thấp hơn)

      Cấp mười hai! phải cấp tám, Quân Mộ Khuynh nhanh chóng ngẩng đầu, nhàng nhảy lên lưng Phong Nhận: “Tới cửa thành!”

      Phong Nhận lập tức kích động sáu cánh, trong nháy mắt xuất bầu trời cửa thành, bóng dáng đỏ đậm đứng lưng Phong Nhận, mắt nhìn xuống phía dưới, khí chất cao quý ưu nhã mang theo hàn ý nhàn nhạt, nàng giống như vỗn chính là vương giả đứng cao, dường như hề liên quan đến mọi thứ phía dưới.

      “Chủ nhân, đây chỉ là Linh thú, Thần thú kia còn chưa có xuất .” Phong Nhận trầm giọng , rất lâu rồi nó chưa gặp phải ma thú cùng cấp, dòng máu hiếu chiến trong người rục rịch, ham muốn chiến đấu hừng hực cháy trong mắt.

      Quân Mộ Khuynh đứng người Phong Nhận, ràng cảm nhận được hưng phấn của nó, khóe miệng nàng khẽ nhếch, mắt vẫn luôn nhìn vào chỗ: “Chúng ta gặp con Thần thú kia.” Nàng chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía xa, mặt vẫn luôn mang theo vài phần ý cười, nhưng ý cười lại đạt tới đáy mắt.

      Phong Nhận chỉ chờ câu này của Quân Mộ Khuynh, nó chỉ cần nghĩ tới con Thần thú kia lập tức sôi trào nhiệt huyết, tốc độ cũng tăng ít.

      Quân Mộ Khuynh cười cười, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Phong Nhận gấp gáp như vậy: “Phong Nhận, chẳng lẽ con Thần thú kia là giống cái sao?” Giọng mang theo ba phần trêu chọc vang lên đỉnh đầu Phong Nhận.(vốn là "mang theo ba phần ấm áp" nhưng mình thấy trêu chọc hợp hơn nên sửa ^^)

      biết.” Phong Nhận lòng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy con Thần thú kia, đâu còn tâm tư nghĩ tới những chuyện khác,

      “A,... ta còn tưởng ngươi gấp gáp như vậy là vội vàng gặp tình nhân chứ?” Tiếng cười trong trẻo vang lên bầu trời đêm, Phong Nhận trong nháy mắt hóa đá, sáu cánh quên cả hoạt động.

      bầu trời đêm, từ rất xa có thể nhìn thấy vật thể to lớn nhanh chóng rơi xuống.

      “Phong Nhận!” Quân Mộ Khuynh đen mặt gầm lên tiếng. Tên này, chỉ đùa chút thôi, cần phải liều mạng như vậy chứ?

      “A?” Phong Nhân thành công kéo lại tâm trí, thấy bản thân nhanh chóng rơi xuống, càng ngày càng gần mặt đất, nó vội vàng đập sáu cánh, cân bằng thân thể chút, thái dương lặng lẽ chảy xuống giọt mồ hôi, may mắn may mắn! Ngã xuống tiêu rồi.

      Lần này Phong Nhân có gấp gáp bay nữa, tốc độ còn chậm hơn gấp hai lần so với bình thường, chính là vì sợ Quân Mộ Khuynh nó muốn gặp tình nhân.

      Quân Mộ Khuynh cũng thở phào nhõm, ngã xuống từ độ cao như vậy, Phong Nhận sao nhưng nàng tiêu rồi: “ ngờ Phong Nhận xấu hổ như vậy nha? Chỉ là gặp tình nhân thôi. Chủ nhân ngươi ngăn cản, nhưng nếu ngươi lại bay chậm thêm chút, tình nhân của ngươi mất đó.” Đến lúc đó Phù Thủy trấn cũng bị công phá mất rồi.

      Hai chữ “Tình nhân” khiến Phong Nhận rất bất đắc dĩ, nhưng lại thể phản bác, ai bảo người đứng lưng nó là chủ nhân của nó chứ, sáu cánh nhanh chóng vỗ, Phong Nhận dùng tốc độ nhanh nhất bây về phía khu rừng.

      Phong Nhận nhanh chóng hạ xuống, Quân Mộ Khuynh đợi nó hạ xuống hẳn trực tiếp nhảy xuống, Phong Nhận nhanh chóng nghĩ thái, đứng phía sau nàng.

      “Phong Nhận, "tình nhân" của ngươi đâu?” Quân Mộ Khuynh mở miệng khép miệng đều là "tình nhân", đến phát nghiện, nàng chậm rãi về phía trước, quét mắt nhìn xung quanh, phát Thần thú, trái lại xung quanh rất yên tĩnh, dù chỉ con ma thú kiếm ăn, chắc là bị Thần thú cấp dọa chạy mất rồi.

      trán Phong Nhận chảy xuống ba vệt đen, vẻ mặt túng quẫn chỉ vào chỗ, trong lòng sớm khóc thét: Chủ nhân, đó phải là tình nhân của ta! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy nó.

      Nhìn vẻ mặt của Phong Nhận, nụ cười mặt Quân Mộ Khuynh chậm rãi lan tràn, nàng chưa bao giờ biết Phong Nhận lại đáng đến thế, đặc biệt lúc nàng hai chữ "tình nhân".

      “Nhân loại? Ngươi là ai? Vì sao lại có hơi thở của ma thú?” Giọng sắc bén khuếch tán trong rừng rậm, luồng áp lực truyền tới từ phía trước.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 39: Lại sắp có ma thú gặp xui xẻo

      Editor: Linh Phan


      Quân Mộ Khuynh gì, hai mắt lẳng lặng nhìn cách đó xa, Phong Nhận thấy chủ nhân mở miệng, tự giác đến trước mặt Ô Nha.

      Lông đầu những ma thú ở cửa thành là màu trắng, của ma thú này lại là màu đỏ, thân thể cũng to lớn hơn Bạch Đỉnh Ô Nha(quạ đen đầu có nhúm lông màu trắng á m.n, tương tự với hồng đỉnh Ô Nha là màu đỏ nha) rất nhiều, đây là Hồng Đỉnh Ô Nha.

      “Ngươi được vô lễ với chủ nhân của ta!” Nó là Lục Dực Thanh Lang(Sói xanh sáu cánh), sao có thể bị ma thú khác đe doạ?

      “Triệu hồi sư?” Giọng sắc bén của Hồng Đỉnh Ô Nha vang lên mang theo kinh ngạc, nếu nó nhìn lầm ma thú trước mắt là ma thú cấp mười hai đỉnh phong, nó cũng chỉ là cấp mười hai, tuy cấp mười hai và cấp mười hai đỉnh phong chênh lệch nhau nhiều, nhưng rất có khả năng Thần thú đỉnh phong ngay sau đó trở thành Thánh thú.

      người người này có nguyên tố lưu động, chẳng qua chỉ là Triệu hồi sư cấp thấp, sao Thần thú có thể khế ước với "", hơn nữa còn là khế ước chủ tớ!

      “Đúng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phun ra chữ.

      “Hừ! Nhân loại cuồng vọng!” Hồng Đỉnh Ô Nha khinh thường liếc mắt Quân Mộ Khuynh cái, ma thú khế ước với nhân loại vốn là ngu ngốc, con Thần thú này lại càng ngu ngốc chịu được, khế ước với nhân loại yếu ớt như vậy, còn là khế ước chủ tớ, quá ngu xuẩn.

      Phong Nhận đợi Quân Mộ Khuynh mở miệng, lắc mình cái tới trước mặt Hồng Đỉnh Ô Nha: “Chủ nhân của lão tử cuồng vọng đấy, ngươi có ý kiến gì?” Sao nó lại có cảm giác màn này có chút quen thuộc, đột nhiên, Phong Nhận bừng tỉnh. Dựa vào! Lúc trước chủ nhân Linh Lung sơn…

      Nhìn vẻ mặt cao ngạo coi ai ra gì của Hồng Đỉnh Ô Nha, Phong Nhận đồng tình lắc đầu, lại có ma thú gặp xui xẻo rồi.

      “Phong Nhận, đối xử với "tình nhân", ngươi phải dịu dàng, nếu người ta chạy mất phải làm sao?” Quân Mộ Khuynh cũng nổi giận, mặt nở nụ cười ta, chậm rãi đến gần, chưa được mấy bước nàng cảm nhận được uy áp tỏa ra từ người Hồng Đỉnh Ô Nha, khiến nàng thở được.

      Bình thường lúc Thủy Nhận và Phong Nhận ở trước mặt nàng đều thu liễm khí tức, nàng mới khó chịu, Hồng Đỉnh Ô Nha đương nhiên khách khí với nàng.

      Sắc mặt Phong Nhận cứng đờ, xoay người trở lại bên người Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân, Thanh Lang vĩ đại uy vũ như ta, sao lại có tình nhân là con hắc điểu(chim đen =.:) này chứ.” Phong Nhận xong còn quên vỗ vỗ thân thể nghĩ thái, bộ dáng đáng kia khiến cho người ta chỉ muốn hung hăng chà đạp phen.

      Quân Mộ Khuynh nhìn Phong Nhận, lại quay sang nhìn Hồng Đỉnh Ô Nha: “Ngươi xác định bây giờ người cao lớn hơn nó?” Khóe mắt đảo qua Hồng Đỉnh Ô Nha giận sôi người, Quân Mộ Khuynh có chút may mắn vì người tới hôm nay là Phong Nhận, phải Thủy Nhận, nếu Hồng Đỉnh Ô Nha này sớm động thủ rồi.

      “Chủ nhân…” Phong Nhận ai oán kêu lên.

      “Đủ rồi! Nhân loại, ngươi đến đây làm gì?” Hồng Đỉnh Ô Nha đen mặt, cái gì mà tình nhân! Nó mới thèm có chút quan hệ nào với con khế ước thú.

      (he he, ừ ko có quan hệ với khế ước thú đâu, đừng lo :v, đoán đoán , đoán coi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :