Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 22

      “Ngươi xem. Giờ đến lượt bổn cung tính sổ với ngươi.” Bắc Thần Hàn ép nàng tới vách tường, hai cánh tay ngăn cản đường lui của nàng.

      “Tính sổ cái gì hả?” Tô Duyệt Duyệt mắt to lay chuyển, vô tội hỏi.

      Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn nàng lúc, ràng mình tức giận, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, có thể thấy được dáng vẻ đáng thương trong đó, muốn tức giận cũng được.

      “Quên , lần sau cho phép lại tới nơi đó uống rượu.” thở dài tiếng, giọng dịu .

      Vừa nghĩ tới nữ nhân nhà mình chạy thanh lâu, lửa giận từ đáy lòng lại dâng lên.

      Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt lóe lên, tối nay Thái tử có chút khác thường, nàng lén chạy ra ngoài chơi, lại còn tới thanh lâu, vừa rồi còn đánh nhiều như vậy, lại có thể tức giận, kỳ lạ… Chẳng lẽ ngã bệnh?

      “Chuyện này…” Miệng của nàng giật giật, nhìn muốn lại thôi.

      Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, ý muốn nàng tiếp.

      Tô Duyệt Duyệt hít hơi sâu, chậm rãi , “Có phải quan hệ giữa ngươi và Lục hoàng tử tốt?”

      Nếu hỏi được từ Bắc Thần Ngạo, đành hỏi từ Bắc Thần Hàn vậy.

      tìm ngươi? Các ngươi gặp nhau ở đâu?” Sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi.

      Mới từ chỗ Nhị hoàng tử biết được Bắc Thần Ngạo trở lại kinh thành, nhưng nghĩ tới tìm Tô Duyệt Duyệt, biết mục đích quay lại lần này là gì, chẳng lẽ bởi vì chuyện năm xưa?

      “À, vừa nãy chạm mặt ở Túy Tiên lâu, ngươi và …” Tô Duyệt Duyệt rất muốn hỏi nữa, nhưng nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi, tự động nuốt câu tiếp theo vào.

      Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, cảnh cáo, “Sau này cách xa chút, nghe chưa?”

      Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn , sao thái độ của Thái tử gia này và thái độ của Lục hoàng tử giống nhau thế? Chẳng lẽ có cừu oán?

      Dường như thấy mình quá mức nghiêm túc, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn hòa hoãn xuống, hai người cứ như vậy câu, chỉ tựa vào tường, cho đến khi Tô Duyệt Duyệt chịu được đẩy cái.

      “Làm cái gì?” hỏi.

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia áy náy, cười lấy lòng, “ đẹp trai, mới vừa rồi rất xin lỗi, còn đau ?”

      Vừa bàn tay vừa sờ sờ mặt của , biết mặt của quá dày hay tay của nàng quá yếu, nhưng mặt của Bắc Thần Hàn lại chỉ bị chút xíu thương tích .

      kéo dãn khoảng cách hai người, lắc đầu, “ có gì đáng ngại, ngược lại là ngươi, nam nhân mà ngươi vừa đánh vừa gào kia là ai?”

      nhớ ràng, Tô Duyệt Duyệt hình như rất tức giận đối với nam nhân kia, hơn nữa giọng cùng với vẻ mặt bi thương đó, chứng tỏ bị nam nhân kia tổn thương rất sâu, nếu làm sao có thể thương tâm đến mức đấy?

      Tô Duyệt Duyệt trốn tránh, như muốn trả lời câu hỏi của , giả ngây giả dại tới chiếc giường, “Ngươi gì, ta hiểu. Ta mệt rồi. Ngủ ngon.”

      Ánh mắt Bắc Thần Hàn phức tạp nhìn nàng nằm lên giường, dĩ nhiên biết nàng trốn tránh, nhưng cũng đành lòng đụng vào vết thương của nàng, thở dài tiếng, cũng cởi áo khoảng nằm lên giường.

      “Này này, rốt cuộc ngươi muốn ngủ ở chỗ ta bao lâu? phải ngươi khôi phục lại rồi sao, làm sao còn ở lại chỗ này?” Tô Duyệt Duyệt trợn mắt hỏi .

      Từ sau khi Bắc Thần Hàn khôi phục lại bình thưởng, nửa tháng nay vẫn ngày ngày đến Duyệt Tâm các trình diện, mặc dù làm tiếp mấy hành động đó nữa, nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn hiểu, còn có bốn tiểu thiếp chờ được phục vụ, tại sao vẫn tới Duyệt Tâm các của nàng?

      “Bổn cung thích, ngươi quản được sao?” vô lại trả lời.

      ra chính cũng biết, chỉ là mỗi tối đều muốn ôm nàng ngủ, dường như người nàng có mùi hương khiến có thể ngủ an ổn, nghĩ tới đây, tự chủ kéo nàng vào trong ngực, ngửi ngửi mùi hương người nàng, chẳng qua là…

      “Duyệt Duyệt, ngươi muốn trước khi ngủ tắm qua , đổi y phục khác, người ngươi mùi phấn hương nặng quá.” cau mày hỏi.

      Giờ phút này, người Tô Duyệt Duyệt trừ mùi rượu, còn có mùi son phấn của những nữ tử thanh lâu lưu lại, mà mùi hương thơm ngát vốn có sớm thấy tung tích, thích loại mùi này người nàng.

      Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi nhắm mắt, quăng cho câu “Ngươi quản được sao?” khiến á khẩu, được lời nào nữa.


      Mấy ngày sau, trong Hoàng cung.

      Hôm nay là ngày Hoàng cung tổ chức tiệc rượu ngắm hoa, hầu hết phi tần cùng với các vị hoàng tử, công chúa cùng tham gia. Khi Bắc Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt tới, vườn hoa rất lớn sớm bị chen chúc tới nước chảy lọt rồi.

      Tô Duyệt Duyệt như phát được điều mới lạ, dạo ngừng trong vườn hoa, nàng lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy được buổi ngắm hoa hoàng tráng như thế này, màu sắc rực rỡ khiến cho xung quanh bừng tràn đầy sinh khí.

      Bắc Thần Hàn nhìn nàng, giờ phút này, nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt, an tĩnh đứng dưới tàng cây đào, ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá chiếu lên khuôn mặt nhắn của nàng, làm cho khuôn mặt nàng như sáng bừng, càng khiến cho tầm mắt thể di dời.

      “Thái tử điện hạ, Hoàng thượng tìm người.” Đột nhiên gã thái giám tới bên cạnh , đúng lúc khiến hồi phục tinh thần.

      có chút ảo não, tại sao vừa lúc nãy lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đến thất thần, gật đầu cái, vội vàng vài câu với Tô Duyệt Duyệt liền cất bước về hướng khác.

      Tô Duyệt Duyệt vẫn đứng dưới bóng cây đào như cũ, muốn an tĩnh ngắm hoa, nhưng hết lần này tới lần khác có người tới quấy rầy nàng.

      “Duyệt Duyệt.” giọng dịu dàng mang theo tình cảm vang lên từ phía sau lưng.

      Nàng quay đầu lại thấy Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm đứng ở đó, biết tại sao, mỗi lần thấy , đều thấy được trong mắt luôn lộ ra ánh mắt chứa đầy tỉnh ý.

      “Lão Tam, có chuyện gì sao?” Tô Duyệt Duyệt cười, khách khí .

      Bắc Thần Lẫm tới cạnh nàng, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng , “Duyệt Duyệt, trước kia nàng đều gọi ta là Lẫm ca ca, nhớ sao?”

      Lẫm ca ca? Ông trời của ta ơi! Người cũng độc ác! Nàng gọi cái tên kia ra khỏi miệng sao!

      “Ta thấy gọi ngươi lão Tam là được rồi, lão Nhị lão Tứ đâu? F3 các ngươi phải thường tụ tập với nhau sao?” Tô Duyệt Duyệt vội vàng sang chuyện khác.

      Bắc Thần Lẫm nghi ngờ hỏi, “F3 là gì?”

      “Nghĩa là ba người các ngươi cũng đẹp trai nhà ta tụ tập lại, vừa lúc có thể là F4 cổ đại nha.” Tô Duyệt Duyệt vội vàng giải thích.

      Đẹp trai nhà nàng là Đạo Minh Tự, bá đạo lãnh khốc, ánh mắt như hận thù cả thế giới,mà Bắc Thần Lẫm dường như thích hợp trở thành Hoa Trạch Loại, dịu dàng nho nhã, còn hai hoàng tử kia, trời tranh tính phong lưu, nhân vật còn lại hoàn toàn phù hợp với hai người đó.(*)

      (*) Giải thích cho bạn nào xem Vườn sao băng phiên bản Đài Loan, Đạo Minh Tự do Ngôn Thừa Húc đóng, cũng chính là nhân vật thủ lĩnh F4 (Goo Jun Pyo của Hàn Quốc). Hoa Trạch Loại do Châu Du Dân thủ vai, là YoonJi-hoo phiên bản Hàn.

      “Duyệt Duyệt, ngươi cái gì? Ta nghe hiểu?” Bộ mặt Bắc Thần Lẫm mờ mịt.

      Tô Duyệt Duyệt lắc đầu cái, thấp giọng : “Ngươi mà hiểu được, có quỷ mới tin.”

      Giải thích với người cổ đại về phim thần tượng đại, phải là tìm phiền toái sao?

      Bắc Thần Lẫm dịu dàng cười, giơ tay lên sờ đầu Tô Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, sau khi ngươi mất trí nhớ, thay đổi nhiều, ta cũng thể nhận ra ngươi.”

      Tô Duyệt Duyệt giương mắt nhìn , từ trong mắt có thể thấy được mất mát cùng bất đắc dĩ. Nàng dấu vết tránh bàn tay của , cái này, Tam hoàn tử rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ biết rằng xung quanh có bao nhiêu con mắt nhìn sao? lại có thể để ý thân phận của mình, công khai thân mật như vậy.

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên phát vị cứu tinh, la lớn: “Vị quận chúa điêu ngoa kia, ngươi cũng vào cung sao?”

      Lãnh Phức Hương nghe tiếng quay đầu, lại thấy hai cánh tay Tô Duyệt Duyệt ngừng vẫy, mà miệng nàng ngừng gọi.

      “Quận chúa điêu ngoa, nơi này… Tới đây, tới đây…”

      Sắc mặt Lãnh Phức Hương khó coi, tức giận quát lên, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi gọi chó sao?”

      “Vậy ngươi thừa nhận mình là chó sao? Nếu sao lại ngoan ngoãn tới đây chứ?” Tô Duyệt Duyệt vỗ bả vai của nàng, cười .

      Lãnh Phức Hương trợn mắt nhìn nàng cái, tức giận : “Ai là chó, ngươi gọi lớn tên nương ta như vậy, ta có thể tới sao?”

      Nàng ta lúc này mới phát Bắc Thần Lẫm đứng ở bên, lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn xung quanh, dường như tìm kiếm ai đó.

      Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở: “Quận chúa điêu ngoa, ngươi cần tìm, dù có nhìn lồi cả mắt, phu quân nhà ta cũng có ở đây đâu.”

      Lãnh Phức Hương có chút thất vọng, sau đó chuyển tầm mắt tới người Tô Duyệt Duyệt, “Hôm nay Thái tử điện hạ vào cung sao?”

      Hôm nay nàng cố gắng ăn mặc tỉ mỉ, vì muốn có thể nhìn thấy Bắc Thần Hàn, để có thể chú ý tới mình, nhưng nghĩ tới tìm tới tìm lui, vẫn thấy bóng dáng của .
      Betty thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 23

      Hai tay Tô Duyệt Duyệt khoanh trước ngực, bày ra tư thế Thái tử phi, cằm nâng cao, “Quận chúa, ngươi công khai tìm kiếm phu quân nhà ta như vậy, hình như được thỏa đáng cho lắm, thấy Thái tử phi ta vẫn ở trước mặt sao?”

      “Ta lại coi ngươi là Thái tử phi đấy, còn , điện hạ cũng chỉ có mình ngươi.” Lãnh Phức Hương cười lạnh tiếng.

      Tô Duyệt Duyệt nhún vai cái, giả vờ thất vọng, thở dài tiếng rất lớn, “Ta còn muốn coi ngươi là bằng hữu, nhưng ngươi muốn thôi, quên …”

      “Tại sao lại là bằng hữu, chúng ta là tình địch, ngươi đừng quên, tranh tài còn chưa kết thúc đâu.” Lãnh Phức Hương trợn mắt nhìn nàng cái.

      Tô Duyệt Duyệt chút để ý vừa vừa , “A… Được rồi. Chúng ta là tình địch, người ta còn muốn với ngươi về vóc người của phu quân nhà ta. Ngươi biết toàn thân Thái tử như thế nào đâu, đẹp biết bao nhiêu đâu. Quên … Ngươi muốn nghe ta cũng nữa.”

      Nàng tin quận chúa điêu ngoa này đứng yên, nữ nhân luôn thích tám chuyện, lại còn là chuyện về nam nhân mà mình thích, càng thêm tò mò chứ.

      Quả nhiên.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi đứng lại, ràng lời ngươi vừa ! Này…” Trong nháy mắt con ngươi Lãnh Phức Hương sáng lên, thấy Tô Duyệt Duyệt dừng bước vẫn về phía trước, cũng vội vàng đuổi theo.

      “Ngươi đuổi theo ta làm gì thế?” Tô Duyệt Duyệt khinh thường đẩy nàng ra.

      Lãnh Phức Hương như bạch tuộc ôm chặt lấy Tô Duyệt Duyệt, kích động hỏi: “Ngươi dáng người điện hạ như thế nào? mau ! Nơi đó có phải rất dài hả?” (tôi chết mất :)))

      Giờ phút này, trong đầu nàng lên toàn cảnh xuân sắc, hình dung ra khi Bắc Thần Hàn cởi hết y phục, hình dung ra cái kia của có phải vừa thô vừa dài như trong sách miêu tả hay ?

      “Nha! Quận chúa, nghĩ rằng ngươi cũng là sắc nữ nha!” Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nàng.

      phải nữ nhân cổ đại rất bảo thủ sao, như thế nào quận chúa này lại ngược lại như vậy? Nhưng lại rất hợp khẩu vị của nàng, cuối cùng ở cổ đại này gặp được người cùng sở thích.

      “Như nhau thôi, mau! Phương diện kia của điện hạ có phải rất dũng mãnh ? Kích thước như thế nào hả?” Lãnh Phức Hương ngừng kéo Tô Duyệt Duyệt tiêu sái về phía trước.

      Tô Duyệt Duyệt cười trộm, : “Rất lớn, cũng rất dũng mãnh, thường khiến người khác sung sướng ngất trời, còn có nha, thích nhất là tư thế ‘lão hán đẩy xe’.”

      sao? Tư thế đó phải mệt chết người sao?”

      “Này! Quận chúa, ngươi cũng biết ‘lão hán đẩy xe’?”

      thừa, ta xem đông cung đồ mất trăm lần rồi.”

      Hai nữ nhân to gan thảo luận vấn đề tế nhị, dần dần biến mất ở góc khuất, mà Bắc Thần Lẫm vẫn đứng sững ngẩn người kinh ngạc tại đó, nữ nhân công khai thảo luận về vấn đề phòng the, là Tô Duyệt Duyệt sao?

      Hoàng cung. Trong ngự thư phòng.

      Bắc Thần Hàn vừa vào nhìn thấy hai thân ảnh đứng ở đó, khi thấy hai người khỏi cảm thấy kinh ngạc.

      “Lục đệ, Thất đệ, lâu gặp, nghĩ các ngươi trở lại rồi.” lãnh đạm .

      Khóe miệng Bắc Thần Ngạo nhếch lên, nhìn , “Mấy năm nay Thái tử quả tệ, nhưng hình như muốn nhìn thấy hai huynh đệ chúng ta phải.”

      “Lục đệ nghĩ nhiều rồi, bổn cung cao hứng còn kịp, làm sao muốn gặp các ngươi.” Bắc Thần Hàn cười, khách khí.

      Giờ phút này, thoạt nhìn Bắc Thần Ngạo có vẻ thành thục hơn nhiều, nhưng lại khiến người khác cảm thấy thần bí, loại cảm giác đó ngay cả chính Bắc Thần Hàn cũng lên được, chỉ cảm thấy nội tâm Bắc Thần Ngạo giấu rất nhiều chuyện.

      “Thái tử, tân hôn trước đó của huynh, thần đệ thể tham gia được, hôm nào mở tiệc mời huynh và Thái tử phi đến phủ làm khách, coi như chấp nhận chào đón của thần đệ.” Bắc Thần Ngạo nhìn cười .

      Khuôn mặt Bắc Thần Hàn chợt thay đổi, lạnh lùng cự tuyệt, “ cần, tâm ý của đệ bổn cung nhận, cần phiền toái như thế.”

      như vậy, Thái tử muốn cho thần đệ mặt mũi sao?” cười như cười hỏi.

      “Lục đệ suy nghĩ nhiều quá, chẳng qua bổn cung muốn ngươi phải phiền phức, nếu Lục đệ vẫn kiên trì, bổn cung thể làm gì khác hơn theo đệ, hôm nào tới phủ làm khách.” Khóe miệng Bắc Thần Hàn nhếch lên, chậm rãi .

      “Như vậy là được rồi, huynh đệ chúng ta vẫn giống như trước, đúng rồi, nhớ dẫn Thái tử phi cùng, thần đệ từng gặp nàng, khá mến, Thái tử phi là thú vị.” Bắc Thần Ngạo mỉm cười .

      Mà lời đó của khiến cho thái độ của Bắc Thần Hàn trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng.

      lúc hai người trầm mặc , Hoàng đế từ ngoài vào, tới cạnh ba người bọn họ, “Các con đến rồi.”

      “Ngạo nhi, Tường nhi, nhiều năm rồi trẫm chưa gặp các con, các con trưởng thành ít, cũng nên thay đổi, như thế mới chững chạc…” Nét mặt Hoàng đế tươi cười, vỗ vai Bắc Thần Ngạo, lại bị lạnh lùng né tránh.

      biết hôm nay Hoàng thượng tìm chúng thần tới để làm gì? Nếu như có chuyện, bổn vương muốn rời trước.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng .

      Hoàng đế lúng túng thu hồi cánh tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn , “Ngạo nhi, con vẫn trách trẫm năm đó đưa con và Tường nhi ra cung sao?”

      Mắt Bắc Thần Hàn lóe lên, ra chuyện này cũng rất ràng.

      Bắc Thần Ngạo là con ruột của Hoàng hậu, cũng từng là Thái tử của Nhật Liệt hoàng triều, nhưng Hoàng đế lại cưng chiều mẫu thân Bắc Thần Hàn – Điệp phi hơn, mười năm trước trong lúc hoàng hậu ở trong cung Du phi, cũng là mẫu thân Bắc Thần Tường, cố tình hại Điệp phi, do đó Điệp phi sảy chân rơi xuống nước, cuối cùng bệnh nặng qua đời.

      Năm đó Hoàng đế giận dữ, khiển trách Hoàng hậu xứng làm mẫu nghi thiên hạ, trong cơn tức giận, hủy bỏ vị trí Thái tử của Bắc Thần Ngạo, cũng đưa Bắc Thần Ngạo tám tuổi và Bắc Thần Tường bảy tuổi ra khỏi cung, để Trữ vương bên ngoài chiếu cố.

      Đối với chuyện này, Bắc Thần Ngạo ghi hận từ , hận mẫu hậu ác độc, cũng hận phụ hoàng vô tình, cho nên từ tới lớn luôn khinh thường với tình thân, tính tình cũng càng ngày càng lầm lì lạnh lẽo.

      Lúc đó, các đại thần của Nhật Liệt hoàng triều rối rít dâng tấu chương mong lập Thái tử mới, sau khi vơi bớt đau buồn, Hoàng đế lựa chọn nhi tử được mình thương nhất là Bắc Thần Hàn, nâng lên làm Thái tử, cũng từ đó, Bắc Thần Hàn được sắc phong làm Thái tử của Nhật Liệt hoàng triều.

      “Hoàng thượng quá lời rồi, sao bổn vương trách Hoàng thượng đây.” Bắc Thần Ngạo cười lạnh tiếngm giọng cũng hờ hững.

      Hoàng đế thở dài tiếng, vội vàng : “Như vậy ! Tối nay mở tiệc ở lại ăn bữa cơm, mẫu thân con cũng nhiều năm rồi chưa được gặp lại con, tối nay mẹ con hai người có thể tâm chút.”

      “Được, Hoàng thượng còn có việc gì ? Nếu như có, vi thần xin được cáo lui trước.” Thái độ của Bắc Thần Ngạo càng khiến Hoàng đế bất đắc dĩ.

      Khi Bắc Thần Ngạo và Bắc Thần Tường lui ra, Hoàng đế mỉm cười nhìn Bắc Thần Hàn.

      “Hàn nhi, đừng trách móc, Ngạo nhi như thế là bình thường, trẫm tin tưởng, qua thời gian tốt hơn.”

      “Phụ hoàng, hài nhi biết.” Bắc Thần Hàn gật đầu trả lời.

      Hoàng đế vội sang chuyện khác, trực tiếp hỏi: “Duyệt Duyệt cũng vào cung rồi hả? Phu thê hai con gần đây như thế nào?”

      Hoàng đế vẫn luôn biết từ đến lớn Bắc Thần Hàn thích Tô Duyệt Duyệt, cũng biết cực kỳ thích hôn áp đặt này, cho nên lo lắng sau khi thành thân, Tô Duyệt Duyệt có phải chịu uất ức hay .

      “Hài nhi và Duyệt Duyệt đều khá tốt.” Ánh mắt lóe lên, mặt lên chút dịu dàng.

      Chính xác là khá tốt, cũng rất đặc sắc, có Tô Duyệt Duyệt, mỗi ngày phủ Thái tử đều rất phong phú thú vị.

      Đuôi mắt Hoàng đế thấy được nét dịu dàng mặt Bắc Thần Hàn, thấy được có vẻ mọi chuyện tệ.

      “Trẫm nghe , Duyệt Duyệt mất trí nhớ, là sao?” Hoàng đế tiếp tục hỏi.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 24

      Ánh mắt của Bắc Thần Hàn thoáng qua tia phức tạp, gật đầu cái: “Đúng vậy, cẩn thận bị va chạm vào đầu, sau khi tỉnh lại mất trí nhớ.”

      Dĩ nhiên cho Hoàng đế rằng Tô Duyệt Duyệt trước kia qua đời, bây giờ là Tô Duyệt Duyệt khác ở trong người nàng, loại chuyện kì bí này ra chỉ sợ dọa chết Hoàng đế mất.

      “Như vậy sao. Chỉ cần Duyệt Duyệt có thương tích gì là tốt rồi.” Ánh mắt Hoàng đế xuất tia sáng, giống như tính toán cái gì, cuối cùng cười .

      “Được rồi, con nhanh cùng tìm Duyệt Duyệt , buổi tối nhớ cùng nhau tham dự yến tiệc.” Hoàng đế tiếp tục .

      Bắc Thần Hàn gật đầu, sau đó vội vàng ra khỏi ngự thư phòng, về phía vườn hoa, mà Hoàng đế nhìn cánh cửa trống rỗng kia, rồi nghĩ tới khuôn mặt ôn nhu của nhi tử mình, đột nhiên nở nụ cười thần bí.

      “Xem ra, người kia tới…” Hoàng đế thấp giọng .

      Vườn hoa trong Hoàng cung.

      Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương rảnh rỗi dạo quanh vòng, thấy có gì thú vị, lúc này thân ảnh kiều đột nhiên tới, đầu đội mũ phượng, Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn cách ăn mặc hoa lệ đó cũng biết đối phương là nhân vật to lớn, quả nhiên…

      “Hoàng hậu nương nương cát tường.” Đầu tiên Lãnh Phức Hương cung kính vấn an, khi nàng thấy Tô Duyệt Duyệt hề có động tác gì, vội vàng lôi kéo vạt áo của nàng.

      Tô Duyệt Duyệt hiểu ý của Lãnh Phức Hương, lớn tiếng hỏi: “Sao ngươi lại kéo y phục của ta?”

      Lãnh Phức Hương trợn tròn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, nghĩ nàng giả điên giả ngu sao? Chẳng lẽ nhớ được Hoàng hậu là người lợi hại như thế nào?

      “Ai ui, đây phải là Thái tử phi sao? Sao thế, trở thành phượng hoàng rồi mà có thể vô lễ như vậy sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng quên?” Lúc Lãnh Phức Hương chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu tới trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt cười lạnh tiếng, chút sợ hãi : “Ngươi cũng phải là Vương mẫu nương nương hay Quan Thế Bồ Tát, sao ta phải vấn an với ngươi?”

      “Ngươi quá càn rỡ rồi, Lý ma ma!” Sắc mặt Hoàng hậu đại biến, lần đầu bà ta gặp người dám vô lễ như vậy với mình.

      Chỉ thấy ma ma chừng năm mươi tuổi lên, ngoan mặt cũng biết được người chuyên cấu kết với Hoàng hậu làm việc xấu.

      “Có lão nô.” Lý ma ma lớn tiếng .

      Hoàng hậu trợn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, lạnh lùng sai: “Dạy bảo nàng ta cho tốt, dạy nàng ta quy củ hoàng cung, để nàng ta biết được lễ nghi cơ bản như thế nào.”

      “Lão nô tuân lệnh.” Bộ mặt Lý ma ma hưng phấn về phía Tô Duyệt Duyệt, dường như rất lâu rồi được đánh người, vất vả mới có con mồi có thể thỏa mãn dạy dỗ, chỉ tiếc, bà ta tìm nhầm đối tượng rồi.

      Tô Duyệt Duyệt cười cười nhìn Lý ma ma chậm rãi tới, thấy nụ cười đắc ý mặt hai chủ tớ, nhất thời khiến nàng liên tưởng tới Hoàng hậu và Dung ma ma trong Hoàn Châu cách cách… Ôi trời ơi… quá giống!

      “Lão điêu nô, ta khuyên ngươi tốt nhất nên lui về, nếu đừng trách ta hạ thủ vô tình với ngươi.” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở.

      Sắc mặt Lý ma ma khẽ biến, bà ta có thể cảm nhận được khí thế của Tô Duyệt Duyệt khác lạ so với hồi trước, bây giờ, cả người Tô Duyệt Duyệt tản mát ra cỗ sát khí, sát khí kia khiến bà ta có hơi sợ, nhưng vẫn giả bộ có chuyện gì, bước nhanh tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, giơ tay muốn đánh.

      Đột nhiên Tô Duyệt Duyệt lắc mình, tránh thoát bàn tay vung tới kia, sau đó nhanh chóng giữ chặt tay phải của Lý ma ma, tay khác lặng lẽ đặt lên ở sau lưng bà ta. Vốn Lý ma ma tức giận đỏ bừng mặt, nhưng sau khi quay đầu thấy thứ mà Tô Duyệt Duyệt để ở phía sau, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      “Thái… Thái tử phi tha mạng!” Cả người Lý ma ma run rẩy cầu xin tha thứ.

      Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, tức giận quát: “Lý ma ma, ngươi làm gì? Còn mau động thủ dạy dỗ nàng?”

      Cả người Lý ma ma run rẩy dám động đậy, Tô Duyệt Duyệt tươi cười kéo bà ta về phía Hoàng hậu, khi hai người tới trước mặt Hoàng hậu sớm nhịn được, nụ cười Tô Duyệt Duyệt càng lúc càng lớn, mà Lãnh Phức Hương đứng ở phía sau thấy được thứ tay Tô Duyệt Duyệt cũng hoảng sợ hết hồn.

      “Hoàng hậu nương nương, lão nô… Lão nô dám…” Lý ma ma run rẩy ..

      Sau khi Hoàng hậu trợn mắt lườm bà ta cái tức giận mắng Tô Duyệt Duyệt: “Tô Duyệt Duyệt, bổn cung ra lệnh cho ngươi ngay lập tức thả Lý ma ma.”

      Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt nhìn Hoàng hậu, “Vậy ngươi xin lỗi ta trước, ta so đo với các ngươi nữa.”

      “Càn rỡ, xem bổn cung giáo huấn ngươi như thế nào.” Hoàng hậu sầm mặt xuống, chút do dự nhào tới.

      Tô Duyệt Duyệt cười cười, trựa tiếp thả con vật dài đáng tay xuống, vứt người Hoàng hậu, “Thay ta chiếu cố Hoàng hậu tốt.”

      “A…” tiếng hét chói tai phá vỡ chân trời.

      Hoàng hậu thấy người là con rắn màu xanh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ngừng nhảy lên nhảy xuống muốn con rắn người rơi ra.

      Những người ngắm hoa xung quay nghe thấy tiếng đều cùng về phía Hoàng hậu và Tô Duyệt Duyệt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bộ dáng thất thố của Hoàng hậu.

      “Hoàng hậu nương nương, ngươi có biết bây giờ ngươi rất giống con chuột túi nhảy lên nhảy xuống ?” Tô Duyệt Duyệt nhìn bộ dáng của Hoàng hậu cười ha ha.

      “A… Người đâu… Nhanh lên! Nhanh bỏ con rắn này ra! Người đâu!” Căn bản Hoàng hậu nghe được lời của Tô Duyệt Duyệt, chỉ biết gọi tới gọi lui, chẳng qua là con rắn xanh kia dường như rất thích người mùi bà ta, quấn chặt bên hông thả lỏng.

      Hoàng hậu sợ đến mức cả người phát run, ngay cả búi tóc đầu tán loạn, phượng quan càng lung lay như muốn rơi, cả người chật vật tả nổi.

      Đột nhiên đường kiếm nhanh chóng phóng tới, con rắn xanh quấn quanh người Hoàng hậu thành hai khúc, Tô Duyệt Duyệt nhíu mày nhìn sang thấy Bắc Thần Ngạo chậm rãi tới, cuối cùng đứng cạnh Hoàng hậu.

      “Mẫu hậu.” lạnh lùng gọi.

      Hoàng hậu thấy con rắn kia chết, lúc này mới thở phào nhõm, lúc thấy Bắc Thần Ngạo càng thêm vui vẻ, “Ngạo nhi, con… Con trở lại.”

      Bắc Thần Ngạo chỉ gật đầu coi như đáp trả, câu gì tiếp, lúc này Hoàng hậu mới nhớ tới chuyện vừa rồi, lập tức xoay người nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám giễu cợt bổn cung, người đâu.” Hoàng hậu tức giận.

      Đường đường nàng là mẫu nghi thiên hạ, lại bị đứa tiện tì khiến thất thố như này, việc này như nào cũng nuốt trôi được.

      “Lão bà, ta khuyên ngươi tốt nhất nên tìm thái y trước, nếu độc rắn xâm nhập, vậy thảm đấy.” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở.

      Hoàng hậu hiểu ý của Tô Duyệt Duyệt, nàng ta vừa rồi bị rắn cắn, sao bị độc rắn xâm nhập được, lúc nghi ngờ thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình và Lý ma ma chằm chằm, điều này khiến Hoàng hậu càng mờ mịt.

      Lý ma ma vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người… người trúng độc?”

      Đến lúc đấy Hoàng hậu mới nhìn thấy mặt Lý ma ma, cũng hoàn toàn kinh ngạc, “Lý… Lý ma ma, sao mặt ngươi lại trở nên đen như vậy?”

      “Lão bà, chỉ lão điêu nô cũng mặt đen, mà ngươi cũng như vậy, mặt như con quạ đen.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt .

      Hoàng hậu dám tin lắc đầu điên cuồng, vội vàng quay đầu nhìn Lý ma ma, Lý ma ma gật đầu xác nhận điều Tô Duyệt Duyệt sai, giờ phút này chủ tớ hai người chỉ có thể nhìn được hàm răng trắng kia.

      “Tô Duyệt Duyệt, bổn cung và ngươi đội trời chung, thái y… Nhanh truyền thái y…” Trước khi Hoàng hậu vẫn quên trừng Tô Duyệt Duyệt, sau đó lo lắng sợ hãi nhanh về phía tẩm cung của mình.

      Sau khi Lãnh Phức Hương phục hồi tinh thần, vội vàng kéo Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt Duyệt, người Hoàng hậu trúng độc rắn phải ?”

      “Quận chúa có muốn thử chút ?” Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười quỷ dị.

      ra khi nàng bắt được con rắn kia bỏ được độc của nó ra, mà Hoàng hậu và Lý ma ma đen lại là do Tô Duyệt Duyệt mặt biến sắc vẩy mực phấn mặt bọn họ, căn bản phải độc rắn, chỉ cần tắm lần là trở về như cũ.

      Lãnh Phức Hương vội vàng lùi xuống bước dài, điên cuồng lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt này cả rắn cũng dám chơi, quá kinh khủng rồi.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 25

      Lúc này, thái giám vội vã tới cạnh Lãnh Phức Hương, “Phức Hương quận chúa, vương gia tìm người, mời người nhanh qua đó.”

      Sau khi Lãnh Phức Hương rời , nhất thời chỉ còn lại hai người Tô Duyệt Duyệt và Bắc Thần Ngạo, những người vây xung quanh sớm tản ra.

      Tô Duyệt Duyệt mở miệng hỏi trước, “Vừa nãy ngươi gọi bà ta là mẫu hậu, ngươi là con Hoàng hậu sinh à?”

      nghiệt dáng dấp đẹp như thế này, nghĩ tới là con của lão bà kia, tuyệt đối di truyền từ Hoàng đế rồi.

      Bắc Thần Ngạo tới cạnh nàng, cũng trả lời mà nhìn nàng chăm chú.

      “Vừa vừa .” lúc sau đột nhiên hạ giọng .

      Tô Duyệt Duyệt muốn gật đầu, đột nhiên thấy xa xa Bắc Thần Hàn nhìn xung quanh, lúng túng cười , “À, phu quân nhà ta tới tìm, xin lỗi tiếp được.”

      Sau khi xong định nhấc chân rời , khóe miệng Bắc Thần Hàn đột nhiên nâng lên nụ cười lạnh, trực tiếp giữ chặt tay Tô Duyệt Duyệt, cúi thấp đầu ngậm lấy miệng nàng.

      Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, Lục hoàng tử này làm cái gì? Khi nàng thấy được ý cười trong con ngươi , ngay lập tức hiểu được, ta cố tình…

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi tới đây cho bổn cung.” Phía trước truyền tới tiếng Bắc Thần Hàn rống giận.

      Bắc Thần Hàn tức giận nhìn chằm chằm hai người, thấy hành động thân mật càng thêm giận dữ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

      Bắc Thần Ngạo liếc nhìn bộ dạng tức giận của Tô Duyệt Duyệt, sau đó buông miệng của Tô Duyệt Duyệt, khóe miệng nhếch lên, “ ra ngươi vốn là của ta, miệng của ngươi ngọt.”

      Tô Duyệt Duyệt nghi hoặc nhìn bóng lưng rời , lời vừa rồi của có ý gì? Còn có, vì sao lại muốn chọc giận Bắc Thần Hàn? Huynh đệ hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, cầm chặt tay của nàng, tức giận quát: “Đáng chết, Tô Duyệt Duyệt, ngươi coi bổn cung chết rồi sao? Ngươi lại dám tình chàng ý thiếp với Lục hoàng đệ?”

      “Ngươi thần kinh à? Ngươi thấy ta cố tình làm vậy sao?” Tô Duyệt Duyệt liều mạng giãy khỏi tay .

      Căn bản Bắc Thần Hàn nghe vào lời giải thích của nàng, lửa giận càng cháy càng mạnh, lúc Tô Duyệt Duyệt chưa kịp phản ứng điểm huyệt đạo, sau đó vác vai thẳng tới tẩm cung của mình.

      “Bắc Thần Hàn, ngươi khốn kiếp, thả ta xuống!” Tiếng gào của Tô Duyệt Duyệt biến mất dần ở vườn hoa.

      Tẩm cung của Thái tử.

      Bắc Thần Hàn khiêng tô Tô Duyệt Duyệt về tẩm cung, ném thân thể thể cử động của nàng lên giường.

      “Cút hêt ra ngoài cho bổn cung.” tức giận đuổi hết cung nữ trong phòng.

      “Tên biến thái, ngươi muốn làm gì?” Tô Duyệt Duyệt thoáng hoảng hốt, hỏng bét, lần này mang ngân châm bên người, lại bị điểm huyệt, tránh thoát sao giờ?

      Bộ mặt Bắc Thần Hàn đen thui trở lại giường, hung tợn nhìn nàng chằm chằm.

      “Quan hệ của ngươi với Lục hoàng tử như nào?” Ngón tay thon dài của nhàng vuốt gò má của nàng, lạnh lùng hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt liếc cái, vừa rồi phải rồi sao, “Ta và có quan hệ, vừa rồi là cố ý, cố ý chọc giận ngươi, rốt cuộc huynh đệ các ngươi xảy ra chuyện gì, người biến thái người khủng bố.”

      “Tô Duyệt Duyệt, chú ý thái độ của ngươi.” nắm chặt cằm của nàng, ngoan lệ cảnh cáo.

      Tô Duyệt Duyệt hít hơi sâu, có câu , ở dưới mái hiên thể cúi đầu, núi xanh còn đó, lo gì có củi đốt.

      “À, đẹp trai. xin lỗi, nên tức giận, có thể giải huyệt đạo cho ta được , rất khó chịu đấy.” Tô Duyệt Duyệt cười cười với .

      Bắc Thần Hàn cũng cười, ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống, cuối cùng trước ngực của nàng xoa .

      “Biến thái, ngươi làm cái gì?” Tô Duyệt Duyệt cảm giác được tê dại từ thân thể.

      cởi giày, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể thể nhúc nhích của nàng, “Ngươi xem bổn cung muốn làm gì?”

      “Chuyện này, đẹp trai, giờ vẫn còn sớm, chúng ta tối nay tiếp tục có được ?” Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng vội .

      Bắc Thần Hàn thèm nghe lời của nàng, khoảng cách ngày càng gần, “Chờ bổn cung ăn ngươi xong, sau đó quay về phủ, chúng ta vẫn có thể tiếp tục.”

      “Ngươi… Ngô…” Tô Duyệt Duyệt muốn phản bác, lại bị chặn lại miệng.

      Bắc Thần Hàn vốn muốn dịu dàng hôn nàng, nhưng nghĩ tới miệng này vừa bị nam nhân khác chạm qua, lửa giận ở đáy lòng lại bùng lên, trừng phạt bằng cách cắn mạnh môi dưới của nàng, thừa dịp nàng kêu đau lập tức vươn lưỡi của mình vào cuốn lấy chiếc lưỡi trốn tránh của nàng.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, ngừng dời lưỡi chỗ khác, muốn tiếp tục hôn mình, nhưng Bắc Thần Hàn cho nàng cơ hội né tránh, giữ chặt cằm của nàng, ép nàng tiếp nhận trừng phạt của .

      “Khốn kiếp… Đủ rồi… muốn…” Tiếng kháng nghị của Tô Duyệt Duyệt vang lên ngừng.

      Bắc Thần Hàn buông miệng của nàng, tươi cười : “Đợi xem bổn cung thuần phục con mèo hoang ngươi như nào.”

      nhẫn nại đủ lâu rồi, bọn họ thành thân cũng được nửa nắm, đến bây giờ còn chưa động phòng, bỏ qua giờ phút cơ hội này.

      “Này, phải ngươi chơi đấy chứ?” Tô Duyệt Duyệt trợn to mắt nhìn .

      “Ngươi cảm thấy có thể là giả sao?” Bắc Thần Hàn cười cười, sau đó trực tiếp cởi xuống y phục của nàng, chiếc yếm hồng phấn cũng ra.

      Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt càng hốt hoảng, ngừng nghĩ biện pháp để có thể giải huyệt đạo, nhưng đều vô dụng.

      Bàn tay của Bắc Thần Hàn cũng an phận, nhanh chóng gạt yếm của nàng, mà hai khối tuyết trắng trong nháy mắt nhảy ra ngoài, Tô Duyệt Duyệt hét lên tiếng, ánh mắt của Bắc Thần Hàn cũng càng ngày càng nóng, chút do dự nắn bóp hai khối tuyết trắng mê người kia.

      “Ngươi xem, phản ứng của ngươi thành thực đến như nào.” Bắc Thần Hàn cười cười, ngón trỏ và ngón cái ngừng vân vê nụ hoa, khiến nó cứng rắn đứng thẳng lên.

      “Ngươi… Cái tên biến thái này…” Tô Duyệt Duyệt mắng liên tiếp, nhìn chằm chằm.

      Trời ạ! phải nàng cứ như vậy mà bị ăn chứ! Nên làm cái gì bây giờ?

      tại bổn cung cho ngươi biết, thân thể của ngươi có bao nhiêu thành thực.” Bắc Thần Hàn cười tà mị, cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy quả dâu đỏ tươi đó vào miệng, cũng ngừng lấy đầu lưỡi trêu chọc, quả khác cũng được ngón tay thon dài đối xử công bằng, ngừng vân vê xoa nắn.

      Tô Duyệt Duyệt cảm thấy tê dại trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, hạ thân cũng bắt đầu khó chịu, nàng rất muốn uốn éo thân thể nhưng lại cử động được, điều này so với chết còn khó chịu hơn.

      “A… Tên biến thái, ngươi dừng tay.” Khuôn mặt nàng đỏ rực nhìn khẽ .

      Nhưng Bắc Thần Hàn tà ác những dừng tay, ngược lại bàn tay rời khỏi quả dâu được xoa nắn kia, dưới con mắt kinh ngạc của Tô Duyệt Duyệt, trực tiếp thò vào tiết khố của nàng.

      “Ngươi…” Tô Duyệt Duyệt tức giận nhìn chằm chằm, nàng muốn khép hai chân lại, nhưng thể nhúc nhích, chỉ có thể để Bắc Thần Hàn thoải mái mở chân mình ra.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 26

      “Bổn cung làm sao? Ngươi xem ngươi ướt rồi. Vốn ngươi cũng thích được bổn cung chạm vào phải ?” Bắc Thần Hàn buông quả dâu sưng đỏ kia ra, tà ác .

      Tô Duyệt Duyệt muốn mở miệng mắng , nhưng ngón tay của báo trước tiến vào trong cơ thể khiến nàng hít hơi, muốn tức giận nhưng tiếng lại trở thành tiếng rên rỉ, “A…”

      Bắc Thần Hàn cười mập mờ, thả khí ở bên tai nàng, “Tiếng của ái phi dễ nghe.”

      “Ngươi là cái tên khốn kiếp, biến thái chết tiệt, bỏ tay ra…” Rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt biết được cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà ra được.

      Thái tử này quá biến thái, ghê tởm, tức chết nàng.

      Ánh mắt Bắc Thần Hàn càng ngày càng nóng bỏng, để ý tới nàng lên tiếng kháng nghị, đôi môi ấm áp trực tiếp hôn lên chiếc cổ nhắn của nàng, ngón tay cũng tàn ác rút ra rút vào, càng theo nụ hôn càng kịch liệt, tốc độ ngón tay cũng càng mạnh.

      “Ngươi… khó chịu. Dừng… Dừng lại…” Trong nháy mắt cơ thể của Tô Duyệt Duyệt tê dại chống đỡ được, nhưng nàng lại thể cử động, chỉ có khuôn mặt đỏ rực và tiếng kháng nghị rên rỉ phát ra mới diễn tả được khó chịu bây giờ.

      Lúc này, đột nhiên Bắc Thần Hàn rút ngón tay của mình ra, cũng rời khỏi giường, khi quay lại Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc lần nữa nhìn toàn thân mảnh vải của . Trời ạ! phải chứ! Xem ra lần này tránh được rồi.

      đè thân thể nóng bỏng của mình lên, cũng mở hai chân tuyết trắng của Tô Duyệt Duyệt ra, để cho phần nóng bỏng của mình chĩa vào nàng. Tay của nhàng, khiến cho thân thể vẫn cứng ngắc trở nên mềm nhũn.

      Tô Duyệt Duyệt cảm giác được huyệt đạo của mình được giải, chút do dự vươn tay muốn chống cự, nhưng Bắc Thần Hàn sớm đoán được ý đồ của nàng, tay trực tiếp giữ bàn tay an phận kia.

      “Ngươi cảm thấy bổn cung để cho ngươi có cơ hội chống cự sao?” tà ác cười tiếng, chậm rãi đưa thứ nóng rực của mình vào trong cơ thể của nàng.

      Tô Duyệt Duyệt hít hơi khí lạnh, cảm thấy vật khổng lồ dần dần vào trong cơ thể, Bắc Thần Hàn cắn răng, Tô Duyệt Duyệt chặt khiến càng thêm điên cuồng, tiến vào rồi lại lùi ra tý, nhàng ma sát ở lối ra của nàng.

      “Ngươi…” Tô Duyệt Duyệt tức giận nhìn chằm chằm, khó chịu trong cơ thế khiến nàng nổi cáu, này tuyệt đối là cố tình, loại trêu đùa chí mạng này là cố tình hành hạ nàng.

      “Bổn cung làm sao? Có phải muốn bổn cung vào thêm chút nữa? Giống như vậy.” tà ác , vừa vừa đưa vào trong cơ thể nàng chút, rồi lại lui ra.

      Tô Duyệt Duyệt cắn chặt môi dưới, cảm giác hư trong cơ thể khiến nàng phát điên rồi, tên biến thái này sao dứt khoát chút, trực tiếp vào phải tốt sao? lại còn cố ý vào ra ở lối vào.

      “Khó chịu sao? Có muốn bổn cung hay ?” chịu đựng sưng trướng phía dưới, khàn giọng hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt tức giận thèm nhìn , nhưng động tác giãy dụa của nàng nhu cầu cơ thể.

      Bắc Thần Hàn cười cười, muốn tiếp tục hành hạ nàng, cũng muốn tự hành hạ mình, thở dài cái, lần nữa đưa thứ nóng bỏng của mình vào sâu bên trong nàng, thể chờ đợi thêm nữa để biến Tô Duyệt Duyệt thành nữ nhân của .

      Lúc cảm nhận được màng mỏng chắn ở đó ngừng lại tý, sau đó chuẩn bị công phá phòng tuyến cuối cùng.

      “Tình cảm của Thái tử và Thái tử phi tốt nha! Ban ngày cũng có thể thắp lửa nóng như vậy.” Đột nhiên giọng vang lên từ phía cửa.

      Tiếng quen thuộc trong nháy mắt khiến hai người giường giật mình, Tô Duyệt Duyệt bị dọa co rụt người lại, điều này cũng khiến Bắc Thần Hàn hít hơi, tiếp đó phần cứng rắn của khống chế được phun trào ngay cạnh màng chắn mỏng manh đó.

      “Đáng chết…” Sắc mặt tái xanh khẽ rủa tiếng, chưa từng bị như vậy bao giờ, chưa kịp bắt đầu mà kết thúc rồi.

      Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được có cỗ nhiệt chảy ra từ cửa động của mình, trnog nháy mắt bật cười.

      “Mẹ ơi, điện hạ người còn bằng ông già, sớm như vậy ra rồi… Ha ha ha…”

      Mặt Bắc Thần Hàn lạnh lùng khó coi, kéo chăn qua đắp kín mít hai người lại, nhìn chằm chằm người phá đám ở phía cửa.

      “Sao ngươi vào gõ cửa?” cắn răng lạnh lẽo .

      Ánh mắt Bắc Thần Ngạo thoáng qua ý cười, nhún vai cái, “Thần đệ có gõ rồi, chẳng qua ai trả lời, nên tự vào.”

      “Ngươi cút ra ngoài cho bổn cung. Ngay.” Bắc Thần Hàn căm tức nhìn chằm chằm , quát lên.

      Đáng chết, người này là cố ý hay vô ý, sao tự tiện xông vào tẩm cung của người khác?

      Khi Bắc Thần Ngạo rời , Bắc Thần Hàn nhìn nữ nhân nghẹn cười bên cạnh, vừa nhớ lại tình huống vừa rồi, sắc mặt càng thêm khó coi, nữ nhân này lại dám so sánh bằng ông già, đáng giận.

      “Cười vui lắm sao?” cắn răng nhìn nàng.

      Mắt to của Tô Duyệt Duyệt đảo qua đảo lại, gật đầu như giã tỏi, sợ hãi chút nào nam nhân bên cạnh khuôn mặt ngày càng xanh mét.

      Bắc Thần Hàn thất bại kéo chăn ra, xuống giường mặc y phục.

      “Này, chỗ tắm ở đâu?” Tô Duyệt Duyệt nhìn hỏi.

      người dính nhớp nháp mà lưu lại, giờ phút này nàng chỉ muốn tắm rửa sạch .

      “Ngươi muốn làm gì?” nghi ngờ hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt cho mặt mũi, khách khí , “Chẳng lẽ ngươi muốn ta mang theo cái mà ngươi vừa ấy ấy ra để ăn cơm hử?”

      Nghĩ tới khuôn mặt khó coi của lúc nãy, nàng lại buồn cười, đường đường là thái tử mà lại xuất ra quá sớm như thế, đủ khiến mất mặt.

      “Tô Duyệt Duyệt, lần này là ngoài ý muốn, lần sau ta chứng minh cho ngươi xem.” Bắc Thần Hàn phục nhìn nàng.

      Mặc dù ngoài miệng vậy, nhưng nội tâm bóng ma nho , nỗi sỉ nhục khí phái nam nhi này khiến vĩnh viễn thể quên được.

      Tô Duyệt Duyệt liếc ngang dọc, tốt bụng : “ đẹp trai, bảo ngươi đừng quá phong lưu mà chịu nghe, nhìn . Nhìn ! Chỉ bị cái cửa làm giật mình, mà ngươi còn khống chế được bằng ông già, vội vàng ra rồi.”

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi câm miệng cho ta, chuyện này được để lộ ra ngoài biết chưa?” Bắc Thần Hàn nổi giận lôi đình.

      “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, đừng có mà lớn tiếng như thế.” Tô Duyệt Duyệt vuốt tai.

      Cứ như vậy, trong sạch của Tô Duyệt Duyệt được giữ lại, nguy hiểm, quá nguy hiểm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :