1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      A Cửu ráng nuôi thỏ cho lớn nhé. Nhưng phải sủng hết mình, đừng có làm thỏ sợ hãi đến lớn nổi
      saoxoayBạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 25 (tiếp)
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      đời đó, thành Thiền Châu ôn dịch đại náo, nàng để ý an nguy của mình, tuổi còn theo phụ thân vào Thiền Châu cứu người. biết tạo được bao nhiêu phúc báo, cơ hồ được người người coi là ngọc nữ hạ phàm, đem lại mĩ danh tiểu thần y Cố Nghiên.

      Thời điểm đó kỳ nàng cũng chờ mong, chết chết , nàng cũng chết lặng.

      Nhưng mà tại ngoài thành Thiền Châu, nàng gặp tiểu thiếu niên phong hoa tuyệt đại kia, hai tiểu hài tử trò chuyện với nhau vui.

      Thời điểm đó nàng ngu dốt a, nhận ra thiếu niên tuyệt sắc này kỳ chính là cừu địch mỗi đời của nàng — nam nhân năm đời đều hại nàng thê thảm lìa trần.

      Bất quá cũng có gì kỳ quái, bởi vì chết năm đời, nàng vừa thấy liền kinh hồn táng đảm, ở đâu có tâm tư thưởng thức dung mạo tuyệt thế này nọ, cho dù thấy được khuôn mặt kia, cũng chỉ thấy trầm.

      Thử hỏi, dù Hắc Bạch Vô Thường có đẹp đến trời, mấy người có thể thưởng thức?

      Cho nên nàng hồ đồ biết cùng tiểu thiếu niên kết thành bạn tốt. Cũng trong lúc hai người tay cầm tay cùng nhau trở về thành, gặp số người đông như ong vò vẽ hoảng hốt theo tới, sau đó những người đó rầm rầm rào rào quỳ gối trước mặt tiểu thiếu niên, miệng kêu Cửu hoàng tử.

      Lúc đó nàng vừa nghe Cửu hoàng tử, cả người liền treo lên. "Ngươi, ngươi là Cửu hoàng tử?"

      "Đúng vậy, tuy rằng tuổi ta còn , nhưng sinh ở hoàng gia, Thiền Châu có ôn dịch, ta cố ý thỉnh cầu phụ hoàng đến tìm hiểu, vì phụ hoàng phân ưu giải nạn, vì xã tắc mưu phúc."

      Còn tuổi, đến cũng là đạo lý ràng. Hơn nữa ánh mắt rất trong sáng, quả thực hoàn toàn bất đồng với Cửu hoàng tử lãnh tàn bạo trong ấn tượng của nàng.

      A Nghiên còn sót tia hi vọng, cẩn thận hỏi thử: "Ngươi, ngươi gọi là A Nguyên?"

      Hoàng tử lúc này phát nàng khác thường, càng cầm chặt tay nàng, gật đầu : "Đúng vậy, ta nhũ danh gọi là A Nguyên, đại danh, họ Tiêu tên Đạc."

      Thốt ra lời này xong, A Nghiên bị cầm tay trực tiếp ngất xỉu.

      Đúng vào lúc này, phụ thân của A Nghiên cũng tới, mang A Nghiên . Còn Cửu hoàng tử thân là hoàng tử, cũng có rất nhiều việc phải làm, trong lòng nghi hoặc vì sao vừa rồi A Nghiên khác thường? Bất quá rời trước, vừa lo lắng A Nghiên hiểu sao té xỉu, vừa mong chờ lần sau lại gặp lại A Nghiên, nhất định phải hỏi cho minh bạch.

      Nhưng tính toán triệt để thất bại, bởi vì A Nghiên khi biết mình trong lúc vô ý gặp hung thần ác sát tương lai, trực tiếp gói đồ suốt đêm chạy trốn.

      Trốn đến chân trời góc biển, nàng cũng muốn chạy.

      Cho dù đây là số mệnh gặp lại, cho dù loại giãy dụa này hề có hi vọng, nàng cũng muốn cùng vận mệnh liều chết phản kháng đến cùng.

      Từ đó, nàng bắt đầu trở nên bình thường, lưu lạc thiên nhai, hành y tế thế, lưu tên họ.

      Nàng giống như lục bình, dám ở chỗ quá mười ngày.

      Mãi cho đến ngày, lúc nàng lưng đeo sọt hự hự leo núi hái thuốc, đôi quan ủng chặn đường nàng .

      Người đến là nam nhân tướng mạo bình thường. "Nghe ngươi là thần y?"

      "Ta phải thần y."

      "Ngươi là Nghiêm Cố?" (lúc đó nàng cải danh đổi họ thành Nghiêm Cố, Nghiêm Cố, Cố Nghiên, chính là đọc ngược)

      "Ta phải Nghiêm Cố!"

      "Ngươi... là đại phu?"

      ", , ta phải đại phu!"

      "Vậy thuốc lưng ngươi?"

      "Ta là người trồng thuốc, chữ to biết lại càng biết y thuật, đây là hái thuốc bán cho đại phu!"

      Trầm mặc lát, đối phương rốt cục : "Hảo, ta tìm người khác."

      A Nghiên nhàng thở ra.

      Ai biết đối phương bất chợt xoay người, lạnh lùng : "Nghiêm Cố!"

      A Nghiên sắc mặt đại biến, biến rồi, ra vẻ bình tĩnh : "Gọi cái gì mà gọi?"

      Đối phương cũng tính trước kỹ càng: "Ngươi chính là Nghiêm Cố."

      A Nghiên kiên trì : "Ta thực phải."

      "Theo ta ."

      " ."

      " cũng phải ."

      A Nghiên nghe thế, vội bỏ chạy, chạy nhanh, giống như phía sau có con sói đuổi theo nàng.

      Đối phương chút hoang mang, ném ra sợi dây thừng túm được A Nghiên.

      Sợi dây thừng trói A Nghiên tại chỗ.

      Mẹ nó, trực tiếp cắn miệng cỏ.

      Người này công phu rất cao, tuyệt đối phải người bình thường a!

      Đối phương tới bên cạnh nàng: "Gia chủ ta trúng độc, cần phải có người giải độc, thỉnh nương thu xếp chuyến. Cứu mạng người bằng xây bảy cấp phù đồ, huống chi gia chủ ta thân phận phi phàm, nếu nương có thể cứu, ngày sau chắc chắn báo ơn lớn."

      A Nghiên khóc ra nước mắt, đem mặt chôn ở trong bụi cỏ đồng ý: "Ta ."

      Nhưng đối phương căn bản nghe, túm lấy đai lưng nàng vội vàng chạy xuống núi.

      Chủ tử người này đương nhiên là oan gia mấy đời mấy kiếp của nàng - Tiêu Đạc.

      Mấy năm thấy, gặp lại Tiêu Đạc, cũng thay đổi rất nhiều.

      Khuôn mặt mơ hồ có bộ dáng thiếu niên, dung mạo tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong, tôn quý phi phàm, nhưng mà mặt mày hơi thở cũng thay đổi.

      trở nên đông lạnh điêu tàn, ánh mắt cũng có thể làm cho người ta rét mà run, cả người tản ra loại hơi thở lạnh như băng.

      ngồi sạp, nâng con ngươi hẹp dài, ánh mắt hơi trào phúng quét về phía A Nghiên vừa vào cửa. "Phi Tuyết, đây là thần y ngươi tìm?"

      trong mắt đều là xem thường, hiển nhiên coi A Nghiên thành bọn giang hồ bịp bợm lừa gạt.

      Cũng khó trách nghĩ như vậy, lúc đó A Nghiên mặc áo choàng màu vàng đất, bởi vì nhiều năm bôn ba bên ngoài, thậm chí lên núi hái thuốc, mặt giống như trứng cháy đen nhẻm, huống chi còn dính theo mấy cọng cỏ đuôi chó đung đưa.

      Bộ dáng này, là cùng thần y trong truyền thuyết cách nhau khá xa.

      thậm chí nhận ra đây là tiểu nương mấy năm trước từng nắm tay luyến tiếc buông ra.

      " người ta trúng độc, sống quá ba ngày." với nàng như vậy.

      Nàng cúi đầu, yên lặng nghĩ, xứng đáng...

      "Trị hết độc của ta, ngươi cũng theo ta cùng chết ." Lúc như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân lại nổi lên nụ cười trào phúng, trong con ngươi cũng mịt mờ sâu thấy đáy.

      Lúc nghe tới chữ chết, nàng rốt cục nhịn được ngẩng đầu lên.

      Có đôi khi nàng thấy rất kỳ quái, đến cùng là vận mệnh thế nào? Sao cứ để nàng cùng nam nhân này trong sinh và tử thắt nút thắt?

      Nàng ngửa mặt dũng cảm nhìn nam nhân trước mặt giống như diêm la đáng sợ: "Vì sao ngươi muốn giết ta?"

      Ngồi ở sạp, Tiêu Đạc đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trứng cháy lại có đôi con ngươi trong suốt, trong con ngươi đó mang theo cam lòng, thốt ra chất vấn.

      hơi run, sau đó nhíu mày, cười lạnh: "Bóp chết con kiến, cần lý do sao?"

      A Nghiên vì chuyện chết năm lần mà buồn bực, nay cố lấy dũng khí nhưng lại được đáp án như vậy.

      Đúng vậy, bóp chết con kiến có đôi khi cần có lý do. Có lẽ do thuận tay, có lẽ tâm tình tốt mà thôi.

      Dù sao bóp chết con kiến là chuyện dễ dàng.

      A Nghiên rầu rĩ cúi đầu, thêm câu nào nữa.

      Nàng bị bắt giải độc chữa bệnh cho Tiêu Đạc.

      Kỳ nàng càng muốn trực tiếp làm thịt Tiêu Đạc, nhưng chung quanh đám cấp dưới như hổ rình mồi, còn có mấy đại phu muốn cùng nàng thảo luận biện pháp giải độc, nếu nàng ra tay, sợ là bị đâm đao trước.

      A Nghiên thực bắt đầu giải độc cho , nàng rất có thiên phú về y thuật, hai ngày hai đêm ngủ, rốt cục nghiên cứu ra biện pháp giải độc, mặc dù triệt để giải hết độc, nhưng cũng tạm thời phải lo về tính mạng.

      Bởi vì coi như nàng lập công lớn, đám cấp dưới cuối cùng thả lỏng cảnh giác, bọn họ tôn xưng nàng là thần y, cho nàng cẩm y ngọc thực, cũng dám mắt lạnh đối với nàng nữa.

      Nàng mượn cơ hội cầu tự mình chăm sóc thân thể Cửu hoàng tử, đám cấp dưới cũng đáp ứng.

      Nàng thừa dịp này, bắt đầu hạ độc mạn tính trong thức ăn của Cửu hoàng tử, cái loại độc này nàng đặt tên là "Mỉm cười mười chín ngày", ý là: trúng phải độc này có thể sống mười chín ngày, nhưng đến ngày thứ mười chín, nếu dùng giải dược, như vậy ngày hai mươi chết.

      Nàng quyết đoán hạ loại độc này cho , lặng yên tiếng động, có người phát .

      Lúc nàng hạ độc, trong đầu cũng từng lóe qua cảnh tượng tốt đẹp kia. Lúc còn cũng tuấn mỹ tuyệt luân, dùng con ngươi ôn hòa mỉm cười nhìn nàng, nắm tay nàng, thế nào cũng chịu buông ra.

      Bất quá màn này rất nhanh bị năm đời chết thảm bao phủ hết.

      giết ta, ta cũng vì mà chết.

      tại hạ độc , oán.

      Huống chi, tiểu thiếu niên từng nắm tay nàng kỳ còn, trưởng thành thô bạo, coi mạng người như cỏ rác.

      Lúc hạ độc khắc kia nàng triệt để bình tĩnh lại, giống như lão già bà mụ từ nay về sau ở bên người .

      chuỗi ngày kia là lòng tràn đầy hạnh phúc, xem dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, mày kiếm bay xéo tuấn khí thế, cùng với hai tròng mắt trầm lạnh như băng, nghĩ đến lâu sau chết vào tay mình, nàng liền nổi lên loại vui sướng thể kiềm chế.

      ngày lại ngày, mặt trời mọc mặt trời lặn, nàng vẫn luôn luôn cùng .

      Nàng đếm đầu ngón tay mấy ngày còn lại, cuối cùng đếm tới ngày mười tám.

      Ban đêm ngày đó, cũng là đêm buổi tối mát trời. nằm nghiêng giường thấp, nhìn trăng sáng treo cao, chuyện. Cứ mím môi yên lặng xem chấm xa xôi.

      A Nghiên cao hứng phấn chấn hầu hạ ở bên cạnh, khóe môi lộ ra nụ cười.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên mở miệng. "Ngươi hôm nay cao hứng?"

      "Có, có chút..."

      "Vì sao?" thanh bình tĩnh gợn sóng.

      "Cũng, cũng có gì..." muốn cho nàng biết xấu hổ ra miệng, bởi vì ngươi phải chết, cho nên ta cao hứng đến độ ngủ yên sao?

      Nàng nên lời, bất quá cũng may hỏi tiếp.

      Vì thế nàng càng dè dặt cẩn thận, cúi đầu theo dõi .

      Lúc này trong bụi cỏ vang lên tiếng dế kêu, ngày hè gió mát thổi qua, trong viện yên tĩnh an tường. Mà giường thấp, ánh trăng sáng tỏ giống như khối sa màu bạc phủ lên dung mạo tuyệt thế của . khép hai tròng mắt lại, lông mi cong dài.

      biết vì sao, nàng nhìn yên tĩnh ngủ nhưng lại cảm thấy khuôn mặt kia có vài phần tịch mịch.

      Trong lòng nàng vừa khéo lại nhớ tới thiếu niên mới mười tuổi kia.

      Thời điểm còn , tính tình so với tại hoàn toàn giống.

      Mấy năm nay, đến cùng phát sinh chuyện gì, lại biến thành bộ dáng hôm nay?

      lúc nghĩ như vậy, hơi hơi nhếch môi mỏng, thanh khàn khàn, ngữ khí lãnh đạm : "Nghiêm thần y, kỳ có đôi khi ngươi làm ta nhớ tới cố nhân."

      "Nga?” A Nghiên nhất thời tim đập gia tốc.

      "Bất quá ngươi phải nàng." như vậy.

      "Nàng, nàng tại ở đâu?” A Nghiên nắm chặt góc áo, tận lực khắc chế kinh hoàng, ra vẻ bình tĩnh hỏi.

      " biết." Lúc ra mấy chữ này, thanh bình tĩnh, thèm quan tâm.

      A Nghiên hít hơi sâu, yên lặng nhắm mắt lại, chuyện nữa.

      Lúc này lại có trận gió thổi qua đình viện nho . Truyền đến thanh hài đồng chơi đùa, theo đó còn có mùi hoa sơn chi dễ ngửi.

      Nam nhân nằm ở giường thấp bỗng nhiên nỉ non: "Người ta căn bản muốn gặp ta, ta vì sao còn phải tìm nàng..."

      Trong thanh là nồng đậm đơn cùng bất đắc dĩ, giống như... giống như con chó đáng thương bị chủ nhân vô tình từ bỏ.

      khắc kia A Nghiên dường như nghe được tiếng tim mình vỡ ra.

      phải chết.

      Vĩnh viễn cũng thấy được người muốn tìm.

      loại chất lỏng ướt át lướt qua gương mặt nàng, nàng lau , dĩ nhiên là lệ.

      Nàng đến cùng là mềm lòng, vì con cá sấu hung tàn mà rơi nước mắt sao?

      Nàng thống khổ ngồi xổm xuống, mặt còn huyết sắc.

      Ngoài nàng cùng cha mẹ, có ai biết nàng từ trái tim có tật, vốn nên quá mức kích động, quá mừng rỡ đau buồn lấy mạng nàng.

      Nàng run run môi, trong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân nằm ở giường thấp.

      Đêm dài như nước, trăng sáng quạnh quẽ, gió thổi lưu luyến, chỉ có ngọn đèn mái nhà nhàng lay động, ở khuôn mặt tôn quý lạnh lùng rơi xuống bóng đen tịch mịch.

      mệt mỏi. ngủ. Có lẽ ngày mai tỉnh lại.

      Nàng thống khổ hít thở thông, giãy dụa dùng tia khí lực cuối cùng, muốn chạm vào gương mặt đầy tịch mịch kia, lại chung quy thể.

      Đời này, nàng lại chết, vẫn là vì mà chết.

      Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ cũng thể hoàn toàn trách .

      A Nghiên cánh tay vô lực buông xuống, cả người như núi ngọc chống đỡ nổi ngã xuống.

      Trong tia ý thức mơ hồ cuối cùng, nàng tinh tường nghe được tiếng nam nhân ngủ ở giường thấp nỉ non. “A Nghiên..."
      Last edited by a moderator: 17/7/17

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Duyên phận có phải bị xếp sai k nhỉ, mấy lần ac suýt có gian tình toàn chết lãng xẹt, đến đời này mới thành công
      Lim-0403, heavydizzyA fang thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 26: Mỹ nam kế của
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​

      Đời thứ sáu A Nghiên cũng biết mình chết dường như thực thể tính đầu Tiêu Đạc, nếu phải tim mình có tật, căn bản chết.

      Nhưng đến đời thứ bảy, lúc nàng lần nữa gửi hồn người sống vào đứa bé sơ sinh oa oa khóc kêu từ trong bụng mẹ chui ra, nàng bất đắc dĩ.

      là có chút phiền, nhiều lần như vậy, mỗi lần đều có người kinh hỉ vây quanh, mỗi lần đều ôm nàng khen giống hệt "Cha mẹ", còn khen đôi mắt có tinh thần như thế nào.

      Những người này sao thể đổi phương thức chuyện khác, thế nào cứ phải ngàn bài điệu như thế?

      Bé sơ sinh cũng biết phiền nha! Lỗ tai cũng kén nghe a!

      Cho nên nàng cần phải tránh Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc là đại phôi đản (đồ trứng thối) tâm cơ thâm trầm. lắm trò, vì để cho mình chết, là các loại biện pháp đều nghĩ ra, hơn nữa cũng cùng dạng.

      Xem , đến mỹ nam kế cũng đem ra dùng!

      là — cái này còn có thể nhịn còn gì thể nhịn?

      A Nghiên cứ như vậy thất vọng suốt tháng, đến cười cũng cười chút, mãi cho đến lúc đầy tháng, nàng rốt cục nghĩ thông suốt.

      Chết ở đời thứ sáu kỳ có thể lý giải, chuyện này ít nhất cho nàng khắc sâu giáo huấn: phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc. Về sau phàm là giống đực có điểm nào dễ coi, cho dù là muỗi đực, cũng phải rời xa, chừng chính là Tiêu Đạc biến thành.

      Suy nghĩ cẩn thận nàng hé môi cười tiếng, trong tiếng cười ngọt ngào này, biết kinh diễm bao nhiêu lão gia phu nhân chung quanh.

      Mọi người kinh hô: "Xem đứa này, ai nàng cười, nhìn xem cười nè, là bộ dáng tốt!"

      Từ đây, vừa mới trăng tròn mỹ danh A Nghiên truyền xa!

      **************

      Tiêu Đạc tới bên giường của mình, nhìn A Nghiên mắt rưng rưng, ngồi ngơ ngác ở đó, trong mắt mảnh hồi ức mờ mịt. nhìn nửa ngày như vậy, rốt cục hơi hơi nhíu mi, khẽ mở môi mỏng, khàn giọng hỏi: "Ngươi thực cần đại phu sao?"

      A Nghiên trong giây lát tỉnh lại từ hồi ức, dùng cặp mắt to còn trầm mê trong "Ta là bé sơ sinh đầy tháng" ngây thơ biết, kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc.

      Rất nhanh, nàng tỉnh ngộ lại.

      "Cám ơn Cửu gia, nhưng nô tì rất sợ đại phu!" đến đây, trong lòng nàng lại nhớ tới chuyện vì bệnh tim phát tác mà chết khổ.

      Lúc này đây, nàng nhất định phải độc chết , hơn nữa kiên quyết thể để mạng mình bồi theo!

      Nếu nàng sống tám đời tiếc nuối lớn nhất là cái gì? Nhất định là thể tận mắt thấy nam nhân đáng giận kia chết ở trước mặt mình — nàng thậm chí biết, sau này đến cùng có chết ?

      Trước kia nàng chắc chắn chết, bị mình hại chết, tuy rằng chết chậm ngày so với mình, nhưng đến cùng là chết. Nhưng bây giờ, nàng có chút xác định.

      Vì sao khối gà chiên vừng mật ong thơm ngon nàng đặc biệt điều chế có thể làm cho mình thượng thổ hạ tả, bụng đau như xoắn, nhưng ăn nhiều như vậy lại có chút tác dụng gì?

      là người sao, thực là người sao?

      Tiêu Đạc hiển nhiên cũng phát nàng khác thường. hơi cúi thân hình thon dài cao ngất, như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn phô ra vẻ biến ảo phong phú.

      "Ngươi nghĩ cái gì?" trong thanh khàn khàn thậm chí mang theo vài phần nhu hòa.

      "Nô tì nghiền ngẫm trù nghệ, mười năm tinh lực tôi luyện, mất hai canh giờ tỉ mỉ chế biến mới ra món gà chiên vừng mật ong."

      "Món đó vị tệ." Tiêu Đạc cho A Nghiên mặt mũi.

      "Gia cũng cảm thấy ăn ngon lắm a?”A Nghiên cẩn thận thử.

      "Ta thực thích, ngày mai lại làm ." Tiêu Đạc hầu kết giật giật phi thường khả nghi, dường như nuốt nước miếng.

      "Trong phòng bếp còn lại ít?” A Nghiên con mắt chuyển a chuyển tiếp tục thử.

      " còn." Tiêu Đạc phi thường khẳng định chuyện này.

      "Ân? Nô tì nhớ là còn mâm...” A Nghiên nhớ rất ràng a.

      " mâm đó... cũng bị ta ăn hết." Tiêu Đạc thanh thấp mà thong thả, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ.

      "Đều ăn a...” A Nghiên ngửa mặt nhìn , nghĩ tới cái người này tham ăn như vậy, giống hệt tiểu hài tử tham ăn.

      Theo góc độ của nàng có thể nhìn thấy cằm người này. sinh ra đẹp mắt, cằm cũng có mị lực. đời này làm sao có thể có cái cằm đẹp mắt như vậy? Đẹp mắt như vậy làm sao có thể sinh ra ở người kẻ thù?

      A Nghiên nhìn đến nhập thần, đột nhiên nhớ tới giáo huấn đời thứ sáu, vội vàng dời ánh mắt , cúi đầu.

      Phi, ràng là xấu, xấu đến chết!

      "Cửu gia thích ăn, ngày mai nô tì lại làm cho Cửu gia!" Đương nhiên phải làm, mỗi ngày làm, mỗi ngày ăn, cho dù thân mình ngươi làm bằng sắt, ta cũng tin ngươi ăn chết.

      Tiêu Đạc mỉm cười, buồn cười nhìn A Nghiên xấu hổ giường. "Chờ ngươi hết bệnh rồi ."

      còn thực săn sóc a, A Nghiên trong lòng nổi lên tia cảm động.

      "Ngươi tại thối như vậy, còn bệnh, làm ra đồ ăn nhất định thể ăn."

      Kết quả câu tiếp theo, trực tiếp đập nát bong bóng trong lòng A Nghiên.

      Ta phi, vẫn là ngươi ăn cho chết !

      "Ta bảo thôn trang đưa xuống mấy con gà tam hoàng."

      ***********************

      Đêm nay, A Nghiên nhọc lòng cân nhắc tiếp tục hạ độc Tiêu Đạc như thế nào, cái "Mỉm cười mười chín ngày" đời trước có thể dùng lại, bất quá dược liệu điều phối dễ dàng tìm được. Đời trước nàng là thần y, người tự nhiên mang theo ít dược thảo quý hiếm kỳ lạ, đời này cũng có cách nào lấy được.

      Vì thế nàng bắt đầu phát động đầu óc, nghĩ xem sửa lại phối phương thế nào, chẳng sợ nhất thời thể độc chết, cũng phải làm cho nửa người tê liệt hoặc là tàn tật vô năng.

      Tóm lại thể để đắc ý!

      Như thế suy nghĩ vẻn vẹn đêm, nàng rốt cục tỉnh lại, đôi vành mắt biến thành màu đen.

      Ra khỏi phòng, vào sân, người nào nhìn thấy mắt nàng đều tràn ngập kính sợ, giống như nàng trong đêm có thêm ba tay sáu chân.

      Ách...

      Nàng nâng tay sờ sờ mặt mình: "Phát sinh chuyện gì sao?"

      mặt cũng bẩn a.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, cung kính : “A Nghiên nương, có gì."

      A Nghiên sâu sắc cảm giác được, lần này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chuyện với mình, đằng sau còn bỏ thêm hai chữ nương, có vẻ cực kì kính trọng, trước kia cũng phải như vậy a.

      A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, sao bỗng nhiên thay đổi vậy?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời A Nghiên , nàng nhìn A Nghiên trong ánh mắt có tia nghiền ngẫm: "Ta thay đổi, A Nghiên nương."

      Lời này quá mức huyền diệu, tràn ngập thiên cơ. Nếu A Nghiên nương ngốc ở nông thôn chữ to biết, cũng đến mức mơ hồ.

      Bất quá cũng may A Nghiên phải.

      A Nghiên lại nhìn nhìn Mạnh Hán bên cạnh cúi đầu đến nhìn cũng dám nhìn mình, nhất thời đưa ra kết luận.

      Bọn họ nhất định là hiểu lầm.

      Mình ngủ ở giường Tiêu Đạc đêm, bọn họ nhất định cho rằng mình hiến thân cho Tiêu Đạc, làm nha hoàn thông phòng của .

      Người khác hiểu lầm cũng thôi, nhưng A Nghiên muốn để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiểu lầm, rồi tưởng mình muốn cướp bát cơm của nàng a.

      Vì thế nàng qua, chân thành : "Hạ Hầu tỷ tỷ, tình phải như ngươi nghĩ."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt yên lặng nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng bên môi nở nụ cười, nhíu mày : “A Nghiên nương làm sao mà biết ta nghĩ thế nào?"

      A Nghiên nghe như thế, bỗng chốc chuyện nổi.

      Loại chuyện này, càng bôi càng đen, càng giải thích người khác càng hiểu lầm, nàng lại thể lôi kéo Tiêu Đạc bắt giải thích cho người khác.

      Cho nên A Nghiên cái gì cũng , dù sao thoạt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng có bộ dáng tức giận, vì thế liền sang chuyện khác, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Cửu gia dùng xong đồ ăn sáng sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu cười : " dùng qua, là Hà Tiểu Khởi làm đồ ăn sáng. A Nghiên nương còn chưa dùng đồ ăn sáng, ta phái người lấy."

      A Nghiên nghe xong lời này, là như tắm gió xuân. Nếu tại sao cái loại lãnh khủng bố người khác như Tiêu Đạc thế nào cũng chỉ thích dùng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt làm thị nữ? Nguyên lai Hạ Hầu Kiểu Nguyệt muốn chiếu cố người, làm người ta thoải mái!

      —— năm đó nàng là nam nhi, sao biết tìm thị nữ tốt như vậy hầu hạ cho thoải mái?

      Nàng vội vã cười gật đầu: "Tốt, ta đói bụng!"

      Vừa đến đây, người Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phân phó lấy đồ ăn sáng cũng tới. Vừa thấy, hơi có chút giật mình. Đều là trước đây mình làm cho Tiêu Đạc, có chút phong cách sáng tạo độc đáo của mình, nay cũng bị bắt chước.

      Trong đầu nàng ra đôi mắt quật cường của Hà Tiểu Khởi, khỏi cảm thấy buồn cười.

      Người này bộ dáng khinh thường mình, kỳ ngầm vụng trộm học mình nha!

      Ha ha!

      Dùng xong đồ ăn sáng, A Nghiên thoải mái duỗi người, tính toán tiếp tục trù tính kế hoạch to lớn "Hại chết Tiêu Đạc", ai biết Ninh Phi lại tới. "Cửu gia phân phó ngươi đến sau núi."

      "Phía sau núi? làm cái gì?” A Nghiên nhớ được tình cảnh mình bị ném vào nước, rét mà run a!

      " biết." Ninh Phi lộ ra ánh mắt, vẻ mặt biết có gì, mặt nạ sắt đen lóng lánh.

      "Hảo, ta ." Nếu muốn đối phó địch nhân, đầu tiên là phải hiểu biết .

      A Nghiên sâu sắc cảm thấy công phu của mình trước kia đủ.

      tại nàng biết núi có hổ, lại cứ hướng núi có hổ mà .
      Last edited by a moderator: 17/7/17

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Bắt cá cẩn thận bắt nhầm con giun :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :