ƯỚC HẸN LÃNG QUÊN - LINH MUỘI

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Muội

      Linh Muội New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      2
      TÊN TRUYỆN: ƯỚC HẸN LÃNG QUÊN

      TÁC GIẢ : LINH MUỘI

      THỂ LOẠI: ngôn tình, HE, truyện tự sáng tác
      SỐ CHƯƠNG: cập nhật sau..

      VĂN ÁN:
      Trần An Tịnh năm sáu tuổi có trí nhớ, điều bé nhớ được là trai hàng xóm dịu dàng thân thiện, mỗi ngày đều chạy sang nhà cho kẹo, chơi với bé. Điều duy nhất trai này muốn là lúc về bé phải gọi tiếng Kiệt.

      Nhưng tiểu Tịnh trầm lặng biết rất " Kiệt" kia có hứng thú lắm với chế độ 'sang thăm mỗi ngày'. Điều " Kiệt" hi vọng bé cũng hiểu được chính là né tránh giờ huấn luyện, tranh thủ ngủ giấc. Điều này quả nhiên có lợi, mỗi ngày chỉ cần trả bài tiếng " Kiệt" còn có kẹo để ăn, có ai bắt ép bé hỏi han chuyện nữa...nếu đưa đến cửa lợi dụng phải là người.
      Last edited: 18/3/17

    2. Linh Muội

      Linh Muội New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      2
      Chương 1


      Trong căn phòng tồi tàn đầy bụi, đám trẻ tay chân bị trói chặt trong góc, ánh mặt sợ sệt thoáng nhìn ra sân. Tiếng lửa nổ lép bép, hai tên đàn em khúm núm rót rượu cho gã đàn ông mặt sẹo, gã ngửa đầu uống ừng ực, có vẻ khá say hai mắt gã lờ đờ nhắm lại. thân quần áo vừa rách vừa bẩn hiển nhiên trải qua chuyến mấy suôn sẻ. Tên đàn em tên A Lưu dáng người gầy ,cằm hóp nhọn đưa mắt liếc tên đầu hói còn lại, hai kẻ ăn ý gật đầu cười khùng khục. Gã lay lay Vương mặt sẹo hồi lâu, thấy đại ca tỉnh lại liền vội vàng đứng dậy vào trong phòng. Lia ánh mắt vòng, gã nhanh chóng dừng lại người đứa bé, thấn thể nho khoảng chừng bốn năm tuổi, tóc tém, quần đùi áo pull xanh. Dù biết nhãn hiệu gì nhưng hẳn là đắt tiền, da thịt trắng trẻo hơn hẳn mấy đứa quê mùa đen nhẻm đằng kia. Gã A Lưu nhếch mép ánh mắt đảo quanh suy nghĩ , thể nào hành ở đây được, đại ca tỉnh dậy phát gã toi mạng ngay. chần chừ thêm nữa, gã nhanh chóng ôm đứa bé vốn mệt lữ đói khát ra, liếc mắt nhìn đồng bọn ra dấu, tên đầu hói gật đầu xua tay. Vốn biết A Lưu này có tính ấu dâm, nhưng gần đến nơi chuyển hàng mà gã này vẫn nhịn được, cũng khó cho gã lâu lắm rồi mới có đợt hàng chất lượng như thế này. Vốn dĩ theo kế hoạch là bắt 10 đứa ở quê thế mà đường tuồn hàng còn vớ được đứa khác nhìn ngon mắt hơn hẳn bán được giá rất cao. suy nghĩ miên man, tên hói bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong rừng, tiếng động ngày càng lớn sau đó là tiếng súng đùng đoàng, đầu hói vội vàng lôi đại ca dậy. Vương mặt sẹo tỉnh táo lại phát A Lưu biến mất biết ngay gã kia làm chuyện xấu lại bị tóm rồi. Họ Vương vội vàng đá tên hói vào phòng lôi kéo mấy đứa trẻ ra ngoài tẩu thoát, nếu thoát được mấy đứa này cũng là lá bùa hộ mạng cuối cùng cho gã. Bóng đêm thoắt thoắt , đâu ngờ ngoài kia đợi gã là thiên la địa võng, trốn cũng thoát.

      Tên A Lưu cũng ngờ lần chơi bời này là lần cuối cùng của đời gã, bị giải về chỗ cũ nhác thấy đại ca cùng đầu hói bị đánh ngã, còng lại, động đậy được mặt đất, chân tay liền run rẩy. Trong đám người mặc đồ đen người tiến ra báo cáo:

      -Lão Tứ, kiểm tra xong, đủ 10 đứa trẻ bị mất tích ở huyện Thạch Thủy. Lần này nhanh tay, nếu để qua ngày nữa bọn chúng chuyển người qua biên giới khó nhằn..

      -Ừ. Chỉnh đốn đội ngũ, nhanh chóng xuất phát.

      -"Chờ .. vẫn còn người nữa.."Đám trẻ nhao nhao lên tiếng. "Còn người?" Ánh mắt người được gọi là lão Tứ híp lại đột nhiên nhìn qua A Lưu, tên này trong hồ sơ ghi là kẻ ấu dâm, lẽ...

      A Lưu bị nhìn, mồ hôi toát ra đầy đầu, vội vàng khai , lúc phát có người đến hoảng sợ ném ngay đứa trẻ vào rừng cây lo chạy thoát thân. Lão Tứ ra hiệu cho 5 người kéo theo A Lưu tìm đứa trẻ. Đội ngũ vừa xong nhanh chóng trở lại, tay người trong đó là đứa bé mặt mày xanh tím, hơi thở yếu ớt, tay chân từng đường vết máu do cây nhọn cào phải. Lương Tứ Thần tiến lên ôm lấy đứa bé, nó yếu ớt nằm tay, sốt cao thở ra cũng nóng rẫy. Liếc nhìn tên A Lưu co ro dưới đất, hận thể phát súng kết liễu kẻ mất hết nhân tính này, Lương Tứ Thần hạ lệnh toàn đội xuất phát, trong thời gian nhanh nhất trở về nơi tiếp ứng, để quân y xử lý vết thương cho đứa bé này.

      .............................................................................................................................

      -Đứa trẻ năm đó thế nào ông nhớ chứ?

      -Tôi nhớ lắm, là bọn họ đưa nó ...có vẻ khó sống được....

      -Tại sao khẳng định như vậy?

      -Lúc phát ra nó ....có vẻ hơi khác thường...

      -Khác thường ?

      -Ở đây...(mặt nhọn chỉ tay vào đầu)..hơi rối loạn... nhớ được gì..

      -Ông chê 20 năm trong tù đủ dài sao?.....

      -Đừng...xin ..tôi muốn quay lại nơi đó.....đừng....
      Last edited: 18/3/17
      Hale205 thích bài này.

    3. Linh Muội

      Linh Muội New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      2
      Chương 2: Lần đầu tiên.

      Lần đầu tiên nhìn thấy An Tịnh, tiểu Kiệt có cảm giác bị lừa dối ghê gớm, vì sao ư ?? ràng cha mang về "em ". Mà "em " trong từ điển của tiểu Kiệt chính là thể loại nho xinh xinh, có chút ngây ngô, thích bám người làm nũng...Ấy thế mà nhìn lại vị "em " mới đứng bên cạnh cha, thể nào, ràng là bé trai, tiểu Kiệt gào thét trong lòng. Mái tóc ngắn ngũn, mặt bánh bao, mũi cà chua, cả người lùn lùn mẩu, tuy là trắng trẻo nhưng tay chân trong tình trạng thương binh liệt sĩ băng chỗ này vá chỗ kia, haizz, loại hình "em " này khó tiếp thụ. Hơn nữa có vẻ em thích chuyện, bà nội, ông nội ngay cả cha người mệnh danh là 'quý chữ như vàng' còn dăm ba câu hỏi han, nhưng nó cái phản ứng lại cũng keo kiệt. Vấn đề ngoại hình , vấn đề giao tiếp này cần phải được cải thiện. Cả nhà bốn người già trẻ lớn bé tám mắt nhìn nhau, gật đầu nhất trí đến khi quay lại nhân vật chính gà gật ngủ khò.

      Buổi tối cơm nước xong cả nhà tiểu Kiệt đón vị khách đặc biệt đến thăm. Vị này có thể xem là đại gia quái dị trong đặc khu Tứ Thượng, cũng là hàng xóm bạn già của ông nội - lão Trần. Gọi là bạn già nhưng hai người có vẻ mấy thân thiết với nhau, nguyên nhân sâu xa vì ngày xưa họ là đối thủ tranh đấu nhau từng tí , sau này lão Trần bị chấn thương nên rút lui về vườn trước. Tuy nhiên thường xuyên có thể thấy cảnh Trần lão gia sang nhà đâm bị thóc chọc bị gạo, đến khi trong nhà rối loạn mới vui vẻ quay về.

      Tính thích bát quái, nghe nghóng chuyện vỉa hè quả nhiên đổi, vừa thấy 'Trần bát quái' lấp ló ngoài cửa, cả nhà tiểu Kiệt vội vàng nâng cao tinh thần chiến đấu, ngoại trừ tiểu Tịnh. Với tầng số chênh lệnh như vậy Trần lão ngay lập tức chú ý đến "bé trai" ngồi sô pha. Thú vị.

      Biết chiều nay gia đình chiến hữu thân vừa 'gia tăng dân số', thâm tâm ông đương nhiên muốn qua thân thiết thăm hỏi vài câu. Nhưng vừa mới chạm mặt, ánh mắt đứa kia ràng viết ba chữ 'chớ làm phiền'. Hà hà, nhìn xem, cả nhà Lương tiểu tử ai cũng đáng cả, làm lão già này suýt nữa nhảy nhót phen.

      lúc lão Trần thích thú quan sát, An Tịnh cũng ngắm nghía lão dưới lần. Áo tôn trung sơn, quần dài ghi đậm, tuy nhiên ông lão lại sơ-vin đóng thùng gọn gàng như vậy, chưa kiểu áo có hợp để sơ vin hay , nhìn qua ai cũng nghĩ ông định hội nghị quân chứ phải chơi. Lão Trần đứng đó hồi lâu liền tặc lưỡi, chủ nhà ngại ngùng nên thân già này đành chủ động tìm ghế rót nước ngồi xuống. Yên vị xong xuôi, lão đưa mắt nhìn nhân vật mới xuất , lúc trước cảm thấy nó có chút kháng cự với người lạ tuy nhiên bây giờ nhìn kĩ lại ánh mắt nó ràng kiềm chế. Kiềm chế hai từ này nên xuất người đứa bé năm tuổi.

      -Đứa bé này bình thường! Lời vừa ra liền lập tức nhận được vài ánh mắt như muốn giết người bắn đến. Lấy tư cách là người trong ngành, lão Trần quả quyết phải thanh lọc mấy cái đầu mù mờ này mới được.

      - Có dấu hiệu của bệnh trầm cảm.! đơn giản do ảnh hưởng của vụ bắt cóc...hơn nữa từ khi đưa nó về đây có bao giờ nó khóc nháo đòi gặp cha mẹ nó chưa?

      lời của lão Trần đánh trúng trọng tâm khiến cả nhà Lương lão đầu bàng hoàng. Quả nhiên là vậy, đứa trẻ chưa từng đòi về nhà, mặc dù Lương Tứ Thần đăng tin tìm người nhưng ông lại phát ra bất thường của đứa . Cứ nghĩ nó bị hoảng sợ sau vụ bắt cóc...trở nên ít ..

      - Vụ bắt cóc phải là nguyên nhân như vậy nguyên nhân là...

      - : con bé bị chấn thương tâm lý, người bệnh luôn muốn né tránh với nguồn gốc gây ra sợ hãi..

      -Ý ông người nhà nó khiến nó sợ hãi..

      -Hừ, tôi thế...nhưng cũng có thể là như thế...

      -Vậy còn hai...

      - Hai: nó bị mất trí nhớ...đối với người trưởng thành mất trí nhớ là điều khủng khiếp, nhưng đối với đứa trẻ mất trí nhớ chuyện đó đơn giản như xóa rồi viết lại cùng tờ giấy...có thể chính bản thân nó còn biết được...

      .............................................................................................
      - Tại sao ông dối bọn họ?

      -Lần đó tôi dối, đó gọi là phán đoán ban đầu...

      -Vậy sao? nhưng phán đoán kia hoàn toàn là những gì ông nghĩ!

      -Đúng vậy...

      -Nghĩa là ông khẳng định ông có mục đích riêng muốn tiếp cận nó...

      -Người trẻ như hiểu được, phải nghĩ theo chiều hướng tích cực, chính là...nghiên cứu..

      -Vậy kết quả nghiên cứu?

      -Sao tôi phải cho biết, đừng tưởng có thể uy hiếp lão già này!

      -Trần An Tịnh bị rối loạn lưỡng cực!

      -Làm sao biết?

      -Rối loạn lưỡng cực...di truyền.
      Last edited: 18/3/17
      Hale205 thích bài này.

    4. Linh Muội

      Linh Muội New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      2
      Chương 3 Chuyển nhà.

      - Hồ sơ về Trần Đức vô cùng sạch , nhập ngũ năm 17 tuổi, tốt nghiệp xuất sắc, được giữ lại quân khu, năm 29 tuổi bị trúng đạn trong quá trình truy quét tội phạm, được lệnh xuất ngũ cùng năm.

      -Năm 32 tuổi bắt đầu nghiên cứu về tâm lý học, năm 33 tuổi bắt đầu nổi tiếng về lý luận rối loạn nhân cách ái kỷ, viết sách , làm giảng viên..., giáo sư tâm lý học....cuộc đời ông ta có vẻ tươi sáng vô cùng sau khi xuất ngũ.

      -Những điều đó tôi biết, cái quan trọng mà cậu cần tìm là trong khoảng giữa thời gian từ năm 29 đến năm 32 tuổi, trong 3 năm đó....ông ta làm gì?
      ................................................................................................................
      đến Trần bát quái kia, Lương lão đầu cũng lắc đầu tặc lưỡi, người này thích nhất là săm soi bới móc người khác, từ lúc quen biết ở quân đoàn đến khi lão Trần đỡ cho ông phát đạn kia, ông cũng hiểu tính tình lão bát quái xấu xa. Chính là trời sinh cái miệng thối, chuyện nghĩ ngợi, nhiều lần chọc tức người khác. Thế nhưng vấn đề chuyên môn tâm lý học của lão Trần, Lương Giang ông luôn tin tưởng tuyệt đối. Vậy nên, sau khi cả nhà bàn bạc kĩ lưỡng ra quyết định để lão Trần làm bác sĩ tâm lý cho An Tịnh.

      Nhưng lão Trần kiên quyết muốn để An Tịnh đến sống cùng ông, lí do để tiện quan sát và điều trị. Thế nên An Tịnh tiếp tục hành trình chuyển nhà.

      Khác với suy nghĩ của mọi người, tiểu Tịnh qua nhà mới có vẻ thích thú hơn hẳn. Bởi vì bây giờ có thêm bạn mới- chú chó vàng Bảo Bảo. Hình ảnh người chó ngồi ở hai đầu sô pha nhìn nhau quả nhiên quái dị vô cùng. Tuy nhiên vào trong mắt lão Trần cảnh tượng này hài hòa hiếm có.

      Khác với những case bệnh khác, lão Trần lập hồ sơ bệnh án ngay lập tức cho tiểu Tịnh mà cho khoảng thời gian để thở, người được giao nhiệm vụ chăm sóc và quan sát bé là trợ lý Hà. Trợ lý Hà lần đầu tiên thực tập với case bệnh tuổi nhưng hề lúng túng, thường xuyên ân cần hỏi han, khơi gợi ký ức của tiểu Tịnh. Tuy nhiên, đáp lại là ánh mắt vô cảm của người và tiếng sủa của chó. Mô hình hợp tác người và chó này quả nhiên làm khó trợ lý Hà.

      Lão Trần mất tích tuần đột ngột quay trở về, mang theo vali toàn hồ sơ bệnh án cũ, trợ lý Hà cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ khi thành lập phòng khám tâm lý tới nay, chưa bao giờ thấy thầy mình chuyên tâm làm việc như vậy. Có lẽ có nhưng là khoảng thời gian rất lâu về trước, nhớ lầm lúc đó thầy trị liệu cho case rối loạn lưỡng cực hoang tưởng, cũng là lần điều trị thất bại duy nhất của thầy.

      Sáng sớm hôm sau, lão Trần dường như lấy lại được sức sống, còn suốt ngày chúi đầu vào đống hồ sơ nữa, ông mặc lại bộ quần áo tôn trung sơn như thường lệ và dắt An Tịnh sang phá nhà Lương chiến hữu.

      Lão Trần để ý thấy, tiểu Tịnh này tuy chuyện, nhưng nó cũng kháng cự khi tiếp xúc với ông. Xem ra ông cũng nắm được vài phần trăm tin tưởng của nó. Cứ như vậy cố gắng làm thân với tiểu Tịnh được gần tháng nhưng người đầu tiên khiến nó mở miệng chính là Lương Kiệt, thứ hai là Bảo Bảo. Qủa nhiên gương mặt này già rồi, còn cuốn hút như ngày xưa nữa.

      Lương Kiệt gần đây thường xuyên qua nhà chơi với tiểu Tịnh, ông hiểu tiểu tử kia sử dụng mánh khóe mê hoặc gì, tổ hợp hai người chó vừa gặp liền dẫn nhau vào phòng riêng. Sau đó....im lặng, hoàn toàn im lặng. Lão bát quái vừa để sát tai vào cửa vừa nghĩ,..có BIẾN!

      Tuy nhiên có vẻ ông suy nghĩ quá nhiều, theo quan sát, cảm xúc của tiểu Tịnh cho thấy nó an tâm và tin tưởng mỗi khi nhìn thấy Lương Kiệt, hơn nữa những từ nó ra tăng tiến từ " Kiệt" sang "chào tạm biệt, Kiệt". Đương nhiên ba chữ chào tạm biệt cũng là do Lương tiểu tử kia trước. Biến chuyển trước mắt này giày vò lão Trần thời gian dài, cuối cùng ông cũng đưa ra quyết định đến lúc bắt đầu những gì cần làm.

      Ngày 26 tháng 2, bệnh nhân Trần An Tịnh bắt đầu tiếp nhận trị liệu.

      Trợ lý Hà cầm tay bảng tiến trình điều trị bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, tiến trình này làm nhớ đến Kim Jin Ju, bệnh nhân chết trong quá trình điều trị. Ju 23 tuổi, bị rối loạn lưỡng cực, trong chu kì hưng cảm kéo dài, ta dường như buồn ngủ, đỉnh điểm kì hưng cảm Ju trở nên nóng nảy, tệ hơn nữa là xuất hoang tưởng ảo giác. Luôn sợ có người hãm hại, cướp thành quả lao động, thậm chí dường như nhìn thấy mình bị ám sát. Lúc đó vì nghi ngờ Ju từ chối tiếp nhận trị liệu, tuần sau đó ta giết hai người bạn nữ cùng phòng trọ và tự vẫn. Hai tháng sau cảnh sát phát trong mail lưu trữ thấy Ju tự gửi cho mình 14 bức thư nặc danh trong đó có những lời lẽ kích động. Và bức thư 15 Ju gửi cho tài khoản khác là Kim Jenni chỉ vỏn vẹn 5 từ 'các người phải chết'.

      Nhưng qua điều tra Jenni chính là tên tiếng của Ju, hơn nữa địa chỉ email này Ju lập cách lúc đó 5 năm nhưng hề dùng tới. cách khác Ju vẫn gửi bức thư đó cho chính .
      ....................................................................................

      - thể tra ra được, từ năm 29 đến năm 32 tuổi ông ta dường như bốc hơi khỏi mặt đất...khả nghi chính là ông ta còn có em trai song sinh tên Trần Hùng...bị rối loạn lưỡng cực!
      Last edited: 18/3/17

    5. Linh Muội

      Linh Muội New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      2
      Comment ủng hộ tin thần nhé :yoyo45:, tuần sau có thể đến thứ sáu mới có chương mới, vì mình phải đóng cửa tu luyện :014:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :