1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss - Thịnh Thế Thanh Ca (Chương 29/49)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chao mung editor moi. Thanks
      Phương Tuyết thích bài này.

    2. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Đủ độc, đem so với cún mới đau chứ hờ hờ :061:
      Phương Tuyết thích bài này.

    3. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆ Chương 4 : Hàng thứ phẩm


      Editor: Phương Tuyết.

      Beta : @Haruka.Me0

      Trịnh Thạc cảm thấy gần đây mình có chút xui xẻo, biết hai em Thịnh tổng lại bắt đầu đấu đá nhau rồi.

      Ngày hôm qua Thịnh nhị thiếu có gặp trước khi tan làm, thông báo là ngày mai nhóc tới phỏng vấn, cần thông qua Thịnh Cẩn Minh mà cứ trực tiếp cho vào. Tuy thường xuyên bị boss đưa xử lý những chuyện của Thịnh nhị thiếu, nhưng dù sao cũng là trợ lý của Thịnh Cẩn Minh. Đối với loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này chỉ có thể dùng trong ba mươi sáu kế - ve sầu thoát xác - xin nghỉ.

      Thịnh Cẩn Minh sau khi tốt nghiệp đại học dùng số vốn ít ỏi để mở công ty đồ chơi, dùng tên để đặt tên cho công ty luôn - - công ty Cẩn Minh.

      Còn em trai Thịnh Cẩn Lãng chỉ biết ăn chơi đàn đúm, cuộc sống phóng túng, nhưng lại cố sống cố chết muốn có cho được chức danh trong công ty, còn phải là chức tổng giám đốc mới chịu. Dù sao từ trước đến giờ ta cũng chỉ toàn gây phiền toái, chứ chẳng giúp được việc gì. Trong công ty vì có đến hai vị Thịnh tổng, nên muốn để phân biệt mọi người gọi Thịnh đại thiếu gia là boss còn nhị thiếu gia vẫn bảo toàn chức danh Thịnh tổng của mình.

      "Sao hôm nay boss tan việc sớm thế ạ?"

      Mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng lúc xuống xe Trịnh Thạc cất bộ mặt sầu thảm, trở lại vẻ nịnh nọt nhanh chân mở cửa xe.

      Thịnh Cẩn Minh xe như mạng, chiếc so với chiếc càng thêm . Đáng tiếc vị boss này có tật xấu, cực kỳ thích lái xe, ‘tám trăm năm trước’ lúc thi bằng lái xe xảy ra vấn đề nên từ đó trở tuyệt đối cầm lái nữa. Hôm nay Trịnh Thạc xin nghỉ, vậy mà còn liên tục điện thoại như gọi hồn để đưa boss về nhà, thử hỏi đời còn có thiên lý hay chứ.

      " có cậu lảng vảng trước mắt, đương nhiên hiệu suất làm việc của tôi nhanh hơn nhiều."

      Trịnh Thạc buồn vui đan xen, hỏi dò: "Vậy ngày mai tôi tiếp tục xin nghỉ được chứ?"

      Thịnh Cẩn Minh liếc cái, gật đầu, "Có thể suy xét lại, Tiểu Dương cấp dưới của cậu cũng có thể thay thế được, lái xe nhanh hơn cậu nhiều."

      Trịnh Thạc cũng có cùng quan điểm với boss, Tiểu Dương mới lấy bằng lái được ba tháng, cơ bản chưa có cơ hội lái xe lần nào, đợt trước kẹt công việc nên nhờ Tiểu Dương đưa boss về nhà. Lần đó đúng là nguy hiểm, vừa lên xe được hưởng thụ tốc độ của những cuộc đua xe F1, vào thẳng cục cảnh sát ngồi uống trà, cuối cùng vẫn là tổng trợ lý nộp tiền mới chuộc được người ra.

      "Đạp thắng nhanh."

      "Quẹo phải! Quẹo trái kìa."

      " thẳng, dẫm mạnh chân ga! Nhanh! Nhanh!"

      Trịnh Thạc đơ mặt nghe boss chỉ huy lái xe, trong lòng hoang mang. Tuy biết boss ở số phương diện hay có những hành động kỳ quái, nhưng mỗi lần đến lúc lái xe, đều cảm thấy người ngồi bên tay lái phụ đúng là chưa thỏa mãn được dục vọng to lớn. Khiến tài xế là đây liên tục chịu đựng những tiếng hô to gọi trách mắng của boss. biết đắc tội gì với boss nữa.

      Thịnh Cẩn Minh có tật xấu là thích chỉ huy người khác trong khi họ lái xe, tựa hồ thích chỉ huy thành nghiện. Có đôi khi Trịnh Thạc chịu nổi, tỏ ý khiêm tốn bảo boss có thể tự mình lái xe.

      Khi đó boss nhà bày ra bộ mặt cao ngạo lãnh đạm dựa vào lưng ghế, cánh mũi mở rộng, khóe mắt rủ xuống, đặc biệt khinh thường nhìn , "Tôi tự lái xe còn thuê cậu làm gì? Cậu có thể chia nửa lương cho tôi sao?"

      May mà lúc đó có cuộc điện thoại cắt ngang giải cứu khỏi đau khổ này.

      "Mẹ." Thịnh Cẩn Minh lại cất giọng nhàn nhạt, bất quá ánh mắt kia giống như sói như hổ nhìn chằm chằm vào hộp số trong tay Trịnh Thạc.

      "Cẩn Minh à, con bậy bạ gì với Kiều tiểu thư vậy? Hôm nay mẹ đặc biệt mời bác sĩ đến, nó khóc lóc phiền toái, mẹ phải đe dọa đòi cởi quần nó. Về sau nó mới , con nhanh nhanh về nhà , mẹ có chuyện muốn với con."

      Thịnh Cẩn Minh nhướng mày, "Mẹ, con hướng dẫn Trịnh Thạc lái xe, đêm nay về đâu."

      "Trời ơi, về ngay, về ngay . Hôm nay ba con về đâu - -"

      Lâm Thư Nguyệt còn muốn điều gì, di động liền bị giựt lấy. “ hai, có phải dám về ? Em còn chưa tính sổ với mấy chuyện kia đâu đấy!"

      Thịnh Cẩn Minh cúp điện thoại, chỉ phía trước: " thẳng."

      "Vẫn là về nhà trọ ạ?"

      ", về nhà cũ."

      Nhà cũ chính là nhà của ba mẹ Thịnh Cẩn Minh.

      Trịnh Thạc kinh ngạc: "Về nhà cũ là phải hướng ngược lại đó!"

      Thịnh Cẩn Minh nghiêng đầu nhìn chằm chằm nhìn mấy giây, bỗng nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh, "Cậu hỏi tôi sao?"

      Trịnh Thạc lắc đầu lia lịa, đến ngã tư đường, thừa dịp còn mấy giây đèn xanh liền quay đầu xe.

      đương nhiên dám hỏi boss, từ công ty về thẳng nhà trọ của Thịnh Cẩn Minh hay về nhà cũ, hai con đường này đều qua vô số lần. Quỷ tha ma bắt, vị Đại tiên này cơ bản chưa từng nhìn bản đồ, suốt ngày chỉ lo chỉ đạo lái xe.

      Nếu như phải biết Thịnh Cẩn Minh vẫn chưa có bạn , Trịnh Thạc cho rằng mình bị ảo giác khi nhìn thấy nhiệt tình trong ánh mắt ấy.

      ***

      Xe lưu loát dừng ở cửa lớn, bên trong đều là những căn nhà độc lập, mỗi nhà đều có khoảng sân riêng

      Thịnh Cẩn Minh vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, liền mơ hồ nghe được vài tiếng chó sủa. Khóe miệng giật giật, nhanh tay lần nữa thắt dây an toàn.

      "Về nhà trọ."

      Trịnh Thạc trừng lớn mắt, môi mấp máy . Cho dù khắc cốt ghi tâm thân phận của mình nhưng giờ phút này cũng muốn tạo phản. Vừa tới cửa nhà đòi về ? Chơi nhau hả trời?!!! ra đến đây là vì muốn ngửi mùi khói xăng thêm tí nữa, thuận tiện "chỉ đạo" lái xe.

      "Cẩn Minh, mau xuống đây xem , em trai con vừa ôm chú cún lông vàng về nè."

      đợi Trịnh Thạc làm xong công tác chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang, Lâm Thư Nguyệt liền kích động ra, thẳng tay lôi đầu con trai lớn của mình ra khỏi xe.

      "Mẹ, để con tự ." Thịnh Cẩn Minh nhanh tay lấy chiếc khăn tay bịt mũi lại, tỏ vẻ ghét bỏ vừa vừa .

      "Trịnh Thạc, cậu cũng ở lại ăn cơm nhé." Lâm Thư Nguyệt bất mãn khi kéo được con trai, liền quay sang chào hỏi Trịnh Thạc.

      Buồn cười, hai vị Thịnh thiếu gia đều ở đây, Thịnh lão gia tử sao có thể về chứ, bữa cơm tối này mà có thể ăn yên ổn cùng họ với chó luôn.

      " , nhà cháu có để phần cơm cho cháu rồi - -" lắc đầu giống như trống bỏi, nhanh nhẹn muốn rời .

      "Xuống ngay ! Cậu ăn quan trọng, ăn ngồi bên cạnh nhìn." Thịnh Cẩn Minh lại buông tha cho , sợ đồng ý còn thêm câu, "Cậu quên lần trước có tôi chỉ đạo, cậu tự lái xe, kết quả tôi nhận được mấy tờ giấy sửa chửa kèm theo hóa đơn vài số hay sao ?!"

      Trịnh Thạc run rẩy, lập tức thêm được lời từ chối nào nữa. làm sao có thể quên, thời gian qua năng lực phá hoại của boss cực mạnh, đồng hồ báo thức hay các loại máy móc đều đập phá chán, trực tiếp đem các dụng cụ xe hơi phá hỏng luôn. Về sau lúc kiểm tra lại bỗng nhiên thấy thiếu cái ốc vít, Trịnh Thạc liền bị boss bắt thanh toán.

      Đương nhiên chút chuyện này cũng thể ra, vì qua tháng kế tiếp thấy tiền thưởng lại tăng thêm phần. Nhiều lúc còn muốn trái lương tâm hét lên câu. Boss nhà ta minh thần võ !!!

      ***

      " hai, mở công ty bán đồ chơi mà, sao ngồi xa như vậy làm gì? Con cún này đáng , nhìn giống với loại lần trước bán ra đúng ?" Thịnh Cẩn Lãng tay ôm chú cún con, khuôn mặt hài hước nhìn mình, trong ánh mắt lóe lên ý mỉa mai.

      Thịnh Cẩn Minh sa sầm nét mặt, chọn ghế cuối bàn ăn, cách xa con chó kia nhất. biết Thịnh Cẩn Lãng trợn mắt dối, lần trước là hợp tác với Disneyland bán giống chó snoopy, còn con chó này chỉ là giống chó lông vàng bình thường mà thôi.

      "Có thể do thích nên nhìn ra, thấy nó lớn lên giống cậu trước đây lắm, nhớ tới liền sốt ruột."

      Thịnh Cẩn Lãng vừa định cãi lại, cảm thấy đùi có mảng ướt ướt, lập tức đưa chó con qua cho bảo mẫu đứng bên cạnh, "Chao ôi ôi, sao mà lúc ăn cơm còn tiểu người tao?"

      "Lúc tiểu lại càng giống cậu." Thịnh Cẩn Minh ánh mắt chợt lóe.

      " giống như là đứng tiểu vậy." Thịnh Cẩn Lãng nhàng xỏ xiên.

      Hai em quả nhiên ai chịu nhường ai, câu trước câu sau liền cãi nhau. ràng bàn bày đầy sơn hào hải vị, Trịnh Thạc lại cảm thấy nhạt như nước ốc, thậm chí còn ngửi thấy được mùi nước tè gay mũi.

      Bim Bim… Bỗng nhiên tiếng còi xe truyền đến.

      Lâm Thư Nguyệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thịnh Nguyên đến, vội vàng mời ông đến ăn cơm.

      Ông chủ nhà họ Thịnh trở về, hai em hừng hực khí thế chiến tranh giống như bị nghẹn ở cổ họng, biết điều im lặng ngay lập tức. Hai người đều cuối đầu, Thịnh Cẩn Lãng biết thân biết phận, kêu tiếng ‘ba’.

      Thịnh Cẩn Minh bên này chưa kịp mở miệng chào hỏi bị chặn họng.

      "Chiếc xe bên ngoài kia là của ai?"

      Trịnh Thạc vừa nghe câu hỏi này, trực giác mách bảo có điềm tốt.

      "Con." Thịnh Cẩn Minh cũng ngẩng đầu lên đáp.

      "Con mua xe kia là kiểu gì đó, gần ba mươi tuổi mà còn dùng mấy chiếc Transformers để chào đón cha con hay sao? Con trai lớn nhà người ta đều thừa kế sản nghiệp gia đình, thành thục chững chạc, sau này toàn là trụ cột gia đình, còn con sao hả? Con trai trưởng gì mà chẳng làm được chuyện gì nên hồn cả."

      Thịnh Nguyên vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống miếng nước cảm thấy tức đến no cả bụng.

      khí bàn ăn bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ câu đem cả hai đứa con trai đều mắng cho té tát. Cái gì gọi là con trai trưởng làm gì cả, đến con thứ cũng vậy, vẫn chỉ là hàng thứ phẩm?

      Thịnh Cẩn Lãng ngồi yên cũng bị trúng đạn, tự mình nghĩ lung tung làm chi, dù sao trong mắt ba ba em bọn họ vừa vặn là đôi thứ phẩm!

      "Ba ba cảm thấy chiếc xe kia chưa đủ oách sao? Con cũng cảm thấy như vậy, chiếc xe này dù sao cũng chạy được hai tháng rồi, để xem thử có chiếc nào nhìn trông giống Chevrolet Camaro . Nếu thực đành phải bảo Trịnh Thạc nhờ người cải tạo giống như chiếc Volkswagen Beetle cũng được." Thịnh Cẩn Minh bình tĩnh đáp, ngược lại còn phụ họa thêm vào nữa.

      Thịnh Nguyên vừa mới cầm chén cơm lên, liền bị chọc quăng ngay lập tức.

      "Con xem con mới vừa gì. Tại sao ba lại có thể sinh ra thứ như con chứ!"

      "Lão Thịnh." Lâm Thư Nguyệt vội la lên, bà nháy mắt, ý bảo bảo mẫu lại mang đến chén cơm khác. " nhìn xem, hai đứa con mình dễ gì mới cùng về nhà, tức giận gì chứ. Chiếc xe đó phải là tiền của Cẩn Minh nó tự kiếm được hay sao, công ty của con nó chính là làm về mấy cái này mà."

      "Công ty của nó chỉ là bán đồ chơi thôi, có cái gì mà văn với chả hóa, cũng giống như mấy đứa học sinh tiểu học suốt ngày ‘Bla năng lượng’ chứ gì?" Thịnh Nguyên bị chọc tức đến hồ đồ, buột miệng liền , làm cho Thịnh Cẩn Lãng bật cười đến phun cả cơm ra ngoài.

      Thịnh Cẩn Minh vội quăng đôi đũa lấy khăn lau tay: " quá đáng, ăn vô, con về trước."

      xong liền bảo Trịnh Thạc cùng, thèm để ý Thịnh Nguyên ở sau lưng ‘ân cần kêu gọi’.

      "Em xem trong mắt nó có coi là ba ? Ai quá đáng hơn ai chứ?"

      Thịnh Cẩn Lãng liền : "Ba, hai là con, con thích. Mẹ, con cũng ."

      "Con cũng ăn hả? có chuyện gì đâu, ba con mà, có mẹ ở đây con đừng lo." Lâm Thư Nguyệt lập tức đuổi theo .

      Thịnh Cẩn Lãng phất phất tay ý cần để ý đến , trước khi vẫn quên chọc tức ba mình: "Ba nếu ba cảm thấy hai thân là con trai trưởng mà bằng ai, bằng ba cùng mẹ cố gắng sinh lão tam , hai và con nhất định mạnh hơn nó."

      "Biến, tất cả cút hết cho tao!"

      Thịnh Nguyên lại đập vỡ chén cơm thứ hai.
      Last edited: 29/4/17

    4. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆ Chương 5: Tiêu tiền như nước

      Editor: Phương Tuyết.



      Kiều Văn Văn lén lén lút lút, đảo mắt vòng đảm bảo là ai nhìn thấy mình.

      Về đến cửa nhà, cũng thở hơi dài nhõm.

      "Văn Văn về đấy à, lại đây ngồi con, hôm nay có món sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu mà con thích." Vừa mở cửa thấy ngay người chồng đương nhiệm của Hoàng thái hậu cao quý nhà – Nguyễn Hình.

      "Chú Nguyễn, chú là tốt nhất. Mẹ con biết là tu mấy kiếp mới có được phúc phận làm vợ chú đó. Nếu chồng tương lai của con được nửa như chú là quá tốt rồi!" Kiều Văn Văn nhìn thấy bóng dáng của quý bà Hà Cầm, trong lòng liền cảm thấy yên tâm, ngồi lên sofa chờ đến giờ cơm.

      Nguyễn Hình năm nay bốn mốt tuổi, tuy nhiên với thân hình hơi gầy và làn da trắng trẻo nên khi ở cùng đám đàn ông trung niên, nhìn chú vẫn là người có tư chất nhất. Chú vẫn còn thu hút ánh mắt của phái nữ từ lúc còn là thanh niên mặt búng ra sữa cho đến tuổi trung niên.

      "Con nhóc chết tiệt kia, con ai đó?"

      Kiều Văn Văn suy nghĩ thêm vài câu để nịnh hót chú Nguyễn thấy Hà Cầm đắp mặt nạ ra từ phòng ngủ, cất giọng chế giễu mà cách nửa phòng khách vẫn nghe ràng.

      Nét mặt lập tức thay đổi, vội vàng hắng giọng, "Mẹ con là khen mẹ mà. Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên tu trăm năm mới được gặp nhau, tu ngàn năm mới cùng chung chăn gối. Hai người ngược lại tình cảm thiệt là vững vàng, sau khi kết hôn liền ở với nhau, có ngoại tình càng có mẫu thuẫn, đây chính là tu cả vạn năm mới được như vậy đó, con nhìn mà rất hâm mộ! "

      Hà Cầm hừ lạnh tiếng, "Con ngoại trừ nằm chờ sung rụng ra chẳng làm được cái gì mà còn muốn tìm được đàn ông giống như chú Nguyễn hả. Kiều Văn Văn con nằm mơ còn chưa tỉnh hả?"

      Kiều Văn Văn cúi đầu nhìn mình lượt, còn lời nào để .

      Ai bảo mãi mà chàng nào nhìn trúng chứ, đêm nay trước là tới ăn cơm chùa, sau là thuận tiện xin ít tiền sinh hoạt phí sống qua ngày. Mặc dù là con cưng, tiền này mỗi tháng mẹ đều chuẩn bị sẵn cho , nhưng lúc nào tới lấy cũng có chút ngượng ngùng. Lười biếng gì chứ, cũng là bất đắc dĩ thôi mà.

      " tìm được việc chưa? Bạn trai sao hả?" Hà Cầm cầm lấy thanh giũa móng tay, thong thả giũa theo tiêu chuẩn làm móng, thanh du dương êm tai.

      Bà mặc đồ ngủ sợi tơ tằm, tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt, ngón tay hồng hào khỏe mạnh, vừa nhìn biết thường xuyên chăm sóc, càng nhìn bà càng thấy giống quý phu nhân tay chạm nước mà.

      Kiều Văn Văn hôm nay lại chuẩn bị than khổ , cho nên chỉ mặc áo T-shirt và quần jean, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy mình giống con của Hoàng Hậu nương nương. Nếu như là công chúa cũng là công chúa bị lưu lạc chốn nhân gian.

      Hà Cầm nghe được câu trả lời, chút bất ngờ cười lạnh tiếng, "Mẹ cũng biết mà, ăn cơm xong con nhanh về , tiền tiêu vặt tháng này cũng đừng nghĩ tới nữa. Mẹ cần biết con ăn khí hay ở đầu đường xó chợ gì, nếu con lại làm con sâu gạo, mẹ già đây liền đập chết con ! Ta Hà Cầm chính là nữ nhân đầu đội trời chân đạp đất, chính mình mở xưởng làm ăn nuôi con lớn, đến bây giờ nhà cao cửa rộng cuộc sống sung túc đều là tự mình làm ra, như thế nào sinh ra đứa con như con suốt ngày chẳng chịu làm gì cả !

      Hà Cầm là tức đến mức muốn ném luôn cái mặt nạ đắp, từ trước đến nay bà luôn hướng mình đến hình tượng của nữ cường nhân. Sau hôn nhân đầu tiên thất bại, ly hôn xong bà mang theo con , từ người phụ nữ bình thường cũng tập tành mở xưởng , nhờ vào tài chơi mạt chược mà kết thân được với số quý phu nhân, đến bây giờ bà cũng chỉ có con duy nhất thế mà cứ như bị đột biến gien, chả giống bà tẹo nào cả.

      Kiều Văn Văn ngoại trừ theo nàng há miệng đòi ăn ra giúp ích được gì cả.

      "Mẹ tháng sau con có kiểm tra. Con đổi ý rồi, con muốn học tiếp. Con muốn học lên nghiên cứu sinh, phải mẹ thường con phải có ít nhất tấm bằng hay sao? Con cảm thấy việc học có giới hạn - - "

      còn chưa hết, Hà Cầm vỗ bàn cái bốp, ngay cả khay trà cũng bị rung lên.

      "Mẹ để cho con học, phải bắt con học cả đời! Lần này mà mẹ còn tin lời con mẹ gọi Hà Cầm nữa, trực tiếp đổi tên thành đại ngốc tử được rồi . Trước đây phải muốn thi chứng chỉ bác sĩ thú y hay sao, vậy mà giữa đường lại bỏ cuộc? Bây giờ lại đổi ý , trước khi tốt nghiệp đại học mới chỉ thi đỗ tiếng cấp bốn, mẹ có thể tin con trong vòng ba mươi năm sau đổi ý bao nhiêu lần đây?"

      Kiều Văn Văn co đầu rụt cổ, lần nào lấy kiểm tra học tập ra làm cớ đều thể gạt được mẹ .

      " có đâu, lần này con muốn cố gắng mà mẹ, mấy bữa trước chẳng phải con còn thi chứng chỉ kế toán đó sao. Đâu phải là cái gì cũng sai đâu, con còn muốn xuất ngoại..." Nàng phản bác lần cuối.

      "Con còn dám con thi chứng chỉ kế toán hả, thi xong có ích lợi gì, phải là dùng để lót bàn hay sao. Kiều Văn Văn, mẹ với con mẹ thích con suốt ngày thi mấy cái chứng chỉ bỏ như thế, những thứ giấy kia mẹ đốt hết, từ nay về sau mẹ còn thấy bất kỳ chứng chỉ nào thấy cái đốt cái. Cho dù có trăm chứng chỉ cũng đều là đồ bỏ , còn hữu dụng bằng tờ giấy chứng nhận kết hôn đâu. Đừng tưởng sống dễ dàng, có giỏi con tìm người đàn ông nào đó mà dựa ."

      Kiều Văn Văn sững sờ ở tại chỗ, giấy chứng nhận mặc dù nhiều lắm , nhưng tất cả là do vất vả thi được, kết quả là bị mẹ đốt hết, làm sao có thể chịu nổi .

      "Mẹ - -" giọng mơ hồ mang theo giận dỗi.

      Nhìn thấy hai mẹ con lại muốn nổi trận lôi đình, Nguyễn Hình lập tức đến giải hòa.

      "Được rồi, đừng tức giận nữa. Thức ăn nấu xong rồi, mau đến ăn thôi. Hôm nay chú siêu thị chọn thịt heo lâu - - "

      Kiều Văn Văn dằn cơn tức giận, xoay người bỏ .

      Ra khỏi nhà, mặt nóng bừng lên, giống như là vừa bị ăn bạt tai vậy. Thái hậu nhà là quá dữ tợn, cũng hiểu được , chưa đem giấy chứng nhận cực khổ hai năm đem đốt hết, cũng đâu phải là Lâm Đại Ngọc đâu mà ho cái ra bài thơ chứ.

      Nhưng càng làm cho khổ sở hơn là quý bà Hà Cầm là người được làm được .

      Trước mắt Kiều Văn Văn chính là kẻ vô tích , suốt ngày lười biếng, kén cá chọn canh, muốn làm sâu gạo cỡ lớn.

      Trước khi tốt nghiệp thực tập, công ty lúc đó rất thích tuyển dụng thực tập sinh, vì tiền lương phải trả thấp mà lại biết nghe lời, nhưng hiếm có ai có thể chuyển từ thực tập lên chính thức. Đợi đến khi ngây ngốc nghe được chủ quản công ty nhận thực tập sinh chuyển lên chính thức, lúc đó cảm thấy vô cùng mờ mịt.

      Lại phỏng vấn ở những công ty khác, ở đâu cũng cầu phải tham gia chương trình 211, 985. Cho dù thời gian tìm việc cũng lâu, ngành sản xuất kinh tế đình trệ, hết giảm biên chế rồi lại ghét bỏ là con .

      (Chương trình 211,985: Chương trình cải tiến giáo dục chuyên ngành kinh tế xã hội bậc đại học theo chiều hướng quốc tế hóa tại số trường đại học tại Trung Quốc)

      tức giận đến nỗi chỉ ở nhà tiếp tục thi tiếp tục lấy các chứng chỉ, vẫn là học thoải mái nhất, suốt ngày ở nhà học ăn bám mẹ, cần đối mặt với xã hội đầy rẫy những chuyện uất nghẹn. biết mình càng ngày càng giống đà điểu, đáng lẽ ra nên ra đời rèn giũa kinh nghiệm.

      Cuộc đời từ trước đến nay đều thuận buồm xuôi gió, cha mẹ ly hôn chỉ sợ lâm vào đau khổ. Hà Cầm mình mang theo , tự lập tự cường, từ trước đến nay để thiếu thốn về mặt vật chất.

      "Cho nên, từ trước giờ mình vô năng như vậy, mẹ cũng biết mà, thể trách mình được." Kiều Văn Văn dài thở dài hơi, tim phổi thốt lên, vẻ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn.

      ngang qua Mc Donalds, mùi dầu chiên tỏa ra bốn phía, nước miếng của cũng theo đó chảy ra bốn phía.

      Hối hận! Tại sao phải xúc động như thế. Mình phải mặt dày chút, ăn no bụng rồi lại tiếp.

      *

      bàn ăn, Hà Cầm bưng chén cơm, đôi đũa đảo đảo đĩa thịt kho tàu theo thói quen, chừa lại phần thịt nạc, tự mình gắp miếng to nhất đưa lên miệng.

      "Con thỏ chết tiệt kia chạy mất rồi, mình còn chừa đồ ăn cho nó làm gì chứ, đúng là vô dụng!" Bà ném mạnh đũa xuống, biết là mắng chính mình hay là mắng con nữa.

      Nguyễn Hình nhàng lắc đầu, gắp cho bà miếng sườn đặt vào chén, "Tính em kì lạ, suốt ngày năng chua ngoa trái với lòng mình. Con được nuông chiều từ , dù sao em cũng có thể nuôi nó cả đời, đến lúc em chịu được tìm tiểu tử vừa mắt tiếp tục chăm sóc nó là được. Em cần gì ép buộc nó chịu tội chứ."

      đợi bà mở miệng, Nguyễn Hình lại tiếp tục thở dài : "Em cho dù muốn con sớm độc lập kiên cường cũng đợi nó ăn xong rồi được sao. Nó đói bụng, cũng biết người có còn tiền hay . Huống chi con cũng là vì sĩ diện thôi, dù sao cũng là con lớn rồi , Văn Văn lòng tự trọng lại rất cao, bị em mắng như thế, khẳng định mất hết mặt mũi ."

      Hà Cầm nhíu mày, trong lòng có chút ít hối hận, khẩu khí cũng mềm mại hẳn ra, "Nó chịu ăn cơm chẳng lẽ còn đợi em tới mời nữa hay sao?"

      , di động của Hà Cầm liền sáng lên, là tin nhắn Kiều Văn Văn gửi tới.

      "Quý bà tôn kính, con mới từ chỗ mẹ về tìm được việc làm, mẹ có thể vì con chuyển chút tiền ăn cơm ."

      Ngay phía dưới là hình ảnh người nam sinh mập mạp tay cầm hai phần Mc Donalds. Vị nam sinh này nhìn chằm chằm ống kính, ánh mắt căng thẳng nhưng lại có vài phần hưng phấn. Góc phải phía dưới màn hình lộ ra cánh tay trắng nõn, móng tay được sơn trắng như trứng gà bóc, vừa nhìn là biết tay của Kiều Văn Văn.

      Lông mày Hà Cầm nhíu chặt, tức giận đến nỗi tay phát run lên. Vừa mới cãi nhau đó, bà nghĩ là nha đầu kia phải bực bội nửa ngày, vậy mà bà còn trông chờ vào nha đầu chết tiệt kia có lòng tự trọng, là trò cười lớn nhất năm mà.

      "Kiều Văn Văn nếu con dám tìm người gạt mẹ, có tin mẹ đập chết con hả!"

      Bà tức giận nhưng vẫn chuyển khoản cho Kiều Văn Văn năm nghìn tệ, nha đầu chết tiệt kia biết yếu điểm của bà, chuyển tiền xong bà mới nghĩ lại, có khi nào nha đầu kia vì lừa gạt bà nên mới làm nhiều trò như vậy .

      *

      Vừa nhận được tin nhắn nhận được năm nghìn tệ, Kiều Văn Văn nhìn vào camera giơ lên chữ V, còn chọn góc mặt nghiêng 45 độ đẹp nhất. Chỉ tiếc Mc Donalds này có phông nền chữ M to, có người nào che mất, nếu có thể up hình lên cho 251 fan của xem rồi.

      "Cảm ơn phối hợp, chàng đẹp trai, có thể chia cho tôi phần hamburger được ? Tôi có chút đói ."

      Nam sinh béo mập cười cười, nếu ôn nhu chút biết đâu có thể quen được này, may mắn có thể làm bạn nữa. Vật đính ước giữa bọn họ chính là cái burger.

      "Bái bái." cầm lấy burger rồi chạy , đói.

      *

      "Vũ Vũ." Kiều Văn Văn giẫm mạnh giày cao gót "Xoạch xoạch" vội vàng chạy tới, giọng cực kỳ thân mật.

      Tần Vũ mặc đồng phục, hướng liếc liếc mắt, nắm lấy cổ tay kéo vào phòng thay quần áo.

      Vừa vội vàng giúp thay quần áo, Tần Vũ vừa gấp gáp dặn dò.

      "Nhiệm vụ của cậu là dẫn đường cho khách, cậu nhớ đường rất giỏi, chắc có vấn đề gì đâu, nhớ là phải luôn cười đó nha. Lần này khách được mời có địa vị rất cao, làm chuyện quấy rối cậu đâu, cậu cũng được liếc mắt đưa tình với khách hàng đâu đó!" Tần Vũ hận thể dùng tay cố định hai tròng mắt ướt át của Kiều Văn Văn, ngăn cho chúng tùy ý đong đưa.

      Gần đến giờ nghỉ trưa, Kiều Văn Văn mệt đến sắp ngất . Đầu năm nay sao ông chủ nào cũng biết đường vậy, biết có phải do nàng lớn lên quá xinh đẹp hay mà từ sáng giờ đều là ông chú đầu hói bụng bia đến nhờ nàng chỉ đường.

      Nơi này giống như hội sở dùng để giải trí hơn, bao gồm khu du lịch sinh thái, ktv, phòng dành cho các cặp đôi đủ tất cả mọi loại hình để phục vụ. Hoàn cảnh tươi đẹp, kẻ ngốc nhà giàu lại muốn nâng cao phong cách, đều đến nơi này bàn chuyện làm ăn. Đương nhiên cũng có người muốn trở về với thiên nhiên, thích hưởng thụ yên tĩnh trong lành để thể nghiệm cuộc sống.

      Tần Vũ là quản lý phục vụ ở hội sở giàu nức đố đổ vách này tiền lương tuyệt đối thấp. Hai người là bạn học từ sơ trung đến đại học, từ trước đến nay mỗi lần Kiều Văn Văn có chuyện gì đều nhờ Tần Vũ giúp đỡ. Lần này hội sở phải đón tiếp nhiều nhân vật, Tần Vũ lấy quyền riêng tư giúp có cơ hội kiếm được chút tiền.

      "Văn Văn, cậu cứ đứng yên ở cửa , nếu có vị khách nào muốn đình viện trước cậu nhớ dẫn đường cho họ nhé. Nhân viên phục vụ tại đều rất bận , cậu giúp tớ chút , lát nữa tớ kêu bọn họ qua phụ cậu. Những người đó đều là khách vip của hội sở, cậu phải cẩn thận chút, lấy tôn chỉ “Khách hàng là thượng đế” nhé." Trong bộ đàm vang lên tiếng của Tần Vũ, Kiều Văn Văn chưa kịp thở dốc bộ đàm bị cắt đứt.

      Kiều Văn Văn ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên tiền phải dễ kiếm, ràng là cửa sau để có được công việc, vậy mà phải làm phần việc của hai người.

      "Chào các vị tiên sinh, các vị muốn đến đình viện xin mời bên này." Mắt thấy vài bóng dáng tây trang thẳng thớm bước đến, lập tức điều chỉnh tốt vẻ mặt, cười dịu dàng lộ ra tám cái răng bước đến.

      Kiều Văn Văn làm động tác mời, cố gắng làm động tác phục vụ lên đến max điểm, bất quá khi ánh mắt quét đến gương mặt quen thuộc kia, nụ cười của liền cứng lại.

      Thịnh Cẩn Minh!

      Gà móng đỏ!
      Last edited: 10/5/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      hai Chị này có duyên ghê. thanks Nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :