1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Theo văn án là a Nghiên trùng sinh 9 đời,thế là vẫn phải chết 2 lần nữa sao?
      heavydizzy thích bài này.

    2. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Hai người vờn nhau mãi như thế này đau tim quá =3=
      heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      @Bé Bi: a Nghiên chỉ nhớ nàng ấy chết 8 lần thôi bạn, còn thực chết 9 lần rồi, mình nhớ nàng heavydizzy nhắc đến 1 lần rồi ấy
      heavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      A Nghiên mới 14, còn lâu mới lớn, haizz.
      kimhana192heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 23: có ngày ngày tư xuân gì đó
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​

      Sắc mặt Tiêu Đạc bỗng chốc trầm xuống.

      nhìn giống quỷ sao?

      A Nghiên đột nhiên tỉnh, bị kinh hách rồi, rất nhanh tỉnh táo lại, cũng ý thức được tình cảnh trước mặt.

      Nàng quỳ xuống: "Cửu gia, vừa rồi nô tì đúng!"

      Tiêu Đạc chớp mắt đánh giá nàng, nhíu mi hỏi: "Vừa rồi ngươi mơ thấy cái gì, năm mười ."

      A Nghiên lắc đầu: "Nô tì cái gì cũng mơ thấy a."

      Tiêu Đạc hiển nhiên là tin, nheo con ngươi lộ ra hương vị uy hiếp, thanh trầm: "."

      Tim gan A Nghiên run lên, cúi đầu, giọng : "Nô tì quả giấc mơ."

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Ân? !"

      A Nghiên thấy Tiêu Đạc bộ dáng ép hỏi được bỏ qua, trong lòng biết hôm nay nếu có gì để , tất nhiên qua được, khỏi nóng lòng, gì đây? Chuyện đời trước là thể cùng a.

      Tiêu Đạc lúc này lại khí định thần nhàn, ngồi thẳng ghế trúc, hơi vung áo bào trắng, tiêu sái thong dong, bộ dáng: ngươi ta bỏ qua.

      Đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, bước sen nhàng tới bên người Tiêu Đạc, quỳ gối xuống, dâng ly trà.

      Trà là trà ngon, vân long đoàn tử thượng đẳng, sợ là người bình thường được uống.

      Hương trà lượn lờ, Tiêu Đạc nhìn A Nghiên, ánh mắt mang theo ý cười làm cho người ta đoán nổi.

      A Nghiên tuyệt vọng!

      Nàng có thể cảm giác nam nhân này cố chấp đến đáng sợ, nhất định phải chờ mình giải thích giấc mộng kia.

      Nàng giương mắt nhìn Ninh đại nhân đeo mặt nạ bên cạnh, vừa rồi hẳn là , làm hỏng mộng đẹp của nàng, làm hại nàng suýt nữa bị lộ tẩy trước mặt nam nhân đáng sợ này.

      Gian nan nuốt xuống bất đắc dĩ, nàng xoa góc áo, giọng : "Kỳ , kỳ nô tì mơ về hồi ..."

      Đây hẳn tính là dối, chẳng qua là hồi của đời trước mà thôi.

      "Ân?" nam nhân cao quý tuấn mỹ gì, chỉ "Ân" cái, hiển nhiên còn tiếp tục chờ nghe nốt chuyện xưa.

      "Nô tì, nô tì mơ thấy tiểu ca ca nhà hàng xóm.” A Nghiên cẩn thận nửa nửa giả lại chuyện xưa.

      "Đó là ai?" Tiêu Đạc chợt nhíu mày, hiểu : "Có phải vị hôn phu Hoắc Khải Căn của ngươi hay ?"

      Hoắc Khải Căn? Đó là cọng hành nào?

      A Nghiên nghĩ nghĩ, mới hiểu được đây là tên vị hôn phu cuả nàng!

      đúng là muốn xuống dưới nhà còn có người chuyển thang đến, nàng vội gật đầu: "Đúng vậy, chính là , nô tì và Căn ca ca thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, nhưng bây giờ xuất chinh ở bên ngoài cách xa nô tì, nô tì mỗi khi nhớ tới trong lòng thê lương, cứ nghĩ biết lúc nào vợ chồng có thể đoàn tụ, từ nay về sau cử án tề mi..."

      Vừa , nàng còn vừa lau nước mắt.

      lau nước mắt, Tiêu Đạc liền nhíu mày: "Ngừng!"

      A Nghiên vội dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận xem xét Tiêu Đạc: "Cửu gia còn có gì muốn hỏi?"

      Tiêu Đạc hừ tiếng: " có."

      A Nghiên cúi đầu nhu thuận chuyện nữa.

      Tiêu Đạc tuy rằng miệng có, nhưng mặt hiển nhiên là cực kỳ vui. trầm xuống, mặt thay đổi, mắt nhìn Ninh Phi mặt nạ sắt.

      Ninh Phi vội qua, quỳ gối xuống, dâng tờ tín hàm. Đó là phong thư dùng xi đóng dấu lên.

      Tiêu Đạc tiếp nhận, tùy tay ném lên bàn, xem cũng xem hỏi Ninh Phi: "Còn có việc sao?"

      Ninh Phi cung kính : "Chỉ có phong tín hàm này."

      Tiêu Đạc lãnh đạm : " ra ngoài."

      Ninh Phi vội đáp: "Vâng."

      Đợi Ninh Phi ra ngoài, Tiêu Đạc lại liếc A Nghiên, nhíu mày, nửa ngày mới : "Ngươi cần ở trong này khóc sướt mướt, nấu đồ ăn hầu hạ gia cho tốt. Nếu gia cao hứng, tự nhiên thả ngươi về nhà đoàn tụ cùng người nhà, thậm chí tương lai có thể đưa phần đồ cưới cho ngươi và Căn ca ca của ngươi sớm ngày thành thân."

      Căn ca ca... là tên dế nhũi ở nông thôn a!

      Lời này A Nghiên nghe cũng thấy được đường hi vọng, trong mắt tỏa sáng: " vậy chăng?"

      " !" ngữ khí càng tốt.

      A Nghiên thèm quan tâm tâm tình của , dù sao đáp ứng rồi. Đây chính là vạn vạn nghĩ tới, nàng tràn đầy khoái trá, môi nổi lên nụ cười khó thu liễm: "Cám ơn Cửu gia, A Nghiên trước khi rời , nhất định làm trâu làm ngựa hảo hảo báo đáp gia. Mỗi ngày chuẩn bị cho gia 3 bữa sáng trưa tối thêm ăn khuya, khiến gia vừa lòng ăn, yên tâm ăn!"

      Tiêu Đạc nghe nàng lung tung, biết tại sao trong lòng càng vui, lập tức lạnh lùng : "Trước tới giúp ta mài mực."

      "Được!"

      A Nghiên thanh thúy lưu loát đáp ứng, xuống giường, chạy tới cái bàn bắt đầu giúp mài mực.

      Nhắc tới mài mực cũng là việc có kỹ thuật, trong [hàn lâm yếu quyết] từng nhắc tới, phương pháp mài mực, ấn mạnh đẩy , đẩy xa ngoặt gần, vòng vòng lại, thể dùng lực lớn, cũng thể nóng vội, đồng thời phải giữ cho thỏi mực và nghiên vuông góc, thể nghiêng ngả, phòng ngừa mực văng ra.

      Có thể , đây là việc nhìn như đơn giản kì thực tràn ngập hàm lượng kỹ thuật, bằng sao văn nhân nhã sĩ bình thường đều phải có thư đồng chuyên môn mài mực?

      Bây giờ A Nghiên nắm trong tay là mực tốt thượng đẳng, A Nghiên cầm trong tay do dự lát.

      Nàng là nha đầu ở nông thôn, đến cùng là có biết mài mực hay đây?

      Ai biết nàng mới hơi do dự, Tiêu Đạc hạ lệnh: "Nhanh chút, mài được, bắt ngươi cho chim ưng ăn."

      vừa dứt lời, biết từ nơi nào phát ra tiếng chim ưng kêu lên quái đản.

      Này quả thực là tự biết phối nhạc hát đệm!

      A Nghiên ở trong lòng oán hận châm chọc phen, vẫn quyết định mài mực.

      Nàng cũng từng làm đích nữ thế gia và tiểu quốc công chúa, chuyện mài mực này, vì học đòi văn vẻ, luôn phải học. Học giỏi, với phu quân là hồng tụ thiêm hương, cũng là chuyện vui lớn trong nhân sinh.

      A Nghiên yên lặng nhớ tới đời thứ hai, phu quân nàng, người rất tốt, săn sóc ôn nhu, đáng tiếc là mệnh dài...

      Tiêu Đạc mở phong thư được niêm phong ra, xem thư bên trong, tùy ý nhìn mấy dòng, bỗng nhiên ngước mắt quét về phía A Nghiên.

      thấy A Nghiên mài mực, lông mi động a động, ánh mắt nháy a nháy, lát lộ ra nụ cười ngọt ngào như mộng ảo, lát lại mặt ủ mày chau thở dài thôi, lát lại hồi tưởng phiền muộn đầy mặt...

      nhíu mày, đánh giá nửa ngày, mới dùng thanh thong thả ôn hòa đến quỷ dị hỏi: “A Nghiên, ngươi nghĩ cái gì?"

      A Nghiên lâm vào hồi ức, bất ngờ kịp phòng bị, thêm lúc này ngữ điệu Tiêu Đạc là quá mức nhu hòa, cho nên nàng ý thức được nguy hiểm tiến đến.

      Nàng theo bản năng trả lời: "Tự nhiên là nghĩ đến nam nhân..."

      Lời này vừa xuất ra nửa, nàng nhất thời tỉnh ngộ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc đôi con mắt hẹp dài đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt tối đen.

      Nàng vội che miệng, hận thể đem câu kia giữ lại trong tay nhét lại vào miệng, nhưng mà —— muộn.

      Tiêu Đạc nhìn kỹ nàng nửa ngày rồi, đột nhiên nhảy ra nụ cười hơi có vẻ đùa cợt. "Có bao lớn thế này, còn chưa cập kê bắt đầu tư xuân."

      A Nghiên mặt đỏ tai hồng, cúi đầu, kiên trì : "Cũng chỉ ngẫu nhiên ngẫm lại mà thôi, phải mỗi ngày tư xuân..."

      Tiêu Đạc trong mắt biến lạnh, bên môi nổi lên đùa cợt: "Mài mực!"

      xong, tiếp tục cúi đầu xem thư.

      A Nghiên có chút yên, vừa nắm chặt thỏi mực đảo quanh, vừa nhìn trộm cẩn thận xem xét hung thần ác sát, thấy hai môi nhếch lên, mặt mày thanh lãnh, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt.

      Đúng là tư thế lời hợp liền muốn giết người a.

      A Nghiên thầm hận trong lòng.

      Nàng cẩn thận quan sát trong lúc vô tình thấy cầm tín hàm trong tay.

      Theo góc độ nàng, có thể nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa thư.

      A Nghiên mắt sắc, đọc nhanh như gió, bỗng chốc hiểu ra ý trong thư.

      Thoạt nhìn thư này là cấp dưới đưa tới, bên trong nhắc tới ít tình cảnh Yến kinh, là thế cục khẩn trương, còn là có người muốn hạ sát thủ đối với , muốn cẩn thận đề phòng.

      A Nghiên nhìn thấy ba chữ "Hạ sát thủ" này, nhất thời ruột gan cuồng loạn.

      là vui.

      Có người muốn giết ?

      Nhanh đến , nhanh giết chết !

      Nàng vui vẻ, Tiêu Đạc bỗng nhiên nâng con ngươi lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lành lạnh bắn tới: "Ngươi biết chữ?"

      A Nghiên nhấp môi dưới, cúi đầu, trong lòng ngàn vạn giãy dụa, mới cẩn thận đáp: "Cũng đến trường, bất quá trong nhà đệ đệ có đến trường đọc sách, nô tì học theo cũng nhận được vài chữ."

      Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, cầm lấy lá thư ném sang bên, sau đó nhìn A Nghiên mài mực.

      Tay nàng trắng noãn giống như ngâm trong nước. Bàn tay bé nắm chặt thỏi mực để mài, bao lâu liền xuất vết mực. Bởi vì tay trắng, vết mực đen nhìn đen trắng ràng.

      Tiêu Đạc nhìn chằm chằm bàn tay kia hồi lâu, mới ý thức được mình thất thố, thu hồi ánh mắt lại, đứng dậy, : "Tiếp tục mài, liên tục mài."

      xong, thẳng lên giường tháp ở nội thất nghỉ ngơi.

      A Nghiên mình ở đó mài mực, trong lòng lại suy tính nội dung tín hàm vừa nhìn thấy.

      Cũng biết loại người nào muốn giết ?

      Đến từ Yến kinh, lại xếp thứ chín, cho nên vẫn là Cửu hoàng tử nằm quyền thiên hạ kia sao? Nếu như vậy, có người muốn giết cũng vì tranh quyền vị?

      Nàng nên từ chỗ nào quấy nước đục thêm đây?

      Người này bảy đời làm đế vương, cũng nên đổi người khác rồi.

      Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, thể luôn thanh vân rộng mở như vậy nha!
      Last edited by a moderator: 17/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :