1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Chương 28: Mị nhãn
      Editor: HangVO9

      "Đại tiểu thư, nên rời giường rồi."
      "..."
      "Đại tiểu thư?"
      "Meo..."
      "Đại tiểu thư!"
      tiếng hô mười phần giận dữ gầm lên, Lỗ Lỗ cả kinh trực tiếp ngồi dậy, hoảng loạn, xoay người nhìn lại, liền thấy lão bà xa lạ đứng trước giường, xị mặt trừng mắt nhìn nàng. Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, hỏi Điềm Hạnh bên cạnh: “Bà ta là ai?" Ai ngờ vừa mở miệng, liền ngửi đến mùi khó chịu, Lỗ Lỗ ghét bỏ bịt mũi, mở to mắt biểu đạt nàng cực kỳ hoang mang, tại sao mình lại biến thành như vậy, hôi quá.
      Điềm Hạnh ghé mắt liếc về phía Thẩm , thấy sắc mặt bà quả nhiên khó coi, lòng kêu tiếng xong, vội vàng giải thích: "Thẩm , người đừng nóng giận, đại tiểu thư tối hôm qua say rượu, uống chút rượu, khẳng định còn đau đầu, cho nên nhất thời nhận ra người đến." Ngay sau đó nhìn Lỗ Lỗ đưa mắt ra hiệu: "Đại tiểu thư, đây là Thẩm a, bắt đầu từ hôm nay, người phải theo Thẩm học quy củ. Người đừng lo lắng, hồi người súc miệng, uống ly trà, mùi rượu liền mất."
      Rượu?
      Lỗ Lỗ sửng sốt chút, chậm rãi nhớ ra, tối hôm qua nàng len lén uống rượu của lão tộc trưởng, sau đó cái gì đều nhớ .
      Nàng buồn ngủ ngáp cái, xoa mắt hỏi Điềm Hạnh: "Đến giờ ăn cơm chưa?" Trước đây đều là sắp đến lúc ăn cơm, nàng mới dậy a.
      Điềm Hạnh lại lần nữa liếc nhìn Thẩm , đối phương xị mặt chuyện, nàng đành phải : " đâu, nhưng cũng sắp trễ..."
      Lỗ Lỗ đợi nàng xong liền nằm xuống, giọng lầm bầm: "Vậy ta ngủ tiếp nha, chờ ăn cơm lại gọi ta meo..."
      Lần này Thẩm rốt cuộc chuyện, thanh còn cao hơn so với lúc lần đầu tiên kêu Lỗ Lỗ rời giường: "Đại tiểu thư, từ nay về sau, người phải dậy sớm hơn nửa canh giờ, sau khi rửa mặt hoàn tất, cùng ta học ba canh giờ chung phúc lễ, sau đó tiền viện ăn cơm."
      Lỗ Lỗ chút động đậy, giả bộ ngủ, ở trong chăn len lén bĩu môi, nàng liền đứng dậy, mới cần học cái gì quy củ, huống hồ nàng chưa có ngủ đủ đâu.
      "Điềm Hạnh, ngươi gọi đại tiểu thư dậy." Thẩm nhíu mày , mùa hè ngày dài, bên ngoài sáng rồi, mà tiểu thư nhà này tính xấu cũng nhiều!
      Điềm Hạnh liền lại gọi hai tiếng, vẫn bất động, nàng bất đắc dĩ nhìn Thẩm lắc lắc đầu, ý bảo chính mình có biện pháp.
      Đào vừa mới bưng chậu nước đến, nhìn thấy Điềm Hạnh như vậy, khỏi cúi đầu cười trộm, nhanh tới bàn trang điểm phía bên kia. Điềm Hạnh này ngày hôm qua tiếng nào, đối Thẩm cũng tất cung tất kính, hại nàng còn tưởng rằng nàng ấy bị Thẩm thu phục rồi, nghĩ đến cũng chỉ là mặt cung kính, trong lòng nghe lời. Đại tiểu thư tham ngủ, để có thể gọi nàng dậy, trước kia các nàng thực thử qua nhiều biện pháp, có lúc vội còn đem chăn vén lên, bây giờ Điềm Hạnh gọi hai tiếng có biện pháp, cũng ràng là muốn đại tiểu thư phải chịu Thẩm sắp đặt?
      Nhưng như vậy, Đào kỳ thực có điểm mâu thuẫn, nàng tin Điềm Hạnh cũng là cảm thấy như nàng. Các nàng mong chờ đại tiểu thư học quy củ tốt, làm tiểu thư khuê các đúng nghĩa, nhưng lại đành lòng nhìn đại tiểu thư bị khổ, bởi vì tiểu thư khuê các mục tiêu rất tốt, nhưng quá trình này rất cực khổ. Ngay cả lão gia, bởi vì chưa từng nhìn thấy bộ dáng học quy củ của mấy đại tiểu thư, nên mới có thể quyết tâm cho tiểu thư học. Trước mắt, Thẩm ý chí chiến đấu sục sôi, vậy hãy để cho ba ta mình nghĩ biện pháp được rồi, muốn nàng cùng Điềm Hạnh giúp hả, bọn nàng biết gì hết đâu nha? Nhưng mà nếu Thẩm dám động thủ bắt nạt đại tiểu thư, nàng cùng Điềm Hạnh cũng mở mắt ngồi nhìn đâu.
      Thẩm suy nghĩ nhiều, trong mắt bà, hai nha hoàn này đều chỉ là nha hoàn thứ đẳng, loại ngu trung, có nửa điểm chủ kiến, đại tiểu thư cái gì liền là cái đó, tự nhiên dám bất kính với đại tiểu thư. Bà xem thường liếc mắt nhìn Điềm Hạnh cúi đầu , tiến lên bước, thân thủ đem chăn mỏng của Lỗ Lỗ xốc lên, "Đại tiểu thư, rời giường."
      " cần ngươi quan tâm ta!" Lỗ Lỗ tức giận đến hô lớn với bà, đoạt lại chăn trốn vào bên trong giường, nằm xuống còn phân phó Điềm Hạnh: "Ta muốn ngủ, cơm sáng cũng ăn, bọn ngươi chờ trước giờ dạy học lại gọi ta dậy. Được rồi, ta muốn ngủ, các ngươi đều ra ngoài !" Lão tộc trưởng thực là, tại sao muốn thỉnh nữ tiên sinh? Nào có ai quản người ta ngủ? Tống tiên sinh nghiêm ngặt như vậy cũng xen vào nàng ngủ, lão bà này lại có cá khô, còn hung dữ, nàng cùng bà ta học!
      Thẩm khiếp sợ vô cùng, nàng mười chín tuổi góa chồng, hai mươi ba tuổi liền bắt đầu làm nữ tiên sinh, đảo mắt hai mươi năm trôi qua, dạy nhiều thiên kim nhà giàu như vậy, còn chưa từng có người dám như vậy đối với bà!
      Nàng để ý đến hai nha hoàn rón ra rón rén lui ra ngoài, nghiêm nghị giáo huấn: "Đại tiểu thư, ta khuyên ngươi lập tức dậy, bằng ta đây liền tìm lão gia, để ông nhìn xem đức hạnh ngươi là cái gì!"
      Lỗ Lỗ mới sợ, tìm tìm , vừa lúc để lão tộc trưởng nhìn xem nữ tiên sinh này có bao nhiêu hung dữ.
      Thấy Lỗ Lỗ ôm chăn chặt cứng, Thẩm muốn bò lên giường cầm lấy cái chổi hung hăng đánh cho nàng dậy!
      Nhưng bà có thể làm như vậy sao? thể. Trước đây chỉ cần có ý định nghĩ muốn thu thập tiểu thư nào, cũng chỉ cần cố ý làm cho nàng bưng ly trà lâu chút, quỳ gối hành lễ nhiều chút, hoặc làm vài món thêu sống nhiều chút. Vô luận như thế nào, cũng thể tự mình động thủ đánh người, dù sao đối phương là tiểu thư, có thể mời được nữ tiên sinh người ta, phú cũng quý, ai dám động thủ? Đánh xong mang bệnh, gặp ít phiền toái đâu.
      Nhưng bà cũng thể tìm Lâm viên ngoại, bởi vì thể nào gọi đại tiểu thư rời giường mà phải tìm Lâm viên ngoại làm chủ, truyền ra ngoài còn cho người ta cười đến rụng răng.
      Thẩm hừ tiếng, liền như vậy đứng nhìn Lỗ Lỗ, mặt thay đổi đọc ‘nữ giới kinh’: "Bỉ nhân ngu ám, thụ tính khờ, mơ hồ tiên quân rất nhiều sủng..." Thanh cao thấp chất giọng được bà đắn đo vừa đúng, tuyệt đối là làm cho phiền lòng người, thể tiếp tục ngủ nỗi, hận thể ngồi dậy đem miệng bà chặn lại.
      Ngươi có thể chơi xấu dậy, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ an tâm ngủ được.
      Trong chăn Lỗ Lỗ căn bản ngủ được!
      Nàng nhớ kỹ, có lần nghe Điềm Hạnh với Đào, "Ngươi đừng giống con muỗi bên tai ta kêu ong ong được ?" Khi đó nàng biết cái gì là con muỗi, trong phòng hun loại mùi hương thoang thoảng, Điềm Hạnh hương vị này hun muỗi đều bay hết. Tối hôm đó nàng cố ý bảo Điềm Hạnh đừng hun hương, sau đó nàng liền biết tới tư vị bị muỗi phiền. giờ, con muỗi bự bay vào được.
      "Ngươi ra!" Nàng đứng dậy hô to.
      "Đại tiểu thư, ta là lão gia cố ý mời tới dạy ngươi quy củ, ngươi có ý bất mãn, có thể tìm lão gia cáo trạng, nhưng ta phải có bổn phận. Đại tiểu thư, ngươi tỉnh dậy, vẫn là nên đứng lên . Mấy ngày nay ta dạy cho ngươi thế nào hướng lão gia hành lễ, học xong, lão gia phát đại tiểu thư hiểu chuyện, nhất định cao hứng. Lão gia tuổi già, lại còn vì đại tiểu thư bận tâm, đại tiểu thư nếu hiếu thuận, chịu dụng tâm học giỏi cho lão gia yên tâm sao?" Thẩm quyết định dùng tình hơn dùng lý, tận lực thả mềm giọng điệu. có biện pháp, tiểu thư này quá đặc biệt, bà cũng phải tùy cơ ứng biến, thể lấy cách bình thường kia để đối phó nàng.
      Sắc mặt bà hòa hoãn, Lỗ Lỗ nhìn bà thuận mắt mấy phần, tò mò hỏi: "Hiếu thuận là cái gì?"
      "Thân thể phát da thụ chi cha mẹ..." Thẩm muốn giảng đạo lý, bỗng nhiên nhớ tới Lỗ Lỗ vừa mới học ‘Tam tự kinh’ hai ngày, liền đơn giản tổng kết : "Hiếu thuận, chính là lão gia bảo ngươi làm cái gì ngươi làm cái đó, bởi vì lão gia đều là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi nghe lời, lão gia liền hài lòng cao hứng."
      Lỗ Lỗ nghĩ tới lão tộc trưởng đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn. Lão tộc trưởng già rồi.
      Trong lòng đột nhiên rất khó chịu, Lỗ Lỗ nhìn nhìn Thẩm , ngoan ngoãn đứng lên. Nếu như học quy củ là có thể để lão tộc trưởng cao hứng, nàng học.
      Thẩm cao giọng gọi Điềm Hạnh hai người tiến tới hầu hạ đại tiểu thư rửa mặt chải đầu, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu ở nông thôn mà thôi.
      Nhưng Lỗ Lỗ liền rất hối hận.
      Điềm Hạnh chải đầu cho nàng, Thẩm bên cạnh liền điều chỉnh vai nàng cùng tay chân, đùi nên để thế nào bà cũng muốn xen vào, còn cho nàng há mồm ngáp, cái gì có thể nhịn liền nhịn xuống , thể nhịn cũng phải lấy khăn tay che trước mặt. Cái này cũng chưa tính, lúc học hành lễ, bà bắt nàng duy trì tư thế quỳ gối thời gian dài bất động, đồng thời còn sửa nàng cười phải lộ răng, ánh mắt phải dịu dàng khép lại, đừng dùng cái loại ... Mị nhãn này.
      Thẩm giơ cái gương ra, Lỗ Lỗ nhìn mình trong gương, nháy mắt cách vô tội. Thẩm mị nhãn chính là trong lòng muốn thông đồng với ánh mắt nam tử, nhưng trong phòng này lại có nam tử, nàng thông đồng với ai a? Ánh mắt của nàng trời sinh chính là như vậy a! A, chờ chút, thông đồng chính là ý làm cho nam nhân thích mình, mị nhãn dùng được sao? Nàng định hồi lúc học nhìn tiên sinh, làm cho thích mình.
      "Đại tiểu thư, cười lộ răng."
      "Ta ăn cơm!" Lỗ Lỗ còn nhẫn nại nỗi, quay đầu chạy.
      Thẩm phạm vi giới hạn nơi hậu viện, bà có cách nào đuổi theo, nhưng bà cũng sốt ruột, đại tiểu thư thế nào cũng trở về.
      Trong tiền viện, Thường Ngộ vừa mới phái người chuẩn bị tốt xe ngựa, khi trở về nhìn thấy Lỗ Lỗ chạy tới, bộ chu mỏ nhíu mày bộ dáng rất cao hứng, vừa bước vào liền ngăn Đào đuổi theo nàng, thấp giọng hỏi: "Đại tiểu thư làm sao vậy?"
      Đào dám dừng lại, chỉ : "Đại tiểu thư muốn học quy củ." xong cũng chạy vào.
      Thường Ngộ che bóng mà đứng, con mắt dài híp lại. Ngày hôm qua bận rộn, thiếu chút nữa quên Thẩm kia rồi, nghe là nữ tiên sinh thị trấn, có danh dạy dỗ nghiêm ngặt, dạy nhiều thư hương thế gia tiểu thư hoặc con cưng chuẩn bị cao gả, dạy đủ chuyện sao, cần nghĩ cũng biết.
      Biến đại tiểu thư ngây thơ thành bản sao tiểu thư khuê các thủ lễ?
      Thường Ngộ muốn. Cái gọi là tiểu thư khuê các, là vì để phu gia hài lòng, qua hầu hạ trượng phu, hầu hạ cha mẹ chồng. Đại tiểu thư lại cần những thứ ấy, vì sao phải sửa?
      đường đưa Lỗ Lỗ rừng trúc, Thường Ngộ cẩn thận hỏi thăm Thẩm dạy nàng như thế nào.
      Lỗ Lỗ rất cao hứng, lúc cơm sáng nàng oán giận mét lão tộc trưởng, lão tộc trưởng chỉ biết vuốt đầu nàng bảo nàng nghe lời, giờ Thường Ngộ hỏi đến, nàng liền lại ói ra phen nước đắng: "Nữ tiên sinh rất hung dữ, cho ta ngủ cho ta ngáp, cái gì cũng quản, còn ánh mắt ta đúng, bắt ta bỏ. Thường Ngộ, ngươi xem, ánh mắt ta dễ coi sao? Bà ấy đây là mị nhãn, dùng để thông đồng nam nhân, tốt, nhưng ta thông đồng ngươi a, vốn chính là như vậy a."
      Nàng ngửa đầu nhìn Thường Ngộ, vô tội lại ủy khuất.
      Thường Ngộ tim đập như nổi trống, miệng lại yên lặng trấn an : "Đại tiểu thư cần sửa, như vậy rất đẹp mắt, cần nghe bà ta ."
      Nàng có thông đồng người, là cam tâm tình nguyện rơi vào .
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm20 others thích bài này.

    2. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 29: Khóc


      Lỗ Lỗ cảm thấy, nếu như nàng thân cận với tiên sinh, tiên sinh thích nàng, vậy hẳn là nghe nàng , nàng muốn ăn bao nhiêu cá khô liền cho nàng bấy nhiêu nhỉ!. Cho nên, Lỗ Lỗ đường liền hạ quyết tâm, hồi gặp tiên sinh, nàng nhìn chằm chằm vào .

      Nhưng nàng vừa vào cửa liền nhận ra đúng, sắc mặt tiên sinh là dọa người!

      Làm nàng có suy nghĩ, hôm nay học có cá khô thưởng rồi!

      "Tiên sinh, ta bảng chữ mẫu viết xong, cũng có đọc sách, vì sao cho ta a?" Nàng ở trước bàn đọc sách, hiểu nhìn Tống Ngôn.

      Tống Ngôn cũng ngẩng đầu lên, chỉ vào đối diện : "Ngồi xuống học ."

      Lỗ Lỗ bất động, chu mỏ : "Ta muốn ăn cá khô!" Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, nàng cảm thấy tiên sinh có đáng sợ như vậy.

      Tống Ngôn cho là nên dành cho người học trò này nửa điểm sắc mặt tốt, nhìn xem, đều dám nghe lời.

      ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, mắt lạnh vô tình, "Ta lại lần, sau này muốn ăn cá khô, phải ngoan ngoãn nghe ta , ta cho ngươi làm cái gì làm cái đó. Biết hôm nay vì sao cho ngươi cá khô sao? Bởi vì ngày hôm qua ngươi chỉ len lén chạy tới phòng bếp, còn phạm lỗi học mèo kêu. Đừng trừng mắt nhìn, cũng cần ngụy biện, lập tức ngồi xuống chuẩn bị nghe giảng bài, bằng ngươi liền sau khi tan lớp cá khô cũng có. Ngồi xuống!"

      Lỗ Lỗ thể tin, nhìn vào mắt Tống Ngôn, thế nào cũng nghĩ đến có loại thái độ này.

      Nàng là có ở lại phòng bếp, nhưng cũng giận a, còn cho nàng bên cạnh nhìn nữa, về sau đem thái xẻng đến trong mâm, nàng thèm ăn được, liền dùng đũa gắp thịt cho nàng ăn. Lỗ Lỗ nhớ kỹ ràng, lúc đó tiên sinh trong mắt mang theo nhàn nhạt ý vui, tuyệt đối như thế này làm cho người ta rét run. Về phần mèo kêu, là nàng vô ý a, nàng trước mặt cẩn thận khống chế gọi.

      "Ta có gọi..."

      "Đại tiểu thư, người quả thực có kêu, tối hôm qua người uống say, vẫn hướng Tống tiên sinh gọi, người ngồi xuống ." Đào rất sợ Lỗ Lỗ chọc giận Tống Ngôn, xa xa giọng nhắc nhở, xong áy náy hướng Tống Ngôn thi lễ cái.

      Tống Ngôn có tính toán nàng tự ý mở miệng, thấy Lỗ Lỗ đứng tại chỗ bất động, cúi người nhặt roi trúc lên..

      Sợ hãi chiến thắng ủy khuất trong lòng, Lỗ Lỗ cúi đầu trở về chỗ ngồi, ngồi xuống. Nàng mờ mịt nhìn bàn bảng chữ mẫu, nhìn tiên sinh dùng tay cầm cây gậy trúc chỉ điểm mặt chữ, dạy nàng đọc thế nào, từng chữ lại là có ý nghĩa gì. Tiên sinh làm cho nàng đọc, nàng liền đọc, bảo nàng đáp, nàng liền đáp.

      Tựa hồ cùng ngày hôm qua có gì khác nhau.

      Nhưng nàng chính là vui, có loại hiểu khó chịu. Tiên sinh đối với nàng quá xấu, nếu có đồ ăn ngon, nàng cũng cần . Nàng lại tìm nam nhân, nguyện ý làm cho nàng ăn, còn đối với nàng rất ôn nhu. Lão giống cái , các nàng mèo tộc giống cái lo ai sủng.

      "Được rồi, trước viết hai trang bảng chữ mẫu." Giải thích ý nghĩa trong câu, Tống Ngôn nghi ngờ nhìn Lỗ Lỗ liếc mắt cái, có điểm đúng a, hôm nay học trò này thế nào lại ngoan như thế? Bất quá cũng có suy nghĩ sâu xa, nàng ngoan, trái lại bớt việc.

      "Vâng." Lỗ Lỗ nhàng đáp lời, dính mực viết chữ.

      Viết viết, Lỗ Lỗ cảm giác hình như có người nhìn nữa nàng, chờ viết xong chữ hoàn chỉnh, nàng nhịn được ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn. lật sách xem, lông mi buông xuống, che đậy đôi mắt lạnh. Tiên sinh nhìn thế này, cho nàng loại cảm giác nên lời, có điểm hơi lạnh nhưng nhìn rất thoải mái.

      Lỗ Lỗ đột nhiên rất luyến tiếc.

      Tiên sinh thuận mắt, làm cá khô ăn ngon, lúc đút nàng ăn thịt cũng rất ôn nhu, nàng thích cùng ở cùng nhau. Nhưng vì sao lại chịu đối với nàng khá hơn chút nha? Chỉ cần lại khá hơn chút xíu thôi, nàng chẳng ngại sắc mặt lạnh như vậy, tại sao hung dữ như vậy a? Ngày hôm qua trong phòng bếp, phải tốt sao?

      Lỗ Lỗ khổ sở cực kỳ, dù nàng muốn tiên sinh , nhưng nàng cũng rất luyến tiếc a.

      "Đại tiểu thư, người tại sao khóc, có phải thoải mái ở đâu ?" Đào ở xa xa, thầm suy nghĩ, buổi chiều nên thế nào ứng phó Thẩm , trong lúc vô ý nhìn qua hướng bàn học bên kia, thấy đại tiểu thư cầm bút lông, nhúc nhích nhìn Tống tiên sinh phát ngốc. Bởi vì góc độ, Đào nhìn thấy biểu tình của Lỗ Lỗ, nhưng Lỗ Lỗ sững sờ lúc lâu, Đào nhịn được lặng lẽ phía trước, nhìn cái, nguy rồi, đại tiểu thư nhà nàng sao lại khóc thế này!

      Nghe thấy Đào , Tống Ngôn kinh ngạc ngước mắt, lúc này mới phát học trò của mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn , nước mắt rơi liên tục gương mặt tái nhợt. Chỉ liếc mắt cái, có thể nhìn thấu người luôn, có bất kỳ ngụy trang, đơn thuần như đứa bị người ta khi dễ.

      Cũng bởi vì ăn được cá khô sao?

      Thấy nàng khóc quá thương tâm, Tống Ngôn dám nhìn nữa nàng, vừa nghĩ tới nàng là bởi vì cá khô khóc thành như vậy, có chút khó hiểu lại có chút tự trách. Biết nàng tính tình trẻ con, nên bởi vì nàng say rượu " lỡ" mà giận dữ?

      Tống Ngôn nhịn được sờ sờ cổ tay áo, ở trong đó có hai bao giấy dầu , tuy lúc trước muốn phạt nàng, vẫn là thói quen mang theo hai gói.

      Quên , đều cho nàng .

      Nhưng mà lúc Tống Ngôn chuẩn bị lấy ra tới, Đào chạy tới. Tống Ngôn đành phải giữ tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông như thờ ơ, kì thực lại chú ý tới đôi chủ tớ kia, rất muốn nghe chút nàng như vậy khóc rốt cuộc là vì sao.

      Đào khom lưng lau nước mắt Lỗ Lỗ, bên sát bên hỏi nàng có phải hay ở đâu thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, đại tiểu thư vừa vẫn luôn nghiêm túc nghe giảng bài viết chữ, khẳng định cùng Tống tiên sinh lúc trước trách cứ quan hệ, vậy cũng chỉ có thể là thân thể vấn đề. Tâm tình sao, khụ khụ, Đào nghĩ đại tiểu thư có tâm , cơ bản mỗi ngày đều là vui vẻ a.

      "Tiên sinh với ta rất xấu rồi!" Lỗ Lỗ thút tha thút thít lên án thầm.

      Tống Ngôn chau chau mày, chủ động đem "Lỗi" gánh người mình, nghĩ ngợi chờ nàng khóc xong, liền đem hai giấy dầu bao đều cho nàng thôi.

      Nhưng Đào nghĩ như vậy. Nếu như đại tiểu thư là bởi vì bị Tống tiên sinh lúc đầu giờ răn dạy mà khóc, giờ cũng qua canh giờ, vậy đại tiểu thư phản ứng có phần cũng quá chậm chạp sao? Thế là nàng đem gán tội danh vào cho tiên sinh khác, đại tiểu thư nhất định là lo xa, sợ lại bị Thẩm buộc học quy củ, nên khóc.

      "Đại tiểu thư đừng sợ, người nếu như thực muốn cùng Thẩm học quy củ, hồi ăn xong cơm người liền ở lại bên người lão gia, đâu hết, kéo dài tới trời tối lại về phòng, chúng ta liền ngủ, bà muốn dạy dỗ người đều có cơ hội." Đào có chút nghiến răng nghiến lợi .

      " phải..." Lỗ Lỗ muốn phải nữ tiên sinh, lại thấy Tống Ngôn ở đối diện chau mày. Nàng run run chút, nếu như tiên sinh biết nàng mắng thầm là , tiên sinh nhất định giận ? Có thể lúc khác cá khô cũng có mà ăn?

      Lỗ Lỗ . Nàng là muốn tiên sinh, nhưng nàng còn muốn ăn cá khô của tiên sinh. tìm được nam nhân khác biết nấu ăn trước, nàng vẫn phải ngoan ngoãn học , như vậy ít nhất mỗi ngày cũng có hai khối cá khô đỡ thèm. Chờ nàng tìm được, liền bao giờ nữa ở cùng tiên sinh, nhờ lão tộc trưởng đem đuổi , hừ!

      Ý niệm trả thù này giải trừ khổ sở trong lòng Lỗ Lỗ, nàng khóc nữa, ngoan ngoãn cúi đầu viết chữ.

      Nhưng Tống Ngôn cho nàng kinh hỉ. Sau khi tan lớp, chẳng những có hai khối cá khô ăn, bài tập cũng ít, năm trang.

      Lỗ Lỗ hài lòng, dựa theo Tống Ngôn phân phó, thành thành ngồi trước bàn viết chữ. Tống Ngôn liếc nàng cái, đem Đào gọi vào trước bàn, ngay trước mặt Lỗ Lỗ, thấp giọng cùng nàng hỏi thăm vụ Thẩm , hỏi xong mới cho các nàng rời .

      bàn cơm, Lâm viên ngoại cho Lỗ Lỗ ngày mai ông muốn Đường gia chúc thọ, bảo nàng ngoan ngoãn cùng hai tiên sinh học tập.

      Lỗ Lỗ cũng muốn , nàng thực muốn ở cùng Thẩm , có thể trốn được hai ngày là tốt hai ngày .

      Lâm viên ngoại đương nhiên mang Lỗ Lỗ Đường gia, nàng cái gì cũng còn hiểu, dù nếu có cho nàng mang theo hai nha hoàn ở hậu viện, cùng các phu nhân, các tiểu thư giao tiếp, cũng yên lòng. Cứ như vậy, bởi vì thể đáp ứng cho nhi nữ, Lâm viên ngoại trong lòng cũng khổ sở áy náy, chờ sau khi ăn xong Lỗ Lỗ lại bên cạnh ông mà chịu , cọ cọ ông hồi, liền bất đắc dĩ phân phó, bảo Đào gặp Thẩm , giải thích phen, làm cho nàng đừng suy nghĩ nhiều.

      Sau khi Thẩm biết được, có điểm hối hận thu nhận người học trò này.

      Vì muốn sau khi rời khỏi đây bị người chê cười, bà chẳng sợ vất vả, cũng nghiêm túc dạy nàng học. Học trò muốn học, tiên sinh dạy mới dễ dàng. Lâm gia đại tiểu thư ràng muốn học, bà làm sao có thể ép buộc trâu ăn cỏ được?

      Chẳng trách lúc vừa đến, Lâm viên ngoại khuyên bà lấy cá khô dỗ đại tiểu thư.

      Nhưng hối hận cũng vô ích, tới, nàng nhất định phải dạy dỗ đến nơi đên chốn, bằng nếu hai ba ngày liền xám xịt chạy về thị trấn, vì chuyện ấy những người đồng nghiệp chừng thế nào cũng hạ thấp nàng.

      Thẩm quyết định thay đổi sách lược dạy học.

      Bà thông qua Đào báo Thường Ngộ, kính nhờ Thường Ngộ phái người thay bà mua cá khô về. Bởi vì có ý định thừa nhận chính mình vô năng, nên bà chưa từng cùng Lâm viên ngoại việc này, đương nhiên phải mở chính hầu bao của mình. Nhưng Thường Ngộ là người thân tín bên Lâm viên ngoại, nhất định thông báo với Lâm viên ngoại tiếng, Lâm viên ngoại sau khi biết, trả lại bà gấp bội sao?

      Nhưng bà cũng biết, cá khô mua sau khi trở về, Điềm Hạnh mới giật mình kinh ngạc cho bà biết, đại tiểu thư chỉ thích ăn cá khô của Tống tiên sinh mà thôi.

      Thẩm muốn mắng Đào, nhưng lại có lý do gì, bà chỉ muốn nhờ Thường Ngộ mua đồ, cũng muốn mua cái gì.

      có biện pháp, Thẩm đành phải năn nỉ Thường Ngộ đến chỗ Tống Ngôn.

      Thường Ngộ nghe xong, có chút xấu hổ, lại tỏ vẻ có chút phẫn nộ, Tống Ngôn Tống tiên sinh thích hạ nhân bọn họ.

      Thẩm liền nghĩ đến tác phong đáng xấu hổ của người đọc sách. Bà khẽ cắn môi, lộ ra nét mặt già nua, vòng qua hoa viên len lén bái phỏng Tống Ngôn.

      Đến nơi, thấy người mà chỉ nghe tiếng, bởi vì người thư sinh kia đứng ngay sau cánh cửa chính, dùng ngôn từ răn dạy bà, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, bà thân là nữ tiên sinh, nên làm gương tốt, sao có thể lén lút đến nơi ở mà tìm?

      Mấy câu như đâm vào Thẩm làm nét mặt già nua đỏ bừng, tức muốn trào máu!

      Tác giả có lời muốn : Người này mèo, tự có người khác mèo. Lỗ Lỗ đừng khóc, chuẩn bị hưởng thụ đãi ngộ sũng mèo cấp năm sao ! Tạm thời đem tiên sinh biếm lãnh cung.
      Chôm chôm, Thảo Sally, Happyanh21 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tiên sinh bị biếm lãnh cung. Há há
      HangVO9 thích bài này.

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 30: bị đánh
      Editor: NL

      Lỗ Lỗ cũng biết Thẩm vì muốn thành công quản giáo nàng mà làm những thứ ấy đến lăn qua lăn lại, biết Thường Ngộ cùng Tống Ngôn đều dùng thủ đoạn mình thay nàng xả giận. Nguyên buổi chiều, nàng bám bên người Lâm viên ngoại, ông nghỉ trưa, nàng liền cùng ông ngủ. Lâm viên ngoại tỉnh xem sổ sách, nàng còn ngủ. Sau đó Lâm viên ngoại lo lắng nàng ban ngày ngủ nhiều buổi tối khó ngủ liền bảo Đào đánh thức nàng, kêu Thường Ngộ đem chuẩn bị danh sách về thọ lễ. Hai cha con nàng ngồi cách bàn , kiên nhẫn cấp nữ nhi này đó thọ lễ đều là cái gì, về hàm ý cát tường, tò mò nghe, luôn luôn hỏi những câu làm cho Lâm viên ngoại cứng họng..

      Lâm viên ngoại vô cùng hưởng thụ cảm giác có nữ nhi bên người, Lỗ Lỗ hỏi cái gì đều cảm thấy phiền, tựa như đối đãi với đứa trẻ sáu bảy tuổi, ngừng dạy nàng biết vật bên ngoài, quan hệ giữa người và người. Hát hí khúc là gì, bằng hữu giao tình là thế nào, hoàn toàn theo vấn đề của Lỗ Lỗ mà , càng càng nhiều càng càng rộng, lơ đãng mà đến tối.

      Nên ăn cơm tối.

      Cứ như vậy, Lỗ Lỗ trong lúc vô tình lười biếng nửa ngày, tới màn đêm buông xuống, trực tiếp về phòng ngủ.

      Nàng vô tâm vô phế ngủ thoải mái, Thẩm thế nhưng trắng đêm khó ngủ, lật qua lật lại, suy nghĩ rốt cuộc nên như thế nào dạy người học sinh này.

      Ngày kế sáng sớm, nàng có lăn qua lăn lại Lỗ Lỗ, mà hướng tiền viện của Lâm viên ngoại xuất phát .

      "Lão gia, đại tiểu thư dã tính khó thuần, ta nếu nghiêm ngặt quản giáo, sợ bị thương đại tiểu thư làm lão gia đau lòng. Nếu quản, tùy ý nàng như trước, ta thấy thẹn với vai trò tiên sinh này, cũng thẹn với coi trọng của ngài. Hôm qua luôn mãi suy nghĩ mãi vẫn là ta có cách dạy, hôm nay đành hướng lão gia từ biệt, giáo dục đại tiểu thư, lão gia vẫn là thỉnh cao minh khác thôi."

      Lâm viên ngoại hết sức khó xử.

      Người là mời tới, cố ý mời nữ tiên sinh nghiêm ngặt ở thị trấn, chính là nghĩ dằn lòng, đem quy củ lễ nghi dạy cho Lỗ Lỗ, tương lai có thể dự tiệc, cùng người giao tiếp. Kết quả đâu, Thẩm mới tới, lấy lí do tiên sinh từ xa tới còn mệt, ngăn nàng răn dạy Lỗ Lỗ, ngày hôm qua lại biết Lỗ Lỗ muốn trốn học, nhất thời mềm lòng để Lỗ Lỗ ở tiền viện.

      Nuôi con dạy là lỗi cha, dạy mà nghiêm là do thầy lười, Thẩm muốn làm nghiêm sư, lại bị cưng chiều con ngăn trở. Nếu như Thẩm , chuyện này truyền ra ngoài, ai còn dám đến giáo dục Lỗ Lỗ?

      "Lâm mỗ xấu hổ, nên dung túng nữ nhi. Tiên sinh yên tâm, sau này Lâm mỗ tuyệt đối can thiệp tiên sinh giáo dục Huệ nương. Huệ nương nếu phục, tiên sinh cần nghi ngại, cần giáo huấn làm, Lâm mỗ tuyệt nửa câu oán hận, chỉ mong tiên sinh lại cho tiểu nữ cơ hội, giúp nàng nên người."

      Thẩm mặt đổi sắc, "Lão gia khách khí, ta đương nhiên là muốn dạy đại tiểu thư. Chỉ là, ngài cũng biết, tính tình đại tiều thư, chỉ bằng dăm ba câu, sợ rằng vô pháp thuyết phục nàng nghe lời, ta là khó, hay là thôi ..."

      "Tiên sinh yên tâm, Huệ nương nghe lời, tiên sinh cứ việc khiển trách." Lâm viên ngoại nhẫn tâm , đánh nên người, đạo lý này hiểu. Lát nữa liền tìm Lỗ Lỗ, căn dặn nàng nhất định phải nghe lời, miễn cho chịu đòn. Đứa bé kia sợ đau, nhất định học ngoan.

      Thẩm cuối cùng cũng đến chuyện rời , lại do dự : “Điềm Hạnh cùng Đào bên cạnh tiểu thư rất là trung tâm, chỉ nghe mỗi đại tiểu thư phân phó, nếu là các nàng phối hợp, ta..."

      Lâm viên ngoại biến sắc, cao giọng hô Ngô quản gia tiến vào, nghiêm mặt : "Ngươi cảnh cáo Điềm Hạnh cùng Đào, nếu là các nàng lại dám ngăn trở Thẩm tiên sinh, mù quáng bảo vệ đại tiểu thư, ngày mai liền đem các nàng bán được người môi giới , Lâm gia cần như vậy biết nặng ngu xuẩn nô."

      *Tui ghét bà nì

      Ngô quản gia mặt trầm . là quản gia, trong phủ hạ nhân đều là quản, bây giờ nha hoàn bên người đại tiểu thư bị chửi là ngu xuẩn, chẳng phải là quản giáo lo?

      Đến mức này, Thẩm triệt để thoải mái, hề làm bộ làm tịch, đứng dậy hướng Lâm viên ngoại thi lễ cái, lời thề son sắt cam đoan: "Lão gia yên tâm, ngài như vậy cất nhắc ta, ta bảo đảm trong tháng để đại tiểu thư tiến thoái có độ, cử chỉ thỏa đáng. Lão gia còn có việc muốn bận, ta hãy về trước."

      Lâm viên ngoại tự mình đem nàng đưa đến ngoài cửa.

      Trở lại trong phòng, nghĩ nghĩ, đến rừng trúc, đem Lỗ Lỗ kêu lên, lại mà căn dặn nàng cần phải nghe lời, tránh bị đòn. Cảnh cáo xong, đành lòng nhìn phản ứng của Lỗ Lỗ, xoay người đem Thường Ngộ gọi , theo đến Đường phủ.

      Thường Ngộ xa xa thoáng nhìn sắc mặt Lỗ Lỗ mờ mịt tái nhợt, trong lòng còn nghi vấn, nhưng dám trước mặt Lâm viên ngoại biểu quá mức quan tâm đại tiểu thư, liền hỏi Lâm viên ngoại vì sao sửa lại kế hoạch, mang theo Ngô quản gia mà là dẫn ra cửa. Hơn nữa trở lại tiền viện lược thêm thu thập xong bọn họ liền xuất phát, Thường Ngộ lại bận đến có cơ hội hỏi thăm tình huống.

      Lỗ Lỗ thất hồn lạc phách trở lại trước bàn đọc sách, cầm bút, lại viết xuống được. Lão tộc trưởng , nàng nếu như hảo hảo học quy củ, Thẩm đánh nàng. Nàng sợ đau, nàng chút cũng muốn học quy củ, nên làm cái gì bây giờ a?

      "Chuyên tâm viết chữ."

      Tống Ngôn đập đập bàn, vui , đáy mắt lại thoáng lo lắng. Thế nào học sinh ra ngoài chuyến sắc mặt liền thay đổi?

      Lỗ Lỗ ngẩng đầu, nhìn Tống Ngôn, trong đầu linh quang chợt lóe, đáng thương cầu khẩn : "Tiên sinh, ta xế chiều đến chỗ ngươi chỗ đó làm bài tập được ?" Lão tộc trưởng ra cửa, Thường Ngộ cũng ở nhà, nàng chỉ có thể trốn được ở chỗ tiên sinh thôi.

      " được." Tống Ngôn căn bản suy nghĩ, ngụm phủ quyết, sau lại thêm hỏi câu: "Tại sao muốn chỗ ta?"

      Lỗ Lỗ khóc lên, "Cha ta , rằng buổi trưa ta nếu như hảo hảo học quy củ, Thẩm đánh ta cũng quản. Tiên sinh, ngươi để ta đến chỗ ngươi trốn trốn , ta muốn chịu đòn..."

      Tống Ngôn nhíu mày, Thẩm đây là mềm được, quyết định cứng rắn? Còn chiếm được Lâm viên ngoại ủng hộ?

      Đối diện với ánh mắt cần xin của Lỗ Lỗ, bất giác Tống Ngôn thấy đau lòng, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Thẩm giáo huấn nàng như thế nào.


      Lý trí , Thẩm cũng là chức trách, là vì tốt cho đại tiểu thư, nhưng mà biết người học sinh này phải là tiểu thư bình thường khuê các. Vừa mới từ núi trở về, nàng có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đọc sách viết chữ, rất khó rồi, nhưng này mặt là cá khô công lao, mặt là viết chữ mệt lại đau ngứa. Nhưng những thứ quy củ sao? Bản thân nàng vốn tùy ý, học các loại quy củ rất vất vả, thậm chí có chút đành lòng.

      Nhưng có thể đáp ứng nàng.

      tuy là tiên sinh, thể đem nữ học sinh gọi vào nơi ở để dạy nàng. Ngày hôm qua mới đem Thẩm dạy dỗ trận, hôm nay ngang nhiên cùng nàng đối nghịch, Thẩm mắng là chuyện , nếu liên lụy đến nam nữ tư tình, thanh danh học sinh xong rồi.

      Tống Ngôn mở mắt, hiếm khi mềm giọng: "Sau khi trở về nghe lời, đừng làm cho nàng bắt lỗi, cũng bị đánh."

      "Tiên sinh..." Lỗ Lỗ chưa từ bỏ ý định kêu.

      Tống Ngôn nhìn nhìn sắc trời, đứng lên : "Hôm nay sớm tan học, bài tập vẫn là mười trang bảng chữ mẫu." xong cấp tốc rời .

      Lỗ Lỗ nhìn bóng lưng nhanh chóng rời , nhìn nhìn lại bao giấy dầu bàn, lần đầu tiên có tâm tình ăn cá khô.

      Nàng theo Đào tiền viện, muốn về, lại bị Ngô quản gia sớm được phân phó khuyên trở về.

      Đào cùng Điềm Hạnh biết được Lâm viên ngoại lời kia, mặc dù đau lòng đại tiểu thư, lại cũng dám nữa đùa giỡn tâm nhãn, rất sợ chọc giận Thẩm , vạn nhất Thẩm đến trước mặt lão gia cáo trạng, các nàng bị trả lại người môi giới, bị đưa đến địa phương xa lạ thể biết trước, hầu hạ chủ tử khó tính nào đó nữa.

      Cho nên khi Thẩm xị mặt làm cho các nàng trong viện đứng, hai người dám đám nửa câu miệng, cúi đầu đứng ở bên ngoài phòng.

      Trong phòng còn có người nhà, Lỗ Lỗ ngồi kháng duyên, khẩn trương nhìn Thẩm .

      Thẩm bình tĩnh : "Đại tiểu thư, hôm nay chúng ta học cách đứng và tư thế ngồi, tiểu thư xuống đây ."

      "Ta ngủ trưa trước được ?" Lỗ Lỗ dám đùa giỡn như ngày hôm qua, giọng hỏi. " được, đại tiểu thư tuổi còn , phải nắm chắc các lễ nghi phép tắc, chờ khi nào tiểu thư học xong, tự khắc có thể nghỉ ngơi."

      "Ừm, vậy ta ngoan ngoãn học, đừng đánh ta nha." Lỗ Lỗ thất vọng, tỏ vẻ đáng thương .



      Trốn gian ngoài cửa nghe trộm Đào thở phào nhõm, rón ra rón rén trở lại dưới mái hiên, giọng đối Điềm Hạnh : "May quá may quá, đại tiểu thư nghe lời Thẩm ."

      Điềm Hạnh lại có lạc quan như vậy, đại tiểu thư sáng sớm hôm qua phải cũng là đáp ứng hảo hảo, học hồi liền nhịn được.

      Quả nhiên, trong phòng rất liền truyền đến đại tiểu thư sinh khí giận kêu: "Ta học, ta chính là như thế lộ!"

      Hai người tâm treo lên, ngay sau đó liền nghe đại tiểu thư khóc: "Đau, ngươi buông ra ta, ta cho cha ta!"

      "Đại tiểu thư, lão gia hẳn là với ngươi ? Ngươi nếu như hảo hảo học, ta liền phạt ngươi. Ngươi cho lão gia cũng vô ích, đây là lão gia đồng ý. Đại tiểu thư, ngươi rốt cuộc có học hay ?" Thẩm thanh yên lặng có gợn sóng, chỉ mang theo hơi thở dốc, giọng điệu lạnh lùng.

      "Meo..."

      " được kêu, chuyện!"

      " học... Meo... Ta học ta học, ô ô, ngươi buông ta ra, đau..."

      "Tốt lắm, ngươi xem ta, như vậy, lại lần. được khóc!"

      "Meo..."

      Nghe khóc meo meo nức nở kia, Đào đỏ mắt, cố nén mới có vọt vào, thẳng đến Lỗ Lỗ lần thứ ba khóc đau, nàng rốt cuộc nhịn được, trừng mắt con ngươi muốn xông vào, chỉ là còn chưa có đụng tới phòng trong, Điềm Hạnh bị đuổi theo lôi mạnh trở lại.

      "Ngươi buông ta ra!" Nàng quan tâm hét lên.

      " giọng chút!" Điềm Hạnh dùng sức đem nàng kéo đến xa xa, vành mắt đồng dạng phiếm hồng, "Như ngươi vậy vào hữu dụng sao? Nàng mượn cớ có lão gia, căn bản sợ chúng ta ngăn cản, thậm chí nàng còn ước gì chúng ta vào, quay đầu lại hảo thêm mắm thêm muối trước mặt lão gia mà cáo trạng. Lão gia mà giận, khẳng định lời gì liền đem chúng ta bán, nếu là đổi lấy nha hoàn nghe lời nàng ta, đại tiểu thư trông chờ được họ đâu."

      Đào oán hận bỏ qua nàng: " đại tiểu thư có trông chờ?"

      Điềm Hạnh mặt tròn hiếm thấy lên nét hung tàn: "Đánh , làm cho nàng đánh , nhưng nàng cũng là kiêu ngạo lần này. Chờ lão gia trở về, ta liền lập tức về phía hồi bẩm. Ta cũng tin lão gia có thể như vậy nhẫn tâm."

      "Hữu dụng sao? Lão gia nếu như nhẫn tâm, sao có thể nghe nàng ?" Đào xác định .

      Đúng lúc này, bên trong lại truyền tới tiếng thê lương mèo kêu.

      Điềm Hạnh nắm chặt tay, nỗ lực duy trì thanh yên lặng: "Trong tưởng tượng là chuyện, tận mắt thấy đến lại là chuyện, liền ngươi ta đều đành lòng, lão gia như vậy đau lòng đại tiểu thư, dung túng nàng tiếp tục dằn vặt đại tiểu thư sao? Chờ coi , nàng ở trong phủ dài."

      Đào lại nghĩ tới người khác. Nếu trông chờ ở lão gia, Thường Ngộ thích đại tiểu thư như vậy, sau khi biết, nghĩ biện pháp ?

      Hai người kinh hồn táng đảm lập bên ngoài, biết qua bao lâu, Thẩm rốt cuộc ra.

      Điềm Hạnh cố nhịn nghe Thẩm "Giáo dục", Đào lại sớm vọt vào, đẩy ra rèm cửa vừa nhìn, liền thấy đại tiểu thư nhà mình mơ hồ trong chăn, cuộn mình thành đoàn, chính meo ô khóc đâu.

      "Đại tiểu thư, nàng ta đánh ngài ở đâu?" Đào bò lên kháng, bên xả Lỗ Lỗ chăn bên đau lòng hỏi.

      Nghe thấy thanh quen thuộc, Lỗ Lỗ lập tức nhào tới trong lòng Đào, khóc thành tiếng: "Nàng đánh lưng ta, meo, đau quá, ta học quy củ..."

      Đào cũng khóc, run rẩy cởi ra Lỗ Lỗ xiêm y, Điềm Hạnh vừa vặn tới, vừa ngẩng đầu, liền chống lại Lỗ Lỗ tuyết trắng lưng, chỉ là phía kia, cơ hồ mảnh xanh tím ứ ngân, nhìn thấy mà giật mình.

      Đào là chỉ liếc mắt nhìn liền cả kinh kéo Lỗ Lỗ xiêm y, dám nhìn nữa nhìn lần thứ hai."Đại tiểu thư, ngươi nằm, ta tìm thuốc trị thương!" Nàng cẩn thận từng li từng tí đem Lỗ Lỗ thả lại đệm, đứng dậy xuống đất.

      Điềm Hạnh cắn răng ngăn cản nàng: " cần tìm, miệng bằng chứng, lão gia nhất định để bà tử kiểm tra đại tiểu thư có hay có thương tích, chúng ta liền giữ lại, nhìn lão gia đau lòng đau lòng!"

      Lỗ Lỗ khóc thương tâm, ở đâu có nghe các nàng cái gì? nhắc đến Thẩm trước khi , hướng nàng lưng lau bôi cái gì đó lành lạnh.

      Khi Lâm viên ngoại từ Đường phủ trở về, trăng treo cao.

      Điềm Hạnh cùng Đào cùng nhau quỳ cửa lớn hồi bẩm việc này, các nàng đại tiểu thư đến cơm chiều cũng ăn, khóc đến ngủ, Lâm viên ngoại đau lòng đến độ biết nên cái gì, bỏ lại cả đám liền hướng hậu viện , vẫn là Điềm Hạnh chủ động mời hai tú nương giúp làm chứng.

      Lâm viên ngoại thể kiểm tra thương tích Lỗ Lỗ, nhưng nhìn Lỗ Lỗ khóc sưng mắt, thập phần hối hận mời cái gì nữ tiên sinh, muốn đánh thức Lỗ Lỗ mà trấn an nàng, lại đành lòng quấy rầy nàng ngủ. Ngồi hồi, Lâm viên ngoại thương tiếc sờ sờ đầu Lỗ Lỗ, thấp giọng phân phó tú nương tay chân cẩn thận rồi chắp tay lui về gian ngoài.

      Mặc kệ Thẩm có hay ngược đãi Lỗ Lỗ, cũng lại lưu nàng, nhưng cần lý do quang minh chính đại, đem trách nhiệm lên người Thẩm , thể cho Thẩm chửi bới Lỗ Lỗ cơ hội.

      Nhưng tú nương lại cho biết, đại tiểu thư sau lưng vô thương.

      Ở trong phòng, Thẩm y sam chỉnh tề chờ Lâm viên ngoại kêu nàng đến vấn tội, nhưng nàng chút cũng sợ. Thuốc mỡ kia của các nữ tiên sinh dĩ nhiên là thứ tốt, nghe là theo phương thuốc trong cung truyền ra, chuyên môn dùng để trị liệu thương sẹo tay chân.Bôi lên sau nửa canh giờ, bảo đảm để lại nửa điểm dấu vết.

      Sau lần này, nàng cũng tin nha đầu kia còn dám lười biếng đùa giỡn! Hừ!



      :die: tui muốn hành hạ bà ta !!!!
      Last edited by a moderator: 18/3/17
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm16 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Sorry mọi người. Bửa giờ mình bị bịnh nên chậm ra chương. Mong mọi người thông cảm...

      Chương 31 : thất ước
      Editor: HangVO9


      Lỗ Lỗ lưng có thương tổn, nhưng nàng xác thực khóc, hơn nữa nhất định khóc rất lớn, mới có thể đem mắt khóc sưng thành như vậy.

      Nhìn hai nha hoàn quỳ trước người dập đầu, Lâm viên ngoại thở dài dài.

      Hai nha hoàn này là ông tự mình kêu đến, Lỗ Lỗ rất thích các nàng, các nàng hầu hạ đại tiểu thư cũng rất tâm lực, hôm nay nhất định là đành lòng đại tiểu thư học quy củ vất vả, cho nên mới dối ?

      Nhưng nếu như là dối, Điềm Hạnh đề nghị thỉnh tú nương tới kiểm tra thương tích của đại tiểu thư, đây chẳng phải là chính mình tự làm bại lộ?

      nghĩ ngợi, bên ngoài từ trong ngõ hẻm truyền đến tiếng kêu du dương. Mới đó cũng qua ngày.

      "Quên , đều đừng giằng co nữa, đêm nay trước chiếu cố tốt cho đại tiểu thư, cái khác sáng mai lại ." Lúc ở Đường phủ có uống chút rượu, lại cùng Đường lão gia, lão thái thái nghe xong nửa ngày hí kịch, Lâm viên ngoại có chút tinh thần tốt. Vả lại ông nghĩ kỹ, sáng mai hỏi chút Lỗ Lỗ, nếu như Thẩm động thủ đánh nàng, nàng như vậy muốn học, ông bức nàng học. Sa thải Thẩm , ông tự mình dạy nàng, cần học hết bộ dáng tiểu thư khuê các, chỉ cần bảo đảm lúc nàng ra gặp khách, cách đứng ngồi uống trà ăn cơm làm trò cười là được.

      Đào cùng Điềm Hạnh dập đầu tiễn ông rời .

      Thường Ngộ vẫn thủ bên ngoài viện, nhìn thấy Lâm viên ngoại ra, nhịn được hỏi: "Lão gia, đại tiểu thư nàng..."

      Lâm viên ngoại khoát khoát tay, " có việc gì, nữ nhi tính hay làm nũng vậy thôi. Sắc trời còn sớm, hồi ngươi cũng trở về ngủ lại ."

      Thường Ngộ hỏi nhiều, quyết định ngày mai lại tìm cơ hội tốt hỏi Đào các nàng chút.

      Các gia nhân khác cũng mỗi người tản , Lâm phủ rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.

      Đào cùng Điềm Hạnh xem qua Lỗ Lỗ, rồi chân tay thối lui ra gian ngoài, trực tiếp ngủ bên ngoài kháng thượng. Nhưng phát sinh loại tình này, ai lại ngủ được chứ? Hai người trốn trong chăn riêng, lại vì đại tiểu thư chợt khôi phục thương thế cách đáng ngờ, cũng vì chưa biết chuyên này ngày mai ra sao nên thấp thỏm bất an.

      Nhưng đêm nay có tâm tư ngủ, chỉ có hai người các nàng.

      Bùi phủ.

      Bùi Sách cũng mới từ Đường gia trở về, mới vừa vào cửa, quản gia chào đón : "Thiếu gia, tiệm thú cưng Chu lão bản buổi trưa đưa tới con mèo trắng, là Thanh Mặc tới tiệm ông chọn vài con mèo trắng, ngài đều hài lòng, ông cảm thấy rất xấu hổ, vừa mới hôm qua lại từ thị trấn chọn đến mấy con đều dạy tốt để thành mèo cưng, ông nghĩ ngài có thể thích, liền đem con lanh lợi kia đưa tới."

      "Ừ, biết, hồi đưa đến trong phòng ta ." Bùi Sách thần sắc nhàn nhạt, vừa vào trong vừa . Nếu là mấy ngày trước nghe thấy tin tức này, đại khái còn có thể chờ mong chút, sau thất vọng nhiều lần như vậy, ôm bất cứ hy vọng nào.

      Chờ rửa mặt hoàn tất, mèo trắng kia được đưa vào phòng của , là con mèo xinh đẹp trong lồng.

      Bùi Sách thuận tay khép chặt cửa, đem lồng sắt để bàn, ngồi bên cạnh tinh tế quan sát con mèo trắng này. Mèo trắng đợi ngày rốt cuộc cũng đợi được chủ nhân, tựa hồ cũng rất hưng phấn, đứng lên di chuyển vòng quanh lồng sắt vài vòng, sau đó trước mặt Bùi Sách đứng lại, vươn cái móng mềm vuốt .

      Là con mèo cái, có chút gầy, nhưng sắc lông rất thuần, nhìn cũng lanh lợi, ánh mắt động tác so với mấy con mèo trước kia đều linh động hơn.

      Chỉ là mắt mèo có sắc kim, chứ phải sắc nâu coi được hơn, mới hợp tâm ý .

      Bùi Sách sau khi nhanh chóng so sánh, giơ tay lên mở lồng sắt, đem mèo trắng phóng ra.

      Mèo trắng nhảy xuống đất, mà là thử thăm dò về hướng . Bùi Sách nhịn được vươn tay, bạch mèo chấn kinh lui về phía sau hai bước, thấy Bùi Sách nhúc nhích, nó lại tới, cái đầu tròn tiến đến lòng bàn tay chủ nhân ngửi ngửi. Có lẽ là có tìm được gì ăn ngon như trong tưởng tượng, nó ngẩng đầu hướng Bùi Sách kêu tiếng.

      Bùi Sách nhíu hạ mày, mèo này kêu thanh có điểm thô, mặc dù tính là khó nghe.

      thử thăm lấy tay ôm nó, lúc đụng tới bộ lông mềm của nó, mèo trắng cũng có giãy giụa. Bùi Sách rốt cuộc cười, đem mèo trắng kéo tới ôm trong lòng, trong phòng . Xác định mèo trắng cũng ghét bị người ôm, hài lòng gật gật đầu, phân phó Thanh Mặc chuẩn bị nước. muốn tắm cho mèo trắng, sau đó mới ngủ.

      Thanh Mặc nghe thấy thiếu gia , kích động thiếu chút nữa khóc. Mỗi lần ôm mèo trở về, đều phải ngoan ngoãn thủ bên ngoài, vạn nhất thiếu gia thích, liền phải phụ trách đem mèo ra. Nhiều lần mèo nửa đường nhảy xuống, trong vườn chạy tán loạn khắp nơi, chạy chạy biến mất, hại phải chạy đuổi đường, còn muốn lo lắng mèo chạy về chỗ thiếu gia nhà .

      May mà có thể kiên trì đến thiếu gia kêu nước, hôm nay con mèo này có phúc khí.

      Chờ Bùi Sách bình an vô tắm rửa cho mèo trắng xong, Thanh Mặc mới hoàn toàn yên tâm, mang lồng mèo , rồi mới ngủ.

      Thế nhưng, biết qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng, nghe thấy thiếu gia có động tĩnh. Thanh Mặc trong lòng vừa nhảy, vội vàng mặc áo sam chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Bùi Sách sắc mặt xanh đen đem con mèo trắng kia vứt xuống mặt đất.

      "Thiếu gia, con mèo này hợp tâm ý người sao?" Thanh Mặc yên lặng trong lòng kêu khổ. Được, qua mấy ngày lại phải chạy tìm mèo.

      Bùi Sách liếc nhìn cái, , xoay người liền quay vào.

      Thanh Mặc đứng trước cửa phát ngốc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người lại xách con mèo trắng, miệng thấp giọng tiếc hận : " thành công lên giường thiếu gia, ngươi thế nào mà kiên trì thêm hồi nữa! Đồ có phúc khí, thiếu gia nhà ta đuổi ngươi, chắc là ngươi lên giường thiếu gia tiểu rồi?"

      Có lẽ là ngại nhiều, mèo trắng "Meo" kêu tiếng, lại quay đầu ném đuôi cấp tốc hướng tường viện chạy , chớp mắt mất dạng!

      "Trở về!" Thanh Mặc hổn hển đuổi theo, đè thấp giọng gọi. Nó chính là đích thân Chu lão đưa tới, thiếu gia thích, trả về là được, nhưng nếu là mèo chạy mất, còn phải ra tiền mua mèo a!

      Bùi Sách hoàn toàn quan tâm Thanh Mặc có bắt được con mèo trắng ầm ĩ kia , trở lại trong phòng, nằm giường liền ngủ. Bận rộn ngày, vốn tưởng rằng có thể có con mèo bồi ngủ, nhưng nghĩ con mèo trắng kia tiếng ngáy so với người còn vang hơn! Vang liền vang , cùng lắm ôm nó ngủ nữa, nhưng con mèo kia chết sống chịu , ném xuống giường liền lại nhảy lên. Bùi Sách thể nhịn được nữa, đành phải đuổi.

      Lúc ngủ, ngoài cửa có bóng lờ mờ của Cố Tam lại, trông rất hồi hộp, ngước nhìn mặt trăng bằng đôi mắt đen thâm thúy lấp lánh có thần.

      Mặt trăng lên cao, biết mèo ngốc có biến thân .

      Nàng có thể ngủ quên ?

      Lâm phủ lớn như vậy, nàng sau khi biến thành mèo hơn rất nhiều, có thể tìm được cửa lớn mà lạc đường a?

      "Meo..."

      Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt, Cố Tam tinh thần chấn động, lập tức hướng bên kia nhìn lại. Chỉ thấy ánh trăng soi sáng giữa đường, đúng là con mèo trắng. Lúc nhìn qua, mèo trắng cũng nhìn lại .

      "Lỗ Lỗ!" Cố Tam hưng phấn hướng bên kia đến, thấp giọng gọi.

      Mèo trắng lại dường như hoảng sợ, xoay người chạy về phía trước mấy trượng, sau đó mới chậm rãi dừng lại, quay đầu lại nhìn .

      Cố Tam dám chạy nữa, biết mèo ngốc vì sao lại sợ , chẳng lẽ là trời tối nhìn lắm bộ dáng , nên nàng dám nhận?

      "Lỗ Lỗ, qua đây, là ta!" chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay kêu nàng. trước đây từng thấy qua mấy đứa trêu mèo, đều là như thế này.

      Quả nhiên, mèo trắng tiếp tục đứng tại chỗ đợi hồi, liền giơ lên cái chân , bước hướng phía chạy tới. Mèo trắng càng gần, Cố Tam càng cười lớn, xuyên thấu qua màu lông thuần khiết của mèo trắng, hình như nhìn thấy Lỗ Lỗ mơ hồ nằm trong nhà gỗ, nháy mắt nhìn vào khố gian của , cái miệng nhắn bởi vì khiếp sợ hơi mở, mê người nên lời.

      "Meo..." Mèo trắng dùng đầu cọ cọ tay .

      Cố Tam phút chốc đem mèo trắng bế lên, ôm vào trong lòng nhanh trở về, "Mèo ngốc, , chúng ta về nhà!"

      "Meo..." Mèo trắng trong ngực củng củng, thay đổi tư thế cho thoải mái, mắt mèo chậm rãi nheo lại, dần dần hạ thành đường, khép lại. Nó quá buồn ngủ, ngủ ngon bị người ném xuống giường, hi vọng lần này có thể ngủ đủ giấc .

      Mèo trắng ngủ say, lại lần nữa cất tiếng ngáy khẻ, lại bị tiếng bước chân gấp mà trầm ổn của Cố Tam che lấp.

      Mà khi đó Lâm gia đại tiểu thư trong chăn, Lỗ Lỗ mới vừa mở mắt ra. Nàng là bị đói tỉnh.

      Nàng muốn dụi dụi mắt, lại phát nâng lên chỉ là bộ móng vuốt.

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ kìm lòng đậu phát ra tiếng yếu ớt mèo kêu.

      Trời tối sao? Nhưng nàng còn chưa có ăn cơm chiều a, Đào, Điềm Hạnh vì sao có gọi nàng?

      Lỗ Lỗ đá đá chăn, thò đầu ra, vừa muốn gọi, tầm mắt lại đảo qua xa xa rồi dừng lại ở cái ghế tựa.

      Ban ngày, Thẩm chính là bắt nàng ngồi chỗ đó nhúc nhích, nàng ngồi hồi thấy khó chịu, vừa mới xoay thắt lưng, liền bị Thẩm bấm cái.

      Nàng nên học quy củ.

      Lỗ Lỗ nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của lão tộc trưởng khi căn dặn nàng nghe lời, nhớ lại ánh mắt hung ác của Thẩm , sau đó, nghĩ tới lời Cố Tam . nàng sau khi biến thân liền ra cửa tìm , ở chỗ đó chờ nàng.

      Lỗ Lỗ chui ra ổ chăn, nhàng nhảy xuống giường, quen thuộc chui qua rèm cửa, ngang qua chiếc giường phụ, ra gian ngoài. Bên trong cửa sổ đều che song lụa, nàng mở được, cửa sổ phía trước lại là giấy. Lỗ Lỗ tới trước cánh cửa, quay đầu lại nhìn nhìn chút, chưa vội động vào rèm cửa gian ngoài, sửng sốt hồi, rồi lưu luyến nữa, tung mình nhảy lên, ba chân chăm chú bám chặt vào chấn song, chân đâm thủng song giấy mỏng, đầu chui qua lọt, toàn bộ thân thể liền chui ra ngoài.

      Lỗ Lỗ lập tức ra tìm Cố Tam, nàng len lén chạy tới trong phòng lão tộc trưởng.

      Lão tộc trưởng ngủ, Lỗ Lỗ thương nhìn khuôn mặt ông mà rơi nước mắt. Nàng luyến tiếc lão tộc trưởng, nhưng lão tộc trưởng cố ép nàng học quy củ, nàng hay là ở cùng Cố Tam . biết sau khi nàng , lão tộc trưởng có thể khổ sở hay , có thể lo tìm kiếm nàng ở đâu hay ? Nếu như lão tộc trưởng tìm nàng, nếu như ông cho nàng học quy củ, nàng trở lại. Nếu như có, nàng, nàng nên đâu?

      , ông là lão tộc trưởng a, mặc kệ mà bỏ lại bất luận tộc nhân nào.

      Lỗ Lỗ dùng móng vuốt lau lau mắt, cẩn thận từng li từng tí tiến đến trước mặt Lâm viên ngoại, cọ đầu vào ông chút. Lão tộc trưởng, ta ở chỗ Cố Tam ngày, chờ sau khi ta biến lại thành người, người ngàn vạn đừng tới tìm ta a.

      Cáo biệt xong, Lỗ Lỗ nhìn lão tộc trưởng liếc mắt cái, quay đầu lại ra cửa.

      Trăng sáng nhô lên cao, rọi sáng mặt đất.

      Ngoài cửa chính Lâm phủ, con mèo trắng ngồi xổm chỗ đó, đôi tai nho chăm chú lắng nghe, cẩn thận để ý xung quanh bất luận tiếng động gì.

      Thế nhưng, có gió thổi qua, có xa xa mơ hồ tiếng chó sủa vọng đến, nhưng là có tiếng bước chân.

      Lỗ Lỗ có chút mệt nhọc, nàng đứng lên, tới góc tường nằm xuống, đầu kê mặt đất, vô lực nhìn phương xa, mí mắt lại càng lúc càng nặng.

      Mặt trăng từ đỉnh đầu hạ xuống phía tây, chậm rãi, từng chút từng chút lặn xuống, thẳng đến mặt trời bắt đầu lên, mơ hồ ló dạng.

      Mai trấn yên tĩnh, bỗng liên tiếp có tiếng gà trống báo sáng, lại lần nữa náo nhiệt lên.

      Mai trấn đầu đông, sáng sớm ánh mặt trời đầu ngày chiếu rọi qua đây, xuyên thấu cành lá thưa thớt, rơi vào góc tường Lâm phủ, rọi lên mình con mèo trắng.

      Mèo trắng tựa hồ ngủ say, nó chăm chú nằm cuộn mình thành đoàn, thế nào nhìn cũng có điểm đáng thương.
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :