1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      này này.....huhu t biết truyện còn dài cơ mà nhìn được đau lòng nam chính tí._.
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 18:
      Lam Phượng Hoàng
      Điện Thừa Đức thoáng chốc trở nên yên lặng.

      Chỉ có từng hàng nến to bằng nắm tay phát ra tiếng nổ tí tách bé, chợt trận gió mạnh cuồn cuộn thổi bay màn lụa lớn nơi cửa cung, xuyên qua ánh nến màu quả quýt, lờ mờ chiếu ra hai bóng dáng cao thấp.

      Vạn Dực vẫn duy trì tư thế cúi đầu, lưng thẳng tắp. Tân đế vẫn chưa mở miệng, y liền tiếp tục duy trì tư thế này, ném hết mọi việc tiếp theo vào tay hoàng đế.

      lâu, cho tận đến khi thân thể bị thương của y chống đỡ nổi nữa, khẽ lung lay choáng váng, tân đế mới vươn tay, nâng y dậy, miệng , “Trẫm quên mất ái khanh còn trọng thương, cùng ngồi trò chuyện .”

      Mi tâm Vạn Dực hơi nhíu, cố nén ý muốn rút tay về, theo cái phất tay của tân đế, ngồi vào ghế gỗ lim bên cạnh.

      Trong ánh nến lay động, gương mặt mềm mại vẫn còn mang nét trẻ con của tiểu hoàng đế lại có đôi mắt trưởng thành lạnh lùng, gã nhìn y, cong lên nụ cười sung sướng lại mang theo chút tiếc nuối, “Ái khanh, có biết nếu vừa rồi ngươi kịp thời bổ sung câu cuối, chờ đợi ngươi là điều gì ?”

      Vạn Dực rùng mình, cảm thấy chấn động.

      “Đoán được rồi ư? Ngươi thực thông minh,” giọng điệu Kỳ Kiến Thành càng thêm tiếc nuối, “Rốt cuộc trời vẫn xót thương, đành để Vạn gia có nhiều thế hệ tài năng vượt trội bị diệt tộc đêm nay.”

      Vạn Dực cố tươi cười đáp lại tân đế, “Đa tạ bệ hạ ban ân, Vạn Dực suốt đời khó quên.”

      Kỳ Kiến Thành , “Ngươi biết, cũng nên hiểu, việc này trẫm vì ngươi, mà mạo hiểm huy động ám vệ, ngăn cản Thái hậu ám sát, nếu chẳng biết ái khanh có còn mạng để về phục mệnh hay .”

      “Ngày đó sau khi gặp thích khách ở Tây quận, là do bệ hạ ra tay tương trợ?”

      Sau khi Vạn Dực hiểu tình ý của Tề vương, lần nữa phỏng đoán, xét tình hình gặp chuyện lúc ấy, Tề vương ràng hiểu tình huống, nhưng nửa thích khách trong đó đều nhắm vào y, mà Tề vương cũng hề che giấu ý định bảo vệ y, bởi vậy y phỏng đoán tuy Tề vương biết mọi việc, nhưng muốn giết y, lại có thể ra lệnh được với người của Tề vương, trừ Thái hậu, còn có thể là ai?

      Chả trách sau khi bọn họ trốn lại gặp phải truy binh, y vốn tưởng nhóm thích khách e ngại thân phận của Tề vương, ra là do tiểu hoàng đế phái người bao vây truy quét.

      Tân đế tâm tình tệ gật đầu, cầm tay y, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, ngươi ngươi nên báo đáp trẫm thế nào đây?”

      Vạn Dực......

      Vạn Dực bị tiểu hoàng đế đùa giỡn liên tục, luyện được phương pháp đối kháng, y tê dại trượt quỳ xuống đất, thuận thế rút tay về, “Vi thần nguyện máu chảy đầu rơi vì xã tắc, nuối tiếc.”

      cánh tay thon dài trắng nõn lại chứa sức mạnh bùng nổ túm cằm Vạn Dực, ép y ngẩng đầu, động tác ngạo mạn này là động tác tân đế thích nhất, Kỳ Kiến Thành từ nhìn xuống gương mặt xinh đẹp kinh hồn dưới ánh nến, “Ái khanh trước giờ luôn dẻo miệng như thế.”

      Vạn Dực chợt cảnh giác với cặp mắt ngày càng sâu thẳm kia, y nén lại mọi cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn lại tân đế.

      Kỳ Kiến Thành chợt dừng lại, rồi mới dời ánh mắt gần như mê muội , khẽ như thở dài, “Vạn Lang...... quá xinh đẹp.”

      Vạn Dực . Chẳng lẽ đáp trả lại câu: Hoàng thượng ngài cũng tệ?

      Kỳ Kiến Thành chống tay dưới cằm, như đùa, “Nếu Thủ Phụ trước đây có thêm người con . E là trẫm cũng bất chấp mọi thứ, nhất định phải đón vào cung.”

      Vạn Dực oán thầm, thằng nhóc thối tha lông còn chưa dài kia, dám mơ tưởng đến y? Cuộc đời này y nhất định phải bảo vệ bí mật đó kỹ.

      Tân đế đứng lên, vẫy tay với nội thị canh giữ ở cửa điện, lão thái giám bê cái hộp gỗ phủ vải nhung vào, Kỳ Kiến Thành mở hộp, lấy lá thư có dấu ấn đỏ tươi ở cuối, “Để khen ngợi thành khẩn của ái khanh, tối nay liền giúp khanh nhìn lòng người.”

      Vạn Dực tiếp nhận lá thư, ánh mắt liền bị nét chữ triện ghi ở cuối thư – từ ‘Ngụy’ hấp dẫn.

      Quả nhiên là ta!

      Suy tư thoáng xoay chuyển, Vạn Dực xem nhiều, hai tay nhanh chóng hoàn trả thư cho tiểu hoàng đế, miệng vội hô, “Hoàng thượng đoán chuyện như thần.”

      Tân đế ý vị sâu xa , “Trong thiên hạ này, có nơi nào phải đất của vua, có ai phải bề tôi của vua đâu chứ.”

      Vạn Dực chấn động mạnh rồi.

      Tay phải của Tân đế như có như xẹt qua mặt y, “Ngoan ngoãn theo trẫm, trẫm bạc đãi ngươi, kiên nhẫn của trẫm cũng chỉ có hạn thôi.”

      Sau khi ra khỏi cửa cung, vừa lên xe ngựa Vạn Dực gần như nửa hôn mê giường, tuy rằng thân thể vượt qua cực hạn, khó có thể chịu đựng thêm. Nhưng trong đầu y vẫn tính toán nhanh, ra ngày đó trước khi tân đế triệu y đến gặp lần cuối, có nhắc tới việc phái người giúp y tay, hóa ra người nọ đúng là Ngụy Phi?

      Chả trách tân đế có thể như lòng bàn tay, dưới mí mắt Thái hậu cùng Tề vương lại có thể bố trí nội gián, tay tân đế cũng quá dài rồi.

      Nghĩ đến đây, Vạn Dực e sợ thôi, mồ hôi ướt áo...... Tân đế phái người trợ giúp, e là thầm giám sát nếu y cùng với Tề vương thông đồng. Mà kiện thích khách trước đó, tân đế sớm biết , lại mặc kệ bọn thích khách chặn giết nhóm quan lại cứu trợ, mặt là buộc y sau khi biết được chân tướng đoạn tuyệt với Tề vương, mặt khác là vì muốn đánh rắn động cỏ, để nội gian bị bại lộ.

      Chả trách sao hoàng thành càng ngày càng nhiều dân chạy nạn Tây quận, tuy có hỗn loạn, lại chưa bao giờ bị đuổi ...... Lại nghĩ đến, Kỳ Kiến Thành còn tuổi, khôn ngoan cùng tàn nhẫn lại khiến người ta kinh hãi.

      Cẩn thận chọn lựa quan lại, trơ mắt nhìn mấy trăm binh lính theo chịu chết; vì đặt bẫy, khích Tề vương cùng Thái hậu lộ ra bằng chứng phản nghịch, lại vứt bỏ tính mạng mấy vạn nạn dân, khiến Tây quận người chết như ngã rạ, đến lúc đó lại đúng lý hợp tình, hất toàn bộ vết nhơ này lên người Tề vương và Thái hậu.

      Nên Kỳ Kiến Thành có tư chất trời ban nhỉ? Còn trẻ hiểu thế nào là đế vương vô tình.

      Mà đêm nay tiểu hoàng đế cho triệu y, kỳ cũng cần cái gọi là tình báo, thứ gã muốn xem, chính là giữa hoàng quyền và Tề vương, y chọn bên nào, thái độ của y mới là thứ mà Kỳ Kiến Thành muốn thấy.

      Vạn Dực trở mình, ngẩng mặt nằm thảm nhung dày, thở dài hơi.

      Bất luận thế nào, tối nay trời xui đất khiến giúp y vượt ải, lại thêm suốt chuyến đến Tây quận, y cũng làm ra việc xấu gì......

      Tốt lắm, Vạn Dực thở gấp hơi, rốt cuộc cũng được gã tiểu hoàng đế biến thái thông qua, là lúc y sắp bước lên mây rồi --

      A...... Ha ha ha.

      Vạn Dực tiếng động cười to, chỉ là bất giác lại cười ra nước mắt.

      Hôm sau lâm triều, Vạn Lang đơn độc trở về, lại dâng lên tin tức quan trọng, tân đế đặc biệt đề bạt, giữa triều thăng y lên làm Diên Giảng quan của Tả Xuân phường, tăng lên cấp ngũ phẩm.

      Ngắn ngủn chưa đến hai năm, từ thất phẩm tăng lên hai cấp, mọi người có mặt đều ghen ghét, tầm mắt sáng quắc nhìn chòng chọc thiếu niên này, có người thạo tin, quét ánh mắt mập mờ lên người y và tân đế, dám cất lời.

      Vạn Dực cũng nghi hoặc vì sao tân đế lập tức công bố tin tức Tề vương làm phản? Suy nghĩ này chỉ chợt lóe, y liền tự bắt buộc mình được nghĩ tiếp, bắt y đưa đầu làm tốt thí, y hẳn nên biết ơn rồi.

      Lúc ôm quan bào mới tinh về phủ, trước cửa chiêng trống ngập trời, hai vị thiếp thất Liên Ngã cùng Liên Khanh của y, sáng sớm liền được đón khỏi Túy Nguyệt lâu, người vàng nhạt, người hồng phấn, giống như hai đóa hoa tươi, xấu hổ cúi đầu đứng bên.

      Vạn Dực xoa xoa huyệt Thái Dương, đúng là thiếu chút nữa quên mất các nàng.
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, kabi_ng0k23 others thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Biết đến bao giờ bạn Dực mới gặp lại bạn Ngọc đây

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 19:
      Lam Phượng Hoàng
      Thanh minh qua, vốn là thời tiết tốt để cày bừa gieo trồng vụ xuân, Tây quận lại vẫn hoang vu khắp chốn.

      Giờ hợi canh ba, phía đông doanh trại.

      “-- Báo!”

      Mưa dầm liên tục ngừng, cứ đều đều đúng nhịp ~ mỗi hai canh giờ, thiết kỵ từ phía đông đến, chạy thẳng vào đại doanh.

      Chỉ khác là, lần này người mật báo nhất thời có cảm giác như lửa và băng cùng giáng xuống.

      “Rốt cuộc cũng về kinh rồi sao......”

      Gương mặt tối tăm nhiều ngày lần đầu quang đãng sau mưa, tư thế ngồi của Kỳ Kiến Ngọc bỗng chốc dựng thẳng.

      thêm gì nữa, bước thong thả ra trước cửa doanh, hai tay chắp phía sau, ngẩng đầu nhìn xa xa về hướng đế đô.

      “Điện hạ......” Ở phía sau , các phụ tá ngỡ ngàng - hô lên.

      Tề vương quay đầu, miệng lại chây lười kéo dài cuối, “Chuyện gì.”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng muốn phá hư tâm tình tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của Tề vương, nhưng dù sao cũng phải có người ngay dám thốt lời khó nghe.

      “Điện hạ, nếu Vạn Dực kia về đến Đế kinh, e là việc lần này của chúng ta ......”

      Giọng điệu Tề vương lại bình tĩnh ngờ, chỉ phất phất tay, đầu cũng ngoảnh lại, “ vương tự biết, đừng thêm nữa.”

      Kẻ nào đó lại có mắt mà tiếp tục, “Ngày đó thả cọp về núi, để tránh thất bại trong gang tấc, nên......”

      Lời còn chưa dứt, Tề vương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người , vẻ mặt là vui hay giận, “Nên thế nào?”

      Lão thần kia thiếu chút nữa thở được, lúng ta lúng túng , “Nên...... thế nào ạ.” Người ta về đến kinh thành, lão có mất bò mới lo làm chuồng cũng chẳng được tích gì.

      Lúc này Tề vương mới quay đầu, lần nữa lặng im ngắm nhìn phương Đông, lâu sau, , “ tự có cách đối phó, nếu thể thúc quân, chúng ta liền dùng kế sách bàn lúc trước duy trì đường lui.”

      “Điện hạ,” Ngụy Phi đứng dậy chắp tay, đến gần Tề vương, “Kế này quá mức......”

      Lời của gã lập tức bị tin tức tiếp theo đánh gãy.

      --“Báo!”

      loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang dội bỗng dừng trước cửa doanh trại, người là giáp mũ màu đen, ướt mưa chảy ròng ròng xuống, theo bước chân của người vừa bước qua màn cửa, hóa thành vệt nước, mỗi bước cho thấy thế nào gọi là từng dấu chân .

      “Điện hạ, quân tiền trạm phát nơi giáp ranh Tây quận và Hưng quận có dấu hiệu đóng quân, liền cấp tốc báo về.”

      Tề vương cau mày, có người hô , “Sao đối phương biết được nơi tiếp theo quân ta muốn tấn công? Chỉ sợ......”

      Ngụy Phi tiếp lời, sắc mặt nghiêm trọng, “Chỉ sợ...... Có nội gian.”

      Lời vừa ra, mọi người biến sắc.

      Sắc mặt Tề vương lại thản nhiên, ánh mắt đảo qua mặt tất cả mọi người trong doanh trại.

      Người bị nhìn chăm chú đều thịch cái quỳ xuống đất, miệng hô vang mấy lời trung thành.

      Tề vương để bọn họ quỳ khoảng khắc, mới phất tay lệnh cho bọn họ đứng lên, nghiêng mặt cởi áo khoác, ném cho người hầu, xoay người , “Tự về doanh của mình cả , sáng sớm ngày mai, tất có kết luận.”

      Dưới uy thế của Tề vương điện hạ, mặc dù có vài người muốn vì mình biện bạch vài câu, người hầu trong doanh lại hành động quá nhanh chóng, trực tiếp tiễn số ít những người còn nguyện rời – từng người – kéo ra ngoài.

      Sau khi mọi người hết, Kỳ Kiến Ngọc cầm lấy phong thư vừa nhận được, trực tiếp hơ ngọn lửa, lát sau mặt trái của phong thư chậm rãi ra chữ viết......

      “...... Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết cài người sao?”

      “-- Báo!”

      Canh năm còn chưa tới, ngoài doanh lại có cấp báo.

      Kỳ Kiến Ngọc vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn xa về phía trời đông, áo khoác vẫn đặt ở mép giường, vạt áo bào tung bay trong gió đêm ướt đẫm, nghiễm nhiên là đêm ngủ.

      “Điện hạ! Ngụy Phi còn ở trong doanh, Dao Tứ được phái giám sát gã lúc trước, thi thể bị phi tang, thi thể của Dao Ngũ được phát ở cái ao sau núi.”

      “Quả nhiên là gã......” Ân Tiếu theo vào sau lính liên lạc, năm đó khi còn chinh chiến ở biên cương, tay đề bạt ta làm phó tướng, ta mặt trắng dữ tướng, khuôn mặt dài gian xảo trời sinh - ngoài cười nhưng trong cười.

      Năm đó bởi vì mặt mũi hiểm gian trá mà ta bị mọi người xa lánh, may mà Tề vương điện hạ khí phách sáng suốt, xuyên qua gương mặt nhìn tài năng, chung quy đào viên ngọc này từ trong đá.

      Lần này Tây quận làm phản, vốn do các thuộc hạ cũ của Tề vương, trước sau theo các châu quận thầm xâm nhập, người trong doanh trại nơi Tề vương đóng quân, tạo thành từ quân chính quy trộn lẫn với nạn dân.

      Kỳ Kiến Ngọc , “ tuy là kẻ luyến tiếc người tài, nhưng tối kị kẻ nào lừa gạt ta,” giật tung ống tay áo đẫm sương, trong mắt chợt lóe tia tàn độc, “Truyền lệnh xuống, bẫy rập bố trí lúc trước có thể thu lưới rồi, khi bắt được Ngụy Phi, cần đưa về, trực tiếp giết chết tại chỗ.”

      “Dạ!”
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, kabi_ng0k17 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 19 (tiếp theo):
      Lam Phượng Hoàng
      Ân Tiếu chờ lính liên lạc rời khỏi, mới như em tốt đặt mông ngồi giường Kỳ Kiến Ngọc. Mặc dù ta trời sinh gian tướng, lại là người tính tình ngay thẳng nghĩa khí, cùng Kỳ Kiến Ngọc dùng mạng kết thân, là người hầu cận cũng là huynh đệ.

      “Xem ra tiểu hoàng đế biết rồi, cũng biết gã Ngụy Phi kia rốt cuộc biết được bao nhiêu, đáng giận.”

      “Chả sao cả,” Kỳ Kiến Ngọc , “Gã chỉ suông chứng cớ, việc đàm phán trước đây đều trực tiếp giao cho cấp dưới, để lại bất kỳ thư từ nào, Kỳ Kiến Thành đương nhiên lấy được vật chứng gì. Mà nay gã ta vừa mới tự mình chấp chính lâu, còn chưa hoàn toàn ngồi ổn ngôi hoàng đế, tất dám đánh trực diện cùng ta, chỉ dám lén lút ngầm ra tay với thôi. Huống chi mặc dù gã ta muốn bịa đặt chút gì đó, mẫu hậu cũng có thể vững vàng ngăn chặn toàn cục, chờ ta trở về.”

      Ân Tiếu , “Xem ra điện hạ sớm tính toán tốt cả tiến và lùi, uổng công ta lo lắng đêm.”

      Kỳ Kiến Ngọc cười vỗ vỗ vai ta, , “Sáng sớm ngày mai, liền truyền tin về, bảo rằng truy quét phản tặc vì Hoàng thượng, xin điều thêm viện binh......”

      “Ha ha ha!” Ân Tiếu cất tiếng cười to, “Xin điều thêm viện binh? Chiêu này của điện hạ quá nham hiểm, chỉ sợ tiểu hoàng đế nhận được thư của điện hạ, tức giận đến hộc máu cũng được!”

      Tâm tình Kỳ Kiến Ngọc tệ, gật đầu “Bổn vương minh thần võ, cần phải .”

      Với Kỳ Kiến Thành, ra mà , cũng căm thù đến tận xương tuỷ.

      Thế hệ này, huyết mạch hoàng thất mỏng manh, bản thân Kỳ Kiến Ngọc từ bị tiên đế mang theo bên người khi xử lý chính vụ, nghiêm khắc dùng thân phận thái tử bồi dưỡng , lớn lên trong hun đúc của hoàng quyền.

      Với Kỳ Kiến Ngọc mà , ngôi vị hoàng đế cùng thiên hạ mặc định như lẽ thường, là thứ thuộc về mình, nhưng đột nhiên có ngày, tự nhiên xuất người xa lạ, cướp thứ vốn thuộc về . Đối mặt với khóc lóc của mẫu hậu và ánh mắt hoặc cảm thương, hoặc vui sướng khi người gặp họa của tất cả mọi người, lòng tự trọng trước nay của Kỳ Kiến Ngọc cao ngạo - chưa từng nhục nhã đến vậy.

      phẫn nộ do hoàng quyền bị đoạt, chi bằng thứ làm tức giận, là loại cảm giác bị sỉ nhục trước nay chưa từng có.

      Vì thế đối tượng dẫn đến sỉ nhục -- Kỳ Kiến Thành, Vạn Dực, đều là bia sống mà thuở thiếu thời nhắm đến.

      Nhưng Tề vương lại thể nào tưởng tượng được, trong tương lai xa, lại thích Vạn Dực, mà nay còn tràn ngập nhớ thương, muốn trong thời gian ngắn nhất giải quyết triệt để đám nạn dân sắp vô dụng này, sớm chạy về kinh gặp y.

      Cũng biết vết thương của người nọ ...... lành chưa?

      chứng minh, kế hoạch xa cản nổi biến hóa gần.

      Ngay lúc Tề vương điện hạ lập chí dốc sức, muốn trong vòng hai tháng bình loạn rồi về kinh, mười ngày sau, từ kinh thành lại truyền tới trận sấm sét, đánh tan ba hồn bảy phách !

      Theo bản năng xiết chặt nắm đấm, sau đó đột nhiên ý thức được bức thư còn ở tay, cuống quýt mở thư ra, xác nhận lại mấy lần, đến khi lá thư mỏng manh nhàu như đống dưa muối, mới bắt buộc chính mình chấp nhận chuyện này là .

      -- Người nọ, người nọ đúng là chọn xong ngày hoàng đạo, vào tết đoan ngọ, tuân theo “Truyền tông tiếp đại”, rước hai tiểu thiếp vào cửa?!

      “Điện, điện hạ......”

      Thấy sắc mặt Tề vương điện hạ đột nhiên từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng biến xanh, mọi người khỏi sợ hãi, “ xảy ra chuyện lớn gì ư?”

      Kỳ Kiến Ngọc trả lời. Cách đoan ngọ...... còn chưa đến mười ngày......

      đột nhiên đứng dậy, nghiền lá thư thành mảnh vụn!

      “Người đâu, lập tức chuẩn bị ngựa cho --” Dứt lời, người biến mất như làn gió.

      Vạn Dực gần đây thực đau đầu.

      Từ sau khi về kinh, có lẽ là tiếng lòng rốt cuộc cũng nhỏm hơn, nên đêm hôm sau y liền sốt cao, sau đó bệnh quay trở lại, ước chừng nằm hơn nửa tháng mới miễn cưỡng xuống giường, dần dần khỏi hẳn.

      Người đẹp yếu bệnh trọng thương về triều, tránh được đống tàn cục lưu lại sau khi thăng chức.

      Hoàng thượng thương tiếc [?] y bệnh nặng mới khỏi, cho phép y tan triều trước canh giờ để tĩnh dưỡng.

      Ngày kia là đoan ngọ, mà sau giờ ngọ hai hôm nay, giữa trưa mưa đổ. Quan bào người Vạn Dực đổi thành màu tím nhạt thêu gà lôi trắng, thời tiết càng ngày càng nóng, Vạn Dực rời cung liền thay quan phục, chỉ mặc thường phục áo trắng thêu trúc xanh, đầu đội nho khăn, ngồi kiệu quan mà về......

      Sau nửa canh giờ rốt cuộc cũng về đến phủ.

      Khi Vạn Dực vén màn kiệu định bước xuống, đột nhiên nghe được loạt tiếng vó ngựa dồn dập, từ sau lưng truyền tới --

      Kỳ Kiến Ngọc ngủ nghỉ, ra roi thúc ngựa, ước chừng chạy chết ba con ngựa, rốt cuộc cũng về tới đế đô hào nhoáng quen thuộc......

      Gần rồi.

      cách phủ ngày càng gần ......

      Đôi mắt mấy ngày ngủ phủ đầy tơ máu, cay xót đến cực điểm, đùi trong ma sát gần như xung huyết, vết thương cũ mới kết thành khối, lúc cử động đau rát như xé rách thịt da......

      Rốt cuộc đến chưa......

      Là y sao?

      Lúc này là lúc nào? Đầu Kỳ Kiến Ngọc trống rỗng, biết mình có đến chậm ?

      cây dù trúc đột nhiên mở ra trước mắt , người thong thả bước khỏi chiếc kiệu màu lam.

      Người nọ chậm rãi nâng dù, che bộ áo nho sinh màu trắng thêu trúc xanh lay động theo gió, nho khăn thêu chỉ xanh dài xõa cùng mái tóc đen, cũng bị gió thổi cao......

      Rốt cuộc, khi lướt qua bóng dù nhìn đến sắc hồng đôi môi kia......

      mỉm cười, chiếm hết phong nhã của cả thế gian.

      -----

      Thông báo

      Thấy hai chữ này, ta nghĩ mọi người đều biết ta muốn gì.

      Đến chương 20, sắp xong quyển 2, quyển 3 đến triều đình đấu đá và mối tình đầu của Vạn Dực, đên quyển 4 là chinh chiến sa trường và Vạn Dực lộ thân phận, rồi sau đó…

      Kỳ lần phản loạn này, là chất xúc tác tình cảm rất tốt = =
      Last edited: 9/4/17
      Đỗ Thúy Loan, kabi_ng0k, Anhdva20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :