1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 16: Thăm dò


      Tiêu Lan chưa bao giờ thấy Diên Mi như vậy, nhất thời kiêng dè gì nữa, vội vàng dùng tay giữ lấy bả vai nàng, ghì chặt trong lòng mình, vỗ lưng nàng từng cái, từng cái để thuận khí.

      Trong miệng Diên Mi phát ra tiếng ô ô, ở trước ngực ướt đẫm của Tiêu Lan giãy dụa.

      Tiêu Lan nhíu nhíu mi, tiến lên phía trước hai bước, trực tiếp ôm nàng tựa lên trụ giường, buông vai nàng ra, lại nâng mặt nàng lên.

      "Nàng sao vậy?"

      Gần trong gang tấc, Tiêu Lan phát Diên Mi cũng khóc, thậm chí cũng có nước mắt, chỉ là trong mắt có chứa sát ý, giống như con chó mẹ có thể cắn người bất cứ lúc nào.

      Tiêu Lan hiểu, tay hơi dùng lực, lại hỏi: "Nàng làm sao? chuyện."

      Diên Mi còn chưa hết thở dốc, người Tiêu Lan ướt nhẹp, gần sát nàng thế này làm cho nàng thấy giọng mình đau đớn, tay đau, ngực cũng bị thắt chặt, nàng bắt đầu giãy dụa, trong miệng : "Khó chịu, đau!"

      Diên Mi chưa bao giờ có cảm giác này, giống như có người níu lấy ngực của nàng, cực kỳ khổ sở, lại biết tại sao.

      "Nơi nào khó chịu? Hửm?"

      Diên Mi , chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, càng lúc càng khó chịu, đúng lúc Đào Diệp mang người vào đổ nước nóng, Tiêu Lan hơi buông lỏng tay.

      Diên Mi được thoát ra, nhưng cũng có bộ dạng thả lỏng, nàng vòng quanh Tiêu Lan vòng, lại kéo tay áo , hỏi: "Ai?":th_104:

      Cái này Tiêu Lan hiểu, nàng là hỏi "Ai làm tay bị thương?", Tiêu Lan cảm thấy ấm áp, nên huơ huơ tay, "Người Hung Nô, thế nào? Nàng giúp ta chém lại ngón tay bọn chúng sao?"

      Diên Mi ngửa đầu nhìn Tiêu Lan, đột nhiên, nàng duỗi tay cầm lấy chuôi kiếm bên hông , đồng thời, tay Tiêu Lan cũng giữ lấy tay nàng, ánh mắt sâu: " ai hết, ta sao."

      Trong mắt của Tiêu Lan lộ ra trấn an, lẳng lặng nhìn nàng, Diên Mi nhìn chăm chú lát, cố chấp và sát ý mặt chậm rãi tiêu tán, người thả lỏng xuống.

      Tiêu Lan xoay người tắm, nhưng được hai bước trong lòng lại khẽ động, quay trở lại thẳng đến chỗ chậu hoa đặt của sổ của Diên Mi, cầm ở trong tay, giơ lên muốn ném.

      "A!" quả nhiên bộ dạng Diên Mi giống hệt lúc nãy, vội vàng xông đến, lấy đầu húc .

      Tiêu Lan đứng vững, Diên Mi lại nóng nảy, cái kia trực tiếp làm cho phải lui lại ba bốn bước, chậu hoa bị đoạt mất.

      :018: ... Bộ dạng “che chở” hồi nãy đâu mất rồi?

      Thăm dò .

      - - và cái cây xíu trong chậu này, còn có con rùa đen trong chậu sứ nữa, là cùng đẳng cấp, người khác động vào bọn họ, Diên Mi cùng "người khác" liều mạng; nhưng nếu mình mà đụng hai cái kia thử coi, Diên Mi... cũng liều mạng với .:015:

      Tiêu Lan chau chau mày, gõ gõ hai cái lên mai rùa, : "Tay ta bị thương, tới giúp ta kỳ lưng."

      Diên Mi nhìn đề phòng.

      "Nàng lại đây, ta động tới chậu hoa."

      Diên Mi nhăn mặt lại, bất đắc dĩ cùng qua, Tiêu Lan ngồi trong thùng gỗ, nhắm mắt hồi thần.

      Nàng cầm lấy khăn , vòng qua rèm ngăn cách, chút dừng lại, biết nên làm cái gì bây giờ .

      - - phải nàng làm, mà là từ trước đến nay nàng đều thấy Tiêu Lan khi mặc y phục, bộ dạng trước mắt làm cho nàng cảm thấy là lạ.

      Tiêu Lan ngâm nóng người lên, chậm chạp thấy động tĩnh, mở mắt nhìn nàng: " làm?" rồi lướt mắt ra bên ngoài, Diên Mi rất sợ lại cướp chậu hoa của mình, đành phải quệt mồm lại đây.

      Khăn đặt lên vai Tiêu Lan rồi, Diên Mi nghiêng đầu, chà xát vài cái, nàng cảm thấy giống như cách tay áo sờ này nọ, cũng chán ghét, chậm chạp di chuyển.

      Bả vai của Tiêu Lan rất rắn chắc, tẩy máu đen, mơ hồ đều là hơi thở Diên Mi quen thuộc, nàng dần dần buông lỏng, muốn đem khăn vây quanh cổ Tiêu Lan, giống như khi mặc y phục.

      Nhưng mà, lúc khăn vải mới vừa kề đến cổ Tiêu Lan, Tiêu Lan đột nhiên mở mắt, dùng sức kéo cái đem Diên Mi tới trước người, siết chặt cổ nàng.

      Diên Mi theo bản năng ngưng bặt, chỉ nhìn vừa hoảng sợ vừa mờ mịt.

      Tiêu Lan nhìn chằm chằm nàng lát, tỉnh táo lại, buông tay ho hai tiếng, mở to mắt : "Xin lỗi."

      tay Diên Mi vuốt vuốt cổ, kinh ngạc sững sờ quên cả phản ứng, khăn rơi vào thùng tắm, nàng ngơ ngác ra ngoài.:th_14:

      Hầu như từ lúc này đến tối, hai người đều câu.

      Lúc ngủ Diên Mi vẫn nằm ở bên trong, nhưng nàng quay lưng lại, nhúc nhích.

      Tiêu Lan nằm thẳng, có ý chuyện, giơ cánh tay lên nhìn chút, còn đãi ngộ "thổi thổi" cho nữa, nhưng buổi chiều bôi thuốc giảm đau nhức, có tác dụng an thần, cũng rất mệt mỏi, bao lâu ngủ.

      Mà bên trong, Diên Mi dùng sức nhắm hai mắt lại, làm sao cũng ngủ được.

      Vẻn vẹn nửa buổi chiều, tâm tình lên lên xuống xuống, nàng vốn còn quên chuyện hồi nãy, sau đó người này lại giải thích cũng làm gì hết, làm cho nàng giống như bị treo ở giữa trung, có cảm giác chân .

      Nàng muốn kêu tiếng, hoặc là làm chút gì, nhưng đêm khuya yên tĩnh thể kêu được,:th_55: có lẽ... Có thể nghe người ta chuyện?

      Diên Mi nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn được vụng trộm lén quay đầu lại nhìn, - - nhưng mà, người bên kia dây đỏ ngủ say mất rồi.:th_59:

      Nàng chỉ có thể rầu rĩ cuộn người lại, dùng chăn che đầu lại.

      Ngày thứ hai, trời chưa sáng Tiêu Lan ra phủ, Nhữ Dương thất thủ, Bộc Dương tất phải gia tăng phòng vệ, đợi lúc đến được cửa thành, Lưu thái thú có mặt, tranh chấp với Thường Tự.

      Tiêu Lan đứng ở tường thành nhìn xuống, khác đoán lắm, dân chúng chạy khỏi Nhữ Dương, trước hết đến thành Bộc Dương.

      Hai người đơn giản là tranh chấp chuyện mở cửa thành.

      Lưu thái thú : "Thường tướng quân, ngươi quản gia nên biết điều làm ta khó xử nha, trước mắt mùa mưa, trong thành làm gì còn chỗ ở với lương thực để cứu tế chứ? Còn nữa, bọn họ đều đến từ Nhữ Dương, lỡ có thám tử Hung Nô trà trộn vào làm sao đây?”

      Thường Tự biết ông ta sắp hết nhiệm kỳ, thực ra là nghĩ, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, nên lạnh mặt : "Lưu đại nhân nhìn xem, ngoài thành, trừ phụ nữ và trẻ em chính là trẻ sơ sinh, có mấy nam nhân? Ta là người đánh trận, còn nhìn ra có phải thám tử hay sao? Lương thực dư đủ, bọn ta trong quân doanh tiết kiệm mỗi người chút là được rồi."

      "Vậy sao được?" Lưu thái thú làm bộ dạng khó xử, "..."

      "Đều dừng lại", Tiêu Lan : "nếu Lưu đại nhân cảm thấy lương thực đủ, phủ của ta có thể hỗ trợ chút. Dân chúng ngoài thành nhiều, ba bốn trăm người, đêm qua mưa lớn, khó nổi lửa, người Hung nô tàn sát hàng loạt dân trong thành, chỉ có những người này trốn ra được. Bây giờ chúng ta đóng cửa cho vào, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn người Hung Nô tàn sát lần nữa? Vài tùy tùng trong phủ ta đều có thể đưa cho đại nhân sai khiến, dựng lều, chạy việc đều làm được."

      Lưu thái thú nghe hành động của Tiêu Lan hôm qua, bây giờ nhìn có hơi sợ hãi, vẻ mặt đau khổ : "Nếu, nếu Hầu gia và Thường tướng quân đều như vậy, liền theo nhị vị, bất quá, khụ khụ", Tiêu Lan biết ông ta còn lợi dụng cơ hội này, vì vậy gật đầu: "Nếu có chuyện gì, đại nhân cứ việc tìm ta."

      "vâng vâng", bây giờ, Lưu thái thú mới đáp ứng, đồng ý mở cửa thành, còn mình trở về nha môn tính toán sổ sách.

      Cửa thành mở cái, mấy trăm người lập tức ùa vào, đám người Trình Ung đứng ở cửa thành, lớn giọng kêu lên, mới vừa trải qua đại kiếp nạn, dân chúng chạy nạn còn chưa hoàn hồn, vào thành rồi mới nhìn lại, người có cha mẹ, người trượng phu, thê nhi mất, tất cả đều yên lặng, nước mắt ròng ròng, ai nhìn thấy cũng chua xót.

      Thường Tự nhìn mấy lần, cắn răng, Tiêu Lan : "Thành phá, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đoán tới vài ngày, Hung Nô tấn công đến chỗ chúng ta, tướng quân mau chuẩn bị."

      "Vâng", ràng Thường Tự khiêm tốn, gần gũi hơn ít, lại nhìn tay Tiêu Lan, muốn lại thôi.

      "Tháng sau Sứ đoàn vào kinh", Tiêu Lan quá để ý khoát khoát tay, ý bảo chuyện hôm qua qua rồi, cần nhắc lại, còn : "Chúng ta chỉ cần bảo vệ nửa tháng này, chờ kết quả trong triều."

      Thường Tự gật gật đầu, lại lắc đầu, giống như muốn cái gì, lại có cảm giác tri giao, nhiều nữa.

      Dân chạy nạn vào thành, Tiêu Lan vừa đáp ứng cung cấp lương thực, thái thú cũng cấp người, nên bảo phu nhân nhà mình mời Diên Mi cùng nhau phát cháo miễn phí, tạo danh tiếng cho Hầu phủ.

      Tiêu Lan hỏi Diên Mi có muốn , mấy ngày nay Diên Mi cực kỳ ỉu xìu, hỏi nàng, nàng liền trả lời "" .

      Trong lòng Tiêu Lan có chút được tự nhiên.:th_46:

      cảm giác được mấy ngày nay Diên Mi thích chuyện, bởi vì cái gì chứ? Cáu kỉnh chuyện hôm đó?

      Xong rồi. Tiểu ngốc tử còn có tính cách này nữa?:025:

      Tiêu Lan nghĩ nhiều, mấy ngày này quả thực có thời gian, hầu như đều tiêu tốn chỗ thủ thành, lúc Diên Mi còn chưa tỉnh, buổi tối trở về Diên Mi lại ngủ rồi, hơn nữa trong lòng tính toán nhiều chuyện, cũng để ý lắm.

      Giờ Ngọ hôm nay, Tiêu Lan chỉ ăn qua loa vài miếng cơm, lúc xuống khỏi tường thành thấy Trình Ung và Phùng Thiêm trước sau lại đây, Phùng Thiêm rất gấp gáp, thấy lập tức bẩm báo: "Hầu gia, phu nhân bị bệnh."

      "Hửm?" Tiêu Lan ngẩng đầu, "Khi nào?" - - Buổi sáng, lúc nàng còn ngủ rất ngon.

      "Trưa nay", Phùng Thiêm , "Buổi sáng phát cháo cùng thái thú phu nhân, bọn thuộc hạ đều ở bên ngoài, lúc trưa lại nghe thấy Đào Diệp nương bên cạnh phu nhân gọi người, sau đó Cảnh nương tử trực tiếp cõng người ra, phu nhân ngất ở kia!"

      mặt Tiêu Lan có biểu cảm gì, Trình Ung dắt ngựa đến, "Mời đại phu chưa?" hỏi.

      "Còn chưa", Trình Ung lau mồ hôi: "Thuộc hạ đến báo cho Hầu..."

      còn chưa dứt lời, Tiêu Lan phi ngựa .:yoyo39:

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chào mừng chương mới, người mới, thanks A Huyền
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Cảm ơn editor nhiều nhé
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 17: Bị bệnh

      Mẫn Hành hơi bực mình.

      Thứ nhất, muốn đến chỗ của vị Dĩnh Hầu thành Bộc Dương; thứ hai, cho dù ai mới ngủ trưa mà bị đánh thức cũng có sắc mặt tốt.

      "Hầu gia lại đứt cánh tay hay gãy chân?" xoa xoa mi tâm, vẻ mặt rất kiên nhẫn, Tiêu Lan đến chỗ này lâu, bị thương lại ít, với y thuật của mình, có lẽ cửa Hầu phủ phải bước vào thường xuyên.

      Tiêu Lan cũng để ý châm biếm, trầm giọng : "Hôm nay phải ta, là thê tử của ta khỏe nên muốn mời Mẫn đại phu chuyến."

      Mẫn Hành giật mình, nhớ tới lần đầu đến Hầu phủ quả thực có gặp qua vị tiểu phu nhân, mấy ngày trước chữa trị cho dân chạy nạn cũng có nghe nàng cùng thái thú phân nhân phát cháo miễn phí.

      Sắc mặt hơi nguôi ngoai, nhìn bốn người sau lưng Tiêu Lan, cười lạnh: "Hầu gia muốn trói Mẫn mỗ qua?"

      Tiêu Lan lên tiếng, nghiêng người, "Thỉnh" .

      Mẫn Hành dài mặt lên ngựa.

      Đến nơi, Tiêu Lan vào nội viện trước, mới trực tiếp tìm đại phu, còn biết Diên Mi tỉnh chưa.

      Doãn đại nương và Bạch Thiến đều ở sau hành lang, Cảnh nương tử để hai nha đầu Đào Diệp, Đào Hoa canh giữ ở trong phòng, Tiêu Lan nhìn hai người cái, mặt các nàng đều là lo lắng, "Chuyện này là sao?"

      Doãn đại nương vội trả lời: "Hầu gia, có thể phu nhân bị trúng nắng, buổi sáng hôm nay tinh thần còn tốt, người của phủ thái thú đến mời, phu nhân liền , đến lúc mặt trời lên cao, hai ngày nay sương nhiều, thời tiết nóng ẩm, lão nô chú ý chút, quay đầu lại thấy phu nhân hôn mê. Cảnh nương tử ở gần đó vội cõng phu nhân ra, ấn nhân trung, đường đỡ rất nhiều."

      Bạch Thiến lên tiếng, hơi xoa xoa mồ hôi ở thái dương, hôm nay nàng ta cũng theo, trời nóng làm khuôn mặt đỏ bừng, thời điểm Diên Mi bị choáng nàng ta còn ở phía sau, nhìn cẩn thận nên dám bậy.

      Tiêu Lan nhấc chân vào phòng, phòng trong im ắng, Cảnh nương tử vội vàng đứng dậy, lại gần nhìn, thấy mặt Diên Mi tái nhợt, nằm ở giường lớn, đáng thương hề hề.:th_93:

      "Ra mời Mẫn đại phu vào", Tiêu Lan phân phó Cảnh nương tử.

      Diên Mi nghe thấy có tiếng chuyện, đầu hơi động động, mệt mỏi hé mắt ra, quét trước giường vòng, lại nhắm lại. Nhưng Tiêu Lan chú ý thấy nàng hơi chu môi, - - còn giận dỗi ư?:th_119:

      Ít nhất còn nhận ra người, Tiêu Lan nghĩ.

      Chốc lát sau, Cảnh nương tử dẫn Mẫn Hành vào, Đào Diệp bỏ nửa màn lụa xuống, đắp cái khăn tơ mỏng lên cổ tay Diên Mi, Mẫn Hành nguôi giận, lẳng lặng ngồi xuống bắt mạch.

      Ngón tay vừa chạm vào mạch tay nàng, Diên Mi vội vàng rụt cổ tay lại, Tiêu Lan nhanh tay đè lại, trấn an nàng: “Xem bệnh!”

      Diên Mi động đậy nữa, Mẫn Hành khỏi chú ý cổ tay nàng chút, trắng nõn, chỉ là hơi gầy, thấy mạch máu nổi lên khá .

      Mẫn Hành trầm ngâm : "Gần đây phu nhân có dùng phương thuốc cổ truyền nào ?”

      "", Tiêu Lan suy nghĩ chút, "Hai tháng này đều chưa từng dùng thuốc."

      Lông mày Mẫn Hành nhướn lên, cúi đầu "ừm" tiếng.

      Tiêu Lan lập tức cảnh giác, nhớ tới lúc trước ban đêm Diên Mi thường thấy khát, mấy ngày nay trở về quá muộn, đôi khi còn hồi phủ, vì vậy dùng ngón trỏ gõ hai cái lên cổ tay Diên Mi, hỏi nàng: "Mấy hôm nay, ban đêm nàng còn thấy khát ?"

      Ngón trỏ Diên Mi cũng nhúc nhích cái, Tiêu Lan liền : "Gần đây ban đêm nàng thường khát nước, khoảng nửa tháng rồi."

      Mẫn Hành thấy hai người động chạm lén lút, lấy túi châm từ trong hòm thuốc ra, : "Ta cần đâm hai huyệt vị cánh tay phu nhân, nếu phu nhân thấy đau tiếng."

      Diên Mi trong màn uể oải đáp ứng, "Ừm."

      Đầu tiên là đâm cốc huyệt giữa ngón cái và ngón trỏ, Mẫn Hành dời khăn tơ chút, xoay xoay cây châm đâm vào, Diên Mi động động, Mẫn Hành tưởng nàng muốn rút tay về như lúc nãy nên cách khăn tay giữ lại, đâm hết châm, Mẫn Hành hỏi: "Phu nhân cảm thấy đau ?"

      Diên Mi : " đau, buốt."

      Lông mày Mẫn Hành hơi giương lên, lại lấy châm đâm xuống quỷ đường huyệt cánh tay nàng, châm vừa mới đâm vào, Diên Mi cúi đầu kêu: "Đau."

      Tiếng của nàng lớn, bởi vì có khí lực nên nghe rất mềm mại, tay Mẫn Hành châm hơi dừng lại rồi nhàng xoay rút ra, bắt mạch lại cho nàng.

      Bây giờ Đào Diệp cũng nhận ra Diên Mi có thể đơn giản chỉ là trúng nắng nên sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc phu nhân của chúng ta bị sao?"

      Mẫn Hành thẳng người dậy, mặt có vẻ ngưng trọng, há miệng, hơi biết phải mở miệng hỏi kiểu gì.

      Tiêu Lan ra dấu, Cảnh nương tử liền ra khỏi phòng, Doãn đại nương và Bạch Thiến đều lui qua bên, Tiêu Lan dẫn Mẫn Hành đến nhà chính, vuốt cằm : "Tiên sinh cứ đừng ngại."

      Mi tâm Mẫn Hành nhíu nhíu, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Hầu gia và phu nhân... có dùng mấy thứ tăng thêm tình thú trong phòng ?"

      Tiêu Lan ngẩn ra, sau đó nhớ tới chuyện tốt mà Thần Phi làm trong cặp nến đỏ đêm thành hôn, cũng kiêng kị, thẳng: "Đúng là từng dùng nhầm, nhưng là hai tháng trước, bây giờ vẫn còn tổn hại thân thể?"

      "Bên trong loại này có rất nhiều thành phần, dùng chút đúng tích tụ gây hại", Mẫn Hành thả lỏng lông mày, vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc nên hỏi: "Là dùng trực tiếp hay trộn vào rượu? Trong tay Hầu gia còn cái này ?"

      "Hôm đó lập tức ném", Tiêu Lan : "Là loại hương kém. Thê tử của ta ngất xỉu chỉ vì cái này?"

      - - Ngày đó Diên Mi chỉ ngồi trong phòng ngửi chút, còn bằng nha đầu kia, sau này cũng thấy có phản ứng gì nên Tiêu Lan cũng để trong lòng

      Mẫn Hành lắc đầu, "Tại thời tiết nóng bức, mặt khác, trong lòng có tâm tan, hai cái gặp nhau nên mới nhất thời ngất , hai ngày nay trong đầu thoải mái nên tốt lên nhiều rồi."

      Tâm tan?... Tính tình tiểu ngốc tử lại lớn đến vậy?:th_105:

      Tiêu Lan hơi ngạc nhiên.

      Mẫn Hành trầm tư lúc, vẫn còn cảm thấy ổn thỏa, đứng lên : " vẫn thể kết luận, có thể lấy hai giọt máu đầu ngón tay phu nhân ?"

      Trong lòng Tiêu Lan trầm xuống, "Có độc?"

      " phải độc", Mẫn Hành , "Nhưng có chút ít kỳ lạ, nhất thời Mẫn mỗ thể ."

      Tiêu Lan lại dẫn trở lại nội thất, cầm lấy tay Diên Mi, đâm rách đầu ngón tay, lấy vài giọt máu, Diên Mi hôn mê, ngủ mê man.

      Mẫn Hành cáo từ trước, những thứ này, có người biết hơn.

      Tiêu Lan đứng trước giường nhìn Diên Mi ngủ, hình như nàng ngủ an ổn, thân thể khi xoay nghiêng, khi co tròn, ngày thường nàng ngủ rất yên tĩnh, đến cả xoay người cũng , hẳn là bây giờ nàng rất khó chịu, nhưng lại ra, trong lòng là có tư vị gì nữa.:th_22:

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 18: Vô cùng may mắn

      Lúc dùng bữa tối Diên Mi chỉ uống vài ngụm cháo, nếu là ngày thường nàng thể chịu được việc trong chén còn dư thức ăn, nhưng hôm nay vì cảm thấy rất khó chịu nên quan tâm mấy điều này nữa.

      Khi ngủ, Tiêu Lan vô tình hay cố ý chạm vào chuông hai lần, Diên Mi cũng tỉnh dậy, càng quay lại nhìn , Tiêu Lan đưa tay sờ trán nàng, nóng.

      Nửa đêm, Diên Mi bắt đầu cọ cọ vào chăn kêu khát, nãy giờ Tiêu Lan cố ý ngủ, chờ nàng muốn uống nước vội vàng lấy tới, Diên Mi uống hai chén, lẩm bẩm càu nhàu lại nằm ngủ, Tiêu Lan ghé vào nghe nhưng cũng biết nàng lầm bầm cái gì.

      Sáng hôm sau, Tiêu Lan ra ngoài vận động vòng trở về Diên Mi dậy, mệt mỏi nhìn , muốn mở miệng nhưng nhất thời lại biết nên cái gì.

      Buổi chiều Mẫn Hành đến, sau lưng còn có tiểu dược đồng.

      "Cần phải kiểm tra hai huyệt vị nữa chân phu nhân", Mẫn Hành chỉ dược đồng bên cạnh : "Đây là xá muội."

      Mẫn Hinh cười hì hì hành lễ của nam nhi, từ nàng theo ca ca bôn ba hành y, quen việc ăn mặc giống nam tử, cũng biết thẹn thùng là như thế nào.

      Tiêu Lan gật đầu, "Vậy làm phiền hai vị."

      Tiêu Lan bảo hai nha đầu Đào Diệp, Đào Hoa ra ngoài luôn vì sợ Diên Mi cho người lạ chạm vào, vén hết màn lụa ra, Tiêu Lan giới thiệu với nàng: "Hai vị này đều là Mẫn đại phu, đến để xem bệnh cho nàng."

      Diên Mi hành lễ chu toàn, mặc dù người vô lực, nàng vẫn chậm rãi ngồi dậy, khom người, nghiêm túc nhìn Mẫn Hành và Mẫn Hinh.

      Mẫn Hành bị nàng nhìn chăm chú như vậy hơi được tự nhiên, vội vàng quay lưng lại tránh hiềm nghi.

      ra Mẫn Hành lớn lên rất thanh tú, giống Tiêu Lan có phong thái như ngọc, càng giống cây bách thụ, mới nhìn thấy xuất chúng, phải chậm rãi nhìn kĩ mới thấy được. Đại khái là bởi vì từ phải bôn ba lênh đênh nên mặt hơi già dặn, vừa bị Diên Mi nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc thản nhiên có chút xấu hổ.

      Lúc này, Mẫn Hinh ở phía sau : "Xin phu nhân yên tâm, mặc dù y thuật của tôi bằng ca ca, nhưng ra tay cũng rất nhàng."

      Mẫn Hành vội ho hai tiếng, Mẫn Hinh mím môi, nhàng vê châm, ngẩng đầu nháy mắt với Diên Mi, nàng trà trộn phố phường, nam nam bắc bắc ít nơi, tính tình nhanh nhẹn, nhìn Diên Mi phờ phạc muốn trêu chọc hai câu.

      Bên kia, Diên Mi ôm đầu gối nhìn Mẫn Hinh, : "Tê, đau nữa."

      "Tê là đúng rồi", Mẫn Hinh cũng ngẩng đầu lên, lấy châm, đâm huyệt vị khác, thân thể Diên Mi run lên, hừ tiếng, vô thức bắt lấy tay áo Tiêu Lan bên cạnh, khóe mắt nổi lên nước mắt, ngẩng đầu lên cầu cứu.:yoyo44:

      Tiêu Lan: "... sao đâu."

      Mẫn Hinh ngồi thẳng dậy, nhìn Tiêu Lan cái, lại nhìn Diên Mi, do dự nhìn qua nhìn lại, Mẫn Hành liền : "Thỉnh Hầu gia cùng ta."

      Đến gian ngoài, Mẫn Hành bảo đặt tay lên gối, Tiêu Lan nhíu mày: "Ta cũng phải xem?"

      Mẫn Hành lên tiếng, đặt ngón tay lên mạch, nhiều lần trị thương cho Tiêu Lan, lần bắt mạch gần nhất là mấy ngày trước, mạch tượng liên tục, mạnh mẽ, hề có cảm giác khác thường, hôm nay cũng như thế.

      lát sau, Mẫn Hinh từ trong phòng ra, hơi gật đầu với ca ca, trong mắt Mẫn Hành lên vẻ kỳ dị, nhưng rất nhanh lại bình thường, thu tay lại, nghiêm mặt : "Thứ cho ta hỏi câu mạo muội, cho đến nay, Hầu gia vẫn là thân đồng tử phải ?"

      Tiêu Lan: "... ...":yoyo4:

      đoán đại khái , - - vừa rồi Mẫn Hinh ở phòng trong để xác định Diên Mi viên phòng chưa.

      "Có liên quan tới chuyện này?" Tiêu Lan nhếch bên lông mày, cũng có thái độ quẫn bách .

      "Có liên quan rất lớn", Mẫn Hinh ở phía sau toét miệng giọng : "Chuyện này bảo vệ Hầu gia mạng, lại hại phu nhân phải chịu khổ."

      Ngón tay Tiêu Lan gõ gõ bàn, " ."

      Mẫn Hinh tiến lên hai bước, thoáng thu lại tay áo, Mẫn Hành ở bên trầm mặc để tùy nàng , "Hầu gia có biết, nếu làm chuyện phòng the quá độ, nam tử cũng có thoát dương mà chết?"

      Tiêu Lan gật đầu: "Thế nhưng với tình hình này, hơn phân nửa là dùng thuốc được thời gian dài." - - sau khi dùng thuốc có cảm giác mình long tinh hổ mãnh, gặp nữ nhân lập tức cầm giữ được, làm thế nào cũng đủ.

      Nhưng mà người cũng có cảm giác này.

      Mẫn Hinh lấy cái chén gỗ từ trong hòm thuốc ra, đúng là cái chén dùng để lấy máu đầu ngón tay Diên Mi hôm qua, bây giờ máu khô lại, hơi có màu nâu. Nàng lấy ra bình sứ trắng khác đưa cho Tiêu Lan.

      Tiêu Lan lại gần ngửi, hơi cay, nhưng rất nhạt.

      Mẫn Hinh tiếp: "Trong nước có loại hương, gọi là đoản tinh hương, có thể ngửi có thể ăn. Nam tử mang theo lâu dài, có thể cường can, đảm khí, chỉ là có từ nước khác, bên trong Đại Tề rất ít người biết , Hầu gia thấy thế nào?"

      Tiêu Lan lắc lư bình sứ , "Là cái này?"

      "Phải" Mẫn Hinh cười hì hì lấy lại, "Nhưng loại hương này phải dùng cẩn thận, đặc biệt nếu bên trong có trộn lẫn số thứ, tỷ như trung bạch."

      - - "Trung bạch" trong đầu Tiêu Lan biết, nhóm quý nhân Đại Tề sử dụng thịnh hành Hàn thực tán, bên trong có thứ là dùng nước tiểu của đồng tử luyện ra bột màu trắng, phối với số loại dược khác tạo thành chất kích thích.

      Tiêu Lan : "Nhưng ta cũng có cảm giác gì."

      Mẫn Hinh buông tay: "Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ có phu nhân trúng hương này mà Hầu gia . Tôi cũng bảo đảm, bất quá có biện pháp đơn giản có thể kiểm tra, Hầu gia có dám ?" - - phá thân đồng tử, dĩ nhiên là biết được lợi hại.

      Mẫn Hinh xong câu này có chút thấp thỏm, Mẫn Hành trừng mắt nhìn nàng, tiếp: "Tác dụng của hương này rất chậm nhưng rất kịch liệt, khiến người ta làm chuyện phòng the thêm hứng thú, nhưng, chủ yếu nhất là... Thúc giục nam tử ra tinh."

      " khi bắt đầu thể giữ được, càng về sau số lần càng nhiều. Nam tinh là nguyên khí, ngày giờ càng lâu, tất nhiên miệng cọp gan thỏ, có là đại phu khám bệnh cũng khám ra, chỉ có thể khai thuốc bổ. Mà uống thuốc bổ xong ác càng thêm ác, cảm giác thân cường thể kiện, kì thực bên trong khô. Cho dù lúc đó bị nghiện nhưng chỉ cần vừa có gió hàn xâm vào cơ thể cũng chịu nổi."

      "Bất quá, nếu nam tử vẫn là thân đồng tử bảo vệ nguyên khí, chút tinh hương bình thường còn có thể nâng cao tinh thần."

      :022: Gian ngoài yên tĩnh trong lát.

      Cái này là... Có chút biết nên cái gì cho phải.

      Nhằm vào .

      Tiêu Lan sờ sờ cái cằm, Mẫn Hành ho khan tiếng, tự nhiên : "Nhưng mà nữ tử ngược lại, nếu... nếu viên phòng, đối với nàng lại tổn thương nhiều; trái lại, dược vật tích lũy trong cơ thể được giải dần dần có tượng nóng ran, khát nước, dễ ngất."

      "Có thể giải ?" Tiêu Lan để ý cái này nhất.

      Mẫn Hành còn chưa gì, Mẫn Hinh ở phía sau : "Tất nhiên là có thể, chỉ chút tinh hương, sao lại giải được? Chỉ là thời gian hơi lâu chút mà thân thể phu nhân lại hơi yếu."

      Tiêu Lan đưa tay, "Vậy ta tạ ơn nương trước."

      " ra cũng có biện pháp khác có thể dùng đến, chừng còn mau hơn chút." Mẫn Hinh đảo mắt dò xét Tiêu Lan.

      Mẫn Hành lập tức nhíu mày, Tiêu Lan cũng nhìn sang, Mẫn Hinh nhìn thấy thần sắc ca ca, vội vàng khoát tay: "Vẫn nên dùng thuốc trước, , nếu thân thể phu nhân chịu nổi."

      Tiêu Lan nhìn thấy thần sắc nàng ta, trong đầu lập tức ràng, mặt chút thay đổi đưa hai người ra ngoài.

      Lúc trở về phòng Diên Mi vừa nằm xuống, nhưng ngủ, lông mi run run.

      Tiêu Lan nửa dựa vào đầu giường, nhìn nàng run nửa ngày, : " ngủ được ngồi dậy, cẩn thận nằm nhiều đau đầu."

      Diên Mi mở mắt, nhìn đỉnh màn trướng chút, nhìn giữa giường chút, mắt vòng tới vòng lui, chỉ là nhìn .:th_120:

      Trong lòng Tiêu Lan suy nghĩ, từ lúc thành hôn tới nay, và Diên Mi hầu hết là cùng ăn cùng ngủ, chuyện kia chạy ra khỏi cái vòng này.

      Nấu ăn, người dưới bếp đều do chính bản thân tìm, có Cảnh nương tử lo liệu có sơ xuất gì; ở kia... đứng dậy, nhìn qua từng đồ vật trong phòng, thấy cái gương đồng có khảm bảo thạch của Diên Mi.

      Tiêu Lan cầm lên nhìn nhìn, xoay người lại hỏi Diên Mi: "Trong nhà mang đến?"

      Diên Mi chậm rì: "Thần Phi nương nương thưởng.":th_116:

      Tiêu Lan nhăn mi, : "còn thưởng cái gì nữa ?"

      "Lư hương", Diên Mi : "Trong khố phòng.":th_116:

      Diên Mi thích mùi nhang bởi vì nàng phải xuất thân danh môn, nhưng biết sao Tiêu Lan cũng thích, cho nên Đào Diệp và Đào Hoa cũng lấy lư hương ra.

      Chỉ là cái gương đồng có gì đặc biệt, Diên Mi lại cầm nó nhiều.

      Tiêu Lan vòng, lại quay lại giường, tay gẩy gẩy sợi dây màn giường, xuyên qua kim trướng đỏ nhìn Diên Mi.

      Diên Mi cũng duỗi tay ra sờ cái, sợi la mềm mại, phất phơ như sương khói, "Cuộn lên", nàng vặn vẹo thân thể , "Nóng."

      Ngón tay Tiêu Lan dừng lại, ... Kim trướng?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :