1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 41
      Editor: An Tịnh Nguyệt
      Beta: LạcLạc


      Ở trong cung dạo qua vòng, khi hai người hồi phủ trời giữa trưa.

      Thời tiết giữa trưa vô cùng oi bức, A Bảo vừa mệt vừa khát, lại còn phải duy trì bộ dáng đoan trang hiền thục, theo vị phu quân mới cưới hồi phủ. Vừa về đến, A Bảo thiếu chút nữa nằm xuống. Chẳng qua, liếc nam nhân bên cạnh vẫn trông nhàng khoan khoái như cũ, A Bảo vội vàng ngồi đoan trang, dám hoàn toàn còn hình tượng như trước đây về tới địa bàn của mình.

      Lúc này, Hoa ma ma tri kỷ dâng nước ô mai nấu xong từ sớm lên. A Bảo uống hết chén đầy, mới cảm thấy cả người đều sảng khoái. Ngẩng đầu thấy Tấn vương Tiêu Lệnh Thù chậm rãi uống, mi mắt hơi rũ xuống, làm cho người ta có cảm giác vừa lạnh lùng vừa an tĩnh, khiến người xung quanh dám tùy tiện quấy rầy.

      Sau khi uống xong nước ô mai, hai phu thê ngồi đó gì, có chút rảnh rỗi.

      A Bảo trừng mắt, trái lo phải nghĩ, đối với người thích chuyện, nếu nàng chủ động, đoán chừng hai người phải im lặng ngồi đây nhìn nhau đến khi trời tối, vậy quá giày vò rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn nằm giường nghỉ ngơi hồi. Nghĩ xong, A Bảo ấp ủ dũng khí nửa ngày, chuẩn bị mở miệng tiểu thái giám tiến vào, làm toàn bộ dũng khí nàng vất vả lắm mới có được tiêu tan còn gì.

      Vị tiểu thái giám thanh tú có chút thấp thỏm bất an tiến vào, sau khi bái kiến hai vị chủ tử, hô: “Vương gia!”

      Tiêu Lệnh Thù ngẩng đầu nhìn ta.

      Tiểu thái giám cũng biết tính khí , đợi mở miệng vội khom người : “Giải công tử mời ngài đến Bán Hạ các chuyến.”

      Đáp lại tiểu thái giám chính là tiếng “Cút” lạnh băng.

      A Bảo rụt cổ lại, trái tim treo lên cao, cho rằng người này tức giận rồi, sợ mình bị liên lụy, nên hận thể lập tức quay về phòng mà trốn.

      Tiểu thái giám hiển nhiên cũng có chút nhát gan, nhưng kì lạ là rời , kiên trì : “Giải công tử , biết ngài nhất định bảo nô tài cút. Nếu ngài , sợ cẩn thận những lời nên . Thỉnh Vương gia ngài thứ lỗi ạ.”

      Đây là uy hiếp trắng trợn mà, A Bảo cảm thấy mình hiểu thế, tin chắc Tấn Vương cũng hiểu, tức khắc nhìn vị “Giải công tử” ở Bán Hạ các kia bằng cặp mắt kính nể.

      Tiêu Lệnh Thù cũng có tức giận, chỉ : “ tìm Tịch Viễn”.

      Nhận lệnh, tiểu thái giám hết sức yên tâm rời . Xem ra đối với ta, có chuyện gì cứ tìm Tịch thị vệ đều sai.

      Sau khi tiểu thái giám rời , A Bảo lại có dũng khí, chuẩn bị mở miệng Lưu quản gia đến.

      Lưu quản gia là đại thúc trung niên, thân hình mập mạp, mặt luôn mang theo ý cười, thoạt nhìn như vị đại thúc trung niên phát tướng gần gũi, nhưng mặt vị đại thúc này có râu, trắng mập như bánh bao lớn, giọng cũng hơn nam nhân khác, song coi như bình thường. A Bảo nghĩ tới tin tức Nhạn Nhiên nghe được, Lưu quản gia của Tấn vương phủ là thái giám từ trong cung ra, nên lấy làm lạ gì.

      Lưu quản gia đầu tiên là thỉnh an hai vị chủ tử, sau đó chúc mừng, mới : “Vương gia, vương phi, trước mắt có cho hạ nhân trong phủ đến bái kiến vương phi ?”

      Tấn Vương liếc A Bảo cái, : “Ngày mai lại ”.

      Lưu quản gia chút dấu vết nhìn tân vương phi, thầm tát mình cái, sau đó vẫn cười như phật Di Lặc, : “Vẫn là vương gia suy tính chu toàn, hôm nay vương phi tiến cung vất vả, nô tài nên lấy việc này đến quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, nô tài là đáng chết, suy nghĩ chu toàn như vương gia …”.

      A Bảo im lặng nhìn Tiêu Lệnh Thù, mùi vị vuốt mông ngựa ràng thế cơ mà? Bất quá, Lưu quản gia này chỉ khen Tấn vương, mà còn nhắc nhở Tấn vương, tân vương phi mệt cả buổi sáng cần nghỉ ngơi, xem như bán cho A Bảo ân tình.

      Quả nhiên, chờ Lưu quản gia lui ra, Tiêu Lệnh Thù đứng dậy, đến trước mặt A Bảo, trực tiếp dùng tư thế ôm con mà ôm nàng, tiến vào nội thất.

      Lòng A Bảo hỗn loạn, bây giờ là ban ngày ban mặt, hơn nữa bọn Nhạn Hồi nhìn đấy…

      Nhạn Thanh Nhạn Hồi cũng có chút há hốc mồm, căn bản là thể tưởng tượng được nam nhân trông có tình người này có thể làm ra hành động ấy. Sau khi ngơ ngác nhìn nhau, Nhạn Hồi nhanh chóng hoàn hồn, vội theo hầu hạ A Bảo rửa mặt thay xiêm y, hầu nàng ngủ.

      Tiêu Lệnh Thù cũng theo A Bảo nghỉ trưa, lúc thấy nàng ngủ rồi, bèn ra.

      Cho đến khi cảm giác được hơi thở của người nọ, A Bảo mới an tâm ngủ, tuy quá trình vô cùng đau trứng, nhưng tổng quan cũng có thể an tâm ngủ giấc.

      A Bảo mặc kệ nơi nào, nằm chốc lát, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, trong lúc mông lung, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      ******

      Bán Hạ các.

      Tịch Viễn ngồi trước giường, nhìn cái tên nam nhân môi hồng răng trắng nằm giường, nhưng hình tượng hỏng bét đến mức giống đại thúc trung niên, nhịn được : “Thần y à, ngươi biết tính vương gia mà, tội tình gì phải tìm đánh chứ?”

      Giải thần y hút khí uống thuốc, thuốc quá nóng, làm gần như nhịn được muốn hất , mỗi lần chỉ uống ngụm, ngực mơ hồ co rút đau đớn. Vết thương này quả quá oan uổng mà, phải chỉ cười nhạo hai câu thôi sao, có cần trực tiếp đánh mình quyền dẫn đến nội thương ? Tên nam nhân đó độc ác tàn nhẫn .

      Tịch Viễn lắc đầu, thấy vẻ mặt cam lòng của , cảm thấy mình cần phải làm hiểu, chỉ bị chút nội thương là vương gia thủ hạ lưu tình rồi.

      “Ta này, ngươi đừng oán vương gia, nếu người trêu chọc , với tính tình của , cũng lười để ý đến ngươi! Chắc ngươi lời thích nghe, mới ra tay. Thần y à, kỳ ngươi còn tốt rồi, chứ dựa theo thủ đoạn của , người đắc tội có kết quả gì tốt….” Tiếp theo, Tịch Viễn chọn ra mấy ví dụ cho đối phương biết, để kiềm chế tính tình, đừng có chọc người gian ác kia nữa.

      Giả thần y đem những lời Tịch Viễn thành gia vị làm thuốc, uống chung, sau đó run rẩy lông mày nhìn Tịch Viễn, bình tĩnh hỏi: “ xong rồi?”

      Tịch Viễn gật đầu.

      Giả thần y buông bát thuốc xuống, bắt đầu rít gào: “Ta mặc kệ có bao nhiêu tàn nhẫn kẻ thù, hôm nay lão tử cho các ngươi biết, lão tử phải rời khỏi nơi này, trở về quê ta làm nông phu, cũng cần ở lại cái nơi quỷ dị này nữa…”

      Dõng dạc vậy, xem ra bị thương nghiêm trọng mà, nhất định là khổ nhục kế, muốn để bọn họ đồng ý cầu thả rời nè! Cách vài ngày lại nháo lần như thế, cũng ngại mệt.

      Tịch Viễn thổi thổi chén trà, chậm rãi uống, tâm tư bay xa. tại, vương gia nhà tân hôn, cho thuộc hạ mệnh khổ này vài ngày nghỉ ngơi. Chỉ hy vọng vương phi có thể tiếp tục quấn lấy vương gia, đừng để tiếp tục liều mạng nữa, nhận việc xấu liền tới nơi nguy hiểm…

      Chờ Giải thần y rít gào gần xong, Tịch Viễn hỏi: “Đúng rồi, thần y, ta hơi ngạc nhiên, sao êm đẹp vương gia lại đánh ngươi?”

      “Bởi vì ta cười nhạo !” Giả thần y hùng hồn .

      Đúng là gan chó cùng mình! Chả trách vương gia đánh , ngay cả mình cũng muốn đánh nữa mà. Tịch Viễn cảm khái tiếng, khẽ hỏi: “Ngươi cười nhạo vưong gia cái gì?”

      “Tất nhiên là…..”

      Giọng đột nhiên im bặt, Giả thần y trừng mắt nhìn ra cửa, vẻ mặt như gặp quỷ. Trong lòng Tịch Viển lộp bộp tiếng, vội quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy tên nam nhân nào đó đáng lí giờ này nên bồi bên cạnh thê tử, chột dạ, vội bước lên trước thỉnh an hành lễ: “Vương gia!”

      Nam nhân vào, ngồi xuống ghế, đôi mắt đen tàn độc lạnh lẽo nhìn thẳng Giải thần y.

      Dưới đôi mắt đó, cơn thịnh nộ tích góp đêm của Giải thần y dần dần biến mất, thậm chí có chút chí khí : “Lại sao nữa đây? lẽ ngươi lại làm vương phi ngươi đổ máu nữa?”

      “…….”. Tịch Viễn cảm thấy hình như mình vửa nghe được chuyện nên nghe, yên lặng cuối đầu cầu nguyện cho Giải thần y chẳng biết sống chết.

      “Giúp bổ vương chế thuốc!”

      Tấn vương lạnh lùng , nghĩ chờ ta chế thuốc xong, ra tay chỉnh cái tên có đầu óc này.

      Giải thần y vừa nghe, dũng khí lại trở về, hừ lạnh : “Nếu chế xong, ta có thể rời ?”

      Tấn vương nhìn ta cái, lập tức đứng dậy rời .

      Cho đến khi bóng dáng biến mất, Giải thần y ngây ngốc hỏi Tịch Viễn: “ có ý gì?”

      Khuôn mặt trè con của Tịch Viễn treo nụ cười thân thiết: “Ý là – tại là ban ngày, thích hợp nằm mơ!”

      “……..”

      *******

      A Bảo ngủ mạch thẳng đến khi mặt trời ngã về Tây, bị nóng mà tỉnh lại, mặt đầy mồ hôi, đầu óc cực kỳ choáng váng, nhìn nơi xa lạ, đột nhiên có loại cảm giác mờ mịt biết ở chỗ nào. Mãi đến khi tầm mắt ràng, thấy nam nhân ngồi trước giường mình, nàng nhất thời kinh hãi.

      Nàng mở mắt to, mới vừa tỉnh ngủ nên tính cảnh giác cao, mất vẻ bộ làm tịch thường ngày, kịp có phản ứng thỏa đáng nhất.

      đưa tay nắm cằm nàng, thấy nàng chậm rãi thu liễm nhiều cảm xúc, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt hơi lóe lên, đến gần dán lên môi nàng, sau đó thu tay đứng dậy rời .

      Mãi đến khi biến mất, A Bảo vẫn duy trì bộ dạng chẳng hiểu ra sao cả, đợi Nhạn Hồi Nhạn Thanh bưng chậu rửa mặt vào hầu hạ nàng thay xiêm y, nàng còn có chút có manh mối, hỏi: “Vương gia……… trở về bao lâu rồi?”

      Nhạn Thanh cười hì hì : “Lúc tiểu thư vừa ngủ lâu, vương gia trở lại.”

      “Tiểu thư cái gì, về sau phải gọi là vương phi!” Nhạn Hồi trách mắng, sau sửa cho Nhạn Thanh, nàng vừa chải đầu cho A Bảo vừa : “Sau khi vương gia về, liên tục ở chổ này. Vương phi, xem ra vương gia cũng đáng sợ như lời đồn bên ngoài, chỉ thích chuyện thôi.” Nhớ tới hành động trước đó nam nhân kia trực tiếp ôm tiểu thư các nàng vào nội thất, Nhạn Hồi yên lặng ở trong lòng thêm câu: làm việc cũng ngoài dự đoán của mọi người!

      “Cũng có biểu cảm gì, trông có chút đáng sợ!” Nhạn Thanh bổ sung.

      A Bảo vuốt ống tay áo đỏ tươi, đăm chiêu : “Cái gọi là lời đồn đều bảo sao nghe vậy, miệng lưỡi người ta, có đôi khi chính xác! Như tiểu thư các ngươi nè, phải trước kia cũng đầy lời đồn sao?”

      “Đó phài lời đồn, mà là !” Nhạn Thanh năng cộc lốc, vô hình chung hủy hình tượng của A Bảo.

      A Bảo trừng nàng ấy cái, thấy tóc chải xong rồi, bèn cầm cây trâm phượng cài lên tóc, sau đó đứng dậy ra ngoại thất.

      Ở gian ngoài, Tiêu Lệnh Thù giường sát cửa sổ xem thư, dáng vẻ xem thư cực kỳ trẫm tĩnh, ánh chiều tà nhàn nhạt quét lên vị trí bên người , tia sáng khúc xạ khiến có thêm mấy phần ấm áp nhu hòa, giống như hòa tan lạnh lẽo từ người tản ra, lộ vẻ vô cùng gần gũi mê người. Dĩ nhiên, thời điểm ngẩng đầu nhìn sang, hết thảy đều là ảo giác.

      Sắc trời hơi tối, quản nội viện tới hỏi cần dùng thiện chưa. A Bảo nhìn Tiêu Lệnh Thù, tỏ ý hết thảy đều nghe theo trượng phu, hình tượng cực kỳ hiền thê lương mẫu, nàng thầm ở trong lòng tán thưởng mình.

      Bữa tối rất nhanh được mang lên, thời tiết nóng nực, A Bảo cũng có khẩu vị gì, bất quá thấy nam nhân trước mặt chậm rãi ăn, nàng có can đảm bỏ đũa xuống ăn, đành ăn cách nhạt nhẽo. Cho đến khi thấy đặt đũa xuống, nàng cũng hợp thời làm theo, nha hoàn bưng nước trà lên cho họ súc miệng, sau đó rửa tay.

      Mùa hạ ngày dài, dùng xong bữa tối tới giờ Tuất (từ 7 đến 9 giờ tối) mà sắc trời vẫn còn sáng.

      A Bảo như mọi ngày dạo trong viện tiêu thực, thuận tiện thưởng thức nơi sau này mình ở. Đột nhiên nàng phát có rất nhiều nơi tân trang lại, ngay cả hoa và cây cảnh trong viện cũng cực kỳ đẹp, ràng vừa được trồng lâu. Nghĩ tới những lời Nhạn Nhiên nghe được trước đó, trong lòng cũng lấy làm lạ.

      Nghe , Tấn vương được thánh sủng, năm đó số tiền Hộ bộ phát xuống xây phủ lại ít nhất trong các hoàng tử, mà bản thiết kế của công bộ có quá nhiều tiền để dùng, nên chỉ xây đơn giản. Sau đó Tấn vương vào ở, cũng vì người nọ thích xã giao, hành sai lầm, do đó ai dám tới bái phỏng. Vì vậy, nhân khí của Tấn vương phủ ngày càng giảm, cuối cùng ngày u, người hiểu còn tưởng nơi này là quỷ ốc đấy.

      Trước khi thành thân, thái tử xin chỉ thị của hoàng thượng, lệnh cho người của công bộ sửa lại phủ Tấn vương phủ phen, lại trang trí thêm, mới có quang cảnh như tại.

      nhìn ra lúc này có gì tốt, qua hai khắc, A Bảo cảm thấy tiêu thực gần xong, bèn ôm người đầy mồ hôi trở lại tắm rửa.

      Màn đêm buông xuống, A Bảo xõa tóc dài ngồi ghế dài, để gió đêm nóng nực thổi, tuy rằng buồn ngủ quá chừng, nhưng lăn qua lộn lại mãi mà ngủ được. lúc lâu sau, nàng gọi Nhạn Nhiên vào hỏi: “Vương gia đâu?”

      “Vương gia ở thư phòng ạ!”

      A Bảo kêu gào, quyết định đợi hai khắc nữa nếu nam nhân kia trở về, nàng ngủ trước.

      Tuy nhiên, tới hai khắc, nam nhân nào đó quay trở lại.

      A Bảo hơi thất vọng, nàng rất hi vọng qua hai khắc vẫn về, sau đó nàng mới có lí do thuyết phục mình, có thể quang minh chính đại ngủ trước, ngủ rồi cũng cần đối mặt với tình cảnh lúng túng như tối qua.

      Sau khi Tiêu Lệnh Thù trở về liền tắm trước, A Bảo ngồi trước bàn trang điểm dùng lược ngà voi chải đầu, thấp thỏm bất an chờ, có chút yên, cảm thấy ngày đầu tiên tân hôn gian nan. Nàng biết mình gả cho người ta rồi, có rất nhiều chuyện phải tập thích ứng. Mà ở chung với trượng phu xa lạ, phải phối hợp với thời gian nghỉ ngơi và làm việc của , hết thảy toàn là lần mò, quá trình này quá gian nan, nàng lo biết ngày sau thế nào?

      Trong lúc A Bảo miên man suy nghĩ, nam nhân đầy hơi nước ra. A Bảo thấy tóc hơi ẩm ướt, vội vàng qua, cầm khăn khô mắc giá lau mái tóc ướt nhẹp của . Khác với mái tóc nàng bảo dưỡng mềm mại, tóc đen ánh đỏ, hơi thô cứng, dài tới eo, dày vô cùng, nhưng rất thẳng.

      im lặng đứng đó, đợi đến khi A Bảo lau gần xong, liền ôm nàng – vẫn là tư thế ôm trẻ, A Bảo mất cảm giác rồi.

      Sau đó tắt đèn, giường, lại là đêm hài hòa!

      , hài hòa con khỉ! Căn bản hài hòa mà! Muốn chết người ấy!

      Cả người đầy mồ hôi nằm lỳ giường. A Bảo thở hồng hộc, bị động thừa nhận va đập sau lưng, cảm thấy toàn thân sắp hỏng rồi. ràng tối qua chỉ có lần liền ngủ, vì sao hôm nay lại đến hai lần chứ? Tuy rằng còn đau như lần đầu, nhưng vẫn —— rất đáng sợ!

      Tiếng thở dốc trầm thấp rất lâu mới dừng lại, đợi đến khi người đè bên phát tiết ra, cả người A Bảo như vừa vớt ra khỏi nước, dù trong phòng có chậu băng, nhưng vẫn nogs cực kỳ.

      Nam nhân đặt tay lên trán nàng, vén sợi tóc dính trán ra phía sau, rồi đứng dậy bước xuống giường mặc y phục, rất nhanh lại trở về ôm nàng, đến nhĩ phòng.

      Mông A Bảo ngồi cánh tay , vẻ mặt là vò mẻ lại sứt. Nàng tuyệt vọng với tác phong làm việc của nam nhân này, tuy chỉ mới ở chung với buổi sáng và hai buổi tối, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy hành vi của có chút hợp thói thường, hơn nữa hiểu sao còn có loại ân cần lặng lẽ – Tuy loại ân cần này làm nàng rất 囧.

      Sau khi tắm xong, mặc đồ ngủ hơi mỏng, A Bảo lại bị người ta bế về phòng, chăn đệm trước đó được nha hoàn gác đêm thu dọn. A Bảo cố gắng khống chế da mặt mình, cho nó co quắp, thầm nghĩ loại chuyện này rất bình thường mà, Khổng thánh nhân còn “Thực sắc, tính dã”*, nàng chỉ cần quen là được.

      **Thực sắc, tính dã: câu của Mạnh Tử, ý ăn uống, sắc dục là bản tính.

      Phát huy tinh thần AQ tự an ủi mình, A Bảo vuốt vuốt thắt lưng mỏi nhừ nằm xuống, lại bị người ôm chặt, bắt vào giấc ngủ. Trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc đau khổ.

      *****

      Hôm sau, bởi vì cần tiến cung, trong phủ cũng có trưởng bối cần họ thỉnh an, A Bảo liền ngủ dậy hơi muộn, khi tỉnh dậy, phát chỗ bên cạnh mình khoảng trống .

      Trong lòng A Bảo vui vẻ, cảm thấy khí xung quanh đều nhàng khoan khoái rất nhiều, chả trách hôm nay mơ thấy cơn ác mộng bị con cua lớn đè bờ cát, tự tự nhiên nhiên tỉnh dậy, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.

      Gọi người vào hầu hạ nàng rửa mặt thay xiêm y, thuận miệng hỏi: “Vương gia đâu?”

      “Vương gia ở phòng luyện công ạ.” Nhạn Vân đáp.

      Lúc A Bảo chuẩn bị dùng bữa sáng, Tiêu Lệnh Thù trở lại, nhìn dáng vẻ , giống như luyện công xong tắm rửa qua, cách rất gần, nàng có thể ngửi được mùi xà phòng thơm người .

      Hai người im lặng dùng bữa xong, ngồi vào chính sảnh, mời quản và hạ nhân trong phủ đến, cũng để bọn họ bái kiến tân vương phi.

      A Bảo nhìn nam nhân an tĩnh uống trà bên cạnh, nàng có thể xem hành động của là giữ thể diện cho nàng ?

      Lưu quản gia nhanh chóng kêu hạ nhân sớm đợi trong sân tiến vào, ngoại trừ quản các viện ra, nô bộc cũng nhiều. Trong mắt A Bảo, đường đường là vương phủ mà chỉ có nhiêu đây hạ nhân cũng rất khó coi. Chứ những cung nữ phụ giúp trong hôn lễ vào sáng nay cho tiền thưởng xong, rút về rồi, chỉ để lại mấy người phụ tay giữ thể diện, qua đợt cũng về nốt.

      A Bảo nhìn nhìn, ngoài quản các viện ra, nha hoàn chỉ có mấy người, ngoại trừ người làm ít chuyện vặt ở chính viện, những người khác đều ở phòng bếp hầu hạ. Tuy rằng lúc trước phủ này chỉ có chủ tử, nhưng số lượng nha hoàn cũng quá ít .

      Xem ra phải mua thêm vài người về hầu hạ mới được.

      A Bảo thầm nghĩ, mặt lộ ra tươi cười, lại : “Mọi người đều vất vả nhiều ngày rồi, Lưu quản gia, tháng này thưởng thêm tiền lương tháng cho mọi người nhé.”

      Lưu quản gia khom người : “Vương phi nhân từ, các ngươi còn mau tạ ơn vương phi.” Ngữ khí vui vẻ đó, giống như nàng làm việc tốt to lớn vậy, khiến A Bảo nghe xong phải đỏ mặt.

      Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa**, nhưng A Bảo cần đốt, có lẽ có nam nhân kia ngồi bên cạnh trấn, nên nàng căn bản cần, những người đó vô cùng cung kính nghe lời. Đương nhiên, cũng chẳng biết người trong phủ có lòng , hay còn phải chờ xem xét, A Bảo vài lời ân huệ và uy nghiêm cùng thi triển, đợi mọi người cung kính đáp lời, nàng mới nhìn nam nhân bên cạnh, xem có gì muốn .

      **Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa: Ý quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới.

      Điển cố: Thời Tam Quốc khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong thời gian ngắn ba lần dùng hỏa công đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn được vài người. Lần thứ hai dùng hỏa công ở Tân Dã, thủy yểm diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn lại 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Bấy giờ người ta gọi ba lần đốt lửa này là “Gia Cát Lượng mới nhậm chức đốt ba đống lửa”. Về sau biến thành “Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa”.

      Nam nhân thích chuyện nhìn lại nàng

      Da mặt A Bảo co quắp, biết sao giống như nàng hiểu ý . Nàng là được, chỉ cần nghe thôi.

      A Bão: =__=! Nàng thiệt tình chê chuyện cứng nhắc đắc tội người khác đâu….

      thêm mấy câu nữa, sau đó sai người thưởng bao lì xì đỏ cho quản , hạ nhân trong phủ, A Bảo bèn cho họ lui, chỉ lưu lại Lưu quản gia và mấy vị quản viện.

      Kế tiếp, nàng và mấy người Lưu quản gia thưong lượng việc mua thêm nha hoàn, sai vặt vào phủ, sau khi Lưu quản gia nghe xong, tất nhiên hỗ trợ hết sức, cần A Bảo nhắc, chính ông cũng thấy vương phủ này cần thêm mấy người nữa. Bất quá, trước khi vương phi vào phủ, vương gia lại thích yên tĩnh, thích quản , ít người chút cũng sao. Nhưng bây giờ vương phi vào cửa rồi, phủ này có nữ chủ nhân, dù sao cũng phải ra dáng tí.

      “Được rồi, Lưu quản gia, mấy ngày nữa ông sai người tìm quan nha đáng tin cậy, mua vài nha hoàn, sai vặt được dạy dỗ tốt, xem nơi nào cần người bổ sung vào. À, lúc chọn người nhớ đừng chọn những kẻ tính tình bất định… À đến lúc đó quan nha tới, báo ta tiếng”. A Bảo phân phó.

      Lưu quản gia tất nhiên vui vẻ đáp ứng.

      Tiếp theo, nàng lại hỏi thăm nội dung công việc của các quản , đến khi nắm khá tình hình, liền gật đầu : “Về sau trong phủ còn phiền các vị, ta ở chỗ này trước tiên cảm tạ các vị vất vả.” A Bảo khách khí .

      Mọi người vội vàng hành lễ, liên tục dám.

      Chờ các quản hết, Lưu quản gia mới tự mình lấy sổ sách trong phủ ra, đặt bàn, khom người : “Vương phi, đây là sổ sách trong phủ, vương gia chờ vương phi gả vào giao cho ngài”. xong, nhìn nam nhân nào đó cái, tiếp: “Giao cho Vương phi, nô tài cũng an tâm”.

      A Bảo yên lặng nhìn ông, vị quản gia này hình như lúc nào buông tha cơ hội vuốt mông ngựa và tốt cho chủ tử ông, làm hết chức trách.

      Lưu quản gia lại nở nụ cười hiền lành như phật Di Lạc.

      Được rồi, A Bảo thấy nam nhân kia phản đối, bèn cất sổ sách. Cả ngày hôm đó, A Bảo đều ở trong phòng xem sổ sách, việc dạo vương phủ kết thúc.

      Đêm đến, Tiêu Lệnh Thù đúng hạn trở về dùng bữa tối với nàng, A Bảo cũng ăn nhiều lắm. Sau đó đến thư phòng, nàng tản bộ trong viện tiêu thực, mày ủ mặt ê đối với thời tiết càng lúc càng nóng .

      Trung tuần tháng năm năm nào, Chính Đức đế đều dẫn hậu cung và con cái của ông hoàng trang dưới núi Ngọc Luyện ngoại ô nghỉ mát, thế gia đại thần cũng theo. Chẳng qua năm nay vì mỗi tháng đều có hoàng tử thành thân, hoàng trang dù sao cũng thích hợp tồ chức tiệc vui, bèn quyết định năm nay hoàng trang nghỉ mát nữa. Mọi người cùng nhau làm ổ trong kinh thành, dùng khối băng hóng mát.

      Đêm nay khác gì tối qua, tiêu thực xong, nàng trở về tắm rửa phen, sau đó lại chờ trượng phu mới cưới từ thư phòng giày vò gì đó trở lại, rồi —— tắt đèn, ở giường, lăn qua lộn lại.

      Vẫn là đêm đau khổ, càng khổ hơn là đêm nay tận ba lần.

      A Bảo càng lúc càng yếu ớt, xoa vòng eo mỏi nhừ đau nhức, lẳng lặng nghĩ: Buổi tối đầu tiên lần, tối thứ hai hai lần, tối thứ ba ba lần, lẽ đêm mai bốn lần chứ, đêm mốt năm lần?

      Nghĩ thế, da đầu nàng khỏi tê rần, lại nhìn nam nhân dưới ánh đèn lộ vẻ tuấn mỹ nhu hòa, nàng khỏi có chút hoảng sợ.

      “Sao vậy?” Giọng hơi khàn khàn, ấn mặt nàng bên gáy.

      A Bảo trực tiếp giả chết, muốn quan tâm .

      Tác giả có lời muốn : Ừ, vương gia là người làm việc rất có quy luật, biết tiến lên dần dần.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Sao ta có cảm giác bạn vương gia này ngây thơ cách đánh thế nhở
      Ahihi
      Thank editor nhiều nhé

    4. Hướng Dương

      Hướng Dương Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      119
      Bộ này tác giả hoàn cũng lâu rồi, vì hớn quá nên t nhai tạm convert cũng đôi lần
      Nhưng vẫn thiết tha mong chờ được đọc edit
      Mong các editor đừng bỏ rơi cháu nó
      Mặc dù là cháu nó cũng dài :'(:'(:'(
      Thùy Dương95 thích bài này.

    5. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Ta cố để trở lại sớm đây, khi đó nhớ cho ta ké chân nhé, cả nhà,,,:th_29::th_18::th_18::th_18:
      levuong, susuĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :