1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 13: sao, tôi cởi ra là được.

      Edit: Hà Bạng

      Ánh mặt trời ấm áp nhảy nhót thảm cỏ, mấy đóa hoa xuân nho màu vàng nhạt cũng bị lây dính thêm lớp kim quang chói mắt, bươm bướm vỗ cánh thỉnh thoảng lại dừng giữa những đóa hoa, chốc lát lại bay lượn giữa trung.

      Ninh Noãn Dương đứng ở cửa, lén lút nhìn chiếc xe chuyên dụng của Đỗ Ngự Đình dần dần chạy xa, lúc này gương mặt mới lên nụ cười.

      “Noãn Noãn, chuẩn bị xong chưa?” Từ trong góc tường Mộ Ngưng Tử ló ra, mái tóc dài ngang eo màu đỏ rượu, người mặc bộ đồ da chiến đấu bó sát đỏ rực như lửa, theo sau là hai người đàn ông mặc áo đen.

      Ninh Noãn Dương hiểu ý, gật đầu: “Ngự Đình vừa ra ngoài rồi, chúng ta có thể hành động.” xoay người vào nhà, cầm lấy chiếc túi xách tay ghế salong, ghế là hai chiếc vali lớn: “Tất cả đều ở đây.” Bên trong vali là toàn bộ “tiền bán thân” mấy ngày qua liều mạng kiếm được.

      Mộ Ngưng Tử ra dấu tay, hai người đàn ông áo đen tiến lên, mỗi người xách chiếc, vali tay vốn hẳn rất nặng vậy mà dường như bọn họ cầm lên phí chút sức lực nào: “ thôi.”

      Ninh Noãn Dương cũng ra ngoài theo, lại bị quản gia gọi lại: “Thiếu phu nhân, …” Chờ lát nữa lỡ Thiếu gia gọi điện thoại xác nhận xem Thiếu phu nhân có ở nhà hay .

      “Lão quản gia, đợi nếu Ngự Đình có gọi điện thoại về, ông cứ bảo tôi cùng dạo phố với chị Ngưng Tử, còn nếu ấy gọi điện thoại di động của tôi…” Ninh Noãn Dương nghĩ nghĩ lúc, lấy chiếc điện thoại di động màu hồng xinh đẹp từ trong túi ra bỏ xuống ghế salong, vẻ mặt cười đầy đắc ý: “Ông cứ cho ấy biết, tôi quên mang điện thoại theo.” vô tội chu môi, phẩy tay cái liền quay người: “Bye bye!”. Hôm nay muốn tới chỗ rất thú vị để chơi, nhưng mà tuyệt đối thể để Đỗ Ngự Đình biết, di động của có chế độ định vị vệ tinh, nếu như cầm theo, rất nhanh bị tìm thấy.

      ……….

      Chiếc xe màu đỏ dừng lại phía trước căn nhà toàn màu xanh dương, có người dùng khăn bịt mắt bọn họ lại, sau hồi bảy quẹo tám rẽ, cởi bịt mắt xuống, bọn họ ở trong gian phòng.

      Sàn nhà bằng gỗ, khay trà bằng gỗ, cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, bên trong phòng, thậm chí ngay cả bóng đèn điện cũng thấy có, xung quanh phòng đặt mấy cái kệ, kệ xếp đầy những ngọn nến cháy. Trong chiếc lư , hơi nóng lan ra từ miệng bình.

      “Baby…” người đàn ông tóc vàng thân hình cao lớn từ cửa xông đến, tay ôm lấy Mộ Ngưng Tử vào trong ngực, vóc dáng ta cường tráng, khuôn mặt sắc nét, vừa nhìn liền biết là con lai.

      .” Mộ Ngưng Tử cũng đáp lại ta bằng cái ôm nồng nhiệt, kế tiếp chính là nụ hôn nóng bỏng khiến cho người ta đỏ mặt tim đập phen.

      Mắt Ninh Noãn Dương chớp nhìn chăm chú, trong lòng suy nghĩ đen tối, mãnh liệt nóng bỏng! Có lẽ nên tránh lát tốt hơn, ngộ nhỡ xuất hình ảnh nhi đồng nên thấy.

      “Noãn Noãn, giới thiệu chút với em, đây là chồng chị, Jayson.” Mộ Ngưng Tử đưa tay ôm chầm lấy cổ người đàn ông tóc vàng, lại bổ sung thêm cái hôn cháy
      [​IMG]
      thienbinh2388, dungggChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 14: Ngoan, đánh em nữa đâu.

      Edit: Hà Bạng

      Trong phòng, là lần thứ n Ninh Noãn Dương cố gắng quấy rối Cẩn Phong nhưng đều bị cậu ta ngăn cản lại chút dấu vết, đành ngồi nghiêm chỉnh chơi bài. Bọn họ đánh cược rất nhiều, biết là do Cẩn Phong lợi hại, hay do vận may của Ninh Noãn Dương quá kém, từ lúc vào cửa tới giờ, vẫn chưa thẳng nổi ván nào, hai vali tiền lớn thua còn gì nữa rồi.

      Vào lần thứ n định mượn cớ quấy rối Cẩn Phong, lại bị cậu ta lấy ly rượu ngăn lại: “Noãn Noãn, uống rượu, tôi rót giúp em.” Cẩn Phong rót ly rượu đưa tới cho Noãn Noãn uống đến hơi say, cậu ta nhận được nhiệm vụ là phải thắng hết tiền của nhóc này.

      “Tiếp nào…” Khuôn mặt nhắn đỏ rực, Ninh Noãn Dương sớm uống đến mơ mơ màng màng, đầu lưỡi líu lại hồi, ngã nhào vào trong lòng Cẩn Phong, nở nụ cười ngốc nghếch: “Cẩn Phong, em cho biết, là người con trai xinh đẹp nhất thế giới này mà em từng thấy…” tại còn biết mình gì.

      “Chúng ta lật bài.” Cẩn Phong có chút nhức đầu nhìn Mộ Ngưng Tử cái, tay giữ lấy nhóc say như chết trong ngực, tay công bố kết quả cuối cùng: Vẫn là cậu ta thắng: “Noãn Noãn, tôi lại thắng.”

      có việc gì, haha, có việc gì.” Ninh Noãn Dương khẳng khái vung tay lên, đôi tay thẳng tắp ôm lấy khuôn mặt Cẩn Phong, hôn chụt cái, bắt đầu xằng bậy: “Cục cưng, em cho cưng biết, kiếm tiền ra là rất dễ đấy!”

      Cục cưng?

      Cẩn Phong sửng sốt hồi, lại nghe Ninh Noãn Dương tiếp tục : “Em kiếm được tiền liền mua nhiều thịt xương cho cưng, có được ?” nâng tay sờ đầu “Cục cưng”: “Cục cưng, cưng ngoan!”

      “Haha…” Mộ Ngưng Tử đấm đấm xuống sàn, cười sằng sặc trận, Quý công tử Cẩn Phong tao nhã khéo léo thế mà bị coi thành con chó , còn bị gọi là Cục cưng.

      “Chị Ngưng Tử, em cho chị biết nha, em muốn kiếm nhiều tiền, sau đó sau đó…” Ninh Noãn Dương còn ngại chưa đủ, kéo Mộ Ngưng Tử tới: “Chị được cho Đỗ Ngự Đình nha.”

      Ngoài cửa, đột nhiên lên bóng người cao lớn.

      Mộ Ngưng Tử bỗng cảm thấy sau lưng phất qua cảm giác lạnh lẽo, khẽ quay đầu nhìn về hướng cửa, quả nhiên là đoán sai: “Sau đó thế nào?” lớn tiếng hỏi.

      “Sau đó cước đạp tên đáng ghét Đỗ Ngự Đình kia, bao nuôi nhiều đẹp trai giống như Cẩn Phong vậy, hehe!” cao giọng cười sung sướng, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt say sưa lờ đờ mê ly.

      “Ninh – Noãn - Dương.” Tiếng gầm thét của ai đó từ phía sau dội tới, ba người quay đầu lại, Đỗ Ngự Đình trầm mặt đứng cạnh cửa, cửa bị đấm thủng lỗ to.

      Ninh Noãn Dương chớp mắt, ngơ ngác nhìn Đỗ Ngự Đình hồi lâu, chợt cười: “Phục vụ, mang rượu vào đây cho tôi .”

      Mặt Đỗ Ngự Đình hoàn toàn đen thui, bước nhanh về phía trước, tay nhấc Ninh Noãn Dương xốc lên vai, đá tung cửa, ra ngoài. Mộ Ngưng Tử sợ hãi vuốt ngực, cho là bình yên vô , bỗng thấy Đỗ Ngự Đình quay người, hung hãn bỏ lại câu: “Mộ Ngưng Tử, chị chờ đó cho tôi.” ràng gọi điện thoại cho để nghĩ cách đem đống tiền mặt tay Ninh Noãn Dương tiêu hết, thế mà người phụ nữ này lại mang Ninh Noãn Dương tới đây, còn uống rượu đánh bạc, ra đó cũng phải chuyện nghiêm trọng nhất, cái quan trọng nhất
      [​IMG]
      thienbinh2388, Chrisdunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 15: Noãn Noãn, bọn họ là ba mẹ em.

      Edit: Hà Bạng

      “Ngày hôm qua Chủ tịch tập đoàn nhà họ Ninh trở về nước.”

      loạt tin tức tương tự liên tục chiếm giữ trang đầu báo suốt mấy ngày qua, mọi người hiếu kỳ về nhà họ Ninh này phải là có nguyên nhân, dù sao gia đình có bất cứ bối cảnh gì bỗng thành lập công ty, trong thời gian có nửa năm ngắn ngủi lại nhanh chóng phất lên, trở thành tập đoàn danh tiếng, điều này khiến cho mọi người thể nào chú ý.

      Tại biệt thự nhà họ Đỗ, đôi vợ chồng trung niên ngồi ghế salong, thái độ có chút dè dặt, người nam giày tây, hói đầu, người nữ mặc bộ đồ hàng hiệu màu trắng viền kim tuyến. Ngồi bên cạnh bọn họ, còn có trẻ tuổi, mái tóc dài màu đen gẩy những sợi light màu cam rực rỡ, trang điểm vô cùng đậm.

      “Noãn Noãn, bọn họ là ba mẹ em.” Đỗ Ngự Đình ôm Bé con trong lòng, giọng hết sức dịu dàng.

      Ở ghế salong đối diện, khuôn mặt đôi vợ chồng trung niên tươi cười nhìn Ninh Noãn Dương, nụ cười mang theo vẻ căng thẳng: “Noãn Noãn, ba mẹ đây con!” Thấy Ninh Noãn Dương đáp lời, bọn họ chỉ ngồi bên cạnh, : “Đây là em của con: Ninh Vũ Tâm, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, nên chúng ta liền cho nó cùng tới gặp con.” Thái độ chuyện của bọn họ giống như trò chuyện với con nhà mình, mà giống như là đám diễn viên hạng ba năng lực cầm kịch bản đọc lời thoại, biểu cảm mặt chỉ có vẻ chút thay đổi.

      “Chị à, em là Tâm Tâm đây!” vành tai Ninh Vũ Tâm bấm hơn mười cái lỗ, xỏ đủ các loại khuyên tai, thoạt nhìn giống như hình tượng hư hỏng, nhưng mà nụ cười của ta lại rất lễ phép, rất dễ khiến người khác mất cảnh giác.

      “Tâm Tâm?” Ninh Noãn Dương nghiêng đầu, đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ, người trước mặt, chút ấn tượng nào, đầu lắc lắc, cố ép bản thân phải gắng nhớ ra mọi chuyện, nhưng trước sau vẫn phí công: “Tôi nhớ ra được…” Ấn đường nhíu lại, vô cùng sầu não.

      “Noãn Noãn, chúng ta là ba mẹ của con! Mau gọi chúng ta nào.” Tiếng thúc giục của vợ chồng nhà họ Ninh vang lên bên tai lần nữa, mặt bọn họ biểu lộ cấp bách.

      “…..” Ninh Noãn Dương giật mình, khuôn mặt nhắn thoáng qua vẻ biết phải làm sao, đôi tay bé xinh nắm lấy góc áo Đỗ Ngự Đình, cơ thể hơi run rẩy: “Con…” cúi đầu, biết vì sao mình lại thấy chút cảm giác thân thiết nào khi gặp lại ba mẹ? Bọn họ quá xa lạ, người bọn họ tìm thấy được tia hơi thở nào của người nhà.

      “Ba mẹ, chị bị mất trí nhớ, thể thích ứng ngay lập tức được, hai người tạm thời đừng ép buộc chị ấy.” Ninh Vũ Tâm ngồi xuống bên cạnh Ninh Noãn Dương, nắm lấy tay , cất lời vô cùng quan tâm: “Chị , đừng nóng vội, về sau nhất định nhớ ra mà.” Nhìn kỹ lại, Ninh Vũ Tâm và Ninh Noãn Dương cũng có vài phần giống nhau, hình dáng khuôn cằm rất giống.

      “Ừ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, lo lắng khẩn trương lúc bấy giờ mới buông lỏng.

      “Bảo bối.” Bàn tay to vỗ sau lưng Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình ôn hòa bên tai : “Bác trai bác ngồi máy bay cũng mệt rồi, để cho người đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi, em cũng nên nghỉ , được ?” Ở nhà, cách ăn mặc của khiến người ta thấy thả lỏng, áo sơmi trắng mặc người, phối với quần dài màu đen đơn giản bên dưới, dù có ăn vận như vậy, cũng có cách nào che giấu hết được hơi thở quý tộc người , tao nhã và cao quý vốn là bẩm sinh.

      “Chị .” Ninh Vũ Tâm nhìn vòng quanh bốn phía phen, mải mê dò xét phòng khách vô cùng xa hoa của Đỗ Ngự Đình, chỉ là phòng khách thôi mà phú quý lộng lẫy như thế, chắc hẳn lầu còn gấm vóc rực rỡ hơn nhiều: “Ba mẹ, hai người tới khách sạn ! Con muốn chăm sóc cho chị, hôm nay con ở lại đây, có được chị ?” lay lay cánh tay Ninh Noãn Dương, lộ ra vẻ mặt cố ý
      [​IMG]
      Chrisdunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 16: Người tới nhà – Rất lịch .

      Edit: Hà Bạng

      Bữa cơm tối đầu tiên sau khi Ninh Noãn Dương gặp mặt “ba mẹ” là tại nhà họ Đỗ.

      Vợ chồng họ Ninh và Ninh Vũ Tâm ngồi bên trong phòng ăn rộng lớn của nhà họ Đỗ, trong chốc lát liền cảm thấy choáng váng, tựa như ở vườn ngự uyển bố trí lộng lẫy, dưới chân là thảm lông dê Ba Tư đắt tiền, dây hoa uốn lượn, hoa văn hình lá cây uốn cong vòng tròn, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo. Bàn ăn dài hơn ba mét, thoang thoảng mùi gỗ dìu dịu. Hai đầu bàn là giá cắm nến bằng bạc soi được cả bóng người, mỗi giá nến đặt cây nến khắc hơn mười bông ngân hoa bằng bạc.

      bàn, chỉ riêng món ăn nguội có hơn 20 món, cạnh cột trụ đá khổng lồ bằng cẩm thạch, người phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề đứng thành hàng, chờ chủ nhân sai bảo.

      Lưu Mỹ Phượng hề kiêng dè gắp liền mấy con sò biển ở đĩa đặt trước mắt, thịt béo nung núc mặt lập tức tỏa sáng chói lóa, bà ta ăn xong con, bỗng đứng dậy, đưa tay với âu súp ở cách rất xa bà ta mặt bàn, cầm lấy cái muôi trong âu múc muôi Súp gà tơ nấu với súp lơ đầy rồi trở về, bỗng có mấy bông súp lơ nho rơi rớt vào các đĩa đồ ăn khác.

      “Chồng à, ông ăn cái này , so với đầu bếp bên khách sạn kia còn ngon hơn nhiều.” Lưu Mỹ Phượng đổ hết cả cái muôi Súp gà tơ vào trong bát Ninh Đại Vĩ.

      Mặt Đỗ Ngự Đình biến sắc, nhưng chân mày nhíu lại, quản gia hiểu ý, tiến lên đem tất cả những đĩa đồ ăn vừa bị rớt súp vào mang hết xuống, thay bằng món ăn khác, tất cả các động tác, dường như đều là lặng yên tiếng động tự giác hoàn thành.

      “Cái này ăn ngon đấy.” Ninh Đại Vĩ ăn xong Súp gà tơ nấu súp lơ, đôi đũa liền nhắm thẳng tới đĩa Cánh gà sốt cà chua với ớt xanh ở cách đó xa, bưng cả đĩa lại gần chỗ của mình, ông ta còn sợ dùng đũa gắp chưa đủ nghiền, liền trực tiếp dùng tay bốc, vừa nhè xương gà ra, vừa rung đùi đắc ý: “Ta sống nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa từng được ăn món nào ngon như như vậy!” Cằm của ông ta gầy teo nhọn hoắt, mặt mũi xanh xao trắng bệch, có thể nhìn ra được là dường như những ngày trước đây phải chịu ít khổ cực.

      Lưu Mỹ Phượng lại đứng dậy gắp tiếp miếng Tôm nõn rán giòn bỏ vào trong bát Ninh Vũ Tâm, còn quên dặn dò: “Tâm Tâm ăn nhiều chút, ăn ngon mới càng xinh đẹp, càng xinh đẹp mới càng…”

      “Mẹ!” Ninh Vũ Tâm giận tái mặt, khuôn mặt thoạt đỏ thoạt trắng, sau hồi im lặng, ta khinh bỉ nhìn về phía mẹ của mình: “Mẹ, con tự có tay, kính nhờ mẹ và ba có ăn cái gì trông cũng đừng khó coi như vậy.” Cùng loại ba mẹ như bọn họ ăn cơm, là quá mất mặt, ta chỉ cảm thấy xấu hổ mất hết mặt mũi, ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, thấy hình như quá chú ý tới bên này, lúc ấy ta mới yên tâm lại.

      “Mẹ mày ăn như vậy hơn 40 năm rồi, cũng chưa từng thấy mày bảo là khó coi.” Lưu Mỹ Phượng nhướn mày, đưa tay thò ra đôi đũa to thọc vào đĩa Gà hạt điều thái hạt lựu, cho vào trong mồm nhai chóp chép.

      Ninh Vũ Tâm lại muốn mở miệng mấy câu, nhưng ánh mắt chạm tới Đỗ Ngự Đình ngồi bên kia cùng đám người phục vụ đứng sau lưng, đành nhịn xuống mấy lời trong lòng, giọng trách móc: “ biết xấu hổ.”

      “Cái con nhóc mất dạy này.” Lưu Mỹ Phượng vứt đôi đũa xuống, bật dậy định xông lên.

      “Tâm Tâm, được với mẹ như thế.” Ninh Noãn Dương lên tiếng khuyên bảo.

      Ninh Vũ Tâm định giải thích, đột nhiên liền va phải ánh mắt của Đỗ Ngự Đình, đành đem lời trong lòng nuốt xuống, mặt nở nụ cười, liên tục gật đầu: “Vâng, chị .” ta gắp miếng Giò thủy tinh đặt vào trong bát Ninh Noãn Dương, chọc cho Ninh Noãn Dương buồn cười đuổi theo.

      “Ăn cơm !” Giọng của Đỗ Ngự Đình vang lên giữa bữa ăn nghe như rất thản nhiên, nhưng khi ánh mắt sắc bén của lia qua lượt tất cả liền khiến cho mọi người rét mà run, ngụ ý của chính là cảnh cáo bọn họ nên biết an phận chút. quay đầu, nhìn về phía Ninh Noãn Dương, nét mặt khôi phục trở lại vẻ dịu dàng: “Bảo bối, mau ăn , để nguội ăn mất ngon.” Đĩa đặt trước mặt đựng đầy gạch cua, cầm đĩa chuyển tới trước mặt Ninh Noãn Dương, đưa tay nhận lấy khăn lau mà người phục vụ đưa đến, tỉ mỉ lau sạch dầu mỡ dính tay, động tác ưu nhã khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

      “Chị hạnh phúc!” Ninh Vũ Tâm hâm mộ nhìn
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 17: Đều do hại tôi.

      Edit: Hà Bạng

      Trong phòng họp, hội nghị được tiến hành, bên trong im phăng phắc, bất chợt điện thoại của Đỗ Ngự Đình rất đúng lúc vang lên, giơ tay ra hiệu, ý bảo mọi người cứ tiếp tục hội nghị, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

      “Thiếu gia, Thiếu phu nhân ra ngoài cùng hai.”

      “Nhớ cho người theo sát bọn họ.”

      “Vâng.”

      màn hình di động là ảnh của , trong ảnh khuôn mặt nhắn của lộ ra hai lúm đồng tiền như hoa, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve người màn hình điện thoại, đôi mắt sâu thẳm lộ ra chút dịu dàng hiếm thấy. Nhưng khi nghĩ tới “em ” của - Ninh Vũ Tâm, lại nhịn được cau mày, kia là lòng tham vô đáy, thù lao trả cho bọn họ vẫn chưa đủ nhiều sao? Lại còn dám vơ vét hết tất cả đồ mà tặng cho Ninh Noãn Dương sót lại thứ gì, cái mặt mũi đó là khiến người ta mắc ói.

      Thôi, nhịn bọn họ chút, để Noãn Noãn được vui vẻ hơn, sau đó đưa tiễn hết cả đám.

      Tại cửa hàng thời trang danh tiếng, Ninh Vũ Tâm mặc bộ quần áo hàng hiệu mà Ninh Noãn Dương cho qua lại, cằm hếch cao, quay về phía nhân viên phục vụ chỉ tay: “Lấy cái túi xách màu đỏ kia cho tôi.” ta hạ cặp kính đen to tướng mặt xuống, ngón tay sơn móng màu cam chỉ tới chỗ cái túi xách đắt tiền nhất trong cửa hàng: “Cả cái màu đen nữa.” Hai tay ta trống lại trong cửa hàng, còn hai tay Ninh Noãn Dương lại xách đầy túi lớn túi , đều là đồ của Ninh Vũ Tâm, người biết còn tưởng rằng Ninh Noãn Dương là người giúp việc.

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm hai chiếc túi xách hàng hiệu nổi tiếng màu đen và đỏ tới, cung kính đưa đến tay Ninh Vũ Tâm: “Thưa , đây là chiếc túi chọn.”

      Ninh Vũ Tâm hỉ mũi, tay cũng giơ ra, trực tiếp : “Tính tiền !” ta nhìn Ninh Noãn Dương lấy lòng: “Chị ơi…” Hôm nay ta mua rất nhiều thứ, ngay cả chính ta cũng cảm thấy ngượng khi lên tiếng.

      Ninh Noãn Dương dĩ nhiên hiểu ý của Ninh Vũ Tâm, thả đống túi tay xuống, lấy thẻ vàng Đỗ Ngự Đình đưa cho từ trong túi xách của mình, đưa cho nhân viên phục vụ: “Cà thẻ.”

      Nhân viên phục vụ hơi giật mình nhìn cái, ra kim chủ chân chính lại bị bọn họ lầm tưởng thành người giúp việc: “Vâng, thưa chị, chị chờ chút.” Thái độ của chủ cửa hàng càng thêm cung kính hơn, đây đúng là thể nhìn người ta qua vẻ bề ngoài, lúc trước mắt chó của đúng là mù mà.

      Vệ sĩ đợi ngoài cửa vào đề nghị mang đám túi dưới đất , là xách ra bỏ vào xe trước.

      Nhìn đôi tay trắng nõn của Ninh Noãn Dương đưa tấm thẻ vàng ra, tất cả ao ước ghen tị trong lòng Ninh Vũ Tâm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :