1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Truyện ngọt mà còn thiếu chút vị thịt
      suzulinh thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 42


      Đến nhà, mọi người sắp xếp hành lý, thấy hai người đến, lúc này mới ngừng lại việc trong tay.


      Vệ Hữu Quang dẫn người cả nhà quỳ xuống, "Tham kiến vương gia."


      Thẩm Hạo gật gật đầu, dìu đứng dậy, kéo Hòa Sinh ngồi xuống chủ vị.


      Hàn huyên với Vệ Hữu Quang vài câu, Thẩm Hạo phải là người biết chuyện phiếm, trực tiếp với Vệ Hữu Quang, "Ta tìm công việc ở kinh thành cho ngươi, ngươi từ trước tới giờ đều là buôn bán tơ lụa, trong cung thiếu cửa hiệu lo liệu chuyện tơ lụa, mùng ba đầu tháng, ngươi thu thập xong chuẩn bị nhậm chức ."


      Lo liệu chuyện tơ lụa, chẳng những có cửa hiệu tơ lụa của mình, mà lại là trong cung bỏ tiền xây dựng, thuộc quản lý trong cung, nhưng lại có thể bàn bạc bán trực tiếp vào trong nội cung, có thể so với hoàng thương. Công việc béo bở như vậy, bao nhiêu người có bạc cũng sờ tới, tại nhàng câu, liền rơi xuống đầu , quả thực là chuyện tốt trời mà!


      Vệ Hữu Quang vén áo dài quỳ xuống tạ ơn. Giờ khắc này, mới thấy cực kì may mắn vì ban đầu quyết định giúp đỡ Thẩm Hạo, đường tới đây nghe là vương gia, người nhà trợn mắt há hốc mồm. tại ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy người vị trí chủ tọa, cả người chói lọi, máu rồng tủy phượng, quý thể .


      Hàn huyên tới vài câu, Thẩm Hạo có việc thể ở lâu, cùng Vệ Hữu Quang cáo từ, đến trước mặt Hòa Sinh dặn dò: "Buổi tối ta tới, nàng ở trong vườn chơi, nên ra ngoài."


      Hòa Sinh đáp ứng, nhìn ra khỏi phòng. Đợi người vừa , nàng trở lại, cao hứng bừng bừng kéo Vệ Linh lời riêng tư.


      Hai tiểu nương dạo trong vườn, ghé vào đình được bao quanh bởi trúc xanh ngồi xuống, sai người mang điểm tâm hạnh nhân* lên bàn đá, vừa phe phẩy quạt, vừa gặm hạt dưa.

      [​IMG]

      "Ta sợ quá thôi, là vương gia đó! là thiên hạ to lớn thiếu mới lạ, địa phương bé của chúng ta lại xuất đại nhân vật như vậy, vậy còn cưới nương trong nhà chúng ta, ra chính mình còn tin!"


      Nàng biểu lộ khoa trương như hát tuồng vậy, làm Hòa Sinh cười khanh khách.


      Vệ Lâm nhét hạnh nhân vào miệng, hàm hồ hỏi: "Vương phủ lớn , ngươi có thấy cung điện chưa, có gặp qua nương nương thánh nhân trong cung chưa?"


      Nàng hơi hỏi nhiều như vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn, Hòa Sinh vội vàng đưa trà cho nàng uống, : "Ngươi chậm chút, ta cũng chạy, dù sao buổi tối vẫn còn nghỉ ở chỗ ngươi mà."


      Vệ Lâm uống hồi lâu, rốt cuộc hoà hoãn tinh thần lại, cầm tay áo lau miệng, cười: "Vừa rồi ta cũng nghe được rồi, ngươi ngủ lại bên ngoài, cũng theo, đối với ngươi tốt."


      Hòa Sinh xấu hổ, "Đúng là tốt."


      Vệ Linh cười hắc hắc, thần thần bí bí hỏi: "Hai người các ngươi, lúc nào có thể nhảy ra em bé nha? tại thân phận của ngươi cao, ta dám làm mẹ nuôi hài tử, làm nha hoàn hầu hạ ngược lại sao."


      Hòa Sinh giận nàng: "Ba hoa!" cúi đầu xuống đáp, giọng xíu: "Còn chưa viên phòng với , ở đâu có thể nhảy ra hài tử."


      Vệ Lâm kinh sợ, cho là mình nghe lầm, "Thiếu nữ xinh đẹp sáng ngời trước mặt như vậy, có thể chống đỡ?" Nàng nếu là nam tử, sớm đem Hòa Sinh ăn xong lau sạch, sao có thể lưu đến bây giờ.


      Khuôn mặt Hòa Sinh phiếm Hồng, " , muốn ta nguyện ý mới được."


      Vệ Lâm nghe xong, vỗ tay hô to, "Của hiếm a, tuyệt thế nam nhân tốt, trăm ngàn năm mới gặp được người!"


      Vừa định hỏi, nàng đến cùng có nguyện ý hay , lời đến bên miệng, chạy vòng nuốt trở về. Trong chuyện tình cảm, cho phép người bên ngoài xen vào, hỏi ra, vô duyên vô cớ còn khiến người ta ghét. Thay đổi chủ đề, : "Tống Dao cũng lên Kinh rồi, đại ca nhà nàng thi nên đưa cả nhà đến Vọng Kinh, ngày kia Tống đại ca lên cao trung, quay về Thịnh Hồ nữa."


      Nghe lại tới thêm vị cố nhân nữa, Hòa Sinh cao hứng, : "Khi nào nàng đến, chọn lúc nào đó, ba người chúng ta tụ họp ."


      "Đại khái là ngày kia, đến lúc đó ta phái người đến vương phủ mời ngươi."


      Hai người chuyện, dường như sao cũng hết, nháy mắt qua xế chiều.


      Đoán canh giờ, nghĩ đến Thẩm Hạo nên trở về, tạm biệt Vệ Lâm, đến cổng viện chờ .


      Thẩm Hạo xa xa trông thấy có thân ảnh mảnh mai, dựa vào trướccánh cửa, trong lòng vui vẻ, cất bước tiến lên ôm nàng vào trong ngực, hỏi: "Xa lâu như vậy, có nhớ ta ?"


      Hòa Sinh bẻ ngón tay tính, "Giờ mùi , tại mới giờ dậu, đến hai canh giờ, nhớ gì mà nhớ?"


      Thẩm Hạo duỗi ngón tay ra búng chóp mũi nàng, "Đều nhớ canh giờ, còn nhớ."


      Hòa Sinh trả lời , tùy ý dắt .


      đến bữa tối, cùng nhà Vệ gia dùng cơm. Vệ lão thái thăm dò cẩn thận, vừa vui vừa sợ: "Ai ô ô, cực kỳ khủng khiếp, có thể cùng vương gia ăn chung bàn cơm!"


      Mọi người cười, Vệ lão thái lại nghĩ tới rất lâu trước kia, Hòa Sinh vừa tới Vệ gia, bà đối với Hòa Sinh có thành kiến, môi cấn môi dưới, cẩn thận từng li từng tí bồi tội với Hòa Sinh: "Ngày xưa là ta có mắt nhìn thấy thái sơn, đụng phải nương, đáng chết."


      Bà cung kính như vậy, Hòa Sinh ngược lại quen, dùng xưng hô như lúc ở Vệ gia gọi bà, ngữ khí thân thiết: "Nãi nãi, đừng như vậy, người đối với ta, rất tốt."


      Cũng dối qua loa tắc trách, đoạn thời gian cuối cùng nàng sống ở Vệ phủ, Vệ lão thái quả là đối với nàng tốt, chi phí ăn mặc, dặn dò toàn bộ phải giống như Vệ Lâm.


      Trái tim đều là thịt người, Vệ lão thái thấy nàng cũng tự cao tự đại, cho dù trèo lên vương gia, vẫn nhớ tới tình cũ, người tuổi lớn, liền dễ dàng rơi lệ.


      Cùng người Vệ gia vài lời, Thẩm Hạo kéo nàng trở về phòng, Vệ Lâm vốn muốn cùng nàng ngủ gian phòng, thấy Thẩm Hạo trong phòng, dám vào, trốn ở sau góc tường trêu chọc con dế.


      Vệ Lâm tự mính tiêu khiển chơi đến vui vẻ, đột nhiên bên tường có bóng đen rơi xuống, "Đông" tiếng ngã ở cỏ.


      Vệ Lâm giật mình, nhìn chăm chú cho kỹ, phát là nam nhân, cả người là máu, ăn mặc rất kỳ quái, thấy diện mạo, che mặt, chỉ lộ đôi mắt bên ngoài, hẹp dài giống như khe hở, thoạt nhìn có chút hung dữ.


      Nam nhân dùng sức toàn lực, từ kẽ răng rít ra hai chữ: ". . . Cứu ta." Dứt lời, liền hôn mê bất tỉnh.


      Trong phòng có người nghe thấy động tĩnh chạy đến, Vệ Lâm bối rối, nhìn người mặt đất, ma xui quỷ khiến mà kéo giấu ra phía sau thân cây.


      Người điều tra phía trước : " có việc gì, ta dậm chân thôi, nhìn xem đất chỗ này xốp hay xốp, trở về ."


      Hòa Sinh ở trong phòng, lo lắng cho Vệ Lâm, hỏi Thẩm Hạo: "Nếu huynh nghỉ ngơi trước , nàng mình bên ngoài nhàm chán."


      Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, mí mắt cũng nháy, tiếng cự tuyệt: "Mới giờ Tuất, ta muốn ngồi chút nữa."


      Nào có như vậy, ở trong nhà người khác ngược lại đuổi chủ nhân ra ngoài. Hòa Sinh bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy .


      Vệ Lâm đuổi người, quay lại phía sau cây nhìn, bóng người. Lập tức bị hù sợ, đêm hôm khuya khoắt, phải gặp quỷ chứ?


      Đột nhiên chân bị người níu lại, Vệ Lâm phản ứng nhanh, cầm mộc côn trong tay nhắm ngay đầu hạ xuống, buồn bực tiếng đánh người còn chút động tĩnh.


      Xoay người lại vừa nhìn, ai, hình như là người vừa nãy? Vươn tay tới mũi tìm tòi, ách, sao còn thở vậy!


      Vệ Lâm sợ hết hồn, nhớ tới trong hậu viện có hang động, vốn là là dùng để đào giếng, đào nửa liền đình công. Khí lực nàng lớn, buổi tối ăn vừa no bụng, cắn răng kéo người vào động, phát ném vào, cơ hồ mệt mỏi muốn chết.


      Nằm ở mép động, đưa tay kiếm đầu , thấy có phản ứng, sợ tới mức hướng lui về phía sau mấy bước.


      Người trong động rướn cổ lên, cả nửa người chôn dưới đất, bờ môi khô nứt, ". . . Nước. . . Cho chút nước. . ."


      Da đầu Vệ Lâm run lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được nửa, trong lòng chịu nổi, đến phòng bếp lấy chén nước và bánh bao, nhét vào bàn tay duỗi dài của , : "Ngày mai nếu như ngươi còn sống, liền sớm rời khỏi, nếu như sống được, ngươi cho ta biết người nhà ngươi ở đâu, ta bảo bọn họ tới nhặt xác cho ngươi ."


      Loại tình này cũng thể gạt trong nhà, chậm nhất buổi sáng ngày mai, nàng nhất định phải cho phụ thân biết.


      Trong động có động tĩnh, Vệ Lâm chần chừ sau nửa ngày, cuối cùng cũng ra.


      đêm ngủ, lo lắng hãi hùng, cảm giác mình gây họa, trong lòng rất sợ


      Ngày thứ hai Hòa Sinh phải rời khỏi, Vệ Lâm mới nhớ tới gặp Hòa Sinh xin ý kiến, nhưng Thẩm Hạo và Hòa Sinh lại dính chặt nhau, nửa phần khe hở cũng lưu lại, căn bản là chen vào lọt.


      Hòa Sinh thấy nàng sắc mặt tốt, tưởng rằng tối hôm qua Thẩm Hạo trong phòng trễ, nàng vào nhà muộn, ngủ được ít, vội vàng an ủi: "Sau này hai ta bầu bạn, cũng chỉ có ngươi với ta."


      Thẩm Hạo ho khan, mặt thay đổi quét mắt liếc Vệ Lâm, Vệ Lâm co cổ lại nào dám trả lời, dáng vẻ giả bộ cười đùa tí tửng, tiễn nàng ra vườn.


      Hòa Sinh chân trước vừa , Vệ Lâm chân sau liền chạy tới nơi giấu người, trong vườn có người hầu, còn chưa kịp chọn mua nha hoàn bà tử cho nên rất vắng vẻ, trong lòng thìhoang mang rối loạn.


      Đến bên cạnh động, vào bên trong tìm tòi, đâu còn có bóng người nào? Vệ Lâm lấy lại tinh thần chút, chạy ra bên ngoài muốn gọi người, còn chưa kịp mở bước chân, miệng chợt bị người bịt lại, sau lưng có người ghé sát vào, ngữ khí hung ác: " cho phép chạy!"


      Giọng Vệ Lâm run rẩy, trong lòng thầm gọi thảm, "Đại hiệp tha mạng!"


      Người tới hỏi: "Ngươi có biết Bình Lăng vương phủ ở đâu ? Mang ta tới đó!"


      Bình Lăng vương phủ? Nhất định là láo lừa gạt nàng! Vệ Lâm sợ muốn chết, trong đầu nghĩ đến đào thoát như thế nào, đột nhiên lưng cứng đờ, hình như có nặng ngàn cân đè xuống.


      Vệ Lâm sững sờ phía sau, đánh bạo dò xét, thấy người hôn mê bất tỉnh, mặc áo bào dính máu, giống như là phục sức của dị quốc biên cương, hẳn là người tối hôm qua .


      Đầu vai run lên có người chống đỡ, thẳng tắp mà ngã lên mặt đất.


      Vệ Lâm chống nạnh, đá người cước, "Phì, còn Bình Lăng vương phủ ở đâu, chỗ của Hòa Sinh nhà ta ở, có thể cho ngươi ư!"


      Đá cước chưa hết giận, lột y phục của , tìm dây thừng trói lại. Lần này, nàng nhưng lại ràng, đưa người đến trước mặt Vệ Hữu Quang.


      Vệ Hữu Quang vừa tiễn Thẩm Hạo xong, tại lại thấy xuất người như vậy, biết như thế nào cho phải.


      Cùng Vệ Lâm đến cánh rừng, đến trước mặt nhìn lên, người kia vừa vặn tỉnh lại, khuôn mặt dính tro, lờ mờ có thể thấy được mày rậm mũi cao, vẻ mặt kiêu căng, "Nhanh mời Bình Lăng vương gia, ta liền tha mạng cho các ngươi."


      Vệ Lâm lại lên đánh trận.


      Đánh xong, người nọ có kinh nghiệm, mặt mũi bầm dập với Vệ Hữu Quang: " Bên hông ta có tín vật, chính là Mạc Bắc Khả Hãn tặng cho, ngươi giao cho Bình Lăng Vương, nhận ra."


      Vệ Hữu Quang vào Nam ra Bắc, nhận tín vật vừa nhìn, quả nhiên là kí hiệu của Hoàng thất Mạc Bắc. Trong lòng giật mình, kéo Vệ Lâm, " giống như láo."


      Vệ Lâm bĩu môi, hỏi : "Ngươi rốt cuộc là ai?"


      Người nọ thẳng cổ lên, nhịn vết thương cũ thêm vết thương mới người, ngữ khí kiêu ngạo: "Ta chính là Tứ vương tử Mạc Bắc."





      Thẩm Hạo vừa hồi phủ, đằng trước liền có người Vệ phủ đến báo tin, đưa tín vật tới trước mặt.


      Hòa Sinh thấy nhíu mày, giọng hỏi: "Có gì ổn?"


      Thẩm Hạo cũng kiêng kỵ ở trước mặt nàng chuyện trong triều, nàng mặc dù hiểu, nhưng lại kiên nhẫn nghe, khi có chỗ nào hiểu, liền rung đùi đắc ý hỏi , khiến người thích thú.


      "Nội chính Mạc Bắc hỗn loạn, lần này nhất định là trốn đến tận đây, chuyện này phức tạp, nhất thời nửa khắc cũng ràng, đợi ta tra ra, mới có thể cùng gặp nhau."


      Hòa Sinh cái hiểu cái gật gật đầu.


      Thẩm Hạo quay lại người Vệ phủ, dặn dò: "Về cho Vệ lão gia, bảo chiêu đãi chiếu cố người trong vườn cho tốt, qua chút ít thời gian, ta xử lý."


      Gã sai vặt đáp ứng.


      người vừa , trong nội viện lại tới người nữa đợi đáp lời, phải đến tìm Thẩm Hạo, nhưng là đến bẩm báo với Hòa Sinh.


      Thúy Ngọc cầm thiếp mời vào nhà, : " nương, Cảnh Ninh Vương phi đưa thiếp mời."
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you48 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 43


      Mở thiếp mời ra vừa nhìn, là ngày kia mời nàng đánh cầu ngựa. Mặt sau còn viết hàng chữ tiểu Khải thanh tú, là thêm vào, đại ý là Minh Nghi muốn học môn cưỡi ngựa đánh bóng, muốn mời nàng đến chơi chung.


      Hòa Sinh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiếp mời chính thức. Thế gia vọng tộc ở Vọng Kinh có quy củ bất thành văn, giữa các môn hộ, nếu muốn quen thuộc kết giao, phải bắt đầu từ trao thiệp mời. Nữ quyến hậu viện kết bạn cũng là như thế.


      Đại tộc nhà cao cửa rộng, nữ chủ nhân có thân phận hoặc là thiên kim mới có tư cách đưa thiếp mời, các nương thế gia vọng tộc thường thường rất coi trọng thiếp mời đầu tiên của mình, điều này đại biểu các nàng giao tiếp như thế nào.


      Thiếp mời càng cao, sau này thân phận đám người kết giao mới có thể càng cao quý, cho nên thông thường khi đám nữ hài nhi chính thức bắt đầu cuộc sống khuê các của mình, luôn dành thiếp mời đầu tiên cho nữ chủ nhân có thân phận cao nhất trong tộc.


      Hòa Sinh nhìn thiếp mời trong tay, giấy viết thư sáp màu xanh lá cây, viền vàng, phải công nhận rất là quý giá, là quy cách cao cấp nhất khi trao thiệp mời.


      Cảnh Ninh vương phi xem nàng thành khách nhân tôn quý, làm Hòa Sinh được sủng ái mà lo sợ.


      Thẩm Hạo đứng bên cạnh nàng, khẽ nhìn. dù chưa có hậu viện, nhưng những quy củ của các nữ quyến kia, nhiều ít cũng nghe thấy chút.


      Hòa Sinh thể lẩn trốn ở hậu viện vương phủ cả đời, thân phận của có thể bảo vệ nàng áo cơm lo, cần bị bất kỳ bóng người nào ảnh hưởng, nhưng nàng dù sao vẫn phải ra ngoài, trừ ra, nàng cũng nên có cuộc sống của mình.


      Cảnh Ninh vương phi hành động lần này mặc dù biết dụng ý là gì, nhưng đối với việc qua lại sau này của Hòa Sinh với thế gia vọng tộc, có lợi hại


      Sáp đến bên tai nàng, "Cảnh Ninh vương phi cùng với tục nhân khác bất đồng, nàng ấy đưa thiếp mời cho nàng, đó chính là thích nàng rồi, nếu như nàng muốn , ta liền phái người chuẩn bị cho nàng xuất hành."


      Hòa Sinh gật gật đầu, cảm kích tâm ý của Cảnh Ninh vương phi, liền sai người cầm mai tiên* (cũng loại giấy viết thư) viết hồi thiếp. Tự mình dán miệng thiếp mời, lúc này sai người Cảnh Trữ vương phủ.
      [​IMG]

      Đến ngày hẹn, Thẩm Hạo chuẩn bị xe ngựa, bởi vì tùy tùng quá nhiều, Hòa Sinh muốn gióng trống khua chiêng chọc tai mắt người, chủ động tỉnh lược bớt, giữ lại chiếc xe cùng với mười vị đái đao thị vệ theo.


      Tới Cảnh Trữ vương phủ, sau đó theo vương phi đến mã tràng. Vượt qua phố Hoa Tây, chạy nhanh đến bên ngoài Y Kỳ Môn, xuống xe ở Kim Minh trì. Kim Minh trì chính là mã tràng chuyên dụng của hoàng gia, trong tràng nuôi dưỡng mấy trăm con ngựa tốt, chỗ bãi săn dùng mấy chục lều vải xa hoa làm nơi nghỉ ngơi, chừng ba mươi người trong nhạc phường nội cung tấu nhạc giúp vui.


      Tiết thu phân hằng năm, Thánh Nhân săn bắn mùa thu trở về, liền ở Kim Minh trì tổ chức hội diễn môn cưỡi ngựa đánh bóng, phân đội nữ và đội nam, tuy là hội diễn, nhưng cũng thiết lập tặng thưởng, tần phi trong nội cung cũng có thể tham dự.


      Năm nay mới tăng thêm đội hài đồng, Minh Nghi cũng muốn tham gia, lúc này mới cầu xin Cảnh Ninh vương phi dạy. Mấy vị ma ma theo là cung nữ chuyên môn hầu hạ môn cưỡi ngựa đánh bóng ở Kim Minh trì, đầu tiên là chịu trách nhiệm giảng giải các quy định trong tràng, tất cả những người tới đều quen mặt, giảm bớt được khoản này, nay thấy Hòa Sinh là mặt lạ hoắc, liền phái Tống ma ma thâm niên già nhất tới hầu hạ.


      Tống ma ma nâng quần áo, cong nửa người dẫn Hòa Sinh vào lều vải thay trang phục cưỡi ngựa đánh bóng.


      Trang phục môn cưỡi ngựa đánh bóng rất đặc biệt, mô phỏng theo trang phục của nam tử cỡi ngựa bắn cung, quần áo dài đến gối, cổ áo xếp hình trái tim, đồ trang sức đeo ở eo hoa lệ, chân mang giày. Búi tóc xõa ra, tháo trâm cài xuống, tết tóc cài mũ. Hòa Sinh thay xong áo mũ, cung nhân bên cạnh giơ gương đồng cao ba thước lên, đến soi soi, khí khái hào hùng mười phần.


      ra bên ngoài lều, Cảnh Ninh vương phi và Minh Nghi cũng thay xong trang phục, Minh Nghi vung tay ra, chạy tới chỗ Hòa Sinh, bước chân quá nhanh, lập tức đụng vào đùi Hòa Sinh. Nàng xoa xoa cái trán, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo sáng ngời, thanh trẻ con cười: "Tỷ tỷ, nếu có nam tử lớn lên như tỷ, ta nhất định phải gả cho ."


      Hòa Sinh ngồi xổm người xuống, sờ đầu nàng, "Minh Nghi so với ta còn đẹp hơn, chẳng lẽ lại phải gả cho chính mình sao?"


      Minh Nghi ôm mặt bĩu môi, cười đến mở cờ trong bụng, chạy tới bên cạnh Cảnh Ninh vương phi : "Ta muốn cùng đội với tỷ tỷ."


      Cảnh Ninh vương phi giả bộ thương tâm, "Con muốn chung đội với mẫu thân sao? Mẫu thân cũng xinh đẹp mà."


      Minh Nghi chạy tới an ủi Cảnh Ninh vương phi, ngây thơ như cún : "Mẫu thân tuy đẹp, nhưng nhìn mỗi ngày cũng chán, thỉnh thoảng đổi loại xinh đẹp khác nhìn ngắm, là rất cần thiết!"


      Cảnh Ninh vương phi bóp cái mũi nàng, "Tiểu bướng bỉnh, cố gắng bớt đả kích mẫu thân của con , cha con nhìn ta nhiều năm như vậy, sao thấy chán, chỉ có con xoi mói!"


      Hai mẹ con trêu ghẹo lẫn nhau, ngươi câu ta câu, nhìn rất náo nhiệt. Cuối cùng, cung nhân dẫn theo Minh Nghi chọn ngựa con, Cảnh Ninh vương phi tự mình mang Hòa Sinh chọn ngựa.


      Trong chuồng ngựa, ngựa hùng tuấn mã, Cảnh Ninh vương phi hỏi Hòa Sinh: "thích ngựa mạnh mẽ, hay là thích ngựa thuần?"


      Hòa Sinh chọn con ngựa đen lông bờm mịn. Đối với cưỡi ngựa, hiểu sơ chút, lúc trước ở nhà, Diêu cha vì chuyển hàng, mua hai con hắc mã, cũng may dịu dàng ngoan ngoãn, mỗi ngày có thể mấy trăm dặm.


      Cảnh Ninh vương phi cố ý chọn chọn con ngựa bờm bạc Mông Cổ chưa thuần hóa hoàn toàn, điều khiển ngựa , tiếng vó ngựa chấn thiên, kỹ thuật nàng cưỡi ngựa tinh xảo, lượn quanh mã tràng vòng, tư thế hiên ngang, thời gian tới nén nhang, giáo huấn ngựa ngoan ngoãn.


      Hòa Sinh nhìn mà hâm mộ, hai chân Cảnh Ninh vương phi kẹp đùi ngựa, mời nàng đồng hành. Cao cao lưng ngựa, Cảnh Ninh vương phi phía trước dẫn nàng rong ruổi.


      Chạy vài vòng, phơi nắng đến đỏ bừng, trán phát đổ đầy mồ hôi, Cảnh Ninh vương phi quăng roi ngựa, nhận túi nước uống thoả thích, hỏi nàng: "kỹ năng cưỡi của ngươi lạ quá, qua trận săn bắn mùa thu, bảo Nhị Điện hạ hảo hảo dạy . Công phu lưng ngựa của là học từ thập thúc , năm ấy ta bắt đầu học cưỡi ngựa, cũng là thập thúc dạy."

      Thập thúc này, chính là Cảnh Trữ vương gia. Đương kim thánh nhân Long Tiềm, xếp hàng thứ tư, Cảnh Trữ vương gia chính là huynh đệ ruột của ông, xếp hàng thứ mười.


      Nàng khẩn thiết, Hòa Sinh đáp ứng, cũng bởi vì mình tài nghệ bằng người mà cảm thấy xấu hổ. Rất lâu rồi chưa từng chơi thoải mái như vậy, vẫn chưa thỏa mãn, nhìn thấy Minh Nghi dắt ngựa ra, cũng muốn nóng người. Hòa Sinh dẫn theo nàng, giá ngựa chạy băng băng.


      Trong tràng có thái giám cung nữ chuyên môn hầu hạ bồi luyện, trước khi chính thức lên tràng, đều do những thái giám cung nữ này hướng dẫn, dàn nhạc tấu trống nhạc, rồi sau đó các chủ tử cưỡi ngựa vào trận.


      Trước khi đến, Hòa Sinh mình đánh ngựa cầu, Minh Nghi cao hứng, vừa vặn có người cùng nàng cùng chỗ học, Cảnh Ninh vương phi người dạy hai người, thoạt đầucũng thiết lập đội ngũ.


      Cảnh Ninh vương phi trêu ghẹo Hòa Sinh: "Ta dạy cho ngươi cưỡi ngựa đánh bóng, Nhị điện hạ ngại sao, chiếm lấyngười trong phủ , có lẽ càng muốn tự mình dạy."


      Hòa Sinh học dáng vẻ nàng vung gậy cầu, cười: "Vừa rồi Tống ma ma , kỹ thuật chơi môn cưỡi ngựa đánh bóng của vương phi trong giới nữ quyến Vọng Kinh, là số số hai, ngay cả võ tướng thế gia Thục phi cũng cách nào địch nổi với người, hội diễn những năm qua, đội kỵ mã của vương phi đều là đứng đầu, sư phụ tốt như vậy, ta nơi nào tìm?"


      tâng bốc nàng, vừa hạ thấp lão nhị, quả là nương mồm miệng lanh lợi, Cảnh Ninh vương phi vung gậy, kích đánh bóng đến khung thành, động tác trôi chảy xinh đẹp.


      "Hôm nay thời gian có hạn, môn cưỡi ngựa đánh bóng cần phải luyện nhiều, ta trước dạy ngươi chút công phu da lông, nếu như ngươi còn muốn học phái người đến vương phủ thông báo ta tiếng."


      "Vâng." Nàng cao hứng đáp ứng, Cảnh Ninh vương phi lại hỏi nàng: "Ngươi là người nơi nào ?"


      Hòa Sinh đáp: "Ta nguyên quán Vọng Kinh, là nương Tô Hàng, về sau theo Nhị điện hạ hồi kinh."


      Cảnh Ninh vương phi cười nhìn nàng: " ngược lại đối với ngươi rất tốt. Hậu viện tất cả các nhà ở Vọng Kinh, luận nơi thanh tịnh, ngoài Cảnh Trữ vương phủ cũng chỉ có Bình Lăng vương phủ thôi."


      Hòa Sinh biết nàng là chuyện nam tử nạp thiếp. Mọi người đều biết, Cảnh Trữ vương phủ chỉ có mình vương phi, con nối dõi có ba người, đại quận chúa Minh Nghi, thế tử Minh Khế, tiểu quận chúa Minh Đào đều là từ bụng vương phi.


      Hòa Sinh đáp: "Vương gia và vương phi mới là phu thê tình thâm."


      Cảnh Ninh vương phi đánh bóng tới trước ngựa con của Minh Nghi, với Hòa Sinh: "Nam nhân có bản lĩnh, kiên định có quyết tâm, so với cái gì cũng mạnh mẽ hơn. Nhị điện hạ, tính tình so với thập thúc càng bướng bỉnh. Năm ấy ta còn có thể dùng thân phận tội thần, leo lên vị trí vương phi phủ, hôm nay đổi thành ngươi, cũng đừng lo lắng."


      Nàng chút kiêng kỵ nào đàm luận chuyện cũ của mình, thẳng thắn vạch trần tâm tư Hòa Sinh, Hòa Sinh sững sờ, biết nên trả lời nàng như thế nào.


      Minh Nghi thử vung gậy, chỉ tiếc lực đạo quá , chỉ gần ba phần. Cảnh Ninh vương phi giục ngựa, cúi người ngẩng mặt đánh, rất có phong phạm, bên dạy Minh Nghi động tác cơ bản, bên nháy mắt với Hòa Sinh: "Hôm nay ta nhiều, ngươi đừng để trong lòng. Nhị điện hạ mang ngươi hồi kinh, huyên náo dư luận xôn xao, ta nhìn thấy ngươi, tựa như thấy mình năm ấy, khỏi sinh ra đồng mệnh tương liên."


      Nàng dừng chút, tiếp tục : "Con đường phía trước dài đằng đẵng, ngươi nên quý trọng."


      Ý tốt chân thành như thế, Hòa Sinh cảm kích khôn cùng, cưỡi lưng ngựa, học Cảnh Ninh vương phi vung gậy đánh cầu, đáp: " cầu truyền kỳ năm ấy của vương phi, chỉ mong cùng Nhị điện hạ bình thản ở chung. Giống như vương phi tín nhiệm vương gia, ta cũng tin tưởng Nhị điện hạ."


      Cảnh Ninh vương phi ghìm ngựa cười, "Ngươi ngược lại nhìn thông."


      Được phóng ngựa băng băng trong gió nên vô cùng sảng khoái, cưỡi lưng ngựa cao cao, phóng mắt nhìn , bầu trời bích lam xa xa và bình nguyên bên ngoài mã tràng đụng vào nhau, tầm mắt rộng rãi, huyết dịch sôi trào.


      Hòa Sinh bỏ cây roi, nghĩ thầm thảo nguyên Mông Cổ, nhất định so với nơi đây mênh mông gấp trăm ngàn lần, nếu có thể cùng phóng ngựa thảo nguyên, nhất định so với tại càng thêm thoải mái.


      Cách đó xa Minh Nghi rời đội kỵ mã, thử nghiệm người đánh cầu, đường dẫn bóng thẳng đến cầu môn.


      Nàng mới học cưỡi ngựa cho nên hiểu cách điều khiển con ngựa thuần thục, mà động tác khó này ép con ngựa mệt mỏi, sau khi đá chân tư thế ngồi ngựa ko vững, có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.


      Hòa Sinh kêu lên tốt, nàng cách gần nhất, giục ngựa, dốc hết toàn lực kéo Minh Nghi, mang nàng lên lưng ngựa, bởi vì sức ngựa quá lớn, vất vả mới ném được Minh Nghi lên lưng ngựa, nhưng bởi nàng vì dùng sức chưa đủ nên té xuống.


      Cung nhân vây quanh, Minh Nghi sợ tới mức khóc lớn, Cảnh Ninh vương phi ôm Minh Nghi, vội vàng xem xét thương thế của Hòa Sinh.


      May mà cung nhân kịp ghìm chặt ngựa, cũng tạo thêm tổn thương nào. Trong mã tràng té bị thương chính là chuyện thường, bên chờ thái y tiến lên trị liệu.


      Vạt áo bị mài rách, chỗ cánh tay có bảo hộ, khi nàng rơi xuống, đè ép cổ tay, lúc này nâng tay nổi, đụng cái liền đau.


      Thái y chẩn đoán bệnh, tay gãy rồi, may mà làm bị thương gân cốt, tĩnh dưỡng mấy ngày có thể xoay được.


      Minh Nghi khóc đến thương tâm, "Tỷ tỷ, đều là ta tốt, nên cậy mạnh, hại thương thế của tỷ tỷ thành như vậy, tỷ tỷ đánh ta a."


      Cảnh Ninh vương phi ở bên phụ họa, "Ta quay lưng , ngươi trừng trị nó , ta tuyệt hai lời." gia quy Cảnh Trữ vương phủ, phạm sai lầm phải bị trừng phạt, vô luận thế tử hay quận chúa đều bao che.


      Hòa Sinh sao có thể đánh, mặc cho y nữ băng bó, nâng cái tay khác bị thương lên, lau nước mắt cho Minh Nghi, "Muội lại khóc rồi, muốn khóc thành cái mặt hoa lớn luôn hả! Mặt hoa lớn xinh đẹp đâu."


      Minh Nghi cắn môi tiếp tục gào khóc."Tỷ tỷ, thực xin lỗi, tỷ tỷ phạt ta ."


      Nữ oa giống như búp bê, khóc lên đặc biệt làm lòng người đau, Hòa Sinh mở miệng : "Như vậy , ta thấy muội chơi hoa dây thừng cực kỳ xinh đẹp, nếu có thể dạy ta chút, ta liền cảm thấy mỹ mãn."


      Minh Nghi giương hai mắt đẫm lệ, lau mũi, "Được rồi, lần sau ta tới quý phủ dạy tỷ tỷ, nhất định dạy tỷ tỷ giỏi như ta."


      Dáng vẻ nàng vừa hối hận vừa làm sai, lại cứ như lão sư phụ dạy bảo đồ đệ, làm người xem dở khóc dở cười, Hòa Sinh gật đầu: "Được, lúc nào muội rãnh, ta sai người đón muội."


      Cảnh Ninh vương phi trở lại, nghe nàng lời này, tốt vô cùng tốt, biết nàng phải người so đo, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Ngày khác ổn thỏa mang Minh Nghi đến phủ bồi tội."


      Hòa Sinh cười: "Vừa rồi Minh Nghi phải sao, nàng muốn dạy ta làm hoa dây thừng, dùng để bồi tội."


      Nháy mắt Minh Nghi ra hiệu, Minh Nghi gật đầu, đáp lại đặc biệt nghiêm túc: "Đúng vậy đấy, ta muốn hảo hảo dạy tỷ tỷ hoa dây thừng."


      Mọi người cười. Chuyện liền bỏ qua như vậy.


      Băng bó kỹ, môn cưỡi ngựa đánh bóng tràng cách nào tiến hành được nữa, Cảnh Ninh vương phi đưa nàng hồi phủ, Hòa Sinh muốn huy động nhân lực quá mức nên uyển chuyển từ chối.

      Trước khi chia tay, Cảnh Ninh vương phi với nàng: "Hôm nay cám ơn ngươi cứu Minh Nghi mạng."


      Hòa Sinh hé miệng cười, "Vương phi khách khí."


      Lên xe ngựa, do sớm định ra lộ tuyến hồi phủ, Thúy Ngọc đau lòng thở dài, nước mắt muốn rơi xuống, " nương cũng trân trọng mình, vạn nhất ngã thành tàn tật, phải làm sao bây giờ? Nhị điện hạ biết, đánh chết mấy người theo chúng ta."


      Hòa Sinh biết nàng hộ chủ sốt ruột, đáp: " cho biết, được sao?"


      Nếu như Thẩm Hạo biết được, sau này cho nàng xuất phủ. Đánh ngựa cầu thú vị như vậy, nàng còn muốn đến chơi mấy lần. Mà Cảnh Ninh vương phi làm người thân hòa, khi còn bé nghe rất nhiều chuyện truyền kỳ của nàng, tại người sống sờ sờ trước mặt, ngày thường bộ dáng vẻ thân thiết, tự nhiên muốn ở chung nhiều hơn.


      Thúy Ngọc cắn răng, lau nước mắt: "Nhị điện hạ thông minh như vậy, nương bị thương thành như vậy, như thế nào giấu giếm được."


      Hòa Sinh cầu khẩn nàng: "Thúy Ngọc tốt, vừa rồi ngươi cũng nghe thái y , vết thương của ta đây tới mấy ngày liền khỏe lại, mấy ngày nay ta trốn gặp , sao có thể nhìn ra thương thế của ta?"


      chuyện, đột nhiên đằng trước xe ngựa đột nhiên dừng lại, may mắn Thúy Ngọc kịp thời đỡ lấy, Hòa Sinh mới bị đụng vào cửa xe ngựa.


      Xốc rèm, Thúy Ngọc hỏi: "Phát sinh chuyện gì, vì sao tiếp tục ?"


      Xe ngựa của các nàng vừa vặn lái vào hẻm phố Hoa Tây bên cạnh, con đường hẹp, lại có đường rẽ uốn khúc. Thị vệ theo phía trước bẩm báo: "Mới ra đường rẽ, đối diện đụng vào xe ngựa khác."


      Thúy Ngọc lên phía trước tìm kiếm, trở về xe ngựa : "Xe đối phương hung dữ, xe chúng ta bị đâm lệch luôn rồi. Bọn họ vượt qua ở phía trước, chịu nhường đường."


      Trong xe ngựa, vẻ mặt Thẩm Mậu kiên nhẫn, với tùy tùng: "Rốt cuộc là đoàn xe nhà ai mà dám đụng xe của bản điện hạ, truyền lời qua cho bọn họ biết, nếu muốn chết mau nhường đường, bản điện hạ chạy về phủ làm việc, có thời gian theo chân bọn họ dây dưa!"


      Vệ Cẩm Chi bóp huyệt thái dương, nhắm mắt chậm rãi : "Dã bao nhiêu lần rồi, phải có phong độ vương hầu, trầm giọng liễm mặt, giấu diếm vui buồn, dễ chuyện, nên phát giận."


      Thẩm Mậu nghẹn, hừ tiếng.


      Gã sai vặt đằng trước đáp lời có chút do dự, mở miệng đáp: "Hồi điện hạ, xe ngựa đằng trước cản đường, chính là xe ngựa Nhị điện hạ trong phủ."


      Thẩm Mậu "A" tiếng, hỏi: "Nhị ca trong xe?"


      Gã sai vặt đáp: "Nhị điện hạ ở trong xe, hình như là nữ quyến trong phủ xuất hành."


      Hai mắt Thẩm Mậu tỏa sáng, vỗ đùi, vén áo choàng xuống xe ngựa. sớm nghe nương Bình Lăng VƯƠNG PHỦ, lớn lên dung mạo xinh đẹp như tiên, hôm nay vừa vặn nhìn no mắt.


      Đến trước mặt, lộ ra thân phận, thị vệ theo nhận ra , xuống ngựa hành lễ. Thẩm Mậu giơ tay lên, nhìn thẳng vào xe ngựa, cất bước hướng phía trước, la lớn: "Hôm nay đụng phải xe ngựa nương, thất lễ, kính xin nương xuống xe gặp mặt, ta xin bồi tội ."


      Hòa Sinh cả kinh, xảy ra chuyện gì vậy?


      Tùy tùng bẩm báo vào trong xe ngựa, thân phận Thẩm Mậu. Hòa Sinh và Thúy Ngọc hai mặt nhìn nhau, tất nhiên là thể xuống xe gặp mặt.


      Thẩm Mậu là người nóng tính, thấy ai trả lời, tiến lên muốn vén mành, người bên ngoài ngăn cản, liền rút đao.


      Tay chạm được góc mành, ven lên phen, liền có thể thấy bóng hình xinh đẹp của giai nhân trong xe, nhanh hành động lại chậm, cánh tay vừa dùng lực, cổ áo bị người kéo lại, sau lưng truyền đến giọng có vẻ bị bệnh của Vệ Cẩm Chi: "Điện hạ, có chừng có mực."

      P/s: chứ ko biết ta có biến thái , chứ ta thấy trong truyện này ta chỉ kết có mình Thẩm Mậu. Thẩm mậu mà làm vua chắc vui lắm (chỉ xét tới tính cách của í).
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you51 others thích bài này.

    4. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      - Vệ Cẩm Chi: "điện hạ, có chừng mực'' , vợ của phải cứ muốn nhìn là nhìn được đâu...:029:
      - Thẩm Hạo: uhm...Vợ của ngươi ?:th_67:
      - Vệ Cẩm Chi: ta và nàng bái đường thành thân :th_69:
      - Thẩm Hạo: ...ta về "nấu cơm"... :th_70:
      Thích ăn thịt, lonkon95, Tina Bui14 others thích bài này.

    5. viviana

      viviana New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      12
      Có thể tăng tiến độ lên chút xíu nàng ơ? Ngóng trông từng ngày...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :