1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 19. Các ngươi muốn hại ta
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​

      A Nghiên biết mình nên vui vẻ hay , nàng thế nhưng chết.

      Xem ra cái gối đầu lõi ngô có cách nào đưa nàng đến điện Diêm La.

      Nàng còn hơi cuối cùng là , khàn khàn ho khan vài tiếng, nàng suy yếu thở dài, ưu thương nhắm hai mắt lại.

      Hà Tiểu Khởi thấy tình cảnh này, mím môi, lạnh mặt, nhíu mày trừng mắt Sài đại nương bên cạnh, thẳng ra khỏi phòng A Nghiên.

      ra ngoài rồi, gọi nha hoàn Tiểu Huệ: "Đây là người trong phòng bếp chúng ta, là đầu bếp nữ Cửu gia coi trọng, chăm sóc nàng cho tốt đừng để có sơ xuất gì."

      Tiểu Huệ kinh hoàng nhìn Sài đại nương bên cạnh bĩu môi trợn mắt, dè dặt cẩn thận gật đầu.

      Hà Tiểu Khởi phân phó xong, kéo Sài đại nương, tức giận về phía trước.

      Sài đại nương nhìn bộ dáng này của , cũng tức giận: "Uy, chính là xú nha đầu này đoạt vị trí của ngươi. Nàng bị bệnh, nếu nhân cơ hội này chết , chẳng phải tốt lắm sao? Từ nay về sau ngươi có năng lực làm đại trù! Cũng bớt đối thủ cạnh tranh!"

      Hà Tiểu Khởi ngực phập phồng, mặt trầm nghiêm khắc nhìn Sài đại nương, cũng chuyện.

      Sài đại nương lúc bắt đầu còn cảm thấy ủy khuất, Hà Tiểu Khởi tức giận, Sài đại nương cũng tức giận a, nàng là vì tốt cho Hà Tiểu Khởi mà.

      Nhưng lúc Hà Tiểu Khởi dùng cặp mắt đầy lãnh ý nhìn chằm chằm, Sài đại nương dần dần bị nhìn đến được tự nhiên.

      Hà Tiểu Khởi hít hơi sâu, nhắm mắt lại, dùng thanh hơi mỏi mệt thở dài: "Minh nhi, ngươi có biết, phụ thân ta chính là ngự trù trong cung. Lão nhân gia đời này tiếc nuối lớn nhất chính là trong hội Bạch Lan năm đó thất bại thảm hại. Ta từ lúc còn rất thề, phải ra sức nổi bật ở hội Bạch Lan, lấy được hoa lan bạch ngọc, bù lại tiếc nuối của lão nhân gia năm đó. Nay làm việc ở trong phòng bếp Cửu gia, ta tự nhiên là dựa vào trù nghệ của mình khiến Cửu gia thích, phải theo đường ngang ngõ tắt. A Nghiên có thể được Cửu gia thích, quả là trù nghệ nàng rất cao. Trong lòng ta minh bạch cũng thể vượt qua nàng. Nhưng ta ngay cả cam lòng, cũng thể cứ như vậy để nàng chết . Ta muốn nàng còn sống, ngày nào đó, ta có thể vượt qua nàng."

      Sài đại nương nghe được lời này, cắn cắn môi, mất hứng lầu bầu: "Nhưng nếu nàng cũng tham gia hội Bạch Lan?"

      Hội Bạch Lan là cuộc thi nấu ăn được quý tộc hào môn trong Yến kinh tổ chức. Lúc mới tổ chức chỉ là tập trung đại trù trong các nhà quyền quý kinh thành, làm thịnh yến, đến lúc đó bình chọn ra đại trù nhà ai trù nghệ tốt nhất, món ăn nào làm cho người ta thích, vị đầu bếp có món ăn được mọi người công nhận là ngon nhất được tặng hoa lan bạch ngọc của hội Bạch Lan. Nhưng thời gian trôi qua, người tham dự hội Bạch Lan chẳng những là đại trù các nhà, còn có đầu bếp nổi tiếng đến từ các nơi, thậm chí đến ngự trù trong cung cũng tham dự, lấy được đóa hoa lan bạch ngọc trong hội Bạch Lan cũng trở thành tâm nguyện của danh trù trong thiên hạ.

      Phụ thân của Hà Tiểu Khởi năm đó ở trong cung cũng đứng thứ nhất, nhưng lại vì việc ngoài ý muốn chiếm được hoa của hội Bạch Lan, sau đó tinh thần gượng dậy nổi, tích tụ trong tâm, bị bệnh lao, cứ như vậy mà ra .

      Hà Tiểu Khởi thừa kế ý chí phụ thân, nhất định phải lấy được đóa hoa lan bạch ngọc đặt ở trước mộ phụ thân.

      Giờ khắc này, Hà Tiểu Khởi nghe Sài Minh Nhi chuyện hoa lan bạch ngọc, khỏi ảm đạm, cười khổ: "Ta cũng thích Cố A Nghiên, nhưng nàng là tiểu nha đầu, nếu có thể lấy được hoa lan bạch ngọc, ta đây cũng nhận thua. Nay ngươi cứ hại nàng như vậy, để ta lấy được hoa lan bạch ngọc, ta làm sao có thể thẹn với lương tâm mà tới trước mộ phụ thân?"

      Lời này làm Sài Minh Nhi cúi đầu, suy nghĩ lát, cũng bỏ qua, kéo cánh tay Hà Tiểu Khởi: "Tiểu Khởi ca ca, ngươi thế về sau ta cũng quản A Nghiên. Nàng thích thế nào thế ấy, chúng ta cũng ghi hận nàng!"

      Hà Tiểu Khởi gật đầu: "Đúng. Để đại phu xem bệnh cho nàng ấy , nếu nàng ấy có thể sống sót, cũng chính là tạo hóa của nàng ấy."

      A Nghiên cũng biết cái gì là hội Bạch Lan, càng biết Hà Tiểu Khởi và Sài Minh Nhi thầm việc này. thực tế nàng sống qua bảy đời, trong đó đều có Yến kinh, đều có Cửu hoàng tử Tiêu Đạc, nhưng cho tới bây giờ nghe qua cái gì là hội Bạch Lan.

      Lúc A Nghiên nản lòng thoái chí nằm giường, Tiểu Huệ đưa thuốc tới, chất lỏng màu đen, mùi thuốc xông vào mũi.

      A Nghiên chỉ ngửi ngửi, liền xua tay: "Ta uống."

      Tiểu Huệ cảm thông nhìn A Nghiên, khuyên: "Đây là đại phu kê đơn, ta đun lâu rồi. Ngươi uống thuốc này, có thể tốt lên."

      A Nghiên cười lạnh tiếng: "Mang , ta uống."

      chút kỹ xảo, cũng muốn hại nàng?

      Vừa rồi trong nháy mắt A Nghiên cảm thấy chết ở dưới tay Sài đại nương, thoát khỏi vận rủi bị nam nhân xấu xa kia hại chết cũng tệ, nhưng mà tại sống lại.

      Sống lại, A Nghiên liền thay đổi chủ ý, muốn chết!

      A Nghiên tùy hứng như vậy đó!

      A Nghiên muốn chết, người tạp nham nào muốn hại nàng chết, có cửa đâu!

      Chánh chủ cũng để nàng chết, làm sao có thể chết trong tay tạp chủng?

      A Nghiên trải qua bảy lần chết, đấu lại nam nhân đáng sợ kia, còn đấu lại vài tiểu tạp chủng?

      Vì thế A Nghiên nhíu mày càng cười lạnh: "Tiểu Huệ, trước kia chúng ta cùng ở phòng. Ta thấy ngươi thành , người cũng tốt, trong lòng coi ngươi là bằng hữu. Tiếc rằng ta tình đối đãi ngươi, ngươi lại dấu diếm dã tâm."

      Tiểu Huệ nghe thế cả kinh: “A Nghiên, ngươi hiểu lầm, ta sao lại dấu diếm dã tâm?"

      A Nghiên suy yếu chống giường ngồi dậy, dựa vào vách tường phía sau, con ngươi suy yếu hơi nheo lại, làm ra vẻ mặt sâu xa khó hiểu giống nam nhân xấu xa kia (nhưng thực tế lúc này mí mắt nàng dưới nặng nề cơ hồ muốn dính vào nhau), sau đó, nàng câu môi tiếp tục cười lạnh. "Ngươi cho thuốc gì trong này? Ngươi —— "

      Giọng A Nghiên hơi đè thấp, dùng loại thanh quỷ dị ép hỏi: "Ngươi muốn hại chết ta sao?"

      Tiểu Huệ vốn là nương đơn thuần, cũng trải qua sóng gió gì, lúc này thấy A Nghiên bỗng nhiên dùng vẻ mặt "Ta biết hết tình", lấy ngữ điệu lạnh băng dường như "Kỳ ta chết " đến ép hỏi mình, Tiểu Huệ nhất thời phát hoảng.

      Kinh hoàng lui về phía sau bước, Tiểu Huệ nhìn sắc mặt A Nghiên thảm hại, tóc rối tung, đôi môi khô nứt, con ngươi nheo lại, Tiểu Huệ bỗng nhiên cảm thấy A Nghiên thực đáng sợ.

      Này căn bản là loại người khác hẳn mình!

      Tiểu Huệ bỗng chốc hai chân run run, nước mắt rơi xuống. "A Nghiên, A Nghiên, ngươi đừng giận ta, ta cố ý!"

      A Nghiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.

      Xa xôi nhớ lại đời kia nàng là tiểu nha hoàn trong cung, sau này tiến dần lên rốt cục làm cung nữ thân tín bên người quý phi, lúc đó nàng cũng biết rất nhiều thủ đoạn riêng tư.

      Chưa từng nghĩ, mấy đời tang thương, A Nghiên nàng thế nhưng phải dùng thủ đoạn ép hỏi tiểu nha đầu đơn thuần.

      Nhìn tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, đáng thương a, chậc chậc.

      Nhưng A Nghiên đồng tình chút nào.

      A Nghiên tiếp tục nở nụ cười, thanh khàn khàn thản nhiên : "Ngươi , năm mười, rồi ngươi cút , về sau cần để ta thấy ngươi."

      Tiểu Huệ triệt để hỏng mất, phù phù tiếng quỳ xuống, nước mắt rơi liên tục: “A Nghiên, kỳ ta phải cố ý, trong nhà ta đệ đệ sinh bệnh, cần bạc, nhưng ta có. Lúc đó có người cho ta năm lượng bạc, kêu ta thả vào trong thuốc của ngươi chút thuốc!"

      Tiểu Huệ hai mắt đẫm lệ, chân thành mà bất đắc dĩ biện giải: “A Nghiên, họ thuốc này tốt cho thân thể ngươi, ngươi uống tốt hơn. Ta cũng muốn tốt cho ngươi, nên cứ cho vào thôi. Ta còn có thể nhận năm lượng bạc, ta mà biết thuốc này đối với ngươi tốt, khẳng định cho vào!"

      A Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là ai bảo ngươi?"

      Tiểu Huệ gạt nước mắt khóc: "Là Vương tẩu giặt quần áo..."

      Vương tẩu? Đó là ai?

      A Nghiên quơ quơ đầu, rốt cục nhớ tới phụ nhân mập mạp, quần áo vải thô, giặt quần áo xong thích đưa tay lên váy.

      Người như vậy, chắc chắn có năm lượng bạc cho Tiểu Huệ.

      Nàng khẳng định là bị người sai sử, cho Tiểu Huệ bạc và thuốc.

      Trong phủ có người muốn cho A Nghiên chết.

      Địch ngoài sáng, ta trong tối, hơn nữa A Nghiên vừa mới tài đắc tội Cửu gia có quyền lợi cao nhất trong phủ.

      A Nghiên sờ sờ đầu cơ hồ muốn nổ tung, vẫy vẫy tay: "Ngươi ."

      Đây phải chuyện phức tạp, nếu có người cho nàng chỗ dựa, trong nháy mắt tra ra manh mối chân tướng. Nhưng có người cho nàng dựa vào, nàng có làm thế nào cũng tra ra nguyên cớ gì.

      Mà Tiểu Huệ hiển nhiên chỉ biết Vương tẩu, dù nhiều chuyện, đối phương cũng để nàng biết.

      Tiểu Huệ nghĩ A Nghiên dễ dàng cho mình rời như vậy, đôi mắt đẫm lệ dám tin nhìn A Nghiên: “A Nghiên, ngươi, ngươi thực trách ta?"

      A Nghiên lắc đầu: "."

      Bất quá thở dài, mệnh mình chỉ có năm lượng bạc.

      Về phần tình bạn cái gì, chẳng qua là giọt sương mai ngọn cỏ đuôi chó, dưới ánh mặt trời liền biến mất còn.

      Tiểu Huệ nghe xong, trong mắt toát ra vui sướng, bất quá rất nhanh lại nhìn A Nghiên, chân thành biện giải : “A Nghiên, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nếu ta biết thuốc kia tốt với ngươi, ta nhất định cho vào."

      A Nghiên nghe xong lời này, nở nụ cười, bất quá cũng hơi trào phúng.

      Tiểu Huệ tuy rằng là tiểu nha hoàn, nhưng mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể là ngốc tử? Phàm là ngốc tử, minh bạch nhận năm lượng bạc trắng mà tùy tiện thả thuốc vào thuốc của tiểu nha đầu, trừ phi người kia thể cho ai biết mục đích.

      Tiểu Huệ tự lừa mình, để có gánh nặng tâm lý mà thôi. Bộ dạng này nhận năm lượng bạc càng yên tâm thoải mái.

      Bất quá giờ khắc này, A Nghiên cái gì cũng thêm, chỉ xua tay: "Ta tin, ngươi ra ngoài ."

      Tiểu Huệ nghe thế, nhàng thở ra, dùng hai mắt đẫm lệ áy náy nhìn A Nghiên, chung quy vẫn ra ngoài.

      A Nghiên nhìn bóng lung Tiểu Huệ, trong lòng minh bạch. Tiểu Huệ này khả năng sống quá ngày mai.
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 20: đống lớn
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​

      A Nghiên quả nhiên đoán sai, ngày thứ hai, nàng chợt nghe tin tức Tiểu Huệ ra hồ, cẩn thận ngã xuống nước, cứ như vậy còn mạng.

      Đối với việc tiểu nương này chết, A Nghiên ôm chút tiếc nuối, thậm chí còn làm ra chút nước mắt cá sấu thê lương.

      Kỳ nếu phải nàng ấy trợ Trụ vi ngược, giúp người khác hại mình, có lẽ A Nghiên nghĩ biện pháp cứu nàng ấy mạng.

      Nhớ tới giao tình lúc trước hai người cùng ở phòng, A Nghiên có chút khó chịu, bất quá chỉ khổ sở lát liền thôi.

      Duyên đến duyên diệt, người đến người , người luôn chết, Tiểu Huệ sớm chết, cũng sớm đầu thai chuyển thế, nàng ấy còn có thể có cả đời, ít nhất kiếp sau nàng ấy giống như mình, cứ chú định trong mệnh vì người mà chết.

      Nàng ấy đến cùng giống mình.

      Cho nên nàng ấy có chết, cũng có gì.

      Nghĩ thoáng rồi, A Nghiên tiếp tục cúi đầu tự mình châm cứu.

      sai, A Nghiên tự châm cứu trị phong hàn.

      A Nghiên đời thứ sáu sinh ra trong thế gia mấy đời theo nghề y, hai tuổi biết đọc Hoàng đế nội kinh, ba tuổi theo phụ thân lên núi hái dược thảo, đến bảy tuổi, tài năng ngút trời, suýt nữa trở thành thế hệ danh y. May mắn A Nghiên lạc đường biết quay lại dừng cương trước bờ vực, suy nghĩ cẩn thận muốn bảo trì an phận, yên lặng làm đại phu tha phương mới tốt.

      A Nghiên hiểu có vị trí lớn chưa chắc tốt. Vì thế từ sau bảy tuổi, lúc ánh mắt người nhà đau đớn che dấu thất vọng đến cực điểm, A Nghiên trở thành đại phu bình thường thể bình thường hơn.

      Mười ba tuổi, lưng mang hòm thuốc, dạo chơi thiên hạ, hành y tế thế, biết cứu trị bao nhiêu người bệnh.

      Cho nên hôm qua trong thuốc cho thêm dược thảo muốn tính mạng nàng, A Nghiên vừa ngửi liền biết.

      Có người muốn mạng nàng, hơn nữa A Nghiên biết đối phương là ai.

      Nay tình bại lộ, đối phương bắt đầu che giấu dấu vết.

      A Nghiên tại có tinh lực cũng có hứng thú thăm dò đến cùng là ai, bất quá chỉ muốn nhanh khôi phục lại.

      Khôi phục rồi, nàng mới tiếp tục giãy dụa, mới có khả năng thoát khỏi chỗ này, trở lại thôn Ngưu Xuyên Tử nhìn thấy phụ mẫu và đệ đệ nàng.

      Giờ phút này nàng đương nhiên dám ăn canh dược, nàng tìm tú hoa châm, tự mình châm cứu.

      Lần này cảm mạo là phong hàn hại thân, đau đầu bốc hỏa, tứ chi nhức mỏi, nghẹt mũi chảy nước mắt, hơn nữa mạch đập nhanh, bựa lưỡi bạc trắng, bệnh trạng này đời trước nàng thấy biết bao nhiêu lần, kỳ trị khỏi rất đơn giản.

      Nàng dùng tú hoa châm châm vào huyệt thái , dương minh và chân thái dương, nàng thể chất suy yếu, châm cho mình dùng phương pháp bình bổ bình tả.

      Châm cứu như thế vài lần, qua hai ba ngày, thân mình nàng quả nhiên tốt hơn nhiều. Bất quá bệnh đến như núi đổ, bệnh như kéo tơ, thể chất nàng lại suy yếu, nếu muốn khôi phục như trước kia, phải nghỉ ngơi tốt.

      Mấy ngày nay chính nàng giãy dụa đứng lên làm người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.

      Chắc có người biết, nàng lại đắc tội Cửu gia.

      Cũng có người buồn bực, tiểu nha đầu lừa đảo này có thể làm ra đồ ăn Cửu gia thích, nhưng sao lại có năng lực lần lại lần chạm vào vảy ngược của Cửu gia?

      Mà càng buồn bực là, nàng chọc giận Cửu gia vài lần, thế nhưng vẫn còn sống? Dù là bệnh nhưng còn sống.

      A Nghiên để ý ánh mắt tò mò này, nàng căn bản để ý linh tinh này nọ.

      Nàng bị bệnh, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ thêm vài ngày, nàng sinh long hoạt hổ, lại là hảo hán!

      Đến lúc đó nàng nghĩ biện pháp làm thế nào báo cái thù bị đá này!

      tính toán vang dội, nhưng ai biết, nàng nhất định có cách nào yên tĩnh.

      Cửu gia ăn đồ ăn Hà Tiểu Khởi và Hàn Đại Bạch làm. Qua mấy ngày, ngày nào đó buổi sáng tỉnh lại, đột nhiên hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. "Tiểu nha đầu đâu rồi?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vội đáp: "Nàng bị bệnh."

      Cửu gia hơi hạ mi: "Bị bệnh?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt giọng giải thích: "Lần trước rơi xuống nước, nàng liền bị bệnh."

      "Nga..." vẻ mặt Cửu gia hơi ngẩn ra, dường như vừa nhớ tới có chuyện như vậy.

      Lập tức hơi nhíu mi, nhắc lại chuyện này, đứng dậy mặc quần áo, để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ dùng đồ ăn sáng.

      Đồ ăn sáng cực kì phong phú, xếp đầy bàn, có bánh bao nhân vịt tiềm, đan lung kim nhũ tô (bánh sữa vàng trong lồng), chi ma phượng hoàng cuốn (bánh vừng cuộn), thất thải đông hương cao (thạch bảy lớp), còn có đậu phụ vàng ngâm mật, dứa viên da ròn, kim ti tô tước… chính xác là rực rỡ muôn màu.


      [​IMG]

      bánh bao nhân vịt tiềm

      [​IMG]
      đan lung kim nhũ tô
      [​IMG]
      chi ma phượng hoàng cuốn

      [​IMG]
      thất thải đông hương cao (thạch bảy lớp)

      [​IMG]
      đậu phụ vàng ngâm mật

      [​IMG]
      dứa viên da ròn
      [​IMG]
      kim ti tô tước

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quan sắc cẩn thận, lấy khối chi ma phượng hoàng cuốn hầu hạ ăn.

      Bên ngoài chi ma phượng hoàng cuốn này có tầng vỏ làm từ trứng mỏng manh vàng óng xốp giòn, lớp nhân thượng đẳng bên trong chế biến đặc biệt, cắn vào ngụm, bên ngoài xốp giòn bên trong thơm ngon, là làm cho người ta thấy dư vị vô cùng.

      Đây là điểm tâm ngày xưa Cửu gia rất thích, nhưng bây giờ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đưa tới, Cửu gia lại chau mày.

      Cửu gia thích? Hạ Hầu Kiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, nhìn bàn điểm tâm, nghĩ còn thích cái gì?

      Cửu gia nhíu mi, đầu tiên là ghét bỏ nhìn nhìn phượng hoàng cuốn, tiếp tục đảo qua điểm tâm bàn, hờn giận : "Rất ngấy."

      Đây là triệt để ghét bỏ? Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sửng sốt, nghĩ rằng hai vị trong phòng bếp thi triển sở học bình sinh, đem sở trường nhất đều bày lên đây.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghĩ ngợi, Cửu gia đứng dậy, mặt trầm xuống, hờn giận : " ăn!"

      đến đây, Cửu gia tới tủ, tùy tay lấy ra quyển sách cổ lật xem.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dám gì, sai người dọn bàn đồ ăn.

      Nhóm trù nữ tiếng động bưng điểm tâm các màu hết

      Cửu gia cúi đầu đọc sách, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cẩn thận hầu hạ bên cạnh. Ai biết yên tĩnh, Cửu gia bỗng nhiên lành lạnh : "Thỉnh đại phu chưa?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hơi giật mình, bất quá nàng phản ứng rất nhanh, đây là Cửu gia hỏi tiểu nương A Nghiên?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, đáp chi tiết: "Nguyên bản thỉnh người, ai biết nàng lại cần, cứ như vậy cứng rắn chống lại. Hôm qua nô tì còn thăm, thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng vì thân mình hư nhược, sợ là phải dưỡng thêm mấy ngày nữa mới tốt."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa mới dứt lời, Cửu gia liền đứng dậy, thân hình cao ngất thẳng ra ngoài.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt càng kinh ngạc, vội theo. Ai biết được vài bước, Cửu gia lại lạnh giọng hỏi: "Xú nha đầu này nghỉ ngơi ở đâu a?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt càng thêm kinh ngạc, vội vã : "Ngay trong phòng hạ nhân ở viện Phong Lam."

      Cửu gia mi tâm đẹp đẽ hơi nhíu xuống dễ nhận ra, cất bước bước .

      --------------------------------------

      Mấy ngày nay tuy rằng nhập thu trời càng lạnh, nhưng hôm nay là ngày rất đẹp. Cuối thu khí sảng, ánh mặt trời cũng phá lệ ấm áp, A Nghiên đem đệm chăn đồ đạc của mình ra phơi.

      Nàng thân mình yếu, phơi chăn lần, cũng phơi thân thể bé này, có thể giúp thân thể khôi phục.

      Ai biết nàng hự hự đem đệm chăn cũ kỹ vắt lên đại thụ trong hậu viện, suy yếu dựa vào tường nhà lúc, trở ra thấy đệm chăn rơi xuống.

      Mà nguyên bản cây táo già bị nàng chiếm cứ, vắt cái chăn màu lam in hoa và cái đệm hoa xanh.

      Này... Ai đây rất thiếu đạo đức a.

      Nàng qua nhặt đệm chăn của mình lên, thấy mặt chỉ dính tro bụi, còn dính cứt, phỏng chừng là cứt chó.

      Sắc mặt nàng khó coi nhìn bãi cứt chó kia, bắt đầu nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Nếu mang giặt, buổi tối nàng đắp cái gì?

      nghĩ ánh mặt trời sáng lạn trước mặt bị chặn lại, nàng cùng bãi cứt chó kia đều bao phủ bên trong bóng đen.

      thanh lạnh bạc truyền vào tai: "Ngươi nhìn chằm chằm bãi cứt chó làm gì? Muốn ăn?"

      A Nghiên nghe thấy thanh này, nhất thời thân mình cứng đờ. Nàng thong thả ngẩng đầu, thấy bùa đòi mạng - cừu địch hại nàng chết bảy lần.

      Nàng nỗ lực cười: "Cửu gia, lâu thấy. Gần đây A Nghiên bị bệnh, thể làm đồ ăn, cũng biết bây giờ khẩu vị gia như thế nào?"

      Nàng tới, còn muốn cúi đầu bái .

      Nhưng mà bái phải dùng lực, nàng lại bệnh nặng mới khỏi, thân thể bạc nhược, suýt nữa ngã mặt đất.

      Cửu gia tâm địa phi thường tốt đỡ cánh tay nàng.

      Lúc cầm lấy mới phát cánh tay bé yếu ớt vô cùng, đúng là so với trước kia càng gầy.

      Cửu gia buồn bực nhíu mày: "Đây là như thế nào?"

      A Nghiên nghe hỏi câu này, cứ như vậy quỳ gối xuống: "Cửu gia, A Nghiên còn muốn theo hầu hạ bên gia, thỉnh Cửu gia thành toàn."

      Nàng nhận tội, nhận thua.

      Tình thế so với người mạnh.

      Địa phương nguy hiểm nhất ngược lại là an toàn nhất.

      Cửu gia nghe vậy, bên môi gợi lên nụ cười khó có thể phát , ngửa mặt nhìn trời che giấu chút cười này, đạm thanh hỏi: "Ai nên hầu hạ ta ngày ba bữa?"

      A Nghiên vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là A Nghiên!"

      Cửu gia vừa lòng nheo con ngươi lại: "Về sau ai khuya khoắt bưng trà rót nước cho ta?"

      A Nghiên cần suy nghĩ, vội đáp: "Đương nhiên vẫn là A Nghiên!"

      Cửu gia đánh giá A Nghiên, hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Ngày mai ai hầu hạ ta tắm rửa chà lưng?"

      Lời này vừa ra, A Nghiên do dự, cuối cùng vẫn dằn lòng, kiên trì : "Đương nhiên vẫn là A Nghiên!"

      Cửu gia nghe thế bên môi nổi lên sung sướng tươi cười, vừa lòng gật đầu, ý bảo A Nghiên đứng lên.

      Sau đó, ngẩng đầu nhìn trong viện.

      Ở trong sân, có vài nha hoàn giặt giũ may vá, hoặc cắn hạt dưa xem chó mèo đánh nhau, đương nhiên cũng có người ưỡn thắt lưng chuẩn bị cùng A Nghiên đại chiến, lúc này đều quỳ xuống.

      Bọn họ kinh sợ quỳ ở đó, thở mạnh cũng dám.

      Bọn họ nghĩ tới, Cửu gia đến chỗ hạ nhân ở.

      Trong phủ quy củ rời rạc, bọn họ cũng đem quy củ để vào mắt.

      Bất quá cũng có người hiểu được, ở trước mặt Cửu gia, dù sợi tóc cũng có thể là quy củ.

      Cửu gia nhìn nha hoàn bà tử quỳ, mặt có ý cười như lúc đối mặt với A Nghiên.

      Lúc câu môi cười như vậy, người khác cảm thấy cho dù cười, vẫn cho người ta cảm giác áp bách từ cao nhìn xuống. Nhưng lúc cười, chung quanh nhất thời dường như bị hàn sương vạn năm bao phủ, cái loại khí tức trầm trọng lạnh lẽo tàn khốc dọa người phát ra tràn ngập, có người cảm thấy có cách nào thở nổi.

      Kỳ Cửu gia phi thường bình tĩnh — ít nhất cảm thấy mình tại rất bình tĩnh a.

      bình tĩnh hỏi bọn nha hoàn run run quỳ ở đó: "Là ai thả cứt chó lên đệm của A Nghiên?"

      Bọn nha hoàn đều sợ tới mức rơi lệ, tất cả đều lắc đầu, ai dám nhận.

      Cửu gia hừ lạnh tiếng, tiếng hừ lạnh kia cơ hồ giống dao , làm mọi người sợ tới mức càng hồn bất phụ thể (hồn rời khỏi xác). “Tiểu nha đầu này còn phải làm đồ ăn cho gia. Nếu đệm chăn nàng thối, nàng cũng thối theo. Nếu nàng thối, nàng làm ra đồ ăn sáng cũng thối. Các ngươi —"

      đè thấp thanh , thanh lộ ra hơi thở nguy hiểm: "Các ngươi muốn cho gia ăn đồ ăn dính mùi cứt chó sao?"

      Này này này... Bọn nha hoàn run run thôi... Này là cái lý gì a!

      Bất quá giờ khắc này, có người dám phân phải trái với Cửu gia.

      Sài đại quản gia nghe tin, vội vàng chạy tới, phù phù quỳ xuống: "Gia, đều là lão nô phải, là lão nô tốt."

      Cửu gia nhíu mày, nhận định Sài đại quản gia: "Ngươi tốt."

      hạ kết luận cho Sài đại quản gia: “A Nghiên là đầu bếp nữ của ta, nàng phải nấu cơm cho ta ăn, nàng ô uế, đồ ăn của ta cũng ô uế."

      Nghe đạo lý lớn như thế, Sài đại quản gia sợ tới mức run cái.

      Đồ ăn Cửu gia bị ô uế, đó là muốn xảy ra án mạng a.

      Sài đại quản gia nhìn ra, đầu bếp nữ A Nghiên này nắm đầu lưỡi Cửu gia trong tay.

      Sài đại quản gia thấp thỏm lo âu cầu xin nhìn về phía A Nghiên.

      Đáng tiếc trong lòng A Nghiên tràn đầy suy nghĩ về vận mệnh thê thảm hầu hạ ngày ba bữa bưng trà rót nước kì lưng tắm rửa, căn bản chú ý tới ánh mắt Sài đại quản gia khẩn cầu đáng thương.

      Còn Cửu gia tự kết luận rồi, nhìn về phía đám nha hoàn: "Các ngươi có ai nhận, vậy cùng nhau bị xử phạt ."

      vừa mới xong, đám nha hoàn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nha hoàn bỗng nhiên : "Nô tì biết, là Thái Hồng đổ lên chăn của A Nghiên!"

      " phải nô tì, là Mặc Lục!"

      " , cứt chó ràng là do Xích Tử làm!"

      "..."

      "..."

      đám bọn nha hoàn bắt đầu khai ra nhau, tình cảnh rất náo nhiệt.

      Cửu gia nhíu mi nhìn đàn nữ nhân líu ríu này, mặt mày đông lạnh, phân phó Sài đại quản gia: "Các ngươi rất ầm ỹ, cần bịt miệng lại."

      lại quét mắt nhìn đống cứt chó: "Để bọn chúng chia ra ăn ."

      Lời này vừa ra, bọn nha hoàn chuyện nổi.

      Nhìn đống cứt chó kia, lớn nhiều...

      Có người mặt cũng tái rồi.

      Cố tình lúc này Cửu gia nghiêng mắt quét xuống Sài đại quản gia, thản nhiên : "Còn ngươi, quản giáo hạ nhân nghiêm, cũng theo phạt cùng ."

      Sài đại quản gia nghe như thế, trước mặt bỗng tối sầm, phù phù tiếng ngất .
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ô, tks nàng nhé, cú đêm giống nàng mà :), lượn từ hố nọ sang hố kia, nhưng mà... đói quá nàng ơi

    4. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Cửu đủ độc nha.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thui mà. Hãy làm Cửu gia đại ngọt sủng . Ta cũng chả dám cầu ngược lão nữa. Tg quá sủng lão rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :