1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Triệu Dao Dao

      Edit: Tuyết Khanh

      Hoàng Hân Nguyệt có phút rất hoảng loạn, bây giờ rất sợ nhìn thấy trai, ra có người hỏi, bây giờ tại sao tìm người nhà của mình, mà lại muốn tìm người chồng kiếp trước của , bây giờ có thể coi là người xa lạ.

      Bởi vì trong lòng rất sợ, sợ đây tất cả đều là giả, đều là do nằm mơ, cũng sợ nhìn thấy người nhà còn là ánh mắt thất vọng, cho nên lựa chọn trốn tránh.

      Điều chỉnh lại tâm tình, nhìn về phía người đối diện hỏi: "Này chị Dao tại sao chị cũng ở chỗ này?"

      Người đối diện có khuôn mặt thà, sờ sờ tóc cười : "Chị là tới Lâm thị đưa tài liệu, thuận tiện chút chuyện về hạng mục hợp tác của công ty hai nhà, Hân Nguyệt sắc mặt em có chút tái nhợt, có phải thân thể có chỗ nào khó chịu hay ?"

      Người đối diện tên Triệu Dao Dao, là trợ lý của Hoàng Tân Duy, cũng là đàn em của Hoàng Tân Duy, theo bên cạnh Hoàng Tân Duy vài chục năm rồi.

      Cùng Hoàng Tân Duy chịu khổ, chịu mệt, kiếp trước nếu như phải do Hoàng Hân Nguyệt tin vào lời của Vương Tiếu Vân, hãm hại Triệu Dao Dao, chừng Triệu Dao Dao sau này lại chính là chị dâu của , Triệu Dao Dao là người tốt như vậy, tại sao mình lại độc ác như vậy.

      Sau đó Hoàng Tân Duy cưới người phụ nữ có thể giúp đỡ về mặt nghiệp của , tuy nhiên cũng rất khổ sở, người phụ nữ kia cho là ta gả cho Hoàng Tân Duy là cứu vớt , cho nên cả người lúc nào cũng là bộ dáng cao cao tại thượng, xem thường ba mẹ Hoàng, càng xem thường Hoàng Hân Nguyệt, mỗi ngày lúc nào cũng xoi mói, ngừng gây gổ với Hoàng Tân Duy, đổi lại là Hoàng Tân Duy tình nguyện ở lại công ty làm thêm giờ, cũng muốn về nhà, kiếp trước đến lúc Hoàng Hân Nguyệt chết , Hoàng Tân Duy còn chưa được giải thoát*(giả thoát ở đây là thoát khỏi người phụ nữ kia ”vợ của ấy ý” nhá).

      Lúc này Triệu Dao Dao mặc bộ đồ công sở, trán có mồ hôi nóng chảy xuống, ấy lau cái, Hoàng Hân Nguyệt vội vàng lôi kéo ấy về phía Lâm thị, vừa vừa : "Chị Dao em có thể vào đó chung với chị ? Em bảo đảm làm phiền đến chị, , em theo phía sau chị."

      "Có thể, chỉ là Hân Nguyệt tại sao em lại ở dưới lầu của Lâm thị vậy?" Triệu Dao Dao mặc dù có chút thà, nhưng cũng ngu, ấy mới vừa thấy Hoàng Hân Nguyệt mang bộ dáng tâm nặng nề, hơn nữa cả người nhìn cũng rất tiều tụy, nhưng lại nghĩ ra được cái gì thôi.

      Nghĩ tới đây, ấy vội vàng lôi kéo Hoàng Hân Nguyệt đến bên, lo lắng hỏi: "Hân Nguyệt em có việc gì sao?"

      "Em——" lúc này bọn họ đứng ở dưới công ty Lâm thị, mà khi Hoàng Hân Nguyệt chuẩn bị gì đó, liền bị người ở phía trước cắt đứt.

      "Xin lỗi, Triệu, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi chờ lâu rồi, xin theo tôi đến đây ." Người tới mặc đồ vest, đeo cặp mắt kính gọng đen, Hoàng Hân Nguyệt vừa nghe đến lời của , vẻ mặt cứng lại, vội vàng lôi kéo Triệu Dao Dao : "Chị Dao chúng ta nên để cho người ta chờ lâu, có chuyện gì lát nữa lại cho chị biết."

      "Được, Thế Giới Tiểu Thuyết rất tốt, đọc miễn phí cuốn tiểu thuyết mà cần bỏ xu." Triệu Dao Dao xong lúc này mới xoay người đối mặt người vừa tới, tài liệu chờ lát cũng chạy được, thể để cho Hoàng Hân Nguyệt gặp chuyện may, mặc dù Hoàng Hân Nguyệt là em Hoàng Tân Duy, nhưng cũng là người nhìn Hoàng Hân Nguyệt lớn lên, này có lúc ngây thơ làm cho người ta phải lo lắng.

      "Phiền thư kí Triệu phía trước dẫn đường." Người vừa tới cười cười, nhíu lông mày nhìn Hoàng Hân Nguyệt đứng ở sau lưng Triệu Dao Dao cái, gì, phía trước dẫn đường.

      ra Hoàng Tân Nguyệt biết bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, thư kí Triệu cùng Triệu Dao Dao là em họ, kiếp trước là lợi dụng quan hệ của hai người bọn họ, để hãm hại họ, cuối cùng thư kí Triệu tự nhận lỗi từ chức, mà Triệu Dao Dao từ khi đó cũng biến mất.

      Thư kí Triệu bản thân là trợ lý kiêm thư ký, người kia có chuyện gì lớn cũng để cho ta xử lý, để cho ta xuống lầu tiếp đón, phần tài liệu bây giờ ở tay Triệu Dao Dao vô cùng quan trọng, lúc Hoàng Hân Nguyệt suy nghĩ lung tung, bọn họ tiến vào thang máy riêng.

      Thư kí Triệu ấn số tầng cần đến, liền xoay người lại chỉ chỉ Hoàng Hân Nguyệt hỏi: "Khi nào Triệu ra cửa cũng cần mang theo người hầu?" Hoàng Hân Nguyệt cũng bởi vì lời của thư kí Triệu mà tức giận, chỉ là nhìn ta cái.

      "Hừ!" Triệu Dao Dao hừ lạnh tiếng, thư kí Triệu sờ lỗ mũi cái, ngược lại mỉm cười nhìn , chê cười chút, cuối cùng cũng đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, Hoàng Hân Nguyệt nhìn hành lang rất quen thuộc này, còn có thiết kế quen thuộc, hốc mắt chút hồng, kích động dẫn đến thân thể run cái, thư kí Triệu cũng phát , bất quá ta chỉ hơi nghi ngờ chút.

      Triệu Dao Dao dám dẫn người tới nhất định là an toàn, nhưng tại sao ta thấy này vừa lên, cả người liền có cái gì đó đúng nhưng mà lại ra được cái chỗ nào đúng, kịp nghĩ nhiều, trợ lý khác ra tiếp đón.

      "Thư kí Triệu, Triệu——" người tới nghi ngờ nhìn Hoàng Hân Nguyệt đứng ở phía sau cái, tiếp đó lại đối mặt với bọn họ, : "Tổng giám đốc Lâm ở trong phòng họp chờ."

      "Như vậy mời Triệu xin theo tôi đến đây ."

      "Tiểu Lý làm phiền cậu giúp tôi chăm sóc bạn của tôi." xong buông tay Hoàng Hân Nguyệt ra, bước chân hai người vội vã vào phòng họp, Triệu Dao Dao thường tới Lâm thị, cho nên đối với người nơi này đều rất quen thuộc.

      Hoàng Hân Nguyệt nhìn bóng lưng của Triệu Dao Dao cùng thư kí Triệu, cũng cảm thán tiếng, lúc này Triệu Dao Dao có thể tự mình thay trai của bàn chuyện hợp tác, lần nữa sống lại Hoàng Hân Nguyệt càng nhìn ràng hơn.

      Nếu như nhớ lầm, lúc này trai của ở nước ngoài chuyện hợp tác hạng mục thể về kịp, trong nước hạng mục hợp tác này cũng thể tiến hành tiếp, cho nên chỉ có Triệu Dao Dao có thể ra mặt.



      Chương 5: Lâm Vĩnh Mặc

      Edit: Tuyết Khanh

      "Phiền cùng tôi tới đây ạ." Hoàng Hân Nguyệt từ từ theo phía sau ta, hai người tới phòng tiếp khách.

      Người tới lễ phép hỏi : " muốn uống cái gì ạ?"

      "Cho tôi ly nước lọc là được rồi, cám ơn."

      lát sau trước mặt Hoàng Hân Nguyệt liền có ly nước lọc, cầm ly lên uống hớp, nhiệt độ vừa phải, Hoàng Hân Nguyệt thể hài lòng đạo đãi khách của Lâm thị, là người quan trọng, mà để cho nhân viên lơ là , ngược lại làm cho người ta có cảm giác mình được coi trọng.

      "Vậy làm phiền ở nơi này chờ Triệu chút, tôi còn có chuyện gấp phải trước."

      Hoàng Hân Nguyệt gật đầu cái, cười híp mắt : "Cám ơn , cứ tự nhiên."

      giây kia Tiểu Lý cảm thấy Hoàng Hân Nguyệt giống như từng quen biết ta từ lâu, chỉ là ta có thời gian suy nghĩ nhiều, ta vội vội vàng vàng chạy tới phòng họp.

      Đến lúc này vào giờ phút này ngồi ở trong phòng tiếp khách Hoàng Hân Nguyệt cũng có chút mơ hồ, lần xúc động liền chạy tới Lâm thị, nếu như có gặp được Triệu Dao Dao đoán chừng tại vẫn còn ở lầu dưới . lúc này biết có nên gặp người kia hay , có nên cho người kia biết hay , nghi ngờ mình có đứa bé của , có nên hay đây?

      Đời này còn lựa chọn quấy rầy cuộc sống của , để cho cưới người vợ xứng với , nhưng tại sao ngực lại đau như vậy, nước mắt giống như hạt châu đứt dây ngừng rơi xuống.

      bỏ được, biết lòng của bỏ được, mở cổ áo ra nắm chặt nút áo lên, nắm chặt ở trong tay, trong lòng như bị vặn thành 1 sợi dây thừng ——nếu như tới nơi này, thể bỏ qua được, đẩy ghế ra đứng lên, mở cửa phòng khách ra vội vội vàng vàng chạy tới phòng họp.

      Lúc này trong phòng họp hội nghị cũng tiến hành rất thuận lợi, bởi vì vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt ở phòng khách ngẩn người lâu như vậy, hội nghị vào lúc này cũng sắp sửa kết thúc.

      có ai so với quen thuộc nơi này hơn, đợi cho đến khi đứng ở trước của chính phòng họp toàn thân bắt đầu phát run, giơ tay lên do dự lâu, nghe được bên trong truyền đến giọng trầm thấp: "Như vậy liền quyết định như vậy , tan họp!"

      Thân thể của rung động chút, còn kịp thả tay xuống, có người đẩy cửa chính phòng họp ra, Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn thấy người mới xuất nước mắt cũng thể kìm chế được mà rơi xuống, cho tới bây giờ cũng có cách nào tưởng tượng ra, có ngày xuất cách nhếch nhác ngay trước mặt của như thế.

      Lâm Vĩnh Mặc để đầu tóc ngắn, thân áo sơ mi trắng, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai cùng khí chất phi phàm*( tài giỏi), mày kiếm nghiêng rất đẹp, ánh mắt thâm thúy có hồn, sống mũi rất cao, đôi môi mỏng manh nhấp , đường nét sắc sảo, dáng người cao lớn.

      nghi ngờ nhìn Hoàng Hân Nguyệt cái, nhíu nhíu mày, nhất thời sắc mặt nghiêm túc ít: "Thư kí Triệu——"

      Lời còn chưa hết, Hoàng Hân Nguyệt tiến lên trước ôm gào khóc, nhất thời, thân thể chỉ có thể cứng ngắc đứng ở nơi đó.

      Đúng vào lúc này, Triệu Dao Dao từ trong phòng họp ra, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mí mắt ấy nhảy lên mấy cái, kịp kéo ra.

      Hoàng Hân Nguyệt vừa khóc vừa gọi: "Vĩnh Mặc ——"

      Thư kí Triệu cùng Triệu Dao Dao hai mặt nhìn nhau, hai người nhìn Hoàng Hân Nguyệt gọi Lâm Vĩnh Mặc thân mật như vậy, bọn họ tin tưởng là vô tội, chỉ có quỷ mới tin.

      Hoàng Hân Nguyệt mang tất cả uất ức từ lúc trùng sinh đến nay, tất cả lần đều khóc lên, cảm giác khá lâu, lúc này Triệu Dao Dao cũng kịp phản ứng lại, ấy vội vã tiến lên kéo Hoàng Hân Nguyệt qua, lo lắng hỏi: "Hân Nguyệt em làm sao vậy? Em biết tổng giám đốc Lâm sao?"

      Hoàng Hân Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mới vừa thấy Lâm Vĩnh Mặc tâm tình của có chút xúc động, hoàn toàn mất khống chế luôn, lúc này bị Triệu Dao Dao hỏi mới phát trước cửa phòng họp đứng rất nhiều người, đặc biệt là ánh mắt những người đó nhìn hai người bọn họ, ánh mắt ấy ——

      Mặc dù bọn họ có quan hệ với nhau, nhưng bị nhiều người dùng ánh mắt ấy nhìn mình, mặt của Hoàng Hân Nguyệt lập tức đỏ lên, mà bởi vì mới vừa rồi cảm xúc có chút xúc động, mà cái nút áo bị nắm ở trong tay kia cũng bị đánh rơi dưới đất, Lâm Vĩnh Mặc suy nghĩ muốn đẩy ra, khi thấy cái nút áo kia, con ngươi của hơi co rụt lại, Hoàng Hân Nguyệt cũng bị Triệu Dao Dao kéo ra, Lâm Vĩnh Mặc ngồi xổm xuống nhặt cái nút áo lăn lộn mặt đất kia lên.

      tay kéo Hoàng Hân Nguyệt qua, nhìn về phía sau căn dặn: "Thư kí Triệu tôi có chút chuyện riêng phải xử lý, chuyện còn lại giao cho cậu."

      Khi Triệu Dao Dao muốn đuổi theo, lại bị thư kí Triệu kéo lại, Triệu Dao Dao tức giận muốn hất tay ta ra, thư kí Triệu lại mỉm cười : " cảm thấy hai người bọn họ xem ra rất giống có JQ*(gian tình, mờ ám ý ạ) sao? Mặc dù rất quan tâm kia, nhưng có chút chuyện hãy để cho người trong cuộc xử lý tốt hơn." xong cũng thả ra, Triệu Dao Dao cũng có ý định tiếp tục đuổi theo nữa.

      Dù sao, cái tên họ chết tiệt kia cũng có đạo lý, —— thừa nhận họ lợi hại hơn , Hừ!

      Nghĩ tới đây, về phía phòng khách, Tiểu Lý vội vàng đuổi theo .

      Mà Hoàng Hân Nguyệt bị Lâm Vĩnh Mặc kéo đến phòng làm việc Tổng giám đốc của , Hoàng Hân Nguyệt có chút chậm, đợi lúc lấy lại tinh thần, mình bị an trí ngồi ở ghế salon trong phòng tổng giám đốc rồi.

      Lâm Vĩnh Mặc nắm chặt nút áo trong tay nhìn cái, rồi hỏi: "Đây là của sao?" Hoàng Hân Nguyệt vô ý thức nắm chặt tay, gật đầu cái, rồi lại lắc đầu.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw6812 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Nguyên nhân

      Edit: Tuyết Khanh

      Lâm Vĩnh Mặc dùng loại ánh mắt xa lạ nhìn , trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khó chịu, ánh mắt trước kia nhìn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều mang theo bao dung, cái loại ánh mắt cưng chìu đó, đều biến mất, đối mặt là gương mặt quen thuộc, nưng lại mang theo ánh mắt xa lạ, đối với Hoàng Hân Nguyệt bây giờ mà , chính là người xa lạ.

      liều mạng nhịn xuống nước mắt trào lên lần nữa, chỉ là nhìn chăm chú vào cái nút áo nắm trong tay, chìm vào trong ký ức.

      Kiếp trước, Lâm Vĩnh Mặc nguyện ý cưới nguyên nhân lớn nhất là vì thích , còn nhớ bọn họ lần đầu tiên chân chính gặp mặt là ở trong công ty của trai , mặc dù khi đó có lấy được bằng tốt nghiệp, phải học lại năm, chỉ là muốn trở về đối mặt với những ánh mắt kia nữa, cho nên vẫn lựa chọn cùng Vương Tiếu Vân tiến vào làm việc trong công ty của trai , mà Vương Tiếu Vân có thể tiến vào làm việc tại công ty của trai , hoàn toàn dựa vào quan hệ của , kể từ khi Vương Tiếu Vân tiến vào công ty trai , chuyện phiền phức cũng đến ít.

      Đầu tiên là rất nhiều hàng xóm tìm đến ba mẹ , nờ vả giới thiệu đến làm việc tại công ty của , thậm chí còn có số người cực phẩm hơn, nhờ vả người ta còn mang theo uy hiếp, sau đó ba mẹ lại nhiều lần bị quấy rầy, thể dọn nhà, cũng bởi vì lần này dọn nhà này, nhà bị hàng xóm nhà thành người giàu có mà làm kiêu, ở nơi đó danh tiếng nhà cũng chả tốt đẹp gì nữa.

      Sau đó mới biết, là Vương Tiếu Vân khắp nơi nhà họ Hoàng phát đạt, chỉ có thu nhập tháng vài chục vạn, hơn nữa rất giàu có, ngay cả công ty cũng mở ra rất nhiều chi nhánh, những thứ này đều là về sau mới dần dần biết.

      Lúc ấy biết công ty Lâm Vĩnh Mặc là công ty thiết kế lâu năm, vừa lúc đó cùng Lâm thị có hạng mục muốn hợp tác, tiếp xúc nhiều với Lâm Vĩnh Mặc, hai người từ từ quen thuộc*( thân nhau, hiểu nhau).

      Đợi đến có ngày, khi lấy ra cái nút áo, lại bị hù dọa, sau đó biết từng có đứa bé, khi đó Vương Tiếu Vân chỉ với dứa con mà thôi, cũng qua là bỏ đứa bé , khi nghe được đứa bé còn nữa, cả người cùng vẻ mặt ấy làm sao quên được chứ.

      Sau đó bọn họ kết hôn, thể sanh con được nữa, nghĩ đến đây, cũng rất hận Vương Tiếu Vân, nếu phải ta lòng dạ hiểm độc dẫn vào phòng khám phá thai, bây giờ cũng vĩnh viễn thể sanh con sao?

      Nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vĩnh Mặc, ánh mắt bình tĩnh nhìn : "Tôi ngày đó bị bạn thân bán, bọn họ hợp lại chuốc say tôi, chuyện kế tiếp, đều biết ."

      Hoàng Hân Nguyệt còn nhớ ngày đó là tiệc sinh nhật của Lý Hồng Vũ, những nữ sinh khác liều mạng chuốc rượu ta, mà còn biết, còn ngây ngốc thay ta uống rượu, mà cái cớ Vương Tiếu Vân dùng cũng hoang đường, còn lại còn lựa chọn tin tưởng, ta thể uống rượu, lại có cách nào đưa về nhà, hừ, đêm hôm đó uống đến bất tỉnh nhân , hôm sau vừa tỉnh lại liền phát bên cạnh mình có gương mặt xa lạ, mà mình lại nằm cái giường xa lạ.

      lập tức hoảng sợ, phải biết sống đến hai mươi mấy tuổi, vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn của cha mẹ, tại sao lại như vậy chứ, lúc đó trong lòng chỉ có ý nghĩ, đó chính là rời khỏi nơi này, chỉ có rời khỏi nơi này, có người nào phát ra.

      Ngay lúc đó mình là ngây thơ cùng đơn thuần như thế nào, mà cái nút ở áo người của Lâm Vĩnh Mặc kia là ngày bọn họ xxoo rơi vào trong túi xách của , cũng là sau khi về nhà mới phát , nhưng biết người đàn ông kia chính là Lâm Vĩnh Mặc, nếu phải trở về lần nữa, có lẽ cũng biết.

      Cho nên, tại sao kiếp trước Vương Tiếu Vân biết được chuyện này, có thể nhìn ra được ta là người thiết kế ra chuyện này, sau đó chờ đợi ngây ngốc nhảy xuống, kiếp trước nữ sinh ngu ngốc, bị người khác tính kế, bị người khác lợi dụng, bị người khác bắt nạt.

      Cho nên sau này lúc Lâm Vĩnh Mặc rời , trong lòng cảm xúc kiềm nén rất lâu cũng rốt cuộc bộc phát, khi đó Vương Tiếu Vân hoàn thành tâm nguyện gả cho Lý Hồng Vũ, mà Lý Hồng Vũ cũng trở về bên cạnh người cha giàu có, cũng là trong lúc vô tình biết được.

      ra là Lý Hồng Vũ là con riêng, vốn là thể nhận tổ quy tông, nhưng mà, cướp buôn bán của Lâm Vĩnh Mặc, cướp hợp đồng hợp tác của Hoàng Tân Duy, mà đứng lên, cho nên mới được người trong nhà nhận trở về, có thể thấy được Lý Hồng Vũ cùng Vương Tiếu Vân đến gần đều có mục đích, những chuyện xảy ra với đều là do bọn họ gây ra.

      Sau đo, thực hiểu được bộ mặt của Vương Tiếu Vân cũng là lúc nhà họ Hoàng sắp phá sản, khi đó bộ mặt Vương Tiếu Vân đáng ghét, ở trước mặt cũng che giấu, có lẽ Vương Tiếu Vân vẫn cảm thấy ta mọi thứ đều bằng , tại sao ta vẫn muốn ở trước mặt diễn trò, cảm thấy chính ta cuối cùng cũng lật người lần làm người đứng ở cao nhìn xuống, dĩ nhiên càng thêm đắc ý cùng hả hê rồi.

      Lập tức lộ ra diện mạo của mình, ra từng chuyện từng chuyện ta tính toán mấy năm nay, dùng những chuyện đó để cười nhạo , giễu cợt , châm chọc .

      Có lẽ người vẫn luôn vượt qua như ý nguyện, mà lại có người lại luôn vượt qua thuận buồm xuôi nước, chợt có ngày thân phận đổi thay, cái loại người đó, dĩ nhiên là giống như Vương Tiếu Vân vậy.

      Hoàng Hân Nguyệt đến lúc đó mới hiểu được, mấy năm này sống ngu ngốc cỡ nào, ngu xuẩn như thế nào, nhất định chính là biết cái gì, cộng thêm sau đó Lâm Vĩnh Mặc cũng rời khỏi , vành mắt lập tức hồng hồng, xúc động tức giận trước đó mình chư người mù, đó là đoạn thời gian tối tăm nhất từng trải qua.

      Vừa áy náy, vừa hối hận, lại vừa tràn đầy thù hận, vừa hận mình ngu ngốc, ngây thơ, ở dưới loại tâm lý này, bị giày vò ngày so ngày càng trở nên gầy yếu, vẫn có ngày trai tới cho biết, công ty bọn họ có phá sản, mà là toàn bộ sản nghiệp phát đến nước ngoài triển.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw6812 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Hinh nhu truyen nay minh da dc doc may chuong o trong cung quang hang roi.ban edit tiep ha

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Có số tổn thương là cả đời

      Edit: Tuyết Khanh

      Khi đó mới cảm nhận được trong lòng dễ chịu hơn chút, đồng thời cũng có loại cảm giác cần lo lắng chuyện sau này, cha mẹ cũng trai chăm sóc, cảm thấy rốt cuộc có thể tìm Vương Tiếu Vân tính sổ.

      Lúc này cảm thấy mình giống như giải thoát, cảm xúc bị ức chế rất lâu cũng nên ở đây để dùng con dao cùng Vương Tiếu Vân kết thúc tất cả , rồi sau đó lựa chọn tự sát để được giải thoát.

      Lâm Vĩnh Mặc phát trước mặt giống như trải qua tang thương, trong mắt tràn đầy bi thương* (* đau khổ) khiến cả người cũng có loại cảm giác rất đau buồn.

      Hoàng Hân Nguyệt phục hồi lại tinh thần, sờ bụng cái lại : " tại em nghĩ rằng, em mang thai đứa con của rồi."

      Lâm Vĩnh Mặc sững sờ, sau đó liền nhíu nhíu mày, mặc dù trước mặt mình mang thai đứa con của , điều này làm cho trong lòng chút vui mừng, phải biết, thứ thích nhất chính là trẻ con, nếu phải vì ba buôn bán, sớm chạy làm thày giáo ở nhà trẻ, cũng vì những công việc này khiến mình thể thực được mong ước* (* sở thích) của mình.

      Chỉ là, mặc dù như vậy, cũng thể loại bỏ nhà họ Lâm vì buôn bán càng lúc càng lớn, mà có ít người chủ động đưa tới cửa, bởi vì ngay cả cũng thể xác định, đêm hôm đó người con kia có phải là hay , ngay sau đó mặt sắc : "Nếu như đứa bé là của tôi, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, hơn nữa sau khi sanh xong đứa bé tôi cho khoản tiền."

      Hoàng Hân Nguyệt bởi vì những lời phía trước mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mà mấy câu phía sau kia nếu như nghe hiểu liền uổng phí cơ hội trùng sinh sống lại lần nữa, chợt cảm thấy rất tức giận, chỉ là nghĩ lại, như vậy cũng rất dễ hiểu, Lâm thị dù sao cũng càng làm càng lớn, mặc dù nhà họ Lâm cũng thiếu người thừa kế như Lâm Vĩnh Mặc này.

      Người nhà họ Lâm đều là người biết cách làm ăn, nghiệp gia tộc, bao gồm chính chuyện đầu tư của bọn họ, cũng có rất nhiều, có lúc người của nhà họ Lâm cũng có người kiêm luôn mấy chức, cho nên kiếp trước nhà họ Lâm tổn thất lớn như vậy, cũng thấy có bao nhiêu ảnh hưởng, có thể thấy được tài sản của bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu.

      Người của Lâm gia am hiểu nhất là làm ăn, cũng thích đầu tư, Hoàng Hân Nguyệt biết kiếp trước Lâm Vĩnh Mặc đầu tư chút đò dùng cho trẻ em, còn có bên dạy học cho trẻ em, làm từ thiện cũng có liên quan đến trẻ em, ở nhà họ Lâm chính là người ngoài, thường bị những chị em lấy ra làm trò cười, tất nhiên là luôn làm theo ý mình.

      Chỉ là những chuyện cười nhạo kia đều là chút lời đùa giỡn, tuy nhiên có lúc cũng ầm ĩ náo loạn, nhà họ Lâm là đại gia đình từ rất lâu nhưng vẫn rất được, bọn họ nhà lớn nghiệp lớn cũng chưa từng xuất việc tranh quyền đoạt lợi, bởi vì nhà họ Lâm có gia quy cùng phương pháp bồi dưỡng con cái cũng rất thoáng.

      Nếu Lâm Vĩnh Mặc như vậy, lựa chọn của là đứa bé, nhưng còn sao, sao lại cần đứa bé, đứa bé này đời này kiếp này đối với cũng rất là quan trọng, có lẽ đời này kiếp này lựa chọn đứa bé, mà buông tha cho Lâm Vĩnh Mặc, đối với Lâm Vĩnh Mặc mà cũng là chuyện tốt, ít nhất bị làm ảnh hưởng mà ra sớm.

      bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, trước đó nên gặp Lâm Vĩnh Mặc, là nghĩ tới muốn ở cạnh , nhưng sau khi nhìn thấy, nhìn thấy ánh mắt xa lạ của , nếu như ngày ngày phải đối mặt với cái này, thể nào tiếp nhận được, để cho Lâm Vĩnh Mặc chết ở kiếp trước sống ở trong lòng , tại sao ở nơi nào đó trong tim giống như bị kim đâm vào.

      "Em hôm nay tới chỉ là muốn báo cho tiếng mà thôi, cũng cần quá để tâm, xin lỗi vì mới vừa rồi ở cửa phòng họp làm như vậy với !" xong từ ghế salon đứng lên, đồng thời cũng quyết định của mình.

      "Nếu như muốn chơi trò chơi lạc mềm buộc chặt với tôi, như vậy phải thất vọng rồi." Lâm Vĩnh Mặc vừa nhìn thấy muốn rời , theo bản năng liền nghĩ diễn trò ở đây, huống chi, đứa bé trong bụng của , biết có phải là của hay .

      Hoàng Hân Nguyệt tới cửa bước chân ngừng lại chút, ngay sau đó xoay người lại với : "Em cũng cần, còn nữa, về sau phải cẩn thận người đàn ông tên là Lý Hồng Vũ, còn có tên là Vương Tiếu Vân." Lâm Vĩnh Mặc hơi ngẩn người, nhìn bóng lưng rời , sau đó phục hồi tinh thần lại nhấn điện thoại trong nội bộ công ty, dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại, chỉ là mặt vẻ mặt càng thêm nghi ngờ và hiểu.

      Hoàng Hân Nguyệt xong cũng ra bằng cửa chính, ra ngoài, sống lại cuộc sống của mình cảm thấy cần phải làm phiền Lâm Vĩnh Mặc nữa, đáng giá tìm xứng với hơn, là càng thương hơm , có lẽ kết quả như thế cũng tốt.

      ít tổn thương dù là qua cả đời, hai đời cũng khỏi hẳn nhanh như vậy, coi như là kiếp trước kết thúc sinh mệnh của Vương Tiếu Vân, cũng cách nào thay thế được đau đớn trong lòng , mà đối với chuyện mất Lâm Vĩnh Mặc, khổ sở lần là đủ rồi.

      Triệu Dao Dao ở phòng tiếp khách đợi Hoàng Hân Nguyệt, cà phê cũng liên tục đến chén thứ ba rồi, Hoàng Hân Nguyệt vẫn chưa ra, rốt cuộc nhịn được mở cửa phòng khách chạy ra ngoài, Tiểu Lý đứng ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ nhìn đồng hồ tay chút, bởi vì ở nơi này khi uống 3 chén cà phê, Triệu Dao Dao hỏi ta vài chục lần Tổng giám đốc có biết bạn của hay , ấy biết, Tiểu Lý làm sao biết đây.

      Tiểu Lý sợ khi ở dưới mắt ta có chuyện gì xảy ra, vội vàng đuổi theo, ngay khi đến cửa lớn vừa liếc mắt liền thấy Triệu Dao Dao đứng trong hành lang rồi, trong lòng ta cũng thở phào nhõm.

      Lúc này Triệu Dao Dao nhìn Hoàng Hân Nguyệt từ phía trước hành lang tới, nghi ngờ nhíu nhíu mày, phát lúc này ánh mắt Hoàng Hân Nguyệt lạnh nhạt, ánh mắt hề có tiêu cự* (*ánh mắt vô hồn), vội vã chạy lên trước, lo lắng hỏi: "Hân Nguyệt em làm sao vậy?"

      Hoàng Hân Nguyệt nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cười : "Chị Dao chúng ta trở về thôi." xong tới chạm mặt Tiểu Lý lễ phép gật đầu cái, Triệu Dao Dao hướng Tiểu Lý khoát khoát tay, ý bảo ấy , cần tiễn.
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90098 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Muốn dọn nhà

      Khi tới Lâm thị là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, lúc rời thang máy bình thường dành cho nhân viên.

      Đợi cho đến khi ra khỏi công ty Lâm thị, Hoàng Hân Nguyệt còn chưa kịp gì, cả người bị Triệu Dao Dao kéo lên xe của ấy.

      Trong lòng Hoàng Hân Nguyệt thấy ấm áp, bất dắc dĩ thở ra hơi, có lúc được người yên lặng quan tâm chính là như thế. giống Vương Tiếu Vân được vẻ bề ngoài, gì cũng đều có lời giải thích hợp lý phen. ta vĩnh viễn hỏi cơ thể thế nào? Có phải có điều gì được thoải mái hay , mỗi lần đến gần đều ôm chặt giống như kiểu thể cho để ai biết bí mật.

      Triệu Dao Dao kéo Hoàng Hân Nguyệt lên xe, mở máy điều hòa khí bên trong xe mới hỏi: ", Em và Tổng giám đốc Lâm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em biết ấy? Hai người chuyện gì mà lâu như vậy?"

      "Chị Dao, chị hỏi nhiều vấn đề như vậy, làm sao em trả lời được." Hoàng Hân Nguyệt buông lỏng tay ra, bất dắc dĩ hỏi.

      "Trả lời từng cái chứ sao. Em thành khai ra nhanh lên chút. Ngày mai của em từ nước ngoài trở về, đến lúc đó ấy nghe người khác lại giống với kết quả của chị ."

      "Được rồi được rồi, chẳng qua là đúng dịp mà thôi, ấy nhận nhầm người. Chỉ là em ngang qua Lâm thị mà thôi, chị cũng biết tuần sau em tốt nghiệp. Đương nhiên lúc này là phải quan tâm vấn đề này nhiều hơn chút rồi."

      Trong mắt Triệu Dao Dao thoáng qua chút nghi ngờ, chỉ là Hoàng Hân Nguyệt muốn , cũng ép em ấy. Dù sao có số chuyện quan tâm quá mức cũng rất lễ phép.

      "Đưa em về nhà trọ hay là trở về trường học?"

      Hoàng Hân Nguyệt suy nghĩ chút, mới nghiêm túc trả lời: "Chị Dao, làm phiền chị đưa em tới chỗ ở của em ." Sợ Triệu Dao Dao suy nghĩ nhiều, lại giải thích: "Ngày mai của em trở về, em muốn chỗ ở của ấy trước tiên."

      Triệu Dao Dao hiểu gật đầu cái, ngược lại, lại cho rằng Hoàng Hân Nguyệt muốn nhìn thấy Hoàng Tân Duy chút. Dù sao bởi vì Hoàng Tân Duy vẫn bận rộn chuyện của công ty, trong khoảng thời gian này lúc nào cũng bay khắp các quốc gia, hai em họ cũng rất lâu chưa từng gặp mặt.

      Suy nghĩ trong chốc lát, Hoàng Hân Nguyệt lại mở miệng : "Chị Dao, phiền chị kêu người đáng tin qua nhà trọ của em thu dọn hành lý chút."

      Triệu Dao Dao quay đầu nhìn cái, có hỏi nhiều, gật đầu cái : "Được, toàn bộ hành lý sao?"

      Triệu Dao Dao phụ trách rất nhiều việc, là phụ tá đắc lực của Hoàng Tân Duy, có ít chuyện riêng Hoàng Tân Duy cũng giao phó chị ấy giúp xử lý tay, bao gồm ít chuyện của Hoàng Hân Nguyệt.

      "Đúng vậy." Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy nhà trọ nơi đó an toàn. Hơn nữa, Vương Tiếu Vân cũng có chìa khóa của phòng trọ đó, cả đời này Vương Tiếu Vân đừng mơ tưởng bỏ qua cho ta, bởi vì ngay từ đầu Vương Tiếu Vân bắt đầu tính toán rồi. Đời này để cho Vương Tiếu Vân chết dễ dàng như vậy. Phải biết rằng, hành hạ người có rất nhiều phương pháp. Kiếp trước chọn lựa biện pháp cực đoan như vậy, đó là thể sinh con nữa. Đời này, Lâm Vĩnh Mặc vẫn còn sống khỏe mạnh, hơn nữa lập tức có con của mình, ngu như vậy.

      "Đúng rồi. Chị Dao, mấy ngày nữa người tên là Vương Tiếu Vân đến xin phỏng vấn công ty chúng ta. Chị trực tiếp loại bỏ ta ."

      "Làm sao vậy?" Trong lời của Hoàng Hân Nguyệt khiến Triệu Dao Dao cảm thấy rất ngạc nhiên, phải biết từ lúc khai trương công ty đến nay, bất kể phát triển công ty ở trong nước hay là ra nước ngoài, Hoàng Hân Nguyệt và cha mẹ Hoàng rất ít quan tâm chuyện công ty, ngay cả thông báo tuyển người mới cũng chưa bao giờ hỏi han câu. Hôm nay, Hoàng Hân Nguyệt nhờ vả, làm cho Triệu Dao Dao cảm thấy rất bất ngờ.

      " ấy là bạn học của em, cũng chính là hàng xóm, lúc nãy ấy hỏi em viết luận văn xong chưa, nếu như viết xong rồi cho ấy mượn, còn ngày mai phải nộp, sợ rằng còn kịp thời gian nữa, đến lúc đó ấy giúp em nộp cho giáo sư là được rồi. Em đồng ý, ấy lập tức quay mặt bỏ , chị nhìn này.... ..." Lúc này vừa đúng lúc đèn đỏ, Hoàng Hân Nguyệt vén tóc cái trán ra, lộ ra cái trán trơn bóng, chỉ chỉ cục sưng trán rồi tiếp tục : "Ngay cả vết thương trán của em cũng có hỏi tới."

      Có lúc mặt Triệu Dao Dao thường lộ ra mặt thà, chỉ là vì giảm bớt đề của người khác phòng đối với chị ấy, cũng làm cho người ta cảm thấy chị ấy rất an tâm. ra trong lòng chị ấy cũng rất khôn khéo, nếu cũng ở bên người Hoàng Tân Duy lâu như vậy. Hơn nữa, có lúc còn có thể giúp trai kí các hạng mục hợp tác, còn có thể tham gia tiệc rượu xã giao gì đó, lập tức hiểu được.

      "Vậy em với ấy như thế nào?"

      "Em với ấy cẩn thận đụng vào cái bàn ở trong góc." Hoàng Hân Nguyệt sửa lại tóc che vết sưng ở trán.

      Vẻ mặt Triệu Dao Dao đồng ý hỏi : "Vậy em khám bác sĩ chưa? thoa thuốc hay chưa?"

      "Có mà, yên tâm , em thoa thuốc mà Chị Dao." Hoàng Hân Nguyệt có chút bất dắc dĩ. Vết thương này hoàn toàn cần phải bác sĩ, chẳng qua nhìn có chút sưng mà thôi. Bộ dáng của Triệu Dao Dao cũng rất khẩn trương, có thể thấy được là quan tâm lòng, chỉ là vết thương nho , chị ấy cũng rất lo lắng. Con người, chỉ cần để ý chút là có thể nhìn ra chỗ khác nhau phải sao! Tại sao trước kia ngu như vậy chứ?

      Lúc này đèn đổi sang màu xanh, Triệu Dao Dao vừa lái xe vừa : "Người bạn học này nhìn có vẻ vô hại, ra lại từng bước để cho em hạ thấp phòng bị đối với ấy, thứ người như thế có đôi lúc tính toán người ta minh bạch, chính em phải cẩn thận chút."



      Chương 9: Khó có thể kể bi thương


      Trong mắt Hàn Hân Nguyệt lên tia sáng ấm áp, nặng nề gật đầu cái, ngay cả giọng cũng tràn đầy chân thành: "Em biết rồi, chị Dao." từng sống sống qua đời, sống lần thứ hai mà như vậy cứu được. Nhưng mà, ngay cả Triệu Dao Dao cũng biết loại người này có ý đồ xấu, tại sao lại nhìn ra được chứ.

      Kiếp trước, cha mẹ và trai biết Vương Tiếu Vân như vậy. Khi đó, buồn bực cái gì cũng đều để trong lòng, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng cho cha mẹ và trai.

      của bận rộn chuyện lớn của công ty, mà hãm hại Triệu Dao Dao, của càng thể phân thân ra giúp được, chứ đừng đến cha mẹ tuổi già.

      "Hân Nguyệt, tuần sau em tốt nghiệp, có tính toán gì ? Mới vừa rồi tìm hiểu chút, vào Lâm thị chứ?" Triệu Dao Dao dừng xe trước chỗ ở của Hoàng Tân Duy hỏi.

      "Em suy nghĩ thêm, Chị Dao. Đúng rồi, chị còn bận việc trước , em tự vào là được rồi." xong mở cửa xe ra, xuống xe, cách cửa xe, quay đầu lại, chân thành: "Chị Dao, hôm nay cám ơn chị..." ngừng chút, sau đó nở nụ cười: "Em hi vọng tương lai chị có thể làm chị dâu của em, phải cố gắng lên nha. Tuổi của em cũng còn nữa, ha ha...." xong cũng đóng cửa xe lại, về phía trước, để lại vẻ mặt Triệu Dao Dao vừa ngây ngô vừa xấu hổ ngồi ngẩn ngơ ở nơi đó.

      "Xin lỗi, xin tiểu thư đưa ra thẻ căn cước." Hoàng Hân Nguyệt vừa mới tới cửa, bị người nhân viên mặc đồng phục an ninh ngăn lại, xem ra là bảo vệ của nơi này. Hoàng Hân Nguyệt gì, lấy thẻ căn cước ra, người an ninh đưa đến cái máy quét khác, xác nhận thân phận, sau đó cung kính đưa thẻ căn cước trả lại cho Hoàng Hân Nguyệt, xin lỗi: "Hoàng tiểu thư, có thể vào, quấy rầy đến thời gian của !"

      Hoàng Hân Nguyệt gật đầu cái, bộ chậm rãi trong vườn hoa của chung cư. Kiếp trước, ở nơi này cũng là mười mấy năm, sau đó mới dọn . Bỗng nhiên dừng bước chân, nghĩ tới người của nhà họ Lâm cũng ở nơi này. vỗ đầu mình cái, làm sao lại quên mất, nơi này quen thuộc như vậy, làm sao có thể quên mất đây.

      Nơi này là khu nhà ở cao cấp, chỉ có cảnh vật xung quanh xinh đẹp, ngay cả ra vào cũng phải nghiệm chứng thân phận mới có thể ra vào. Người ngoài muốn vào những phải xác minh thân phận, còn phải xác nhận có biết người ở bên trong hay .

      Mà mới vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt có thể vào chính là Hoàng Tân Duy sợ lúc muốn qua mà lại có ở nhà, cho nên mới trước ghi thân phận vào. Nếu vừa rồi ngay cả cánh cửa lớn cũng sờ tới, vốn tính dưỡng thai ở chỗ này.

      vào chỗ rẽ, bước chân ngừng lại chút, nhất thời vẻ mặt cũng lộ ra bi thương. Nước mắt lập tức chảy xuống, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây, hai mắt bị nước mắt làm mờ. từ từ vào trong giống như vườn hoa của mình, vuốt vuốt cái xích đu, nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, trong đầu cũng vang lên những thứ từng nhìn rất bình thường kia, những lời rất cưng chiều kia.

      "Bảo bối Hân Nguyệt, sau này chúng ta già rồi tới nơi này dưỡng lão...."

      "Bà xã, em chúng ta sinh đứa bé có phải rất tốt đẹp hay . Nhìn chút, chúng ta ngồi ở xích đu này, những đứa con vây quanh ngừng ở bên người chúng ta..."

      "Bà xã, có phải em ngã bệnh rồi hay . Tới đây, ông xã đưa em gặp bác sĩ....."

      "Hân Nguyệt, tại sao em lại ngu ngốc như vậy, tại sao Hân Nguyệt chúng ta lại đơn thuần như vậy...."

      "Bà xã, em thiết kế giành được giải thưởng quốc tế rồi. Em , tối hôm nay chúng ta nên ăn mừng ở nơi nào...."

      "Bà xã.......Bà xã.... ...."

      Cả người Hoàng Hân Nguyệt ngồi ở xích đu, im lặng chảy nước mắt. Thời gian từng trở lại, có phải hay mỗi người đều giống nhau. Chỉ khi mất , mới biết ra từng tốt đẹp bao nhiêu. mất chỉ là thời gian, còn có rất nhiều, rất nhiều.....

      "Này, dì sao vậy? Như thế nào lại ngồi ôm cái xích đu khóc khó coi như vậy?" giọng trẻ con truyền tới ở trước mặt Hoàng Hân Nguyệt, tiếp đó đứa bé từ từ ra ngoài.

      Chỉ thấy người tới là đứa bé trai, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có năm, sáu tuổi, dáng người tròn trịa, tóc kiểu húi cua. Lúc này, khuôn mặt nhắn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nghiêng đầu, ánh mắt tò mò lòng vòng.

      lát sau, phía sau cậu bé lại vang tới tiếng la.

      "Lâm Hựu, tiểu tử thúi này lại chạy đâu rồi?"

      "Mẹ, con ở chỗ này. Có kỳ quái ở đây...."

      "Cái gì?" Chỉ thấy người chạy như bay tới, Hoàng Hân Nguyệt còn chưa kịp rời khỏi, bọn họ đến bên cạnh rồi. Chỉ thấy người tới mặc chiếc váy xanh ngát, tóc đuôi ngựa dài, dáng dấp rất thanh tú, cũng rất nhắn.

      Nhưng mà Hoàng Hân Nguyệt biết, chẳng qua ấy nhìn bề ngoài như vậy thôi, ra làm việc rất hấp tấp, tính cách cũng rất hào phóng, người này là chị dâu của Lâm Vĩnh Mặc, tên là Ngô Văn. Kiếp trước, thích nhất chính là yếu đuối, nhu nhược của ấy, ấy cũng thích khoe khoang. Cho nên bọn họ cũng có thân quen, gặp mặt cũng chỉ gật đầu khách sáo cái mà thôi.

      "Vị tiểu thư này, sao chứ?" Trong mắt Ngô Văn tràn đầy nghi ngờ.

      Hoàng Hân Nguyệt từ từ đứng lên, dụi khóe mắt còn chứa nước mắt. Mặc dù, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng mặt lại lộ ra cái gì.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw6810 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :