1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 39: Thế giới này chỉ có hai người họ, , còn .

      Edit: tart_trung​

      Cuối tuần đúng hẹn lại tới.

      Mới sáng sớm, Cố Tần Thần liền mang Hạ Nhiễm và ít hành lý thu xếp đơn giản lên đường, làng du lịch suối nước nóng ở vùng ngoại thành Mạc Sâm của thành phố C.

      Hạ Nhiễm ở trong công ty nghe bọn Lâm Khả tới chỗ này ít hơn hai lần, nhưng vẫn có cơ hội được xem. Nghe làng du lịch suối nước nóng này được xây dựa vào núi, cách trung tâm thành phố chừng hơn hai mươi km. Suối nước nóng thiên nhiên, bên dưới có thanh tuyền, chiếm hơn mười vạn mét vuông, là khu du lịch – nghỉ dưỡng – suối nước nóng có quy mô lớn nhất thành phố C.

      Bọn họ chạy từ đường cao tốc, qua bảng hướng dẫn, rất nhanh liền tới làng du lịch. Cố Tần Thần xuống xe trước, sớm dặn dò trợ lý Ninh Viễn và quản lý khu du lịch, đem hành lý sau xe vào gian phòng đặt trước.

      Dặn dò vài công việc, sau đó Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm nhàn nhã dạo ở phụ cận.

      thể công nhận, quan cảnh ở làng du lịch này tương đối u nhã, trời xanh, mấy trắng, núi cao, nước chảy dưới cầu , nhà gỗ cổng tre, hợp thành bức tranh điền viên tuyệt vời.

      Lúc còn du học, Hạ Nhiễm từng cùng bạn cùng lớp Tây Nam nước , ở thành Ba Tư. Thành thị này nổi tiếng vì kiến trúc thời vua George và suối nước nóng. Hai địa phương này chung quy giống nhau, cho dù đều là phong cảnh tú lệ, đều là du lịch hưu nhàn, bảo dưỡng thể xác và tinh thần; nhưng người bên cạnh giống nhau, tâm tình cũng giống nhau.

      Nghĩ nghĩ, Hạ Nhiễm nhịn được ngước mắt nhìn nam nhân phía trước. nắm chức vụ quan trọng trong công ty nhiều năm, tập cho thói quen lúc nào cũng phía trước, nhưng lại phải người chăm chăm bước nhanh về trước, mà nhanh chậm, vài bước lại quay lại nhìn ở phía sau, dừng lát, đợi tới mới bắt đầu tiếp.

      Tuy rằng hôm nay tới chơi, nhưng Cố Tần Thần vẫn ăn mặc tây trang theo quy củ. Chỉ là áo khoác ngoài được cởi ra cầm nơi khủy tay, áo sơ mi đen phác họa thân hình cân xứng của . Ánh sáng mặt trời làm màu đen thêm nổi bật, bước từng bước tự tin mà trầm ổn.

      Nếu đổi lại là tháng trước, tuyệt đối nghĩ rằng bản thân có ngày như vậy, biết điều theo phía sau , cùng chậm rãi bước trong vương quốc mà sáng lập nên.

      Có rất nhiều chuyện thể lường trước được, giống như người bạn họ ở London của từng , nam nhân tốt nhất phải là người khiến người đối diện thấy ấm áp như ánh mặt trời, dịu dàng, trìu mến. À, giống như Trần Tử Ngang vậy.

      Tối thiểu, cũng phải là người như Cố Tần Thần, tức giận, vui vẻ, phiền não, đẹp trai… gương mặt lúc nào cũng là bộ dạng thèm quan tâm, bình tĩnh thong dong.

      Nhưng Cố Tần Thần, lại có vẻ giống người như vậy, giống như bây giờ quay đầu lại nhìn , trầm mặc, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú, khi bản thân cũng biết, khóe miệng cong thành nụ cười: “Sao vậy? EM lại nghĩ ngợi lung tung cái gì?”

      Tầm mắt bình tĩnh lướt qua người , ngón tay chỉ về ao sen cách đó xa, từng đóa hoa diễm lệ nở, khe khẽ mỉm cười: “Em muốn đóa”.

      Cố Tần Thần nhìn theo tầm mắt Hạ Nhiễm, nhìn đóa sen trong hồ, hồ sen nở rất nhiều, nhưng đều cách bờ khoảng đáng kể. Vì bảo đảm an toàn, làng du lịch còn bố trí hàng rào bảo vệ dày đặc bên mép hồ.

      Khóe môi Cố Tần Thần vô thức cong lên, rồi lại chậm rãi thu lại, lông mày tự giác nhíu thành đoàn: “Đổi cái khác”.

      Hạ Nhiễm nhìn , gương mặt có vẻ nghiêm túc. lại cảm thấy thú vị, mang theo tâm tình trêu cợt canh : “ đổi”.

      Cố Tần Thần nhìn Hạ Nhiễm cố chấp, cặp mắt sáng chớp kỳ vọng nhìn , trong ký ức của , đây là lần đầu tiên nghiêm túc với muốn vật gì đó, tuy rằng đó chỉ là đóa sen chóng tàn. Cố Tần Thần nhìn , lại nhìn hàng rào bên bờ, lấy điện thoại, bấm mấy số, rồi chờ đầu dây kia nhận máy.

      “Kêu quản lý gọi vài bảo an tới chỗ tôi”.

      “Ừ, chỗ hồ hoa sen, ngay lập tức”.

      xong, Cố Tần Thần cất điện thoại, đuôi lông mày hơi nhương lên, vừa vô lại nửa dung túng, thấp giọng : “Em vừa lòng ?”

      Hạ Nhiễm hài lòng hay , vậy chẳng qua là chỉ hứng thú nhất thời. chỉ là muốn nhìn xem khi cầu như vậy, thái độ của Cố Tần Thần như thế nào. nắm tay , kéo tới chỗ nhân viên bảo vệ vội vã chạy tới.

      Mấy người này kính cẩn chào hỏi xong, liền yên tĩnh ở bên nghe chỉ thị. Cố Tần Thần kéo Hạ Nhiễm ra sau mình, chỉ hồ sen, hỏi quản lý bảo vệ: “TÔi muốn hái ít sen trong hồ, có cách nào ?”

      Sau khi xong, vẻ mặt quản lý rất sửng sốt, mặt mờ mịt viết bốn chữ: “ thể tin được”. Tất nhiên là vô cùng giải thích được cầu của Cố Tần Thần. Nhưng bảo vệ nhìn thoáng qua tay Cố Tần Thần nắm tay , lập tức hiểu . Ông dặn dò mấy người khác vài câu, rồi với Cố Tần Thần: “Có chuẩn bị cái thuyền cho nhân viên dọn dẹp hồ sen, bây giờ tôi liền chuẩn bị”.

      Thấy quản lý giao việc cho bảo vệ rồi rời , Cố Tần Thần vẫy tay kêu người trở về: “ cần, mang tôi xuống hái vài bông là được”.

      Mấy lời này, Cố Tần Thần buộc miệng ra hết sức nhàng, thèm cân nhắc, xong, mặt vẫn là vẻ vân đạm phong khinh. Mà quản lý và Hạ Nhiễm đều giật mình.

      Giống như vì giành được nụ cười của mỹ nhân, xưa có Chu U Vương đốt lửa triệu chư hầu, nay quản lý được nhìn thấy đại Boss xuống hồ hái hoa sen. Ông hơi băn khoăn, sau đó hoảng loạn gật đầu, lại dặn dò bảo vệ mấy lần, phải đảm bảo an toàn cho ông chủ ở hồ sen.

      Hạ Nhiễm nhìn thấy Cố Tần Thần buông tay mình ra, chuẩn bị rời , liền níu chặt tay áo : “ phải tự mình xuống dưới hái chứ? Cố Tần Thần, em chỉ đùa thôi mà”.

      Hạ Nhiễm nhìn lắc đầu, Cố Tần Thần lại cười rất vui vẻ, khóe miệng khẽ cong: “Đây là lần đầu tiên em cầu món đồ”.

      nhiều lời, câu này giống như lời trần thuật từ trong nội tâm . Trong lòng Hạ Nhiễm có ít gợn sóng, quấy nhiễu tâm tư bình tĩnh của .

      Thời gian còn sớm, lúc này trong làng du lịch có mấy vị khách. Hai tay Hạ Nhiễm khoát lên hàng rào bảo vệ, mắt chuyển nhìn chằm chằm thân ảnh Cố Tần Thần trong hồ sen. Tay áo lúc nãy vẫn nắm chặt được cởi ra, sắn lên tới khuỷa tay. Thân thể cao lớn nửa quỳ thuyền , cúi lưng, ngón tay thon dài giơ ra, hái bông hóa sen.

      Vào lúc này, có chiếc xe đen chậm rãi chạy đường gần hồ sen, lâu sau liền dừng lại ở bãi đổ xe chuyên dụng.

      Tiêu Sơn nắm tay La Xuyến xuống xe, sống mũi cao cao bị ánh mắt trời chiếu lên, lộ con ngươi đen bóng và hàng mi mỏng tà mị. nhìn hồ sen có đám người tụ tập ngừng nghị luận ầm ĩ, môi khẽ cười, ý vị thâm trầm. ta nghiêng đầu nhìn bạn mình chăm chú, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người này, sau đó, tình cảm trong lòng ngừng cuồn cuộn trào dâng, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

      Nụ hôn nóng bỏng này cơ hồ cướp hết khí của LA Xuyến, dựa vào người Tiêu Sơn, chậm rãi hô hấp.

      “Xung quanh có rất nhiều người”.

      La Xuyến đỏ mắt, nhéo ngay hông Tiêu Sơn cái, trừng mắt nhìn người bướng bỉnh cười đùa bất kham: “ thấy mắc cỡ sao?”

      “Sớm muộn gì em cũng là của , còn tỏ vẻ thuần khiết làm gì”. Tiêu Sơn cười cười, tay ôm La Xuyến càng thêm chặt, đem người giam giữ trong lòng, trầm thấp : “Ai dám có ý kiến?”

      …” La Xuyến thèm nhìn người bá đạo này, nhất thời lại quên bản thân muốn gì, đành để tùy ý mang tới chỗ đám người tụ tập.

      Thời tiết rất tốt, ánh nắng dìu dịu, tâm tình Tiêu Sơn tốt: “, chúng ta cũng xem náo nhiệt”.

      Bên cạnh hồ sen có mấy người mặc đồ bảo vệ vây quanh, mắt mở to nhìn chằm chằm nam nhân mặc tây trang hồ sen. Người đứng yên nhúc nhích, sợ có gì sơ sẩy ngoài ý muốn.

      Hạ Nhiễm nhìn bảo vệ vây quanh hồ, sắc mặt đều tốt, lo lắng cho an nguy Cố Tần Thần còn hơn cả . Cũng phải thôi, người này liên quan trực tiếp tới công việc và tiền lương của họ, tất nhiên phải để tâm.

      “Này, lão đại, cậu mò tiền à?”

      Chẳng biết Hạ Nhiễm tới phía sau Tiêu Sơn lúc nào, nhìn Cố Tần Thần trong hồ sen nữa, mà tới bên cạnh La Xuyên.

      “Hai người tới rồi”. Hạ Nhiễm quay đầu, giữ chặt tay La Xuyến, hai người trao đổi ánh mắt hồi, mới nhìn Cố Tần Thần theo tầm mắt Tiêu Sơn.

      mở miệng, : " Nếu có tiền, tớ xuống sớm rồi”.

      Đuôi mày Tiêu Sơn nhếch lên, nghi ngờ hỏi: “Thế là vì sao?”

      “Tự mình coi ”.

      Hạ Nhiễm xong, chỉ người nào đó đứng thẳng lên, trong tay còn cầm đóa hoa sen hồng nhạt diễm lệ, hoa nở đẹp vô cùng lại xứng đôi với người đnag cầm.

      chút cũng hài hòa, La Xuyến rốt cuộc nhẫn được mà bật cười: “Đây là mượn hoa hiến mỹ nhân sao?”

      Lời của La Xuyến khiến Hạ Nhiễm đỏ mặt, gương mặt đỏ lên cũng vài việc. Tiêu Sơn nhanh chân tới chỗ Cố Tần Thần, cắn chặt răng : “Mẹ nó, nghĩ tới lão đại cậu có thể lãng mạn như vậy”.

      “Này…” Hạ Nhiễm nhìn vẻ mặt tức giận của Tiêu Sơn, còn chưa kịp gì, đột nhiên có đóa hoa xuất trước mặt. Đóa hoa sen lớn cứ thế chắn trước mặt , khớp xương ngón tay của người nào đó rất ràng, men theo tay, nhìn mặt chủ nhân của nó.

      Mặt Cố Tần Thần đổi sắc, ghé sát vào mặt , thanh trầm thấp, chỉ câu: “Tặng em”.

      hái hoa sen, chỉ cho của .

      Hạ Nhiễm cầm lấy đóa hoa, ôm trong ngực còn có thể nhìn thấy những giọt sương sớm còn đọng lại trong cánh hoa. Mà đôi mắt đen sáng ngời và thân ảnh cao lớn của Cố Tần Thần cũng chậm chạp chịu rời . Hai người lẳng lặn nhìn nhau, ăn ý quên người đnag vây xem.

      Trong thời khắc đó, thời gian và gian như ngừng lại, cả thế giới to như vậy cũng chỉ còn lại hai người.

      Thế giời này chỉ còn bọn họ, , còn chính là – Cố Tần Thần.

      có ai khác nữa.

      ---------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. THanks ss

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đây là lần đầu tiên em cầu món đồ...
      Cho nên dù khó khăn thế nào cũng phải lấy bằng được món đồ đó tặng em...
      Huống chi chỉ là đóa hoa sen.
      tart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 40: Ngoại truyện sau khi kết hôn

      Edit: tart_trung​

      Sau khi Cố tiên sinh và Hạ tiểu thư kết hôn tháng, a meo liều lĩnh tính mạng, gom hết lên dũng khí tiến hành phỏng vấn lần.

      “Khụ khụ”.

      Phòng tối yên tĩnh vô cùng, tôi ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận dè dặt chỉnh váy, lấy microphone đưa cho đại Boss sa sầm mặt ngồi đối diện, khỏi toát mồ hôi hột.

      “Cố tiên sinh, khỏe ”.

      Cố tiên sinh lạnh lùng nhìn a meo tôi, cuối cùng chỉ hơi gật đầu, hề tập trung trả lời: “Ừ, cũng khỏe”.

      Nhanh chóng chào hỏi lung tung, a meo cuối cùng cũng chú ý đến chuyện. Nhìn phía sau Cố tiên sinh, cẩn thận dè dặt hỏi:

      “Cố tiên sinh, xin hỏi, hôm nay vợ cùng sao?”

      THoáng chốc, sắt mặt Cố tiên sinh tốt liếc nhìn chỗ trông bên cạnh, gương mặt thối tiếp tục trừng a meo, ngữ khí thân thiện: “ tự hỏi ấy”.

      Mà lúc này, tâm tình Cố tiên sinh đúng là ngũ vị tạp trần, hận thể bắt lấy con thỏ viện cớ lừa tới đây, hung hăng chà đạp (đương nhiên là trừng phạt ). Còn về phương thức trừng phạt, mọi người tự tưởng tượng, ở đây lược bỏ ngàn chữ…”

      Dưới áp suất lớn như vậy, a meo thấp thỏm, chỉ có thể nhu nhược hỏi: “Vợ chồng son hai người hay cãi nhau sao?”

      Lời đồn đãi này, từ sau khi hai người họ kết hôn vẫn được lan truyền rộng rãi, nhóm người Tiêu Sơn, HỒ An thường đem chuyện này dắt môi làm đề tài tán gẫu sau khi cơm nước xong.

      Mà đề tài này, thông thường tận lực chuyển thành câu chuyện cũ. Khúc dạo đầu là Hạ tiểu thư bất mãn hành vi nào đó của Cố tiên sinh, thèm nhường nhịn, giận dữ chống cự.

      Sau đó là cao trao của truyện xưa ~ Hạ tiểu thư bị Cố Tiên sinh dùng bạo lực trấn áp, có điều được ba bảy hai mươi mốt ngày đóng gói xong hành lý rời khỏi nhà.

      Cuối cùng là kết cục của chuyện xưa, Hạ tiểu thư dưới thủ đoạn cạn kiệt tài chính của Cố tiên sinh, rất vui vẻ, lại ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm vững chắc của Cố tiên sinh.

      Câu này vừa xong, đại Boss tâm cứng như thép, rốt cuộc chịu được, tức giận : “Đừng có đánh rắm”.

      Tôi đây đành rụt cổ, nhìn chữ tạp chí, vì hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, đành phải ngoan tâm, liều lĩnh tính mạng, tiếp tục nhát gan hỏi: “Đừng tức giận, tôi chỉ là nghe phu nhân Cố vì chỗ nào đó của quá cường, cho nên mới giận dữ rời khỏi nhà, xin hỏi chuyện này là thậ sao?”

      Vẻ mặt Cố tiên sinh có gì khác thường, nhưng khóe môi co giật như dấu chút hờn giận: “Ai ?”

      “Tiêu Sơn”, băn khoăn giữa lý trí và bồi hồi, a meo quyết định lựa chọn hy sinh, trong tầm thầm mặc niệm ba lần: Tiêu đại công tử, xin lỗi.

      (Tiêu Sơn: a meo, ngươi là tên phản đồ, về sau có bí mật gì ta đều cho ngươi biết. Phản đồ!)

      Đợi hồ, a meo liền nghe thấy thanh chút độ ấm của Cố tiên sinh vang lên: “Hừ, đêm tân hôn chỉ có thể kiên trì giường nửa giờ”.

      (Tiêu Sơn: Thao, lão tử là bị nữ nhân đá xuống giường).

      (La Xuyến: biết xấu hổ sao, chuyện này có thể càn rỡ ồn ào à).

      A meo nuốt nước miếng: “Lượng tin tức quá lớn, để tôi nghĩ lát ”.

      Sau năm kết hôn, Cố tiên sinh rốt cuộc dùng mị lực của mình đem Cố phu nhân thu vào tiểu hắc ốc, cùng nhau nhận phỏng vấn của a meo:

      Q: xin hỏi mối tình đầu của hai người là vào lúc nào?

      Cố tiên sinh: mười lăm tuổi (thầm mến cũng tính là mối tình đầu)

      Hạ tiểu thư: mười sáu tuổi, người lớn cũng biết.

      Q: Xin hỏi, nụ hôn đầu vào lúc nào

      Hạ tiểu thư: mười sáu tuổi, vấn đề ấu trĩ như vậy đừng hỏi nữa.

      Cố tiên sinh: mười tuổi, bị tiểu oa nhi cường hôn.

      Hạ tiểu thư:… tiểu oa nhi đó phải là em ?

      Cố tiên sinh: thông minh, tiếp tục duy trì.

      Q: trong hai người, ai thích ai trước

      Hạ tiểu thư: đương nhiên là ấy, Cố tiên sinh ngấp nghé sắc đẹp của tôi từ lâu rồi.

      Cố tiên sinh: bậy, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.

      Hạ tiểu thư: có dám thề với trời.

      Cố tiên sinh: thề.

      Q: từ khi hai người quen nhau, chuyện khó quên nhất là gì?

      Hạ tiểu thư: kết hôn .

      Cố tiên sinh: mỗi ngày đều khó quên.

      Q: Lúc làm, việc thích làm nhất là gì?

      Hạ tiểu thư: ở nhà ngủ.

      Cố tiên sinh: ở nhà, cùng ngủ với ấy.

      Q: hài lòng với đối phương nhất ở điểm nào? Có thể là ở tính cách, hoặc là thói quen nào đó.

      Cố tiên sinh: thể lực quá kém, rất hài lòng.

      Hạ tiểu thư, đỏ mặt: đừng hỏi tôi.

      Q: Muốn khi nào sinh em bé? Chắc cha mẹ hai bên đều mong chờ tiểu bánh bao nhỉ.

      Hạ tiểu thư thẹn thùng: việc này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

      Cố tiên sinh: cần quyết định.

      Hạ tiểu thư: Sao? Chẳng lẽ muốn có con? Hay là muốn con của em.

      Cố tiên sinh: đứa ngốc! chỉ cần em

      Q: biệt danh lén đặt cho nhau.

      Hạ tiểu thư: Cố tiên sinh

      Cố tiên sinh: ừ

      Hạ tiểu thư: gọi

      Q: ở nhà ai làm việc nhà?

      Hạ tiểu thư: giúp việc…

      Cố tiên sinh: tôi có tiền. Tôi phụ trách kiếm tiền, ấy phụ trách tiêu tiền.

      Q: trong trí nhớ của hai người, lời động lòng nhất từng là gì?

      Hạ tiểu thư: lúc cầu hôn, ấy , chỉ cần tôi muốn, chỉ cần ấy có, đều cho em.

      Cố tiên sinh: lúc kết hôn, ấy thề với thượng đế rời tôi.

      Q: Có khắc, hoặc chỉ giây thôi, từng hối hận khi đến với đối phương ?

      Hạ tiểu thư: có, lúc ấy chọc tôi tức giận.

      Cố tiên sinh: em lặp lại lần nữa thử xem

      Hạ tiểu thư: có.

      Kế tiếp, chính là màng hôn nồng nhiệt chút cố kỵ, khiến người ta mặt đỏ tim đập. Cố tiên sinh cứ vậy trước mặt a meo cường hôn Hạ Tiểu thư. Hôn xong rồi, còn lau lau khóe miệng : lần sau đừng bậy.

      Q; thích nhất điểm nào ở đối phương?

      Hạ tiểu thư: có tiền, đẹp trai, còn có cơ bụng.

      Cố tiên sinh: hóa ra tốt như vậy.

      Hạ tiểu thư:… còn em đâu?

      Cố tiên sinh: tiền, bộ dáng tốt, còn có chút ngốc.

      Hạ tiểu thư: Cố Tần Thần!

      Cố tiên sinh: cho nên em biết rồi chứ, chỉ có mới mục đích mà em thôi.

      Q: trước khi kết hôn, có phải cũng thử qua ?

      Hạ tiểu thư: thể nào, rất thuần khiết.

      Cố tiên sinh: dùng tay có tính ?

      A meo: …

      Q: sau khi kết hôn có thấy thoải mái ?

      Hạ tiểu thư: ăn cơm, ngủ, nhà cầu, ngày nào chẳng vậy?

      Cố tiên sinh: ừ, buổi tối còn có thể cùng nhau làm vận động.

      A meo: hai người có thể đừng suốt ngày ân ái thế được !

      Cố tiên sinh: phỏng vấn này còn phải làm sao?

      Hạ tiểu thư: đúng vậy

      A meo: hai người ngoan╭(╯^╰)╮

      Q: vấn đề cuối cùng, Cố tiên sinh đẹp trai như vậy, có tiền lại có cơ bụng, Hạ tiểu thư có cảm thấy lo lắng ?

      Cố tiên sinh: chỉ ra chỗ sai, phải gọi là Cố phu nhân.

      A meo: đúng vậy… Cố phu nhân.

      Hạ tiểu thư: Cố Tiên sinh hung dữ như vậy, đúng là dọa hỏng người ta.

      Cố tiên sinh: xin lỗi.

      A meo: . . . sao cả. Cố phu nhân, có thể trả lời vấn đề này được .

      Hạ tiểu thư: à, được. ra tôi chọn nuôi thả Cố tiên sinh chứ nuôi nhốt, tôi cũng nghĩ rất lâu rồi, ấy vừa già lại vừa có tiền, khẳng định rất thích mấy trẻ tuổi. sao cả, tôi vừa trẻ lại vừa đẹp.

      Cố tiên sinh: cái gì gọi là nuôi thả với nuôi nhốt hả? CÒn nữa, già sao? Cố phu nhân, tốt nhất em giải thích cho .

      Hạ tiểu thư: a a, phỏng vấn xong rồi, chúng ta về nhà thôi.

      Cố tiên sinh: được, về nhà thu thập em.

      Năm năm sau kết hôn, Cố tiên sinh và Hạ tiểu thư có được tiểu bánh bao tuổi rưỡi. Hai người lần nữa mang theo tiểu bánh bao tới làm khách trong hắc ốc của a meo.

      Q: chúc mừng chúc mừng, xin hỏi làm sao mang thai tiểu bánh bao?

      Hạ tiểu thư: ngoài ý muốn… (quên làm biện pháp an toàn, sau đó bị gây sức ép, nên có chiến lợi phẩm).

      Cố tiên sinh: vận động.

      Q: phản ứng của đối phương khi biết có tiểu bánh bao?

      Cố tiên sinh: ấy tôi rất lợi hại (ngoại trừ có tiền, bộ dáng đẹp, lần đầu tiên Cố tiên sinh được nữ nhân mình dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn chăm chú cả ngày, đến nay khó quên).

      Hạ tiểu thư: khụ khụ, ấy chỉ ừ.

      Q: chuyện phiền lòng nhất từ khi có tiểu bánh bao?

      Cố tiên sinh: phản ứng nôn nghén của ấy rất lớn.

      Hạ tiểu thư: ấy muốn ném tiểu bánh bao ( lại nhớ tới vẻ mặt vui của lúc nhìn bụng , còn cho rằng nghiêm túc muốn làm như vậy).

      Q: đối với tiểu bánh báo, ai thương bé hơn?

      Hạ tiểu thư: ấy, giống như tiểu tình nhân vậy, hết ôm lại hôn.

      Cố tiên sinh: khụ.

      Hạ tiểu thư: tôi ăn giấm.

      Cố tiên sinh: vậy phỏng vấn xong, ném tiểu gia hỏa cho mẹ chăm.

      Hạ tiểu thư: đừng, nhẫn tâm.

      Cố tiên sinh: tâm tư nữ nhân còn hơn cả mò kim đáy biển.

      Q: lúc tiểu bánh bao chào đời, hai người nghĩ gì.

      Hạ tiểu thư: rốt cuộc cần ôm trái banh chạy.

      Cố tiên sinh: hai đứa .

      Q: nghe tiểu bánh bao rất thích chơi với tiểu công tử của Tiêu Sơn?

      Hạ tiểu thư: ừ, hai nhà thường xuyên lui tới.

      Cố tiên sinh: là tên tiểu tử thối đó thích dán tới.

      Q: bộ dáng tiểu bánh bao là giống ba hơn hay giống mẹ hơn?

      Cố tiên sinh: tôi.

      Hạ tiểu thư: mắt giống tôi, miệng giống tôi, tóc cũng giống tôi.

      Cố tiên sinh: ừ, nhưng may là bé vẫn tương đối giống tôi.

      Hạ tiểu thư: lời này có ý gì.

      Cố tiên sinh: xinh đẹp giống .

      Hạ tiểu thư: cút .

      Q: sau khi có tiểu bánh bao, tình cảm hai bên có chút biến hóa nào ?

      Hạ tiểu thư: có. Trước kia ấy chỉ ôm tôi ngủ.

      A meo: bây giờ sao?

      Hạ tiểu thư: bây giờ ôm tiểu bánh bao.

      Cố tiên sinh: giữa và tiểu bánh bao còn có em.

      Hạ tiểu thư: tay là để người tiểu bánh bao.

      Cố tiên sinh: ngoan, tối về chúng ta đổi vị trí.

      Q: lúc tiểu bánh bao học bò, có tâm tình gì.

      Hạ tiểu thư: lúc ấy tôi ở nước ngoài, nhìn thấy.

      A meo: a, vậy ai chăm tiểu bánh bao?

      Hạ tiểu thư: Cố tiên sinh.

      Cố tiên sinh: ừ.

      A meo: lúc ấy Cố tiên sinh có tâm tình gì?

      Cố tiên sinh: thế giới này là của ta.

      A meo: quả nhiên là tổng tài bá đạo.

      Q: bình thường ở nhà, tiểu bánh bao ăn, ngủ, tắm rửa, thanh tã… đều là do giúp việc làm sao?

      Hạ tiểu thư: sau khi sinh bánh bao, giúp việc chỉ phụ trách làm đồ ăn cho cả nhà và dọn dẹp vệ sinh.

      A meo: vậy ai chăm tiểu bánh bao?

      Hạ tiểu thư: ấy yên tâm, tự mình chă.

      A meo: .

      Cố tiên sinh: khụ khụ.

      Q: câu hỏi cuối cùng, có muốn đứa thứ hai ?

      Hạ Nhiễm: hỏi ấy, ấy thích đứa .

      A meo: Cố tiên sinh, thế nào?

      Cố tiên sinh: muốn.

      Hạ Nhiễm: . . .

      Cố tiên sinh: có em, có tiểu bánh bao, thỏa mãn. Lại sinh thêm đứa nữa, sợ bản thân làm người cha công bằng được, vậy chỉ có đứa, dùng tất cả để con.

      ----------------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em. Thanks ss
      adamno1, Tiểu Ly 1111, garan260211 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @tart_trung. Truyện hài hước & ngọt ngào quá.
      tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 41: Ai bảo người chỉ mới hai mươi tuổi, ai bảo năm tháng vội vã trở lại

      Edit: tart_trung​

      Hành động hái sen tặng bạn này của Cố Tần Thần, khiến người luôn kính trọng – Tiêu Sơn phải mở rộng tầm mắt, ca thán: “Chắc chắn là tôi nhìn lầm rồi”. ĐỒng thời còn dùng cùi chỏ chọc chọc La Xuyến đứng cạnh, nửa nửa giả : “Con dâu, tới đây xoa bóp cái, nhìn xem có phải ta nằm mơ ”.

      Nghe Tiêu Sơn vậy, La Xuyến tất nhiên từ chối, tay dùng sức nhéo lên eo ta cái, dùng sức rất mạnh, Tiêu Sơn kêu ra tiếng, xoa xoa eo mình, nghiến răng nghiến lợi : “Em muốn mưu sát chồng sao?”

      “Còn chưa kết hôn, chồng ở đâu ra?” La Xuyến cười, tỏ vẻ vô tội.

      Tiêu Sơn nhướng mày: “Sớm muộn gì cũng là của , em cứ chờ tới lúc đó mà xem”.

      cũng xuống hồ hái hoa sen lên đây, em suy nghĩ lại”. KHóe miệng LA Xuyến khẽ cong, lại thấy Tiêu Sơn đột nhiên vòng qua người , tới chỗ Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm.

      Lúc trai tài sắc tình nồng ý mật, La Xuyến quả muốn bắt tên thô lỗ kia lại, người này chưa gì chộp lấy vai Cố Tần Thần, theo thói quen bỏ qua vẻ mặt vui của Cố Tần Thần, kéo người về phía trước.

      “Lão đại, hồ sen này của trị giá bao nhiêu?”

      Tâm tình tốt của Cố Tần Thần từ sớm tới giờ bị Tiêu Sơn phá hoại, bất động thanh sắc quay lại nhìn Hạ Nhiễm và La Xuyến phía sau, ánh mắt nhu tình rơi vào thân ảnh Hạ Nhiễm, sau đó mới lạnh nhạt : “Đừng ở đây mấy chuyện tầm phào này”.

      "Hắc hắc." Tiêu Sơn cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nghiêm túc : “Cậu coi, ban ngày ban mặt làm việc, lại làm mấy chuyện lãng mạn như vậy, khiến con dâu ngừng hâm mộ. Con dâu tớ còn , hái cho ấy đóa hoa, ấy gả cho tớ”.

      Cố Tần Thần dừng lại, nguyên nhân hỏi: “ , lại tính chuyện mưu ma chước quỷ gì?”

      Tiêu Sơn chững chạc, đàng hoàng trả lời: “Nhận thầu”.

      "Nhàm chán." Cố Tấn Thần quay mặt , tiếp tục về phía trước: “ ai ngăn cả, cậu có thể tự xuống hái”.

      “Tớ muốn giống người khác, muốn giống người thường. Trực tiếp tặng hồ sen cho ấy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”. Vẻ mặt Tiêu Sơn vô cùng đắc ý, Cố Tần Thần biết tên này chọc , gạt tay Tiêu Sơn khoác vai mình, quan tâm người bên cạnh dừng lại mà bước tiếp.

      Đến khi Hạ Nhiễm và La Xuyến cùng lên, bàn tay to quấn lấy mấy ngón tay Hạ Nhiễm, kéo rời nhanh khỏi chỗ đó.

      Từ lúc quyết định thỏa mãn cầu của Hạ Nhiễm, liền biết hành động hôm nay của mình khiến người khác chú ý. Bạn tốt càng cần tới, bọn họ hiểu tính , đều chỉ biết trợn mắt há mồm. Thế sao chứ? làm phải cho ai xem, phải cho họ bình luận. Chỉ là vì câu của , câu vô cùng đơn giản: “Em muốn”.

      gì hơn nữa, muốn, liền cho . Cho dù việc này hợp với lẽ thường, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng rất bình thường.

      Trừ ra, người khác gì, cũng để ý.

      Kiểu hành động này nằm trong dự liệu của Tiêu Sơn, ta đứng tại chỗ, ôm eo La Xuyến, hứng phấn nhìn hai người phía trước tới chỗ liên hoan, đôi môi ta cong lên có chút vui mừng, xoa đầu : “Đây chính là nguyên nhân cậu ta ăn chay , chẳng trách, lão đại, đa mưu túc trí”.

      Ngày hôm nay, con đường , dưới đôi mắt chằm chằm của Tiêu Sơn và La Xuyến, thân mình nam tử cao lớn vững vàng che bên cạnh nữ tử mềm mại, bàn tay ta nắm lấy tay bên cạnh, chỉ thấy bên má trắng nõn của phiếm hồng, ngẩng đầu nhìn , đôi mắt trong suốt lóng lánh.

      trái phải, hai thân ảnh cùng nhau rời , lại biết, cảnh đẹp như vậy khiến người khác ước ao.

      Địa điểm liên hoan được Cố Tần Thần an bài ở trong làng du lịch của , vài căn hộ được chuẩn bị tỉ mỉ dựng lên sau núi. Ninh Viễn dưới căn dặn của Cố Tần Thần, kêu nhà bếp chuẩn bị đủ đồ dùng, ta cũng tới trước Cố Tần Thần, đặt đống thùng trắng trong phòng bếp lớn.

      là liên hoan, ra chỉ là đám người tụ tập lại chỗ ăn cơm uống rượu, vứt bỏ thân phận cấp cấp dưới thường ngày, dùng phương thức nhàng gặp nhau, tụ họp chỗ.

      Tiêu Sơn và La Xuyến phụ trách sắp xếp bàn ghế, bộ đồ ăn, đồ gia vị, đồ uống, thậm chí còn dính chút tới công tác nấu nướng. Phân phối nhiệm vụ như vậy là vì Cố Tần Thần đột nhiên nghĩ tới, ngay cả người luôn quản thế Hạ Nhiễm cũng biết Cố Tần Thần cố ý gây sức ép cho Tiêu Sơn, La Xuyến là bị liên lụy vào.

      Hạ Nhiễm nhìn Tiêu Sơn ở trong phòng bếp bị lò lửa thiêu tới đỏ mắt, ngừng qua lại giữa phòng bếp và ban công, Hạ Nhiễm có chút gấp gáp. Nhưng Cố đại Boss thế mà lại nằm ngửa ở ghế dựa phơi nắng, gió mát nhàng lướt qua đôi mắt , thần tình tự nhiên.

      “Cố Tần Thần, xem, giữa trưa chúng ta có cơm ăn sao?” Hình như cầu xa vời rồi.

      Người nằm ghế dựa chỉ hơi mím môi, mửa mắt nhìn bên cạnh mình, dùng tay chống cằm, vô cùng nhu hòa. khẽ xoay người, bưng cốc rượu đỏ chân dài lên nhấp ngụm, hương thơm tràn trong khoang miệng, vô cùng tuyệt hảo.

      Để cốc xuống, xoa xoa đỉnh đầu , giọng : “ kêu Ninh Viễn chuẩn bị cơm trưa, lát nữa đưa tới đây”.

      Hạ Nhiễm sửng sốt, nhìn nhìn vị trí phòng bếp lớn: “Vậy còn kêu họ chuẩn bị? là cố ý chỉnh họ đúng ?”

      “Đừng lo, đây là bọn họ tự mình cầu”. KHóe miệng Cố Tần Thần khẽ cong, gò má Hạ Nhiễm nhếch cao trông đáng , nhịn được vươn tay xoa bóp má mềm, giống như nhéo khối cao su, hung trí lặp lại hành động của mình mấy lần.

      Thời gian trở về hai giờ trước, mọi người cùng tới mấy căn nhà để xem. Tất cả đồ đạc đều được để chỉnh tề trong phòng bếp, Cố Tần Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên chậm rãi tới bên cạnh Tiêu Sơn, giọng hỏi , có phải muốn đúng ngày tổ chức hôn lễ ở thành phố C? Nghe vậy, Tiêu Sơn nghĩ ngợi gì, liền nhất định phải thế.

      Thế là làm trao đổi, Tiêu Sơn chủ động xin giết giặc, nhận thầu cơm trưa cho mọi người, sau đó hai giờ, liền phát sinh màn mà Hạ Nhiễm xem, nam nhân trong phòng bếp luống cuống tay chân đốt lửa, còn bên cạnh ta mơ mơ hồ hồ, lấy đường cho là muối, ngừng đổ vào trong nồi.

      Mãi đến giờ cơm trưa, Tiêu Sơn và La Xuyến bưng lên mấy món ăn mà chính họ cũng biết tên, chưa kịp thở phào, thấy Ninh Viễn dẫn theo nhân viên phục vụ, bưng cao lương mỹ vị tới, vẻ mặt hai người họ liền thành màu đất.

      Tiêu Sơn cắn chặt răng, vung tay kêu làm, tình tình táo bạo, trước giờ chưa từng chui xuống phòng bếp, lần này lại vì câu của Cố Tần Thần mà giống như dâu chui vào bếp vất vả: “Dựa vào, lão đại, cậu đùa giỡn tôi”.

      Cố Tần Thần từ ngoài vào, trừng mắt đảo qua, kéo Hạ Nhiễm ngồi ở chỗ chủ vị, thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt : “Việc tôi đồng ý, làm được”.

      “Có điều, tài nấu nướng của cậu, tôi yên tâm”.

      Sau đó, vẫn sắc mặt đổi đó, lấy khăn ăn cho Hạ Nhiễm, ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên, để lại câu độ ấm: “Ăn cơm ”.

      Khóe miệng Tiêu Sơn giật giật, quay qua với La Xuyến: “Con dâu, ăn nào ăn nào”.

      xong, liền chủ động vói đũa vào đĩa đồ ăn đầy đủ sắc vị trước mặt, nhai nhai nửa ngày nuốt xuống.

      La Xuyến: “…”

      Vì thế, Tiêu Sơn liền đem việc Cố Tần Thần hái hoa vì nụ cười của hồng nhan, cố ý khuếch đại, sửa đổi nội dung vở kịch, hễ gặp ai là lại tuyên truyền lần, nhưng chẳng ai tin đươc, đường đường là chủ quản của Mạc Sâm lại làm ra chuyện như vậy. trắng ra, ai có thể tưởng tượng được Cố Tần Thần luôn hiểu phong tình có thể làm ra chuyện lãng mạn như vậy.

      Nếu người trong câu chuyện là Tiêu Sơn đại công tử vẫn luôn được đồn đại là đoạn tụ, vẫn có khả năng.

      Hồ An và vợ Lý Sa Sa tới trễ cũng tin được, đặc biệt là Hồ An. Lúc bọn họ tới là giờ nghỉ trưa, với vợ ở phòng khách nghỉ ngơi lát, rồi Hồ An liền tự tìm nhà lớn.

      Tỏng phòng khách, ghế sofa, trái, phải, có hai nam nhân ngồi, người nhâm nhi rượu đỏ, người trầm mặc gì lật báo trong tay. Hồ An nhận lấy rượu đỏ Tiêu Sơn đưa tới, ngồi bên, cốc đế dài trong tay ta nhàng lay động, tầm mắt lại khóa chặt người ngồi đối diện: “Lão Cố, cậu bây giờ lại cùng bọn bàn chuyện đương sao?”

      Đuôi lông mày Cố Tần Thần nhếch lên, nhanh chóng nhìn chăm chú Hồ An và Tiêu Sơn, ý vị mặt hai người bọn họ bị trực tiếp bỏ qua, tùy tay bỏ từ báo xuống: “Có ý kiến?”

      " ý kiến, tớ chỉ hiếu kỳ”. Hồ An cười , ánh mắt bướng bỉnh nhằm chằm chằm Cố Tần Thần: “Tớ chỉ nghĩ cậu ba mươi tuổi rồi, còn xúc động như vậy sao?”

      Tiêu Sơn ngồi bên cạnh lên tiếng nén cười tới nội thương, cùng Cố Tần Thần lăn lộn mò mẫm nhiều năm như vậy, ai biết Cố Tần Thần là người lạnh lùng cỡ nào. Ai kêu người cậu ta mới chỉ hai mươi, ai kêu năm tháng vội vã trở lại.

      Tay cầm báo của Cố Tần Thần khẽ run, rất nhanh liền biết mất, ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững: “Đây phải là xúc động”.

      Ngữ khí Cố Tần Thần khẳng định chắc nịch, ngay cả Hạ Nhiễm mơ hồ tìm nước uống cũng thanh tỉnh, ngơ ngẩn vịn lấy cầu thang, ngừng thở, mắt chớp nhìn nam tử dưới lầu.

      Biểu tình của Cố Tần Thần tương đối bình tĩnh, tạm dừng lúc, lại tiếp: “Nếu như, chúng ta đều hai mươi tuổi, có thể chỉ là xúc động”.

      Hai mươi tuổi, độ tuổi huyết khí phương cương, chút hành vi này cũng có thể giải thích dễ dàng. Từ hai chín đến ba mươi, ràng chỉ có năm, nhưng cũng là năm dài nhất trong đời người.

      Hạ Nhiễm hình như có chút ràng, rồi lại có chút hồ đồ. muốn mở miệng gọi tên , lại chậm chạp lên tiếng. ánh mắt nhàng quét qua, Hạ Nhiễm phục hồi tinh thần nhìn lại, chính là Tiêu Sơn.

      Hai người nhìn nhau rồi cười khẽ, sau đó Hạ Nhiễm nghe thấy Tiêu Sơn : “ chính là , . Lão đại, câu thâm ảo quá, nghe hiểu”.

      Tiêu Sơn vốn định thêm vài câu, ai ngờ Cố Tần Thần chỉ đem báo trong tay bỏ qua bên, đứng dậy : “ hiểu thôi”.

      ------------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. Thanks ss

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :