1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Hết hồn, hóa ra tiểu thiên sứ số 1 bị mộng du
      meowluoiPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tâm lý đè nén nên cu cậu mộng du rồi. Thương.
      nhocchichika, thedarkmeowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 24: Lôi kéo

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu nghĩ tới, khó có khi ra cửa xa tí lại ngẫu nhiên gặp được Lâm Tư.

      Hai tháng trước ta công tác nước ngoài, vừa vặn giảm thời gian hai bên gặp mặt. Lâm Tư tồn tại trong thời gian này, Kỳ Diễu đổi mỗi tuần thăm vợ chồng nhà họ Lâm lần thành tháng hai lần, là do vừa mới tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Vợ chồng nhà họ Lâm cũng so đo, mới đầu bọn họ còn chủ động thay con trai nhắc đến hôn . Kỳ Diệu mang chuyện Lâm Tư bắt cá hai tay cho hai người, bởi vì thứ nhất muốn hai vị trưởng bối mất mặt, hai là người trong cuộc còn chưa có thừa nhân, tùy tiện mang việc này ra, chỉ sợ lại rơi vào cục diện bế tắc. Như vậy, chi bằng cứ tạm xử lý, mọi người đều ngầm hiểu, mọi việc cũng giải quyết được.

      Bao nhiêu trốn tránh Kỳ Diệu dự định, gần đây nhất khi thăm hai vợ chồng nhà họ Lâm cũng đề cập đến chuyện cưới gả, quyết định, cứ như vậy thôi. nghĩ rằng, vợ chồng nhà họ Lâm nhìn ra được cái gì, hoặc là, từ trong miệng con trai bọn họ thăm dò ra được cái gì. Thế nên, bọn họ tự biết đuối lý, nảy sinh ý nghĩ giống như .

      như vậy, bây giờ đối mặt với Lâm Tư cũng là chuyện tự nhiên.

      khéo, cũng đến đây.” Thời gian xa cách gặp lại khuôn mặt từng mê muội, trong đầu Kỳ Diệu vẫn như cũ tiêu tan, có thể vẫn tươi cười mở miệng, ý đồ đánh đòn phủ đầu.

      Lâm Tư thấy cười tiếng, ta tỉnh táo lại, cười thản nhiên hỏi , vì sao nhận điện thoại của ta.

      Nụ cười mặt của Kỳ Diệu nhạt .

      Kỳ , trong lòng hiểu, đến lúc ngả bài rồi.

      Lâm Tư, em cảm thấy, em vẫn nên gọi tiếng ‘ trai’ thôi.” tự chủ được cúi đầu xuống, lớn ràng.

      Lâm Tư nhìn chăm chú cúi xuống, thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.

      “Diệu Diệu em lời này là có ý gì?”

      “Em có ý gì, phải đều hiểu sao? Vì sao nhất định bắt em trắng ra?”

      Kỳ Diệu vẫn cúi đầu như cũ, vô ý thức cọ xát mũi chân xuống đất. Động tác quen thuộc này, trong lòng Lâm Tư cảm thấy yên tâm hơn chút.

      Mỗi lần Kỳ Diệu làm động tác này chứng tỏ trong lòng căng thẳng, ta lớn lên cùng , sao có thể hiểu chứ?

      Lâm Tư nhếch môi khẽ mỉm cười, nhấc chân tiến lên hai bước.

      “Thế nào? lẽ bởi vì chuyện khách hàng kia mà tức giận sao?” ta cúi người xuống, động cái cổ, cố gắng nhìn mặt , ai ngờ mặt còn chưa nhìn được, đối phương lùi về phía sau hai bước.

      Khuôn mặt Lâm Tư cứng đờ, nhưng lại lập tức khôi phục như ban đầu.

      vẫn còn so đo chuyện này sao?”

      ta đưa tay ra, vốn định ôm Kỳ Diệu vào trong lòng dụ dỗ tốt, ai ngờ lại tránh.

      “Diệu Diệu.” Lần này sắc mặt người đàn ông quả nhiên trở nên khó coi.

      Lâm Tư, em vẫn cảm thấy là người tốt.” ta nhìn ngẩng đầu lên, nghe nghiêm túc , “ thích người khác, có thể đừng diễn trò trước mặt em nữa được ? Đối với em và bé kia đều công bằng!”

      Lời vừa ra, gương mặt Lâm Tư cũng giữ được nữa.

      “Diệu Diệu! giải thích với em rồi, bé kia chỉ là quan hệ làm ăn, sao em vẫn còn hiểu lầm chứ?” ta nhịn được lại bước lên bước, thấy tiểu nương giống như mèo dựng lông, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn thẳng ta.

      muốn em mang chứng cứ ra đặt trước mặt , mới bằng lòng thừa nhận sao?” Ngay sau đó, trong giọng của xen lẫn tiếng khóc nức nở.

      Chất vấn xong, Kỳ Diệu thầm hận chính mình dễ dàng bị tâm tình thao túng - - ràng nghĩ kĩ, mặc kệ ta với mình cái gì, cũng mất khống chế, cũng rơi nước mắt.

      cắn chặt môi, nhúc nhích nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông. Lúc này Lâm Tư tự chủ được liếc nhìn xung quanh.

      Lời Kỳ Diệu vừa kia, động tĩnh có hơi lớn, thế nên người qua đường đều dùng ánh mắt dò xét bọn họ.

      Lâm Tư xấu mặt chịu được.

      Khuôn mặt người đàn ông dịu dàng xưa này khẽ nhíu lại.

      “Diệu Diệu!” Giống như là trách mắng đứa bé, ta mặt lên tiếng, mặt bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay , “Đừng cố tình gây ở chỗ này! Cùng quay về. Những “Chứng cớ” mà em kia, giải thích từng cái cho em. tin… Người kia bụng dạ khó lường, gửi lung tung cho em…”

      Người đàn ông nhíu mày lầm bầm, giống như trong lòng thích hoặc là cố ý cho bên cạnh nghe. Đáng tiếc, tâm tư Kỳ Diệu giờ phút này đều bị câu “Cố tình gây ” hấp dẫn.

      ta còn “Cố tình gây ”? ràng là ta làm sai trước, kết quả lại còn chỉ trích ?

      Kỳ Diệu hiểu: Từ lúc nào, Lâm Tư biến thành thế này?

      Mặt biến sắc.

      Có lẽ, lúc phát ra, ta đối với có kiên nhẫn.

      cảm xúc khó nên lời, Kỳ Diệu chút do dự thoát ra khỏi tay Lâm Tư.

      “Em với rồi, cần phải giải thích gì nữa!” Lúc người đàn ông kinh ngạc nhìn chăm chú, lại kéo ra khoảng cách lần nữa, “Về phía chú và dì, em hy vọng phối hợp với em, cùng nhau giải quyết vấn đề. Từ nay về sau, theo đuổi mỹ nữ của , em có cuộc sống của em, hai ta thiếu nợ nhau!”

      Lâm Tư quả thực kinh ngạc đến ngây người. ta nằm mơ cũng nghĩ tới, mười năm trước tiểu nha đầu luôn ở sau lưng ta gọi , mười năm sau giống như chim nép vào người, tiểu nương đối với ngoan ngoãn phục tùng, ngày có thể đứng trước mặt ta kháng cự.

      “Tạm biệt!” Kỳ Diệu tức giận ra hai chữ, sau đó xoay người muốn , ta mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo kéo lấy tay .

      “Diệu Diệu em đừng gây nữa! Nghe lời !”

      “Em có gây ! buông em ra!”

      Tức giận tích góp từng chút trong nháy mắt bộc phát, Kỳ Diệu rất ít khi thấy Lâm Tư đúng mực, ta ở đường lôi kéo .

      Nhưng mà, nghĩ cũng biết, dáng dấp giống như học sinh cấp 3, sao có thể là đối thủ của người gần ba mươi tuổi chứ? lâu sau, bị Lâm Tư kéo đến bên cạnh xe.

      Lâm Tư cảm thấy, ta mang nhét vào trong xe, trực tiếp đưa về nhà, để hai bên yên tĩnh lát, sau đó ta mới dụ dỗ , nhờ cha mẹ khuyên bảo, nhất định có thể dẹp yên phong ba này.

      Đáng tiếc, đời người như ý, lúc ta sắp đạt được mục đích, bàn tay mạnh mẽ cầm cổ tay phải của ta ngăn lại.
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh25 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 25: Cứu mỹ nhân.

      Edit: meowluoi

      Kế hoạch bị người khác cản trở, Lâm Tư tất nhiên muốn ngẩng đầu lên nhìn xem tên trình giảo kim kia là ai.

      Vì vậy, ta nhíu mày ngẩng đầu lên, trước mặt ta là gương mặt rất tuấn tú.

      “Làm gì thế? Làm gì thế? Bắt nạt dân nữ sao?”

      Thích!”

      Kỳ Diệu nghĩ tới tiết mục “ hùng cứu mỹ nhân” lúc “Nguy nan” cũng có thể gặp được.

      thất sao?

      Lâm Tư mơ hồ rồi.

      ta chưa bao giờ nghe Kỳ Diệu nhắc có trai hoặc họ thứ bảy.

      “Xin hỏi là ai?”

      ta nghĩ như vậy liền hỏi, ngờ được bị người này trừng mắt.

      hỏi tôi là ai sao? Tôi còn chưa hỏi là ai đấy! Kéo Kỳ Diệu nhà chúng tôi làm gì? A? Cẩn thận lão tử đánh !”

      Lời vừa ra, đừng là Lâm Tư chưa từng gặp mặt, ngay cả Kỳ Diệu biết , cũng tự chủ được ngơ ngẩn.

      Thích, Thích, Thích, Thích? đùa đúng ?

      cảm thấy Thích Mẫn Hạo giống như thủ lĩnh côn đồ, Kỳ Diệu thiếu chút nữa hoài nghi, có phải giống như Mạc Du, Mạc Nhiên, có em sinh đôi hay .

      Cũng may Lâm Tư bị hù sợ, vốn kéo tay Kỳ Diệu cũng tự chủ được buông lỏng ra.

      “Diệu Diệu, em biết ta sao?” Nhưng mà, Lâm Tư dễ bị lừa gạt, dù sao nhà bọn họ nuôi Kỳ Diệu mấy năm, có người thân nào, ta vẫn đại khái biết - - người đột nhiên xuất xưng là “ Thất”, hiển nhiên trong phạm vi biết của ta.

      “Biết! ấy là Thích của tôi!” Lâm Tư biết Kỳ Diệu, Kỳ Diệu tất nhiên cũng quen tính tình của ta, nghe ta hồ nghi hỏi, đương nhiên biết câu trả lời giúp tránh thoát người đàn ông này nhanh nhất.

      Vì vậy, chém đinh chặt sắt trả lời xong, thừa dịp bất ngờ tránh thoát, như làn gió trốn sau lưng Thích Mẫn Hạo.

      Thấy tình hình này, người tới tất nhiên càng dũng cảm.

      “Nhìn cái gì? Còn nhanh cút ?” Thích Mẫn Hạo trợn mắt với Lâm Tư - - là mắt vốn to rồi, lại trừng như vậy, tự nhiên tăng thêm mấy phần uy lực.

      Đáng tiếc, mặc dù con mắt Lâm Tư to bằng , cũng thấp hơn vài cm, nhưng lá gan lại như trong tưởng tượng của .

      “Vị tiên sinh này, tôi là vị hôn phu của Kỳ Diệu. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe , Diệu Diệu có người thân như vậy, mời tránh ra.”

      Vừa xong, cây ngay sợ chết đứng Thích Mẫn Hạo nhất thời sững sờ.

      Vị hôn phu sao?

      May mắn ở bên cạnh ảnh đế quốc dân sáu năm, Mạc Minh luôn kiêu ngạo, cho nên cũng học được ít. Vì vậy, cố nén xúc động quay lại nhìn Kỳ Diệu, trợn tròn hai mắt, yếu thế hỏi ngược lại: “Vị hôn phu? Vị hôn phu gì chứ? Em tôi phải lập gia đình, người làm như tôi sao lại biết chứ?”

      đến đây, khí thế giảm, nhìn tiểu nương sau lưng hỏi; “Diệu Diệu, người này là vị hôn phu của em sao?”

      dùng tay chỉ Lâm Tư, tin khinh thường .

      Dưới tình cảnh này, Kỳ Diệu cũng chỉ có thể lắc đầu.

      “Diệu Diệu!”

      “ ‘Diệu’ cái đầu ngươi ấy!” Lâm Tư nóng nảy, Thích Mẫn Hạo cho ta có cơ hội chen miệng vào, “Có phải mắt bị mù hay ? Diệu Diệu nhà chúng tôi rồi, còn mặt dày như vậy, có phải muốn lão tử đưa vào cục cảnh sát ?”

      xong, quay lại nhìn Kỳ Diệu: “, đừng để ý tới người biết xấu hổ này. Về sau ta còn quấy rầy em, em cứ gọi điện thoại cho , gọi mấy em, gọi là đến ngay.”

      Thích người này… diễn trò hù dọa người sao…

      Nghe Thích Mẫn Hạo “Dữ tợn” , Kỳ Diệu giống như hiểu ra được cái gì đó.

      Nhưng mà, việc trước mắt cần làm phải là xác nhận chân tướng, nhìn Lâm Tư cái, sau đó theo chân Thích Mẫn Hạo rời .

      Lâm Tư đương nhiên thể để người đàn ông biết từ đâu đến mang , nhưng người đàn ông này mạnh hơn ta, ánh mắt cũng dọa người hơn ta, mấu chốt chính là, Kỳ Diệu theo người ngoài này mà phải là ta - - đường càng ngày càng nhiều người vây xem, Lâm Tư muốn mất mặt xấu hổ đành tạm thời buông tha.

      Cứ như vậy, Kỳ Diệu được Thích Mẫn Hạo mang đến ngồi vào ghế sau xe oto.

      nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế lái phụ đeo kính râm. nghi ngờ, chính là…

      “Mạc tiên sinh…”

      Ngồi vào ghế sau, Kỳ Diệu miễn cưỡng nở nụ cười, chủ động mở miệng chào hỏi.

      Mạc Minh ngồi phía trước nhìn lát, rất nhanh nhìn chăm chú người đại diện ngồi bên cạnh.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Quả vài phút trước, trong lúc vô tình Mạc Minh nhìn thấy phía xa xa có hai người lôi lôi kéo kéo. Chuyện này đáng để quan tâm, nhưng cẩn thận nhìn lại, người kia hình như là “Bảo mẫu” chăm sóc hai đứa con trai của , thể để ý.

      Thấy có chuyện gì đó, tiện ra mặt nên bảo người đại diện ra ngoài xem.

      Đương nhiên là Thích Mẫn Hạo cam tâm tình nguyện cứu người - - dám bắt nạt em Kỳ Diệu của ta, chán sống rồi đúng ?

      Diễn xã hội đen thành nghiện, người đàn ông quan tâm thắt dây an toàn, quay đầu nhìn chăm chú nương ngồi ghế sau.

      “Kỳ Diệu, người kia là vị hôn phu của em sao?”

      Tiểu nương tự chủ được cúi đầu, lên tiếng.

      “Ách… tiện đừng , cũng sao.” Thích Mẫn Hạo thấy lời, trong lòng biết mình chạm vào khu cấm địa, bởi vậy, ta vội vàng cười , “Nhưng mà, nếu như ta là phần tử nguy hiểm, em vẫn nên cho bọn biết, nhỡ đâu làm hại đến bản thân em sao?”

      Kỳ Diệu nghe được lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp. ngẩng đầu lên, thấy Thích Mẫn Hạo nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ trả lời, Mạc Minh mặc dù giống ta nhìn chằm chằm , nhưng cũng khẽ nghiêng đầu, chú ý đến phản ứng của .

      Hai người kia chuyện phiếm với cũng nhiều, nhưng có thể cảm nhận được, hai người quan tâm đến .

      “Cảm ơn hai người. ta… từng là vị hôn phu của em, nhưng mà bây giờ phải rồi.”

      Thốt ra lời này, chỗ nào còn hiểu chứ? Sức tưởng tượng của Thích Mẫn Hạo phong phú nghĩ ngay đến các loại chuyện bội tình bội nghĩa cẩu huyết.

      Hừ, nhìn tiểu bạch kiểm ẻo lả kia liền biết ta phải là người tốt đẹp gì. Làm sao có thể giống ta và Mạc Minh, vừa nhìn là biết hai người vừa đẹp trai vừa là người đàn ông tốt.

      so sánh nữa, Thích Mẫn Hạo cười hai tiếng, an ủi tiểu nương: “Em cũng đừng buồn nữa. Loại người này, cần cũng được. Ngày mai, Thích giới thiệu cho em vài người tốt, tức chết ta!”

      Kỳ Diệu lúng túng cười gượng, nhưng mà, trong lòng ấm áp và dễ chịu.

      Đúng vậy, nghĩ đến Lâm Tư nữa. Cuộc sống mới của , bây giờ mới bắt đầu!

      Vì muốn nhanh chóng quẳng Lâm Tư ra sau đầu, Kỳ Diệu lập tức tươi cười, hỏi hai người sao lại ở đây.

      Nhưng vấn đề này, hỏi cũng biết đáp án. người là ảnh đế quốc dân, người là người đại diện tay sai của ảnh đế quốc dân, hai người cùng nhau xuất ở bên ngoài, tất nhiên phải là dạo phố, hiển nhiên, bọn họ có công việc ở gần đây.

      “Còn em, sao lại ở chỗ này? Mua đồ sao?” Lúc Thích Mẫn Hạo lái xe đường ta nhìn xung quanh, cũng phát gần đây có cửa hàng to nào.

      phải, em và người bạn hẹn gặp ở quán cà phê lát.” Kỳ Diệu , lại nhớ ra cái gì đó, “A nhưng mà! Các yên tâm, em vừa rồi định quay về, để Mạc Du và Mạc Nhiên ở nhà mình quá lâu.”

      “Ôi chao - - em cái gì thế? Nhân phẩm của em, bọn còn chưa tin sao?” Thích Mẫn Hạo đương nhiên cho bỏ rơi nhiệm vụ, “Đúng , Mạc Minh?”

      Ảnh đế đại nhân liếc ta cái, lên tiếng.

      “Cậu ấy im lặng chính là cam chịu.” Cảm thấy diễn viên nhà mình cũng nể mặt, rất sợ Kỳ Diệu bất an Thích Mẫn Hạo vội vàng thêm câu.

      Cũng may Mạc Minh có vạch trần ta, chỉ có ta thao thao bất tuyệt.

      “Tóm lại là bây giờ em định quay về, đúng .”

      “Dạ.”

      “Vậy tốt, bọn đưa em về.”

      “Làm phiền các quá.”

      “Ôi chao - - có phiền toái gì đâu.”

      Kỳ Diệu cười cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

      “Đúng rồi, công việc các làm xong chưa?”

      Thích Mẫn Hạo vừa mới muốn bọn họ chuẩn bị quay về công ty lát, liền hiểu ngụ ý của Kỳ Diệu, sau đó lập tức đổi giọng, “Hết việc rồi.”

      Hai mắt Kỳ Diệu lập tức tỏa sáng.

      “Vậy cùng nhau thôi? Em làm đồ ăn ngon, buổi tối làm thêm hai món, rất nhanh thôi!”

      Thích Mẫn Hạo thầm quả nhiên ngoài dự đoán, tiểu nương cùng ta kẻ xướng người họa. biết làm thế nào, lát sau ta bị người ngồi ghế lái phụ liếc mắt cái.

      “Ôi chao? Cậu đừng nhìn tớ như vậy! Dù sao bây giờ cũng sắp bốn giờ rồi, tí nữa về công ty, phải là lại ra ngoài ăn sao, có mệt hay ? có đồ ngon, làm sao lại chứ?” hề đề cập tới ý đồ của ta và Kỳ Diệu.

      “Cậu còn nhớ là có việc ở công ty cần xử lý ?” Mạc Minh dịu dàng hỏi ngược lại, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phát còn chưa đến ba rưỡi.

      “Tớ đương nhiên nhớ. Nhưng mà, những việc kia chạy được sao? Ngày mai xử lý cũng được.” Thích Mẫn Hạo lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ .

      “Muốn chính cậu…”

      “Tôi có làm khoai lang rim đường và bánh phô mai!”

      Ngay khi Mạc Minh chuẩn bị từ chối, phía sau vang lên câu nghe như râu ông nọ cắm cằm bà kia.

      đợi Thích Mẫn Hạo suy nghĩ cẩn thận lời Kỳ Diệu , lại nghe thấy tiếp: “Mạc tiên sinh, tôi nhớ lần trước qua, thích ăn pho mát và khoai lang, hơn nữa, tôi thấy cũng rất thích đồ ngọt, chuyện này khác, đến nếm thử sao?”

      Lời vừa ra, Thích Mẫn Hạo mở to mắt nhìn cũng bật cười.

      “Ha ha… Mạc Minh, xem ra, lúc tớ có ở đây, cậu chỉ lần vụng trộm thử tay nghề Kỳ Diệu?”

      Ảnh đế đại nhân lên tiếng, chỉ có sắc mặt trở nên khó coi.

      “Khụ khu… Việc này, tớ với Kỳ Diệu chuyện gì nên , là chính cậu tự bại lộ, chuyện này liên quan đến tớ.”

      Hết lần này đến lần khác đầu sỏ gây chuyện đều năng hùng hồn đầy lý lẽ, tuy ngăn cách bởi cặp kính mát, vẫn nhịn được lườm khuôn mặt vô sỉ kia.

      Đúng lúc này, nương càng nghe càng cảm thấy mê mang lên tiếng: “Các cái gì thế? Bại lộ cái gì?”

      Việc đến nước này, Thích Mẫn Hạo cũng có ý định giấu giếm, thừa dịp phía trước có đèn đỏ, ta dừng lại, tranh thủ quay lại cười : “ phải em nhìn ra rồi sao? Ảnh đế quốc dân của chúng ta, đặc biệt thích ăn đồ ngọt.”

      Kỳ Diệu sững sờ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

      A - - hóa ra là chuyện này.

      Tiểu nương cẩn thận nghĩ lại, hình như các tạp trí lớn đều có đề cập tới chuyện Mạc Minh mê đồ ngọt.

      Thế nên, lại phát ra được bí mật mới của sao?

      Nghĩ đến đây, tiểu nha đầu kìm nén được, cười khẽ tiếng.

      “Khụ khụ! cần cười! Nghiêm túc chút. Cười nhạo ảnh đế quốc dân là đúng, coi chừng bị fan nữ săn đuổi đó.”

      “Em… Ha ha…Em cười nhạo, được ?”

      “Vậy em cũng cần cười, biểu tốt chút, em hiểu .”

      “A, em sai rồi.”

      “…Hai người quậy đủ chưa?”

      Hai người người xướng người đáp, cuối cùng làm gương mặt tuấn tú của ảnh đế quốc dân biến thành màu đen.

      “Ách, khụ… Kỳ , chuyện này có gì đâu? Tôi cảm thấy rất tốt.” Kỳ Diệu biết Mạc Minh được thời gian, quan hệ hai người thể bằng với Thích Mẫn Hạo, vì vậy, ngừng cười, nghiêm túc phát biểu cái nhìn của mình, “Hơn nữa, nếu chuyện này bị fan và truyền thông biết được, bọn họ chỉ cảm thấy là đáng thôi?”

      “…”

      , nên tin tôi, chừng đống fan nữ ‘Gửi điểm tâm ngọt’ đến cho ấy chứ!”

      chính là vì phòng ngừa tình huống này xuất , mới cố ý giấu giếm thích ăn đồ ăn ngọt được ?

      “Nhưng mà… Hay là thôi , muốn ăn cái gì, tôi làm cho ăn là được.”

      Kỳ Diệu xoay chuyển lời , ngờ được người vô tâm, người nghe hữu ý.

      Thích Mẫn Hạo hơi sững sờ, nhìn đèn xanh phía trước sáng lên, ma xui quỷ khiến liền cười.

      “Này, hay lắm, Mạc Minh muốn ăn cái gì, có thể nhờ cậy vào em rồi?”

      thành vấn đề, cứ giao cho em.”

      Kỳ Diệu vỗ ngực đảm bảo.

      “Ai nha - - cái này là lòng, cần phải thay cậu ấy chạy chân để thỏa mãn đầu lưỡi bắt bẻ của cậu ấy nữa rồi.”

      “A? Em cảm thấy…Em cảm thấy Mạc tiên sinh có kén ăn đấy chứ? Em làm cái gì ấy đều ăn, giống Mạc Du và Mạc Nhiên.”

      Thích Mẫn Hạo bật cười.

      “Cậu ấy kén chọn sao? Cậu ấy…” Vừa mới định vạch trần diễn viên nhà mình, Thích Mẫn Hạo liền bị người đàn ông nhịn được nữa trừng mắt, “Khụ khụ… Được rồi, chuyên tâm lái xe, hai người cứ chuyện .”

      Kỳ Diệu lúng túng.

      chuyện được nửa… còn “Hai người cứ chuyện”, và ảnh đế quốc dân có gì để chứ, cũng nhìn chút có bộ dáng người ngoài cách xa ngàn dặm…

      Suy nghĩ lại ba tháng nay ngẫu nhiên chung sống mấy lần, ngoại trừ tranh chấp về vấn đề chăm sóc hai đứa bé, hai người chuyện mấy, Kỳ Diệu cảm thấy, vị ảnh đế quốc dân này dễ tiếp cận - - hiểu được sao có thể ngụy trang được trước mặt fan và truyền thông, cơ hồ đem và mọi người lừa!

      Thế nên, hiểu lắm, và vị ảnh đế này có gì để - - cho dù cố gắng tìm vài chuyện, người ta cũng trả lời , cũng có cách nào!

      Trừ phi…

      Suy nghĩ đến gì đó, Kỳ Diệu rục rịch.

      “Mạc tiên sinh, Thích, em có thể hỏi hai người chút chuyện ?”
      Last edited: 21/3/17
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh25 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 26: Mua sắm.

      Edit: meowluoi

      Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng Kỳ Diệu xưa này là người thẳng thắn, vì vậy thẳng thắn hỏi, gần đây nhất Mạc Minh có thể dẫn tham dự số trường hợp được .

      Dù sao danh nghĩa cũng là trợ lý riêng của Mạc Minh, chăm sóc hai tiểu gia hỏa, ngẫu nhiên với về hiệp ước trong hợp đồng, mang gặp người quen, đây cũng phải là cầu quá đáng chứ?

      Nghe tiểu nương quang minh chính đại đưa ra cầu, hai người đàn ông đều có lập tức tiếp. Làm hại Kỳ Diệu nửa đường muốn bỏ cuộc, người lái xe mới , gần đây nhất có buổi dạ tiệc đúng ?

      “Nếu vậy cậu mang Kỳ Diệu thôi. Mỗi lần đều mang tớ , nhỡ đâu mọi người hiểu lầm cái gì, vậy tốt.”

      Thích Mẫn Hạo xong, liền bị Mạc Minh chút lưu tình liếc mắt xem thường.

      “Tớ chưa từng muốn dẫn cậu , là chính cậu tự mình muốn theo.”

      phải là tớ sợ cậu đột nhiên động kinh, bộc lộ bản tính dọa người ta sao!”

      Mạc Minh nghiêng đầu nhìn ta, .

      Kỳ Diệu ngồi ghế sau nghe được buồn cười.

      Hóa ra ảnh đế quốc dân ngụy trang. bội phục - - hoàn toàn là hai tính cách.

      “Này, Kỳ Diệu, với em, tham gia dạ tiệc này, em phải ăn mặc cẩn thận, ngàn vạn lần được xinh đẹp.” Đột nhiên nghe Thích Mẫn Hạo với .

      “Tại sao vậy?” nương kinh nghiệm sống chưa nhiều bày tỏ hiểu.

      “Bởi vì Mạc Minh chưa mang theo bạn bao giờ, em đột nhiên ở bên cạnh cậu ấy, đám người kia nhất định ầm ĩ. Nếu hại Mạc Minh truyền ra scandal… Cái gì mà “Bạn thần bí kiêu căng” các loại, tốt, đúng ?”

      Hai chữ cuối cùng kia, ta với Mạc Minh ngồi ghế lái phụ - - tỏ ra là suy nghĩ đến nghệ sĩ nhà mình.

      Đáng tiếc, ảnh đế người ta vẫn mặt lạnh, tỏ ý kiến gì.

      “Ách, nhưng mà… Nếu em xuất , có người chú ý đến em, em ăn mặc có ích lợi gì chứ?” Kỳ Diệu vẫn hiểu.

      “An phận so với kiêu căng tốt hơn, khi em lộ mặt nhiều lần, mọi người quen rồi, danh tiếng này biến mất, về sau em mặc thế nào mặc.”

      Kỳ Diệu: “…”

      đột nhiên cảm giác được, Thích Mẫn Hạo những chuyện này với , chính là điều thừa.

      Thu hồi vẻ mặt, len lén liếc nhìn Mạc Minh.

      “Mạc tiên sinh, tôi có thể theo tham gia tiệc mà Thích ?”

      xong, che giấu trái tim đập nhanh, đợi đối phương trả lời.

      “Tùy tiện.”

      Kỳ Diệu lập tức tươi cười rạng rỡ.

      “Cảm ơn!” kìm được vui mừng cảm ơn, bắt đầu nghĩ mình nên mặc trang phục gì.

      “Em có lễ phục thích hợp ?” may là lúc thầm tính toán, Thích Mẫn Hạo suy nghĩ chu toàn chủ động đề cập đến.

      “Em suy nghĩ…” suy nghĩ lát, “Hình như có.”

      Nên thuê cái - - mua sao? Con đường bây giờ của phải là là minh tinh, mua lễ phục làm gì chứ?

      “Vậy hôm nào em rảnh? dẫn em mua.”

      cần cần, em tự mình xem, chọn cái thích hợp, thuê cả đêm cũng tốn tiền lắm.”

      “Thuê?” Thích Mẫn Hạo nghiêng đầu nhìn , lại liếc xéo Mạc Minh rồi quay đầu lại, “Kỳ Diệu à, nếu để em thay dự tiệc tối với Mạc Minh, tiền lễ phục kia, đương nhiên là Thích mua cho em rồi.”

      “Sao em biết xấu hổ chứ? cần, cần đâu, em cũng thường xuyên tham dự tiệc, mua mới để trong tủ quần áo lãng phí!”

      “Sao lại lãng phí chứ? Là con , trong tủ vĩnh viễn thể thiếu bộ lễ phục. Sau này em có cơ hội tham gia yến tiệc kiểu này, chuẩn bị nhiều lễ phục đẹp có cái gì đúng chứ?”

      Đúng nhỉ?

      Nghe đối phương đến đây, hai mắt Kỳ Diệu nhịn được tỏa sáng.

      Về sau ít cơ hội tham gia dự tiệc sao? Có phải ám chỉ, bọn họ muốn nâng đỡ ? lẽ… thành tâm thành ý chăm sóc hai tiểu gia hỏa, được bọn họ công nhận, nên bọn họ muốn cảm ơn sao?

      Kỳ Diệu vui mừng nghĩ, cũng ngờ Mạc Minh trầm mặc ít lại thình lình nhảy ra, hỏi câu: “Cậu muốn mua quần áo cho ấy sao?”

      “Đúng vậy?” Thích Mẫn Hạo cây ngay sợ chết đứng, cười “Ha ha” tiếng, “Việc này phải là… Công ty chi trả phần sao, cũng hẳn là tớ móc tiền túi ra…” xong, ta lại nhìn tiểu nương thông qua gương, “Thế nên Kỳ Diệu à, em phải ngại, lễ phục này là công ty mua, chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi.”

      “Mượn hoa hiến phật, cũng là qua tay cậu.” Kỳ Diệu vừa định mở miệng bày tỏ lòng biết ơn cũng từ chối lần nữa, ảnh đế đại nhân tích chữ như vàng lại lên tiếng, “Chẳng lẽ cậu biết, người đàn ông mua quần áo cho phụ nữ đại biểu cái gì sao?”

      Lời vừa ra, hai người vừa mới còn đẩy tới đẩy lui đều sững sờ. Thích Mẫn Hạo phản ứng nhanh hơn ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn tiểu nương ngồi ghế sau.

      “Kỳ Diệu, có ý kia, em đừng hiểu lầm.” ta đợi được mở miệng giải thích, mới nghĩ tới vừa rồi mình giải thích có thể làm người ta tổn thương, “ phải, ý của phải là em tốt, chỉ là, ách… Em hiểu, có ý đó đâu?”

      “…Vâng.”

      vốn cũng nghĩ tới phương diện kia, nếu phải đột nhiên Mạc Minh nhắc tới…

      Kỳ Diệu lén nhìn ảnh đế quốc dân điềm nhiên như .

      Thích cả hai là người trong cuộc đều nghĩ tới cái này, người ngoài cuộc thèm đếm xỉa như sao lại nghĩ tới cái này…

      “Thế nên, cần đâu ạ. Ý tốt của em hiểu, em có thể tự mình giải quyết.” Thu hồi tâm tư dư thừa, Kỳ Diệu cười với người ngồi phía trước qua gương chiếu hậu.

      “Vậy cũng được. Nếu có vấn đề gì, em có thể liên lạc với , giúp em giải quyết.”

      “Được ạ.”

      Bàn bạc song, trong xe có người chuyên, Thích Mẫn Hạo còn muốn gì đó, để giảm bớt lúng túng vừa nãy, trong lúc vô tình thấy Mạc Minh nhắm mắt dưỡng thần, ta biết Mạc Minh ngủ, người đại diện lựa chọn im miệng.

      Khoảng mười phút sau, xe màu đen có rèm che rẽ vào tiểu khu. Kỳ Diệu mới đột nhiên nhớ tới, quên mua quà cho hai đứa bé.

      được, mua cho hai đứa bé, mình thể giữ lời.” Đối mặt với Thích Mẫn Hạo đề nghị “Lần sau bổ sung”, Kỳ Diệu lắc đầu liên tục, “Em mua ít đồ ăn, hai người cứ lên trước , gần đây có cửa hàng lớn và bán nhiều thứ, dù sao cũng xa lắm.”

      “Dù sao cũng gần đây, lái xe qua đó .” Sau đó, hai người liền nghe ảnh đế quốc dân còn buồn ngủ thình lình .

      Thích Mẫn Hạo và Kỳ Diệu nhìn nhau.

      “Ý của là… muốn cùng bọn tôi mua quà sao?”

      Thực tế, Mạc Minh phải muốn mua qua cho hai đứa con trai. lấy tốc độ nhanh nhất hiểu được, người đại diện của mình thích tham gia náo nhiệt, chắc chắn kiên trì đưa tiểu nha đầu mua quà. cách khác, bọn họ để mình ở chỗ này, bảo lên lầu với hai tiểu gia hỏa trước.

      Đối với an bài này, cũng … thích lắm.

      Để mình đối mặt với ánh mắt lấp lánh của hai đứa bé, còn bằng để ở trong xe ngủ.

      “Lái xe.”

      Đối mặt với Kỳ Diệu khó có thể tin đưa ra câu hỏi, Mạc Minh đưa ra cầu với người đại diện.

      Thích Mẫn Hạo liền hiểu ra được cái gì đó.

      Tính cách nửa sống nửa chết này của Mạc Minh, có thể mua quà cho hai tiểu gia hỏa sao?

      Hiển nhiên, người đại diện là tay sai của nghệ sĩ nhà mình nên hiểu tâm tư của . ta nghiêng đầu nhìn Kỳ Diệu, tiểu nương này quá non nớt hiểu được lòng người hiểm ác, mới có thể bị ảnh đế quốc dân lừa.

      Ảnh đế quốc dân đáng thương cứ như vậy bị coi là người “Hiểm ác”.

      Nhưng bất luận là như thế nào, quà vẫn phải chọn, nguyên liệu nấu ăn cũng phải mua. Vì làm trễ nải thời gian hưởng dụng mỹ thực - - , là vì làm trễ nải thời gian Kỳ Diệu làm cơm tối, Thích Mẫn Hạo nhiều lời, vội vàng đánh tay lái, lái xe đến thẳng mục tiêu.

      Lúc này, hai người đàn ông ai cũng nghĩ đến, đợi bọn họ đỗ xe vào tầng hầm gara, mọi thứ đều do bọn họ quyết định.

      “Ai nha, phải luôn mang theo ‘Ba thứ đồ’ bên người sao? Mũ đâu, mà thôi cần đội, trời nóng như vậy, đội vào khiến người khác chú ý, kính râm đeo là thích hợp nhất, khẩu trang cũng ok. Nửa gương mặt đều che kín, còn lo lắng có người nhận ra ?”

      “Là muốn mua quà cho bọn chúng, tại sao tôi phải ?”

      “Ôi chao? là ba, sao lại lạnh lùng như thế? Quà là tôi bỏ tiền ra, nếu như Mạc Du, Mạc Nhiên biết ba bọn chúng và tôi cùng nhau chọn, có biết bọn chúng cao hứng ?

      Mạc Minh lên tiếng, mặt thay đổi nhìn .

      “Được rồi, ảnh đế đại nhân, cần phải kiêu ngạo như vậy, mua quà thôi mà…Tôi bảo đảm, trong vòng nửa tiếng mua xong, chiếm dụng quá nhiều thời gian của .” Thấy người đàn ông bị lay động, cắn răng , “Hai mươi phút! Hai mươi phút được ?”

      Mạc Minh muốn cò kè mặc cả với , vừa muốn mở miệng từ chối, đột nhiên tiểu nha đầu vươn tay ra, cầm lấy cánh tay kéo ra ngoài.

      thôi thôi…”

      “…”

      , gặp người phụ nữ nhìn thấy thét chói tai, người phụ nữ phá vòng vây lao vào ôm , cũng gặp người phụ nữ nắm tay vui đến phát khóc, nhưng chưa gặp ai cầm tay kéo ra ngoài.

      Ba phút sau, khuôn mặt ảnh đế quốc dân đen lại, đứng chen chúc trong thang máy. May có Thích Mẫn Hạo hiểu thay cản trở, bị người khác đè vào. Còn người phụ nữ hại đến đây…

      Xuyên qua kính râm màu xanh, chứng kiến Kỳ Diệu bị dòng người mới tiến vào chen lấn lảo đảo, động vào người , thuận tiện… còn giẫm vào phát.

      Ảnh đế quốc dân nhíu mày.

      “A nha! … Ách, xin lỗi, xin lỗi…”

      Kỳ Diệu phát mình giẫm vào kim chủ phát, vội vàng quay đầu xin lỗi, nhưng may có người to con phía trước chen vào.

      cái chớp mắt, nương sắp mất cân bằng.

      Ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay mạnh mẽ ổn định thân thể nhắn xinh xắn của , mang ôm vào trong ngực mình.

      Kỳ Diệu ngẩn người, vô ý ngẩng mặt lên nhìn mặt Mạc Minh.

      sao… Tuy thay ngăn cản phen, nhưng ánh mắt lạnh lùng có thể lạnh chết người.

      Kỳ Diệu lo lắng cúi thấp đầu, cộng thêm người trai tráng phía trước kia lại bắt đầu chen lấn , có cách nào khác, dứt khoát cúi đầu tựa vào người Mạc Minh.

      Ảnh đế quốc dân cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, thấy thân thể nho của ở trong lòng mình, ngoan ngoãn giống như con mèo , trong lòng cảm thấy chán ghét, mà còn thoải mái.

      Nhưng mà, tâm tình này rất nhanh liền tan thành mây khói. Đợi đến khi đám người chen chúc ra khỏi thang máy, sắc mặt ảnh đế quốc dân lập tức lại khôi phục như ban đầu.

      Đúng vậy, Mạc Minh mình bước nhanh phía trước, hai người phía sau dám tùy tiện trêu chọc .

      “Bình thường ấy cũng như thế này sao?” Kỳ Diệu sóng vai cùng Thích Mẫn Hạo, thấp giọng hỏi.

      “Như thế này là sao?” Thích Mẫn Hạo nhất thời hiểu ý .

      “Chính là giống như bây giờ, ai hợp ý ấy bị ném ở sau lưng, sợ chúng ta lạc sao.”

      “Phốc… Khụ khụ, bình thường có chọc giận cậu ấy, cậu ấy có tức giận, dĩ nhiên như vậy.”

      Nghe người đàn ông xong, Kỳ Diệu ngước mắt liếc nhìn .

      “Trách em sao?” nháy mắt ra hiệu , “Em cũng chỉ muốn cho ấy và bọn trẻ thân hơn chút…”

      hiểu - - biết ý tốt của em, cho nên phải giúp đỡ em cùng nhau chọc cậu ấy sao.”

      “Vẫn là Thích tốt nhất.”

      “Đó là - -”

      Mạc Minh phía trước trầm mặc, thầm nghĩ tiểu nha đầu kia biết thính lực rất nhạy cảm sao, lẽ nào ngay cả Thích Mẫn Hạo cũng quên chuyện này?

      ràng, người đại diện của cố ý.

      “Này, em hỏi , tính tình thối này của ấy có từ sao?”

      “Cái này cũng biết, lúc học đại học mới quen biết cậu ấy. Nhưng mà theo quan sát, tính tình như vậy, tám phần là do trời sinh, người nào có thể rèn luyện đạt tới đỉnh cao như cậu ấy chứ.”

      “Có đạo lý.”

      nam nữ ở sau lưng hứng trí bừng bừng thảo luận, người phía trước cuối cùng nhịn được nữa.

      Mạc Minh thình lình dừng bước chân lại, lạnh như băng quay đầu nhìn hai người bọn họ: “ đủ chưa? đủ làm việc nhanh lên.”

      Kỳ Diệu sợ hết hồn, rồi quýnh lên: Hóa ra nghe được sao?

      thề, ở sau lưng bình luận ảnh đế là đúng.

      Hai nam nữ tiến vào cửa hàng lớn và bán đa dạng các loại đồ. Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo chọn sách, Mạc Minh đứng bên cạnh quan sát. lát sau, Kỳ Diệu phát có gì đó đúng - - người giúp đỡ chọn lựa sách thiếu nhi phải là ba đứa bé! kéo Mạc Minh đến đây còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chuyên môn của là nhìn xem sao?

      Kỳ Diệu cho rằng như vậy được, vì vậy, bỏ sách xuống túm Mạc Minh qua cùng chọn.

      Ảnh đế quốc dân bất đắc dĩ.

      Sách ngây thơ như vậy…

      “Tôi hiểu mấy cái này.” đành phải dịu dàng kiếm cớ, cho dù cái này cũng là .

      “Có cái gì hiểu chứ? Đứa bé năm sáu tuổi đều thích sách, điểm cơ bản nhất mà cũng đoán ra sao?” Kỳ Diệu khách khí phản bác, muốn hai tiểu gia hỏa cao hứng, “Bên này là sách thiếu nhi, chọn .”

      “…” Kế sách thành, ảnh đế quốc dân lại nghĩ ra kế mới, “Tôi biết Mạc Du thích đọc cái gì.”

      “Tôi cho biết.”

      “…”

      Người phụ nữ này quyết tâm muốn tham gia đúng ?

      nhíu mày, ảnh đế quốc dân lại nghe “Trợ lý riêng” mở máy ra hát tiếp: “Con trai lớn của thích thể loại mà có tình tiết căng thẳng, các chuyện về thể loại giả tưởng thám hiểm, còn có thể loại suy luận nó cũng thích, nhưng mà cuốn nào quá phức tạp nó hiểu. Nhưng sách khoa học giống như mười vạn câu hỏi vì sao nó cũng thích. Sách thiên văn, địa lý, nhân văn, chỉ cần quá thâm ảo, kiến thức nửa vời của nó, cũng có thể cảm nhận được. Tôi cảm thấy, đứa bé này tương lai văn võ song toàn.”

      Tiểu nương thao thao bất tuyệt , hoàn toàn phát mặt dịu dàng vui vẻ, dường như người khen trong miệng chính là đứa bé sinh ra. Đương nhiên, cũng chú ý, Mạc Minh nghe nhìn chăm chú gò má chớp mắt, bị thu hút bởi nụ cười dịu dàng của .

      nghĩ, vừa mắt hơn tất cả những người mà từng gặp.
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :