1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 20: Bàn bạc

      Edit: meowluoi

      Quả , vị ảnh đế quốc dân này ở trong con mắt quần chúng là người bình dị gần gũi, lịch đẹp trai, đối với hai đứa con trai, chính là thái độ nghiêm túc thận trọng, người đàn ông lạnh lùng có tình người, ngày đó ở trước mặt , miệng lưỡi trơn tru, là quái thai thể hiểu được. Thay đổi phong phú như vậy, trừ đa nhân cách trong truyền thuyết, Kỳ Diệu thể nghĩ ra được nguyên nhân khác.

      Nhìn lại Mạc Minh lúc này, hình như lại biến thành người ăn khéo léo, vô liêm sỉ.

      Kỳ Diệu là bội phục .

      “Ai nha, tôi mặc kệ. Dù sao có tư cách tước đoạt quyền lợi hưởng thụ lúc của hai đứa bé, mỗi ngày bắt bọn chúng học này học nọ còn chưa tính, ăn chút đồ ăn vặt cũng được, nên mang bọn chúng đến miếu tu làm hòa thượng luôn !”

      Mắt Mạc Minh nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Diệu.

      “Kỳ tiểu thư, có phải nhầm vị trí của mình rồi ?”

      “Vị trí gì? Người sai là mới đúng! ràng là ba đứa bé, vài tuần đến thăm bọn chúng lần, biết tình hình đứa bé lớn lên, biết tâm lý của bọn chúng, còn ở chỗ này khoa tay múa chân, lập ra quy định có lý này, nên có lương tâm chút, có người làm cha như vậy sao?”

      Kỳ Diệu kích động, thao thao bất tuyệt . Khi ý thức được xong rồi, phát mình lại quên mất tất cả mọi thứ. quẫn bách, khẽ rụt cổ cái, quan sát người đàn ông từ xuống dưới có gì biến hóa quá mức.

      Trong phòng khách rất yên tĩnh, dường như rất lâu sau, mới thấy người đàn ông chút hoang mang rút ra tờ khăn lau lau miệng, trầm giọng : “Mẹ bọn chúng có bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng, tôi hy vọng tương lai bọn chúng cũng như vậy.”

      Ngoài dự đoán lời vừa ra Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.

      Lần đầu tiên Mạc Minh về mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên trước mặt .

      đột nhiên biết phải làm sao.

      Cảm giác trở tay kịp này cũng chỉ duy trì trong chốc lát, hồi phục lại tinh thần rất nhanh, ra đấy là lý do Mạc Minh cho phép hai đứa bé ăn nhiều đồ ngọt.

      Kỳ , giống như bề ngoài quan tâm đến con trai đúng ?

      Nghĩ tới đây, tâm tình Kỳ Diệu đột nhiên thoải mái hơn.

      “Tôi hiểu. Cho tôi mạo muội hỏi câu, mẹ bọn chúng bị bệnh tiểu đường, là loại nào?” cẩn thận hỏi thăm.

      lắm.”

      “…”

      Vừa mới nghĩ người đàn ông này rất quan tâm đến con trai xong.

      Kỳ Diệu giật giật khóe miệng, lại hỏi năm nay Mạc Minh có mang Mạc Du và Mạc Nhiên bệnh việm kiểm tra lượng đường máu hay .

      Mạc Minh liếc mắt nhìn cái, ầm ĩ lát, hóa ra cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.

      rồi.”

      “Chỉ tiêu thế nào?”

      “Bình thường.”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu tự chủ được thở phào nhõm.

      xin lỗi, lúc trước tôi biết trong này có tình. Nhưng mà yên tâm, tôi làm điểm tâm ngọt khống chế lượng đường, hơn nữa cho bọn chúng ăn nhiều…” thành tâm thành ý xin lỗi, bất đắc dĩ , liền bắt gặp ánh mắt người đàn ông dịu dàng.

      vì sai lầm của chính mình mà kiếm cớ sao?”

      Kỳ Diệu lập tức cứng họng.

      “Đúng vậy! Là tôi đúng, đều là lỗi của tôi. Nhưng mà Mạc tiên sinh, bình tĩnh nghĩ mà xem, xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại giáng gậy xuống. Có câu thành ngữ rất hay, tốt quá hóa dở. bảo Mạc Du và Mạc Nhiên ăn ít đường, ra là vì suy nghĩ cho tương lai bọn chúng, nhưng mà đường cũng là phần dinh dưỡng trong cơ thể của chúng ta, lẽ nào còn có thể cho bọn chúng ăn cơm sao?” Kỳ Diệu là nương dám làm dám chịu, cắn răng cái, giậm chân cái, trực tiếp thừa nhận sai lầm của , nhưng mà cùng lúc đó, có ý định buông tha cho ý kiến của mình, “Thế nên, từ hôm nay trở , tôi chú ý đến lượng đường bọn chúng hấp thụ mỗi ngày, dựa điều này, tôi vẫn làm điểm tâm cho bọn chúng ăn như cũ.”

      Thấy Mạc Minh định mở miệng chuyện, lại trước bước: “Điểm tâm chỉ là đồ ngọt, đồ mặn và nhạt cũng được đúng ?”

      Mạc Minh hiểu nương này sao lại cố chấp như vậy, vì sao phải làm điểm tâm cho Mạc Du và Mạc Nhiên chứ?

      chắc chắn nhạt ăn ngon sao?” muốn tranh luận chính diện với , lạnh lùng hỏi câu ngược lại.

      “Chắc chắn sao? Con trai ăn thanh đạm, rau trộn có muối cũng có thể ăn rất ngon lành, những thứ này dùng trứng gà và sữa làm điểm tâm, bọn chúng có thể ăn trôi sao?” Tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt tất nhiên, trực tiếp nhìn .

      Lần đầu tiên Mạc Minh cảm thấy, hóa ra nuôi dưỡng con trai quá tốt, cũng hẳn là chuyện tốt.

      “Tùy làm thế nào làm.” Người đàn ông bị nghẹn muốn tiếp tục tranh cãi với người phụ nữ trước mặt nữa, xong mấy chữ này, lại cảm thấy hơi hối hận.

      “Mỗi tháng chỉ được ăn hai lần,” Vì vậy, ma xui quỷ khiến thêm câu.

      Kỳ Diệu dằn lòng.

      “Đồng ý.”

      Như thế nào lại có cảm giác bán con trai nhỉ…

      Mạc Minh tự chủ ngắm thêm vài lần, hai đầu lông mày lộ ra chút tâm tình.

      Đúng lúc này, thấy tiểu nha đầu nhíu lông mày với , : “Này, , tay nghề của tôi tệ phải ?”

      Mạc Minh trầm mặc chốc lát.

      “…Ừ.”

      Ha ha, rất thành .

      Vốn ôm hi vọng nhận được câu trả lời, kết quả lại ngoài ý muốn nhận được câu trả lời khẳng định của người đàn ông, Kỳ Diệu nương rất tự tin về tài nấu nướng của bản thân cảm thấy rất vui vẻ.

      “Vậy được. Nếu Mạc tiên sinh thích, về sau, tôi có thể thường làm cho ăn.” Chỉ cần thường xuyên đến thăm hai đứa bé, thuận tiện cho tôi làm quen với .

      Trong lòng tính toán, Kỳ Diệu nương cười tủm tỉm với người đàn ông trước mặt.

      “… cần.”

      Tiểu nha đầu phát cáu.

      “Vì sao lại cần chứ? có bệnh tiểu đường mà!”

      Mạc Minh nghe lời , trong đầu chỉ xuất gương mặt Thích Mẫn Hạo chế nhạo.

      Nếu như bị fan nữ biết thích ăn món điểm tâm ngọt…

      Ken két.

      Mạc Minh xóa bỏ hình ảnh người đại diện trong đầu, bởi vì hương vị trong miệng mà khẽ nhếch khóe miệng.

      thể thừa nhận, làm món điểm tâm ngọt rất ngon. Thế nên…

      “Lúc khác .” Ảnh đế quốc dân nhàng , từ ghế salon đứng dậy.

      làm gì thế?” Kỳ Diệu đột nhiên có dự cảm xấu.

      .”

      Quả nhiên!

      cái gì chứ? đến rồi, ở lại ăn cơm tối !”

      Thấy người đàn ông lạnh lùng nhìn , Kỳ Diệu vội vàng đổi giọng, “ phải là vừa mới công nhận tay nghề của tôi sao? xem, hôm nay Thích đến cùng , còn muốn tự mình ra ngoài ăn, rất phiền toái đúng ?”

      xem là thiếu gia lúc nào cũng cần người hầu hạ sao? có Thích Mẫn Hạo bên cạnh được à?

      Tuy nghĩ vậy, cuối cùng Mạc Minh vẫn ở lại.

      Tài nấu nướng của coi như tệ.
      Last edited: 23/4/17
      Phong nguyet, lan anh ngo, aaab24 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 21: Tìm ra manh mối

      Edit: meowluoi

      Mạc Du và Mạc Nhiên mặc dù bị hù dọa vì hai người tranh chấp, nhưng đợi đến tối, tâm tình bọn chúng quay về như ban đầu. Bởi vì, bọn chúng dự tính ba ngồi tiếng rồi rời , thế nhưng lại ở lại, còn ăn tối cùng với bọn chúng.

      bữa cơm này, hai tiểu gia hỏa ăn rất ngon, nếu phải Kỳ Diệu cười nhắc nhở bọn chúng, ăn tiếp biến thành heo mập, bọn chúng nhất định ăn tiếp.

      Sau khi ăn xong, Kỳ Diệu bắt đầu rửa bát, hai tiểu gia hỏa muốn giúp , nhưng lại thể bỏ đươc nhìn ba, vì vậy đứng ở góc, chốc lát lại nhìn bóng lưng trong phòng bếp, chốc lát lại nhìn người đàn ông trong phòng khách.

      Mạc Minh thấy hai tiểu gia hỏa đứng ở đó động, tới hỏi bọn chúng làm cái gì.

      Ba chủ động chuyện với bọn chúng, là vui!

      Đáng tiếc, hai tiểu tử dám cho ba biết , chỉ ngước mắt lên nhìn cha, Mạc Nhiên đáng thương bắt đầu lên tiếng: “Ba, chuyện ngày hôm nay, là con và đúng, về sau bọn con nhất định nghe lời, cũng ăn đồ ăn vặt nữa.”

      xong, cậu dè dặt nhìn sắc mặt Mạc Minh, phát thấy lông mày ba hơi động, đứa bé năm tuổi cũng hiểu ba suy nghĩ gì, đành phải kiên trì tiếp tục : “Như vậy… Như vậy , lúc ba bận làm việc, có thể tới gặp con và trai được ?”

      Hai tiểu tử giống nhau như đúc chớp mắt, cứ im lặng như vậy nhìn chăm chú vào cha bọn chúng, trong mắt có lo lắng, căng thẳng và chờ đợi. Mạc Minh nhìn con trai, cảm giác hoảng hốt bỗng nhiên xuất .

      phải nhớ , mới đầu, hai đứa bé còn , từ lúc sinh ra muốn rời xa cha mẹ khóc lóc đòi gặp ba, khi bọn chúng lớn lên chút, sau đó hiểu được ít chuyện, bọn chúng còn ầm ĩ bên cạnh nữa, thậm chí rất ít khi cầu xin làm bạn với bọn chúng.

      Nhưng biết sao, vào lúc này, hai tiểu gia hỏa lại chủ động mở miệng.

      Mạc Minh mở to mắt, nhìn vẫn còn rửa bát trong bếp.

      thể thừa nhận, từ lúc đến nhà bọn họ, tâm tình Mạc Du và Mạc Nhiên tốt hơn, cơm cũng ăn nhiều hơn so với trước kia, bởi vậy có thể thấy, bọn chúng và rất hợp nhau, hơn nữa, hình như người nào đó còn , bọn chúng thích chị lớn này.

      Thế nên, hôm nay bọn chúng ra những lời này với , là vì sao?

      Mạc Minh thu hồi ánh mắt, cũng thu hồi lại suy nghĩ, khép mi nhàn nhạt đáp tiếng.

      Chỉ từ “Ừ” ngắn ngủi, lại làm cho trái tim hai tiểu gia hỏa ấm áp.

      “Cảm ơn ba.”

      Mạc Nhiên cười rất vui vẻ, Mạc Du rất ít khi cười cũng nhếch khóe miệng.

      Mạc Minh chợt phát , hóa ra con trai lớn và con trai giống nhau, cười lên có hai má lúm đồng tiền.

      Giống .

      Trong lòng hơi trấn động, người đàn ông đưa tay sờ đầu của hai đứa con, xoay người bước về phía cửa phòng.

      Hai đứa bé sau lưng hẹn mà cùng choáng váng.

      Ba… Ba sờ đầu bọn chúng!

      Oa - - lại còn xoa đầu nữa!

      Hai tiểu gia hỏa dám kích động trước mặt ba, bọn chúng chỉ có thể đè nén hưng phấn, mặt mày hớn hở tiễn ba.

      “Tạm biệt ba!”

      Mắt lưu luyến nhìn bóng lưng cao lớn của ba, Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhau dùng sức đóng cửa phòng lại, sau đó “Bịch bịch bịch” chạy tới phòng bếp.

      “Chị chị! Ba vừa sờ đầu bọn em!” Mạc Nhiên vừa vào phòng bếp vừa vui vẻ chia sẻ tin tức với chị Kỳ Diệu.

      Kỳ Diệu thấy khuôn mặt hai tiểu thiên sứ đỏ bừng, vui mừng đứng bên cạnh , cảm thấy cao hứng thay bọn chúng, lại có chút ít đau xót.

      Được ba sờ đầu, đối với những bạn khác mà , là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, đối với hai đứa bé sinh đôi mà , là thứ xa xỉ khó cầu.

      Đáng tiếc, giúp được bọn chúng quá nhiều - - giờ, việc có thể làm, chính là chăm sóc bọn chúng tốt, cũng cố gắng giúp cha con thân thiết hơn.

      Kỳ Diệu suy nghĩ như vậy, và cũng làm những việc đó. Hai đứa bé này rất thông minh, sớm chiều chung sống với nhau, bọn chúng càng cảm nhận được thiện ý từ này.

      Chị có địa vị rất lớn trong lòng bọn chúng, chú Thích thường xuyên chơi đùa với bọn chúng nhưng mà quá đáng tin.

      Kỳ Diệu biết mình lại được đứng thứ hai, chỉ đứng sau “Người thân” Mạc Minh mà thôi, công việc của chỉ là xử lý sinh hoạt hàng ngày của hai tiểu gia hỏa, làm đồ ăn dinh dưỡng cho bọn chúng, chơi đùa và dạy bọn chúng học bài.

      Đúng vậy, đừng xem năm đó là thí sinh nghệ thuật, thành tích môn văn của đều thua kém! Hơn nữa, thích học tập kiến thức mọi lĩnh vực, tính là biết nhiều nhớ giỏi, cũng tốt xấu hiểu được ít. Chỉ là, lúc đó lường trước được ngày, kiến thức mà mình học qua này lại có công dụng.

      Mắt thấy hai tiểu gia hỏa chăm chú nghe mình giảng đạo lý, Kỳ Diệu cảm thấy rất vui. Nhưng mà, mọi thứ đều có hai mặt, được hai tiểu gia hỏa sùng bái, hình như cũng làm hư bọn chúng, thế nên mỗi tối trước khi ngủ, bọn chúng đều mở hai mắt to nhìn , chờ kể chuyện.

      Cũng may Kỳ Diệu đối với việc này thấy mệt, lo lắng hai tiểu gia hỏa hấp thu quá nhanh, , sắp hết chuyện rồi.

      Ừm, đến lúc phải nạp điện rồi.

      “Được rồi, đêm nay đến đây thôi, các em ngủ .”

      Ánh mắt Mạc Du, Mạc Nhiên thất vọng, xem như có việc gì thay hai tiểu gia hỏa đắp kín chăn.

      “Chị, hôn .” Lúc muốn rời , Mạc Nhiên chu miệng nhắn cầu hôn chúc ngủ ngon.

      “Làm hư” bọn chúng rồi.

      Kỳ Diệu cố ý mỉm cười oán trách, nhưng vẫn chút nghĩ ngợi cúi xuống, hôn lên hai má cậu. Tiếp dó, đứng dậy nhìn thấy Mạc Du cũng nhìn chớp mắt, thầm nghĩ vị tiểu đại nhân này cũng muốn, cười tủm tỉm hôn khuôn mặt nhắn của cậu.

      Hai tiểu gia hỏa vừa lòng thỏa mãn nhắm mắt lại, tìm Chu Công. Kỳ Diệu rón rén đến cửa phòng ngủ, thay bọn chúng tắt đèn, mới ra khỏi phòng.

      Ban đêm, giống như bình thường, ngủ trong phòng khách nhà họ Mạc. Nửa đêm buồn vệ sinh, mơ mơ màng màng đến toilet. vệ sinh xong, cảm thấy khát nước, liền đến bàn ăn bên cạnh phòng khách, rót chén nước uống. ngờ vừa mới bưng chén lên đến miệng, đột nhiên thấy bóng người di chuyển.

      Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng, thần trí thanh tỉnh hơn nửa.

      Trong nhà có trộm sao?
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh28 others thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta đoán là bạn Ảnh đế về ăn điểm tâm ngọt :dao chich::dao chich::dao chich:
      atulaasari, Tịch Vũ, Chris2 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 22: Dựa dẫm.

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu bỗng chốc khẩn trương.

      Trong nhà chỉ có mình và hai đứa bé năm tuổi, nếu là người đàn ông trai tráng … Hả?

      Vừa mới suy nghĩ, liền phát có cái gì đó thích hợp lắm.

      Thân ảnh thấp bé như thế… Ai da má ơi! phải là trong hai đứa bé sao?

      Sợ bóng sợ gió hồi Kỳ Diệu nương cảm thấy còn gì để .

      Là Mạc Du hay Mạc Nhiên đây? Hù chết .

      Kỳ Diệu vỗ ngực cái, dứt khoát chạy tới mở đèn phòng khách. Đèn treo tường mờ nhạt ấm áp, nhưng đêm hôm khuya khoắt đột nhiên sáng hẳn lên. Kỳ Diệu cứ tưởng rằng, đèn trong phòng đột nhiên sáng, bất kể là tiểu gia hỏa ngủ được chạy đến dọa người, giờ phút này đều nên lên tiếng. Nhưng mà ngoài ý muốn, sau khi đèn sáng, trong phòng khách vẫn lặng yên tiếng động như cũ.

      Kỳ Diệu hiểu, quay đầu lại cẩn thận nhìn, đúng là tiểu tử kia, sao lại lên tiếng chứ?

      Khi định thần lại - - sao, ngủ ghế sofa mất rồi.

      vội vàng chạy đến, bởi vì tiểu tử nhắm mắt lại cuộn mình, có cách nào chính xác là Mạc Du hay Mạc Nhiên. Vừa định mở miệng gọi, nghĩ lại, vẫn nên vào phòng ngủ hai đứa bé nhìn thôi.

      nhìn thấy giường ngủ bên ngoài trống , Mạc Nhiên nằm im, hai cánh tay an phận để ra bên ngoài.

      Người trong phòng khách kia chính là Mạc Du.

      Kỳ Diệu bước nhanh quay về phòng khách, thầm nghĩ đứa bé này có phải ngủ mơ vệ sinh, sau đó đến ghế sofa phòng khách nằm xuống. nhàng khom lưng, rón rén ôm cậu vào lòng, đưa cậu về phòng ngủ.

      Tiểu tử này rất nặng. Ừm, hai tháng nay chăm sóc bọn chúng rất tốt.

      Nửa đêm lăn qua lăn lại trận, Kỳ Diệu tránh được ra mồ hôi, trong lòng có chút gì thiếu kiên nhẫn. toilet rửa mặt bằng nước nóng, quay về phòng ngủ của mình ngủ tiếp.

      Sáng sớm hôm sau, hai tiểu gia hỏa xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, chậm chạp mặc quần áo của mình.

      Từ lúc bốn tuổi, bọn chúng mặc quần áo, cởi quần áo đều cần người giúp đỡ, ngẫu nhiên có lúc khó khăn, hai em lựa chọn giúp đỡ lẫn nhau, nếu được, mới nhờ người chăm sóc bọn chúng giúp đỡ.

      Khi Kỳ Diệu đẩy cửa bước vào nhà, thấy hình ảnh hai tiểu thiên sứ giúp đỡ lẫn nhau.

      nhiều lần suy nghĩ, nếu phải là con trai ảnh đế quốc dân, mỗi ngày đều chụp chi tiết cuộc sống của bọn chúng, đăng trực tiếp lên blog, có rất nhiều các dì, các chị hâm mộ. Đáng tiếc, hai tiểu gia hỏa có người ba nổi tiếng như vậy, nên mang ảnh bọn chúng lưu truyền internet.

      Thu hồi những tiếc nuối trong lòng kia, Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ vào chuyện với hai tiểu gia hỏa.

      “Sáng hôm nay ăn bánh sandwich, còn có cả bánh pudding sữa đó.”

      Hai tiểu gia hỏa nghe thấy có đồ ăn ngon, tất nhiên liền vui vẻ, nhanh chóng mặc quần áo, cần Kỳ Diệu thúc giục, nhanh nhẹn chạy rửa mặt.

      phút sau, hai tiểu gia hỏa ngồi cùng chỗ hưởng dụng đồ ăn sáng. Kỳ Diệu hỏi Mạc Du có nhớ chuyện nửa đêm hôm qua rời giường đến phòng khách . Tiểu tử nghe xong, nhíu mày nghĩ lát, cuối cùng vẫn mờ mịt lắc cái đầu của cậu.

      Được rồi, chuyện này cũng lạ gì. Tiểu tử này mắc bệnh hay quên, hơn nữa còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nữa chứ.

      Kỳ Diệu tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục bồi hai tiểu gia hỏa ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm, bọn tiểu tử đến thư phòng học, giống như mọi ngày bận rộn trong phòng bếp.

      Sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, Mạc Du, Mạc Nhiên quay lại nhà trẻ, mà đỡ bận rộn hơn. Nhưng mà, ban ngày có bọn tiểu tử làm bạn, vẫn cảm thấy đơn.

      Vừa nghĩ chuyện này vừa làm bữa ăn trưa, Kỳ Diệu thấy sắp đến giờ rồi, liền kêu hai đứa bé ra ăn cơm. Ai ngờ chưa ăn được miếng cơm nào, di động liền bất ngờ vang lên. Kỳ Diệu đến bàn trà cầm lấy di động, cúi đầu nhìn màn hình, là Tề Tâm Hân lâu liên lạc.

      biết, ba tháng nay Tề Tâm Hân đều bận rộn diễn, suýt chút nữa còn có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp.

      “Cậu bận như vậy, mà vẫn có thời gian gọi cho tớ sao?” nhận điện thoại, giọng điệu sung sướng chế nhạo nương ở đầu dây bên kia.

      “Hết bận rồi, đơn lạnh lẽo quá, liền nhớ tới cậu.” Tề Tâm Hân nhanh chóng hiểu ý, tiếp tục câu chuyện của bạn.

      Kỳ Diệu bật cười tiếng.

      “Vậy - - đại nhân có gì phân phó? Tiểu nữ trung thành phục vụ ngài.”

      “Đương nhiên là muốn hẹn hò rồi.”

      Kỳ Diệu cảm thấy, trong lời của Tề Tâm Hân có nghĩa khác.

      nhịn được nhìn hai tiểu tử ngồi bên cạnh, phát bọn chúng bỏ bát đũa xuống, tò mò quan sát .

      Quẫn, trong nhà còn có hai tiểu thiên sứ thuần khiết, nên tùy tiện đùa với Tâm Hân.

      Nghĩ như vậy, lập tức khôi phục đứng đắn, trực tiếp hỏi bạn tốt thời gian, địa điểm gặp mặt.

      “Lựa ngày bằng trùng ngày, liền hôm nay . Này, gần đây cậu thế nào?” Tề Tâm Hân nửa, liền chuyển sang việc khác, hỏi thăm tình hình Kỳ Diệu gần đây.

      “Rất tốt, còn cậu sao? Quay phim có thuận lợi ?” Kỳ Diệu , tay làm động tác ăn cơm với Mạc Du và Mạc Nhiên, ý bảo bọn chúng cần để ý, cứ ăn cơm , hai tiểu gia hỏa nghe lời cầm đũa lên, yên tâm xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nghe Tề Tâm Hân chuyện.

      “Ai nha! chuyện này, mỗi ngày đều mệt gần chết, còn có cực phẩm làm bạn, tư vị này, quả rất chua xót.”

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Cực phẩm gì, dám làm cậu giận sao?”

      ra rất dài dòng, gặp mặt rồi tớ kể cho. Tí nữa tớ gửi địa chỉ quán cà phê vào điện thoại cho cậu, cậu nhớ kiểm tra đó.”

      “Được rồi, buổi chiều gặp.”

      Kỳ Diệu vui vẻ cúp điện thoại, quay về bàn ăn, thấy Mạc Nhiên nuốt cơm xuống nhanh.

      “Chị, chị muốn ra ngoài sao?” Tiểu tử đợi được đặt câu hỏi, cùng trai cậu chớp mắt nhìn mặt .

      “Đúng vậy. Trước giờ cơm tối chị quay lại, buổi chiều hai em ở nhà ngoan ngoãn, có việc gì gọi điện cho chị, được ?”

      Đúng vậy, nếu đổi lại là những đứa trẻ khác, thể yên tâm để bọn chúng ở nhà. Nhưng mà đôi thiên sứ thông minh hiểu chuyện như vậy, yên tâm 100% - - nghĩ đến người thuê là Mạc Minh, chắc cũng biết điểm này, cho nên lúc làm hợp đồng, cầu ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở cạnh con của .

      , cũng có thể tự do lại, cho nên nên rời nhà .

      nghĩ như vậy nhưng ngoài dự đoán, hai tiểu gia hỏa gật đầu, sau đó cúi đầu lên tiếng.

      nhạy cảm phát được bọn chúng có điểm lạ, mở miệng hỏi bọn chúng sao vậy.

      “Chúng em muốn ở cùng với chị.” Kiên nhẫn chờ đợi mười mấy giây, nghe thấy Mạc Nhiên giọng trả lời.

      Kỳ Diệu đột nhiên hiểu ra, sau đó, trái tim hóa thành vũng nước.

      Oa - - tiểu thiên sứ bắt đầu dựa dẫm vào , làm rất vui!
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh29 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 23: Khen ngợi

      Edit: meowluoi

      Hai tiểu gia hỏa trơ mắt nhìn chị Kỳ Diệu bắt đầu trong thế giới màu hồng phấn của mình.

      Haizz, chị cái gì cũng tốt, chỉ ngẫu nhiên có chút… có chút… Ách…

      Thứ lỗi bọn chúng mới năm tuổi, từ ngữ còn hạn chế, thể tìm từ nào chuẩn xác để hình dung về chị Kỳ Diệu lúc này.

      Nhưng mà, Mạc Du và Mạc Nhiên hiểu, chị là tâm thích bọn chúng, tâm tốt với chúng. Có thứ này làm nền tảng, ngẫu nhiên có chuyện gì lạ, có gì lớn lao chứ?

      “Chị, chị cứ , em và Mạc Nhiên ngoan ngoãn ở nhà, đợi chị về.” Mạc Du ít khi chủ động lên tiếng, khi lên tiếng nghiễm nhiên là dùng chức vị cả mà .

      Kỳ Diệu cảm thấy hai em này vừa tri kỷ vừa đáng , nếu như bọn chúng phải là con trai ảnh đế, muốn mang hai đứa bé này ra ngoài khoe khoang phen.

      Ừm, lại muốn nhiều rồi.

      “Được. Chi mang quà về cho các em. , các em muốn gì?”

      Mạc Du nghe thấy vậy, những có cảm giác mừng rỡ, còn nghiêm túc lắc đầu: “ cần đâu chị. Chị cứ yên tâm chơi , em chăm sóc Mạc Nhiên tốt.”

      “Em cũng chăm sóc tốt.” Mạc Nhiên ngọt ngào .

      “Thế này , chị mua sách cho Mạc Du, còn mua cho Mạc Nhiên bộ ghép hình, có được ?”

      cần đâu ạ.”

      “Cứ quyết định như thế .” Kỳ Diệu tự ý quyết định, vui vẻ với hai tiểu gia hỏa, “Nào, tiếp tục ăn cơm thôi.”

      Mạc Du, Mạc Nhiên: “…”

      Bọn chúng đương nhiên hiểu được, dùng tiền mua quà cho bọn chúng, là chị Kỳ Diệu cam tâm tình nguyện.

      Nhưng bất luận là như thế nào, tiếng đồng hồ sau, Kỳ Diệu nương sắp xếp cho hai đứa bé ngủ trưa, khóa gas, tắt điện, kiểm tra cửa sổ lần, mới an tâm ra cửa.

      Ngồi tàu điện ngầm đến quán cà phê gặp Tề Tâm Hân, thấy bạn tốt mặc quần áo màu đỏ ngồi trong góc.

      “Bây giờ cậu còn dám mặc như vậy sao?” Kỳ Diệu vội vàng bước tới, trực tiếp mở đầu bằng câu hỏi trêu chọc .

      Tề Tâm Hân coi ai ra gì “Hừ” tiếng: “Cậu cứ yên tâm. Bây giờ tớ mới chỉ là nhân vật bé, có ai nhận ra tớ đâu. Hơn nữa, còn chưa được diễn TV, ai nhận ra tớ chứ.”

      Kỳ Diệu cười hì hì ngồi xuống: “Nhìn tinh thần cậu tệ, mọi chuyện đều thuận lợi sao?”

      Tề Tâm Hân lười biếng khuấy ống hút trong ly nước: “Nếu tinh thần tốt, có thể đấu được với những người tài hoa sao?”

      Kỳ Diệu kinh ngạc, vừa hỏi mới biết, trong đoàn làm phim có người xem thường Tề Tâm Hân là người mới, đều ngáng chân khắp nơi, hôm bảo chuyên gia đạo cụ đưa cho đồ hỏng, ngày mai lại đề nghị đạo diễn bảo thợ trang điểm đậm cho .

      “Cậu xem người phụ nữ này có phải mắc bệnh thần kinh ? Tớ chỉ diễn vai nữ số ba, đúng, được tính là thứ ba, là nhân vật quan trọng lắm, chính là vai nữ số bốn số năm, đáng giá như vậy sao?”

      “Người chính bắt nạt người mới, phải chỉ nhằm vào cậu.”

      “Nhưng bây giờ ta động vào mình! Ai da, cậu nhìn thấy vẻ mặt ta vênh váo đắc ý đâu. Cằm vừa nâng lên, lỗ mũi hướng lên trời, hai đôi mắt giống như mắt cá chết nằm đỉnh đầu, cả ngày kỳ lạ, khoa tay múa chân, làm tớ chán ghét…”

      xong, Tề Tâm Hân ôm lấy hai cánh tay, làm động tác nổi da gà.

      Kỳ Diệu bị chọc cười, an ủi ấy: “Cũng may cậu diễn xong rồi, chỉ mong sau này đụng phải loại người này.”

      “Mong là như cậu .” Tề Tâm Hân híp mặt gật đầu, đột nhiên nghiêng người về phía trước, trợn mắt với : “Cậu sao? Gần đây công việc thế nào? Hai tiểu tử kia có nghe lời ?”

      Lúc trước ký kết hợp đồng với Mạc Minh, Kỳ Diệu với bạn tốt là mình sắp làm “Bảo mẫu”. Tề Tâm Hân mới nghe, tất nhiên là đồng ý, êm đẹp tự nhiên lại giúp người ta chăm sóc mấy tiểu tử xấu xa. Kỳ Diệu cho ấy biết, tiểu tử xấu xa trong miệng ấy là con trai của thần tượng mà ấy hâm mộ bạn học Mạc Minh, chỉ có thể tỏ vẻ mờ mịt, gia đình này rất có uy tín danh dự, tố chất tốt, hiểu đạo lý, hai đứa bé gặp qua, vừa gặp thích, khó chăm sóc. Quan trọng nhất là, tiền lương tệ, lại bao ăn bao ở, hơn nữa, còn có thể thông qua chủ thuê tiếp xúc với số người có quan hệ trong giới, vận khí tốt, có thể tích lũy chút ít giao thiệp, vì phát triển sau này của .

      Tề Tâm Hân thấy kiên trì, lại nghe đối phương đưa ra điều kiện tệ, thậm chí còn có điều kiện phù hợp với nhu cầu của , suy nghĩ kĩ cần công việc, làm bạn tốt, Tề Tâm Hân khuyên hai câu, gì thêm nữa.

      Tuy nghĩ như vậy, ấy vẫn luôn gọi điện thoại quan tâm tình hình gần đây của Kỳ Diệu. Khi công việc bận, người đầu tiên ấy gặp là Kỳ Diệu, là sau khi tốt nghiệp muốn gặp lại, hai là muốn hỏi dạo này khỏe . Dù sao, bây giờ đứa bé đều được cha mẹ ông bà nội bà ngoại chiều hư, chuyện gì cũng có thể làm được, còn thể mắng, thể đánh. Kỳ Diệu là nương có thể chế ngự được hai vật năm tuổi sao?

      “Hai tiểu gia hỏa rất hiểu chuyện. Tớ với cậu rồi, cậu đừng tưởng rằng đời này đứa bé nào cũng đều nghịch ngợm, bọn chúng rất đáng !”

      Nhưng mà Tề Tâm Hân bất ngờ hơn, là Kỳ Diệu những khen ngợi hai đứa bé, hai mắt còn tỏa sáng, hưng phấn miêu tả cuộc sống hàng ngày.

      “Cậu biết đâu, bọn chúng tri kỷ giống như tiểu thiên sứ! Lúc tớ làm việc nhà, bọn chúng đến giúp tớ, tớ làm xong việc nhà, bọn chúng mang kem dưỡng da tay đến. Hôm nào thân thể tớ được thoải mái, bọn chúng mang đồ cho tớ, mệt nên dùng sức. Cậu xem, giống đứa bé năm tuổi sao, có thể săn sóc giống như đại nhân đúng ? Mấu chốt chính là, bọn chúng lớn lên rất xinh đẹp, mỗi ngày nhìn bọn chúng cười với tớ, tớ cảm thấy trái tim mềm nhũn…”

      Mắt nhìn bạn tốt thao thao bất tuyệt tán dương hai tiểu gia hỏa, hai tay còn ôm ngực, khuôn mặt Tề Tâm Hân biến sắc.

      “Sao tớ cảm thấy tài văn chương của cậu thay đổi thế.” ấy dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ quan sát Kỳ Diệu.

      Kỳ Diệu bị châm chọc phục hồi lại tinh thần, bỏ tay để ngực xuống.

      “Tài văn chương của tớ vốn rất tốt.”

      , ý tớ muốn là, tớ cảm thấy cậu thay đổi trở nên háo sắc.”

      Kỳ Diệu cố làm ra vẻ bất mãn liếc ấy cái.

      “Hừ… Cậu như vậy là bởi vì cậu chưa nhìn thấy hai tiểu gia hỏa kia, khi nào mà cậu gặp bọn chúng, cậu hiểu, vì sao tớ lại thích bọn chúng.”

      “Ách ha ha…”

      Tề Tâm Hân cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ mình hầu hạ hai tiểu tử xấu xa đó đâu.

      Lúc hai người chuyện di động trong túi xách Tề Tâm Hân đột nhiên vang lên. ấy vừa nhận, là đoàn phim kêu ấy về ăn cơm.

      phải cậu phần diễn kết thúc rồi sao? Tại sao lại vậy? Đoàn phim gì? Còn cho nhân vật sống hả?”

      Rất ràng, tăng lượng công việc, Tề Tâm Hân tương đối bất mãn. Nhưng mà Kỳ Diệu cho rằng, ấy phải bất mãn với thành viên đoàn làm phim, bởi vì bình thường, có diễn viên từ chối cơ hội lộ mặt.

      Thân là bạn tốt biết được nội tình, Kỳ Diệu trấn an Tề Tâm Hân vài câu, liền cùng ấy ra khỏi quán cà phê, còn giúp ấy gọi taxi, nhìn ấy lên xe.

      “Được rồi, làm việc cho tốt. Chờ cậu hết khổ, được làm nhân vật chính quang minh chính đại đánh vào mặt bọn họ.”

      Cuối cùng cười hì hì trêu chọc câu, đưa mắt nhìn bạn tốt mất, lúc này lại nghe được thanh gọi tên ở sau lưng.

      “Diệu Diệu?”
      Phong nguyet, lan anh ngo, Mai Trinh28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :