1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      “Đại ca mau về phòng nghỉ ngơi . Làm ấm người chút. Nhị ca để cái bàn xuống đây, vào bếp múc cháo ra . Nhị tẩu, có nước nóng cho nàng rửa mặt rồi.” xong, ôm đống đồ tết Tiết Tùng mua về, vào phòng đông.

      Diệp Nha bưng chậu gỗ muốn múc nước rửa mặt, Tiết Tùng liếc nhìn Tiết Thụ, cuối cùng chịu được, kéo tay Diệp Nha, giọng hỏi: “Nàng bằng lòng với tam đệ rồi?”

      Tay từ trước đến nay vẫn luôn ấm áp, thế mà bây giờ lại lạnh như băng, Diệp Nha đau lòng đại ca sáng sớm chạy về, có châm chọc , chỉ gật đầu: “Mau trở về phòng nghỉ .”

      Ngoài ý muốn, Tiết Tùng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười với nàng: “Vậy cũng tốt, sau này cả nhà vẫn ở cùng nhau. cần cố kị tam đệ, cũng cần lo lắng sau này tam đệ lấy thê tử dọn nơi khác. Bảo bối, yên tâm , chúng ta chăm sóc nàng tốt, nàng phải mau chóng làm quen, cần lại lúng túng xấu hổ nữa. Tuy là, lúc nàng đỏ mặt, rất đẹp.”

      “Đại ca...” Diệp Nha luống cuống, nhưng chưa kịp đợi nàng gì, Tiết Bách bước ra, ngả ngớn dựa vào vách cửa giả vờ ngạc nhiên nhìn Tiết Tùng: “ ra đại ca cũng biết dỗ dành như thế, chẳng trách có thể chiếm được lòng của nhị tẩu, có phải hay đại ca?”

      “Tam đệ, đệ...”

      “Chỉ có hai người biết dỗ nàng thôi sao, hừ, ta cho hai người biết, có ngọt hơn nữa, người nương tử thích nhất vẫn là ta!” Nghe bọn ở sau lưng dụ dỗ nương tử, Tiết Thụ bãi công làm nữa, buông muỗng gỗ xuống, tới ôm Diệp Nha vào lòng: “Nương tử, nàng thích ta nhất, phải ?”

      Diệp Nha muốn xỉu rồi, nàng len lén liếc nhìn Tiết Tùng và Tiết Bách, thấy bọn họ đều mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt sủng nịch và cưng chiều, trong lòng chợt hiểu , gật đầu.

      Tiết Thụ hài lòng cười ra tiếng, đắc ý nhìn về phía huynh đệ.

      “Được rồi, chuẩn bị ăn cháo thôi.” Tiết Tùng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn, nhưng trong giọng của , lại mang theo mùi vị an tâm và hạnh phúc. chưa bao giờ nghĩ rằng ba huynh đệ có chung nương tử, nhưng mà bây giờ, bọn họ có nàng. Chỉ cần nàng bằng lòng, chỉ cần nhị đệ nguyện ý, vậy và tam đệ nhất định bảo vệ cẩn thận cho gia đình này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Ôi Tiết Thụ ngốc của tôi :025: Thương thế chứ lị, bị cả đám nó gạt mà hơm biết :050: Mà ta nghĩ bảo bối thích Tiết Thụ nhất ý chứ :059: Hai tên kia đểu giả lưu manh quá mà :050:
      Ba em nhà này ai tử tế, bảo bối bây giờ mới nhận ra sao :050: Quá trễ rồi :050:

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tiết Thụ được cái ngây thơ.
      Tiết Tùng đại nam nhân.
      Tiết Bách thư sinh dịu dàng.
      Ôi trời... Tất cả lên giường đều thành sói.

    4. Tĩnh Nghiên

      Tĩnh Nghiên New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      25
      lúc đầu ai cũng hiền , e ngại , ngượng ngùng , còn bây giờ ......:hoho:

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 87 (THƯỢNG)
      ---oOo---

      Trời giá rét, gió đông thổi lồng lộng, cũng ngăn nổi khí háo hức, rộn ràng trước thềm năm mới. đến cuối tháng chạp, nhà nhà đều tất bật đón tết.

      Những ngày cuối năm, mọi thứ càng trở nên nhộn nhịp, nào là nấu nướng, dọn dẹp, dán câu đối, giặt xiêm y, chăn đệm... giết gà, giết heo, hầm thịt, trang trí nhà cửa, chuẩn bị bánh mứt để tiếp đãi họ hàng trong những ngày đầu năm...

      Hai con heo của Tiết gia còn , Diệp Nha nhẫn tâm làm thịt, vì thế Tiết Tùng chỉ giết hai con gà, sau đó mua thêm hai mươi cân thịt heo ở chợ.

      Diệp Nha chê mua nhiều quá phí tiền, Tiết Tùng lời nào, chỉ nhìn nàng mỉm cười.

      Hai mươi chín tết, trong làng bán bánh tráng cuốn chả giò, Diệp Nha liền đặt mua mười lăm bịch. Ăn trưa xong, nàng bắt tay vào làm chả giò.

      Với ba huynh đệ Tiết gia mà , chỉ có Tiết Tùng là còn chút ký ức đón tết ngày thơ bé, còn Tiết Thụ và Tiết Bách sớm quên sạch . Trước đây, mỗi khi đón năm mới, bọn họ đầu tiên là quét dọn nhà cửa, sau đó tắm rửa sạch và cuối cùng là hầm nồi thịt để ăn. Làm sao phí nhiều tâm tư để làm nhiều trò như vậy? Nhà nhị thúc mời khách, bọn họ cũng chỉ là đúng giờ đến đó, ăn uống no nê, sau đó về nhà ngủ, làm gì cả. Tuy nhiên, bây giờ có con dâu trong nhà, xem nương tử nấu ăn đều là loại hưởng thụ. Vì vậy, Diệp Nha vừa khiêng bàn gỗ vào phòng tây, ba huynh đệ chia ra đứng ở ba góc phòng, bộ dạng muốn đứng xem nàng làm.

      Trải qua nửa tháng tận lực “tôi luyện” của ba huynh đệ, đến bây giờ Diệp Nha có chút quen với tình hình chiến đấu này rồi. Hơn nữa, vừa nghĩ đến ba huynh đệ thích xem nàng nấu ăn là vì sớm mất mẹ, nàng liền nỡ đuổi bọn họ .

      Cuốn chả giò rất tốn thời gian, bên ngoài lại lạnh quá, cho nên Diệp Nha dời đến làm ở trong phòng. Nàng trải bánh tráng lên khay to, để nguyên liệu sang bên, sau đó quỳ thẳng tắp giường, bắt tay vào làm. Đầu tiên, nàng trộn đều nhân bánh, bên trong bỏ thêm hành, tỏi, muối, tiêu... sau đó dùng tay nhảo hỗn hợp cho đều để ngấm gia vị. Diệp Nha vốn định đập trứng gà bỏ vào, nhưng nhớ tới Tiết Bách thích ăn, cuối cùng làm.

      Nàng cắt bánh tráng thành tầng tầng những miếng hình tam giác, xếp chồng lên nhau, còn cẩn thận gập hai mép bánh lại.

      “Nương tử, nàng làm khéo, để ta giúp nàng!” Tiết Thụ muốn vào giúp tay.

      Tiết Tùng đúng lúc kéo lại, chỉ vào hai mép bánh : “Đừng làm bậy. Lát nữa còn phải nhúng báng tráng. Nhìn cho kỹ .”

      Tiết Bách lẳng lặng ngồi bên, nghiêm túc quan sát Diệp Nha. Bởi vì làm bánh nên nàng phải vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng muốt, làm nổi bật mười đầu ngón tay bị đông cứng đỏ au, trông đáng thương. Tuy con dâu nhà nào làm cơm vào ngày mùa đông cũng đều như thế, nhưng nỡ thấy nàng bị đông lạnh thế này. Năm nay có cách giúp nàng, nhưng năm sau... Quên , trước tiên phải thi cử cho tốt. Trước khi có công danh, mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng.

      Diệp Nha thấy Tiết Bách ngẩn ngơ nhìn mình, nghi ngờ chớp chớp mắt.

      Tiết Bách mỉm cười sáng lạn với nàng.

      Diệp Nha đỏ mặt, dám... phân tâm nữa.

      Kế tiếp, Diệp Nha nhúng tay vào bát nước sạch chuẩn bị sẵn rồi xoa đều lên bánh tráng. Nàng trải lớp bánh tráng ra mặt phẳng, cho lượng nhân vừa phải vào rồi cuộn tròn bánh đều tay, cứ tiếp tục làm như thế cho đến khi hết nguyên liệu chuẩn bị.

      Diệp Nha đoán chừng thời gian, theo thói quen bảo Tiết Thụ đốt lò sưởi ấm phòng tây.

      Tiết Thụ quá muốn , nhưng Tiết Tùng và Tiết Bách ràng có ý định giúp , nương tử lại sai khiến hai người họ, bĩu môi: “Vậy lát nữa ta muốn ăn trước.”

      “Được, cho chàng ăn trước.” Diệp Nha mỉm cười nhìn .

      Sau khi Tiết Thụ rời khỏi, Tiết Bách đột nhiên : “Nhị tẩu, ngày mai cần sưởi ấm phòng tây. Tối mai, chúng ta cùng đón giao thừa ở phòng đông, tiết kiệm củi chút, để lỡ nửa đêm có lạnh, nàng và nhị ca cũng có thể ngủ lại ở phòng đông luôn.”

      “Năm ngoái cũng đón giao thừa như vậy sao?” Diệp Nha giật mình . Đêm ba mươi quả có tập tục đón giao thừa, nhưng đêm mùa đông giá lạnh như thế, có mấy người có thể kiên trì đến nửa đêm, cùng lắm người nhà tụ tập quây quần bên nhau, thức khuya hơn bình thường tí. Khi còn bé sau khi ăn sủi cảo xong là nàng đắp mền ngủ rồi.

      “Ừ, đây là do đại ca quyết định.” Tiết Bách cười đáp.

      Tiết Tùng mặt biến sắc liếc đệ đệ cái, rũ tầm mắt xuống.

      Diệp Nha coi đại ca là ngầm chấp nhận, cũng suy nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục cuốn bánh, vì vậy bỏ lỡ nụ cười đắc ý của Tiết Bách.

      Sau khi cuốn hết bánh, dầu cũng vừa sôi, nàng thả tất cả chả giò vào chảo, lúc chiên trở đều các mặt đến khi chả giò có màu vàng ươm vớt ra, để ráo dầu.

      Tiết Thụ chờ kịp muốn ăn trước, Diệp Nha ngăn lại, chỉ vào hai mươi cái còn chiên trong chảo : “Đợi lát nữa ăn mấy cái này trước. Mấy cái kia còn chưa chín đâu, để lại ăn sau.” xong, cầm dĩa lớn đựng đầy chả giò còn nổ vang tí tách cất vào tủ bát.

      Đợi trong chốc lát, chả giò vàng rộm, có vẻ hơi cháy khét, lúc này Diệp Nha mới vớt ra để vào cái dĩa , cho ba huynh đệ nếm thử.

      Miếng chả giò giòn rụm, nhân thịt mằn mặn, vừa ăn, Tiết Thụ la lên ăn ngon quá, cũng ngại nóng, ăn liên tục ba cái.

      Tiết Tùng dọn dẹp sạch , sau đó khiêng bàn để lại chỗ cũ. sai Tiết Bách cất dụng cụ vào bếp, còn cầm khăn ướt lau tay cho Diệp Nha: “Được rồi, vất vả nửa ngày nay, lau tay chút, chúng ta vào trong phòng ngồi nghỉ.”

      Diệp Nha muốn tự lau, nhưng nàng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Tiết Tùng?

      Buổi chiều hôm đó, bốn người ngồi giường ăn bữa đạm bạc. Ngày hôm sau là ba mươi tết, buổi trưa Diệp Nha làm sáu món ăn, sườn kho, gà hầm cách thủy, cá chiên, chả giò, đậu hủ kho củ cải, còn có dĩa đậu phộng chiên giòn. Cả nhà ăn vui vẻ, ngoại trừa dĩa đậu phộng còn khá nhiều năm món còn lại đều hết sạch.

      Sau khi ăn xong, Tiết Thụ rửa chén, tỷ đệ Xuân Hạnh tới chơi, Diệp Nha ngồi tán gẫu với bọn họ.

      Đông người náo nhiệt, mỗi người câu góp vui, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây thôi mà trời tối sầm. Diệp Nha vội vàng tiễn hai tỷ đệ về nhà, bắt đầu làm sủi cảo. Cũng may Tiết Thụ từng , cả ba huynh đệ đều biết làm sủi cảo, trước khi trời tối có thể gói hết số bánh để dành ăn cho đêm nay và sáng mai.

      Nhưng mà, đến khi nàng trộn đều nhân bánh, cán vỏ bánh xong, tận mắt trông thấy ba huynh đệ gói sủi cảo, cả người đều ngẩn ra.

      Tiết Tùng gói sủi cảo, khụ khụ, rất chắc chắn, nhìn sao cũng bể, nhưng hình dạng, thấy thế nào cũng thấy giống cái bao !

      Tiết Thụ gói sủi cảo, vừa dài vừa dẹp, căn bản đứng được, vừa buông tay, sủi cảo liền ngã chổng vó xuống thớt. Y chang con chuột con thiếu ăn nổi, bị té lật bụng!

      Tiết Bách gói sủi cảo, hình dạng miễn cưỡng xem như vừa mắt. Nhưng động tác của quá chậm, đặc biệt lúc gấp mép vỏ lại, đáng lẽ là túm đầu tam giác, lại bóp bóp ngừng, cứ như sợ sủi cảo bung ra khi bỏ vào nồi vậy. Sao suy nghĩ chút, cho nhân bánh vào nhiều như vậy, có thể bung ra hay sao?

      Nàng quyết định cực nhanh, khó có được mười phần vui vẻ phân phó công việc cho ba huynh đệ: “Đại ca, chàng qua bên kia vo chè trôi nước . A Thụ, chàng ra ngoài nấu nước, tam đệ, đệ, đệ xem ta gói thế nào làm theo, cần cho nhân nhiều như vậy.” xong, bắt đầu gói sủi cảo nhanh, lại kéo dài nữa, sợ đến tối cũng chưa có cái mà ăn.

      Ba huynh đệ liếc nhau, Tiết Tùng có chút nóng mặt, bưng thau bột nếp sang bên kia, Tiết Thụ ủy khuất ra ngoài, Tiết Bách lấy tư thế người thắng cuộc đứng bên cạnh Diệp Nha, mặt ngọc ửng hồng nhàn nhạt.

      Bốn người phân công, cuối cùng cũng làm xong trước khi màn đêm buông xuống. Bất quá, chờ bọn họ ăn xong sủi cảo nóng hổi, trời cũng tối đen rồi.

      “Nương tử, chúng ta về phòng ngủ .” Tiết Thụ rửa chén xong, tiến vào kêu Diệp Nha.

      Diệp Nha định vào phòng tây ôm chăn đệm tới phòng đông, lúc này khỏi sửng sốt: “ phải đêm nay đón giao thừa sao?”

      Tiết Thụ còn mờ mịt hơn cả nàng: “Sao phải đón giao thừa? Ta mệt rồi, muốn ngủ.”

      Chút tín nhiệm nhoi của Diệp Nha đối với hai huynh đệ, nhất thời mất hết. Tim đập loạn, nàng thèm nhìn tới Tiết Tùng và Tiết Bách, xích ra mép giường muốn xuống đất.

      Tiết Tùng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo tiểu nữ nhân muốn chạy trốn trở về.

      Diệp Nha càng tỏ ra kinh ngạc, giãy giụa trong ngực nam nhân: “Đại ca, chàng buông ra, ta muốn về phòng ngủ!”

      “Bảo bối, đừng như vậy. Chỉ là cùng nhau đón giao thừa mà thôi, có gì đâu. Nhị đệ, lấy chăn đệm của hai người tới đây. Đón giao thừa xong, hai người ngủ luôn bên này . Phòng tây hôm nay có sưởi ấm, lạnh lắm.” Sớm muộn gì cũng phải ngủ chung phòng, có cơ hội nào thích hợp hơn cùng nhau thức đêm?

      “Nương tử?” Tiết Thụ thấy Diệp Nha hình như muốn lắm, có chút khó xử. Kỳ thực ngủ ở đâu cũng được.

      Diệp Nha vừa muốn cự tuyệt, bỗng nghe Tiết Bách bình tĩnh : “Nhị tẩu, chỉ là đón giao thừa. Nàng cần nghĩ nhiều. Ta và đại ca qua hết mười lăm là phải rồi, được ở chung với nàng nữa. Nàng trò chuyện với chúng ta tới nửa đêm cũng được sao?”

      Giọng bình tĩnh, lại mang theo chút khẩn cầu.

      Trong lòng Diệp Nha nỡ, cắn môi suy nghĩ chút, gật đầu. Đại ca dù muốn làm gì, cũng thể xằng bậy trong đêm nay. Tam đệ, hình như muốn, nàng có gì phải lo lắng. Còn Tiết Thụ, rất dễ mệt, chỉ cần chuyện lúc, chắc chắn chịu nổi mà ngủ trước.

      Nàng đồng ý rồi, Tiết Tùng còn lý do ôm nàng nữa, đặt nàng bên cạnh mình, cái bàn vẫn để nguyên giường.

      Nếu quyết định như vậy, Tiết Thụ liền ôm chăn đệm qua đây.

      “Nương tử, chúng ta để chăn ở đâu?”

      “Để ở giữa.” Tiết Tùng giành trước trả lời, xong đứng dậy, đẩy chăn đệm của về phía đông, Tiết Bách cũng ôm chăn đệm của mình dời , chừa chỗ đầu giường cho Tiết Thụ: “Nhị ca và nhị tẩu ngủ ở đầu giường , ấm lắm.”

      Tiết Thụ “ừ” tiếng, để chăn đệm xuống, thuận thế ngồi ở phía tây, Diệp Nha ngồi quỳ đối diện Tiết Tùng, Tiết Bách ngồi ở phía nam. Tiết Thụ cười hắc hắc bắt chuyện với nàng: “Nương tử, chỗ đó lạnh lắm, nàng qua đây , để ta ôm nàng.” mệt rồi, nếu như ôm nương tử, chừng có thể kiên trì lâu chút.

      Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang.

      Tiết Bách trong lòng vừa động, cười đề nghị: “Nhị ca, bây giờ nhị tẩu cũng là nương tử chung của ba huynh đệ chúng ta rồi. Cũng thể chỉ cho mình huynh ôm nàng.”

      “Tam đệ!” Diệp Nha sắp dám ngốc đầu lên luôn, nàng nhanh chóng xích ra xa, quay lưng về phía cửa: “Ta tự ngồi, cần ai ôm hết.”

      Tiết Thụ nghe lời: “Ta muốn ôm nương tử, nếu ngủ quên.”

      “Vậy chàng ngủ trước !” Diệp Nha tức giận phản bác , thực là càng ngày càng hồ nháo.

      “Nhưng bây giờ ta còn chưa buồn ngủ lắm, ta muốn đón giao thừa chung với mọi người.” Tiết Thụ lớn tiếng, nhớ tới vừa rồi đại ca ôm nương tử cái, đứng dậy kéo Diệp Nha vào lòng, để nàng ngồi đùi mình, vòng tay qua ôm chặt nàng, sau đó đắc ý cười tươi với Tiết Tùng và Tiết Bách.

      Chưa đợi Diệp Nha chống cự, Tiết Bách lại : “Vậy cũng được, nhị ca ôm nhị tẩu trước. Đến canh hai nhường cho đại ca, canh ba đến lượt đệ. Thế nào?”

      “Tam đệ!” Diệp Nha lúc này là giận , ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiết Thụ, trừng mắt Tiết Bách.

      Tiết Bách có nửa điểm chột dạ vì làm càn, khóe môi khẽ mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt đào hoa dưới ánh sáng lập lòe càng có vẻ ôn nhu, thâm tình: “Nhị tẩu, khó được cùng nhau đón năm mới. Nàng đồng ý với chúng ta . Vả lại, hồi nữa đêm khuya gió lớn, thân thể nàng tốt, chúng ta ôm nàng, lạnh.”

      Diệp Nha nghĩ tới Tiết Bách dám như thế, nàng thèm nhìn nữa, biết thể đạo lý với rồi, bèn quay sang Tiết Tùng xin giúp đỡ: “Đại ca...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :