1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 88: Mọi người cũng đêu biết

      “Được rồi, cái gì cũng đừng , cậu bắt đầu khai báo từ đầu .” Tưởng Hi Văn an ổn ngồi, điều chỉnh sách lược, đối với những điều thấy cũng thể cùng các quanh co lòng vòng, nếu còn biết bị mang nơi nào nữa.

      “Khai báo, khai báo cái gì? Mình phải rồi sao, chính là tại có người đàn ông ba mươi hai tuổi theo đuổi mình, mình còn lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ chớp mắt, chọn những gì có thể ra.

      Tưởng Hi Văn nhìn chằm chằm ánh mắt của , xem ánh mắt léo lên, chỉ biết là chưa , ít nhất là toàn bộ .

      “Phải ? Sao chúng mình lại có nghe được như vậy đâu?” Tưởng Hi Văn quyết định trừng phạt này chút.

      “Các cậu nghe được, các cậu nghe được cái gì?” Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ có người biết và Chu Cẩn Du là người rồi sao?

      “Cậu muốn nghe phiên bản nào.” Tưởng Hi Văn có lòng tốt hỏi.

      “Còn có vài phiên bản sao?” Vương Tĩnh Kỳ trừng lớn mắt nhìn Tưởng Hi Văn.

      Tưởng Hi Văn muốn cùng người có đầu óc này chuyện, hất cằm với Vương Dĩnh, “Cậu cho ấy biết.”

      Vương Dĩnh cao hứng tiếp nhận nhiệm vụ, ở trong đầu sửa sang lại chút mới : “Cuối cùng mình đúc kết chút, tại trong trường lưu truyền tổng cộng chia làm hai phiên bản.

      Cái phiên bản thứ nhất, chính là truyền thuyết trong lần cậu được cha mẹ học sinh mời bữa tiệc nhận thức được nhà của học sinh đó rất lớn, cha học sinh tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng nhiều tiền. Cậu thấy nhà họ nhiều tiền, cho nên sau đó nhiều lần gọi điện thoại quấy rầy người ta, người ta vốn bị mê hoặc, nhưng chịu nổi cái vẻ quyến rũ của cậu, cuối cùng là bị cậu quyến rũ, mà chính vì vậy nên cậu mới li hôn. Sau đó hai người gian phu dâm phụ liền thông dâm với nhau, người đàn ông kia cũng bởi vì cậu lẳng lơ mà thiếu chút nữa vứt bỏ vợ mình.”

      Vương Dĩnh xong nghỉ , nhìn bộ dáng Vương Tĩnh Kỳ khiếp sợ thôi, đắc ý cười. tiếp: “Cái phiên bản thứ hai còn cậu biết dùng thủ đoạn gì để hối lộ ban lãnh đạo trường học, để giáo viên trẻ tuổi có gì như cậu tham gia khoá thi đấu lần này.

      Cậu là hồ ly tinh thừa dịp cơ hội phủ Thị Chính huấn luyện, nhận thức được lãnh đạo. Cậu vô sỉ leo trèo, bấu víu cành cao, đem lãnh đạo trường học vứt sau đầu. Đuổi theo lãnh đạo cao cấp.

      Kết quả lãnh đạo thành phố chịu đựng được thế công * của cậu, bao lâu sau đắm chìm trong ôn nhu dịu dàng của cậu, hơn nữa còn phi thường có nguyên tắc đến nỗi mỗi ngày cùng cậu lăn lộn giường ở trong phòng làm việc.

      Mà mỗi lần khi cậu xuất ở trường học với gương mặt sáng lán tươi cười, trải qua nghiệm chứng kinh nghiệm của nhân sĩ, đây tuyệt đối là vì sau khi trải qua ôn nhu của đàn ông mới kiều diễm như vậy.

      Cho nên tại giữa hai phiên bản này, sau mỗi phiên bản mọi người đều rất tin tưởng nghi ngờ.”

      Sau khi ấy xong, ba người đều chuyện gì, chính là nhìn chằm chằm vào Vương Tĩnh Kỳ. Muốn nhìn xem phản ứng của là gì.

      Phải biết rằng sau khi những lời đồn đại này xuất , các cũng từng bí mật thảo luận qua, lời đồn đại bên ngoài cũng có mũi có mắt, nhưng các vẫn tin tưởng nhân phẩm Vương Tĩnh Kỳ, tuy rằng gần đây nụ cười mặt ấy nhiều hơn, tâm tình cũng tốt lên, giống như mới li hôn chút nào, nhưng các cũng biết chân tướng việc ấy li hôn, có thể là ấy đụng phải chuyện vui gì đó, giống như chính ấy . Có thể là ấy đụng phải mùa xuân thứ hai của mình cho nên mới chói mắt như thế.

      Mấy người các cũng rất thích ý nhìn biến hoá của Vương Tĩnh Kỳ như vậy, nhưng những lời đồn đại gần đây trong trường học càng ngày càng chịu nổi. Nếu tuỳ thời phát triển, đối với Vương Tĩnh Kỳ rất bất lợi. Các muốn nhắc nhở Vương Tĩnh Kỳ chút, làm cho ấy mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Mà biện pháp tốt nhất của ấy là đem bạn trai dẫn tới trường học chuyến, thể ân ái phen, lời đồn đại kia tự sụp đổ.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe được hai phiên bản đồn đại, trong lòng khiếp sợ, cũng có chút chột dạ.

      Hai lời đồn đại này được đầy đủ rồi, nhưng cũng hoàn toàn sai, đem hai phiên bản tổng hợp lại chút. Trau chuốt chút, cũng kém xa.

      “Lời đồn đại phải là chứ? Rốt cuộc là người phiên bản nào.” Từ Mộc Nghiên nhìn mặt Vương Tĩnh Kỳ lúc trắng lúc đỏ vô cùng phấn khích. Trong lòng cũng bắt đầu bất ổn.

      trong những có tính cách truyền thống, vẫn có lòng tin làm việc tốt. Tìm người đàn ông tốt, sinh đứa , sau đó sống hạnh phúc. Đối với chuyện xấu xa của nam nữ, tuy rằng đánh giá, nhưng tuyệt đối có thái độ phủ định. tại nhìn bộ dáng Vương Tĩnh Kỳ, sốt ruột. kỳ vọng bạn của mình phát sinh chuyện như vậy người.

      “Mộc Nghiên, cậu đừng vội, Tĩnh Kỳ phải người như vậy, cậu nghe ấy .” Lúc này Tưởng Hi Văn rất có phong phạm chị cả, trấn an Từ Mộc Nghiêm, ý bảo Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng giải thích ràng.

      “?” Vương Tĩnh Kỳ có chút khó xử, nghĩ đem chuyện Chu Cẩn Du ra sớm như vậy, dù sao mặc dù hai người ở cùng nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới tương lai của hai người.

      “Nên như thế nào như vậy, lại vẫn còn muốn nghĩ?” Vương Dĩnh cũng sốt ruột.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba người, đem biểu tình các nhìn ràng, nghĩ đến tình nghĩa của mấy người đời trước, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, ba người này đều là chị em tốt của , về điểm này cũng cần gạt các ấy nữa, vốn chính mình nên coi nó như cuộc diễm ngộ tươi đẹp mà thôi.

      “Mình , các cậu phải trấn định nha.” Trước cấp phòng bị cho mọi người, dù sao chuyện của quả thực có chút khó có thể tưởng tượng.

      “Ôi, đừng nhảm, nhanh .” Tưởng Hi Văn kiên nhẫn hô, lằng nhằng, kém cỏi nhất phải là chuyện tình cảm sao, có cái gì đáng ngại.

      “Ừ, hai phiên bản cũng phải hoàn toàn đúng, nếu đem hai cái tổng hợp lại chút……….”

      đợi Vương Tĩnh Kỳ xong, Vương Dĩnh nhịn nổi hô: “Cái gì, cậu làm hồ ly tinh.”

      Vẻ mặt Từ Mộc Nghiên bên cạnh đồng ý.

      “Tiểu Dĩnh, đừng làm lạc đề, để Tĩnh Kỳ xong .” Tưởng Hi Văn .

      “Cậu cũng coi trọng mình, mình có tư sắc làm hồ ly tinh sao?” Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Vương Dĩnh cái, rất hài lòng với đánh giá của ấy cho mình.

      Tuy rằng cùng Chu Cẩn Di có cái gì, nhưng đó cũng là do Chu Cẩn Du quyến rũ , thuỷ chung đều là bị động chấp nhận có được .

      “Ôi, cậu đừng chấp ấy, cậu nhanh lên.”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn mấy người trông mong mình, bộ dáng nóng lòng nghe bát quái, phì cười tiếng, tại lúc mọi người căm tức, liên tục xin tha, sửa sang lại sắc mặt. Nghiêm túc khai báo.

      “Cái phiên bản thứ nhất mình cùng người đàn ông kia gặp nhau lần đầu tiên chính là bữa tiệc mà cha mẹ học sinh mời, điểm ấy là đúng. Chính là lần Ngô Mật Nhi ở cấp ba tìm mình, Triệu Tư Thành là cha mẹ của học sinh được hạng nhất lớp bọn họ mời cơm. Tiểu Dĩnh cậu còn nhớ ?”

      Vương Tĩnh Kỳ vừa , Vương Dĩnh nhớ lại. Gật đầu cái tỏ vẻ nhớ ra rồi.

      “Chính là bữa ăn lần đó, chúng mình gặp mặt. Sau đó mình có gặp lại ấy vài lần, ấy đối với mình có ý tứ, nhưng khi đó mình vẫn chưa có li hôn, nên cự tuyệt ấy, sau đó mình li hôn, rồi tham gia huấn luyện lần này, ở toà Thị Chính lại gặp được ấy, ừ, sau đó liền như vậy.” Cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ hàm hồ.

      xong, ba người còn lại đều trầm tư. Nghe như Vương Tĩnh Kỳ như vậy, cũng có cái gì đáng ngại, phải là cố ý tình chàng ý thiếp, sau khi điều kiện cho phép, tự nhiên ở cùng chỗ như vậy. Làm sao ở trường học lại có nhiều lời đồn đại như thế?

      “Cậu còn chưa , họ tên cái người đàn ông kia là ai?” Tưởng Hi Văn mơ hồ cảm thấy cái này mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Tĩnh Kỳ dấu diếm các .

      “Ừ, các cậu cũng gặp qua.” Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ thở dài, muốn tới tránh cũng được.

      “Chúng mình cũng gặp qua?”

      Ba người bắt đầu moi ruột moi gan ra nhớ lại, những người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà họ biết. Nhất thời có nghĩ ra.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy các đều có nhớ tới, nên tiến thêm bước nhắc nhở : “ ấy tới trường học chúng ta.”

      tới Nhất Trung, ba người lại nghĩ theo phương hướng này.

      “Theo thời gian mà suy tính. Hẳn là mới gặp qua hai tháng này, trong đoạn thời gian này trường học chúng ta có người tới sao?” Từ Mộc Nghiên giọng .

      Vương Tĩnh Kỳ ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ khẳng định là có.

      Đầu óc Tưởng Hi Văn chợt léo lên, “Hai tháng trước trường học chúng ta từng có cấp tới điều tra nghiên cứu qua.” Lần đó là có quy mô lớn nhất, còn lại đều là tới nghe giảng cùng tới hàng ngày.

      Vương Tĩnh Kỳ tán thưởng gật đầu, tỏ ý đoán đúng.

      “A, lần đó người đến trường học chúng ta ít, là trong những người ấy à?” Trong đầu Từ Mộc Nghiên hồi tưởng lại chuyện tình hai tháng trước, nhưng bản thân cũng chỉ là đứng ở cửa sổ nhìn từ xa, đối với bộ dáng của bọn họ có ấn tượng gì.

      “Những người hói đầu chắc có khả năng.” Vương Dĩnh cũng bắt đầu suy tư. Bởi vì ngày đó thị trưởng Chu từng nghe giảng lớp cấp ba, cho nên tổ giáo viên cấp ba đều có may mắn chiêm ngưỡng các vị lãnh đạo tôn quý ở cự ly gần.

      “Được rồi. Đừng có tiếp tục lừa gạt nữa, cậu mau người bên trong là người nào.” Tưởng Hi Văn nhìn cái biểu tình kia của Vương Tĩnh Kỳ, mơ hồ như có chút tiểu nhân đắc ý ở trong đó, cũng kiên nhẫn đoán nữa, trực tiếp để cho đáp án.

      “Chính là, chính là, người đứng ở đầu tiên.” Vương Tĩnh Kỳ giọng .

      “Đứng ở đầu tiên là…..a…là Chu Cẩn Du.” Vương Dĩnh giọng lặp lại, đột nhiên kêu lên sợ hãi, nhìn Vương Tĩnh Kỳ hô lớn.

      Vương Tĩnh Kỳ tươi cười nhìn nịnh nọt.

      Thấy cả ba người đều nhìn , để cho xác nhận, thể gật đầu mạnh, “Ừ, chính là Chu Cẩn Du.”

      “Làm sao có thể, làm sao có thể là Chu Cẩn Du nha, ấy là Thị trưởng mà.” Vương Dĩnh ngồi yên ghế, loay hoay mặt đấy, còn thần kinh than thở.

      Từ lần trước sau khi nhìn qua Thị trưởng Chu, bị khí phách toàn thân của thuyết phục sâu sắc, đó mới đúng là quan nhị đại, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều người ở tầng lớp , chính là mặt có chút tươi cười, đều có thể làm cho người ra trừ cảm nhận như được tẩm gió xuân ấm áp ra, còn có thể cảm nhận được bên trong rất trầm ổn và giỏi giang. Tóm lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của , cho nên từ đó về sau, Chu Cẩn Du chính là thần tượng của .

      Hai người khác cũng bị cái tên Chu Cẩn Du làm trấn động.

      Sau đó Tưởng Hi Văn liền nghiêm túc.

      “Tĩnh Kỳ, cậu có biết thân phận của ấy.” người đàn ông địa vị cao như vậy, phải là loại dân thường bé các có thể kết giao, huống chi, từ sau lần Chu Cẩn Du tới Nhất Trung, thân thế bối cảnh của cũng bị truyền rất thần kỳ.

      Nào là thái tử kinh thành, nào là con cháu xuất thân từ gia đình cách mạng, tuy rằng tất cả đều cũng nhất định là , nhưng người ta đến từ kinh thành, gia thế khẳng định là thâm hậu, người như vậy mà cùng Vương Tĩnh Kỳ ở cùng chỗ……
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 89: Mình đơn

      “Biết, mình cũng biết.” Vương Tĩnh Kỳ cúi đầu nhìn ngón bàn tay mở ra của mình, vấn đề Hi Văn lo lắng, làm sao có thể biết, cũng còn là hơn hai mươi tuổi nữa.

      Nhưng chuyện hai người thể quyết định, nếu có thể quyết định, khẳng định để người đàn ông như Chu Cẩn Du xuất ở bên cạnh mình. xuất của đối với , là loại phiền toái.

      Lúc hai người tốt đẹp, người khác biết xấu hổ mà leo trèo, bấu víu cành cao, dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông, giống như lời đồn đại trong trường học tại. Nếu về sau hai người chia tay, có nhiều người bỏ đá xuống giếng, chút lời mỉa mai châm biếm. Cười nhạo biết tự lượng sức mình, vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng.

      “Nếu cậu biết, vì sao còn…….” Tưởng Hi Văn có chút phẫn nộ, lúc trước Trương Dương kia sao, tốt xấu gì tại hai người li hôn, Tĩnh Kỳ còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng lần này giống vậy, nếu chuyện tốt thanh danh của Tĩnh Kỳ bị phá huỷ.

      “Đây cũng phải là việc mình có thể khống chế.” Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ .

      rất đúng quyền chủ đạo phải nằm ở , người ta cứ cùng trải qua đoạn tình cảm lãng mạn, chính muốn chạy cũng chạy được. Nhưng lời này của lại làm người khác hiểu sai, mấy người Hi Văn lại cho rằng tình cảm của vô cùng sâu sắc, bị hãm sâu trong đó.

      “Điều này cũng có gì, tình cảm là thể khống chế được.” Từ Mộc Nghiên phát biểu tuyên bố trước, nếu là hai người cùng lưỡng tình tương duyệt, vậy đều có vấn đề gì.

      (Lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa.)

      “Đúng, đều là người, bất luận chuyện cao thấp thế nào, hai người các cậu ở cùng chỗ mà vui vẻ được sao. Tĩnh Kỳ, hắc hắc, cậu chừng nào đem vị kia nhà cậu giới thiệu cho tụi mình đây.” Vương Dĩnh nhanh chóng khôi phục lại sau kinh ngạc, bạn thân cùng phòng mình lại biến thành người nhà với thần tượng, đương nhiên là giơ hai tay hai chân ủng hộ rồi.

      Tưởng Hi Văn nhìn hai thần kinh thô này, bất đắc dĩ lắc đầu. Việc này nếu đơn giản như vậy, sao Tĩnh Kỳ lại muốn gạt các , làm sao trường học lại có lời đồn đại này.

      “Hai người đừng chen vào. có chuyện gì dọn dẹp cái bàn .” Tưởng Hi Văn trừng mắt nhìn hai người cái, sau đó lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ đến bên giường ngồi xuống. Chuẩn bị tốt để chuyện cùng .

      “Tĩnh Kỳ, chúng mình có phải là bạn tốt hay .” Tưởng Hi Văn chăm chú nhìn Vương Tĩnh Kỳ bên cạnh hỏi.

      “Ừ, đương nhiên.” Vương Tĩnh Kỳ cũng đứng lên, đời trước mấy người này chính là bạn tốt, đời này mấy người đối với so với đời trước còn tốt hơn.

      “Cậu cho mình là bạn tốt, vậy cậu có thể cho mình biết trong lòng cậu nghĩ thế nào .” Tưởng Hi Văn nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ, hy vọng có thể nhìn được chút manh mối nào đó mặt .

      “Chúng mình cũng từng bàn luận qua gia đình bối cảnh của Chu Cần Du, cho dù vô cùng chân thực. Nhưng mình khẳng định khác nhau lắm, tại nếu cậu và ấy ở cùng chỗ có thể có tương lại, về sau cậu………….”

      “Hi Văn, mình biết, những gì cậu ra mình đều biết, nhưng là………” Vương Tĩnh Kỳ nhìn Tưởng Hi Văn có chút bất đắc dĩ.

      hít hơi sâu, vẫn đem những lời trong lòng và ý tưởng của mình ra, “Hi Văn cậu quên chúng mình từng đọc qua tiểu thuyết, còn phê phán từ chim thành phượng hoàng, bình thường cùng với người đàn ông có tiền có thế có mấy người có cái kết hoàn hảo.”

      xong chính mình cười khổ cái. Khi đó lúc xem truyện ngôn tình tiểu thuyết Đài Loan, Từ Mộc Nghiên là người đơn thuần nhất trong phòng ngủ vì câu chuyện tình mà vui mừng cảm động, mấy người các còn lại đều thấy cẩu huyết. Vô cùng cẩu huyết, còn từng cười nhạt những trong đấy sau này có kết cục tốt mới có quỷ nha. nghĩ tới ở trong thực, chính mình tự nhiên cũng trở thành nữ chính trong câu chuyện tình , ha ha, có lẽ như vậy vẫn là đề cao chính mình, tình huống của ngay cả nữ chính cũng bằng.

      “Cậu cũng biết, vậy tại sao còn muốn cùng người đàn ông như vậy ở chỗ.” Tưởng Hi Văn nhíu mày hỏi.

      “Đạo lý này mình đều hiểu, mình cũng rất thanh tỉnh, nhưng cậu cảm thấy lấy thân phận của mình. Muốn cùng với người đàn ông phiết thanh có khả năng có quan hệ sao?” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ Chu Cẩn Du đối với mình dây dưa vài lần, chỉ sợ chính là lần sau bữa ăn hai người tiến thêm bước cũng là do cố ý an bài.

      ấy uy hiếp cậu?” Tưởng Hi Văn híp mắt nguy hiểm .

      đến mức như vậy, ừ, chính là thường xuyên quyến rũ mình mà thôi.” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ nghĩ rồi đáp.

      Biểu tình mặt Tưởng Hí Văn cứng đờ. Hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ : “, đến tột cùng là cậu có ý tứ gì.” nghe vậy, thấy đây phải là đơn phương ức hiếp, mà là hai bên quyến rũ.

      “Cũng có ý tứ gì.” Đến phiên Vương Tĩnh Kỳ nhăn nhó, chung quy lại thể cho Hi Văn biết lúc bắt đầu cũng tình nguyện, nhưng sau này khi hai người ở chung lại có loại khí ấm áp trong lòng.

      “Chính là, chính là…….. Cậu có biết, mình cũng là ……….”

      Tưởng Hi Văn nhíu mày nhìn , ý bảo đừng nhiều lời, này cần nhiều lời, vẫn là trực tiếp vào trọng điểm .

      “Mình cũng có lòng hư vinh, mình cũng là bình thường, có thể được người giàu có đẹp trai theo đuổi như vậy, trái tim bé của mình.” Vương Tĩnh Kỳ xong còn làm trạng thái Tây Thi ôm ngực.

      Tưởng Hi Văn hừ hừ trong mũi vài tiếng, hô: “Được rồi. Đừng làm người khác ghê tởm, nhanh lên.”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn Tưởng Hi Văn bị mình nghiêm túc trêu đùa như vậy, đến hai bên cạnh dọn dẹp bàn dỏng tai lên nghe lén cũng thoải mái cười lớn, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, rất sợ vì vấn đề của mình, tạo ra áp lực cho mấy chị em.

      điều chỉnh sắc mặt, tuỳ ý : “Được được như thế, chính là mình đơn, vừa vặn lúc này có người đàn ông coi trọng mình, mình thấy cũng tệ lắm, nên khách khí hưởng thụ. Chính là điều kiện của người đàn ông này quá tốt.”

      Bộp tiếng, bàn tay Tưởng Hi Văn đánh lên đùi .

      “Nếu cậu muốn cứ việc thẳng, mình thích nghe đâu, làm sao phải cực khổ như vậy.” Tưởng Hi Văn nổi giận, chính mình quan tâm tới người, kết quả lại hoàn toàn bị đùa giỡn, tự trọng của rất lớn, có thể giận được sao.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ấy tức giận muốn đứng lên, vội vàng ấn ngồi lại giường, sau đó lấy lòng : “Ôi, ôi, làm sao lại tức giận như vậy, mình phải chỉ đem tình giản lược chút sao, mình báo cáo đại khái chút tình huống cùng với lãnh đạo, rồi từng bước phát triển, sao cậu lại nóng vội như vậy.”

      Tưởng Hi Văn tức giận ngồi xuống, cũng bắt đầu chuyện, chính là dùng ánh mắt quét về phía Vương Tĩnh Kỳ, ý tứ chính là cậu có hay .

      “Được rồi. Được rồi, đùa các cậu nữa, mình từ đầu là được rồi chứ.” Sau đó Vương Tĩnh Kỳ kể lại từ bữa tiệc mà hai người bắt đầu biết nhau. Chuyện tình mỗi lần gặp mặt đều báo cáo lại.

      “A, lần đó người tới đón cậu chính là Chu Cẩn Du? Mình như thế nào lại có nhận ra chứ.” Từ Mộc Nghiên nghe tới lúc trước sau khi mấy người uống say. Người đàn ông tới đón các chính là Chu Cẩn Du, làm có chút dám tin.

      “Đêm đó cậu bị ấy đón , ấy đem cậu về nhà sao?” Tưởng Hi Văn vẫn là người bắt trúng trọng điểm trong mấy người các .

      “Ừ, buổi tối đó, mang mình về nhà, chẳng lẽ còn muốn dẫn mình đến khách sạn sao.” Vương Tĩnh Kỳ tức giận . Đương nhiên chắc chắn cho các ấy biết, chuyện xảy ra vào đêm đó.

      Khẳng định là nghiệt duyên của hai người bắt đầu từ ngày đó, nếu Từ Mộc Nghiên hề có kinh nghiệm. biết người đàn ông kia có thể là sói đội lốt cừu lại để mang , ngày đó còn dám với mấy người các , sợ các áy náy.

      “Sau đó, sau đó.” Hai mắt Vương Dĩnh toả sáng muốn biết tình phía sau.

      Vương Tĩnh Kỳ kể việc hai người gặp mặt nhau trước lúc li hôn đề cập giúp đỡ mình.

      “Như vậy xem ra, cậu có thể dễ dàng li hôn như vậy, chắc chắn là do ấy đứng ở phía sau tác động ít.” Tưởng Hi Văn nhíu mày .

      “Ừ.” Sau khi hai người ở cùng chỗ, đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, lúc đó Chu Cẩn Du cái gì cũng , nhưng nhìn thấy cái ánh mắt nhìn mình như ngốc ấy của , biết là chính mình đoán đúng. Nhất định là Chu Cẩn Du ở phía sau làm cái gì đó. Trợ giúp có tác dụng.

      Sau đó Vương Tĩnh Kỳ lại cho nhóm các từng chuyện mình cự tuyệt, cùng chuyện sau khi hai người gặp lại lúc tham gia huấn luyện. Chỉ là đem chuyện đêm kia tô vẽ đẹp, sau khi hai người tiếp xúc thời gian dài. Cứ tự nhiên mà ở cùng nhau như vậy.

      Tưởng Hi Văn nghe xong lời , lại hừ tiếng, “Cậu huấn luyện đến bây giờ cũng chưa đến hai tháng, chuyện lâu ngày sinh tình của cậu cũng quá rẻ mạt rồi.” Hiển nhiên là thực tin tưởng lời của Vương Tĩnh Kỳ.

      “Tại sao cậu lại như vậy, tình cảm nhiều ít phải là lấy thời gian ra để đánh giá.” Thanh niên văn học Từ Mộc Nghiên lại bắt đầu.

      “Chẳng qua, người đó là Chu Cẩn Du, cậu thấy bộ dáng và khí thế kia của ấy. Nếu là cậu, cũng cần bồi dưỡng. Nhất định là nhất kiến chung tình.” Vương Dĩnh cũng ủng hộ thần tượng.

      Vương Tĩnh Kỳ sợ mấy người vì chuyện của mình mà đánh nhau, vội vàng hoà giải: “Đúng, Tiểu Dĩnh điểm này là đúng, cái người đàn ông Chu Cẩn Du kia quả rất có sức quyến rũ, mặc kệ là dung mạo, hay thân thế của ấy đều khuất phục được các , mình cũng là như vậy được , có thể được người đàn ông như vậy thích mình, vì mình để tâm, nên mình đương nhiên động tâm.” Lời này của .

      Nhưng nhìn thấy lo lắng trong mắt của Tưởng Hi Văn, khí thế người yếu hẳn .

      Mặt nhu thuận, nghiêm túc với mấy người: “Chuyện này chính mình cũng lo lắng qua, tại hai chúng mình đều là nam chưa cưới nữ chưa gả, ấy bây giờ còn rất thích mình, mình cũng chán ghét ấy, vậy trước cứ như vậy ở chỗ, mình cũng dám với ấy, chuyện hai chúng mình trước cứ dấu giếm như vậy, nếu về sau mình hoặc ấy thay lòng đổi dạ, vậy chia tay trong hoà bình, đối với mình cũng bị ảnh hưởng quá lớn.”

      “Cậu bị ngốc à, cậu nghĩ như thế nào lại mà khẳng định mình bị ảnh hưởng, nếu có ảnh hưởng, tại lời đồn đại trong trường học kia làm sao lại như thế này.” Tưởng Hi Văn .

      “Ôi, lời đồn đại bát quái này trước kia cũng phải chưa từng có, lúc trước giáo viên Lý trường chúng ta Bắc Kinh tham gia huấn luyện, còn đồn ấy cùng hiệu trưởng léng phéng, cuối cùng cũng phải giải quyết được gì sao, đây đều là do vài người ghen tị có việc gì mới tìm việc truyền , qua thời gian, nó bị lời đồn đại mới thay thế.” Vương Tĩnh Kỳ an ủi chính mình.
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2054 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 90: Tới trình độ nào

      Tưởng Hi Văn nhìn Vương Tĩnh Kỳ sâu, hồi lâu mới nhàng mở miệng: “Cậu biết tại chính mình làm gì là được. Nhưng mình hy vọng cậu phải bảo vệ bản thân tốt.”

      Nghe được lời này của ấy, mặt Vương Tĩnh Kỳ càng đỏ, có cảm giác như ấy chính là phương diện kia.

      Vì che dấu xấu hổ, cũng vì muốn để ấy an tâm, Vương Tĩnh Kỳ vội vàng làm động tác chọc cười, “Cậu cứ yên tâm, mình cũng phải đứa trẻ, trai ở cùng nhau, hợp rồi hợp , hơn nữa tại mà bát tự của chúng mình xem như nét phẩy, nếu phát ra có khả năng thích hợp mình chia tay, những thứ này có người nào đấy cho phép, cho nên tại cậu lo lắng hơi sớm nha. Mình có thể cam kết với cậu khẳng định mình để chính mình bị uỷ khuất.”

      Tưởng Hi Văn thấy bộ dáng đùa giỡn kia của , mặt nghiêm túc được phì cuời cái: “Thôi , nếu trái tim cậu mà độc ác, cũng xảy ra chuyện, cậu nên nhớ cho kỹ, đàn ông cũng thể nào tốt hơn chính mình, nếu ấy thích hợp với cậu, cậu cũng cần băn khoăn gì, cứ giẫm lên. Chúng ta chân trần sợ ấy mang giầy.”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ấy cười nên làm bộ dáng khoa trương ngẩng đầu lau mồ hôi tồn tại trán, “ dễ dàng nha, rốt cuộc cũng làm cậu cười lớn, có phải cậu báo sai tuổi hay , như thế nào mình lại có cảm giác cậu giống mẹ mình còn hơn cả bà.”

      “Cút sang bên, mình có lòng tốt cần hồi báo, cuối cùng còn bị cậu làm dơ dáy trận.” Tưởng Hi Văn giả bộ tức giận đưa tay cho trận, tỏ vẻ oán giận trong lòng mình.

      “Ha ha, mình đây cũng phải là người dơ dáy, mình đây chắc chắn hoan nghênh cậu nha.” Vương Tĩnh Kỳ đứng lên ôm Tưởng Hi Văn vào trong ngực phen, chà xát chút, này chính là bạn tốt hai đời của , chân chính quan tâm bản thân mình.

      Tưởng Hi Văn vội vàng giãy dụa cái ôm ấp của , sờ sờ đầu lộn xộn của mình. cần nhìn cũng biết chắc chắn thành ổ gà.

      “Cậu đây là trả đũa cách trần trụi sao, đúng là có lương tâm, mệt mình còn lo lắng quá mức cho cậu.”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn tóc tai toán loạn của Tưởng Hi Văn. cảm thấy lúc này ấy mới đúng như cùng tuổi với mình, bình thường này rất bình tĩnh. Quá thận trọng, có chút giống bà già.

      “Mình biết Tiểu Văn Văn của chúng ta luyến tiếc mình nhất. Nhưng mà mình có thể cam đoan với cậu, mình nhất định bảo vệ bản thân mình tốt, mình đem mình đặt vào vị trí số , chính là bạc đãi chính mình. Các cậu cũng đừng tin tưởng mình, mình cảm thấy hợp đến hợp , nếu ấy coi trọng người khác. Vậy chia tay tốt, mình cũng chịu thiệt thòi.” ở phía sau vô cùng trịnh trọng, cũng là cấp cam đoan với quan tâm nhóm bạn .

      Đương nhiên như thế cũng phải là giả, hai người trong tại đều trôi qua ấm áp, nhưng ngốc mà cho rằng về sau thành cái dạng gì, đàn ông hay thay đổi, nhất thời ham mới mẻ, cho nên cũng bắt đầu mấy ngày ở nhà, nếu ngày nào đó lại phát ra đoá hoa dại tươi đẹp ven đường, hạ xuống đoá hoa trong nhà là này. tại Chu Cẩn Du ở trong nhận định của chính là cố chấp cần tiền, kỹ thuật của tệ, chính là người phụ nữ trung niên có thể hưởng thụ nhất định nên hường thụ. Về phần phía sau. Chỉ cần cho vào trong lòng mình, vậy chính mình bị thương tổn.

      Tưởng Hi Văn buông tay xuống, nhìn Vương Tĩnh Kỳ, biết những lời ấy đều là tình, đột nhiên tiến lên ôm ấy vào trong lòng, sau đó hai tay trực tiếp xoa nắm mặt ấy môt chút, “Cậu cần cam đoan cái gì với chúng mình, chỉ cần cậu biết phía sau cậu luôn có chúng mình, nếu con đường phía trước thông. Hãy lui về phía sau, chị em tụi mình chê cười cậu đâu.”

      Đầu Vương Tĩnh Kỳ bị Tưởng Hi Văn giam cầm. Nhất thời thể động đậy, chỉ có thể dùng hai tay đánh lung tung. “Cậu là điên, buông, buông.”

      Tại mép bàn, tay đều là bát đĩa thu dọn, từ đầu đến cuối ánh mắt lỗ tai hai người Vương Dĩnh và Từ Mộc Nghiên vẫn chú ý, nhìn thấy hai người đùa giỡn, biết phần trọng điểm qua, vội đem những thứ trong tay quăng bỏ, cũng chạy đến giường sàm sỡ trận.

      “Ôi, dừng tay.” Vương Tĩnh Kỳ bị đè nặng ở phía dưới, người ngứa ngày vì bị mấy người cù, chỉ còn mỗi miệng có thể cậy mạnh, nhưng lát sau cũng kiên trì nổi, ngừng cầu xin tha thứ.

      Mấy người cười đùa trận, rồi nằm song song giường, thở phì phì.

      “Các cậu giống người bình thường mà, biết cả đám mập thành cái dạng gì sao, cẩn thận làm sập giường của mình nha.” Vương Tĩnh Kỳ vừa vừa trợn trắng mắt. Bữa tiệc cười này, làm cơ bắp người đều đau nhức.

      Giường của các là loại giường đơn mét hai, cho nên các nằm thẳng song song giường, nửa người các giường, nửa người dưới là ở dưới giường.

      có việc gì, nếu sập, buổi tối cậu với mình nằm cùng chăn.” Vương Dĩnh thèm để ý .

      “Cút, ai thèm nằm cùng chăn với cậu, buổi tối thể để cho cậu đạp mình xuống giường được. Đúng rồi, phải cậu dọn dẹp bàn sao, nửa giờ rồi, cậu vẫn chưa có làm xong.” Vương Tĩnh Kỳ hơi ngước đầu lên, nhìn bát đĩa bàn cơ bản thiếu cái gì, cũng vẫn để đầy ở bàn.

      Vương Dĩnh còn chưa , mặt Từ Mộc Nghiên xấu hổ ngồi dậy : “mình thu dọn.” Các vừa mới mải thăm dò chuyện của Vương Tĩnh Kỳ.

      “A, cậu đừng động, mấy thứ kia dọn dẹp rất vất vả, còn nhiều thứ chưa ăn hết, ném uổng, đặt ở kia cũng tốt, để sáng mai ăn .” Vương Dĩnh chuẩn bị tiếp tục lôi kéo người lao động, chẳng để ý .

      “Cậu là lười .” Tưởng Hi Văn miễn cưỡng mắng câu.

      Sau đó mấy người cũng chuyện gì, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Đột nhiên Vương Dĩnh nghĩ tới vấn đề, nghiêng người lại thành nằm úp sấp, tiến tới trước mặt Vương Tĩnh Kỳ cười gian hỏi: “Đến, cùng các chị chút, cậu cùng Tiểu Chu nhà cậu đến bước nào rồi, nắm tay, hôn môi hay toàn bộ thành luỹ?”

      Mắt Vương Tĩnh Kỳ nhắm có mở, nhưng mặt lại đo đỏ.

      “Cậu cũng bát quái quá rồi, việc này mà cậu cũng hỏi.”

      “Ôi, đỏ mặt đỏ mặt, nhất định là có gian tình, khẩn trương thành khai báo.” Vương Dĩnh ràng nhìn thấy khuôn mặt vừa mới đỏ lên của , oán giận kêu lên.

      Vương Tĩnh Kỳ muốn cùng ấy thảo luận chuyện này, vội vàng trở mình cái, ghé vào giường, : “Cậu là đại nữ sắc, nếu tò mò, sao tự mình tìm bạn trai , đừng hỏi mình.”

      Vương Dĩnh lấy tinh thần bám riết tha, sao có thể buông tha cho , càu nhàu ngồi dậy, lôi kép quần áo của nếu thuận ý buông tha hô: “Nhanh thành khai báo , nếu mình dùng đại hình để hầu hạ cậu.”

      Hai người bên cạnh cũng tham dự, nhưng cũng phối hợp. lớn như vậy. Chuyện nam nữ này đều là vừa thẹn thùng vừa tò mò, chính mình có khả năng thực có thể nếm qua. Nên các đương nhiên cũng muốn nghe chút.

      Vương Dĩnh trảo bắt ngay áo lông của Vương Tĩnh Kỳ, vốn áo lông lỏng lẻo. trảo này lại sử dụng khí lực, vốn cổ áo bị trượt xuống mảng lớn, làm lộ ra bả vai của Vương Tĩnh Kỳ.

      “Cậu là bạo lực, rất bạo lực, về sau còn muốn tìm đàn ông hay đây.” Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy vai lạnh lẽo, cũng để ý, đùa giỡn hô.

      hồi lâu cũng có ai đáp lại, vẫn chưa kịp thích ứng. Nhìn lại, mấy người đều nhìn thẳng chính mình, phải là nhìn bả vai của mình đúng hơn.

      tự giác cùng nhìn bả vai của mình, cái gì cũng có nha, chính là đầu vai của thoạt nhìn rất tròn đẹp, thực hoàn mỹ, ở trong lòng tự hào phen.

      (Lovenoo1510: Tĩnh Kỳ à bạn là có tinh thần tự luyến.)

      “Các cậu làm sao vậy.” đứng lên, đem áo lông của mình trong tay Vương Dĩnh kéo ra.

      “Đừng nhúc nhích.” Vương Dĩnh hô câu, đè người lộn xộn xuống, sau đó hỏi mấy người bên cạnh: “Các cậu thấy thế nào.”

      Tưởng Hi Văn keo kiệt vô cùng lấy tay chà xát cằm. : “Hẳn là mút, cùng với cỡ miệng.”

      Từ Mộc Nghiên thẹn thùng ngồi ở bên cạnh, bộ dáng nhìn nhau xấu hổ.

      Vương Dĩnh lại càng trực tiếp. Trực tiếp bắt đầu sờ soạn sau vai của Vương Tĩnh Kỳ, “Hắc hắc, đây là dấu hôn trong truyền thuyết sao, vẫn là lần đầu tiên được mở mang kiến thức.”

      Vương Tĩnh Kỳ biết phía sau mình bị mọi người nhìn thấy cái gì, chính là ngốc nghếch. vội vàng dùng lực lớn kéo lại chiếc áo lông của mình, che dấu hô: “Mấy người sắc nữ này, biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe .”
      (Phi lễ: Bất lịch )

      “Hắc hắc, chúng mình chính là tinh thần sắc đó, này đúng chỗ sắc * của cậu rồi. Thành khai báo. Cậu cùng Tiểu Chu nhà cậu có phải làm toàn bộ rồi hay .”

      Vương Tĩnh Kỳ còn chưa có , Tưởng Hi Văn liền làm bộ ngu ngốc quát lên: “Này còn phải sao. Chứng cớ đều ràng trước mắt chúng mình rồi, cậu ấy muốn sạo cũng sạo được.”

      Sau đó mấy người đều giương nanh mua vuốt lưng Vương Tĩnh Kỳ. Giở trò chút, Vương Tĩnh Kỳ vừa cười vừa mắng cũng cản được ma trảo của đám sắc nữ này.

      “Được rồi, được rồi, mau thả mình ra, mình nhận tội, nhận tội.” Cuối cùng vẫn là Vương Tình Kỳ chịu nổi đầu hàng.

      “Hừ, sớm như vậy phải tốt hơn sao.” Vương Dĩnh với bộ dáng cao ngạo, đưa tay rất khí thế chỉ vào cái đầu lộn xộn đầy tóc của .

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi dậy, thở phì phò, nghĩ thầm, nhất định là do tối qua cái tên cầm thú Chu Cẩn Du kia thừa dịp để ý, ở phía sau lưng để lại dấu hôn, nếu tại chính mình cũng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

      mau.” Tưởng Hi Văn buông tha mà còn muốn quỵt nợ, đẩy cái rồi giục .

      “Có cái gì đâu, phải là các cậu thấy rồi sao.” Vương Tĩnh Kỳ trở mình cái xem thường, các cũng biết sao, còn cái gì để hỏi.

      “Hắc hắc, phải là hai người lên giường rồi chứ?” Tuy là đoán như vậy, nhưng Vương Dĩnh vẫn hỏi ra để xác nhận chút.

      Vương Tĩnh Kỳ hừ hừ hai tiếng coi như trả lời.

      “Phương diện kia của Thị trưởng Chu như thế nào, cả đêm hai người mấy lần?” Mấy người đều bị tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan đầu độc.

      Vương Tĩnh Kỳ nghĩ nghĩ, sau đó lời thành khẩn: “Các cậu biết đấy, Chu Cẩn Du ba mươi hai tuổi rồi, ấy còn trẻ tuổi nữa, còn, tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, cùng với thực chênh lệch rất nhiều.”

      Vương Tĩnh Kỳ tương đối đúng trọng tâm.

      “Ý cậu , đêm bảy lần là giả à?” Vương Dĩnh bị đả kích có chút chịu nổi, sau khi xem qua tiểu thuyết, ở trong lòng định hình mục tiêu rồi, về sau nhất định phải tìm ông xã là người đàn ông cường tráng, cầu tối thiểu phải đêm bảy lần như trong tiểu thuyết.

      Tưởng Hi Văn cũng phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, vốn cũng có nghĩ đời này có người đàn ông tráng kiệt giống trong tiểu thuyết, “Vậy vị kia nhà cậu đêm mấy lần?”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba người nhìn mình với ánh mắt trong sáng, xấu hổ giận dữ hô: “Các cậu sao lại quan tâm đến phương diện này như vậy, có thể suy đoán khác biệt được .” Các thể rụt rè hơn sao, nhưng thấy được, ngay cả Từ Mộc Nghien dịu dàng như thục nữ đều mang bộ dáng xấu hổ nhìn chính mình.

      thể, đây là vấn đề quan trọng nhất.” Vương Dĩnh trực tiếp trả lời, chút ý tứ cũng có.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn mấy người với bộ dáng khẩn thiết như vậy, cũng biết nếu các biết được đáp án nhất định buông tha cho mình, cho nên nghĩ chút, cảm thấy nên trả lời bảo thủ: “ lần là đồ nhắm, hai lần là bình thường, ba lần bốn lượt chính là vượt xa người bình thường.”

      chưa Chu Cẩn Du có chấn động hay .

      Cứ như vậy, cảm thấy Chu Cẩn Du so với Trương Dương, cái * của đàn ông có vẻ mạnh hơn, đời trước lúc Trương Dương hơn ba mươi tuổi, cơ bản hai người đều đắp chăn đơn thuần chuyện phiếm.
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2053 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 91: Huynh đệ (1)

      Đêm tối, trong phòng thuê lớn của Lan Uyển tại thành phố D.

      Chu Cẩn Du cùng mấy người đàn ông xấp xỉ tuổi ngồi ghế sofa nâng cốc cười, nét mặt rất thả lỏng.

      “Cậu ở đây phá vỡ cái địa phương phức tạp này, cũng nên để em đến giúp đỡ chứ.” người đàn ông mặc áo lông ngồi sofa, phía dưới mặc chiếc quần đen, cầm chai bia trực tiếp hướng về phía bạn tốt lâu gặp ngồi ở hướng đối diện.

      Chu Cẩn Du mở to mắt nhìn ta, sau đó lại nhắm mắt lại.

      “Ha ha, đúng là chưa từng thấy qua Chu Cẩn Du mất trình độ như vậy, mấy con tôm như vậy mà cũng làm được gì.” người đàn ông khác cũng hứng thú .

      Chu Cẩn Du vẫn lời nào, chỉ từ từ nhắm hai mắt đem ly rượu trong tay nhấc lên, nhàng nhấp ngụm.

      Chu Vận Hàng ở bên cạnh thể nhìn bộ dáng phong kinh vân đạm của Chu Cẩn Du như vậy, giống như con khỉ nhảy đến chỗ tay vịn sofa của Chu Cẩn Du, tiến đến bên cạnh , “Em trai tới chút nhé, gặp được người thu thập được à, tâm, nếu có người có mắt như vậy, em trai khẳng định giúp thu thập.”

      (Phong kinh vân đạm - chỉ tính cách màng đến những điều gì khác, đạm

      (nhàn nhạt) như mây trôi, nhàng như gió thổi)

      Hai người chuyện lúc đầu đều là vẻ mặt cười nhạo nhìn Chu Vận Hàng.

      “Như thế nào, mình như vậy là vì huynh đệ tình thâm, mấy người nhìn làm gì làm sao.” Chu Vận Hàng cùng vài người đùa giỡn quen, lúc này cũng có người ngoài nên kéo tay áo để lộ cánh tay, chuẩn bị đến đại chiến huynh đệ.

      Người đàn ông mặc quần da liếc mắt nhìn ta cái, cần : “Mấy lần rồi cậu vẫn đứng trước mặt mình lấc xấc, nếu cậu ngứa da ngứa thịt, mình để ý mà huấn luyện cậu.” ta xong còn hướng về phía Chu Vận Hàng cười nhạo khinh miệt tiếng.

      “Phi, cái tên kiêu binh thối này, mình từng đánh cậu, mình cũng từng đánh nhuyễn đản kia. Đến, Đại Bảo, đều là đàn ông cả. Đứng ra hai ta đánh trận hay.” Mục tiêu ban đầu của Chu Vận Hàng cũng phải là người lính được rèn luyện hơn mười năm Tằng Dũng kia, mà từ đầu tới cuối vẫn muốn cùng đấu với Phùng Bảo sống sung sướng an nhàn.

      (Kiêu kinh: người lính lâu năm, phẩm chất tồi tệ, làm điều càn rỡ)

      (Nhuyễn đản: Cai này nếu ta tra nhầm là 2 hòn bi của đàn ông nha)

      Phùng Bảo là thấp nhất trong mấy người. Dù cũng 1m75, nên Chu Vận Hàng cao 1m8 thích nhất là đánh nhau cùng .

      “Mẹ nó. Cậu lại đây tìm người đánh nhau có phải , đến đến, hôm nay mình cho cậu được giãn gân cốt.” Phùng Bảo rất hận người khác chê cười mình yếu, cha mẹ trong nhà trung bình cũng chỉ cao đến 1m7, có thể dài đến 1m75 là đột biến gien rồi có được hay , lại , tại ở trong cái xã hội hỗn độn này, người nào mà nắm đấm cứng rắn chứ. Nắm đấm cứng rắn còn có súng ống cứng rắn hơn? Cho nên muốn thoát ra khỏi xã hội hỗn độn này phải dựa vào đầu óc.

      Chu Vận Hàng chờ những lời này của , lập tức cợt nhả nhảy tới, dây dưa.

      Tằng Dũng cũng thèm nhìn tới hai gã đàn ông đánh nhau, mà hướng về bên phía Chu Cẩn Du hỏi: “Làm sao vậy, là đụng phải gàn dở cứng rắn rồi hả?” Mấy người cùng nhau lớn lên đều có quan hệ huynh đệ mật thiết, ai có gì khó xử, những người khác đều bất chấp gian nguy.

      Chu Cẩn Du nghĩ tới mấy lão già ngoan cố trong phủ thị chính, khỏi cười cười, mở mắt ra : “Gàn dở cứng rắn hay gàn dở cứng rắn mình cần biết, mình chỉ nhìn thấy mấy người bảo thủ thôi. biết suy xét.” xong còn lắc đầu, tỏ vẻ mình quả thất vọng.

      Thời kỳ này công việc của luôn bận rộn vì giai đoạn trước hạng mục phố tài chính, nhưng vẫn luôn có người ngáng chân . Dám công khai đến dám, muốn làm thủ tục gì, cơ bản có ai dám làm khó dễ. Chính là những người này bằng mặt mà bằng lòng với . Cái gì cũng có ý kiến, nhưng mỗi khi muốn duy trì tài chính chính phủ, tìm than khóc, nét mực cũng là đến quá trưa, mục đích chính, muốn cho biết là có tiền.

      A, chính phủ có tài chính hay . là Phó thị trưởng đưa ra hạng mục này còn có thể tra qua sao?

      nghe đến hơn nửa tháng cũng thấy phiền, nếu người khác được nể mặt mà muốn. Vậy còn theo chân họ mà khách khí cái gì nữa.

      “Người như vậy cũng cần phải quen, có các huynh đệ chống đỡ cho . Chúng ta sợ ai chứ.” Phùng Bảo kiêu ngạo .

      Gia thế mấy người cũng bình thường, đến nơi này, chính là ở Kinh Thành tính ra cùng đều ở .

      Ông của bốn người đều là cấp quốc bảo, đó đều là những hồng quân Trung Quốc cùng nhau đánh Phát Xít Nhật.

      Đời hồng quân thứ hai cũng đều là những nhân vật đảm nhận chức vị quan trọng, nên bọn họ là đời hồng quân thứ ba bản lĩnh cũng chịu thua kém, ở các mặt đều có chiến tích.

      Mà mấy người bọn họ bởi vì già trẻ trong nhà, cho nên mới sinh hoạt bừa bãi như vậy, muốn làm gì cũng ai trông nom.

      Chu Cẩn Du nghe xong lời của ta, cao hứng cùng ta chạm chén.

      Chu Vận Hàng và Phùng Bảo ở bên cạnh náo loạn hồi lâu cũng nhảy qua, “ cái gì đó, muốn uống rượu cũng gọi chúng em.”

      “Đánh xong rồi? Đánh xong chuyện chính , thực mấy người nghĩ để mấy người tới đây là để làm khách du lịch à.” Chu Cẩn Du đem ly rượu uống hơi cạn sạch.

      Mấy người cũng cái gì, cầm lấy ly rượu bàn làm theo, nhưng Tằng Dũng lại trực tiếp cầm lấy bình rượu , uống bằng bình.

      Chu Vận Hàng uống xong tuấn đem ly rượu quăng lên bàn trà, tay lau miệng, : “ trai cứ , lên núi vượt lửa qua sông, em trai em mà cau mặt nhăn mày phải là đàn ông nữa.”

      Chu Cẩn Du cũng bị bộ dáng đùa giỡn của làm vui vẻ, nhấc chân đá cước: “Cút!”

      Mấy người cười đùa trận, lúc này mới đến chính .

      “Lần này hạng mục phố tài chính triển vọng rất tốt, nếu mấy ông cụ thấy chướng mắt, vậy cần mang họ theo nữa, chúng ta có tiền chính mình kiếm cũng giống nhau.” Chu Cẩn Du đem mục đích của mình ra.

      Vốn đến thành phố D, tuy muốn đem nơi này biến thành ngôi sao mới chói mắt, nhưng cũng muốn làm tâm điểm, mà ở đây đều có mưu đồ chính trị nào, đến đây, giữ chức Phó thị trưởng, nên trong phạm vi năng lực của mình, muốn tạo chút phúc cho dân chúng.

      Lại , chính mình mới đến, tuy rằng thân phận rất tốt, ra ai làm khó dễ , nhưng nghĩ, đều ở cùng hệ thống, có thể tạo ra thiện duyên càng tốt, cho nên muốn đẩy cái hạng mục này ra, vì dân chúng làm điều tốt, vì tiểu kim khố của thành phố D góp viên gạch, những người bận việc bên cạnh cũng có canh để uống, ai biết lòng tốt của mình lại bị người khác cho là lòng lang dạ thú, vậy thể trách , có tiền chính mình kiếm đương nhiên là càng tốt.

      (Kim khố: Kho vàng. Kho tiền)

      “Được, mọi người quyết định là được rồi.” Tằng Dũng đối với việc này cũng quan tâm, dù sao cả ngày ở đây cân nhắc người cân nhắc tiền bạc, bằng cân nhắc vũ khí còn tốt hơn.

      Lần này cũng vừa vặn là kỳ nghỉ của , vừa quay về Bắc Kinh chợt nghe Hàng Tử và Đại Bảo đồng ý tới thành phố D, bị người trong nhà bức hôn đến phát điên rồi, nên vội chạy nhanh theo tới đây.

      Chu Vận Hàng và Phùng Bảo đều coi là quan trọng, trong lòng cũng đều hiểu. Tuy công ty của bốn người tại chỉ có hai người bọn họ đứng ra hoạt động, nhưng lão tiểu tử Chu Cẩn Du kia cũng phải là kẻ dễ chơi, đó là người tuyệt đối chịu ăn thiệt thòi. Cũng cực kì bao che khuyết điểm, nếu hạng mục này có thể làm. khẳng định bên trong có rất nhiều thuận lợi, công ty của bọn họ khẳng định được bồi thường dứt. Lại , lấy gia thế tại của bọn họ, cho dù bồi thường cũng tính là gì.

      như thế nào, chuyện này cũng phải chuyển ra bên ngoài, ngày mai hai người các cậu cùng nhau đến phòng làm việc của , tìm người tới chuyện chi tiết.” Nếu muốn đem tiền bạc phủi vào trong túi mình, đương nhiên thể để cho người khác bắt được điểm yếu. Nhất định tất cả mọi thủ tục đều phải hợp pháp hoá, như vậy cho dù về sau có người đỏ mắt muốn nuốt lời cũng tìm được lỗi của .

      Phùng Bảo và Chu Vận Hàng đều gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu . Chu Cẩn Du con đường là quan, ở phương diện tiền tài đều phải có chút kiêng kị, Tằng Dũng mỗi ngày đều đứng trong quân đội, thời gian trở về ít lại càng ít, hơn nữa đối với tiền tài chút khái niệm cũng có, cho nên công ty của bốn người, ông chủ ở bên ngoài cũng chính là Phùng Bảo và Chu Vận Hàng.

      Chu Vận Hàng thấy chính xong, lại bắt đầu lăn lộn đứng lên. chạy đến bên người Tằng Dũng, ôm lấy bả vai , ý cười mặt hỏi: “. Nhưng em trai nghe , lần này trở về có diễm phúc lớn nha, dì Lý mỗi ngày an bài cho mỹ nữ à?” xong còn làm bộ chảy nước miếng, tỏ vẻ mình rất thèm thuồng.

      Tâm tình bản thân Tằng Dũng vốn thả lỏng, nghe xong câu hỏi của lập tức căng thẳng, chút khách khí trở tay cái, đem cái móng heo vai bẻ ngược lại, sau đó hướng về phía mông Chu Vận Hàng đá cước.

      “A……A……. Buông tay, đau nha……” Chu Vận Hàng bị Tằng Dũng đá cước nên nằm bò sofa đối diện.

      Hai người khác đều đồng cảm chuyện của . Khoé miệng Phùng Bảo mang nét cười tiến đến trước mặt Chu Vận Hàng, chiêm ngưỡng hình dạng của .

      “Chậc, chậc, chậc. Cậu xem, làm thế nào để mình chào cậu.” Phùng Bảo vừa vừa rung đùi đắc ý. “Số tuổi đều lớn như vậy rồi, sao lại có ổn trọng như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ với nhau nha, nếu cậu hâm mộ Dũng Dũng, chỉ cần với trai câu, mình trở về với dì Lý tiếng, để cũng giúp cậu an bài vài người, những người Dũng Dũng xem hợp mắt, cậu cũng có thể nhìn lần xem sao. Ngộ nhỡ bên trong lại có người vừa mắt cậu, chúng ta coi như là hoàn thành đoạn nhân duyên tốt đẹp có phải .”

      “Cút!’ Lúc này đến phiên Chu Vận Hàng, bắt lấy tay Phùng Bảo, lật tay vặn chặt, chẳng qua thủ pháp thuần thục như Tằng Dũng, mông Phùng Bảo quay về hướng , nhấc chân chỉ đá được bên xương hông của Phùng Bảo.

      “A, a, đây chính là muốn mạng già của mình nha, thắt lưng của mình, Chu Vận Hàng, hôm nay nếu cậu phá huỷ chuyện tốt tối nay của mình, cậu xem mình thu thập cậu như thế nào.” Phùng Bảo bị đá nằm ở sofa, tay đỡ thắt lưng ưỡn bụng ra giống như phụ nữ có thai vậy.

      Chu Vận Hàng kiêu ngạo đứng lên, xoa thắt lưng nhìn , cười to : “Ha ha, Đại Bảo à, cậu tỉnh lại , trẻ con nhà cậu phải nửa năm nữa mới về, nếu cho bé biết là cậu dính vào khác ở bên ngoài, cẩn thận ấy lấy mạng cậu.”

      “Hừ hừ, đoán chừng ấy đeo cái kính như hai cái đáy bình, sao có thể nhìn thấy mình ở đâu, chính là giường mình có khác, nhất định ấy cũng nhìn thấy .” Phùng Bảo xoa thắt lưng miệng hừ hừ.

      Các em cũng biết thời gian trước tò mò, vụng trộm bay đến Mĩ nhìn vị hôn phu, hai người tuy đính hôn từ , nhưng lại chưa từng gặp qua. phong trần mệt mỏi bay đến Mĩ, kết quả nhìn thấy đeo chiếc kính so với đáy bình còn dày hơn. Tóc dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ ra sau đầu, bộ dáng nghiên cứu khoa học, phải là món ăn của . Cho nên xem như cao hứng rồi mất hứng mà về, tiệc đón trở về, tâm tình nhất thời còn chưa tốt, bị Chu Vận Hàng ghi , cho nên mấy người bọn họ đều biết.

      “Cho nên cậu liều mạng tìm cảm giác ở em khác phải , yên tâm, em trai hiểu tâm ý buồn khổ trong lòng cậu, hôm nay em trai chuẩn bị cho cậu vài người nha.” Vẻ mặt Chu Vận Hàng cười đến xấu xa .
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2054 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 92: Huynh đệ (2)

      Chu Cẩn Du nhìn mấy huynh đệ náo loạn, mỉm cười.
      [​IMG]
      Bốn người bọn họ từ ở cùng đại viện, cùng học, cùng đánh nhau, cùng tán , huynh đệ cùng nhau lớn lên.

      Tằng Dũng là lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi ba tuổi, sau đó chính là Chu Cẩn Du, ba mươi hai tuổi, Phùng Bảo và Chu Vận Hàng đều ba mươi, nhưng Phùng Bảo lớn hơn so với Chu Vận Hàng bốn tháng.

      Tằng Dũng sau khi tốt nghiệp đại học, bị ông cụ trong nhà ném vào quân đội rèn luyện, tuy phải do chính lựa chọn, nhưng bản thân cũng bài xích. Ở trong quân đội mười năm, từ bắt đầu chịu đựng binh huấn, hơn nữa người còn có thân phận đời hồng quân thứ ba sáng long lanh, ở trong quân đội lăn lộn thành đội trưởng, ở trong miệng người khác cũng đều được gọi là thủ trưởng.

      Ông cụ trong nhà Chu Cẩn Du năm đó cũng muốn đem ném vào quân đội, dù sao căn cơ nhà họ Chu cũng ở trong quân đội, nhưng sau khi Chu Cẩn Du vừa tốt nghiệp, bước lên con đường làm quan.

      Ông cụ nhà họ Chu cực kỳ chướng mắt các chính trị gia, đều là loại chủ nghĩa hình thức, quen khua môi múa mép, đến lúc chân thực chút hữu ích cũng dùng được, cho nên có thể suy ra, khi ông biết đứa cháu đầu của mình theo chủ nghĩa hình thức như trong miệng mình, ông căm phẫn.

      Nhưng Chu Cẩn Du từ đứa nghe lời, bởi vì kiện này mà ầm ĩ trận với ông cụ Chu, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu.

      nghĩ tới thế nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi ở trong giới chính trị hỗn độn Chu Cẩn Du lại phong sinh khởi thuỷ, nghiễm nhiên trở thành nhà chính trị mới nổi, ông cụ Chu đối với bọn phía dưới cũng mở mắt nhắm mắt, Chu Cẩn Du cũng có cơ hội đến địa phương nạm vàng kiếm tiền.

      (Phong sinh khởi thuỷ: Gió khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)

      Phùng Bảo và Chu Viễn Hàng so với Tằng Dũng và Chu Cẩn Du hơn hai khoá, nhưng bọn họ từ lấy Tằng Dũng và Chu Cẩn Du làm tấm gương, sau khi bọn họ tốt nghiệp nhìn thấy Chu Cẩn Du thành công chào hỏi gông xiềng, nên cũng nổi lên đòi cuộc sống của chính mình.

      Nhưng bọn họ ở khắp nơi lăn lộn năm, cũng nghĩ được mình muốn trải qua cuộc sống như thế nào, cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Du chỉ cho bọn họ con đường bằng phẳng. Chính là kiếm tiền.

      Nhìn xem, đến gia thế của mấy người, chính là năng lực tại của bọn họ. muốn cấu kết nghiệp quan thực xin lỗi thân phận của bọn họ. Cho nên Phùng Bảo và Chu Vận Hàng được Chu Cẩn Du giật giây mở công ty.

      Ở bên ngoài lập nghiệp buôn bán, sau lại liên quan đến ít ngành sản xuất ô tô và mấy ngành sản xuất đứng đầu. Để bọn họ kiếm được đầy nồi.

      Về mặt nghiệp mấy người bọn họ cơ hồ đều thuận buồm xuôi gió, tại đều gặp phải vấn đề giống nhau, chính là trong nhà bức hôn.

      Đều trưởng thành, vậy mà vẫn là đám lông bông, cũng có người biết nóng biết lạnh chăm sóc, nên trong nhà đều vô cùng gấp gáp.

      Năm Tằng Dũng hai mươi tám tuổi, gia đình an bài, kết hôn lần. Nhưng tới năm ly hôn. Nguyên nhân rất đơn giản, gia thế nhà rất tốt, môn đăng hộ đối, chẳng qua là chịu nổi tịch mịch, cũng nguyện ý theo quân chịu khổ, cho nên dưới tình huống thời gian ở chung ít mà xa cách nhiều, nhà chịu được hấp dẫn của xa hoa truỵ lạc, hoa lệ bên ngoài………., vừa lúc bị Tằng Dũng bắt gặp, cho nên kết quả sau cùng chỉ có thể là ly hôn.

      Nhiều năm như vậy, mẹ Tằng Dũng luôn nghĩ biện pháp cho con trai mùa xuân thứ hai, nhưng Tằng Dũng giống như có bài học kinh nghiệm rồi, nên bao giờ nghĩ muốn đội nón xanh nữa. Cho nên từ trước đến nay vẫn chống đối trong nhà, chính là chịu thân cận.

      Phùng Bảo là người duy nhất trong mấy người có vị hôn thê, lúc trước còn , thân thể yếu đuối nhiều bệnh, cũng biết ai cho nhà họ chủ ý, để con trai bọn họ định ước với , con trai có thể tốt lên. Khi tuyệt vọng nhà bọn họ cái gì có thể thử cũng thử, nếu có người bên cạnh mà quả nhiên người có chuyển biến tốt, họ liền để cho định ước với . Sau đó thân thể Phùng Bảo quả cũng từ từ tốt lên.

      tại bé ấy du học ở Mĩ. Còn chưa đến nửa năm nữa lấy bằng tiến sĩ vinh dự về nước. Mẹ Phùng Bảo , sau khi bé trở về, để hai người làm đám cưới, dù sao bé ấy so với Phùng Bảo cũng chỉ kém tuổi. tại tuổi của cũng còn nữa, mẹ Phùng Bảo sợ bọn họn còn kết hôn, về sau sinh được đứa .

      Trước đó Phùng Bảo cũng bài xích vị hôn thê của mình như thế, dù sao lúc đính hôn còn quá , cũng nhớ bé này có bộ dáng gì nữa, sau nghe trong miệng mẹ Phùng , bé kia rất đáng xinh đẹp, nghĩ cưới ai mà chẳng là cưới, nếu bé đó tạm
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :