1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 83: Xuất viện (2)

      Vương Tĩnh Kỳ nghe chị dâu xong, mỉm cười, cái đề tài này lúc này biết là chị dâu có phải là cố ý hay , nhưng nhìn mặt cha Vương càng ngày càng đen, cảm thấy đây phải là hành động sáng suốt.

      "Cám ơn chị dâu quan tâm, nhưng tại em có tâm tình mấy chuyện này." Vương Tĩnh kín đáo, hi vọng chị dâu có thể có chừng có mực.

      Lý Bình căn bản thấy sắc mặt cha Vương nên ta cảm thấy bây giờ có thể đè đầu em chồng này, nên ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

      " cũng thể như vậy, con chúng ta cả đời này việc chính yếu nhất phải là có thể gả được cho người tốt sao. , lúc trước em học đại học, chị dâu cảm thấy nên, hoa kia vốn có ít tiền, còn bằng để giữ lại cho em làm đồ cưới. tại em nhìn xem, cũng chính là đúng với suy nghĩ của chị. Em tốt nghiệp đại học mà cũng tìm được cái gì tốt." Lý Bình thể vẻ mặt ta đây đáng tiếc cho ngươi rồi kéo tay Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ an ủi khuyên giải.

      Nhưng khóe môi của ta hơi nhếch lên để lộ ra tâm tư của mình bây giờ rồi.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn bà chị dâu này làm bộ làm tịch chán đến hỏng rồi.

      Đời trước cũng như vậy, cũng biết khiếp trước hai có phải là kẻ thù của nhau , dù sao bình thường Lý Bình cũng thích , hơn nữa là rất thích, chỉ cần có cơ hội đả kích là đả kích .

      Đời trước công việc của làm cho Lý Bình hâm mộ, ghen ghét, nhưng lại bị bất hạnh trong hôn nhân làm cho Lý Bình cảm thấy ta cao hơn cái đầu, mỗi lần gặp mặt đều thuyết giáo chút.

      "Chị dâu lời này rất đúng, nhưng đời này đúng là vô cùng khó tìm được người đàn ông tốt như trai của em." Vương Tĩnh Kỳ đồng ý gật đầu, nhìn từ đời trước, trai mình tuy cùng chị dâu cãi nhau ầm ĩ cả đời, nhưng cho tới bây giờ đều có hai lòng, dù cho chị dâu chỉ sinh non được đứa con .

      cũng từng phân tích suy nghĩ trong lòng trai, hiểu được tại sao trai lại như vậy. phải trai rất chị dâu, cho rằng trai chị dâu còn bằng hai luôn coi chị dâu như người thân. Cha Vương nóng nảy. Lúc trai còn trong lòng đều để lại bóng ma thể xóa nhòa, đối với ảnh hưởng chính là muốn mình sớm gả ra ngoài. Để có gia đình tốt chân chính của mình. Đương nhiên bất hạnh, gặp phải người như Trương Dương. Mà hai sau khi kết hôn, lại đem chị dâu trở thành trách nhiệm của , cho nên mới dễ dàng tha thứ cho chị dâu cố tình gây hết lần này đến lần khác.

      Bên kia Lý Bình nghe Vương Tĩnh Kỳ như vậy, trong lòng khỏi đắc ý, người khác đều ta tìm được người chống tốt. Tìm người chồng chung thủy như Vương Tuấn Kỳ, chỉ có chính ta biết, cuộc sống của ta trôi qua những ngày có bao nhiêu thư thái, trừ việc tỉ mỉ tính toán nguyệt san và cái nhà chồng này ra thôi.

      "Cho nên chị dâu phải giữ chặt trai em, em lấy ví dụ, tại có nhiều tuổi còn trẻ đều xinh đẹp, cũng phải mọi người đều bám lấy kẻ có tiền có thế. Có lẽ cũng có người giống chị dâu, coi trọng trai em thành chịu khó. Em cũng khuyên chị dâu câu, tình cảm cho dù tốt cũng thể lấy làm cơm ăn, thời gian quá dài, tình cảm tốt cũng phai nhạt ngày. Con chúng ta vẫn nên sớm sinh đứa để gắn bó tình cảm vợ chồng tốt hơn." Vương Tĩnh Kỳ nhìn sắc mặt bà chị dâu mới vừa rồi còn lôi kéo chậm rãi thay đổi. Tâm tình cũng trầm trọng lắm, cái này là đả thương đối thủ ngàn tổn thương mình tám trăm nha.

      Đời trước chính cũng sinh được, so với chị dâu còn bằng. như thế nào cuối cùng chị dâu cũng có con , còn chính mình cái gì cũng có, lẻ loi cả đời.

      Sắc mặt Lý Bình trầm xuống, bỏ tay Vương Tĩnh Kỳ ra, cứng ngắc : "Cái này cần em chồng phải lo, chị và em cũng nghĩ đến."

      Đây là nỗi đau trong lòng ta, mặc kệ là ai đề cập đến. ta đều có sắc mặt tốt. ta cùng Tuấn Kỳ kết hôn bảy năm, nhưng ta thủy chung cũng chưa mang thai. Vợ chồng bọn họ cũng đều đến bệnh viện kiểm tra qua, kết quả chính là hai người đều khỏe mạnh. ta từng thầm nghe người ta qua. Cũng có người giống như bọn họ, từ đầu đến cuối đều có đứa là vì thân thể hai người có tướng bài xích gì đó chính là hai người thích hợp ở cùng chỗ, ở cùng chỗ chắc chắn là có đứa . Sau khi ta nghe xong cười nhạt, cho rằng lời này là vô căn cứ, bệnh viện đều hai người có bệnh, mang thai đứa chỉ là sớm muộn thôi, nhưng bảy năm trôi qua, bụng ta vẫn thủy chung có động tĩnh gì.

      "Đúng vậy nha, cái này chúng ta lo lắng cũng được, còn phải để chị và trai cùng cố gắng nhiều. Chuyện của em chỉ cần nhớ là được, gây phiền toái thêm cho chị và trai." Vẻ mặt Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ hiểu chuyện, đưa tay cầm tay Lý Bình lật ngược thế cờ.

      Trong lòng lại hung hăng khinh thường chính mình phen, lớn như vậy bao nhiêu tuổi rồi mà tính tình lại càng ngày càng tốt, đời trước tuy rằng nghe những lời của chị dâu cũng tức giận nhưng cũng chưa bao giờ với chị dâu những câu kích thích như vậy. Nhưng tại lại nhẫn nhịn được. Cho dù biết bất lợi cho quan hệ của trai nhưng vẫn muốn đem khó chịu trong lòng phát tiết ra ngoài.

      "Đúng vậy nha, Tiểu Bình, nhiều năm như vậy rồi con và Tuấn Kỳ cũng còn trẻ nữa, cũng nên nghĩ đến đứa . Nếu con và Tuấn Kỳ bớt chút thời gian đến Bắc Kinh khám xem, đấy là thành phố lớn, trình độ chữa bệnh so với chúng ta chắc là tốt hơn, chứng kiến các ca bệnh cũng nhiều hơn, nếu hai đứa các con thực có bệnh gì hi vọng chữa khỏi cũng lớn." Mẹ Vương ở bên cạnh nghe các đúng nên ngồi sau cũng nhịn được chen mồm vào khuyên nhủ.

      Bình thường cơ bản bản thân con dâu đều đến nhà, chính là đến cũng thích cùng mẹ chồng chuyện phiếm, cho nên rất nhiều điều muốn bà đều nhịn ở trong lòng, rốt cuộc có cơ hội nhớ đến nên đem những lời muốn nhất ra.

      Lý Bình nghe xong lời của mẹ chồng sắc mặt xanh lét.

      "Mẹ cần phải quan tâm, muốn đứa trẻ hay đều là chuyện của hai chúng con." Lý Bình quan tâm hướng về phía mẹ Vương ra.

      Lý Bình khinh thường người mẹ chồng này, ông bố chồng của mình là cái dạng người gì mấy năm nay bản thân ta và chồng cũng hiểu là dạng gì rồi, ta cảm thấy mẹ chồng thực yếu đuối ích kỷ, nếu ta là mẹ chồng ta dù có cầm dao cũng cho con mình mỗi ngày sống trong sợ hãi. Cũng bởi vì chướng mắt nên bình thường ta cũng chủ động chuyện cùng mẹ chồng, đối với mẹ chồng như thế nào cũng lạnh nhạt, nhưng hôm nay loại thái độ này vẫn là lần đầu tiên.

      Bởi vì câu của ta làm cho phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.

      Nước mắt mẹ Vương đầy hốc mắt chảy ra được, Vương Tĩnh Kỳ cũng nghĩ đến chị dâu mình lại giáp mặt chống đối mẹ mình như vậy, đứng dậy chạy nhanh ra phía sau đứng trước mặt mẹ an ủi, trợn mắt trừng Lý Bình.

      "Con mẹ nó, chuyện với ai vậy chứ, là cái đồ súc sinh biết lớn gì cả. Gả cho nhà họ Vương bảy năm, có đồ ăn ngon chúng ta đều cho , còn đến cái trứng tròn cũng chưa sinh ra . Giờ lại còn chuyện quá quắt với chúng ta như vậy, có biết chính mình họ gì hay hả?" Cha Vương đột nhiên hướng về phía Lý Bình chửi ầm lên.

      Cha Vương vừa nghe bọn tán gẫu. Liền nằm giường nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối ông đều ra vẻ trước mặt con dâu. tiện phát giận, những thứ này đều là do ông học theo kinh nghiệm của mấy ông lão kia.

      Nhưng ông nghĩ tới mình con dâu ở nơi này lại gay gắt như vậy. Tuy rằng ông vẫn rất coi trọng đứa con dâu này, nhưng cũng thể vượt mặt ông được, con dâu mẹ chồng như vậy cũng khác gì là với bố chồng.

      Lý Bình trừng lớn hai mắt nhìn đến cha Vương giường bệnh, giống như ta nghĩ tới bố chồng những lời phát hỏa trước mắt ta như vậy.

      Mẹ Vương nghe chồng mắng con dâu nhưng lại mắng ác như vậy, nên muốn mở miệng khuyên nhủ, tình tình bà chính là như vậy.

      Vương Tĩnh Kỳ lôi kéo mẹ mình, cho bà .

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy quả bà chị dâu này cần chịu chút chèn ép, dạy giỗ. Nếu về sau khi cha mẹ già thể lại được, chắc bạc đãi cha, nhưng đó là , còn người khác được vô lễ, đặc biệt là bà chị dâu của .

      Đối với người thân đều thiên vị , lúc này trong lòng là chống lại người ngoài, thiên vị nhà họ Vương.

      "Nhìn cái gì, là cái đồ có giáo dục. Hừ, con ta tốt như vậy, trước kia công việc cũng tốt, ra ngoài người nào chẳng hâm mộ, kết quả là sau khi cưới xong, công việc có, tại mệt sống mệt chết nuôi đến ăn cơm quả trứng cũng cho . Kết quả lại còn hô to gọi với chúng ta, ba mẹ chính là dạy như vậy à." Cha Vương ngồi ở giường bệnh bắt đầu mắng chửi.

      "Cha, cha gì vậy, vì sao lại sau khi cưới con Tuấn kỳ lại có công việc? Đây phải là đơn vị ấy giảm biên chế sao. Cái này liên quan gì tới con? Còn nữa, vì sao lại nhà con dạy dỗ tốt. Cũng bởi vì con chịu được tính khí của người nhà họ Vương mà ta được dạy dỗ tốt ư? Các người nhà họ Vương gia giáo tốt, bố chồng ra bô chồng. có việc gì mắng con dâu, mẹ chồng cũng ra mẹ chồng, chính mình nhìn con mình sống tốt, mỗi ngày đều khóc lóc nỉ non, em chồng có mệnh tốt nhưng phúc khí cũng tốt, còn chưa tiến vừa cửa nhà người ta bị người ta bỏ rồi….A……."

      Lý Bình bị tức đến phát điên rồi, nhiều năm như vậy ta đúng là có tức giận quá như vậy, ta bị bố chồng mắng thẳng mặt làm ta bẽ mặt, tại ta cái gì cũng muốn trông nom, chỉ muốn đem mặt mũi tìm lại, kết quả là ta vừa mở miệng được vài câu cái dép ở chỗ bố chồng liền bay tới.

      " là cái gì mà dám khoa chân múa tay trước mặt nhà họ Vương chúng ta, cút ngay cho tôi, lăn ra khỏi nhà họ Vương, quay về với lão Lý nhà mà ở." Cha Vương vỗ thạch cao đùi, hơn nửa tháng này ông có thể tự chống gậy lại từ từ rồi, cho nên vừa rồi ông mới tìm chung quanh, này nọ đều bị mẹ Vương thu thập hết vào túi, ông chỉ có thế khom người lấy dép lê ở dưới giường bệnh lên ném qua.

      chút cũng hết giận, cái dép còn lại lúc nữa cũng ném theo.

      Sau cửa phòng bênh mở ra, chiếc dép kia vừa vặn dừng lại dưới chân người vào.

      Vương Tuấn Kỳ cầm dép trong tay, nhíu mày nhìn tình hình trong phòng bệnh, hỏi: "Lại làm sao vậy?"

      Lý Bình thấy chồng trở lại, nước mắt liền chảy xuống, gục vào người Vương Tuấn Kỳ, bắt lấy tay áo : "Tuần Kỳ, cha mắng em còn đánh em nữa."

      " là cái đồ bất hiếu, cưới đứa như vậy có phải là để tức chết Lão Tử hay , tôi cho biết, nhà họ Vương tôi dung nạp đứa con dâu biết lớn này, lập tức ly hôn với ta, nếu cũng cút ra khỏi nhà họ Vương ."
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 84: Xuất viện (3)

      ", em thực xin lỗi."

      Sau khi cha Vương xong, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy mặt u ám, mới lôi kéo vạt áo của , giọng xin lỗi, giống như lúc hai người còn .

      Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời em mình, người hơi cứng lại, sau đó từ từ trầm tĩnh lại, "Tĩnh Kỳ, em cần xin lỗi với , tính tình của chị dâu em còn biết sao." xong thở dài cái.

      Vương Tĩnh Kỳ chớp đôi mắt chua xót, miễn cưỡng nháy mắt đem dấu nước mắt vào trong.

      Lúc ấy ở bệnh viện, sau khi Vương Tuấn Kỳ trở về, trong phòng bệnh mảnh hỗn loạn. Cha Vương mắng to con trai con dâu bất hiếu, nhưng Lý Bình lại bắt đầu cáo trạng với Vương Tuấn Kỳ, mẹ Vương cũng lôi kéo Vương Tuấn Kỳ khóc.

      Cuối cùng chính Vương Tuấn Kỳ nghiêm mặt đuổi Lý Bình , Lý Bình tức giận sắc mặt trắng bệch, ta bảo về nhà họ Vương mà ở, cần về nhà nữa. Sau đó hai em rất nhanh gọi xe đưa cha Vương và mẹ Vương về nhà. Đương nhiên dọc đường , cha Vương vẫn mắng to tha, mắng con dâu đúng này nọ, mắng con trai vô dụng, mắng con bôi đen ông. Tóm lại vẫn nhìn thuận mắt.

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất có lỗi với trai, dù sao chuyện này là từ mà ra, nếu phải vì kích thích chị dâu mà đề cập đến chuyện sinh đứa xảy ra việc này.

      Vương Tuấn Kỳ cũng vẫn nhẫn nhịn, cha Vương mắng như thế nào cũng hé răng, đưa hai cụ vào nhà, tiếng trực tiếp đóng cửa lại rồi .

      Vương Tĩnh Kỳ vội vàng theo ra ngoài muốn xin lỗi với trai.

      Nhìn bóng lưng đơn phía trước, cảm thấy đời trước tính cách của mình cũng tốt, nếu giống như bây giờ vì mình nhất thời sảng khoái, kích thích chị dâu rốt cuộc làm khấy đảo yên bình của người nhà mình.

      Vương Tĩnh Kỳ lắc lắc đầu, xoay người trở lại nhà, còn trận đấu ác liệt còn phải đánh nữa.

      Khi về nhà Vương Tĩnh Kỳ mở cửa ra, nhìn thấy cha Vương ngồi ngay ngắn chính giữa sofa, gậy ba toong để ở bên cạnh ông. Mẹ Vương còn bận việc trong bếp, nhìn bộ dáng như muốn đun nước sôi.

      Sau khi vào. Từ đầu đến cuối ánh mắt cha Vương đều dừng ở người .

      Cha Vương nhìn con tới, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mình. Trực tiếp mở miệng ra lệnh : "Tôi cũng vòng vo nữa, gả qua lần, cho dù tôi và mẹ có bạc đãi . Vốn với loại tình huống này nhất định là thể quay về nhà họ Vương chúng ta, cho dù có chết ở bên ngoài tôi và mẹ cũng trông nom đến chuyện của . Nhưng mẹ mềm lòng, mấy ngày nay giày vò tôi có chỗ ở, dù sao tôi cũng là cha . Nếu muốn trở về tôi cũng ngăn cản, nhưng nếu trở về là khách, nhất định phải có bộ dáng của khách."

      Cha Vương xong vẫn thâm trầm liếc mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ sau đó gằn từng tiếng : " phải đem năm vạn đồng mà nhà họ Trương bồi thường ly hôn với cho mẹ trông nom."

      Vương Tĩnh Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm cha mình, trong lòng thở dài, cha vẫn còn cái tính xấu lớn như vậy, vẫn là tính sợ chết đòi tiền.

      "Cha, cha và mẹ đừng làm khó con. Nếu con gả ra ngoài vốn có đạo lý quay về nhà, như thế nào cũng thể bởi vì mình con. Để người khác đâm trọc vào hai người cũng phải hay. Con lấy tiền ly hôn mua nhà ở rồi, về sau hai người cũng cần phải lo lắng cho con nữa."

      Thời điểm trước đó cùng hội Tưởng Hi Nghiên hùm nhau mở lớp phụ đạo, lấy tiền của mình ra, trừ vạn năm góp vào lớp phụ đạo ở bên ngoài, số tiền còn lại mua nhà ở đoạn khu phố sắp khai phá tài chính.

      Bởi vì mua là nhà tầng nên giá cả cũng giảm xuống cấp, mới dùng sáu vạn đồng mua hai căn nhà cũ hơn bốn mươi mét liền kề nhau. Đương nhiên nhà này trừ việc đợi phá bỏ và rời nơi khác làm tăng giá ra nó còn gần cổng trường tiểu học và trung học.

      Nhà cửa giao cho sau hai ngày, tính toán tốt. cái là để ở, cái kia thuê người mở cái quán ăn . Căn cứ vào đời trước, đại khái có thể sử dụng được đến niên kỷ sang năm. Nếu kinh doanh tốt cũng có thể kiếm được ít tiền.

      Cha Vương nghe xong lời của Vương Tĩnh Kỳ cái gì cũng , trực tiếp đứng dậy lấy gậy ba toong đánh về phía người con .

      "Con mẹ ngươi, cái đứa nhãi con cánh mọc cứng cáp rồi, Lão tử còn sống đấy, nhiều tiền như vậy mà ngươi lại tiêu hết, xem tôi hôm nay có đánh chết ." Cha Vương nghiến răng nghiến lợi vừa mắng vừa đánh. Gậy trong tay cũng dùng sức hướng về Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ sớm nghĩ đến cha Vương muốn đánh người cho hả giận khi đạt được mục đích, nhưng nghĩ tới gậy ba toong trong tay ông, cho nên lúc đứng dậy chạy về phía sau trốn có hơi chậm, gậy ba toong trong tay cha Vương quét đến cánh tay của .

      cảm nhận được sâu sắc đau rát của cánh tay, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cười nhạo mình tiếng, biết làm gì còn hy vọng nào, đời trước phải chính mình hiểu tính cách của cha sao, nếu chính mình có tiền có điểm dùng được trong mắt ông còn có thể là con , nếu cái gì mình cũng trong mắt ông mình đều là đồ lỗ vốn.

      "Ôi, làm sao vậy, phải vừa mới tốt sao, Tĩnh Kỳ, nhanh xin lỗi cha , thời gian cha con ở bệnh viện ngây người lâu như vậy nên tâm tình tốt, trước con nên cúi đầu ." Trong phòng bếp mẹ Vương nghe thấy động tĩnh trong phòng khách liền chạy nhanh ra xem, rốt cuộc thấy chồng mình cầm gậy ba toong đánh con .

      đợi Vương Tĩnh Kỳ chuyện, cha Vương bắt đầu mắng chửi, "Bà nuôi con tốt nhỉ, cánh cứng cáp, có tiền biết chi tiêu cho tốt, còn tự mình cầm tiền mua nhà, cha mẹ của nó còn chưa có chết, sao lại đến phiên nó tiểu nha đầu lừa đảo làm chủ chứ."

      Mẹ Vương biết xảy ra chuyện gì, cũng dám tùy tiện xen mồm vào, bà chỉ đứng ngăn ở trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, cho gạy ba toong đánh vào người con .

      Vương Tĩnh Kỳ sớm dự đoán được hôm nay như vậy, cho nên trấn định kéo mẹ ra phía sau mình, với người đàn ông ngồi đối diện sofa: "Cha cũng đừng tức giận như vậy, là con đúng, con nhận lỗi với cha."

      Nhìn cha Vương bởi vì khó cử đông và vì nghe thấy lời của mình mà chậm rãi hạ tay xuống, trong lòng còn từng ảo tưởng về tình thương của cha cười nhạo tiếng, "Con biết là vì cha muốn tốt cho con, để con giao phí sinh hoạt phải là vì muốn lấy tiền ly hôn của con mình."

      nhìn sắc mặt cha vừa muốn thay đổi, vội vàng tiếp, nếu làm cha tiếp tục náo loạn nữa đùa được đâu.

      "Nhưng con hai mươi tư tuổi rồi, tốt nghiệp đại học và làm được hai năm, cũng kết hôn được hai năm. Cho nên mặc kệ là ở phương diện nào con cũng đều là người trưởng thành rồi. Con khiến hai người vì con nhiều như vậy, tại con làm sao có thể hiểu chuyện như vậy. Làm cho hai người vì chuyện của con phải quan tâm như vậy chứ. Cho nên con nhờ đồng nghiệp mua giúp căn nhà, cách trước học con cũng gần. Bình thường lúc trở về ở cũng tiện.

      Còn lần trước ba mẹ ở bệnh viện như thế cũng coi như là trách mắng, về sau tuy con được ở trong nhà nhưng chắc chắn hàng tháng kính hiếu hai người." xong liền đứng ở đó nhìn cha Vương.

      tin mình uyển chuyển và ràng như vậy, cho dù trong lòng cha Vương thoải mái cũng phát tác nữa.

      Cha Vương mắt chớp trừng Vương Tĩnh Kỳ, mẹ Vương ở bên cạnh biết phải làm sao, muốn khuyên can chồng. Nhưng bà dám, muốn khuyên con nhưng con cũng có gì sai.

      "Được, tôi nhìn ra rồi, học đại học xong, học được năng lực nào nhưng cánh đúng là cứng rắn hơn, tính toán tốt lắm, tôi cũng phải là kẻ xấu. Nhưng tôi và mẹ cung cấp cho học đại học nhưng có cho trai học. Cho nên cũng được bấu víu vào trai .

      Tôi làm chủ, về sau hàng tháng phải cấp cho gia đình năm trăm đồng, tôi coi như sinh đứa con này, về sau ở bên ngoài làm chuyện gì tôi cũng coi như biết, đương nhiên cũng đừng nghĩ tới việc tôi đứng ra giúp ." Câu sau cùng là cha Vương nghiến răng nghiến lợi .

      Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ ngồi xuống sofa , cách cha Vương khoảng lớn, chỉ sợ lúc chuyện với cha Vương ổn ông bất ngờ đánh mình phen.

      "Cha, cha có biết tại hàng tháng con được bao nhiêu tiền lương , nếu hàng tháng đều cấp cho nhà năm trăm lương còn lại đủ tiền sinh hoạt phí tháng của con. Cha xem……" Vương Tĩnh Kỳ ý tứ rất ràng. Chính là tiền lương của mình trả nổi phí dưỡng lão cao như vậy.

      Cha Vương đương nhiên biết điều này, ông ta là cố ý muốn cao như vậy, muốn làm khó , nếu kiên quyết đưa ra số tiền này về sau cho về nhà có khả năng đem bán căn nhà của .

      "Hừ, tôi mặc kệ tiền lương của bao nhiêu, tôi chỉ biết nuôi hơn hai mươi năm, tôi cung cấp cho học đại học, cho công việc có thể nuôi sống chính mình, thế nào nữa đều phải kính hiếu với hai vợ chồng già chúng ta.

      Ông ta xong còn nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng nghĩ tuổi mà dám đấu với ta, còn muốn tự mình chạy ra ngoài, hừ, chỉ cần mình có chết cũng đừng mơ tưởng.

      Vương Tĩnh Kỳ lộ ra bộ dáng khó xử, biết nếu mình thoải mái đáp ứng cha tuyệt đối đổi ý càng đưa thêm điều kiện khó khăn cho .

      phải muốn hiếu kính cha mẹ, chẳng qua tại điều kiện cho phép, hơn nữa nếu từ đầu đến cuối ở cùng chỗ với cha mẹ về sau cha nhất định muốn nhúng tay vào cuộc sống của , ví dụ như tìm cho mình người đàn ông.

      "Cha đây là làm khó con mà, tháng lương con có hơn tám trăm đồng, vốn nuôi mình còn lại cũng được bao nhiêu, nếu cấp cho nhà năm trăm sống nổi nữa, nếu cha muốn như vậy mà tại con cũng có nhiều tiền như vậy, trước hàng tháng con đưa cho hai người hai trăm, còn lại ba trăm cha cho con ký sổ, chờ về sau công việc của con tốt hơn tiền lương cũng cao hơn cha xem có được ? Nếu cha lo lắng bây giơ chúng ta có thể viết chứng nhận, con cam đoan về sau trả nợ hết."

      Cha Vương nghe xong lời của , đột nhiên như tỉnh táo lại, nhao nhao: " được, nếu muốn chuyển ra ngoài chính mình nghĩ biện pháp , thiếu của tôi phân tiền tôi kiện ra tòa án. Còn tôi có bằng chứng đem cái này viết ra. Về sau khi nào tăng lương mặc kệ , hàng tháng phải đưa cho tôi năm trăm, chính là kiếm được năm vạn tôi cũng quan tâm."

      Lúc Vương Tĩnh kỳ cầm quần áo thu dọn xong, nghĩ trong túi có tờ chứng nhận làm trong lòng dâng lên tia sầu nào. nghĩ tới đời này lần đầu tiên mình tính toán, mưu trí, khôn ngoan lại là cũng cha mẹ mình.

      Vì sợ về sau cha ngừng đòi tiền mình, nên tại dùng lời kích thích cha ký vào hiệp nghị dưỡng lão kia. Nghĩ cha vừa rồi còn có dáng vẻ đắc ý, nên ngượng ngùng với cha, tại hàng tháng mình còn có năm trăm đồng tiền thưởng, chẳng qua là sau thời gian lâu nữa, tiền lương giáo viên bắt đầu tăng vùn vụt, đến trước khi chết tiền lương của cũng tăng đến hơn bảy ngàn rồi, lúc đó mới hơn bốn mươi tuổi, nơi này là thành phố cấp ba rồi.
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 85 : Giấc ngủ trưa

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào trong phòng, vừa vặn chiếu vào giữa giường lớn, người nằm giường giống như chịu nổi ánh mắt trời nóng nực, nên trở mình cái, lộ ra cái chân bên ngoài chăn bông, tiếp tục lấy tư thế phi thường bất nhã tiếp tục ngủ say.

      Đồng hồ báo thức để ở tủ đầu giường vẫn chạy tích tắc, nhưng hề ảnh hưởng chút nào đến giấc ngủ của người giường.

      Chu Cẩn Du ngồi ở trong phòng làm việc, lần lượt nghe từng người phụ trách báo cáo biến động phố tài chính.

      "Hạng mục phố tài chính này liên quan quá nhiều, nếu dựa theo kế hoạch phải để cập đến vấn đề phá bỏ mười khu phố và vấn đề rời dân nơi khác."

      "Đúng đúng, ở đây còn có mấy trường học, nhà trẻ………."

      "Nếu đề cập đến vấn đề phá dỡ và rời nơi khác, tiêu chuẩn bồi thường quyết định như thế nào, định giá thấp dân chúng nhất định mặc kệ, đến lúc đó lại xuất mấy cái đinh tốt, nhưng nếu chúng ta định giá cao tài chính của chúng ta cũng chịu nổi, hơn nữa dự toán hạng mục này cũng phải đầy đủ………."

      Chu Cẩn Du nhìn văn kiện trong tay mà bọn họ vừa đưa cho mình, nghe mọi người đưa đẩy lẫn nhau, lửa giận trong lòng áp xuống lại phải áp lại. xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhìn về phía đồng hồ để bàn làm việc chỉ ba giờ, nghĩ tới lại sinh ra phiền muộn, gộp văn kiện tay lại, bộp tiếng ném lên bàn làm việc.

      "Trước về nghỉ ngơi chút, hai mươi phút sau tiếp tục."

      Mọi người sofa nhìn ra vị Phó thị trưởng mất hứng, mọi người liếc lẫn nhau, đều biết làm gì, đành từ sofa đứng lên, nối đuôi nhau ra ngoài.

      "Pha cốc cà phê." Chu Cẩn Du đứng lên, đến cửa phòng nghỉ.

      Lý Việt biết đây là chuẩn bị cho ‘phu nhân lãnh đạo’ ở bên trong kia, cái gì cũng , rất nhanh tiêu sái ra ngoài, đến phòng nước pha cho lãnh đạo cốc cà phê.

      Chu Cẩn Du đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy màn Vương Tĩnh Kỳ nằm ngủ say giường.

      đến trước giường, ngồi xuống bên giường. Tay vỗ vỗ vào mông Vương Tĩnh Kỳ.

      "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ba giờ rồi. Nên rời giường thôi."

      Vương Tĩnh Kỳ mộng đẹp, lại đột nhiên bị giọng quấy rầy. Đương nhiên là rất mất hứng, nhăn cái mũi lại, nhấc chân lên đá qua.

      "Đáng ghét, em còn muốn ngủ."

      Người Chu Cẩn Du mạnh mẽ tránh thoát cái chân quét đến, phát bắt được, sau đó tay còn lại liền sờ soạn phen mông của .

      Trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, nơi này hề có chút hình ảnh ướt át nào.

      Bởi vì là mùa đông. Cũng bởi vì nơi này phải là nhà mình, nên lúc ngủ Vương Tĩnh Kỳ cũng phải là để trần, người vẫn mặc áo len và quần kín đáo.

      Hơn nữa vốn cũng phải là đại mỹ nữ Vương Tĩnh Kỳ gì cả, giường cọ cọ thời gian lâu như vậy, tóc đầu lộn xộn, chút cảm giác người đẹp mới tỉnh cũng có.
      (Lovenoo1510: Tác giả đúng là tả thực mà, sát phong cảnh, sát phong cảnh nha.)

      Còn Chu Cẩn Du chính là thông qua mấy ngày trước mà ít nhiều cũng có kinh nghiệm là xuống tay ngoan độc phía sau Vương Tĩnh Kỳ, mới vừa nhìn giống như chiếm tiện nghi mà sờ soạn phen mông Vương Tĩnh Kỳ. Thực ra là cấu véo .

      Cảm giác được đau đớn ở mông nình, Vương Tĩnh Kỳ phi thường tình nguyện mở hai mắt ra, vạn phần ai oán nhìn người đàn ông quấy phá giấc ngủ của mình. Trong lòng hận thể đem ra thiên đao vạn quả (Lóc từng miếng thịt).

      "Ánh mắt của em là sao? Chắc em chưa quên là chính em bảo gọi em rời giường lúc này." Chu Cẩn Du nhìn thấy người nằm giường nhìn mình với ánh mắt đầy thâm ý, làm có chút chịu được nên lại cấu véo mông trận.

      "Ôi, em bảo gọi em dậy, chứ bảo cấu véo em nha, rất đau đó có biết ." Vương Tĩnh Kỳ bị cái véo này làm cho hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng trở mình, đem cái mông đổi hướng, bàn tay bé vì đau đớn mà ngừng xoa bóp lên xuống.

      "Hừ, nếu dùng chiêu này em có thể tỉnh sao?" Chu Cẩn Du có ý tốt nhìn người nằm giường, cho biết là mình ghen tỵ.

      Hơn tháng nay, mỗi lần Vương Tĩnh Kỳ tới tham gia huấn luyện, buổi sáng vì nội dung huấn luyện cảm thấy hứng thú nên đều nghiêm túc học, nhưng đến buổi chiều đều là chút lý luận có vẻ cố chấp, có kiên nhẫn nghe, cho nên cơ bản mỗi ngày sau khi ăn xong bữa trưa đều đên chỗ ngủ trưa.

      Vương Tĩnh Kỳ có thể bởi vì hoàn cảnh nên mới ở trong này ngủ trưa cũng giống như ở phòng ngủ nằm chút tỉnh, ở trong này nếu có người gọi có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời xuống núi.

      Sau vài ngày ngủ muộn, vì cuộc sống hài hòa của hai người, nên Vương Tĩnh Kỳ giao cho Chu Cẩn Du nhiệm vụ gọi dậy. quy định thời gian mình rời giường chính là ba giờ chiều, nghỉ ngơi như vậy để lỡ giấc ngủ buổi tối kia.

      Cho nên sau ba giờ chiều mỗi ngày Chu Cẩn Du tới gọi rời giường, bắt đầu cũng dùng nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng tổng kết lại bạo lực vẫn là sử dụng tốt nhất.

      Cũng bởi vì mỗi ngày đều nhìn Vương Tĩnh Kỳ có việc gì được ngủ say như vậy, nên trong lòng nổi lên tia bất mãn, là thị trưởng, ràng lại thoải mái bằng giáo viên . có thể tự do ngủ thẳng đến khi tỉnh, còn thị trưởng cũng thể, điều này làm sao lại làm cho người khác đố kỵ đây.

      "Dậy nhanh lên, bảo Bí thư Lý pha cho em cốc cà phê rồi." Chu Cẩn Du cảm thấy vẫn chưa hết giận đôi chút, cho nên lại vỗ lên mông hai cái mới kéo người từ giường dậy.

      Vương Tĩnh Kỳ uể oải ngồi dậy, lúc ngủ này bị người khác mạnh mẽ gọi dậy nên tư vị khó chịu, nhưng đến tối mà ngủ được tư vị càng khó chịu hơn.

      có chút chưa tỉnh ngủ, thất thần ngồi giường, nhìn Chu Cẩn Du ra ngoài đem cốc cà phê vào cho mình.

      "Tối hôm nay có bữa tiệc, em với ?" Câu này là câu nghi vấn.

      " ." Vương Tĩnh Kỳ hề nghĩ ngợi mà trả lời.

      Chu Cẩn Du nghe xong cũng sớm đoán được đáp án, tư vị trong lòng vẫn có chút đúng, nhưng mặt biểu vẫn thay đổi, dịu dàng : "Được, em muốn , em dọn dẹp chút, lát bảo Lý Việt đưa em trở về."

      về Lan Hòa Tiểu Trúc, từ sau khi Vương Tĩnh Kỳ bị đuổi khỏi nhà, Chu Cẩn Du đưa tới ở cũng ở Lan Hòa Tiểu Trúc, xem như thành ** trá hình rồi.

      Đương nhiên người chính trực như giáo Vương Tĩnh Kỳ cũng nhận ra đây là **, mà cho rằng hai người là bạn ( công khai), bắt đầu làm người bạn lo lắng cuộc sống hàng ngày, cho nên thường thường đến nhà bạn trai chiếu cố chút.

      cũng thường thường mới , bình thường cũng chỉ lúc đến thị chính tham gia huấn luyện mới có thể theo về nhà, thời gian còn lại ở trường học dạy, cho nên buổi tối cũng trực tiếp ở phòng ngủ nghỉ ngơi.

      tại tình cảm của Chu Cẩn Du với Vương Tĩnh Kỳ có chút đoán ra, dựa theo kinh nghiệm cũ, chỉ cần kết giao với nào mặc kệ là vì con người của hay bởi vì gia thế của , đều là muốn dán lên người . Ước gì ngày hai mươi tư giờ đều dính lấy người , chỉ sợ khắc ở cùng nhau tình cảm giành cho nhau bớt vậy.

      Đặc biệt là đến số nơi công cộng hoặc bữa tiệc. Các đều ước gì được cùng , để thể thân phận và địa vị của họ tốt.

      Nhưng Vương Tĩnh Kỳ lại trái ngược hoàn toàn, hai người ở cùng chỗ thời gian lâu như vậy, mỗi tuần Chu Cẩn Du đều phải tham gia các bữa tiệc, lúc mới bắt đầu số bữa tiệc quan trọng cũng mời qua Vương Tĩnh Kỳ, để cùng tham gia với mình, nhưng mỗi lần đều bị Vương Tĩnh Kỳ cự tuyệt. Lấy ra lý do có thời gian.

      Chu Cẩn Du đương nhiên biết lý do này chỉ là lấy lệ với mình, lúc mới bắt đầu còn thực vừa lòng khi Vương Tĩnh Kỳ biết đạo lý như vậy. Nhưng sau mỗi lần đều là đáp án này, làm trong lòng thấy được thoải mái, bắt đầu hoài nghi Vương Tĩnh Kỳ có mưu đồ, chẳng lẽ ghét bỏ , nên chút cũng muốn đứng chung chỗ với sao ?

      Tâm tính loại này của Chu Cẩn Du đương nhiên là có mặt mũi mà trực tiếp ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, cũng biết xuất phát từ tâm tính gì, sau mặc kệ là tiệc gì, Chu Cẩn Du đều hỏi câu.

      Trong tay Vương Tĩnh Kỳ bưng cà phê ngồi giường, đầu tiên là mở to mắt để tỉnh ngủ, sau đó cúi đầu uống cà phê lấy lại tinh thần. Sau mới : "Tối nay có tiệc, em trở về trường học nhé, đúng lúc mấy người Hi Nghiên đều thầm oán em nhiều lần. mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần, muốn tìm em thương lượng chút chuyện còn phải hẹn trước, vừa vặn hôm nay em liên lạc với các ấy để liên kết tình cảm."

      Bây giờ Vương Tĩnh Kỳ là nhiều việc, ban ngày nếu dạy chính là tham gia huấn luyện, đại đa số lúc buổi tối đều Lan Hòa Tiểu Trúc, cho nên thời gian tán gẫu với mấy chị em có bao nhiêu, hai ngày trước vẻ mặt Tưởng Hi Nghiên hoài nghi hỏi gần đây làm gì, vì sao mỗi ngày cũng thấy bóng người.

      Tạm thời Vương Tĩnh Kỳ còn chưa muốn đem chuyện hai người cho bọn họ biết, mình cũng biết quan hệ giữa hai người đến khi nào kết thúc. Cho nên muốn rút bớt thời gian về phòng ngủ để trấn an các .

      cơ bản mấy người ở lớp phụ đạo cũng sai biệt lắm, mắt nhìn thấy cũng sắp đến kỳ cuối cùng. Các cũng có kế hoạch chiêu sinh nên đăng lên Nhật báo, với tư cách là người góp vốn. Hội nghị như vậy nhất định phải tham gia.

      Chu Cẩn Du ở đó cũng có nghe Vương Tĩnh Kỳ ít chuyện về vài người Hi Nghiên, "Được, hôm nay ăn cơm cùng vài người bạn, cũng biết ăn đến lúc nào, nếu em muốn về nhà bên kia trường học cũng được."

      Vương Tĩnh Kỳ thấy đồng ý cao hứng đưa cốc cà phê trong tay cho , sau đó lấy điện thoại bàn ở đầu giường, bắt đầu gọi điện cho Vương Dĩnh, bởi vì điện thoại bàn là điện thoại công mất phí nên rất yên tâm và thoải mái sử dụng.

      " cần quản em, em lập tức rời giường đây." Vương Tĩnh Kỳ vừa gọi điện thoại vừa đuổi người, sợ lúc mình gọi điện thoại bị Vương Dĩnh nghe được giọng của Chu Cẩn Du, như vậy khó giải thích.

      "Tiểu Dĩnh, mình……. Ừ, ừ, mình đây mình vừa hay có việc gì nên về ngay đây…….." Vương Tĩnh Kỳ vừa gọi điện thoại vừa xem xét phía trước, xem Chu Cẩn Du ra khỏi phòng nghỉ chưa, cũng từ giường xuống, với lấy trang phục của mình bắt đầu mặc vào người.

      "Đừng, mọi người chờ mình nha, mình mua đồ ăn , ừ ừ, muốn ăn cái gì?" rất nhanh cài xong cúc áo.

      "Được, mình biết rồi." Bộp tiếng, tắt máy, sau đó cũng vội vàng, lấy tay buộc lại tóc, cầm lấy túi xách, đứng ở trước cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài có người mới đẩy cửa ra ngoài.

      " bảo Lý Việt lái xe đưa em về rồi." Chu Cẩn Du ngồi ở sau bàn làm việc, tay cầm văn kiện mới bị quăng lúc nãy.

      Vương Tĩnh Kỳ gì, vốn muốn cự tuyệt đưa đón như vậy, cảm thấy như vậy rất khoa trương, tự mình xe buýt cũng được, chủ yếu là cảm thấy việc từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ mà từ xa xỉ về tằn tiện lại rất khó, nếu mình quen với cuộc sống như thế, về sau nếu hai người kết thúc phải làm sao bây giờ.

      Nhưng ở phương diện này Chu Cẩn Du có chút chủ nghĩa đàn ông, chỉ cần điều kiện cho phép là nhất định đưa đón .

      Vương Tĩnh kỳ gật gật đầu với Bí thư Lý bên cạnh, : "Lại làm phiền rồi."

      Lý Việt lễ phép : " giáo Vương khách khí rồi, tại chúng ta được chưa?"

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn đồng hồ của mình, quá ba giờ hai mươi, "Ừ, bây giờ thôi."

      Lúc hai người vừa nhấc chân ra cửa phòng làm việc cửa bị đẩy vào, Vương Tĩnh Kỳ thấy vài vị với cái bụng phệ vào.
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 86: Liên hoan

      Phùng Chấn Quốc nhìn thấy trong văn phòng Thị trưởng xuất trẻ, lặng chút, sau đó lập tức hiểu , này hẳn là bạn của Thị trưởng Chu mà mọi người loan truyền kia.

      Nghe là giáo viên, có tham gia trong đợt huấn luyện lần này, cho nên luôn luôn có người nhìn thấy này đến phòng làm việc của thị trưởng Chu, thế nên mới đem chuyện bát quái của Thị trưởng Chu phơi bày ra.

      làm chủ nhiệm văn phòng cũng phải là uổng phí, Phùng Chấn Quốc cũng sửng sốt, sau đó tự mình mỉm cười gật đầu với đối diện.

      Bây giờ nhìn ra này sau này thế nào, nhưng tại có thể thấy được, chính là được sủng ái, tuy làm việc giúp người khi hoạn nạn, nhưng tuyệt đối vẫn có thể dệt gấm thêu hoa.
      (Dệt gấm thêu hoa: Tô điểm làm cho đẹp hơn.)

      Chu Hải Bằng là trưởng khoa tài vụ đứng bên cạnh cũng là người tinh tường, nhìn Phùng Chấn Hoa bên cạnh liếc mắt cái, lại nhìn đến thái độ của , nên cũng mỉm cười gật đầu theo.

      Mọi người còn lại biết ý tứ của Thị trưởng Chu, cho nên để che dấu mục đích của mình, đều mỉm cười sau đó làm như nhìn thấy gì.

      Vương Tĩnh Kỳ ngờ gặp nhiều người chắn ở cửa như vậy, lấp kín cả cửa, sắc mặt hơi tái, sau đó đột nhiên chuyển thành đỏ. biết lúc này mình nên ra vẻ tự nhiên và bình tĩnh chào hỏi mấy vị lãnh đạo này , hay vẫn làm như phát mà nhấc chân rời .

      quay đầu nhìn nhìn Chu Cẩn Du ngồi sau bàn làm việc cầu cứu.

      Dường như Chu Cẩn Du nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Vương Tĩnh Kỳ, nhìn sắc mặt mọi người đứng ở cửa, lại nhìn lại vẻ mặt đỏ bừng như muốn lập tức té xỉu của Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng thầm lắc lắc đầu.

      “Em về trước , còn có hội nghị chưa xong.” Chu Cẩn Du quyết định hành hạ bản thân nữa, thống khoái , sau đó hướng về Lý Việt : “Bí thư Lý, cậu đưa giáo Vương xuống dưới lầu .”

      Lý Việt lập tức nhập vai, tiến lên từng bước, giọng với Vương Tĩnh Kỳ : “ giáo Vương. Ngài theo tôi, tôi đưa ngài xuống dưới.” xong, ra cửa. ngang qua mọi người đứng ở cửa câu cũng chỉ mỉm cười gật gật đầu.

      Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc theo phía sau Lý Việt ra khỏi văn phòng Chu Cẩn Du. Nhóm lãnh đạo này đều quét mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ chút, rồi tự nhiên đổi tầm mắt, người nào nên làm gì làm việc đó.

      Tố chất trong lòng Vương Tĩnh Kỳ tốt như bọn họ, sau khi bước theo ra khỏi văn phòng, trong lòng thầm .

      Xong rồi xong rồi, như thế này có tính là mờ ám? rất muốn che mặt mình nha. Nhiều ngày như vậy đều vô cùng cẩn thận, lúc ra vào phòng Chu Cẩn Du, như kẻ trộm. Ló đầu ra nhìn, xác định có người nào mới dám bộ ở hành lang tầng 12, hôm nay thế nào lại sơ suất như vậy đây.

      vào thang máy, Vương Tĩnh Kỳ nhìn gương vách tường, rất có lòng tin hỏi: “Bí thư Lý, những người lãnh đạo này có thể nghĩ tôi tới báo cáo công việc với Thị trưởng hay nhìn trái nhìn phải, cảm thấy vẻ mặt của mình đều bình thường, nhìn thế nào cũng giống khuôn mặt của nhân tình nha.

      Lý Việt có chút chịu nổi cúi đầu lùi về phía sau bước, che dấu ý cười nơi khóe miệng.

      “Ừm.”

      Lời này đúng là nên trả lời tốt hơn, những người này đều là những người tinh tường. câu bình thường bọn họ đều dùng đầu óc nghĩ qua mấy lần, cân nhắc ra ý tứ. Huống chi hôm nay còn thấy người sống lớn như vậy.

      Nếu có mấy lời đồn đại phụ giúp mấy ngày nay, bọn họ khẳng định nghĩ sai lệch tốt rồi.

      Nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt việc mỗi ngày giáo Vương thần thần bí bí, mỗi lần tan tầm đều giống như gặp đặc vụ vậy, ấy trước, để mình cùng Thị trưởng sau, sau đó gặp ở chỗ có người. hiểu, ràng trong lòng tất cả mọi người đều chuyện này như gương sáng, vì sao ấy sợ phiền toái mà nhất định lấy tay bịt chuông vậy?
      (Lấy tay bịt chuông: Tự lừa dối mình)

      Vương Tình Kỳ nhìn thấy Lý Việt cúi đầu qua gương. từ ừm này có ý tứ gì, nhưng nhìn chính mình đơn thuần cũng xinh đẹp gì. bình thường hề có dáng vẻ xinh đẹp, như thế nào lại làm cho người ta nhìn thành đứng đắn đây. tự an ủi mình phen. Trong lòng cũng thấy xấu hổ nữa.

      Chờ đến khi xe chuyên dụng của Thị trưởng Chu đến mới nhớ ra, “Bí thư Lý, cần phải đưa tôi đâu, tôi có thể tự mình xe buýt cũng được.” vừa mới nghe Chu Cẩn Du , bảo Bí thư Lý đưa xuống dưới lầu, chắc chốc lát Bí thư Lý còn phải tham gia cuộc họp của bọn họ.

      giáo Vương ngài đừng làm tôi khó xử, Thị trưởng Chu tôi đưa ngài đến trường Nhất Trung an toàn.” Sau khi Bí thư Lý xong, ý bảo lái xe lái .

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn Bí thư Lý kiên trì, cũng kiên trì nữa, ở chung nhiều ngày như vậy, đối với Lý Việt cũng có chút hiểu biết. trong số đó, chính là quán triệt chấp hành bất cứ mệnh lệnh nào của Chu Cẩn Du, tuyệt đối sai lời, đây cũng là biểu của trung thành.

      “Vậy có thể phiền đưa tôi đến Chợ Tổng Hợp trước Nhất Trung hay , tôi muốn trước vào đó mua vài thứ.” Vương Tĩnh Kỳ có chút ngược ngùng hỏi.

      Dù sao há miệng mắc quai lấy đồ của người khác mềm tay, phải gì đó, nhưng chính là làm như vậy được trượng nghĩa lắm.

      “Ở kia nhiều xe, trực tiếp dừng xe ở quảng trường bên cạnh là được rồi, tôi từ đấy xuống xe hai bước là đến.” Chợ Tổng Hợp xem như đoạn đường trung tâm gần Nhất Trung, lúc trước quy hoạch ngờ nhà cửa nơi đó lại sửa chữa nhiều, cho nên chung quanh đường đều là bốn dãy hàng bày đường, sau này người và xe cộ đều nhiều hơn tại, nơi này thường xuyên bị kẹt xe, đặc biệt giờ cao điểm là lúc làm và tan tầm, chính là nửa bước cũng khó.

      có việc gì, cũng hao tổn cái gì, tôi đưa ngài đến đấy.” Lý Việt trực tiếp hạ lệnh cho lái xe.

      Kỹ thuật của lái xe cũng tệ, vừa nhanh vừa ổn định, lâu sau, xe dừng ở cửa chợ Tổng Hợp.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng có thói quen để người khác mở cửa cho mình, cho nên đợi Lý Việt xuống xe, tự mình mở cửa xe, xuống. Đối với Lý Việt muốn xuống xe cảm ơn: “Bí thư Lý cảm ơn , lại phiền chuyến rồi.”

      vẫn cảm thấy Bí thư Lý là thư ký của Chu Cẩn Du, vì Chu Cẩn Du phục vụ đó là việc phải làm, nhưng tại luôn vì mình phục vụ có chút phải.

      “Ngài rất tức giận sao, chút cũng phiền toái, tôi ở đây chờ ngài, lát ngài ra gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” nhận được mệnh lệnh là đưa người an toàn đến Nhất Trung mà.

      cần cần vậy đâu.” Vương Tĩnh Kỳ vội vàng lắc đầu, nào có thể để mình dạo bên trong để người ta đợi bên ngoài chợ, sao nơi này cách Nhất Trung cũng có hơn hai trăm thước, “Từ đây đều có thể nhìn thấy Nhất Trung rồi, tôi còn bộ mua này nọ trước khi trở về mà. Vả lại tôi cũng biết dạo mất bao lâu thời gian nữa, đợi ở bên ngoài, còn tôi ở bên trong cũng nỡ dạo. Cho nên đưa đến đây tốt hơn. Tôi vào, trở về trước .”

      Lý Việt lo lắng chút, rồi đồng ý: “Vậy giáo Vương cẩn thận chút. Tôi đưa đến đây vậy.”

      “Được, các cũng chậm thôi. Chú ý an toàn nha.”

      Vương Tĩnh Kỳ đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe Audi màu đen rời , trong lòng đối với hành động “Tiếp nhận đưa đón” này vẫn quá thích ứng.

      Nhìn đồng hồ đeo tay chút, đến bốn giờ, nắm thời gian, cảm thấy học sinh buổi chiều sắp tan học.

      bước nhanh vào chợ Tổng Hợp, thẳng đến khu thực phẩm.

      Chợ Tổng Hợp cũng có chút khác với siêu thị, loại chợ lớn này so với điều kiện của siêu thị có kém chút. Nhưng nó cũng giống siêu thị, có ông chủ, việc cò kè mặc cả là có khả năng. Ở trong này mỗi quầy hàng người chủ cửa hàng, giá cả này nọ cũng có chút thấp hơn so với siêu thị. Hơn nữa nơi này là có mấy cửa hiệu cũ có tên tuổi đến trăm năm.

      Sau Vương Tĩnh Kỳ vào chợ, mục tiêu thứ nhất chính là vịt nướng Đan Ký, quán vịt nướng này nổi danh vùng, mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy hàng người xếp hàng ở cửa quán nối dài dứt.

      Như làm ăn hưng thịnh, thời gian trước ông chủ nhà bọn họ mở thêm chi nhánh nữa ở bên ngoài, nhưng trong lòng khách hàng vẫn nhận thức nơi này là chuẩn nhất, cho dù là bảng hiệu giống nhau. Nhưng vẫn cho rằng vịt từ nơi này ra mới là chính tông.

      Lúc Vương Tĩnh Kỳ đến cũng xem như là thời điểm tốt, có quá nhiều người lại, cho nên trước chỉ có bốn người chờ.

      Cuối cùng đám người phía trước đều mang theo vịt ra. Cũng đến lượt Vương Tĩnh Kỳ.

      “Ông chủ, cho tôi con lớn nhất, cần để lại đùi đều chặt hết ra.” Lúc Vương Tĩnh Kỳ vừa mới xếp hàng chú ý tới con vịt lớn nhất, nên liền chỉ tay vào nó.

      Nhìn thấy người làm nhanh chóng chặt vịt cho , cũng nhàn rỗi, quấy rầy người ta cho nhiều thêm máy túi bánh.

      Đây là chuyện hội Vương Tĩnh Kỳ thường xuyên làm, bình thường mà , mua con vịt người ta tặng bốn túi bánh, hai túi xì dầu. Nhưng mỗi túi có mười cái bánh , bốn người các đủ ăn. Cho nên mỗi lần mấy người các đến mua vịt đều quấy rầy người ta. Đưa cho các nhiều thêm mấy túi bánh.

      Đến cuối cùng người ta đưa nhiều hơn mấy túi còn phải phụ thuộc vào khả năng mỗi người.

      Vương Tĩnh Kỳ mừng khấp khởi mang theo con vịt, sau đó lại đến mấy sạp mua thêm dưa chuột, hành tây…., còn có miếng đậu phụ để buổi tối ăn.

      Túi lớn túi trở về.

      Chờ đến buổi tối sau khi mấy người Tưởng Hi Nghiên vào phòng ngủ, ngửi thấy mùi vịt nồng đậm.

      “Ừ, là thơm, là vịt nướng Đan Ký đúng .” Vương Dĩnh lấy mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại hưởng thụ chút, chính là mùi vị này.

      “Cậu đúng có mũi chó là linh hoạt.” Vương Tĩnh Kỳ đem nồi canh xương vịt đặt lên bàn.

      “A, hôm nay chúng ta được thưởng thức tay nghề của Vương Tĩnh Kỳ nha.” Tưởng Hi Nghiên theo phía sau, nhìn đến mấy bát đĩa bàn đưa ra lời khen ngợi.

      Bởi vì điều kiện gian khổ, nên Vương Tĩnh Kỳ cũng có chuẩn bị món gì khó, chỉ thuận tay làm vài món rau trộn đơn giản.

      bàn đặt hộp thịt vịt lớn, bát canh vịt, còn có đĩa hành lá trộn đậu phụ, bát rau trộn bì, đĩa cơm cuộn thịt, mà tính cũng chỉ là bốn mặn canh thôi.

      phải là mình cảm thấy rất có lỗi với mọi người sao, nên vội vàng bảy tỏ nha. Nhanh rửa tay , có thể ăn cơm được rồi.” Vương Tĩnh Kỳ cầm chén đũa cho tất cả mọi người.

      Ba người rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn cơm, cái gì cũng , cầm lấy bánh kẹp thịt vào rồi ăn.

      “Ừ, vẫn là thịt ngon.” Trong mấy người Từ Mộc Nghiên có tướng ăn lịch nhất, đem thịt ăn vào miệng cũng chỉ cảm thán có câu như vậy.

      Ba người khác còn chưa chuyện, chỉ gật đầu lung tung tỏ vẻ đồng ý.

      Dù sao vịt nướng cũng nhiều dầu mỡ, ăn mấy miếng sau cũng có chút ngấy.

      Lúc đấy mấy người mới dừng lại động tác cướp đoạt, bắt đầu ăn từ từ.
      ly sắc, huyenlaw68, Hale2055 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 87: Ai hai mươi ba

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bụng đủ, nên bắt đầu quan tâm tới nghiệp xây dựng của mọi người.

      “ Thủ tục lớp phụ đạo đều làm xong hết rồi sao?”

      “Ôi, Vương đại tiểu thư sao hôm nay lại quan tâm tới chuyện này.” Tưởng Hi Văn vừa ăn vừa dương bát quái , hiển nhiên là ấy đối với thái độ của Vương Tĩnh Kỳ gần đây rất là bất mãn mặc dù gì.

      “Hắc hắc, phải là vì mình bận quá sao, hôm nay rốt cuộc cũng trốn học thành công, nên chạy nhanh để trở về quan tâm mọi người chút mà.” Vương Tĩnh Kỳ vừa vừa vô cùng chột dạ.

      “Hừ.” Tưởng Hi Văn đối với giải thích của quá vừa lòng.

      Đều là Từ Mộc Nghiên tính tình tốt nên giải vây cho Vương Tĩnh Kỳ, “Thủ tục cái gì, Hi Văn sớm làm tốt rồi, tiền liên thiên đều cầm trở lại. Lớp phụ đạo căn bản cũng đều thu thập xong, bàn học gì gì đó cũng chuyển cả vào rồi.”

      Từ Mộc Nghiên là người tinh tế nhất trong mấy , cho nên làm mấy chuyện vụn vặt là thích hợp nhất.

      “Đây phải là chỉ chờ chiêu sinh là có thể mở lớp sao.” Vương Tĩnh Kỳ hưng phấn đứng lên, đây chính là hy vọng lâu của .

      “Ừ, lý thuyết là như vậy.” Tưởng Hi Văn bình thản , nhưng đắc ý trong mắt lại che dấu được.

      tốt quá, vừa hay trường chúng ra có kì thi cuối kỳ, chúng ta tìm cơ hội in tuyên truyền, rồi tìm mấy giáo viên chủ nhiệm vài câu, thừa dịp lúc cuối kỳ làm chiêu sinh luôn, đợi cho học sinh nghỉ, lớp phụ đạo của chúng ta có thể chính thức khai trương.” Cái này sớm suy nghĩ kỹ, còn nghĩ lần này chỉ cần thành tích thi toán của học sinh lớp dạy tốt, là có thể giúp chiêu sinh được lượng lớn học sinh, đặc biệt là sang năm chuẩn bị có kì thi vào đại học, chờ sang năm lớp phụ đạo của mình đạt được thành tích tốt trong kì thi đại học, tuyên truyền trực tiếp là tốt nhất đối với lớp phụ đạo của các , về sau mọi chuyện cũng cần phải lo lắng nữa.

      “Cái này còn cần cậu , chờ cậu nhớ tới hoa cúc vàng cũng lạnh, cậu cũng nhìn xem còn có vài ngày nữa là đến kì thi cuối kì, tại mới ấn định in tuyên truyền còn kịp sao?” Tưởng Hi Văn chuyện vẫn rất công kích. Phỏng chừng với việc ông chủ Vương Tĩnh Kỳ phủi tay này còn rất oán hận.

      Vương Dĩnh ngồi yên, lùi ghế về sau, khom lưng xuống dưới gầm bàn lấy ra xấp giấy. Mở tờ cùng ra cầm đưa cho Vương Tĩnh Kỳ, “Nhìn xem. Nhìn xem, tuyên truyền của chúng ta sớm in tốt rồi, Mộc Nghiên tự mình thiết kế và chấp bút, cũng tệ nha.”

      Vương Tĩnh Kỳ ngạc nhiên cầm tuyên truyền đơn, cẩn thận nhìn lên, chính giữa trang giấy là chữ màu đỏ, đến vui hay vui, đầu tiên là nó làm cho người ta cảm thấy rất bắt mắt. Lại có, nội dung bên trong là lớp phụ đạo mở dạy các môn, giá cả gì đó đều được ghi ràng.

      “Ừ, tệ, vừa nhìn thấy đại khí, bắt mắt.” Vương Tĩnh Kỳ đánh giá cao.

      “Ha Ha, cái này là làm cầu ánh mắt của Hi Văn, Mộc Nghiêng ban đầu còn ghét bỏ màu đỏ rất tục khí đó.” Vương Dĩnh ở bên cạnh cười ha ha khắp phòng.

      Trách được, còn vụng trộm nghĩ, lấy loại văn vẻ thanh nhàn như Từ Mộc Nghiên làm sao lại có khả năng lựa chọn màu đỏ bắt mắt như vậy. Nguyên lai là cầu của tục nữ nha.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn lướt qua ánh mắt sắc bén của Tưởng Hi Văn, vẻ mặt hối lỗi nhìn Từ Mộc Nghiên chút, lấy lòng : “Làm sao có thể tục khí được. Mầu sắc gì gì đó còn phải xem dùng ở đâu nữa, dùng đến trong trường hợp gì, mình làm tuyên truyền với mục đích để khiến cho mọi người chú ý, do đó làm cho người ta nhớ kỹ lớp phụ đạo của chúng ta, đương nhiên lựa chọn màu sắc đặc biệt chấn động. Hi Văn chú ý tới cái này là đúng, là tốt.” xong trả cho Tưởng Hi Văn ánh mắt sùng bái.

      Từ Mộc Nghiên đối với thiên hướng trong lời của Vương Tĩnh Kỳ như vậy, chút tức giận cũng có, tính tình vốn vẫn tốt nên chỉ ngồi ăn đồ ăn, dù sao tính cách của là như vậy. Mọi người ra chủ ý quảng cáo tốt là được.

      “Hừ, cậu còn khua môi múa mép. chút chính cũng làm. Mình có thể cho cậu biết, chủ ý này là do cậu nghĩ ra. tại kết quả trong chúng ta chỉ có mình cậu là tiêu dao, chúng mình ở sau lưng cậu mỗi ngày vội đến vắt chân lên cổ cậu có thấy xấu hổ vậy.” Tưởng Hi Văn trừng mắt nhìn vẻ mặt co rút của Vương Tĩnh Kỳ.

      Tưởng Hi Văn đối với biểu gần đây của Vương Tĩnh Kỳ nhìn có chút vừa mắt, bắt đầu từ nửa cuối học kỳ, giống như là có làm việc đúng giờ, tuần chỉ có ba ngày ở trường học, đôi khi dạy xong là người biến mất thấy. ấy ung dung tự tại ung dung tự tại , làm sao mặt lại đắc ý như vậy, vẻ mặt nhìn đến ai cũng mỉm cười như muốn ăn đòn, chỉ sợ người khác biết có cuộc sống quá vừa lòng chắc.

      Hơn nữa gần đâu cái Ngô Mật Nhi đó cư nhiên lại mờ ám vấy bẩn lên Vương Tĩnh Kỳ, làm cho nhìn Vương Tĩnh Kỳ với biểu tình ngốc nghếch kia càng nhìn càng mất hứng.

      có thể đánh cược, Vương Tĩnh Kỳ trì độn kia khẳng định là biết tại trong trường học có vài phiên bản đồn đại tốt về mình.

      “Hắc hắc, mình đây mỗi ngày có việc gì chắc, cậu cũng biết, lần này huấn luyện khá nghiêm, buổi sáng buổi chiều đều phải điểm danh, bình thường còn có lãnh đạo đến kiểm tra điểm danh đột xuất, mình sợ làm trường mình mất mặt, nên mỗi ngày đều thể ngồi coi. Sau khi quay về trường học, chính là mỗi ngày đều dạy, trừ khi học sinh làm bài tập và làm bài kiểm tra ra, cậu biết, mình cũng rất cực khổ nha.” Vương Tĩnh Kỳ là bộ dáng rất cực khổ, kỳ nội tâm bé của run lên, ngừng tự kiểm điểm chính mình, những ngày gần đây quả là có chút sa sút, ừ, là nên tự kiểm điểm bản thân, nên làm chút chuyện đúng đắn.

      Tưởng Hi Văn bĩu môi, ở trường học vất vả tin, nhưng ấy mỗi lần tham gia huấn luyện có thể nghe giảng, có đánh chết cũng tin.

      Coi như Vương Tĩnh Kỳ biết điều, nếu trước kia còn có khả năng, dù sao cảm giác Tĩnh Kỳ vốn là , rất biết điều, người khác cái gì chính là cái đó, dù là muốn cũng nghiêm túc hoàn thành.

      Nhưng từ sau khi li hôn, giống như đột nhiên đổi tính, so với lúc đầu chân , lúc mất hứng đùa giỡn chút, cao hứng lòng tốt đều đeo lên mặt, làm cho bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra. Chính là đối với bạn tốt các , ấy cũng buông ra rất nhiều, gần đây lấy lòng chế giễu ấy đều làm.

      Nghĩ đến những lời đồn đãi, kết hợp với biến hóa của , trong lòng mấy người Tưởng Hi Văn đều chấn động, khỏi nghĩ những lời đồn đãi này là .

      Nhìn lại Tĩnh Kỳ cuốn thịt vịt cho với nét mặt lấy lòng, trong lòng Tưởng Hi Văn vừa động vừa lơ đãng hỏi: “Vị kia nhà cậu bao nhiêu tuổi?”

      Vương Tĩnh Kỳ bề bộn bắt tay vào làm gì đó, hề nghĩ ngợi : “Ba mươi hai…..” lập tức kịp phản ứng, Tưởng Hi Văn hỏi cái gì: “ phải, phải, mình có nghe thấy cậu hỏi cái gì.”

      Vương Tĩnh Kỳ cũng để ý chiếc bánh trong tay, trực tiếp ném vào bát Vương Dĩnh, lôi kéo Tưởng Hi Văn giải thích ràng.

      Ba người ngồi ở đây đều nghe trả lời. Đũa tay đều buông, Từ Mộc Nghiên còn mơ hồ hỏi: “Trương Dương ba mươi hai tuổi sao?”

      Trong ý thức của , còn chưa có đem Vương Tĩnh Kỳ và Trương Dương tách ra. Dù sao…..trong phòng ngủ này, Vương Tĩnh Kỳ cũng cùng Trương Dương trải qua hai năm rồi. Thời gian đến hai tháng còn chưa có đủ để kịp thích ứng.

      “Cậu ngốc sao, Tĩnh Kỳ sớm cùng cái tên đàn ông cặn bã kia li hôn rồi, còn đến nửa xu quan hệ.” Vương Dĩnh đối với Trương Dương là hận đến tận xương, trong cảm nhận của , Trương Dương chính là tên đàn ông phiên bản kiểu mẫu của Trần Thế Mỹ, đều phải để cho người người phỉ nhổ. vất vả mới còn quan hệ với Tĩnh Kỳ, sao có thể để cho giữa họ có tí ti quan hệ đây.

      “Đúng vậy, thậm chí còn ba mươi hai tuổi. Như thế nào cũng có quan hệ gì đến chồng trước của cậu , tiểu Kỳ kia cậu có thể giải thích với các chị, người đàn ông ba mươi tuổi là người nào?” Tưởng Hi Văn chậm rãi hỏi.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ánh mắt ba người nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt táo bốn, trong đầu chuyển động rất nhanh, muốn tìm lời giải thích nào hợp lý để lừa bịp cho qua.

      Vương Dĩnh nhìn vẻ mặt khó xử của , suy nghĩ đến cái người ba mươi hai tuổi kia, thất kinh kêu lên: “Tĩnh Kỳ, bọn họ phải là chứ?”

      “A? Bọn họ gì? Có người cái gì?” Vương Tĩnh Kỳ phản ứng có chút kịp, vừa mới còn muốn với các mới quen người bạn ba mươi hai tuổi là nam. biết các có tin hay , sao sau lại nhảy đến đề tài này, tư duy này nhảy ra khiến theo kịp.

      “Cũng cái gì. đúng ra là cậu gần với kẻ có tiền.” Tưởng Hi Văn nhìn ra, Vương Tĩnh Kỳ biết việc này, hàm súc, để kích thích ấy quá mức.

      “Cái gì? Mình gần với kẻ có tiền? Ai vậy?” Vương Tĩnh Kỳ hoảng sợ, như thế nào có nghe thấy người khác qua.

      “Cậu đừng kích động, trước ngồi xuống , chúng mình hiểu được, chúng mình tin.” Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ kích động đứng lên, vội vàng lời an ủi. Đem ấn ngồi xuống.

      “Chính là chúng mình cũng có tin cậu như vậy. Nếu cậu có thể gần kẻ có tiền, mình cũng có thể tìm quan nhị đại.”

      “Khụ khụ khụ…” Vương Dĩnh bộ dáng cực kỳ tin tưởng Vương Tĩnh Kỳ. Nhưng lời vừa ra lại đem Vương Tĩnh Kỳ nghẹn hơi thể xuống.

      “Đây là làm sao, uống ngụm nước .” Từ Mộc Nghiên chạy nhanh bưng đến chén nước đưa đến miệng Vương Tĩnh Kỳ.

      Tưởng Hi Văn lành lạnh : “ như thế nào, chính là chột dạ.”

      Vương Tĩnh Kỳ uống được ngụm nước lại bị sặc, lại trận ho mãnh liệt.

      “Chột dạ? Chột dạ cái gì?” Vương Dĩnh cẩn thận hỏi, phải là cái kiểu như nghĩ chứ.

      “Hừ, đến bây giờ còn nhận tội, cái người ba mươi hai tuổi là ai.” Tưởng Hi Văn bắt tay lên bàn, bộ dáng thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn lần lượt từng người, trong lòng nghĩ, hôm nay đây vốn là hồng môn yến nha.

      “Ha ha, cũng có cái gì, chính là mình huấn luyện, nghĩ đến lại quen với người đàn ông, rất tốt với mình giống như có ý kia với mình, năm nay ấy vừa vặn ba mươi hai tuổi.” Vương Tĩnh Kỳ dám nhìn các , vừa giọng vừa giả bộ trấn định bắt đầu tiếp tục ăn cơm.

      “Ba mươi hai à, cậu kém đến tám tuổi, có chút lớn .” Từ Mộc Nghiên lập tức bắt đầu lo lắng.

      ta có ý tứ với cậu, là có ý tứ gì, ta quấy rầy cậu à?” Vương Dĩnh bắt đầu kéo cánh tay áo .

      Tưởng Hi Văn lấy tay chống đầu, trong lòng ngừng than khóc, mấy người này có thể nắm lấy trọng điểm , tại phải là vấn đề tuổi tác, mà là cần biết người đàn ông kia có phải chính nhân quân tử hay , đây mới là trọng điểm có được .
      (Lovenoo1510: Ít nhất cũng có bạn Hi Văn là quách tỉnh nha.)

      Tưởng Hi Văn cảm thấy những người bên cạnh như vậy, tương lai phải gánh nặng đường xa rồi.
      ly sắc, huyenlaw68, Nguyên Nguyễn4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :