1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Truyện hay quá. Mong bạn ra truyện đều đều

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 79: Mặt người dạ thú

      Chờ lúc hai người nằm giường, ánh mắt Vương Tĩnh Kỳ mệt mỏi mở được ra.

      vẫn cảm thấy thân thể của mình tệ, nhưng sau khi trải qua hai ngày này lại cảm thấy thân thể này của mình vô cùng là mảnh mai. tại nằm ở giường giống như là chạy cả nghìn thước, cả người đều như muốn rời ra từng mảnh vậy.

      Lúc vừa mơ hồ bị người bên cạnh đẩy cho thức dậy.

      "Đừng có ngủ trước, đề tài chúng ta mới còn chưa có chấm dứt đâu." Chu Cẩn Du ôm vào ngực, bàn tay của cầm nắm bộ ngực trắng nõn của , đặt ở trong tay nổi lên ý tứ đùa giỡn.

      "Hử, cái gì?" Vương Tĩnh Kỳ sớm đem vấn đề kia quên đến tận nơi nào rồi. Sau khi xong, tại chỉ nghĩ đến ngủ, có thể hay cần ầm ỹ với thế này.

      Chu Cẩn Du mất hứng, bàn tay của cũng tăng thêm lực đạo, đương nhiên vẫn rất đúng mực.

      Vương Tĩnh Kỳ bị nắm đau, "Ôi, làm sao vậy!" cực kỳ mất hứng thể mở mắt ra trừng cái người khởi xướng kia.

      Nhìn thấy Chu Cẩn Du hơi hơi hí mắt nhìn trong lòng có cảm giác nguy hiểm.

      lập tức nhìn thẳng vào vấn đề của . nghĩ lại, mới vừa rồi hai người cái gì.

      "Bảo bối, em nghĩ ra sao?" Chu Cẩn Du nhíu mày hỏi, nhìn như để ý nhưng thực ra rất để tâm.

      "Em nghĩ , em nghĩ , đừng sốt ruột." Vương Tĩnh Kỳ bị thúc giục có chút buồn bực, cái này câu đầu đuôi làm thể suy nghĩ cẩn thận được.

      " vội, em cứ từ từ nghĩ."

      Chu Cẩn Du xong chống tay lên, lấy tư thế chủ nhân tuần tra lãnh thổ của mình.

      Dáng người Vương Tĩnh Kỳ thuộc loại mượt mà, nhưng béo, khung xương lại vừa sờ thấy toàn thịt mềm.

      Chu Cẩn Du nhìn thân thể trắng nõn của thích thôi, chẳng trách mình ôm vào lại thoải mái như vậy. Hóa ra này vốn mạnh mẽ lại có tiềm năng như vậy.

      Bàn tay của từ chiếc cổ mảnh khảnh của xuống, liền đến bộ ngực thẳng đứng khi nằm ngửa của vừa trắng nõn và non mềm thành đống, vừa vặn tay nắm giữ. Đỉnh nhũ như quả đào hồng tươi mới, xinh đẹp.

      Còn cái eo , bắp đùi làm Chu Cẩn Du khỏi nhớ tới lúc nó quấn ngang hông mình lúc bọn họ ở trong nhà tắm.

      Xuống chút nữa liền nhìn thấy thảo nguyên thơm mát cũng bị hấp dẫn bởi nơi non mềm, phấn nộn kia.

      tự chủ được cúi đầu, đưa tay ấn vào tiểu trân châu.

      "A……….. làm gì vậy?" Vương Tĩnh Kỳ vừa mới nhắm mắt suy nghĩ vấn đề , tuy nhiên vừa nghĩ vừa thiếu chút nữa mơ hồ ngủ. Vốn nghĩ đến trong thời gian dài như vậy thấy giọng của người đàn ông bên cạnh, còn tưởng rằng cũng mệt mỏi.

      "Hừ….Đừng nhúc nhích, em nghĩ vấn đề là việc của em, trêu đùa là việc của ." Chu Cẩn Du đương nhiên thể để cho chân chụm vào. dùng sức tách hai chân của ra, làm cho cái phấn nộn kia để lộ trước mặt mình.

      "A, có biết xấu hổ hay , đừng nhìn, đừng nhìn." Hai chân Vương Tĩnh Kỳ bị chế trụ, thân thể cũng dậy nổi, chỉ có thể phí sức dùng hai tay che khuất mặt mình giống như đà điểu vậy.

      Chu Cẩn Du mặc kệ , chỉ từ từ dùng tay nắm lấy, bắt đầu vân vê hạt trân châu, mắt cũng nháy mà quan sát đến phản ứng của nơi đó.

      "Em tại , em bảo cái gì."

      Tuy rằng Vương Tĩnh Kỳ che mặt nhưng phản ứng thân thể đều biểu ra ngoài, bị kích thích như vậy ngừng kêu :A…..A……"

      "Gọi là gì. Em biết, gọi là gì, dạy em ." Cuối cùng hô lên câu.

      Chu Cẩn Du liền nhìn thấy nơi non mềm phấn nộn kia trong khe chảy ra ít dịch trắng trong, tò mò lấy tay chà xát vào hạt trân châu……..

      "Trước tiên gọi nghe chút."

      "……..... ....………." Vương Tĩnh Kỳ bị kích thích nên quan tâm mà kêu loạn lên.

      "Ừ, tạm được, em kêu ông xã nghe chút." Chu Cẩn Du nghe xong thực vừa lòng, nhưng vẫn chưa nghịch .

      "Ông xã……….Ông xã…….." Vương Tĩnh Kỳ chưa từng chịu kích thích như vậy, khống chế được. Cảm giác dưới bụng có dòng suối chảy ra.

      biết đó là cái gì, thẹn quá kêu lớn lên "A a………"

      "Ha ha, tiểu bảo bối của có phải em muốn hay ." Chu Cẩn Du nhìn thấy dịch trắng trong chảy vào tay mình liền tiến đến ghé mũi vào hôn nhưng vẫn vừa ý cho rằng như vậy chưa đủ kích thích.

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất thẹn thùng, bụm mặt lời nào, chỉ nức nở ra tiếng.

      Chu Cẩn Du phía sau cùng thông cảm cho , kiên quyết muốn ra tâm ý.

      "Lại vẫn muốn nghĩ, lại muốn muốn ."

      "Muốn, muốn………." Vương Tĩnh Kỳ chịu nổi giọng khóc .

      "Muốn cái gì, ràng với xem." Tiểu đệ của Chu Cẩn Du phía dưới sớm thể chờ được nữa rồi, với tay ra tủ đầu giường lấy bao cao su tự mình mang vào.

      "Em muốn , em muốn………" Vương Tĩnh Kỳ cũng ràng.

      "Bảo bối ngoan, khóc, thương em." Chu Cẩn Du xong liền xoay người đè xuống.

      (Lời tác giả: Vừa mới nhìn quyển tiểu thuyết nên bị kích thích, vì vậy hôm nay ta mới có thể viết thế này đó, cũng dám viết xuống nữa, mỗ ta sợ bị đáp gạch. Tiểu Thạc Thử ta thực xin lỗi mọi người, thích xem trực tiếp gạch chéo là được rồi, trăm ngàn lần cần mắng Tiểu Thạc Tử, ta có mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.)

      Lovenoo1510: Tác giả à, mấy chương này ngài làm khán giả mất nhiều máu quá, khổ thân tui edit đến bị nội thương. Hu hu......

      Sáng ngày hôm sau, cũng giống ngày hôm trước, Vương Tĩnh Kỳ lại ở giường tỉnh lại cả người đều đau nhức.

      "Cầm thú, chính là cầm thú, cởi quần áo ra lại càng bằng cầm thú." Vương Tĩnh Kỳ nhìn người đàn ông ngủ say nở nụ cười thỏa mãn bên cạnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ dám thừa dịp có người nghe mà giọng mắng thôi.

      "A, em mắng sao?" Chu Cẩn Du tỉnh từ lúc cử động, cũng nghe thấy giọng mắng mình, tức giận, ngược lại tâm tình còn rất tốt liền trợn mắt nhìn .

      Cầm thú, đối với năng lực của khẳng định.

      "Nếu cầm thú phen, em xem là cầm thú mà lại còn bằng cầm thú có mà." Chu Cẩn Du xong liền xoay người, chuẩn bị đem đặt dưới thân mình.

      " A…….." Vương Tĩnh Kỳ thét chói tai giống như con thỏ từ giường nhảy xuống, cũng quan tâm người có bị đau hay .

      " nghe nhầm rồi, em rửa mặt trước." dám nhìn lên giường mà chỉ cầm quần áo ngủ cũng nhìn người mình mà bỏ chạy ra ngoài.

      "Ha ha ha………" Nghe được tiếng đóng cửa, Chu Cẩn Du ở giường cười phá lên.

      Vương Tĩnh Kỳ ở trong phòng khách đương nhiên là nghe được tiếng cười trong phòng ngủ, giận nhưng dám , chỉ có thể quơ quơ nắm tay của mình trước cửa phòng.

      Đến phòng ăn, nhìn bàn ăn chén bát còn chưa thu thập Vương Tĩnh Kỳ mới nhớ tới tất cả mọi chuyện đêm qua đều bắt đầu từ nơi này.

      đỏ bừng mặt rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Đêm hôm qua bị cởi hết quần áo lại xuyên thấu người. ở trong này có quần áo tắm rửa, nếu muốn ra ngoài chỉ có thể đem quần áo nhiều nếp nhăm kia mặc vào thôi.

      Sau đó đơn giản rửa mặt, ra khỏi phòng tắm và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, cầm chén bát đến vòi nước bắt đầy tẩy rửa.

      bên để nước chày ào ào rửa đồ, bên tay đầy bọt xà phòng, mà trong lòng tự chán ghét vứt bỏ chính mình. có tiền đồ, từ đầu đến cuối đều bị khi dễ thành như vậy, càng nghĩ càng thấy bấn loạn. Chén bát ở bàn kia đều phải do chính mình dọn dẹp .

      Bên này hung hăng vùi đầu rửa xoong nồi chút giận phòng ngủ bên kia mở cửa.

      Vương Tĩnh Kỳ nghiêng đầu nhìn thấy Chu Cẩn Du, người đàn ông này lớn như vậy mà lại vô sỉ đến mức để trần truồng ra cửa.

      "Thế nào, em thích cứ nhìn thoải mái." Chu Cẩn Du chính là cố ý xuất như vậy để đùa giỡn , cho nên sau khi nhìn thấy trong phòng bếp liền cố ý khoe mẽ chính bản thân mình để cho thưởng thức chút.

      " là mùa đông mà mặc quần áo xuyên thấu như vậy tốt." Vương Tĩnh Kỳ nhìn thoáng qua liền vội vàng quay đầu lại chuyên tâm rửa bát.

      "A ha, cũng nghĩ vậy, nhưng biết ai đem áo ngủ của chạy mất." Chu Cẩn Du tựa vào cửa phòng bếp lành lạnh .

      Tay Vương Tĩnh Kỳ cứng đờ, sau đó tiếp tục vùi đầu, " mặc áo ngủ mà trực tiếp mặc quần áo cũng được mà." Ý là nhà chỉ có bộ quần áo chắc.

      Ngày hôm qua quần áo Chu Cẩn Du mặc người cũng giống của , đều bị nén ở cửa phòng tắm, tại nó cũng nằm ở trong bồn nước.

      "Ôi chao, thực quên." Chu Cẩn Du sao cả, sau đó nghĩ đến đêm qua ăn cháo trắng với rau rưa liền phân phó: " tắm, em làm điểm tâm , làm cháo như đêm qua là được."

      xong xoay người về phía phòng tắm. phải muốn tiếp tục trêu trọc kia nữa mà chủ yếu là thời gian của có chút vội vàng. Buổi sáng còn phải chủ trì hội nghị quan trọng.

      "Em rảnh, muốn ăn tự mình ra ngoài mua ." Ngoài miệng Vương Tĩnh Kỳ thể , trong đầu nghĩ ai có thể tốt tính như vậy được chứ, đêm qua làm cho ngươi ta như vậy mà sáng hôm nay lại cải tà quy chính bắt làm cơm cho sao. Vương Tĩnh Kỳ cảnh cáo mình tuyệt đối thể tiếp tục bị coi thường như vậy được.

      "Được, xuất mà chưa có cháo ăn em. Em xem mà xử lý ." Chu Cẩn Du cũng tức giận, chỉ trực tiếp cảnh cáo .

      Vương Tĩnh Kỳ khinh thường bĩu môi.

      Lúc Chu Cẩn Du đóng cửa phòng tắm lại câu nữa: "Trăm ngàn lần em đừng nghĩ trốn được, trừ phi em muốn chúng ta ân ái trước công chúng."

      xong cũng trông nom phản ứng của Vương Tĩnh Kỳ như thế nào trực tiếp đóng cửa tắm, ở trong phòng tắm còn cao hứng hát hai câu.

      Vương Tĩnh Kỳ đứng ở bên ngoài tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng mắng từ trong ra ngoài, rồi ngoan ngoãn bắt đầu vo gạo nấu cháo.

      Sau đó ở trong lòng an ủi mình, dù sao mình cũng phải ăn điểm tâm, ở đây nấu cơm cũng coi như là lừa tiền của Chu Cẩn Du, vừa vặn còn có thể giảm tiền điểm tâm của mình, như vậy là chiếm tiện nghi rồi.

      Hai người ăn điểm tâm ăn cực kỳ ấm áp, Chu Cẩn Du có kích thích , Vương Tĩnh Kỳ cũng khép chặt miệng.

      Chờ hai người dọn dẹp trong nhà xong cùng nhau xuống dưới lầu, Vương Tĩnh Kỳ nhìn tây trang thẳng thắn của Chu Cẩn Du chỉ có câu để khen ngợi là " Mặt người cầm thú".

      đem Chu Cẩn Du ra cười đùa, nhưng cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ bị túm lấy bẻ cổ áo lông cho xong cũng để ý phản kháng của Vương Tĩnh Kỳ liền hung hăng cắn cái lên mặt , lưu lại con dấu đỏ tươi.

      giọng bên tai : "Bảo bối ngoan ngoãn, chờ tối về cho em biết thế nào là mặt người cầm thú nhé."

      Vương Tĩnh Kỳ hung hăng cho quyền xong vội vàng soi gương trong thang máy đem cổ áo lông nhấc lên, chỉ sợ người khác nhìn thấy dấu hôn kia.

      Nhìn thấy thang máy dừng ở tầng , Chu Cẩn Du ôm Vương Tĩnh Kỳ còn soi gương tức giận giọng dỗ giành: "Được rồi náo loạn nữa, chú ý cố ý hôn thấp xuống chút, chỉ cần em ngoan ngoãn khẳng định người khác nhìn ra đâu." xong còn dùng tay sờ soạn dấu hôn kia, "Còn mệt mỏi ? Nếu em vẫn còn mệt mỏi cần kiên trì, chỉ cần em gọi điện cho , bảo Bí thư Lý đến đón em đến chỗ ngủ lát."
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 80: Giáo dục tuyết đối là dạy theo trình độ

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở trong phòng hội nghị, nghe giọng giáo viên ở dạy lâu đầu đều bao quát hết thảy.

      Nếu phải là đồng nghiệp cùng mặt trận giáo dục, nên đối với người đứng đầu vẫn duy trì chút tôn trọng sớm nằm mặt bàn ngủ rồi.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn chung quanh các giáo viên phía trước khác chút, phần lớn tình hình cũng giống như .

      Ôi, loại huấn luyện máy móc này có ý tứ, chỉ là người bên khuôn sáo thỏa thê kia lại thực là giáo viên đứng ở bục giảng, họ chắc là biết sách vở đều là tĩnh, mà bọn dưới bục giảng mới là động. Mỗi đứa tính cách, có học sinh hoàn toàn giống nhau, cho nên hoàn toàn thể sử dụng tài liệu giảng dạy. Giáo dục tuyệt đối là dạy theo trình độ.

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở hàng cuối cùng, thể ngủ gật nên rất nhàm chán, cũng có chuẩn bị trước tạp chí cho nên chỉ có thể ngồi quan sát các giáo viên phía trước để giải sầu.

      Đầu tiên là tìm kiếm mấy giáo viên của trường mình, hồi lâu mới nhận ra hai người ở hàng ghế thứ hai phía trước là Ngô Mật Nhi và Mục Văn.

      Thấy hai người ghé đầu vào cùng nhau biết thầm cái gì, nhưng khẳng định phải là nội dung giáo viên khán đài. Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cảm thán, hai người này thực gian quá mức, trong chuyện gì cũng đều muốn dồn nén người khác thành khối, tới nghe giảng thế nào cũng phải chiếm vị trí phía trước. Cái này cũng được, người ngồi ở vị trí kia điểm cũng sao cả, nhưng ở trước mặt người giảng dạy như vậy được thành lắm, đây phải là cho giáo viên ở mặt mũi sao, phải biết rằng lần này cho bọn họ huấn luyện giáo dục thực có thể làm giám khảo cuộc thi giảng dạy. Lúc này phạm lỗi với họ khi đem lớp giảng dạy thành cái dạng gì mới làm sao có thể có thứ tự tốt được chứ.

      Vương Tĩnh Kỳ thầm lắc đầu, tiếp tục nhàm chán tìm đối tượng quan sát cảm thấy di động rung chút.

      lấy ra thấy Chu Cẩn Du gửi tin nhắn tới.

      "Em ra ngoài chút, Bí thư Lý ở hành lang an toàn tầng hai đợi em."

      Vương Tĩnh Kỳ đóng di động lại, nhìn xung quanh như là ăn trộm. sợ người khác phát ra hành động của mình, sau đó dọn dẹp tài liệu và bút bàn chút rồi mang theo túi khom người theo phòng họp ra.

      còn chưa đến hành lang an toàn nhìn thấy Bí thư Lý mới nhìn thấy lúc sáng đứng ở đó nhìn về phía .

      "Ngại quá, để đợi lâu, thị trưởng Chu tìm tôi có việc gì sao?" Vương Tĩnh Kỳ cố gắng để mình chuyện tự nhiên.

      biết quan hệ của mình và Chu Cẩn Du có giấu diếm được người khác cũng có khả năng giấu diếm được Bí thư Lý Việt bên người này. Nhưng dù sao cũng muốn cho mình chút mặt mũi nên cuối cùng tự thôi miên ở trong lòng rằng biết, biết.

      " giáo Vương khách khí rồi. Thị trưởng Chu bảo tôi xuống dưới đón , vậy tại chúng ta thôi ạ." Lý Việt làm bí thư nhiều năm như vậy nên cũng biết suy nghĩ của người khác có tác dụng cực kỳ đúng lúc. vốn là chân chạy, chỉ cần phục vụ tốt Thị trưởng Chu những cái khác cũng cần biết.

      Vương Tĩnh Kỳ thấy Chu Cẩn Du tìm làm gì cũng hỏi lại, cùng vào thang máy lên .

      Đến tầng mười hai, thang máy ngừng lại, Vương Tĩnh Kỳ theo ra ngoài thang máy. Mắt thỉnh thoảng ngắm xung quanh, thấy tầng làm việc của Chu Cần Du cũng có gì bất đồng với các nơi khác ở phủ thị chính, cũng là tường trắng, cửa dày, gạch lát nền sáng choang, có nhiều hơn chậu hoa ở hành lang, cũng chỉ như vậy thôi.

      Lý Việt dẫn Vương Tĩnh Kỳ đến trước cửa văn phòng của Phó thị trưởng, cũng gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó dùng tay ra dấu mời.

      Tuy rằng trong lòng Vương Tĩnh Kỳ thầm, tại bí thư đều kiêu ngạo như vậy sao, tiến vào văn phòng *oss lại có thể cần gõ cửa, nhưng vẫn bước chân vào văn phòng.

      Văn phòng này vượt quá tưởng tượng đơn sơ của Vương Tĩnh Kỳ, đại khái có hơn hai mươi bình lớn ở trong phòng. Đối diện cửa đặt cái bàn, phía sau là cái ghế da màu đen thoạt nhìn rất thoải mái, ở đằng sau bên phải ghế dựa còn có cánh cửa, đoán rằng là nơi nghỉ ngơi của lãnh đạo. Cái này Vương Tĩnh Kỳ biết đến là bởi vì phòng làm việc của hiệu Trưởng Lý trường Nhất Trung cũng có phòng nghỉ ngơi như vậy.

      Ở bên trái cửa dựa vào tường đặt hai ghế sofa màu nâu bằng da , trước sofa là bàn trà bằng kính, mặt đặt cái gạt tàn thuốc lá, cái bình hoa nhựa.

      mặt khác, nơi xử lý công việc lại đặt cái giá sách, giá bày chi chít các loại sách. Làm Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ ngoài ý muốn là ở bên cạnh giá sách còn có bàn để máy tính nho , mặt bàn là màn hình máy tính tinh thể lỏng.

      Phải biết rằng sau này máy vi tính có rất nhiều, nhưng giai đoạn này còn chưa có thông dụng, màn hình tinh thể lỏng có rất ít, tối thiểu Vương Tĩnh Kỳ cũng chưa nhìn thấy loại này ở trong phòng làm việc của giáo viên trường trọng điểm Nhất Trung.

      " giáo Vương, Thị trưởng Chu khai mạc hội nghị quan trọng, nhất thời hồi lâu cũng chưa về, ngài ấy dặn dò tôi đưa đến phòng làm việc của ngài ấy nghỉ ngơi, nếu thấy nhàm chán có thể xem sách, máy tính cũng có thể lên mạng, nếu có hứng thú cũng có thể sử dụng, nếu mệt bên kia có phòng nghỉ chuyên trách cho lãnh đạo có thể vào trong chợp mắt chút." Lý Việt thông báo lại lời dặn dò của lãnh đạo lượt, sau đó nhìn Vương Tĩnh Kỳ xem có vấn đề gì .

      "A, vâng, nơi này, nơi này có gì cơ mật tôi thể nhìn chứ." Đối với việc có thể hoạt động tự do đương nhiên là rất vui, nhưng muốn hỏi chút, ti vi chung quy phải nhìn thấy văn phòng lãnh đạo đều có đống lớn bí mật sao, nếu cẩn thận chính mình lại nhìn thấy cái nên nhìn có thể bị giết để giệt khẩu nha.
      Lovenoo: Bạn Kỳ à, bạn xem nhiều phim quá rùi chăng (T.T)!!!

      "Ha ha, giáo Vương đùa, đây là phòng làm việc của Thị trưởng Chu, có gì cơ mật cả, cứ yên tâm ở trong này nghỉ ngơi . muốn dùng trà hay cafe để tôi mang tới cho ." Lý Việt làm hết phận .

      " cần làm phiền , tôi khát." Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể đĩnh đạc sai khiến người ta rót nước cho mình, người ta là thư ký của thị trưởng nha. Hiệu trưởng trường Nhất Trung thấy Bí thư Lý cũng phải cúi đầu khom lưng mà.

      "Vâng, vậy mời tùy ý, phòng nghỉ của thị trưởng có tủ lạnh , bên trong có ít đồ uống và bánh ngọt, nếu cần có thể dùng." Lý Việt chuyện thực ràng, lễ phép làm cho người ta cảm thấy được tôn trọng.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong thực thấy thoải mái, đối với cũng gật đầu tỏ vẻ biết.

      " còn có gì phân phó nữa ?" Lý Việt thấy xong dặn dò của lãnh đạo liền lễ phép hỏi câu cuối cùng, hy vọng mình có thể đem lời dặn dò của lãnh đạo làm chuyện tình chu đáo chút.

      Hơn nữa lấy hiểu biết của với Thị trưởng Chu mấy ngày nay nhìn thấy biểu của Thị trưởng Chu có thể khẳng định giáo Vương ở trong cảm nhận của thị trưởng giống với cảm nhận của , tối thiểu bây giờ là giống như vậy. Nên phải chí công vô tư, tuy rằng đến mức lấy lòng nịnh bợ nhưng cũng cẩn thận và chu đáo.

      " có. Tôi ở đây xem sách là được rồi, có việc gì phải làm , cần phải để ý đến tôi." Vương Tĩnh Kỳ khách khí .

      "Được, tôi đến phòng họp, nếu có chuyện gì có thể đến phòng thư ký bên cạnh tìm người." Lý Việt thấy Vương Tĩnh Kỳ có phân phó gì liền đóng cửa phòng làm việc lại rồi nhanh về phía thang máy.

      Trong phòng hội nghị Thị trưởng Chu vẫn chờ đến báo cáo công tác đấy.

      Lại sau khi Vương Tĩnh Kỳ mình ở trong phòng làm việc vẫn dám tùy tiện lộn xộn trở mình, chính là ghế dựa sau bàn làm việc cũng dám đến ngồi.

      Lòng nhát gan của tự tìm lý do, vị trí bé như vậy làm sao có thể so với ghế sofa lớn thoải mái, làm sao phải ngồi ở đó.

      Sau đó nhìn hướng giá sách chớp mắt, chuẩn bị tìm quyền sách để giết thời gian.

      giá sách sách nhiều vô số nhưng đại đa số đều là sách chính trị, kinh tế Vương Tĩnh Kỳ muốn xem, nhìn từ xuống dưới tìm lần, ở góc cuối cùng tìm được quyển tạp chí nhưng vẫn là cái loại giới thiệu doanh nhân về chính trị các quốc gia.

      đó toàn bộ giá sách muốn tìm cái tạp chí làm đẹp cũng có.

      cầm sách ngồi lên sofa lật xem, được lúc cảm thấy đau xương sống chỗ thắt lưng. sờ sờ sofa rồi khinh bỉ nghĩ đến, cái sofa này thoạt nhìn rất đắt tiền nhưng cũng ra làm sao, còn bằng cái sofa bằng vải bố ở nhà của mình.
      Lovenoo: Tĩnh Kỳ à, bạn là ba chấm, sofa xịn của Du mà bạn nỡ khinh bỉ như vậy (-.-!)

      sofa bằng da nghiêng ngả hồi cảm thấy khí lạnh dưới thân như tản ra, nghĩ nghĩ rồi cầm lấy tạp chí tới cửa phòng nghỉ, hít hơi sâu mới chậm rãi vặn khóa cửa.

      Lọt vào tầm mắt của giống như văn phòng làm việc đều là phòng rộng lớn, phòng này được trang hoàng so với phòng bên ngoài hoa lệ hơn ít. còn là tường trắng nữa mà dán giấy tường màu lam. Ở góc tường có cái quầy bar nho , bên còn có máy pha cafe và máy ép trái cây, tủ rượu còn có mấy chai rượu màu đỏ, bênh cạnh còn có cái tủ lạnh trắng cao bằng nửa người.

      Ở dưới rèm cửa sổ là cái giường lớn khoảng 1m8, giường có chăn đệm đầy đủ đều là màu lam nhạt. Bên cạnh giường có tủ quần áo bốn cửa.

      Vương Tĩnh Kỳ quay đầu nhìn văn phòng lại nhìn cái giường lớn thoải mái trước mặt, trong lòng đấu tranh hồi, hai suy nghĩ trái ngược nên làm, nên làm đều xong, tại cẩn thận giống như có chút chậm chạp, chính mình nằm lát ở giường chắc cũng có vấn đề gì lớn.

      an ủi chính mình như vậy rồi nhàng đóng cửa phòng nghỉ, sau đó cởi áo khoác ngoài và giày ra rồi nằm ở giường lớn.

      Ừ, cái này cũng sai biệt lắm, so với cái cái ghế sofa dùng được kia đích thực tốt hơn nhiều.

      Vừa nằm nghỉ trong chốc lát liền nhớ đến lời của Bí thư Lý hình như có đồ ăn ngon ở trong cái tủ lạnh kia, đứng lên mặc áo, dép rồi khom người mở cánh cửa tủ lạnh màu trắng kia ra.

      Tủ lạnh quá lớn, ngoài mấy bình nước khoáng và mấy bình nước trái cây ra có vài cái bánh ngọt. lấy ra cái bánh phủ Socola, sau đó lấy chai nước chanh rồi đóng tủ lạnh lại. Khóe mắt vô tình đảo đến bên trong quầy bar, phát thấy bên trong quầy bar có túi lớn đồ ăn vặt.

      Vương Tĩnh Kỳ đem những thứ cầm tay để xuống đầu giường rồi lấy cái túi lớn kia ra, bên trong có mực xé sợi, hạt dưa, ô mai, kẹo sữa, chủ yếu còn hai hộp khoai tây chiên.

      cao hứng chọn đồ ăn vặt mình thích bên trong túi, tất cả đều lấy đến bên đầu giường, cứ như vậy nằm sấp giường ăn miếng bánh, uống ngụm nước chanh lại bắt đầu ăn miếng khoai tây chiên.

      biết thời gian ăn hết bao nhiêu chợt nghe thất cửa phòng nghỉ có người đẩy vào, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy Chu Cẩn Du đến.

      " họp xong rồi à."
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 81: Người đàn ông hay thay đổi

      "Xem ra em ở đây thực nhàn rỗi nha!" Chu Cẩn Du nhìn đồ ăn bày tủ đầu giường, lại nhìn giường của mình bị người nào đó lăn qua lăn lại, cũng biết này ở phòng nghỉ của mình vui đến quên trời đất rồi.

      Người là bảo mang đến, nhưng nhìn hề có áp lực, còn có bộ dáng vô cùng bướng bỉnh làm thấy ghen tị. vừa lúc nãy ở trong phòng hội nghị còn bị vài người bao vây đây này.

      "Ha ha, cũng tạm được." Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sắc mặt của có gì đúng, cũng biết người đàn ông này làm sao nữa.

      Mọi người đều đàn bà có nhiều tâm tư, động chút là tức giận, nhưng xem người đàn ông Chu Cẩn Du này so với lòng dạ đàn bà còn nhiều hơn, nhưng lúc tức giận cho tới bây giờ cũng làm quá gì .

      theo ánh mắt của nhìn vòng, sau đó xác định hỏi: "Bánh ngọt này ăn rất ngon, có muốn ăn miếng hay ."

      Chu Cẩn Du liếc mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ cái, tâm tư của khi nào biết cư xử như vậy? "Em cho ăn?"

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sắc mặt dần dần tốt lên, biết là mình đoán đúng, người đàn ông này vậy mà chỉ vì cái bánh ngọt mà lại khiến tính khí của mình như vậy.

      Vương Tĩnh Kỳ xoắn xít liếc cái, sau đó cầm lấy cái bánh ăn dở của mình, tay run rẩy bắt đầu bón từng thìa cho .

      "Đồ thừa cũng ghét."

      Vị đại gia kia, ánh mắt ghét bỏ nhìn là làm sao nha.

      Vương Tĩnh Kỳ quyết định để ý tới nữa, người như thế chính là càng để ý đến, càng hếch mũi lên, cuối cùng khẳng định còn chưa dứt, vì vậy cứ để cho tùy tiện , coi như nghe thấy tốt hơn.

      Chu Cẩn Du trực tiếp ngồi lên giường, dùng ánh mắt ý bảo còn muốn ăn khoai tây chiên.

      "Buổi sáng em làm gì, huấn luyện dưới tầng như thế nào rồi?"

      Vương Tĩnh Kỳ cầm miếng khoai tay chiên nhét vào miệng của , sau đó ăn ngay .

      "Hôm nay giáo viên dạy ra làm sao cả, chỉ toàn là máy móc. Giảng bài thực buồn chán vô vị, nếu phải em cũng là giáo viên chắc chắn sớm gục đầu xuống bàn ngủ rồi."

      Vốn cũng phải chưa từng trải qua huấn luyện. Nhưng đều là ngắn hạn, nhẫn nại vài ngày rồi qua. Nhưng lần huấn luyện dưới lầu này lại diễn ra liên tục hai tháng, giảng dạy này đều làm giảm kiên trì của , nhưng về sau mà giáo viên cứ dạy như vậy đúng là làm cho người ta có biện pháp.

      Đáng giận nhất là loại huấn luyện này mỗi ngày đều điểm danh, bình thường đều bố trí người phụ trách đứng ở cửa phòng họp, giáo viên buổi sáng buổi chiều đều đứng ở chỗ đó đánh dấu, cho nên thể nhịn được cũng chỉ có thể nhịn mà thôi. Đúng là rất là có đạo lý mà.

      "A, nghiêm trọng như vậy sao." Chu Cẩn Du trấn an bằng cách vỗ vỗ Vương Tĩnh Kỳ, cầm lấy miếng khoai tây chiên nhét vào miệng .

      "Đương nhiên, cứ chờ xem, kiểu gì vài ngày nữa khẳng định là có người bắt đầu nghĩ biện pháp trốn học." Miệng Vương Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa .

      Người Trung Quốc cái khác chứ đầu óc là tốt nhất. Đều có chính sách dưới có đối sách, chờ huấn luyện gần như ổn định phải có ý tưởng mới, đợi bắt đầu cuối tuần kia, khẳng định là chỗ ngồi trong phòng họp trống nhiều.

      "Ha ha, muốn trốn học. Em đúng là thiên thời địa lời nhân hòa. Đến đây đều có người đặc biệt đưa đón, đánh dấu xong cần nghe giảng có thể trực tiếp tới đây, được rồi. Có cho người đánh yểm trợ, em xem tiện nghi này có phải hay đều cho em chiếm."

      Vương Tĩnh Kỳ nghĩ, nhận thấy đúng nên gật đầu, nhưng lập tức kịp phản ứng : " đừng bừa, làm như em là kẻ gian dối vậy, em cho biết, căn bản em là học sinh tốt, chẳng qua là do nội dung huấn luyện làm em rất đau lòng mà thôi. nghĩ em và còn là thanh niên sao, muốn đem thời gian sống uổng phí sao. Em còn có rất nhiều thức muốn học đấy."

      "A, em đều có công việc, còn muốn học cái gì nữa?" Chu Cẩn Du thực là nhìn ra, này còn có chí hướng lớn như vậy.

      "Cái đó có công việc hay có quan hệ gì, tại phải đều đề xướng cải cách phương pháp dạy học của giáo dục sao, bây giờ phải là đề xướng điện tử hóa sao, vốn em còn nghĩ, tập huấn lần này nội dung chắc có phương diện này, ai biết vẫn là những lời lẽ tầm thường, chút tâm ý cũng có, cứ như vậy huấn luyện, chính là huấn luyện hai năm cũng có nâng cao trình độ của giáo viên, đúng là lãng phí thời gian mà." Vương Tĩnh Kỳ xong còn lắc lắc đầu.

      "À, vậy em cho rằng nên huấn luyện cái gì, cần phải giảng dạy chương trình nào." Chu Cẩn Du xoa xao tóc của ra vẻ chuyện phiếm hỏi.

      "Nếu để em an bài, em bỏ chương trình giáo dục tâm lý học vô dụng kia, sau đó mời học giả nổi tiếng cả nước chính là Ngụy ** đến giảng dậy, chỉ cần giảng dậy hai ngày, tất cả đều là về kinh nghiệm của ông ấy, nếu so với giảng dạy sách vở hơn hẳn, làm cảm động lòng người, phải ông ấy là giáo viên có tâm.

      Lại , em còn muốn học máy tính về những thứ có liên quan tới giảng dạy, thí dụ như máy chiếu có đèn flash, dù sao chính là có thể học chút phần mềm điện tử hỗ trợ dạy học, nay tất cả mọi người đều đề xướng đưa máy vi tính vào trường học và lớp học, nhưng trình độ giáo viên theo kịp, tóm lại chính là hiệu quả." Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu châm rãi cách dạy học của chính mình.

      Đời trước cùng chính vài năm này cả nước đều bắt đầu thực hành dạy học điện tử, chính là để các giáo viên học lớp sử dụng điện tử, đem khái niệm trừu tượng gì đó thành hình ảnh cụ thể, làm cho học sinh hiểu thấu đáo hơn, thẳng ra chính là phương pháp phụ trợ giảng dạy. Nhưng phần lớn phía sau giáo viên đều chưa từng học qua máy vi tính, chính là trang bị cho bọn họ máy vi tính, bọn họ cũng chỉ có thể bật tắt máy, người có trình độ hơn có thể dùng word đánh chữ, còn những cái khác đều làm được.

      Cho nên đối với việc điện tử hóa giảng dạy, tất cả mọi người đều như mò đá qua sông.

      "Đúng lúc lần này toàn bộ giáo viên các trường đều tham gia huấn luyện, cũng đều là giáo viên có trình độ giảng dạy tốt, nếu huấn luyện cho các giáo viên chút cũng có thể có người dẫn đầu, sau khi quay về trường học, bọn họ tương hỗ các giáo viên khác, như vậy, từ từ giảng dạy điện tử còn có thể thực hành, mới phải là câu suông."

      Đời trước Vương Tĩnh Kỳ đều tự học những thứ phần mềm máy tính, lúc học đều phải xin lãnh đạo, viết giáo án bằng tay nữa, tất cả đều hoàn thành máy vi tính, cho nên việc tự học những phần mềm máy tính này cũng coi như là bất đắc dĩ.

      Nhưng vì là tự học nên có chút sơ sài, rất nhiều chức năng đều chưa hiểu hết, cho nên mới đợi lần tập huấn này có chương trình học như vậy.

      Chu Cẩn Du nghe rất nghiêm túc, nhưng nghe xong miệng vẫn trêu đùa .

      "Ôi, giáo Tiểu Vương rất có thiên phú lãnh đạo nha, phân tích vấn đề ràng đâu ra đấy."

      "Cắt, mỉa mai em sao, trong đầu lãnh đạo các đều nghĩ đến rồi, còn đến lượt em sao. Em đây đầu gỗ nở hoa rồi, có tài năng lãnh đạo các hóa ra lại chểnh mảng công việc sao." Vương Tĩnh Kỳ khách khí công kích trở lại Chu Cẩn Du.

      "Được rồi, được rồi. Làm giáo viên, giáo Vương phản ánh tình hình rất tốt. làm thị trưởng nên khiêm tốn kiểm điểm, hơn nữa việc này với cục trưởng bộ Giáo dục Trịnh, muốn tiến hành cải tiến phải làm thỏa mãn được cầu trí thức của các giáo viên. Dù sao huấn luyện lần này cũng là do phủ Thị Chính hỗ trợ, mục đích ban đầu đều là vì để cho các giáo viên có thu hoạch." Chu Cẩn Du thể thái độ thẳng thắn, coi Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên mà cam đoan.

      Ánh mắt Vương Tĩnh Kỳ rưng rưng, đối với những lời của Chu Cẩn Du như vậy làm biết phải làm gì mới tốt.

      "Xem em ngốc như vậy rồi. Bộ dáng đĩnh đạc lúc nãy đâu rồi. Tốt, đứng lên đến thời gian ăn cơm trưa rồi, Bí thư Lý chuẩn bị tốt cơm trưa cho chúng ta." Chu Cẩn Du duỗi tay vỗ vỗ vào mông của , sau đó đưa tay ra kéo từ giường đứng lên.

      "Sao lại thay đổi như vậy, là làm cho em tiếp thu được." Vương Tĩnh Kỳ giọng than thở.

      giường Chu Cẩn Du đều ngang ngược, mạnh mẽ, bình thường lúc dụ dỗ việc kia Chu Cẩn Du đều dịu dàng cưng chiều, khi giải quyết công việc Chu Cẩn Du lại nghiêm túc khí phách, những thứ này làm Vương Tĩnh Kỳ thích ứng kịp, biết đối mặt với thay đổi của như thế nào nữa.

      " vẫn là , bất luận lúc nào em cũng phải thích ứng." Chu Cẩn Du ghé vào tai giọng .

      "Đức hạnh." Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy người này quá thối rồi. Quả thực là đạt tới trình độ người và thần đều phẫn nộ.

      miệng Chu Cần Du nở nụ cười kéo từ phòng nghỉ ra, trong văn phòng có ai, bàn uống nước trước salon có hai hộp cơm. Đoán chừng là Bí thư Lý chuẩn bị cơm trưa cho hai người.

      "Đến đây , có nhiều thời gian buổi trưa, nên ăn chút cơm đối phó vậy." Chu Cẩn Du trực tiếp kéo đến ngồi xuống salon, sau đó lấy hộp cơm đưa đến trước mặt Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ mở hộp cơm ra, có cơm và bốn món ăn, có gì để soi mói, hai người cười cười ăn cơm trưa, sau đó Vương Tĩnh Kỳ bị Chu Cẩn Du kéo vào phòng nghỉ ngủ trưa.

      Lúc nằm ở giường, Vương Tĩnh Kỳ tò mò hỏi Chu Cẩn Du. "Mỗi ngày đều ngủ trưa sao?" Vốn muốn phải thị trưởng sao, sao lại rảnh rỗi như vậy, giữa trưa còn có thể ngủ, phải là còn phải phê văn kiện chưa xong mới đúng sao.

      " vì sao lại thể ngủ trưa, cũng là người có được hay ." Chu Cẩn Du nhắm mắt lại .

      "Hay em vẫn muốn làm chút gì, tuy rằng hoàn cảnh bây giờ cũng có thể, nhưng em để cho ông xã em nghỉ ngơi nhiều chút, chờ sau khi tối về nhà, ông xã tuyệt đối thỏa mãn em." Chu Cẩn Du vẫn nhắm mắt, tay kéo vào trong lồng ngực mình, tay chạm vào ngực .

      " cho là người khác cũng giống sao mỗi ngày trong đầu nghĩ cái gì cũng nhớ , em cũng phải là , em….." Vương Tĩnh Kỳ cọ xát vào lồng ngực tìm vị trí thoải mái, miệng than thở biết mí mắt nặng xuống từ bao giờ, chỉ trong chốc lát ngủ mất.

      "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, tỉnh, tỉnh lại ."

      Vương Tĩnh Kỳ vừa ngủ bên tai nghe thấy giọng khiến mình thể buồn phiền hơn, trở mình cái lại ngủ tiếp.

      "Em dậy à, điểm danh ở tầng dưới phải làm sao bây giờ, vừa mới bắt đầu huấn luyện vắng mặt là tốt đâu." Chu Cẩn Du tỉnh ngủ, tinh thần sung mãn, tay cầm mái tóc dài của Vương Tĩnh Kỳ ngắm nghía.

      "Nếu bảo Bí thư Lý xuống ký cho em chữ nhé."

      "Em gì tức là đồng ý nha."

      "Chúng ta rồi, lúc em tỉnh lại thể trở mặt với đâu đấy."

      ……………

      "Được rồi, đúng là tham quan, em rời giường đây." Vương Tĩnh Kỳ thể nhịn được nữa, xoay người ngồi dậy.

      "Ôi, cuối cùng cũng dậy, đây đều là công lao của nha. Ừ, bây giờ chỉ còn vài phút, thể lãng phí, có phải bây giờ em nên thưởng cho ." Chu Cẩn Du vừa cười vừa đem người vừa ngồi dậy ấn nằm xuống giường, sau đó môi liền đè lên.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng3 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 82: Xuất viện (1)

      Sáng thứ bảy, Vương Tuấn Kỳ từ phòng bếp ra, hướng về phía phòng ngủ gọi: "Tiểu Bình, mau rời giường, nấu xong cơm rồi, lát nữa là muộn đấy."

      kêu xong vội vàng quay lại phòng bếp, lửa bếp vẫn còn chưa tắt nha.

      Lý Bình nằm ở giường, nghe Vương Tuấn Kỳ gọi kiên nhẫn trở mình hai mắt nhắm nghiền.

      Đối với lão Vương gia ta thấy đủ, muốn tới, nhưng hôm nay là ngày bố chồng xuất viện. Lúc ông nằm viện ta có qua hai lần, cũng coi là đến nhìn xem, hôm nay là thứ bảy nếu phải nữa đúng thể nào nổi.

      Hơn nữa người đàn ông của mình coi như cũng là đứa con có hiếu, tuy nhiều năm như vậy ta cũng có chỉnh đốn được chút, nhưng ông bố chồng nằm viện cũng được coi là chuyện lớn nên cũng cảm thấy ấy nên có trách nhiệm.

      Chồng ta đối xử với ta rất tốt, ấy chưa từng thay lòng đổi dạ, cho nên đối với cha mẹ chồng ta nhất định phải tỏ ra bên ngoài rằng mình cũng bỏ công sức, kiên quyết thể để cho việc này làm ảnh hưởng tới quan hệ vợ chồng.

      "Tiểu Bình, chưa dậy sao? đều đem cháo đến cho em rồi này."

      Vương Tuấn Kỳ đặt bát tay xuống bàn cơm, nhìn vào phòng và nhà vệ sinh nhưng thấy người, biết là vợ của mình còn chưa dậy.

      Trong lòng thầm thở dài tiếng nhưng cũng chỉ có thể kêu lần nữa. dám đến phòng ngủ kêu vợ dậy, chỉ sợ ngay tại chỗ vợ cau mày với . biết vợ thích ba mẹ mình, nhưng có biện pháp nào đâu, chỉ có thể bị kẹp ở giữa mà khó xử thôi.

      Lý Bình mở to mắt nhìn đồng hồ tủ đầu giường huyên náo, bảy rưỡi sáng, suy nghĩ chút ta xốc chăn lên rời giường.

      Sau khi rửa mặt, lúc ta ngồi xuống bàn ăn cơm gần tám giờ.

      Vương Tuấn Kỳ nhìn đồng hồ lần, rồi ngồi bên gắp thức ăn cho ta, giục ta ăn nhanh chút.

      "Gấp cái gì mà gấp, gấp cũng phải đợi em cơm nước xong chứ." Lý Bình trợn trừng mắt đối với người ngồi nhấp nhổm kia.

      "Coi như về điểm này có tiền đồ, phải em hẹn tốt rồi sao. Trước chín giờ đến bệnh viện là được chứ gì."

      "Hắc hắc, phải là muốn sớm chút sao, trước để làm thủ tục xuất viện. Đến lúc Tĩnh Kỳ đến đỡ phải chạy lên chạy xuống."

      Lý Bình nghe xong lời . Trong lòng lại nổi lên tâm tư , nghe lúc bố chồng nằm viện em chồng đóng năm ngàn đồng tiền thế chấp, nếu mình làm thủ tục xuất viện……..

      Lý Bình nghĩ khả năng có việc tốt nên động tác tay nhanh hơn, hai ba lần đem toàn bộ cháo trong bát ăn hết.

      "Được rồi, bát này để trưa trở về rồi rửa , chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ, nhiều ngày như vậy đều là em bận bịu . Hôm nay cũng thể để em phiền toái nữa." Lý Bình xong vào phòng ngủ lấy túi mặc quần áo, lập tức chuẩn bị ra cửa.

      Vương Tuấn Kỳ nhìn vợ đột nhiên thay đổi nên kịp phản ứng, khi nào vợ mình lại hiểu chuyện như vậy.

      "Còn thất thần làm gì, mặc nhanh quần áo rồi còn ." Lý Bình từ phòng ngủ ra nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ vẫn còn đứng ở cửa phòng bếp .

      "Ôi chao, lúc này nên thôi." Vương Tuấn Kỳ cũng muốn nghĩ, dù sao Lý Bình cùng mình bệnh viện là tốt rồi.

      Hai người xuống dưới tầng liền về phía trạm xe buýt, Lý Bình nhìn nhìn đồng hồ, cắn chặt răng : "Hôm nay chúng ta xe buýt nữa, trực tiếp gọi xe để đến bệnh viện sớm chút. Còn giúp mẹ dọn dẹp."

      Cái này làm Vương Tuấn Kỳ giật mình, phân tiền là có thể cho hai người mà giờ lại dùng đến vài đồng gọi xe, bình thường đúng là dám tưởng tượng đến.

      "Tiểu Bình, gọi xe đến bệnh viện mất mười đồng đấy." Vương Tuấn Kỳ sợ ta biết giá thị trường nên vội vàng nhắc nhở chút.

      "Em biết, cần phải ." Lỳ Bình trừng mắt liếc cái, vốn ta cũng có chút nỡ dùng đến tám đồng, lại còn ở bên cạnh nhắc nhở. Nhưng nghĩ đến từ bệnh viện trở về có thể kiếm được tiền nên ta cảm thấy cần buông tha con sói này .

      Lúc hai người gọi xe vào bệnh viện Nhân dân vừa đến tám rưỡi. Lúc xuống xe vừa vặn gặp Vương Tĩnh Kỳ xem buýt tới.

      "Tĩnh Kỳ. Em cũng tới sớm như vậy sao." Vương Tuấn Kỳ từ xa nhìn thấy em vội chạy nhanh đến tiếp đón.

      Lúc này mới nhìn theo hướng Vương Tuấn Kỳ thấy mình và chị dâu từ taxi xuống. Này đúng là bầu trời nở hoa đỏ nha, đối với chị dâu của mình cũng có hiểu biết, phải là bất đắc dĩ có khả năng gọi xe nha.

      Nhưng nhìn vẻ mặt chị dâu như đứa trẻ liều chết kia là xảy ra chuyện gì vậy.

      ", chị dâu hai người cũng tới, phải là em có chuyện gì nên đến sớm chút sao, em nghĩ cha nhất định muốn xuất viện sớm, nên nếu tới chậm chắc bị người mắng mất nên mới đến sớm chút, giúp đỡ mẹ dọn dẹp."

      Vương Tĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt tươi cười cùng trai chuyện, trong lòng nghĩ lại khỏi sợ hãi. May mắn lúc buổi sáng kiên quyết cự tuyệt Chu Cẩn Du đưa Audi đón.

      Nếu để đưa đến đây mà đụng phải mình và chị dâu khẳng định chị dâu đào gốc đào rễ lên hỏi mất.

      " thôi, chúng ta đến nhanh chút."

      Vương Tuấn Kỳ và Vương Tĩnh Kỳ xong liền đầu, tuy trong lòng Lý Bình ở đằng sau muốn hận chết Vương Tĩnh Kỳ, nhưng cũng có biện pháp gì phản bác, chỉ có thể theo sau hai người vào bệnh viện.

      Ba người đến cửa phòng bệnh chợt nghe thấy tiếng mắng mười phần khí thế của cha Vương.

      "Đều là đám rùa bò mà, Lão tử xuất viện mà đến bây giờ đứa cũng chưa đến, bà tôi nuôi hai đứa nó để có lợi ích gì……….."

      Sau đó lại nghe thấy giọng chấn an của mẹ Vương.

      "Sớm? Vẫn còn sớm? mấy giờ rồi. Tôi ngay cả cái bóng chúng nó cũng chưa thấy đâu, Được rồi, được rồi, bà cút sang bên ………."

      Ba người ngoài cửa đều nhíu mày, hai em Vương Tĩnh Kỳ đều đau lòng cho mẹ mình, đều nghĩ đến nhiều ngày như vậy nên tâm tình cha tốt chắc chắn xả giận lên mẹ, mà mấy ngày cha nằm viện xem chừng có lấy ngày tâm tình tốt.

      Còn Lý Bình lại cảm thấy rất dọa người, nào có bố chồng nhà ai lại có hành động như vậy, hơn nữa còn chẳng phân biệt được trường hợp, địa điểm nào, nhìn người, chỉ chính bản thân mình.

      "A, mọi người đến rồi. Lão gia tử này, thân thể là tốt, nằm viện nhiều ngày như vậy mà mỗi ngày vẫn có sức sống như vậy. Nhưng lão gia tử hôm nay ra viện, sau này sợ là được nghe nữa rồi." y tá đứng ở cửa nhìn ba người có chút tiếc hận.

      Vương Tĩnh Kỳ nhận thấy y tá này chính là y tá nhờ lúc cha vừa mới nằm viện, nghĩ tới chính là tính tình cha ngày náo loạn ba lần, đến lúc xuất viện cũng có thể làm người ta nhớ tới ông.

      "Lý y tá, mấy ngày này cha tôi làm phiền rồi." khách khí vài lời.

      "Vậy cũng có gì, chỉ là cha của tính tình nóng nảy như vậy nên nổi tiếng ở khoa của chúng tôi rồi. Được rồi, tôi cũng quấy rầy mọi người nữa, chờ lát nữa lúc mấy người muốn làm thủ tục xuất viện gặp bác sĩ Khâu là được. ở phòng trực ban ấy." Y tá cười rồi sang phòng bệnh khác.

      Lý Bình vừa mới nghĩ đến những lời y tá vừa như vậy trong lòng rất quan tâm. ta muốn kéo Vương Tuấn Kỳ ra khỏi phòng bệnh nhưng vẫn chậm bước, giữ được, chỉ oán hận dậm chân cùng vào phòng bệnh.

      "Cha, mẹ, chúng con tới rồi." Vương Tuấn Kỳ mở miệng trước.

      Muốn trong nhà này người nào chiếm chút vị trí trong lòng cha Vương chỉ có thể là Vương Tuấn Kỳ, như thế nào cũng là độc đinh của nhà họ Vương.

      Vương Tĩnh Kỳ rất tự biết ý nên im lặng ở phía sau gì, mấy ngày nay tuy đều đến nhưng cha Vương cũng chưa có cho sắc mặt tốt, động tý lấy chuyện li hôn ra , động tý là muốn lấy tiền của .

      "Các người còn biết đường đến, cũng nhìn xem mấy giờ rồi, từng người từng người đều mẹ nó phải là trêu đùa chứ, phải sớm biết rằng tao nuôi con chó so với nuôi hai đứa chúng mày dư thừa……" Cha Vương nhìn thấy người ngoài cửa trừng mắt, chỉ ngón tay mắng.

      "Được rồi. Ông này, trước hết mắng nữa, phải là ông muốn về nhà sớm chút sao, nhanh cho bọn làm thủ tục , chúng ta về nhà hẵng ." Mẹ Vương vội vã hòa giải.

      em Vương Tuấn Kỳ đều biết, mắng ai cũng cần giải thích, mà giải thích cũng vẫn là sai, nên cuối cùng nhận được cũng chính là càng bị mắng hung giữ hơn hoặc chính là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, cho nên hai người bọn họ coi như nghe thấy, trước tiếp đứng lên bàn bạc.

      "Em , em cũng với chị dâu ở lại đây giúp mẹ dọn dẹp chút. tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện."

      " cần, cần đâu. Buổi sáng mẹ thu thập mọi thứ xong rồi. Các con bắt tay vào làm thủ tục để chúng ta là được rồi." Mẹ Vương chỉ vào cái túi để ở giường bệnh khác .

      Bọn họ ở bệnh viện tổng cộng hơn nửa tháng, chuyển ít đồ từ trong nhà vào bệnh viện, tại xuất viện nhìn cái nào có thể dùng mang về, cái nào dùng được bỏ, cho nên cuối cùng dọn dẹp mất nhiều thời gian hơn chút.

      "Vậy , ở lại đây , em làm thủ tục xuất viện." Vương Tĩnh Kỳ . Cố biết cha mình tại nửa con mắt đều chướng mắt với mình, chính mình vẫn nên hiếu thuận, nên xuất trước mặt ông thời gian quá dài.

      "Trời ơi, đừng, việc này cứ để cho em làm , chị nhiều ngày bận quá cũng có cùng em trò chuyện qua, nghe em em cùng Trương Dương li hôn, em với chị chuyện chút, rốt cuộc là sao lại như thế, nếu bị ủy khuất cái gì em và chị dâu làm chủ cho em." Lý Bình vừa nghe Vương Tĩnh Kỳ muốn làm thủ tục vội vàng ngăn lại, sau đó ý bảo để chồng mình chạy nhanh làm thủ tục.

      Tuy Vương Tuấn Kỳ biết vợ có ý gì, ta những lời này cũng tin tưởng lắm. dùng ánh mắt hỏi Lý Bình, hy vọng hiểu được ý ta.

      Lý Bình nhìn cái cây gỗ mục gàn dở vẫn đứng ở đấy tức giận liếc trắng mắt, ngoài miệng lại : " còn đứng đấy làm gì, định để Vương Tĩnh Kỳ làm thủ tục sao, thời gian dài như vậy chúng ta cũng tới bệnh viện, đều là Tĩnh Kỳ vất vả, thời gian sau này còn muốn cho Tĩnh Kỳ bận rộn ư."

      "A, mọi người ở lại đây, làm, làm." Vương Tuấn Kỳ cao hứng ra ngoài tìm bác sĩ.

      Lý Bình thấy Vương Tuấn Kỳ rồi liền nghĩ đến thừa lại bao nhiêu tiền nên trong lòng ta đều là vui sướng, phấn chấn, ngây ngất, nhìn cả nhà họ Vương trước mặt cũng thấy chán ghét nữa.

      ta lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ quan tâm hỏi: "Nhà họ Trương này nọ chứ gì em chứ, Tĩnh Kỳ là người tốt, bọn họ lại như vậy, đáng đời Trương Dương hoa tâm kia về sau có tìm khắp nơi cũng được đối tượng nào tốt. Mình còn rất trẻ, về sau chúng ta nhất định có thể tìm được người đàn ông so với Trương Dương còn tốt hơn." ta xong còn vỗ vỗ vào tay Vương Tĩnh Kỳ như an ủi.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :